Truyện teen - Mặt trời lớn cậu còn nợ tôi một trái tim trang 4
Chương 10: Lạnh Nhạt
Rầm!
Thảo kích động đập bàn một cái thật mạnh, sắc mặt nhỏ trở nên u tối, ánh mắt mang theo hàn ý giết người.
- Tên khốn Vương Hạo Nam đó, hắn lại dám…
Minh ngồi cạnh khóe miệng giật liên tục. Cái này gọi là gì đây? Nếu một ngày hắn cũng giống Vương Hạo Nam thì không phải sẽ hoàn toàn mất mạng dưới tay người con giá này sao?
- Thôi bỏ đi.
Giọng Dương trầm xuống, nếu không phải họ tận mắt chứng kiến Dương là người nới câu đó thì thật sự không ai dám tin. Mặt trời thế nhưng lại có thể mang tâm trạng nặng nề như vậy.
- Mày không thế để như vậy.
- Đã bảo thôi đi.
Lần này thì dương thật sự tức giận. Minh liếc qua nó, bộ dạng của nó bây giờ của nó còn đáng sợ hơn cả Thảo ban nãy. Ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay nắm chặt li cà phê còn đang bốc hơi nóng.
- Trời ơi Dương, mau bỏ tay ra, mày bị bỏng mất.
Thanh hốt hoảng đưa tray về phía nó nhưng ngay lập tức bị Dương gạt mạnh một cái, giọng nó rất bất cần.
- Mặc kệ tao.
Không gian chìm vào im lặng, không ai muốn nói thêm gì nữa, họ đều đang theo đuổi dòng suy nghĩ của riêng mình.
Được một lúc nó buông li cà phê trong tay ra, hai lòng bàn tay đều đã sưng đỏ, đau rát. Lại đưa tay đổ toàn bộ cà phê trong li xuống chậu hoa bên cạnh, giọng nó có phần lạnh nhạt.
- Cà phê đổ hết rồi, muốn lấy lại thì phải làm sao?
Ba người bên kia lập tức bị câu này của nó thu hút. Đổ hết rồi? Muốn lấy lại? Đúng. Muốn lấy lại thì phải làm sao? Họ cùng cau mày, nhăn mặt, ai cũng bày ra dáng vẻ rất tư lự. Dương hướng mắt nhìn ra bên ngoài, không xác định được tâm trạng của bản thân bây giờ là gì, chỉ biết nó không tốt.
- Thì gọi li khác, đúng là một lũ ngốc.
Nó bất ngờ đứng dậy, bỉ lại một câu vô thưởng vô phạt kèm theo một tiếng cười giễu cợt rồi tiến thẳng ra ngoài.
Ba người ở lại sau khi ngơ ngẩn một hồi thì đồng thanh gầm lên hai chữ: “Mặt trời…..!”
Một tháng trôi qua nhanh chóng, nhanh như cái cách nó tự ổn định tinh thần của mình. Trần Ánh Dương, nó thật sự đã bật chế độ “don’t care” với Vương Hạo Nam hắn. Với nó ý mà, bình thường thôi, ăn khỏe, ngủ khỏe, chơi khỏe, giống như trước kia, khi mà cuộc sống của nó chưa từng tồn tại ba chữ “Vương Hạo Nam”. Nhưng mà nó không hề biết rằng, có một đã không thể chịu đựng nổi mà phát điên đến nơi rồi.
- Mặt trời!
- Cậu có việc gì sao?
Lại là câu này. Nam có chút bất mãn tiến lên nắm chặt tay nó, gằn giọng:
- Cậu không thể nói câu gì khác sao?
- Có việc gì sao?
- Câu khác.
- Việc gì?
- Câu khác.
- Gì?
- …….
Nam á khẩu, thực sự cảm thấy bất lực trước cô nhóc bướng bỉnh này.
- Mặt trời, cậu giận tôi sao?
- Tôi không có lá gan đó.
Nam không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ trút ra tiếng thở dài, buông tay nó rồi cứ thế quay người bỏ đi. Bóng dáng hắn xa dần, lạnh lẽo và có phần đơn độc….
Thế nhưng ra khỏi trường học, hắn dường như trở thành một con người hoàn toàn khác. Hay phải chăng đây mới là con người thật của hắn và hắn chỉ khác với một người duy nhất thôi: Trần Ánh Dương – mặt trời lớn, người duy nhất không biết được hắn lạnh lùng cỡ nào, thủ đoạn tàn nhẫn cỡ nào, người duy nhất có lá gan và có quyền đặt ba chữ “Vương Hạo Nam” đạp ở dưới chân.
