Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Tên ngốc anh thật phiền trang 10
Chương 44: Khiêu khích

Một ngày mới lại tới, bầu không khí trong lành với bầu trời xanh thẳm, mây trắng lững lờ trôi theo nhịp điệu vui tươi của những tiếng hót líu lo hòa với âm thanh xào xạc của cành lá xanh tươi.
Bịch...
Bỗng nhiên trong không gian vang lên một âm thanh nặng nề.
Anh theo phản xạ giơ tay đỡ lấy vật thể không rõ đang có xu hướng lao tới người mình, giật mình mở to đôi mắt còn ngái ngủ. Vừa nhìn thấy vẻ mặt vô tội của cô, anh không nhịn được bật cười.
- Bé con, em làm cái gì vậy?
- Ai kêu anh nằm ở đây? Vướng víu chết được! – Cô bĩu môi lồm cồm bò dậy. Đúng, cô chính là bị vấp ngã đấy thì sao, ai bảo anh nói thế nào cũng nhất quyết không chịu đi, ở trong phòng này làm tổ không nói lại còn co rúm thành một đống bên cạnh giường? Cười đi, cười đi, anh dám cười cô liền cho anh đẹp mặt, hừ!
- Hóa ra là lỗi của anh à? – Anh nhịn cười nhéo nhéo đôi má cô. Anh cảm nhận được sâu sắc sự thay đổi của cô từ sau ngày hôm đó, trở nên thật đáng yêu, thích cô tình gây sự, thỉnh thoảng còn có thể làm nũng với anh. Cô như vậy khiến anh không sao cầm lòng được, chỉ muốn cả ngày ôm cô trong lòng mà nâng niu thôi. Aizzz... nhưng mà cũng chỉ có thể giấu ở trong lòng mà thôi, nếu để cho cô bé cuồng chí khí này biết được suy nghĩ của anh thì chắc chắn sẽ náo loạn với anh một trận cho xem.
- Hừ! – Cô quệt mũi, giơ chân đá tung chăn của anh ra rồi mới nghênh ngang ngẩng cao đầu bước đi.
- Thật là! – Anh cười lắc đầu, nhìn theo đến khi bóng cô biến mất sau cánh cửa mới ngồi dậy bắt đầu thu dọn chăn gối, nụ cười dịu dàng trên khóe môi chưa bao giờ tắt.
...
Mấy ngày gần đây trong căn hộ thường xuyên vang vọng đoạn đối thoại như thế này:
- Tên ngốc, đi nấu cơm!
- Bé con, đợi một chút, anh...
- Tô Diệp Hàm, anh muốn làm phản?
- Không có, anh làm ngay đây.
- Ngoan!
Có mấy lần đám người Chu Đức Chí đến tìm thiếu gia nhà mình bàn chuyện nghe thấy vậy thiếu chút nữa ngã lăn ra, nhưng trước lạ sau quen, vài lần rồi cũng dần quen thuộc. Đến bây giờ trái tim bọn họ đã chai sạn rồi, mắt điếc tai ngơ tiếp tục việc ai nấy làm, tránh gây cản trở cho vị thiếu gia không có chí khí này đi lấy lòng cô gái oai phong lẫm liệt nọ.
Tô Diệp Hàm thấy sắc mặt tê liệt của mấy người kia cũng chỉ có thể sờ sờ mũi bất đắc dĩ. Anh còn có thể làm sao? Bé con của anh đói bụng, mà anh lại từng ngu ngốc vỗ ngực cam đoan với cô là sẽ chăm chỉ nấu cơm mỗi ngày. Cũng may cô không kén ăn, là điển hình của những người dễ nuôi, nếu không e là anh sẽ bị cô ép khô mất.
...
Kíng koong...
Chuông cửa vừa kêu, cô theo phản xạ nhấc chân đạp người đối diện một cái, sau đó như không có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn cơm, ngay đến mí mắt cũng không nháy một cái.
Chương 45: Bắt tay hợp tác

- Bé con, em chắc chứ? – Anh nuốt khan một cái, hồi lâu mới tìm lại được giọng nói của mình.
- Anh không tin? – Cô nhướn mày.
