Truyện teen - Mèo ngốc của anh anh yêu em đừng dỗi nữa nha trang 13
Chương 61: Dọn Tới Nhà Mới
Sáng hôm sau, anh và cô chuyển sang nhà mới mà mẹ chồng cô chuẩn bị, khi đi mẹ chồng hay ba chồng cô không có mặt, chỉ có người giúp việc mà thôi, có lẽ ba mẹ chồng cô có lẽ đã vì chuyện này mà cãi nhau.
Cũng đúng thôi, một người phụ nữ làm sao mà chấp nhận nổi người chồng, người đàn ông của đời mình có con riêng với kẻ khác được đó chính là một điệu sỉ nhục hơn nữa mẹ chồng cô cũng chả phải là những người phụ nữ bình thường khác, theo cô thấy mẹ chồng cô là một người có tôn nghiệm cùng tự trọng khá cao bởi lẽ bà là mẹ, là người sinh ra tổng giám đốc của một tập đoàn lớn làm sao có thể chịu nổi đả kích này.
Hơn nữa theo cô thấy từ những gì mắt nhìn được, bàn tay mẹ chồng cô rất mềm và mỏng nói chung là rất đẹp không hề có vết chai tay hay là sẹo, có lẽ bà là một tiểu thư quyền quý trước kia, có lẽ mẹ chồng và ba chồng cô bị áp đặt cuộc hôn nhân này cũng nên. Đó là theo phỏng đoán của cô mà thôi, chưa chắc đó đã là thật.
- Em lơ đãng gì thế, cẩn thận không ngã - anh nói nhẹ nhàng bên tai cô, từng chút một đỡ cô xuống cầu thang
- Anh làm như em là trẻ con không bằng - cô cười nói
- Thì em mãi là 1 cô bé đáng yêu trong lòng anh mà - anh cười ngọt ngào nói
- Anh...anh...không nói chuyện với anh nữa - cô giận dỗi nói rồi bỏ tay ra khỏi tay anh tự mình đi về phía trước
- Anh xin lỗi mà, cẩn thận đấy - anh vội vàng chạy theo cô nói
- Hứ...em không nói chuyên với anh nữa - cô vẫn giận dỗi không thèm để ý anh
- Thế anh mua đồ ăn cho em nhá ? - anh dụ dỗ
- Ok đâu ? - cô quay phắt 180o hỏi còn xoè tay ra đòi
- Lát nữa - anh nói rồi dìu cô vào trong xe
- Nhớ đó nha - cô cười rồi ngồi vào
Anh lái xe đưa cô về căn nhà mới, đi được một lúc thì xe dừng lại trước 1 ngồi nhà màu trắng rất đẹp, xung quanh là đồng cỏ bao la, khung cảnh thật thơ mộng nó khiến cô cảm thấy rất yên bình và ấm áp.
Anh rất chu đáo khi bê hết các vali trong cốp xe vào nhà, cô chỉ việc mở vali ra rồi sắp xếp đồ đạc, khi vào căn nhà, cô thấy rất bất ngờ, căn nhà được trang trí khá bình thường tạo cho người ta một cảm giác thoải mái khi sống và làm việc không những thế đồ đạc được sắp xếp rất đúng chỗ giống như là không còn chỗ nào phù hợp hơn mà để nó vào cả.
3 Tháng sau
Thời gian trôi qua thật nhanh, thoáng cái đã 3 tháng, bụng của cô cũng đã nhô ra được 1 chút, việc đi lại cũng đã khó khăn hơn, cô cũng rất nhảy cảm với nhuwgx thứ mùi mà trước kia cảm thấy bình thường nhất là với thịt bà hay thịt gà, hễ ngửi cái là cảm thấy buồn nôn và khó chịu.
Khi mang thai cô đã tăng cân đáng kể không biết là anh vỗ béo cô hay là do có thêm 1 tiểu bảo bối nữa nên cô mới cảm thấy mình béo ra. Dù sao thì cô cũng đang sống rất hạnh phúc. Có 1 người chồng hết mực chăm sóc mình và 1 bé con sắp chào đời.
