Truyện teen - Mèo ngốc của anh anh yêu em đừng dỗi nữa nha trang 16
Chương 76: Rời Xa
Sáng hôm sau
Cô như thường lệ dậy từ rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho hắn và Hạo Minh, chuẩn bị 2 tách trà uống vào buổi sáng, cô bê lên phòng hắn để tách trà lên tủ đầu giường sau đó liền bế Hạo Minh từ trong giường vào nhà tắm đánh răng rửa mặt thật sạch sẽ, sau đó thay quần áo cho con rồi ra đã thấy hắn cầm tách trà uống đứng trước cửa sổ, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi chắc là do công việc nhiều quá.
Hạo Minh tinh ý thấy cô cỏ vẻ lo lắng cho hắn liền nhảy xuống tử trên tay cô chạy xuống nhà để lại không gian yên tĩnh cho bố mẹ mình. Cô cười nhìn thẳng bé rồi lại gần tủ đầu giường cầm ly trà lên uống.
- Có chuyện gì à ? - cô hỏi hắn
- Không có, chỉ là công việc nhiều căng thẳng thôi - hắn lãnh đạm trả lời
- Vậy sao - cô nói
- Ừ... Anh sẽ chuyển sang thành phố M khác sống, vì chi nhanh bên đó gặp vấn đề nhiều, có lẽ ở đó khá lâu để chấn chỉnh lại công ty bên đó - Hắn lạnh lùng nói
-...Ừ... - cô không nói gì chỉ "ừ"
Khi hắn nói sẽ chuyển đi trong lòng có cảm thấy mất mát và đau lắm, nhưng cảm giác này là gì đây, thất vọng ư, có lẽ không phải, có lẽ cô không nắm rõ được tình cảm của mình cho lắm cô thừa nhận là vậy có lẽ cô muốn níu kéo anh ở lại nhưng mà cô phải nên nói gì đây. Đã dặn bản thân không được động lòng, đã dặn bản thân là sẽ không được mềm lòng nữa nhưng cô vẫn không làm được, một lần nữa tình yêu cô dành cho hắn lại trội dậy, cô muốn ngăn cản nó nhưng lại không được....
Còn hắn, hắn nghĩ tốt nhất mình nên rời xa cô, thật xa, có lẽ việc đi công tác này chỉ là một cái cơ, một cái viện cớ để rời xa cô, muốn ở lại lắm nhưng lý chí hắn không cho phép nếu hắn ở lại hắn sẽ làm cho mối quan hệ đang tốt đẹp này của cô và hắn càng trở nên tồi tệ hơn, lúc này đây hắn ước cô níu kéo hắn ở lại, chỉ cần một lời nói của cô có lẽ hắn ở lại nhưng đáp lại câu nói của hắn chỉ là từ "ừ" đây là sao, cô không quan tâm ư ? Có lẽ đã quá rõ ràng rồi, cô không hề có cảm giác gì đối với hắn trong suốt thời gian sống chung cả...
- Bao giờ anh đi - cô cất tiếng
- 4 tiếng nữa - hắn nói
- Tôi sẽ chuẩn bị đồ đạc cho anh - cô nói
- Ừ - hắn cười trừ nói
Đi xuống nhà ăn sáng, có lẽ đây là bữa sáng cuối cùng của hắn và cô, sẽ chẳng còn những bữa sáng, bữa trưa, bữa tối vui vẻ như mọi ngày, sẽ chẳng còn những lúc đưa Hạo Minh đi học, hay là đón xem những bộ phim truyền hình dài tập vào mỗi tối. Tất cả sẽ chấm dứt tại đây thôi, tình cảm của hắn tốt nhất lên dừng lại thôi, dù yêu cô rất nhiều nhưng hắn cảm thấy bản thân mình thực sự bất lực trong tình yêu này, có lẽ là hắn đơn phương một mình còn cô thì luôn nghĩ tới người đó, trái tim của hắn như muốn vỡ vụn ra nếu một ngày người đó trở về và cướp cô đi lần nữa chỉ cần nghĩ như vậy trái tim hắn liền đau nhói.
Cho từng miếng cơm vào miệng, cô cảm thấy những thứ đồ ăn mà bản thân mình chuẩn bị thật khó nuốt, cô không thể ăn nổi mặc dù đã từng có thời gian cô đã rất muốn ăn, đã ăn rất ngon miệng nhưng hôm nay cô cảm giác như bản thân mình không còn là chính mình nữa, cô không muốn ăn nhưng vẫn cố ăn, ăn để động viên hắn, ăn để cho hắn thấy cô không sao, nhưng liệu hắn có giống cô không.
Khi sang thành phố khác hắn có tìm kiếm một người hắn yêu không, có lẽ hắn đã từng yêu cô nhưng thời gian lâu như vậy có lẽ tình cảm đó đã nguôi ngoai phần nào, có lẽ hắn đang đi tìm kiếm tình yêu thuộc về mình giống như cô vậy. Cô nên để hắn đi, không nên giữ hắn lại, không nên ịch kỷ vì bản thân mình muốn hắn ở lại mà phá huỷ đi hạnh phúc của hắn. Cho tới lúc này, hắn xứng đáng có một tình yêu đẹp, một người con gái yêu hắn...
- Hạo Minh lát ba và mẹ đưa con đi học nhá - hắn xoa đầu Hạo Minh nói
Sau bữa ăn sáng, cô và hắn cùng đưa Hạo Minh đi học, cun dắt tay thằng bé vào trường, mọi bà mẹ nhìn thấy đều ngưỡng mộ cô và hắn, những bạn học của Hạo Minh thì ghen tỵ với Hạo Minh vì có bố mẹ đưa đi học, lại còn mỗi người một bên dắt tay vào cổng trường nữa, thật sự rất ghen tỵ...
Sau khi nhìn Hạo Minh vào lớp học, cô và hắn liền đi vào xe và về nhà, trên đường đi không ai nói gì cả chỉ im lặng, khi về tới nhà cô giúp hắn sửa soạn đồ đạc vào một vali to, những đồ hắn thường dùng cô đều cho hết vào. Sau khi làm xong cô liền bỏ vào cốp xe mình, sau đó đi vào xem hắn đã chuẩn bị xong chưa. Hắn bước ra từ nhà tắm với một bộ vest đồ tay rất sang trọng và lịch lãm.
Bước ra xe, hắn ngồi vào ghế phụ, còn cô ngồi vào ghế lái, cắm chìa khoá vào ổ cắm, cô khởi động xe rồi lái xe tới sân bay. Trên đường đi khôn khí vẫn im lặng như vậy. Khi tới sân bay đã gần tới giờ bay chỉ còn ba mươi phút nữa. Trước khi hắn lên máy bay cô có dặn dò hắn mấy câu.
- Anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng nhịn đói, đừng làm việc quá sức, giữ gìn sức khoẻ nhé, hẹn ngày gặp lại - cô nói
- Ừ, hẹn ngày gặp lại - hắn cười rồi quay lưng bước vào
Cứ như vậy bước vào, hắn không muốn quay lại nhìn thấy hình bóng của cô rồi lại không ngăn cản được bản thân chạy tới ôm cô rồi không ngăn cản được bản thân mình ở lại đây nữa. Lúc nay đây dù rất muốn quay lưng lại nhưng lại không được, hắn dặn lòng mình bước nhanh hơn về phía cổng vào. Sau khi đưa hộ chiếu ra kiểm tra hắn liền bước nhanh vào, không quay đầu lại nữa, không kịp nhìn thấy những dòng nước mắt của cô
Cô nhìn hình bóng hắn bước vào trong lòng không cầm được nghẹn lại, nước mắt đột nhiên rơi xuống, cô quay người đi sợ nếu hắn quay lại sẽ nhìn thấy cô trong bộ dạng đáng thương như này. Nấc nghẹn lên mấy tiếng, cô không kìm được lòng mình bất khóc lên, cô quay người bỏ đi thật nhanh...
- Ơ ơ kìa, chị dâu sao chị khóc - Sơn gọi cô nhưng không thấy cô quay đầu lại
Cậu định ra tiễn hắn ở sân bay nhưng lại nhìn thấy cái cảnh này thật là cảm thấy mình nên giúp hai người này. Rõ ràng rất yêu nhau nhưng lại không dám nói chỉ sợ nếu nói ra sẽ sợ đối phương ghét mình. Cậu lấy máy điện thoại ra gọi cho hắn
- Alo - hắn trầm giọng trả lời
- Sao không đợi chút, tôi mang hoa ra tiễn cậu này - Sơn cười nói
- Tôi lên máy bay rồi - Hắn trả lời
- Ừ thế hả, thảo nào vừa thấy chị dâu - Sơn nói
-....Ừ - hắn trả lời
- Thực ra tôi vừa thấy chị dâu khóc khi nhìn cậu bước vào trong máy bay đấy, tôi gọi mà chị dâu chả thưa - Sơn nói
- Vậy sao, thật không ? - hắn không tin vào những gì tai mình nghe được hỏi
- Ừ thật mà - Sơn cười khổ nói
Cúp máy, Sơn đành ngậm ngùi đi về, tiếc thật không thể xem cảnh vui thôi thì đành chờ hôm nào hỏi hắn xem thế nào. Cậu cầm bó hoa trên tay đi ra khỏi sân bay, bỗng có một cô gái đang chạy nhanh tới va phải cậu
- Au ui, nè cậu cậu có sao không, tôi xin lỗi, tôi vội quá - Nhã Phương nói
- Wey Wey, đi đứng cẩn thận chứ, hoa của tôi nát rồi này - Sơn nhìn bó hoa mình tơi tả nói
- Xin lỗi, xin lỗi, bó hoa đó bao nhiêu tiên tôi trả cho cậu - Cô đưa danh thiếp ra nói
- Luật sư ư ? Được rồi tôi bận hôm nào tôi tới chỗ cô đòi nợ đây là danh thiếp của tôi - Sơn đưa danh thiếp của mình cho Nhã Phương
- Cảm ơn, đi trước - Nhã Phương nói chạy vội vào trong
Sơn nhìn bóng dáng nhỏ bé đáng yêu của Nhã Phương bèn cười mỉm, nhìn Nhã Phương cũng đáng yêu phết đấy chứ, hôm nào hẹn đi ăn mới được.
Chương 77: Hiểu Lầm
Sáng hôm sau
- Mẹ mẹ, mau dậy đi - Hạo Minh hét lên
- À ừ mẹ dậy rồi - cô cười nói
- Mẹ hình như mẹ sốt - Hạo Minh sờ trán cô rồi nói
- Một chút - cô đưa tay lên trán rồi nhìn Hạo Minh cười mỉm nói
- Vậy hôm nay để bảo mẫu đưa con đi học, còn mẹ phải hảo hảo ở nhà tĩnh dưỡng, Hạo Minh hứa với mẹ là Hạo Minh sẽ ngoan ngoãn nghe lời cô - Hạo Minh nói đưa ngón tay út ra với cô
- Ừ - cô cũng đưa ngón tay út của mình ra ngoắc tay với thẳng bé
Sau khi dặn dò bảo mẫu đưa Hạo Minh đi học cẩn thận rồi cô nhờ người giúp việc mua hộ cô ít thuốc cảm. Khi người giúp việc đưa thuốc cảm cho cô, cô liền uống để giám bớt cơn đau đầu của mình sau đó liền ngủ ngay. Trong lúc ngủ cô mơ thấy Vũ Trung, anh đang xoa đầu cô và mỉm cười với cô. Anh nắm lấy bàn tay của cô hơn nữa còn sờ trán của cô nữa, có lẽ anh đang chăm sóc cô chăng, mặc dù biết lúc tỉnh dậy mọi thứ sẽ trở lại y như cũ nhưng cô vẫn hy vọng trong giấc mơ còn có thể thấy được anh
" Linh Linh, có một người rất yêu em đang ở bên cạnh em, yêu em rất nhiều giống như anh vậy, vậy nên mau khoẻ lại rồi hãy đáp lại tình yêu của người đó nhé " - Anh nói
" Là ai ? " - cô nhìn tay Vũ Trung đang dần dần biến mất liền hỏi lớn
" Người em yêu " - Vũ Trung nói rồi biến mất trong không gian
- Vũ Trung - cô gọi lớn rôi ngồi bật dậy thở gấp sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ trời đã tối
- Phu nhân, phu nhân người không sao chứ ? - một người hầu chạy vào lo lắng hỏi
- Không sao, không sao, chỉ là mơ thấy....à ta muốn ngủ thêm lát nữa cô lui ra đi - cô nói rồi lại nằm xuống
- Vâng - cô người hầu đó nói rồi lui ra
Ở bên thành phố M
Sau khi hắn nhận được tin cô sốt cao trong lòng không khỏi lo lắng, hắn muốn lập tức chạy về chăm sóc cô mà không được, chuyến bay sớm nhất nửa đêm nay hiện tại mới là hơn tám giờ tối, cô hiện tại tình trạng như thế nào hắn không biết, hắn rất lo lắng cho cô, hắn đã đặt vé máy bay, hắn liền gọi điện cho quản gia muốn nghe giọng cô một chút để xác định cô có khoẻ không
Nhưng khi quản gia đang đi lên tầng đưa máy cho cô, hình như trong phòng cô đang nằm mơ nói cái gì đó hắn không nghe rõ, nhưng càng ngày tới gần hắn càng ngày càng rõ hơn, cô đang gọi tên của người đó, cuối cùng cô gọi rất to...hắn đã nói với quản gia gọi người hầu chạy vào xem sao rồi cúp máy luôn.
