Truyện teen - Mặt trời lớn cậu còn nợ tôi một trái tim trang 7
Chương 19: Đâu Là Ảo Mộng?
- Mặn quá!-....
- Thế này thì nhạt quá!
-....
- Hình như thiếu thiếu cái gì ấy nhỉ?
-....
Dương chăm chú nhìn theo bóng dáng người con trai tất bật trong bếp. Ban nãy tỉnh lại Dương cứ ngữ nó chỉ vừa mơ một giấc mơ kì lạ, thế nhưng khi xuống tới đây thì chút hi vọng mong manh ấy cuối cùng đã bị dập tắt. Khiêm là Khiêm và Nam là Nam. Ôi trời ơi, ai đó hãy cho nó một lý do để không bị sốc và ngất thêm một lần nữa.
- Tớ có nên thu phí cậu không đây?
Dương bị câu nói của Khiêm đưa về thực tại, hai mắt sửng sốt nhìn cậu ở trước mặt nói, giọng cà lăm
- Phí....phí gì cơ?
- Cậu được ngắm trai đẹp nấu ăn nãy giờ còn gì, không phải ai cũng có cái diễm phúc đó đâu nha
Khiêm kéo dài giọng làm nó bỗng chốc nổi da gà, người này có thật là đàn ông không vậy. Liệu cậu ta đã đi xác định giới tính rõ ràng của mình chưa thế? Thấy Dương im lặng không nói, hai mắt lay động như vừa bị cậu ép đến ủy khuất, Khiêm cuống cả lên
- Ôi thôi, tớ rút lại lời ban nãy, đừng khóc mà.
- Ai thèm khóc.
Dương gắt um lên, hung hãn giẫm mạnh vào chân Khiêm, nó mà lại phải ủy khuất à, có lộn không vậy trời. Khiêm la lên oai oái, còn Dương thì bình thản tiến đến chỗ bàn ăn, những món Khiêm vừa làm đều được bày biện cả trên đó, nhìn qua thì cũng rất bắt mắt.
- Nào nào, ăn thử món này đi, ngon lắm đấy.
Khiêm cười đến sáng lạng, vui vẻ gắp đồ ăn vào bát Dương, nó cắn thử một miếng, có chút đứng hình
- Sao rồi? sao rồi? Có ngon không?
- Ừm, ngon lắm
Dương trả lời, có chút gì đó đang dâng lên tận cổ, làm lời nói của nó dường như nghẹn lại.
- Thấy chưa? Đồ ăn do bổn thiếu gia đích...
Nửa câu cuối Khiêm đành phải nuốt ngược trở lại, vội vàng chạy vô nhà vệ sinh nôn ọe trong đó. Cậu vác theo bản mặt phờ phạc đi ra khi đối diện với Dương
- Cái gì mà ngon lắm, ăn như sh** ấy.
- Ngon thật mà.
Ôi thần linh ơi! Khiêm gần như gục ngã hoàn toàn, Có giời mới biết cái món cậu vừa ăn nó kinh khủng cỡ nào, ngọt không ra ngọt, mặn không ra mặn, nói chung một thứ đồ ăn như vậy căn bản không phải là dành cho người mà.
- Thôi đừng ăn nữa.
Khiêm giật phắt bát cơm trên tay Dương, giọng điệu kèm theo ảo não. Dương nhìn cậu mà hai mắt đã đỏ lên. lần này mới là sắp khóc thật sự. Nếu người trước mặt nó là Nam thì tốt quá, nếu như Nam cũng nấu cơm cho nó ăn như vậy, cho dù không ngon nó cũng sẽ ăn hết toàn bộ.
- Hay để tớ đi nấu mì nhé, tuy không nấu được cơm nhưng tớ có thể nấu mì đấy.
Khiêm cười hiền lành rồi đi vào trong khi Dương vẫn đang để hồn mình ở tận đâu đâu. Bóng người con trai lần nữa in vào tầm mắt. Nam đang ở trong bếp nấu mì cho nó đúng không? Nó đúng là người con gái hạnh phúc nhất trên đời này.
Xoảng!
Âm thanh đổ vỡ làm Dương như bừng tỉnh, nó tự vả vào mặt mình hai cái đau điếng, tự thấy hổ thẹn với Khiêm và với cả chính mình.
- Xin lỗi nha, tớ vừa làm rơi cái đĩa đó mà.