- Không phải. Anh tin em, nhưng mà chuyện này... chuyện này... - Anh nắm chặt hai tay cô, không biết nên phản ứng ra sao. Điều này anh chưa từng nghĩ tới, không, phải là không thể tưởng tượng nổi. Mặc dù anh không hề coi Tô Thanh Thanh là em gái, nhưng... chuyện này đã vượt quá giới hạn thừa nhận của anh rồi.
- Em cũng rất sốc. – Cô hít sâu một hơi. – Nhưng em tin vào đôi mắt của mình.
- Anh cũng từng hoài nghi, nhưng không thể ngờ được nguyên nhân thật sự là là như vậy. – Anh lắc đầu thở dài một hơi.
- Anh định làm gì? – Cô ngẩng đầu đối diện với vẻ mặt bối rối của anh. – Nếu thái độ của anh cứ như vậy, em sợ cô ta sẽ gây bất lợi cho anh.
- Anh không thể chấp nhận bất kì một người con gái nào khác, đặc biệt cô ta lại có quan hệ huyết thống với anh. – Anh cau mày. Nếu như những lời cô nói đều là sự thật thì Tô Thanh Thanh đúng là một người điên! Mà đối với kẻ điên có ý đồ xấu với bé con, làm sao anh có thể nhượng bộ được?
- Vậy... - Cô suy nghĩ một lát mới cẩn thận lên tiếng. – Chúng ta bắt tay hợp tác với Tô Tử Nhiên được không?
Nghe cô nhắc đến cái tên này, anh thoáng khựng lại, đôi mắt xanh thẳm nhìn cô chăm chú đến mức một cái chớp mắt thoáng chốc cũng không có, dường như đang suy nghĩ điều gì sâu xa lắm, lại giống như đang cố gắng nghiên cứu thái độ của cô gái trước mặt.
- Anh làm sao vậy? – Cô bị anh nhìn đến lông tơ dựng đứng, khẽ đẩy đẩy vai anh hỏi.
- Anh không muốn. – Anh kiên quyết lắc đầu.
Nếu như cảm xúc của anh với Tô Diễm là nồng đậm chán ghét, với Tô Thanh Thanh là không thèm quan tâm thì với Tô Tử Nhiên lại có chút gì đó không thể nói rõ được. Có lẽ chính anh ta cũng không biết, anh đã từng thật lòng muốn coi anh ta là anh trai, vào 10 năm trước, khi anh ta mới được đưa đến nhà họ Tô, khi anh ta luôn dùng nụ cười bao dung ấy nhìn anh. Nhưng tất cả đã thay đổi khi anh ta quyết định hợp tác với Tô Diễm đẩy anh vào chỗ chết. Lần đó sau khi trở về, anh đã thề sẽ không bao giờ tin vào thứ tình thân dối trá kia nữa, không bao giờ để những người nhà họ Tô đáng ghê tởm kia ảnh hưởng tới mình nữa.
Hơn nữa, mối quan hệ giữa Tô Tử Nhiên và bé con lại không hề đơn giản. Anh thực sự không muốn cho anh ta bất kì cơ hội nào tiếp cận cô nữa. Cô là của anh! Là của anh!
- Thực ra em quen Tô Tử Nhiên trước cả khi anh ta đến nhà họ Tô. – Cô nắm chặt bàn tay to lớn lạnh buốt của anh, lần đầu tiên kể về quá khứ của mình. – Em thừa nhận thời gian qua anh ta đã thay đổi rất nhiều, nhưng anh biết không, có một điều em vẫn luôn tin tưởng, cũng là lý do trước đây em giúp anh ta làm nhiều việc như vậy, đó là tấm lòng. Tuy rằng nó đã bị vấy bẩn, bị hành hạ, bị chèn ép, nhưng tuyệt đối không mất đi. Có lẽ chính anh ta cũng không nhận ra, anh ta đã bao dung em đến mức nào, nếu không e là cho dù em có mười cái mạng cũng không đủ dùng. Cho nên, nếu phải chọn lựa giữa Tô Thanh Thanh và Tô Tử Nhiên, em muốn anh hợp tác với Tô Tử Nhiên. – Cô mím môi, nghiêm túc nhìn anh. – Diệp Hàm, tin em được không?
