Sau 1 tuần nghỉ ở nhà để trốn cánh phóng viên, cuối cùng cô cũng chịu đến trường.
- Em đã khoẻ hẳn chưa?!? – Anh lo lắng hỏi.
- Cũng chưa khoẻ lắm, chỉ đủ để giúp trường của chúng ta giảm béo thôi!! – Cô cười tươi rói.
- Em thật là… - Anh véo mũi cô.
- Mau đi thôi! – Cô nhanh chóng kéo anh ra xe. Đã trốn tiệt 1 tuần rồi, nếu như hôm nay cô mà không xuất hiện chắc tên Nhật đáng ghét kia sẽ xé xác cô ra mất. Dù sao thì cô cũng nhận lời giúp đỡ rồi, ai lại phủi tay coi như không có chuyện gì như thế được chứ???!?!
- Búp Bê!!!?!? Em đang nghĩ gì thế!?!? – Anh cau mày.
- Em… chỉ đang tìm cách giúp đỡ anh Nhật thôi.
- Àaaaaaaa… - Anh sực nhớ ra, sán lại gần cô hỏi. – Rốt cục thì nó nhờ em chuyện gì vậy?!?!
- Là 1 chuyện vô cùng thú vị. Anh muốn biết à??!?! - Cô cười cười.
- Ừ.
- Thật sự muốn biết sao?!?! – Cô hỏi lại.
- Ừ. – Anh gật đầu ngay mà chẳng cần suy nghĩ gì.
- Nhưng mà… anh không nên biết thì hơn. Nếu như biết rồi, anh sẽ tức giận đấy! – Cô báo trước.
- Dù là chuyện gì thì anh cũng muốn biết. Em mau nói xem nào!?!?! – Anh nóng lòng thúc giục.
- Chuyện đó… là… - Cô mở sẵn cửa. - … chọc tức anh…………… - Nói xong lập tức phóng vụt ra ngoài, chạy biến vào trong trường.
- Em………. Được lắm!!? Búp Bê to gan, anh nhất định sẽ trừng phạt em. – Anh tức giận nghiến răng ken két.
…
- Cuối cùng em cũng chịu xuất hiện rồi hả?!?! – Nhật khoanh tay trước ngực.
- Hìhìhì… em ngủ chán rồi nên đến đây để giúp anh. – Cô cười cười.
- Em vẫn còn nhớ là phải giúp anh cơ à?!?! Có trách nhiệm gớm nhỉ??!?!
- Đương nhiên rồi. Em mà!??!?! – Cô vênh mặt.
- Nói mau, đã có cách chưa???? – Nhật sốt ruột.
- Anh nghĩ em là ai chứ?!?! Em là Lê Hương Kim… là… – Cô vỗ ngực.
- Lằng nhằng! Nói mau!!!! – Nhật xua xua tay.
- Xì!!? Chỉ giỏi làm người ta mất hứng. – Cô xị mặt. – Suốt 1 tuần qua em đã vắt óc ra suy nghĩ. Cuối cùng cũng vạch ra được 1 kế hoạch vô cùngggggggggg… hoàn hảo. Em đảm bảo nếu như anh làm đúng như lời em nói, nhất định sẽ đạt được mục đích anh mong muốn.
- Vậy sao?!? – Nhật vui mừng. – Nói đi, là gì vậy!??!
- Cái này không thể nói ngay 1 lúc được. – Cô tỏ vẻ bí ẩn. – Anh cứ làm theo từng bước em nói là được rồi.
- Vậy mau nói đi. Anh phải làm gì bây giờ??!!
- Bước 1 chính là… TẤN CÔNG…
- Hả??! – Nhật trợn mắt, rồi thở hắt ra. – Vậy thì nói làm gì??! Ai chẳng biết là phải tấn công??! Nhưng mà… phải tấn công thế nào… tỏ tình ra sao…
- YÊN LẶNG. Anh phải để em nói hết đã chứ?!?! Anh cứ xồn xồn xồn xồn lên là thế nào hả?!?! – Cô gắt.
- Được rồi. Anh không nói nữa. Em nói tiếp đi.
- Ý của em là… anh cần phải khiến My nghĩ là anh thích cậu ấy… nhưng mà không nên quá chắc chắn. Càng mơ hồ càng tốt.
- Nhưng mà…
- Đừng có cãi lại em. – Cô hung hăng giơ nắm đấm lên. – Em nói cho anh biết. Anh mà không chịu nghe lời em, em sẽ nói với My là anh coi cậu ấy là mục tiêu tiếp theo để đùa cợt chinh phục. Đến lúc đó thì anh biết hậu quả rồi chứ?!?!
- ẶC… - Mặt Nhật méo xệch, ủ rũ gật đầu.
- Tốt. Giờ bắt đầu tiến hành. – Cô vỗ tay cái bốp. – Như thế này…… này………. rồi thế….
- Nhưng mà…
- Đừng vớ vẩn. – Cô lừ mắt đe doạ. – Em đã bảo là anh phải hoàn toàn nghe lời em rồi đấy! Anh cứ thử ý kiến ý cò gì xem…
- Không… không… ý anh là… - Nhật vội giải thích. - … em phải giúp anh chứ!?!? Chẳng lẽ anh phải làm 1 mình à??!?!
- Đương nhiên.
- Làm sao 1 mình anh có thể làm được??!?!
- Hơ… việc đó thì liên quan gì đến em?!?! – Cô tỉnh bơ. – Em chỉ phụ trách phần ý tưởng thôi. Còn tiến hành là do anh lo chứ?!?!
- Nhưng… em không thể bỏ mặc anh được!! Anh biết là em rất tốt bụng mà?!?!?! Em sẽ không nỡ làm thế với anh đâu phải không?!?!
- Có đấy.
- Kimmmmmmmmm……….. pleaseeeeeeeeeeeeeee……… – Nhật kêu gào.
- Chảaaa…. liên quan. – Cô vẫn lạnh nhạt quay mặt đi.
- Em giúp anh đi!! Đi!!! Đi mà!??!! Kim ới Kim ời Kim ơi Kim ợi……
- Em không quan tâm
- Anh sẽ mua kẹo cho em.
- Hừ!??!
- Anh sẽ mua kem cho em.
- Hứ!??!
- Anh sẽ mời em ăn cơm.
- Hử!??!
- …
- …
- Được rồi. – Sau 1 hồi nghe Nhật lải nhải, cuối cùng cô cũng đành phải gật đầu. – Nhưng… em có 1 điều kiện.
- Điều kiện gì?!??! – Nhật hỏi mà miệng vẫn cười toe toét.
- Phải nói cho anh Thiên biết.
- GÌ CƠ?!!??!???? – Nhật trợn mắt há mồm, lắc đầu nguầy nguậy. – Không được… không được… không thể được…
- Tại sao? – Cô khó hiểu. – Chẳng phải các anh là bạn thân sao? Tại sao lại không được?
- Haizzzzz…… thì là…
…
Hơn 3 năm trước,
- THIÊN! – Nhật đập mạnh vào vai anh.
- Áaaaaaaaaaaaa……….. – Anh giật mình, suýt chút nữa thì ngã từ trên ghế xuống.
- Mày… bị sao vậy?!?! Làm sao thế?!?! Mắc bệnh nan y à? – Nhật hoảng hồn.
- Thằng này, mày rủa tao đấy à?!?! – Anh trừng mắt.
- Thế sao mày…
- Tao là bị mày làm cho giật mình. Vậy cũng hỏi.
- Ý tao là… tại sao mày lại bị tao làm giật mình?!?!? – Nhật thắc mắc. – Trước giờ tao vẫn làm thế này mà có khi nào mày phản ứng lại đâu??!?!
- … - Anh im lặng, hơi mất tự nhiên.
- Chắc chắn là có chuyện gì rồi. – Nhật cười hà hà, nhảy tót lên bàn ngồi, chăm chú quan sát.
- Nhìn cái gì vậy!??! – Anh gắt.
- Đấy… đấy… tao dám lấy cái đầu mình ra đảm bảo… mày hôm nay có vẫn đề… 100% là có vấn đề…
- Vấn đề gì chứ?!?! – Anh chột dạ.
- Cái đó phải là tao hỏi mày chứ? Sao mày lại hỏi tao? Nói mau!! Đã xảy ra chuyện gì rồi!!??!!? Có liên quan đến con gái phải không? – Nhật cười tít mắt.
- … - Anh lặng thinh, quyết không nói 1 chữ.
- Xí!?!? Bạn bè lâu năm mà thế đấy!?? – Nhật xị mặt. – Đúng là bạn bè giống hệt cây rau. Để lâu quá chỉ còn nước… vứt đi.
- ?!!?
- Dù sao thì hôm nay tao cũng nhất định phải biết. Nếu như mày không chịu nói, tao sẽ cho người điều tra. Nếu như điều tra vẫn không ra, tao sẽ đích thân theo dõi mày 24/24, chắc chắn sẽ tìm ra manh mối. – Nhật đe doạ.
- Mày cứ làm như đang xử án không bằng. – Anh phì cười.
- Thì đúng là thế mà?!?! – Nhật gật đầu cái rụp. – Chuyện của mày đối với tao đều là án cả, đặc biệt là chuyện này. Lần đầu tiên thấy mày ngẩn ngơ. Lần đầu tiên thấy mày mất bình tĩnh. Lần đầu t…
- Dừng. – Anh cắt ngang. – Mày lắm chuyện quá! Ai nghe thấy lại tưởng là mày mới biết tao được 2’.
- Làm bạn với mày thì 19 năm với 2’ cũng chẳng khác nhau là bao. – Nhật thở dài thườn thượt. – Mày có biết là từ bé đến lớn tao chỉ ước mỗi 1 điều… đó là chọc tức mày thành công 1 lần. Haizzzzzz……..
- … - Anh lắc đầu ngán ngẩm.
…
- Thôi mà!! Nói cho tao nghe đi mà!??! Thiên ơiiiiiiiiiii…………. – Nhật tiếp tục cầu xin.
- Nhiều chuyện.
- Tao là bạn thân nhất của mày mà?!?! Mày làm ơn làm phước kể cho tao nghe đi!?!?!
- Mày đúng là lắm mồm chết đi được. – Anh cau mày.
- Thì mày kể cho tao nghe đi!! Đảm bảo ngậm miệng liền!!??
- Thì là… hôm nay tao gặp…………….
…
- … - Sau khi nghe xong, Nhật chớp chớp mắt, rồi đơ ra như khúc gỗ, sau đó … - Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………
- Mày điên à?!?! Hét cái gì vậy!!? – Anh nhăn mặt bịt tai.
- Chuyện lạ… chuyện lạ… chuyện lạ Việt Nam… à không… phải là chuyện lạ thế giới… Mày – cái thằng suốt ngày mặt lạnh như tiền, người lạnh như đá, tim lạnh như băng mà lại… mà lại… bla… bla… bla… - Nhật tuôn ra 1 tràng.
- Phiền phức.
- Này này… mày đúng là… ngu lắm rồi… tự nhiên đi lao đầu vào chuyện tình cảm làm gì!??! Đang ung dung tự tại không muốn lại cứ thích mua dây buộc mình, đeo gông vào cổ, đúng thật là…
- Mày cứ làm như tao muốn ý. – Anh tức giận. – Cảm giác nó thế chứ tao biết thế nào được?!?! Tao có điều khiển được đâu!!??!
- Không điều khiển được?!! Làm gì có chuyện đó? – Nhật nửa tin nửa ngờ.
- Nhiều lời. – Anh khó chịu. - Đến lúc mày yêu rồi biết.
- Xì!!?? Tao á? TAO TUYỆT ĐỐI SẼ KHÔNG ĐỤNG VÀO CÁI CHUYỆN ĐAU ĐẦU MỆT ÓC NÀY ĐÂU.
- Để rồi xem.
…
- Haaahahahhahahah….. – Cô ôm bụng cười sặc sụa.
- ĐỪNG CÓ CƯỜI NỮA! – Nhật xấu hổ thét lên.
Đột nhiên 1 ý tưởng xấu xa loé lên trong đầu, cô lập tức co giò chạy thẳng 1 mạch.
- Này! Này!! Em đi đâu thế?!?! – Nhật hét toáng lên.
- Đi nói cho anh Thiên biết. – Cô cười đều giả.
- Em… ĐỨNG LẠIIIIIIIIII!!!!!!!!!!!! – Nhật trợn mắt, chân thì chạy, miệng thì la hét không ngừng.
- Còn lâu. – Cô tiếp tục tăng tốc.
- EM CÓ ĐỨNG LẠI KHÔNG THÌ BẢO?!?! ĐỨNG LẠI NGAY!!!!!!
- Lêu lêu… liu liu………..
- LÊEEEEEEEEEEEEEEEEEE HƯƠNGGGGGGG KIMMMMMMMMMM EM CHÁN SỐNG RỒI SAO?!!?
- Chưa đâu.
- VẬY THÌ MAU ĐỨNG LẠI CHO ANH… ĐỨNG LẠI NGAY LẬP TỨC…
- Mơ đi….. aaaaa…………. – Cô còn chưa kịp nói xong đã bị Nhật tóm gọn.
- Bây giờ thì em tàn đời rồi. – Nhật nở nụ cười đáng sợ.
- Áaaa…. Thả em ra…. Nhanh thả em ra!??!?!
- Cười 1 chút cho vui nhá!??! – Nhật nháy mắt, đưa tay ra chuẩn bị sẵn sàng cù cô.
- Nhật thối tha… anh… đáng ch… đừngggggg… haahahaha… haaahahaha… - Cô vừa giãy dụa vừa cười đến đau cả bụng.
- Cho em chừa… cái tội bướng bỉnh… cứng đầu…
- Aaaaa… em sai rồi…. haahahaha…. Em sai……….. tha cho…. ôi ôi…… haahahaha…… tha cho em………
- Còn lâu nhá!!??! Anh phải trị cho em chừa cái thói m…
- 2 NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ!??!?! – 1 giọng nói bừng bừng tức giận đột ngột vang lên.
---------------------------------------
2.
- 2 NGƯỜI ĐANG LÀM GÌ THẾ HẢ!??!?! – 1 giọng nói bừng bừng tức giận đột ngột vang lên.
- … - Cả 2 đơ ra như khúc gỗ 5’, sau đó mới ý thức được âm thanh vừa phát ra, lập tức quay đầu lại.
- Có… làm gì đâu?!! – Nhật ngó lơ.
- Không làm gì sao? – Thanh nghi ngờ. – Thế vừa rồi chẳng lẽ lại là ảo ảnh à??
- Có thể lắm! – Cô gật đầu lia lịa. – Thiên, chị Thanh, có thể 2 người mệt mỏi quá độ nên mới sinh ra ảo giác.
- Đúng… đúng… 2 người nên về nhà nghỉ ngơi đi! Sức khoẻ là quan trọng, không nên cố quá kẻo thành quá cố. – Nhật phụ hoạ.
- Anh nói vớ vẩn gì vậy!?! – Cô huých vào tay Nhật. – Muốn chọc tức họ sao?
- Hìhì… anh lỡ l…
- BÚP BÊ!!!! – Anh gầm lên làm cô sợ chết khiếp.
- Thiên, không có chuyện gì đâu!!? Thật đấy! Em với anh Nhật chỉ đang… đang… bàn bạc chút chuyện… – Cô run run.
- Chuyện gì?
- Cũng không có gì quan trọng cả. Chỉ là chút xíu ch…
- Không quan trọng á? – Nhật gào ầm lên. – Em bảo là không quan trọng á!??! Em nói lại lần nữa xem nào!?!? Em…
- … - Cô không còn gì để nói, nhìn Nhật trân trối, cuối cùng phán 1 câu. – Ngu không đỡ được!
- Gì?? – Nhật trợn mắt, vẫn chẳng hiểu ý của cô là gì.
- Thôi bỏ đi. Anh ú ớ thế này đằng nào thì cũng lộ thôi. – Cô thở dài. – Tốt nhất là bây giờ em nói luôn cho rảnh nợ. Đỡ mất công anh Thiên tức giận.
- EM DÁM!!??!? – Nhật trợn mắt nhe nanh.
- Em cứ nói đi! Mặc kệ nó. – Anh kéo cô về phía mình.
