XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Mèo ngốc của anh anh yêu em đừng dỗi nữa nha trang 15
Chương 71: Rời Đi

Sáng hôm sau

Cô dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho Hạo Minh và hắn, các món ăn rất hấp dẫn chỉ cần nhìn đã muốn ăn, cô dọn hết bữa sáng ra bàn ăn, sau đó chuẩn bị bát đũa đầy đủ rồi mới bỏ tạo dề chạy lên tầng gọi Hạo Minh dậy.

Đi vào phòng tìm Hạo Minh đã không thấy bóng dáng nhỏ bé ở trên giường cô mới chạy sang phòng hắn xem sao. Quả nhiên mở cửa phòng ra thì thấy một lớn một bé đang nằm ôm nhau ngủ,cô không biết Hạo Minh từ lúc nào đã leo sang đây, rõ ràng tối qua còn ở giường cô mà.

Đến gần Hạo Minh, cô hôn vào trán thằng bé rồi lay lay nó cho tỉnh ngủ. Cô gọi mấy tiếng Hạo Minh vẫn không mở mắt, còn chui vào lòng hắn ngủ không thèm dậy. Kiểu này chắc là trước đây luôn đi học muộn đây mà. Cô thở dạy sau đó tiếp tục kiên trì gọi con dậy

- Hạo Minh con dậy đi, sắp muộn học rồi - cô nói

- Mẹ cho con ngủ thêm chút nữa đi, muộn học sẽ có ba bảo kê mà - Hạo Minh nói ôm lấy cổ hắn bám lấy mặc cho cô gỡ ra cũng không được

- Con trai ngoan, ba sẽ không thể bảo kê con mãi được, con phải dậy sớm để đi học sớm, nếu cứ đi học muộn thì những tiết đầu tính sao ? - cô vẫn kiên trì khuyên Hạo Minh

- Ba vẫn luôn mời thầy về dạy con mà - Hạo Minh nói

Cô không nói gì nữa cũng chả đả động gì, thằng bé này xem ra bị hắn chiều cho quen rồi. Cô ngồi đó xoa đầu con trai, sau đó nhìn một bóng dáng yêu nghiệt nào đó đang nằm cười nhếch mép nhìn cô, cô lườm lườm hắn rồi đứng dậy đi vào phòng tắm chuẩn bị nước nóng.

- Em vẫn luôn chu đáo như vậy - hắn nói rồi ôm cô từ phía sau

Cô chả nói gì, rồi tắt vòi nước đi quay ra thấy hắn một thân trần chuồng chỉ có tấm chăn mỏng buộc ở nơi hông, phần thân trên thì lộ hết. Cô không phủ nhận thân hình hắn đẹp tới bức người, cơ bụng 6 múi hoàn hảo không một chút mỡ thừa, làn da nâu đồng rắn rỏi khoẻ mạnh làm bao cô gái xay mê nhưng phong cách thẩm mĩ của cô đã thay đổ, có lẽ trước đây phong cách của hắn hiện tại là sở thích của cô, nhưng bây giờ sở thích của cô lại là mấy chàng trai có vẻ ngoài nai tơ đáng yêu.

- Sao vậy, anh đẹp lắm sao - hắn cười nhìn cô

- Không...tôi chỉ đang nghĩ tại sao anh lại không thuộc phong cách sở thích của tôi thôi - cô cười rồi đi ra ngoài

- Vậy phong cách sở thích của em là gì ? - hắn đi theo cô hỏi vẻ mặt hết sức khó chịu giống như là vì bản thân không được yêu thích cho nên mới như vậy

- Là những chàng trai đáng yêu nai tơ - cô cười nói sau đó bế Hạo Minh lên đi vào phòng tắm

- Vậy tôi sẽ trở thành như vậy - Hắn cười nói vẻ mặt chắc chắc rằng hắn sẽ đổi phong cách của mình

- Dù anh có đổi thế nào cũng chả được đâu - cô nói rồi lấy khăn lau mặt cho Hạo Minh

- Sẽ được mà - hắn cười nói nhận lấy bàn chải đánh rằng của Hạo Minh

- Không bao giờ được...nhớ đánh răng cho thằng bé cẩn thận nhé, sau đó xuống ăn sáng đi, đồ ăn sẽ nguội đó - cô nói rồi đóng của phòng tắm lại rồi đi ra ngoài

Bên trong phòng, Hạo Minh đang đánh răng rửa mặt, còn hắn thì ngâm mình trong bồn tắm lớn, trong đầu không khỏi suy nghĩ tới khuôn mặt cô khi nhìn thấy bộ dáng của hắn đáng yêu nai tơ sẽ như thế nào, hắn tự nhiên cười ngây ngốc

- Ba có gì vui vậy ? - Hạo Minh hỏi hắn

- Không có, chỉ là nghĩ tới một chuyện cười thôi - Hắn nói

- Thế ạ, ba này con đang chuẩn bị tạo cho mẹ một món quá bất ngờ vào ngày sin nhật của mẹ - Hạo Minh nói

