Câu hỏi đầy vẻ căng thẳng, vị tiểu thư kia nhìn Gia Lạc như muốn ăn tươi nuốt sống. Trong nhóm học ai cũng biết vị này là Tú Linh, đã theo đuổi anh từ lâu nhưng chưa có một lời đáp lại. Điều này khiến cho cô ta tức giận, nhất là khi chứng kiến cảnh ăn uống tối hôm qua.
Bảo Nguyên nhìn Tú Linh, anh cười khẩy, giọng nhạt thếch:
- Tôi phải giải thích cho ẹm à.
Không ai nói một lời, mặt Tú Linh xanh ngắt, anh buông Gia Lạc ra:
- Về thay đồ đi, rồi đợi tôi ở nhà
Gia Lạc không thắc mắc đợi anh làm gì, được về là cô chạy luôn. Anh quay ra lũ học sinh của mình:
-Tôi không muốn ai tham dự vào cuộc sống riêng của tôi. Các em đến đây chỉ để học. Ngoài ra sẽ không có bất kì chuyện gì khác xảy ra. Các em hiểu chứ. Chuẩn bị đi, chúng ta sẽ ra ngoài ăn sáng.
Người thợ sửa khóa chỉ mất mấy giây để mở khóa cổng. Sáu chiếc xe máy nổ ga phóng ra ngoài.
Bảo Nguyên bảo đám học sinh:
-các em ra ngoài đầu ngõ đợi thầy một lát.
Anh dừng xe ở một nhà nhỏ có tường bao trắng. Bà Ngọc Hà tươi cười mở cửa cho anh:
- Chúc cô một ngày tốt lành. Gia Lạc đâu cô?
- Nó ở trên phòng thay đồ, hôm nay hai đứa định đi đâu à?
Bảo Nguyên xin phép bà Ngọc Hà cho tiểu Lạc đi chơi, bà tất nhiên đồng ý,cũng phải để cho tiểu Lạc thư giãn. Nhưng khi bà lên gọi con gái thì Gia Lạc đang ngáp từ nhà vệ sinh đi ra,cô không có ý nghĩ sẽ đi chơi .
Bà ngạc nhiên hỏi:
-sao con chưa thay đồ?
-thay đồ gì mẹ
Bà Ngọc Hà,cảm thán đưa tay vỗ trán kêu trời. Mặc cho cô phản đối cuộc đi chơi này nhưng mẹ cô kiên quyết bắt cô đi, bà lấy một chiếc váy trắng từ trong tủ đưa Gia Lạc mặc rồi đẩy cho Bảo Nguyên:
-hai đứa đi chơi vui vẻ nhé, con đãi nó bữa trưa giúp cô,cô phải đi giao hàng.
-vâng.
Anh cười khi nhìn Gia Lạc mặc váy trắng,đi giày búp bê, trông cô giống thiên thần lạc từ xứ nào đến, tim anh khẽ rung một nhịp.
Anh cài mũ bảo hiểm cho cô, giọng làm vẻ tức tối:
- Xem cái mặt em kìa, đi chơi mà thế à?
Gia Lạc sụt sịt:
-Anh là đồ đểu
Anh cười, thật muốn ôm cô nhưng không được,anh nhẹ nhàng đánh giá:
- em mặc đồ này rất dễ thương
Mắt Gia Lạc lại sáng rực,vừa lè lưỡi leo lên xe, vừa nói:
-em dễ thương sẵn rồi
Anh nhìn cô qua gương, khuôn mặt nhỏ nhắn với nụ cười tươi rói ấy xuyên qua tim anh.
Bảo Nguyên nổ máy.Chiếc xe lao vọt ra đường. Gia Lạc đang sung sướng đột ngột méo xệch ôm lấy anh.
-“Anh là tên đểu nhất tôi từng gặp”.
-Em lẩm bẩm gì đấy.
-Không có gì.
“-Xin lỗi, để các em phải đợi. chúng ta đi thôi”
Bọn con gái bĩu môi, Tú Linh tức tối.
-“Ăn mặc quê mùa quá đi mất, nó mà xứng với thầy sao?”
