Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Tìm lại tình yêu trang cuối
Chương 36: Nguyên nhân thật sự

- Thì ra là thế. Cuối cùng cũng vẫn cứ trả thù tôi. Yêu? So với hận thì chẳng là gì cả. Ha ha… – Cô ngẩng mặt nhìn anh, tuy rằng khoé miệng đang nhếch lên, nhưng nước mắt vẫn không thể kìm nén lăn dài.
- Cái gì?
- Anh cao tay lắm! – Cô bỏ lại 1 câu, rồi quay đầu chạy thẳng.
- … - Anh ngẩn cả người, chẳng rõ tại sao cô lại có phản ứng như thế. Nhưng khi nhìn kĩ tờ báo dưới đất, nhìn vào tên phòng viên viết bài báo đó, anh đã phần nào hiểu được. Lập tức chạy theo cô.

Cô chạy… chạy… cứ thế cắm đầu cắm cổ mà chạy… cho đến khi phát hiện ra mình đã chạy xuống tầng hầm cô mới dừng lại.
Ngồi phịch xuống 1 góc tường, cô ôm mặt khóc nấc lên.
Tại sao… tại sao biết bao nhiêu chuyện cứ thế đổ hết lên đầu cô? Tại sao bọn họ không thể để cho cô thở 1 chút? Tại sao lại không thể buông tha cho cô? Kiếp trước có phải cô đã gây ra tội lỗi gì quá lớn khiến cho ông trời căm giận nên mới giáng xuống đầu cô nhiều trừng phạt như vậy không? Nhưng cho dù có trừng phạt, thì cũng có cần phải tuyệt tình thế này không?

6 năm trước…
Cô bị người bạn thân nhất phản bội muốn đẩy cô xuống vực thẳm… trong cơn kích động đã gây ra tai nạn hại chết 2 con người vô tội, khiến cô luôn bị dằn vặt giày vò hàng đêm…

3 năm trước…
Cô bị người cô kính trọng hãm hại muốn lấy mạng cô… mãi mãi mất đi người vú yêu thương cô như con đẻ… không còn được gặp lại người quản gia mà cô yêu quý như bố ruột…

1 tuần trước…
Cô bị người con trai cô yêu nhất ruồng bỏ… thậm chí là căm hận…

Như vậy vẫn còn chưa đủ hay sao?
Tại sao vẫn còn muốn tiếp tục ép cô vào đường cùng?
Tại sao cứ muốn cô phải sống không bằng chết?
Tại sao?
Tại sao?>>>>>>>>??
RỐT CUỘC LÀ TẠI SAOOOOOOOO?????????????????

Nghe thấy tiếng khóc bi thương của cô mà trái tim anh như bị từng nhát dao sắc nhọn đâm vào… đau đến nỗi anh muốn khuỵu xuống.
Anh muốn đến bên cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn dỗ dành cô, muốn trấn an cô, muốn giải thích với cô… nhưng… tại sao cứ nghĩ đến bố mẹ, anh lại không thể khoan dung với cô? Rõ ràng vẫn còn rất yêu cô, rất muốn được ở bên cô, nhưng cứ nghĩ đến đáng lẽ anh đã có thể có 1 gia đình hạnh phúc, anh lại hận cô đến thấu xương…

YÊU… nhưng lại cứ HẬN…

HẬN… nhưng lại không thể không YÊU…

Cảm giác này, phải nói làm sao đây?
Nỗi đau này, phải diễn tả thế nào đây?
Phải làm sao mới có thể khiến cho cô hiểu nỗi lòng của anh?
Phải làm sao anh mới có thể không đau khổ nữa?

Cứ như vậy,
Trong tầng hầm tăm tối,
Cô ngồi ở đó, anh đứng ở đây…
Cô tuyệt vọng khóc, anh đau đớn dõi theo…
2 người… cho đến bao giờ mới có thể không còn đau khổ?
Ở bên nhau? Điều đó giống như là ước muốn tầng hầm tối tăm này có thể có ánh điện sáng chói rực rỡ sắc màu. Liệu có thể sao?

Không biết bao lâu sau, cô dường như không còn sức để khóc nữa, 2 mắt đã sớm sưng đỏ cả lên.
Cô muốn đứng lên, nhưng chân đã tê cứng, hơn nữa toàn thân dường như bị hút hết sức sống, không thể nào đứng vững được.
- Cẩn thận! – Thấy cô chuẩn bị ngã xuống, anh rốt cuộc cũng không thể tiếp tục đứng yên được nữa.
- Cám ơn. – Cô bám vào tay anh, cố gắng đứng dậy 1 lần nữa.
- … - Anh không nói gì, lòng lặng lẽ đau vì câu nói khách sáo xa lạ vừa rồi của cô.
Bọn họ… chỉ có thể như thế này thôi sao? Là ai đã khiến nó trở nên như thế này? Anh… hay là… cô? Là do cô đã gây ra tội lỗi quá lớn? Hay là do anh không thể rộng lượng mà tha thứ cho cô 1 lần?

- Cái đó… không phải tôi làm. – Sau 1 hồi suy nghĩ đắn đo, anh vẫn quyết định mở miệng giải thích, cũng chẳng rõ vì lí dó gì, chỉ là… anh không muốn cô hiểu lầm… không muốn cô nghĩ là anh cố ý trả thù cô bằng cách đó. Anh… cho dù thế nào cũng sẽ không hèn hạ như thế. Hơn nữa, cố ý làm tổn thương cô… anh có chết cũng không nghĩ đến.
- … - Cô chỉ im lặng không nói.
- Thực sự không phải do tôi. Người đó, đúng là bạn của tôi, cũng rất ít khi viết bài, chỉ trừ khi có người quen nhờ vả. Nhưng là… tôi thật sự không làm gì cả. Tôi cũng không biết đến bài báo đó cho đến khi đọc nó hôm nay. – Anh khẩn trương muốn cô hiểu rõ.
- …
- Mặc dù tôi rất rất hận cô, nhưng tôi… - Anh thật sự muốn nói là anh vẫn không thể ép mình không yêu cô nữa, nhưng lời nói ra lại thành. - … không hề muốn trả thù cô.
- Nói dối. – Cô trừng mắt. – Làm gì có ai hận mà không muốn trả thù?
- Tôi thật sự không có.
- Tôi không tin.
- Tại sao lại không tin tôi? – Anh nổi cáu. Không phải trước đây cô luôn tin anh vô điều kiên sao?
- Buồn cười! Có ai đi tin người hận mình thấu xương không?
- Tôi… - Anh siết chặt tay, cố gắng không ném cô ra khỏi đây ngay bây giờ. – Hừ!? Đã như vậy, tuỳ cô muốn nghĩ thế nào cũng được. – Anh tức giận quay người ra khỏi tầng hầm.
‘Nói dối’
‘Tôi không tin’
‘Buồn cười! Có ai đi tin người hận mình thấu xương không?’
Rất kiên quyết! Rất vô tình!
Không hổ là Lê Hương Kim, thậm chí cô còn không hề có ý định giải thích với anh về bài báo đó…
Thác loạn vũ trường?
Quyến rũ đàn ông?
Sử dụng thuốc lắc?
Khách quen của khách sạn?
Từng đi phá thai?
Rốt cuộc là như thế nào? Làm sao lại có thể có chuyện đó? Theo như bài báo đó viết, khi ấy cô mới có… 14 tuổi… Làm thế nào mà lại… Cô là con gái cơ mà? Làm sao có thể hư hỏng như vậy? Không được nghĩ lung tung, anh phải tin cô. Cô sẽ không sống như thế.

Nhưng, tại sao cô không giải thích với anh?? Cô không sợ anh hiểu lầm hay sao? Không sợ anh tức giận hay sao? Không sợ…
À phải rồi, anh đâu có còn là gì của cô nữa? Mọi chuyện không phải đã chấm dứt rồi sao? Đã không còn quan hệ gì nữa thì tại sao cô lại phải tốn công giải thích với anh nhỉ??

Thật sự… chỉ còn 1 mình anh yêu cô thôi sao?
Thật sự… chỉ còn 1 mình anh vì cô mà thương tâm thôi sao?
Thật sự… chỉ còn 1 mình anh là vẫn luôn luôn quan tâm lo lắng cho cô, ánh mắt không tự chủ được luôn luôn dõi theo cô thôi sao?

Không được… không được như vậy… tuyệt đối không thể được. Cô chính là kẻ thù của anh… là người đã hại chết bố mẹ anh… là người đã khiến anh không thể có 1 gia đình hoàn chỉnh… Anh cần phải ghi nhớ, mãi mãi phải ghi nhớ, không bao giờ được quên, dù chỉ là 1 giây… Cô là người anh phải hận… hận suốt đời…
Cho dù không hận, cũng không thể tiếp tục mù quáng mà yêu cô. Cô đã tàn nhẫn như vậy, vô tình như vậy, anh hà cớ gì phải tiếp tục tự giày vò bản thân? Cô đã không còn cần anh nữa, anh cần gì phải tiếp tục quan tâm cô?
Được, cứ như vậy đi.
… không yêu…
… không để ý…
… thì sẽ không thấy đau nữa….
---------------------------------------
2.
Cô về thẳng nhà, không hề có ý định học hành gì nữa. Chuyện đã như vậy, làm sao có thể tiếp tục đến trường nữa? Cô đâu có phải loại con gái mặt dày không biết xấu hổ nhục nhã.
Bài báo đó, anh nói không phải anh? Không phải anh thì còn là ai vào đây nữa? Phòng viên đã viết bài rất ít khi xuất hiện, hơn nữa chỉ có người quen mở lời anh ta mới ra mặt. Trong tất cả những người hận cô, thù cô, còn có ai quen biết anh ta chứ?!? Còn có ai…
Đợi đã, quen biết… quen biết tên nhà báo đó… anh quen… chẳng lẽ… Cô sợ hãi không dám nghĩ tiếp nữa. Nếu như nghĩ tiếp, cô không biết mình còn có thể tiếp tục mạnh mẽ đối mặt được nữa hay không.
Thâm độc, quá thâm độc! Đánh vào danh dự của cô, quá khứ của cô… không cần ra mặt cũng có thể khiến cô suy sụp. Thật không hổ là Chủ tịch tập đoàn tài chính Sky lớn mạnh, nhưng mà… có phải ông làm hơi quá rồi không? Bịa đặt như thế, không sợ bị người ta lật tẩy sao?

Cô cứ chui trong phòng cả ngày không chịu ra, trong đầu không ngừng hiện lên từng chữ từng chữ viết trên bài báo đó.
Rầm… Rầmm… Rầmmm…
- Kim! Kim!!!! Mở cửa cho chị! Chị muốn nói chuyện. – Đang rúc trong chăn nghĩ ngợi, bỗng nhiên tiếng nói hớt hải của Ngọc Thanh vang lên cùng với tiếng đập cửa không ngừng khiến cô thở dài.
Cạchhhhh…
- Kim, chuyện này là thế nào? – Cánh cửa vừa mở ra, Thanh lập tức xông vào với tờ báo bị vò nát trên tay.
- … - Cô quay đầu đi, cố gắng không chạm phải dòng chữ đỏ chót kia 1 lần nữa.
‘CUỘC SỐNG ĂN CHƠI THÁC LOẠN CỦA CÔNG CHÚA GOLD 14’ ư? Nực cười! Cuộc sống của cô là thế nào thì tự cô biết, còn cần bọn họ soi mói chỉ trích hay sao? Bọn họ có hiểu gì không mà xen vào? Có biết gì không mà nhục mạ cô?
- Kim, nói cho chị nghe, đã xảy ra chuyện gì? Năm đó rốt cuộc em đã làm cái gì? Tại sao tên nhà báo này lại có những bức ảnh thế này?
- Chị đừng hỏi nữa. – Cô cau mày. Cô đã đủ đau đầu lắm rồi, không cần Thanh phải tiếp tục làm loạn ở phòng cô. Chẳng lẽ ngay cả Thanh – người cô tin tưởng tuyệt đối – cũng muốn bức cô phát điên sao?
- Chị chỉ muốn biết, chị chỉ quan tâm em thôi. – Thanh nắm lấy tay cô, nhìn cô van xin. – Kim, nói cho chị nghe có được không? Cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng cho chị biết, để chị giúp em giải quyết, được không?
- Chị không giúp được em đâu. – Cô lắc đầu.
- Chị sẽ cố gắng hết sứ…
- Cho dù có cố thế nào thì cũng không thể. – Cô kiên quyết hất tay Thanh ra, chui lên giường trùm chăn kín đầu.
- Chẳng lẽ… tất cả đều là sự thật? – Thanh run rẩy hỏi.
- Không phải.
- Vậy thì t…
- Chị đừng hỏi nữa, em sẽ không nói đâu.
- Kim…
Thanh biết, cho dù cô có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không thể thay đổi quyết định của Kim. Một khi Kim đã kiên quyết như vậy, thì nhất định có đánh chết cũng không chịu mở miệng.
Nhưng mà… cô thật sự không thể bình tĩnh nổi. Chuyện này…

Theo như bài báo đó viết,
Năm Kim 14 tuổi đã bắt đầu ăn chơi đàn đúm, tiệc tùng thâu đêm với đám bạn không mấy tử tế. Thác loạn vũ trường, sử dụng thuốc lắc, thuê phòng khách sạn là chuyện thường ngày. Thậm chí… thậm chí trong đó còn viết cô đã từng phải đi phá thai tại 1 phòng khám tư nhân. Mà vị bác sĩ kia cũng đã tiếp nhận phỏng vấn, nói rõ ràng thời gian địa điểm, chỉ có điều, khi ấy cô đeo khẩu trang cho nên bác sĩ cũng không nhìn rõ mặt mũi ra sao, chỉ biết cô nói cô là Lê Hương Kim. Còn có… còn có rất nhiều người khác tham gia phỏng vấn, hầu hết đều là những người đã chứng kiến cuộc sống không mấy tốt đẹp của cô trước đó…

- Kim, chị biết bây giờ em không muốn nói chuyện, nhưng chị không thể giữ im lặng được. Chị luôn coi em như em gái ruột của chị, em cũng biết mà, phải không? Chị thật sự rất rất lo cho em. Lúc đọc được bài báo kia, lúc nghe thấy mọi người bàn tán chế giễu em, chị không thể bình tĩnh được, mặc dù chị biết, có gấp gáp, có tức giận thì cũng không thể làm được gì cả. Chị muốn giúp em, muốn giúp em giải thích mọi chuyện, lấy lại danh dự… Chị thật lòng muốn giúp em, Kim. Vì thế, em có thể nói cho chị biết không? – Thanh nói với giọng cầu khẩn.
- Chị Thanh… em… em… - Cô bỗng nhào tới ôm chầm lấy Thanh khóc thút thít như trẻ con.
Cho dù là công chúa của Gold, là thiên kim đại tiểu thư thì sao chứ? Cô cũng chỉ là 1 con người bình thường, cũng có sức chịu đựng, cũng biết mệt mỏi, cũng có thể suy sụp. Tất cả những chuyện này đẫ vượt quá sức chịu đựng của cô rồi. Bây giờ đây cô cảm giác như mình vừa bị rút hết sức lực, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi rã rời. Cô cần lắm 1 bờ vai để có thể dựa vào, 1 trái tim có thể sẻ chia thông cảm, 1 người để có thể trút bỏ gánh nặng…
- Kim, có chuyện gì thì nói với chị được không? Nói ra em sẽ thấy nhẹ nhõm hơn, mà chị cũng có thể cùng nghĩ cách giúp em. – Thanh đưa tay vỗ vỗ lưng cô an ủi, khoé mắt cũng dần đỏ lên. – Em tin tưởng chị chứ Kim?
- Tin… em tin… - Cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.
Cô tin Thanh, đương nhiên tin Thanh. Từ nhỏ Thanh đã luôn coi cô như em gái ruột của mình, quan tâm bảo vệ cô còn hơn cả Bảo. Làm sao cô lại không tin người chị gái như vậy chứ?
Nhưng mà… chuyện này đâu phải là vấn đề tin hay không tin, mà là… cô thật sự không biết phải nói như thế nào, phải giải thích ra làm sao, phải bắt đầu từ đâu. Cô không biết, thật sự không biết mà…
- Có gì cứ từ từ nói, đừng nóng vội. – Như hiểu được suy nghĩ ccủa cô, Thanh nhẹ nhàng lên tiếng, giọng nói tràn đầy sự lo lắng cùng quan tâm vô hạn.
- Em… - Cô hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại, bắt đầu kể. – Chị Thanh, thực ra em… năm 14 tuổi đúng là có đi bar.
- CÁI GÌ??????? – Thanh trợn mắt.
Mặc dù, mặc dù, đi bar đối với cậu ấm cô chiêu mà nói thì là… là… là… cũng thực bình thường, nhưng mà… cái này, Kim không phải như vậy mà. Cô lớn lên cùng với Kim, cô biết… Kim không phải như thế, nhưng…
- Em thề, chỉ có 1 lần, đúng 1 lần duy nhất. – Cô giơ tay lên đảm bảo. – Lần đó là… là… là Đỗ Cẩm Vân dẫn em đi.
- CÔ TA DÁM ĐƯA EM ĐẾN CHỖ ĐÓ? – Thanh hét toáng lên, đầu bốc khói nghi ngút.
- Cô ta… thực chất là lừa e…
RẦMMMMM…
Cô còn chưa nói hết, cánh cửa phòng đã bị ai đó dùng hết sức đạp một phát không thương tiếc. Sau đó, 1 giọng nói, à không, chính xác là 1 giọng thét như như có thù oán ngàn đời với màng nhĩ của người ta.
- LÊ HƯƠNG KIMMMMMMMMMMMMM!!!!!
- ??????????? – Thanh kinh ngạc chôn chân tại chỗ.
- ##################### - Cô sợ quá mà ngồi đơ luôn ở trên giường.
- LÀM CÁI GÌ MÀ TRỢN MẮT HÁ MỒM NHƯ NHÌN THẤY MA THẾ? – Nhật quát, mặt mày đỏ bừng bừng như vừa ăn phải ớt.
- Anh… anh đến đây… làm… làm… làm cái gì? – Cô cố gắng lên tiếng hỏi.
- CÒN LÀM CÁI GÌ NỮA, ĐƯƠNG NHIÊN LÀ ĐỂ LÀM RÕ MỌI CHUYỆN. – Nhật nhảy tót lên trên giường, ngồi đối diện cô, khoanh tay trước ngực, ánh mắt kinh khủng chiếu thẳng vào cô như đang nhìn tù nhân.
- Làm rõ… cái… cái gì? – Cô hơi run.
Cô đã bao giờ sợ Nhật như thế này chưa? Hình như là chưa, à, chắc chắn là chưa. Nhưng, ánh mắt như muốn bóp chết cô đến nơi kia khiến cho cô không kiềm chế được mà run lẩy bẩy, người cũng tự động lùi sát vào góc giường.
- Người lái xe đâm vào bố mẹ Thiên… là em? – Nhật cố gắng lắm mới hạ được giọng xuống 1 chút.
Anh THỀ là anh không hề muốn lớn tiếng như thế, cũng không muốn doạ dẫm gì cô cả. Nhưng mà, vừa rồi khi nghe Thiên nói lí do chia tay với cô, anh dường như có cảm giác là… mình đã chết rồi, bởi vì quá kinh ngạc cùng sợ hãi mà lăn ra chết rồi. Anh không quan tâm đến sự ngăn cản cùng phản đối quyết liệt của Thiên, chạy như bay đến lớp tìm cô, nhưng thứ anh xem được lại là cái gì? Chính là bài báo vạch trần cuộc sống ăn chơi sa đoạ 5 năm trước của cô. 5 năm? 5 năm trước? Lúc đó cô mới có mấy tuổi???? 14… là 14 tuổi… mới có 14 tuổi… Dù tim có khoẻ mạnh, não bộ có vững trãi thế nào đi nữa thì anh cũng chịu không nổi. Hôm nay cho dù khi trở về có bị Thiên đánh chết đi sống lại anh cũng phải hỏi cô cho rõ ràng, bắt cô giải thích tất cả mới thôi.
- A____________A – Cô mở to mắt nhìn Nhật. Làm sao Nhật biết được? Mặc dù, mặc dù chuyện này cũng không còn là 1 bí mật, nhưng mà… làm sao người không liên quan như Nhật cũng biết?
- Anh… anh vừa nói… cái gì? – Thanh choáng váng túm lấy Nhật, kích động hỏi liên hồi. – Anh nói gì cơ? Cái gì mà lái xe? Cái gì mà đâm xe? Cái gì mà bố mẹ của anh Thiên? Anh nói lại lần nữa xem, anh nói lại cho em nghe xem…
- 19 năm trước bố mẹ của Thiên không hề xảy ra tai nạn gì cả. Mà nguyên nhân khiến họ rời khỏi thế gian này, chính là vụ tai nạn giao thông cách đây 5 năm, người lái chiếc xe ô tô đã đâm vào họ là Kim, Lê Hương Kim. EM NGHE RÕ CHƯA? CHÍNH KIM ĐÃ GIẾT BỐ MẸ CỦA THIÊN, GIẾT 2 MẠNG NGƯỜI ĐÓOOOOOOOOOOO…..
- Em không cố ý. – Cô yếu ớt phản kháng, nước mắt lại bắt đầu tràn mi. – Em thật sự không cố ý đâu… em cũng không muốn thế… em thật sự không ngờ được lại xảy ra tai nạn… em càng không ngờ lại hại bố mẹ Thiên như vậy… em không cố ý… thật sự không cố ý…
- HÔM NAY EM NHẤT ĐỊNH PHẢI GIẢI THÍCH RÕ RÀNG CHO ANH. – Nhật kiên quyết.
Nói thế nào thì anh cũng không tin cô lại là người như thế. Cả vụ tai nạn với bài báo kia, anh đều không thể tin được. Cho dù cô thật sự đã gây ra tai nạn, thì chắc chắn cũng sẽ có nguyên do. Cho dù cô thật sự sống như thế kia, thì chắn chắn cũng có 1 bí mật nào đó ẩn đằng sau. Anh tin cô, nhưng anh cũng cần phải biết được sự thật, nếu không, niềm tin này, sớm muộn cũng không còn.
- Vâng… vâng… em nói… anh muốn biết gì em đều nói. – Cô gật đầu lia lịa.
Cô không phải đồ ngốc, đương nhiên nhận ra, Nhật là đang muốn cho cô cơ hội, cơ hội giải thích. Cô nhất định sẽ nắm chặt lấy không buông. Dù sao cô cũng chịu không nổi sự cô độc giày vò này rồi. Cô rất mệt mỏi, cho nên… Nhật muốn biết gì, Thanh muốn nghe gì, cô cũng đều nói hết, sẽ nói tất cả.
---------------------------------------
3.
- Vụ tai nạn đó là như thế nào? Tại sao em lại lái xe khi mới 14 tuổi? Còn phóng nhanh như thế nữa, muốn chết sao? – Thanh nóng ruột không chịu nổi.
- Em… hôm đó là bởi vì…

