Sáng hôm sau, May tỉnh giấc và thấy Du nằm gục bên giường. Chắc có lẽ vì mệt nên cậu đã ngủ thiếp đi. Thế là May kéo chiếc áo khoác của mình lại và đắp cho cậu.
- Vậy mà bảo rằng không biết ngủ là gì cơ đấy ! - May cười - Dáng ngủ trông cũng đáng yêu quá đi chứ !
May đưa bàn tay lên định vuốt tóc Du. Nhưng cậu bỗng thức dậy làm May rụt tay lại, giật mình.
- Chị làm gì đấy ? - Du hỏi - Chiếc áo này là sao ?
- Chị... à... chỉ là...
- Sợ em lạnh hử ? Em đã lạnh sẵn rồi mà.
- Thế sao em bảo rằng bản thân sẽ không ngủ ? Em đã ngủ rồi đấy thôi. - May nói và cảm thấy Du có gì đó không bình thường.
- Ừ ha. Sao lạ vậy ? - Cậu cũng bắt đầu ngạc nhiên - May ơi, hôm nay là ngày mấy ?
- 20, sao ?
- Cầm tay em đi này !
- Ơ...
- Ấm lắm đúng không ?
- Có nghĩa là... - May trố mắt nhìn.
- 100 ngày, thời khắc đó lại đến. Bây giờ em đang là con người đấy. - Du mừng rỡ.
- Đúng rồi ! Chỉ có con người cơ thể mới ấm và biết ngủ thôi.
Du bỗng đặt tay lên vai May, giọng nghiêm nghị :
- Chị này...
- Sao thế Du ?
- Cho phép em... ôm chị nhé ?
May im lặng không đáp làm nét mặt Du thoáng có chút buồn. Nhưng rồi, thật bất ngờ, May quàng lấy cổ cậu thật chặt. Du có vẻ rất bối rối, cậu lấy hết can đảm đưa tay ôm lấy cô.
- Giờ em còn không sợ rằng mình sẽ làm cho chị bị lạnh nữa rồi. - Du gục cằm vào vai May, thủ thỉ.
- Không lạnh, ở bên em tuyệt đối sẽ không lạnh, Du biết không ?
*
- May này...
- Sao ?
- Chị sẽ cùng em làm một số việc chứ ?
- Việc gì thế Du ?
- Chị chỉ cần đi theo em thôi. Đến những nơi em sẽ đến.
May khẽ gật đầu. Thế là cô được Du bế ra xe.
- Mình đi đâu thế ?
- Nơi mà em sẽ đến đầu tiên những lúc thế này.
- Ở đâu mà trông có vẻ quan trọng với em thế nhỉ ?
- Suỵt. Không nói đâu nha.
- Đáng ghét !
Du lúc nào cũng vậy, một khi đã muốn giữ bí mật rồi thì cho dù có ép thế nào thì cậu cũng chẳng hề nói. Biết là vô tác dụng, May bày ra vẻ mặt tức tối không thèm nhìn Du nữa. Cứ thế không khí trong xe trở nên hỗn loạn, Du cứ cười toe toét mặc cho cô cứ đánh đấm liên tục vào tay mình.
*
Rồi xe cậu dừng lại trước cổng một ngôi nhà :
- Đến rồi ! Đây là nhà em.
- Hả ? Sao em lại đến đây ? - May giật mình, quên mất là mình đang giận Du.
- Về thăm mẹ em. Với lại em cũng muốn giới thiệu người quan trọng của em cho bà.
- Nhưng...
- Chị yên tâm. Em sẽ nói chị là bạn của em mà.
Rồi một người phụ nữ trung niên ra mở cửa. Trông bà ấy thật hiền lành và phúc hậu.
- Mẹ ! Mẹ ơi ! - Du chạy đến ôm bà ấy.
- Nam Phong ! Con về rồi đấy à ? - Bà quay sang May - Cô bé này là ai thế con ?
- À, đây là May. Chị ấy là...
- Dạ, cháu là bạn gái của Nam Phong ạ. - May bỗng cắt ngang câu nói của cậu.
Phản ứng của Du là giật mình, há hốc mồm kinh ngạc khi nghe câu nói vừa rồi của cô. Còn mẹ cậu, vẻ mặt bà ấy thật vui khi nghe vậy. Bà ôm lấy May :
- Ôi, ta rất vui khi nghe điều đó.