-“Ngồi trên xe thầy mất mặt thầy.”
-Các xe đi cũng gần nhau Gia Lạc trùng mặt xuống khi nghe mấy lời đó. Cô quay sang hướng khác ngắm đường phố. Bảo Nguyên kéo tay làm Gia Lạc ngồi sát vào mình, anh phóng vọt lên trước, Gia Lạc tự ái giật ra.
-“ Em mất hết tự tin rồi à? Đừng quan tâm đến những lời người khác nói.
-Anh không sợ mất mặt à ?
Bọn con trai phóng ngang hàng, hò hét đua xe.
-Để khi khác.
Anh tạt vào quán phở ven đường.
-Mọi người ăn sáng đã.
Mùi thơm bốc lên một đoạn vỉa hè, ai nấy đều đói, húp sột soạt. Gia Lạc ngồi cạnh anh, chép miệng, xoa tay không ngại ngần đánh chén ăn hết một tô phở.Gia Lạc ăn thêm năm cái xúc xích, 3 tấm bánh rán, thêm hai cái bánh bao và uống trà xanh.
-Gia Lạc nhìn bé mà ăn khỏe thật đấy, gấp đôi bọn anh lận.
-Hì…Gia Lạc cười.Tú Linh cau mày nói nhỏ :
-« Có gì hay ho chứ, quê mùa. »
Bảo Nguyên ăn xong ngồi chơi từ nãy cũng bật cười với ý nghĩ của mình. Gia Lạc quay sang :
-Cười gì thế ?
-« Em ăn khỏe thế, nếu tôi… » anh đột nhiên dừng lại khiến ai cũng tò mò. Gia Lạc tròn mắt :
-Nếu tôi sao ?
-Không có gì. Chúng ta ra công viên chơi đi.
Thật ra anh muốn nói là… « Nếu tôi cưới em, không biết có đủ tiền nuôi em không ? »
-« Ôi ! Hổ kìa » « con kia là con đực phải không ? » « cá sấu to chưa ? »…
Gia Lạc suýt xoa, nhảy tung tăng, hai bím tóc cứ tung lên hạ xuống. Bảo Nguyên không hứng thú lắm, anh đi cuối cùng. Đôi mắt lãnh đạm nhìn theo đôi chân Gia Lạc. Anh không để ý có người nhìn anh đầy tức tối, ánh mắt độc ác chiếu thẳng Gia Lạc.
Gia Lạc cười tươi nhìn Bảo Nguyên. Ánh nắng hắt qua kẽ lá chiếu xuống Gia Lạc làm mặt Gia Lạc bỗng sáng lên : « Anh sẽ lưu giữ mãi nụ cười của em »
Bảo Nguyên chưa bao giờ có ý nghĩ rằng sẽ yêu một người như Gia Lạc. Sau bao nhiêu vết thương làm tim anh chai sạn. Cho đến khi anh bắt gặp nụ cười của Gia Lạc làm tim anh chậm nhịp. Vì tâm hồn Gia Lạc trong sáng, tinh khiết quá.
-Đi vòng tròn tốc độ đi.
Đám con gái phản đối kịch liệt :-Tớ sợ độ cao.
-Chơi tàu lượn siêu tốc đi ! Tú Linh đưa ra ý kiến.
-Được đó… được đó…
Bảo Nguyên cầm tay Gia Lạc, không ai thắc mắc. Làm ngơ đi trước. Cô rút tay ra ( Gia Lạc đâu ngố mà không hiểu ánh mắt Tú Linh chứ)
-Gì vậy ?
-Chơi trò này bao giờ chưa ? dễ bị nôn lắm đó.
« Nôn » Gia Lạc tái mặt, bọn con trai đẩy Bảo Nguyên ra. Kéo Gia Lạc mặt mày tái mét khi nghĩ đến cảm giác nôn. Bảo Nguyên đẩy đứa con trai đang ngồi cạnh Gia Lạc :
-Để thầy ngồi cạnh Gia Lạc.
