Old school Swatch Watches
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Nhà có một tiểu hồn ma trang 6
Chương 18: Sinh Nhật Khó Quên



Mối quan hệ giữa hai người họ vẫn như vậy, phát triển theo thời gian. Mãi cho tới ngày sinh nhật 18 tuổi của May.
- Em dẫn chị đi đâu thế này ? - May hỏi khi bị cậu bất ngờ bịt mắt lại, dẫn đi đâu đó.
- Đến rồi, đừng hét lên như thế nữa.
Du buông tay xuống, May giật mình khi thấy phía trước là một ngôi nhà bằng gỗ. Lối vào được trải bằng hàng ngàn viên sỏi với những ánh nến dọc hai bên đường. Xung quanh là rừng cây lá kim cao vút lên trên.
- Đẹp quá ! Đây là đâu vậy ?
- Nhà em đấy !
- Oa, tuyệt đó chứ ! - May từ từ bước vào trong.
Cô lại càng bất ngờ hơn khi vừa mở cánh cửa gỗ nhỏ ra. Bên trong tràn ngập ánh nến và dòng chữ "Chúc mừng sinh nhật, May!" làm cô từ ngạc nhiên chuyển dần sang xúc động :
- Những thứ này là...
- Tất cả là dành cho chị đấy, May ! - Du nói và kéo tay cô đi vào giữa căn phòng.
Chiếc bánh kem trông thật tuyệt. Tự tay Du làm nên nó để tặng cho cô. Nhìn những ánh nến đang nhẹ nhàng cháy, May lặng người.
- Ước đi chị. - Du từ phía sau đi đến, đặt tay lên vai cô.
Thế là May nhắm mắt, chắp tay lại và khẽ ước điều gì đó. Rồi cô nhẹ nhàng thổi tắt nến, Du vỗ tay :
- Chúc mừng sinh nhật !
May bất ngờ ôm lấy cổ Du, làm cậu giật mình :
- Này chị ! Ơ... người em lạnh lắm đấy ! - Du định đẩy cô ra nhưng càng bị siết chặt hơn.
Và rồi cậu không nỡ đẩy May ra nữa, Du đưa đôi tay ra ôm lấy cô, chợt :
- Chị khóc à ? Sao vậy ? - Cậu kéo May ra nhìn vào đôi mắt kia, đỏ hoe.
Cẩn thận lấy đôi tay lạnh lẽo của mình lau nước mắt cho cô, cậu lại nghe May nói trong nước mắt :
- Chị... cảm động quá ! Đây là bữa tiệc sinh nhật ý nghĩa nhất.
- Thôi nào, em đã bảo là đừng khóc nữa rồi mà! Chị đã 18 tuổi rồi đấy. Đừng mãi trẻ con như thế chứ ? - Du cười.
*
Rồi bữa tiệc cũng kết thúc, ánh nến lụi tắt dần...
- Muộn rồi đấy ! Chị đi ngủ đi. Nằm trên giường em này. Em sẽ ngồi đằng kia canh chừng chị...
- Ổn không đấy ? Em lại trông chừng chị suốt đêm à ?
- Lại thế nữa rồi ! Chị ngủ luôn phần của em là được chứ gì ?
- Được rồi, không nói lại em !
Thế là May nằm xuống giường của cậu, nó thật ấm áp. Mùi hương của Du có ở khắp nơi khiến cô thấy yên tâm vô cùng. Còn Du - cậu ngồi trên ghế, hai tay đặt lên bàn, lặng lẽ nhìn May cho đến lúc cô ngủ say.
*
Như những đêm khó ngủ khác, May lại giật mình lúc nửa đêm. Lại không thấy Du đâu. Cô đã không còn sợ điều đó như những lần trước nữa. Nhẹ nhàng bước xuống giường và ra ngoài đi dạo. Vì lúc này May nghĩ rằng bản thân sẽ rất khó để ngủ trở lại.
Trên con đường mòn mà xung quanh toàn là cây lúc này chỉ có một mình cô bước đi. Cảnh vật thật yên ắng, chỉ có ánh trăng chiếu thứ ánh sáng mờ ảo xuống con đường ấy. May cảm thấy hơi lạnh, đang định trở về thì vừa vặn nghe được :
- Cậu định để mọi việc như thế này mãi sao ?
