Sau một loạt rắc rối vấn vở của anh em nhà Sawaki vừa được giải quyết, cả đám quyết định về lại biệt thự Special "nướng" đến trưa. - À rế, nhưng sao không thấy Tiểu Lan và Tiểu Thần??? - Tiêu Thiên Thiên ngơ ngác. Bách Tuyết Nghiên tu ừng ực chai nước cam với một đống đá, cười cợt nhìn cô.
- Tiểu Thiên của chúng ta có mạng lưới thông tin chậm quá.
- Ý gì đây?
Cả đám Special lăn ra cười sằng sặc, Mạc Nhất Trung phẩy tay.
- Đến giờ cậu vẫn chưa biết chuyện gì à? Tiểu Lan thì đi hẹn hò với Sawaki Kuruo, ờ còn Tiểu Thần đang ở biệt thự riêng của cậu ấy ngoài biển Ngân Thanh cùng với Sawaki Nahi đó.
Nhị tiểu thư nghệt mặt ra, càng lúc càng làm trò hề cho đám bạn cứ cười ngặt nghẽo.
Rầm!
Tiếng cánh cửa bật mở một cách dã man nhất. Bằng chứng là cánh cửa đã gãy tan tành và văng tung tóe thành mảnh vụn. Lục Vân Anh ngay lập tức nhảy dựng lên, tay vô thức ôm lấy Tiêu Thiên Phong.
- Cái gì vậy?? Người ngoài hành tinh hả? Hay người máy??
Tiêu Thiên Phong có chút giật mình vì hành động của cô nàng, và ngay lập tức chìm đắm trong thế giới màu hồng (thánh!!!). Cả đám Special đang chẳng hiểu gì hết thì tiếng nói lanh lảnh từ "vật thể lạ" đó vang lên.
- Hê lu các anh chị, Tiểu Du về rồi đây!!!!!!
Oắt đờ heo?? Là Tiểu Du hả trời???? Mất tích mấy chap rồi lại xuất hiện lại một cách bất thình lình quá vậy á hả??
- Moa!!!! Em iu quý, anh nhớ em quá!!!! - Mộc Lý Nam từ đâu nhào đến và ngay lập tức ăn trọn cú đấm vô cùng phũ phàng của Tiểu Du.
- Riêng anh thì em đáp xó lâu rồi.
- Tại sao~~~~~~~???
-------------------------------------
Nhấm nháp tách trà Cúc Đại, Tiểu Du hí hửng.
- Chị Tuyết Nghiên pha trà ngon thật đó!
- Chị mà lị! - Bách Tuyết Nghiên hí hửng cao giọng.
- Bắt đầu tự mãn kìa. - Trung Cảnh cười đểu.
- Cậu muốn chết hả????
Đặt tách xuống, Tiêu Thiên Thiên hướng sang Tiểu Du.
- Lần này chắc em có việc gì nên mới về đây đúng không?
- Chị dâu của em hiểu em quá! - Cô nhóc hớn hở liếc sang chỗ anh hai đang lãnh đạm nhìn quyển sách dầy cộm như từ điển chẳng khác nào ông cụ non.
- Cái...cái....làm gì.......(>////
Chương 29: Lấy Tớ Hay Cưới Tớ, Chọn Đi Tiêu Thiên Thiên!
Đặt chân xuống đất nước London bằng máy bay riêng của Hàn gia thì vừa đúng mười một giờ đêm. Cả đám Special cùng hai anh em nhà Sawaki trố mắt vì căn biệt thự to đình đám trước mặt, mà không giống biệt thự, giống như phòng quốc hội thế giới ấy, hay là giống cung điện?? - Nhà mình có căn này từ hồi nào vậy trời?? - Tiêu Thiên Thiên thẫn thờ ra nhìn.
- Tòa nhà này được xây dựng từ sáu năm trước do hai tập đoàn Tiêu gia và Hàn gia, cũng có thể là trụ sở chính của hai tập đoàn. - Hàn Tử Dương nhạt toẹt phun câu nói làm cả đám xém ngã ngửa. Hai tập đoàn hùng mạnh nhất thế giới sát nhập thì đúng là.....THÁNH!!!!