« Có cần quan tâm đến mức đó không ? »
« Nó là cái thá gì chứ ? »
Gia Lạc quay ra bên ngoài. Họ khinh mình đến mức đó sao. Cô không nghĩ mình bị coi thường đến mức như thế. Cô muốn về nhà. Huhu…
-Bắt đầu nào…vèo…vèo…
-A A A A…..
Tiếng hét chói tai long trời lở đất được phát ra từ miệng Gia Lạc. Gió thổi lật ngược tóc tai về phía sau. Bảo Nguyên ôm đầu Gia Lạc vào ngực mình. Lòng thầm trách “ Biết vậy không cho lên nữa, thật là…”
Vòng quay kết thúc. Mọi người hò nhau chơi lần nữa, anh vội vàng dìu Gia Lạc xuống ghế đá ngồi. Nhìn mặt Gia Lạc trắng bệch.
-Oẹ….
Gia Lạc ôm ngực nôn lấy nôn để. Anh vỗ vai nhỏ dìu cô ngồi xuống:
-Em ngồi đây, anh chạy đi mua nước nhé.
-Không cần đâu.
-Ngồi im ở đây.
Gia Lạc thở ngáp ngẩng lên thì anh đã đi mất rồi.
-Hừ…cái đồ chết tiệt.
Tú Linh khoanh tay cười khẩy, bước đến:
-Không cần phải giả vờ nữa đâu. Cô giả nai khéo thật đấy. Khéo đến mức tôi ghen tị đấy.
Gia Lạc nhăn mặt đứng dậy. Ngẩng đầu lên nhìn ả:
-Cô nói gì vậy? tôi không giả nai gì cả.
Tú Linh lại cười khẩy tiến sát lại gần, nhìn với cái nhìn soi mói:
-Đừng có thế đồ quê mùa.
Bàn tay thon dài với những móng tay được vẽ sơn đỏ hết sức tinh tế cầm lấy cằm, bóp chặt vào một bên má của Gia Lạc.
Chương 11
-Tôi không biết đồ thô kệch, quê mùa như cô có điểm gì mà anh Bảo Nguyên lại thích. Anh ấy chỉ thương hại cô thôi, cô bé ạ.
-Tránh ra!Điều đó chẳng liên quan gì đến cô cả.
Gia Lạc hất tay cô ả ra,nước mắt tự động chảy ra. Cô đưa tay gạt mạnh nước mắt, nhìn thẳng Tú Linh:
-Tôi có làm gì đâu, sao cô lại khinh thường tôi như vậy.
-Cô tránh xa anh Bảo Nguyên ra. Nhìn cô đi bên cạnh anh đã thấy ngứa mắt rồi.
-Thì ra là cô thích Bảo Nguyên chứ gì. Hừ…loại người đanh đá cá cày, kiêu ngạo khinh thường người khác như cô, thầy Bảo Nguyên sẽ không thèm để mắt tới đâu.
-Cô dám… Tú Linh tức giận, lộ đuôi cáo. Cô ta giơ tay lên dọa…’’Hừ”…Gia Lạc không sợ vì Gia Lạc tức đến mức mặt tím lịm luôn. Ai bảo cô ta dám khinh thường Gia Lạc chứ.
-Sao nào, cô đánh tôi sao? Mọi người ở kia sẽ nhìn thấy hết. Chẳng phải cô luôn giữ vẻ tiểu thư tốt đẹp giàu có sao? Hình tượng của cô sẽ như thế nào?
-Con bé này, mày nghĩ tao không dám ư? Gia Lạc không tránh mà nhắm chặt mắt lại. Tránh là hèn…
-Cô thôi đi.
Gia Lạc mở mắt. Cô đứng đằng sau tấm lưng rộng lớn của anh.Anh hất tay cô ả xuống , ánh mắt sắc lẻm nheo lại hằn lên những tia đỏ nhỏ. Anh khoanh tay.
-Sao anh lúc nào cũng bảo vệ con bé đó. Còn em thì sao? Con bé đó có gì tốt chứ, anh có phải tên ngốc không vậy.
-Cô nói xong chưa?
-Gì cơ…Tú Linh nghe chất giọng nhờn nhợt khinh khỉnh của anh mà tím mặt, vừa tức vừa sợ.