Chương 46: Sóng gió nổi lên

Hôm nay là một ngày đặc biệt, bởi vì Lại Tĩnh Nhã vô lương tâm rốt cuộc bị tình cảm chân thành và sự quan tâm hết mực của người nào đó làm cho cảm động, đồng thời trong lòng lặng lẽ dâng lên sự hổ thẹn nho nhỏ, vì vậy cô quyết định sẽ tự mình vào bếp nấu cho anh một bữa tối thịnh soạn dưới ánh nến lung linh.
- Bé con, em muốn đi đâu? – Vừa thấy cô khoác áo anh liền hí hửng hỏi. Anh biết bé con của anh rất lợi hại, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn chưa được tận mắt chứng kiến đôi chân thoăn thoắt của cô lần nào, cho nên anh vẫn rất chi là tiếc nuối.
- Đi siêu thị. – Cô không chút chần chừ trả lời. Tất nhiên nếu có thể cho anh một bất ngờ sẽ tuyệt vời hơn, nhưng hoàn cảnh sống của anh có chút đặc biệt, nên mọi hành động của cô cũng cần cẩn thận hơn người bình thường. Cô cũng không muốn vì sự tùy hứng của mình mà đẩy anh vào nguy hiểm.
- À – Anh ỉu xìu đáp lại một tiếng. Xem ra vẫn chưa thể chiêm ngưỡng tài năng của bé con rồi... Đợi chút, cô vừa mới nói cái gì?
Cô vừa bước một chân ra khỏi cửa thì một bóng dáng to lớn đã bổ nhào tới, chuẩn xác bắt được cổ tay cô.
- Anh làm gì thế? – Cô giật mình ngẩng đầu nhìn đôi mắt xanh thẳm của anh. Người này lại bị làm sao?
- Em đi siêu thị làm gì? Em thiếu cái gì có thể nói với anh mà!
- Em không thiếu gì cả, em muốn đi mua đồ ăn.
- Em muốn ăn cái gì thì nói với anh, sao phải tự mình đi? – Anh nhíu mày, lại bắt đầu lo sợ vẩn vơ. – Hay là em không thích đồ ăn anh làm? Hoặc là anh khiến em tức giận?
Cô mở to đôi mắt long lanh nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của anh, khóe môi dần dần cong lên. Ôi chao, tên ngốc của cô thật là đáng yêu quá mà, cả ngày chỉ thích suy nghĩ lung tung làm bản thân rơi vào rối rắm. Giống như bây giờ vậy, anh đứng trước mặt cô, bàn tay to lớn siết chặt cổ tay mảnh khảnh, hai hàng mi run run, bả vai sụ xuống, dáng vẻ hết sức đáng thương. Cô nhịn không được vươn tay nhéo nhéo mặt anh, thanh âm đầy bắt đắc dĩ.
- Diệp Ham, anh lại nghĩ đi đâu rồi? Em chỉ muốn xuống bếp nấu cho anh một bữa cơm thôi mà. Không phải anh nói là thích đồ ăn em làm hay sao?
- Ừ, thích. – Anh gật đầu một cái, hơi hơi nghi hoặc nhìn cô. – Nhưng mà tại sao đột nhiên em lại muốn nầu cơm?
- Thì... - Cô bối rối, hai gò má bắt đầu có xu hướng hồng lên.
- Bé con, em...
- Nói nhiều cái gì? Anh có ăn hay không? Không ăn thì thôi, đỡ tốn công. – Cô trừng mắt nhìn anh, rút tay về quay đầu chạy đi.
Anh bị phản ứng mạnh mẽ của cô làm cho ngây người, đến khi cô đã đi được một quãng mới giật mình kêu lên.
- Bé con, đợi anh với, anh cũng muốn đi!! – Anh quay vào nhà cầm lấy chìa khóa rồi vội vàng đuổi theo cô. Anh phải tận dụng mọi cơ hội cùng bé con vun đắp tình cảm a~
Chương 47: Từng bước ép sát

Cô cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên tay mà ngây người. Anh ta có ý gì? Còn chưa đợi cô nghĩ thông đã lại cảm nhận được một ánh mắt chiếu thẳng vào mình, nhưng lần này là luồng ánh mắt ai oán quen thuộc làm cô muốn phì cười. Tên ngốc này lại ăn bậy dấm chua ở đâu rồi?