- Cậu chủ.
Hai người đàn ông cao lớn trong bộ vest đen kính cẩn cúi đầu khi trông thấy hắn, một trong số họ còn đưa tay mở cửa.
- Cô ta đâu rồi?
- Vẫn không chịu ăn và còn…
Hắn ta bỏ dở câu nói, có chút e dè nhìn cậu chủ của mình.
- Còn gì nữa?
- Không ngừng chửi cậu.
- Rất tốt.
Nam cười nửa miệng đưa ra câu đánh giá, điệu cười này thế nhưng lại dễ dàng làm cho hai người vệ sĩ cảm thấy run sợ. Điệu cười này chính là đại diện cho một âm mưu tàn ác mà cậu chủ của họ sẽ thực hiện.
Hạ Bảo Nhi! Cô sống lâu hơn tôi tưởng.
Cánh cửa khép lại, Nam nhìn chăm chú vào người con gái co người ở góc phòng, hai chân đều bị xích lại bởi một dây xích lớn.
Vương Hạo Nam, anh là đồ tồi, anh…
Nửa câu cuối cùng cô buộc phải nuốt ngược trở lại, cơ miệng co rút đau đớn, cánh tay rắn chắc của hắn lại không ngừng siết chặt.
Tôi là đồ khốn hay cô là đồ ngu. Hạ Bảo Nhi, cô nghĩ tôi ngu đến mức không biết mình đã lên giường với ai sao? Cô nghĩ tôi ngu tới mức yêu loai người như cô? Cô xứng sao?
Giọng nói đanh thép không hề có ý cho đối phương phản kháng. Còn muốn được làm thiếu phu nhân sao? Hạ Bảo Nhi cô nghĩ cũng đừng nghĩ.
Vương Hạo Nam, nếu không phải anh lừa tôi, nói những lời ngon ngọt dụ dỗ tôi lấy hợp đồng và đĩa CD của ba tôi cho anh, nếu…
Câm miệng.
Những thứ anh cần tôi đều đã đưa cho anh, anh còn muốn điều gì?
Hạ Bảo Nhi tiếp tục ngoan cố, ánh mắt trừng lên đầy căm phẫn. Cô quá ngu ngốc nên mới tin những lời hắn nói.
Cô hỏi tôi muốn gì?
Hắn nhìn cô nở ra nụ cười lạnh lẽo, giọng nói lại càng thêm lạnh lẽo:
Hạ Thị sụp đổ. Thế nào?
Cái gì?
Hạ Bảo Nhi, những thứ cô đưa cho tôi chính là bằng chứng về những vụ làm ăn phi pháp của Hạ Thị, một tập đoàn như vậy không nên tồn tại làm gì.
Anh…
Điều thú vị là ở tập cuối bộ phim không phải sao?
Hắn bỏ lại câu nói, mặc kệ những lời đay nghiến chửi mắng thậm tệ của Hạ Bảo Nhi, cao ngạo rời khỏi phòng. Tất nhiên, trong bộ phim này, tập đoàn Kim Ngọc của Lưu gia cũng không tránh khỏi lien quan.
Cạch!
Cửa phòng đóng lại, giọng nói trầm khàn truyền ra mệnh lệnh:
Liên hệ với người của toà soạn, ngày mai mở cuộc họp báo.
Chương 11: Tôi Muốn Cậu Hạnh Phúc
Thiếu gia Vương Hạo Nam mở cuộc họp báo công bố các bằng chứng về những vụ làm ăn phi pháp của Hạ Thị cùng tập đoàn Kim Ngọc. Chủ tịch Hạ Thị là Hạ Văn Trường và Lưu tổng bị áp giải về đồn điều tra, tài sản bị đóng băng. Chỉ trong một ngày, hai tập đoàn có tiếng đã hoàn toàn mất chỗ đứng, giá cổ phiếu lên xuống liên tục, nhiều nhà doanh nghiệp từng liên thủ với hai tập đoàn này cũng không tránh khỏi liên quan.Dương ôm điều khiển ngồi ở sô pha chuyển kênh liên tục, kênh nào cũng là nói về tin tức doanh nghiệp. Tiếng chuông điện thoại reo vang không ngừng
- Alo
-....
- Ừm. hiểu rồi
-.....
- Biết rồi, tao đi xin lỗi là được chứ gì?
-.....
- Khổ lắm, đã bảo biết rồi.