-Loại con gái như cô, nếu không phải vì cô đến học thật sự thì đến nhìn mặt, tôi cũng không nhìn.
-Anh…Tú Linh khóc tức tưởi, nhìn Gia Lạc hằn học rồi bỏ đi.
- Các người cứ đợi đấy, tôi sẽ bắt các người phải trả giá.
Vòng quay đã kết thúc, mọi người chứng kiến cảnh hiếm thấy khi tiểu thư kiêu kì như Tú Linh bị từ chối. Nhiều người trong nhóm cười thầm.
Bảo Nguyên quay người lại nhìn Gia Lạc, cô nắm chặt tay quay người bỏ đi. Anh khó hiểu chạy theo.
-Em sao vậy? Sao lại bỏ đi
-…..
-Đứng lại.
Bảo Nguyên ra lệnh, giọng tức giận. Gia Lạc dừng lại nhưng không quay lại.
-Lí do là gì?
-Anh đừng kéo tôi vào cuộc sống của anh nữa…
-Em thấy tự ái, xấu hổ vì bị người khác khinh thường à? Tôi bảo em đừng quan tâm đến người khác nói rồi cơ mà.
-Sao anh không nghĩ đến cảm nhận của em. Em bị khinh rẻ như thế mà anh chỉ muốn em làm theo lời anh. Người chịu đựng là em, đâu phải anh. Họ nghĩ em không xứng khi đi cạnh anh, em quê mùa. Họ nghĩ em giả nai để được bên cạnh anh. Anh đẹp trai, giàu có, là người thông minh, có đầu óc, đâu như…
-Đừng nói nữa.
Bảo Nguyên ôm Gia Lạc từ phía sau. Đầu anh gục vào đôi vai nhỏ bé của Gia Lạc.
-Anh xin lỗi. Anh nghĩ mình không xứng với em.
-Anh.
Gia Lạc lắp bắp nói không nên lời, trái tim như bị bóp nghẹt. Cô cúi gầm mặt. cảm nhận được sức nặng của đầu anh trên vai mình. Vòng tay của anh càng ngày càng xiết chặt.
-Khó thở lắm,bỏ ra đi.
-Anh…thật ra …anh…
-Đừng. Đừng nói. Đừng nói gì cả.
Anh giật mình. Gia Lạc sợ, sợ anh sẽ nói câu đó, nếu anh yêu cô thì phải làm sao. Chuyện đó là không thể, Gia Lạc gỡ tay anh ra.
-Trưa rồi, đói rồi.Đi ăn thôi.
Gia Lạc đi nhanh về phía cổng, không dám ngoảnh lại. Anh đứng đó nhìn theo bóng đáng nhỏ nhắn đi liêu xiêu trong nắng. Anh bỗng bật cười.
-Con bé này…
* * * * * * * * * * * * * * * * * *
-Mình ghét nhất là những ngày này. Sao bắt toàn khối 11 làm vậy. –Gia Lac quét dọn lau bàn ghế trong hội trường. My My vừa lau mồ hôi vừa nói:
-Mai kỉ niệm trường thành lập. Cậu kêu ca gì chứ. Học sinh trường E cũng tới dự. tha hồ mà ngắm trai đẹp.
-Sao không để anh chị lớn làm đi, bất công quá.
-Giời ạ,Thì các anh chị phải lo ôn đại học chứ.
Hội trường rộng đủ để chứa 1000 người. Phải lau sạch ghế, treo rèm, lại còn dọn vệ sinh khắp các khu. Đúng là ép người quá đáng.
Gia Lạc lết cái thân về đến nhà đúng tám giờ tối.
-Mẹ Hà, con mệt quá.
-Thôi, mau tắm rửa, ăn cơm rồi nghỉ đi. Mẹ bảo thầy không cần sang học nữa.
-Thật hả mẹ.
-Ừ.
Gia Lạc mắt sáng lấp lánh. Cô đã cố tỏ ra rằng mình bình thường trước mặt Bảo Nguyên. Nhưng chuyện hôm đó ở công viên vẫn cứ vẩn vơ trong đầu óc cô. Đôi lúc cô nhìn anh đứng tựa cửa sổ uống cà phê đến dáng đứng cô độc và lạnh lẽo. Những điểm mà ngày trước cô không hề để ý.