13/6/2003…
Ting… tang… toong… teng…
Khi cô đang chăm chỉ làm bài tập về nhà thì tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong căn phòng rộng lớn.
- Chị Vân!!! – Cô mừng rỡ reo lên.
- Bây giờ em rảnh không? – Trái ngược với thái độ vui vẻ của cô, giọng Cẩm Vân có cái gì đó là lạ.
- Em đang làm bài tập, cũng sắp xong rồi. Sao hả chị? – Cô 1 tay cầm điện thoại, 1 tay vẫn tiếp tục múa bút.
- Tối đi chơi với chị không?
- Đi đâu ạ? – Cô sáng mắt lên.
- Đến 1 nơi… rất vui. – Cẩm Vân hơi ngập ngừng 1 chút, dường như vẫn còn nhiều đắn đo suy tư.
- Mấy giờ ạ? Em đến nhà chị nhé? – Cô phấn khởi ra mặt.
Được đi chơi mà, ai chẳng thích? Hơn nữa, còn là đi chơi với Cẩm Vân. Cô quen Cẩm Vân được mấy năm rồi, 2 người cũng rất thân thiết. Tuy rằng cô không thích tính cách tiểu thư đỏng đảnh của Cẩm Tú, nhưng điều đó chẳng liên quan gì đến Cẩm Vân cả. Là chị em thì sao chứ? Tính cách của họ gần như là trái ngược hoàn toàn. Cẩm Vân rất xinh đẹp, hoà đồng, thân thiện. Còn Cẩm Tú, tuy khuôn mặt đáng yêu xinh xắn, nhưng con người lại kiêu căng, ngạo mạn. Chỉ cần không phải là những người thuộc tầng lớp thượng lưu, cô ta liền ném cho họ ánh mắt xem thường cùng thái độ khinh ghét. Nói tóm lại, cô ghét Cẩm Tú, nhưng lại rất thích Cẩm Vân.
- Khoảng 10h chị sẽ đến đón em.
- Ơ… sao muộn thế ạ? – Cô thắc mắc. Không phải là bình thường nếu có đi chơi thì Cẩm Vân cũng luôn nhắc nhở cô phải về nhà sớm sao? Tại sao hôm nay lại rủ cô đi chơi muộn thế?
- Em làm bài tập đi, tí nữa chị đến. – Cẩm Vân nói rồi tắt máy luôn.
Cô không thể tiếp tục nói chuyện với Kim được. Cô sợ mình sẽ mềm lòng, cô sợ mình sẽ không thể thực hiện kế hoạch mà cô đã dày công vạch ra. Kim rất tốt, rất ngây thơ, lại đáng yêu. Nhưng, cô không thể tha thứ, tuyệt đối không thể tha thứ cho Kim. Chính Kim đã hại cô, hại cả đời cô. Nếu như hôm đó Kim hôm đó Kim đến sớm hơn, thì có lẽ… có lẽ… cô đã không bị như thế. Cô đã nhắn cho Kim, rõ ràng đã nhắn, đã cầu cứu, nhưng… Cô hận Kim, hận đến tận xương tuỷ. Vì vậy, cô nhất định phải kéo Kim cùng xuống vực thẳm, bằng mọi giá.

- Chúng ta đang ở đâu thế? – Cô cố gắng hét lên với người bên cạnh.
Khi đó mới 14 tuổi, thật sự không biết bar là cái gì, cũng không biết được Cẩm Vân tại sao lại đưa cô đến đây. Cô chỉ biết bám theo Cẩm Vân không rời nửa bước, cố gắng mở to mắt ra nhìn xung quanh nhưng cũng chẳng nhìn rõ cái gì cả.
Nơi này thật sự là rất đáng sợ. Cô mới chỉ bước vào có 1’ mà đầu óc đã muốn quay cuồng, người đã muốn ngất xỉu.
- Chị Cẩm Vân, chúng ta ra ngoài đi có được không? – Cô kéo cánh tay Cẩm Vân, nài nỉ.
- Ra cái gì mà ra. Vào rồi thì không có cửa mà ra đâu. – Cẩm Vân hừ lạnh.
- … - Cô đứng đơ ra, cho dù không hiểu là có chuyện gì xảy ra nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Từ trước đến giờ, Cẩm Vân chưa bao giờ đối xử với cô như thế này. Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt căm ghét này là sao? Cô đâu có làm sai chuyện gì? Chẳng lẽ Cẩm Vân vẫn còn giận vì hôm trước cô để chị phải chờ sao? Nhưng mà, cô cũng đã xin lỗi rồi mà!!?
- Ai vậy? Xinh thế!!! – Giọng 1 tên con trai vang lên ngay trước mặt cô làm cô giật mình.
- Xin chào, tôi là Lê Hương Kim. – Cô theo bản năng tự giới thiệu.
- Ồooo… Người đẹp, mặt xinh, đến giọng nói cũng rất hay, rất đáng yêu. Anh thích em rồi đó. – Anh ta cười ha hả.
- >0< - Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Với cái không khí điên loạn này, nếu như cô còn ở lại đây thì chắc chắn sẽ bị đau tim mà chết mất. – Chị Cẩm Vân, em muốn ra ngoài.
- Ra ngoài làm gì chứ? Ở lại đây chơi với anh cho vui. – 1 tên khác kéo tay cô làm cô lảo đảo ngã phịch xuống ghế.
- ANH LÀM CÁI GÌ THẾ HẢAAA??? – Cô tức giận quát lớn.
- Làm gì mà nóng nảy thế cô bé? – Tên đó không những không biết đường xin lỗi cô mà còn cười ha hả như đang xem kịch.
- Đáng ghét! – Cô tức muốn thổ huyết. Cái tay chết tiệt kia, đã chọc giận cô lại còn muốn nghịch tóc cô? Hừ?!?! Mơ sao? Cô gạt phắt tay anh ta ra, kêu ầm lên. – KHÔNG CHO PHÉP ANH ĐỘNG VÀO TÔI.
- Cô bé bao nhiêu tuổi? – Tên lúc nãy chợt nhảy chồm đến trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kinh dị.
- 14
- 14? – Anh ta kinh ngạc, nhìn sang Cẩm Vân. – Này nhóc, sao lại dẫn trẻ con đến đây? Muốn chết sao??????
- 14 thì sao? Chết được à? – Cẩm Vân vừa uống rượu vừa lạnh nhạt hỏi.
- Chết thật đấy. – Tên ngồi bên cạnh cô cũng xen vào, khuôn mặt lộ rõ vẻ lo lắng. – Cô bé này còn chưa đến 16, làm sao mà ra tay?
- … - Cô ngồi 1 bên ngẩn ngơ.
Ra tay cái gì? Á… không phải là muốn đánh cô chứ? Hay là… bán cô đi????? Á á á á… cô không muốn đâu. Cô còn muốn gặp lại bố mẹ, cô còn muốn tiếp tục chơi với bạn bè, cô còn muốn vui đùa cùng anh chị em, cô còn muốn bắt nạt Bảo. Cô không muốn bị đánh chết, càng không muốn bị bán đi.
Nhưng mà… khoan đã, có chị Cẩm Vân ở đây, làm sao họ có thể hại được cô? Ừm… đúng rồi. Cô không cần phải lo lắng làm gì. Chị Cẩm Vân nhất định sẽ bảo vệ cô, không để cho cô bị người ta bắt nạt.
- Tại sao không thể? – Cẩm Vân liếc mắt. Cũng chỉ là kém cô 1, 2 tuổi thôi, làm gì mà kinh hoàng như thế? Tên kia có thể tàn nhẫn với cô như thế, tại sao bọn họ lại không thể ra tay với Lê Hương Kim này?
- Cô… - Tên con trai kia tức giận đập bàn. – Hừ!!? Cô muốn đẩy tôi vào tù sao? Đừng có mơ!
- Anh ta không cần, vậy anh có cần không? – Cẩm Vân quay sang tên nãy giờ đứng im bất động nhìn cô chằm chằm.
- Cần. – Anh ta chỉ đáp 1 chữ, lập tức kéo tay cô làm cô giật mình.
- Làm cái gì? Anh làm gì vậy??? – Cô hoảng hồn kêu to.
- Im lặng. – Anh ta bịt miệng cô lại, nhếch mép. – Bé con xinh lắm, anh rất thích.
- Ưm… ưm… - Cô trừng mắt.
Xinh thì sao? Thích thì sao? Là anh ta thích cô, cũng không phải cô thích anh ta, làm cái gì mà lại ôm cô??
Hừ hừ hừ… từ trước đến giờ chưa có ai dám thô bạo như thế với cô. Hôm nay anh ta chết chắc rồi.
Nghĩ được làm được, cô lập tức co chân đạp thẳng vào đầu gối anh ta 1 cách không thương tiếc.
- CHÓ MÁ. – Bị đau, anh ta chửi ầm lên, cáng siết chặt tay cô làm cô đau điếng.
- Bỏ ra, anh bị điên sao? Bỏ tôi ra… Làm cái gì? Anh làm gì vậy? Mau buông tôi ra. Anh muốn chết sao? Mau bỏ… mau… bỏ tôi ra… ưm… ưm… ưm… - Cô cố gắng đẩy anh ta ra nhưng không nổi, giãy giụa thế nào cũng là vô ích. Thậm chí miệng cũng bị bịt lại không nói được nữa.
- Dám đá tao? Dám chửi tao?? Mày mới là chán sống. – Tên đó trợn mắt nhìn cô làm cô co rúm lại. – Ngoan ngoãn 1 chút có phải hơn không? Sao cứ thích thân lừa ưa củ tạ thế???
- Ưm… ưm… ưm… ỏ a… ưm…
Cô đã gọi, đã cầu khẩn, đã van xin Cẩm Vân, nhưng cô ta từ đầu đến cuối vẫn là ngồi yên tại chỗ, nhếch mép nhìn cô, trong ánh mắt phát ra ánh sáng dị thường.
Cô dường như không thể tin nổi vào mắt mình. Có phải là cô bị ánh đèn ở đây làm cho hoa mắt, không khí ở đây làm cho choáng váng rồi không? Nếu không thì tại sao cô lại nhìn thấy trong ánh mắt kia có… cái gì đó như là… HẬN… phải rồi, chính là hận, hận đến tận xương tuỷ.
Tại sao?

Cô đã làm cái gì sai?

Cô đã làm cái gì chứ?

Rốt cuộc đã làm cái gì???????????

Cô hoảng loạn vừa la hét vừa giãy giụa, nước mắt không ngừng lăn dài, không những sợ hãi tột độ, mà còn đau đớn cùng cực… đau vì bị người mình tin tưởng phản bội… đau vì bị người mình luôn coi là bạn hãm hại… mà không rõ lí do…
CHOANGGGGGGGGGGGG……………
Bỗng nhiên 1 chai rượu bị ném mạnh xuống đất vỡ tan tành tạo nên 1 âm thanh chói tai đầy đáng sợ. Ai nấy đều giật mình đơ ra tại chỗ.
- ĐỒ LƯU MANH, ANH ĐI CHẾT ĐI!!!!!!!! – Nhân cơ hội, cô dùng hết sức đẩy tên xấu xa kia ngã chòng gọng xuống đất, sau đó co giò bỏ chạy, đầu cũng không dám quay lại.
- CON KHỐN!!!!!!! MÀY DÁM ĐẨY NGÃ ÔNG? HỪ HỪ HỪ… - Tên kia lửa giận phun tứ phía, vừa chửi ầm lên vừa lồm cồm bò dậy, nhằm phía cửa xông tới.
Bộppppp…
Hắn ta chưa kịp đi được mấy bước đã bị 1 cái gì đó đập thẳng vào đầu, nhất thời đứng đực ra. Chờ đến lúc hắn thức tỉnh, quay đầu lại thì Cẩm Vân đã biến mất sau cánh cửa, chỉ còn lại 1 đống tiền vung vãi khắp sàn.
- Thì ra… vừa rồi là tiền à? – Hắn ngẩn ngơ. – Thảo nào… đau nhưng cảm giác cũng không tồi. [@_____________________%]

11h40’…
Cô hoảng loạn lái xe như điên trên đường. Dù mới chỉ 14 tuổi, dù tay lái của cô chỉ là con số 0.5, nhưng…
… Lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi ghê tởm đó… đi càng xa càng tốt… Cô không bao giờ muốn quay lại đó… không muốn tin… không muốn đối diện… không muốn nhớ lại… Tất cả những chuyện vừa xảy ra, cô mong sao chỉ là 1 cơn ác mộng và cô sẽ tỉnh dậy thật nhanh…
Nhưng… nếu như chỉ là ác mộng… tại sao cô lại thấy đau đớn như thế? Cảm giác bị chính người bạn thân nhất phản bội… tính kễ… hãm hại… thật sự rất đau…
Tại sao?
Tại sao… cô coi người đó là bạn, nhưng người đó lại coi cô như cái gai trong mắt?
Tại sao… quan hệ giữa bọn họ lại trở nên tệ hại như vậy?
Tại sao… người đó có thể đẩy cô vào vòng tay của những gã đàn ông dơ bẩn kia?

RẦMMMMMMMMMMMM…………
1 tiếng động vang dội kéo cô trở về với thực tại. Chiếc xe phanh gấp khiến cô đổ người về phía trước, đầu đập vào vô lăng đau điếng… từng giọt máu đỏ thẫm chảy xuống từ trán… Nhưng…
… những gì cô nhìn thấy lúc đó khiến cô sợ đến ngây người. Máu… cô đã thấy máu… máu ở khắp nơi… nhưng máu… chỉ có 1 phần là của cô…
Cố gắng nén đau đớn, cô run rẩy mở cửa xe, lao như bay đến chỗ 2 người đang nằm sõng soài dưới mặt đất lạnh lẽo, người dính đầy máu…
- Cô chú… không sao chứ? – Cô hoảng hốt hỏi, tâm trí như hoàn toàn bay mất khi thấy máu vẫn không ngừng chảy ra từ sau gáy bọn họ.
- … - Không ai trả lời cô. 2 người họ dường như vẫn chưa hiểu được chuyện gì vừa mới xảy ra, chỉ im lặng nhìn cô.
- Cô chú… cháu xin lỗi… Cháu không cố ý… Cháu không cố ý đâu… - Cô khóc nức nở, bàn tay cuống cuồng lôi điện thoại ra gọi cấp cứu.
- Kim, đi thôi. – Đột nhiên có 1 bàn tay kéo cô đứng lên, thúc giục. – Đi mau lên! Chúng ta đi khỏi đây.
- Không được… bọn họ đang bị thương… rất nặng… máu… chảy rất nhiều máu… - Cô gạt tay người đó ra.
- Mau đi thôi! Em không thể ở lại đây được. Nghe chị, đi thôi! – Cẩm Vân lo lắng kéo cô đi khỏi đó.
- Không… không thể… là em gây tai nạn… là em làm họ bị thương… không thể bỏ đi… không thể bỏ mặc họ… họ sẽ chết mất… em không đi… không đi đâu cả… em phải cứu họ… họ không thể chết… - Cô kiên quyết vùng ra, gọi cho 1 bệnh viện nào đó mà cô cũng không nhớ rõ.
Sau đó xe cấp cứu đến lúc nào… làm cách nào cô đưa họ tới bệnh viện… rồi chuyện gì đã xảy ra… cô không còn biết gì cả… Cô chỉ biết… chỉ nhớ rõ… duy nhất 1 điều…
Trước khi nhắm mắt, họ đã nắm tay cô… và… nói với cô…
- Làm ơn… giúp chúng tôi… chăm sóc… Thiên… yêu thương… quan tâm… nó… - Khi ấy họ nhìn cô với ánh mắt khẩn thiết van lơn khiến cô không cần suy nghĩ nhiều mà gật đầu ngay lập tức.
- Cháu hứa.
Chương 37: Chỉ cần cô sống...

Cô vừa kể xong, cả căn phòng trở nên im lặng đến đáng sợ, không ai mở miệng nói 1 câu nào, thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không hề có. Không khí quỉ dị đến ma quái, khiến cho cô bất giác run lên, lệ rơi càng nhiều hơn.

Tin… tin…
Không biết bao lâu sau, tiếng chuông báo tin nhắn của cô vang lên phá vỡ không gian yên lặng nãy giờ.
Cô lật đật cầm điện thoại lên xem, động tác cũng cố gắng hết sức nhẹ nhàng để không làm phiền đến 2 người kia vẫn còn đang chìm trong mộng ảo. Cô sợ nhỡ họ tỉnh dậy rồi đồng loạt xông tới bóp cổ cô thì… ặc ặc…
‘211 Rose’
(TOT) Cô mở to mắt, chớp chớp mấy cái, lại mở to mắt, lại chớp chớp mấy cái… Tại sao cô lại có cảm giác tin nhắn này có phần quen quen, hơn nữa, còn có cái gì đó… khó hiểu… sợ hãi… nhói đau…
-
Kim, em…
-
Em có việc phải đi. – Chưa đợi Thanh nói hết, cô đã xách túi lao ra ngoài như tên bắn.

Cô ngồi trên xe nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại… tin nhắn này… tin nhắn này… quả thật rất quen… rất rất qu…
Đột nhiên, 1 tia sáng loé lên trong đầu cô. Tiếp theo, 1 chuỗi kí ức ào ạt ùa về như thác lũ.

Tin… tin…
Khi ấy cô đang trong phòng tắm nên chỉ nghe loáng thoáng thấy tiếng chuống báo tin nhắn. Cô còn tưởng là do mình nghe nhầm nên cũng không chú ý lắm.