Tiếp theo đó là một bầu không khí rất vui vẻ, ấm áp của một gia đình nhỏ. Mẹ của cậu rất quý May, cô gái nhỏ đã chấp nhận ở bên con trai bà.
*
Tối đó, Du vội vã chạy vào phòng gọi May :
- Chị ! Chị !
May đang đọc sách một cách say mê, không trả lời. Thái độ này làm Du tức tối :
- Chị ơi... Chị à... Nhìn em một cái đi chứ !
- Gì vậy Du ? Chị đang đọc sách mà, nó hay quá ! - May lơ đễnh đáp.
- Sao lúc sáng chị lại nói như thế chứ ?
- Chị đã nói gì nhỉ ?
- Đừng bảo là đã quên rồi nha ?
- À... Chuyện chị nói chị là bạn gái của em đó à ?
- Sao chị lại thay đổi như vậy nhỉ ?
- Em không thích điều đó ư ?
- Không phải ! Nhưng... chị đã từng nói...
- Thì bây giờ chị đổi ý rồi. Em không thấy mẹ em đang rất vui đấy sao ?
- Đúng, lần này là nhờ chị cả đấy !
*
- Mà này, em tên là Nam Phong. Sao lại bảo rằng mình không có tên ?
- Thì chết rồi tên cũng chết theo luôn chứ sao ?
- Em đùa chị hả ? - May hét lên và ném chiếc gối về phía cậu.
- Oái. - Du tránh đi. - Mà gọi là Du như thế này cũng hay mà. Một loại giai điệu đấy !
Mặc cho May đang cựa quậy, Du cũng bình thản ôm chặt lấy cô cười ngây ngất. Hạnh phúc đôi khi đơn giản chỉ là những lúc này đây.
Chương 13: Hạnh Phúc Đôi Khi Thật Giản Đơn
Bỗng có tiếng gõ cửa, là mẹ Du. Tay bà đang cầm một chậu nước nhỏ, bà ân cần nói :
- Phong này, đây là nước cồn. Hãy sát trùng vết thương ở chân con bé nhé. Không khéo sẽ lâu lành lắm đấy !
- Vâng, con biết rồi !
- Cảm ơn bác ạ !
Sau khi được Du băng bó vết thương lại, May như nhớ ra điều gì đó, liền khẽ lay Du:
- Này, Du !
- Sao chị ?
- Tối nay chị phải ngủ một mình à ? - Cô rùng mình.
- Chứ không lẽ em phải canh chừng chị nữa sao ? - Du cười.
- Chị biết ! Không thể để em canh chị mãi được. Bây giờ em cũng cần ngủ mà.
- Thế thì ngủ chung đi ! - Du thản nhiên.
- Hả ? Sao ? - May giật mình.
- Chị làm như em sẽ ăn thịt chị không bằng ấy.
- Không phải... tại... chị...
- Thôi nào, chị cứ nằm ở phía trong này, một hàng gối sẽ được kê ở đây. Còn em nằm sát ngoài đó ! - Du nói và bắt đầu xếp gối ra giường.
- Xếp như vậy chật lắm á ! Em cứ nằm sát ngoài đó là được rồi. - May cười và nằm xuống.
Còn Du, cậu cũng nằm ở phía ngoài. Đôi tay khoanh trước ngực và bắt đầu ngủ.
Một lúc sau, đang lúc ngon giấc thì Du bỗng giật mình tỉnh giấc vì có một cảm giác tưng tức ở bụng. Có vật gì đó đặt lên thật nặng - là tay của May. Cô thì vẫn ngủ say và tưởng Du là một chiếc gối ấm áp nên đã ôm lấy cậu. Và rồi May ghé sát vào người Du, đầu cô lặng lẽ nằm trên ngực cậu như một điểm tựa yên bình. Cậu cảm nhận được mùi hoa Oải hương trên tóc May. Nét mặt không giấu nổi tâm tư liền khẽ mỉm cười, rồi bàn tay cậu mải mân mê mái tóc mượt mà ấy mà ngủ đi lúc nào không biết.
Rồi mẹ Du đi ngang qua, thấy cửa phòng khép hờ nên bà nhìn vào. Một nụ cười bất giác hiện trên môi người mẹ hiền lành ấy. Thế là bà lặng lẽ tắt đèn rồi đóng cửa phòng lại :
- Chúc hai đứa ngủ ngon !
*
Sáng hôm sau...
- Á... á...
