Rầm...
Cánh cửa bị một lực thật mạnh đẩy ra, cả căn phòng thoáng cái trở nên yên tĩnh, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa, sau khi nhận ra người tới là ai thì không tiếng động liếc nhìn phản ứng của nhân vật chính ngày hôm nay, Huỳnh Giai Giai.
Giai Giai tất nhiên hiểu được những ánh mắt này, dù sao năm đó hành động của cô quả thực có chút điên cuồng, mà cuối cùng lại kết thúc trong bế tắc, thật khó mà khiến người ta không lo lắng. Nghĩ như vậy, cô không khỏi cảm thấy xấu hổ, nhưng rất nhanh nụ cười rạng rỡ lại nở trên môi, ngẩng đầu nhìn người vẫn đứng ở cửa, cất tiếng gọi.
- Anh đến rồi, mau vào đây ngồi đi, em cố tình giữ lại chỗ này cho anh đấy! – Cô hết sức tự nhiên chỉ vào vị trí còn trống bên cạnh.
Minh Minh nhướn mày nhìn em gái bên cạnh, không rõ trong lòng cô nhóc này đang nghĩ cái gì.
Thiên Dã nhìn chằm chằm người con gái trước mặt, không biết nên diễn tả cảm xúc hiện tại của mình như thế nào, bước chân cứng ngắc chầm chậm đến bên cạnh cô, dưới ánh mắt sáng ngời kia từ từ ngồi xuống.
- Giai Giai... - Anh đột nhiên phát hiện cổ họng mình khô khốc, lời nói ra đến miệng lại trở nên gian nan đến thế.
- Sao vậy? Không hoan nghênh em à? – Cô bĩu môi. – Được lắm Lý Thiên Dã, 7 năm trôi qua mà anh vẫn đáng ghét như vậy, một chút cũng không thay đổi.
- Đúng vậy, cậu ta thì có thể thay đổi thành thế nào được chứ? – Minh Minh cảm thấy không khí quá yên tĩnh liền cười ha ha tiếp lời, nâng ly hô lớn. – Lâu lắm mới gặp lại Giai Giai, mọi người cùng uống mừng nào!
- Đúng, uống đi, uống đi, Giai Giai, hôm nay em nhất định phải lấy rượu bồi tội với bọn anh!! – Minh Đức cười ha hả.
- Chị gái và anh rể em đều ở đây đấy, anh có giỏi thì cứ chuốc say em đi? – Cô trừng mắt đe dọa.
- Giai Giai, em không thể động một chút liền lấy chị gái ra đe dọa anh như vậy được.
- Đúng đó, chị Minh Minh cũng không phải vệ sĩ của cậu. – Uyển Hinh cũng cười đùa. – Giai Giai cậu đã hơn 20 tuổi rồi, cần phải học cách tự lập a~
- Được, vậy mình cụng ly, anh rể uống thay mình!! – Cô hào hùng vạn phần vung tay lên, đổi lại là những tiếng cười ha ha của mọi người.
- Kiên à, xem ra hôm nay cậu thảm rồi ha ha ha... - Minh Đức hết sức sung sướng chỉ vào người bên cạnh trêu chọc.
- Em vợ, em không thể như vậy. – Đình Kiên mặt mày nhăn nhúm thành một đống, ai oán nhìn cô nhóc vừa trở về đã tìm cách đẩy mình vào mồi lửa. Tửu lượng của anh thật sự không tốt đâu.
- Chị, anh rể ghét bỏ em kìa! – Cô nắm lấy cánh tay chị gái làm nũng, một mặt hung hăng trừng mắt với ngươi anh rể kia. Cô chính là bảo bối của chị gái, anh dám không nghe lời cô, cô liền cho anh đẹp mặt?
- Không phải... - Đình Kiên sờ sờ mũi, bất đắc dĩ thở dài một hơi. Aizzz... xem ra những gì Minh Đức nói đều là sự thật, cô em vợ này không những thừa hưởng hết tính cách hung bạo của Minh Minh mà còn giảo hoạt vô cùng, thảo nào tòa thành kiên cố như Lý Thiên Dã mà cũng phải ầm ầm sụp đổ dưới váy cô.
- Giai Giai chính là như vậy đấy, sau này anh chiều con bé một chút là được rồi. – Minh Minh nắm tay chồng mình mỉm cười. Em gái cô ấy à, từ nhỏ đã được bố và cô chiều chuộng đến ngông cuồng thành tính, nhưng bản chất hoàn toàn không xấu, chỉ cần không cố tình đối đầu với con bé thì con bé sẽ không thực sự làm khó người ta.
- Anh biết rồi. – Đình Kiên gật đầu, ánh mắt nhìn cô em vợ có thêm chút cưng chiều. Thôi thôi, Giai Giai vẫn còn là một đứa nhỏ, anh cứ coi cô như đứa nhỏ mà nhường nhịn là được.
- Đây là Uyển Uyển phải không? Đã lớn như vậy rồi, ra dáng thiếu nữ rồi đó nha!! – Cô nhìn cô gái có chút quen quen ngồi bên cạnh Uyển Hinh nãy giờ vẫn chưa lên tiếng, mỉm cười cất tiếng hỏi.
- Vâng, em là Uyển Uyển. – Uyển Uyển giật mình ngẩng đầu liền đối diện với gương mặt ôn hòa của Giai Giai, hai bàn tay nắm thật chặt ngăn không cho những cảm xúc phức tạp trong lòng lan tràn.
- Chị còn nhớ trước đây em thích nhất là bám theo chị đấy, vậy mà đã lớn thế này rồi. – Cô cười ha ha, sau đó nháy nháy mắt hỏi. – Cũng 20 rồi đấy nhỉ? Thế đã có bạn trai chưa?
Không khí thoáng chốc trở nên có chút ngượng ngùng. Uyển Uyển không biết phải trả lời thế nào, chỉ len lén liếc mắt nhìn Thiên Dã nãy giờ vẫn đang chăm chú nhìn Giai Giai không dời mắt. Mà mọi người cũng hơi lúng túng, hai mặt nhìn nhau không biết phải làm sao.
Cô cũng nhận ra không khí quái dị này, mơ mơ hồ hồ không biết mình đã nói sai cái gì, nhưng rất nhanh đã phát hiện ra vấn đề. Nhìn theo ánh mắt của Uyển Uyển, cô hơi ngạc nhiên một chút rồi lập tức lấy lại tinh thần.
- Thì ra là như vậy a~ - Cô cười cười, lắc đầu than thở. – Xem ra chị không nên xếp chỗ như thế này, thật ngại quá, chị không biết. Nào, Uyển Uyển, lại đây, chúng ta đổi chỗ!
- Em...
Uyển Uyển còn chưa kịp lên tiếng thì Thiên Dã đã cau mày nhìn một lượt khắp phòng, ý tứ cảnh cáo rõ ràng đến mức ai cũng cảm nhận được, sau đó mới nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói.
- Uyển Uyển cũng giống Uyển Hinh, đều là em gái của anh, em đừng hiểu lầm!
- Hả? – Cô không phản ứng kịp, nghi hoặc nghiêng đầu suy nghĩ. Là cô lí giải sai ánh mắt kia rồi? Cô ngượng ngùng cười với Uyển Uyển, lúc này mới phát hiện tay mình bị người ta bắt lấy, lập tức trừng mắt nhìn kẻ to gan kia. – Lý Thiên Dã, không phải chỉ là hiểu lầm một chút thôi à, anh động tay động chân cái gì? Em cũng không có làm gì Uyển Uyển, hừ! – Nói rồi vung tay một cái liền hất cái móng vuốt kia ra. Nếu để cho người kia biết cô mới vừa trở về liền để người ta nắm tay, anh còn không tặng cho cô cả một bài thánh ca mới là lạ đấy.
Sắc mặt Thiên Dã nháy mắt tối sầm, ngẩng đầu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu cùng tổn thương. Cô chưa từng đối xử với anh như vậy, lạnh nhạt, xa lạ, giống như bọn họ căn bản chỉ là hai người bạn bình thường...
Mà lúc này Giai Giai đã bắt tay vào ăn uống, hoàn toàn không để ý đến người bên cạnh, cho nên toàn bộ những cảm xúc hỗn độn kia cô không hề hay biết.
Thế nhưng Uyển Uyển lại thu hết vào tầm mắt, bàn tay dưới bàn lại càng siết chặt. Huỳnh Giai Giai như vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cô ấy đã không còn tình cảm gì với Thiên Dã nữa? Vậy tại sao còn trở về làm gì? Để hung hăng chà đạp trái tim Thiên Dã một lần nữa sao? Hay là cười nhạo sự nỗ lực bất chấp tất cả như con thiêu thân ngu xuẩn của cô bấy lâu nay? Càng nghĩ càng tức giận, càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay cho Thiên Dã, cũng âm thầm hạ quyết tâm. Cô sẽ chờ, sẽ cho hai người họ thời gian, nhưng nếu như Huỳnh Giai Giai không biết trân trọng Thiên Dã, cô sẽ không ngần ngại mà chen vào, bất kẻ có thương tích đầy mình cô cũng bất chấp.
Uyển Hinh làm sao có thể không hiểu suy nghĩ trong lòng của em gái, nhưng cũng chỉ có thể thở dài. Tình cảm không phải là chuyện người ngoài có thể can thiệp, cô cũng không oán trách bất kì ai, chỉ mong sau này em gái cô cuối cùng sẽ không bị tổn thương quá sâu đậm.
Uyển Hinh hiểu, Minh Đức sao lại không nhìn ra, nhưng cũng chỉ có thể giữ thái độ bàng quan. Nếu có thể anh thật sự mong em gái mình sớm chặt đứt mọi vương vấn, bởi vì 7 năm qua anh đã hiểu được tình cảm mà Thiên Dã giành cho Giai Giai khắc sâu đến thế nào. Bất kể sau này Giai Giai có phải người phụ nữ cùng cậu ấy nắm tay đi hết cuộc đời hay không, trái tim cậu ấy cũng sẽ không đổi chủ, như vậy... người kia không phải sẽ rất bất hạnh sao? Haizzz... anh thật không nỡ nhìn em gái mình như thiêu thân lao đầu vào lửa, nhưng còn cách gì đâu? Người trong cuộc không thức tỉnh, anh có khuyên đến đứt lưỡi cũng không thay đổi được gì. Vậy đành tùy duyên thôi.
---------------------------------------
2.