15’ sau
Cô bước ra khỏi phòng tắm với mái tóc ướt sũng, đang định tìm máy sấy thì phát hiện điện thoại thật sự có tin nhắn, vội vàng mở ra xem.
‘304 Rose’ – Đỗ Cẩm Vân
-
Chị Vân gửi cái gì vậy nhỉ? Tại sao lại tiết kiệm chữ thế? – Cô ngơ ngác.
Mặc dù không hiểu lắm, nhưng cũng nhanh chóng chạy đến đó, mặc kệ mái tóc chưa kịp lau sấy gì. Cô trước giờ chưa từng để Cẩm Vân chờ đợi bao giờ. Cũng tại cái tai không được tốt lắm, rõ ràng là nghe thấy lại không biết có thật hay không. Tí nữa đến nơi phải thành khẩn xin lỗi mới được.

Chạy hết tốc lực đến nơi, cô thở hồng hộc giơ tay gõ cửa, vừa chạm nhẹ vào đã thấy cánh cửa di chuyển. Cửa không khoá?!?!?!?????
Vì vậy, cô nhảy ngay vào trong, toét miệng cười – 1 nụ cười cầu hoà.
-
Chị Vân, em xin lỗi, tại vừa rồi em đang t…
-
… - Cẩm Vân lúc này đang ngồi bên cửa sổ, người quấn 1 cái chăn đã nhàu nát, tay cầm ly rượu đã cạn, quay đầu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo cùng căm giận đến thấu xương, lại có 1 tia đau đớn thống khổ đến cùng cực.
-
Chị Vân????????? - Cô cứng người, nụ cười trên môi tắt ngấm.
Tại sao… Cẩm Vân lại nhìn cô như thế? Tại sao… quần áo của Cẩm Vân lại bị xé nát vung vãi trên sàn thế kia? Tại sao… trên người Cẩm Vân lại có nhiều vết thương như vậy?
14 tuổi, khi ấy cô mới 14 tuổi, lại là tiểu thư được bao bọc chăm nom từ nhỏ. Trong suy nghĩ của cô, cuộc đời này chỉ toàn màu hồng, màu hồng của sự tốt đẹp và hạnh phúc. Cô còn quá nhỏ để hiểu được chuyện gì đã xảy ra với Cẩm Vân. Cô chỉ biết lo lắng cuống cuồng, run rẩy hoảng sợ, không ngừng hỏi han.
-
Chị sao thế? Có chuyện gì xảy ra à? Tại sao quần áo của chị bị rách? Tại sao chị lại bị thương? Tại sao chị…
Choanggggggg………
-
CÚTTTTTTT – Cẩm Vân ném chiếc ly xuống đất vỡ tan tành, hét lên.
-
Chị Vân???!?!?! – Cô mở to mắt, không hiểu gì cả.
Không phải chính Cẩm Vân gọi cô tới đây sao? Không phải cô đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến đây sao? Không phải cô đã xin lỗi vì đến muộn rồi sao? Không phải cô chỉ quan tâm lo lắng cho Cẩm Vân thôi sao? Tại sao lại nổi giận với cô? Tại sao lại quát cô? Tại sao lại đuổi cô đi? Tại sao lại…
-
CÚTTTT… CÚT NGAYYYYYYYY……… CÒN KHÔNG CÚT ĐI, TAO GIẾT CHẾT MÀY… CÚTTTTTTTT NGAY CHO TAO, CÚT KHỎI ĐÂY……… BIẾN KHỎI TẦM MẮT TAOOOOOO… CÚTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTTT…………… - Cẩm Vân như phát điên lên, không ngừng gào thét, là hướng về phía cô gào thét, còn xông tới muốn đánh cô.
-
Aaaaaaaaaaaaaaa………… - Cô bị bộ dạng của Cẩm Vân doạ cho sợ, co giò bỏ chạy trối chết.

-
Tiểu thư, đến nơi rồi. – Tiếng nói của bác tài kéo cô về thực tại.
-
À… vâng. – Cô lấy lại tinh thần, lao như bay vào khách sạn Rose.
Cô đã không còn là đứa bé 14 tuổi nữa. Cô đã hiểu được, hiểu được hôm đó chuyện gì đã xảy ra, hiểu được khi đó Cẩm Vân đã phải chịu đựng điều kinh khủng gì, cũng hiểu được tại sao Cẩm Vân lại nổi giận với cô, quát mắng cô, căm hận cô, còn… còn… làm như vậy với cô.
Nhưng, tại sao, tại sao bây giờ cô mới hiểu? Tại sao suốt quãng thời gian vừa qua cô không hề nhớ tới chuyện này? Tại sao cô không nghĩ đến… tại sao kí ức về ngày hôm đó mãi đến bây giờ mới trở lại với cô????? Tại sao… tại sao… tại sao… chỉ có mỗi chuyện này… là cô không nhớ ra????????????????????
Cẩm Vân ghét cô, hận cô, thậm chí muốn kéo cô xuống tận đáy sâu của vực thẳm, muốn cô đau khổ… Tất cả đều bắt nguồn từ hôm đó… nguyên nhân trực tiếp chính là cái tên bại hoại cầm thú kia… còn… còn… nguyên nhận gián tiếp, không ai khác… chính là cô… là Lê Hương Kim cô…
Nếu như cô… nếu như cô không ngu ngốc nghĩ là ảo giác, nếu như cô đọc được tin nhắn đó sớm hơn, nếu như cô lập tức chạy đến đây, có lẽ sẽ kịp… có lẽ Cẩm Vân sẽ không bị như thế… có lẽ… có lẽ… nỗi đau khổ thấu xương ấy cũng không vây lấy Cẩm Vân… Là cô, là do cô đến muộn… là cô đã hại Cẩm Vân… là cô đã hại cả đời Cẩm Vân… chính là cô…

-
TRÁNH RA… TRÁNH XA TÔI RA… BỎ TÔI RA……… ĐỒ KHỐN KIẾP, ĐỪNG ĐỤNG VÀO TÔI……………… AAAAAAAAAAAA… BUÔNG RA, BUÔNG TÔI RA… Á A A A A…
Vừa đến gần phòng 211, cô đã nghe thấy loáng thoáng tiếng hét của Cẩm Vân. Lần này, cô tuyệt đối không thể cho nó là ảo giác. 5 năm trước cô đã mắc sai lầm, hại Cẩm Vân thành ra như vậy, 5 năm sau tuyệt đối không thể lại tái phạm nữa.
-
CHỊ VÂN!! CHỊ VÂNNNNNNNN!!!!!!!!!! EM ĐẾN RỒI. – Cô muốn mở cửa, nhưng không thể, tức giận giậm chân thùm thụp. – Chết tiệt, cửa khoá. Tên khốn kiếp, dám khoá cửa. Hừ hừ hừ!! Tưởng khoá cửa thì có thể làm khó được mình sao?
Cô nắm chặt tay, lấy hết sức giơ chân đạp thẳng vào cánh cửa. ‘RẦMMMM’ một cái, cánh cửa thực sự bị đạp tung. Đúng là có công luyện võ, có ngày… cửa hỏng nha. Khi nào có cơ hội cô nhất định phải đến cám ơn sư phụ gì gì đó mới được.

Trong khi cô đang đắc chí với thành tích của mình thì tên cầm thú kia và Cẩm Vân đều đơ ra trên giường. Đùa, hắn còn tưởng là 1 tên lực sĩ nào chứ, hoá ra lại là 1 cô gái xinh đẹp động lòng người. Thật là đáng sợ quá đi!!!!!! Nhưng mà, hành động tiếp theo của cô mới thật sự làm cho hắn sợ đến mức tim cũng muốn rụng luôn xuống bụng.

Vừa nhìn thấy hắn giữ chặt 2 tay Cẩm Vân, 1 tay không hề nhân nhượng muốn xé quần áo trên người Cẩm Vân, máu trong người cô sôi lên sùng sục, tức giận muốn phun ra cả đằng tai.
-
TÊN ĐÁNG CHẾT NHÀ NGƯƠI LẠI DÁM BẮT NẠT CHỊ VÂN. HỪ!!?! HỪ!?!? ĐI CHẾT ĐIIIIIIIIIIIIIIIIII………… - Lời còn chưa dứt, cô đã giơ chân đá văng tên đó xuống đất.
BỊCHHHHH……
Tiếng động kinh hoàng vang lên, trên đất lập tức xuất hiện 1 đống rác to đùng đang nhăn nhó kêu gào.
-
Kim??? – Cẩm Vân vì quá ngạc nhiên, ngay cả việc khóc lóc kể lể cũng quên sạch, chỉ biết mở to mắt ra nhìn.
Chưa thấy đã, cô hung hang xông tới vừa đá không ngừng vào người tên mất nhân tính, vừa chửi mắng ầm lên, hận không thể xé xác hắn ra nấu canh cho Cẩm Vân bồi bổ.
-
TÊN KHỐN KIẾP… NGƯƠI LÀ TÊN LƯU MANH… ĐẠI HÁO SẮC… TA ĐÁ NGƯỜI, TA ĐÁ NGƯƠI CHẾT… AI KÊU NGƯƠI DÁM BẮT NẠT BẠN CỦA TA… TA CHO NGƯƠI ĐI GẶP LÃO DIÊM VƯƠNG LUÔN… HỪ HỪ HỪ… DIÊM VƯƠNG CAO QUÝ NHƯ THẾ, GẶP MẶT DIÊM VƯƠNG NGƯƠI CŨNG KHÔNG CÓ CỬA ĐÂU, TRỰC TIẾP RƠI LUÔN XUỐNG 18 TẦNG ĐỊA NGỤC CHO RỒI. TÊN CHẾT TIỆT, ĐI CHẾT ĐI… ĐI CHẾT LUÔN ĐI… NGƯƠI CÒN CHƯA CHẾT, TA CÒN ĐÁ… TA ĐÁ… TA ĐÁ… TA ĐÁ CHO NGƯƠI HẾT ĐƯỜNG BẮT NẠT BẠN TA… TA ĐÁ CHO NGƯƠI TUYỆT TỰ TUYỆT TÔN… TA ĐÁ… TA…
-
Kim, đừng đá nữa, đá nữa là có án mạng đấy. – Thấy cô không có dấu hiệu gì muốn dừng, hơn nữa còn càng đá càng xung, Cẩm Vân vội vàng quấn chăn, chạy ra ngăn cô lại.
-
HẮN TA SỐNG CŨNG CHỈ LÀM CHO XÃ HỘI THÊM NHƠ BẨN, KHÔNG BẰNG CHẾT LUÔN ĐI CHO RỒI. – Cô tức giận trừng mắt nhìn cái đống… ừm… người chẳng ra người, mà rác cũng chẳng ra rác nữa. – CÒN KHÔNG MAU CÚT ĐI, NẰM Ở ĐÓ ĐỢI TA ĐÁ TIẾP SAO???
-
Aaaaa… cút… tôi cút… tôi cút ngay… - Tên háo sắc kia vội vội vàng vàng lồm cồm vừa bò vừa bỏ chạy, cả người toàn là dấu vết của những cú đã không nương nhẹ của cô. Hắn THỀ cả đời này cũng không động vào phụ nữ nữa, thật là đáng sợ, còn đáng sợ hơn cả lưu manh như hắn nữa. T____________________T

-
Chị Vân, chị có sao không? Tên đó có làm chị bị thương không? Chết tiệt, hắn mà dám làm chị trầy xước 1 milimét da, em đá cho hắn gãy xương luôn. Chị… – Đợi tên đó đi rồi, cô rối rít hỏi han, còn không ngừng rủa xả cái tên gan to bằng quả bóng bay kia.
-
Kim… - Cẩm Vân bật khóc, lao đến ôm chầm lấy cô.
Tại sao trước đây cô lại như thế? Tại sao có thể đổ hết mọi trách nhiệm cho Kim? Tại sao lại trút mọi oán hận trách móc cho Kim? Tại sao? Tại sao chứ? Cô bị như vậy là do tên ác ôn kia không có nhân tính, là do hắn, đều là do hắn. Tại sao cô lại đổ lên đầu Kim? Còn tìm cách hãm hại Kim, đẩy cô xuống tận đáy vực thẳm như cô, lập kế muốn bức Kim vào chỗ chết. Tại sao cô lại xấu xa đến thế? Tại sao mấy năm qua cô lại thay đổi nhiêu như vậy, giống như Cẩm Tú, coi thường người khác, bắt nạt người khác, cặp kè vô số… Cô hối hận, hối hận lắm, hối hận vì tất cả những việc mình đã gây ra, cho Kim, và cho cả bản thân mình nữa.
Nếu như hôm nay cô không gặp phải tên lưu manh kia trên đường, nếu như hăn không ép buộc cô, kéo cô đến đây, còn muốn chiếm đoạt cô… cô cũng sẽ không tỉnh ngộ. Nhưng, cho dù cô có thay đổi bao nhiêu, thì người cô tin tưởng nhất, vẫn là Kim… ngay lúc nguy hiểm nhất, cô vẫn gửi tin nhắn cầu cứu Kim.
Cũng may năm đó Kim không bị tên khốn kiếp kia làm gì, nếu không cô có chết cũng không thể tha thứ cho bản thân mình.
-
Thật may, thật may… - Cẩm Tú lẩm bẩm, vòng tay càng siết chặt hơn.
-
May? May cái gì? – Cô ú ớ.
-
May là em không sao.
-
Em? Em đương nhiên không sao. Người có sao phải là tên chết tiệt kia kìa, có khi cả đời hắn cũng không dám quay lại đây nữa đâu. Chị có thấy bộ dạng hắn vừa rồi thảm hại đến mức nào không? Đứng lên cũng không nổi, vừa bò vừa bỏ chạy, thật giống 1 con chó…
-
Xin lỗi. – Cẩm Vân đột ngột cắt ngang, khoé mắt ướt nhoà.
-
Ơ… - Cô đứng đơ ra như tượng, không hề hiểu ý của Cẩm Vân.
-
Chị xin lỗi, Kim. Chị thật sự xin lỗi. Là chị đã đổ hết mọi tội lỗi lên đầu em, là chị đã vô cớ trách em, là chị… là chị đã không phận biệt đúng sai mà hận em… trả thù em… Chị xin lỗi… Bởi vì lúc đó chị quá đau khổ, cho nên… cho nên… không suy nghĩ gì cả… lập tức phán em là kẻ đã đẩy chị xuống vực… Xin lỗi, xin lỗi em…
-
Chị Vân, là em có lỗi. Nếu như hôm đó em đến sớm hơn, nếu như em hiểu chuyện hơn, thì chị… cũng sẽ không bị như vậy… Em xin lỗi…
-
Kim… không phải do em, là tại chị, tại chị hết. Chị còn có ý kéo em xuống theo chị. Chị sai rồi… chị xin lỗi… - Cẩm Vân khóc nức nở. Cô biết mình sai rồi, sai thật nhiều, thật nhiều. Cô hối hận, nhưng… - Kim, có phải đã muộn rồi không? Chị còn có thể sửa chữa lỗi lầm hay không?
-
Có, đương nhiên có. – Cô lau nước mắt, quả quyết nói.
-
Có thật không? – Cẩm Vân ngừng khóc, hỏi. – Có thật là chị có thể làm lại không? Mọi người sẽ không ghét chị chứ? Còn nữa, còn… anh Nhật, anh ấy… có thể nào… yêu chị không?
-
Cái đó… - Cô cắn cắn môi, đắn đo. – Chị Vân, người anh Nhật yêu là My.
-
… - Cẩm Vân cúi đầu, thật lâu sau mới mở miệng lí nhí. – Chị biết.
-
Ờ… chuyện này, chị biết đấy, tình cảm thì không thể gượng ép được. Anh Nhật đã yêu My từ lâu rồi, tình cảm ấy không thể thay đổi đâu. Chị đừng có xen vào bọn họ làm gì. Nếu như chị ép buộc anh Nhật…
-
Kim, những điều này trước đây là chị nói với em. – Cẩm Vân phì cười.
-
Ô… ơ… - Cô ngây ra.
-
Nhưng mà, khi đó em vẫn xen vào giữa 2 người họ, lại còn… thành công mĩ mãn a. – Cẩm Vân kéo dài giọng nhắc nhở. – Sau đó em đá cậu ta chỉ sau 3 ngày.
-
Em… em… em… chuyện đó khác mà. – Cô nuốt khan, cố gắng thuyết phục. – Anh Nhật yêu My thật lòng, My cũng…
-
Được rồi, em cuống cái gì? Chị cũng không phải trẻ con như em, chị đương nhiên biết cách cư xử. – Cẩm Vân vỗ vỗ đầu cô.
-
Chị… biết như thế nào? – Cô mở to mắt, hồi hộp giỏng tai lên nghe
-
Ngày mai chị sẽeeeeeeeee……………… - Cẩm Vân cố tình kéo dài giọng khiến cô thót tim chờ đợi. – … trả My lại cho Nhật, đảm bảo không thiếu 1 cọng tóc, đã được chưa?
-
Ô… thật hử? – Cô phấn khích ra mặt. – Chị Vân của em, chị Vân của em thật sự đã trở lại. Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha…

---------------------------------------
2.
Sáng hôm sau, vừa mở mắt ra cô suýt nữa lăn đùng ra ngất xỉu.
-
AAAAAAAAAAAA…………… - Cô hét toáng lên, chân tay khua khắng loạn xạ làm cả cái khách sạn Rose rung chuyển.
Bịchhhhh………
-
Ui daaaaaaaaaa……… - Cẩm Vân đáng thương bị cô đạp 1 cước rơi xuống giường, vừa xoa mông bò dậy, vừa hỏi với giọng vẫn còn ngái ngủ. – Cái gì? Cái gì thế? Làm sao vậy?
-
Hửm? Là chị? Chị Vân????? – Cô mở to mắt, sau đó… cười gượng gạo. – Em… em xin lỗi… Tại chị… chị trùm chăn kín mít, em chỉ thấy… thấy cái chân… em còn tưởng… tên khốn kiếp nào dám… ha… em… em đi đánh răng. – Thấy khuôn mặt đỏ bừng bừng của Cẩm Vân, cô dùng tốc độ chuồn vội.

Đến trường, cô nhắm mắt nhắm mũi đi thẳng 1 mạch vào lớp, không muốn nghe bất cứ 1 lời phán xét nào.
-
Kim, đi đường như em thì ngã là cái chắc. – Cẩm Vân vỗ vỗ đầu cô, nhét vào tay cô 1 tờ báo, rồi đi thẳng.
-
????? – Mặt cô nghệt ra, máy móc giở tờ báo ra đọc, đầu óc lập tức choáng váng.
Không ngờ Cẩm Vân lại hành động nhanh như thế. Vừa mới tối hôm qua muốn quay đầu, sáng nay đã có bài báo đính chính về quá khứ của cô. Quả không hổ là đại tiểu thư tập đoàn Beans nha. Nhanh còn hơn cả đỗ lăn nữa.