May hét lên thất thanh vì sau khi thức dậy cô mới nhận ra rằng Du đang ôm mình chặt cứng. Đến nỗi một chút không gian trở mình cũng tước đoạt hết của May. Điều làm cô tức điên lên là tên Du đáng ghét vẫn đang ngủ rất ngon lành.
- Du, dậy ngay cho chị ! - May vỗ vỗ vào má cậu.
Du từ từ mở đôi mắt đang ngái ngủ ra, uể oải đáp :
- Gì vậy chị ? Còn sớm mà...
- Em hãy xem mình đang làm gì đây ?
Cậu đảo mắt nhìn một lượt xung quanh. Sau đó thì siết chặt May hơn nữa, thản nhiên nói :
- Thì ôm chị ngủ. Sao ? Vẫn chưa đủ chặt à ?
- Chị giết chết em bây giờ, không có giỡn nha. Mau buông ra ! - May cố gắng kéo tay cậu ra khỏi người mình, nhưng vô dụng.
- Không thích như thế này sao ? - Du cười và thả lỏng tay ra - Vậy thôi, tha cho chị đấy !
- Đồ xấu tính ! Đồ đáng ghét ! Đồ hâm !
May tuôn ra một tràng và nhảy xuống giường, đang lúc định chạy ra ngoài thì vừa vặn va vào người mẹ cậu :
- Hai đứa dậy rồi sao ?
- Ơ... bác... Con... - May luống cuống như gà mắc đây chun. - Chào bác buổi sáng ạ !
- Mẹ, chị ấy chủ động ôm con trước thế mà sáng ra lại đổ thừa cho con đấy ! - Du bày ra vẻ mặt oan ức cực kỳ.
- Em có thôi đi không ? Còn nói nữa ! - May tức tối lườm sang Du.
- Thôi nào hai đứa. - Mẹ cậu suýt bật cười - Cùng xuống ăn sáng đi. Bỏ qua hết, được không ?
- Mẹ xem con bị oan thế mà ! - Du nói như ấm ức.
- Phong đừng chọc con bé nữa nghe không ? Mẹ đánh đòn con bây giờ đấy !
*
Một nhà ba người cùng trải qua bữa sáng ấm cúng, vui vẻ. Nhưng cuộc vui nào rồi cũng đến lúc tàn, dù rất muốn nhưng Du không thể ở lại đây lâu được. Bởi vì cậu sợ mẹ mình sẽ phát hiện ra sự thật đau lòng này mất.
- Lần nào con cũng về đây có một ngày thế ? Mẹ buồn lắm ! - Mẹ cậu tiễn hai người ra xe.
- Xin lỗi mẹ ! Vì con... con phải đi học nữa mà !
- Bác đừng buồn nhé. Chúng cháu sẽ thường về đây chơi mà ! - May ôm chầm lấy mẹ cậu.
- Tiếc thật, lần này ba con thì đi công tác nên mẹ không có dịp giới thiệu May với ông ấy rồi.
- Thôi mà mẹ. Để lần sau cũng được mà. Còn nhiều cơ hội lắm !
Rồi May cùng cậu lên xe, bà đứng nhìn chiếc xe xa dần rồi khuất hẳn.
- Nam Phong, ta rất vui. Nhưng con còn định lừa dối mẹ mình đến khi nào nữa chứ ?
Chương 14: "nhân Tình" Của May Lộ Diện
Du vừa lái xe vừa vu vơ hát. Những giai điệu chẳng có trật tự cứ thế được cất lên. May ngoài việc còn hơi tức về sự việc lúc sáng thì cô thấy Du lúc nào cũng đáng yêu.
- Vẫn còn giận em à ?
- Không có...
- Thế sao không nói chuyện ?
- Biết nói gì đây ?
- Chị biết không ? Chỉ cần được ôm chị thôi, với em đó quả là một ước mơ thật xa xỉ.
Câu nói đó làm May giật mình, ý Du là bản thân cậu sẽ trở nên thật vô dụng khi là một hồn ma. Đúng thật là cô đã sai khi cứ mãi giận Du như vậy. Ban đầu chỉ định chọc cậu một chút thôi, ai ngờ cậu trả đũa lại quá hay. Thế là giận. Chứ thật ra, lúc nhận ra có đôi bàn tay đang ôm mình chặt như thế, có ai biết được May đã hạnh phúc biết chừng nào ?
- Xin lỗi May, đừng giận em nữa nhé ! - Du lại nói, câu nói đó đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
Không hiểu sao May lại trả lời bằng hành động : ôm Du. Một cái ôm vừa đủ để cậu giật mình, suýt chút nữa thì lạc tay lái.