Có lẽ hắn không nên về đó nữa, cô vốn không hề nhung nhớ tới hắn. Lúc ở sân bay khi nghe được Sơn gọi cuộc điện thoại nói cô đã khóc khi tiễn hắn đi hắn đã vui biết trừng nào, hắn nghĩ sau khi kiểm tra chi nhánh ở bên này xong liền lập tức quay về làm rõ chuyện này nhưng lúc này nghe được trong lúc cô nói mơ liền nhắc tới người đó tim hắn như bị cái gì đó cứa vào rất đau, hắn không muốn nghĩ tới việc này nữa những nó vẫn cứ phảng phất ở trong đầu không thể tống ra ngoài được.
- Alo, quản lý phải không, gọi người tới " phục vụ " cho tôi - hắn buồn bực nói
- Vâng thưa chủ tịch - người quản lý khách sạn nói
Cô sau ngủ tiếp đi liền gần nửa đêm thì thức dậy, giờ đã là mùa đông trời rất lạnh, có lẽ chỉ một hai ngày nữa nhiệt độ thấp hơn liền có tuyết rơi. Cô khoác áo khoác lông vào, đi sang bên phòng Hạo Minh thấy con đã ngủ ngon lành, cô cầm điểu khuyển điểu chỉnh nhiệt độ máy sưởi cao hơn một chút. Sau khi rời phòng Hạo Minh cô đi xuống bếp làm một tách trà nóng uống, sau đó liền ra sân thượng ngồi một chút.
Bên ngoài trời rất lạnh, có lẽ bây giờ ở thành phố hắn đang sống thì nhiệt độ có cao hơn một chút vì ở đó khí hậu ấm áp hơn một chút, ở đó mùa đông không có tuyết như ở thành phố này nhưng dù thế nào cũng lạnh. Cô kéo chặt áo lông của mình hắn lấy trong túi áo ra cái iphone 6 ra ròi tìm trong danh bạ số ủa hắn . Cô cầm một lúc lâu không biết co nên gọi không, lúc này không hiểu sao cô lại muốn gọi cho hắn, hình như cô rất nhớ hắn
Nhớ tới giấc mơ ban nãy, Vũ Trung có nói như vậy, suy nghĩ một lúc lâu sau đó cô mới hiểu ra, hoá ra là Vũ Trung muốn cô chấp nhận hắn, anh vẫn luôn tốt như vậy, vẫn luôn suy nghĩ cho cô như vậy, anh vẫn luôn tốt tới mức làm cho cô khóc, khoé mắt đỏ hoe, nước mắt cô rơi xuống nóng hổi, cố gắng bình tĩnh lại nhưng cô không thế, cứ mỗi khi nhắc tới Vũ Trung cô lại không kiềm được lòng của mình mềm nhũn ra.
Sau khi đã ổn định tinh thần, cô liền bấm máy gọi cho hắn, mặc dù biết đã muộn nhưng cô vẫn muốn cho hắn biết cô nghĩ như thế nào, cô lấy tinh thần rồi muốn nói cho hắn tất cả mọi thứ, dù thế nào đi chăng nữa cô vẫn hy vọng hắn biết. Đầu bên kia đã nhấc máy, cô đang định nói thì
- Ha...A..Ah...anh...nhẹ một chút.....ha...ah - Tiếng rên rỉ của một người phụ nữ
- Em yêu, em thật tuyệt vời - Tiếng của hắn
Toàn bộ mọi thứ cô chuẩn bị hoàn toàn sụp đổ, cô biết chuyện này sẽ xảy ra, có lẽ một phần nhỏ trong thâm tâm của cô đã chuẩn bị cho việc này, nước mặt từ lúc nào đã rơi ra, cô lấy tay lau hết đi, nhưng càng lau lại càng nhiều, tay cầm điện thoại càng run hơn.
Còn hắn lúc đang hưởng thụ khoái cảm liền không để ý điện thoại của mình, cô gọi đến hắn liền không biết, lại để cho người " phụ vụ " mình bắt máy, toàn bộ những thứ dơ bẩn nhất đều để cô nghe thấy, lúc tỉnh táo lại hắn mới dằng lấy điện thoại từ cô gái kia, hắn chạy nhanh vào nhà tắm cố gắng gọi tên cô nhưng vô vọng
- Linh Linh nghe anh nói, thực ra...thực ra...- hắn muốn giải thích nhưng bất lực
Hắn biết ở bên kia cô đang khóc, tim hắn đau lắm chứ, hắn biết cô đang bị tổn thương rất nặng nề, hắn biết bản thân lại một lần nữa làm cho cô khóc, hắn muốn mình chết đi cho rồi, tại sao hắn lại sơ xẩy để cho người phụ nữ kia bắt máy chứ, hắn không muốn...không muốn cô một lần nữa lại lạnh nhạt, lại thờ ơ, coi sự có mặt của hắn như có cũng được mà không có cũng chẳng sao...hắn không muốn
- Em biết...anh vẫn luôn vậy - cô nói giọng khàn khàn
- Đừng khóc nữa, anh xin lỗi - hắn đau lòng nói
- Không sao, không sao, em mới là người nên xin lỗi vì đã làm phiền anh mới đúng - cô nói
- Linh Linh - hắn khẽ gọi tên cô
- Em gọi cho anh vào giờ này mà anh bắt máy đã là may rồi - cô có gắng làm bản thân phấn chân thêm nói
- Linh Linh - hắn lại gọi tên cô
- Thực ra em muốn anh nghe câu em yêu anh, nhưng mà chắc là em đơn phương rồi, không sao đâu, em ổn, anh cứ ở bên người mà mình yêu đừng lo cho em, em sẽ ổn thôi vì em là người từ chối anh trước bây giờ lại nói yêu anh đúng thật là ngốc mà, em chỉ muốn nói vậy thôi - cô nói
-....- hắn không nói gì cả trong lòng hắn đau lắm, hắn vội vàng cúp máy
Cô nhìn màn hình, điện thoại bên kia đã cúp máy, cô cười tự giễu bản thân mình. Cuối cùng thì cả hai vẫn là hai người không liên quan, có lẽ cô không nên gọi cuộc điện thoại này, cuối cùng cô vẫn không nên yêu nữa. Ngoài trời đã lạnh hơn nhưng không lạnh bằng tâm của cô, chén trà nóng từ khi nào đã lạnh ngắt, cô ôm chặt lấy thân thể mình trong cái lạnh.