Có tiếng nói ở đâu đó vô tình lọt vào tai May, cô bước lên vén bụi cây qua một bên thì thấy Du cùng một người khác đang đứng ở bãi đất trống phía trước. Đang lúc không hiểu chuyện gì xảy ra thì May lại nghe tiếp được :
- Ý anh như vậy là thế nào ? - Là tiếng của Du.
- Tình yêu không tồn tại ở thế giới của chúng ta, một nơi chỉ có sự thanh tẩy và hoá kiếp. - Lần này là tiếng của người lạ kia.
- Nhưng... Em yêu chị ấy !
- Cậu chịu đánh mất cơ hội về bên thần chủ quản linh hồn chỉ vì thứ tình yêu vớ vẩn này sao, Nam Phong ?
- Không có sự lựa chọn nào khác sao ạ ?
- Cậu nghĩ rằng có ai đó sẽ cho cậu vừa theo đuổi tình yêu vừa được hoá kiếp thành người sao ?
- Nếu như vậy thì em sẽ chọn tình yêu của mình.
- Cậu điên rồi, điên thật rồi Nam Phong ạ ! Rồi một ngày nào đó cậu cũng sẽ tan biến giống như thứ không khí vô vị kia thôi.
- Em mặc kệ ! - Du quả quyết.
May đứng đó và đã nghe thấy tất cả. Có dòng suy nghĩ chợt len lỏi trong đầu cô lúc này : Cô nghĩ rằng mình đang kìm hãm, bó buộc cơ hội hoá kiếp của Du khi cứ mãi giữ cậu ở bên mình như thế. Có ích kỷ không ? May lùi lại dần, lùi lại dần rồi vấp ngã. Nhưng không còn quan trọng nữa, vì điều quan trọng lúc này là cô biết mình phải làm gì. Thế là điều đầu tiên, May trở về và nằm lại giường như không có việc gì xảy ra.
Và đêm ấy, cũng đã đến kỳ hạn mà Du được trở thành người.
Chương 19: Tôi Đã Chán Khi Phải Yêu Một Hồn Ma !



Hôm sau, May thức dậy thì thấy Du vẫn còn ngồi trên ghế, bình thản nhìn cô mỉm cười :
- Chào buổi sáng, tối qua chị ngủ ngon chứ ạ ?
Không trả lời, May lặng lẽ với tay lấy chiếc balô và đi thẳng ra ngoài. Hành động đó khiến Du ngạc nhiên vô cùng. Cậu chạy theo May, gọi :
- May ! Chị đi đâu vậy ?
- Chị muốn về ! - Cô nói và bước đi nhanh hơn.
- Ơ... Sao thế ? Em đã làm gì cho chị buồn sao ? - Du bối rối.
May lại không trả lời, điều đó khiến cậu càng sốt ruột hơn :
- Gì thì gì. Chị cứ lên xe trước đã, để em chở chị về.
Trên xe, cô vẫn im lặng làm Du rất lo lắng. May nhìn ra ngoài cửa sổ như muốn tránh đi ánh mắt của cậu. Bởi cô biết khi nhìn vào đó, bản thân sẽ không thể cứng rắn được nữa.
Về đến ký túc xá, May tự mở cửa xe, bước xuống và đi thẳng vào phòng. Du đuổi theo nhưng cánh cửa kia đã bị cô đóng sầm lại, ngăn cách.
- Cậu sao thế, May ? - Thanh hỏi.
- Không có gì đâu !
- Thế sao trông mặt cậu ủ rũ thế kia ? Còn Du cứ đứng ngoài cổng từ nãy đến giờ đấy !
- Tớ không biết, tớ muốn ngủ. Cậu giúp tớ ra bảo cậu ta về đi nhé ! - May nói và mệt mỏi nằm xuống giường.
- Ừ, được rồi.
*
- Cậu làm gì May vậy ? Sao nó lại thế kia ?
- Em không hiểu sao lại thế nữa. Bỗng dưng chị ấy như vậy. Em đã cố gắng hỏi, nhưng...
- À, chắc May nó đang dỗi đó thôi ! Để tôi giúp khuyên cậu ấy cho. Cậu cứ về trước đi. - Thanh cười vì cô nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản là giận dỗi thông thường giữa các cặp tình nhân.
*
Một ngày trôi qua thật nặng nề với cả May và Du. Cô cứ nằm lì trên giường không nói gì cả. Còn Du, cậu chạy đến dốc núi, nhìn xuống và hét lớn. Bản thân chẳng thể hiểu nổi việc gì đã và đang xảy ra để bây giờ May lại đối xử với mình như thế.