Rốt cuộc dưới sự đe dọa cùng uy hiếp của Minh Minh và Đình Kiên, ý đồ mở tiệc thâu đêm của Minh Đức cũng không thể thực hiện được. Giai Giai nhìn Minh Đức bị chị gái và anh rể mình song kiếm hợp bích bức lui đến không phản kháng được câu gì mà ôm bụng cười ha ha không ngừng. Trước đây nhìn hai người cãi nhau thấy rất thú vị, không ngờ bây giờ có anh rể ra nhập còn nhộn nhịp hơn gấp mấy lần. Ha ha... người anh rể này cô thích!
- Giai Giai, để anh đưa em về! – Vừa bước ra hành lang, Thiên Dã liền đi đến bên cạnh cô nhỏ giọng nói.
- Không cần đâu, em về cùng anh chị là được rồi. – Cô lắc đầu mỉm cười, thái độ vô cùng tự nhiên, cũng rất lạnh nhạt.
- Chị em đã chuyển ra ở riêng, em không biết sao? – Thiên Dã tuy khó chịu với thái độ của cô nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, thanh âm hết sức nhỏ nhẹ. Anh không thể vừa gặp lại đã lớn tiếng chất vấn cô, như vậy sẽ chỉ làm ấn tượng của cô dành cho anh càng xấu thêm mà thôi.
- Nhưng anh rể đã nói sẽ đưa em về...
- Giai Giai, em đi với Thiên Dã đi, dù sao cũng tiện đường mà. – Đình Kiên đúng lúc quay sang nói một câu.
- Vậy được rồi, anh chị về cẩn thận, ngày mai nhớ về nhà thăm em đấy. – Cô gật gật đầu, dặn dò một câu rồi lại quay sang chào hỏi với mấy người còn lại xong mới cất bước đi theo Thiên Dã.
Trên đường đi xuống bãi đỗ xe, Thiên Dã không lên tiếng, Giai Giai ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi cũng im lặng. Cô biết anh không thích ồn ào, trước đây là cô không hiểu chuyện luôn luôn chọc phá anh, bắt anh phải thay đổi để trở nên giống mình, nhưng bây giờ lớn rồi, trở nên hiểu chuyện hơn nên cũng không còn kiểu độc đoán trẻ con ấy nữa.
Thế nhưng thái độ của cô lại khiên Thiên Dã càng thêm khó chịu. Anh không quen một Giai Giai tĩnh lặng thế này, dường như bọn họ rất xa lạ vậy.
Đến nơi, Thiên Dã nhẹ nhàng giúp cô mở cửa xe, vừa quay đầu đã bắt gặp vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến anh có chút xấu hổ. Xem ra trước đây hình tượng của mình thật sự là hỏng bét, thảo nào cô lại có thái độ xa cách với mình như vậy. Nhưng mà không sao, bây giờ anh đã không còn là Lý Thiên Dã của 7 năm trước nữa rồi, chỉ cần cô chịu cho anh một cơ hội, anh nhất định sẽ đối xử với cô thật tốt.
Vèo~
Đợi chiếc xe hòa vào dòng xe cộ qua lại tấp nập trên phố cô mới quay đầu nhìn anh thật chăm chú, sau đó bật cười.
- Anh thay đổi rồi!
- Ừ - Thiên Dã ngây người trong chốc lát mới kịp phản ứng, gật đầu một cái. – Em cũng thay đổi.
- Em đã lớn rồi, cũng không thể mãi bướng bỉnh như ngày xưa nữa. – Cô quan sát anh từ đầu đến chân, chậc chậc hai tiếng. – Nghe chị em nói anh bây giờ rất nổi tiếng? Chà, quả nhiên ra dáng một kiến trúc sư đấy!
- Năm đó anh, chị gái em và Minh Đức cùng thi vào Đại học kiến trúc em cũng biết mà. Bây giờ chỉ là may mắn có thể làm đúng nghề mà thôi. – Thiên Dã quay sang nhìn cô một cái, kiên nhẫn cùng cô trò chuyện. – Còn em, chắc là mới tốt nghiệp phải không?
- Vâng, em vừa tốt nghiệp, còn chưa đợi nhận bằng đã lập tức chạy về đây rồi.
- Em sẽ ở đây luôn chứ? – Anh có chút mong đợi hỏi.
- Em cũng chưa biết, cứ nghỉ ngơi một thời gian đã rồi tính tiếp. – Cô nhún nhún vai. – Mà này, em nói thật nhé, anh thay đổi nhiều lắm đấy. Trước đây dù trời có sập xuống anh cũng không thể cho em một sắc mặt tốt, thế mà bây giờ lại bình tĩnh ngồi nói chuyện phiếm với em cơ đấy. Thật đúng là không thể tin được. Nói mau, có phải có bạn gái rồi nên mới đại biến như vậy hay không?
- Không phải.
- Không có? Em mới không tin đâu. Nhất định là anh đang hẹn hò bí mật có phải hay không? – Cô bĩu môi. – Năm đó em vất vả như vậy cũng không đạt được thành tựu gì, thật không ngờ lại có người lợi hại như thế. Anh nhất định phải giới thiệu cho em đấy, em muốn bày tỏ lòng ngưỡng mộ với cô ấy...
- Giai Giai! - Thiên Dã đột nhiên nhíu mày, thanh âm cũng trở nên trầm trọng.
- Sao vậy? – Cô giật mình quay sang nhìn anh. – Em nói sai cái gì à?
- Anh nói rồi, anh không có bạn gái. – Thiên Dã gằn từng chữ. Anh thật sự chịu hết nổi giọng điệu thản nhiên này của cô rồi. Cô nghĩ anh cũng có thể vô tình như cô ư? Bạn gái? Hừ, trong suy nghĩ của cô anh lại có thể có người bạn gái khác ngoài cô?
- Không có thì thôi, anh hung dữ như thế làm gì? – Cô co rụt bả vai, lầm bầm.
Anh nhìn phản ứng của cô, rốt cuộc không nhịn được nữa, đánh tay lái cho xe dừng tại một đoạn đường khá vắng, cất tiếng hỏi.
- Giai Giai, năm đó tại sao lại đột nhiên bỏ đi?
- Hả? – Cô thoáng ngây người, sau đó bật cười nhìn lại anh. – Cái gì mà đột nhiên chứ, em đi theo mẹ mà.
- Minh Minh nói là vì anh, có đúng không? – Điều này vẫn luôn khiến lòng anh day dứt không thôi. Nếu như cô thật sự vì thái độ của anh ngày hôm đó mới rời đi...
- Đúng. – Cô thẳng thắn thừa nhận, nhìn thẳng vào mắt anh giải thích tất cả. – Hôm ấy mẹ đã nói với em rất nhiều điều, khiến cho em trở nên do dự. Em không muốn rời xa bố và chị Minh Minh, nhưng em cũng rất thương mẹ. Ngoài ra, còn có một người khiến em không muốn rời đi, đó là anh. – Cô hít sâu một hơi, nở nụ cười. – Thế nhưng mà, anh lại một lòng chỉ muốn thoát khỏi em, vì vậy em...
- Ngu ngốc! – Thiên Dã không nhịn được rủa một câu. – Anh khi nào thì nói chán ghét em? Khi nào thì muốn thoát khỏi em? Tại sao ai cũng coi anh là một kẻ vô tình như vậy?
- Không phải sao? – Cô ngạc nhiên nhìn phản ứng của anh. Điều này không phải quá rõ ràng ư, chẳng lẽ cô nghĩ sai rồi?
- Không phải, tất nhiên là không phải. Anh làm sao có thể... làm sao có thể... - Anh cười khổ một tiếng, quả nhiên là cô hiểu lầm anh. Nhưng không sao, bây giờ cô đã quay lại, bọn họ còn có rất nhiều thời gian. Nghĩ như vậy, anh nắm chặt bờ vai cô, nhìn thật sâu vào mắt cô, thanh âm trầm thấp mà dịu dàng vang vọng khắp không gian nhỏ hẹp. – Giai Giai, anh yêu em! Từ rất lâu trước kia đã bắt đầu yêu em, chỉ là... anh không dám nói ra, cũng là bởi vì anh nghĩ mình thể hiển như vậy đã đủ rõ ràng rồi, em hẳn là hiểu được...
- Đợi một chút! – Cô giơ tay cắt ngang lời thổ lộ của anh, sắc mặt có chút khó xử. – Anh Thiên Dã, đó đã là chuyện quá khứ rồi.
- Anh chưa bao giờ coi nó là quá khứ. – Thiên Dã giữ lấy bàn tay mềm mại của cô. – Giai Giai, suốt 7 năm qua anh vẫn luôn chờ em. Em không biết năm đó sau khi em đi anh đã sống như thế nào đâu. Nếu như anh biết mục đích em hỏi câu đó là như vậy, nếu như anh biết là em căn bản không hề nhận ra tình cảm của anh, anh nhất định sẽ không giữ im lặng. Giai Giai, anh biết anh sai rồi...
- Anh đừng như vậy, đều đã qua rồi...
- Giai Giai, cho anh một cơ hội được không? Chúng ta cùng bắt đầu lại được không em? Anh sẽ đối xử với em thật tốt!
- Không thể.
- Tại sao?
- Bởi vì em có bạn trai rồi.
Chương 5: Theo đuổi
Thiên Dã vừa bàn giao xong một công trình liền phóng xe vun vút về nhà, dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa thay quần áo, xua đi toàn thân mệt mỏi nhếch nhác. Đứng trước gương nhìn lại mấy lượt, xác định bản thân mình trông khá ổn mới cầm chìa khóa ra khỏi nhà.
Tin... Tin...
Đúng lúc này điện thoại kêu lên khiến Thiên Dã cảm thấy vô cùng phiền. Tên sếp kia lại làm sao vậy, một chút yên tĩnh cũng không thể cho anh.
- Có chuyện gì? – Thiên Dã nhíu mày, giọng điệu rất là không kiên nhẫn.
- Hử? Tôi đã làm gì có lỗi với cậu sao? – Minh Đức ngạc nhiên thốt lên. Chẳng lẽ anh đáng ghét đến thế à, đến mức còn chưa mở miệng đã bị người ta ghét bỏ rồi?
- Tôi đang bận, có chuyện gì thì nói nhanh đi! – Thiên Dã cũng lười lời qua tiếng lại với người bên kia đầu dây, mở miệng thúc giục.
- Có một vị khách hàng chỉ đích danh muốn cậu...
- Tôi rất bận.
- Tôi biết, nhưng mà không phải đã hoàn thành một công trình rồi ư? Mấy cái kia cũng sắp kết thúc rồi.
- Năm nay tôi sẽ không nhận thêm việc nữa, tôi muốn nghỉ ngơi.