Cô cảm thấy mình rất cô đơn, bóng dáng lẻ loi ngồi ngoài ban công của cô khiến cho những người hầu già trong nhà vì không ngủ được nhìn thấy mà đau lòng. Tựa như là một nỗi đau làm cho người đau tê tâm liệt phế. Người nhìn người buồn, tuyết bắt đầu rơi, những hạt tuyết đâu tiên rơi xuống tay của cô. Lấy tay mình giơ ra không trung để những hạt tuyết nhỏ bé rơi xuống.
Mùa đông lạnh lẽo này chỉ có cô với những bông tuyết....
Chương 78: Cưỡng Bức
Tối đó sau khi tắt máy hắn liền ra ngoài mặc quần áo vào thật nhanh, chuyến bay hắn định không đi nữa rồi hắn lại đổi ý, cũng gần tới giờ bay rồi, từ đây bay sang chỗ cô chỉ mấy gần hai tiếng. Hắn mặc kệ cho người phụ nữ kia đang ngồi trên giường nhìn hắn tới khó hiểu, hắn lấy trong ví tiền ném đại lên giường cho cô ta cọc tiền rồi đe doạ
- Sau này nếu để tôi biết có tin tức gì liên quan tới cô về tôi thì cô xác định đi - Hắn giọng rét run nói
- Vâng thưa ông chủ, tôi đã hiểu - cô ta cầm lấy cọc tiền sau đó cũng vọi vã mặc quần áo
Hắn không để ý rồi bắt xe đi ngay tới sân bay, mặc kệ những đồ đạc quần áo ở khách sạn, hắn gọi điện cho trợ lý mình tới khách sạn giải quyết tất cả mọi việc. Khi tới sân bay là vừa kịp lúc máy bay cất cánh, vì là chuyến đêm nên chỉ có hắn và một vài người khác. Ngồi trên máy bay mà lòng hắn lo lắng, hắn không biết nên giải thích cho cô như thế nào, hắn không biết mình sẽ phải biểu hiện như nào, hắn rất kém trong khoảng dỗ dành phụ nữ.
Từ trước tới nay đều là phụ nữ tìm tới hắn, đều là hắn tuỳ ý sai bảo, nhưng khi gặp cô, hắn bắt đầu phải học cách yêu chiều sủng nịnh cô, hắn phải học cách nhẫn nhịn, học cách chờ đợi. Cho tới lúc nãy lúc cô nói vậy hắn liền vui mừng khôn siết, hắn muốn chạy nhanh tới đó để ôm cô vào lòng. Nhưng hắn cũng đau lắm khi nghe được những tiếng khóc nghẹn ngào của cô, tim hắn như vỡ ra vậy, cô đau hắn liền đau gấp vạn lần.
Ngồi trên máy bay hắn không hề chợp mắt, hắn luôn nghĩ tới cô, khi máy bay đáp xuống đã gần hai giờ sáng, lúc này không biết cô đã ngủ chưa. Nhìn ra ngoài trời tuyết đã rơi, phủ trắng lối đi. Hắn liền bắt chiếc taxi cuối cùng về nhà, hắn liên tục nhắc bác tài xế phải chạy nhanh xe hơn, khi về tới cửa nhà, hắn liền vội vàng đưa mấy tờ tiền chẵn cho tài xế
- Này cậu gì ơi, thừa tiền rồi - Bác tài xế nói
- Bác cầm hết đi ạ, không sao - Hắn nói rồi chạy nhanh vào trong
Hắn chạy nhanh lên tầng tìm cô, vào phòng cô liền không có, hắn lấy điện thoại ra gọi liền không nghe máy, hắn lo lắng tìm khắp nơi trong nhà mà không thấy. Chẳng lẽ cô đã dọn đi rồi, không thể nào, hắn đi nhanh vào phòng cô mở tủ ra, quần áo của cô vẫn trong đó.
- Cậu chủ tiểu thư ở trên sân thượng - quản gia nói
- Cảm ơn - hắn nói rồi chạy nhanh lên sân thượng
Mở cửa sân thương ra là hình bóng đơn cô lẻ loi của cô đang ngồi trên ghế đá, cô cứ ngồi im đó không hề nhúc nhích, những hơi trắng được cô thở ra không gian, khi cô quay mặt lại chỗ hắn hắn liền không kìm được lòng mình chạy tới ôm chặt lấy cô vào lòng. Mặt của cô đã rất lạnh cả hai bàn tay nữa, những đầu ngón tay đã đủ hết lên, mũi cô cũng đỏ nên nữa. Cô đã ngôi đâu bao lâu rồi, tách trà cũng đã gần như đóng đá lại.
Tuyết rơi trắng xoá cả một vung sân thương, cô ngồi đây chắc cũng lâu rồi. Lấy hơi ấm của bản thân truyền cho cô. Cô không nói gì cứ im lặng như vậy không nói. Nếu như cô khóc, nếu như cô đánh hắn có lẽ hắn sẽ không cảm thấy lo lắng như lúc này. Cô không hề chống cự hay phản kháng, cô ngồi im, lặng thinh giống như là coi như không nhìn thấy hắn vậy.
Trái tim của hắn đau lên từng hồi, ôm chặt lấy cô hơn nữa, hắn ôm lấy thân thể này vào trong ngực mình, hắn không biết cô nghĩ gì lúc này càng không biết cô muốn gì lúc này, hắn cứ ôm cô như vậy một hồi không nói gì cả. Mãi tới lúc sau cô mới lấy tay đẩy hắn ra. Cô càng đẩy hắn càng muốn ôm chặt cô hơn nữa.
- Đủ rồi - cô nói, khoé mắt không kìm được mà rơi lệ
- Anh xin lỗi, đều tại anh đừng khóc - hắn lấy tay lau nước mắt cho cô nói
- Đừng....Bẩn - cô gạt tay hắn ra thốt lên
Sau đó cô chạy nhanh đi, hắn liền đuổi theo, chỉ trong phút chốc đã ôm cô vào lòng. Hắn nhấc bổng cô lên ôm chặt lấy vòng eo thon mềm mại mảnh khảnh của cô, hắn bế cô vào trong nhà cho ấm hơn. Sau đó bế cô vào trong phòng hắn. Cô không nói gì nữa chỉ ngoan ngoãn nghe theo lời hắn nói, hắn cảm thấy bản thân mình lúc này rất rất bất lực, cảm giác lúc này đây như thế nào hắn không tả nổi.
Còn cô, cô không biết mình làm sao nữa, nhìn thấy hắn liền không muốn gặp nhưng không thể chống lại được cái ôm ấm áp từ hắn. Cô như một con ngốc vậy. Chỉ im lặng để hắn ôm như vậy mà không nói gì, lẽ ra cô phải mắng chửi hắn nhưng lời đến miệng lại bị nghẹn lại không nói được, cảm giác chua xót lan toả khắp người cô, đây là hắn đang thương hại cô ư ?
