Chương 33: 'Xin lỗi, tôi không làm được.'
-
Tiểu thư, cô có bưu kiện. – Câu nói quen thuộc của quản gia lại vang lên bên tai cô.
-
Ừm. – Cô thở dài, cầm chiếc hộp gỗ trạm trổ tinh tế đem về phòng, quẳng vào 1 ngăn tủ - nơi đã chất đầy những chiếc hộp gỗ giống hệt nhau, sau đó khoá lại 1 cách cẩn thận.
1 tháng nay ngày nào cô cũng nhận được bưu kiện. Mà lần nào cũng là chiếc hộp đó… với tập hồ sơ đó… cùng với 3 lựa chọn…
1.
Kết hôn với Bảo
2.
Tự nguyện giao Gold cho nhà họ Trần
3.
Mất anh
Nói thật cô sắp không chịu nổi nữa rồi. Ngày nào cũng bị đe doạ như vậy, dù có thần kinh thép đến đâu cũng không sống nổi. Hơn nữa, cả 3 lựa chọn cô đều không thể… tuyệt đối không thể…
…
Kết hôn với Bảo?
Không đời nào. Cô không yêu Bảo, làm sao có thể hạnh phúc? Hơn nữa, cuộc hôn nhân chỉ vì lợi ích như vậy thì có bao nhiêu % là sẽ kéo dài suốt đời? Tuy rằng Bảo thật lòng yêu cô, nhưng ai có thể chắc chắn rằng anh sẽ không thay lòng? Ai có thể đảm bảo rằng ông Tuấn sẽ không hành hạ vùi dập cô?
…
Giao Gold cho nhà họ Trần?
Mơ sao? Gold là do ông nội cô xây dựng nên, là tâm huyết của cả đời bố cô, làm sao cô có thể dâng cho người khác? Như vậy không phải là quá bất hiếu sao? Bố chỉ có mình cô. Ông luôn giành hết tình cảm cho cô, luôn chiều chuộng yêu thương cô, chăm lo cho cô từng chút một, làm sao cô có thể tự tay phá hoại công sức của ông? Cô làm sao có thể??!?!?!????????????????????
…
Mất anh?
Nếu như… cô có thể buông tay… thì mọi chuyện đã không trở nên tồi tệ như bây giờ…
…
-
Búp Bê, em nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế? – Anh vỗ vỗ vào vai cô, hỏi.
-
Em rất mệt mỏi. – Cô buột miệng.
-
Mệt mỏi chuyện gì? – Anh quan tâm.
-
Chuyện vụ t… à à… không sao… không có gì… - Cô bừng tỉnh, nở nụ cười gượng gạo. – Chúng ta đi học thôi. Chắc chị Thanh đang đợi ngoài xe rồi đấy.
-
… - Anh cau mày khó hiểu, nhưng cũng đi theo cô.
Không hiểu sao anh có cảm giác rất bất an. Chắc chắn cô đang giấu anh 1 chuyện gì đó, nhưng lại không biết là chuyện gì. Anh cũng từng nghĩ đến việc điều tra, nhưng lại không thể ra lệnh. Anh sợ… sợ khi cô biết sẽ tức giận… sợ những gì anh điều tra được sẽ ảnh hưởng đến quan hệ tốt đẹp của 2 người… Cho nên, anh quyết định sẽ đợi, đợi tới khi cô nói cho anh biết. Nhưng anh sẽ không thể ngờ, cái cách mà bí mật đó đến với anh lại là…
…
-
Kim. – Đang chuẩn bị leo lên xe thì Thanh gọi giật cô lại.
-
Vâng? – Cô giật mình dừng lại.
-
Chủ tịch nói cuối tuần sẽ trở về. – Thanh thông báo.
-
Bố em? Cuối tuần? Trở về? – Cô kinh ngạc.
-
Chủ tịch nói công việc bên đó cũng tạm ổn nên về đây thăm em.
-
ỒooOo………. – Cô vui đến nỗi cười ngoác cả miệng, mặt mày hớn hở như vừa bắt được vàng.
-
Có chuyện gì vậy? – Anh vừa ló mặt ra đã thấy cô nhảy tưng tưng như khỉ, vội hỏi.
-
Bố em sắp về… la la la la… la la la la la…
…
Vì tin vui vừa nghe được mà suốt cả đường đi cô cứ cười suốt, đôi mắt thiên thần lấp lánh như toả ra muôn vàn ánh hào quang rực rỡ.
Thấy cô vui như vậy anh cũng vui theo, nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi có chút ghen tị. Anh biết đó là bố của cô, ghen với bố của cô thì quả là không tốt, nhưng mà…
-
Búp Bê, em thật sự vui đến thế sao? – Anh rốt cuộc cũng không thể im lặng được nữa.
-
Đương nhiên. – Cô không suy nghĩ nhiều lập tức thừa nhận.
-
Búp Bê đáng ghét chỉ biết nghĩ đến bố. Ở bên cạnh anh bao lâu cũng chưa từng thấy em phấn khích thế này… - Anh xụ mặt lầm bầm.
-
Thiên??! – Mặc dù âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn đủ để người ngồi sát bên cạnh nghe thấy. Cô kinh ngạc tròn mắt nhìn anh như vừa nghe thấy bí mật quốc gia bất khả tiết lộ.
-
Làm sao? Em cứ tiếp tục vui vẻ nghĩ đến bố em đi, còn để ý đến anh làm gì?
-
^0* - Cô càng cười tới nỗi mặt dỏ bừng, có cảm giác sẽ lập tức lăn ra ngất xỉu vì đau bụng + thiếu không khí quá mức.
-
Cười cái gì? Có gì đáng cười hả???? Búp Bê vô tâm, em lại cười trên nỗi đau khổ của người khác? – Anh trợn mắt.
-
Há há há há… - Cô vẫn ôm bụng cười sằng sặc, không hề mảy may để ý đến người nào đó với khuôn mặt xám xịt cùng ánh mắt toé lửa như muốn thiêu cháy người ta. – Anh… anh… hahahaaa… anh ghen… hả? Ghen với bố em???????? Há há áh há há há… há há há há há…
-
Hừ? – Anh hơi xấu hổ, nhưng còn tức giận gấp bội. Cô chẳng những không an ủi anh mà còn cười như ăn nhầm nấm độc. Đúng là cái đồ vô lương tâm, không có trái tim… bla… bla…
…
-
Thiên! – Sau khi cười chán, cô liền lao vào lòng anh làm nũng. Làm sao cô lại không biết anh đang phát hoả chứ?!?! Nhưng có điều… - Anh ghen thật đáng yêu quá đi!!!!!
-
… - Anh vẫn chẳng thèm liếc sang. Hứ?!!? Cười nhạo anh rồi làm nũng 1 chút là được sao? Đừng có mơ.
-
Hi hi… anh thật trẻ con, còn trẻ con hơn cả em nữa. – Cô vừa dụi dụi đầu vào vòm ngực rắn chắc của anh, vừa cười ha ha. – Thiên, em yêu anh lắm!
-
T_______________T – Được rồi, anh thừa nhận, anh mãi mãi cũng không thể đấu lại cô, dù là lí sự hay giận dỗi. [Cả ‘hổ phụ’ còn không đấu lại nổi, anh cứ chờ 10 kiếp nữa đi ^,^]
Ting… tang… toong… teng…
Đang chơi vui thì tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô nhíu mày. Nhìn cái tên đang nhấp nháy trên màn hình lòng cô bỗng có cảm giác bất an đến kì lạ.
-
Alo. – Do dự ấn nút nghe, cô cố gắng điều chỉnh tâm trạng của mình, tự nhắc nhở hiện giờ anh vẫn đang ở bên cạnh.
-
Tiểu thư, phía Trần Quốc Tuấn có hành động. – Leo vào thẳng vấn đề.
-
… - Cô mím chặt môi.
Cô biết mà, cô đã biết nhất định là có chuyện tày đình sắp xảy ra mà. Ông ta trước giờ đều thiếu kiến nhẫn. Lần này chờ cô 1 tháng xem ra đã là nể mặt bố cô lắm rồi. Nhưng mà… chính cô lại cảm thấy như vậy là quá ít. Cô rất thanh lam, cô thừa nhận. Thời gian ở bên anh cho dù là bao nhiêu thì cũng không đủ, mãi mãi cũng không đủ…
-
Tiểu thư! Tiểu thư? – Không thấy cô phản ứng, Leo hơi lo.
-
Là gì? – Cô chậm chạp mở miệng, hạ giọng đến mức tối thiểu, cố gắng hết sức không làm anh nghi ngờ.
-
Vạch trần.
-
…
Chỉ 2 chữ thôi cũng khiến đầu óc cô trống rỗng, trái tim nảy lên không ngừng như muốn bay thẳng ra ngoài.
Vạch trần?
Ông ta muốn vạch trần cô?
Ý của Leo là Trần Quốc Tuấn muốn vạch trần quá khứ của cô… với anh?
…
Cúp máy rồi mà cô vẫn còn cảm thấy choáng váng. Câu nói cuối cùng của Leo cứ lởn vởn trong đầu cô như nhắc nhở, như chế giễu, cũng như là đang đe doạ tinh thần cô.
‘Tiểu thư thật sự muốn tiếp tục che giấu?’
‘Tiểu thư thật sự muốn tiếp tục che giấu?’
‘Tiểu thư thật sự muốn tiếp tục che giấu?’
‘Tiểu thư thật sự muốn tiếp tục che giấu?’
Nực cười!
Nếu như cô không muốn, vậy bấy lâu nay tất cả những việc cô làm chỉ là để vui đùa hay sao?
Còn nếu như cô muốn, liệu có thể tiếp tục không? Ông ta có trong tay bản hồ sơ về vụ tai nạn, thậm chí là cả đoạn băng về quá trình điều tra năm đó. Hơn nữa, không chỉ mình ông ta, ngay cả chị em Cẩm Vân cũng biết. Cô còn có thể làm gì? Cô có thể tiếp tục chống đỡ đến khi nào đây? 1 đấu 2? À không… phải là 1 đấu 3… Cô có thể thắng sao? Thật là chuyện không tưởng.
Lâu nay cố gắng, giờ mới biết thật ra tất cả chỉ như lấy trứng chọi đá. Cô chỉ biết làm bất cứ điều gì để ngăn chặn, nhưng lại không thể diệt cỏ tận gốc. Dù sao cô cũng chỉ là 1 đứa trẻ, làm sao có thể thắng được 1 lão già đã có kinh nghiệm mấy chục năm chinh chiến trên thương trường?
Cô… có thể là sẽ thua.
…
-
Búp Bê, làm sao vậy? Là ai vừa gọi tới? Có chuyện gì xảy ra à??? – Thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh lo lắng không thôi.
-
… - Cô giật thót, vội hắng giọng vài cái, lấy lại nụ cười thật tươi tắn, mặc dù có mấy phần gượng gạo, nhưng cũng không dễ để người khác nhìn ra. – Không sao hết, em chỉ hơi bất ngờ 1 chút.
-
Bất ngờ chuyện gì?
-
Chuyện… - Cô ấp úng, đột nhiên nhìn thật sâu vào mắt anh. – Thiên, anh có yêu em không?
-
Hả? – Anh ngây ra như phỗng, cảnh giác hỏi. – Em… Búp Bê, em lại muốn giở trò gì???
-
Trả lời em. – Cô vẫn cố chấp hỏi, nắm chặt lấy tay anh đầy mong chờ, biểu cảm trên mặt hoàn toàn là nghiêm túc khiến anh thấy hơi lạ.
-
Ừm… có… - Anh mỉm cười gật đầu. – Nhưng sao em hỏi vậy?
-
Chúng ta kết hôn đi!
---------------------------------------
2.
-
Chúng ta kết hôn đi!
-
??? – Anh nhìn cô chằm chằm, không thể tin được những điều mình vừa nghe thấy. Có khi nào tai anh có vấn đề hay không? Hay là… quá mong chờ cho nên mới sinh ra ảo giác? – Em vừa nói cái gì?
-
Em nói… Chúng ta kết hôn đi! – Cô rành rọt nhắc lại từng chữ.
-
Em không đùa đấy chứ?? – Anh nghi ngờ.
-
Anh không muốn sao? – Cô thất vọng.
-
Không phải. Nhưng mà… em thật sự nói là kết hôn hả? Là kết hôn thật đó hả?!?! – Anh kích động. – Kết hôn là chuyện cả đời đấy, em đã nghĩ kĩ chưa? Cái này không thể đùa được đâu.
-
Thôi đi. Đừng để ý, coi như em nói nhảm thôi. – Cô cụp mắt.
-
Nói nhảm? – Anh cau mày. – Không được, anh đã nghe thấy rồi, không thể coi như không có gì được.
-
Vậy anh muốn thế nào?
-
Như lời em nói thôi. – Anh cười đến vui vẻ.
-
Anh… đồng ý? – Cô sửng sốt. Thật không ngờ lần đầu tiên cầu hôn lại thành công rực rỡ như vậy nha. Há há… xem ra cô cũng quá tuyệt vời đi.
-
Sao lại không? – Anh cười cười.
-
Ơ… nhưng mà… nhưng… - Cô lắp bắp, mặc dù cũng chẳng hiểu vì sao lại lắp bắp. - … là kết hôn… kết hôn đó… Em nói là kết hôn… Anh…
-
Anh biết. – Anh bật cười. Có ai đi cầu hôn mà như cô không? Nhận được lời đồng ý mà sợ hãi y như thấy ma. Ai nhìn thấy còn tưởng là anh ép hôn cô.
-
Biết? Biết mà cò…
-
Búp Bê ngốc, biết thì mới đồng ý chứ. – Anh véo mũi cô.
-
… - Cô nhất thời không biết nói gì. Đúng vậy, biết thì anh mới gật đầu kiên quyết như thế chứ? Cô đúng là ngớ ngẩn. Còn nữa… là cô cầu hôn anh trước, giờ lại bày ra bộ mặt hoảng hồn như sắp chết đến nơi. Haizzzzzzz……….
-
Nghĩ gì thế? Mới đó mà đã hối hận rồi à? – Anh nhướn mày.
-
Không có… không phải… - Cô vội vàng xua tay, hạ quyết tâm. – Hôm nay chúng ta đi đăng ký luôn đi!