- Hí hí hí… - Cô nhìn Nhật cười đểu giả. – Em nói thật đấy nhá!
- Ngậm miệng lại ngay! Mau ngậm miệng lại cho anh!! Em mà dám nói 1 chữ thôi thì anh đảm bảo sẽ đá bay em ra khỏi cửa đấy!?!?
- Đây này! Em ở đây này!! Có giỏi thì anh đá đi!?!? Đá đi xem nào!!??!
- Em đừng có thách anh. Anh sẽ không nương tay đâu. Nếu như em biết điều thì nên im lặng. Còn không… – Nhật đe doạ.
- Xì!!?!? Anh không phải doạ em. Có anh Thiên ở đây anh có thể động vào em sao??! – Cô vênh mặt.
- Mày thử chạm vào cô ấy xem! – Anh lừ mắt.
- Em… Mày… 2 người… 2 người… được lắm! Lê Hương Kim, em cứ đợi đấy. Rồi sẽ biết tay anh!! – Nhật cứng họng, vùng vằng bỏ đi.
- Haaahahahaha….. – Cô bò lăn ra cười.
- Búp Bê! Giờ thì nói anh nghe, mau lên!!!! – Anh thúc giục.
- À à… cái đó… là… - Cô ngó trước ngó sau, rồi chợt nhớ ra còn 1 người nữa. – Chị Thanh! Chị…
- Biết rồi! Biết rồi!!! Chị đi ngay đây. – Thanh vội quay người.
- Không phải. – Cô lắc lắc đầu. – Ý em là chị cũng lại đây đi. Dù sao thì chuyện này chỉ cần My không biết là được.
- Chuyện gì mà lại không thể cho My biết vậy?!?!?
- Không phải là không thể biết, mà là không nên biết bây giờ. Sớm muộn gì cậu ấy cũng sẽ biết, nhưng người nói cho cậu ấy biết thì chỉ có thể là 1 người…
- Ai? – Thanh nổi trí tò mò.
- Anh Nhật. – Cô đáp ngay.
- Tại sao lại là anh Nhật?? – Thanh hỏi tiếp. – Rốt cục thì có chuyện gì vậy???!
- Nhật nhờ em giúp nó theo đuổi My phải không?
- Phải. – Cô gật đầu cái rụp, rồi giật mình trợn tròn mắt. – Anh… anh… a..a..anh… sao anh… s..sa..o…
- Nó thầm thích My gần 3 năm rồi, không phải sao?? – Anh cười cười.
- GÌ??!?! – Thanh kinh ngạc. – Thích!!?? Ý anh nói là… anh Nhật thích My?!?! Không những thế còn là thích thầm 3 năm sao!?!????
- Nếu anh không nhầm thì đúng là vậy. – Anh gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi biểu cảm ngộ nghĩnh của cô.
- A0A – Cô há hốc mồm, không nói được câu nào.
- Không em nghĩ là anh không biết gì đấy chứ?!?! – Anh véo mũi cô.
- Kh..ông phải… vậy… vậy sao??!?! – Cô lắp bắp. – Ý… ý của em… l..l..là… làm thế nào… mà anh… anh… anh… biết đ..đượ..c?!??!??? Ai… ai… ai đã n..ói ch..o anh… vậy!??
- Búp Bê ngốc!!!? Cứ phải có người nói thì anh mới biếp được sao? – Anh nhướn mày.
- Không… không có?!?! Vậy… chẳng lẽ… – Cô chớp chớp mắt, rồi vội vàng nhìn mình từ trên xuống dưới, sờ đầu sờ tai, lục lọi hết túi này đến túi kia…
- Em khó chịu ở đâu sao? – Thanh lo lắng. – Chúng ta đến bệnh viện nhé!!
- Em làm gì thế?!?! – Anh khó hiểu.
- Em đang tìm xem anh gắn máy ghi âm vào đâu. – Cô thành thật.
- ??? – Anh thật sự bái phục trí tưởng tượng phong phú có 1-0-2 của cô. Máy ghi âm ư? Đúng là cái đầu của cô… không gì sánh bằng.
- Phìiiiiiiiiiiii……….. – Thanh bật cười, định bảo cô đừng phí công thì bị anh chặn lại. Thanh hiểu ý, quay người bước chầm chậm về lớp, trong đầu cứ lởn vởn câu nói của anh. Đột nhiên, cô dừng bước, rồi rón rén chạy lại, nấp sau bức tường ở chân cầu thang, chăm chú lắng nghe.
…
- Sao lại không thấy nhỉ?!?! – Cô nhăn nhó.
- Thấy được mới lạ! Làm gì có mà thấy?!?! – Anh lẩm bẩm.
- Thiên, rốt cục anh giấu ở đâu hả?!!???? – Cô chống nạnh, cau mày.
- Em nghĩ là ở đâu??! – Anh hỏi ngược lại.
- Ơ hay… em không biết thì mới hỏi anh. Sao anh lại hỏi ngược lại em?!?!? – Cô tức giận. – Nói mau, anh đã giấu nó ở đâu!??!?!
- Ừm… cái đó… để xem nào… – Anh giả bộ nghĩ ngợi.
- Ở đâu? Ở đâu vậy?!?! – Cô sốt ruột.
- Búp Bê này, thực ra anh quên mất rồi. – Anh thở dài thườn thượt. – Hay để anh tìm cho em nhá!?!!
- Tìm cho em? Tìm thế nào?!?!? – Cô ngây thơ.
- Anh nghĩ là nếu em bỏ cái đống kia ra thì anh sẽ tìm nhanh hơn đấy. – Anh chỉ chỉ vào người cô.
- Đống kia? Đống nào vậy?!!? – Cô quay trái quay phải, ngó ngược ngó xuôi, nhìn trước nhìn sau, cuối cùng dừng lại ở hướng ngón tay anh chỉ, lập tức hét toáng lên. – ĐẶNGGGGGGGGGGGGGGGG…………. NHẤTTTTTTTTTTTTTT……… THIÊNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNNN…………………………….
- Bình tĩnh! Búp Bê!!! Em bình tĩnh đi!!!! Đừng có hét ầm lên như cháy nhà đến nơi vậy. – Anh cười đến đau cả bụng.
- Anh còn cười hả!??! Còn cười được hả?!?!! – Cô tức đến đỏ bừng cả mặt, liên tục đánh vào người anh.
- Haaahahaha……
- Anh là tên xấu xa… hư hỏng… đầu óc đen tối… đáng ghét… đáng ghét… đáng ghéttttttttttttt……………….
- Haahahahahahahhah……….. – Anh vẫn cười đến không dừng lại nổi.
- Anh… dừng lại ngay! Không được cười. Em nói là không được cười……. – Cô quát ầm lên.
- Haaahahaha……….. hahahahh…….. ahahahahahha……………
- Anh… anh… có gì đáng cười chứ?!?! Có gì đáng cười ở đây hả?!?!
- Haaahahahah…. Có… em……….. haaaahhaha………….
- Anh có dừng lại không thì bảo?!?!?
- …
- …
…
- Búp Bê, em giận rồi à? – Anh kéo tay áo của cô.
- … - Cô không thèm đếm xỉa gì đến anh, tiếp tục bước đi.
- Em giận thật sao? Nhưng anh có làm gì đâu??!! – Anh nhăn nhó.
- … - Cô trừng mắt.
- Ừ thì… anh có làm gì… nhưng mà… cũng chỉ là cười 1 chút…
- … - Cô lườm anh toé lửa.
- Được rồi… thì hơn 1 chút… nhưng là do em buồn cười quá…
- … - Cô quay phắt đi.
- Ơ kìa… - Anh đần mặt ra, rồi lại tiếp tục đuổi theo cô. – Búp Bê!!? Thực ra… em cũng không buồn cười lắm… chỉ có… 1 tí… à không… nhiều hơn 1 tí 1 tí thôi… không phải… ý anh là… nhiều hơn 1 tí 1 tí 1 tí…
- …
- Chuyện gì vậy? – Nhật khó hiểu. – Sao Kim lại giận Thiên thế?!?!
- Thì là… lúc nãy anh Thiên… sau đó… - Thanh tường thuật tỉ mỉ cảnh phim hành động vừa được xem miễn phí cho Nhật nghe, vừa kể cừa cười như trúng tà.
- Nào nào… đừng có cười nữa!!!?!? Kể mau đi. – Nhật sốt sắng.
- Kim… rồi… rồi…
- Há Há Há Há Há Há Há Há Há Há… - Nghe xong, Nhật lăn ra cười như điên như dại.
…
Sáng hôm sau,
- Búp Bê!! Dậy nào! – Anh lay lay người cô.
- … - Cô chậm chạp mở mắt, chớp chớp vài cái, rồi lại nhắm tịt lại, không có bất cứ phản ứng gì.
- ?? – Anh phải cố gắng lắm mới không cười phá lên, tiếp tục kiên trì gọi cô. – Búp Bê ngoan, dậy đi học nào!!?
- Thiênnnnnnn….. anh cũng biết là 3h em mới ngủ mà!!?!? – Cô mệt mỏi lên tiếng. – Em mệt lắmmmmmmm………..
- Thì anh đã bảo em đi ngủ sớm đi mà em có chịu nghe đâu?!?!??? Chẳng hiểu người đâu mà cứng đầu như thế nữa!!! – Anh trách. – Mà cũng tại cái thằng Nhật của nợ kia. Chuyện của mình không lo lại đi đẩy cho người khác. Rõ ràng là chuyên gia cưa cẩm mà lại kêu là không biết phải làm sao. Thật không thể tin nổi! Không hiểu nó có định giở trò gì không nữa.
- … - Cô đã ngủ say sưa, lùa hết những lời nói của anh ra khỏi tai.
- Đúng là hết cách! – Anh thở dài chán nản, đành phải bảo Thanh đi học 1 mình. Dù thế nào thì anh cũng không thể bỏ cô ở nhà 1 mình được. Haizzzz…… cô đúng là Búp Bê lắm chuyện!
…
Ting… tang… toong… teeng……………
- …
Ting… tang… toong… teengggggggggg……………
- …
Ting… tang… toong… teengggggggggg……………………………
- … - Sau 1 hồi chuông dàiiiiiiiiiii thật dàii, tooooooo thật to, cô vẫn ngủ say sưa không chút ảnh hưởng. Trông cô lúc này chẳng khác nào nàng công chúa xinh đẹp ngủ trong rừng, dù bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể đánh thức được cô. Chỉ có điều… nàng công chúa thì không ôm ôm gấu bông, còn cô thì có…
…
Vừa bước vào phòng đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại của cô reo inh ỏi. Nhìn lên giường, cô vẫn đang vùi đầu vào bụng gấu bông ngủ ngon lành.
- Đúng là Búp Bê họ lợn. – Anh phì cười, bất đắc dĩ cầm điện thoại của cô lên nghe.
- LÊEEEEEEEEEEEEEEEE HƯƠNGGGGGG KIMMMMMMMMMM……. EM LÀM GÌ MÀ LẠI NGHỈ HỌC HẢ?!!?????? ĐÃ NÓI LÀ HÔM NAY BẮT ĐẦU THỰC HIỆN BƯỚC 1 CƠ MÀ, TẠI SAO LẠI TRỐN MẤT TIÊU RỒI????!??!?! EM… EM MUỐN LÀM ANH TỨC CHẾT ĐÚNG KHÔNG???? ANH NÓI CHO EM BIẾT… EM MÀ KHÔ…….
- Mày đừng có hét lên nữa, đau tai quá! – Anh nhăn nhó.
- Ơ..!>> - Nhật đơ ra, vội vội vàng vàng dập máy, cuống đến nỗi làm rơi cả xuống đất, suýt nữa thì đá bay nó đi mất.
- Cái thằng này… - Anh phì cười. - … trẻ con thật.
---------------------------------------
3.
- Kim, như vậy có ổn không? – Nhật lo lắng.
- Ổn quá đi chứ?!?! – Cô đáp ngay.
- Nhưng mà… anh thấy nó cứ… sao sao ý!?!?
- Sao sao là sao? – Cô cau mày.
- Thì… sao sao là… là… - Nhật vò đầu bứt tai, sau đó chỉ thẳng vào cái người đang ôm bụng cười sằng sặc bên cạnh. - … thế này này.
- Thiên!!! Anh cười cái gì hả?!?! Có gì đáng cười ở đây chứ?!?!??? – Cô gắt.
- Không có gì… anh cười đâu phải vì kế hoạch của em??! Chỉ là… có người nào đó đã đảm bảo với anh rằng… vậy mà… haizzzzzz…… - Anh vội đứng thẳng người, vừa thở dài vừa liếc sang Nhật.
- Thôi thôi… tao lạy mày! – Nhật nhăn nhó. – Là tao nói sai rồi… mày tha cho tao đi!!?!? Chẳng cần mày nói thì tao cũng đang rối hết cả lên đây.
- Mày mà cũng biết ‘rối hết cả lên’ cơ à?! – Anh tiếp tục châm chọc. – Trước đây là ai bảo tao chỉ vì 1 cô bé mà hao tổn tinh thần thật không đáng ấy nhỉ?!?
- Thì tao đã nói là tao sai rồi mà?!?! Thiên đẹp trai, tốt bụng, tài giỏi, vĩ đại, mày sẽ không chấp nhặt như vậy phải không?!! – Nhật nịnh nọt. – Hơn nữa, tao cũng đã giúp mày rồi còn gì?!?!?
- Giúp gì vậy? – Cô tò mò.
- Giúp nó có đủ can đảm thổ lộ với em. – Nhật vênh mặt tự hào về công lao của mình.
- Xì!!? Có vậy cũng nói. Em còn tưởng anh làm gì to tát lắm… – Cô mất hứng. – Cái đó ai chẳng làm được?!?!
- Em nói nghe dễ thế?!?! – Nhật tức xì khói.
- Không dễ chứ chẳng lẽ khó à?!?!
- Đương nhiên rồi. Nói thích 1 người đã khó, là cái thằng này lại càng khó hơn.
- Vậy sao? – Cô mở to mắt. – Thế thì anh Nhật quả là người tài giỏi số 1 thế giới rồi.
- Đương nhiê… - Nhật còn chưa dứt lời cô đã nói tiếp.
- Có thể nói thích nhiều người như vậy.
- Em… - Nhật á khẩu, chỉ biết nhìn cô đầy căm tức. 2 chuyện đó đâu có giống nhau chứ?!?! Ý anh nói là ‘thích’ thật sự, chứ không phải là… haizzzz…. Thôi di. Càng nói lại càng thấy mình xấu xa. [thì vốn là thế mà] Tốt nhất là cứ nhận thua luôn cho rồi. [có thắng được đâu mà chẳng thua?]
- Haaahahaha…….
…
- Vậy cứ theo những gì em nói mà làm. Nếu như anh có 1 chút sáng tạo thì cũng không sao, miễn là đạt được kết quả tốt. – Cô cười tươi.
- Cố lên! – Anh vỗ vỗ vào vai Nhật rồi nhanh chóng kéo cô đi.
…
- Thiên, anh đi đâu vậy?? – Cô ngạc nhiên hỏi.
- Về nhà.
- Sao lại về nhà? – Cô giãy nảy.
- Không về nhà thì đi đâu??!?!? – Anh nhìn cô khó hiểu. – Hay là em muốn đi chơi? Công viên… hay… sở thú… hay… rạp xiếc…?
- Anh nghĩ em là trẻ con đấy à>?!?! – Cô lườm anh toé khói.
- Không phải sao?
- … - Cô cau có.
- Thôi… thôi… anh xin lỗi… đừng tức giận mà?!?!
- Xì?!?! Biết là phải xin lỗi thì sao còn cứ trêu em??!?! Anh đúng là thừa hơi.
- Không trêu em thì không phải là anh.– Anh tỉnh bơ.
- Anh… - Cô nghẹn họng. Dám dùng câu của cô để đấu lại cô. Anh… anh… anh càng ngày càng cao tay rồi?!! – Hừ!??!?!? Em là đại nhân không thèm chấp tiểu nhân. – Cô quay phắt người đi thẳng.
- Em đi đâu thế? Đợi anh với!!!
- Mặc xác anh, em đi xem tác phẩm của mình đây.