Tắt điện thoại, nó có chút mệt mỏi để sang một bên, là Thảo gọi tới. Nó đã hiểu lầm Nam, Nam làm mọi chuyện cũng chỉ vì muốn thay nó đòi lại công bằng thôi sao? Nhưng nó đâu có kêu Nam làm như vậy. Khẽ thở dài một tiếng, Dương với lấy điện thoại bấm số gọi, nó hẹn Nam ở cổng công viên Á Đông.
- Tôi xin lỗi.
Dương cúi đầu thành khẩn, cất giọng lí nhí, hai má đã chuyển hồng.Nam khựng người, bước chân theo đó mà dừng lại. Hắn quay đầu nhìn Dương chăm chú, đáy mắt không rõ là bất ngờ hay vui sướng.
-Cậu nói gì cơ?
-Tôi xin lỗi. Dương vẫn cúi gằm mặt, hai tay nắm chặt vào nhau đến nóng bừng.
-Nói lại lần nữa!
-Tôi xin lỗi, xin lỗi, tôi đã hiểu lầm cậu.
Hắn tiến lại gần Dương hung hăng nắm lấy tay nó kéo về phía chiếc ô tô đang đỗ ven đường của hắn, lạnh lùng ấn nó vào trong xe. Chiếc xe lao đi điên cuồng, Dương sợ đến nỗi tim muốn nhảy vọt khỏi lồng ngực, chân tay run rẩy rụng rời.
-Xuống xe! Nam nói như ra lệnh. Nó ổn định tinh thần vừa chấn động, mở cửa xe bước xuống.
Bất ngờ. Sửng sốt. Vui sướng. Cũng không biết cảm giác bây giờ trong nó là gì. Chỉ biết nó thực sự choáng ngợp trước khung cảnh như vậy. Một cánh đồng hoa. Phải! Đúng là một cánh đồng hoa hướng dương vàng rực đang ở ngay trước mắt nó. Dương đưa tay chạm vào một bông hoa gần mình nhất để chắc chắn rằng không phải nó đang đứng trước một chiếc tivi cỡ vài trăm inch nào đó vừa mới được sản xuất trên thế giới. Cánh hoa mềm mại nằm gọn trong tay nó, đâu đây còn thoang thoảng chút hương hoa trong lành. Chân thực và sống động quá. Đây là sự thật. Bức tranh đẹp đẽ này là thật.
-Tôi biết cậu sẽ thích.
Nam không biết đứng cạnh nó từ bao giờ, bất ngờ lên tiếng. Nó không trả lời, đưa mắt nhìn người con trai bên cạnh. Còn hắn lại đang hướng về cánh đồng hoa trước mặt. À không. Có lẽ không chỉ dừng lại ở cánh đồng hoa kia, mà còn xa xôi vô định hơn thế. Hai tay bỏ túi quần. Dáng vẻ bình thản mà cô độc.
-
Giọng Dương đều đều. Người ta đều nói nó khi đã yêu thủy chung như hoa hướng dương, dù cho đó có là sự thủy chung đến ngốc nghếch khờ dại, nhưng khi hết yêu cũng sẵn sàng làm mặt trời vô tình. Lạnh lùng, xa lạ, là thứ mà người khác khó có thể chạm tới.
-Nam
-Ừ
-Nam
-Ừ
-Nam
-Ừ
Hai người cứ một gọi một trả lời như vậy không biết bao nhiêu lần. Nếu hắn nhớ không nhầm thì nó cũng đã từng như vậy, nhưng không phải gọi tên hắn mà là tên một người con trai khác. Cách lặp đi lặp lại tên một người khiến nó có cảm giác an toàn, khiến nó chắc chắn được rằng người ta vẫn đang ở bên cạnh nó. Không lẽ...nó đang sợ mất hắn ư? Không lẽ hắn quan trọng với nó? Nghĩ đến đây, hắn không tự chủ mà nở ra nụ cười.
-Trong tivi khi xuất hiện một khung cảnh lãng mạn như vậy, nữ chính sẽ chạy giữa cánh đồng hoa, dây cột tóc sẽ tuột, gió thổi bay làn tóc dài óng mượt, nam chính sẽ ngắm nhìn cô ấy. Còn nếu không phải như vậy thì nam chính và nữ chính sẽ ngồi cạnh nhau, cùng nhìn ngắm cảnh đẹp, ánh mắt trìu mến đầy yêu thương. Còn không phải thế thì cũng là hàng tá những thứ vân vân và mây mây gì đó. Nói chung toàn là lãng mạn cả.