-
*0* Có thật không? – Anh hớn hở ra mặt. Đối với lời cầu hôn đột ngột của cô, anh vẫn nghĩ chỉ là 1 câu nói đùa. Nhưng nếu nó trở thành sự thật, anh cũng không ngại đâu. [Không ngại hay là mừng như điên? ^0<]
-
Cái này… có thể… - Hình như quyết tâm vẫn chưa đủ lắm thì phải. Nhưng dù sao thì nói cũng đã nói rồi, thôi thì đâm lao thì phải theo lao thôi. – Dù sao thì chúng ta cũng đã đủ tuổi kết hôn rồi mà. – Cô bổ sung.
-
Được. – Anh sảng khoái gật đầu.
-
T_______T – Cô bắt đầu hối hận rồi đó. Làm sao mà anh có thể đồng ý nhanh như vậy a? Cô còn nghĩ anh sẽ cười phá lên không tin lời cô hay là tìm đủ thứ lí do để hoãn lại. Làm thế nào cũng không thể nghĩ tới cái trường hợp này. – Anh thật sự… thật sự là muốn… kết hôn với em? Em không đùa đâu đó. Nếu như anh đồng ý, vậy… vậy…
-
Tan học anh đến lớp đón em. – Anh cắt ngang. Không phải chứ? Biểu tình của cô như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ lại không muốn? Không được, cô đã nói ra nhất định phải thực hiện. Anh tuyệt đối sẽ không cho cô đường lui. [Ác!!!!]
-
Không cần, anh cứ đợi em ở cổng trường là được. – Cô nắm chặt tay, thầm cổ vũ chính mình. Lời thì cũng nói rồi, giờ cô mà đòi rút lại, chỉ sợ sẽ bị anh băm ra làm chả ăn.
-
Ừ. – Anh hài lòng nở nụ cười.
Có ông trời biết anh mong được kết hôn với cô đến thế nào. Đúng là ông trời có mắt nha, mắt sáng như sao, mắt trong như nước, mắt sâu như giếng, mắt đẹp như… cô… Ha ha ha… Cuối cùng cũng cho anh hoàn thành mong muốn. Lại còn là do cô chủ động đề nghị nữa chứ.
…
Thấy nét mặt hạnh phúc vô bờ của anh mà lòng cô thắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên biết bao nhiêu câu hỏi.
Anh sẽ vui vẻ như vậy bao lâu?
Anh sẽ mãi hạnh phúc vì cô sao?
Anh sẽ yêu cô đến bao giờ?
Anh sẽ không hối hận về quyết định ngày hôm nay chứ?
Anh s…
-
Búp Bê, em nghĩ gì mà đờ người ra thế? – Anh lay lay vai cô, nhắc nhở. – Đến trường rồi.
-
À… vâng… - Cô vội lắc lắc đầu, nhanh chóng theo anh xuống xe.
Chuyện sau này thì để sau này tính. Cho dù anh có hối hận, có đau khổ thì cũng là ở thì tương lai. Còn bây giờ, cô sẽ làm cho anh thật hạnh phúc, làm mọi việc khiến anh hạnh phúc… cho đến lúc đó.
…
Nhưng cô đâu biết, cái ‘lúc đó’ này đến quá nhanh… quá nhanh… khiến cho cô không kịp trở tay.
…
Reeng… reeng… reeng…
Cả buổi học trong đầu cô toàn là đoạn đối thoại vừa rồi. Tiếng chuông vừa reo lên, cô lập tức xách cặp chạy như bay ra cổng trường trước 2 cặp mắt mở to như muốn nhảy ra ngoài. Chỉ cần nghĩ đến anh đang đợi cô ở đó, với nụ cười hạnh phúc, lòng cô liền trở nên vô cùng ấm áp.
Gần đến cổng trường, chân cô bất giác đi chậm lại. Không phải là không muốn gặp anh, chỉ là… giờ phút này cô thật hồi hộp…
Từng bước, từng bước chầm chậm tiến về phía anh. Cô có cảm giác trái tim mình cũng đập nhanh hơn theo khoảng cách càng được rút ngắn lại giữa 2 người.
…
Anh đứng ở đó, dáng cười dong dỏng cân đối tựa vào cổng trường, mái tóc vui đùa với gió, khoé miệng khẽ nhếch lên, đôi tay đút trong túi quần. Thoạt nhìn thật ung dung như chẳng có tí bận tâm nào, nhưng nếu ai để ý 1 chút, sẽ thấy trong ánh mắt sâu thăm thẳm như nước hồ kia không thể giấu nổi vài tia gấp gáp khẩn trương, mong chờ có, lo lắng cũng có.
Anh không lên lớp, bình thường cũng chưa chắc lên lớp, hôm nay lại càng không có tâm trạng lên lớp. Thường thì anh sẽ trốn vào 1 căn phòng dưới tầng hầm nghỉ ngơi, nhưng hôm nay lại không thể chợp mắt được chút nào. Anh không thể quên được giây phút cô… cầu hôn anh. Quả thật lúc đó anh rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi quên cả hít thở. Anh thật sự… thật sự nghĩ đó chỉ là lời bông đùa nhất thời của cô, nhưng cho dù là đùa đi nữa, anh cũng sẽ biến nó thành sự thật. Dù sao thì… anh cũng đã không cho cô cơ hội rút lại lời nói.
‘Anh nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô… mãi mãi.’
…
Khi cô chỉ còn cách anh khoảng 10m nữa thì đột nhiên có 1 giọng nói sắc lạnh vang lên sau lưng, đồng thời 1 bàn tay thô ráp đặt lên vai cô làm cô gai người.
-
230708
-
… - Cô chết lặng, đôi chân như muốn khuỵu xuống.
-
Đi. – Người đó không nói 2 lời, lập tức dùng lực ở bàn tay kéo cô về hướng ngược lại.
-
Thiên… - Trước khi quay đầu, cô chỉ còn kịp nhìn thấy nụ cười dịu dàng của anh… nụ cười trước giờ chỉ giành cho cô.
…
Cô bị đẩy vào 1 chiếc xe đen sì. Trong cũng như ngoài, tối om như ban đêm khiến cô không nhìn rõ bất kì thứ gì. Điều này lại càng làm cô thêm sợ hãi gấp trăm ngàn lần.
-
Ông… ôn..g… các ông là…
-
Rất vui gặp lại, cô bé xinh đẹp! – Giọng nói khàn khàn đáng sợ vang lên ngay đằng sau khiến cô giật mình hét lớn.
-
Aaaa……… ông… ông… ông… không phải là… - Cô lắp bắp. Cô nhớ là lần đó đã…
-
Cú đánh đó có thể chết người sao? – Ông ta cười lạnh. – Mày muốn học tao? Còn non lắm…
-
Tôi… - Cô nuốt khan, cả người run bần bật. Chết rồi, chết chắc rồi!!! Lần trước cô dám ra tay đánh ông ta như vậy, lần này cô chết thật rồi.
-
Yên tâm đi, mặc dù tao rất thích máu của mày… nó có vị rất tuyệt… - Ông ta nhỏ giọng thì thầm. - … nhưng… ông chủ lại không cho tao động đến mày. Thật là đáng tiếc!
-
Ô..ông… ôn..g chủ? – Cô sợ tới mức nói cũng không ra hồn, chỉ có thể cố gắng hết sức biểu đạt suy nghĩ của mình. – Trần Quốc… Tuấn? Tại s..s..sao? – Chẳng phải người muốn giết cô nhất chính là ông ta sao?
-
Trước đây thì đúng là vậy, nhưng giờ thì có lẽ là không phải nữa. – Ông ta nhún vai.
-
Vậy… v..vậy sao… - Cô thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất thì cái mạng nhỏ này của cô vẫn còn có thể giữ được, vậy là tốt rồi.
Ting… tang… toong… teng…
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại của cô vang lên như tiếng sấm rạch ngang bầu trời mưa bão. Và kết quả đương nhiên sẽ là…
-
Tắt máy. – Ông ta ra lệnh.
-
… - Cô không nói 2 lời, lập tức nhẫn nút từ chối.
Ting… tang… toong… teng…
Ngón tay còn chưa kịp thu lại đã lại nghe tiếng chuông vang lên.
-
Tắt máy. – Ông ta tiếp tục nói dứt khoát.
-
… - Cô lại ngoan ngoãn ấn nút từ chối.
Ting… tang… toong… teng…
-
Tắt máy. – Vẫn là giọng nói lạnh băng đáng sợ đó.
-
… - Aaaaaaaaaaaa… ông ta có cần thiết phải nhắc lại đến 3 lần như vậy không? Không phải là cô đang từ chối đó sao? Cô cũng đâu có hí hoáy cái gì? Lại càng không hề giở trò nhăng cuội gì nha. Có cần thiết phải coi cô như tù nhân trốn trại thế không?
Cạchhhh…
Còn chưa kịp rủa xả xong đã thấy điện thoại trên tay mình rời khỏi… à không… đã trở lại… nhưng mà… không có pin?
Đùa sao? Ông ta dám tháo pin điện thoại của cô? Hơn nữa… còn quẳng nó qua cửa sổ? Hơ… ông ta lấy pin đi rồi còn trả cho cô cái điện thoại làm gì chứ? Để ngắm chắc? Hay là làm kỉ niệm? [Ơ hay… thế cứ lúc nào không có pin thì đều phải vứt đi à]
…
Kétttttttttttt………
Sau bao nhiêu lâu vòng vèo cuối cùng chiếc xe cũng chịu dừng lại.
-
Xuống đi! – Ông ta thúc giục.
-
… - Cô ngoan ngoãn xuống xe, vừa ngẩng đầu đã trợn tròn mắt. Đây… đây không phải là… nhà họ Trần hay sao? Ông ta lại dám đưa cô đến đây??? Ông ta điên rồi? Hay là… muốn chết quá nên mới lấy cô làm lí do?
-
Vào đi, còn đứng ở đó là gì?
-
A… a… đây… vào ngay đây… - Cô vội vội vàng vàng gật đầu. Tính mạng là quan trọng mà. Cứ nghe lời trước đã, dù sao cũng sẽ có lợi hơn.
…
Cạchhhh…
Cửa vừa mở ra, cô đã muốn ngất xỉu tại chỗ. Tại sao 1 cái biệt thự to đẹp như thế mà bên trong lại tối om như nhà ma thế này? Không phải là… nơi này bị ám đấy chứ!??!! Vậy… vậy… ai…
Tách…
Chỉ 1 tiếng động bé tẹo đã mang lại ánh sáng cho cả 1 không gian rộng lớn.
-
Ui… - Cô giật mình, theo phản xạ giơ tay lên che ánh sáng.
-
Chào Tiểu thư, lâu rồi không gặp, tiểu thư vẫn xinh đẹp như xưa. – 1 giọng nói có phần quen quen vang lên làm cô chú ý.
-
Ơ… a… ưm… chào Giám đốc Trần. – Cô gật nhẹ đầu, nhìn ông ta bằng con mắt hết sức kính trọng mà trong lòng thì thầm gào thét muốn lập tức xông đến xách cổ ông ta tống vào đồn cảnh sát.
-
Khó khăn lắm chúng ta mới gặp nhau. Không biết tiểu thư có nể mặt cùng tôi uống trà hay không? – Ông Tuấn cúi người hỏi.
-
Dù sao cũng đến rồi, ngồi 1 chút cũng không sao. – Cô mỉm cười, tự nhiên ngồi xuống sô pha ở chính giữa căn phòng khách xa hoa, bình tĩnh uống trà.
Ông ta không chém không giết cô thì cô sợ cái gì chứ? Trà có độc hay không, ông ta có âm mưu hay không thì cũng vậy. Đằng nào cô cũng là cá nằm trên thớt, chết chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. Vấn đề chỉ có… cô sẽ chết như thế nào? Nhẹ nhàng hay đau đớn? Mất mát hay tổn thương?
…
-
Tiểu thư, chẳng hay cô có nhận được những bưu kiện mà tôi gửi hay không? – Đột nhiên ông Tuấn lên tiếng.
-
… - Cô khựng lại 1 chút, rồi mới trả lời dứt khoát. – Có.
-
Vậy… đến bây giờ cô vẫn chưa trả lời, hẳn là muốn tôi chọn giúp? – Ông Tuấn cao giọng.
-
Chọn giúp? – Cô nhướn mày, khẽ cười. – Ông định chọn như thế nào? Bắt tôi cưới Bảo? Hay dùng thủ đoạn để tôi phải giao Gold cho ông?
-
Tiểu thư, cô không thể nghĩ xấu về tôi thế được. Tôi làm sao có thể làm những việc như thế chứ?!?! – Ông Tuấn xua tay cười cười.
-
Vậy sao? Vậy ông định làm gì? – Cô nhếch miệng.
-
Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.
-
Tốt như thế nào? – Cô bắt đầu thấy bất an. Cô có cảm giác trong giọng nói kia lại có cái gì đó như là… nguy hiểm? Âm mưu?
-
Tôi biết việc này thật khó để chấp nhận, nhưng… Đặng thiếu gia…
-
Thiên? – Cô nhíu mày. Ông ta muốn làm gì anh? Ông ta sẽ không hại anh chứ? Sẽ không có ý đồ với Sky chứ?
-
Tiểu thư đừng lo lắng, tôi chỉ giúp tiểu thư xử lí dứt khoát mọi việc thôi. Đó cũng là việc nên làm mà?
-
Cái gì nên làm? – Cô khó hiểu. – Không phải là…
-
Tiểu thư, 2 người không thể… mãi mãi không thể đâu.
-
Ông… ông định… - Cô hoảng hốt. – Sẽ không phải chứ?
-
Cô nghĩ cô có thể giấu Đặng thiếu gia bao lâu? 1 năm? 2 năm? Hay 10 năm? Dù thế nào cũng đến lúc mọi chuyện được đưa ra ánh sáng. Nói trước chẳng phải tốt hơn sao? Hơn nữa…
-
Hơn nữa cái gì? – Cô thấp thỏm không yên. Thái độ của ông ta… sao lại bình tĩnh như vậy? Bình tĩnh đến nỗi khiến cô hoảng sợ… thật sự không hiểu trong đầu ông ta đang suy tính những gì.
-
Đặng thiếu gia chắc cũng sắp biết được sự thật rồi.
-
CÁI GÌ? – Cô nhảy dựng lên. – Ông… ông… ông… ông vừa… vừa nói cái gì? Biết??? Anh ấy… làm sao… mà…
-
LÊ HƯƠNG KIM, CÔ KHÔNG NGHE LỜI TÔI, KHÔNG ĐÁP ỨNG TÔI, CÔ NGHĨ LÀ TÔI SẼ ĐỂ CHO CÔ YÊN SAO? CÔ NGHĨ LÀ TÔI SẼ TỪ BỎ GOLD SAO? CÔ NGHĨ LÀ TÔI MUỐN NÓI CHUYỆN PHIẾM VỚI CÔ NÊN MỚI MỜI CÔ ĐẾN ĐÂY SAO? – Ông Tuấn cười gằn. – CÔ THẬT NGÂY THƠ.