- Em đi xem làm gì? Có cái gì đáng xem chứ?!?! – Anh kéo cô lại.
- Sao lại không đáng xem? Em đã mất bao nhiêu công sức, hi sinh cả giấc ngủ ngàn vàng của mình để nghĩ ra cái kế hoạch đó…
- Chẳng phải em đã ngủ bù cả 1 ngày hôm sau rồi sao>??!? – Anh nhướn mày.
- Thì đúng là như thế… nhưng mà… dù sao thì nó cũng vô cùng vô cùng đáng xem. Em nhất định phải xem, à… còn phải quay lại để làm kỉ niệm nữa. – Cô lục lọi cái cặp xẹp lép lôi ra 1 cái máy ảnh, chuẩn bị sẵn sàng để ‘chinh chiến’.
- Kỉ niệm gì? – Anh nhìn cô khó hiểu.
- Lần đầu tiên biết tán tỉnh. – Cô dõng dạc trả lời.
- Búp Bê… - Anh không thể tin nổi, mở to mắt nhìn cô. – Em… em chưa từng tán tỉnh ai sao??!?!
- Chưa. – Cô thành thật lắc đầu.
- Thật à? – Anh hỏi lại.
- Vâng.
- Em chắc chắn chứ?!?!? – Anh hỏi lại 1 lần nữa.
- Chắc chắn mà. – Cô gật đầu, khó hiểu hỏi. – Anh làm sao thế? Sao cứ hỏi đi hỏi lại chuyện đó thế?!?!
- Không thể tin nổi. – Anh thốt lên.
- Kì lạ như vậy sao? – Cô chu mỏ.
- Đúng. Rất kì lạ… rất rất kì lạ. Có ai nghĩ tiểu thư Lê Hương Kim xinh đẹp lại chưa từng đi tán tỉnh người khác chứ?!?!
- Thiên! Chẳng lẽ… em cứ phải đi tán tỉnh người khác thì mới được sao??!! – Cô ngu ngơ hỏi.
- Hử?!?! – Anh hơi bất ngờ với câu hỏi của cô.
- Aaaaaaaaaa……….. – Đột nhiên cô kêu lên rồi chạy biến. – Đến rồi… đến rồi… My đến rồi…….
- Haizzzzz… - Anh đành phải lững thững đi theo cô, tròng lòng không khỏi trách than cho số phận hẩm hiu của mình. Chẳng hiểu sao anh lại yêu 1 cô gái như cô cơ chứ?!?!?!
…
- My! – Vừa thấy My, Nhật vội chạy lại gần.
- Anh Nhật!!? Sao anh còn chưa về? – My ngạc nhiên.
- Ừm… anh… có chút việc. – Nhật ấp úng.
- Vậy ạ? Thế em không làm phiền anh nữa. Em về trước đây. – My mỉm cười tươi tắn.
- Không.
- Dạ? – My giật mình quay lại.
- Anh… - Nhật hít 1 hơi thật sâu, sau đó thu hết dũng khí nói. – Em đi cùng anh đến 1 nơi được không?
- Em… đi cùng anh>?!? – My mở to mắt, đưa tay chỉ thẳng vào mặt mình.
- Ừ.
- Nhưng… đi đâu??
- Thì em cứ đi rồi biết. – Nhật kéo tuột My đi.
- Ơ… khoan… khoan đã… Anh kéo em đi đâu vậy?!?! Anh định làm gì thế? Anh Nhật!!? Anh Nhật?!?!? Ơ kìa…
- Em cứ yên tâm đi theo anh. – Nhật ấn My vào trong xe, cười cười. – Không chết đâu mà sợ.
- … - My đành phải ngoan ngoãn ngồi im để Nhật muốn đưa đi đâu thì đi. Dù sao thì cô cũng không thể lao ra khỏi xe hay nhảy bổ xuống đường được. Cô vẫn còn phải phụng dưỡng mẹ nữa!!? -.=
…
- Em đang nghĩ gì mà có vẻ trầm tư thế? – Nhật lên tiếng phá tan bầu không khí yên ắng trong xe.
- Em đang nghĩ xem anh sẽ giao bán em ở đâu. – My giả vờ lo lắng. – Anh Nhật, anh có thể kiếm chỗ nào sạch sẽ thoáng mát 1 chút được không? Em sợ nếu đứng dưới nắng sẽ biến thành con heo nướng mất.
- Được thôi. – Nhật cũng hùa theo. – Anh sẽ không ngược đãi em đâu! Dù sao thi người ta cũng sẽ thích 1 cô vợ trắng trẻo xinh xắn hơn.
- Anh… - My trợn mắt há mồm. – Anh muốn bán em cho người ta cưới làm vợ à?!?! Sao anh ác thế?!?!?!?!?
- Anh không có ý đó. – Nhật vội giải thích. – Có thể cưới em chỉ có mình anh thôi.
- Gì cơ? Anh vừa nói gì??? – My cau mày. Cô không nghe nhầm chứ? Vừa nãy Nhật nói…
- À… không có gì… không có gì đâu… em đừng để ý! - Nhật lắc đầu lia lịa, chăm chú nhìn về phía trước mà không dám quay sang bên cạnh nữa.
- Vâng. – Cô thất vọng, đưa mắt nhìn ra cửa kính xe. Cô nghe nhầm rồi… nhất định là nghe nhầm rồi!! Nếu như Nhật đã nói thế thì không có lí do gì lại phủ nhận cả. Haizzzzzzzz……….. Nhất định là cô gặp ảo giác rồi!
…
- Đến nơi rồi. – Nhật thông báo.
- Vâng. – My tự mở cửa, bước ra ngoài, lập tức sững người.
- Em sao vậy>?!? Không khoẻ à? – Nhật lay lay vai My, lo lắng hỏi.
- Không phải. Chỉ là… em… tại sao anh lại đưa em đến đây? – My thắc mắc. Nơi này quá sang trọng, quá đắt tiền, làm sao cô có thể vào cơ chứ?!?! Chẳng lẽ… Nhật muốn giới thiệu việc làm cho cô? Nếu thực sự là như vậy thì cô phải cảm ơn anh rồi. Làm phục vụ ở nhà hàng cao cấp này chắc lương sẽ cao lắm!!!
- À… cái đó hả? Nhà hàng này mới khai trương cho nên anh muốn đến ăn thử. Nhưng ăn 1 mình thì chán lắm. Vì vậy mới rủ em đi cùng. – Nhật nói trôi chảy.
- Vậy sao? – My thoáng mỉm cười. Cô thấy mình thật thực dụng, lúc nào cũng nghĩ đến việc làm với tiền lương. Nhưng… - Tại sao lại là em?
- Thì vừa lúc thấy em đi ra cho nên… - Nhật gãi đầu. – Em không muốn đi cùng anh sao?
- Không phải. Nhưng mà…
- Không phải thì được rồi. Chúng ta vào thôi. – Nhật cắt ngang, kéo cô vào bên trong. Phùuuuuuuu………. Cũng may cô không giống như cô Búp Bê bướng bỉnh lắm trò kia, nếu không anh có mơ cũng không thể lừa nổi cô. May quá! May quá!!
…
- Mời quý khách chọn món! – 1 cô phục vụ nhanh chóng đem menu ra, nở nụ cười tao nhã.
- Em chọn đi!
- Em không biết gì đâu. Anh chọn đi! – My gượng cười. Thật sự cô không quen đến những nơi thế này… mà không đúng… là cô chưa từng đến những nơi thế này. Mấy lần đi cùng Kim đều là theo ý cô chọn địa điểm nên thường chỉ là những quán ăn bình dân, những hàng ăn vặt ven đường,… nhưng đây là…
- Được. Cho chúng tôi… – Nhật nhanh chóng gọi món 1 cách vô cùng thành thạo, sau đó chăm chú nhìn cô gái trước mặt.
- Anh nhìn gì vậy? – My không thoải mái hỏi.
- Em rất xinh! – Nhật đột nhiên thốt lên.
- … - My ngây người, sau đó phì cười. – Anh định giở trò gì vậy?
- Trò gì chứ!?! – Mặt Nhật sưng lên. – Anh thật lòng khen em mà chẳng nhận được lời cảm ơn nào là sao??
- Gì chứ?!? – My cười không ngớt, ánh mắt lấp lánh.
- … - Đến lượt Nhật ngây người. – My!
- Dạ?
- Anh th…
- Đồ ăn của quý khách đã có! – Cô phục vụ cắt ngang lời Nhật bằng giọng nói dịu dàng cũng đĩa thức ăn thơm phức, nóng hổi. – Chúc quý khách ngon miệng!
- Cảm ơn chị. – My mỉm cười nhìn 1 bàn đầy đồ ăn. – Oaaaaa……….. trông ngon quá! Nhưng…
- Nhưng sao? – Nhật khó hiểu.
- Anh gọi nhiều như vậy làm sao 2 chúng ta ăn hết được? – My lo ngại.
- Cái đó em không phải lo. Có ai bắt em ăn hết đâu? – Nhật cười.
- Anh không thấy như vậy rất lãng phí sao? – My cau mày.
- Chuyện đó em đừng lo, cứ ăn thật no đi là được rồi.
- Sao lại không lo được chứ?!? Chắc anh sống giàu sang quá nên không biết. Ngoài kia có biết bao nhiêu người không có cái bánh mì mà ăn, biết bao nhiêu trẻ em phải uống nước cầm hơi. Mà anh biết đó là nước gì không? – Đôi mắt My mờ sương. – Nước mưa… chính là nước mưa đấy… là nước mưa đang ngày càng bị ô nhiễm đấy… Vậy mà anh lại lãng phí như vậy. Nếu đã muốn đổ đi chi bằng đem cho họ ăn. À không… tốt hơn là nên dùng số tiền để trả cho bữa ăn này đi làm từ thiện, như vậy sẽ có ích hơn nhiều…
- My… - Nhật nghe đến ngẩn cả người. Trước giờ anh chưa từng thấy cô như vậy… rất kích động.
…
- Em… em xin lỗi! – Sau khi bình tĩnh lại, cô vội cúi đầu nhận lỗi. Cô biết mình đã quá lời. Chỉ tại… đây luôn là vấn đề dễ khiến cô kích động nhất. Bởi… cô cũng đã từng như vậy. Khi bố mới mất, 2 mẹ con cô đã phải sống nghèo túng đến mức độ nào, thiếu thốn đến mức độ nào… cô đều nhớ rất rõ. Hay nói đúng hơn, chính cô cũng là một trong những đứa trẻ phải uống nước mưa cầm hơi…
- Anh mới là người phải xin lỗi. – Nhật lên tiếng. – Là anh không biết tiết kiệm. Do anh quá lãng phí nên mới khiến em tức giận. Anh…
- Không phải em tức giận anh đâu. Chỉ là… có 1 số chuyện đã để lại ấn tượng quá sâu đậm… sẽ rất dễ chi phối con người… – My giải thích.
- Em nói vậy là có ý gì? – Nhật không hiểu ý tứ trong lời nói của cô.
- Nói cho anh cũng không sao. Dù sao thì sau khi nghe xong, tiếp tục kết bạn với em hay không là quyền của anh. Nhưng có lẽ sẽ không đâu. – My cười buồn.
- Em nói gì thế? Anh không hiểu. – Nhật ngày càng mù mịt.
- Anh cũng biết em là học sinh có thể vào trường nhờ giành được học bổng toàn phần phải không?
- Ừm. – Nhật gật đầu. – Chuyện này anh sớm đã biết rồi. Nghe nói gia cảnh nhà em khá khó khăn?
- Không phải là khá, mà thật sự rất rất rất khó khăn. – My chình lại, bắt đầu kể chuyện gia đình mình. – Bố em đã mất khi em còn chưa có nhận thức vì 1 tai nạn giao thông?
- Tai nạn giao thông? – Nhật kinh hoàng.
- Đúng thế. Lí do trực tiếp là tai nạn giao thông, nhưng lí do gián tiếp lại là… do quá nghèo. Vì gia đình em quá nghèo, lại phải nuôi em – 1 đứa trẻ mới sinh không biết chịu đói, không biết chịu rét, suốt ngày chỉ khóc lóc làm nũng, đòi bế, đòi chơi… công ăn việc làm lại không thể tìm được… cho nên… bố em phải đi bán máu. Ông bán máu nhiều đến nỗi các bác sĩ đã quen mặt. Nhiều lần họ ngăn cản không cho ông bán máu, nhưng vì ông cầu xin khẩn thiết nên họ đành chấp nhận. Rồi 1 lần… sau khi bán máu… vì quá kiệt sức nên ông… ông…
- My! Đừng quá đau buồn!!! Anh… – Nhật ngồi sang bên cạnh My, nắm lấy đôi tay gầy guộc đang run run của cô mà lòng đau xót không thôi.
- Anh nghe em kể nốt. – My cắt ngang. – Sau đó nhà em đã nghèo lại càng nghèo hơn. Vốn cả nhà 3 người chỉ dựa vào tiền bán máu của bố mà sống qua ngày. Nhưng bây giờ… em thật sự không nhớ rõ mẹ đã làm cách nào để nuôi em khôn lớn… em không thể nhớ ra được… dù cố gắng thế nào em cũng không nhớ ra được… em không nhớ… không nhớ gì cả… em thật tồi tệ… thật bất hiếu… em…
- Là do em còn quá nhỏ thôi. Những việc đó làm sao 1 đứa bé có thể nhớ được chứ!??! Không phải do lỗi của em đâu! Không phải đâu mà!?!? – Nhật an ủi.
- Nhưng… nhưng… - Cô nghẹn ngào, cố gắng kìm nén cảm xúc, kể tiếp. - … từ khi em biết nhận thức, em đã thấy mẹ vất vả làm việc từ sáng đến tối… bất kể lúc nào mẹ cũng làm việc… Mẹ nói… 1 phút cũng là quý giá… 1 phút mẹ có thể kiếm thêm 1 đồng… 1 phút mẹ có thể giúp em có cái ăn… 1 phút mẹ có thể cho em đi học… 1 phút… cuộc đời của mẹ chỉ là những cái 1 phút ấy… thậm chí… đến thời gian ngủ của mẹ cũng chỉ tính theo phút. Chỉ có lúc nào quá mệt mỏi mẹ mới chợp mắt vài phút… Mẹ… mẹ đã vì em mà cố gắng… vì em mà khổ cực… vì em mà… Vì thế cho nên em vừa đi học vừa đi làm. Nhưng cuộc sống vẫn vô cùng khó khăn… có hôm chỉ có 1 cái bánh mì cho 2 mẹ con… có hôm lại chẳng có lấy 1 hạt cơm vào bụng… Có những lúc em nghĩ, sống như vậy thà chết đi còn tốt hơn!
- My!! – Anh bị câu nói của cô doạ cho sợ chết khiếp. – Sao em có thể nghĩ như vậy được? Cuộc sống còn nhiều điều tốt đẹp. Ông trời rất công bằng, sẽ không lấy hết của ai, cũng sẽ không cho ai tất cả.
- Mẹ cũng đã nói với em như thế. – My mỉm cười. – Đấy chính là lí do em cố gắng học tập ngày đêm để thi vào trường Dream. Và cuối cùng em cũng đã làm được. Mặc dù những ngày tháng ở đây không được tốt đẹp cho lắm… nhưng dù sao em cũng đã tìm được những người bạn tốt… Cũng nhờ học bổng đó mà cuộc sống của em và mẹ đã tốt hơn 1 chút, không còn ngày nào phải nhịn đói nữa, không còn phải sống nơi đầu đường xó chợ nữa…
- … - Nhật không biết làm gì ngoài ôm chặt My vào lòng. Anh tự hứa với lòng mình sẽ đối xử thật tốt với cô, nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho cô.
Chương 28: Ảo ảnh hạnh phúc
Sau khi My và Nhật lên xe, đột nhiên Kim đứng ngẩn ra, không có ý định gì là sẽ di chuyển dù chỉ là nửa bước. Cô cứ đứng ở đó, suy tới suy lui, nghĩ đi nghĩ lại cho tới khi anh lên tiếng mới giật mình.
- Em không đi theo họ nữa sao?
- Aaaa… không đi nữa.
- Tại sao? – Anh ngạc nhiên.