Đặt cô xuống chiếc giường mềm mại của mình, hắn cho người hầu làm hai tách trà nóng mang vào phòng, trong lúc đợi hắn lấy túi sưởi trong phòng ra rồi nhét tay cô vào trong đó cho ấm. Sau đó lấy bàn tay ấm áp của mình đặt lên gò mà lạnh buốt của cô.
- Ấm hơn chưa ? - hắn hỏi
Đáp lại hắn là sự im lặng của cô, cô bỏ bàn tay trắng toát của mình ra ngoài túi sưởi, cô liền lấy tay gạt tay hắn ra khỏi má của mình, bàn tay của cô có chút lạnh truyền tới tim hắn một cảm giác đau nhói không thở nối
- Đừng làm thế, em hãy nói gì đi, anh không muốn nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của em - hắn nói
Cô vẫn không nói gì, vẫn im lặng, cô cảm thấy như muốn rời đi, cô đừng lên liền bước đi nhưng một bàn tay to khoẻ rắn chắc liền kéo cô lại sau đó cô cảm nhận được môi mình được phủ lên bởi một bờ môi ấm áp khác. Cô như bị thôi miên vậy, dù bị cưỡng hôn nhưng không thể chống cự lại được. Nhưng cô vẫn còn chút lý chí, đôi môi này của hắn đã từng hôn biết bao nhiêu người phụ nữ, cảm giác kinh tởm liền dấy lên trong lòng cô.
Cô đẩy hắn ra nhưng không được, càng kháng cự lại càng bị hắn trói chặt hơn, cô cảm giác được chiếc váy len ấm áp của mình đang từ từ bị cởi ra, cảm giác lạnh xâm nhập vào cơ thể khiến cô run lên. Cô dùng toàn bộ lực đạo của mình đẩy hắn ra, sau đó ôm chặt lấy thân thể của mình lại.
- Linh Linh, anh thực sự rất yêu em, anh yêu em, anh yêu em rất nhiều em có biết không - hắn nói
Sau khi bị cô phản kháng hắn rất tức giận, hắn liền nghĩ tới cô vẫn còn tình cảm với người đó nên mới phản kháng lại hắn, hắn tức giận lắm, tại sao cô lại không ngoan ngoãn một chút như vừa rồi, mặc dù đã nói yêu hắn nhưng tại sao vẫn phản kháng hắn, chỉ cần nghĩ những lời nói của cô lúc trước đầu là nói dối hắn liền tức giận, hận không thể cho cô một bài học.
- Không đừng, bỏ tôi ra - cô hét lên, cô gắng thoát ra khỏi hắn
- Em hét cũng bằng thừa, tôi nói cho em biết, đêm nay tôi nhất định phải có em - hắn tức giận nói
- Không - cô hét lên trong vô vọng, không ai cứu cô cả
Toàn bộ quần áo cô bị xé tan trong phút chốc, hắn như một con dã thú vậy, thực sự hiện tại cô rất sợ hãi, hắn như bị hoá điên vậy. Từ từ từng chỗ một trên cơ thể cô hắn liền cắn mút một cách thô bạo. Thân thể cô dần dần xuất hiện những dấu xanh, đỏ, tím. Hắn từ từ rất điêu luyện mở rộng hai chân cô ra, từ từ tiến vào, trong phút chốc cô cảm nhận được thứ ấm nóng chảy ra bên trong mình. Cô dù đã chống cự tới bất lực nhưng không thể chống lại được hắn. Cô không kêu gào nữa cũng không khóc nữa, cô nằm im không một tiếng động, cô mệt mỏi lắm rồi, nước mặt từ từ chảy ra làm ướt đẫm ga giường.
Hắn trong cơn tức giận tới điên cuồng, nhìn thấy được dòng nước mắt của cô, lý chí hắn như trở lại, hắn không thể tưởng nổi hắn đã làm những gì, hắn đau lòng lắm, nhìn cô tuyệt vọng nằm đó khóc, móng tay nắm chặt ga giường như muốn bặt ra, trên người cô toàn những dấu xanh đỏ tím đâu đâu cũng có. Tim hắn đau dữ dội, hắn liền ôm lấy thân thể cô vào lòng, lấy chiếc chăn trắng bọc lại thân thể cho cô.
Chương 79: Giả Quyết
- Anh đã vui chưa, thế này đã đủ rồi chứ - cô nhìn hắn nói ánh mắt phẫn hận
- Đừng, đừng ghét bỏ anh, anh thực sự xin lỗi, anh không muốn điều này xảy ra, đừng ghét bỏ anh - hắn nhìn thấy ánh mắt đó của cô liền hoảng sợ tột cùng ôm lấy cô vào lòng
- Bỏ ra, lời xin lỗi của anh không biết tôi đã nghe biết bao nhiêu lần rồi tôi chán phải nghe anh nói rồi tất cả đều là giả dối - cô nói rồi đẩy hắn ra
Chợt cơ thể truyền tới cảm giác đau đớn. Cô cắn chặt răng để không phát ra tiếng kêu, thực sự rất đau, cô cố tỏ ra kiên cường, cố tỏ ra mạnh mẽ bao nhiều thì cô càn cảm thấy bản thân mình đáng thương bấy nhiêu. Thật là nhục nhã, cô vốn không muốn chuyện này xảy ra, cô thực sự không muốn, đáy lòng của cô đau lắm, dù yêu hắn nhiều tới bao nhiêu nhưng cái cô nhận được từ hắn chẳng bao giờ được gọi là hạnh phúc cả.
Lúc trước khi sinh nhật của cô, lúc đó cô cũng quên mất rằng hôm đó là sinh nhật mình, ngày hôm đó hắn đã làm cô rất bất ngờ, thực sự cô đã rất vui, cô cứ nghĩ hắn đã thay đổi tính cách của mình, hắn không còn như trước ích kỷ chỉ nghĩ tới bản thân, không còn độc đoán như trước, có lẽ hắn đã ôn nhu hơn, đã hiểu cảm giác của cô hơn vậy mà hoá ra là cô nhầm, nhầm to rồi. Hắn vẫn như vậy chẳng qua chỉ là che đậy đi thôi, hắn vẫn như vậy, độc đoán, cô chấp, chỉ nghĩ tới bản thân không màng tới cảm nhận của người khác.
- Thực sự anh không hề nói dối...anh thực sự yêu em mà - hắn nói, trong lòng bị tổn thương lắm, không kìm được nước mắt mình
- Bỏ ra đi, đừng nói dối nữa, tôi không muốn nghe - cô hất tay hắn ra khỏi tay mình
- Anh không hề nói dối, anh nói thật mà - hắn nói rồi như một đứa trẻ con giữ khư khư tay của cô, giọng nói có mấy phần uỷ khuất
Cô nhìn thấy những giọt nước mắt của hắn, cô không ngờ là hắn đã khóc, khóc vì cô không tin lời của hắn, có lẽ hắn đã phải chịu nhiều tổn thương tịch tụ lại cho nên khi không được cô tin tưởng hắn liền như vậy mà phát khóc. Nhìn thấy những giọt nước mắt kia, cô không nỡ nói lời tổn thường với hắn nhưng mà thực sự là ai tổn thương ai đâu, thực sự ai mới là người phải khóc đây.