Quả nhiên vừa ngẩng đầu đã thấy một bóng dáng cao lớn đang tiến lại gần mình, cô theo phản xạ thả sợi dây chuyền vào túi áo, giơ tay muốn chạm vào khuôn mặt đang sưng lên của anh. Nhưng thật không ngờ, khi còn cách cô ba bước chân thì anh dừng lại, mím môi nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn túi áo của cô, bả vai dần sụ xuống, sắc mặt cũng ngày càng trở nên tái mét.
Cô thoáng ngây người, vài giây sau mới hiểu được lí do anh trở nên kỳ lạ như vậy. Có lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy Tô Diễm, cũng thấy được hành động thân mật kia. Nhưng mà tuy anh hiểu lầm cô, thất vọng về cô nhưng vẫn đứng trước mặt cô, im lặng đợi cô giải thích. Cô nghĩ, nếu như cô thật sự phản bội anh, chỉ cần mở miệng phủ nhận, cho dù lí do có dở tệ đến mức nào anh cũng sẽ chấp nhận. Không phải anh ngu ngốc, mà chỉ là quá cố chấp, cố chấp với tình cảm của mình, cố chấp với hạnh phúc anh vẫn mong chờ.
Cô cúi đầu, đôi môi cắn chặt đến trắng bệch, khóe mắt dần nóng lên, cổ họng nghẹn ngào không thốt nên lời. Cô rốt cuộc có điểm gì tốt mà lại có được tình yêu của người đàn ông ngốc nghếch này chứ?
Anh vẫn không lên tiếng, chỉ giương ánh mắt đầy tổn thương lên nhìn cô. Vừa thấy cô muốn khóc trái tim liền cô rút đau đớn, bàn tay giơ lên muốn ôm cô vào lòng nhưng lại khựng lại giữa không trung. Tại sao phải khóc? Là vì Tô Diễm? Bởi vì không thể hoàn thành việc anh ta muốn cô làm, bởi vì không thể giúp đỡ anh ta trừ khử anh, bởi vì khiến anh ta thất vọng...
- Tô Diệp Hàm, em... em không phản bội anh. – Cô không nhịn được nhào vào lòng anh bật khóc. Cô thật sự không muốn thấy bộ dạng này của anh. Rõ ràng thất vọng, rõ ràng tổn thương, nhưng vẫn cố chấp đứng ở nơi này chờ đợi lời giải thích dù có thể là giả dối từ cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt của anh một lời van nài. Anh muốn cầu xin cô điều gì? Cầu cô hãy tiếp tục lừa dối anh? Hay cầu cô đừng bỏ rơi anh? Anh như vậy khiến cô đau lòng lắm có biết không? Tô Diệp Hàm của cô nên được vui vẻ mỗi ngày, anh xứng đáng có được cuộc sống hạnh phúc.
- Không phải sao? Thật tốt! – Anh ngây ra một lúc mới đưa tay ôm lấy cô nhè nhẹ vỗ về. Bé con vẫn là của anh, thật tốt!
- Em nói thật đó, em không phản bội anh, thật sự không có đâu. Em yêu anh! – Cô vùi đầu vào lòng anh sụt sùi hồi lâu, không ngừng lặp đi lặp lại lời giải thích. Lại Tĩnh Nhã cô thừa nhận mình vốn không phải người đa cảm, nhưng hết lần này đến lần khác tên ngốc này cứ làm cô phải cảm động không thôi. Đúng là một tên ngốc mà, một tên ngốc chỉ biết khiến người ta đau lòng!
- Bé con~ – Anh đặt một nụ hôn lên trán cô, trong lòng dâng lên một cảm xúc vui mừng khó nói thành lời. Anh biết cô vốn không phải một cô bé lương thiện, nhưng anh tin tưởng cô sẽ không lừa dối anh, bởi vì ánh mắt của cô nói cho anh biết điều đó. Hơn nữa, cô nói cô yêu anh... đột ngột như vậy khiến anh có chút không biết phải làm sao, chỉ có thể ôm cô thật chặt để biểu thị tâm trạng kích động của mình lúc này.