- Ừm… nghĩ kĩ thì…
- Chẳng phải vừa rồi còn rất hào hứng sao? Giờ lại nản rồi? Hay là… mới nghĩ ra trò gì mới?
- Em thấy… tốt nhất là cứ để họ 1 mình đi. – Cô chẹp miệng. – Có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
- Tốt thê nào? – Anh cố ý hỏi.
- Thì… chuyện của họ cứ mặc họ giải quyết đi. Dù sao cũng không phải chuyện của em, lo nhiều làm gì cho mệt người ra?!?! Tình cảm của họ là do họ quyết định. Nếu họ đã không hợp thì cố thế hay cố nữa cũng vậy cả thôi. Nếu như thật sự không có duyên thì dù cho có 10 bà mối vun vào cũng vẫn chỉ là con số không… – Cô xổ ra 1 tràng dài mà chẳng ngừng nghỉ lầy hơi lần nào.
- Em từ khi nào lại suy nghĩ chín chắn như vậy? – Anh nheo mắt nhìn cô chăm chú, có phần không tin vào tai mình.
- Không phải chín chắn, mà là lười biếng đó. – Cô thốt lên.
- Hả?!? – Anh đông cứng.
- Anh không nghe rõ sao? Là do em lười đi cho nên mới kiếm cớ này nọ để thoái lui thôi! – Cô cười tít mắt. – Thật không ngờ anh lại bị lừa dễ dàng như vậy!! Haaahaha… haaahaha… anh còn nói em ngốc?? Chính anh mới thật là ngốc!
- Em… em… - Anh không còn lời gì để nói. Cô đúng là… thích làm cho người khác cứng họng. Vừa mới câu trước triết lí đầy trí tuệ, đến câu sau đã đá bay nó vào sọt rác, lại còn ngây ngô cười như vừa lập công lớn thế kia. Haizzzzzz……. May mà trên đời chỉ có 1 Lê Hương Kim, chứ nếu như có đến 2, 3 Lê Hương Kim chắc thế giới này sẽ loạn mất… loạn mất thôi…
- Giờ em còn có việc, em đi trước đây. – Cô đột ngột đổi giọng nghiêm túc, quay đầu bước đi.
- Khoan đã… Búp Bê… - Anh vội cản cô lại.
- Em thật sự đang vội mà!?!? – Cô không quay đầu lại, vẫn tiếp tục bước đi.
- Búp Bê!! – Anh gọi giật lại.
- Sao ạ?
- Em đi đâu?
- Có việc.
- Việc gì? – Anh thắc mắc.
- Anh hỏi làm gì? – Cô cau mày. – Anh không cần biết.
- Búp Bê!!? Em sao vậy? Sao tự nhiên em lại như thế?– Anh có chút khó chịu, có chút tức giận, cũng có chút bất an. Kiểu nói chuyện này của cô… anh thật không quen… không thể quen… cũng không muốn quen…
- Em làm sao? Em vẫn bình thường mà??!?! – Cô chớp chớp mắt.
- Nếu em thật sự bình thường thì sẽ không nói với anh bằng cái giọng đó.
- Giọng gì cơ?
- Nói cho anh biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? – Anh nhìn sâu vào mắt cô.
- Không có gì mà!?! Em đi trước đây. – Cô vội vàng chạy biến.
- Búp Bê!!? Em… em còn chưa nói… - Anh không kịp phản ứng với vận tốc tên lửa của cô.
Dù thế nào anh cũng sẽ không để cô 1 mình. 1 lần là quá đủ với anh. Cảm giác ân hận, lo lắng, đau đớn cùng bất lực ấy anh mãi mãi cũng không muốn nếm trải 1 lần nữa… sẽ không… nhất định sẽ không… tuyệt đối không…
- Búp Bê! Em nghĩ là có thể trốn được anh sao? – Anh cười cười, chậm rãi lôi chiếc điện thoại yêu quý ra dò tìm vị trí của cô.
Từ sau sự việc lần trước, anh đã bí mật cài đặt định vị cả điện thoại, máy nhắn tin, laptop,… nói chung là tất cả những gì gắn bó với cô đều được anh ‘quan tâm chiếu cố’ hết.
Đương nhiên là cô không hề biết chuyện này. Nếu như cô mà biết, anh dám cá là cô sẽ nhảy dựng lên, kêu la inh ỏi từ Việt Nam sang tận Mỹ cho xem!
- Quả nhiên là chạy rất nhanh, thoắt cái đã cách đây 1 quãng khá xa rồi. Em muốn chơi, vậy anh cho em chơi 1 chút, sau đó nhất định bắt em về trị tội.
…
30’ sau, anh bắt đầu lái xe đến chỗ cô. Vốn định cho cô thoải mái 1 chút, nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại vẫn là nên ở cạnh cô sẽ an toàn hơn. Nhỡ cô lại xảy ra chuyện gì anh sẽ không thể tha thứ cho chính mình.
…
- Đây rồi! – Mắt anh loé sáng, khoé môi cong lên 1 đường cong hoàn mĩ. Mỗi khi nhìn thấy cô anh đều vô cùng vui vẻ, vô cùng hạnh phúc. Dù chỉ là nhìn từ xa thì vẫn cứ vui mừng không thôi… bởi vì… anh biết cô là của anh… mãi mãi là của anh… cả đời này sẽ là của anh… không… cả kiếp sau, kiếp sau nữa cũng sẽ là của anh…
…
Cô bé này, thật không thể chấp nhận được. Có đi trên đường thôi cũng thu hút ánh mắt của bao nhiêu người, đặc biệt là lũ đàn ông háo sắc. [anh lại không thế đi!? Anh cứ thử đi ra đường xem, chả khối người lẽo đẽo bám theo giật túi, giật áo, giật cả… chữ ký ý chứ!?!? *0^)
Nhẹ nhàng bước xuống xe, anh cứ đi theo đằng sau cô hết con phố này đến con phố khác mà cô Búp Bê ngốc nghếch kia chẳng hề hay biết. Haizzzzz…… cô như vậy bảo sao anh yên tâm cho được?!? Đúng thật là…
…
Nhưng là… càng đi theo cô cơn tức giận trong lòng anh lại càng dâng lên mạnh mẽ hơn. Cô… lại ngang nhiên dám cười với những người đàn ông trên đường… Cô muốn anh tức chết sao? Không đúng… cô đâu biết là anh đi theo cô chứ?!?! Thôi đi… có lẽ đấy chỉ là xã giao thôi… chỉ là… khoan… cô đâu có quen những người đó… tại sao lại phải xã giao? Hay là cô muốn tỏ ra thân thiện? Nhưng mà… đã không phải bạn bè thì thân thiện hay không cũng đâu liên quan gì tới họ?!??!
Hừ!!? Nói đi nói lại vẫn là cô sai. Hôm nay về cô sẽ biết tay anh. Nhất định phải trị cho cô chừa cái tật vớ vẩn này đi. Tốt nhất là khiến cô sợ đến nỗi sau này tuyệt nhiên không dám nhìn những người đàn ông khác. [Ặc #_#]
HÃY ĐỢI ĐẤYYYYYYY!
…
Đang đi, đột nhiên cô cảm giác 1 cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
- Quái lạ! Mình sao thế nhỉ? Chẳng lẽ… giữa ban ngày ban mặt lại gặp phải ma?! Không… không thể nào… không thể có chuyện đó được… – Cô lắc đầu nguầy nguậy, cố xua đi cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu, tiếp tục bước đi.
…
- Đáng ghét! Đáng ghétttt!!!! Đáng ghét!!!!!!!!!!!!!!! – Anh gắt nhỏ.
Anh đang vô cùng vô cùng vô cùng tức giận, thật sự là có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Cô thích bộ trang sức đính kim cương đó có thể nói với anh, anh nhất định sẽ mua cho cô, sao lại phải cười cười nói nói với cái tên gì gì có ý kia đang định tiếp cận cô kia chứ?!?! Cô ngốc thật hay là lại muốn chơi đùa người ta vậy? Cô bé này… thật là không thể giải thích nổi… lúc thì đơn thuần ngốc nghếch dễ thương vô cùng… lúc thì nghịch ngợm lắm trò nhiều kế đến đáng yêu… lúc lại trầm tính mưu mẹo khiến người ta khó nắm bắt…
…
Sau 1 hồi lang thang khắp nơi, cuối cùng cô bước vào 1 cửa hàng bán đồ trang sức thuộc quản lí của Sun.
- Tiểu thư đến rồi sao? – 1 anh chàng khoảng 24, 25 tuổi vừa thấy cô liền tiến lại gần chào hỏi.
- Ừm. – Cô mỉm cười, hạ thấp giọng thì thầm. – Thế nào rồi?
- Tôi đã làm xong. – Anh chàng nhanh chóng báo cáo. – Tất cả những việc xấu của cô ta, những trò cô ta đã làm để hãm hại bạn tiểu thư đều được ghi ở đây, tiểu thư cầm đi.
- Không cần. – Cô khoát tay, vẫn duy trì nụ cười trên khoé miệng. – Lần sau không cần in ra.
- Nhưng… chẳng phải tiểu thư…
- Đọc… ghi nhớ trong đầu… rồi nói cho tôi… - Cô nhắc nhở. – Hiểu chưa?
- Dạ vâng, tiểu thư. – Anh chàng thám tử rất khâm phục cô tiểu thư bé nhỏ trước mặt này. Cô tuy còn nhỏ tuổi, lại là thiên kim tiểu thư được sống trong nhung lụa từ bé, được Chủ tịch yêu thương chiều chuộng hết mức, nhưng lại vô cùng thông minh nhanh nhẹn, tài trí hơn người. Nhiều khi đến cả 1 thám tử như anh cũng thấy kém cỏi khi đứng trước cô.
- Tôi hỏi anh, cô ta với Doãn Minh Nhật có quan hệ gì không? – Cô hỏi. Đây chính là vẫn đề mà cô quan tâm nhất. Nếu như… giữa họ phát sinh chuyện kia thì sẽ khó cho cô.
- Doãn thiếu gia là bạn trai cũ…
- Tôi không hỏi cái đó. – Cô cắt ngang. – Tôi muốn biết, giữa họ có cái quan hệ kia hay không?
- Không có. – Anh chàng thám tử vội lắc đầu, sau đó chỉ sang bộ trang sức bên cạnh, lớn tiếng hỏi. – Cô có thích bộ kia không? Tôi thấy nó rất sang trọng, quý phái, rất hợp với cô.
- Tôi cũng thấy vậy. Nhưng mà… tôi lại thích bộ ở đằng kia hơn. – Cô chỉ ra phía bên trong cửa hàng, sau đó từ từ vừa đi vừ tiếp tục thì thầm. – Thật là không có chuyện gì chứ? Tôi thấy trước đây có vẻ họ rất thân thiết.
- Tôi cũng không hiểu. Doãn thiếu gia nổi tiếng đào hoa, nhưng mấy năm gần đây lại có vẻ khác thường. – Anh chàng thám tử khẽ cau mày.
- Cười lên. – Cô nhắc nhở. – Anh thấy bộ này thế nào?
- Rất tinh xảo! Những hoạ tiết trên sợi dây chuyền này vừa mềm mại, lại vừa cứng rắn… - Anh chàng thám tử phụ họa. – Tiểu thư, mấy năm gần đây tuy vẫn tiếp tục làm quen rất nhiều bạn gái, nhưng Doãn thiếu gia tuyệt đối không nảy sinh quan hệ quá đà với họ. Chuyện này thật không giống với Doãn thiếu gia trước đây…
- Yêu rồi thì ai cũng thay đổi. – Cô nở nụ cười thích thú.
- Tiểu thư… – Anh chàng thám tử thoáng ngây người bởi vẻ đẹp của cô, nhưng rất nhanh đã lấy lại phong thái bình tĩnh, tao nhã. – Vậy chuyện kia…
- Cứ tiếp tục tiến hành. Nhất định phải làm thật tốt, phải khiến cô ta không ngóc đầu lên được. – Đôi mắt màu hổ phách tuyệt đẹp thoáng loé lên 1 tia tàn khốc.
- Vâng, tiểu thư. – Anh chàng thám tử cúi đầu nhận lệnh, rồi nhanh chóng quay người rời đi.
…
- Đỗ Cẩm Vân! Cô nhất định phải trá giá cho những gì cô đã gây ra cho tôi… trả giá gấp 10 lần… Cô nghĩ tôi sẽ chịu đựng sao? Cô nghĩ tôi không dám làm gì cô sao? Cô cứ chờ xem, rồi cô sẽ phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin tha thứ… - Cô khẽ nhếch khoé miệng, trong đôi mắt thiên thần chỉ còn lại sự căm hận cùng lãnh khốc vô tình. Mối hận này… nỗi nhục nhã 6 năm trước… cô phải trả lại bằng hết… không sót 1 chút nào…
…
15’ sau, cô quyết định trở về tránh để anh và mọi người lo lắng.
Vừa quay người lại đã bị 1 lực rất mạnh đẩy về phía sau.
Đầu óc cô trống rỗng, mắt nhắm tịt, không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ nghe bên tai 1 tiếng động vang dội làm chấn động cả cửa hàng trang sức rộng lớn.
BÙUUUUUUUUMMMMMMMMMMMMM……………..
---------------------------------------
2.
Vừa quay người lại đã bị 1 lực rất mạnh đẩy về phía sau, cả người cô như quả bóng rơi tự do trong không gian.
Đúng lúc cô đang định kêu lên thì 1 âm thanh kinh thiên động địa vang lên bên tai làm cô nhất đời đông cứng.
BÙUUUUUUUUMMMMMMMMMMMMM……………..
Đầu óc trở nên trống rỗng, mắt nhắm tịt. Cô thật sự không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, chỉ cầu trời cho tính mạng nhỏ bé của cô còn giữ được. Cô còn chưa hoàn thành những việc cần làm, tuyệt đối không thể ra đi thế này được.
Cô chỉ biết mình đáp đất 1 cách vô cùng nhẹ nhàng, không những không hề đau đớn, mà còn rất ấm áp… rất dễ chịu… rất… khoan đã… không lẽ…
- BÚP BÊ!!!!!!!!! – Thấy cô không có phản ứng gì, anh lo lắng gọi.
- Thiên? – Cô vội mở choàng mắt ra. Là anh… đúng là anh… nhưng mà… - Tại sao anh lại ở đây?
- Em không sao chứ? – Anh không trả lời mà hỏi ngược lại, chăm chú nhìn cô từ trên xuống dưới.
- Không… em không sao… - Cô lắc đầu.
- Thật là không sao chứ? – Anh vẫn chưa yên tâm.
- Thật mà! Em không sao cả. Nhưng anh s… - Cô bỗng dưng ngây người, trợn tròn mắt nhìn vào cánh tay anh – nơi 1 dòng máu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
- Búp Bê! Em… không sao chứ?!?
- Thiên…
- Có phải bị thương ở đâu không? Mau nói anh nghe, em đau ở chỗ nào? – Anh sốt ruột.
- Anh… Thiên… máu… máu… - Cô lắp bắp. – Anh… anh bị thương… tay của anh… máu… tay anh đang chảy máu… Thiên…
- Không sao. Anh không sao đâu. Đừng sợ! Anh không sao. – Anh trấn an cô, đồng thời đỡ cô đứng dậy.
- Chúng ta mau đến bệnh viện… anh… bị thương rồi… – Mắt cô đỏ hoe.
- Không cần. Anh không sao đâu. – Anh mỉm cười. – Em không sao là tốt rồi.
- Tốt gì chứ? – Cô nổi giận, vừa trách móc vừa kéo anh đi. – Tại sao anh lại làm thế hả? Tại sao anh lại… Anh có biết là nguy hiểm lắm không? Anh có biết là vết thương có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn… Anh… tại sao lại không biết tự bảo vệ bản thân chứ?!?! Anh…
- … - Anh không lên tiếng, đôi môi mím chặt vì đau đớn khẽ cong lên, ánh mắt sáng ngời, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.
- Mình bị thương rồi mà còn cười được… anh là kiểu người gì thế hả?
- Em… đau lòng sao? – Anh khẽ hỏi.