- Ừ...hả sắp đến rồi à - hắn ngạc nhiên nói

- Thứ 2 tuần sau mà - Hạo Minh trả lời

-....- hắn không nói thêm gì chỉ tiếp tục ngâm mình

Hai ba con sau khi tắm xong liền đi xuống phòng ăn, trên bàn ăn có đầy đủ món, và kèm theo một tờ giấy nhớ ghi dòng chữ " Tôi có việc phải đi chắc mấy ngày mới về được, anh nhớ cho Hạo Minh ăn uống đầy đủ nhé, đồ ăn tôi nấu để trong tủ lạnh rồi, khi nào ăn thì lấy ra mà đun ". Sau khi đọc xong tờ giấy hai cha con nhìn nhau, vẻ mặt mất mát lắm, giống như là mất đi thứ gì đó quý lắm ấy.
Chương 72: Chị Vân Gặp Tai Nạn

Buổi sáng hôm đó, sau khi nhận được tin nhắn là chị Vân gặp tai nạn phải vào viện cô vội vàng chạy nhanh tới bệnh viện xem tình hình như thế nào. Mở cửa bước vào thấy anh mình đang ngồi đó thẫn thờ, vẻ mặt rất đau khổ. Một bên Nhã Phương đang đứng bên cạnh giường bệnh thấy cô vào thì vội vàng kéo cô đi ra ngoài nói chuyện

- Tại sao lại thành ra như vậy ? - cô nhìn Nhã Phương hỏi

- Dài dòng lắm, tao chỉ tóm gọn được là, anh Ngô Hàn bị chị Vân bắt được khi đang gian díu với thứ kí của mình - Nhã Phương nói

- Lại ngựa quen đường cũ mà, tao biết ngay thể nào cũng thế, vậy sao mà chị Vân gặp tai nạn - Cô hỏi tiếp

- Thì lúc nhìn thấy cảnh đó chị ấy đau lòng liền chạy đi, anh Ngô Hàn đuổi theo nhưng không kịp kéo chị ấy lại, một chiếc xe ô tô con lao tới thế là xảy ra tai nạn, tao chỉ nghe vậy, bác sỹ chuẩn đoán là chỉ bị trấn thương thôi, hai ba ngày sẽ tỉnh, còn người đâm chị ấy lo liệu toàn bộ chi phí mà, có thể nói người ta không có ý đâm đâu, cũng có nhiều trường hợp vì là chị ấy lao nhanh quá, mà ô tô đang đi với vận tốc cao lên không kịp nhấn ga - Nhã Phương giải thích

- Tao hiểu rồi, việc này có lẽ anh hai lo liệu được nhưng mà...sau việc này hai người này sẽ gặp nhiều vấn đề lắm đấy - Cô cười nói

- Đương nhiên là thế rồi, không xảy ra mới lạ ấy - Nhã Phương nói

Sau đó cô và Nhã Phương đi ra một quán bán đồ uống giải khát sau đó mua một ít đồ về bệnh viện. Để cho Nhã Phương chăm sóc chị Vân còn cô kéo Ngô Hàn ra chỗ vắng vẻ nói chuyện. Ban đầu cô chửi anh một trận, nói anh là ngựa quen đường cũ xong doạ anh nếu chị Vân không bao giờ tỉnh lại sau đó vẻ mặt sợ hãi của anh lộ ra. Anh nói là anh sẽ chờ cho tới ngày chị Vân tỉnh lại, sẽ không động vào bất kì một cô gái nào nữa.

Sau khi nghe anh hối cải cô cũng yên tâm phần nào, anh hai cô là yêu chị Vân thật lòng nhưng chả qua chưa rõ ràng tình cảm của mình lắm thôi, hy vọng sau ngày hôm nay cô giáo huân anh một trận, anh sẽ rõ ràng tình cảm của mình hơn là yêu chứ không phải là thích những thứ mới mẻ.

- Em nghĩ anh đã thông suốt rồi em không còn gì để nói - cô gật gật đầu nói

- Còn em thì sao, sau mấy năm đau khổ giờ em lại trờ về với người chồng của mình à !? - Ngô Hàn nhìn cô nói

- Anh biết rồi à - cô cười nhìn anh hai mình

- Anh là anh của em mà, nhưng tại sao em lại chọn quay lại bên cậu ta ? - Ngô Hàn nhìn cô hỏi

- Em đối với anh ấy chỉ là tình nghĩ trước đây thôi chứ không có yêu đương gì cả...em ở bên cạnh anh ấy chỉ là để chăm sóc Hạo Minh thật tốt, từng ngày từng ngày trông thằng bé lớn lên, thế thôi, em đã mất đi Vũ Trung người em yêu nhất...em sẽ không để mất đi đứa con mà em thương yêu lần thứ 2 nữa đâu - cô nhìn anh nói

- Vậy à - anh hai cô cười nhìn cô

- Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén...ở bên tên đó em có chắc trái tim mình không bị lay chuyển - anh hai nhìn cô cười nói

-...- cô không cho thêm ý kiến gì chỉ im lặng coi như không nghe thấy gì

Cô và anh cũng nhau nói chuyện, cũng lâu lắm rồi mới không nói chuyện với anh hai, cô rất vui, sau khi hai anh em nói chuyện thì liền nhận được tin từ y tá, chị Vân đã tỉnh, anh hai như không tin vào tai mình trực tiếp chạy tới phòng bệnh kiểm trứng. Cô cũng buồn cười với hành động của anh, sau đó từ từ đi lên, dù sao thì phòng bệnh cũng ở tầng cao nhất, mà cô và anh hai đang ở khuôn viên bệnh viện, thang máy lại hỏng xem ra anh hai cô sẽ phải mất không ít sức lức đây
Chương 73: Suy Tư

Sau khi nghe tin chị Vân tỉnh, anh hai chạy ngay lên phòng bệnh, đập cửa là bóng dáng chỉ vân đang ngồi uống cốc nước. Anh hai chạy tới ôm lấy chị Vân vào lòng, cô đi vào rồi lôi con bạn ra ngoài cho hai người họ có không khí riêng tư.