Đang trong một mớ hỗn loạn thì cánh cổng tinh xảo cao rộng được bật mở, một loạt người hầu đi ra, lịch sự cúi đầu.
Mấy người còn lại trong Special có phần bất mãn "Sao họ không chào mình nhỉ??"
Tiêu Thiên Thiên nhón người lên chỗ Hàn Tử Dương, kéo kéo tay áo cậu.
- Chuyện này là sao vậy? Cứ như cậu biết hết rồi ấy.
- Không hẳn. - Cậu mỉm cười, nụ cười đẹp như trăng trong hồ làm cô nàng có chút ngẩn ngơ.
Cả nhóm mười ba người cùng nhau bước vào sảnh chính. Ngay cả cái sảnh chính này cũng làm cho người ta phải choáng ngợp vì những kiến trúc tinh tế và cách bố trí cực đẹp, nội thất vô cùng sa hoa và lộng lẫy.
- Chào mừng Special!!!!!!
Đây rồi đây rồi, hai ông bố già đây rồi. Tiêu Thiên Thiên nghiến răng kèn kẹt nhìn "papa iu quý" khiến ông có chút xíu đổ mồ hôi.
- Ồ, nghe nói con dâu ta trốn con trai ta, ai ngờ lại gặp ngay con trai ta ở lớp học cũ. Công nhận có duyên ghê, duyên ghê. - Ông Hàn cười tí ta tí tởn dễ làm người ta mắc ớn.
- Con...con dâu....?? - Cô nàng ngây ngốc một hồi, sực tỉnh rồi hét lên - Con không phải.......
Bất ngờ một bàn tay bao phủ vào miệng làm Tiêu Thiên Thiên không thể nói ra lời. À vâng, không ai khác chính là Hàn Tử Dương. Cậu hơi lừ mắt nhìn cô rồi quay lên cất giọng không nhanh không chậm.
- Bọn con vừa mới xuống máy bay, xin phép về phòng trước, ngày mai chúng ta hãy nói về chuyện này sau. - Nói xong cậu lôi cô xềnh xệch lên phòng mặc cho cô ú ớ không thể kháng cự. Cả đám Special khẽ thở dài "Chúa sẽ phù hộ cho cậu Tiểu Thiên, mai còn sống là may mắn lắm rồi..."
Hai vị chủ tịch hơi ngạc nhiên nhìn cả đám.
- Hình như Special...đông hơn thì phải??
"Ý họ là anh em Sawaki sao??"
Kuruo và Nahi có chút giật thót khi bị thành tâm điểm chú ý của hai ông chủ tịch quái đản. Thế nhưng, một câu nói cất lên làm họ càng kinh ngạc hơn.
- Đây là thành viên mới của Special, hai bác có ý kiến gì không? - Trịnh Mai Lan và Minh Hạo Thần cũng lúc đồng thanh. Cả lũ bật cười
"Hai hiệp sĩ bảo vệ tình yêu xuất hiện".
- À không......
- Vậy chúng cháu xin phép về phòng, ở tầng năm đúng không?
Chẳng cần câu trả lời, cả lũ cũng kéo nhau đi, bỏ mặc hai vị chủ tịch đứng đần mặt ra ở đó, mắt long lanh.
- Đúng là tuổi trẻ!!
---------Tại phòng hai nhân vật chính .....
Hàn Tử Dương vừa kéo Tiêu Thiên Thiên vào phòng liền chốt cửa lại, nhanh chóng bế cô lên mặc cho cô la hét oai oái, đè thẳng lên giường.
- Cậu làm cái gì vậy??? - Cô kêu ầm lên.
- Vừa rồi cậu định nói gì?
Nhận thấy chứa trong giọng nói của cậu là sự tức giận tột cùng, Tiêu Thiên Thiên có chút chột dạ.
- Đâu...đâu có.....tớ.......