Tiếng Khiêm từ bên trong vọng ra, Dương hơi mỉm cười, cũng lớn tiếng đáp lại cậu
- Không có gì đâu.
Nói đoạn, nó lấy một trái nho bỏ vào miệng, ngọt thật mà cũng hơi chát. "Hạo Nam, cậu bây giờ chắc đang hạnh phúc lắm"
Paris, Pháp...
- Nam, em mặc bộ này được không?
- Được
- Chứ còn bộ này.
- Đẹp lắm.
- Vậy cái này thì sao?
- Cũng được.
Hắn cùng Emily cứ một hỏi rồi một đáp như vậy suốt cả buổi mua đồ. Emily vậy mà lại không hề bận tâm tới thái độ thờ ơ của Nam, cũng bởi theo cô, một người chồng tốt là một người chỉ cần đồng ý đi mua đồ cùng vợ mình mà không phàn nàn hay phán xét, thi thoảng còn đưa ra một vài câu đánh giá dù cho anh ấy không hiểu biết về thời trang phái nữ cho lắm. Thế đã cũng là đủ.
Nam ngồi đọc tin tức trong ngày của tờ báo Pháp trong khi Emily lựa đồ, thi thoảng cậu đưa mắt nhìn qua phía cô rồi lại cúi đầu tiếp tục đọc.
- Mama, bộ váy đó đẹp quá.
Giọng nói non nớt của một bé gái khoảng 6-7 tuổi vang lên, hắn đưa mắt ngước nhìn cô bé, lại đặc biệt chú ý đến bộ váy cô bé đang chạm vào, bộ váy màu trắng này nhìn chung được thiết kế khá đơn giản, có in hình mặt trời rất to phía trước. Mặt trời? Trong đầu Nam bất chợt xuất hiện hình ảnh của nó, ánh mắt nó nhìn hắn ở buổi lễ hôm ấy, có lẽ cả đời này cũng không thể quên được.
Hắn không thể phủ nhận hắn yêu Dương nhiều hơn cả yêu bản thân mình, nhưng thế thì sao chứ. Nếu hôm ấy hắn đồng ý cùng Dương quay về, không chỉ hắn, nó, mà cả Emily cũng sẽ lâm vào đường cùng. Emily là một cô gái tốt, chưa kể tới việc hắn không thể làm liên lụy người vô tội, chỉ riêng việc hôn nhân của hai người bất ngờ bị hủy bỏ, thì không C.K mà còn là cả quốc gia Việt Nam sẽ bị ảnh hưởng. Hơn nữa Dương sẽ là tiêu điểm của sự bàn tán, cuộc sống của nó cũng sẽ bị xáo trộn, bức bách đến phát điên.
Buông tay Dương là điều hắn phải làm, cũng là điều duy nhất hắn có thể làm lúc đó.
Ai nói Nam không đau. Đau chứ! Đau nhiều là khác! Nhưng như vậy thì sẽ thay đổi được sự thật hay sao?
Dương và Nam, chìm trong tình yêu, đau khổ cùng tình yêu rồi kết thúc trong ảo mộng cuồng si. Đâu mới là đích đến thực sự cho họ? Chờ đợi phía trước còn bao nhiêu mệt mỏi bế tắc nữa? Nam không biết, Dương cũng không, vậy còn Khiêm...? Vậy còn Emily...?
Chương 20: Học Cách Buông Tay
Choang!- Ô sorry, mình lỡ tay làm vỡ cái bát.
-......
Xoảng!
- Aiiiiii, sao lại rơi được nhỉ?
-.........
-Keng!
- Chết dở, lại rơi nữa.
-.........
Trong căn bếp nhà Dương, cứ một âm thanh đổ vỡ thì lại đến một câu cảm thán của Khiêm, con người này rốt cuộc đi nấu mì hay đi đánh trận vậy không biết. Đang tính vào đó xem sao thì thấy Khiêm tò tò bưng theo xoong mì lớn đặt trên bàn, đoạn lại quay vào lấy bát đũa.
- Lần này chắc sẽ không khiến Dương thất vọng.
Khiêm cười nhăn nhở, còn Dương thì lườm nguýt cậu một cái sắc bén
- Đập vỡ bao nhiêu bát đĩa nhà người ta thế kia còn không làm nên trò trống gì thì tôi khác tống cổ ông ra ngoài đường.