Cô đã đi siêu âm xem là con trai hay con gái kết quả là 1 bé gái khoẻ mạnh. Nghe tin cô cảm thấy rất vui mừng. 1 bé gái, có lẽ là vì tâm lý của 1 người phụ nữ muốn tìm hiểu và chăm sóc con gái mình khiến cô mong mỏi chăng ?
Dù sao thì cô rất mong tới lúc khi được ôm con vào lòng
Chương 62: Hiểm Hoạ
Tại quán cafe trong một ngõ hẻm, 1 người phụ nữ trung tuổi và 1 người đàn ông trẻ, đẹp trai đang ngồi ầ
- Cậu là Nhật Duy - Người phụ nữ đó hỏi
- Phải, bà là mẹ chồng Linh Linh ư ? - hắn nhìn bà bằn nửa con mắt nói
- Linh Linh, ha ! Xem ra con bé đó cũng thật là có phúc khi được cậu yêu thương như vậy - mẹ chồng cô nói đểu
- Không, phải nói tôi là người có phúc mới được yêu thương Linh Linh chứ - Hắn cười nói lại
- Vậy tôi vào chủ đề chính luôn, đứa con trong bụng cô to là của cậu ? - Bà hỏi hắn ánh mắt dò xét nhìn
- Đứa bé đó là của ai không phải bà và con trai bà nên rõ ràng nhất sao, sao lại hỏi tôi - hắn nói, giọng bất cần nhưng trong lòng lại chứa cái gì đó rất khó chịu
-...Là của cậu ? Hay của con trai tôi ? - bà tiếp tục hỏi hắn
- Bà nên hỏi thẳng con trai bà thì hơn, tôi có việc xin phép - hắn nói rồi đứng lên ra về
Hắn bỏ đi, để lại mẹ chồng cô ở đó tức tối. Hắn có nên cười vào mặt bà hay không đây, bây giờ con của hắn hay của con bà, mà bà không phân định được thì quá mức kém cỏi. Mọi chuyện đã bày ra trước mắt vậy mà còn đi nghi ngờ lung tung. Thế giới này thiệt là vi diệu quá
Tại chỗ Kiều My
- Alo, thưa cô, chúng tôi đã điều tra, tiểu thư Linh Linh đúng thật là có con ạ - 1 vị thám tử nói
- Vậy sao, mấy tháng rồi - Kiều My hỏi
- 3 Tháng ạ - vị thám tử đó nói
- Rồi cúp máy đây - Kiều My nói rồi rập máy liền
- Thật là tức chết mà, con ả tiện nhân Khánh Linh đó có chồng rồi còn đi ve vãn chồn của người khác - Kiều My bực tức nói
Ả Kiều My cắn móng tay lo sợ, tuy rằng ả bị hắn phạt không được ở lại chỗ hắn nữa nhưng ả thường xuyên cho người theo dõi hắn, quả nhiên mấy con đĩ ở quán bar dám dụ dỗ để được lên giường với chồng tương lai của ả. Không thể chịu được mà cũng chả thể làm gì được, ả bất lực
Tuy vậy nhưng sau khi hắn thay 1 đứa mới đứa cũ bị ả bắt và huỷ dung còn thuê 1 đám nam nhân cưỡng bức. Dám động tới đàn ông của ả sao, đừng mơ tưởng hão huyền. Cứ như vậy không biết bao nhiêu đứa bị huỷ dung bởi ả, đó chính là cái giá phải trả khi dám tranh đàn ông với ả
Nhưng con tiện nhận Khánh Linh kia, không những ve vãn mà còn dám lén lút có thai với hắn, hừ, ả đã cho mấy nội giám trong nhà hắn báo cáo thời gian mà cô ở đó, tuy rằn chưa tới 3 tháng, gần mức 3 tháng nhưng ai biết đâu được.