Cùng lúc đó,
Tại 1 ngôi biệt thự nhà họ Đặng,
‘… Máu… rất nhiều máu… máu ở khắp nơi… Em không cố ý, thật sự không cố ý, khi em ý thức được việc mình làm, thì… thì… họ đã nằm ở đó… trên 1 vũng máu… em không biết… em không muốn như thế đâu… Lúc ấy em chỉ muốn chạy thật xa… thật xa khỏi nơi kinh khủng đó, em không biết… mình lại gây ra tai nạn… hơn nữa… hơn nữa… còn hại chết 2 mạng người… Em… em đã lập tức đưa họ đến bệnh viện… nhưng mà… nhưng mà… vẫn không kịp… họ… họ… vẫn không thể khoẻ lại được… Câu cuối cùng họ nói với em, ánh mắt cuối cùng họ nhìn em, hoàn toàn không có 1 chút căm hận oán trách nào… Họ… họ chỉ nhờ em… nhờ em… 1 việc… Khi ấy em đã hứa với họ, đã hứa là sẽ chăm sóc Thiên, yêu thương Thiên… thay họ… cả đời…’

Đoạn ghi âm của Nhật đã chạy đến lần thứ 7, nhưng anh vẫn còn có ý định muốn bật lại 1 lần nữa.
-
Thiên, mày nghe nãy giờ vẫn chưa đủ hay sao? – Nhật nhăn mặt giữ chặt tay anh lại.
-
Ừm. – Anh gạt tay Nhật ra, tiếp tục ấn phát lại.
‘ Hôm ấy, khi em đang làm bài tập thì Đỗ Cẩm Vân gọi điện cho em, bảo em buổi tối sẽ đến đón em đi chơi…’
-
MÀY RỐT CUỘC ĐANG NGHĨ CÁI GÌ? MÀY CÓ HIỂU CÔ ẤY NÓI GÌ HAY KHÔNG??????? – Nhật gắt ầm lên, mạnh mẽ giật lại cái máy ghi âm từ tay anh.
-
… - Anh trầm mặc.
Anh có hiểu cô nói gì không? Cô nói gì anh đều không nghe rõ, anh chỉ biết… chỉ biết… trong lúc hoảng loạn cô đã lái xe đâm vào bố mẹ anh… họ nằm trên 1 vũng máu… họ không những không oán hận cô, mà còn… nhờ cô… quan tâm chăm sóc anh… yêu thương bảo vệ anh…
Họ vẫn còn nhớ đến anh, luôn luôn nhớ đến anh. Họ bỏ anh mà đi, chỉ vì không còn cách nào khác. Họ yêu anh… bố mẹ anh yêu anh… Cuối cùng anh cũng có thể cảm nhận được tình mẫu tử… cuối cùng anh cũng biết họ yêu anh đến nhường nào… NHƯNG… anh lại không thể gặp lại họ nữa, không thể có 1 gia đình hoàn chỉnh, không bao giờ, không bao giờ nữa…
Tại sao?

Tại sao lại như thế?

Tại sao cô lại đẩy họ ra khỏi thế giới này?

Tại sao cô lại cướp đi cơ hội được đoàn tụ với bố mẹ của anh?

Tại sao cô làm như thế?

Tại sao lại nhẫn tâm với anh như vậy?

Tại sao?

Tại sao?

Rốt cuộc là tại sao?

Tại sao lại là anh?

Tại sao người đau khổ luôn luôn là anh?

Tại sao anh lại không thể sống hạnh phúc bên gia đình như bao người khác?

Tại sao người con gái anh yêu lại là người đã khiến anh mãi mãi không có được cơ hội đoàn tụ với bố mẹ????????

Tại sao ông trời lại giày vò anh như thế?????????

TẠIIIIIIIIIII SAOOOOOOOOOOOOOO????????????????????????

Anh hận cô… cho dù cô có lí do như thế nào, cho dù cô có biện minh ra sao, anh cũng hận cô. Hận cô che giấu sự thật, hận cô không giải thích với anh ngay từ đầu, hận cô không tin tưởng anh, hận cô không coi cảm giác của anh ra gì, hận cô… hận cô khiến anh đau khổ… HẬN CÔ CƯỚP ĐI GIA ĐÌNH CỦA ANHHHHH…………
Cô không cần anh, vậy việc gì anh phải chạy đến bên cô??????
Nhưng mà…
Anh cũng yêu cô… yêu cô nhiều lắm… yêu cô ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy, nhìn thấy cô bé thiên thần tay ôm Cục Bông, miệng cười thật tươi với anh… yêu cô Búp Bê trẻ con ngốc nghếch luôn làm thích làm nũng… yêu cô gái ham ăn luôn bị anh mua chuộc chỉ bằng vài bát chè… yêu cô gái vì anh mà làm thật nhiều thứ… yêu cô… anh yêu cô… yêu cô rất nhiều…
Cho dù cô không cần anh, nhưng trái tim anh vẫn muốn chạy đến bên cô, ôm cô vào lòng, chăm sóc che chở cô cả đời.

-
Thiên! Đặng Nhất Thiên!!!!!! – Nhật lay lay vai anh.
-
Ờ… sao? – Anh bừng tỉnh, hít sâu 1 hơi để ổn định tâm trạng.
-
Mày định thế nào?
-
Thế nào? – Anh hỏi ngược lại.
-
Tao hỏi mày định làm thế nào? Với Kim ấy. Mày có thể tha thứ cho Kim không? Có định quay lại với Kim không? – Nhật nóng ruột hỏi.
-
Tha thứ? – Anh ngây người.
Tha thứ cho cô? Quay lại với cô?? Anh muốn lắm chứ, nhưng mà… anh lại không thể. Tha thứ cho cô rồi, anh phải làm sao để đối mặt với bố mẹ đây? Tha thứ cho cô, quả thật là việc rất khó, anh… anh… anh cần rất nhiều… rất nhiều thời gian. Nhưng, cô có đồng ý đợi anh không? Cô có thể nào… chấp nhận yêu cầu vô lí này của anh không? Chờ đợi anh… vô thời hạn...
-
Đúng thế, tha thứ cho cô ấy. Mày nghĩ mà xem, 2 người đang hạnh phúc như vậy, chỉ vì chuyện này mà chia tay thì uổng quá. Hơn nữa, không phải hôm trước mày còn nói với tao là muốn đi đăng kí kết hôn hay sao? Mặc dù lúc đó tao còn kêu mày bị thần kinh, nhưng mà… nhưng mà… nghĩ lại thì cũng không thần kinh lắm đâu, à không, phải là… không hề thần kinh mới đúng. Mày yêu cô ấy như thế, lấy cô ấy cũng là điều sớm muộn thôi, chi bằng sớm 1 chút có phải tốt hơn không? Mày vẫn còn yêu cô ấy đúng không? Tao biết mà… tao nhìn 1 cái là tao đã biết ngay mày vẫn còn yêu cô ấy say đắm. Thế thì còn đắn đo làm gì? Mày hận thế hay hận nữa thì bố mẹ mày có sống lại được không? Mày… - Nhật bắt đầu thao thao bất tuyệt, mặc kệ người bên cạnh có nghe hay không, anh vẫn cứ bô lô ba la, lằng nhằng 1 hồi lại nhảy sang chuyện của mình. – Tao cũng muốn thế lắm, nhưng mà… haizzzzzz…… sáng nay vừa tìm được cô ấy, tao vì quá kích động mới muốn ôm cô ấy 1 cái, ai ngờ bị cô ấy đá cho 1 cái không thương tiếc… huhuhuhhu… tại sao số tao lại khổ như thế này? Tại sao My lại vô tình với tao thế??? Tại sao tao tu mãi mà vẫn chưa thành chính quả?????????? Tại sao My cho đến bây giờ cũng chưa chịu làm bạn gái của tao?????????????????????? Thiên ơi, tao chán đời quá!!!! Tao yêu cô ấy thật lòng mà cô ấy không tin, lại còn kêu tao trăng hoa, không thể tin tưởng được… Ờ thì, trước đây là đúng, nhưng mà bây giờ tao đã cải tà quy chính rồi, tại sao cô ấy không cho tao cơ hội? Tao đã nói rát cổ bỏng họng là bố mẹ tao không câu nệ xuất thân giàu nghèo rồi mà cô ấy vẫn còn… bli… blí… blì…

3h sáng,
Ting… tang… toong… teng…
Tiếng chuông điên thoại vang lên làm cô tỉnh giấc.
-
Aloooooo… - Quờ quạng lấy điện thoại, cô áp lên tai mà chẳng thèm liếc qua màn hình, trả lời với giọng ngái ngủ.
-
Con đang ngủ à? – Ông Hùng bây giờ mới chợt nhớ ra là múi giờ của Mỹ và Việt Nam khác nhau. – Ta xin lỗi, làm con thức giấc.
-
Không sao ạ. Có việc gì hả bố? – Nghe thấy giọng bố, cô bỗng tỉnh như sáo sậu, mắt cũng mở thao láo, chẳng còn 1 tí tị tì ti tia buồn ngủ nào nữa. Nhắc mới nhớ, Thanh nói bố mẹ cô sẽ về Việt Nam mà mãi chẳng thấy bóng dáng đâu. – Sao bố vẫn chưa về?
-
Ờ… Ta đang bận chút việc nên không về được. – Ông Hùng đang đắn đo không biết có nên nói với cô hay không.
-
Có chuyện gì ạ? – Cô cảm thấy có chút kì lạ.
-
Cái này… ta đang xử lí cái lão Trần Quốc Tuấn kia. Lão ta không những lạm dụng chức quyền, lấy tiền của Gold, có ý đồ cướp Gold từ tay ta, lại còn to gan lớn mật gây tổn thương cho con. Hừ!??! Dám động vào bảo bối của ta, ta quyết không tha cho lão.
-
HẢ?????????? – Cô trợn mắt há mồm, hỏi tới tấp. – Bố biết chuyện này từ khi nào? Làm sao mà bố biết được? Ai nói cho bố biết? Con còn chưa mở miệng cơ mà? Bố…
-
Con nghĩ ta kém cỏi vậy sao? – Ông Hùng cau mày. – Con yên tâm, ta nhất định khiến lão ăn cơm tù, đi lao động công ích cả đời, cho lão hiểu thế nào là sống có ích cho xã hội. Nếu như lão vẫn không biết hối cải, thì chuẩn bị tinh thần mà ngồi gặm đá ăn xương luôn đi. Còn nữa…
-
Còn gì nữa ạ? – Cô căng tai lên nghe.
-
Chuyện 5 năm trước, Đỗ Cẩm Vân…
-
Bố đừng động đến chị ấy. Chị ấy bây giờ đã biết sai rồi. Hơn nữa, năm đó chị ấy cũng là người bị hại. Chỉ vì quá đau khổ cho nên mới… bố đừng làm gì chị ấy, cả Beans nữa.
-
Hừ!
-
Bố!!!!!!!!!! Bố nghe con đi mà, con đảm bảo chị ấy là người tốt, người tốt 100%...
-
Nếu tốt như vậy thì còn nghĩ kế hãm hại người khác làm gì? – Ông Hùng lạnh giọng. Động vào con gái ông còn mong có kết cục tốt đẹp sao?
-
Bốoooooooo… con đã nói là chị ấy cũng là người bị hại mà. Bố không được động vào chị ấy, tuyệt đối không được. – Cô kiên quyết.
-
Con… - Ông Hùng dù tức giận đến nổi cả gân xanh, nhưng cũng không dám quá gay gắt với cô. Nếu như cô mà tức giận lên thì… ặc ặc… ông còn muốn sống lâu để bế cháu nữa. – Được rồi. Nhưng còn Thiên thì sao? Nó có…
-
Bố, con buồn ngủ quá, thôi nhé! Con chào bố!!!! – Cô vội vàng cúp máy.
Cô không có đủ tự tin để nghĩ về chuyện này chứ đừng nói là kể với bất kì ai. Vì thế, cứ để tự nhiên đi. Nếu như anh có thể tha thứ cho cô, thì cô sẽ rất vui mừng, vui đến phát điên lên. Nhưng nếu như anh không muốn tiếp tục ở bên cô nữa, cô cũng sẽ không oán trách anh.
---------------------------------------
3.
Reeng… reeng…
Lại 1 ngày nữa trôi qua, anh vẫn không xuất hiện.
Đã 10 ngày rồi cô không được nhìn thấy anh, kể cả là từ xa cũng không có cơ hội.
Cô còn tưởng sau khi cô nói hết sự thật với Nhật, sau khi Cẩm Vân cho đăng bài báo đính chính kia thì anh sẽ hiểu tất cả, sẽ không còn hận cô nữa, sẽ chấp nhận cô 1 lần nữa. Nhưng anh lại biến mất mà không nói 1 câu nào. Mặc dù Nhật có nói cho cô biết chỗ anh đang ở, nhưng cô lại không đủ dũng cảm để đến đó. Cô sợ, sợ anh sẽ lạnh lùng với cô, sợ sẽ thấy ánh mắt căm hận đến thấu xương của anh… Bởi vì cô quá nhát gan, quá sợ hãi, cho nên… cô quyết định chờ… chờ đến khi anh có thể hoàn toàn tha thứ cho cô… nhưng dường như, nó quá lâu đối với cô thì phải. Hôm nay, chính xác là tối hôm nay, là ngày ông Cường hẹn cô… để giải quyết mọi chuyện… Có lẽ, cô sẽ không thể chờ đến khi anh thật sự dang rộng vòng tay với cô 1 lần nữa rồi…
-
Kim, cậu làm sao thế? – My lo lắng lay lay vai cô, hỏi.
-
Ờ… không… tớ không sao. – Cô lắc lắc đầu, xua đi những ý nghĩ hỗn loạn cùng sự đau đớn nơi trái tim.
-
Chúng ta về thôi. – Thanh đã soạn xong sách vở, thúc giục.
Cô còn chưa chuẩn bị sẵn sàng cho tối nay. Bằng mọi giá cô phải đảm bảo an toàn cho Kim. Nếu như Kim xảy ra chuyện gì, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình. Bởi vì Kim kiên quyết không mang theo ai khác ngoài cô và Leo, cho nên cô lại càng lo lắng hơn. Đặng Mạnh Cường không phải là người dễ đối phó, hoàn toàn không dễ dàng. Hơn nữa, ông ta lại hận Kim như vậy, tỉ lệ ông ta muốn trừ khử Kim là rất lớn, không phải là rất lớn, mà thật sự là 100%.

11h,
Tại 1 căn nhà kho đã bị bỏ trống lâu năm,
-
Lâu lắm không gặp. – Ông Cường ngồi trên 1 chiếc ghế, nhìn cô cười cười, nụ cười khiến ai cũng phải rùng mình sợ hãi.
-
Ông…
-
ĐỪNG GỌI TAO LÀ ÔNG, MÀY KHÔNG XỨNG. – Ông Cường gần như rít lên, vẻ tao nhã vừa rồi không còn đọng lại 1 chút nào.
-
… - Cô cứng người.
Cho dù cô đã chuẩn bị tinh thần rất kĩ, cũng đã biết được ông Cường hận cô đến thế nào qua lời lẽ ác độc của bài báo kia, nhưng… khi thật sự đối mặt với cơn thịnh nộ của ông, cô vẫn không tránh khỏi kinh ngạc cùng đau đớn.
Con người lại có thể thay đổi nhiều như vậy, chỉ vì 1 chữ HẬN sao? Trước đây ông đối xử với cô tốt biết bao, hiền lành biết bao, thậm chí còn tin tưởng nhờ cô giúp ông làm hoà với Thiên.
Nhưng bây giờ… bây giờ… cả 2 người bọn họ… đều hận cô… hận cô thấu xương… hận cô cướp đi người thân của họ… hận cô lấy mất cơ hội đoàn tụ gia đình của họ… mà không ai quan tâm đến nỗi khổ tâm của cô… tình trạng của cô… hoàn cảnh của cô… không 1 ai… họ không để tâm, hay là… không muốn để tâm?
-
CHÍNH MÀY ĐÃ CƯỚP ĐI SINH MẠNG CỦA CON TAO… CHÍNH MÀY ĐÃ GIẾT NÓ… CHÍNH MÀY… CHÍNH MÀY ĐÃ KHIẾN GIA ĐÌNH TAO TAN NÁT… KHIẾN TAO MẤT ĐI ĐỨA CON TRAI DUY NHẤT… KHIẾN THIÊN KHÔNG CÓ BỐ MẸ… KHIẾN GIA ĐÌNH TAO MÃI MÃI KHÔNG THỂ ĐOÀN TỤ… CHÍNH LÀ MÀY… LÊ… HƯƠNG… KIM… - Ông Cường dường như không thể khống chế được bản thân, ra sức gào thét không ngừng.
Có ông trời biết, ông đã sốc như thế nào khi đọc tập tài liệu đó. Ông ta muốn không tin, đã ước đó là giả như thế nào. Người con gái mà cháu ông yêu, đứa cháu dâu mà ông ưng ý… lại là kẻ đã giết chết con trai và con dâu ông. Chuyện này ông làm sao có thể chấp nhận, làm sao có thể chịu được được đây??????????
-
!______T – Cô cúi gằm mặt, trong lòng cảm giác tội lỗi lại 1 lần nữa trào dâng theo dòng nước mắt mặn chát.
-
Kim không hề cố ý. – Thanh lên tiếng bênh vực cô. – Đó chỉ là 1 tai nạ…
-
CÂM MIỆNG. KHÔNG CÓ Ý THÌ SAO? KHÔNG CỐ Ý THÌ CÓ THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC SỰ THẬT RẰNG CON TAO ĐÃ BỊ ĐÂM CHẾT SAO? KHÔNG CỐ Ý THÌ CÓ THỂ RŨ BỎ MỌI TRÁCH NHIỆM SAO???????????
-

-
MÀY NÓI ĐI, NÓI ĐI CHỨ!?!????? TRẢ LỜI TAO XEM, CÁI KHÔNG CỐ Ý KIA CÓ THỂ THAY ĐỔI ĐƯỢC CÁI GÌ? GIÚP ÍCH ĐƯỢC CÁI GÌ??? HẢ??? HẢ???!?! HẢAAAAAAAAAA…………………………
-
Kim không cố ý, ông nên rộng lượng 1 chút, có thể tha thứ thì sẽ nhẹ nhõm hơn nhi…
-
THA THỨ?!?! HA HA HA… ĐÃ GÂY RA ÁN MẠNG CÒN MUỐN ĐƯỢC THA THỨ??????????? ĐÚNG LÀ MƠ TƯỞNG HÃO HUYỀN. PHÁP LUẬT KHÔNG TRỪNG TRỊ ĐƯỢC MÀY THÌ ĐỂ TAO RA TAY GIÚP. MÀY CÓ THỂ NHỞN NHƠ SỐNG ĐẾN BÂY GIỜ LÀ QUÁ ĐỦ RỒI. HÔM NAY MÀY DÁM ĐẾN ĐÂY, CHẮC CŨNG ĐÃ CHUẨN BỊ TINH THẦN ĐI THEO MẸ MÀY RỒI CHỨ?????
-
Tôi sẽ không để ông động đến Kim. – Thanh đứng chắn trước mặt cô, lớn giọng.
-
DỰA VÀO MÀY? – Ông Cường cười lạnh. – MÀY QUÁ COI THƯỜNG TAO RỒI. TAO MUỐN NÓ PHẢI ĐI THEO CON TAO, DẬP ĐẦU TẠ LỖI VỚI CON TAO CHO ĐẾN KHI NÓ CHỊU THA THỨ.
-
Ông… - Thanh hoảng hốt. Giọng nói kia, nét mặt kia, dáng điệu kia… tất cả đều giống 1 ác ma, không phải là con người nữa. Cô… liệu có thể bảo vệ Kim hay không??????????????????????
-
LẤY MẠNG NÓ CHO TA.
Ông Cường vừa ra lệnh, lập tức mấy chục tên đen sì từ trên xuống dưới đồng loạt lao về phía 3 người.
Leo và Thanh không hẹn mà cùng ra tay. Hạ gục 1 tên, rồi lại 1 tên, nhưng… 1 tên ngã xuống lại có 2 tên tiến lên. Không những số lượng ngày càng tăng, mà chất lượng cũng tỉ lệ thuận.
Leo và Thanh tuy rất giỏi võ nhưng người của Đặng Mạnh Cường cũng không phải vừa. Hơn nữa, 2 người làm sao đấu lại mấy chục người? Xét đi xét lại vẫn là không có đến 1% chiến thắng.
Nhận thấy tình hình không ổn, Thanh nhanh chóng rời khỏi vòng vây, tiến về phía Kim, gấp gáp thúc giục.
-
Kim, chạy mau.
-
Chị Thanh, em không muốn phải chạy trốn. – Cô lắc đầu.
-
Nhưng…
-
Chị và Leo đừng cố sức nữa, chúng ta không đấu lại họ đâu. Ngay từ lúc quyết định đến đây em đã biết trước kết cục. – Cô thở dài, nở 1 nụ cười chua xót. – Nếu như ông Cường không thể tha thứ cho em, vậy thì… cứ để tuỳ ý ông xử em đi. Coi như, đây chính là sự trừng phạt cho sai lầm năm ấy của em.
-
Kim, không được.
-
Tiểu thư, cô đừng như vậy, mau chạy đi. Cô còn nhiều việc phải làm hơn là chịu chết ở đây. Cô còn phải tiếp quản Gold, báo hiếu với Chủ tịch và Phu nhân, còn phải… – Leo ra sức khuyên can.
-
Đừng nói nữa. – Cô cắt ngang.
Chẳng lẽ cô không muốn làm những việc đó sao? Cô muốn chứ, rất muốn, rất muốn, nhưng… nếu như vì cô mà ảnh hưởng đên những người khác, vì cô mà mọi người phải sống trong đau đớn giày vò, thì thà… cô tự mình chấm dứt tất cả.
-
Tiểu thư…
-
Nếu như anh còn coi tôi là Tiểu thư, thì mau đưa Thanh rời khỏi chỗ này. 2 người, theo tôi tới đây, là được rồi.
-
Kim!!!!!!!!
-
Em đã giữ lời hứa, đã không trốn chị mà chạy đi 1 mình. Nhưng, bây giờ là vấn đề của em, để em tự giải quyết, được không chị?
-
Không được, chị không đồng ý. Em không được như thế, em không thể chịu chết ở đây. Em không được chết, em có nghe thấy không. Em không…
-
NHIỀU LỜI, TAO MUỐN NÓ CHẾT THÌ NÓ PHẢI CHẾT, ĐƯỢC VỚI KHÔNG ĐƯỢC CÁI GÌ?????????? – Ông Cường thét lớn. – NHANH LẤY MẠNG NÓ CHO TA.
Vừa dứt lời, lại thêm 1 đám người nữa xông về phía cô.
Thanh và Leo đang định tiếp tục chiến đấu thì cô đã kéo Leo lại, ra lệnh.
-
Đưa chị ấy đi!!!!!
-
Tiểu thư!
-
ĐI. – Cô quát.
-
Vâng… - Leo cắn chặt răng, dùng hết sức kéo Thanh không ngừng giãy giụa.
-
BUÔNG RA… TÔI NÓI BUÔNG RA CÓ NGHE THẤY KHÔNG? ANH CÓ THỂ ĐỂ KIM 1 MÌNH NHƯ THẾ SAO????? ANH CÓ THỂ TRƠ MẮT NHÌN KIM CHẾT SAO?????? ANH… BỎ TÔI RA… ANH MUỐN ĐI THÌ ĐI 1 MÌNH ĐI… THẢ TÔI RA NGAYYYYYYY……… - Thanh đang la hét đột nhiên im bặt, mắt mở to hết cỡ nhìn về phía cô, quên cả giãy giụa.