Gia Lạc thả lỏng mình nằm trên giường. Lấy máy chúc Bảo Nguyên ngủ ngon. Gửi rồi mới nhớ đến tận 11 giờ 30 anh mới dậy cơ. Bây giờ mới có 9 giờ. Ting….ting…
« Ừ, bé heo ngủ ngon »
-Bé heo á… cái đồ, dám chửi mình như thế à ?
Gia Lạc ném điện thoại chùm chăn lên đầu.
-Cái tên Bảo Nguyên đáng ghét.
Gia Lạc đạp cái gối gác chân dưới cuối giường vừa nguyền rủa Bảo Nguyên. Nhưng chỉ 15 phút sau, Gia Lạc ôm gối ngủ ngon lành.
Gia Lạc đến vừa kịp lúc mọi người kéo vào hội trường ngồi. Cô tìm mãi không thấy My My đâu, chắc lại mê trai đẹp quên tìm bạn bè rồi. Cô ngồi hàng ghế thứ ba khá gần sân khấu. Từ đây có thể nhìn thấy rất rõ những người được mời đền dự ở hàng ghế đầu tiên.
Gia Lạc ngồi im nửa tiếng đầu, nhưng càng về sau càng thấy mệt, buồn ngủ. Cô liếc qua hàng ghế đầu, mắt trợn tròn khi nhìn thấy Bảo Nguyên. Nhưng ngạc nhiên vì…
Bảo Nguyên là cựu học sinh tốt nghiệp cấp ba ở trường này. Là một thần đồng toán học, tất nhiên là được dự. Nhưng bên cạnh là tên tóc vàng ấy. Hắn mặc đồng phục cấp ba, thỉnh thoảng hai người họ ghé đầu vào nhau nói gì đó.
-Họ quen nhau sao ?
Hiệu trưởng phát biểu trên lễ đài.
-…Năm nay đặc biệt có hai em học sinh đã từng học trường ta, tốt nghiệp loại giỏi. Chắc các em đã biết người được mệnh danh là thần đồng toán học rồi phải không ? Hai học sinh này đã làm rạng danh trường ta khóa thứ mười bảy. Đó là em Hoàng Bảo Nguyên và Huỳnh Minh Hạo.
Hai người đứng dậy, học sinh cả hai trường trong khán đài đều ngơ ngác. Không ai ngờ người giúp việc của trường Huỳnh Minh Hạo lại là thần đồng toán học.
Hiệu trưởng tiếp tục :
-Em Huỳnh Minh Hạo đã học xong chương trình đại học trong vòng hai năm, quả là hiếm có phải không ? Thầy sẽ nói cho các em một tin mừng. Minh Hạo sẽ ở lại trường ta làm giáo viên dạy toán…Các em đừng thắc mắc vì sao thầy giáo được nhuộm tóc vàng. Tóc đó không phải nhuộm mà là tự nhiên. Bố Minh Hạo là người Anh mà.
Đây là tin sốc với toàn bộ học sinh trong trường. Cái người mà ai cũng nghĩ là tên xấu xa, dao du với lũ đầu đường xó chợ lại là người…Ánh mắt nữ sinh chuyển sang hết ngưỡng mộ. Bấy giờ ở hàng ghế thứ ba, Gia Lạc tái mặt :
-Sao lại thế chứ.
Bảo Nguyên thì thầm vào tai Minh Hạo :
-Cậu sắp khổ rồi đây.
Bữa tiệc nhẹ được được tổ chức ngay trong khuôn viên trường với đủ loại kẹo bánh, đồ uống. Đây mới là thứ thu hút với Gia Lạc.
Bảo Nguyên mãi mới trốn được thầy cô giáo cũ, dẫn Minh Hạo đi tìm Gia Lạc. Tiểu Hạo cười lạnh lùng :
-Sau bao nhiêu năm, cậu mới quyết định yêu nhỉ ?
-Cậu cũng nên tìm cho mình đối tượng đi chứ. Giữ lấy quá khứ thì làm được gì.