Chương 48: Con bài chưa lật

Kết quả sợi dây chuyền kia quả thực có vấn đề, nhưng không phải do Tô Diễm, mà là ở chính bản thân nó. Sợi dây đó là của Lại Tĩnh Nhã, nhưng nó đã bị mất cách đây 9 năm. Chẳng lẽ 9 năm trước cô từng gặp Tô Diễm?
9 năm trước...
9 năm trước...
9 năm trước ư?
Cô bị suy nghĩ này dọa cho sợ run. Năm đó cô không làm gì ngu ngốc chuốc họa vào thân đó chứ? Nếu như tên biến thái kia còn ghi thù vậy thì không phải cô sẽ gặp nguy hiểm hơn hay sao? Không được, Lại Tĩnh Nhã cô đây làm sao có thể ngồi im chờ chết được? Cô chính là người yêu bản thân nhất trần đời đấy. Cho nên, cô phải đi nói chuyện này cho Tô Diệp Hàm của cô, để anh bảo vệ cô thật là tốt. Cô còn chưa muốn chết đâu a~
...
Cạch...
Cô theo thói quen trực tiếp đẩy cửa ra, không ngờ bên trong còn có cả Lê Minh đã lâu không gặp. Cô vốn định tiến lên chào hỏi, ai ngờ sắc mặt của anh ta lại trở nên rất kỳ lạ, còn nhanh như cắt lùi đến một góc cách xa cô nhất. Ô? Bộ cô là bệnh dịch hay sao hả?
- Anh ta bị làm sao thế? – Cô khó hiểu quay sang hỏi anh, giọng điệu mang theo sự uất ức nũng nịu mà chính cô cũng không phát hiện ra.
- Mặc kệ cậu ta. Tới đây, em có việc gì muốn nói với anh? – Anh đặt cô ngồi ngay ngắn trên đùi mình, dịu dàng hỏi. Anh thích dáng vẻ của cô khi làm nũng, lại càng yêu sự ỷ lại của cô với mình, điều đó cho thấy trong lòng cô Tô Diệp Hàm anh có vị trí rất quan trọng ha ha...
- Em phát hiện sợi dây chuyền mà Tô Diễm đưa cho em chính là của em. – Cô hoàn toàn không để cái bóng đèn kia vào mắt, giống như bình thường ôm cổ anh thủ thỉ, bĩu bĩu môi. – Em đã nói khuôn mặt anh ta rất quen mà, nhất định là trước đây em đã từng gặp rồi, chỉ là vẫn không thể nhớ ra là ở đâu mà thôi.
- Không vội, từ từ sẽ nhớ ra, đừng ép mình quá! – Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô dỗ dành, hơi nhíu mày như có điều suy nghĩ. Quen thuộc? Đã từng gặp? Sợi dây chuyền? Chết tiệt! Anh thực sự rất ghét cảm giác này, bé con rõ ràng là của anh, tại sao có thể để cho người đàn ông khác để ý như vậy được? Hừ, Tô Diễm phải không, sớm muộn gì anh cũng lột một lớp da của người này ra, thù cũ hận mới tính toán hết một lượt luôn.
- Thiếu gia... - Lê Minh hắng giọng một cái, có chút buồn bực nghĩ: 'Sự tồn tại của mình rất mờ nhạt?'
- Cứ làm theo kế hoạch của Tô Tử Nhiên đi. – Anh phẩy tay một cái, đứng dậy nắm tay cô kéo ra ngoài, nhoáng một cái đã thay đổi thái độ, dịu dàng đến chảy ra nước. – Bé con, em lại chạy một vòng cho anh xem được không?
- Em là khỉ làm xiếc đấy à? – Cô lườm anh một cái, nhưng vẫn nghe lời lắc lắc cổ chân di chuyển thoắt ẩn thoắt hiện trên hành lang gấp khúc. Sau đó đứng trước cầu thang nhìn anh, ngón trỏ đung đưa đung đưa. – Anh không phải rất lợi hại à? Tại sao có thể chậm như vậy? Chậc chậc...
» Next trang 11

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

Snack's 1967