Khi cô còn đang ngây người ở đó thì từ đằng sau, 1 tên cao to cầm con dao sắc nhọn đến loá mắt, sau đó, hắn…

Con dao như xé toạc màn đêm, xuyên qua tầng tầng lớp lớp không khí, bay thẳng về phía cô.
Không gian lặng ngắt, tất cả như đông cứng, ai cũng nín thở như sợ chỉ cần 1 cử chỉ nhỏ thôi cũng sẽ làm mọi thứ bùng nổ. Chỉ có vài giây thôi, nhưng tại sao cảm giác lại dài như 1 thế kỷ? Có khi nào thời gian cũng ngừng lại rồi?

1s…

2s…

12s…

13s…

14s…
PHẬPPPPPPPPP…………
Chỉ nghe 1 âm thanh kinh người vang lên, dù nhỏ, nhưng lại có sức mạnh thật lớn. Âm thanh ấy vang vọng mãi trong căn nhà kho rộng lớn… hoà quyện vào không khí – 1 không khí đầy mùi máu tanh nồng…
Tất cả như lắng đọng… không gian như ngưng tụ… vào giây phút ấy… giây phút… con dao kia… rạch 1 đường thẳng đen sẫm trong không trung… loé sáng trong chốc lát… rồi… đâm thẳng vào…
---------------------------------------
4.
1 tiếng trước,
Tại 1 ngôi biệt thự nhà họ Đặng,
‘Rầm’ 1 tiếng, sau đó, ngoài cửa thò vào… cái đầu của Nhật.
-
Mày có thù với cái cửa phòng tao à? – Anh nhíu mày.
-
Thiên, cô Búp Bê của mày nhờ tao gửi thư cho mày này. – Nhật không thèm để ý đến thái độ không mấy hài lòng của anh, phe phẩy 1 cái phong thư trên tay, tí tởn chạy vào trong phòng.
-
Thư? – Anh kinh ngạc.
Không phải Nhật bảo đã nói cho cô biết nơi anh đang ở từ lâu rồi sao? Tại sao không trực tiếp đến gặp anh? Nếu như không muốn gặp anh thì cũng có thể gọi điện hay nhắn tin cho anh, anh đâu có đổi số? Cũng không hề tắt máy mà?? Tại sao lại phải gửi thư??????????????????
-
Thư tình! Thư tình!!!!! Thư tình nóng hổi vừa thổi vừa đọc!!!!!!!!!!! – Nhật tiếp tục phe phẩy phong thư trước mặt anh.
-
… - Anh không nói gì.
-
Ui chaaaaaaa………… tao cũng không biết là cô Búp Bê của mày cũng lãng mạn như vậy đó. Có địa chỉ không đến, có số điện thoại không gọi, lại còn tốn công tốn sức ngồi nắn nót từng chữ từng từ gửi gắm tâm tình nhớ nhung vào trang giấy trắng. Lãng mạn quá điiiiiiiii!!!!!!!!! – Mấy khi có cơ hội trêu chọc Thiên, anh phải tận dụng triệt để chứ??!?!
-
… - Anh vẫn không có phản ứng.
-
Mày có đọc hay không đây? Không đọc tao đọc nhá!!??? – Thấy anh vẫn cứ đần mặt ra, Nhật rốt cuộc hết hứng chơi trò trêu chọc, nhăn mặt hỏi.
-
Đọc. – Anh giật phăng phong thư, vừa mở thư vừa hồi hộp không thôi. Không chỉ có hồi hộp, anh còn… còn… còn… đang sợ hãi… Đến chính bản thân anh cũng chẳng biết mình đang sợ cái gì nữa, nhưng mà… anh có 1 linh cảm không tốt, dường như… sắp có chuyện chẳng lành xảy ra với cô.
Con người sợ hãi, dẫn đến việc tay cũng run run, chỉ có mỗi 1 cái phong thư không dán kín mà anh cũng phải mất 20’ mới mở ra được. Anh căng thẳng đến như thế, còn Nhật đứng bên cạnh thì, khỏi nói cũng biết là miệng đã ngoác đến tận chỗ nào. Nhưng… trong bức thư…
‘Thiên, tha thứ cho em, được không?’
-
… - Anh ngồi đơ tại chỗ.
Đây là bức thư cô muốn gửi cho anh? Chỉ có 8 chữ? Hơn nữa, còn là 1 câu hỏi? Những gì cô muốn nói với anh… chỉ có như vậy? Hay là…
-
Chỉ có vậy thôi? – Nhật nghệt mặt ra, lẩm bà lẩm bẩm. – 1 bức thư chỉ có đúng 8 chữ mà cũng kêu là vô cùng vô cùng quan trọng? Lại còn dặn đi dặn lại là nhất định phải trao tận tay cho thằng dở hơi này. Thật không hiểu đầu óc cô bé kia có phải là thiếu mất vài dây thần kinh r…
-
DOÃN MINH NHẬT – Anh nắm chặt bức thư (nếu có thể coi là thư) trong tay, cau mày hét lớn.
-
Gì? – Nhật giật bắn, sợ gần chết.
-
Cô ấy đâu? – Anh cố gắng kiềm hạ giọng.
Bức thư quan trọng?
Vô cùng quan trọng??
Nhất định phải trao tận tay cho anh????
Chẳng lẽ, thật sự đã xảy ra chuyện gì… với cô?????????? Chuyện gì? Rốt cuộc là đã có chuyện gì?
-
Mày hỏi tao, tao h…
-
CÔ ẤY ĐÂU??????????? – Chưa để Nhật lắc đầu xong, anh đã gầm lên, tâm trạng kích động đến cực điểm. – CÔ ẤY Ở ĐÂU?????????????
Bao nhiêu nỗ lực kiềm chế đều bị anh vứt vào 1 xó, việc quan trọng nhất bây giờ chính là tìm cho ra cô bé ngốc nghếch kia. Không phải cô vì quá đau lòng mà làm chuyện gì dại dột đấy chứ? Nếu thật sự như thế… nếu cô… nếu như… nếu như cô vì tuyệt vọng mà tự làm tổn hại bản thân… anh sẽ không tha thứ cho mình…
CHẾT TIỆTTTTTTTTTTTT!!!!!!!!!!
Hận cái gì chứ? Không phải vẫn không thể không yêu sao?
Không tha thứ cái gì chứ? Không phải vẫn không thể không nhớ sao?
Hơn nữa, còn làm chính mình càng thêm tổn thương giày vò.
-
Thiên, mày bình tĩn…
Rầmmmmmm………
Đột nhiên cánh cửa phòng bị đạp ra 1 cách không thương tiếc, tiếp theo đó là giọng nói đầy hoảng hốt của ông quản gia.
-
Cậu chủ, không hay rồi… không hay rồi…
-
Có việc gì, ông nói nhanh lên. Đừng bày ra bộ mặt đó nữa, muốn doạ chết tôi à??? – Nhật muốn khóc mà không làm sao ép cho nước mắt ra được.
Nhìn vẻ mặt như muốn ăn thịt người của Thiên là anh đã thấy gớm lắm rồi, bây giờ lại còn cả biểu tình kinh hoàng như thấy ma của ông quản gia nữa, anh sắp chết vì đau tim rồi đây. Tại sao ở gần cái thằng này không ngày nào là anh được yên? Anh chỉ muốn có 1 cuộc sống ‘bình yên’ với 1 công việc ‘yên bình’ cũng không được hay sao?????? Ông trời a, rốt cuộc là ông có nghe hiểu mong ước nhỏ bé con con này của anh hay không?????????????????????????
-
Ông chủ… ông chủ… có tin báo là ông chủ… sắp… gây chuyện rồi… án mạng… nhà kho ở… sắp có án mạng… Lê tiểu thư… ơ ơ… Cậu chủ!!!!!!!!!!!
Không đợi ông quản gia dứt lời, anh đã như 1 cơn gió lao ra ngoài bỏ lại đằng sau ông quản gia ngây ngốc tại chỗ và Nhật luống cuống đuổi theo.

Trong đầu anh bây giờ chỉ còn đúng 1 từ… ‘án mạng’… Anh không phải đứa bé lên 3, cũng không phải thằng ngốc, mặc dù ông quản gia nói không đầu không cuối, lại lắp ba lắp bắp, nhưng anh cũng có thể phần nào hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Anh bây giờ chỉ có 1 ý nghĩ duy nhất, phải cứu cô… anh nhất định phải cứu cô… bằng mọi giá phải cứu được cô… nếu không cả đời này anh sẽ không thể thoát khỏi giày vò… không đúng… nếu như cô thật sự có mệnh hệ gì… anh cũng sẽ không sống nổi…

VÙUUUUUUUUU……………………….. VÙUUUUUUUUUU………
Trong không gian tĩnh lặng, 1 chiếc xe mang theo trái tim đang đập dồn dập vì lo lắng, vì sợ hãi và vì… có thể là… yêu… hoặc là… hận… lao trên đường với vận tốc ánh sáng như muốn xé rách màn đêm yên ả.

Hận cái gì? Yêu cái gì? Tha thứ với không tha thứ cái gì? Anh đều không quan tâm, anh chỉ cần cô thôi… cần cô bình yên… cần cô hạnh phúc… còn lại đều không quan trọng. Anh mặc kệ cô đã làm những cái gì trong quá khứ, mặc kệ cô là người đã hại chết bố mẹ anh, mặc kệ tất cả, chỉ cần cô sống, chỉ cần cô cười là đủ rồi. Anh chỉ cần như vậy thôi.

Cô muốn anh tha thứ cho cô? Được, chỉ cần cô an toàn đứng trước mặt anh.

Cô muốn anh tiếp tục yêu cô? Được, chỉ cần cô đừng để trái tim mình ngừng đập.

Cố muốn anh mãi mãi ở bên cô? Được, chỉ cần cô đừng rời xa anh… mãi mãi đừng rời xa anh.

… Chỉ cần cô sống, anh sẽ đồng ý hết…
… Chỉ cần cô sống, anh sẽ làm tất cả…
… Chỉ cần cô sống…
… Chỉ cần cô sống…
… Anh chỉ cần cô sống thôi…

KÉTTTTTTTTTTTTTTT……………
Chiếc xe đáng sợ cuối cùng cũng dừng lại, anh vội vã phi như bay vào bên trong, trong đầu chỉ còn mỗi hình ảnh cô Búp Bê ngốc nghếch với nụ cười tươi tắn rúc vào lòng anh làm nũng. Nhưng… ngay lập tức bộ não của anh hoàn toàn bị chiếm hữu bởi hình ảnh đáng sợ trước mắt…
… cô đứng ở đó… ngây ngốc đứng ở đó… ánh mắt như đang nhìn mà lại như không hề hay biết đến con dao loé sáng đang gần ngay gang tấc…
Mắt anh tối sầm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Anh chỉ biết, chỉ biết duy nhất 1 điều…
CÔ ĐANG GẶP NGUY HIỂM… BÚP BÊ CỦA ANH ĐANG GẶP NGUY HIỂM

1s…

2s…

12s…

13s…

14s…
PHẬPPPPPPPPP…………
Chỉ nghe 1 âm thanh kinh người vang lên, dù nhỏ, nhưng lại có sức mạnh thật lớn. Âm thanh ấy vang vọng mãi trong căn nhà kho rộng lớn… hoà quyện vào không khí – 1 không khí đầy mùi máu tanh nồng…
Tất cả như lắng đọng… không gian như ngưng tụ… vào giây phút ấy… giây phút… con dao kia… rạch 1 đường thẳng đen sẫm trong không trung… loé sáng trong chốc lát… rồi… đâm thẳng vào…
… đâm thẳng vào… vòm ngực rắn chắc của anh…
Máu tuôn ra ào ạt như thác, càng ngày càng nhiều hơn, làm áo anh ướt đẫm, dần chuyển sang màu đỏ… đỏ tươi… rồi thành đỏ thẫm.
Anh khuỵu xuống, nhưng… thật kì lạ là anh không hề cảm thấy đau đớn. Nhìn vết thương trên ngực, lại nhìn cô vẫn còn ngơ ngác dưới đất, trên người không hề có 1 chút thương tích, anh thấy thật hạnh phúc – niềm hạnh phúc khi bảo vệ được người mình con gái mình yêu…
-
Thiên……. Thiên… – Nhìn thấy anh ngã xuống, cô mới bừng tỉnh, vội vàng bò đến bên cạnh anh, nước mắt tuôn rơi như mưa.
Cô không biết, thật sự không biết phải làm gì, đầu óc cô bây giờ, ngoài hình ảnh anh ngày một yếu dần giữa vũng máu ra, hoàn toàn trống rỗng. Cô chỉ biết ngốc nghếch ngồi ở đó, nắm lấy bàn tay to lớn ấm áp của anh, không ngừng gọi tên anh.
-
Thiên…
Là anh đã cứu cô… vừa rồi là anh đã cứu cô… đỡ cho cô 1 nhát dao… Anh đã cứu cô… anh vì cô nên mới bị thương… anh là vì cô… anh bị như vậy là vì cô… vì cô nên mới…
Máu vẫn cứ chảy… khiến 1 khoảng không gian xung quanh đều bị nhuộm 1 màu đỏ… màu đỏ khiến người ta kinh hãi… càng khiến trái tim cô thêm đau đớn…
-
Búp Bê, vừa yêu vừa hận… đau lắm em biết không? – Anh nhìn cô, ánh mắt vẫn như vậy, đầy yêu thương và trìu mến, nhưng sao… cô lại thấy rất đau??? Đau như chính cô mới là người nhận nhát dao vừa rồi.
-
THIÊNNNNN……… - Ông Cường cuối cùng cũng có phản ứng, lảo đảo lao đến chỗ anh. – THIÊN, CHÁU… CHÁU… VẾT THƯƠNG…
-
Cậu chủ…
-
Cậu chủ bị thương…
-
THIÊN!!!!!!!!! – Nhật cuối cùng cũng đã đuổi kịp, nhưng điều chờ đón anh lại là cảnh tượng hãi hùng khiến anh sợ đến nỗi kêu thét lên. – MAU… GỌI XE CẤP CỨU…………… MAU LÊN……………
-
Nhanh lên…
-
Cậu chủ! Cậu chủ!!!!!!!!
-

-

Cô bị đẩy ra khỏi anh, đẩy ra khỏi bàn tay ấm áp của anh… Cô không muốn buông tay anh ra, không muốn rời xa anh, nhưng… cô lại chỉ có thể ngồi yên bất động ở đó… bần thần… nhìn máu lênh láng dưới sàn… ngửi mùi máu tanh nồng trong không khí… nghe hơi thở của anh… ngày 1 mỏng manh…
Trong lúc hỗn loạn, cô hình như có nghe thấy tiếng anh gọi cô… nhưng khi cô ngẩng đầu lên, anh đã được họ đưa đi rồi… đưa đi rồi… họ đưa anh đi rồi…
Chương 38: Đám cưới đồ chơi