- Hỏi thừa. – Cô gắt. – Đương nhiên là em đau lòng. Anh đang bị thương… chảy rất nhiều máu… không những thế còn vì em mà bị thương… anh vì em nên mới… nên mới… làm sao em có thể không lo lắng… không đau lòng chứ?
- … - Cô quan tâm đến anh. Điều duy nhất anh để ý bây giờ chỉ là… cô đang lo lắng cho anh. Cô cằn nhằn nãy giờ cũng chỉ vì cô lo cho anh. Anh rất vui!!!
Cô lau nước mắt, lấy điện thoại gọi cho Thanh. Rất nhanh đầu dây bên kia đã có tiếng trả lời.
- Alo
- Chị Thanh! Mau cho xe đến đường…
- Có chuyện gì vậy? – Thanh lo lắng.
- Em sẽ nói sau, giờ chị mau cho xe đến đây đi… càng nhanh càng tốt. – Cô thúc giục.
- Được. Em đợi 1 lát.
- Nhanh 1 chút.
- Giờ chị lập tức bảo lái xe đến đó đón em.
- Được.
Cô nhanh chóng cúp máy, quay lại chỗ anh xót xa nhìn vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu.
- Anh cố gắng đợi 1 lát, xe sẽ đến ngay thôi. – Cô nắm chặt lấy bàn tay anh. – Không được, vẫn là phải băng lại trước. Nếu để mất quá nhiều máu sẽ rất nguy hiểm… Làm sao bây giờ? Làm sao đây?? Phải làm sao đây???
- … - Anh vẫn chăm chú nhìn cô. Không ngờ bộ dạng cô lúc lo lắng cũng mê người như vậy. Đôi mắt long lanh nước, lông mày nhíu chặt, chóp mũi hơi đỏ lên, đôi môi nhỏ xinh không ngừng trách móc anh, bàn tay ấm áp nắm chặt lấy bàn tay to của anh, đôi mắt dáo dác nhìn xung quanh như đang tìm kiếm thứ gì đó…
- Sao xung quanh đây không có hiệu thuốc nào nhỉ?!??? – Cô nhăn nhó. – Anh đợi em 1 chút… đợi em 1 chút thôi… - Cô nói rồi quay đầu chạy đi.
- Búp B… - Anh còn chưa kịp gọi đã chẳng thấy bóng dáng cô đâu nữa rồi. Ruột gan anh bỗng nóng như lửa đốt. Vừa rồi nếu như anh không kịp đẩy cô ra thì có lẽ cô đã…
…
Sau khi cô bước vào bên trong cửa hàng trang sức, anh cũng nhanh chóng đi theo. Vì không muốn bị phát hiện nên anh đã tìm 1 góc khuất để đứng quan sát cô. Thật may là ở đây khách hàng được tự do đi lại, ngắm nghía, nghỉ ngơi,… nên chẳng ai lấy làm lạ khi anh trốn sau chậu cây trúc Nhật.
…
Anh quả là bị cô làm cho tức chết… tức anh ách… tức không chịu được… tức đến sắp nổi điên mất rồi… Sao cô cứ cười cười nói nói với cái gã đàn ông kia cơ chứ? Chẳng lẽ cô không nhớ là cô đã có bạn trai sao? Còn nữa, không phải chính cô đã nói sẽ không bao giờ chơi ‘đồ chơi’ nữa sao? Tại sao bây giờ lại…
…
Thật không thể chấp nhận được! Sao 1 cô gái đã có người yêu như cô lại có thể thân mật với người đàn ông khác ở nơi công cộng thế này. Lại còn… lại còn…
Chẳng lẽ anh không hiểu gì về trang sức sao?
Chẳng lẽ anh không biết chọn trang sức cho cô sao?
Chẳng lẽ anh không thể mua trang sức cho cô sao?
Chẳng lẽ anh không thường cùng cô trò chuyện sao?
Tất cả đều không phải… vậy thì tại sao?
…
Phùuuuuuuu……… Cuối cùng thì cái gã to gan đáng chết kia cũng rời đi. Nếu hắn còn ở đó thêm 1 phút nữa thôi chắc anh sẽ không iềm chế được mà lao đến đập cho hắn bầm tím mặt mũi mất.
Nhưng cô lại có điểm gì đó không ổn. Ánh mắt của cô… không giống như bình thường. Anh có thể nhìn thấy trong đó sự hận thù sâu sắc cùng niềm khát khao trả thù mãnh liệt…
Anh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng… anh thật sự lo lắng cho cô. Cô chưa bao giờ như thế. Cô là 1 cô gái luôn vui vẻ, lạc quan, tốt bụng, luôn nghĩ đủ mọi cách nghịch ngợm chọc phá người khác,… Tại sao đột nhiên lại trở nên như vậy? Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô không nói với anh? Cô đang sợ điều gì… đang hận chuyện gì… đang muốn làm gì… muốn trả thù ai?
Nếu như cô chịu nói với anh, nhất định anh sẽ giúp cô giải quyết.
Nếu như có ai dám làm hại cô, anh tuyệt đối sẽ không tha thứ.
…
Ngay vào lúc anh đang muốn lại gần hỏi cô cho rõ ràng thì từ đằng xa có 2 kẻ trông rất đáng nghi. Hành vi khác thường, không giống khách mua hàng hay người đi đường muốn vào đây để nghỉ ngơi 1 lát. Đôi mắt bọn họ nhìn chằm chằm vào cô, rồi nhịn xung quanh thăm dò, sau đó lại trao cho nhau những ánh mắt đầy ẩn ý.
Anh nheo mắt nghiên cứu hành động của họ. Bằng khả năng quan sát cùng phán đoán của mình, anh dám chắc họ không phải người tốt, và đương nhiên đến đây cũng chẳng có mục đích tốt đẹp gì. Hơn nữa, mục tiêu của họ… rất có thể là cô – Búp Bê đáng yêu của anh.
…
Anh quan sát 2 gã đó khá lâu cũng không thấy động tĩnh gì. Xem ra 2 tên này khá lành nghề, hành động rất cẩn trọng. Cả 2 đều mặc áo khoác rộng thùng thình, đội mũ lụp xụp khiến anh không thể nhìn rõ mặt. Thứ duy nhất anh nhìn thấy… là 1 vết sẹo dài bên má phải của 1 trong 2 người.
…
15’ sau,
Anh vẫn rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm vào 2 người đàn ông khả nghi. Anh không tin là mình lại nhìn sai người. Hơn nữa, Búp Bê của anh đang ở kia. Anh không thể mất cảnh giác, không thể để cô gặp nguy hiểm được. Anh phải bảo vệ cô… BẰNG MỌI GIÁ.
…
Ngay khi cô đứng lên, 2 gã kia đã có hành động. 1 tên lôi từ trong tay áo ra 1 con dao nhỏ, phi về phía cô bằng 1 động tác rất nhanh gọn dứt khoát. Tên còn lại nằm chặt trong tay 1 thứ gì đó giống như là… bom? Để gây loạn sao?
Không cần suy nghĩ, anh phi như bay đến chỗ cô, đẩy cô ra khỏi khoảng đích của con dao. Nhưng vì tốc độc của cái vật nhỏ bé mà sắc nhọn kia quá nhanh nên anh không kịp tránh. Cũng may cô không sao, cũng may là anh chỉ bị thương ở tay, sẽ không có nguy hiểm gì hết, sẽ không doạ cô sợ hãi.
…
Rốt cục là cô đi đâu chứ?!!? Tại sao lại biến mất nhanh như vậy? Liệu cô có thể gặp nguy hiểm không? Liệu 2 kẻ vừa rồi muốn hại cô còn ở gần đây không?
Anh còn chưa kịp lôi điện thoại ra đã nghe thấy tiếng của cô bên cạnh.
- Thiên! Anh lại đây ngồi đi! – Cô vừa thở dốc vừa ấn anh ngồi xuống bậc cửa của 1 ngôi nhà đã khoá trái.
- Em vừa đi đâu? – Anh thắc mắc.
- Đi mua bông băng để cầm máu cho anh chứ gì nữa. – Cô bắt tay ngay vào việc, thật cẩn thận sơ cứu cho anh.
…
- Búp Bê!?!! – Anh nhỏ giọng gọi.
- Dạ? – Cô đáp mà không ngẩng đầu lên.
- Em làm anh nhớ đến hôm ở sân thượng. – Anh dùng bàn tay còn lại vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
- Sân thượng? Hôm em băng bó tay cho anh à? – Cô hỏi.
- Ừ. – Anh gật nhẹ. – Lúc đó em cũng dịu dàng như thế này.
- Vậy sao? – Cô cười cười. – Em có như vậy à? Thế mà em cứ nghĩa là em làm anh đau gần chết rồi cơ.
- Cũng đau… nhưng chưa đến nỗi gần chết được đâu. – Anh véo mũi cô.
- Hí hí… biết thế em đã mạnh tay hơn chút. – Cô chép miệng tiếc nuối.
- Em… ác thật đấy!
…
- Xong! – Cô phủi phủi tay, hài lòng nhìn vết thương của anh đã được sát trùng, băng lại thật cẩn thận. – Anh thấy sao rồi? Đã đỡ hơn chưa? Còn đau không?
- Đỡ nhiều rồi.
- Thật không? – Cô nghi ngờ. – Anh không được nói dối em đâu đấy. Nếu đau nhất định phải nói ra.
- Anh biết rồi. – Anh ngoan ngoãn gật đầu.
- À mà… sao xe lâu đến thế nhỉ? Bác tài chết tiệt, lúc không cần thì cứ lao vèo vèo, đến lúc cần thì lại chậm dề dề y như 1 con rùa mấy trăm mấy nghìn tuổi...
- Cứ từ từ. Chắc xe cũng sắp đến rồi. Em đừng tức giận làm gì cho già người. – Anh khuyên can.
- Gì chứ?!?? Kể cả em có ngày ngày tức giận, đêm đêm quát tháo thì cũng không già đi được nhá?!? – Cô bám vào tay anh theo thói quen.
- … - Anh hơi nhíu mày, nhưng cũng không đẩy cô ra.
- Em rất… - Cô đang ba hoa thì đột nhiên nhận ra điều khác thường, vội vàng buông anh ra, rối rít. – Thiên!! Em xin lỗi… em xin lỗi… em không cố ý… thật xin lỗi anh… em quên mất tay của anh… em…
- Không sao.
- Anh có đau lắm không? – Cô lo lắng hỏi.
- Không sao.
- Chết rồi, không biết vết thương có bị chảy máu không nhỉ?!? – Cô rối hết cả lên, liên tục tự trách bản thân.
- Anh không sao mà! – Anh phì cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. – Anh không sao hết, chỉ là vết thương ngoài da thôi mà. Em đừng quá lo lắng! Hơn nữa, em lo lắng quan tâm đến anh như vậy, lại còn đau lòng vì anh, anh thật sự rất hạnh phúc, cảm giác đau đớn cũng không còn bao nhiêu nữa.
- … - Cô không nói nên lời, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
- Em làm gì nhìn anh ghê thế? – Anh khó hiểu.
- Em… em ch…
Kétttttttttttt…………..
Đúng lúc đó chiếc xe đỗ xịch trước mặt 2 người, cô lập tức tức giận bừng bừng lao đến quạt cho ông tài xế 1 trận cái tội ‘câu giờ’.
- TÀIIIIIIIIIIIII XẾEEEEEEEEEEEEEE!!!!!!!!!!!!! Ông có biết nãy giờ là bao lâu không hả? Tính từ lúc tôi gọi điện cho chị Thanh đến giờ đã hơn 20’ rồi đấy. Ông đã làm gì trong suốt 20’ hả?!?! Chỉ có đi từ biệt thự đế đây mà mất tận 20’ sao? Ông đi đường gì thế hả?!? Ông làm ăn kiểu này mà được sao??! Bình thường toàn phi như bay trên đường, khiến người ta sợ đến thót tim, sao tự nhiên hôm nay lại biến thành rùa cụ thế?! Hả//?! Hả?!?! HẢAAAAAAAAAAAA?!!!!!!!!!!!????!?! Hay là ông…
Chỉ khổ ông tài xế vô tội bị mắng oan uổng. Số ông nó đen thế đấy. Đúng lúc Tiểu thư gọi xe gấp thì hết xịt lốp lại đến tắc đường… Ông đến không sống nổi với ông trời mất thôi!!?
---------------------------------------
3.
- Búp Bê! – Anh dựa người vào cửa nhà bếp, ỉu xìu gọi cô.
- Anh ra đây làm gi? Mau về phòng nghỉ ngơi đi. – Cô thúc giục. – Bác sĩ nói phải nghỉ ngơi nhiều thì mới nhanh hồi phục.
- Anh không sao mà!?? Anh vẫn rất khoẻ mạnh đấy thôi!?! – Anh nhăn nhó, trong lòng không ngừng chửi rủa cái lão Nghiêm Xuân Đông chết tiệt kia. Rõ ràng là anh không làm sao mà lại nói với cô là vết thương rất sâu, rất nghiêm trọng, phải chăm sóc anh thật chu đáo, để anh nghỉ ngơi càng nhiều càng tốt… bla… bla… Chẳng lẽ lão này muốn trả đũa anh sao? Thật là tức chết!
- Em biết là anh rất khoẻ, nhưng vẫn phải nghe theo lời bác sĩ. Anh nên về phòng nghỉ ngơi đi. Em sắp nấu xong rồi. – Cô dỗ dành.
- Dù bắt anh nghỉ ngời thì em cũng phải ở cùng anh chứ? Sao lại bắt anh ở trong phòng 1 mình?!?! – Anh phụng phịu.
- Em còn phải nghiên cứu tẩm bổ cho anh nữa! – Cô nói mà mắt vẫn chăm chú nhìn vào quyển sách dạy nấu ăn.
- Haizzzzzzzzzzz… Thật là……………. - Anh thở dài thườn thượt.
- Anh còn đứng đó làm gì? Mau mau về phòng đi!!
- Ở đây không phải là không có đầu bếp, tại sao em phải tự tay làm chứ!?!? – Anh cau mày.
- Bác sĩ nói nếu em tự tay làm sẽ chất lượng hơn. Mặc dù em không hiểu tại sao lại thế… nhưng mà, vẫn nên nghe theo lời bác sĩ. – Cô ngây thơ nói.
- … - Lão Nghiêm Xuân Đông đáng chết đúng là muốn chơi anh đây mà!!? Hừ!?!? Cứ đợi đấy, anh nhất định sẽ không bỏ qua. – Búp Bê! Về phòng cùng anh.
- Nhưng bác sĩ…
- Mặc kệ ông ta. Em để ý đến lời ông ta nói làm gì?
- Ơ… - Cô ngớ người. – Lời bác sĩ nói thì phải nghe theo chứ?!?!
- Nhưng lời ông ta nói thì không cần nghe.
- Sao lại thế?
- Bởi vì nó là như thế. – Anh dung chính cách của cô để trả lời lại cô.
- Anh… - Quả nhiên cô không thể nói được câu nào.
- Em mau nghỉ đi. Từ sáng đến giờ bận rộn chạy đi chạy lại em không thấy mệt sao?
- Không được. Em còn đang nấu canh mà!?!? – Cô vẫn đứng ì ra đó không chịu nhúc nhích.
- Anh nói lại 1 lần nữa… em lập tức dừng việc này lại cho anh. – Anh nghiêm giọng.
- Nhưng…
- Em muốn tự mình đi hay để anh bế em đi? – Anh cắt ngang.
- Anh đang bị thương mà? – Cô tròn mắt. – Làm sao…
- Em vẫn không chịu đi phải không? – Anh nhướn mày hỏi, từ từ tiến lại gần cô.
- THIÊN!!! – Cô giật mình. – Không phải anh định bế em thật đấy chứ?!??
- Em nghĩ anh đùa sao?
- Không được… không được… - Cô vội kêu lên, lùi về phía sau. – Anh nên nhớ là tay anh đang bị thương đấy…
- Anh không quan tâm. – Anh tỉnh bơ.
- Anh… anh… được rồi… được rồi… em không làm nữa… em nghỉ… nghỉ là được chứ gì?!?! – Cuối cùng đô đành chịu thua, ngoan ngoãn theo anh về phòng.