- Cái gì? – Minh Đức trợn tròn mắt, tưởng chừng như chính mình nghễnh ngãng rồi. Phải biết tên kia từ khi bước chân vào nghề này đến bây giờ đều là liều mạng làm việc, tưởng chừng như là không thể sống thiếu công việc ấy. Thế mà hôm nay anh lại nghe thấy điều gì, cậu ta muốn nghỉ ngơi? Một tia sáng đột nhiên lóe lên, Minh Đức cười ha ha hiểu ra. – Được rồi, tôi sẽ giảm bớt lượng công việc của cậu, nhưng cũng không thể quá lười biếng đâu nhé! Cậu phải biết Giai Giai cũng không phải một cô gái dễ nuôi đâu.
- Nhiều lời! – Thiên Dã không chút khách khí quăng ra hai chữ, nhưng trong đôi mắt toàn là ý cười.
...
Kíng koong...
Cạch...
Thiên Dã nhìn dáng vẻ nhếch nhác nồng đậm ngái ngủ của cô gái trước mặt mà bật cười, lách qua người cô đi vào trong nhà, trên tay là hai túi to toàn là thức ăn tươi ngon.
- Còn chưa quen múi giờ à? – Đặt túi đồ lên bàn, Thiên Dã quay đầu nhìn người vẫn còn chưa tỉnh táo đang giương mắt nhìn mình chằm chằm, mỉm cười hỏi.
- Tại sao anh lại tới nữa? – Cô nhíu mày.
- Anh lo em không chăm sóc tốt bản thân. – Thiên Dã trực tiếp bỏ qua thái độ bất hợp tác của cô, thành thạo chuẩn bị đồ ăn. – Bác Huỳnh đi làm cả ngày, một mình em ở nhà anh không yên tâm.
- Em đã lớn rồi.
- Anh biết.
- Anh đi về đi!
- Đợi anh nấu cơm xong sẽ về ngay.
- Em không cần anh nấu cơm. Em không thích ăn cơm anh nấu. – Cô bực bội hạ lệnh đuổi khách. – Lý Thiên Dã, anh đừng có được đằng chân lân đằng đầu.
- Anh biết rồi, anh cũng không hề chọc giận em. – Thiên Dã gật đầu, cười cười thúc giục. – Đừng đứng ở đó, đi đánh răng rửa mặt đi, nửa tiếng nữa sẽ có cơm ăn.
- Lý Thiên Dã!! – Cô cau mày hét to. – Anh rốt cuộc muốn như thế nào?
- Anh đã nói rất rõ ràng, anh muốn theo đuổi em. – Thiên Dã nhìn thẳng vào mắt cô, thanh âm dịu dàng nhưng lại vô cùng kiên định.
- Em đã có bạn trai rồi.
- Thế thì sao? – Thiên Dã nhướn mày, không chút để ý nói. – Chỉ cần em còn chưa kết hôn thì anh vẫn còn cơ hội mà. Chẳng lẽ em chỉ cho phép bản thân tiến tới mà không chấp nhận người khác chủ động?
- Đều đã là quá khứ rồi, năm đó là do em còn nhỏ, hơn nữa anh cũng...
- Anh đã nói rồi, tất cả chỉ là hiểu lầm, anh vẫn luôn nghĩ đợi đến khi em tốt nghiệp đại học chúng ta sẽ kết hôn. – Anh nắm lấy bờ vai cô, nghiêm túc giải thích. – Anh nghĩ em hiểu được, cho nên mới không nói ra, chứ không phải là anh không có tình cảm với em. Giai Giai, anh nhắc lại một lần nữa, anh yêu em, cũng tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tay đâu.
Nghe vậy, sắc mặt cô trở nên tối tăm, nhưng trong lòng dường như lại có sóng lớn mãnh liệt cuộn trào.
Không phải không có tình cảm với cô?
Yêu cô?
Còn nói sẽ không buông tay?
Cô không phải là nghe nhầm rồi chứ? Tại sao 7 năm trước và 7 năm sau lại có sự khác biệt lớn đến như vậy? Chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó đã xảy ra chuyện long trời lở đất gì mà cô không biết?
- Giai Giai, hiện tại em không tin anh cũng không sao. Anh biết chuyện này đối em quá đột ngột, nhưng em đừng vội vàng cự tuyệt anh như vậy được không? – Thiên Dã nhìn cô đầy mong đợi, cũng mang theo cả ý tứ cầu xin. – Trước đây là anh sai, anh sẽ từ từ sửa chữa, bù đắp lại tất cả cho em, chỉ cần em chịu cho anh một cơ hội thôi, có được không em?
- Nhưng mà em...
- Anh biết. – Thiên Dã cắt ngang, anh thật sự không thể chịu đựng nổi khi nghe cô nói câu đó hết lần này đến lần khác, còn tiếp tục như vậy anh sợ mình sẽ phát điên mất. – Nhưng anh ta không có ở đây, anh ta để cho em một mình trở lại. Hiện tại em ở ngay bên cạnh anh, lại chưa lập gia đình, cũng không có bạn trai ở bên, tại sao anh lại không thể theo đuổi em?
- Anh nói cái gì vậy? – Cô nhíu mày. – Lý Thiên Dã, sao anh có thể có suy nghĩ như vậy được? Chẳng lẽ cứ không ở cạnh nhau thì sẽ có quyền tìm người khác? Như vậy không phải là phản bội lại tình cảm của chính mình à?
- Anh không phải nói em, anh đang nói đến chính anh. Anh yêu em, anh có quyền theo đuổi em. Em có thể lựa chọn chấp nhận tình yêu của anh, hoặc tiếp tục với tình cảm cũ. Anh chỉ muốn em cho anh một cơ hội, để anh cố gắng một lần, được không?
- Em...
- Không phải chỉ là một cơ hội thôi ư, vì sao phải khó khăn như vậy? – Thiên Dã mím môi nhìn cô, sau đó lại đột nhiên bật cười. – Ban đầu không phải là em cũng bất chấp ý nguyện của anh đấy sao? Bây giờ có lẽ anh cũng nên liều mạng như vậy.
- Lý Thiên Dã, anh rốt cuộc là đang thổ lộ hay kiếm cớ chế nhạo em? – Cô tức nổ đom đóm mắt. Không phải chỉ là hơi điên cuồng một chút thôi ư? Lúc ấy cô còn nhỏ như vậy, lại đã qua nhiều năm rồi, anh có cần động một tí lại lôi năm đó năm đó ra mà cười cợt cô hay không? Hừ, xem ra 7 năm hổ không phát uy anh liền coi cô là mèo già.
Vì vậy, chuyện này cứ như thế mà bị cô quăng ra sau đầu, toàn tâm trí chỉ còn biết đến cơn giận ngùn ngụt khi bị người ta cười nhạo. Cô rất giống chị gái mình, là một người có chút đơn giản, không biết suy tính sâu xa, lại càng không quen xử lí những vấn đề phức tạp, đặc biệt trên phương diện tình cảm. Cho nên với tình huống này, cô tình nguyện quên đi, để tự nó chậm rãi trôi qua. Với tính cách của Lý Thiên Dã, cô tin tưởng anh chỉ là nhất thời tức giận vì hành động năm đó của cô kèm theo chút không cam lòng nên mới bị kích thích thành như vậy. Anh tuyệt đối sẽ không cố chấp quá lâu, lại càng không thể giống như lời anh nói, theo đuổi cô. Lý Thiên Dã mà cô biết là một người hết sức cao ngạo, làm sao có thể lấy lòng người khác?
Thế nhưng cô lại không biết, 7 năm đủ để thay đổi một con người, đặc biệt là một con người luôn sống trong hối hận như anh.
---------------------------------------
2.
- Giai Giai! – Uyển Hinh vừa bước ra khỏi cổng trường đã nhìn thấy người bạn thân xa cách lâu ngày yên lặng đứng một bên di di chân, dáng vẻ rất là không kiên nhẫn, cô không nhịn được mà phì cười, nắm tay em gái chạy tới. – Cậu chờ lâu chưa?
- Mới vài phút thôi nhưng với mình đúng là cực hình. – Cô nhìn đồng hồ, lắc đầu lè lưỡi. – Mình quả thực không hợp với việc chờ đợi.
- Cậu có bao giờ kiên nhẫn đợi ai quá 10 phút được đâu? Năm đó cũng không biết anh Thiên Dã bị cậu cho leo cây bao nhiêu lần chỉ vì đến muộn có chút xíu. – Uyển Hinh đang nói bỗng nhiên im bặt, lo lắng nhìn sang em gái một cái, thấy vẻ mặt thản nhiên như không có gì thì mới yên tâm. – Đi thôi, chúng ta đi dạo phố!
- Uyển Uyển cũng học nhạc à? – Cô mỉm cười nhìn cô bé năm nào giờ đã trưởng thành với ánh mắt ấm áp.
- Vâng. – Uyển Uyển gật đầu, thái độ không xa lạ nhưng cũng không hề thân thiết như trước đây khiến Giai Giai hơi ngạc nhiên, nhưng rồi lại nghĩ tới cũng đã lâu như vậy, có chút lạ lẫm là phải thôi.
- Giai Giai, sau này cậu định làm gì? – Uyển Hinh thấy không khí ngượng ngùng giữa hai người kia liền lôi kéo Giai Giai nói chuyện phiếm. Không phải cô không muốn giải thích với cô ấy, nhưng Uyển Uyển và Thiên Dã đều không muốn Giai Giai biết chẳng lẽ cô lại nhảy vào nhiều lời? Hơn nữa, có vẻ như Uyển Uyển cũng không hề có ý định tranh giành. Cô chỉ có thể đứng một bên an ủi con bé, mong nó có thể sớm quên đi mà thôi.
- Đúng rồi, mình còn chưa kể cho cậu, mình học đồ họa. Sau này mình muốn trở thành một tác giả truyện tranh. – Nhắc đến nghề nghiệp mơ ước hai mắt cô liền sáng lên, không nhịn được nói thêm vài câu. – Mình đã từng làm nháp vài quyển rồi, có thời gian mình sẽ cho cậu xem. Nếu dở thì phải thành thật nói cho mình biết nhé, đừng như Vân Trạch đáng ghét kia...
- Vân Trạch là ai? – Uyển Hinh tò mò hỏi.
- Bạn trai của mình. – Cô mỉm cười. – Anh ấy tên là Tống Vân Trạch, đợi khi nào anh ấy về Việt Nam mình sẽ giới thiệu cho mọi người.
- Chị đã có bạn trai? – Uyển Uyển ngạc nhiên hô lên.