6 năm sau…
Mỹ,
Biệt thự nhà họ Lê,
Bên khung cửa sổ với chiếc rèm màu tím dịu nhẹ, 1 cô gái xinh đẹp trong chiếc váy trắng tinh khôi làm nổi bật mái tóc gợn sóng mềm mại đang ôm 1 chú cún lông xù tròn vo, đôi mắt thiên thần hướng về 1 nơi xa xăm nào đó – nơi có 1 chàng trai luôn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, luôn dịu dàng véo chiếc mũi nhỏ xinh của cô… và… luôn yêu thương gọi cô là ‘Búp Bê’.
Cô mãi mãi không thể quên được anh… không bao giờ quên được ngày hôm đó – cái ngày anh đã đỡ cho cô 1 nhát dao… và…
Giây phút anh lao đến đẩy cô ra, cô dường như có thể cảm nhận được nhịp đập vững vàng quen thuộc – nhịp nhịp đập đã từng thuộc về cô… Cũng chính vào giây phút đó, cô đã biết anh yêu cô nhiều đến nhường nào.
Nhưng… câu nói cuối cùng của anh… câu cuối cùng cô nghe được từ anh… lại khiến cô đau đến không thở nổi… Anh đã nói…
‘Búp Bê, vừa yêu vừa hận… đau lắm em biết không?’
Cô biết, đương nhiên là cô biết. Nhưng, biết không có nghĩa là hiểu. Cô biết anh rất đau khổ, nhưng không thể hiểu được anh đau khổ đến mức nào… Bởi vì, cả đời này, cô chỉ yêu 1 mình anh thôi. Cho nên, cảm giác đó… đành phải đợi đến kiếp sau nếm thử vậy.
Có 1 điều cô vẫn luôn muốn hỏi anh… Nếu như đau khổ như vậy, tại sao anh vẫn yêu cô? Nếu đã không thể tha thứ, tại sao anh không quên cô đi? Quên cô rồi, anh sẽ không còn p…
Cốc… Cốcc… Cốccc…
Tiếng gõ cửa đột ngột vang lên cắt ngang dòng suy tư của cô.
-
Kim, chị vào được không? – Tiếng Thanh nhẹ nhàng vang lên đằng sau cánh cửa.
-
Chị vào đi. – Cô nói mà ánh mắt vẫn không hề di chuyển.
Cạchhhhh…
Cánh cửa từ từ mở ra, Thanh tươi cười bước vào, nhưng vừa nhìn thấy cô, hay chính xác là dáng vẻ của cô lúc này, nụ cười liền tắt ngấm, khuôn mặt dần đen lại.
-
Em… lại nghĩ đến anh ấy? – Thanh cau mày.
-
… - Cô không nói gì, tay bất giác siết chặt lấy Cục Bông.
-
Tại sao?
-
… - Cô vẫn im lặng.
Không im lặng thì cô còn biết làm gì nữa đây? Trả lời ư? Giải thích ư? Ha ha… làm thế nào cô có thể nói thành lời đây? Rằng cô luôn vô thức nhớ đến anh, luôn vô thức ngẩn ngơ nghĩ về ngày hôm đó, cùng những kí ức đẹp đẽ bên cạnh anh… rằng… cô yêu anh, yêu đến nỗi chính cô cũng cảm thấy sợ hãi… sợ rằng sẽ không bao giờ có thể bước tiếp được nữa… mà sự thật đúng là cô không thể bước tiếp được… không thể nào. Chẳng lẽ cô phải nói hết những đau đớn trong lòng ra… những đau đớn mà cho dù cô có cố gắng quên đi thì nó vẫn cứ đeo bám lấy cô từng giây, từng phút?
-
Kim, em định như thế này đến bao giờ?
-
Em như thế nào? Em bây giờ không phải rất tốt sao? – Cô cố gắng mỉm cười, nhưng cô có biết, nụ cười của cô… nụ cười gượng gạo vô hồn ấy lại càng khiến người đối diện thêm đau lòng xót xa?
-
Tốt? Tốt cái kiểu này có khác gì không tốt? – Thanh nổi nóng.
-
… - Cô trầm mặc.
Cô không tốt? Không tốt thế nào? Cô thấy rất tốt mà? Chí ít thì trong mắt người khác cô hiện giờ rất tốt. Chẳng phải cuộc sống của cô bây giờ rất ổn định sao? Ban ngày đi làm, tối về nghỉ ngơi. Ngày ăn 3 bữa, ngủ 8 tiếng. Chỉ trừ việc thỉnh thoảng lại vô thức nghĩ đến anh thì nói chung là rất khoa học. Vậy thì…
-
Có cái gì không tốt?
-
Em còn hỏi chị? Chuyện đó em phải là người biết rõ nhất chứ?
-
Em không biết thì mới hỏi chị. – Cô nhỏ giọng.
-
Không biết? Em không biết hay là không muốn thừa nhận? Em tưởng em diễn tốt lắm sao? Em tưởng em không nói thì người khác sẽ không biết trong lòng em thế nào hay sao? Em nói em rất tốt? Rất tốt mà 6 năm rồi vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, hướng ánh mắt nhìn về quá khứ? Tốt mà mãi vẫn không thể quên anh ấy đi để bước tiếp? Tốt mà… - Thanh nóng nảy tuôn 1 tràng.
-
… - Cô chỉ biết im lặng lắng nghe.
Bởi vì… tất cả đều là sự thật. Cho dù cô có trốn tránh như thế nào, phủ nhận bao nhiêu thì nó vẫn cứ là sự thật: cô không thể quên anh. Sống thiếu anh… là 1 việc quá khó đối với cô. Trước đây cô vẫn nghĩ, nếu như rời xa anh, cô sẽ đau khổ… vô cùng vô cùng đau khổ. Nhưng cho đến bây giờ cô mới hiểu, nó không chỉ đơn giản là đau khổ. Cảm giác này, nếu như thực sự phải miêu tả nó, thì chỉ có thể là… sống không bằng chết. Nếu như có thể, nếu như không phải vì bố mẹ, cô thật sự đã nghĩ đến chuyện chết đi. Chết… có thể là 1 điều đáng sợ đối với mọi người, nhưng với cô bây giờ, nó lại là sự giải thoát… 1 sự giải thoát mà mãi mãi cô cũng không thể có được. Đơn giản là vì… cô còn có gia đình, có bố mẹ luôn yêu thương cô, có các anh chị em luôn quan tâm cô và có bạn bè luôn giúp đỡ cô. Cô không thể bỏ mặc họ.
-
Em và anh ấy không thể, mãi mãi cũng không thể đâu. Trước đây đã không thể, bây giờ lại càng không thể. – Thanh nhấn mạnh.
-
Em biết. – Cô nói với Thanh, thì thầm như hơi thở, kiên định như nói với chính bản thân mình, ánh mắt xa xăm dần dần tập trung lại, cúi đầu nhìn chăm chú vào Cục Bông đang ngoan ngoãn ngủ trong lòng mình, trên cổ có đeo 1 chiếc vòng xinh xắn có hình 1 con búp bê vô cùng đáng yêu. – Anh ấy đưa Cục Bông cho em, có lẽ… à không… là chắc chắn… chắc chắn đã muốn chấm dứt tất cả rồi… gặp gỡ… làm quen… thân thiết… rồi yêu thương… tất cả… đối với anh ấy đều là sai lầm… tất cả… anh ấy đều muốn quên đi… - Cô nghẹn ngào. – Nhưng chị Thanh, em… em… lại không thể quên được. Làm sao em có thể quên được anh ấy chứ? Làm sao có thể vứt bỏ những tháng ngày có anh ấy ở bên? Làm sao… làm sao có thể… làm sao đây? Chị nói xem, em phải làm thế nào bây giờ? Chị Thanh… em… thật sự… rất yêu anh ấy… yêu rất nhiều… rất nhiều… em làm sao bây giờ?...
-
Kim… - Thanh chợt thấy khoé mắt mình cay cay, cảm giác tội lỗi chợt ùa về khiến cô hoảng hốt. Lâu rồi… đã rất lâu rồi, cô mới thấy Kim đau thương đến như vậy. Đó… đều là lỗi của cô phải không? Đều là do cô đã nhắc đến anh, là do cô đã nhắc lại chuyện cũ, cũng chính cô đã nóng nảy chạm vào vết thương vẫn chưa lành miệng trong lòng Kim. – Xin lỗi… chị xin lỗi… Kim, chị thật sự xin lỗi!!!
-
Em… - Cô rất muốn mỉm cười, rất muốn nói với Thanh rằng cô không sao, cô vẫn ổn, nhưng…
Tại sao... những lời muốn nói thì không thể thốt ra, còn nước mắt thì lại cứ lăn dài? Tại sao… đã 6 năm rồi mà lòng cô vẫn đau đến thế? Chẳng phải người ta thường nói, vết thương dù nặng đến mấy lâu dần cũng sẽ lành lại và không còn đau nữa sao? Nhưng tại sao vết thương của cô lại không hề liền miệng? Tại sao lâu như vậy rồi mà đau đớn vẫn không buông tha cho cô? Rốt cuộc là tại sao? Phải bao lâu đây? Phải bao lâu nữa thì cô mới có thể trở lại vui vẻ như xưa? 5 năm? 10 năm? 20 năm? Hay là… cả đời?

-
Chị Thanh, anh Bảo thế nào rồi? – 1 lúc sau, khi đã bình tĩnh trở lại, cô mới chợt nhớ ra sáng nay Thanh nói là đi thăm Bảo.
-
Anh ấy rất khoẻ. – Nhắc đến Bảo, ánh mắt Thanh chợt loé sáng, đương nhiên là ánh sáng rực rỡ của tình yêu rồi.
Đúng thế, cô thích Bảo, nhưng chính cô cũng không nhận ra. Cho đến 4 năm trước, khi anh bị thương trên đường đến nhà tù thăm bố và không thể đi lại được nữa, trái tim cô như bị ngàn vạn nhát dao giày vò. Cô đau, đau vì anh, vì vết thương của anh, vì nỗi khổ của anh.
Và từ khi đó, cô đã quyết định sẽ chăm sóc anh cả đời. Cho dù có vất vả đến thế nào, chỉ cần được ở bên anh là cô đã thấy vui rồi. Cũng may là Bảo không hề xua đuổi cô, hơn nữa còn vui vẻ tiếp nhận cô. Cô biết là vì anh muốn quên Kim nên mới có thể nhanh chóng nhận lời cô như thế, nhưng cô vẫn không thể không nở nụ cười thật tươi.
Cũng có đôi lúc anh cảm thấy có lỗi với cô, nhưng mỗi khi như thế cô đều đập cho anh 1 trận te tua khiến cho anh từ sau cũng không dám ăn nói linh tinh nữa.
Nói chung là bây giờ bọn họ thực sự rất hạnh phúc. Cô tin là anh cũng đã yêu cô, giống như cô yêu anh vậy.

Dù có đau khổ hay không, có bước tiếp hay không thì cuộc sống vẫn cứ trôi qua. Trái Đất chẳng bao giờ ngừng quay cho đến khi nó huỷ diệt, và vòng quay của Trái Đất cứ nối tiếp nhàu, ngày qua ngày, đem theo thời gian quý báu của vạn vật. Trái Đất sẽ chẳng bao giờ quay ngược, giống như thời gian chẳng bao giờ có thể lấy lại.
Cuộc sống của cô vẫn cứ như thế trôi qua, êm đềm đến mức nhàm chán. Nhưng cô cũng chẳng quan tâm. Êm đềm hay không, nhàm chán hay không đối với cô cũng như nhau cả. Chỉ cần anh hạnh phúc là được rồi. Cô sẽ dùng cả đời mình để cầu chúc cho anh.

Cộc… Cộcc…
-
Mời vào. – Cô mệt mỏi lên tiếng, đôi mắt xinh đẹp khẽ nhắm lại.
-
Tổng giám đốc, 30’ nữa cô có cuộc họp với Sun ở nhà hàng Someday. Tất cả đã sẵn sàng rồi. – Cô thư kí nhắc nhở.
-
Tôi biết rồi. – Cô từ từ mở mắt, hít 1 hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Mặc dù nghe đến cái tên Sun, cô có chút giật mình, nhưng vẫn cố gắng để không biểu lộ cảm xúc ra ngoài. Điều cô quan tâm chính là… - Đại diện bên phía Sun là ai?
-
Dạ thưa Tổng giám đốc, chính là Tổng giám đốc Sun, Doãn Minh Nhật.
-
V..vậy sao… - Tay cô bất giác xiết chặt.
Doãn Minh Nhật?
Chính là Nhật sao?
Cô sẽ gặp Nhật sao?
Sau 6 năm? Gặp lại người bạn thân của anh? Cô nên làm thế nào đây? Coi như không có chuyện gì? Hay là… cúi đầu thành khẩn xin lỗi vì đã làm tổn thương người bạn thân nhất của anh ta? Nhưng… chính cô cũng bị tổn thương mà? Hơn nữa, cô có thành ý xin lỗi, chắc gì anh ta đã có thành ý nhận?
Ha… ha… ha… ha… ha… Ông trời đúng là biết trêu ngươi cô. Đã rời khỏi Việt Nam lâu như vậy, cuối cùng vẫn cứ gặp lại người quen, hơn nữa lại còn là Nhật.
-
Cô có cần nghỉ ngơi 1 chút không ạ? – Cô thư kí lo lắng khi thấy sắc mặt cô ngày càng trầm xuống.
-
Không sao, chúng ta đi thôi. – Cô phẩy tay, bước nhanh ra ngoài. Trước khi đi vẫn không quên dặn dò. – À, còn nữa, gọi trợ lí Nicole đi chung với tôi.
Nicole là 1 trong những trợ lí đắc lực của cô. Tuy bề ngoài không phải là tuyệt sắc giai nhân, quyến rũ nóng bỏng, nhưng lại thật sự là 1 nhân tài hiếm có. Vì vậy Nicole rất được cô trọng dụng.

Trên xe, cô không ngừng trấn định bản thân, nhưng vẫn không thể ngăn được trái tim đập càng ngày càng nhanh. Chỉ cần nghĩ tới vài phút nữa cô sẽ gặp Nhật là cả người lại không tự chủ được trở nên vô cùng căng thẳng.
Cô sẽ gặp Nhật.
Cô sẽ gặp Nhật.
Cô sẽ gặp Nhật.
Cô sẽ gặp Nhật.
Cô sẽ gặp Nhật.
Cô sẽ gặp Nhật.


Suy nghĩ ấy không ngừng quay vòng vòng trong đầu cô. Nói thật, cô có rất nhiều chuyện để hỏi Nhật, nhưng lại không biết phải nói từ đâu và cũng không biết cô có đủ tư cách để hỏi những chuyện đó không nữa. Bởi vì, tất cả những gì cô muốn biết đầu liên quan đến anh – người đã bị cô làm tổn thương rất nhiều.
Vết thương của anh đã bình phục hoàn toàn chưa?
6 năm qua anh đã sống thế nào?
Anh có khoẻ không?
Sống có tốt không?
Có hạnh phúc không?
Có từng… nhớ đến cô… dù chỉ là 1 chút không?
Và… có khi nào anh… nghĩ đến việc tha thứ cho cô không? Dù chỉ là suy nghĩ nhất thời cũng được, cô chỉ cần như vậy mà thôi…

-
Tổng giám đốc, đã đến nơi rồi. – Tiếng nói của lái xe làm cô bừng tỉnh.
-
Ừm. – Cô khẽ gật đầu, điều chỉnh tâm trạng, bước xuống xe.
Nhà hàng Someday đối với cô không hề xa lạ. Hầu như tất cả các cuộc làm ăn của Gold đều được bàn bạc ở đây. Chủ của cửa hàng chính là Duy – 1 trong những người anh trai nuôi của cô.
-
Anh Duy! – Cô lên tiếng gọi.
-
Kim, em đến rồi. – Duy nở nụ cười vui vẻ. – Đại diện tập đoàn Sun đã đến rồi. Họ đợi em ở trên tầng đấy.
-
Vậy ạ?
-
Tổng giám đốc Lê, mời cô đi theo tôi. – 1 cô nhân viên nhanh nhẹn chạy đến dẫn đường.
-
Thôi, em lên đây, lát gặp anh sau.
-
Ừ. – Duy vẫy vẫy tay, rồi lại tiếp tục vùi đầu vào đống sổ sách.

Càng đến gần căn phòng đó, cảm giác muốn quay đầu bỏ chạy trong lòng cô lại càng mãnh liệt. Phải cố gắng lắm cô mới khống chế được bước chân mình không run lên theo từng nhịp đập của trái tim.
Cạchhhh…
-
Tổng giám đốc, xin mời. – Giọng nói của cô nhân viên vang lên khiến cho bao sợ hãi của cô đều tan biến hết. Bởi, bây giờ cho dù cô có muốn chạy thì cũng không còn kịp nữa rồi.
-
Cám ơn. – Cô gật đầu đáp lại rồi uyển chuyển bước vào trong phòng.
Nhìn thấy Nhật, dù sao thì… 6 năm không gặp, chắc chắn cũng có 1 chút không được tự nhiên. Mặc dù khoé miệng cô vẫn đang nở 1 nụ cười, nhưng lại khiến cho người đối diện có cảm giác hoàn toàn xa cách. Có lẽ là do ánh mắt xa xăm của cô, cũng có thể là bởi nụ cười chỉ mang tính xã giao kia.
-
Chào em, lâu rồi không gặp. – Nhật là người lên tiếng trước, hơn nữa giọng nói tuy không được gần gũi như trước, nhưng cũng không mấy xa lạ.
-
Chào anh… anh Nhật. – Cô cũng đáp lại, khẽ mỉm cười. – 6 năm rồi, chắc chúng ta sẽ không tiếp tục đấu võ mồm mỗi khi gặp nhau nữa đâu nhỉ?
-
Cái đó còn tuỳ. – Nhật phá lên cười. – Nếu như em vẫn ngang như cua, vậy thì anh đành phải dọc như ghẹ thôi.
-
Ha ha… - Cô bị câu nói của Nhật chọc cho cười, bao nhiêu bất tiện nghi ngại đều tan biến hết. Tâm trạng thoải mái, đương nhiên sẽ nghĩ đến công việc. Cô mở lời. – Về phần hợp đồng…
-
Cái đó cứ để trợ lí bàn bạc đi. – Nhật cắt ngang, sau đó ra hiệu cho anh chàng trợ lí đi cùng.
-
Trợ lí Nicole, xin mời cùng tôi qua phòng bên cạnh bàn bạc về hợp đồng giữa Gold và Sun. – Hiểu ý, người trợ lí liền lên tiếng.
-
Được. – Cô trợ lí nhìn cô rồi quay người ra khỏi phòng.
Cạchhhh…
Cánh cửa phòng từ từ đóng lại, cô cũng ngồi xuống, cùng Nhật uống trà.
-
6 năm qua em sống tốt chứ? – Nhật hỏi.
-
Rất tốt.
-
Ừm. Vậy thì được rồi. – Nhật cười, 1 nụ cười không hiểu là thật hay chỉ là xã giao.
Anh biết, trong lòng 2 người này vẫn còn có nhau, vẫn không thể quên được quá khứ. Nhưng chuyện đã như vậy thì có nhắc lại cũng như thế mà thôi. Dù sao thì cũng không thể, chi bằng cứ để họ tự mình cố gắng, cố gắng sống thật tốt.
-
Anh Nhật, nếu như không phải là để kí hợp đồng thì anh sang đây có việc gì vậy? – Cô hiếu kì.
-
Sang để gặp em không được sao? Chẳng lẽ em không nhớ anh chút nào cả? – Nhật trề môi, lại bắt đầu giở thói trẻ con.
-
Đầu em vẫn còn rất bình thường…
-
… cho nên rất nhớ anh phải không? – Nhật chen ngang.
-
Anh lại muốn cãi nhau đấy à? – Cô trừng mắt. – Nói thật xem nào, biết đâu em đây tốt tính tốt nết sẽ tìm cách giúp đỡ anh??
-
Xì. Doãn Minh Nhật tài giỏi đẹp trai ngời ngời thế này mà còn cần em phải giúp đỡ á? – Nhật vênh mặt.
-
Thế nói chung là có chuyện gì?
-
Tháng sau anh với My kết hôn.
-
Thật sao? 2 người cuối cùng cũng có thể đến với nhau rồi sao? Thật là tốt quá!!! Há há… Cuối cùng My cũng bị anh làm cho cảm động rồi hử?!?! – Cô cười ngoác cả miệng.
-
Hề hề… anh đã nói là anh nhất định sẽ kiên trì đến cùng mà!?!? – Nhật cười hạnh phúc. Đúng là bao nhiêu công sức anh bỏ ra để theo đuổi My suốt bao nhiêu năm trời cũng không hề vô ích. Bây giờ đây anh có cảm giác như mình chính là người hạnh phúc nhất trên đời này. – Em nhất định phải về dự đấy.
-
Em… về dự á? – Cô giật mình. – Dạo này em bận lắm. Em không về được đâu. Em sẽ gửi quà cho 2 người.
-
Xì! Bận đến chết đi thì cũng phải chui từ dưới mộ lên mà về dự đám cưới của bọn anh. Anh khó khăn lắm mới có thể kiếm được vợ, em nhất định phải tới dự mới được. Hơn nữa, cho dù anh có không muốn thừa nhận đến thế nào thì sự thật vẫn là em cũng có 1 phần công lao trong việc giúp anh tán My.
-
Nhưng mà… - Cô do dự.
Về Việt Nam cô đã không dám, đến dự đám cưới của Nhật cô lại càng không dám. Đám cưới của Nhật, chắc chắn anh sẽ đến dự. Tới lúc đó, cô phải làm sao đây? Cô thật sự không biết mình phải dùng thái độ gì để đối diện với anh? Còn nữa, điều cô lo sợ nhất… nếu như, anh đã thật sự quên cô rồi thì sao? Nếu như, anh nhìn thấy cô mà coi như người xa lạ thì sao? Cô có thể chịu nổi hay không? Tuy biết rằng đó là điều sớm muộn nhưng cô vẫn không thể chấp nhậnd được. Cũng không thể phủ nhận rằng cô luôn mong anh sẽ không quên cô, mặc dù như vậy là rất độc ác đối với anh.
-
Yên tâm, bảo vệ sẽ không ngăn cản zombie đâu.
-
Zombie????? – Cô đờ ra, rồi cười phá lên. – Bao nhiêu năm không gặp, anh vẫn hài hước và đáng ghét như vậy.
-
Đây là thiếp mời của bọn anh, em nhất định phải về dự đấy. – Nhật không thèm để ý đến câu cạnh khoé của cô, nhanh như cắt nhét tấm thiệp cưới vào tay cô. Trước khi bay theo đàn chuồn chuồn còn không quên nhắc nhở. – Nhớ kêu cả Thanh và Bảo cùng về nữa nhé!
---------------------------------------
2.
3 tuần sau…
Việt Nam,
Văn phòng Tổng giám đốc, trụ sở chính tập đoàn tài chính Sky,
-
Bạn thân yêu, tao đến rồi đây! – Nhật ‘bay’ từ ngoài cửa vào và đáp thẳng xuống cái ghế sô pha ngay chính giữa phòng 1 cách đẹp mắt.
-
Đến làm gì? – Anh hỏi với giọng không chút cảm xúc.
-
Tao đến thăm mày mà. – Nhật cười hì hì, tự nhiên ngồi vắt chân trên ghế, rót 1 chén trà từ từ thưởng thức.
-
Mày lại muốn ăn vạ ở chỗ tao à? – Anh ngẩng đầu lên khỏi đống công văn, liếc nhìn Nhật 1 cái cho có lệ.
-
Tao chỉ là buồn chán nên đến tán gẫu với mày 1 tí thôi, có cần tỏ thái độ vậy không? – Nhật xị mặt, trà ngon như vậy cũng uống không vào.
-
Mày buồn chán? Sun dạo này không kiếm được cái hợp đồng bèo bọt nào hay sao mà mày kêu buồn chán?
-
Mày đừng có nhắc nữa, tao chán ngán ba cái chuyện làm ăn đấy lắm rồi.
-
Chán rồi thì nghỉ đi, làm làm gì cho tốn công tốn sức tốn thời gian? Cùng lắm là lăn ra đường ở, ngày ngày đi ăn xin kiếm vài cái vụn bánh mì về mà nuôi vợ con thôi. – Anh khinh bỉ.
-
Không cần mày phải nói, hôm qua tao vừa xin nghỉ phép nửa tháng để chuẩn bị đám cưới rồi. Còn nữa, tao mà ra đường ở thì sẽ đem vợ con đến cùng nhau bám dính mày không buông, nhất định có thể no cái bụng, việc gì mà phải mất công ra đường xin ăn? – Nhật cười ha hả.
-
Thế thì đi chuẩn bị đi, đến chỗ tao làm gì? – Anh không thèm để ý mấy lời nói nhảm nhí kia, chỉ chú tâm vào chuyện chính.
-
Thì tao cũng muốn đi lắm chứ. Nhưng mà người còn chưa thấy đâu đã nhận được điện thoại báo là không rảnh.
-