Giọng nó nhẹ nhàng, rất khó để nhận ra sự xót xa trong đó. Khi ấy nó đã ước, nếu như nó và Duy cũng có thể như vậy, luôn luôn lãng mạn, luôn luôn hạnh phúc. Đáng tiếc, hai người vốn là hai người độc lập, đang diễn hai bộ phim độc lập cho riêng mình. Có nó không có Duy. Có Duy không có nó.
-Nào, lên đi. Nam cất lời, đồng thời khom lưng xuống trước nó. Dương thoát khỏi dòng suy nghĩ, tròn mắt khó hiểu:
-Gì cơ?
-Tôi nói cậu nhảy lên đi. Chúng ta sẽ tạo ra một bối cảnh khác của nam chính và nữ chính khi đứng trước cánh đồng hoa.
Nó mỉm cười, nhảy phóc lên lưng hắn, đôi cánh tay mảnh khảnh vòng qua cổ hắn. Nam bất chợt cảm thấy cả người nóng ran, trái tim như nhảy múa trong lồng ngực. Cố gắng áp chế cảm xúc kích động, cõng nó đi dọc theo cánh đồng hoa.
-Bắt gặp khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, nam chính sẽ cõng nữ chính đi dọc theo nó, họ cùng nhau ngắm nhìn, cho dù nữ chính thay vì mềm mại mỏng manh lại là một con nhóc lanh chanh, côn đồ, bạo lực. Sao? Có lãng mạn không?
-Ừ. Dương che miệng cười khúc khích. Đúng là lãng mạn!
-Hoa hướng dương giống như mặt trời vậy. Mỗi bông hoa đều rất rực rỡ. Rất đẹp.
Nó đưa ra câu đánh giá, rồi rất tự nhiên gục vào vai hắn. Cảm giác này yên bình đến nỗi nó muốn thời gian mãi mãi ngưng đọng ở đây.
-Ừ.
Có trời mới biết, đối với Nam, cô nhóc đang ngoan ngoãn trên lưng hắn lúc này còn đẹp hơn hàng trăm hàng nghìn đóa hướng dương trước mặt.
Nam và nó trở về khi trời đã tối hắn. Chiếc xe dừng lại trước chung cư Bảo Minh.
-Lên nhà đi.
-Cậu về đi rồi tôi lên
-Cậu không lên là tôi không về.
-Cậu không về thì tôi không lên.
Haizzz... Hắn thở dài ngán ngẩm. Đúng là bó tay với cô nhóc cứng đầu này.
-Được rồi, được rồi, tôi về là được chứ gì. Dứt lời hắn xoay người, mở cửa xe toan bước vào trong thì nghe nó hét lên:
-Khoan đã!
-Sao vậy?
-Hôm nay, tôi...à thật ra, cậu...
Cốp! Ui da!
Dương xoa xoa cái trán đau điếng do bị hắn cốc vào một cái thật mạnh. Nó nhăn mặt, uất ức nhìn người con trai trước mặt, hai má đỏ bừng vì giận dữ.
-Học đâu cái thói ấp a ấp úng thế? Có gì nói nhanh đi chứ.
-Đáng ghét! Cậu...
-À hay là cậu yêu tôi rồi đúng không? Không sao không sao, nếu cậu nói ra tôi có thể xem xét cho cậu làm người tình thứ n của tôi
-Cái gì? Cậu điên sao? Tôi mà lại thèm đi yêu cái hạng người vừa biến thái lại sở khanh như cậu sao?
Dương nổi khùng, nói như hét vào mặt hắn rồi xoay người chạy biến. Nam cười một tràng sảng khoái nhìn theo cái bóng dáng nhỏ nhắn khuất dần. Lúc hắn hoàn toàn rời khỏi tầm mắt cũng là lúc tiếng cười nhạt dần rồi tắt hẳn. Không gian chìm vào tĩnh lặng. Lạnh lẽo và im lìm như chính lòng hắn.
-Mặt trời! Tôi làm tất cả cũng chỉ vì muốn cậu hạnh phúc
Còn lí do vì sao hắn làm thế. Bản thân hắn không biết cũng chẳng thèm bận tâm. Riêng có một điều hắn dám chắc chắn: nó hạnh phúc, hắn hạnh phúc gấp đôi, nó đau khổ, hắn đau đến tê dại.
Chương 12: Người Thứ Ba
19h30’...
Mưa. Mưa ở Los Angioles. Mưa suốt ba ngày. Đối với một người xa quê, mưa càng làm cho nỗi nhớ trong lòng thêm cồn cào dữ dội.