Khiêm sảng khoái cười, rất chu đáo lấy mì vào bát cho Dương. Lúc này nó mới để ý tay cậu mười ngón thì đứt đến chín, chắc lúc thái rau bị cắt vào tay.
- Cái gì đây?
- Có gì đâu.
Khiêm vẫn còn cứng họng chối bay, dứt khoát dút tay mình ra khỏi tay Dương. Nó nhìn Khiêm, vừa bực mà vừa thương, trong lòng cũng có chút xót xa xen lẫn, buông luôn cả bát mì còn nguyên.
- Đi đâu thế?
- Đi đâu là việc của tôi, mắc gì cậu?
Khiêm thấy thế cuống cuồng đứng lên níu tay nó, giọng gã thỏ thẻ như con gái
- Thôi cho tôi xin, là tôi sai. Tôi không cẩn thận nên mới vậy.
- Buông ra.
- Dương đừng giận tôi nữa, tôi chẳng qua cũng vì quan tâm Dương, lần sau chắc chắn sẽ chú ý.
Dương thấy vậy mặt càng tối lại, hầm hầm như muốn ăn thịt người ta đến nơi, nó gắt um cả lên
- Xin xỏ cái gì, có buông ra cho người ta đi lấy hộp dụng cụ y tế không thì bảo. hay là để tôi đạp một phát dính tường không kịp ngấp ngoải luôn.
Khiêm nghe thấy vậy lòng như mở hội, mặt cậu còn tươi hơn cả hoa lan buổi sớm ( Khiếm: So gì không so mà so ta với hoa lan hả con kia. - Idol: Vâng, em biết lỗi)
Nhìn Dương tỉ mẩn dùng băng cá nhân cuốn từng đầu ngón tay cho Khiêm mà cậu sướng hết cả người. Nhưng Dương thì khác, tâm trạng nó rối loạn hơn nhiều, cảm xúc này là giành cho Khiêm sao? Hay thực tế là giành cho người kia? Nó vẫn nhớ tới hắn, vẫn ảo tưởng con người trước mặt là Nam phải không? Như vậy, có công bằng cho Khiêm hay không?
Khiêm đang sung sướng tận hưởng thì thấy ai đó mặt lạnh như tiền nhìn cậu, nó gạt phăng tay cậu ra, hờ hững một câu
- Ra ăn mì đi.
Nhìn 9 đầu ngón tay đều đã được "sơ cứu", Khiêm cũng không thắc mắc về thái độ của nó. Nhưng suốt cả bữa ăn Dương cũng không hé răng một câu nào làm cậu bắt đầu lo lắng
- Dương sao đấy? Bệnh à?
- Đừng quan tâm tôi.
Dương lạnh lùng buông đũa, đứng lên rồi nói tiếp:
- Khi nào về làm ơn đóng giùm cái cửa.
Nói xong thì đi thẳng lên phòng mình ở trên lầu, bỏ mặc Khiêm ngơ ngác phía sau. Cậu lặng lẽ thu dọn, nhưng vẫn chưa nỡ về mà rất khẽ khàng tiến vào phòng Dương. Trông nó ngủ không được ngon lắm, hàng lông mày nhíu chặt, trên trán còn rịn mồ hôi lấm tấm. Cậu ấy gặp ác mộng sao?
Khiêm lấy khăn mặt ướt, cẩn thận dịu dàng lau mồ hôi trên trán Dương, đắp lại chiếc chăn bị nó đạp bung ra, rồi cũng như lúc đầu, lặng lẽ rời đi không chút dấu vết.
Dương tưởng cậu không biết gì sao? Nhưng KHiêm chưa bao giờ quan trọng điều đó. Chỉ cần Dương muốn, Khiêm tình nguyện trở thành Nam, Nam của Dương, ở ngay cạnh Dương chứ không phải Nam ở Paris xa xôi. Công bằng là cái gì chứ? Ăn được không? Nhờ nó mà sống được không? Rất muốn nói với Dương rằng nếu muốn khóc, hãy tựa vào vai cậu mà khóc, rất muốn nói với Dương rằng Khiêm có thể thay Nam, quan tâm chăm sóc Dương thật tốt. Rất muốn nói với Dương rằng hãy cứ ảo tưởng Khiêm là Nam đi, vì điều đó với Khiêm chẳng quan trọng đâu. Thứ quan trọng duy nhất với Khiêm trên đời này, chỉ có mặt trời thôi. Tiếc là, mặt trời đó, chưa bao giờ là của Khiêm, cũng sẽ không bao giờ thuộc về Khiêm.