-
Ông… - Cô giật mình.
-
Haaahahaha…. Ha ha ha ha ah ah ha ha ha ha ha… Muốn đấu với tôi? Cô vẫn còn non lắm! Ha ha ha ha ha ha ha…
-
Trần Quốc Tuấn, ông thật nham hiểm! – Cô hét lên rồi lao như bay ra khỏi căn biệt thự đáng sợ - nơi vẫn còn vang vọng tiếng cười ma quỷ đầy sảng khoái của Trần Quốc Tuấn.
…
Tại sao cô lại không nghĩ ra chứ?
Tại sao lại không hề nghi ngờ khi ông ta muốn cô cùng ngồi nói chuyện chứ????
Sao cô lại bất cẩn như thế????????
Sao cô có thể ngu ngốc như vậy????????????????
---------------------------------------
3.
Trong khi đó…
Ở trụ sở chính của tập đoàn tài chính Sky…
Phòng Chủ tịch…
Cốc… cốc…
Tiếng gõ cửa vang lên nhè nhẹ đầy cẩn trọng như sợ sẽ làm người trong phòng nổi giận.
-
Vào đi! – Trong phòng truyền đến tiếng nói nghiêm nghị không chút cảm xúc của ông Cường.
-
Chủ tịch, ngài có bưu kiện. – Ông trợ lí cúi đầu cung kính báo cáo với người ngồi đằng sau chiếc bàn gỗ dài với những đường nét hoa văn hết sức tinh tế.
-
Của ai? – Ông Cường nói mà không hề ngẩng đầu lên, tay cầm bút vẫn múa lia lịa trên những trang giấy.
-
Ở đây không thấy đề tên.
-
Giấu tên?
-
Chủ tịch, có cần tôi xem trước không? – Ông trợ lí lo lắng.
-
Không cần.
-
Nhưng… - Ông trợ lí vẫn không yên tâm.
-
Cứ để ở đó. – Ông Cường cắt ngang.
-
Vâng, thưa Chủ tịch. – Không thể cãi lại, ông trợ lí đành phải đặt chiếc hộp được bọc cẩn thận lên bàn uống nước gần đó. – Nếu không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài trước.
-
Đi đi.
…
Sau khi hoàn thành kha khá công việc, ông Cường mới chậm rãi rời khỏi bàn làm việc, đến xem xét bưu kiện được gửi cho mình.
Nhìn thoáng qua thì có vẻ giống như 1 tập văn bản gì đó, không hề có chút nguy hiểm nào cả. Có thể là cái gì nhỉ?
Dự án?
Không đúng. Nếu là dự án thì phải trực tiếp đến đây để trình bày với ông chứ?
Hợp đồng?
Lại càng không thể. Nếu là hợp đồng thì cần phải bàn bạc trước rồi mới soạn thảo chứ?
Vậy thì là cái gì? 1 bí mật? 1 sự việc quan trọng? 1 điều đáng sợ? Hay là… Nhưng… ai lại gửi cho ông những thứ này? Chẳng lẽ là muốn nói với ông điều gì?
…
15’ sau,
Nhìn chằm chằm tập hồ sơ được bọc cẩn thận trên tay, khuôn mặt ông càng ngày càng tối đen.
Rốt cuộc chuyện này là sao?
Sao có thể?
Sao lại như thế được?
Vụ tai nạn 19 năm trước không phải là thật?
Đó chỉ là cái cách để 2 người đó – con trai và con dâu (không được thừa nhận) của ông – thoát khỏi ông… để sống 1 cuộc sống hạnh phúc bên nhau?
Không thể nào. Năm ấy ông đã cho người điều tra kĩ lưỡng không biết bao nhiêu lần, rõ ràng không hề tìm thấy nửa điểm khả nghi nào. Rõ ràng ông đã nhìn thấy thi thể đứa con trai yêu quý của mình, mặc dù không nhìn rõ mặt, nhưng… trên cổ tay người đó chính là chiếc vòng ông đã tặng con trai nhân dịp sinh nhật lần thứ 20. Nếu như đó thực sự là 1 vở kịch… nếu như người đó thực sự không phải con trai ông… vậy thì chiếc vòng… chiếc vòng ông tặng… chẳng lẽ đứa con trai ông yêu thương nhất ấy cũng có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy sao? Vứt bỏ không chút do dự giống như nó đã vứt bỏ ông cùng với cuộc sống hơn 20 năm của nó… cái gia đình với người bố ngày ngày gắng sức làm việc này… cùng với mọi thứ của cải vật chất… tiền bạc… địa vị… tập đoàn… chỉ vì 1 người phụ nữ? 1 người phụ nữ không biết có thật lòng yêu nó hay không? 1 người phụ nữ không biết có lừa gạt nó hay không?
Chẳng lẽ… đó… là tình yêu? Tình yêu thật sự? Bất chấp tất cả… mặc dù không biết kết quả sẽ là gì?
…
Vụ tai nạn 5 năm trước mới thực sự là nguyên nhân cướp đi sinh mệnh của con trai và con dâu ông?
Mà… người gây ra vụ tai nạn… người đã lái xe quá tốc độ trong đêm… người đã đâm vào họ… người đã cướp đi sinh mạng của 2 con người… lại là… là… LÊ HƯƠNG KIM… thiên kim tiểu thư của tập đoàn tài chính Gold?
Làm sao có thể như thế?
Sao mọi chuyện lại trở thành thế này?
Sao ông lại không hề hay biết gì chứ?!?!
Sao những gã thám tử của Sky lại vô dụng như vậy?
Sao suốt bao nhiêu năm qua ông lại như 1 kẻ bù nhìn thế này?
-
CHẾT TIỆT! – Ông Cường gầm lên, nắm chặt tập hồ sơ trong tay khiến nó nhàu nát đến thảm hại. – Lê Hương Kim, cô đã hại chết con trai và con dâu của tôi, giờ lại còn muốn trở thành cháu dâu nhà họ Đặng? Ha ha ha… Thật là nực cười! Cô nghĩ cô sẽ được toại nguyện sao? Cô nghĩ tôi là đồ ngốc chắc? Cô nghĩ tôi sẽ để yên cho cô sao? Ha ha ha ha ha ha ha ha…
Tiếng cười rùng rợn mang theo cả sự tức giận cùng bi thương vọng khắp căn phòng rộng lớn tạo cảm giác thật đau thương, cũng thật đáng sợ.
-
GIẾT NGƯỜI THÌ PHẢI ĐỀN MẠNG.
…
---------------------------------------
4.
Đợi mãi không thấy cô ra, anh sốt ruột đứng ngồi không yên. Buổi sáng không phải đã dặn đi dặn lại cô là tan học phải ra cổng trường ngay sao? Vậy mà giờ vẫn chưa thấy mặt mũi tăm hơi đâu. Không biết là cô có còn nhớ có người đang đợi cô ở đây không nữa. Đầu với óc không bao giờ khiến người ta tin tưởng được.
Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz…..
…
Gọi cho cô mấy lần đều bị từ chối thẳng thừng. Thật chẳng hiểu có chuyện gì đang xảy ra nữa. Không phải là cô gặp chuyện gì bất trắc chứ? Xuỳ… xuỳ… đúng là suy nghĩ vớ vẩn. Cô nhất định sẽ được an toàn.
-
Chào! – Bảo đột nhiên xuất hiện, vỗ vào vai anh, tươi cười vui vẻ.
-
Ừm… chào. – Anh gật đầu nhẹ coi như đáp lại, rồi lại tiếp tục gọi cho cô. Nhưng…
‘Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau.’
Phải, cô đã tắt máy rồi.
-
Quái quỷ! Khi không lại tắt máy làm gì? – Anh nhíu mày.
-
Cậu tìm cô ấy sao? – Bảo lại lên tiếng.
-
Ừm. – Anh chỉ trả lời qua loa, cũng không mấy quan tâm. Việc khiến anh để ý bây giờ chỉ có… cô đang ở đâu? Đang làm cái gì? Tại sao phải tắt máy?
-
Không cần tìm nữa, cô ấy đang ở chỗ bố tôi.
-
Ở CHỖ BỐ CẬU? – Anh sửng sốt. Không phải Trần Quốc Tuấn chính là người muốn hạ cô sao? Không phải ông ta muốn cướp Gold sao? Tại sao cô lại ở chỗ ông ta được? Không lẽ… là bị bắt cóc?
-
Không cần lo lắng, bố tôi sẽ không làm hại cô ấy. – Bảo trấn an.
-
Không làm hại? Ồ… thật là đáng tin quá nhỉ!!!? – Anh cười mỉa mai.
-
Cậu… tin hay không thì tuỳ cậu. – Ông Tuấn đã hứa với anh thì nhất định sẽ làm được. Cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng tin tưởng vào ông – niềm tin cuối cùng vào người bố xấu xa tham vọng của mình. – Giờ tôi có chuyện muốn nói với cậu.
-
Có chuyện gì đợi sau khi tôi tìm được cô ấy rồi nói. – Anh kiên quyết.
-
Chuyện này có liên quan đến cô ấy, cậu thật sự không để ý sao? – Bảo nhướn mày.
-
Chuyện gì? – Vừa nghe nhắc đến cô, anh lập tức nóng lòng hỏi.
-
Tôi biết là cậu sẽ quan tâm mà. – Bảo đắc ý cười.
-
Nói luôn đi, đừng lằng nhằng.
-
Ít nhất cậu cũng phải kiếm chỗ nào cho tôi ngồi thoải mái 1 chút chứ? Cậu thấy quán cà phê ở ngã tư trên kia thế nào? – Bảo đề nghị.
-
Tuỳ. – Anh nhún vai, sải bước đến nơi Bảo nói.
…
-
Nói nhanh lên. – Vừa ngồi xuống anh đã thúc giục.
-
Cậu thật là thiếu kiên nhẫn. Chỉ mới có 1 chút mà đã…
-
Nhiều lời. – Anh cắt phăng.
-
Được rồi… đây… cái này, cậu xem qua đi. – Bảo giơ tay đầu hàng, nhanh chóng chuyển tập hồ sơ đến trước mặt anh.
-
Cái gì đây? – Anh liếc nhìn Bảo đầy thắc mắc.
-
Cứ xem đi thì biết, hỏi tôi làm gì? – Bảo cười cười, vẫy tay gọi phục vụ.
…
10’
Bảo đang ngồi ung dung thưởng thức cà phê, ngắm cảnh qua khung cửa kính.
Còn anh, khuôn mặt tái xanh không còn 1 giọt máu, đôi mắt mở to như muốn nhìn cho thật rõ, xác nhận thật chính xác những điều vừa đọc được.
…
20’
Bịchhhhhh…
Tập hồ sơ rơi xuống đất tạo nên 1 tiếng động nhỏ trong không gian ồn ào của quán cà phê, nhưng lại như 1 chiếc búa đập thẳng vào trái tim anh 1 cách không thương tiếc.
Kinh ngạc…
…
Nghi ngờ…
…
Khó tin…
…
Thất vọng…
…
Đau…
…
-
Đọc xong rồi sao? – Bảo cúi người nhặt tập hồ sơ.
-
Cậu… - Anh không nói nên lời.
-
Thế nào? Không tin? – Bảo nhếch mép. – Thật đáng tiếc phải nói với cậu, đó là sự thật… hoàn toàn là sự thật.
-
Tại sao?
Tại sao bố mẹ anh lại đối xử với anh như thế? Tại sao lại bỏ anh lại? Tại sao để anh nghĩ là họ đã chết? Tại sao lại reo giắc hận thù trong anh?
Tại sao cô lại như thế? Tại sao lại đâm vào họ? Tại sao đẩy họ vào vòng tay Tử thần? Tại sao lại giấu anh?
Còn nữa…
-
Tại sao lại cho tôi biết? – Anh nghi ngờ.
-
Bởi vì, 2 người không thể có kết quả. – Bảo trả lời thẳng thắn.
-
Không phải anh đứng về phía Lê Hương Kim sao? Tại sao?
-
Trước đây thì là vậy, giờ thì… có thể coi là có… cũng có thể không. – Bảo trả lời lửng lơ.
-
Có ý gì? – Anh nheo mắt, cố gắng kiềm chế cảm xúc của chính mình.
-
Trước đây tôi bỏ cuộc bởi vì, tôi nghĩ cậu chính là người sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Nhưng bây giờ thì không còn là như thế nữa. – Bảo mỉm cười, có phần vui mừng, cũng có phần đau thương thay cho cô. – 2 người không thể… Cậu với cô ấy không thể ở bên nhau, phải không?
-
… - Anh không nói gì, nhưng trong lòng đã ngầm thừa nhận.
Giờ đây, cô không chỉ là bạn gái của anh… mà còn là kẻ thù của anh – kẻ thù giết bố mẹ anh…
Giờ đây, cô không chỉ là người anh yêu… mà còn là người anh hận…
Giờ đây, khi nghĩ đến cô, trái tim anh không chỉ còn thấy ấm áp hay hạnh phúc, mà còn có đau đớn… không chỉ có yêu… mà còn có hận… hận đến thấu xương… hận người đã lấy đi gia đình của anh, mặc dù nó cũng chẳng giống 1 cái gia đình. Nhưng… nếu như không phải tại cô… nếu như họ không chết… biết đâu anh có thể gặp lại họ… biết đâu anh có thể lại có được 1 gia đình hoàn chỉnh… biết đâu… Bởi vì cô, bởi vì hành động của cô, mà đó… mãi mãi chỉ là giả thiết… những giả thiết không bao giờ trở thành hiện thực…
ANH HẬN CÔ.
Bảo nói rất đúng. 2 người không thể… cả đời này cũng không thể. Cô không thể thành thật với anh. Cô đã làm nhiều việc như vậy để ngăn cản anh biết được bí mật này. Chắc cô cũng hiểu, 1 khi anh đã biết, thì 2 người sẽ chấm dứt. Anh không thể tha thứ cho cô… TUYỆT ĐỐI KHÔNG THỂ… Vì vậy, kết cục của 2 người, ngay từ đầu đã được định sẵn… sẽ không có 1 kết thúc tốt đẹp.