Cô kéo Nhã Phương tới một quán ăn, đi vào gọi đồ ăn ngon ra, hai người cắm cúi vào ăn rồi nói suy đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra ở bên trong căn phòng đó, kèm theo là nụ cười nham hiểm

Trong phòng bệnh

- Bỏ ra đi, tôi mệt rồi - Chị Vân nói

-...- Ngô Hàn vẫn im lặng ôm chặt chị Vân hơn

- Bỏ ra - chị Vân dun sức đẩy anh

Nhưng đối với một người bệnh mới tỉnh lại thì không thể đủ sức mà đẩy được, cơ thể còn quá yêu giống như là mất hết sức lực vậy. Đối với Ngô Hàn cái đẩy của chị Vân chỉ như con kiến mà thôi.

- Tôi bảo bỏ ra - chị Vân nói kèm theo nước mắt rơi lã chã trên khuôn mặt hốc hác

- Đừng khóc...anh hứa từ nay sẽ không như vậy nữa nên hay tha thứ cho anh - Ngô Hàn nói

- Tôi không muốn nghe - chị Vân kím nén nước mắt mình trừng trừng anh

- Không nghe cũng phải nghe, em là bảo bối của anh, vậy nên anh không cho phép em có quyền rời xa anh - Ngô Hàn bá đạo nói

Sau khi nghe câu đó chị Vân chết lặng, và tự nhủ rằng tại sao mình lại yêu một người đàn ông chó tính độc chiếm cao như vậy, đúng là Vân rất yêu Ngô Hàn, nhưng lại sợ rằng sẽ bị phản bội lần nữa, dù sao nếu đã yêu thì phải tin tưởng người mình yêu tuyệt đối, vì quá yêu Ngô Hàn, Vân sẽ tin tưởng Ngô Hàn một lần nữa, sẽ chọn cách tha thứ, vì quá yêu Ngô Hàn, Vân có giả vờ như không biết anh ở bên ngoài như thế nào, chấp nhận anh có nhiều phụ nữ, sẽ không ích kỷ độc chiếm anh.

-...Tôi hơn cậu 1 tuổi đấy gọi chị xưng em nghe chưa - Chị Vân cười nói

- Vâng em yêu chị - Ngô Hàn cười

Cô và Nhã Phương sau khi lấp đầy cái bụng liền ôm bụng đi vào viện xem xét tình hình trong phòng thế nào, vừa bước tới cửa đã thấy hai người cười cười nói nói, như vậy cô và Nhã Phương có thể yên tâm rồi. Mở cửa bước vào phòng cô ôm lấy chị Vân thật chặt, Nhã Phương cũng ôm nữa

- Rồi rồi hai đứa bỏ chị ra -chị Vân cười nói

Cô và Nhã Phương bỏ ra rồi ngồi xuống hai bên hỏi thăm tình hình, chị Vân cười trả lời vẻ mặt rất tươi tắn, sau đó anh hai khuyên cô và Nhã Phương nên về nhà vì mấy ngày nay cô và Nhã Phương luôn túc trực ở bệnh viện không về. Cô nhìn Nhã Phương cười hiểu ý anh hai, Cô lấy túi sách kéo Nhã Phương về luôn.

- Hai đứa này lớn rồi mà cứ như trẻ con vậy, không biết chăm sóc cho bản thân gì cả - chị Vân cười nhìn cô và Nhã Phương rời đi

- Tối này anh sẽ chăm sóc em - Ngô Hàn nói

Chợt hiểu lời nói có của có ý nghĩa gì, mặt chị Vân đỏ bừng hết lên. Bây giờ chị đã hiểu vì sao Ngô Hàn lại đuổi 2 đứa kia về.

Cô và Nhã Phương khi ra cổng bệnh viện thì mỗi người một ngả, tạm biệt nhau xong, cô bắt chiếc taxi về. Vừa đến nhà, mở cửa ra Hạo Minh đã ôm lấy chân cô vẻ mặt vui vẻ.

Cô cười rồi ôm lấy thắng bé xoa đầu con rồi hỏi

- Con ăn cơm chưa ? Con tắm chưa - cô hỏi

- Rồi ạ - Hạo Minh cười trả lười sau đó vùi mặt vào vai cô

Bây giờ cũng muộn rồi gần chín giờ tối rồi, cô cũng đã ăn tối với Nhã Phương rồi, bế thằng bé lên tầng, đặt xuống giường, cô cũng nằm xuống dỗ dỗ Hạo Minh ngủ. Hạo Minh thấy mẹ ngủ cùng cũng yên tâm vùi mặt vào ngực mẹ ngủ, tìm chỗ thoải mái nhất. Khi thấy thằng bé đã yên lặng, thở đều đều, cô nghĩ thằng bé đã ngủ rồi, nhẹ nhàng đứng dậy lấy quần áo đi tắm.