Nhỡ con ả Khánh Linh kia đút lót bác sĩ bảo là 3 tháng thì sao, trường hợp này cũng có thể lắm chứ. Bây giờ việc đầu tiên chính là giải quyết đứa bé kia, chết càn sớm bớt lo hậu hoạ sau này. Một đứa con hoang tạp chủng sau này sẽ ngáng đường con của ả và hắn ( tác giả : chuỵ ơi thế còn Hạo Minh tính sao :3 )
- Nguyễn Lê Khánh Linh, đừng trách tôi độc ác mà hãy trách chính bản thân cô không an phận - Kiều My uống ngụm nước nói rồi đứng lên nhìn vào tấm ảnh mà thám tử chụp được
Đó là tấm ảnh hắn đang ôm cô năm trên ghế sofa, hắn đè lên người cô mặt áp sát vào ngực cô. Tay của cô vuốt tóc hắn, nếu ả nhìn không nhầm ánh mắt của cô nhìn hắn rất nhu tình ( tác giả : em lại thấy ánh mắt đó là bất đắc dĩ chữ :3 )
Tại nhà cô
- A - cô kêu lên
- Sao vậy....a....em không cẩn thận gì cả....dứt tay rồi có làm sao không ? - anh cầm lấy tay cô lo lắng hỏi
- Không sao đâu, anh đừng lo - cô nói
- Từ giờ trở đi để chồng nấu cơm cho, vợ cố gắng nghỉ ngơi thật khoẻ đi - anh nói rồi véo má cô
- Làm được không vậy ? - cô nghi hoặc hỏi anh
- Được hết, chỉ cần vợ tin tưởng chồng - anh nói
- Vậy được em an tâm rồi - cô cười rồi xoa bụng
Hiện tại bây giờ cô thấy toàn thân rất nặng nề, haizzzz mang thai thật cực nhọc, cảm giác y hét lúc cô mang thai Hạo Minh vậy. Chỉ hy vọng đứa bé này sau nay lớn lên khoẻ mạnh là cô vui lòng rồi
Chương 63: Tai Nạn Giao Thông
Sáng hôm sau, anh đưa cô tới bệnh viện phụ sản khám thai nhi, sau khi đi ra từ bệnh viện, vẻ mặt của anh và cô tươi cười sáng lạng
- Bé con hình như rất khoẻ mạnh - Anh nhìn qua giấy siêu âm nói
- Đương nhiên là khoẻ mạnh rồi, con của em mà - cô tự hào nói
- Rồi rồi, con em con em, nó cũng là con anh mà - anh cười nói rồi nhéo má cô
- Ai đau, anh tối ngày véo má em là sao ? - cô bất bình nói
- Tại em quá dễ thương - anh cười rồi kéo dây an toàn ở xe cho cô
Sau đó anh bất ít nhạc có giai điệu nhẹ nhàng dễ nghe giúp người ta thư giãn, anh cắm chìa khoá cho xe chạy, anh lại xe rất an toàn và cẩn thẩn. Nhưng khi tới ngã ba, đường phố, lại có 1 chiếc xe tải bị mất lái, lao nhanh về phía xe của anh và cô.
- Anh cẩn thận - cô hét lên
Trở tay không kịp, anh chỉ có thể quay xe sao cô không bị trực tiếp đâm vào, chiếc xe vừa quay, thì tiếng động dữ dội vang lên
" Rầm"
- Ôi mau gọi cứu thương - người đi đường hét lên
Chiếc xe của anh và cô nằm gọn dưới gầm xe tải, cả người cô toàn máu là máu, bụng dưới thì kéo lên 1 cơn đau dữ dội, con của cô.....không xong rồi....Trước khi bất tỉnh cô khẽ nói cậu, nước mắt rơi như suối
- Con ơi...mẹ xin lỗi - cô nói với chút hơi thở cuối cu còn sót lại sau đó thì bất tỉnh
Còn anh, do anh bị trực tiếp đâm vào nên đã bất tỉnh ngay lúc đó, máu từ trên đầu chảy xuống, những mảnh thuỷ tinh ở cửa kính xe bắn ra, đâm vào người anh, tuy không to chỉ là những mảnh vụn nhưng cũng đủ làm cho máu chảy
Tại bệnh viện
Anh và cô được đưa ngay tới phòng phẫu thuật gấp, tình hình không được khả quan mấy, các bác sỹ người dính đầy máu bóp bình khi ô xi.
