Bây giờ, thời gian của Du chỉ còn tính bằng giây. Biết sắp đến lúc, cậu liền cúi xuống, hôn lên trán May một nụ hôn thật sâu. Du ước gì mình có thể mang theo mùi hương này đi. Rồi cậu gục đầu vào hõm vai của May, thì thầm :
- Em yêu chị nhiều lắm... Chị phải sống thật tốt, có biết không ?
Và rồi Du bỗng đứng dậy, trông cậu bây giờ mỏng manh quá. May cố nhìn thật kĩ như muốn ghi nhớ mãi khuôn mặt ấy, dáng người ấy.
- May sẽ luôn đeo chiếc vòng tay của em chứ ? - Du mỉm cười, cúi xuống lau đi nước mắt cho cô.
- Tất nhiên rồi ! Kỉ niệm mà... - May cố cười.
- Đúng rồi. Kỉ niệm ! Em cũng có đây mà. - Cậu nói và khẽ hôn vào mặt dây chuyền.
Không biết nói gì nữa, thế là cả hai cùng im lặng nhìn nhau. Một hồi sau thì...
- Em đi chị nhé ! - Du nói nhỏ.
May khẽ gật đầu, vì có cái gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng khiến cô không thể nói thành lời. May vẫn nằm đấy, nhìn cậu. Rồi cậu bỗng vỡ tan như thủy tinh. Linh hồn kia vỡ ra hàng ngàn mảnh vụn rồi tan biến đi. Tan biến như cậu chưa từng tồn tại. May nhắm mắt, quay mặt vào trong như không muốn nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, thật quá tàn nhẫn mà.
Du đã đi. Đi về nơi cậu nên đến. Cô gái nhỏ vẫn nằm đấy, nhắm mắt và im lặng. Rồi bất giác, May oà lên khóc nức nở. Nước mắt trào ra khi nhớ về Du, nhớ về những kỷ niệm khi ở bên cậu lúc trước. Hạnh phúc lắm !
Và cô lại khóc to hơn khi nghĩ đến việc Du tan biến mà mình không thể làm được gì. Cứ thế, May cứ nức nở suốt đêm.
*
- May ơi ! Mở cửa cho tớ... - Tiếng gọi ở ngoài sân vọng vào khiến May giật mình.
- Ai vậy nhỉ ? Không lẽ là Du ? - May suy nghĩ theo quán tính.
Cô vội chạy ra mở cửa, đó tất nhiên không phải Du mà là Minh An.
- Cậu làm gì ở đây ? - May hỏi.
- Đến đón cậu về.
- Sao cơ ? Sao cậu biết tớ ở đây mà đến ? - Vẻ mặt của cô hết sức ngạc nhiên.
- Chuyện dài dòng lắm. Tớ sẽ nói trên đường về...
May vào trong, đeo ba lô và ra về. Cố gắng nhìn ngôi nhà ấy một lần nữa vì nghĩ rằng có thể đây là lần cuối cùng mình đến đây.
- Tạm biệt Nam Phong !
Thế rồi Minh An chở cậu về trên chiếc mô tô của cậu. Cậu chạy với tốc độ rất nhanh, May có phần hơi sợ nên đã ôm cậu chặt cứng :
- Tớ xin lỗi ! Tại gió lớn quá, tớ sợ...
- Không sao !
- Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết vì sao cậu đến đây đấy nhé.
- À, là Du nhờ tớ đến đón cậu về. - Minh An cười, nói.
- Sao chứ ? Cậu ấy nói với cậu khi nào ? - May tròn mắt hỏi.
- Từ trước kì nghỉ lễ Giáng sinh.
Thì ra, Du đã biết trước mọi việc nên đã sắp xếp tất cả để có được buổi đi chơi cuối cùng với cô. Đến những giây phút cuối tồn tại, cậu vẫn lo lắng cho May, nhiều lắm.
- May sao thế ? Khóc à ? - Minh An hỏi khi vô tình nghe thấy tiếng nấc nhẹ từ cô.
- À, không ! An cứ mặc kệ tớ ! - May nói trong nước mắt.
- Đừng như thế chứ ! Cậu định không để cho Du an tâm mà ra đi à ?