- Đúng vậy, có vấn đề gì sao? – Cô nghiêng đầu khó hiểu. Bộ cô có bạn trai là chuyện kinh khủng lắm hay sao mà cô bé này lại có phản ứng mãnh liệt thế? Chẳng lẽ nhìn cô giống gái ế lắm à? Cô không nhịn được quay sang nhìn Uyển Hinh muốn hỏi một chút, nhưng lại bắt gặp ánh mắt khó có thể tin của ngươi kia thì đúng là u mê rồi. – Hai người làm sao vậy? – Huỳnh Giai Giai cô nhìn có vẻ rất có khó kiếm bạn trai à?
- Cậu nói... cậu đã có bạn trai, là thật à? – Uyển Hinh cẩn thận hỏi lại một lần.
- Ừ - Cô gật gật đầu xác nhận, khi nhìn qua sắc mặt tối sầm của Uyển Uyển thì lại càng khó hiểu. Việc mình có bạn trai kích thích cô bé này đến vậy sao?
- Chúng ta mau đi thôi, vừa đi vừa nói chuyện. – Uyển Hinh một tay kéo Giai Giai, một tay kéo Uyển Uyển đi về phía trước. Nói thật cô cũng chưa thể tiếp thu được tin tức đột ngột này, nhưng ở nơi này ngoài cô ra thì còn ai có thể hỏa giải không khí cứng ngắc này chứ? Cho nên, cô buộc chính mình phải tỉnh táo, tất cả đều để sau hãy nghĩ đi.
- Ừ, mình không có xe đâu, chúng ta đi xe buýt nhé? – Cô tiếp tục nở nụ cười rạng rỡ. Có lẽ bọn họ chỉ là quá ngạc nhiên mà thôi.
Thế nhưng Uyển Uyển lại không thể bình tĩnh lại được.
Huỳnh Giai Giai có bạn trai.
Chị ấy đã có bạn trai.
Chị ấy lại có thể có bạn trai.
Uyển Uyển nắm chặt bàn tay, hai hàng mi cụp xuống che khuất ánh mắt đang dao động mãnh liệt.
Thiên Dã vì chị ấy mà khổ sở suốt 7 năm, mòn mỏi chờ đợi suốt 7 năm, từ chối tất cả những người con gái có ý với anh ấy, giữ mình trong sạch suốt 7 năm, một lòng chờ chị ấy quay về, vậy mà chị ấy lại có thể có bạn trai ư?
Cô cảm thấy bất bình thay Thiên Dã, cũng càng thấy không cam lòng dùm anh. Anh tốt như vậy tại sao lại yêu phải một cô gái vô tình thế này chứ? Huỳnh Giai Giai căn bản là không xứng với anh!
Nếu như chị ấy đã có bạn gái thì tại sao còn quay về đây làm gì? Tại sao không ở bên đó với người bạn trai kia luôn đi? Tại sao phải làm khổ Thiên Dã một lần nữa? Tại sao phải hành hạ anh ấy như vậy? Tại sao phải trêu cợt cô như vậy?
Cô đã muốn từ bỏ... đã muốn thành toàn cho bọn họ. Cô thật sự đã nghĩ đến chuyện rút lui. Nhưng... bây giờ cô phát hiện, cô không việc gì phải làm như thế.
Chị ấy không yêu anh, nhưng cô yêu.
Chị ấy không quan tâm đến anh, nhưng cô quan tâm.
Chị ấy không lo lắng cho anh, nhưng cô lo.
Chị ấy không thể chăm sóc anh, nhưng cô có thể.
Chị ấy đã có bạn trai, còn cô từ đầu đến cuối đều chỉ có một mình anh.
Cô không hề thua kém chị ấy ở bất kì điểm nào, thậm chí nếu so sánh về tình cảm giành cho anh, cô hoàn toàn vượt xa chị ấy. Vậy thì tại sao cô lại phải từ bỏ tình cảm của mình để thành toàn cho thứ tình cảm hời hợt kia của chị ấy? Cô không cam tâm. Từ bây giờ cô sẽ không kiềm chế nữa.
Nghĩ như vậy, Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn người đang cùng chị gái mình trò chuyện vui vẻ, cất tiếng gọi.
- Chị Giai Giai!
- Ừ? – Cô hơi quay đầu, nhìn thấy ánh mắt kiên định cùng cố chấp của người kia thì hơi ngạc nhiên. – Có chuyện gì vậy?
- Em...
- Xe buýt đến rồi! – Đúng lúc này, Uyển Hinh lên tiếng cắt ngang lời nói của Uyển Uyển, sắc mặt có chút không tốt. Uyển Uyển là em gái cô, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã hiểu được suy nghĩ của nó rồi, chỉ là... nó không biết làm như vậy sẽ chỉ khiến sự việc trở nên phức tạp hơn hay sao? Nhân lúc Giai Giai không chú ý, cô khẽ thì thầm bên tai Uyển Uyển. – Em về nhà trước đi, buổi tối chúng ta sẽ nói chuyện.
- Chị...
- Nghe lời chị, chị chỉ muốn tốt cho em. – Uyển Hinh vỗ vỗ cánh tay em gái, nhấc chân bước lên xe buýt.
Đứng ở bến xe buýt nhìn theo chiếc xe từ từ chuyển bánh, Uyển Uyển lặng lẽ cúi đầu giấu đi những giọt nước mắt mặn chát. Muốn tốt cho cô ư? Có lẽ vậy, nhưng chị có biết không, đối với cô như vậy hoàn toàn không tốt một chút nào. Cô chỉ muốn được thành thật với bản thân mình, thành thật với tình cảm của mình mà thôi. Cô yêu anh là sai ư? Chị ấy cũng không còn yêu anh nữa, tại sao cô lại không thể theo đuổi hạnh phúc của chính mình? Tất cả bọn họ đều thiên vị Huỳnh Giai Giai, tại sao chứ? Chỉ vì cô là người đến sau nên phải chấp nhận tất cả những bất công này hay sao?
...
Mà cùng lúc đó, ở trên xe buýt,
Cô vừa ngồi xuống đã phát hiện thiếu mất một người, liền hỏi.
- Uyển Uyển đâu rồi? Sao con bé không lên xe?
- Con bé không khóe nên mình để nó về nhà nghỉ ngơi trước rồi. – Uyển Hinh ngồi xuống bên cạnh Giai Giai, mỉm cười đáp.
- Không khỏe thế nào? Vừa rồi vẫn còn tốt mà? – Cô lo lắng hỏi, đột nhiên lại nhớ ra. – Đúng rồi, mới vừa rồi con bé gọi mình có phải là vì chuyện này không?
- Ừ - Uyển Hinh gật đầu, cố nén tiếng thở dài. Không phải cô muốn giấu Giai Giai, nhưng cô thật sự không muốn gây thêm xích mích nữa, vòng xoáy này đã đủ rối loạn lắm rồi. Nghĩ một chút, Uyển Hinh quay đầu hỏi. – Anh Thiên Dã có biết chuyện cậu có bạn trai không?
- Có. – Cô gật đầu, hơi nhíu mày thở dài một hơi. – Uyển Hinh, 7 năm qua đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao mình cảm thấy Lý Thiên Dã dường như đã biến thành một người khác?
- Anh ấy nói gì với cậu à? – Uyển Hinh không trả lời mà hỏi ngược lại. Không phải là cô trốn tránh mà là thật sự không biết nên nói như thế nào, chính bản thân cô là người ngoài cuộc cũng cảm thấy rất rắc rối.
- Ừ, anh ấy nói anh ấy yêu mình, muốn theo đuổi mình, cậu tin được không? – Anh nhướn mày, bày ra vẻ mặt khiếp sợ không thôi. – Mình nghĩ anh ấy bị cái gì đó kích thích nên mới nói như vậy, hoàn toàn không giống anh ấy chút nào.
- Giai Giai, 7 năm đủ để thay đổi rất nhiều thứ...
- Ôi chao, cậu đừng có làm mình nổi da gà, tự nhiên trở nên thâm thúy như vậy người phàm như mình không hiểu nổi đâu.
- Mình chỉ nói cảm nhận của mình mà thôi, cậu xỉa xói cái gì hả? Đúng là không thể nói chuyện tử tế với cậu quá hai câu mà. – Uyển Hinh giận dữ trừng mắt.
- Vâng vâng, là mình không hiểu chuyện, cậu đừng tức giận.
- Mình mới không thèm tức giận với con nhóc vô lương tâm nhà cậu.
- Mình biết...
- Cậu...
Hai người cứ như vậy nói chuyện phiếm đến vui vẻ, giống như bao cặp bạn thân khác trọng tâm câu chuyện luôn luôn thay đổi khôn lường, bị đẩy đi đến tận phương trời nào xa lắm, hoàn toàn quên mất nội dung nghiêm túc vốn dĩ là cái gì. Thời gian đúng là có thể thay đổi rất nhiều điều, nhưng có một số thứ sẽ mãi mãi trường tồn, giả sử như... tình bạn.
---------------------------------------
3.
Sau một buổi mua sắm thoải mái, cả hai người đều mệt lả rồi, đôi chân giống như là vừa mới bị xe tải cán qua, chút xíu sức lực cũng không có.
- Uyển Hinh, nhiều đồ như vậy chúng ta đi xe buýt về liệu có ổn không? – Cô nhìn thành quả oanh tạc cả buổi mà nhăn mày nhíu mi.
- Mình cũng cảm thấy không ổn, hay là chúng ta gọi xe về đi? – Uyển Hinh uống một ngụm nước cam, nghiêng đầu nói.
- Vậy đợi lát nữa đi, bây giờ mình phải nghỉ một lúc lấy lại sức lực cho đôi chân đáng thương bị chủ nhân của nó hành hạ cả buổi đã. – Cô chớp chớp mắt đáng thương ngả người trên ghế, chép miệng cảm thán. – Tiêu tiền cũng không hề dễ dàng a~
Đing ling ling...
- Kìa, điện thoại của cậu! – Uyển Hinh huých cái người giấy bên cạnh một cái rổi tiếp tục uống nước cam của mình.
Cô ừ hử một tiếng, không thèm nhìn đã ấn nút nghe, thanh âm rã rời.
- Xin chào?
- Giọng em làm sao vậy? – Thiên Dã đang sắp xếp đồ đạc chuẩn bị ra về thì hơi khựng lại, nhíu mày hỏi.
- Em mệt, anh gọi có chuyện gì? – Cô lơ đãng trả lời, giương ánh mắt lên nhìn dáng vẻ hóng hớt của Uyển Hinh, biết cô ấy tò mò liền dùng khẩu hình miệng ra hiệu ba chữ 'Lý Thiên Dã'.