Vào phòng mình cô lấy quần áo ra xong chạy vào phòng tắm, nước nóng chảy lên người làm cô rất thoải mái. Sau khi tắm xong cô cầm khăn trắng ra ngoài lau khô tóc. Cô mặc mọt bộ quần áo ngủ bằng tơ tằm màu xanh nước biển nhạt rất hợp. Đi xuống dưới bếp làm một tách trà uống thì cô nghe thấy tiếng động bên ngoài

- Mở cửa ra...mau mở cửa ra - một tiếng phụ nữ hét lên

Cô thấy thế liền chạy ra mở cửa, người phụ nữ đó xông vào, nhìn mặt rất trẻ chắc ít tuổi hơn cô, tầm ngoài hai mươi thôi, nghĩ đến đây cô cũng đã thấy mình già, thứ hai tuần sau là cô sinh nhật thứ 28 còn gì, thời gian trôi qua nhanh thật đó.

- Cho hỏi em tìm ai ? - cô nhẹ nhàng cất tiếng

- Còn chị sao chị lại ở nhà anh ấy - cô bé đó nói

Cô nghe vậy đã thấy không kính trọng bề trên rồi đang định lên tiếng giáo huấn thì mấu người giúp việc chạy ra ngăn cô bé kia lại, một người giúp việc đến giải thích cho cô. Hoá ra cô bé ấy trước đây từng được hắn mang về nhà yêu chiều, chắc tưởng mình sắp được cầu hôn, ai ngờ lại bị hắn ném qua một chỗ không thương tiếc. Cô thở dài ngao ngán, cô cũng thấy thương cho cô bé kia. Cùng là con gái với nhau mà sao không hiểu được cảm giác bị người mình yêu vất bỏ chứ.

- Có chuyện gì ồn ào thế - Hắn từ trên tầng mặc một bộ quần áo ngủ màu xám nói

- Dạ cậu chủ, vị tiểu thư lần trước đến tìm ạ, chúng tôi đã ngăn cản nhưng tiểu thư ấy xông vào - người quản gia nói

- Anh Nhật Duy, em đây, sao dạo này anh không tới chỗ em - cô bé đó kêu lên

Cô cũng không nói gì, chỉ đứng xem kịch vui. Còn hắn thì tức giận, sao cô ta có thể nói thế còn là ngay trước mặt cô nữa chứ. Cô sẽ nghĩ hắn như thế nào, chắc chắn sẽ càng ghét hơn, hắn đang định tao ấn tượng tốt với cô vậy mà lại bị phá hỏng hết. Trừng mắt nhìn cô ả kia, cô ta khi nhận được anh nhìn không mấy thiện cảm của hắn liền hoảng sợ biết mình đã chọc hắn tức giận.

- Thôi thôi, mấy người bỏ em ấy ra, em ấy có chuyện tới gặp chủ nhà mà, để anh ta tự giải quyết đi - cô lạnh nhạt nói sau đó liền cầm cốc trà nóng đi lên tầng

Hắn thấy cô lạnh nhạt nói liền hoảng sợ. Chắc chắn cô đang tức giận...vì ghen ư ? Nghĩ tới đây hắn nhất thời vui mừng, cô ghen vì hắn ư ? Sau khi cô đi lên tầng hắn ra lệnh đuổi cô gái kia đi.

- Những gì tôi cho cô đã đủ rồi mà, nhà biệt thự, xe ô tô, tiền, cô còn muốn gì nữa, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô nữa. Biến - hắn lạnh lùng nói rồi đi lên tầng

Đi tới phòng của cô liền không nhìn thấy cô, đi sang phòng Hạo Minh cũng không thấy, hắn liền thấy ánh sáng ở khe hở phòng đọc sách. Mở cửa bước vào, cô đang yên lặng ngồi cầm một quyển sách đọc, bên cạnh bàn là một tách trà nóng khói màu trắng nghi ngút. Hắn bước tới chỗ cô ngồi, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô yên lặng nhìn cô đọc sách.

- Anh không đi làm việc à - cô nhìn hắn hỏi

- Anh đã làm xong hết mọi việc rồi - Hắn trả lời cô

Nghe vậy cô cũng chẳng nói gì nữa, cô vẫn chăm chú đọc sách.

- Vừa rồi là em ghen ư ? - hắn cười cười nhìn cô

- Không - cô trả lời trên miệng nở nụ cười vẫn chăm chú đọc sách

- Đúng rồi phải không - hắn cười nhìn cô

-...tuỳ anh nghĩ, không nhất thiết cứ có người phụ nữ nào đến tìm anh là tôi nhất định phải ghen - cô nói

Hắn nghe cô nói vậy trong lòng khó chịu và bực bội, hắn giành lấy quyển sách từ trong tay cô ra, cô cũng chả để ý tính trẻ con của hắn lấy quyển sách khác mở ra đọc, hắn lại cướp lấy quyển sách kia. Cô vẫn không nói gì cầm tách trà lên uống sau đó đi về phòng của mình.

Hắn thì đi theo cô về tận phòng của cô, hắn leo lên giường của cô ngủ, cô nói thế nào cũng không về, cô nhất thời bực tức lấy cái gối ném vào mặt hắn.