-
Vậy thì tại sao tôi lại không thể giúp cô ấy chấm dứt sớm 1 chút? – Bảo tiếp. – Sau khi chia tay với anh, cô ấy sẽ buồn, sẽ đau, sẽ khóc rất nhiều, nhưng… tôi tin là mình có thể khiến cô ấy vui vẻ trở lại. Hơn nữa, dù có kéo dài thêm thì sao nào? 2 người có thể bên nhau được bao lâu? Thời gian đó thà dùng để quên đi còn hơn.
-
Cậu nói đúng. – Anh tán thành, khoé môi nở nụ cười nhạt. – Cô ấy nên nói cho tôi biết lâu rồi. Càng để lâu, càng giấu giếm, sẽ chỉ càng làm tôi thêm HẬN cô ấy hơn mà thôi.
-
Nếu như cậu cũng nghĩ vậy, thế thì… chấm dứt với cô ấy đi. – Bảo dứt khoát.
-
Được. – Anh gật đầu ngay lập tức.
-
Nhưng có điều… cậu không thể làm hại cô ấy. - Bao nhắc nhở.
-
Làm hại cô ấy>>? – Anh sửng sốt 1 chút, nhưng ngay lập tức nở nụ cười lạnh nhạt. Nếu đã là kẻ thù thì đây chỉ là điều sớm hay muộn mà thôi. – Trả thù sao? Cũng hay đấy.
-
Cậu không thể.
-
Tại sao tôi lại không thể? – Anh nhướn mày, giở giọng khiêu khích.
-
Cậu… - Bảo đông cứng.
Có nằm mơ anh cũng không thể ngờ được người trước mặt mình lại có thể thốt ra 1 câu như thế. Không phải anh ta yêu cô lắm sao? Không phải anh ta thà hi sinh bản thân mình cũng quyết không để cô phải chịu bất kì tổn thương nào sao? Tại sao bây giờ… Chẳng lẽ sự hận thù lớn đến nỗi có thể thay đổi cả 1 con người chỉ trong chốc lát?
-
5 năm trước có ai nói với cô ấy là không thể làm hại bố mẹ tôi không?
-
…
-
Không có phải không? Vậy thì tại sao bây giờ cậu lại nói với tôi là không thể làm hại cô ấy? Thật nực cười! Ha ha ha… – Anh cười lớn.
-
Tôi sẽ không để cậu động đến cô ấy đâu.
-
Cậu? Dựa vào cậu? Muốn bảo vệ cô ấy? Ha… ha… Không phải cậu đang nói đùa với tôi chứ???
-
Tôi nói được làm được. – Bảo kiên định.
-
Nếu như tôi muốn hại cô ấy, thì cậu cũng chẳng làm được gì đâu.
-
Cậu… - Bảo giật mình trước sự thay đổi bất ngờ của anh. – Cậu sẽ không làm như thế.
-
Tại sao lại không? – Anh cười khẩy. – Trước đây đương nhiên tôi sẽ không. Còn bây giờ…
-
Thiên… - Cô hoảng sợ nhìn thấy ánh mắt đầy căm thù của anh.
Cô đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể để trở về trường, chạy khắp nơi tìm kiếm hình bóng của anh. Cô cũng không biết mình vội cái gì. Dù sao sớm muộn anh cũng sẽ biết. Sớm muộn chuyện này cũng sẽ xảy ra. Nhưng… có lẽ… cô muốn giải thích với anh… chính miệng giải thích với anh đó chỉ là tai nạn… cô hoàn toàn không hề cố ý… Còn nữa, cô muốn xin lỗi anh, càng mong anh có thể tha thứ cho cô…
-
Đến rồi? – Anh cười lạnh. – Đến đúng lúc lắm.
-
Thiên, em… em… - Vừa nghe thấy ngữ điệu lạnh lùng của anh, 2 hàng nước mắt đã chảy dài trên gò má xinh đẹp của cô. Anh thật sự đã biết rồi… và… anh hận cô… rất rất hận cô… Cô phải làm sao đây? – Thiên… xin lỗi… không phải em cố ý… em không cố ý đâm vào họ… em cũng không hề muốn giấu anh… em… em… em xin lỗi…
-
Xin lỗi? Tốt, xin lỗi đi. Nhưng rồi sau đó thì sao? Xin lỗi thì có thể chuộc tội không? Xin lỗi thì có thể khiến họ sống lại không? Xin lỗi thì có thể trả lại gia đình cho tôi không? Xin lỗi thì có thể xoá bỏ những tổn thương mà tôi đã phải chịu không? Xin lỗi thì có thể chấm dứt những đau đớn dày vò trong lòng tôi không? – Giọng anh ngày càng trở nên gay gắt.
-
Em xin lỗi…
-
Đừng có xin lỗi nữa. – Anh gầm lên. – Cô trả lời tôi xem, trả lời xem nào.
-
…
-
TÔI BẢO CÔ TRẢ LỜI CƠ MÀ!??!
-
Thiên… xin lỗi… xin lỗi anh… - Bây giờ ngoài câu xin lỗi ra cô thật sự không biết phải nói cái gì. Là cô sai, tất cả là lỗi của cô, là do cô gây ra… tất cả đều là do hành động đêm đó của cô… nhưng… cô cũng đâu có sung sướng gì? Cô cũng đau khổ, cũng dằn vặt, cũng giày vò chứ!!? – Em biết anh hận em, nhưng… anh đã nói là yêu em, vậy… anh… có thể tha thứ cho em không?
-
Tha thứ cho cô? – Anh bật cười, 1 nụ cười chua xót tới tận tim. – Xin lỗi, tôi không làm được.
…
Chương 34: Chấm dứt rồi
Ting… tang… toong… teng…
Trở về nhà, cô còn chưa kịp thương tâm đã lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Mệt mỏi mở điện thoại, khoé miệng cô khẽ nhếch lên 1 nụ cười trào phúng.
- Ông gọi điện là muốn hỏi thăm tôi sao?
- Tôi đâu có tốt bụng như vậy?
- Tôi lại thấy ông thật tốt bụng nha. – Cô cười cười.
- Vậy sao? Thật là cám ơn vì đã nghĩ tốt về tôi như vậy.
- Cho dù tôi có không muốn nghĩ tốt về ông thì cũng khó.
- Cô có ý gì? – Ông Tuấn cau mày. Ông cảm thấy giọng điệu của cô có gì đó khônng ổn.
- Ông chính là con người tốt bụng mà 3 năm trước không những giúp tôi có cơ hội vào bệnh viện, còn tiễn vú Nguyễn sang thế giới bên kia, ép quản gia Đoàn phải bỏ trốn suốt bao năm qua.
- Cô… cô… vừa nói cái gì? – Ông Tuấn không thể tin được, hỏi lại. Là do ông nghe nhầm, nhất định đó là do ông nghe nhầm. Nhưng chuyện đó, không phải tất cả chứng cứ đều được giải quyết gọn gẽ rồi sao? Làm sao cô biết được???
- Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. – Cô cười lạnh.
- Cô… làm sao biết được?
- Cái đó ông hỏi để làm gì? Dù sao biết cũng đã biết rồi, hơn nữa… - Cô cố ý dừng lại 1 chút.
- Hơn nữa làm sao? – Quả như dự đoàn, ông Tuấn đã có chút sốt ruột đến không kiềm chế được. Ông không sợ người khác biết, chỉ sợ người đó có chứng cứ. Nếu như thật sự như thế, ông sẽ khó đối phó hơn.
- Chứng cứ không nằm trong tay tôi.
- Có ý gì?
- Tôi chỉ là người may mắn được người ta tốt bụng nói cho biết mà thôi.
- Không phải cô điều tra ra? – Ông Tuấn cao giọng.
- Tôi nào có khả năng lớn như vậy? – Cô cười ha ha. – Xem ra ông đúng là rất đề cao tôi nha. Tuy nhiên, năng lực của tôi đúng là đã khiến ông thất vọng rồi. Thật xin lỗi!
- Cô… Là ai đã nói cho cô biết? - Ông Tuấn nóng lòng.
- Ô… Không phải là ông cuống quá mất khôn rồi chứ, giám đốc Trần? - Cô tỏ vẻ kinh ngạc. – Đời nào tôi lại khai ra người đó?
- Cô cho là cô nói thế thì tôi sẽ sợ sao? Lê Hương Kim, cô còn non lắm. – Ông Tuấn hừ giọng.
- Đúng, tôi còn non lắm. Nhưng mà… người đó thì rất cao tay đấy. Ông nên cẩn thận 1 chút, kẻo chết không kịp nhìn thấy kẻ thù thì đau khổ lắm! – Cô cảnh báo rồi cúp máy luôn.
Cạchhhh…
Cúp điện thoại, cô bật cười thật to. Cuối cùng cô cũng có thể chính thức đối đầu với Trần Quốc Tuấn rồi. Trước đây cô bị uy hiếp, nhưng giờ thì sao? Không còn nữa, cô tự do rồi. Cô sẽ bắt ông ta phải trả giá vì những gì đã làm với cô và người thân của cô… tất cả… ông ta đều phải hoàn trả lại hết.
Nhưgn có điều cô vẫn không hiểu rốt cuộc ông ta làm như vậy là vì lí do gì? Nói cho anh biết toàn bộ sự thật, không phải là tự mình huỷ đi cơ hội uy hiếp cô sao? Như vậy, không phải là cô sẽ có thể thoải mái đối đầu với ông ta sao? Ông ta chắc chắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy mà không có ý tứ gì. Chắc chắn trong này có 1 âm mưu gì đó. Nhưng cô lại không thể nghĩ ra nổi.
Ting… tang… toong… teng…
- Alo – Chưa để chuông reo đến lần thứ 2, cô đã nhấc máy.
- Chào Lê tiểu thư! – Cái giọng ẻo lả bên đầu dây vang lên làm cô nhíu mày.
- Đỗ Cẩm Tú! – Cô thốt lên cái tên mà cô không hề muốn nhắc đến. – Cô gọi tôi có việc gì? Chắc không phải để tán gẫu giết thời gian đấy chứ?
- Ha ha… cô nghĩ tôi rảnh như cô sao? Tối nay 8h ở ngoại ô phía Nam. Tuỳ cô muốn mang theo bao nhiêu người cũng được. – Cẩm Tú trầm giọng.
- Ồoooo… Như vậy hẳn là không phải để trừ khử hay dạy dỗ tôi? – Cô tò mò. – Mục đích của cô là gì thế?
- Cô cứ đến rồi biết.
- Tại sao tôi lại phải đến?
- Bởi vì… - Cẩm Tú khẽ cười, tiếng cười làm người ta sởn da gà. – … Anh Thiên cũng sẽ đến đó.
- Thiên? – Cô lập tức nhíu mày. – Cô muốn làm cái gì?
- Tôi chỉ muốn nói chuyện 1 chút, không phải đã bảo cô muốn mang theo bao nhiêu người cũng được sao? Cô còn sợ?
- Sợ? Cô là đang nói chính mình hay sao?
- Vậy thì nhớ đến đúng giờ.
- Được.
Cạchhhh…
Lại 1 cuộc điện thoại kết thúc.
Tinh thần của cô ngày càng đi xuống. Rốt cuộc đến bao giờ thì cô mới có thể nghỉ ngơi? Đến bao giờ thì việc đối đầu này mới kết thúc đây? Tại sao không thể để cô xử lí xong Trần Quốc Tuấn rồi hãy đến? Tại sao cứ phải cùng dồn cô vào góc tường? Cô đáng ghét lắm sao? Cô làm nhiều việc ác lắm sao? Tại sao… không thể cho cô 1 chút yên ổn?
Nhưng cho dù có thế nào, cho dù có bao nhiêu người muốn cô chết, thì cô vẫn phải sống. Cô phải sống để báo hiếu bố mẹ, để tiếp quản Gold, để không phụ lòng người mẹ đã khuất của mình. Cho dù có bị dồn ép thế nào, cô vẫn cứ phải chiến đấu, chiến đấu để sinh tồn.
Nghĩ như vậy, tuy mệt mỏi, nhưng quyết tâm của cô cũng đã tang lên đáng kể. Nhấc điện thoại gọi cho Leo.
Tút… tút… tút…
- Tiểu thư! – Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.
- Tìm thêm vài người nữa, tối nay cùng tôi đến 1 nơi.
- Tiểu thư có thể nói cho tôi biết đối tượng là ai không?
- Đỗ Cẩm Tú
- Tôi đã biết.
- 7h20’ có mặt trước cổng nhà tôi.
- Vâng.
…
Tối,
Leo có mặt trước biệt thự nhà họ Lê rất đúng giờ cùng với vài ‘cây đen’ cao lớn nữa. Chưa đợi anh bấm chuông, cô đã xuất hiện ở cửa.
- Chào Tiểu thư! – Tất cả đều cúi chào 1 cách kính cẩn.
- Chào. – Cô mỉm cười. – Đi thôi.
Hiện giờ cô cũng đang mặc 1 chiếc áo phông đen, trông thật hợp với đội quân ‘cây đen’ này. Có lẽ ai cũng sẽ phải khiếp sợ vì màu sắc u tối và không khí lạnh đến rợn người ở đây.
…
Trên xe, 2 hàng lông mày thanh tú không ngừng nhíu lại.
Đỗ Cẩm Tú không phải là đối thủ đáng để cô phải quan tâm. Cô cũng không hề sợ đối đầu với cô ta, nhưng… cô ta có nhắc đến anh. Hơn nữa, cô ta lại yêu anh như vậy. Không biết cô ta định làm cái gì đây?!?!
…
- Tiểu thư, đã đến nơi. – Tiếng Leo vang lên bên tai, cô mới bừng tỉnh. Thì ra chiếc xe đã dừng lại.
…
- Lê tiểu thư, mời đi lối này. – Vừa bước xuống xe, còn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đã có người lên tiếng.
- Tiểu thư của các người cũng thật là chu đáo quá đi. – Cô cười, đi theo sự chỉ dẫn hết sức nhiệt tình của ‘người phục vụ’.
…
Sau 1 hồi vòng vòng vèo vèo qua đủ thứ đường xá cây cỏ, cô đã đến 1 căn hầm rộng rãi mà ẩm ướt, lạnh lẽo đến ghê người.
- Tiểu thư, để tôi đi trước kiểm tra 1 chút. – Leo cảnh giác lên tiếng.
- Không cần. – Cô ngăn anh lại, tự mình đi vào. Đỗ Cẩm Tú, cô không tin cô ta lại dám làm gì cô.
Vừa bước xuống căn hầm, cô đã bị bóng tối bao trùm làm cho hoảng sợ, nhưng lí trí không ngừng ép cô phải bước tiếp, tuyệt đối không được lùi lại, không được quay đầu, không được bỏ chạy.