- Em đang ở đâu? Anh tới đón em rồi chúng ta cùng ăn tối. – Thiên Dã cười một tiếng, dịu dàng nói. Tính tình cô hoạt bát, thường hay ham chơi nên chuyện mệt mỏi gần như là diễn ra hàng ngày, 7 năm trước là vậy, hiện tại cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, cho nên anh cũng không tiếp tục hỏi vấn đề đã quá rõ ràng này nữa.
- Em đang đi cùng Uyển Hinh, tí nữa sẽ đi ăn với cậu ấy.
- Vậy ba người chúng ta cùng đi cũng không sao, anh không ngại...
- Anh không ngại nhưng em ngại. – Cô nhíu mày khẽ gắt. – Em không muốn đi ăn với anh.
- Giai Giai, bình tĩnh một chút, đừng như vậy. – Uyển Hinh thấy cô đột nhiên nổi giận thì khẽ kéo kéo ống tay áo của cô, nhẹ nhàng khuyên can. – Anh Thiên Dã đến đây cũng tốt, chúng ta sẽ có xe đưa đón.
- Không cần. – Cô dứt khoát lắc đầu, lại hướng vào điện thoại lạnh nhạt nói. – Anh còn như vậy em sẽ không coi anh là bạn nữa đâu. Anh không biết anh rất phiền ư?
Đầu dây bên kia đột nhiên im lặng, không khí trở nên thật lúng túng. Cô mím môi, dường như cảm thấy mình hình như có chút quá đáng, nhưng nếu làm vậy có thể khiến anh từ bỏ ý định kia thì cô không ngại làm người xấu một lần. Cô đã có Vân Trạch, anh rất tốt, rất dịu dàng, rất bao dung, cô thật sự không muốn phản bội anh.
Khi cô cho rằng anh sẽ cúp máy, giọng nói trầm trầm lại lần nữa vang lên, còn mang theo sự nặng nề khiến cô cảm thấy bối rối.
- Chúng ta nói chuyện được không? – Thiên Dã thở dài. – Anh muốn nói chuyện nghiêm túc với em.
- Vậy... anh đến đây đi, đưa Uyển Hinh về rồi chúng ta sẽ nói chuyện. – Cô cắn cắn môi, rất không tình nguyện đáp.
Cạch...
- Haizzz... - Vừa tắt máy cô liền thở ra một hơi thật là dài. Cô rất ghét những rắc rối tình cảm này, nó khiến cô rất không thoải mái. Thích là thích, không thích là không thích, cô thật sự không giỏi trong việc giải quyết những nút thắt tình cảm a~ Từ nhỏ đến lớn cô rất mạnh bạo, nhưng chỉ gói gọn trong những sự việc thường ngày mà thôi, chỉ cần có liên quan đến tình cảm cô sẽ cảm thấy não mình không đủ dùng.
- Đừng suy nghĩ quá nhiều, nói chuyện thẳng thắn rồi sẽ không còn vấn đề gì nữa. – Uyển Hinh vỗ vỗ vai cô an ủi.
- Tại sao mọi chuyện lại biến thành thế này? – Cô nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi. – Nếu Lý Thiên Dã vẫn giống như trước đây thì tốt rồi, mình có thể thoải mái coi anh ấy là anh trai, giống như anh Minh Đức vậy. Haizzzz...
Uyển Hinh không biết phải nói thế nào, chỉ có thể yên lặng lắng nghe cô tâm sự mà thôi. Thực ra cô rất muốn khuyên Giai Giai cho anh Thiên Dã một cơ hội, 7 năm qua tình cảm của anh ấy cô đã nhìn thấy rất rõ ràng, nhưng bạn trai hiện tại của Giai Giai là người thế nào cô còn chưa biết. Nếu như anh cũng là một người đàn ông tốt, hai người bọn họ đang hạnh phúc mà cô lại khuyên Giai Giai như thế thì có vẻ không tốt lắm, cho nên hiện tại cô chỉ có thể lựa chọn yên lặng.
...
Khoảng nửa tiếng sau Thiên Dã tới nơi, nhìn thấy bộ dạng mệt mỏi của hai cô gái thì hơi tức giận.
- Đã lớn như vậy cũng không biết chăm sóc bản thân một chút, cũng không phải chỉ có mỗi hôm nay để đi dạo phố.
- Dạ dạ bọn em biết sai rồi. – Uyển Hinh cười nịnh nọt. – Anh mau mau đưa em về nhà đi thôi, Uyển Uyển còn đang chờ em đấy.
- Đi ăn đã chứ? – Cô cau mày.
- Uyển Uyển còn đang đợi mình về ăn cùng con bé đấy.
- Cậu có thể mua một phần về cho Uyển Uyển mà.
- Ăn một mình sẽ rất buồn. Cậu cũng biết bố mẹ mình còn đang đi du lịch, mà hôm nay anh trai mình lại tăng ca, một mình con bé ở nhà mình không yên tâm. – Uyển Hinh chớp mắt làm bộ đáng thương. – Cậu đừng giận mình mà, lần khác mình sẽ đích thân vào bếp bồi tội với cậu, được chưa?
- Hừ! – Cô khoanh tay quay mặt đi, lên tiếng oán trách mà giọng điệu lại không hề có lực sát thương. – Hoàng Uyển Hinh, cái đồ không có nghĩa khí, trọng sắc khinh bạn!
Thiên Dã bật cười. Câu này cũng có thể dùng như vậy hay sao, mặc dù Uyển Uyển là con gái, dùng 'sắc' cũng có thể tạm chấp nhận được.
- Anh cười cái gì? – Cô trừng mắt nhìn Thiên Dã, hung hăng ra lệnh. – Anh còn không xách đống đồ này ra xe đi?
- Anh làm ngay đây. – Anh cười cười làm theo lời cô, không hề cảm thấy khó chịu khi bị coi như cu li. Có thể nghe được giọng điệu ác liệt này của cô thật tốt!
- Cậu đừng lớn tiếng như vậy, anh Thiên Dã cũng đâu có làm gì chọc giận cậu đâu? – Uyển Hinh nhịn không được nói một câu.
- Cậu xem cái dáng vẻ hớn hở của anh ta kìa, không phải là mắc bệnh gì rồi chứ? Bị quát cũng có thể hạnh phúc đến vậy à? – Cô kéo áo Uyển Hinh thì thầm. – Cậu chắc chắn gần đây anh ta không bị cái gì kích thích chứ?
- Anh ấy là chờ đợi đến phát điên.
- Hả? – Cô ngạc nhiên nhìn Uyển Hinh, còn chưa chờ được câu trả lời thì giọng nói dịu dàng của Thiên Dã đã vang lên.
- Mau lên xe đi, lên xe rồi nói chuyện tiếp!
Sau khi cô ngồi yên ổn mới phát hiện Uyển Hinh vẫn còn đứng ở bên ngoài, không nhịn được ló đầu ra hỏi.
- Sao cậu còn đứng ở đó? – Ánh mắt cô tràn đầy cảnh cáo, dường như muốn nói: 'Cậu còn dám kiếm cớ mình liền từ mặt cậu.'
- Không phải mình không muốn đi cùng cậu, mà là anh trai mình đến rồi. – Uyển Hinh chỉ chiếc xe bên kia đường, nhún vai một cái xách theo đống đồ lỉnh kỉnh đi về phía cầu đi bộ. Trước khi đi cũng không quên nhìn cô cười một tiếng. – Giai Giai à, mình không hề kiếm cớ nhé, mình cũng không biết anh ấy lại đến tận đây đón mình. Chúc hai người nói chuyện vui vẻ!
- Là anh gọi anh ấy đến? – Cô nhướn mày nhìn Thiên Dã. Cô cũng không tin Minh Đức có phép thần thông có thể biết chính xác vị trí của Uyển Hinh mà đến tận đây rước cô ấy về. Hơn nữa, không phải mới vừa rồi Uyển Hinh nói anh trai cô ấy hôm nay tăng ca hay sao?
- Không phải. – Thiên Dã lắc lắc đầu, thấy ánh mắt nghi ngờ của cô thì nói tiếp. – Có lẽ cậu ta gặp khách hàng ở gần đây, nhìn thấy chúng ta nên dừng xe lại thôi.
- Anh chắc chắn không phải do anh sắp xếp? – Cô nhổm hẳn người lên khỏi ghế, thanh âm nồng đậm cảnh cáo. Anh mà dám nói dối cô, cô sẽ nháo cho anh đẹp mặt.
- Thật sự không phải anh. – Thiên Dã buồn cười đáp. Anh cũng không ích kỷ như vậy có được không? Đưa Uyển Hinh về nhà cũng không tốn bao nhiêu thời gian, cần gì phải vội tống cô ấy đi như vậy chứ? Chỉ là, anh cũng không hề ghét bỏ sự trùng hợp này.
- Tạm thời tin anh một lần. – Cô ngồi trở lại ghế. – Em không muốn ăn cơm với anh, có gì thì nói luôn ở đây đi.
- Anh đã gọi điện cho bác Huỳnh cắt cơm của em rồi. – Thiên Dã mỉm cười nhìn cô. – Ngoan ngoãn đi ăn với anh đi, anh sẽ không bạc đãi em.
- Anh... - Cô tức giận dậm chân, sau đó lại nghi hoặc quan sát anh một lượt. – Lý Thiên Dã, anh nói thật cho em biết, anh bị cái gì làm hỏng não rồi hả?
- Anh thích nghe em gọi tên anh như vậy! – Anh tự động phớt lờ câu hỏi của cô, cười cười nói một câu làm cô tức lộn ruột.
- Anh muốn trả thù em đúng không? – Cô nghĩ mãi cũng chỉ thấy duy nhất lí do này là có vẻ khả thi.
- Trả thù cái gì? – Anh hứng thú hỏi lại.
- Bởi vì trước đây em làm anh phiền muốn chết, cho nên hiện tại anh đang dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, đúng không?
- Ha ha... - Anh phì cười, nhìn vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của cô mà bất đắc dĩ không thôi. – Em muốn nghĩ như vậy cũng được.
- Này, lấp lửng thế là có ý gì? – Cô bực bội. – Đúng hay sai, anh nói một câu xem!
Nghe giọng điệu quen thuộc này, anh hơi thất thần. Chiều hôm đó cô cũng hỏi anh một câu tương tự như vậy, nhưng... Mọi chuyện đã khác rồi, từ giờ anh sẽ nghiêm túc trả lời tất cả các câu hỏi của cô.