- Mau lên, mau lên, chuẩn bị phòng phẫu thuật, cô gái này tình trạng đang nguy cấp lắm rồi, nếu không mau phẫu thuật bỏ đứa bé e là sẽ mất mạng - một bác sỹ đang đẩy xe vào phòng phẫu thuật nói
- Huyết áp là bao nhiêu ? - Một vị trưởng khoa hỏi
- 40/80 ạ - một y tá nói
- Ngừng tim rồi, CPR* chuẩn bị phòng cấp cứu gấp cho chàng trai - 1 vị trưởng khoa nhìn qua tình hình
( * Có thể hiểu là một thủ tục khẩn cấp kết hợp nén ngực thường xuyên với thông gió nhân tạo trong một nỗ lực để tự bảo toàn chức năng não nguyên vẹn cho đến khi các biện pháp tiếp tục được thực hiện để phục hồi tuần hoàn máu tự phát và thở ở một người đang ở trong ngừng tim, Nó được chỉ định ở những bệnh nhân không đáp ứng với không có hơi thở hoặc thở bất thường. )
Đèn phòng phẫu thuật được chuyển sang màu đỏ
Tại nhà mẹ chồng cô
- Sao cơ, tai nạn giao thông - mẹ chồng hoảng sợ rồi ngất đi
- Mau chuẩn bị tới bệnh viện - ba chồng cô lo lắng nói với những người giúp việc
Tại công ty hắn
" Rầm "
Tiếng đạp bàn vang lên
- Sao cơ, , cô ta giám làm vậy sao, bắt cô ta lại cho tôi, tôi sẽ xửa lý sau - hắn tức giận nói
Ngay sau khi nhận được điện thoại cô bị tại nạn giao thông, hắn như sợ không còn là hắn bình tĩnh trong mọi trường hợp, thản nhiên tới lạ thường, hắn trở lên hoảng loạng, mất tập trung và lo sợ.
Hắn biết cho người điều tra xem ai là người gây ra vụ này, quả nhiên như hắn nghĩ Kiều My cô ta đã làm, giám sai người giết người con gái hắn yêu thương ư, đừng mơ tưởng tới những ngày tháng sau này sẽ được yên ổn. Kiểu My nếu Linh Linh mà xảy ra chuyện gì, cái mạng cho thá của cô sẽ không được yên đâu.
Tại bệnh viện
Phẫu thuật đã qua 5 tiếng nhưng vẫn chưa có tiến triển gì, các bác sỹ vẫn đang nỗ lực trong phòng phẫu thuật.
- Tại sao đang yên đang lành lại xảy ra tai nạn giao thông - mẹ chồng cô khóc lóc
- Bà bình tĩnh đi, sẽ ổn cả thôi - bố chồng cô lạnh nhạt
- *hộc hộc * mẹ...Linh Linh sao rồi - Ngô Hàn hỏi, anh đang có cuộc họp ở trong nước cho nên khi nhận được tin từ mẹ nuôi anh đang ở bệnh viện liền chạy tới
- Tình hình hiện tại mẹ chưa biết đành phải chờ thôi - mẹ nuôi cô nói
- Bác gái, Linh Linh sao rồi ạ - Kiều Phương hỏi bộ dạng lo lắng
- Bác, em Linh sao rồi ạ - chị Vân cũng vội vàn chạy tới hỏi
- Tình hình chắc không khả quan đâu, hiện tại phải đợi thôi
Tất cả mọi người đều lo lắng không thôi, cuộc phẫu thuật này sẽ có kết quả như thế nào chẳng ai dám phỏng đoán chỉ biết cầu xin ông trời làm phước mà cho cả hai người đang ở trong phòng phẫu thuật kia được bình an.