Đang lắp ba lắp bắp thì ngay lập tức bờ môi cô bị khóa chặt bởi môi người đối diện. Hàn Tử Dương cúi mặt xuống hôn ngấu nghiến đôi môi mỏng như cánh hoa anh đào của cô, cắn nhẹ vào vành môi làm cô hơi giật mình, định thở ra thì ngay lập tức cậu đưa lưỡi vào tận khoang miệng càn quét cô. Vừa càn quét vừa hút lấy vị ngọt, nụ hôn này không còn sự dịu dàng của mọi khi mà là bá đạo, chiếm hữu nhưng lại vô cùng yêu thương, ấm áp khiến đầu óc Tiêu Thiên Thiên có chút choáng váng, mê mẩn bờ môi của ai kia, cô vòng tay lên cổ cậu, cố nhướn người lên. Nhận thấy sự đáp trả vụng về của Tiêu Thiên Thiên, đáy mắt Hàn Tử Dương trỗi lên sự hạnh phúc khó tả, càng lúc càng ôm chặt, hôn nhiều hơn. Đến tận lúc cả hai không thể thở được thì cậu mới quyến luyến tha cho cô, Tiêu Thiên Thiên mặt đỏ lừ, môi sưng mọng lên và không ngừng thở dốc.
Hàn Tử Dương mỉm cười xoa nhẹ bờ môi mình.
- Thật ngọt.
- Cậu....sắc lang!!! - Cô bất mãn nhưng lại cố tình quay đi tránh ánh mắt của cậu. Hàn Tử Dương nhếch môi, vuốt nhẹ cằm cô, nâng lên gần mặt mình.
- Tớ cho cậu hai lựa chọn. Lấy tớ hay cưới tớ? Cậu chỉ được chọn một trong hai, cho mười giây suy nghĩ.
Tiêu Thiên Thiên ngẩn người, trong lòng cô không ngừng ai oán, cái tên này...có bị "động kinh" không vậy? Có khác gì nhau đâu!!!
- Nhưng mà....Tử Dương có bao giờ thích tớ đâu.
- Hả?
- Cậu...cậu chưa bao giờ nói thích tớ!!!!
Tiêu Thiên Thiên nói xong thì thật sự muốn bốc hơi cho xong. Tại sao cô lại đi nói cái thứ xấu hổ thế này cơ chứ??
Hàn Tử Dương nghe xong thì bật cười ha hả làm cho cô nàng càng chín mặt hơn, hét ầm lên.
- Cậu cười cái......
- Tớ yêu cậu.
- O.O
Cậu nhìn vẻ mặt của Tiêu Thiên Thiên mà không ngừng cười, thì ra cô lăn tăn chuyện này sao? Làm cậu nghĩ có chuyện gì quan trọng lắm. Hàn Tử Dương đưa tay ôm lấy cô vào lòng, thật dịu dàng.
- Tớ yêu cậu, yêu cậu từ lâu rồi. Ngốc ạ.
- Hớ.....- Nằm gọn trong vòng tay cậu, Tiêu Thiên Thiên nghe rõ cả tiếng tim đập mạnh như muốn nhảy vọt ra ngoài. Đây là....là cô đang hạnh phúc sao??
- Hết mười giây rồi đấy, cậu trả lời đi.
- Tớ...tớ muốn cả hai.... - Cô dụi đầu vào ngực cậu lí nhí, mặt đỏ lừ.
- Vợ yêu, tham lam quá.
Chương 30: Special Ra Tay
Thoáng chốc đã đến tiệc party vào buổi tối. Đúng bảy giờ, đại sảnh của trụ sở chính hai tập đoàn đã xuất hiện vô số những người trong giới thượng lưu. - Móe, sao có cả ba mẹ tớ vậy?? - Cả đám Special xôn xao.
- Trời ơi, ngay cả gia tộc Sawaki nữa.
- Ê ê, kia là nhóm nhạc Nam nhi mới nổi đúng không?
- Đập chai thấy mồ!!!!!
Cả đám đứng trên tầng nhốn nháo như mấy con vịt choi choi. Nói vậy chứ cả đám cũng đẹp không kém. Con trai thì mặc vest (đen , trắng, xám có đủ), nữ vận đầm dạ tiệc không quá ngắn cũng không quá dài, trang điểm dù hơi nhẹ cũng ngất ngây lòng người. À nhưng mà.....