Lạnh lùng gạt tay hắn đi, cô ôm chặt lấy chiếc chăn quấn ở thân thể mình quay lưng dời đi, khi tới cửa phòng liền bị một vòng tay to khoẻ rắn chắc ôm lại. Hắn cố níu kéo cô ở lại. Cô cảm giác được ở vai mình có chút ẩm ướt, cô đưa mắt mình ra nhìn liền thấy những giọt nước mắt của hắn như những viên pha lê rơi xuống vai cô. Cô không biết mình lên làm gì cả, chỉ đứng im vậy thôi.
Nếu như cô quay lại cho hắn một bạt tai thì chắc hắn sẽ khóc thành cái dạng gì nữa, nhưng nếu cô ở lại có lẽ đứa trẻ to xác này sẽ nín ngay lập tức. Cô quay lưng lại, đưa tay mình lau nước mắt cho hắn, dù cho cô có cố tỏ ra xa cách hay lạnh lùng với hắn nhưng nếu như thấy hắn khóc có lẽ cô sẽ mềm lòng, cô không thể cứng rắn khi nhìn thấy những giọt nước mắt kia.
Hắn nhìn thấy cô quay lại liền vui mừng đứng im để cô gạt đi những giọt nước mắt. Mặc dù vậy một nơi nào đó trong thâm tâm vẫn cảm thấy bất an, khuôn mặt cô vẫn như cũ, thơ ơ với hắn. Bỗng tay của cô rơi khỏi mặt hắn, hai tay siết chặt vào nhau, có lẽ cô đang cảm thấy hối hận khi quay lại nhìn hắn, hắn lấy bàn tay của cô đặt lên vị trí tim của mình, để cô cảm nhận được trái tim của hắn
- Em biết không, mỗi khi ở bên em trái tim anh luôn đập rộn ràng, khác với những người phụ nữ khác, chỉ có em mới làm tim của anh đập rộn ràng tới như vậy - Hắn nói giọng chứa biết bao nhiêu thương tâm cùng nhớ nhung
-...Bỏ ra đi - cô im lặng một hòi rồi giọng vẫn lạnh lùng nói
- Chúng ta kết hôn đi, anh muốn làm lại từ đầu với em - hắn mặc kệ câu nói vừa rồi của cô nói tiếp
- Không muốn - cô nói rồi rút tay ra
- Em rõ ràng nói yêu anh mà, tại sao lại nói không muốn - Hắn tức giận quát, không cho cô rút tay ra
Cô giật mình khi hắn lớn tiếng như vậy, cô không biết mình có chấp nhận nổi người này không, rõ ràng là lúc trước còn ở bên người phụ nữ khác còn cùng cô ta làm mấy chuyện kia, vậy mà bây giờ nói với cô là muốn kết hôn, cô không biết mình có nên tin tưởng hắn không, cô vẫn luôn có cảm giác bất an, không an tâm vào những lời hắn nói, nhỡ sự việc lại lặp lại cái vết xe đổ kia thì sao....cô không muốn phải vấp ngã lần thứ hai vào cùng một chỗ
- Tôi...tôi nghĩ chúng ta không nên kết hôn đâu - cô nhỏ giọng nói
- Tại sao không nên, em yêu anh và anh cũng yêu em, tại sao không thể - hắn nắm chặt tay cô lớn tiếng chất vấn
- Đừng lớn tiến như vậy, anh nghĩ mình là ai mà lớn tiếng với tôi hả, tôi không phải người để anh la mắng - cô tức giận quát
- Em đó, ở đó mà nói anh lớn tiếng, sao em không xem lại bản thân em xem, rõ ràng yêu anh nhưng lại không thừa nhận - Hắn tức giận hơn quát
- Yêu anh thì sao, anh yêu tôi được bao lâu, một năm, hai năm, hay ba năm, tôi không muốn lặp lại cái vết xe đổ kia nữa - Cô nhìn thẳng mặt anh nói
Khi nghe thấy vậy hắn tức giận cô đem tình yêu của hắn dành cho cô chỉ như gió thoáng qua như vậy. Một năm,hai năm hay ba năm, cô nói vậy quá đáng quá rồi, tình yêu của hắn dành cho cô nhiều như vậy, chính hắn cũng không thể biết được mình yêu cô nhiều tới chừng nào, vậy mà cô liền mở miệng nói không muốn lặp lại lần nữa, là cô không tin tưởng hắn, là cô ghét bỏ hắn, là cô vẫn còn yêu người đó rất nhiều. Bây giờ trong lòng hắn rất đó kị với người đó...một người đã chết...
Còn cô khi nhỡ miệng nói ra hư vậy cô liền biết chắc chắn đã làm tổn thương hắn, cô biết chắc chắn hắn sẽ nghĩ cô không yêu hắn, chắc chắn hắn sẽ lại nghĩ rất nhiều, rồi lại tịch tụ lại những lần cô làm tổn thương hắn như vầy rồi lại tới một lần khác mà bộc phát. Cô nghĩ mình nên xin lỗi hắn thì hơn nhưng không biết nên nói thế nào, lời nói tới miệng lại bị nuốt ngược trở lại, rất khó để mở miệng
- Linh Linh, tôi đảm bảo tôi yêu em nhiều hơn những gì em tưởng tượng thậm chí là yêu em nhiều hơn cả tên Vũ Trung kia - hắn mở lời nói
- Đừng nhắc tới anh ấy, so với anh, anh ấy tốt hơn nhiều - cô quả quyết nói
- Đúng vậy, so với tôi, tên đó tốt hơn nhiều, chiều ý em hơn nhiều, hiểu em hơn nhiều được chưa - hắn giận dỗi nói rồi đi ra khỏi phòng.
Cô nhìn bộ dạng giận dỗi của hắn liền cảm thấy buồn cười, nhìn cái tình trẻ con của hắn liền khiến cô muốn trêu chọc, trước đây và sau này cô đều luôn yêu thích cái dáng vẻ này, lại nghĩ tới giấc mơ đó, Vũ Trung anh ấy nói như vậy. Cô thầm thở dài một hơi trong lòng mình, có lẽ cũng không nên so đo với hắn nữa, cô cũng quá trẻ con rồi, dù yêu nhiều như vậy cô lại thấy bản thân mình thật kém cỏi khi không dám thực hiện tình yêu của mình.