- Anh không đi tôi đi - cô nói rồi đi ra khỏi phòng

Đi thẳng vào phòng hắn, cô đọc rầm cửa lại rồi khoá trái cửa, nằm lên giường cô nhắm mắt lại cố gắng ngủ, nhưng lại cảm thấy trống vắng. Cô cảm thấy cô đơn, ánh trắng sáng chiếu vào ô cửa số, chiếu sáng cả thân thể cô, bốc chốc cô muốn hắn ở đây, muốn hắn ôm cô. Nhưng cô lại không muốn cùng hắn dây dưa...cô rối bời tâm tư, cô không biết mình đang nghĩ gì nữa..cô biết mình còn yêu hắn rất nhiều...nhưng càng yêu thì lại càn muốn tránh xa...cô cảm thấy mình có lỗi với Vũ Trung...với đứa con đã mất...Cô quá ích kỉ rồi, cô không nên chỉ nghĩ cho bản thân nữa...cô đã quyết định là sẽ không yêu nữa, thế này là ổn rồi...
Chương 74: Sinh Nhật

Sáng hôm sau tỉnh dậy, cô vào phòng tắm đánh răng rửa mặt sau đó đi sang phòng Hạo Minh đánh thức con dậy. Như thường ngày thằng bé lại nhõng nhẽo muốn ngủ thêm, lại hờn dỗi cô, rồi lại muốn cô ôm nó vào lòng.

Xuống dưới nhà đã thấy hắn cầm ly cà phê rồi ngồi cầm tờ báo, cô không nói gì đi lướt qua, đặt con lên ghế sau đó rót một ly sữa tươi trong tủ lạnh để lên bản bảo con uống hết rồi làm bữa sáng. Cô làm rất nhanh chỉ một lúc là đã có ba, bốn món trên bàn. Cô bưng đồ ăn lên bàn sau đó đút cho Hạo Minh ăn.

Hắn ở một bên làm mặt lạnh, nhưng thực ra trong lòng rất ghen tị với con trai mình. Hắn cũng rất muốn được cô chiều chuộng, yêu thương, chăm sóc giống với con trai mình vậy. Cô sẽ hàng ngày quan tâm hắn nhiều hơn, sẽ hỏi những câu như " Anh ăn cơm chưa " hay " Hôm nay đi làm có mệt không " hoặc " Em có thể đấm lưng cho anh không ? " những cái đó hắn đều mơ ước hết nhưng sự thật lại quá phũ phàng

- Mẹ à, nhiều bạn lớp con nói là phim Hậu Duệ Mặt Trời rất hay, và nói là anh Song Joong Ki rất đẹp trai và rất rất giỏi nữa. Vậy ba và anh Song Joong Ki ai đẹp trai hơn hả mẹ - Hạo Minh nhìn cô ngây thở hỏi

- Tất nhiên là Song Joong Ki rồi - Cô cười xoa đầu Hạo Minh mà không để ý tới ai kia đang bị tổn thương

Sau khi ăn xong bữa sáng cô đưa Hạo Minh đi học. Khi lái xe tới trường thì bắt gặp Nhã Phương đang dắt tay một cậu bé nào đó rất đáng yêu đi tới trường. Bé Hạo Minh xuống xe, cô đi tới chỗ Nhã Phương gọi thật to

- Nhã Phương - cô nói lớn

- Ôi mẹ ơi giật mình à - Nhã Phương giật nảy mình quay lại nhìn cô

- Con ai đây - cô lườm lườm Nhã Phương rồi hỏi

- À...đây là....ờ...con đồng nghiệp - Nhã Phương bối rối trả lời

Cô rất nghi ngờ nhìn Nhã Phương rồi cũng cùng Nhã Phương đưa hai đứa trẻ con vào lớp học. Sau đó cô dắt Nhã Phương ra một quán cà phê tra hỏi, sau một hồi nói chuyện với nhau cuối cùng Nhã Phương cũng khai ra là con của người yêu cô ấy.

- Vậy mày cũng chấp nhận anh ta sao, dù có đẹp trai ga lăng nhưng mà đã có con làm sao mà chấp nhận, hơn nữa sau này đứa bé lớn lên sẽ cảm thấy tủi thân lắm đây - cô nhìn Nhã Phương trách móc

- Biết vậy nhưng tao không quan tâm, anh ấy và tao cũng đã cãi nhau rất nhiều, hơn nữa chúng tao còn chia tay 2 lần rồi, cuối cùng tao vẫn rất yêu anh ấy, và anh ấy cũng vậy cho nên bọn tao bất chấp tất cả, cha mẹ anh ấy cũng hiền lắm, với lại còn xin lỗi tao rất nhiều vì chuyện đứa nhỏ kia nữa - Nhã Phương cười nói

- Đứa ngốc sao mày không nói với tao, làm cho tao buồn lắm biết không, mày còn coi tao là bạn không thế - Cô nhìn Nhã Phương khoé mắt đỏ hoe

- Còn mày nữa, sao quay lại với tên khốn kia mà không nói với tao - Nhã Phương cười đưa giấy cho cô hỏi

- Tao với anh ta chỉ là muốn chăm sóc cho Hạo Minh thôi chứ không có gì, giữa chúng tao đã có rất nhiều chuyện xảy ra, rào cản ngày một nhiều, tình yêu rõ ràng sẽ không xuất hiện - cô lau mắt nói

- Tao biết, nhưng mày vẫn còn trẻ, những gì nên làm hãy làm đi, những gì nên tha thứ hãy tha thứ, đừng ôm trong lòng mãi, sẽ không dễ chịu chút nào - Nhã Phương nói