‘Nếu như ngay cả Đỗ Cẩm Tú mà cô cũng không đối phó được thì sao có thể nghĩ đến chuyện vượt qua Trần Quốc Tuấn – 1 con người nham hiểm đã lăn lộn trên thương trường suốt mấy chục năm?’
Nghĩ như vậy, dũng khí của cô đã tăng lên đáng kể, bước đi cũng không còn chần chừ sợ hãi như trước nữa.
Táchhhh…
Chỉ 1 tiếng động nhỏ, cả căn hầm bỗng nhiên bừng sáng. Ánh sáng đến quá đột ngột làm cô chói mắt, theo phản xạ giơ cánh tay lên che đi luồn sáng.
- Lê tiểu thư thật đúng giờ nha. – Giọng nói the thé của Cẩm Tú vang lên ngay phía trước.
- Cám ơn cô đã khen, tôi làm sao có thể để Đỗ tiểu thư lá ngọc cánh vàng phải đợi mình được? – Khi mắt cô dần quen với anh sáng, cô lập tức đứng thẳng người đối diện với Đỗ Cẩm Tú, không 1 chút sợ sệt lép vế.
- Ha ha… cô đúng là rất coi trọng tôi. – Cẩm Tú cười to. – Nhưng người muốn gặp cô hôm nay lại không phải là tôi.
- Không phải cô? Vậy thì là ai? – Cô thắc mắc. Ai muốn gặp cô sao không trực tiếp liên lạc với cô mà lại phải thông qua Đỗ Cẩm Tú?
- Là tôi. – 1 giọng nói lạnh lùng phát ra từ góc căn hầm.
- … - Cô nheo mắt muốn nhìn cho rõ người đó là ai, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn nổi.
- Mới đó mà đã quên tôi rồi? – Người đó từ từ lại gần, giọng nói chứa đựng sự chế giễu.
- Thiên? – Cô sửng sốt.
- Nhận ra rồi à?
- Người muốn gặp em… là anh? – Cô như không tin vào mắt mình. – … thật sự là anh?
- Không được à? – Anh không thèm nhìn cô, nhếch khoé miệng.
- Anh tại sao không trực tiếp liên lạc với em?
- Tại sao tôi phải liên lạc với cô?
- Anh… - Cô mở to mắt nhìn anh như không thể tin nổi.
Cô biết là anh hận cô, nhưng tại sao anh có thể thay đổi nhanh như thế này?
Cô biết là 2 người đã chấm dứt, nhưng… anh có nhất thiết phải đối xử với cô lạnh lùng như vậy không?
Có phải… tình yêu càng lớn thì hận sẽ càng sâu không? Có phải bởi vì anh đã quá yêu cô, quá tin tưởng cô, quá tốt với cô, cho nên… bây giờ anh mới càng căm ghét cô không?
- Lê Hương Kim, chúng ta đã chấm dứt rồi. – Anh nhắc nhở, giọng nói có chút chùng xuống, nhưng rất khó để phát hiện.
- Em biết. – Cô gật đầu. Cô biết chứ, biết nên mới đau thế này, biết nên mới bi thương thế này, biết nên mới ân hận thế này.
- Vậy thì đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa. Cô nghĩ tôi sẽ lại vì cô mà làm tất cả sao? Cô nghĩ tôi sẽ vì ánh mắt cầu khẩn của cô mà động lòng, vì nước mắt của cô mà mềm yếu sao? – Anh hừ lạnh.
- Em biết, anh sẽ không. – Cô cười chua xót. Giờ đây, cô là người anh hận nhất, còn hận hơn cả ông Cường trước đây. Cô đã từng chứng kiến sự giận dữ cùng ghét bỏ của anh với ông, làm sao lại không biết thái độ của anh bây giờ chứ?
- Tốt. – Anh nói mà lòng như bị ngàn nhát dao cứa vào.
‘Em biết, anh sẽ không.’
Cô đã nói như vậy? Những lời đó, có thể là do cô nói ra hay sao? Có phải là anh đã nghe nhầm hay không?
Cô… có thể nói với anh như thế? Cô nghĩ anh cũng giống cô sao? Cô nghĩ anh cũng vô tình sắt đá được như cô sao? Cô nghĩ… cô nghĩ… anh có thể… vì hận cô mà quên cô được sao? Yêu… chính là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất và cũng là đáng sợ nhất. Một khi anh đã yêu cô, anh sẽ không thể quên cô được, cho đến tận lúc chết. Chẳng lẽ cô không hiểu? Cô thật sự không hiểu, hay là… không tin vào tình cảm của anh giành cho cô? Nếu không sao cô có thể nói như vậy với anh?
Đáng chết! Tại sao… cô chính là người sai, sao anh lại phải đau khổ? Cô là người đáng bị trừng phạt, tại sao anh lại không thể ra tay? Cô chính là người dã đem đến bao tổn thương cho anh, tại sao anh vẫn cứ yêu cô?
- Cô nghe thấy chưa, bây giờ anh Thiên đã không còn chút tình cảm nào với cô rồi.
- Không cần cô nói, tôi cũng tự biết. – Cho dù trong tim rất đau, nhưng cô tuyệt không cho phép mình tỏ ra 1 chút đau khổ nào trước mặt Đỗ Cẩm Tú. Bởi vì, đau khổ tức là nhận thua. Cô không bao giờ, không bao giờ có thể hạ mình chịu nhục trước cô ta.
- … - Anh nhìn cô căm giận. Cô thật sự nghĩ như vậy? Anh mắt của cô, nét mặt của cô, không có 1 chút nào là thống khổ hay đau đớn. Cô… thật vô tình như thế? Cô… thật sự đã quên anh? Chỉ trong chưa đầy 1 ngày? ‘Lê Hương Kim, em ác lắm!’
- Cho nên, anh ấy là của tôi. Cô nên biết đường mà tránh xa anh ấy 1 chút. – Cẩm Tú lớn giọng đe nẹt.
- Anh ấy không yêu tôi nữa, không có nghĩa là sẽ yêu cô.
- CÂM MIỆNG. – Anh gầm lên, trừng mắt nhìn cô.
…
---------------------------------------
2.
- CÂM MIỆNG. – Anh gầm lên, trừng mắt nhìn cô.
Nãy giờ anh đã chịu đựng đủ rồi. Anh cố gắng lắm mới không xông đến bóp chết cô, tại sao cô vẫn cứ dùng mũi dao sắc nhọn hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim anh?
‘Em biết.’?
…
‘Em biết, anh sẽ không.’?
…
‘Không cần cô nói, tôi cũng tự biết.’?
…
‘Anh ấy không yêu tôi nữa, không có nghĩa là sẽ yêu cô.’?
…
Cô biết cái gì?
Cô rốt cuộc biết cái gì?
Cô nãy giờ đều nói là cô biết… vậy cô có biết bây giờ anh cảm thấy thế nào không? Cô có biết anh đau lắm không? Cô có biết anh hận cô lắm… nhưng lại không thể ngừng yêu cô không? Cô có biết… có biết… anh đã ước rằng cô cứ tiếp tục lừa dối anh, tiếp tục che giấu sự thật, đừng bao giờ để cho anh biết được. Như vậy, cô và anh… 2 người… vẫn sẽ có thể ở bên nhau… Những điều đó cô có biết không?
RỐT CUỘC CÓ BIẾT HAY KHÔNG?
- Anh… - Cô trợn tròn mắt. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, có đánh chết cô cũng không thể tin được anh lại đối xử như thế với cô.
Anh vừa quát cô?
Anh lại vì lời nói đó mà quát cô?
Cô nói sai sao? Không phải là anh không có tình cảm gì với Đỗ Cẩm Tú sao? Không phải trước đây anh cũng như cô, không ưa gì Đỗ Cẩm Tú sao? Tại sao lại vì cô ta mà lớn tiếng với cô?
2 người mới chỉ chia tay chưa được 1 ngày, anh đã vội tìm người con gái khác? Tỉnh cảm của anh đối với cô, cũng chỉ có vậy thôi sao?
Ha ha… thì ra trước giờ đều là do cô tưởng tượng ra sao?
Tình cảm sâu đậm?
Yêu thật lòng?
Cả đời cũng không thay đổi?
Ha… ha… Hay thật! Thì ra đều là mình cô suy nghĩ quá xa mà thôi?
Anh tốt với cô, chiều chuộng cô, yêu thương cô… tất cả cũng không phải chỉ với mình cô?
Ha… ha… Tuyệt vời! Anh đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình với cô.
Thật là muốn phá lên cười thật to, nhưng tại sao cô lại không cười nổi thế này? Muốn khóc quá…
Không được, không thể khóc. Đỗ Cẩm Vân vẫn còn ở đây, còn cả… cái người vô tình kia nữa. Cô tuyệt đối không thể rơi nước mắt, không được để bọn họ đắc ý. Cô nhất định phải mạnh mẽ lên.
- Lê Hương Kim, cô mở to mắt ra mà nhìn, vểnh tai lên mà nghe đi. – Cẩm Tú đắc chí cười to.
- Tôi nhìn rất rõ, nghe cũng rất rõ. 2 người thật xứng đôi, xin chúc mừng! – Cô cười mà lòng đau như cắt.
- CÔ… - Anh nghẹn họng, không biết phải làm thế nào mới có thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng.
- Cám ơn, Lê tiểu thư. – Trong khi đó, Cẩm Tú lại cười thật tươi, vòng tay ôm lấy cánh tay anh như muốn tuyên bố chủ quyền.
- Tránh xa tôi ra 1 chút. – Anh phải cố gắng lắm mới không hét vào mặt cái cô gái khiến anh ghê tởm này. Dù sao đi nữa cô ta cũng đã giúp anh, anh cũng không thể qua cầu rút ván thế được.
- Anh nói gì lạ thế? Tại sao em phải tránh xa anh? Em còn muốn ngày ngày được ở bên anh nữa cơ. – Cẩm Tú chớp chớp mắt.
- Cô có thể đi được rồi, ở đây không còn việc của cô nữa. – Anh đẩy Cẩm Tú, ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế.
- Anh Thiên!!? – Cẩm Tú không phục nhăn nhó. – Em giúp anh gọi cô ta đến đây rồi, anh cũng phải trả công cho em đi chứ?
- Nhà cô còn thiếu tiền sao? Nếu thiếu có thể nói với tôi con số mà cô muốn. – Anh mỉa mai.
- Anh biết là em không cần tiền mà? – Cẩm Tú giận chân hậm hực.
- Không phải tiền thì để sau đi. – Anh phẩy tay ý muốn bảo cô ta đi nhanh 1 chút, đừng có làm phiền anh.
- Đuổi bạn gái đi như vậy thật không tốt chút nào. – Cô châm chọc.
- CÂM MIỆNG NẾU CÔ KHÔNG MUỐN CHẾT. – Anh cảnh cáo.
- Anh gọi tôi đến đây là có việc gì? – Cô đổi chủ đề. Dù sao vẫn là bảo toàn tính mạng là trên hết.
- Tôi muốn nói chuyện riêng. – Anh liếc về phía đám ‘cây đen’ sau lưng cô.
- Được. – Cô gật đầu, quay lại nói nhỏ với Leo. – Anh ra ngoài trước đi.
- Tiểu thư!
- Yên tâm, tôi sẽ không sao cả.
- Nhưng…
- Anh phải tin tôi chứ. Tôi sẽ không làm điều gì có hại cho bản thân.
- Vâng, tiểu thư. – Leo đành khuất phục, đem theo đám người của mình rời khỏi căn hầm.
- Giờ thì nói được rồi chứ? – Cô cố tránh ánh mắt của anh, hỏi.
- Cô nợ tôi 1 lời giải thích. – Anh thấp giọng.
- Giải thích gì? – Cô cố tình tỏ vẻ không hiểu.
- Cô thực sự không muốn giải thích điều gì với tôi? – Anh cao giọng.
- Không có gì để giải thích cả. – Cô lắc đầu.
- KHÔNG CÓ GÌ? – Anh tức giận lao đến nắm chặt lấy 2 vai cô. – CÔ DÁM NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ???????????? VẬY CÒN BỐ MẸ TÔI THÌ SAO? TẠI SAO LẠI ĐÂM VÀO HỌ? TẠI SAO ĐẨY HỌ RA KHỎI THẾ GIỚI NÀY? TẠI SAO CÔ LẠI LÀM NHƯ THẾ? TẠI SAOOOOOO???????????????
- Đó… chỉ là tai nạn… tai nạn ngoài ý muốn. Tôi không cố ý…
- KHÔNG CỐ Ý? VẬY THÌ TẠI SAO LẠI LÁI XE NHANH NHƯ THẾ TRONG ĐÊM KHI MÀ CÔ MỚI CHỈ 14 TUỔI?????
- …
- TẠI SAO LẠI COI THƯỜNG AN TOÀN CỦA BẢN THÂN VÀ NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ?????
- …
- TẠI SAO CÔ KHÔNG DÙNG ĐẦU ĐỂ SUY NGHĨ 1 CHÚT ĐẾN HẬU QUẢ HẢ??? HẢ?
- …
- ĐẦU CÔ RỐT CUỘC DÙNG ĐỂ LÀM CÁI GÌ? CÔ NÓI XEM… MAU NÓI XEM NÀO.
- …
- KHÔNG PHẢI BÌNH THƯỜNG CÔ RẤT NHANH MỒM NHANH MIỆNG SAO? TẠI SAO ĐẾN LÚC CẦN THIẾT LẠI KHÔNG NÓI NĂNG CÂU NÀO? TẠI SAO LẠI IM LẶNG NHƯ THẾEEEEEEEEEEEEEEEEE???????
- Xin lỗi…
- TÔI GỌI CÔ ĐẾN ĐÂY LÀ ĐỂ GIẢI THÍCH, KHÔNG PHẢI XIN LỖI. – Anh nhắc nhở.
- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đó chỉ là 1 tai nạn. Tôi cũng không hề mong muốn chuyện đó xảy ra. – Cô cũng không còn kiên nhẫn đứng nghe anh mắng mỏ nữa.
Cho dù là cô sai thì anh cũng có thể hận, có thể trừng phạt cô cơ mà? Tại sao lại cứ bắt cô phải giải thích cái điều mà cô không thể nói ra? Tại sao cứ ép cô làm chuyện cô không muốn? Trước đây anh đâu có như vậy?