- Xin lỗi, tôi không cố ý làm tổn thương anh - cô kéo tay hắn lại nói
Hắn thấy cô lên tiếng xin lỗi liền giận dỗi hơn gạt tay cô ra bỏ đi. Không thèm liếc mắt tới cô. Hắn chợt khựng chân lại, hình như không đúng, phòng kia là phòng hắn sao hắn lại bỏ đi được, như này giống cô đuổi hắn hơn. Liền tức giận đi vào phòng hắn lên tiếng đuổi người.
- Không đi, hôm nay tôi ngủ ở đây - cô buồn cười nhìn hắn liền không nhịn được trêu chọc một chút
- Chả phải em không tin tưởng tôi sao, em không sợ tôi ăn em sao - Hắn lên mặt đe doạ
- Từ trước tới nay đều là tôi ăn anh chứ làm gì có chuyện anh ăn tôi - cô buồn cười nói
- Em...em dám nói vậy - hắn liền tức giận nói
- Phải tôi dám nói đấy, kệ anh đấy tôi đi ngủ - cô buồn cười nhìn vẻ mặt giận dỗi kia rồi kéo chăn nằm xuống
- Nè giường của tôi mà - hắn cũng trẻ con leo lên giường chiếm chỗ
Sau một lúc lâu hắn vẫn không thể đuổi cô về phòng hay dành lấy được diện tích giường của mình, hắn liền bực bội quay lưng nhắm mắt ngủ không thèm so đo với cô nữa. Còn cô ở một bên quan sát hắn, nói thật cô ước gì hắn mọc thêm cái đuôi và đôi tai nhìn rất giống chú chó con đáng yêu mà. Vẫn tiếp tục giận dỗi như vậy cũng không phải là cách, cô liền chọc tay vào lưng hắn.
Hắn bị chọc liền cảm giấc bực hơn, hắn nghĩ cô đang trêu chọc hắn, liền quay lại định mắng cô liền được vòng ôm của cô. Cô ôm hắn rất lâu, lại còn xoa đầu hắn nữa chứ. Cảm giác mềm mại trên cơ thể cô khiến cơn buồn ngủ của hắn trỗi dậy. Vùi mặt mình vào ngực cô. Cảm giác mềm mại đó hắn không thể nào quên được, hắn thấy mình giống một đứa trẻ con đang tìm mẹ vậy.
- Ngủ đi đừng nghịch nữa - cô nói
- Ừ - Hắn nhỏ giọng
Dần dần chìm vào giấc ngủ, cả hai ngủ rất ngon lành không hề xảy ra chuyện gì cả.
Chương 80: Hạnh Phúc
Ngày hôm sau
Khi hắn thức dậy đã là buổi chiều, hắn lấy điện thoại ra liên lạc cho thứ kí của mình giải quyết mọi việc ở công ty sau đó liền quay sang xem cô đã thức dậy chưa. Khi nhìn sang phía cô, thấy cô vẫn đang say giấc ngủ ngon lành không ý kiến, hắn liền vén những ngọn tóc đang che mặt cô sang một bên rồi nhìn cô ngủ. Cô giống như là một thiên thần vậy, trông cô ngủ rất ngon.
Hắn lại tiếp túc ôm cô vào ngực mình, cảm giác có cái gì đó cọ có vào ngực mình hắn cúi đầu nhìn xuống, nhìn xong liền bất giác đỏ mặt. Tối qua khi ngủ cô chỉ quấn chăn vào người, vốn dĩ quần áo đã bị hắn xé rách hết rồi. Khuôn mặt hắn nóng dần lên, cả cơ thể theo đó mà nóng dần, một xúc cảm mãnh liệt đang chảy trong người hắn, chẳng lẽ hắn liền động tình với cô lúc này, đúng thật chả khác nào cặn bã cả. Không được, cô hiện tại đang ngủ, hắn không thể làm thế.
Làn da trắng nõn của cô có kèm theo những vết hôn của hắn lúc đó vẫn còn đó, hắn nhìn thấy liền lấy chăn phủ kín người cô. Cô vẫn như cũ ngủ ngon lành không chút vướng bận. Nhìn cô ngủ ngon như vậy hắn không kìm được lòng muốn trêu chọc cô một chút. Lấy tay chọt chọt vào hai má mũm mĩm mềm mại của cô khiến tâm tình hắn rất vui. Sau đó hôn nhẹ lên môi của cô rồi ôm cô vào lòng.
Cứ như vậy mà trêu chọc lúc cô đang ngủ. Thực sự rất đáng yêu, hắn lấy mái điện thoại ra, hắn chụp một ít ảnh sau đó cài làm hình nền của mình. Đặt điện thoại lên tủ đầu giường, hắn chống tay rồi giữ nguyên tư thế nhìn cô ngủ. Một lúc sau thì cô liền thức dậy. vẻ mặt ngái ngủ của cô khiến hắn muốn hôn một cái.
Cô ngồi dậy, tay không quên cầm chăn che mình rồi tìm điện thoại xem mấy giờ, sau khi nhìn màn hình xong cô gọi cho ai đó, hắn tò mò không biết là ai bèn nằm im rồi lại ôm lấy vòng em mềm mại của cô. Mặt dụi vào vai của cô. Cô không nói gì cả, tiếng chuông diện thoại vẫn đang kêu. Bỗng có một giọng nam trầm thấp vang lên. Hắn không biết người đàn ông đó là ai những rất nam tính thì phải, lập tức hắn nhớ tới lúc gặp cô ở nhà ăn, lẽ nào là tên nam nhân đó, máu ghen của hắn nổi lên phút chốc.
- Anh à, anh đang ở đâu ? - Cô nói giọng mềm mại kèm theo nhớ nhung
- Này sao em có thể dùng giọng nói đó được - hắn nói nhỏ vào tai cô, giọng mang theo chút ghen tuông
Cô đưa tay lên bịt miệng hắn lại vẫn tiếp tục tươi cười gọi điện thoại mà chả để ý tới hắn, hắn thấy vậy liền bất mãn. Sau đó luôn xông ra đánh ghen. Hắn cướp điện thoại của cô sau đó như vậy mà mắng chửi đối phương, mặc cho cô đang đánh hắn giàng lấy điện thoại. Khi cô giàng lại được là lúc điện thoại đã tắt. Cô cười khổ nhìn điện thoại rồi lại lườm đứa bé to xác đang ghen lồng lộn kia.