- Tên kia!!!! Khinh nhau hả??? - Cô nàng nổi quạu.
- Thôi mà Tiểu Anh, bình tĩnh đi. - Tiêu Thiên Phong cười cười, đi đến trấn an cô hổ cái.
- Cậu đó, khôn hồn thì im ngay!!! - Lục Vân Anh trừng mắt. Người đối diện thấy vậy thì nở nụ cười nham hiểm, quay mặt đi vừa vặn hai giây rồi quay lại, xung quanh toàn là tia sáng lấp lánh.
- Nya~~~~~~
Cả đám Special hiện lên vài vạch đen, tên này....tên này......quá nham hiểm......
- Cậu...cậu.....im....ngay...... - Nhỏ tái mét mặt, cả cơ thể run lên bần bật.
- Nya~~~~~~~ Nya~~~~~~~~ - Giọng càng lúc càng dễ thương. Lục Vân Anh cứng đơ, và ......
Bốp!!!
Tiêu Thiên Phong ăn trọn cú đấm của nhỏ.
- Xì, đừng tưởng bản tiểu thư không kiềm chế được nhá!
Cả đám toát mồ hôi. Cặp này đúng là làm họ phát hoảng.
Vừa đúng lúc, cánh cửa phòng trang điểm mở ra, cả bọn ngoác miệng ra nhìn. Mỹ nhân!!! Mỹ nhân tái thế!!!!! Người trước mắt là một cô gái xinh đẹp đến mê hồn, trên người mặc bộ đầm trắng có sóng lượn, phía trên đầu tóc uốn nhẹ xõa hai bên, cài thêm một đóa bách hợp (hoa giả ấy mừ) càng tôn lên vẻ đẹp mỹ kiều của cô.
- Nhìn cái gì thế? - Tiêu Thiên Thiên ngạc nhiên nhìn mấy con ếch đang mắt tròn vo trước mắt.
- Cậu...cậu...là Tiểu Thiên??
- Này này, học với nhau lâu như thế mà dễ quên người ta vậy hả??
Cả đám ngã ngửa. Trời ơi....tan nát trái tim bé nhỏ....
Riêng còn Hàn Tử Dương thì thẫn thờ từ nãy giờ, tim cậu nhảy nhót không ngừng khi Tiêu Thiên Thiên vừa bước ra.
- Quý ông, quý bà, rất cảm ơn tất cả đã đến tham dự buổi party nhỏ này (nhỏ thì ta đâm đầu xuống cống). Hôm nay chính là ngày sát nhập hai tập đoàn Tiêu gia và Hàn gia, chúng tôi sẽ lấy tên tập đoàn DT, rất mong được sự ủng hộ.
Tiếng nói lóe chóe của hai ông bố già dưới loa phát thanh khiến cả bọn thu hút, cùng kéo nhau đi xuống sảnh chính.
Bốp bốp bốp!
Cùng lúc tiếng vỗ tay vang dội lên như thác nước.
- À sẵn tiện ngày vui hôm nay...- Liếc qua ai kia - Chúng tôi xin nói thêm, hai đứa con của chúng tôi chính thức đính ước trong ngày hôm nay. Ê ê hai đứa, mau lên đây, đứng đó làm cái gì?
Bốp bốp bốp!!!
- Chúc mừng, chúc mừng!!!! - Tiếng vỗ tay cùng tiếng nói vang lên cùng lúc. Tiêu Thiên Thiên còn đang ngơ ngác chưa hiểu gì thì một bàn tay đã kéo cô lên sảnh chính.
- Ồ.... - Vừa được chiêm ngưỡng "nhan sắc" của Hàn đại thiếu gia và Tiêu nhị tiểu thư, ai nấy cũng ngạc nhiên rồi tán thưởng - Quả là trai tài gái sắc, hai chủ tịch thật có phúc.
- Hihi, có gì đâu, có gì đâu. - Cả hai ông bố phổng mũi tí tởn làm cô nàng tự nhiên cảm thấy xấu hổ thay cho bố mình.