- Anh đúng là muốn dùng lại chiêu này của em. – Anh gật đầu, dừng một chút mới nói tiếp. – Nhưng không phải để trả thù em, mà là để theo đuổi em.
Một lần nữa nghe thấy hai chữ này, cô chỉ có thể trầm mặc. Cô không thể đồng ý với anh, nhưng lại không nỡ từ chối hết lần này đến lần khác như vậy, bởi vì cô nhìn thấy ánh mắt của anh có vẻ rất thân thành. Hơn nữa, cô bỗng nhiên có cảm giác, cho dù mình nói đến rát cổ bỏng họng anh cũng sẽ không thu lại sự cố chấp này. Cố chấp... giống như cô năm đó vậy. Thế nhưng cô đã có Vân Trạch. Cô phải làm sao mới tốt đây?
Chương 6: Dịu dàng
- Anh muốn nói cái gì?
- Ăn trước đi, đi bộ cả buổi chắc em cũng đói bụng rồi.
- Em muốn nói chuyện trước. – Cô đập bàn. Anh không biết là cô rất ghét cái cảm giác bồn chồn bối rối này hay sao?
- Ăn thử món này đi, rất ngon đấy! – Thiên Dã gắp một miếng mực vào bát cô, mỉm cười nói.
- Anh không nghe thấy em nói cái gì à? Em muốn nói chuyện rõ ràng trước!! Anh muốn nói cái gì thì mau nói đi!!!!
- Muốn anh bóc tôm cho em không? – Thiên Dã ngẩng đầu nhìn cô.
- Lý Thiên Dã!!!
- Không phải anh vẫn đang nói chuyện với em đấy sao, đừng gắt lên thế, mau ăn đi! – Thiên Dã cưng chiều nhìn cô, sau đó buông đũa bắt đầu bóc tôm, trước khi cô kịp nói gì đã lên tiếng nhắc nhở. – Ăn xong mới có sức nổi cáu chứ?
- Anh... - Cô tức đến không nói nên lời. Ai lấy cái búa đập cho cô một nhát đi, nếu tốt bụng hơn nữa thì có thể trực tiếp mang cái người trước mặt cô dội cho tỉnh táo lại đi.
- Sao vậy? Anh nhớ là em thích ăn hải sản nhất mà? – Thiên Dã bỏ con tôm vừa bóc xong vào bát cô, nhìn thoáng qua vẻ mặt đỏ bừng của cô mà khóe miệng không kìm được khẽ cong lên. Giai Giai của anh vẫn dễ dàng kích động như vậy, thật đáng yêu!
Cô hít một hơi thật sâu, gắp con tôm bỏ tọt vào miệng, nhai nhai nhai. Cô nhai chết anh, cô cắn chết anh, cô nghiền chết anh!
Thiên Dã nhìn cô mà buồn cười không thôi, nhưng sắc mặt lại vẫn bình thường như không có gì xảy ra, chỉ là sâu trong ánh mắt có thêm chút dịu dàng cùng vui vẻ khó phát hiện thôi. Anh sợ nếu mình bật cười cô sẽ càng tức giận hơn, như vậy không tốt cho tiêu hóa. Chỉ là anh cảm thấy mình rất uất ức, trước đây anh quá lạnh lùng nên thường xuyên chọc cô bất mãn mà bỏ về quê, hiện tại anh quan tâm đến cô cô cũng tức giận với anh. Rốt cuộc là cô muốn anh phải như thế nào?
Anh không hiểu suy nghĩ của cô, nên cũng chỉ có thể tiếp tục cố gắng quan tâm đến cô nhiều hơn và đối xử dịu dàng với cô hơn mà thôi. Được rồi, anh thừa nhận mình từng len lén nghiên cứu không ít tài liệu, thế nhưng mà anh thật sự không biết nên dùng cái nào mới tốt. Trong lòng anh, Giai Giai rất đặc biệt, không thể xếp vào bất kì một nhóm con gái nào, cho nên anh nghĩ cô hẳn là sẽ không thích những mẫu đàn ông cứng nhắc rập khuôn kia đâu nhỉ?
Cứ như vậy, Thiên Dã vừa gắp thức ăn cho cô vừa cẩn thận quan sát sắc mặt của cô mà âm thầm nghiên cứu tâm trạng cùng suy nghĩ của cô lúc này, còn bản thân thì chỉ vài miếng tượng trưng.
- Lý Thiên Dã, đủ rồi đấy, anh muốn nuôi heo à? – Cô xoa xoa cái bụng đã căng tròn, trừng mắt nhìn anh.
- Em no rồi à? Nghỉ ngơi một chút rồi chúng ta đến bờ hồ ngồi nói chuyện nhé? – Thiên Dã đưa cho cô một tờ giấy ăn, nhẹ nhàng hỏi. Anh nhớ trước đây cô rất thích tới những nơi có không khí lãng mạn như bờ hồ hay vườn hoa gì đó, chắc là bây giờ cũng vậy chứ?
- Hừ! – Cô hất cằm không thèm để ý tới anh, nhưng khi nhìn thấy nửa bàn đồ ăn còn lại thì hơi nhíu mày, giở giọng ra lệnh. – Anh mau ăn hết đi, không được lãng phí!
- Ừ - Thiên Dã gật đầu, cầm đũa chậm rãi ăn nốt chỗ thức ăn còn lại.
Trước đây anh chỉ luôn âm thầm thực hiện những yêu cầu của cô mới khiến cho tất cả mọi người đều không biết anh thích sự bá đạo của cô đến thế nào, nhưng bây giờ anh sẽ không như vậy nữa. Anh muốn cô biết anh không hề cảm thấy chán ghét, cũng không hề phải chịu gò bó hay áp lực gì, anh là đang hưởng thụ sự quan tâm đặc biệt của cô, anh thích làm một Lý Thiên Dã thuộc quyền sở hữu của cô.
Ừm, tất nhiên anh biết lúc này cũng không phải là cô đang quan tâm đến mình, nhưng không sao cả, từ từ rồi sẽ đến thôi. Cô hoạt bát đáng yêu như vậy mà còn phải mất 3 năm mới có thể khiến anh hoàn toàn từ bỏ mọi phản kháng nữa là anh, người đã để lại ấn tượng hỏng bét trong lòng cô. Cho nên anh không thể vội vàng được, phải từ từ từng chút từng chút thay đổi nhận thức của cô, để cô lại một lần nữa yêu thích anh. 7 năm chờ đợi trong vô vọng anh còn có thể, một chút kiên nhẫn này đã là gì?
Cô thấy dáng vẻ răm rắp nghe lời của anh thì cau mày, trong lòng lại dâng lên sự rối rắm. Lý Thiên Dã cứng nhắc năm nào giờ cũng đã biết cách nghe lời người ta rồi đấy, Huỳnh Giai Giai cô quả nhiên không phải người thường. Nếu như là trước đây cô nhất định sẽ vui đến bật cười ha hả không ngừng, còn có thể nhảy nhót khắp xóm mà khoe khoang chiến tích. Nhưng bây giờ cô chỉ càm thấy nặng nề. Cô phải làm gì mới tốt đây? Haizzz...
- Đừng thở dài nữa, em sẽ thành bà già đấy. – Thiên Dã ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói có chút bi thương. – Anh không phải cố ý muốn làm em không vui, anh chỉ muốn được theo đuổi em mà thôi.
- Nhưng em không muốn anh theo đuổi em. – Cô nhìn thẳng vào mắt anh, mệt mỏi lên tiếng. – Lý Thiên Dã, anh đừng như thế này nữa được không? Chúng ta quay trở lại như trước đây không tốt sao?
- Như trước đây? Trong suy nghĩ của em như trước đây là như thế nào?
- Chính là anh chỉ coi em như em gái giống như Uyển Hinh, thậm chí còn có chút chán ghét em cũng được, em...
- Giai Giai, em vẫn không hiểu ư? Từ năm 11 tuổi anh đã không còn chán ghét em nữa rồi. Anh cũng chưa từng coi em là em gái. Vị trí của em và Uyển Hinh chưa từng giống nhau. Anh đã nói rồi, anh yêu em!
Cô cúi đầu cắn cắn môi không biết nên nói cái gì mới phải. Kỳ thực cô không tin anh yêu cô, cũng không tin anh đã chờ đợi cô suốt 7 năm, nhưng lại không biết phải làm cách nào để thuyết phục anh đừng tiếp tục cố chấp một cách khó hiểu như vậy nữa. Cô không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lại càng không biết vì sao anh đột nhiên thay đổi như thế này. Cô bắt đầu nghi ngờ, liệu lần này mình về Việt Nam có phải một sai lầm hay không?
- Giai Giai, em nghe anh nói, anh thật lòng yêu em, anh sẽ cố gắng hết sức để đem lại hạnh phúc cho em. – Thiên Dã nắm lấy bàn tay cô, thanh âm trầm ấm gần như nài nỉ. – Cho anh một cơ hội được không? Để cho anh theo đuổi em, có được không?
- Em... - Cô bối rối rụt tay lại, nhưng anh lại kiên quyết không buông. Cô có chút tức giận ngẩng đầu trừng anh, nhưng khi bắt gặp ánh mắt dịu dàng mang theo ý tứ cầu xin của anh thì ngây người. Lý Thiên Dã mà cô biết chưa từng có ánh mắt này.
- Cô bé ngốc! – Dường như hiểu được suy nghĩ của cô, Thiên Dã khẽ mỉm cười. – Trước đây anh cũng từng nhìn em như vậy, chỉ là... anh không dám để cho em biết, anh sợ em sẽ cười anh.
- Không phải chứ? – Cô mở to mắt nhìn anh chằm chằm. Lý Thiên Dã luôn luôn lạnh nhạt khô khan lại có thể có suy nghĩ ngây thơ như vậy ư? Cô mới không tin đâu. Đúng, nhất định là anh đang lừa cô, cô sẽ không bị mắc lừa dễ dàng như vậy đâu.
- Anh nói thật đó. – Thiên Dã buồn cười véo má cô. – Có một điều hẳn là em cũng không biết, anh đã từng tỏ tình với em.
- Không thể nào. - Cô ngồi thẳng người, trừng mắt nhìn anh. – Lý Thiên Dã, anh không cần ở đây bịa chuyện lừa gạt em. Em tuyệt đối sẽ không bị lừa đâu!
- Haizzz... - Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi. – Được rồi, em không tin cũng không sao. Quá khứ cứ để nó trôi qua đi, anh sẽ dùng hiện tại và tương lai để chứng minh cho em thấy là anh thật lòng yêu em.