- Ừ tao biết - cô cười nói

Sau khi ra khỏi quán cà phê, cô vẫy tay chào Nhã Phương sau đó lái xe về nhà, về tới nhà thấy nhà cửa vắng tanh, cô cũng không quan tâm lắm định bảo hắn chiều này đi đón Hạo Minh thì đang định mở cửa phòng làm việc thì nghe thấy giọng của nữ giới trong phòng

- Em thấy cái nào đẹp ? - hắn ngọt ngào nói

- Cái này anh ạ, cái này rất đẹp - Tiếng một cô gái vang lên

- Anh cũng thấy vậy - hắn lại ngọt ngào chả lời giọng ánh lên vẻ vui vẻ

Cô nghe vậy cũng cười tự giễu trong lòng, không biết tại sao cô lại thấy chua xót trong lòng, đành bước về phòng đóng cửa lại, cô lên giường ôm cái gối, cô rất rất muốn ngủ, ngủ để quên hết đi. Nhưng cô không ngủ được, rốt cuộc hắn với người phụ nữ kia có quan hệ gì ? Nhưng giờ cô đâu là gì của hắn, tại sao cô phải bận tâm chứ ! Cô quyết định không nghĩ nữa cô chùm chăn lên và cố gắng ngủ.

Ở chỗ hắn

Thật ra là hắn đang nhờ người giúp việc chọn hộ một cái bánh sinh nhật thật là đẹp, tại đầu bếp gửi tới một quyển album về các mẫu bánh hắn lại thấy một số bánh rất đẹp nhưng lại nhiều quá không tài nào chọn được, nên nhờ người giúp việc chọn thử xem ánh mắt phải nữ sẽ như thế nào ! Sau khi ưng ý xong hắn quyết định gọi điện và hẹn giờ lấy bánh.

Sau khi chọn xong bánh hắn lái xe tới một cửa hàng áo vest nam nổi tiếng, mấy tới cả tiếng đồng hồ để chọn ra một bộ ưng ý nhất, sau đó nhìn thời gian đã tới giờ ăn chưa, hắn gọi điện bảo người giúp việc làm đồ ăn bỏ dưỡng cho cô và nói với cô là hắn ăn trưa ở bên ngoài, sau khi dặn dò xong hắn lại lái xe tới cửa hàng giặt đồ nhờ họ giặt đồ rồi ủi giùm cho. Sau khi trả tiền giặt đồ hắn lại lái xe tới cửa hàng làm tóc, hắn ngồi đó và đợi người tạo kiểu tóc làm cho mình.

Ở nhà

Cô sau khi tỉnh dậy đã là gần trưa, đi xuống dưới nhà tìm đồ ăn trưa thì thấy trên vào đâu đã vào đấy, cô ngồi vào bàn ăn, nhưng lại không thấy hắn đâu, cô định đi lên phòng làm việc của hắn gọi, cô nghĩ giờ mỹ nhân kia chắc cũng đã về rồi, đang định đứng lên thì người giúp việc bảo hắn đi ăn trưa ở ngoài rồi, cô nghe vậy tâm tình cũng không thoải mái mấy phần. Cô vùi đầu vào ăn cơm không màng tới mọi chuyện, ăn xong cô liền lên phòng đánh răng rửa mặt rồi lại vùi đầu vào ngủ.

Ở chỗ của hắn

Sau khi để nhà làm tóc nổi tiếng tạo cho mình một kiểu đầu xoăn đẹp đẽ, hắn lái xe tới một quá ăn sau đó gọi một xuất ăn bình thường tới rồi ngồi ăn ở đó. Sau khi ăn xong hắn quay lại cửa hàng giặt đồ lấy bộ vest rồi thay luôn, vất túi quần áo cũ vào trong xe, nhìn đồng hồ đã gần tới giờ đón Hạo Minh, hắn lái xe tới đón con sớm hơn dự định sau đó đưa thằn bé đi mua đồ rồi làm tóc.

Lúc cô tới đón Hạo Minh thì thấy cô giáo bảo là ba thằng bé đã tới đón, hình như đang định đi đâu đó nên mặc đồ rất đẹp. Cô nghe vậy liền cười trừ, sau đó đi vào xe lái về nhà, cô nghĩ chắc hắn đang đưa Hạo Minh đi gặp cô gái kia. Trong lòng cảm thấy tổn thương dữ dội, cô dường như muốn bật khóc lên. Bất chợt nhận được một cuộc điện thoại. Lấy điện thoại ra nhìn LÀ HẮN. Cô nghĩ chắc là hắn báo tối nay không về ăn cơm cho nên cũng không nhận máy, cô từ chối cuộc gọi rồi tắt nguồn, sau đó lái xe tới một bãi biển nào đó để làm cho mình bớt buồn

Ở chỗ hắn

Vì không liên lạc được với cô, hắn gọi mấy cuộc đều không được. Bánh sinh nhật đã lấy, Hạo Minh quần áo chỉnh chú trông rất đáng yêu, hắn đã mất cả mấy tiếng đồng hồ chỉ đề hôm nay tạo cho cô một bữa tiệc sinh nhật đầy bất ngờ và ấn tượng. Hắn đã đặt chỗ ở một bờ biển có trang trí một bàn tiệc rất linh đình nữa. Tại sao cô lại không nghe máy chứ, gọi về nhà thì người giúp việc nói cô đã đi ra ngoài đón Hạo Minh, kết quả tới trường thì cô giáo bảo cô đã lái xe đi đâu đó. Bất lức gọi thêm mấy cuộc điện thoại, cuối cùng thì cô cũng không nghe máy, hắn bực mình lém chiếc điện thoại ra hàng ghế sau không thèm để ý nữa.