- Tớ biết rồi, bản thân sẽ cố gắng thật mạnh mẽ ! - May nói và lấy tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
- Phải vậy chứ ! Ôm chặt vào đấy ! - Minh An nói và rồ ga cho xe chạy nhanh hơn.
Thời gian đầu, như bao cô gái thất tình khác. May buồn lắm, có khi còn khóc rất nhiều nữa. Xung quanh cô luôn có những người bạn tốt như Thanh và Lam. Họ luôn ở bên May để giúp cô quay về với cuộc sống như trước kia. Còn có Minh An, cậu vẫn như ngày nào, vẫn luôn ở phía sau cô. Đối với May, Minh An chỉ có thể là một người bạn thân. Bởi vì cậu biết rằng May mãi mãi không quên được Du để chấp nhận cậu.
Có lần cô từng cùng với Minh An đi đến thăm mẹ của Du. Cả hai quyết định sẽ nói cho bà nghe sự thật rằng cậu đã chết. Nhưng rồi thật không ngờ, bà đã biết trước điều đó, từ rất lâu rồi. Mẹ cậu bảo, bản thân không muốn nói ra vì cho dù Du có là một hồn ma hay là gì đi nữa, thì cậu vẫn là Nam Phong, vẫn là con trai yêu quý của bà.
Mọi việc cơ bản đã được giải quyết xong và May sau đó cũng dần trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng có lẽ đó chỉ là vẻ bề ngoài, vì ở trong lòng cô luôn có một khoảng rất lớn vẫn dành cho Du - người mà cô yêu nhất. Bản thân May luôn tin tưởng rằng, cậu cũng sẽ như thế. Khẽ nắm chặt lấy chiếc vòng tay, ôm vào lòng, May thì thầm :
- Du ! Chị yêu em ! Bình yên nhé...
Rồi Du sẽ lại trở về tìm cô, đúng chứ ?
Chương 28 [Ngoại Truyện] : Ai Bảo Yêu Tiểu Hồn Ma Sẽ Không Hạnh Phúc?
Thời gian, nó là thứ vũ khí có thể tàn phá mọi thứ. Nhưng chính nó lại không đủ khả năng làm ảnh hưởng đến cuộc tình đầy vững chắc của Du và May. Họ vẫn thế, luôn yêu nhau như cái thuở ban đầu. Thậm chí càng ngày tình cảm giữa hai người họ càng thêm sâu đậm hơn bao giờ hết.
May cứ ngỡ là suốt đời này sẽ không bao giờ có thể gặp lại Du. Nào ngờ, sau cái ngày mà cậu ra đi ấy đúng hai năm, vào lúc trời đã dần bước vào mùa mưa "quen thuộc"...
Sáng hôm đó, thời tiết vẫn ẩm ướt đến lạ. May thơ thẩn đi trên con đường đến trường. Chán thật, lại nhớ về Du nữa rồi. Hai năm qua, dù có cố gắng bao nhiêu cô cũng không thể đánh bật hình ảnh của Du ra khỏi tâm trí mình. Cô luôn tự hỏi vì sao số phận lại trêu đùa với cô như thế? Sao lại cho cô biết thế nào là yêu làm gì? Để rồi cuối cùng lại thẳng tay tước đoạt đi cái niềm hạnh phúc mà lẽ ra cô đáng được nhận?
Ừ thì, có lẽ người và ma đã được định sẵn là không thể nào hoà hợp. Vì cơ bản họ đâu cùng một thế giới...
Và kết quả cho sự ngớ ngẩn của May là :
- 'Sượt.... Oạch' - May lại bị trượt chân té ngã vì đường quá trơn.
Khỉ thật, May không thèm đứng dậy nữa. Cô bực tức giậm giậm bàn chân, trút giận xuống mặt đường và oà khóc nức nở.
Tốt nhất là cứ khóc đi, mãi mãi cũng không cần tỉnh lại nữa.
Nhưng rồi...
- Có sao không? Sao lại không cẩn thận gì hết vậy?
May ngước nhìn lên. Tuy nước mắt đã làm cho tầm nhìn của cô nhoè đi một chút nhưng vẫn đủ để May nhận ra được có một người đang đưa bàn tay ra định đỡ cô đứng dậy.