Chương 64: Sảy Thai
1 Tuần sau
Ngày đó, ca phẫu thuật của cô và anh rất thành công, tuy nhiên, anh được đưa tới phòng điều trị đặc biệt còn cô thì về phòng chăm sóc đặc biệt. Mọi người đều rất vui mừng nhưng cả cô và anh sau ca phẫu thuật lại lâm vào tình trạng hôn mê.
Anh được chuẩn đoán rằng chấn thương vùng đầu quá mạnh cho nên dẫn tới tụ máu rồi hôn mê sâu. Chưa biết bao giờ mới tỉnh lại hay là cứ như vậy. Còn cô thì chỉ là do xảy thai cho nên cần điều dưỡng sức khoẻ, không bao lâu sẽ tỉnh lại.
- Ưm - cô cựa cựa tay
Từ từ mở mắt ra, ánh nắng mặt trời chói loá chiếu vào mắt cô khiến cô nheo mắt lại, cô cảm giác như mình đã ngủ trăm năm vậy, toàn thân ê ẩm, cử động rất khó khắn. Sau vụ tai nạn đó chuyện gì đã xảy ra...con của cô thì sao !
- A...em tỉnh rồi sao...bác sỹ bác sỹ - Ngô Hàn tay cầm cặp lồng cháo nhìn cô rồi gọi bác sỹ thật to
- Anh....con của em đâu ? - cô lo sợ hỏi
- Linh Linh...hãy thật bình tĩnh....bình tĩnh đợi bác sỹ vào khám cho em trước đã - Ngô Hàn trấn an cô
Nhưng anh không biết rằn càng làm vậy cô lại càng lo lắng thêm càng sốt ruột thêm
- Anh trả lời em đi - cô hét lên nước mắt trực trào ra
- Linh Linh bình tĩnh mọi chuyện đã qua rồi...em và Vũ Trung có thể có một đứa con khác mà - Ngô Hàn ôm cô vào lòng nói
- Không...không....em không tin...trả con cho em - Cô oà khóc lên đẩy Ngô Hàn trực tiếp chạy xuống giường bệnh
- Linh Linh - Ngô Hàn gọi cô
Ngay lúc đó các y tá cùng bác sỹ chạy vào ngăn cô lại, cô vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô kêu gào lên, cô giống như là 1 người điên vậy....Sao lại không tuyệt vọng cho được, đứa con cô vất vả mới có được, đứa con mà cô và anh kì vọng bao nhiêu, đứa con đem lại động lức cố gắng để làm việc cho cô....Tại sao...tại sao lại như vậy...cô không tin...cô không tin...
- Mau tiêm một liều an thần cho cô ấy - bác sỹ trưởng khoa giữ tay cô lại nói
- Vâng - một y tá lấy ống tiêm cho tôi
- Linh Linh con mau bình tĩnh lại đừng phát điên nữa - Mẹ nuôi cô sót xa nói, mắt bà đã đỏ hoe
- Linh Linh, mày đừng làm sao đấy - Nhã Phương lo sợ nói
- Em yên tâm Linh Linh sẽ không làm sao đâu - Chị Vân chấn an tinh thần Nhã Phương
- Mẹ...con tìm tên khốn đó báo thù - Ngô Hàn nắm chặt nắm đấm nói
- Con bình tĩnh, câu ta không làm, đó là vợ chưa cưới, hôn thê của cậu ta làm chứ không phải cậu ta - Mẹ nuôi cô nói
- Nhưng dù sao cũng là hắn, hắn không muốn Linh Linh được hạnh phúc cho nên hắn mới sai khiến hôn thê của hắn làm vậy - Ngô Hàn tức giận nói
- Đừng nói bừa, sự việc chưa điều tra rõ ràng không được manh động - Mẹ cô mắng Ngô Hàn
Sau khi được tiêm một liều thuốc an thân, cô đã bình thường trở lại...nhưng cô đau lòn...cô bật khóc...khóc như chưa bao giờ được khóc...cô đau lắm...bé con của cô chết rồi....đứa con chưa kịp chào đời của cô chết rồi...cô còn chưa nhìn thấy mặt mũi nó...chưa kịp yêu thương nó....chưa kịp đưa nó đi học vào mỗi sáng rồi buổi chiều đón con về rồi cả gia đình cùng đi chơi nữa....mọi việc cô còn chưa làm...vậy mà...vậy mà con của cô đã chết rồi....