…
- Thiên! – Sau 1 hồi suy nghĩ đến đau đầu mệt óc, cô quyết định hỏi anh cho đỡ tốn nơron.
- Gì vậy?
- Tại sao anh lại ở đó?? – Cô nhìn anh chờ đợi.
- Anh nghĩ là em thông minh lắm cơ. – Anh phì cười.
- Thì đúng là như vậy mà?!?! – Cô chu mỏ. – Không đúng… Thiên, chẳng lẽ anh… theo dõi em?
- Không phải theo dõi, chỉ là đi theo em thôi. – Anh sửa lại.
- Đằng nào cũng thế cả… đều là đáng ghét! – Cô trừng mắt, tra hỏi. – Sao anh lại đi theo em? Anh có nghe thấy gì không? Có biết điều gì không?
- Anh… sợ em xảy ra chuyện cho nên mới… Búp Bê! Anh chỉ muốn bảo vệ em thôi. Anh không thể để em gặp nguy hiểm lần nữa, em có hiểu không?
- Vậy… anh có nghe thấy những chuyện em nói với người… - Cô lo lắng.
- Cái tên đáng ghét đó hả? – Anh xen vào. – Có chứ.
- Anh… anh… đã nghe thấy… nh..hững… gì???!? - Cô giật mình, cả người run lên.
- Em sao thế? Sao lại run lên như vậy??? – Anh lo lắng. – Em ốm à??! Hay…
- Mau nói cho em biết, anh đã nghe được những gì? – Cô nắm chặt lấy tay anh. – Thiên, anh mau nói đi!
- Thì chẳng phải 2 người nói về trang sức sao? – Anh chẳng hiểu gì cả, nhưng vẫn thành thật khai báo. – Em còn có vẻ rất vui vẻ nữa, cứ cười suốt… lại còn cười rất dịu dàng nữa. Em…
- Thì ra là chuyện này. – Cô thở phào nhẹ nhõm.
- Em nói chuyện này là sao? Còn có chuyện gì nữa à? – Anh thắc mắc.
- Không có… không có gì cả. – Cô vội lắc đầu nguầy nguậy.
- Thật là không có gì chứ?!? – Anh không tin.
- Thật mà! Không có gì cả… thật sự không có gì cả. – Cô gượng cười.
- Nhưng em… - Anh định hỏi tiếp, nhưng nghĩ sao lại thôi. Anh không muốn ép cô, cũng không muốn gây áp lực cho cô. – Búp Bê! Có chuyện gì nhất định phải nói với anh biết không?
- … - Cô không trả lời, chỉ gật gật đầu.
- Được rồi, anh đi tắm đây. – Anh đứng dậy, không quên dặn dò cô. – Em nhớ là phải nghỉ ngơi đấy! Em mà chạy lung tung anh sẽ xử em thật nặng.
- Vâng. – Cô ngoan ngoãn trả lời.
- Nhớ phải nghe lời đấy!
- Em biết rồi. Anh cũng biết là em rất nhát gan mà!!? Em sẽ không dám làm trái lời anh đâu. – Cô cười tươi.
…
Sau khi cửa phòng tắm đóng lại, nụ cười trên môi cô biến mất không còn 1 chút dấu vết. Khuôn mặt mới mấy giây trước còn tươi cười giờ sầm xuống, lòng cô tràn đầy bất an.
Nói với anh ư?
Cô có thể nói với anh sao?
Nếu như anh biết chuyện đó, cô còn có thể được ở bên anh sao?
Nếu như anh biết cô chính là người đó… anh còn cần cô sao?
Cô biết 1 ngày nào đó anh sẽ biết được sự thật… anh sẽ biết đó là cô… là cô đã làm cái điều kinh khủng ấy… là cô đã… Đến lúc đó, chắc chắn cô sẽ không thể tiếp tục ở bên anh được nữa.
Cô hiểu điều đó, cô cũng hiểu không thể giấu mãi chuyện đó được… đúng như lời Thanh nói… nhưng… Thanh không biết… Thanh không biết điểm mấu chốt… Thanh không biết chuyện đó…
Cô không muốn nói… cũng không thể nói cho anh biết được… Cô thà để anh tự tìm ra… thà để anh hận cô… còn hơn là chính miệng nói với anh… Ít nhất thì từ giờ đến khi anh tìm ra sự thật… cô sẽ được ở bên anh… được anh quan tâm… chăm sóc… cảm nhận tình yêu của anh… và… yêu anh…
Cô sẽ không… sẽ không nói cho anh biết… có chết cũng sẽ không nói… bởi vì… CÔ YÊU ANH!
…
Cũng vào lúc đó,
Tại biệt thự nhà họ Trần,
- CON KHÔNG LÀM! – Bảo gầm lên.
- MÀY KHÔNG ĐƯỢC PHÉP NÓI KHÔNG VỚI TAO. TAO ĐÃ BẢO MÀY LÀM THÌ MÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI LÀM. – Ông Tuấn cũng hung dữ không kém.
- ĐÂY LÀ ĐẠO LÍ GÌ VẬY? BỐ VÔ LIÊM SỈ THÌ CON CŨNG PHẢI NỐI GÓT BỈ ỔI THEO HAY SAO??? – Anh nhếch mép.
- MÀY NÓI CÁI GÌ?
- CON CHỈ NÓI SỰ THẬT THÔI. NGƯỜI TA THƯỜNG NÓI, ‘THUỐC ĐẮNG GIÃ TẬT, SỰ THẬT MẤT LÒNG’, QUẢ KHÔNG SAI.
- MÀY MUỐN LÀM TAO TỨC CHẾT ĐẤY À?
- CON ĐÂU DÁM? CON CÒN CHƯA MUỐN BỊ BẮT CÓC GIẾT HẠI ĐÂU. CON VẪN YÊU ĐỜI LẮM!
- MÀYYYYY…….. MÀY TO GAN LẮM RỒI ĐẤYYYYY……..
- LỚN RỒI THÌ LÁ GAN CŨNG PHẢI LỚN THEO CHỨ?!?!? CHẲNG PHẢI CHÍNH BỐ ĐÃ NÓI THẾ VỚI CON SAO?!?????!
- NÓI TÓM LẠI, MÀY NHẤT ĐỊNH PHẢI NGHE LỜI TAO.
- CON ĐÃ NÓI RỒI, CON KHÔNG LÀM… CÓ CHẾT CŨNG KHÔNG LÀM… CON CHƯA XẤU XA BẠI HOẠI ĐẾN NỖI HÃM HẠI CẢ NGƯỜI MÌNH YÊU… CƯỚP ĐI HẠNH PHÚC CỦA CÔ ẤY.
- CƯỚP ĐI HẠNH PHÚC SAO? – Ông Tuấn cười khẩy. – CÁI HẠNH PHÚC NÀY NGAY TỪ ĐẦU ĐÃ KHÔNG THUỘC VỀ NÓ RỒI.
- BỐ NÓI THẾ LÀ CÓ Ý GÌ?
- Ý GÌ À? CÁI NÀY LÀ 1 CHUYỆN RẤT RẤTTTTTTTTT……… THÚ VỊ.
- RỐT CỤC LÀ CÓ CHUYỆN GÌ? BỐ MAU CHO CON BIẾT.
- CHO MÀY BIẾT? – Ông Tuấn nhướn mày suy nghĩ, rồi chậm rãi gật đầu, đưa cho Bảo 1 tập tài liệu. – ĐƯỢC THÔI. DÙ SAO THÌ SỚM MUỘN MÀY CŨNG BIẾT. CHO MÀY BIẾT TRƯỚC CŨNG KHÔNG SAO CẢ.
- CÁI GÌ ĐÂY?
- MÀY ĐỌC ĐI THÌ BIẾT. TAO NÓI TRƯỚC… HAY LẮM ĐẤY!!!
- … - Bảo nghi ngờ giở tập tài liệu ra đọc.
…
10’ sau,
- Cái này… cái này… - Bảo như không tin vào mắt mình.
- Đúng thế đấy. Tất cả đều là sự thật.
- Nhưng… làm sao có thể… cô ấy…
- Chính nó đã làm việc này.
- Không thể nào.
- Sự thật thường rất phũ phàng. – Ông Tuấn mỉm cười, trong đôi mắt ánh lên 1 tia đắc thắng.
- Cô ấy… lẽ nào lại… thật sự là cô ấy… - Bảo vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận được sự thật tàn khốc này.
- Vì thế… cái hạnh phúc mà mày nói đấy… vốn không thể nào thuộc về con bé được. – Ông Tuấn kết luận. – Làm theo lời tao chính là giúp nó sớm thoát khỏi ảo ảnh hạnh phúc mà thôi.
Chương 29: Bước 2
Sau 1 tháng bị cô ‘nhốt’ trong nhà, cuối cùng sau khi để lão Nghiêm Xuân Đông đáng ghét khám xét xong, anh cũng đã được thả tự do.
…
Tại cổng trường đại học Dream,
- Hôm nay anh Thiên sẽ đi học lại phải không? Anh ấy bình phục rồi à? – My quan tâm hỏi.
- Ừ. Thấy bảo là đã khỏi lâu rồi nhưng bị cô bé lắm chuyện rách việc kia bắt nhốt ở nhà làm tù nhân. – Nhật trả lời ngay.
- AI LẮM CHUYỆN RÁCH VIỆC HẢ?!?! – Cô vừa bước xuống xe đã nghe thấy câu nói của Nhật, lập tức hét toáng lên.
- Áaaa… - Nhật giật mình quay lại, cười cầu hoà. – Là anh nói nhầm đấy. Ý anh là Kim thông minh xinh đẹp, tốt bụng nhân từ, bao dung hào phóng,…
- Stop. – Cô cắt ngang. – Anh có thể đừng làm em nổi dà gà không hả?!?! Anh nói vậy không thấy quá sến súa sao?
- Anh… - Nhật tức mà không dám làm gì, chỉ đành cười gượng gạo.
- Thôi thôi… anh đừng có bày ra cái bộ mặt đáng ghét đó. Nhìn mà thấy ngứa ngáy tay chân.
- Này, Lê Hương Kim, em đừng có mà được nước lấ…
- My yêu quý của tớ! – Cô nhanh chóng ‘bay’ sang bên cạnh My, vênh mặt thách thức Nhật.
- Anh nghĩ anh nên vào lớp thôi. Thiên, đi nào! – Nhật vội chuồn thẳng, cũng không quên lôi tuột Thiên đi. Còn ở đây nữa chắc anh tức đến thổ huyết mà chết mất.
- Ơ… anh Nhật làm sao thế? Sao không gây sự với cậu chỉ??! Sao lại chạy như bị ma đuổi thế? – My khó hiểu.
- Haahahaha…… - Kim bật cười thành tiếng. – Thanh… chị thấy không… thấy không?!??!?! Cái dáng điệu đó… haaahahah….
- Em ác thật! – Thanh thì thầm.
- Cho chừa cái tật lăng nhăng. Em phải thay My xử lí anh Nhật trước.
- Em đúng là…… – Thanh phì cười.
- 2 người to nhỏ cái gì đấy??!?! Cho em nghe với… – My xí xớn.
- Hí hí… chuyện hay lắmmmmmmmm….. – Cô kéo dài giọng.
- Nhưng không nói cho em được. – Thanh kéo Kim vào lớp bỏ lại My ngơ ngác 1 mình, vừa đi vừa cười như trúng tà.
…
- Này! Mày bị sao vậy??? Sao tự nhiên lại bỏ chạy thế?!! – Anh cố tình hỏi, ánh mắt không giấu được ý cười.
- Bỏ chạy gì chứ? Tao đang lên lớp mà!?! – Nhật cãi.
- Lên lớp? Thì ra là mày vội lên lớp. – Anh cười cười.
- Thôi thôi… cho tao xin. Hết cô Búp Bê của mày bắt nạt tao lại đến mày mỉa mai tao. Kiếp trước tao mắc nợ 2 người sao? – Nhật ủ rũ.
- Hình như là 1 món tiền rất lớn thì phải?!! – Anh chẹp miệng. – Thảo nào ông trời lại cho mày làm bạn thân của tao. Thì ra là để tao thuận tiện đòi nợ.
- Mày… mày… mày… mày…
- Sao tự nhiên mày lại nói lắp thế? – Anh tỏ vẻ hốt hoảng. – Không phải là tao nói đúng rồi nên mày quá xúc động đến nỗi không thốt nên lời đấy chứ?!?!
- … - Nhật cố gắng hít thở sâu, sau đó biến luôn vào lớp, không thèm ngoảnh mặt lại.
- Haahahaha…… Cái thằng này… – Anh ôm bụng cười sặc sụa.
…
Reeng… reeng… reeng…
- Kim, hết giờ rồi! – My thành thục tháo tai nghe ra của cô ra, nói.
- Ừm… - Cô ngồi bật dậy, xoay cổ vươn vai 1 lúc mới chậm chạp mở mắt ra, chớp chớp vài cái, lập tức thúc giục. – Mau đi thôi, tớ đói quá!
- Hết ngủ lại ăn, Kim có khác gì con heo không hả? – Thanh thì thầm với My.
- Chắc cậu ấy có họ hàng xa với Trư Bát Giới mà chưa phát hiện ra đấy. – My cười tít mắt.
- Hai người còn không mau nhanh lên!!?!? Ở đó mà thì thà thì thầm cái gì vậy!?!??!
…
Vừa bước chân vào căng-tin cô đã bị 1 người đứng chắn trước mặt.
- Kim, nói chuyện với anh 1 lát. – Bảo lên tiếng.
- Lâu lắm rồi mới gặp anh. Thời gian qua anh đã đi đâu thế?!? – Cô hớn ha hớn hở.
- Đi theo anh. – Bảo không quan tâm đến câu hỏi của cô, chụp lấy tay cô kéo đi.
- Ơ… anh Bảo??! Anh làm sao thế??! Anh… - Cô tròn mắt ngạc nhiên.
- Trật tự đi theo anh. – Bảo cắt phăng lời cô nói 1 cách phũ phàng.
- Nhưng mà…
- BỎ TAY CÔ ẤY RA. – Lời cô nói lại bị cắt ngang 1 lần nữa, nhưng không phải Bảo, mà là Thiên. Anh đang rất tức giận. Vừa bước vào căng-tin đã thấy bọn họ nắm tay nắm chân, lôi lôi kéo kéo. Thật chẳng coi anh ra gì!!!
- Tôi có chuyện muốn nói riêng với cô ấy. – Bảo dừng bước, quay đầu giải thích.
- Chuyện gì? – Anh gặng hỏi.
- Tôi đã nói là chuyện riêng… không thể cho người khác biết được.
- Chuyện riêng? – Cô nhắc lại, tò mò. – Là chuyện gì thế? Bí mật như vậy sao?
- Có gì thì anh nói luôn ở đây đi. Để Kim ở 1 mình với anh em không yên tâm. – Thanh xen vào.
- Thanh, giờ em không tin cả anh nữa sao?? – Bảo ngớ người, vội vàng quay sang cô hỏi. – Em cũng vậy phải không? Không tin anh… đề phòng anh… xa lánh anh… căm ghét anh…
- Không phải. Em không có. – Cô phủ nhận. – Em tin anh… thực sự tin tưởng anh… nếu không có anh… em cũng sẽ không còn sống đến bây giờ.
- Vậy đi với anh. Anh thật sự có chuyện muốn hỏi em. Sẽ chỉ mất vài phút thôi. Anh sẽ đảm bảo an toàn cho em. – Bảo nói như van xin.
- Được. – Cô gật đầu đồng ý.
- Kim! Để chị đi với em.
- Không cần đâu. Anh Bảo sẽ không làm hại em. – Cô chắc chắn, quay người cùng Bảo bước ra khỏi căng-tin.
- Anh Thiên, anh mau giữ Kim lại đi. Em không yên tâm.
- Cứ để cô ấy đi đi. Sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. – Anh trấn an.
- Nhưng…
- Chị đừng lo lắng quá! Em thấy anh Bảo là người tốt.
…
- Kim, anh hỏi em…
- Áaaa……. – Bảo dừng lại đột ngột làm cô không kịp phanh, tông thẳng vào người anh. Cũng may Bảo nhanh tay tóm lấy cô nếu không…
- Haizzzz…. Em có thể đừng uống nhiều fristi quá không? – Bảo chán nản.