-Cậu cũng đâu bỏ được quá khứ chứ.
Bảo Nguyên đấm vào vai bạn :
-Chỉ có cậu mới hiểu mình.
-Người đó là ai vậy ? Người mà Tiểu Nguyên chọn chắc là rất đặc biệt.
-Đây rồi.
Bóng dáng nhỏ nhắn, bím tóc hai bên, tay cầm bánh nhấm nháp.
-Gia Lạc.
Cô giật mình quay lại. Rơi chiếc bánh trên khi nhìn thấy Tiểu Hạo. Bảo Nguyên kéo Gia Lạc gần sát vào mình. Tiểu Hạo lên tiếng hỏi :
-Là cô ấy.
-Ừ.
-Chúng ta có thể phải cạnh tranh nhau lần nữa.
-Sao ? Cậu nói thế !( Bảo Nguyên nhăn mặt ) –Chẳng lẽ người mà cậu muốn nói với mình hôm trước là Gia Lạc sao ?
Tiểu Hạo lạnh lùng gật đầu. Bảo Nguyên đăm chiêu trong giây lát.
-Cậu có cần công khai cạnh tranh thẳng thắn như vậy không ?
-Cậu với tôi đâu cần giấu giếm vòng vo chứ. Thế nào ? Ok.
-Ok. Mình đặt cược ván này đấy.
Gia Lạc cứ đứng trân trân nhìn hai con người hào hoa đối đáp.Cô lắp bắp :
-Hai người là bạn thân sao ?
-Đúng vậy. Hai người đều gật đầu.
Ở bên cạnh là Bảo Nguyên nên Gia Lạc không thấy sợ Tiểu Hạo như trước nữa. Vẻ đẹp của hai chàng trai khiến nữ sinh túm tụm lại xung quanh. Gia Lạc giật mình đứng xa Bảo Nguyên ra. Giục hai người.
-Ra chỗ khác đi. Nếu không nữ sinh sẽ nhìn em cháy mặt mất.
-Gia Lạc thật là…chúng ta nên đi vì Gia Lạc sẽ học ở đây còn lâu mà. Mình không muốn gây rắc rối cho cô bé. Bảo Nguyên nói xong, kéo Tiểu Hạo đi luôn. Nữ sinh vây kín anh lại.
« Hai anh có bạn gái chưa ? » « Cách học nào hiệu quả ? Chỉ cho chúng em với » « Cho em xin số điện thoại đi »…..
Trong khi đó, Gia Lạc nhanh chóng quay lại với đồ ăn trên bàn, mỉm cười hạnh phúc. « Liệu Gia Lạc có trở thành cô bạn gái vô tâm không nhỉ ? »
Cơn sốt rồi cũng qua đi, Tiểu Hạo dạy toán lớp 11, có cả lớp Gia Lạc. Anh vẫn quan tâm đặc biệt không chỉ như cô học trò bình thường. Gia Lạc biết các bạn trong lớp hay bàn tán nhưng mặc kệ, biết làm sao được. My My đăm chiêu nghĩ giùm.
-Thầy Hạo chắc chắn có gì đó với cậu. Từ trước khi làm thầy giáo rồi. Chiếc điện thoại cổ lỗ chắc chắn là thầy Hạo nhặt được, nhờ học sinh khác trả lại cho cậu.
-My My, cậu thôi đi. Gia Lạc hét ầm, bực tức bỏ đi. Cô ra sau trường ngồi ghế đá, tay bứt những cỏ dại.
-Khó chịu chết đi được. Sao lại vậy chứ? Mình chỉ muốn học để đậu đại học thôi. Không quan tâm đến chuyện người khác nói. Thầy Bảo Nguyên đã nói như thế.
-Gia Lạc sao lại ngồi đây?
Tiểu Hạo sải bước lại gần, anh toát lên vẻ lạnh lùng cô độc. Bộ vest anh mặc làm anh trở nên trưởng thành hơn. Hắn rất giống Bảo Nguyên,lãnh đạm và cô độc. Cô giật mình khi lại nhớ đến Bảo Nguyên,cô lại ngốc rồi.