-
Bực mình hơn nữa là… Mày có biết là My đang làm gì không?
-
Không.
-
My đang đi dạo phố với mẹ tao. Thế đấy, chồng sắp cưới thì không quan tâm, lại đi tán gẫu với mẹ chồng tương lai.
-
Loại như mày không bị đá đi là may lắm rồi. Khéo khi mẹ mày đang tranh thủ trước đám cưới giới thiệu cho My vài chàng đẹp trai tại giỏi tốt tính hơn mày đấy. – Anh trêu chọc.
-
Lại đến cả mày nữa. Chẳng cần mày phải ra nhập thì đội quân chống đối tao cũng đã đông đúc mạnh mẽ lắm rồi. – Nhật thở dài não nề.
-
Ai bảo mày làm nhiều việc ác làm gì? Giờ ông trời phạt cho còn kêu với chẳng ca. – Anh không khách khí lườm Nhật 1 cái.
-
Oan uổng quá, tao đâu có làm gì đâu? Chỉ tại ông trời ghen ghét đố kị với sắc đẹp cùng tài năng hoàn mĩ của tao cho nên mới ám tao thế đấy chứ.
-
Ông trời chứ có phải là ma đâu mà chạy theo ám mày? – Anh phì cười.
-
Mà nói đi nói lại vẫn là không thể chấp nhận được cái gia đình này. Cái gì mà có con dâu rồi thì con trai là đồ bỏ đi chứ? Cái gì mà mẹ chồng đương nhiên là quan trọng hơn chồng chứ?!?! Lại còn cái gì mà con dâu là báu vật của gia đình hử?!?! 3 người đó bắt tay nhau xách tao vứt ra đường rồi. Sau này không hiểu tao phải sống như thế nào đây. Hu hu hu… đời taoooooo… - Nhật dường như chẳng để ý gì đến xung quanh, cứ thế kêu khóc thảm thiết.
-
Mày muốn khóc thì đi ra ngoài mà khóc, đừng có làm phiền tao. – Anh phũ phàng cắt ngang, chẳng có 1 chút nào gọi là đồng cảm với bạn bè cả.
-
Này, bạn bè mà thế đấy à? Người ta có bạn thì hết mời đi ăn lại mời đi chơi, còn tao thì sao hả? Đã vác cái xác đến tận cửa tìm gặp mà còn bị người ta phũ phàng hất ra ngoài. Có thằng bạn như mày đúng là xui xẻo quá mà!
-
Xui thì biến đi cho tao còn làm việc.
-
Mày… - Nhật tức điên trừng lớn mắt. – Mày là cái thằng vô lương tâm, thấy chết không cứu, thấy đau không giúp, thấy bệnh không thương. Làm bạn với mày tao không phát điên là may lắm rồi.
-
Biết thế thì tránh xa tao ra 1 chút, nếu không sẽ thật sự phát điên. – Anh vẫn tỉnh bơ, chẳng chút cảm giác tội lỗi.
-
Aaaaaaaaaaaaaaa… Tức chết tao rồi. Không thèm nói chuyện với mày nữa, tao về. – Nhật hét ầm lên, đá tường đá ghế lao ra ngoài. Vừa đi được 3s lại quay ngược trở lại. – Nhớ là thứ 5 tuần sau là đám cưới của tao đó. Mày mà quên thì chết với tao nghe chưa?
-
Mày còn chưa cưới đã muốn chết cùng tao rồi à? – Anh nhếch mép. – Mày không thấy tiếc nhưng tao tiếc cuộc đời tươi đẹp này lắm. Vì mày mà chết thì thật không đáng.
-
Mày… mày…
-
Đừng xúc động, tao biết tao đẹp trai tài giỏi, nhưng mày là người sắp có vợ, không nên vì tao mà ảnh hưởng đến hạnh phúc cả đời.
-
Hừ! Bạn với chả bè thế đấy… Không chọc quáy tao thì mày không sống được chắc?
-
Ai bảo mày cứ lượn lờ trước mặt tao như ruồi làm gì?
-
Đã thế tao không thèm chấp cái loại như mày. – Nhật bừng bừng tức giận bỏ đi thẳng.
Lần nào cũng thế, lúc đến luôn là tươi cười hớn hở, vui vui vẻ vẻ. Khi trở về thì mặt mày hằm hằm, tức giận ngùn ngụt. Khi đến thì đem theo tâm trạng lạc quan yêu đời, lúc về thì ôm đầy 1 bụng tức.
RẦMMMMMMMM……………
Cánh cửa bị đạp 1 cách không thương tiếc.
-
Thằng điên! – Anh khẽ cười, ngả người ra sau thư giãn.
Đang lơ đãng nhìn xung quanh thì ánh mắt anh bất giác chạm vào bức ảnh được lồng trong khung cẩn thận ở 1 góc khuất trên bàn làm việc.
Trong ảnh, 1 cô gái xinh đẹp động lòng người đang nở nụ cười thật tươi. Mái tóc gợn sóng tung bay trong gió, đôi mắt thiên thần ngập tràn hạnh phúc, chiếc váy tím biếc càng tôn lên vẻ đẹp đầy nữ tính. Bên cạnh là 1 chàng trai đang vòng tay ôm siết lấy cô, đôi mắt sâu thẳm chứa đựng yêu thương vô bờ, khoé môi cong lên thành 1 nụ cười thật rạng rỡ.
-
Búp Bê! Búp Bê của anh!!! – Anh bất giác thốt lên, lòng lại thắt lại.
Búp Bê của anh… tại sao vẫn chưa trở về?
Búp Bê của anh… tại sao vẫn còn trốn tránh anh?
Búp Bê của anh… giờ có còn là của anh hay không?
Người gây ra tai nạn năm đó là cô. Người cướp đi sinh mạng của bố mẹ anh là cô. Người che giấu sự thật, lừa dối anh là cô. Người khiến anh tổn thương cũng là cô. Rõ ràng luôn là cô sai, tại sao… anh lại luôn là người phải chờ đợi?
Người nên cầu xin sự tha thứ là cô, tại sao ngược lại anh lại phải đếm từng ngày mong cô trở về?
Anh đã có thể tha thứ cho tất cả những lỗi lầm mà cô đã gây ra, chẳng lẽ cô lại không thể chấp nhận anh 1 lần nữa? Hay là… cô đã có người khác?
Ý nghĩ này làm trái tim anh chợt nhói đau. Cũng chính vì nỗi sợ hãi quá lớn này mà anh không dám sang Mỹ tìm cô. Anh sợ… sợ sẽ nhìn thấy cô tay trong tay tươi cười bên ai khác… sợ sẽ phải đối diện với sự thật đau lòng rằng cô không còn là của anh. Anh thà cứ chờ đợi như vậy, cho dù tương lai rất mù mịt, nhưng còn hơn là hoàn toàn tuyệt vọng.
6 năm rồi, đã 6 năm rồi mà anh vẫn còn yêu cô sâu đậm như vậy. Thậm chí, tình yêu ấy càng tăng lên từng ngày, từng phút, từng giây chờ đợi. Anh yêu cô! Anh yêu Búp Bê của anh!
Nhưng còn cô?
Cô thì sao?
Cô có còn yêu anh nữa hay không?
Cô có còn nhớ đến anh nữa hay không?
Cô có còn… muốn trở về bên anh nữa hay không?
Cô đã thay đổi, phải không? Nếu như cô không thay đổi thì tại sao vẫn còn không chịu về Việt Nam? Nếu như cô không thay đổi thì tại sao không liên lạc gì với anh? Nếu như cô không thay đổi thì tại sao… tại sao lại hành hạ anh lâu như vậy? Lần trước là 2 năm… còn lần này… cô muốn thử thách anh bao lâu đây?
Không phải anh sợ không thể chờ được cô, mà điều anh sợ nhất chính là… thời gian quá lâu khiến cô không còn nhớ anh là ai nữa. Nếu như thực sự như vậy thì phải làm thế nào? Nếu như cô lại lướt qua anh như 2 người xa lạ thì anh phải làm sao? Lại níu kéo cô không buông để rồi bị cô mắng là ‘Đồ biến thái’ sao?
Càng nghĩ đến cô anh lại càng không thể khống chế được nhịp tim dồn dập mang theo nỗi đau đớn vô hạn như muốn chiếm lĩnh cả thế giới của anh – thế giới mà chỉ có 1 tia sáng duy nhất cũng đã rời bỏ anh rồi – thế giới mà chỉ có 1 hơi ấm cũng đã không còn bên anh nữa. Thử hỏi, anh phải sống thế nào, khi xung quanh toàn bộ là 1 màu đen lạnh lẽo đây?
-
Búp Bê, em thật ác! – Anh cười chua chát, những ngón tay thon dài lướt nhẹ trên khung kính, chạm đến khuôn mặt tươi tắn xinh đẹp của cô.
Mỗi khi nhìn bức ảnh này, anh đều có cảm giác như được nhìn thấy cô, thấy nụ cười rạng rỡ của cô. Đôi khi anh cũng tự lừa dối mình rằng cô vẫn ở đây, bên cạnh anh, vẫn cười với anh như thế, vẫn chu mỏ làm nũng anh như thế, vẫn lười biếng chui vào lòng anh như thế, vẫn yêu anh như thế. Nhưng, tất cả cũng chỉ là mình anh tự nghĩ, tự hi vọng, rồi lại tự nghi ngờ…
-
Anh nhớ em, Búp Bê! Về với anh đi có được không? Trở về bên anh đi được không? Anh thật sự không thể thiếu em được. Anh yêu em!
Anh yêu cô!
Anh yêu cô!
Anh yêu cô!
Anh yêu cô!
Anh yêu cô!
Anh yêu cô… mãi mãi yêu cô…

---------------------------------------
3.
Ngày cưới của Nhật và My,
-
Thằng chết tiệt này, sao lại đến muộn thế hả???? – Vừa thấy bóng anh, Nhật đã lao đến kích động kêu ầm lên.
-
Muộn? – Anh nhíu mày, đưa mắt nhìn đồng hồ trên tay. – Vẫn còn 10’ nữa mới đến giờ ghi trên thiệp mời.
-
GIỜ GHI TRÊN THIỆP MỜI?????????????? – Nhật rít lên. – Mày là bạn tao, đáng lẽ phải đến sớm giúp tao tiếp khách mới đúng chứ?
-
Tao là bạn mày chứ có phải bố mày đâu?
-
Mày……………… - Anh nghẹn họng, nhưng rất nhanh liền thay đổi thái độ. Dù sao người cần nhờ vả cũng là anh mà. – Thiên thân yêu ơi, mày không tiếp khách giúp tao thì đi xem My giúp tao đi. Tiện thể kiếm cái gì đem cho cô ấy ăn hộ tao, từ sáng đến giờ chắc My cũng chưa có cái gì vào bụng cả.
-
Vợ mày hay vợ tao? – Anh vứt lại 1 câu rồi bình thản đi kiếm chỗ ngồi, mặc kệ Nhật giậm chân giậm cẳng kêu la oai oái đằng sau.

Trong lúc đó,
Tại phòng trang điểm cô dâu,
-
My, hôm nay cậu xinh quá! – Cô trầm trồ khen ngợi.
-
Kim???????? – My tròn mắt, không dám tin vào mắt mình. – Cậu về lúc nào thế? Sao không báo trước để tớ đi đón? Sao không liên lạc với tớ? Sao…
-
Cậu đừng rối lên như thế, kẻo anh Nhật lại xách cổ tớ vứt ra ngoài thì khổ lắm. – Cô phì cười. – Tớ vừa mới về đến nơi, thay được cái váy liền gấp rút đến đây ngay. Cậu thấy tớ có phải là người bạn tốt nhất trên đời hay không?
-
Ôi Cục Bông đáng yêu thế!!!!!!!!! Chị nhớ em quá cơ. – My chuyển ngay đối tượng.
-
Cậu… không thể tỏ ra hưởng ứng 1 chút hay sao??????????????? – Cô nghiến răng kèn kẹt.
-
Hướng ứng gì cơ? Tớ chẳng nghe thấy gì cả. – My bày ra bộ mặt vô tội. – Mà chị Thanh với anh Bảo đâu?
-
Hừ!??! – Cô tức không thèm so đo. – Chị Thanh với anh Bảo ở ngoài kia giúp anh Nhật tiếp khách khứa gì đó.
-
Ờ. Mà anh Bảo thế nào rồi? Có tiến triển gì không?
-
Vẫn thế thôi. Nhưng mà 2 người bọn họ bây giờ hạnh phúc lắm. – Cô nói đến 2 chữ ‘hạnh phúc’ lại không nén được tiếng thở dài.
Lát nữa phải làm sao ra ngoài đó, cô còn chưa biết nữa. Lúc nãy vừa vào cửa đã nhìn thấy anh đang ung dung đấu võ mồm với Nhật, thế là cô lập tức quay đầu, co giò chạy thẳng 1 mạch vào đây. Haizzzzzzzz……… bây giờ cũng không biết phải làm sao ra nữa.
Nghĩ cách, mau nghĩ cách.
Aaaaaaa…… có rồi. Đối mặt không được thì ta trốn. Chỉ cần anh không nhìn thấy cô thì sẽ không sao.
Nghĩ là làm, cả buổi cô hết chui rúc trong phòng cô dâu, trốn sau mấy lẵng hoa, lại cúi gằm mặt ăn uống như muốn chọc luôn mũi vào cái bát.

Về phía anh, vì Nhật không nói là có mời cô nên anh cũng không biết, thậm chí chào hỏi Thanh và Bảo xong cũng chẳng mảy may để ý.
Nhưng… bởi vì có 1 cô gái ngốc ngếch nào đó cứ chui qua lủi lại khiến không ít người để ý, đương nhiên trong đó có anh. Trong lúc mọi người vẫn còn đang liếc dọc liếc ngang, xì xào bàn tán thì khoé môi anh đã cong lên thành 1 nụ cười thật tươi.
-
Búp Bê ngốc, trốn cũng không thoát được đâu.

Sau khi an toàn ra khỏi khách sạn, cô mới thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù có mấy lần cô không kiềm chế được mà lén lút nhìn anh, cũng có vài lần Cục Bông suýt chút thì làm loạn nhưng may mắn là không lần nào bị phát hiện cả. Phùuuuuuu…..
Lâu lắm rồi mới trở lại Việt Nam, không biết Love bây giờ thế nào rồi nhỉ? Nó có còn giữ dáng vẻ như xưa hay không?...

Mải thắc mắc, chân cô không biết từ khi nào đã đi đến Love. Nơi đây vẫn như vậy, không hề thay đổi, vẫn tuyệt đẹp đến xao lòng. Không gian vẫn được bao trùm bởi sắc xanh tươi mát và màu tím dịu nhẹ hoà quyện đan cài.
Cô khoan khoái nhắm mắt hít 1 hơi thật sâu. Không khí thật là tuyệt!!!!!!! Không khí tuyệt khiến tâm trạng thoải mái vô cùng, tâm trạng thoải mái đương nhiên là sẽ… nhớ đến anh.
-
Cục Bông à, Cục Bông ơi, em cũng nhìn thấy anh ấy rồi phải không?? – Thả người xuống chiếc ghế mà trước đây cô với anh thường ngồi, cô bắt đầu nhỏ giọng thủ thỉ.
-
Gâu… - Cục Bông kêu lên 1 tiếng, vẫy đuôi tít mù thay cho câu trả lời.
-
Anh ấy rất khoẻ mạnh, có vẻ vết thương đã không còn đáng ngại nữa rồi. [6 năm rồi chị ơi, đến cái sẹo có khi còn chẳng còn í chứ.]
-
Gâu… gâu…
-
Trông anh ấy ngày càng đẹp trai lôi cuốn hơn đúng không? Chắc chứan xung quanh anh ấy bây giờ không thiếu gì mĩ nữ.
-
Gâu… - Lại 1 cái ‘gật đầu’ nữa.
-
Haizzzzzzzz……… - Cô thở dài thườn thượt, chớp chớp mắt nhìn chó nhỏ. – Cục Bông, em nói xem chị có còn hi vọng không?
-
… - Cục Bông ngây thơ không hiểu chuyện chỉ biết vẫy đuôi không ngừng. Nhưng, điều quan trọng chính là…
-
Đáng ghét!!!!!! Không phải vừa rồi còn kêu ăng ẳng sao? Tại sao chị vừa hỏi vấn đề quan trọng là em lập tức im thin thít? Muốn làm phản à? – Cô hoa chân múa tay, cau mày trợn mắt doạ nạt Cục Bông bé nhỏ.
-
Gâu…
-
Hừ?!?! Bây giờ mới kêu? Muộn rồi, chị giận rồi, nịnh nọt cũng vô ích. – Cô khoanh tay trước ngực, ngoảnh mặt đi chỗ khác.
-
Gâu… gâu… - Cục Bông nhảy chồm chồm trên đùi cô như muốn báo cáo tin mật.
-
Kêu gì mà kêu? Lúc chị hỏi thì không kêu, giờ kêu làm gì? – Cô càng không thèm để ý, gạt luôn em nhỏ đáng thương xuống ghế.
-
Gâu… gâu… gâu… - Cục Bông vẫn tiếp tục kêu liên hồi, kéo kéo vạt váy của cô 1 cách vội vã. – Gâu… gâu…
-
Gâu cái gì mà gâu? Kéo cái gì mà kéo? Chị đây đang tức giận, không có tâm trạng mà chơi kéo co với em đâu. – Cô xua xua tay. – Đi, đi chỗ khác chơi đi, đừng có làm phiền chị suy nghĩ việc chính sự.
-
Ha ha ha ha ha ha ha… - Bỗng nhiên có tiếng cười vang lên làm cô giật bắn cả mình.
-
A… ai th… Oooooooo………… Cục Bông!!!!!!! – Cô còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai thì Cục Bông đã nhảy phốc 1 cái xuống đất, đôi chân ngắn cũn lon ta lon ton chạy đến, cái đuôi nhắn ngủn vẫy tít mù như săp rụng đến nơi.
-
Ngoan lắm!! – Anh cúi người bế Cục Bông lên, mỉm cười khen ngợi, đồng thời liếc cô 1 cái, trong lòng không khỏi vừa tức vừa buồn cười. Đến Cục Bông còn nhận ra anh, cô ngay cả có người đứng đây lâu như vậy cũng không biết. Haizzzzzzzzzzzzzzzz……
-
@__________@ - Cô ngồi ngây ra như phỗng, chẳng có bất kì phản ứng nào.
Trong đầu cô bây giờ chỉ toàn là hình ảnh kinh hoàng trước mặt. [Kinh hoàng??????] Anh… anh… anh… anh đang ở đây? Người kia… người đang ôm Cục Bông tiến lại gần cô… là anh???????????????????????????????????????? Ôi ông trời ơi, ông không phải muốn bắt cô chết ở đây chứ? À nhầm… là anh… anh không phải muốn trả thù cô ngay giữa thanh thiên bạch nhật thế này chứ?