Cafe "Yên".....
Đúng như cái tên của quán, không khí yên bình dễ chịu lắm. Đối diên nó, Thanh với ánh mắt rất trầm tư, cô cất giọng buồn buồn:
- Minh sang Hàn rồi, nghe nói qua đó du học rồi tiện thể nghiên cứu cái đề án quái quỷ gì đó. Con Thảo cản không nổi, thương bạn trai, xót bạn trai rồi cũng sang đó luôn. Vậy là chỉ còn tao với mày thôi.
- Ừ.
Dương nhẹ giọng, vẻ mặt bình thản, nhưng tay nó khuấy loạn xạ cốc nước ép, hành động này đã tố cáo tất cả.
- Mày với Khiêm thì sao?
- Sao là sao?
- Ơ hay cái con ngu này, thế mày cứ định như thế này suốt đời hả?
- Tao không biết được, rối rắm quá! Có lẽ tính mở một quán nho nhỏ rồi sống vậy thôi.
- Vâng, rồi 3 năm sau, 5 năm sau, mày trở thành con mẹ già khắm khú ế chồng, suốt ngày gắt gỏng như mấy mẹ chợ búa chanh chua. Rồi Nam về nước, tình cờ vô quán mày,vợ đẹp con khôn, tay bồng tay dắt. Lúc ấy chắc Trần Ánh Dương mày hạnh phúc lắm.
Lời Thanh rành mạch, dứt khoát như thể nhỏ đang cố tình sát muối vào vết thương chưa kịp khép miệng của Dương. Dương không trả lời, động tác khuấy nước ép của nó cũng chậm hơn nhiều. Không, phải nói là rất chậm, rồi dừng lại hẳn.
- Tao không quên được Nam. Càng không thể coi Khiêm là Nam, bởi như thế là không công bằng với Khiêm.
- Công bằng cái con khỉ. Trần Ánh Dương dám yêu dám hận mà tao biết vì đâu mà giờ vật vã như con chết trôi này. Cái đứa suốt ngày mạnh miệng, nhe nhe nhởn nhở với bọn tao là "thích thì nhích thôi", "thích thì quất thôi" đâu rồi.
- Xin lỗi.
- Xin lỗi cái c....
Thanh suýt nữa thì văng tục một câu. Cả hai cùng im lặng, không khí xung quanh, quỷ dị đến ngột ngạt, lát sau Thanh là người mở lời trước.
- Yêu được thì bỏ được. Nhớ được thì quên được. Cầm lên được là bỏ xuống được. Vấn đề nằm ở chỗ, mày có muốn làm thế hay không.
Thanh đi rồi, còn lại Dương một mình trong quán. Tối đó, Dương uống rượu say khướt. vừa khóc lóc vừa kêu gào đến đáng thương. Lụy tình? Bi tình? Phải đấy, nó thế đấy. Hai mắt Dương đỏ hoe, tuyệt vọng cùng đau đớn đã lấp đầy tâm trí, cào xé tim nó tan nát đến không còn dạng gì, đúng lúc ấy, Nam xuất hiên, à không là Khiêm mới đúng. Đâu, là Nam mà. Là Khiêm. Là Nam. Dương ôm đầu khổ sở, ước gì cho tất cả chỉ là một giấc mơ, không có Nam, không có Khiêm. Cái gì mà yêu không hối hận, đều giả dối cả. Đau chết đi chứ, hối hận chết đi chứ, mà vẫn phải chịu, mà vẫn cười như con dở hơi, mà vẫn thản nhiên nói không sao. Ôi con bà nó! Trần Ánh Dương, mày điên nặng rồi.
- Dương, đừng như vậy.
Khiêm lặng lẽ ôm Dương vào lòng, đau đớn không kém gì nó. Nhìn Dương như vậy, cậu biết phải làm sao? Ngày mai, có thể không sẽ sang kia dù trói dù bắt dù thòng cũng phải lôi bằng được tên khốn nạn kia về bên nó. Dương đau, Khiêm cũng đau lắm.
Trong khoảng khắc, bỗng nhiên Dương tỉnh táo bất ngờ,, nó đưa tay chạm nhẹ lên mặt Khiêm, cười hiền lành.