- ĐIỀU TÔI MUỐN NGHE LÀ NGUYÊN NHÂN KHIẾN CÔ LÁI XE NHƯ ĐIÊN TRÊN ĐƯỜNG, KHÔNG PHẢI LÀ MẤY CÂU NÓI VỚ VẨN ĐÓ.
- Xin lỗi, tôi không muốn nói.
- KHÔNG MUỐN NÓI? CÔ CÓ TƯ CÁCH ĐỂ NÓI RA 3 CHỮ NÀY VỚI TÔI SAO?
- Tôi thật sự không muốn n…
- KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI NÓI. CÔ KHÔNG MUỐN NHƯNG TÔI MUỐN.
- …
- TÔI MUỐN CÔ NÓI THÌ CÔ PHẢI NÓI.
- …
- TÔI BẢO CÔ NÓI CƠ MÀ? NÓI NHANH!!!!!!!!!!
- …
- LẬP TỨC MỞ MIỆNG NÓI CHO TÔI.
- … - Cô phải cắn chặt môi để nước mắt không chảy ra.
Anh có biết là bây giờ cô đang đau khổ lắm không?
Anh có biết là bây giờ cô rất muốn khóc không?
Anh có biết là cô đã bị giày vò thế nào trong suốt những năm qua không?
Tại sao còn đối xử với cô như thế? Tại sao còn lớn tiếng với cô? Tại sao còn ép cô phải nói la những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó?
- Chuyện đó… tôi không muốn nhắc đến… mãi mãi cũng không muốn nhắc đến nữa. – Cô hét lên.
- KHÔNG MUỐN? TẠI SAO LẠI KHÔNG MUỐN? CÓ GÌ MÀ KHÔNG MUỐN NHẮC ĐẾN?
- …
- TẠI SAO CÔ LẠI LẮM BÍ MẬT NHƯ THẾ? TẠI SAO CON NGƯỜI CÔ LẠI CÓ NHIỀU ĐIỀU MUỐN GIẤU GIẾM ĐẾN THẾ???? TẠI SAO CÔ KHÔNG THỂ THÀNH THẬT 1 CHÚT? TẠI SAOOOOOO????????????????????? – Anh dùng sức siết chặt vai cô đau điếng.
Chẳng lẽ cô không hiểu… anh hỏi cô lí do… cũng chỉ vì muốn tha thứ cho cô? Nếu như cô có lí do… nếu như hôm đó là do cô gặp chuyện… nếu như không phải là cô chơi bời uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn như trong tập hồ sơ kia viết, có lẽ anh sẽ có thể buộc mình tha thứ cho cô. Nhưng, tại sao cô lại không hiểu ý tứ của anh? Tại sao cô lại không thể nói với anh? Tại sao mãi mãi vẫn không thể thành thật với anh? Tin anh… khó đến thế sao?
- Đau… - Cô không chịu nổi kêu lên.
- Đau? Nếu còn biết đau, cô sẽ không làm như vậy với tôi. – Anh lẩm bẩm, buông cô ra, quay đầu bỏ đi.
Chấm dứt rồi… thật sự đã chấm dứt rồi. Cô và anh, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không còn liên quan nữa. Cô, sau hôm nay, cho dù có tìm đến anh cầu xin tha thứ, cho dù có chấp nhận kể hết mọi chuyện cho anh, cho dù… thì cũng không thể nữa rồi.
Anh đã cho cô cơ hội, là chính cô không biết nắm bắt.
Chương 35: Yêu? So với hận thì chẳng là gì cả
Đã 1 tuần kể từ cái ngày cô gặp anh ở căn hầm tăm tối đó. Cũng là 1 tuần không có anh. Anh không đến trường, không liên lạc với bất kì ai, kể cả Vương Cẩm Tú. Anh dường như đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này vậy.
Cô nhớ anh, đúng thế, rất nhớ anh. Nhớ tiếng gọi quen thuộc của anh, nhớ ánh mắt trìu mến của anh, nhớ cử chỉ dịu dàng của anh, nhớ vòng tay ấm áp của anh, nhớ vòm ngực rắn chắc của anh… tất cả, cô đều rất nhớ… nhớ đến phát điên lên…
Nhưng, có lẽ như thế này càng tốt, có lẽ không gặp nhau nữa, đối với cả cô và anh sẽ tốt hơn. Không gặp, không nhìn thấy, có lẽ sẽ dễ quên đối phương hơn.
Nhìn lên bầu trời trong xanh với những đám mây trắng nhẹ nhàng lướt qua không gian rợn ngợp ấy, cô âm thầm thở dài. Tại sao đối với mọi người thời tiết hôm nay thật đẹp, còn cô lại thấy ảm đảm cô đơn đến vậy?
Haizzzzzzzz………… Nhưng cho dù cô có đau lòng cỡ nào thì thời gian vẫn cứ trôi đi, 1 ngày mới lại bắt đầu với biết bao nhiêu toan tĩnh, mưu mô, trả thù… Tuy mệt mỏi nhưng cô lại không thể gục ngã.
Ước gì bây giờ đây cô có anh bên cạnh. Chỉ cần có anh, chỉ cần được nghe thấy giọng nói của anh, chỉ cần được ngã vào vòng tay thân yêu của anh, bao mệt mỏi của cô sẽ đều tan biến hết.
Nhưng bây giờ cứ nghĩ đến anh, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh tối hôm đó ở căn hầm. Anh lạnh lùng nhìn cô, vô tình với cô, thậm chí còn hung hăng với cô vì người con gái khác. Cô biết là do lỗi của cô, vì vậy cô không thể giận anh, không thể ghét anh, nhưng… cô lại căm ghét chính mình.
…
- KIM!!!! KIMMMMMMMM!!!!!!!!! – Cô còn đang thơ thẩn bước đi trên hành lang dài ngoằng thì tiếng gọi gấp gáp của My đập thẳng vào tai khiến cô chú ý.
- Có việc gì? Từ từ thôi… từ từ nói cũng được mà.
- Anh Thiên… anh Thiên…
- Làm sao? – Cô nghe không rõ.
- Anh Thiên… xuất hiện… Anh Thiên… Đặng Nhất Thiên… đến trường… - My cố gắng hết sức diễn đạt cho cô hiểu.
- … - Cô nhíu mày, cuối cùng cũng có thể hiểu được lời của My.
Nhưng… tại sao lại báo với cô? Không phải mọi người đều biết chuyện của cô với anh rồi sao? Dù là không biết nguyên nhân nhưng cô cũng đã chắc chắn rằng họ không còn cơ hội nào nữa, không phải sao?
- Kim, cho dù tớ không biết là vì lí do gì khiến 2 người chia tay, nhưng tớ tin cả 2 người vẫn còn yêu người kia nhiều lắm. Cậu đừng như thế, cậu với anh Thiên nên n… - My hít thở đều đặn trở lại, lập tức giở giọng khuyên giải.
- Đừng nói nữa. – Cô cắt ngang. – Tớ đã nói rồi, tớ và anh ấy không thể trở lại nữa… tuyệt đối không thể nào. Mọi người đứng cố gắng vô ích nữa được không?
- Nhưng… - My thật không cam tâm nhìn họ như thế.
Rõ ràng là rất yêu thương, tại sao lại không thể ở bên nhau?
Yêu nhau sâu đậm như thế mà không thể đến với nhau, thật sự là rất đau khổ.
Chẳng lẽ không còn con đường nào dễ dàng hơn để đi hay sao? Tại sao cứ phải lựa chọn như vậy?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chính cô bây giờ cũng như thế mà? Chỉ vì tự tic ho nên mới không dám đối mặt với tình cảm của chính mình. Cô biết Nhật yêu cô, là yêu thật lòng, nhưng lại không cách nào đáp trả. Không phải vì cô không yêu Nhật, chỉ là… cô không tự tin mình có thể ở bên cạnh Nhật, khiến anh hạnh phúc, làm anh thay đổi. Cô hoàn toàn không có 1 chút tự tin nào đối với bản thân mình. Cô đúng là vô dụng!
- Như vậy không những không hề có tác dụng, mà ngược lại còn làm tớ đau khổ hơn, cậu biết không? – Mắt cô ngấn lệ.
- Tớ… tớ…
- My, tớ biết cậu lo lắng cho tớ, nhưng thật sự tớ không thể quay lại với anh ấy được đâu.
- Haizzzzzzz… Thôi được, đành tuỳ cậu quyết định vậy. – My chỉ còn biết thở dài. Thôi thì mặc kệ đi, miễn cho làm ơn còn bị mắc oán.
- Cám ơn cậu. – Cô mỉm cười, đưa tay lau những giọt nước nơi khoé mắt.
…
Cô đã cố gắng hết sức để không chạm mặt anh, nhưng ông trời vẫn cứ thích trêu đùa cô. Ngay khi vừa bước ra khỏi lớp đã thấy anh đứng ở đó, ngay trước cửa lớp cô. Cô cũng không ngu ngốc đến mức tin là anh đến tìm cô. Trong lòng anh bây giờ còn có thể có cô sao?
Vì không muốn tiếp tục nhận ánh mắt lạnh lùng cùng khinh ghét của anh, cô quyết định im lặng rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước đã nghe thấy tiếng anh vang lên phía sau.
- Nhìn thấy tôi đối với cô kinh khủng vậy sao? – Anh hừ giọng.
- Chào, Đặng thiếu gia. - Cô từ từ quay đầu lại, nhưng cũng không nhìn vào mắt anh.
- Cô… - Anh nghẹn họng, nhìn cô trân trối.
‘Đặng thiếu gia’?
‘Đặng thiếu gia’?
‘ĐẶNG THIẾU GIA’?
Tốt! Cô tuyệt tình như vậy, thật sự đã quên anh hoàn toàn. Rất tốt!!
Vậy mà anh vẫn cứ như kẻ ngốc nhớ cô đến phát điên, chạy đến trường để gặp cô, hơn nữa, lại còn đứng ở đây chờ cô.
- Anh Thiên! – Đúng lúc Cẩm Tú vừa thu dọn sách vở xong đã nhìn thấy anh đứng ở cửa, lập tức lao như bay ra ngoài. – Anh đến tìm em sao?
- Ừ. – Anh gật đầu mà mắt vẫn chăm chú nhìn cô.
- Anh Thiên? – My và Thanh trợn tròn mắt.
- Thật sao? – Cẩm Tú vui sướng như điên, lập tức khoác lấy cánh tay anh. – Tại sao tự nhiên lại đến tìm em? Có việc gì à?
- Cứ phải có việc mới có thể sao? Nhớ em nên đến không được sao? – Anh cố tình nói to.
- Anh Thiên… - Cẩm Tú cảm động không thôi, hoàn toàn không thấy được tia kì lạ trong ánh mắt của anh. Cô chỉ đơn giản nghĩ 1 tuần qua anh đã thật sự quên Lê Hương Kim mà tiếp nhận cô rồi. Cho nên, cô bây giờ đang rất vui mừng. Cô tự hứa với lòng mình nhất định sau này sẽ yêu anh thật nhiều, chăm sóc anh thật tốt.
- … - Cô cắn chặt môi, cố gắng ép mình không được tỏ ra kinh ngạc hay đau đớn. Cô biết là anh hận cô, cũng biết là anh muốn trả thù cô, nhưng cô càng không cho phép mình tỏ ra yếu đuối trước bất kì ai, kể cả anh cũng không. Bởi, chỉ cần cô thừa nhận mình yếu đuối, cô sẽ lại muốn lao vào vòng tay của anh, chỉ cần nhìn anh, cô sẽ không thể buông tay anh ra được.
- Vậy chúng ta đi thôi. – Cẩm Tú kéo tay anh, thúc giục. Cô không muốn anh cứ tiếp tục nhìn về phía người con gái đã làm anh đau khổ nữa.
- … - Anh vẫn đứng im không nhúc nhích. Đi? Anh còn chưa nhìn cô đủ. Anh còn chưa thấy được phản ứng của cô. Anh còn chưa ép cô nhìn anh được. Làm sao có thể đi?
- Anh Thiên, đi thôi! Chúng ta đi thôi!!!
- … - Anh gạt tay Cẩm Tú ra, tiếng dần về phía cô.
- Anh… anh… - Cô hoảng sợ lùi lại đằng sau. Anh sẽ không vì quá hận cô mà bóp chết cô ngay lập tức chứ? – Anh… giết người phải đền mạng đó.
- Giết người? Cô nghĩ tôi sẽ giết cô? – Anh phì cười.
- Nếu không phải… vậy… anh muốn làm cái gì? – Cô đã sắp sợ đến ngất xỉu rồi, anh có thể đừng tiến nữa được không?
- Tôi…
Ting… tang… toong… teng…
Anh đang muốn lên tiếng thì chuông điện thoại của cô reo lên.
- Alô. – Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lùi ra sau bắt máy mà chẳng thèm xem ai đang gọi.
- Kim, gặp anh 1 chút. – Đầu dây bên kia, Bảo có vẻ vội vã.
- Anh Bảo? Sao thế? Có chuyện gì? – Cô cũng lo lắng theo.
- Đến gặp anh, 1 chút thôi. – Bảo nói như van nài.
Từ sau khi anh nói cho Thiên biết sự thật, cô hoàn toàn cắt đứt liên lạc với anh. Cuối cùng hôm nay cũng có thể gọi được cho cô, anh bây giờ đang vui đến phát điên lên, nhưng lại không thể cười nổi.
- Anh đang ở đâu?
- Anh muốn gặp em.
- Anh không khoẻ à? Anh khó chịu chỗ nào? Nói em nghe xem, anh rốt cuộc bị làm sao? – Nghe thấy giọng nói có phần khác thường của Bảo, cô cuống cả lên.
- Kim, gặp anh được không?
- Được… được… em gặp anh… gặp mà. Anh nói cho em biết, anh đang ở đau, em lập tức đến đó.
- Anh muốn gặp em.
- Kim, làm sao thế? – Thanh lên tiếng.
- Anh Bảo, anh ấy… lạ lắm… Anh ấy… - Cô rối hết cả lên, tay cầm điện thoại cũng không chắc.
- Anh Bảo bị làm sao? – My cũng bị cô làm cho sợ hãi theo.
- Tớ không biết. – Cô ra sức nói to vào điện thoại. – Anh có nghe thấy em nói gì không? Mau cho em biết, anh đang ở đâu? Rốt cuộc anh bị làm sao thế? Bảo… đừng im lặng mà, nói cho em biết. Bảo! Bảo!!!!!! ANH BẢOOOOOO…
- Sao rồi? Anh ấy có nói gì không? – Thanh sốt ruột.