- Nén đau thương, em phải mạnh mẽ lên - Chị Vân ôm cô nói
- Mọi chuyện rồi cũng sẽ ổn thôi, mày đừng lo, sau này vẫn còn thời gian mà - Nhã Phương vuốt nhẹ tóc cô nói
Sau khi được mọi người an ủi đôi câu, cô cũng không khóc nữa, cô im lặng một cách lạ thường...cô chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ...tựa như ngoài đó có một cái gì đó rất đẹp làm con người ta phải si mê lưu luyến vậy.
- Để con bé một mình...con bé cần được có yên tĩnh.. - Mẹ cô nói rồi đuổi tất cả mọi người đi
Trong phòng chỉ còn lại một mình cô đơn cô...hiện tại...cô cảm thấy như cả thế giới của mình chả còn cái gì nữa...cô rất tuyệt vọng. Ngồi được khoảng 30 phút thì cửa phòng bệnh mở ra...một bóng dáng quen thuộc đi vào....một người đàn ông tuấn tú dắt tay một đứa bé đáng yêu
- Em vẫn ổn chứ - Hắn hỏi cô
- Anh tới đây làm gì ? - cô khàn giọng nói
- Thăm em thôi, anh đã nghe tin rồi...anh rất tiếc - hắn nhìn cô nói
- Mẹ...mẹ mau chòng khoẻ lại nhé - Hạo Minh ôm tay cô nói
Thằng bé đã cao hơn không còn dáng người mũm mĩm mật mạp như trước mà là dáng vẻ cao dáo gầy nhom, cô khẽ vuốt má thằng bé, bế con vào lòng ôm thật chặt sợ như con sẽ biến mất
- Em đã biết tình hình của Vũ Trung chưa ? - hắn nhìn cô hỏi
- Ý anh là sao ? - cô không hiểu nhìn hắn
- Anh ta đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu...chưa biết bao giờ mới tỉnh dậy...anh nghĩ sẽ có 3 trường hợp sẽ xảy ra. Một là anh ta sẽ tỉnh dậy nhưng tỷ lệ rất thấp, hai là anh ta sẽ....sống đời sống thực vật....ba chính là....anh ta sẽ chết - hắn lạnh lùng nói
- Anh ấy sẽ không sao đâu, anh đừng nói bừa....anh ấy đã hứa với tôi sẽ cùng tôi sống tới đầu bạc răng long - cô lớn tiếng nói
- Đó chỉ là một lời hứa hẹn bình thường khả năng hoàn thành cùng có lúc cao cũng có lúc thấp - hắn nói
- Anh đừng nói nữa anh mau cút đi - cô quát anh
- Tuỳ em...anh chỉ có thể nói như vậy - hắn nói
-....- cô vẫn giữ yên lặng không lên tiếng
Sau khi cuộc nói chuyện kết thúc, cũng là lúc hắn rời đi.... dắt theo Hạo Minh mặc dù thằng bé tiếc nuối vẻ mặt rất muốn ở lại nhưng hắn lại không cho....cô cũng muốn thằng bé ở lạ để trò chuyện với cô nhưng mà hắn keo kiệt không muốn, đành ôm con lần cuối rồi để hắn mang con đi.