Gia Lạc nhăn mặt quay sang hướng khác. Minh Hạo xỏ tay túi quần đứng dựa vào cây to,mắt anh nhìn chăm chú Gia Lạc.
-Em dũng cảm đấy, đến thầy giáo cũng không thèm chào.
Gia Lạc hếch mặt,lè lưỡi:
-thầy không cần quan tâm em quá đâu, cứ đối xử như mọi người ở lớp ,em không muốn mọi người nói em…
-Em đang ra lệnh cho tôi đấy à?
Minh Hạo cắt ngang phần nói chuyện của Gia Lạc,trong khi cô tròn mắt thì anh nói tiếp:
-Hình như em đang hiểu lầm việc tôi quan tâm em thì phải,chắc là vậy rồi. Có phải em nghĩ tôi quan tâm em là vì tôi thích em phải không?
-Không, không phải… Tiểu Lạc đỏ mặt phân minh.
Tiểu Hạo nở nụ cười hiếm hoi, anh thích trêu chọc cô bé này:
-Thế tại sao em lại đỏ mặt
Gia Lạc vội vàng đứng dậy, cúi đầu chào:
-em về lớp đây…gặp lại thầy sau.
Minh Hạo nhìn theo cô nhóc…anh cảm thấy giống,giống cô ấy ngày trước.
Chương 12
-Huỳnh Minh Hạo,tên đáng kiếp,đồ đốn mặt,đồ đểu..
Gia Lạc vừa cầm cây chổi lau sàn bể bơi vừa mắng tiểu Hạo, chỉ vì Gia Lạc không làm được bài mà tiểu Hạo đã phạt cô dọn bể bơi.
-Em đừng dùng mạnh tay quán cây chổi sẽ gẫy mất đó
Gia Lạc giật mình ngẩng lên, tiểu Hạo đang cười bước vào. Cô chu mỏ:
-Tại thầy chứ,thầy nhỏ mọn quá.
-Em còn dám nói tôi là nhỏ mọn à? Em muốn tăng thời gian dọn bể bơi sao.
Gia Lạc méo mặt,nhưng khẩu khí vẫn cứng cáp :
-Thầy nghĩ làm thầy thì oai lắm hả,,,muốn phạt là phạt sao
Thật ra tiểu Hạo không cố ý phạt cô, mà anh muốn gặp cô mà không ai nghi ngờ thôi. Giọng anh mềm hẳn đi :
-Đừng giận anh mà, bé Gia Lạc,đi chơi đi
-Bé Gia Lạc á ?
Gia Lạc trợn mắt phồng má nhìn anh, thật là không thể chấp nhận được,cô xăm xăm đi tới :
-Thầy tránh ra
Anh ngạc nhiên ,hỏi lại :
-làm gì vậy ?
-thì về chứ sao,em dọn xong rồi
Cô đáp lại trong tức tối,nhưng nhìn cô như vậy anh lại cảm thấy thoải mái hơn, anh ra bộ nghiêm nghị :
-Ai ? ai cho em nói chuyện với thầy giáo như thế,phạt em cả chiều nay phải đi chơi với tôi.
-ơ..
-đi thôi, em không có quyền từ chối khi người đó là tôi.
Minh Hạo rất tự nhiên mà cầm tay cô kéo ra khỏi khu bể bơi,cô giằng tay ra nhưng anh lại siết chặt. Anh cười cô :
-kháng cự vô ích thôi,tôi sẽ không làm gì em cả. Tin tôi đi.
Anh đưa mũ bảo hiểm cho Gia Lạc,nhưng cô vẫn ngần ngại đắn đo có nên đi hay không . Thấy Gia Lạc chần chừ,anh tỏ vẻ thất vọng :
-Tôi đang có chuyện buồn, em không thể đi cùng tôi hay sao ?