Hôm sau, May mang theo một tâm trạng cực kinh khủng đến lớp. Suốt buổi học, cô không hề nói với ai một lời nào. Mãi cho đến khi ra về, cô mới thấy Du đứng sẵn trước cổng chờ mình từ lúc nào.
- Cậu đến đây làm gì ?
- Đón chị !
- Không cần đâu ! Từ giờ về sau đừng đến đây nữa !
- Em vẫn không hiểu rằng bản thân mình đã làm gì sai ?
- Không, đơn giản là tôi không thích cậu nữa !
- Sao ?
- Là vậy đấy ! Tôi muốn cậu hãy đi, đi và rời xa tôi. Đó mới là con đường của cậu !
- Nhưng em... Yêu chị. Sao chị lại...
- Yêu ? Nhưng tôi không yêu cậu, người bạn nhỏ tuổi ạ ! Có bao giờ cậu nghe tôi nói rằng tôi yêu cậu chưa ? - Mắt của May bỗng đỏ hoe, nhưng cô không hề khóc.
Đúng thật là vậy. Từ đó đến nay, cậu và May chỉ ở bên nhau, vui đùa cùng nhau. Chứ chưa ai trong số họ nói lời yêu với đối phương cả. Du cứ tưởng tình cảm của cậu và May đã quá chắc chắn rồi.
- Đúng là chị chưa từng nói điều đó ! Nhưng... - Du cố kìm tâm trạng của bản thân để không phải mất bình tĩnh.
- Vậy thì rõ ràng rồi. Cậu đi đi ! Đi và tìm cơ hội cho riêng mình.
Vừa lúc đó, Minh An từ trong sảnh đi ra. May vội vàng kéo tay cậu lại :
- Tôi đã suy nghĩ về điều mà cậu nói lúc trước. Cậu đã bảo rằng Minh An yêu thầm tôi à ? Và bây giờ tôi cho cậu biết đáp án của tôi : tôi đồng ý yêu An đấy !
Câu nói được May nói thật nhanh, như là không suy nghĩ. Cả hai chàng trai đều bất ngờ khi nghe câu nói vừa rồi của cô. Lớp trưởng Minh An tròn mắt nhìn May, im lặng. Còn Du, nỗi đau trong cậu bây giờ quá lớn. Bàn tay siết chặt lại như cố giữ cho bản thân mình thật bình tĩnh :
- Cái gì mà không quan tâm em là ai chứ ? Cái gì gọi là đồng ý ở bên em trọn đời chứ ? Tất cả chỉ là dối trá !
- Ừ, là dối trá hết đấy ! Tôi hi vọng bây giờ nói ra chưa là quá muộn...
- May... Được ! Nếu như điều đó làm chị thấy thích thì em... sẽ đi !
- Đúng thế ! Cậu nên đi đi. Đó mới là con đường của cậu, hoá kiếp và quên tôi đi.
Du cắn môi, im lặng mặc cho May khoác tay và cùng Minh An rời khỏi nơi đó. Trông hai người họ mới thật thân thiết, vui vẻ làm sao !
Còn Du, cậu đứng ở đấy một mình. Rồi bất giác cậu bỏ chạy thật nhanh, thật nhanh. Đến mức chỉ còn nghe tiếng gió vù vù tạt bên đôi tai, đau nhói. Có lẽ là Du muốn mượn tiếng gió để mong nó giúp cậu cuốn đi hết tất cả nỗi đau lúc này. Nhưng liệu có được không, hay chỉ khiến trái tim kia càng thêm rỉ máu ?
Chương 20: Trở Về Với Cát Bụi ?



Du vẫn cứ chạy, để mặc cho bản thân không biết rằng mình sẽ đi về đâu. Dòng suy nghĩ cứ mặc tình thả theo chiều gió cuốn mạnh.
"Sao May lại đối xử với mình như vậy ? Thời gian qua chưa đủ để chứng minh hay sao ? Có lẽ May rất muốn mình rời xa chị ấy mãi mãi đây mà. Đâu ai chấp nhận một tên người không ra người, ma không ra ma thế này. Đúng rồi !"
Thật buồn, một mối tình đẹp như thế, dễ thương như thế lại có kết cục thế này sao ? Chẳng lẽ May lại giống như cậu đã nghĩ : một người cuối cùng rồi cũng như những cô gái trước đây từng đến với Du, đùa giỡn với tình cảm của người khác ?