- Được rồi, mọi người mau nhập tiệc đi! Hôm nay ăn uống thật no say!! - Chủ tịch Hàn liền hào hứng hô lên, tất cả mọi người cũng cùng nhau tản ra hòa nhập vào buổi party.
Bắt đầu cùng hòa vào buổi party, ai nấy cũng đến chúc rượu với Tiêu Thiên Thiên. Thế nhưng cô đâu có uống được rượu, toàn là Hàn Tử Dương thay cô uống sạch.
- Này, hai người kia, phải chia vui với bạn bè chứ! - Cả đám Special đi đến, ai nấy cũng cười rất chi là nham hiểm. Bỗng nhiên, Tiêu Thiên Thiên có cảm giác nguy hiểm đến gần.
-----------------------------------
- Này...tớ vẫn còn uống được nữa......nhá.......không thua được......hấc....hấc....
Cô cay cú nhìn Hàn Tử Dương say khướt được mình "vác" vào phòng. Trong đầu không ngừng nguyền rủa đám bạn, chuốc say cậu rồi bắt cô mang cậu về, trong khi cô là con gái chân yếu tay mềm (chị mà yếu thì trên thế giới này có ai khỏe??? =.=), không hiểu trong đầu họ có cái quái gì nữa.
- Nằm đấy đi, tớ kêu người nấu cho canh giải rượu, cấm nhúc nhích đấy! - Vừa "ném" cậu lên giường, Tiêu Thiên Thiên tính bài chuồn thì bỗng một bàn tay kéo cô lại làm cô mất đà ngã luôn lên giường, và tình trạng là đang nằm trên tên đang say đứ say đừ. Tiêu Thiên Thiên hoảng hốt, mặt đỏ lừ, vội vàng định ngồi dậy thì bàn tay kia lại siết chặt cô lại.
- Tử...Tử Dương.....
- Thiên Thiên.....tớ yêu cậu....à không, anh yêu em.....
1s...
2s...
3s...
Tiêu Thiên Thiên đần mặt ra. Hàn Tử Dương....cậu ấy.....thay đổi cách xưng hô....
- Cậu say quá rồi...mau...mau thả tớ ra.... - Cô đỏ bừng mặt, cố gắng giãy dụa, tuy nhiên lại càng siết chặt.
- Anh không say. Nói đi, nói em yêu anh đi....
- Ơ.....
Ngay lập tức, Hàn Tử Dương xoay người đè cô xuống giường, cười đểu.
- Mau nói đi, không là anh "ăn" em đấy.
Trong tình trạng này, Tiêu Thiên Thiên đã hiểu vì sao đám bạn lại đi chuốc say Hàn Tử Dương. Được, được lắm....Mấy cậu cứ chờ đấy....
- Em có nói không??
Nghe giọng nói Hàn Tử Dương, cô đỏ mặt, quay đi, ấp a ấp úng.
- Tớ....à...Em.....em...yêu.....anh......
Nhìn cử chỉ vô cùng đáng yêu, Hàn Tử Dương hơi sững lại, ngay lập tức không kìm được cúi xuống hôn lấy bờ môi nhỏ nhắn kia. Tiêu Thiên Thiên có chút bất ngờ nhưng cũng vụng về đáp trả lại. Tay cậu nhẹ nhàng luồn vào trong váy cô, xoa nhẹ cặp đùi thon mịn làm cô hơi giật mình, vội đẩy Hàn Tử Dương ra.
- Không được!
- Tại sao?
- Chúng ta...chúng ta chỉ mới là học sinh cấp ba, không thể......
Cậu khẽ cười, thì ra cô lo lắng đến vấn đề này sao, thật là...đáng yêu chết đi được. Cậu nằm xuống, kéo Tiêu Thiên Thiên vào lòng, hôn nhẹ lên môi cô, dịu dàng nói.
- Thôi được rồi, hôm nay tạm tha cho em, nhưng không có lần sau đâu.
- ...... Xấu xa......
Ngoài cánh cửa, cả đám Special mỗi người một vẻ nhưng cùng chung suy nghĩ "Hai người này thật trong sáng quá....Mất công tụi này thật...haizzz"