- Anh ấy dập máy rồi. – Cô đờ đẫn. – Em đi trước đây.
- Chị đi với em.
- 2 người đi cẩn thận, có tin gì thì báo cho em với nhé. – My nói với theo, rồi cũng nhanh nhẹn chạy về. Bởi vì hôm nay cô còn phải đi làm thêm, nếu không cô nhất định sẽ đi cùng bọn họ.
…
- Anh Thiên! – Mọi người đã đi hết, Cẩm Tú mới đến bên cạnh anh, rụt rè lay lay cánh tay anh.
- … - Anh vẫn như cũ đứng im như tượng, không hề động đậy.
Cô có thể vì 1 người con trai khác mà lo quan tâm lo lắng, hoảng hốt không yên đến phát khóc, tại sao đối với anh, chỉ 1 cái liếc mắt cũng không thể? Tại sao luôn làm khổ anh như thế?
…
ĐÁNG CHẾT!!!!!!!!!!!!!!
Đã nói là phải quên cô đi nhưng dù cố gắng thế nào anh cũng không thể, đầu óc luôn tràn đầy hình ảnh của cô, bên tai luôn văng vẳng giọng nói trong trẻo cao vút của cô… Tại sao lại như thế? Cô là kẻ thù của anh. Anh không trả thù cô đã là tốt lắm rồi, sao lại còn tiếp tục yêu cô thế này? Tại sao lí trí lại không thể điều khiển được trái tim? Tại sao tình yêu luôn không chịu sự chi phối của con người?
Vốn anh muốn rời khỏi nơi này để quên cô đi, nhưng mới chỉ có 1 tuần đã chịu không được nỗi nhớ xâm chiếm, cuối cùng đành phải trở về tìm cô. Nhưng thật không ngờ cô lại vô tình gọi anh là ‘Đặng thiếu gia. Hơn nữa, ngay cả nhìn anh 1 cái cũng không muốn. Lại còn ở trước mặt anh mà lo lắng cho người con trai khác.
…
---------------------------------------
2.
Chạy như bay ra khỏi trường, đầu óc cô bây giờ thật sự đang rất rối bời. Cô không biết phải đi đâu tìm Bảo, không biết phải đối diện với anh như thế nào, cũng không biết phải nói gì với anh… cảm ơn… hay là… xin lỗi…
- Kim, đừng cuống. Chúng ta sẽ tìm ra anh Bảo sớm thôi. – Thanh cố gắng trấn an, mặc dù bây giờ cô cũng không bình tĩnh hơn là mấy.
- Nhưng tìm thế nào đây? Chúng ta biết tìm anh ấy ở đâu?
- Đành phải chia nhau ra vậy. – Thanh quyết định, nhưng cũng không quên lo lắng cho sự an toàn của cô. – Mấy người, đi theo bảo vệ tiểu thư cho tốt.
- Vâng.
Ting… tang… toong… teng…
Chưa đi được bao xa thì điện thoại của cô lại đổ chuông. Cô vội vàng đến nỗi suýt nữa thì đánh rơi cả điện thoại.
- Alô. Bảo, anh đang ở đâu? – Cô hỏi ngay.
- Xin hỏi, cô có phải là Lê tiểu thư không?
- Đúng, là tôi. – Cô hơi giật mình khi đó không phải là giọng của Bảo.
- Trần thiếu gia uống say, hiện đang ở quán bar AA. – Người phục vụ tốt bụng gọi điện thông báo. Bởi vì không tiện tra danh bạ của khách, lại thấy vừa rồi Bảo gọi điện cho cô, còn không ngừng nói muốn gặp cô, cho nên anh mới gọi điện báo cho cô biết. Đây cũng coi như là giúp người hoàn thành tâm nguyện đi.
- Được, tôi đến ngay. Nhờ anh để mắt đến anh ấy 1 lát. – Cô cúp điện thoại rồi phi như bay đến nơi người phục vụ vừa nói.
…
Vừa bước vào trong, cô đã bị tiếng nhạc đinh tai nhức óc và cảnh tượng loè loẹt quay cuồng làm cho đầu óc choáng váng, những kí ức không muốn nhớ lại cứ thế hiện ra như muốn khiêu chiến với cô.
…
- Chúng ta đang ở đâu thế? – Cô cố gắng hét lên với người bên cạnh.
Khi đó mới 14 tuổi, thật sự không biết bar là cái gì, cũng không biết được Cẩm Vân tại sao lại đưa cô đến đây. Cô chỉ biết bám theo Cẩm Tú không rời nửa bước, cố gắng mở to mắt ra nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng nhìn rõ cái gì cả.
Nơi này thật sự là rất đáng sợ. Cô mới chỉ bước vào có 1’ mà đầu óc đã muốn quay cuồng, người đã muốn ngất xỉu.
- Chị Cẩm Vân, chúng ta ra ngoài đi có được không? – Cô kéo cánh tay Cẩm Vân, nài nỉ.
- Ra cái gì mà ra. Vào rồi thì không có cửa mà ra đâu. – Cẩm Vân hừ lạnh.
- … - Cô đứng đơ ra, cho dù không hiểu là có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Từ trước đến giờ, Cẩm Vân chưa bao giờ đối xử với cô như thế này. Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt căm ghét này là sao? Cô đâu có làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ Cẩm Vân vẫn còn giận vì hôm trước cô để chị phải chờ sao? Nhưng mà, cô cũng đã xin lỗi rồi mà!!?
- Ai vậy? Xinh thế!!! – Giọng 1 tên con trai vang lên ngay trước mặt cô làm cô giật mình.
- Xin chào, tôi là Lê Hương Kim. – Cô theo bản năng tự giới thiệu.
- Ồooo… Người đẹp, mặt xinh, đến giọng nói cũng rất hay, rất đáng yêu. Anh thích em rồi đó. – Anh ta cười ha hả.
- >0< - Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Với cái không khí điên loạn này, nếu như cô còn ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị đau tim mà chết mất. – Chị Cẩm Vân, em muốn ra ngoài.
- Ra ngoài làm gì chứ? Ở lại đây chơi với anh cho vui. – 1 tên khác kéo tay cô làm cô lảo đảo ngã phịch xuống ghế.
- ANH LÀM CÁI GÌ THẾ HẢAAA??? – Cô tức giận quát lớn.
- Làm gì mà nóng nảy thế cô bé? – Tên đó không những không biết đường xin lỗi cô mà còn cười ha hả như đang xem kịch.
- Đáng ghét! – Cô tức muốn thổ huyết. Cái tay chết tiệt kia, đã chọc giận cô lại còn muốn nghịch tóc cô? Hừ?!?! Mơ sao? Cô gạt phắt tay anh ta ra, kêu ầm lên. – KHÔNG CHO PHÉP ANH ĐỘNG VÀO TÔI.
- Cô bé bao nhiêu tuổi? – Tên lúc nãy chợt nhảy chồm đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kinh dị.
- 14
- 14? – Anh ta kinh ngạc, nhìn sang Cẩm Vân. – Này nhóc, sao lại dẫn trẻ con đến đây? Muốn chết sao??????
- 14 thì sao? Chết được à? – Cẩm Vân vừa uống rượu vừa lạnh nhạt hỏi.
- Chết thật đấy. – Tên ngồi bên cạnh cô cũng xen vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. – Cô bé này còn chưa đến 16, làm sao mà ra tay?
- … - Cô ngồi 1 bên ngẩn ngơ.
Ra tay cái gì? Á… không phải là muốn đánh cô chứ? Hay là… bán cô đi????? Á á á á… cô không muốn đâu. Cô còn muốn gặp lại bố mẹ, cô còn muốn tiếp tục chơi với bạn bè, cô còn muốn vui đùa cùng anh chị em, cô còn muốn bắt nạt Bảo. Cô không muốn bị đánh chết, càng không muốn bị bán đi.
Nhưng mà… khoan đã, có chị Cẩm Vân ở đây, làm sao họ có thể hại được cô? Ừm… đúng rồi. Cô không cần phải lo lắng làm gì. Chị Cẩm Vân nhất định sẽ bảo vệ cô, không để cho cô bị người ta bắt nạt.
- Tại sao không thể? – Cẩm Vân liếc mắt. Cũng chỉ là kém cô 1, 2 tuổi thôi, làm gì mà kinh hoàng như thế? Tên kia có thể tàn nhẫn với cô như thế, tại sao bọn họ lại không thể ra tay với Lê Hương Kim này?
- Cô… - Tên con trai kia tức giận đập bàn. – Hừ!!? Cô muốn đẩy tôi vào tù sao? Đừng có mơ!
- Anh ta không cần, vậy anh có cần không? – Cẩm Vân quay sang tên nãy giờ đứng im bất động nhìn cô chằm chằm.
- Cần. – Anh ta chỉ đáp 1 chữ, lập tức kéo tay cô làm cô giật mình.
- Làm cái gì? Anh làm gì vậy??? – Cô hoảng hồn kêu to.
- Im lặng. – Anh ta bịt miệng cô lại, nhếch mép. – Bé con xinh lắm, anh rất thích.
- Ưm… ưm… - Cô trừng mắt.
Xinh thì sao? Thích thì sao? Là anh ta thích cô, cũng không phải cô thích anh ta, làm cái gì mà lại ôm cô??
Hừ hừ hừ… từ trước đến giờ chưa có ai dám thô bạo như thế với cô. Hôm nay anh ta chết chắc rồi.
Nghĩ được làm được, cô lập tức co chân đạp thẳng vào đầu gối anh ta 1 cách không thương tiếc.
- Chó má. – Bị đau, anh ta chửi ầm lên, cáng siết chặt tay cô làm cô đau điếng.
- Bỏ ra, anh bị điên sao? Bỏ tôi ra… Làm cái gì? Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra. Anh muốn chết sao? Mau bỏ… mau… bỏ tôi ra… ưm… ưm… ưm… - Cô cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không nổi, giãy giụa thế nào cũng là vô ích. Thậm chí miệng cũng bị bịt lại không nói được nữa.
- Dám đá tao? Dám chửi tao?? Mày mới là chán sống. – Tên đó trợn mắt nhìn cô làm cô co rúm lại. – Ngoan ngoãn 1 chút có phải hơn không? Sao cứ thích thân lừa ưa củ tạ thế???
- Ưm… ưm… ưm… ỏ a… ưm…
Cô đã gọi, đã cầu khẩn, đã van xin Cẩm Vân, nhưng cô ta từ đầu đến cuối vẫn là ngồi yên tại chỗ, nhếch mép nhìn cô, trong ánh mắt phát ra ánh sáng dị thường.
CHOANGGGGGGGGGGGG……………
…
CHOANGGGGGGGGGGGG……………
- Aaa… - Cô giật mình bởi tiếng đồ vật vỡ ở ngay bên cạnh.
- Lê tiểu thư, thật xin lỗi… thật xin lỗi… là do tôi không cẩn thận. – Tiếng nói của người phục vụ tràn đầy áy náy.
- Không sao. – Cô phẩy tay.
- Trần thiếu gia ở đằng kia, mời Lê tiểu thư. – Người phục vụ rất nhanh đã thay đổi thái độ, không còn lúng túng nữa. [Chuyên nghiệp quá!]
- Cám ơn. – Cô nhìn anh ta với ánh mắt cảm kích vô bờ. Nếu không có anh ta, e rằng cô sẽ bị dìm chết bởi mớ kí ức đáng sợ kia.
- Không có gì, đây cũng là việc của người phục vụ chúng tôi. Lê tiểu thư, tôi còn có việc. Tôi đi trước. – Anh ta mỉm cười, nhanh chóng chạy đi lấy đồ dọn dẹp.
- Ừm. – Cô gật đầu, ánh mắt hướng về phía người phục vụ vừa chỉ, lập tức thấy 1 ‘cái xác’ đã sớm gục xuống bàn. Cô thầm thở dài, bước lại đó.
…
- Anh Bảo! Anh Bảo!!!!!!!!
- …
- Này, này… Trần Quốc Bảo! – Cô lớn tiếng.
- …
- Tỉnh dậy! Mau tỉnh dậy cho em!!!! Anh Bảo chết tiệt, có dậy không thì bảo?!?! – Cô đập vào người anh không ngừng như muốn trực tiếp lấy mạng của anh.
- Đau. – Cuối cùng anh cũng cảm nhận được, lờ đờ ngồi dậy, kêu lên.
- Vẫn còn biết đau?
- Anh là người, đương nhiên sẽ biết đau. – Bảo vẫn nhắm tịt mắt, người lại muốn đổ gục xuống bàn.
- Hừ!??!?!?! Còn muốn ngủ? Ai cho anh ngủ??? Dậy!!! DẬY!!!!!!!!!! – Cô túm lấy áo anh lắc qua lắc lại làm đầu óc anh đã quay cuồng nay lại càng quay cuồng hơn, cứ như là đang ngồi trên con quay vậy. – Uống cho lắm vào rồi say khướt như thế này. Anh bị điên hay là não bị úng nước mà ban ngày ban mặt lại chui đến cái nơi này uống rượu? Anh biến thành kẻ bợm rượu từ lúc nào? Tại sao em không biết? Anh… anh… anh… bla… blã… blạ…
- Kim… - Đến bây giờ anh mới nhận ra là cô, ngay lập tức lao đến ôm chầm lấy cô, không ngừng lẩm bẩm. – Kim, anh sai rồi… Anh xin lỗi! Đều là do anh ngu ngốc, anh không hiểu chuyện, anh đã hại em. Đừng ghét anh… đừng hận anh… Anh biết anh sai rồi. Kim… anh xin lỗi, thật sự xin lỗi…
- … - Cô ngồi đần mặt ra. Cái gì vậy? Sai cái gì? Ngu ngốc cái gì? Ghét cái gì? Hận cái gì?
- Anh xin lỗi… Anh xin lỗi…
- Đừng có xin lỗi nữa. – Cô đẩy anh ra, gắt um lên. – Anh rốt cuộc đang nói cái gì vậy?
- Anh… cái này… Là anh đã nói cho cậu ta biết sự thật.
- Em biết. – Cô gật đầu, cắn cắn môi.
- Là do anh ngu ngốc không hiểu ý đồ của ông ta. Cái gì mà khiến em tỉnh ngộ? Cái gì mà giúp em chấm dứt tất cả? Cái gì mà làm em đỡ đau khổ? Cái gì mà mang em đến bên anh?... Lừa đao! Tất cả đều là giả dối. Ông ta làm như vậy chỉ vì muốn mượn tay Đặng Mạnh Cường ép em vào chỗ chết. Vậy mà anh còn ngoan ngoãn làm theo lời ông ta, làm hại em…
- Khoan… - Cô trợn tròn mắt. – Anh nói là… ông… ông… ông của anh ấy cũng biết?