*
- Sao May lại làm như vậy với cậu ấy ? - Minh An nói khi thấy cô chợt vô lực ngồi xuống đường sau khi chạy một quãng khá xa.
- Tớ... không còn thích cậu ta nữa !
- Nếu nói như thế thì chuyện cậu chấp nhận yêu tớ là thật à ?
- Tớ... tớ...
- Là nói dối, đúng không ? - Minh An cười và ngồi xuống cạnh cô.
- An, tớ xin lỗi !
- Biết rồi... May nói vậy là để Du ra đi thôi ! Chứ cậu chẳng hề có ý gì với tớ hết, phải không ?
- Xin lỗi... - May khóc.
- Đừng khóc ! Và cũng đừng nói xin lỗi nữa ! Vì tớ hiểu cậu làm như thế là vì cái gì ?
- Du... Thực ra Du... - May ngập ngừng.
- Ừm, tớ biết cậu Du ấy là ai mà !
- Sao ? Cậu biết à ?
- Ừm, lúc trước tớ chơi cùng Du ở câu lạc bộ bóng chuyền. Rồi sau đó thời gian gặp bỗng thưa thớt dần. Cho đến một ngày, cậu ấy...
- Du làm sao ? - May sốt ruột.
- Này nhé ! Hôm ấy tớ bỗng thấy Du đứng giữa đường phố, đẩy một cậu bé vào trong trước khi chiếc xe tải kịp lao đến. Tớ cứ nghĩ cậu ấy sẽ nát bét nếu như bị chiếc xe đó tông phải. Nhưng không...
- Vậy là không chỉ có mình tớ biết Du là ma... Nhưng cậu không giận tớ thật chứ An ?
- Không, tớ không hề giận May. Cậu làm vậy là đúng mà ! - Minh An nhìn ra xa, mỉm cười.
- Thế thì chúng ta vẫn sẽ là bạn nhé ! - May như trút được gánh nặng.
- Đừng nói vậy chứ. Tụi mình là bạn từ lâu rồi mà ! May không khóc nữa nha ! - An nói và lau nước mắt cho cô, nhẹ nhàng.
May về nhà, trông cô gái nhỏ lúc này đây như người mất hồn. Thực lòng, cô chẳng muốn làm như vậy. Nhưng vì tương lai và cuộc sống sau này của Du, May đành phải chấp nhận bản thân là một người vô tình, máu lạnh như thế.
Du có hận cô nhiều lắm không ?
*
Tiếp những ngày sau đó, May cứ phải lặp lại chuỗi ngày dài buồn tẻ của mình. Sáng đi học, rồi về ký túc xá. Tối đến, nước mắt cô tự nhiên thi nhau rơi. Là do nhớ Du ư ? Hay là nhớ cả những kỷ niệm khi cô ở cùng cậu ?
*
Một nơi được bao lấp đầy bởi bóng tối và khói sương...
- Ngươi còn điều gì muốn thực hiện nữa không ?
Vị thần chủ quản linh hồn hỏi một oán linh trước khi đưa linh hồn ấy về một nơi nào đó, mới lạ và xa xăm. Nụ cười của vị thần ấy khiến người ta có cảm giác thực thanh thản, dù cho bản thân hiện tại chỉ là một linh hồn yếu ớt, vô thực biết chừng nào.
- Không ! Nhờ ơn Người mà con đã thực hiện được những gì còn dang dở rồi ạ. - Oán linh trả lời, giọng nhẹ nhàng, thanh thản.
- Tốt lắm ! Bây giờ ngươi đi được rồi chứ ?
Oán linh gật đầu. Vị thần mỉm cười hoá kiếp cho linh hồn kia.
Lần lượt như thế, nhiều oán linh liên tiếp được hoá kiếp để bắt đầu một cuộc sống mới. Và rồi...
- Ngươi đã thực hiện mọi tâm niệm xong rồi chứ ?
- Tôi...
Oán linh kia bỗng ngập ngừng, không thể trả lời câu hỏi của vị thần cao quý.
- Còn khúc mắc, sao lại đến đây ?
- Vì tôi... tôi...
- Vậy bây giờ ngươi đã sẵn sàng để đi rồi chứ ?
Nhắm mắt lại và gật đầu, thế là vị thần chủ quản linh hồn chuẩn bị hoá kiếp cho hồn ma tội nghiệp kia.
Đó là Du...
» Next trang 7

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.