- Anh đừng có học anh Thiên nói móc em đi!!? – Cô chu mỏ.
- Anh chỉ nhắc nhở em thôi mà!!? – Bảo làm bộ mặt vô tội làm cô tức điên.
- Tốt bụng thế sao không mời người ta ăn cơm mà lại lôi người ta ra đây?!!?! À mà… anh có chuyện gì thì nói mau đi. Em đói lắm rồi!!!!! – Cô giục.
- Ừm… em… xem cái này trước đi. – Bảo ngập ngừng đưa cho cô tập hồ sơ.
- Gì thế ạ? Tranh anh vẽ hả? – Cô tò mò mở ra xem.
Vừa liếc mắt qua dòng đầu tiên, cô đã đông cứng, nụ cười trên môi vụt tắt, trong ánh mắt chỉ còn sự hoang mang, sợ hãi đến tột độ.
Cô hết nhìn những dòng chữ trong tập tài liệu, lại nhìn Bảo…
Cái này… cái này… không thể nào… không… không thể như thế được. Làm sao nó lại ở trong tay Bảo? Làm thế nào Bảo biết được? Làm cách gì…
Càng đọc cô càng không thể giữ được bình tĩnh… đôi mắt đỏ hoe ngập nước… vầng trán cao đẫm mồ hôi… đôi tay càng ngày càng run lên… cả người trở nên cứng ngắc, lạnh toát…
- Những gì viết ở đó… có phải là thật không? Là em làm sao? Chuyện đó… đúng là do em gây ra sao??? – Bảo lên tiếng hỏi.
Bịchhhhhhhh…….
Cả tập tài liệu rơi xuống đất.
Âm thanh không to nhưng lại rất vang – vang khắp căn phòng nhỏ tĩnh lặng, vang trong tâm trí anh và vang vọng nơi trái tim cô…
- Anh… tại sao… tại sao lại… có… có… có… cái này? – Cô lắp bắp.
- Chuyện đó có quan trọng sao? – Bảo nhìn thẳng vào cô, hy vọng cô sẽ phủ nhận, sẽ nói tập tài liệu đó là giả, sẽ nói chuyện này hoàn toàn không phải sự thật… nhưng…
- Bảo… anh đừng nói với ai… đừng nói với ai cả… nhất là Thiên… được không?! Em xin anh… đừng cho ai biết… đừng cho ai biết chuyện này… em cầu xin anh… – Cô nắm chặt lấy tay Bảo, cầu xin trong nước mắt.
- Kim, là thật sao? – Bảo không tin vào tai mình, cũng không chấp nhận được những điều mình nhìn thấy. Cô… không thể là loại người đó.
- Em xin anh… đừng cho ai biết… đừng nói với ai… xin anh…
- Tại sao? Tại sao em lại làm thế? Họ có tội gì chứ?!? – Anh giữ chặt lấy đôi vai đang run rẩy của cô.
- Không… em không cố ý… em không cố ý đâu… em… em cũng không muốn như vậy… em không biết… em thật sự không biết… em không cố ý mà… không phải em muốn làm vậy đâu… Bảo, anh tin em đi… em thật sự không cố ý… đó chỉ là tai nạn thôi… em không muốn vậy… em không biết…
- Kim… bình tĩnh lại!
- Em không cố ý… em thật sự không cố ý đâu… em không biết… em đã không biết… chiếc xe đó… em không biết… Bảo… tin em đi… làm ơn tin em… em không muốn như vậy… em thật sự không muốn như vậy… em… em… - Cô ra sức lắc đầu, cố gắng giải thích với Bảo, nước mắt tuôn rơi lã chã.
- Được rồi. Anh tin em. Đừng như vậy, bình tĩnh lại đi. – Bảo ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
- Đừng nói với ai… được không? – Cô ngước nhìn Bảo, khuôn mặt giàn dụa những giọt nước mắt mặn chát.
- … - Bảo phân vân. Anh không biết nên làm thế nào mới được. Dù sao thì… - Chuyện này không phải chỉ có mình anh biết. Bố anh cũng biết. Anh không tin ông ấy sẽ không dùng chuyện này để uy hiếp em. Anh nghĩ em tốt nhất nên nói trước với Thiên. Như vậy sẽ không sợ bị ông ấy u…
- Em không cần biết. Em mặc kệ ông ta có dùng chuyện này để ép em chuyển giao Gold hay không. Em sẽ không nói… tuyệt đối sẽ không nói… – Cô kiên quyết.
- Mặc kệ ư? Nhưng ông ta sẽ dùng chính chuyện này để ép em làm theo ý ông ta. Đến lúc đó em định làm t… – Bảo phân tích.
- Đến lúc đó em sẽ tuỳ cơ ứng biến. – Cô cố kìm những giọt nước mắt, cố gắng thuyết phục Bảo. – Nhưng bây giờ… em không thể để anh ấy biết. Không được… không thể được… em xin anh…
- Tại sao lại không được? – Bảo nổi giận. – Sớm muộn gì cậu ta cũng biết, chi bằng nói sớm không phải sẽ tốt hơn sao?? Nếu như em không thể nói ra thì để anh giúp. Anh sẽ gặp riêng cậu ta để nói.
- Không được… không được đâu… đừng làm thế… đừng nói với anh ấy… em xin anh… em xin anh đấy… làm ơn… đừng nói với anh ấy… anh ấy sẽ không cần em nữa… em không muốn… - Cô van xin.
- Nếu như cậu ta thật sự yêu em thì sẽ tha thứ cho em. Dù sao đó cũng là tai nạn, không phải do em cố ý. Em còn nhớ không, cậu ta đã đợi em suốt 2 năm, cậu ta đã tha thứ cho em khi em bỏ rơi cậu ta, cậu ta đã yêu thương em, chăm sóc em rất chu đáo… Tình cảm của cậu ta đối với em thật sự vô cùng sâu đậm. Kim, chẳng lẽ em không tin vào tình yêu đó?? – Bảo ra sức thuyết phục.
- Em… em… - Cô ngập ngừng. Thật sự Thiên rất yêu cô, đối xử với cô rất tốt, luôn quan tâm chăm sóc cô từng chút 1… nhưng là… - Anh ấy sẽ không tha thứ cho em đâu… chuyện em đã gây ra… căn bản không thể tha thứ được…
- Kim…
- Anh đừng nói nữa. Nói tóm lại, em sẽ không để anh nói với anh ấy… nhất định sẽ không. Nếu như anh chịu giữ bí mật hộ em thì tốt… còn không… em sẽ coi anh như kẻ thù… – Cô cố chấp.
- Em sao phải làm thế chứ??! – Bảo thở dài. – Em sẽ giấu được bao lâu? 1 tháng, 1 năm, hay là 10 năm?
- Dù là bao lâu thì em cũng phải giấu. Được ngày nào hay ngày đó… em sẽ trân trọng những ngày được ở bên anh ấy…
- … - Bảo không còn gì để nói. Nhìn cô như vậy anh thật đau lòng. Nhưng anh cũng không thể làm gì khác. Chính anh cũng không chắc chắn Thiên có thể tha thứ cho cô, chấp nhận cô hay không… thì làm sao có thể tự ý nói ra chứ??!!?!?!
- Anh… sẽ giúp em chứ?!?! – Cô nhìn Bảo chờ đợi.
- … - Bảo nhìn cô chằm chằm, không biết mình có nên gật đầu hay không.
- Giúp em đi, em cầu xin anh!
- … - Anh không biết giúp cô là đúng hay sai, cũng không biết không giúp cô sau này anh có hối hận hay không…
- Bảo, hứa với em… làm ơn…
- Được. – Cuối cùng anh cũng quyết định làm theo ý cô.
Tuy không thể chấp nhận được việc cô đã gây ra, nhưng anh cũng không thể đứng nhìn cô bị dày vò như vậy. Nếu như đó thật sự là 1 tai nạn, vậy cứ để nó trôi vào dĩ vãng đi. Anh sẽ làm mọi cách giúp cô che giấu, sẽ bất chấp tất cả để bảo vệ hạnh phúc của cô - người con gái đầu tiên khiến anh rung động.
- Cảm ơn anh… thật sự cảm ơn anh!!!
---------------------------------------
2.
Từ lúc cùng Bảo trở về cô cứ như người mất hồn. Mọi người gọi mãi cũng chẳng có phản ứng gì. Cô chỉ đơn giản là ngồi ở đó gẩy gẩy thức ăn và… suy nghĩ 1 cái gì đó… mà không ai có thể đoán được… trừ cô… và… Bảo…
- Búp Bê, em sao vậy? – Anh lo lắng hỏi.
- …
- Kim!! Kim!!!! – Thanh và My cũng lo lắng không kém.
- …
- Này Lê Hương Kim, rốt cục em làm sao thế hả!?!? – Nhật nổi nóng.
- … - Cô dường như không nghe thấy gì cả, vẫn cứ chìm đắm trong dòng suy nghĩ tưởng như không có điểm kết của mình, thỉnh thoảng lại nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
Tuy Bảo đã đồng ý sẽ giúp cô nhưng… đúng như Bảo nói, cô sẽ không thể giấu Thiên cả đời được. Đến 1 lúc nào đó, anh sẽ biết… Khi ấy, anh có phải sẽ càng căm ghét cô hơn… càng hận cô hơn? Nếu anh biết được sự thật… nếu như anh thật sự biết được chuyện đó…
…
Hơn nữa, ông Tuấn và Cẩm Vân đều biết. Họ có thể để yên cho cô sao?? Chắc chắn là không. Liệu cô có thể đối phó với cả 2 không? Cô có thể bảo vệ bí mật này đến cùng không? Cô có thể…
…
Cô không muốn… dù thế nào cũng không muốn… Cô yêu anh… rất yêu anh…
Cô thật sự muốn được ở bên anh cả đời… muốn được anh yêu thương chiều chuộng…
Cô không muốn bị anh ghét bỏ… bị anh ghẻ lạnh… bị anh căm thù… Cô không muốn… hoàn toàn không mong muốn…
- Búp Bê! Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao em lại khóc?? – Anh hoảng hốt khi thấy những giọt nước mắt long lanh lăn dài trên gò má cô, khẽ lay lay người cô.
- Không… Thiên… em không muốn… em không muốn thế đâu… - Cô giật mình chồm đến nắm chặt lấy tay anh, khóc thút thít. – Em không muốn đâu… thật sự không hề muốn… không… em… em… em không cố ý…
- Em sao thế? Em không muốn cái gì??! Rốt cục là em bị làm sao? – Anh giữ chặt lấy đôi vai nhỏ bé của cô để cô bình tĩnh lại.
- Em… em… - Cô bừng tỉnh, vội vội vàng vàng lau nước mắt. – Không có gì.
- Sao lại không có gì? Rõ ràng vừa rồi cậu đã khóc, lại còn có vẻ rất sợ hãi nữa. – My không tin.
- Không có chuyện gì cả. – Cô gượng cười để chứng minh lời mình nói.
- Kim, đừng giấu nữa. Có chuyện gì chúng ta cùng giải quyết. Chẳng phải chúng ta là bạn sao? – Thanh thuyết phục.
- Thật sự là không có gì mà.
- Sao em cứng đầu thế nhỉ?!? – Nhật tức giận. – Có chuyện gì thì cứ nói ra, giấu giếm thì có lợi gì chứ?!?! Giấu mọi người thì 1 mình em có thể giải quyết sao? 5 người không tốt hơn 1 người sao?
- Đúng thế. Kim, cậu…
- EM ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ RỒI MÀ!!?!? SAO MỌI NGƯỜI LẮM CHUYỆN THẾ NHỈ?!?! – Cô hét lên.
- … - Cả căng-tin trở nên im ắng đến đáng sợ. Ai cũng trợn tròn mắt nhìn cô như người ngoài hành tinh.
…
- Em… em… xin l..l..lỗi… - Cô hạ giọng. – Em hơi mệt, em về trước đây.
- Để anh đưa em về. – Anh vội đứng lên.
- Không cần đâu. – Cô lắc đầu, cố gắng nở 1 nụ cười. – Anh ở lại với mọi người đi. Em về 1 mình được rồi.
- Em có thể về 1 mình, nhưng anh không thể để em về 1 mình. – Anh nắm lấy bàn tay của cô – bàn tay đã lạnh toát từ lúc nào.
- Thiên… - Cô ngẩn người nhìn bàn tay mình lọt thỏm trong tay anh.
- Sao thế? Không thích nắm tay anh à?? – Anh phật ý.
- Không phải. – Cô phủ nhận, thì thầm. – Tay của anh thật ấm! – Nếu như cô có thể mãi mãi nắm lấy bàn tay ấy… thì thật là tốt!!!!!!!
- Thế thì đừng bao giờ buông tay anh ra. – Anh bật cười.
- Buông tay? – Cô thẫn thờ nhắc lại. Đương nhiên cô sẽ không bao giờ buông tay nhưng… người buông tay… chắc chắn sẽ là anh.
- Em lại đang nghĩ cái gì nữa vậy?? Không phải lại nghĩ linh tinh đấy chứ??! – Anh nheo mắt nhìn cô.
- Thiên, chúng ta hẹn hò được không?!?!
- Hẹn hò? – Anh hỏi lại.
- Đúng thế. Hẹn hò. – Cô nhắc lại, nhìn anh chờ đợi. – Được không? Được không?? Thiên, có được hay không?!?!
- Được. – Anh mỉm cười gật đầu.
- Hiihihihi… hay quá!! – Cô nhảy câng lên. – Em còn tưởng anh sẽ không đồng ý cơ.
- … - Không đồng ý? Đùa chắc!?!? Anh mong còn chẳng được, làm gì có chuyện không đồng ý chứ??! – Giờ chúng ta đi đâu đây??!
- Ừm… - Cô chun mũi nghĩ ngợi. – Em muốn đến nhà anh.
- Nhà anh? – Anh ngạc nhiên. – Đến đó làm gì? Ăn hay ngủ?
- Không phải nhà đó. – Cô xua xua tay.
- Thế thì nhà nào?
- Là nơi mà anh nói là có bãi ngô khoai sắn gì đó ở đằng sau ý.
- Àaaaaaa……… - Anh gật gù hiểu ra. – Nhưng em đến đó làm gì? Không phải là muốn vặt hết ngô của người ta rồi đem đi buôn đấy chứ!??!
- Em đâu dám?!?! Cùng lắm chỉ lấy được ¾ mà thôi. – Cô cười tươi.
- Em đúng là… - Anh véo mũi cô. – Được rồi, chúng ta đi thôi.
- Vâng. – Cô vui vẻ nhảy chân sáo theo anh ra xe.
Có lẽ thời gian được ở bên anh không còn nhiều. Vì thế, cô nhất định sẽ vui vẻ tận hưởng nó, cũng là để lại ấn tượng thật tốt đẹp trong lòng anh.
…
Trên xe, cô liên tục hỏi anh hết cái này đến cái khác khiến anh buồn cười không thôi.
- Thiên, ở đó có đẹp không?
- Đó là tuỳ cảm nhận của mỗi người.
- Thế anh thấy thế nào?
- Bình thường… không đẹp bằng em.
- Anh sao lúc nào cũng đem em ra so sánh thế??! - Cô trừng mắt.
- Bởi vì em là 1 cái thước.
- Thước? Sao từ búp bê lại thành thước rồi??! – Cô mù mịt. – Sao em biến hình nhanh thế!??!
- Haahahaha…
…
- Thiên, biệt thự đó có lớn lắm không?
- Anh không biết.
- Sao lại không biết?
- Bởi vì anh rất ít khi đến đó. Mà có đến thì cũng chỉ nằm ì trong phòng mà ngủ thôi.
- Xì!??! Anh còn kêu em là heo ham ngủ, anh thì có khác gì đâu?!?! – Cô bĩu môi.
- Là anh bị lây em đấy chứ?!?
- Anh… anh… - Cô tức lộn ruột mà không biết phải phản bác thế nào.
…
- Thiên, bãi ngô đó có rộng không?
- Rất rộng.
- Ồooooooo…. – 2 mắt cô sáng lên.
- Em đừng có bày ra cái bộ mặt đó trước mặt anh nếu không muốn bị phạt. – Anh đe doạ.