Ối mẹ ơi, càng ngày càng lại gần, lại còn… lại còn… anh cười với cô? Nụ cười này… không phải là muốn xử cô thật chứ??? A a a a a a a… CHẠYYYYYY……
-
EM CHẠY CÁI GÌ? – Anh thả Cục Bông xuống rồi lao đến túm chặt lấy tay cô ngay khi cô vừa co chân lên.
-
Em… em… không muốn chết đâu… Thiên… tha cho em… nể tình… anh tha cho em đi…… - Cô lắp bắp cầu xin.
-
Chết? – Anh cau mày, sau khi nuốt trôi thật sự nổi khùng luôn. – Ở BÊN ANH ĐAU KHỔ THẾ SAO?????????? ĐẾN NỖI EM MUỐN CHẾT???????? EM NÓI XEM, ANH ĐỐI XỬ KHÔNG TỐT VỚI EM HAY NGƯỢC ĐÃI EM??????? HẢ HẢ HẢ????????????????????????????????????
-
Ơ… ơ… - Cô ú ớ. – Không phải… là… là… anh muốn… muốn trả thù??
-
Trả thù? – Lần này đến lượt anh ngây người.
Trả thù?
Trả thù cái gì?
Ai trả thù?
Trả thù ai?
-
Anh… không phải muốn tìm em tính sổ sao? 6 năm trước em… em… em không những lừa dối anh, còn… còn hại anh bị thương nặng… - Cô run lập cập, nhưng nói xong mới thấy có cái gì đó không đúng. – Chẳng lẽ không phải?
-
Phải cái đầu em. – Anh tức xì khói.
-
Ơ… thế thì… thế thì… - Cô lại càng luống cuống hơn. Anh không đến để trả thù cô, vậy để làm gì? Chẳng lẽ bắt cô về cho ông anh xử??????? Aaaaaaaaaa…
-
Em… - Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi lại nhìn xuống Cục Bông đang cọ cọ dưới chân anh, đột nhiên hiểu ra, thở dài thườn thượt. – Em nói xem, tại sao anh có thể tin vào đầu óc trống rỗng của em nhỉ?
-
????????? – Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cố gắng nhai nhai nhai, cơ mà không nuốt nổi từ nào.
-
Búp Bê ngốc, em đúng là quá ngốc mà!!!! – Anh véo mũi cô, phì cười.
Vậy mà 6 năm qua anh lại cứ nghĩ là vì cô không còn yêu anh nữa nên mới không chịu trở về. Anh còn tưởng cô đã có người khác rồi. Anh làm sao biết được cô lại ngốc đến thế????? Chờ đợi suốt 6 năm, ngày ngày lo lắng sợ hãi, đúng là uổng công, quá uổng công. Anh bị điên rồi, thật sự là bị điên rồi…………
-
Này anh… - Cô chịu hết nổi rồi đó. – Em ngốc bao giờ? Ngốc thế nào? Anh không có bằng chứng thì đừng có mà…
-
Em xem đi. – Anh cúi người, nhẹ nhàng tháo chiếc vòng cổ hình búp bê đeo trên người Cục Bông, đưa cho cô.
-
Xem???? – Cô ngoan ngoãn làm theo, lật qua lật lại, nhưng lật mãi mà vẫn chỉ có 1 con búp bê thôi. – Có cái gì đâu?
-
Haizzzzzzzzzzzzzzz……… Chắc anh bị điên mất rồi… điên thật rồi. – Anh thở ngắn than dài khiến cô tò mò không thôi.
-
Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?????????????? – Cô nhảy chồm chồm. – Đầu tiên kêu em ngốc, giờ lại tự nói mình điên, có phải vết thương đó ảnh hưởng luôn đến dây thần kinh của anh rồi không???????
-
Búp Bê! – Anh cười cười, đưa tay mở chiếc mũ đội trên đầu con búp bê nhỏ, rồi chỉ chỏ. – Đấy, thấy chưa, đơn giản như thế mà em còn…
-
Cái gì??????????? – Cô trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm vào con búp bê. Không thể nào… cái này… làm sao lại…
-
Xem xem trong đó có gì. – Anh thúc giục.
-
Ô… ưm… - Cô rất biết nghe lời, dốc dốc đầu con búp bê, lập tức từ trong đó rơi ra 1 mảnh giấy.
Tò mò tò mò tò mò… Chẳng cần đợi anh nhắc nhở, cô chúi mũi vào đọc ngay. Đọc xong… @__________________________________@
-
Thiên, anh có cần như vậy không? Thử thách trí não của em. Anh nghĩ em thông minh lắm sao? Để như vậy làm sao m… – Cô chu mỏ.
-
Trả lời anh trước. – Anh cắt ngang, nhìn sâu vào mắt cô.
-
Em… - Cô chớp chớp mắt, lại giở mảnh giấy ra đọc thêm 1 lượt nữa.
Không sai. Rõ ràng cô đọc đúng mà? Chẳng lẽ lại hoa mắt? Dụi mắt đọc lại lần nữa. Vẫn như vậy.
‘ Búp Bê, anh yêu em!’
-
Sao? – Anh không hài lòng khi thấy cô cứ đứng đơ ra. – Suy nghĩ cái gì? Còn không mau trả lời.
-
Nhưng… Thiên, có phải anh tìm nhầm người???? – Cô nghi hoặc nhìn anh. – À không… ý của em là… cái này… không phải câu hỏi mà?
-
Em… - Anh lại thở dài 1 hơi, nhìn cô trân trối. – Em có thể làm việc cẩn thận 1 chút được không? Trong đó còn 1 thứ nữa.
-
Ớ… Th.. thật hả??? – Cô gượng cười, lại 1 lần nữa dốc ngược con búp bê lên.
Nhưng lần này là… HOÀN TOÀN ĐÔNG CỨNG. Đây là… nhẫn kim cương?? Anh… anh… anh… không phải là muốn…
-
Búp Bê! – Anh khẽ cười, nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, chân thành nói. – Lấy anh nhé!
-
Thiên… - Cô sốc thật sự.
Cái này… cái này… anh là đang… cầu hôn với cô?? Không phải chứ? Anh vừa nãy còn cười với cô như ác ma, sau đó tức giận đến muốn giết người, giờ thì… cầu hôn?????????????????????
-
Thiên… em…
-
Muốn từ chối? Không có cửa đâu. – Thấy cô có phản ứng không tốt, anh liền cầm chiếc nhẫn đeo luôn vào ngón tay cô, lắc lắc đầu. – Em nên nhớ, 6 năm trước là em cầu hôn với anh, anh cũng đã đồng ý rồi. Hôm nay anh chỉ là muốn nhắc cho em nhớ thôi, không phải là muốn hỏi em.
-
#___________________T – Cô cứng người, đá vừa tan 1 chút giờ lại đông thành tảng rồi.
Vừa rồi không biết là ai thúc giục cô trả lời????? Giờ lại bảo cô đấy không phải muốn hỏi cô???????????????? Mà thôi mặc kệ đi, cho dù có hỏi hay không thì lựa chọn của cô chắc chắn cũng như nhau thôi. Không cần trả lời cũng tốt, đỡ mất công xấu hổ. ^0^
---------------------------------------
4.
2 tháng sau…
Vào 1 buổi sáng tuyệt đẹp, trời xanh gió mát, hoa nở chim líu lo, cô vừa thò cái chân ra khỏi cửa, lập tức bị người nào đó nhấc bổng lên, ném luôn ra xe.
-
ÁAAAAAAAA……… BẮT CÓC… BẮC CÓ… CÓ KẺ BẮT… - Không kịp nghĩ ngợi gì, cô cứ thế la oai oái.
-
Bắt em đem đi bán hả? – 1 giọng nói quen quen vang lên trên đầu cô làm cô bình tĩnh lại 1 chút.
-
Thiên? – Nhận ra anh, cô thở phào, xoay người ngồi tử tế trên ghế phụ, bắt đầu cằn nhằn. – Anh làm cái gì mà ghê thế? Làm em sợ chết khiếp. Anh không thể nói với em 1 câu trước khi tống em vào xe à? Nói thêm 1 câu thì lưỡi của anh gãy được sao?
-
… - Anh không lên tiếng, chỉ ngồi đó vừa lái xe vừa cười ngốc nghếch như ăn nhầm thuốc.
-
Ơ mà anh đưa em đi đâu thế? – Cô đột nhiên nhớ ra vấn đề quan trọng. – Em còn chưa được ăn sáng, em đói lắm!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cho dù anh là chồng sắp cưới của em thì cũng không thể hành hạ em như thế này được.
-
Anh không muốn làm chồng sắp cưới của em nữa. – Anh kiên quyết.
-
?0? – Cô còn chưa kịp nuốt trôi đã nghe anh nói tiếp.
-
Chỉ mấy tiếng nữa thôi anh sẽ chính thức là chồng của em. – Anh nở nụ cười hạnh phúc, là vô cùng vô cùng vô cùng hạnh phúc.
-
… - Nhìn thấy nụ cười của anh, cô cũng bất giác nhoẻn miệng cười thật tươi. Tuy nhiên… - Là sao?
-
Nói em ngốc em còn không nhận. – Anh bật cười. – Ý anh là… chúng ta bây giờ đi kết hôn.
-
Kết hôn? Ý anh là… đi đăng kí đó hả?
-
Ờ nhỉ, còn có đăng kí. – Anh thở hắt ra, nghiêm túc hỏi. – Em muốn đi đăng kí trước hay đến lễ đường trước?
-
THIÊN, Ý ANH KHÔNG PHẢI LÀ… LÀ… LÀ… LÀ… BÂY GIỜ CHÚNG TA ĐẾN LỄ ĐƯỜNG LÀM ĐÁM CƯỚI ĐẤY CHỨ??????? KHÔNG THỂ ĐƯỢC, EM KHÔNG ĐỒNG Ý.
-
Tại sao? – Anh nhăn mặt.
-
Em không thích đám cưới chỉ có 2 người đâu. Em không muốn. Em còn muốn mời rất nhiều người, người thân của em, bạn bè của em, đồng nghiệp của em, còn có… còn có… đối tác của em… aaaaaaaaaa…………… em không thích 1 đám cưới vắng vẻ, em không thích. – Cô giãy nảy, bù lu bù loa không ngừng.
-
Hở? Vắng vẻ? – Anh nghệt mặt ra, ngay sau đó, khoé môi giật giật không ngừng. – Này, cô Búp Bê ngốc kia, không phải em nghĩ là anh lén mang em trộm về nhà đấy chứ?
-
Không phải sao? – Cô mếu máo trông đến tội nghiệp.
-
Ngốc! – Anh véo mũi cô, lắc đầu cười cười. Thật không thể đỡ nổi đầu óc của cô. Cho dù anh có tu 10 kiếp nữa cũng chưa chắc địch nổi cô đâu.

2 tiếng sau,
-
ĐẶNG NHẤT THIÊNNNNNNNNNNNNNNN…………………… - Cô gào ầm lên. – ANH RA ĐÂY, RA ĐÂY NGAY CHO EM.
Tại sao lại thế này? Tại sao lại biến cô thành diễn viên như vậy? Cô đã 26 tuổi rồi, anh sao có thể bắt cô mặc bộ váy công chúa như trẻ con thế này? Cô từ nhỏ đến lớn chưa từng có ước mơ làm diễn viên, dù là 1 xíu xiu thôi cũng hoàn toàn không có. Nhưng, đây là cái gì? Công chúa ư? Ờ… mặc dù cũng xinh đẹp đó, xinh đẹp động lòng người luôn, nhưng mà… tại sao cô lại không được mặc váy cưới? Tại sao cô lại phải mặc loại váy giành cho búp bê trong ngày quan trọng này???????????? Đây là trò đùa quái gở gì vậy?
-
Có chuyện gì thế? – Anh mỉm cười dịu dàng, ánh mắt sáng ngời nhìn thẳng vào đôi mắt thiên thần long lanh chưa vài tia tức giận của cô.
-
Thiên… - Cô nhất thời bất động, không thốt nên lời.
Anh khoác trên mình bộ trang phục hoàng tử trắng tinh khôi, cổ áo và cầu vai màu tín lấp lánh ánh bạc càng tôn thêm vẻ cao quý của vị ‘hoàng tử’ đẹp trai đến hại nước hại dân này. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mái tóc anh gọn gàng đến thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận sâu sắc vẻ khôi ngô kiệt suất của anh như vậy. Cho nên… chuyện cô ngẩn ngơ mãi không thể hồi phục cũng không thể trách cô được.
-
Anh đẹp trai không? – Anh nắm lấy tay cô, khẽ hỏi.
-
… - Cô gật gật đầu, vẫn chăm chú ngắm anh.
-
Có xứng với em không? – Anh tiếp tục hỏi.
-
… - Cô lại gật gật, mắt không thể di chuyển dù là 1mm.
-
Tốt, chúng ta đi thôi. – Anh hôn nhẹ vào mấy lọn tóc xoăn xoăn trước trán cô, vui mừng kéo cô đến lễ đường.

Suốt đường đi, đầu óc cô vẫn tràn ngập hình ảnh anh khôi ngô tuấn tú, khi phách hơn người,… hoàn toàn đã quên mất vụ váy áo của mình.

Cạchhhhhh…………
Ngay khi cánh cửa nhà thờ mở ra, cô gần như muốn ngất xỉu tại chỗ. Đây gọi là đám cưới hả???????? Thật sự là đám cưới hả???????????????????????? Sao bên trong lại toàn quái nhân thế kia? Không không… khoan đã… không phải là quái nhân… mà là… mà là…
Tom?

Jerry?

Donald?

Scrat?

Buurin?

Mickey?

Garfield?

Pucca?

Littlefoot?

Ponyo?

Doraemon?

Shrek?

Pokemon?

O Totoro?

Chu Totoro?

Chibi Totoro?
-
Cái này mà đám cưới cái nỗi gì, có mà là Đám cưới đồ chơi thì có. – Cô bĩu môi lầm bầm.
-
Đám cưới đồ chơi thì không phải là đám cưới sao? – Anh thì thầm, nhanh tay kéo cô vào bên trong. – Em không thấy rất độc đáo sao? Đảm bảo cả đời em cũng không quên nổi.
-
Ầy ầy… có lí… có lí… - Cô gật gù đồng tình.
Đám cưới đồ chơi thì Đám cưới đồ chơi, miễn sao anh yêu thương cô cả đời là được rồi. Hơn nữa, từ bé đến giờ cô chưa từng gặp cái đám cưới nào thú vị như cái đám cưới này nha. Tuy rằng không dám cười ra tiếng, cơ mà… nói thật là cô sắp chết vì nội thương.
Ông Cường vào vai hí hí… O Totoro, Nhật là Chu Totoro, còn Cục Bông xinh xắn bị biến thành Chibi Totoro…
Ông Hùng là… ặc ặc… Shrek????????? Còn bà Vân Chi… ách… Pucca???
Còn nữa… còn nữa… Bảo… ôi chao ôi… rô bốt trái cây cưỡi ngựa lăn????????

Kiểu này… không được rồi, cô không thể nhìn nữa rồi, nếu không… cô dám chắc cô sẽ lăn ra cười đến vỡ bụng mất.
-
Cha, mau… mau lên! – Anh nóng ruột thúc giục.
-
Ờ ờ… - Cha sứ lật đật chạy ra, nhìn cô dâu chú rể mỉm cười trìu mến.
-
Ch… - Cô hít 1 hơi thật sâu, ngẩng đầu định chào cha sứ 1 tiếng, ai ngờ… - Phìiiiiiiiii………. há há há há há há há há há há há há há há há há há………………
-
>u< - Cha sứ mặt mày đen sì sì.
Không phải là do ông, tuyệt đối không phải là do ông. Nếu như không bị chú dể lấy hết lời này đến lẽ kia ra nói nói nói nói suốt mấy tiếng đồng hồ khiến ông hoa mắt chóng mặt đến mức gật gù gật gù thì có chết ông cũng không bao giờ chui vào cái bộ trang phục… oái… càng nhìn càng thấy…
-
Cha, có rất nhiều món đồ chơi xinh xắn đáng yêu, tại sao… tại sao cha lại… - Cô cười đến đau cả bụng, nhưng vẫn cố gắng lên tiếng. - … x..xư..ơng… xương chó… ha ha ha…
-
HAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHAHA… - Cô vừa dứt lời, cả cái lễ đường đều tràn ngập tiếng cười. Mọi người nãy giờ đều nhịn cười đến mức sắp chết, bây giờ mà nhịn nữa, chắc sẽ chết thật luôn mất. Kể cả vị cha sứ đáng kính cũng cười đến nỗi cái xương sắp gãy đôi ra luôn.
-
Cha, có thể nhanh 1 chút hay không? – Anh giục nhặng xị cả lên. – Nhanh lên đi, cha ơi.
-
Ờ ờ… đây… đây… - Cha sứ vội vã giở tờ giấy vừa được Nhật đưa cho, lập tức mặt mày xám xịt. Cái này… mà gọi là tuyên thệ à?????????
-
Chaaaaaa……… - Anh đã nóng nảy đến cực điểm, tưởng như có thể biến thành Tarzan bất cứ lúc nào.
-
E hèm… - Cha sứ hắng giọng vài cái, bắt đầu cất cao giọng. – Đặng Nhất Thiên, con có đồng ý lấy cô Búp Bê xinh đẹp đáng yêu này làm vợ, dù cũ hay mới, dù lành lặn hay hỏng hóc, dù hợp mốt hay lỗi thời, cũng sẽ nắm tay cô ấy, yêu thương chiều chuộng cô ấy, chăm sóc bảo vệ cô ấy suốt đời không?
-
=O< - Cô nghệt mặt ra. Cái lời tuyên thệ này cha sứ cục xương kia đào ở đâu ra thế?
-
Con đồng ý. – Trái ngược với bộ mặt như đưa đám của cô, anh nở nụ cười thật tươi, siết chặt tay cô, gật đầu chắc nịch.
-
Lê Hương Kim, con có…
-
Cha, không cần hỏi đâu. – Anh đột nhiên cắt ngang.
-
??? – Cô nhìn anh đầy ngờ vực. Không hỏi, vậy cô trả lời bằng răng à?
-
Cô ấy là Búp Bê của con, đương nhiên do con điều khiển. Con đã đồng ý rồi, cô ấy có thể không đồng ý sao? Vì vậy, không cần hỏi cô ấy nữa.
-
Anh… - Cô tức mà không phản bác lại được câu nào. Bởi vì… tất cả những điều anh nói đều đúng.
Cô là Búp Bê của anh, đúng rồi.
Anh đồng ý, cô cũng sẽ đồng ý, cũng đúng nốt rồi.
Nhưng mà… nhưng mà… tại sao lại không cần hỏi cô???? Tại sao lại bỏ qua cô như vậy? Tại sao lại không cho cô cơ hội nói câu ‘CON ĐỒNG Ý.’?????????
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA………………… ĐIÊN RỒI… CÔ PHÁT ĐIÊN RỒI…
Cô không còn đủ tỉnh táo để chứng kiến hết lễ cưới của mình nữa, điều duy nhất cô nhớ về ngày TRỌNG ĐẠI CẢ ĐỜI CHỈ CÓ 1 của mình chính là cái người ở bên cạnh liên tục kêu lên cái này không cần, cái kia bỏ qua, rồi lại thúc giục ‘Cha, tiếp đi, tiếp đi.’ Rốt cuộc hôm nay anh ăn nhầm phải thuốc gì rồi?????????? Tại sao lại biến thành ‘điên loạn’ như thế này????? Mà ‘điên loạn’ thì cũng phải xem lịch chứ? Tại sao lại giở chứng đúng vào ngày hôm nay cơ chứ????????????????????????????????
T___________________________________T
Cô xin THỀ, sau này cô sẽ gắng sức CHÈN ÉP anh, CHÈN ÉP đến khi anh chịu không nổi mà phải tổ chức lại cho cô 1 cái đám cưới BÌNH THƯỜNG, HOÀN TOÀN BÌNH THƯỜNG mới thôi.
~-~-~-~-~ The end ~-~-~-~-~

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.