- Chị làm gì đấy ?
- Đừng nói xin lỗi mà. Chị đã sai khi cứ trẻ con mãi như thế.
- Chị hiểu là được rồi. Đừng ép mình phải làm vậy. - Du nhìn cô và mỉm cười.
- Ngay cả khi chị cảm thấy thích thú với nó sao ?
- Sao cơ ? Chị vừa nói gì ?
- Tập trung lái xe đi nào. Đừng hỏi mãi thế chứ !
- Sao lại lảng đi như vậy nhỉ ? - Du vỗ nhẹ vào lưng cô mỉm cười.
*
- Giờ chúng ta sẽ đi đâu tiếp theo ?
- Về ký túc xá của chị. Giờ thì chị có thể làm sáng tỏ việc lúc trước chỉ đi ra ngoài có một mình rồi đấy ! - Du nháy mắt.
- Ừ, phải ha.
Và rồi chiếc xe dừng lại trước cổng ký túc xá. Thanh và Lam đi ra giúp dìu cô xuống xe.
- Em chào hai chị ! - Du bước ra.
- Chào cậu ! - Thanh nói và nhìn sang May - Mọi chuyện là vậy phải không ?
Lúc May đang lúng túng không biết nói gì thì Du bẽn lẽn:
- Em đưa chị May về đây. Phiền hai chị chăm sóc chị ấy nhé !
- Cậu trông May làm sao mà để cậu ấy bị thành ra thế này hở ? - Lam chọc.
- Vâng, xin lỗi ạ ! - Rồi cậu quay sang May - Chị chắc là sẽ ổn chứ ?
- Uhm, được mà. Em về đi ! - May xua tay.
- Vậy thì em về nhé ! Tạm biệt. - Du đeo lại chiếc kính và đi ra xe.
- Tạm biệt cậu nhóc !
Hai cô bạn dìu May vào, vừa đi vừa chọc :
- Tớ không nghĩ là cậu lại thích các nhóc nhỏ tuổi.
- Trông đẹp trai đấy chứ.
- Còn có vẻ rất kinh tế nữa.
- Các cậu đừng chọc tớ thế mà !
- Xem kìa, xấu hổ rồi nha !
Họ nói Du đẹp trai, ở chỗ nào nhỉ ? May không biết và có suy nghĩ mãi cũng không biết, là cậu đẹp thật ư? Có lẽ là do ngắm nhiều thành quen, đến nỗi May đã không còn nhận ra rằng cậu đặc biệt ở điểm nào nữa ?
Sẽ ra sao khi mọi người biết được, người mà họ đã khen không tiếc lời kia, thực chất là một hồn ma, không hơn không kém ?
*
Hôm nay là lần đầu tiên May được Du đưa đi học bằng xe hơi ở đây. Ánh mắt của toàn trường dán vào May khi thấy Du bước ra từ chiếc xe sang trọng ấy. Cậu định bế May vào lớp nhưng cô lại xấu hổ :
- Mọi người đang nhìn đấy ! Chị ổn rồi, có thể đi được mà.
- Chị chắc chứ ?
May bước xuống thật chậm với cái chân vẫn còn đau. Những cô bạn nữ sinh tốt bụng đi ra giúp một tay dìu cô vào lớp.
Thế là mọi người bao quanh lại hỏi thăm May và hỏi về Du. Tất cả họ dường như rất hứng thú với chuyện của cô nữ sinh dễ thương này. Cô cảm thấy rất ngại, chẳng biết trả lời làm sao. Bỗng có tiếng đập bàn từ cuối lớp :
- Này ! Các cậu sao cứ thích hỏi về chuyện riêng tư của người khác thế ? - Là giọng của một bạn nam.
- Nè, lớp trưởng Minh An ! Bọn tớ chỉ muốn quan tâm cậu ấy một tí thôi mà. - Một bạn nữ nói - Đâu liên quan gì đến cậu ?
- Nhưng tớ thấy các cậu hỏi quá xa rồi đấy !
- Thôi nào mọi người ! Cho tớ xin đi. Chúng ta cùng là bạn với nhau cả mà ! - May lên tiếng can ngăn.
Mọi người không muốn làm cô khó xử nên ai nấy đều trở về chỗ ngồi của mình. Giờ học cũng bắt đầu sau đó.
Lớp trưởng? May nghĩ con người này sao mà khó gần quá đi !