Khẽ nhắm hờ mặt lại...cô quá mệt mỏi rồi...cô muốn gặp anh...cô muốn thấy anh...thấy nụ cười của anh...nghe được giọng nói ấm áp của anh...thi thoảng anh lại trêu chọc cô...những lúc này anh sẽ ôm cô vào lòng thật chặt để dỗ cho cô cười...tất cả mọi thứ cô đều muốn....rất nhớ anh...rất muốn gặp anh...
Chương 65: Đừng Bỏ Em
1 Tháng sau
Sau khi hồi phục sức khoẻ, cô làm thủ tục xuất viện rồi nhanh chóng ổn định lại mọi thứ sớm nhất có thể. Sau khi qua cơn sốc về mặt tinh thần cô đã ổn định lại sau nỗi đau mất con nhưng cuộc đời thật tàn nhẫn. Sau khi cô đã xuất viện, người đầu tiên cô muốn gặp chính là anh nhưng tại sao anh lại chỉ nằm đó, cô đã nói rất nhiều nhưng anh không hề tỉnh lại.
Có phải anh ghét cô không cho nên khi cô nói rằng cô muốn anh mau chóng tỉnh lại, mà anh lại cứ thế nằm đó, cô bất lực lắm, cô rất nhớ anh, sao anh lại cứ nằm im vậy, sao không mở mặt nhìn em này Vũ Trung, anh biết không có anh em tuyệt vọng tới mức nào không, em sẽ điên lên mất, làm ơn hãy tỉnh lại đi, em xin anh.
- Đã 1 tháng trôi qua rồi đó anh, sao anh mãi chưa tỉnh dậy vậy ? - Cô khẽ vuốt tóc anh nói
- Em nhớ anh rất nhiều, làm ơn tỉnh lại đi - Cô nói, nước mắt lăn dài trên gò má
- Em....rất.....nhớ...anh,...anh....có....biết....không..... - Cô vùi đầu vào giường bệnh khóc lặng lẽ
Bên ngoài cửa phòng bệnh, 1 người đàn ông cầm giỏ hoa quả đang đứng nghe, bàn tay siết chặt lại. Khuôn mặt anh ta dần dần chở nên tức giận, đôi mắt toả ra mấy phần lạnh lẽo...giống như là đang đánh ghen vậy :3
Hắn từ bệnh viện đi ra, tay cầm giỏ hoa quả quẳng vào trong xe ô tô, khuôn mặt hậm hực. Tại sao, tại sao cô lại nói như vậy, tại sao lại phải đau khổ vì một người không thể tỉnh lại chứ, rốt cuộc là tại sao hắn ta ( Vũ Trung ) lại có được tình cảm của cô, lẽ ra nó phải là của hắn ( Nhật Duy ) chứ, trước đây tình cảm ấy từng đã thuộc về hắn, ngay lúc này đây hắn rất rất rất giận.
Rõ ràng hắn đã nói với cô rằng anh không có tỷ lệ tỉnh dậy cao, nhưng cô vẫn hy vọng vô ích, hán nói như vậy cô còn không hiểu ý tứ hắn sao, hắn nói vậy là muốn cô từ bỏ anh để đến với hắn, vậy mà cô không hiểu sao.
Hôm nay hắn còn có ý tốt mang hoa quả tới tặng cho anh để hy vọng anh có thể nhường cô cho hắn, có thể an tâm giao phó cô cho hắn để hắn chăm sóc cô thật tốt vậy mà lại gặp ngay cảnh này làm hắn tức chết mà.