Gia Lạc vặn vẹo tay,ngập ngừng :
-Nhưng anh là thầy giáo
Tiểu Hạo cười ,xoa xoa đầu cô :
-Có ai cấm thầy giáo không được đi chơi cùng với học sinh của mình chứ. Với lại tôi quen em trước khi tôi làm thầy giáo, không lằng nhằng nữa, lên xe đi
Gia Lạc nhìn anh qua gương xe,ánh mắt anh kiên định nhìn về phía trước nhưng lại thoáng qua nét xa xăm u buồn. Ánh nắng chiều làm anh trở nên rực rỡ, vẫn như cảm giác lần đầu gặp anh trên bờ biển hôm nào,cuốn hút mà phóng khoáng đến kì lạ.
‘Tin anh đi ’ câu nói ấy văng vẳng trong đầu cô, cô leo lên xe.
Chiếc xe phóng vọt đi mang theo nụ cười tỏa nắng của anh.
Gia Lạc bấu vào mép áo anh,nói :
-Em phải về trước 6 giờ tối, nếu không mẹ sẽ mắng
Anh gật đầu :
-Được.
-Chúng ta đi đâu vậy thầy ?
-Hóng gió
Chiếc xe tăng tốc lao đi.
Gia Lạc thất vọng khi nghe câu trả lời,cô cứ nghĩ anh sẽ đưa cô đi ăn kem hay đến một tiệm bánh nào đó. Cô nhìn cảnh vật xung quanh, ánh nắng chiều đã không còn gay gắt,cảm giác rất dễ chịu.
Anh dừng xe tại một nơi mà cô chưa hề nghĩ tới ‘Viện hải dương học’
Ở bên trọng khá tối,cô cảm thán vì nó rộng quá,cô áp mặt vào kính để ngắm những con sao biển,cá biển, thế giới ngầm của biển được thu nhỏ vào đây.
Đẹp rực rỡ.
Anh bước đi bên cạnh,lặng im ngắm nhìn cô,cô gái năm ấy cũng giống như Gia Lạc lúc này,anh hỏi nhỏ :
-Thích không ?
Gia Lạc gật đầu :
-đẹp quá thầy, có cá mập nữa này.
Gia Lạc suýt xoa,cười hạnh phúc.
-Lần đầu đến đây à ?
-vâng.
-Em nghe câu chuyện về nàng tiên cá chưa ?
Gia Lạc mặt mày không vui,gật đầu :
-Kết thúc buồn quá nha thầy. Sao hoàng tử lại không nhận ra nàng tiên cá đã cứu mình cơ chứ.
Tiểu Hạo mặt mày thâm trầm :
-Mẹ anh kể cho anh nghe lần đầu tiên khi vào đây,lúc anh 8 tuổi.
-Sao thầy không sống chung với bố mẹ mà lại ở trường vậy ?
-Mẹ anh mất năm anh 12 tuổi,bố anh sang Anh định cư, anh muốn cùng mẹ và cô ấy ở nơi này
Gia Lạc buồn rầu bỗng ngớ người :
-Cô ấy sao thầy ?
-Không có gì ,em xem con rùa biển kia đi. Nó rất đẹp phải không ?
Gia Lạc mải mê ngắm một lúc ,bỗng quay ra hỏi anh :
-Bố thầy có tốt với thầy không,sao không đón thầy ra nước ngoài ?
Tiểu Hạo xoa mái tóc cô, vừa bước đều vừa nói :
-Anh cũng không biết bố có thương anh không,nhưng bố đã kết hôn với một phụ nữ khác, giờ anh có thể tự lo cho mình,anh không muốn phiền đến họ.
Gia Lạc không buồn hỏi tiếp,bởi trong kí ức của Gia Lạc thì bố là người xấu xa đã bỏ mẹ con cô mà đi,là một quá khứ đau lòng. Cô thở dài nói khẽ :
-Tất cả bà mẹ trên thế giới này đều là những người tốt,thầy xem này
Anh nhìn theo tay Gia Lạc chỉ vào kính,những bóng bóng từ dưới đáy nổi lên,cô reo thích thú :
-bóng bóng biển này,là bọt biển thầy nhỉ
-Em cứ nghĩ vậy đi
Gia Lạc mặt đăm chiêu:
-Chúng ta không thể chạm vào nó phải không? nó sẽ tan ra giống như bong bóng xà phòng vậy. Thầy ơi ,bọt biển có trái tim không?
-Trái tim bọt biển sao?