Còn cô, khi đang lái xe tới bãi biển, cô tình cờ đi qua một cửa hàng quần áo có một bộ váy mày trắng rất đẹp, cô vốn là người có sở thích mua sắm cho nên quyết định phải mua bằng được chiếc váy đó. Khi mặc thử vào mấy người nhân viên trong cửa hàng đều khen cô nức nở, cũng tình cờ là cô hôm nay lại đi giày cao gót mày trắng nữa, cô lấy điện thoại trong túi sách ra quyết định chụp một kiểu ảnh thì thấy những cuộc gọi nhỡ của hắn. Những 101 cuộc gọi nhỡ, nhìn vậy cô nghĩ là có chuyện khẩn cấp cho nên mới gọi lại cho hắn, gọi bốn năm lần đều không nghe máy.

Trong lòng cô bồn chồn liền thanh toán tiền chiếc váy rồi cầm bộ váy cũ chạy ra xe lái về nhà xem đã xảy ra chuyện gì, cô đạp ga rất nhanh, đang lái thì lại có điện thoại, là hắn gọi lại, cô nhận máy

- Alo, có chuyện gì vậy ? - cô hỏi

- Em đang ở đâu ? - hắn không trả lời cô liền hỏi cô luôn

- Đang ở gần biển - cô trả lời

- Vậy hả...vậy em tới chỗ xxxx gần biển đi - hắn mừng thấm nói

Đột nhiên đầu bên kia điện thoại truyền tới một tiếng " Két " hình như là tiếng đạp phanh rất to. Hắn trong lòng lo lắng hỏi có chuyện gì xảy ra nhưng lại không nhận được câu trả lời, sau đó cô liền tắt máy. Hắn bồn chồn lo lắng không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc Hạo Minh nói có năm cuộc gọi nhỡ từ cô, hắn liền vui mừng gọi lại sau đó liền lái xe tới địa điểm, nhưng giờ tiếng bên đâu giây kia rất giống như là gặp tại nạn giao thông vậy.

- Không được rồi, Hạo Minh con ở đây ba đi xem mẹ thế nào - hắn nói rồi cầm áo khoác ra chạy vào xe

Nhưng vừa chạy tới xe thì một chiếc ô tô trắng lái tới, người trong xe là cô, cô không có bị sao hết, hắn thầm thở dài. Lúc cô mở cửa xe bước ra hắn chạy lại ôm chặt cô vào lòng và hỏi đi hỏi lại câu "Em có sao không". Cô chỉ cười nói không sao rồi đưa ra trước mặt hắn một con mèo con nhỏ màu vàng rất đáng yêu. Sau đó cô bế mèo con ra cho Hạo Minh ôm sau đó liền quay ra nhìn khung cảnh mọi thứ, khuôn mặt tỏ ra không hiểu chuyện gì đang xảy ra

- Hôm nay là sinh nhật em, anh định làm cho em một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ - hắn nói sau đó đặt lên trán cô một nụ hôn

- Cảm ơn anh rất nhiều - cô cười trong hạnh phúc

Vậy là từ hồi sáng tới giờ là cô hiểu nhầm hắn. Nghe hắn kể từ hồi sáng tới giờ hắn đã vất vả chuẩn bị tiệc cho cô như thế nào khiến cô lúc phì cười lúc thì cảm động, sau đó cô nói cũng có một món quà dành cho hắn

- Anh nhắm mắt lại để em lấy quà - cô cười nói

Sau đó hắn nhắm mắt lại chìa tay ra nhận quà, tay cô đặt lên tay hắn sau đó hắn cảm nhận được bên má phải của mình chạm vào môi của cô. Tiếng " chụt " vang lên. Lúc hắn mở mắt nhìn cô là lúc cô quay mặt đi vì ngượng. Hắn cười sau đó ôm cô vào lòng thật lâu

- Chúc em sinh nhật vui vẻ - hắn khẽ nói thầm

Đồng thời trên bầu trời liền xuất hiện những chùm pháo sáng tuyệt đẹp.....
Chương 75: Gặp Lại Bằng Hữu

Sáng hôm sau, hắn dậy từ rất sớm, đi sang phòng cô thấy cô vẫn còn đang ngủ, hắn cười hạnh phúc rồi đi vào, ngồi trên giường nhìn cô trong lúc ngủ rất rất đáng yêu. Hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên trán cô sau đó thì liền chạy vội ra ngoài chuẩn bị đồ tới công ty.

Lúc lái xe tới công ty, hắn nhận được tin nhắn của cô. Mở máy hắn thấy dòng chữ " Trưa nay tôi bận, ăn cơm bên ngoài " Nhìn thấy vậy trong lòng hắn không hề vui tý nào, chắc tại trước đây hắn và cô thường ăn trưa, tôi hay sáng cùng nhau nên đã thành thói quen cho nên hắn mấy cảm thấy khó chịu trong lòng. Hắn điện thoại cho người bạn thân của hắn.