- Ừ - Bảo ảo não gật đầu.
- Thật sự? – Cô kích động. – Làm sao lại như thế? Không phải là anh chỉ nói cho Thiên thôi sao? Làm sao lại…
- Anh cũng tưởng chỉ có như vậy thôi. Nhưng hôm qua anh tình cờ nghe được ông ta nói chuyện với tên Mặt Sẹo. Ông nói là nhân lúc anh không có ở đó đã gửi tập hồ sơ còn lại cho…
- KHÔNG THỂ NÀO. – Cô sợ hãi cực độ.
Ông biết?
Ông Cường đã biết?
Ông Đặng Mạnh Cường thực sự biết?
Xong rồi, cô chết chắc rồi. Anh có thể tha cho cô, nưng ông Cường tuyệt đối sẽ không tha cho cô. Hơn nữa ông chắc chắn sẽ khiến cô thê thảm.
Lần này cô tiêu thật rồi.
---------------------------------------
3.
Haizzzzzzzzzzzz…………………
Đáng ra cô nên gọi Thanh đến cùng đưa Bảo về mới phải. Cái gì gọi là ‘Chị cứ về nghỉ đi, em đảm bảo sẽ ném anh ấy về nhà 1 cách an toàn nhất’?? Híc… thật muốn tự vả vào miệng mình quá.
- Trần Quốc Bảo, sao anh lại nặng như thế này? – Cô thở hồng hộc.
- Kim… anh xin lỗi… - Bảo vẫn cứ lầm bầm.
- Nếu biết là có lỗi thì anh không nên bắt em dìu anh đi bộ thế này. Đi xe không sướng sao? Để đám vệ sĩ đưa về không thích sao? – Cô ai oán than thở, rưng rưng nhìn mấy tên vệ sĩ đang ung dung đi đăng sau. Thật là muốn đấm quá đi.
- Kim… Kim…
- Gọi cái gì mà gọi? Em đang ở đây này? Đang sắp chết luôn rồi đây này. Chết tiệt thật! Say rồi mà cũng không quên báo thù. Anh là cái đồ hẹp hòi, hẹp hòi nhất quả đất. Em cùng lắm cũng chỉ bắt nạt anh 1 xíu hồi nhỏ thôi vậy mà…
- 1 xíu? – Bảo đột ngột động người làm cô loạng choạng. – Em nói là 1 xíu? Em có ngày nào không bắt nạt anh không? Em có ngày nào không nhìn thấy anh bầm dập mà chịu để yên không? Em có…
- Thôi… thôi… em biết lỗi rồi, là em sai được chưa? Em đã bắt nạt anh rất nhiều, vậy đã được chưa? – Cô cười hì hì. Người ta thường nói, không nên so đo với kẻ say. [Là do chị không thể cãi lại được, đừng có mà viện cớ.]
- Cho nên, anh có trả thù em 1 chút cũng không sao phải không? – Bảo đứng thẳng người, cười hì hì.
- Anh… - Còn cô đơ ra, trợn tròn mắt như nhìn thấy ma.
- Ha ha ha… - Bảo cười ngặt nghẽo.
- A0A
- Đừng có nhìn anh như thế nữa, em sẽ doạ anh sợ chạy mất đấy.
- B0B
- Cũng không phải là lừa đảo gì em. Chỉ là… giả bộ say 1 chút…
- C0C
- Không phải… ý anh không phải là như thế. Đúng là anh có say, nhưng mà… đã tỉnh từ lúc ra khỏi quán bar không lâu.
- D0D
- Kim, đừng có như vậy, em làm anh sợ rồi đấy. – Bảo thấy không ổn, lùi dần về đằng sau.
- Anh… anh… anh… anh… - Cô lấy hơi, hét thật to. – TRẦNNNNNNN QUỐCCCCCCCCCCC BẢOOOOOOOOOOOOOOO…………… ANH CHÊ CUỘC ĐỜI QUÁ NHÀM CHÁN PHẢI KHÔNG? NẾU MUỐN ĐẾN ĐỊA PHỦ DIỆN KIẾN DIÊM VƯƠNG THÌ CỨ NÓI 1 TIẾNG, KHÔNG CẦN DÙNG CÁCH NÀY ĐỂ EM BAN CHO CÁI CHẾT. ANH…
- Hơ hơ… Kim, bình tĩnh, bình tĩnh 1 chút. Anh nhất thời khờ dại, em tuyệt đối đừng có để bụng. – Bảo cười nịnh nọt. – Em là đại nhân, sẽ không trách kẻ tiểu nhân như anh đâu, phải không?
- Hừ! Em đây không phải đại nhân, em là tiểu tiểu nhân. – Cô túm lấy áo Bảo giữ chặt lấy anh.
- Em… đừng manh động. Đây là ngoài đường. – Bảo khuyên can.
- Ngoài đường thì làm sao? – Cô không hiểu.
- Người ta thường nói… - Bảo cười quỉ dị.
- Nói cái gì?
- Vợ chồng thì nên đóng cửa bảo nhau. Chúng ta về nhà trước, em muốn gì anh đều chiều em, được không?
- ANH ĐI CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII……………… - Cô thẳng chân đạp 1 phát vào chân Bảo, sau đó xoay người hiên ngang bỏ đi.
- Em… quá ác! – Bảo khóc không ra nước mắt. Cô hung dữ như vậy liệu sau này có thể lấy chồng được không a?
- Ác mới trị được anh, cái tên suốt ngày thích trêu hoa ghẹo nguyệt. – Cô xoay người, chống nạnh, hét lớn từ đằng xa.
- Anh đâu có? Đều là bọn họ bám lấy anh, anh nào có làm gì? – Bảo đau khổ kêu oan.
- Há há há… - Nhìn thấy vẻ mặt của anh mà cô cười đến nỗi muốn phát điên. – Anh đau khổ cái gì nha? Được bao nhiêu cô gái xinh đẹp mến mộ theo đuổi không phải là rất thích sao? Lại còn bày ra cái bộ mặt đó, cứ như là thống khổ lắm không bằng.
- Còn không phải? – Bảo xụ mặt
- Anh…
Ting… tang… toong.. teng…
Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang những gì cô đang định nói.
- Sao vậy? – Cô nhíu mày.
- Tiểu thư, Vũ tiểu thư biến mất rồi.
- CÁI GÌIIIIIIIII?????????? – Cô hét ầm lên, kích động hỏi dồn dập. – Lúc nào? Ở đâu? Làm sao lại thế? Là do ai làm?...
- Chiều nay Vũ tiểu thư nói là phải đi làm thêm, không tiện để người đi cùng, cho nên…
- Có biết là ai làm không?
- Hiện giờ vẫn chưa rõ, nhưng rất có thể, chính là Đỗ Cẩm Vân.
- Đỗ Cẩm Vân???? – Cô run lên. Cô ta sẽ không làm gì My chứ? Cô ta… sẽ không lại làm chuyện đó với My chứ? Cô… năm đó cô có thể… không có nghĩa là My cũng có thể như thế… - Mau, huy động tất cả lực lượng, phải tìm ra My nhanh nhất có thể. Nhất định không được để My phải chịu bất kì tổn thương nào.
- Vâng.
Cạchhhh…
Vừa cúp máy, cô liền gọi cho Nhật.
- Alo. – Nhật có vẻ như là đang ngủ, giọng nói vẫn còn chưa tỉnh táo hẳn.
- My mất tích rồi. – Cô nói ngắn gọn.
- EM VỪA NÓI CÁI GÌIIIIIIIIIIIIII??????????? – Nhật còn đang chuẩn bị ôm gối ngủ tiếp, vừa nghe thấy cô nói lập tức quăng gối ra ngoài cửa sổ, ngồi bật dậy, kêu ầm lên. – KHÔNG PHẢI ĐÙA ĐẤY CHỨ???????? MY MẤT TÍCH? LÀM SAO MÀ MẤT TÍCH? KHÔNG PHẢI VỪA RỒI VẪN CÒN AN TOÀN SAO?? LÀ AI BẮT????? LÀ…
- Rất có thể là bị Đỗ Cẩm Vân bắt đi. Anh mau cho người tìm cậu ấy. – Cô không để ý đến những câu hỏi của Nhật, nói xong lập tức tắt máy.
Cạchhhh…
- Ơ…
Nhật vẫn còn ngồi ở đó, chưa tiêu hoá hết câu nói của cô. Mãi 1 lúc sau mới bừng tỉnh, nhanh nhanh chóng chóng kêu người lục lọi khắp nơi tìm cho bằng được My. Nếu tìm không ra My, anh thề sẽ tự tay quẳng bọn họ xuống đại dương cho các mập ăn.
…
Cho đến tận sáng hôm sau, vẫn chưa có bất kì tin tức gì của My. Bởi vì thông tin người bắt cóc My là Đỗ Cẩm Vân vẫn chưa được xác nhận, cho nên cô cũng không dám làm bừa, chỉ có thể ngồi im chờ đợi mà thôi.
- Kim, chúng ta đến trường đi, biết đâu lại có tin tức gì ở đó thì sao. – Thanh lên tiếng.
- Được. – Cô lập tức gật đầu. Chỉ cần có thể tìm ra My, 1 tia hi vọng cô cũng sẽ không bỏ qua.
…
- Kim, có tin gì không? – Nhật đã đứng ở cổng trường đợi cô tứ lúc nào.
- Anh có không? – Cô không trả lời mà hỏi ngược lại.
- BỌN HỌ ĐỀU LÀ 1 LŨ VÔ DỤNG, CHỈ NÓI LÀ GIỎI. ĐÃ HƠN NỬA NGÀY RỒI MÀ VẪN CHẲNG CÓ 1 CHÚT MANH MỐI NÀO CẢ. ĐÚNG LÀ ĐÁNG CHẾTTTTTTTTTT!!!!!!!! – Nhật quát ầm lên.
- Anh Nhật, anh bình tĩnh đi. Tức giận sẽ chẳng giúp được gì đâu. – Thanh khuyên can.
- … - Cô không nói gì, quay người bước vào trường.
Nếu nói đến lo lắng thì cô còn lo lắng hơn Thanh. Nếu nói đến tức giận thì cô còn muốn phát điên hơn Nhật. Bởi vì… cô biết… cũng chỉ có cô biết… rơi vào tay Đỗ Cẩm Vân là như thế nào.
- Ơ… Lê Hương Kim kìa…
- Là tiểu thư của Gold đó…
- Người thì đẹp mà sao…
- Thật không ngờ cô ta lại…
- Đúng là nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài được…
- Xuất thân danh giá thế mà lại…
- Thật là không thể tin nổi…
- Làm sao lại có chuyện đó được…
- Cô ta…
- Lê Hương Kim…
- Chuyện đó…
- …
- …
Đang đi, không khí kì quái xung quanh và những lời bàn tán nửa to nửa nhỏ của mọi người làm cô dần dần chú ý.
Hình như tất cả đều đang nhìn cô chằm chằm.
Hình như mọi lời trỉ trích đó đều là nhằm vào cô.
Hình như… đã có chuyện gì đó xảy ra.
- Có chuyện gì vậy? – Cô quay sang 1 đám bạn, hỏi.
- … - Họ không những không trả lời cô mà còn quay đầu bỏ chạy như gặp ma, trước khi đi cũng không quên ném cho cô những ánh nhìn vừa căm ghét, vừa khinh bỉ, lại vừa khiếp sợ.
- Làm sao vậy? – Cô tiếp tục hỏi những người khác.
- … - Cũng y như thế.
Cô bắt đầu thấy bất an. Tại sao mọi người đều có thái độ kì quái đối với cô? Tại sao tự nhiên lại nhìn cô như thế? Tại sao lại chỉ chỏ bàn tán về cô? Và tại sao không ai chịu nói cho cô biết là có chuyện gì?
- Lê Hương Kim! – Cẩm Tú từ đâu chợt ‘bay’ đến, đáp thẳng xuống bên cạnh cô. – Cô đã biết chuyện gì chưa?
- Có chuyện gì? – Cô hỏi ngay. Bây giờ cô thật sự không còn quan tâm đến ai với ai nữa, chỉ cần có người chịu nói cho cô biết là được rồi.
- Haizzzzzzzzzzzzz………………… Xem ra cô thật sự chưa biết gì rồi. Vậy để tôi đây tốt bụng nói cho cô biết. – Cẩm Tú chớp chớp mắt, trong nháy mắt lấy ra 1 tờ báo đưa cho cô.
- Cái gì đây? – Cô còn chưa kịp đưa tay ra lấy thì đã bị 1 người nào đó nhanh tay cướp mất.
- Anh Thiên? – Cẩm Tú kinh ngạc, cũng vui mừng vô cùng. – Đó là tờ báo hôm nay.
…
- … - Đọc xong bài báo, khuôn mặt tuấn tú của anh thoáng tối sầm, bàn tay siết chặt không chịu buông.
- Cái gì thế? Rốt cuộc trong đó viết cái gì? – Cô sốt ruột, nhưng không tài nào lấy được tờ báo từ trong tay anh.
- Đừng xem. – Anh giật tớ báo, vò nát rồi quăng đi.
- Anh làm cái gì thế? Tôi còn chưa đọc mà!?! – Cô hét ầm lên.
- ĐỪNG CÓ ĐỌC. – Anh giữ chặt lấy tay cô, lớn tiếng gắt.
- Tại sao lại không cho tôi đọc? – Cô giãy giụa kịch liệt. – Tại sao hả? Buông ra, tôi muốn đọc.
- Cô ta muốn thì anh cứ để cho cô ta đọc đi. Dù sao thì những thông tin về mình cô ta cũng có quyền biết mà?!? – Cẩm Tú nhặt lại tờ báo, đưa cho cô.
- Tránh ra. – Cô giãy khỏi tay anh, lao đến cầm lấy tờ báo.
…
Những con chữ trên bài báo càng hiện rõ trước mắt cô thì nét mặt cô càng tái nhợt, tựa như 1 cái xác, không chút hồng hào, không 1 giọt máu.
Cô nhìn vào tên người đã viết bài báo, đột nhiên thấy đau nhói. Cái tên này, cô đã từng nghe thấy, là do 1 người đã giới thiệu cho cô, nói đó là bạn của…
- Thì ra là thế. Cuối cùng cũng vẫn cứ trả thù tôi. Yêu? So với hận thì chẳng là gì cả.