- Alo, thư kí Trần hả, may đặt vé máy bay qua Pháp cho tôi - hắn tức giận nói
- Vâng thưa giám đốc - thư kí Trần nói
Hắn lái thẳng xe tới sân bay, hắn muốn rời xa ngay cái đất nước này, hy vọng rằng cô sẽ ở đây ôm mộng tưởng một ngày nào đó Vũ Trung tỉnh lại, hắn sẽ rời xa, mãi mãi rời xa nơi đây để cô được toại nguyên ở với hắn ta ( Vũ Trung )
Bao lâu nay hoá ra là chỉ mình hắn ôm mộng tưởng ngày nào đó cô sẽ quay lại với hắn, vẫn ôm mộng tưởng với 1 người phụ nữ là vợ cũ, một người đã kết hôn, hắn thật là đã hy vọng quá nhiều. Tốt nhất là nên rời khỏi đây, để không phải nhớ tới cô nữa, để không phải lúc nào cũng nén lút xem ảnh cô trên facebook, không phải thuê người chụp trộm cô, không phải mỗi tối và mỗi buổi sáng cũng mở tủ ra lấy ảnh chụp của cô ra ngắm một chút rồi lại cười ngây ngốc. Ít nhất xa rời đất nước này hắn sẽ không nhớ tới cô, sẽ quên cô đi.
Đời này kiếp này số phận không an bài hắn và cô được ở cùng một chỗ, chỉ hy vọng có kiếp sau, hắn và cô sẽ được gắn chặt bên nhau mãi mãi không xa rời, đời này hắn đã yêu một người con gái tới mê muội, nếu nói hắn sẽ quên được cô là nói dối, cả đời này ngay cả quên cô đi hắn vĩnh viễn không làm được. Đành phải rời xa cô, thật xa để không bao giờ nhìn thấy cô thì có lẽ hắn sẽ có một chút hy vọng không thể nghĩ tới cô.
8 Tháng sau tại bệnh viện
- Anh này hôm nay trời đẹp nhỉ, em có mua ít cam tươi này - cô cười nói
- Anh sao vẫn chưa tỉnh dậy, em đã chờ rất rất lâu rồi - cô nói với anh
"Tít...tít..tít "
Máy đo nhịp tim cùng các chỉ số khác kêu lên
- Bác sỹ bác sỹ - cô hét lên
Chỉ một 1 sau hàng loạt các bác sỹ chạy vội vào
- Mau lên chuẩn bị máy khử rung tim - một bác sĩ nói
- Đây ạ - một y tá nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ nói
" Phịch "
- Một lần nữa - bác sỹ tiếp tục nói
" Phịch "
" Títttttttttttttttttt"
Tiếng máy đo vẫn kêu dài, nhịp tim đập vẫn ở con số 0
- Bác sỹ mau cứu anh ấy - cô nức nở nói đứng 1 bên nhìn
- Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức. 200J * - bác sỹ tiếp tục nói
( * Điện sốc J đại diện cho việc sử dụng điện. Yêu cầu báo chí sạc, rung thất là 250J ~ 300J, sốc điện không đồng bộ. Thất nhịp tim nhanh là 150J ~ 200J, rung nhĩ là 150J ~ 200J, rung tâm nhĩ là 80J ~ 100J, nhịp tim nhanh trên thất 100J, được sốc điện )
Tiếng tít dừng lại, căn phòng trở nên yên tĩnh, các y tá mắt đỏ hoe, có người khóc, bác sỹ lắc đầu, lấy dải khăn màu trắng phủ lên người anh, cô ngã phịch xuống đất, khóc to lên
- Không thể nào....anh ấy không thể chết được - cô nói rồi đứng dậy lay lay người của anh
- Anh tỉnh dậy cho em, ai cho anh chết hả - cô tức giận nói
- Tỉnh dậy...tỉnh dậy đi, làm ơn...xin anh tỉnh dậy đi - cô nói tay đập vào người anh
- Xin cô hãy nén đau thương, chúng tôi rất tiếc - bá sỹ nói
- Không.....huhuhu...tại sao....huhuhu - cô khóc oà lên ôm lấy anh
Anh đã từng nói sẽ có ngày đưa em đi chơi khắp thế giới, chúng ta sẽ cùng nhau nuôi lớn những đứa con, anh nói anh sẽ cùng em đi du lịch ở châu Âu, anh nói chúng ta sẽ dưỡng già ở nơi lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh từng nói....anh từng nói chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau không xa cách vậy mà tại sao anh lại bỏ em mà ra đi...tại sao vậy....