- Tại sao? – Cô thắc mắc. Cô có chọc giận gì anh sao? Cô có mắc lỗi gì sao? Chẳng qua chỉ là…
- Không được tỏ ra thích thú như vậy.
- ?_?
- Anh không thích em có hứng thú với điều gì khác… cả người lẫn vật đều không được.
- ??_??
- Đồ ngốc! Em đúng là đại đại ngốc!!!! – Anh thở dài. [Ai mới thật là ĐẠI ĐẠI NGỐC đây?!??]
…
- Chết… quên mất……. – Đột nhiên cô bật dậy.
Cốppppp……
- Ui daaaaa………. Đauuuuuuuuu…………. – Cô nhăn nhó, chưa kịp đưa tay lên thì anh (lại) nhanh tay hơn, xoa chỗ vừa cụng vào xe cho cô.
- Búp Bê!!? Em… làm cái gì mà… - Anh vừa bực, vừa lo lại vừa buồn cười.
- Em quên… quên mất tiêu cái vụ….. Chết rồi… không biết anh Nhật có băm em ra thật không nữa?!??! – Cô hoảng hốt.
- Vụ gì? Sao Nhật lại băm em ra? – Anh vừa giữ chặt lấy cô đề phòng cô lại nhảy chồm chồm lên, vừa hỏi.
- Thì cái vụ giúp anh ấy ‘tìm vợ’ đấy. Tuần trước anh ấy có nói với em là bước 1 có vẻ đã hoàn thành rồi. Thái độ của My đối với anh ấy cũng khác trước rất nhiều. Bọn họ đã thân thiết hơn này, hiểu nhau hơn này… bla… bla… Anh ấy có hỏi em về bước 2. – Cô kể lể. – Tại vì lúc đó em đang buồn ngủ nên mới hẹn hôm sau sẽ xem xét rồi tắt phéng điện thoại đi. Nhưng mà… 1 tuần liền ngày nào em cũng quên mất. Mỗi lần anh ấy thúc giục em đều nói là đang nghiên cứu. Thành ra… anh ấy nổi giận gầm lên là hôm nay em mà không cho anh ấy câu trả lời thì… ặc ặc… Cuối cùng thì… hôm nay em lại quên mất rồi.
- … - Anh nghe xong không nói được câu gì.
Phản ứng đầu tiên chính là… lăn ra cười
Sau đó thì… thương thay cho thằng bạn thân. Ai bảo nhờ ai không nhờ lại đi nhờ cô Búp Bê này chứ?!!?!??
Cô không thèm để ý đến anh, nhanh chóng lôi chiếc điện thoại ra gọi cho Nhật. Mới 1 hồi chuông đã có người nghe máy.
- LÊ HƯƠNG KIM CHẾT TIỆT!!!! HÔM NAY EM LẠI DÁM TIẾP TỤC QUỊT HẢ!??!?!?! EM CHÁN SỐNG RỒI SAO?!?!????? ANH ĐÃ BẢO HÔM NAY LÀ HẠN CUỐI CÙNG CỦA EM CƠ MÀ!??!?!???? SAO EM LẠI TO GAN ĐẾN MỨC DÁM CH…
- Anh Nhật!!! Anh bình tĩnh lại đi… bình tĩnh 1 chút……. Anh nghe em nói… bình tĩnh… đừng nóng… – Cô run lập cập.
- MUỐN NÓI GÌ THÌ NÓI MAU!!!! – Nhật quát.
- Ặc… - Cô nuốt khan, không dám chậm chễ nửa giây. – Bước 2 là… GÂY HIỂU LẦM. Anh phải…
- CÁI GÌ?!??! EM ĐIÊN À?!?! – Nhật gầm rú. – KHÓ KHĂN LẮM ANH MỚI CHIẾM ĐƯỢC CẢM TÌNH CỦA MY, GIỜ EM LẠI BẢO ANH VỨT NÓ VÀO SỌT RÁC À?!?!? THẾ QUÁ LÀ UỔNG CÔNG VÔ ÍCH À!??!?!?? EM… ĐẦU ÓC EM CÓ VẤN ĐỀ GÌ KHÔNG VẬY? DÂY THẦN KINH CÒN ĐỦ CẢ KHÔNG? CÓ BỊ NGẤM NƯỚC KHÔNG? CÓ BỊ T…
- Không phải… không phải… ý của em không phải như thế… anh nghe em nói hết đã… đừng xồn xồn lên như thế chứ… - Cô toát mồ hôi.
- NÓI NHANH.
- Em muốn nói là… anh vẫn tiếp tục đối xử thật tốt với cậu ấy, vẫn tâm sự hàn huyện với cậu ấy. Nhưng giảm bớt đi 1 chút… giành thời gian để đi chơi với… ừm… ai nhỉ?!?! Ai là thích hợp nhất nhỉ?!?!?????
- Em nói gì thế?!?! Anh chẳng hiểu gì cả. – Nhật nhăn nhó.
- Haizzzzzz….. sao anh chậm hiểu thế nhỉ?!?! – Cô ủ rũ.
- Tại em nói khó hiểu đấy chứ?!?!? – Nhật gắt.
- Được rồi… được rồi… nói đơn giản là thế này… anh 1 mặt đối xử tốt với cậu ấy… 1 mặt đối xử tốt với… aaaaaa…… chị Thanh…
- Sao lại có Thanh ở đây??!
- Chính là nhờ chị Thanh giúp để làm My ghen đấy. – Cô giải thích. – Đến lúc cậu ấy đã tỏ rõ thái độ ghen tuông rồi thì…
- Hoàn thành bước 2? – Nhật đoán.
- Chuẩn. – Cô cười phá lên. – Anh thông minh lắm! Chính là như vậy.
- Em cáo già thật!! – Nhật khen ngợi. [Đây là khen ngợi?]
…
---------------------------------------
3.
Sau khi nghe ‘quân sư’ chỉ giáo, Nhật cứ nhìn chiếc điện thoại của mình cười cười như bệnh nhân lên cơn.
Anh thật không thể tưởng tượng được lúc My ghen sẽ có biểu hiện như thế nào??!! Khó chịu? Tức giận? Mắng người? Đánh người? Hay là… khóc???? Mới nghĩ đến My sẽ khóc thôi, anh đã thấy lạnh toát cả người rồi… híc híc… mong là cô sẽ không có phản ứng này… dù là đánh chém chửi mắng anh cũng được… nhưng tuyệt đối đừng có khóc… Cô mà khóc… anh sẽ bị suy tim…………….
…
Đám người làm nhà họ Doãn hết trố mắt ngạc nhiên lại thương cảm lắc đầu, rồi xì xào bàn tán... nói chung là đủ cả.
Còn về lí do…
Vì sao họ lại ngạc nhiên? Bởi vì trước giờ tình trạng của cậu chủ chưa từng đáng ngại như vậy. Nụ cười của cậu chủ chỉ có thể là 1 trong 3 loại: thứ 1 là hút hồn… thứ 2 là vui vẻ… và thứ 3 là xấu xa… nhưng lần này… hình như là thuộc dạng thứ 4 …aaaa….. mà dạng thứ 4 là gi? Chính là… thần kinh……… bệnh thần kinh đó…..
Vì sao họ lại thương cảm? Bởi vì cậu chủ đẹp trai, tài hoa, phong lưu của họ đột nhiên đầu óc lại có vấn đề, dây thần kinh lại chập vào nhau. Đúng là ông trời không có mắt!! [đây gọi là quả báo đấy!!? Haahaahaha………. ^0^]
Vì sao họ lại bàn tán? Bởi vì đó là bản tính của con người… bất kể là gặp chuyện gì khơi gợi trí tò mò thì đều phải buôn… buôn đến quên cả thời gian… buôn đến bỏ bê công việc…
…
Sau khi cười chán, Nhật quyết định gọi cho Thanh. Dù sao thì cũng phải được sự đồng ý giúp đỡ của Thanh anh mới có thể diễn thật tốt chứ nhỉ?!?!?! Chứ chẳng lẽ lại đi diễn 1 mình!??! Anh đâu có bị tự kỉ!!!?!!!
Tút… tút…
- Alo – Thanh nhanh chóng nghe máy.
- Thanh, là anh.
- Em biết. Anh có chuyện gì… à à… anh muốn nhờ em làm gì àaaaaa!??!? Giờ này chắc My đang ở chỗ làm thêm đấy. Có cần em chỉ đường cho không?? – Thanh đột nhiên cười như chưa bao giờ được cười.
- Em… em… không cần. – Nhật đỏ bừng mặt.
- Không cần? Thật sự không cần sao??? – Thanh hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn tiếp tục trêu. – Chẳng lẽ anh gọi điện cho em chỉ để hỏi thăm em thôi sao? Anh trở nên quan tâm đến em từ bao giờ thế!??!
- Mới thôi. – Nhật cũng không vừa, đáp lại ngay.
- Hả?!?!
- Anh vừa mới phát hiện ra em cũng rất đáng yêu, lại còn…
- Đáng yêu?? – Thanh ngã nhào xuống đất, trợn mắt hét lên. – Anh Nhật, không phải anh vừa đập đầu vào bồn cầu đấy chứ?!?!
- Cái gì mà đập đầu vào bồn cầu hả!??! Em nói linh tinh cái gì vậy!?!? – Chỉ nghĩ đến viễn cảnh đầu mình… oẹeeeeeeee……… oẹeeeeeee……. Anh đã không chịu được muốn nôn mửa rồi.
- Không phải thế sao tự nhiên anh lại đi nói mấy câu vớ vẩn kia? Hay là muốn nhờ em chuyển lời đến My??!
- Thôi… thôi… không đùa với em nữa. – Nhật gạt phăng. – Là thế này… vừa rồi Kim gọi cho anh nói bước 2 là… rồi bảo anh nhờ em… để cho My…
- Nghĩ là chúng ta phải diễn kịch trước mặt My sao? – Thanh hỏi lại.
- Đúng thế. Diễn càng đạt càng tốt. Làm sao cho My tỏ rõ thái độ ghen tuông là được. – Nhật gật gù.
- Ồooooooooooo….. cái này thú vị đây……. – Thanh cười gian. – Anh Nhật, em có nên tỏ ra là thích anh không nhỉ?!?! Đại khái như khen anh này, giả vờ nghĩ về anh này, kể lể chuyện của anh trước mặt My này…
- Tuỳ em. – Nói xong mới giật mình, Nhật vội dặn dò. – Ớ ớ… khoan đã… em nhớ là chỉ nói những điều tốt thôi đấy. Đừng có mà kể chuyện xấu chủa anh ra… không là anh sẽ không tha cho em đâu!!? [đây là dặn dò hay đe doạ nhỉ?!?!]
- Anh dám làm gì em sao? Anh không sợ em sẽ…
- Thôi thôi… con lạy mẹ… mẹ đừng có hùa với 2 cái người kia bắt nạt con đi!! Không cần mẹ thì con cũng sắp bị bức đến chết rồi đây. – Nhật nhăn nhó.
- Haaahhahaha………… - Thanh bật cười sảng khoái.
…
Và thế là ngay ngày hôm sau bước 2 của kế hoạch đã được tiến hành.
Người nào đó vừa bước đến trường đã bị Nhật kéo đi, nhưng người nào đó ở đây không còn là Kim nữa, mà là… Thanh.
- Gì vậy anh Nhật? Sao tự nhiên lại kéo em ra đây thế? – Thanh ngạc nhiên.
- Anh muốn thống nhất với em 1 chút.
- Thống nhất cái gì? – Thanh ngu ngơ.
- Thì về chuyện hôm qua anh nói đấy. Bây giờ chúng ta sẽ………….
Ting… ting… ting… ting……
Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại của Thanh reo lên cắt ngang lời nói của Nhật.
- Đợi em nghe điện thoại.
- Mặc kệ nó đi. Nghe làm gì??!! – Nhật gắt.
- Anh làm gì mà nóng thế??! My ở đấy chứ có chạy mất đâu mà sợ?!?! – Thanh cười cười.
- Hừ?!?! – Nhật sưng sỉa. – Đúng là kẻ phá đám.
- Kẻ phá đám đó chính là quân sư của anh đấy. – Thanh liếc nhìn màn hình điện thoại rồi nói to.
- Vậy sao? – Nghe thấy vậy, Nhật liền đổi thái độ. – Em mau nghe đi, nghe xem Kim nói gì… nhanh lên!!
- Đây đây… em nghe ngay đây… Anh đừng có cuống lên như thế chứ!?!? – Thanh phì cười. – Alo, chị đây.
- Chị Thanh yêu quý của emmmmmmm!!!! – Cô đai giọng ra. – Chuyện kia thế nào rồi!??! Anh Nhật đã nói với chị chưa?
- Rồi… nói từ hôm qua rồi…
- Hôm qua á?!?! – Cô kinh ngạc. – Nhưng chiều hôm qua em mới nói với anh ấy mà!?!?
- Thì anh ấy không đợi được nên đã xồn xồn lên ngay lúc ấy rồi đấy!!!
- Haaaahahahahahha……….. – Cô cười sằng sặc. – Đúng thật là Nhật láu táu mà!!? Vậy 2 người cố gắng diễn xuất ăn ý 1 tí nhá!?!? My tinh lắm! Chỉ cần 1 chút sơ suất thôi cũng có thể làm cậu ấy chú ý đấy.
- Chị biết rồi. – Thanh gật đầu. – Bao năm ở cùng em chị cũng có học hỏi được chút ít kinh nghiệm rồi!!
- Há há há… xem ra tài năng của em là quá to lớn rồi!!?!? Thật là khâm phục bản thân quá đi!!!!!!!!!!! – Cô tự sướng.
- Đúng rồi… mà em với anh Thiên đi đâu thế? Bao giờ thì 2 người về?!?!
- Bọn em đến biệt thự của anh ấy chơi. – Cô cười tít cả mắt. – Chắc phải mấy ngày nữa mới về được.
- Sắp vào học rồi, chị cúp máy nhé!?!
- Vâng.
- Sao? Sao? Kim nói gì thế??! – Nhật chồm tới hỏi ngay.
- Chẳng có gì liên quan đến anh đâu. – Thanh bỏ lên lớp, vừa đi vừa ngoái lại nhìn cái người đang ủ rũ ở đằng kia, cười đến đau cả bụng.
…
Cả buổi Thanh cứ ngồi nhìn My chằm chằm rồi cười khùng khục không thôi làm My lạnh cả sống lưng mà không dám hỏi han gì cả. Đến giờ ra chơi thì Thanh lại ‘bay’ đi như gió, thoắt cái đã không thấy tăm hơi đâu. Vào giờ thì lại quay trở về bình thản như không có chuyện gì. Thật là khó hiểu!!? #_*
Reeng… reeng… reeng…
Cuối cùng cũng hết buổi học.
- Chị Thanh! – My vội vàng gọi.
- Gì thế?? – Thanh giật mình quay lại.
- Chị… hôm nay chị lạ lắm! – My nheo mắt. – Vừa nãy chị đi đâu vậy???!!?
- Àaaa…….. sáng nay Kim vừa gọi điện bảo chị đi điều tra chút chuyện. Vừa rồi chị đi làm nhiệm vụ ý mà. Cũng tại mấy cái tên thám tử kia quá bất tài, cả 1 buổi sáng mà chẳng tìm ra cái khỉ gì cả… cho nên chị mới… thế đấy. – Thanh nói dối trôi chảy đến độ khiến My tin sái cổ.
- Vậy sao? – My gật gù. – Thôi, chúng ta đi ăn đi!!
- Ừm. – Thanh thở phào nhẹ nhõm. Cũng may cô có chút bản lĩnh, nếu không đã sớm bị tên Nhật kia hại chết rồi. Cái gì mà phải bàn bạc kĩ lưỡng, cái gì mà phải học thuộc kịch bản, cái gì mà phải…
Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzz…………. Nản thật!!!!!! Biết vậy chẳng nhận lời cho xong. #_#
Thanh thấy thật thương cho My khi rơi vào tầm ngắm của Nhật, mà còn là tầm ngắm VIP nhất từ trước đến nay nữa chứ. Sống cùng tên đó cả đời, không sớm thì muộn cũng sẽ tức hộc máu.