Nắm lấy bàn tay rắn chắc ấy và gượng sức đứng dậy, May lí nhí nói cảm ơn. Chợt cô giật mình khi thấy người đang đứng trước mặt mình lúc này...
Thực sự là rất giống!
- Du? Em... - Cô như người mất hồn, lắp bắp mãi cũng không thể nói thành tiếng.
- Làm gì mà chị ngạc nhiên ghê thế? Thôi, chị đi học đi... - Người ấy mỉm cười với May, cô thấy nụ cười này có muôn phần thân thuộc.
Không thể nhầm lẫn vào đâu được.
- Em... - May bị gì thế nhỉ, cứ tròn mắt mà nhìn người ta mãi thôi.
- Tạm biệt!
Và rồi người đó bước đi ra xa, May cố gắng quan sát : là đi chứ không phải biến mất! Một lúc lâu sau đó, May mới hoàn hồn một cách trọn vẹn.
Khung cảnh này, vì sao lại giống với lần đầu tiên như thế?
Lần đầu cô gặp Du, cũng là do vấp ngã thế này.
Cũng vào lúc tiết trời vào mưa.
Và câu đầu tiên mà Du nói là : "Có sao không? Sao lại không cẩn thận gì hết vậy?"
Là thời gian đã quay lại xuất phát điểm lúc trước rồi sao?
Để cho May có thể làm lại mọi thứ?
À không, chắc không phải đâu! Đây chính là hiện tại! Vì May đã kịp nhận ra sợi dây chuyền màu nâu ấy - thứ mà hai năm trước Du không thể nào có được.
Chỉ có thể là hiện tại thôi...
- Đúng là em! Du của chị đã giữ lời hứa, trở về thật rồi...
Rồi May tiếp tục đi trên con đường đó với một tâm trạng hạnh phúc cực kỳ. Cô đâu hay rằng người đó vẫn chưa đi khỏi, cậu là đang dõi theo May ở phía sau kia :
- May, em về rồi! Mọi thứ sẽ được bắt đầu lại, chị nhé?
S
Thời gian sau đó, thật kỳ lạ : Du bỏ ra công sức bắt tay vào việc theo đuổi lại cô. Ban đầu, May không hiểu tại sao cậu lại làm như vậy? Cho đến khi được hỏi, Du mới bình thản mà giải thích rằng :
- Vì em muốn theo đuổi May với tư cách là một con người. Muốn chân chính được ở bên chị, có biết không?
Chương Góc: Thông Báo Và Quảng Cáo
THÔNG BÁO NHỎ
(dành cho những bạn đã ủng hộ Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma của mình trong suốt thời gian qua)
Nói sao nhỉ? Cảm ơn các bạn nhiều lắm, vì đã dành nhiều tình cảm cho NCMTHM của mình nha. Mình cảm thấy rất vui vì điều đó.
Như trong phần giới thiệu, câu chuyện này chỉ được vẽ ra sau giấc mơ 'không thể nào nhảm hơn' của mình vào một buổi sáng năm ngoái. Còn nhớ, cả ngày hôm đó mấy cái "ý tưởng" nó cứ lởn vởn trong đầu. Không còn cách nào khác, mình đành phải viết ra. Cho bộ não không bị "tràn bộ nhớ". (hờ hờ)
Sẵn đây mình cũng chia sẻ luôn, NCMTHM mình viết trong vòng 8 ngày. Chỉ 8 ngày nghỉ sau kì thi HKII năm ngoái. (bởi vậy nó mới "dở" như vậy đó)
Ban đầu mình chỉ định "tự kỷ" giữ nó để tự mình đọc thôi. Không ngờ một bữa kia, nhỏ bạn thân đáng ghét ngỏ ý muốn "nghía" qua một chút. Thế là bị dụ, nhắm mắt đưa chân mà sa lưới.
Nhờ bạn ý ủng hộ, không biết nhờ cái động lực nào mà mãi đến một năm sau đó, NCMTHM mới được mình tỉ mỉ gõ lại trên Word và xuất hiện ở Truyentruyen.NET.
Ném đá, lượt views ít, bị ăn bơ... là những việc mà mình đã sớm chuẩn bị tinh thần trước để không phải bị hụt hẫng. Nhưng không ngờ, câu chuyện chẳng mấy đặc biệt này lại được nhận những phản hồi tích cực từ các bạn. (bất ngờ - ing)
Ngoại truyện, phần hai, không phải là mình chưa nghĩ đến. Nhưng, liệu nó có hợp lý không? Cho Du trở về à? Nhưng bằng cách nào chứ?