- Khiêm, cho tớ tưởng tượng cậu là Nam nhé, 5 giây thôi.
Khiêm đau xót gật đầu, có thứ gì đó chẹn ngang nơi cổ họng khiến giọng cậu lạc đi
- Cho Dương, đừng nói 5s, 5 năm, 50 năm, thậm chí cả cuộc đời này tôi cũng đều cho Dương.
Dương im lặng nhìn người trước mặt, gương mặt này, gương mặt mà đến cả trong mơ nó cũng từng nhung nhớ, gương mặt thân thương này. Dương vùi đầu vào lòng Khiêm, lặng lẽ rơi nước mắt
- Khiêm.
- Ừ.
- Khiêm.
- Ừ.
- Khiêm.
-Ừ
- Cậu có thể hay không, dạy tôi cách buông tay một người.
- Có thể. Nhất định có thể. Tôi sẽ cùng Dương.
Ai đó mỉm cười mà nước mắt tuôn rơi, ngoan ngoãn thiếp đi trong lòng người ta. Cậu vừa đau lòng, lại vừa thấy thương khôn xiết, lặng lẽ bế Dương rời đi.
Chương 21: Đường Vô Tận
Nhiều người nói rằng đi theo đường chân trời thì sẽ tới được thiên đường.
Tất nhiên, rất ít người tin vào điều đó.
Vậy mà một ngày nọ, có chàng thanh niên trẻ quyết định tự mình đi đến thiên đường. Anh đi mãi, đi mãi, cuối cùng, mọi sự nỗ lực đều đã được đền đáp.
Đứng trước Chúa Jesu, giọng anh thành khẩn:
- Thưa chúa, con lặn lội đến tận nơi này là vì muốn hỏi người một chuyện.
Cảm động trước tấm lòng thành của anh, chúa trả lời:
- Ngươi có việc gì vướng bận cứ việc nói ra.
- Miễn là đường thì đều sẽ có đích đến. Đường học đích đến là bằng cấp. Đường duyên đích đến một chữ nợ. Đường đời đích đến là cái chết. Đến đường chân trời đằng đẵng cũng có đích là thiên đường. Vậy tại sao trên con đường dẫn vào tim một người, con đi mãi cũng không đi đến đích.
- Bởi đó không phải là con đường bình thường, nó là một đường đua.
- Đường đua?
Chàng thanh niên kinh ngạc thốt lên, ngài nhìn anh, từ tốn nói:
- Trong đường đua này thắng là thắng, thua là thua, sẽ không có cấp bậc hay thứ hạng nhất nhì. Sở dĩ ngươi không đến được đích là vì có người đã chạm đích trước ngươi. Vì thế mà con đường này vốn không giành để cho ngươi đi.
- Nếu con cố chấp bước vào thì sao?
- Vậy đó sẽ là con đường vô tận trong cuộc đời ngươi.
Con đường vô tận? Con đường không đích đến? Đặt chân vào là xác định cố chấp, song vẫn là cố chấp như vậy thôi. Vẫn mãi cố chấp như vậy...
***
- Mặt trời, chúng ta hẹn hò nhé!
Khiêm ôm bó hoa hồng to tướng đứng trước mặt Dương, nó nhìn cậu, ánh mắt trầm tư thấy rõ
- Không phải đã nói ngay từ đầu sao, cậu không cần tốn công vô ích nữa.
Dương không muốn làm cậu phải tổn thương, nhưng sao nó có thể nhận lời khi mà đối với cậu một chút động tâm cũng không có. Khiêm không phải là Nam, không phải là Nam, cậu có hiểu được nó đã khổ sở như thế nào mới có thể chấp nhận được sự thật đó hay không. Nó xin cậu, xin đừng làm nó khó xử thêm nữa.
- Dương có thể coi tôi là Nam mà.
- Cậu im đi.
Dương lạnh lùng quát lên, đưa cả hai tay túm lấy cổ áo của Khiêm, vẻ mặt lộ rõ tức giận:
- Cậu điên rồi phải không Khiêm? Cứ cho là cậu không quan tâm đến việc làm người thay thế? Vậy còn tôi, còn tôi thì sao? Cậu có hiểu cho cảm giác của tôi, cậu...