- Anh ghen tuông cái gì chứ, điện thoại của em mà anh dám giật là sao - Cô hét lên tức giận
- Thằng đó là ai, sao em lại ăn nói ngọt ngào như vậy hả ? Em coi anh là cái gì ! - hắn cũng tức giận không kém quát
- Thằng đó, anh gọi anh trai em là thằng đó sao - cô hét lên lần nữa
Sau khi nghe xong hai chữ "anh trai" từ miệng cô liền ý thức được hành động của mình có chút không phải, sau đó liền lên tiếng xin lỗi cô, sau đó làm nũng với cô để cô bớt giận. Mỗi lần hắn làm nũng là y như rằng cô sẽ không giận nữa. Nhưng mà lần này nghe chừng chiều này không được rồi.
- Anh đó bỏ ngay cái ánh mắt tội nghiệp đó đi, bây giờ ai mới là người đáng thương hả, em biết ăn nói sao với anh em giờ - cô lấy gối đập vào người hắn
- Anh xin lỗi mà anh đâu có cố ý, nhưng tại em hết đó làm anh hiểu lầm, em nói giọng như vậy sao không hiểu lầm cho được với lại lần trước em đi ăn cùng với ai hả, ngời đàn ông đó có vẻ lớn tuổi hơn em rất nhiều - hắn lại chuyển chủ đề nói lớn
- Cái đồ hay ghen tuông này, cho anh chết này - cô lấy gối đập liên tục vào người anh
- Hắn ta là ai, trả lời đi, em có yêu anh không vậy, sao em lại đi lăng nhăng như vậy - hắn không kìm chế được bản thân nói lớn
Giằng lấy cái gối trong tay cô, hắn đè lên người cô sau đó tra hỏi. Ai bảo là đàn ông khi ghen thường rất đáng sợ, cô thật là gặp phải một người đàn ông có thùng giấm chua cỡ khủng mà, cô gặp đàn ông nào thì cũng ghen tuông hết, đúng là hết thuốc chưa mà. Ai bảo cô yêu phải thùng giấm chua này, thôi thì đã lỡ rồi không quay đầu lại được nữa. Chấp nhận số phận thôi
- Biết thế này ngay từ đầu em đã không gặp anh thì hơn - cô thở dài ngao ngán nói
- Em nói vậy là có ý gì ? Em để ý tới hắn ta sao - hắn càng ngày lại càng ghen hơn
- Đúng vậy đó, em chỉ để ý mỗi hắn ta thôi, em chỉ để ý mỗi cái người mà đang đánh ghen lung tung trước mặt em thôi - Cô nói
- Em...ai đánh ghen lung tung hả, đây chỉ là anh muốn giữ người phụ nữ mình yêu bên cạnh mình thôi mà, hơn nữa em lại quá xinh đẹp, những con sói khác sẽ nhăm nhe cướp em đi thì sao - hắn không vui nói
- Những con sói khác nào dám cướp đồ của anh - cô bất cười nói
- Có đó, nếu chẳng may không cẩn thận thì người khác sẽ cướp em đi mất - hắn nói sau đó cười rồi đặt cho cô một nụ hôn
Cả hai người hôn rất lâu, hắn không thể không thừa nhận rằng, miệng của cô có một vụ ngọt hấp dẫn hắn, càng hôn lại càng muốn nữa, sự ham muốn của hắn đã đạt tới đỉnh điểm, hắn đã động dục với cô từ lâu rồi bây giờ cô lại mời gọi một cái phanh phui như vậy khiến hắn không thể kiếm chế mình hơn được nữa. Bàn tay mát lạnh của cô đặt sau gáy hắn rồi từ từ đã ra trước ngực của hắn.
Có vẻ như cô có rất nhiều kĩ thuật, chẳng mấy chốc cô đả dành thế chủ động đề hắn xuống dưới mà lao vào hôn hắn tới tấp. Cái này có chỗ không đúng, có là sói còn hắn là cừu non sao. Cô hôn rất điêu luyện, nụ hôn kiểu Pháp của cô rất ngọt ngào và nóng bỏng khiến hắn không thể rời đi được. Tay hắn đặt xuống vòng eo thon mềm của cô rồi từ từ đặt xuống mông cô.
- Đủ rồi đó, em đói rồi - cô nói rồi ngồi dậy, bỏ cánh tay đang đặt không đúng nơi của hắn ra
- Tại sao kỹ năng của em lại có nhiều như vậy, có phải trước đây em đã từng cùng với người đàn ông nào đó không - hắn lại nổi máu ghen nói
- Ừ cũng có...vài người - cô thật thà nói
- Sao cơ, vài người, vậy anh là người thứ bao nhiêu hả - hắn giận dỗi nói
- Em không biết đâu, em đói rồi - cô nói rồi bước xuống giường tìm đồ ăn
- Nè, em đã làm nó như vậy tại sao không chịu trách nghiệm - hắn nói kéo bàn tay của cô đặt vào nơi nam tính của hắn
-...Đợi em ăn no rồi có sức rồi em đền bù cho - cô mặt thản nhiên nói
- Anh không đợi được - nói vậy hắn liền kéo cô vào trong chăn đề cô xuống dưới thân thể mình rồi hôn tới tấp
Cô cũng như vậy mà đáp chả hắn, nhưng một lúc sau tình thế đã thay đổi, hắn là người ở dưới chứ không phải cô. Hắn thức sự không biết tại sao nữa, Cô từ từ tách hai chân hắn ra, trêu đùa với cậu nhỏ của hắn một chút, rồi làm như ý nguyện hắn muốn
- Anh muốn là người chủ động - hắn nói rồi lại đè cô xuống
- Ai chủ động chả được - cô thản nhiên nói
Hắn không để ý lời của cô nữa, sau đó tách hai chân cô ra từ từ đưa cậu nhỏ của mình tiến vào bên trong cô, tiếp tục nhẹ nhàng ra vào rất điêu luyện. Bên trong cô thật ẩm ướt và quyến rũ. Hắn để hai chân cô kẹp vào eo mình sau đó ra tăng tốc độ của bản thân. Hắn sờ nắn ngực của cô, bàn tay hắn như bị hút vào bên trong vậy. Đưa miệng ngậm vào nụ hồng của cô, hắn cắn mút một cách cuồng nhiệt kèm theo chút ôn nhu.
- Nya...ah....ah....đừng....đừng bú chúng như vậy....ah....ha...ah...- cô rên rỉ nói
- Mèo con, anh muốn nữa - hắn theo đó mà tiến vào sâu hơn nữa
- Anh sắp ra - hắn nói sau đó liền hôn cô thật sâu
Hắn lắm chặt lấy tay của cô, hạt giống của hắn như vậy mà được đưa vào trong cô. Cứ như vậy, hắn đã muốn cô không biết bao nhiêu lần. Cô bị hắn hành cũng đã mệt liền ngủ thiếp đi quên cả ăn. Thấy cô mệt mỏi hắn liền kiếm chế ham muốn của mình lại. Sau đó liền hôn nhẹ lên trán cô rồi liền ôm cô vào ngực mình ngủ thiếp đi.