Nói hơi bị nhiều rồi nhỉ? Thôi, chốt lại vấn đề nhé :
- Thứ nhất : mình đã viết tặng các bạn một chương ngoại truyện rồi nhTHÔNG BÁO NHỎ
(dành cho những bạn đã ủng hộ Nhà Có Một Tiểu Hồn Ma của mình trong suốt thời gian qua)
Nói sao nhỉ? Cảm ơn các bạn nhiều lắm, vì đã dành nhiều tình cảm cho NCMTHM của mình nha.
Như trong phần giới thiệu, câu chuyện này chỉ được vẽ ra sau giấc mơ 'không thể nào nhảm hơn' của mình vào một buổi sáng năm ngoái. Còn nhớ, cả ngày hôm đó mấy cái "ý tưởng" nó cứ lởn vởn trong đầu. Không còn cách nào khác, mình đành phải viết ra. Cho bộ não không bị "tràn bộ nhớ". (hờ hờ)
Sẵn đây mình cũng chia sẻ luôn, NCMTHM mình viết trong vòng 8 ngày. Chỉ 8 ngày nghỉ sau kì thi HKII năm ngoái.
Ban đầu mình chỉ định "tự kỷ" giữ nó để tự mình đọc thôi. Không ngờ một bữa kia, nhỏ bạn thân đáng ghét ngỏ ý muốn "nghía" qua một chút. Thế là bị dụ, nhắm mắt đưa chân mà sa lưới.
Nhờ bạn ý ủng hộ, không biết nhờ cái động lực nào mà mãi đến một năm sau đó, NCMTHM mới được mình tỉ mỉ gõ lại trên Word và xuất hiện ở .com.
Ném đá, lượt views ít... là những việc mà mình đã sớm chuẩn bị tinh thần. Nhưng không ngờ, câu chuyện chẳng mấy đặc biệt này lại được nhận những phản hồi tích cực từ các bạn.
Ngoại truyện, phần hai, không phải là mình chưa nghĩ đến. Nhưng, liệu nó có hợp lý không? Cho Du trở về à? Nhưng bằng cách nào chứ?
Nói hơi bị nhiều rồi nhỉ? Thôi, chốt lại vấn đề nhé :
- Thứ nhất : mình đã viết tặng các bạn một chương ngoại truyện rồi đấy. Như mong muốn của các bạn : Du sẽ trở về và ở bên May. Và đó cũng là CHƯƠNG 28 của truyện.
- Thứ hai : nếu NCMTHM tiếp tục được nhận những phản hồi tích cực từ các độc giả, nó sẽ được viết tiếp phần 2. Xem như là một món quà nhỏ mình tặng cho các bạn nhé. Mấy ngày qua mình đã viết thử bản thảo lên giấy rồi, giờ chỉ chờ vào ý kiến của các bạn thôi.
- Thứ ba : ngoài NCMTHM, mình còn một đứa con tinh thần nữa, đó là Ma Cà Rồng Sa Ngã - tâm huyết của mình hơn nửa năm luôn đó nha. Cốt truyện cũng được mình đầu tư và chăm chút hơn một tí. Hi vọng các bạn dành một chút thời gian để "nghía" qua em nó nhé?
- Thứ tư : cảm ơn các bạn đã đọc đến đây.
Những gì mình muốn làm trên kia nhằm mục đích để cho những độc giả đã yêu quý mình không phải thất vọng! Và mong sẽ lôi kéo thêm vài viewers nữa về phe mình (he he).
Hãy để lại comments góp ý cho mình bất cứ khi nào có thể. Mình bị nghiện đọc comments của độc giả quá rồi (bệnh nặng ~. ~). Và nếu các bạn thấy truyện của mình "có vẻ ổn" thì giới thiệu cho các viewers khác nhé!
Thông báo lảm nhảm này xin được kết thúc. Xin lỗi vì đã nói hơi bị nhiều (khà khà) ...
Chào thân ái và chúc sức khỏe các độc giả!
- JieMay (Vi Hồng Anh fb) -
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com