Một nửa còn lại bị người trai ở trước mặt bất ngờ chặn lấy, môi Khiêm rất ấm, khi áp lên môi nó thật mềm mại ngọt ngào. Dương đứng bất động, não bộ còn chưa kịp phân tích tình hình hiện tại đã nghe thấy giọng cậu vang lên, thật nhẹ, thật chân tình:
- Tôi yêu cậu.
Dương thất thần nhìn cậu, trong lòng len lỏi một thứ cảm xúc khó gọi tên, trái tim lạnh lẽo bao lâu hình như cũng đang dần tan chảy. Quên Nam thật khó. Chấp nhận Khiêm lại càng khó hơn. Nhưng không phải nó đã hứa rồi sao, đã hứa sẽ buông tay.
Dương lấy ra một vật nhỏ trong túi, thứ mà nó đã chuẩn bị từ lâu lắm nhưng chưa một lần dám đưa cho Khiêm, giọng nó trùng lại:
- Cậu có thật là sẽ không hối hận?
- Đình An Khiêm tớ chưa bao giờ biết đến hai từ hối hận.
- Vậy....
Dương ngập ngừng, đưa tay cài chiếc huy hiệu nhỏ lên áo Khiêm, trên huy hiệu ghi rất rõ ràng tên của cậu.
- Tạm thời cậu có thể đeo nó được chứ? Để tôi sẽ không tự mình nhầm lẫn.
- Dương, thật ra...
Khiêm đinh nói với nó thật ra nó không cần phải tự ép bản thân mình như vậy, nhưng lại sợ Dương giận nên cuối cùng lại ừ lên một tiếng.
Khiêm đặt bó hoa vào tay Dương, đồng thời nắm chặt lấy tay nó kéo đi. Dương duỗi năm ngón tay mình thoải mái trong cái siết tay ấm áp của Khiêm, khóe miệng cong lên một đường vui vẻ. Biết là ích kỉ lắm khi nó coi Khiêm là Nam, nhưng xin trời, hãy để nó ích kỉ một lần này thôi.
Khiêm đưa Dương tới khu vui chơi giải trí thành phố, hai người họ đi tới đâu cũng thu hút được sự ái mộ của những người xung quanh, trông họ đúng thật rất xứng đôi vừa lứa. Dương đòi chơi cắp gấu, Khiêm cười nó trẻ con nhưng lại nhanh nhẹn ra chỗ quầy đổi xèng. Giờ Dương mới phát hiện rằng Khiêm cùng Nam, về khoản cắp gấu thì đúng là một trời một vực. Nam chơi giỏi lắm, lần nào đi với Nam là nó đều tay ôm tay vác cả đống gấu to nhỏ. Thế mà nhìn Khiêm xem, nói là nó đòi chơi mà nãy giờ toàn là cậu chơi thôi.
- Lần này nhất định được.
........
- Thêm một lần nữa.
.......
- Lần này chắc chắn sẽ được.
.......
- Một lần cuối cùng.
Không biết cái "lần cuối cùng" của Khiêm rốt cuộc là lần nào, chỉ thấy cậu trên trán đã lấm tấm mồ hôi, tay áo sơ mi đã sắn hẳn lên cao, ánh mắt dán chặt vào máy trò chơi trước mặt. Trong khoảnh khắc nhất thời, Dương lại lầm tưởng đó là Nam, nhưng khi liếc tới chiếc huy hiệu có chữ "khiêm" được gắn trên áo cậu thì cũng không tránh khỏi nỗi mất mát khó tả.
- Xin lỗi Dương, làm ơn giết kẻ vô dụng như tớ đi.
Khiêm ở trước mặt Dương cúi đầu thành khẩn, nó bật cười, đưa tay vuốt vuốt mái tóc bù xù của Khiêm,
- Đồ ngốc, bắt đền cậu đi mua kem cho tớ.
- Xin tuân lệnh.
Khiêm vui vẻ trở lại, nhanh chóng chạy đến cửa hàng tiện lợi bên kia đường. Dương nhìn theo bóng cậu, rồi lơ đãng nhìn ra xung quanh. Đó là mẹ của Nam sao? Bà ấy đang sang đường, còn có một chiếc ô tô đang lao tới....Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, Dương cứ thế lao về phía đó....
Kittttttttttttttttttt!!!!
- Mặt trời....
Tiếng xe phanh gấp, tiếng Khiêm hét lên, tiếng người ồn ào, mọi thứ hỗn độn một mảng, trước mắt Dương tối sầm...