---------------------------------------
2.
Uyển Hinh vừa về đến nhà đã thầy Uyển Uyển đang ngồi trên sô pha ngẩn người. Cô khẽ thở dài một hơi, đặt tất cả những túi đồ này nọ sang một bên rồi đi tới ngồi bên cạnh em gái, nhẹ giọng hỏi.
- Buổi tối muốn ăn cái gì?
- Em không muốn ăn. – Uyển Uyển lắc đầu, thanh âm yếu ớt khiến Uyển Hinh không khỏi đau lòng một trận.
- Uyển Uyển, có tâm sự thì nói với chị, đừng giữ trong lòng như thế.
- Chị, em biết chị chỉ muốn tốt cho em, em biết chị không muốn mọi chuyện trở nên rắc rối, nhưng mà em... em không muốn phải giấu diếm tình cảm của mình nữa. – Uyển Uyển quay đầu nhìn Uyển Hinh bằng ánh mắt đỏ hoe, nghẹn ngào nói. – Chị cũng nghe thấy rồi đó, chị Giai Giai đã có bạn trai rồi, chị ấy yêu người khác rồi. Vậy thì tại sao em lại không thể công khai theo đuổi hạnh phúc của em?
- Em nghe chị nói, anh Thiên Dã yêu Giai Giai nhiều thế nào em cũng biết mà phải không? Cho dù biết Giai Giai đã có người khác thì anh ấy vẫn không muốn từ bỏ. Tình cảm của anh ấy sâu sắc như vậy, chẳng lẽ em không mong anh ấy đạt được nguyện vọng, được ở bên người mà anh ấy yêu sao?
- Nhưng Huỳnh Giai Giai hoàn toàn không xứng với anh Thiên Dã! – Uyển Uyển hét lên, hai hàng nước mắt lăn dài trên gò má tái nhợt. – Tại sao mọi người đều thiên vị chị ấy chứ? Chính chị ấy là người đã bỏ đi, chính chị ấy đã từ bỏ tình cảm này, chính chị ấy có lỗi với anh Thiên Dã, tại sao khi chị ấy quay lại tất cả mọi người đều bênh vực chị ấy? Chỉ bởi vì em là người đến sau, nên cái gì em cũng phải chấp nhận thua kém chị ấy hay sao?
- Không phải như vậy, nhưng tình cảm của anh Thiên Dã...
- Anh Thiên Dã yêu chị ấy, em biết. Nhưng tình cảm của em giành cho anh ấy cũng không hề kém hơn. Mọi người ủng hộ anh ấy theo đuổi chị Giai Giai, tại sao lại ngăn cản em? Chẳng lẽ em không xứng đáng có được hạnh phúc ư?
- Uyển Uyền, em đừng nghĩ như vậy. Chị chỉ muốn tốt cho em thôi. Em nghĩ xem, anh Thiên Dã yêu Giai Giai như thế, sau này cho dù bọn họ không thành đôi, anh ấy chấp nhận em thì cũng không thể toàn tâm toàn ý với em, đến lúc đó em...
- Như vậy là đủ rồi. – Uyển Uyển cố nén nước mắt, vội vàng nói. – Chị, em cũng chỉ cần như vậy thôi. Em chỉ cần anh ấy chịu cho em một cơ hội thôi. Em biết anh ấy không thể nào yêu em như chị Giai Giai, em chỉ cần anh ấy thích em là đủ rồi. Em sẽ không so đo.
- Tại sao em phải khổ như vậy chứ? – Uyển Hinh thở dài ôm lấy em gái, sống mũi cay cay. Em gái của cô sao lại ngốc như vậy? Sao con bé lại ngốc như vậy?
...
Cùng lúc đó, tại bờ hồ,
Cô ngồi trên ghế gỗ khẽ nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, những muộn phiền trong lòng cũng vơi bớt không ít. Nhưng... cứ nghĩ tới bên cạnh còn có một người mang tên Lý Thiên Dã là cô lại cảm thấy rất phiền muộn. Cô thật sự không biết mình nên làm cái gì bây giờ.
Dù rất không muốn, nhưng cô thật sự đã bắt đầu tin tưởng vào những lời anh nói, rằng anh yêu cô, rằng anh đã rất đau khổ dằn vặt khi biết chính sự lạnh nhạt của mình đã khiến cô rời đi. Nhưng... tại sao anh lại yêu cô? Không đúng, phải là tại sao lại nói với cô vào lúc này? Nếu như 7 năm trước cô biết người mình luôn đeo bám cũng có tình cảm với mình, cô nhất định sẽ rất vui vẻ, rất phấn khích, cũng rất tự hào. Nhưng 7 năm sau, mọi chuyện đã không còn như vậy nữa, bọn họ đều đã đi quá xa khỏi xuất phát điểm ban đầu rồi.
Cô thừa nhận khi được anh tỏ tình, một phần nào đó trong cô vẫn thấy rung động, trái tim dường như đã loạn nhịp trong phút chốc, nhưng... tất cả đều đã quá muộn rồi. Cô đã có Vân Trạch. Cô không muốn anh phải buồn vì cô, Vân Trạch mà cô biết chỉ phù hợp với nụ cười.
Nhưng mà... đối diện với ánh mắt chờ mong của Thiên Dã cô gần như không thể thốt lên lời từ chối. Anh là mối tình đầu của cô, cô đã tiêu tốn 10 năm để đuổi theo bước chân của anh, 10 năm... là một quãng thời gian rất dài. Có lẽ cả đời này cô cũng sẽ không quên được quãng thời gian ấy, điên cuồng... và rất ngây thơ. Cô chỉ biết mỗi ngày hung hăng bày tỏ quyền sở hữu với anh, luôn luôn ép buộc anh phải nghe theo mệnh lệnh của mình, bắt anh phải nhìn mình, nhưng chưa bao giờ quan tâm đến cảm nhận của anh. Tình cảm khi đó, bảo là yêu, không bằng nói là sự thích thú chiếm hữu của trẻ con thì đúng hơn, tất nhiên còn có thích, rất thích rất thích anh, nhưng dù sao cũng không phải tình yêu.
Thế nhưng anh lại nói anh yêu cô. Cô rất ngạc nhiên, nếu như không phải sự chân thành toát ra từ ánh mắt và giọng nói của anh, cô hoàn toàn không thể tin được bị đặt vào tình cảnh như vậy trong suốt một thời gian dài anh lại còn có thể yêu thích cô, một cô gái ngang ngược đến vô pháp vô thiên.
Thiên Dã yên lặng ngồi bên cạnh cô, hưởng thụ cảm giác bình yên hiếm có này. Trước đây cô luôn ồn ào không ngừng, bọn họ hầu như không hề có thời gian bình tĩnh ngồi nói chuyện với nhau chút nào. Mỗi khi bọn họ ở chung đều diễn ra tình trạng tương tự nhau, cô không ngừng đưa ra những lời tuyên bố bá đạo bắt anh phải nghe theo, còn anh chỉ nhìn cô không nói không rằng, trong lòng âm thầm ghi nhớ tất cả.
Có đôi khi anh cũng cảm thấy khó hiểu, rốt cuộc thì mình thích cô ở điểm nào? Tại sao một chút cũng không phản cảm với cá tính ương bướng lại mạnh mẽ quá mức của cô? Nhưng anh không tài nào tìm được đáp án, bởi vì anh đã bị cô làm cho u mê rồi, chỉ biết mù quáng yêu cô thôi. Nghĩ đến đây, anh không nhịn được quay đầu nhìn cô, càng nhìn lại càng không dứt ra được. Giai Giai của anh thật là xinh đẹp!
Anh không biết hiện tại cô đang nghĩ cái gì, nhưng anh đoán là nó có liên quan đến anh, đến chuyện của bọn họ, bởi vì thỉnh thoảng anh lại thấy cô hơi nhíu mày. Nhìn sắc mặt không tốt của cô, anh lại đau lòng. Là anh đã ép buộc cô quá ư? Nếu như không có anh, có lẽ lần trở về này của cô sẽ rất vui vẻ thoải mái. Là anh đã phá đi tâm trạng tốt đẹp của cô. Nhưng anh không hiểu, cho anh một cơ hội đối với cô khó đến thế ư? Anh cũng chỉ muốn được theo đuổi cô mà thôi, chẳng lẽ nó đáng sợ đến vậy sao? Nghĩ như vậy, anh không nhịn được cất tiếng hỏi.
- Giai Giai, em chán ghét anh lắm à?
- Không có. – Cô mở mắt nhìn anh, khi thấy vẻ mặt bi thương kèm theo nét sợ hãi thì ngạc nhiên. – Anh làm sao thế?
- Nếu em không chán ghét anh, tại sao cứ cố tình đẩy anh ra?
- Đó là bởi vì em đã có bạn trai rồi, chuyện của chúng ta cũng đã là quá khứ.
- Nhưng hiện tại anh vẫn còn yêu em, mà em cũng không chán ghét anh, tại sao chúng ta không thể bắt đầu lại? – Thiên Dã nhíu mày, dừng một chút rồi sửa lại. – Không đúng, ý của anh không phải ép buộc em phải lập tức chấp nhận anh, anh chỉ hi vọng em tiếp nhận sự theo đuổi của anh, cho anh một cơ hội để làm em yêu anh.
- Nhưng... nhưng còn...
- Nếu em tin tưởng vào tình yêu của em đối với người kia thì tại sao phải sợ sự theo đuổi của anh?
- Em...
- Giai Giai, anh theo đuổi là việc của anh, em yêu ai là việc của em, chúng ta không cản trở lẫn nhau, được không?
Cô lẳng lặng nhìn anh, hồi lâu sau mới khẽ gật đầu.
- Được.
---------------------------------------
3.
Một ngày cuối tuần, sau khi miễn cưỡng làm xong bài tập dưới sự giám sát gắt gao của Thiên Dã, cô bé Huỳnh Giai Giai rốt cuộc vui sướng hất tung sách vở, vui vẻ lôi kéo người bên cạnh.
- Đi thôi, đi thôi, mau đi chơi thôi!
Anh nhíu mày nhìn mấy quyển vở bị cô hất xuống đất, nhưng khi đối diện với vẻ mặt vui sướng như được đại xá của cô lại không nỡ mở miệng trách móc. Âm thầm thở dài một hơi, anh cúi người nhặt những thứ rơi vãi lung tung lên, sắp xếp lại gọn gàng rồi mới chậm rãi bước ra khỏi phòng. Rõ ràng là rất dịu dàng bao dung nhưng vẻ mặt băng lãnh ngàn năm không đổi lại khiến người đối diện có cảm giác anh đang rất không kiên nhẫn.