Hắn và cậu quen nhau được hơn năm năm rồi, lúc hắn gặp cậu ta là trong quan bar cậu ta là một tên ăn chơi phải nói là một tên quý tử ăn chơi không màng tới công việc. Đó chính là ấn tưởng đầu tiên của hắn về cậu ta nhưng về sau hắn mới phát hiện hoá ra cậu ta là giám đốc công ty lớn mà công ty hắn đang hợp tác làm ăn. Cậu ta của lúc làm việc rất khác lúc ăn chơi.

Phải nói như nào nhỉ, là một người rất nghiêm túc trong công việc, vẻ nghiêm túc của cậu ta khiến hắn ngạc nhiên tới bất ngờ. Không ngờ 1 con người lại có sự thay đổi trong những thời điểm khác nhau như vậy. Lúc ở bar hắn thực sự có ác cảm với cậu ta nhưng ở trong lúc làm việc không hiểu sao lại có mấy phần thiện cảm

- Alo, lâu lắm rồi mới thấy ông gọi cho tôi đấy sao có chuyện gì à ? - Giọng của cậu ta

- À, tôi muốn mời cậu ăn bữa cơm trưa - hắn nói

- Vợ cậu đâu, mấy hôm trước con từ chối tôi ăn cơm tối mà sao giờ lại mời chả lẽ vì cho ra rìa rồi - cậu trêu hắn

- Này Sơn sao cậu có thể nói vậy, tôi bị cho ra rìa bao giờ thế cậu có đi ăn cùng tôi không - hắn bực mình nói

- Có chưa, Free mà sao không đi - Sơn cười nói

- Hẹn ở nhà hàng xxx nhé tới sớm đó - hắn nói

- Rồi rồi - Sơn cười trong điện thoại rồi cúp máy

Tại địa điểm hẹn của hắn và Sơn

Hắn đến sớm hơn Sơn rất nhiều nên vào lấy chỗ trước, vừa ngồi xuống bàn ăn Sơn đã tới và vẫy tay chào với hắn. Như lâu lắm rồi không gặp lại bằng hữu, hắn cảm thấy rất rất như Sơn. Hai người gọi đồ ăn ra rồi ngồi kể chuyện xưa. Quả thực là đã rất rất lâu rồi, cảm giác gặp lại một người bạn thân thiết với mình không sao tả nổi, xúc động có, vui mừng có....

- Ô kia chả phải là chị dâu sao - Sơn cười chỉ tay về phía cô

Hắn theo lời Sơn quay lại, đúng là cô, còn đối tượng kia là nam giới, cô trông có vẻ khác vui khi gặp tên nam nhân kia. Người đàn ông đó hình như lớn tuổi hơn cô rất nhiều, hắn nghĩ bản thân mình đã ghen tuông với người đàn ông đó, nhưng hắn tin cô, hắn tin có quan hệ giữa hai người hoàn toàn trong sạch, có lẽ là gặp lại bằn hữu lúc hồi còn đi học thôi.

Bỗng chốc hắn cảm thấy buồn cười. Lúc đi học cô làm gì có bạn thân đâu, nhất là con trai à, cô hoàn toàn bị cô lập lúc còn đi học. Hơn nữa....hắn đã cùng cô kết hôn rất sớm cho nên những năm đại học hay cuối cấp cô vốn dĩ không hề có bạn. Hắn tự trách mình ích kỷ, hắn tự trách mình đã cướp đoạt đi những ngày tháng khi đi học của cô. Có lẽ nếu hắn không xuất hiện thì giờ này cô đã có rất nhiều bạn bè, cùng là lúc cô họp lớp hay là cũng có một người chồng tốt.

Hồi còn trẻ hắn thấy mình rất bồng bột, lúc đó suy nghĩ chưa chín chắn, vì có cảm giác mới mẻ với cô nên hắn mới quyết định sai lầm như vậy, nhưng hắn tin lúc đó đúng là hắn đã thích cô rất nhiều, đó không phải là bản năng của một người đàn ông muốn chiếm đoạt người phụ nữ mình thích hay sao. Vì sự bồng bột đó hắn đã gây ra bao nhiêu khổ đau cho cô, ép cô rời xa con mình, sau này gặp lại hắn lại một lần nữa tước đoạt đi người vốn dĩ sẽ là một người chồng cô yêu, một đứa con cô yêu thương và bảo vệ.

Hắn cảm thấy mình rất có lỗi với cô. Bây giờ nghĩ lại những sai lầm hồi còn trẻ, cái thời mà hắn không hề suy nghĩ đó chỉ dựa theo cảm tính mà làm hắn thực sự đã rất hối hận với những hành động của mình, hắn rất muốn bù đắp cho cô những lại không biết bắt đầu từ đâu và bắt đầu như thế nào. Cô vẫn còn yêu người đó rất nhiều, hắn đều thấy hết, chiếc nhẫn đính hôn của cô và người đó tới tận bây giờ cô vẫn còn đeo, vẫn giữ bên mình đôi nhẫn đính hôn đó.

Còn nhẫn của hắn với cô thì....

- Duy, Duy,Duy - Sơn gọi hắn

- A hả - hắn chợt giật mình trả lời

- Nghĩ gì mà thẫn thờ vậy hả - Sơn cười nhìn hắn hỏi

- Không có gì, tôi đi trước ở lại ăn thong thả nhé - hắn cười gượng rồi đứng phắt dậy đi luôn

- Ơ, cái thằng này thật là - Sơn nhìn theo bóng dáng của hắn lắc đầu rồi lại nhìn vào phía mà cô đang ngồi nói chuyện
» Next trang 16

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.