Thế nhưng, cô bé nào đó hoàn toàn phớt lờ sắc mặt có phần khó coi của anh, một tay túm lấy ống tay áo của anh lôi lôi kéo kéo, thẳng tiến về phía sân chơi duy nhất trong khu tập thể.
...
Lúc đó, ở khu vui chơi đang diễn ra một vở kịch quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Huỳnh Minh Minh hung hăng chống nạnh đứng trước mặt Hoàng Minh Đức, hai mắt trừng trừng nhìn người kia như hận không thể lóc xương lột da người ta vậy.
- Tại sao cậu cứ luôn đối đầu với tôi thế? Muốn đánh nhau à?
- Đánh thì đánh, ai sợ ai?
- Tốt, hôm nay tôi phải cho cậu một trận nhừ tử, để xem lần sau cậu còn dám gây chuyện với Huỳnh Minh Minh này nữa không.
- Có điều, bố tôi dạy không được đánh phụ nữ. Mặc dù cậu rõ ràng chính là một tên đàn ông, nhưng dù sao bề ngoài vẫn có vài phần giống con gái, nên tôi quyết định tốt bụng tha cho cậu lần này.
- Tôi mà cần cậu tha cho chắc? Còn có, tôi đàn ông đấy thì sao? Cậu ghen tị chứ gì?
- Tôi có gì phải ghen tị với cậu? Tôi đường đường là một người đàn ông đầu đội trời chân đạp đất.
- Hừ, có mà đầu đội quần chân đạp váy ấy.
- Cậu nói cái gì? Cậu dám bảo tôi giống đàn bà, hôm nay tôi liều mạng với cậu!
- Tôi sợ cậu chắc? Tôi cũng ngứa mắt cái tên bép xép nhà cậu lắm rồi, hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, diệt trừ kẻ gian ác này!
Cứ như vậy, hai người tôi một câu cậu một câu, mặt đỏ tía tai, xắn tay áo vén ống quần chuẩn bị thực chiến. Mà bên cạnh Uyển Hinh đang chơi bập bênh cùng em gái cũng chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, cô không hề lạ lẫm với cảnh này. Dù sao bọn họ cũng sẽ không thật sự đánh đến tôi chết cậu sống, hay nói đúng hơn là bọn họ căn bản chưa từng dùng đến nắm đấm, cho nên cô mới không thèm để tâm đến người anh trai ngu ngốc luôn thích đi trêu chọc nữ vương Minh Minh đâu.
Đúng vậy, từ nhỏ Hoàng Minh Đức và Huỳnh Minh Minh đã đặc biệt không vừa mắt nhau, chỉ cần chạm mặt sẽ phải cãi nhau một trận nảy lửa mới chịu được. Tuy nhiên, mặc dù bọn họ luôn luôn đe dọa đối phương nhưng trước giờ lại chưa từng thật sự thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Tại sao? Minh Đức nói, anh là đại trượng phu, không chấp nhặt với phụ nữ. Minh Minh nói, cô là nữ vương cao cao tại thượng, không thèm để oắt con hồ ly kia vào mắt. Bọn họ cứ như vậy gây sự rồi lại gây sự, ầm ĩ đến nỗi người lớn hai nhà cười đến híp cả mắt, thiếu chút nữa bàn đến chuyện đám cưới rồi.
Cũng vì lẽ đó, sau này khi Minh Minh dẫn bạn trai về, ông Huỳnh còn nghi ngờ thật là lâu, tưởng con gái mình muốn dùng phép khích tướng với thằng nhóc họ Hoàng, hại ông còn phải an ủi trấn an chàng trai Tống Đình Kiên thật là lâu. Ông làm sao mà biết, sự đồng cảm của mình chỉ khiến cho con rể tương lai hết sức bất đắc dĩ, lại càng thêm quyết tâm sau này nhất định phải đứng cùng chiến tuyến với vợ yêu, cãi cho cái tên sếp mặt người dạ hồ ly kia da tróc thịt bong mới thôi. Ai bảo hắn ta dám khiến cho người khác hiểu lầm, hại mình không được bố vợ công nhận.
Trở lại với hiện tại, khi cuộc chiến bên kia đang đến đoạn cao trào, chuẩn bị chuyển sang cảnh rượt đuổi kinh điển thì một giọng nói trong trẻo từ xa vang lên, đúng chuẩn tiêu chí còn chưa thấy người đã thấy tiếng.
- Mọi người ơi, em đến rồi!!!
Nhân cơ hội Minh Đức nhìn về phía phát ra âm thanh, Minh Minh kéo cái mũ phía sau trùm lên đầu cậu ta, còn hung hăng ấn xuống một cái mới vui vẻ chạy đi, hớn hở nói.
- Giai Giai, em đã làm xong bài tập rồi cơ à? Nhanh thật đấy!
- Tất nhiên, em là ai chứ? – Cô hất cằm.
- Quả nhiên chỉ có Thiên Dã mới trị được em. – Minh Minh chép miệng.
- Ai nói, rõ ràng là em trị anh ấy!! – Cô bất mãn cong mông phản bác. Có thể nói Huỳnh Giai Giai được thừa hưởng gần như toàn bộ cá tính mạnh mẽ của chị gái, chỉ có điều cô không thích làm nữ vương của cả đám nhóc như chị mình, mà chỉ chăm chăm cái danh 'nữ vương của Lý Thiên Dã' mà thôi.
Anh nhìn cô một cái, cũng không có phản ứng gì lớn, chỉ đi qua một bên ngồi xuống chiếc ghế gỗ quen thuộc. Cô bé Giai Giai này rất hoạt bát cũng rất cứng đầu, mỗi khi nổi tính khí đều phải chạy vài vòng náo loạn mới có thể hạ hỏa, anh cũng không thể cứ đứng im một chỗ để cô chạy vòng quanh mình được, như vậy... anh sẽ không thể nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu ấy của cô. Mà chiếc ghế gỗ này có vị trí tương đối tốt, vừa vặn bao quát được toàn bộ.
Nhưng phản ứng này dưới con mắt của những người khác lại thành Lý Thiên Dã lạnh nhạt không thèm để ý đến Giai Giai bé nhỏ. Mà cái thái độ xoay người bỏ đi mà không nói một lời này hiển nhiên cho thấy anh rất bất mãn với câu nói kia của cô.
Minh Minh và Minh Đức liếc nhau một cái, rất chi là ăn ý đồng loạt gân cổ lên bắt đầu một trận chiến mới.
Uyển Hinh vẫy vẫy tay với cô, một mặt dỗ dành tính tình nóng nảy của cô, một mặt kéo cô cùng nhau chơi đùa. Uyển Uyển chớp chớp mắt, nhìn bên nọ lại nhìn bên kia, cái hiểu cái không, sau đó tự mình chạy đi chơi xích đu.
Minh Minh và Minh Đức cãi tới cãi lui, đuổi đi đuổi lại đều mệt đến phờ phạc, hừ một tiếng rồi quay đầu đi về hai phía ngược nhau. Đừng hiểu lầm, bọn họ không có não loạn đến cạch mặt nhau đâu, mà đơn giản là nhà của bọn họ ở hai hướng ngược nhau mà thôi.
Uyển Hinh cũng đã đem em gái về nhà, hình như là con bé kêu đói bụng muốn ăn bánh ngọt.
Thiên Dã nhìn sân chơi thoáng cái trở nên vắng vẻ, lại nghiêng đầu nhìn cô bé đang dựa vào thành cầu trượt ngủ thiếp đi lúc nào không biết, ánh mắt thoáng cái trở nên thật dịu dàng. Anh cẩn thận quan sát xung quanh, phát hiện không có ai mới chầm chậm tiến đến ngồi bên cạnh cô, vươn tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc xõa tung của cô, đắn đo một chút mới dời ngón tay về phía trước, chạm vào gương mặt trắng hồng của cô. Mềm mềm, có chút mát, giống như là được làm từ nước vậy. Anh không nhịn được lại sờ sờ thêm mấy cái, ngón tay hơi run rẩy, dường như sợ mình không cẩn thận sẽ làm đau cô bé con này.
- Giai Giai... - Nhìn dáng vẻ yên bình của cô khi ngủ, anh không kiềm chế được khe khẽ cất tiếng. – Anh rất thích em! – Dừng một chút, xác định cô vẫn còn say giấc anh mới tiếp tục nói. – Bố mẹ anh nói, đợi anh tốt nghiệp Đại học sẽ sang nói chuyện với bố em, để cho chúng ta kết hôn. Nhưng mà anh nghĩ, vẫn nên đợi em cũng tốt nghiệp thì hơn. Tới lúc đó, anh cũng đã có công việc ổn định, có thể chăm sóc cho em rồi. Em muốn đi làm thì đi, không muốn cũng không sao, anh sẽ nuôi em. Giai Giai, em nói có được không? – Nói đến đây, anh không nhịn được lại nhìn cô nở một nụ cười. Anh rất mong thời gian có thể trôi nhanh chút.
Đúng lúc này, cô xoay người một cái, không cẩn thận ngả người về phía sau, cái đầu va phải thành cầu trượt, đau đớn làm cô bừng tỉnh, ánh mắt mơ màng được phủ bởi một tầng sương mù, một tay ôm đầu, dáng vẻ đáng yêu khiến anh phải cố gắng lắm mới không cười ra tiếng.
- Lý Thiên Dã, anh ngồi ở đó cũng không biết đường mà đỡ em à? Đau chết em rồi! – Cô vừa quay đầu đã bắt gặp vẻ mặt bình tĩnh của anh thì lập tức nổi đóa.
- Muộn rồi, về nhà đi! – Anh đứng dậy, phủi phủi quân áo, thấy cô vẫn còn ngồi im tại chỗ thì hơi nhíu mày. – Em không muốn về thì cứ ở đây đi, anh phải về. – Nói xong liền làm bộ nhấc chân. Quả nhiên cô gái nào đó liền đứng bật dậy, hùng hổ xông tới trước mặt anh.
- Lý Thiên Dã, anh nghe cho kĩ, sau này em nhất định sẽ trở thành vợ của anh! – Cô cao giọng tuyên bố, sau đó xoay người kiêu ngạo rời đi. Lý Thiên Dã đáng ghét, lại dám có ý định bỏ cô lại một mình.
Nhưng cô không biết rằn, sau khi bóng cô khuất xa, anh vẫn đứng ở nơi đó, nhìn theo hướng cô rời đi mà nở nụ cười ngây ngô. Anh... rất mong chờ!