Trong căn phòng sa hoa, cô gái ngồi an tĩnh trước tách cà phê đã nguội lạnh. Một đợt gió lạnh bất ngờ thốc vào làm cánh cửa sổ chưa khép chặt mở tung.
Xoảng!
Cô tiến lại gần nơi vừa phát ra thứ âm thanh đổ vỡ sắc bén, đôi mắt đẹp hút hồn nhìn chăm chú vào những mảnh pha lê vương vãi trên mặt đất. Quả cầu pha lê vỡ vụn. Còn có tượng cô dâu chú rể cũng bj tách làm đôi, mỗi người về một phía.
Cô cười khấy. Khen thay cho một món đồ cả đời cô trân quý, đến lúc vỡ mà cũng vỡ sao khéo thế. Cô quỳ gối trên sàn, đưa tay gom lại những mảnh vụn. Có chút nhói, máu gỉ ra nơi đầu ngón tay, vừa đưa lên miệng, vị mặn và tanh nồng tan vào đầu lưỡi.
Có một thứ giống như nước, nhưng rất mặn và chát.
Có một thứ giống như nước, nhưng được cấu tạo bởi nỗi đau.
Có một thứ giống như nước, nhưng vô hồn.
Có một thứ mang tên nước mắt, giống như nước nhưng lại là nỗi đau, mặn chát vô hồn vỡ òa trên khuôn mặt luôn phảng phất nét kiêu ngạo. Người ta chỉ khóc khi người ta đau. Và giờ, cô đau.
Ngược dòng kí ức...
-Nam, em muốn quả cầu đó!
Vân níu cánh tay Nam nũng nịu, ánh mắt vẫn dán chặt vào quả cầu pha lê lấp lánh ở phía xa. Nam nhìn sang, rõ ràng thấy được quả cầu được đặt ở vị trí cao nhất, bên cạnh là cô MC duyên dáng đang tươi cười nói gì đó với những người xung quanh. Nếu hắn đoán không nhầm ở đó chắc chắn đang chuẩn bị diễn ra một cuộc thi và quả cầu kia được coi như phần thưởng.
-Nam, em thích quả cầu đó mà
-Được rồi
Nam cưng chiều véo nhẹ lên mũi cô, rồi ôm cô tiến về phía trước
“Chào mừng các bạn đến với Loveway, trò chơi giành riêng cho các cặp đôi của chúng ta. Thể lệ trò chơi rất đơn giản, các boy của chúng ta sẽ phải bế bạn gái của mình lên xuống chiếc cầu thang phía tay trái của tôi liên tục 10 lần. Ai hoàn thành nhanh nhất sẽ là người chiến thắng và giành được phần thưởng là quả cầu pha lê được làm thủ công hết sức tinh xảo và khéo léo ở đằng kia. Có bạn nào muốn tham gia không ạ?”
Giọng cô MC lanh lảnh vang qua micro, phía dưới sôi nổi hẳn lên, ai cũng hào hứng muốn được tham gia trò chơi.
Mà ở bên này, Vân đã nóng lòng đến chân tay luống cuống. Loveway? Con đường tình yêu? Nam nghĩ ngợi, rồi đột ngột nhìn sang người con gái bên cạnh, nắm tay cô mỉm cười:
-Trò chơi này là giành riêng cho chúng ta. Dứt lời liền kéo cô chạy như bay đến trước khán đài.
-Tôi tham gia.
MC quay về phía phát ra giọng nói, bắt gặp gương mặt nam hết sức tuấn mĩ thì không khỏi cảm thán. Mà cô gái bên cậu cũng dung nhan phi phàm, đúng là chỉ có thể dùng bốn từ “trai tài gái sắc” để miêu tả. Mất ba giây định hình cô mới hoàn hồn, vui vẻ mời hai người lên cạnh mình. Tiếp theo đã nhanh chóng chọn được ba cặp đôi nữa.
“ Mọi người hãy chú ý, sau tiếng còi của trọng tài, cả bốn cặp đôi sẽ cùng xuất phát. Ở đây chúng tôi có năm trọng tài, một trọng tài chính và bốn trọng tài còn lại mỗi người chịu trách nhiệm theo dõi một cặp đôi của chúng ta. Thể lệ cuộc thi như đã nói ở trên. Để tiết kiệm thời gian của mọi người, tôi sẽ không dài dòng thêm nữa. Nào, mời trọng tài.”
Bước ra cạnh cô là một người đàn ông trạc 30 tuổi, gương mặt phúc hậu, miệng ngậm một cái còi, tay trái giơ cao để ra hiệu số đếm. Khán giả phía dưới cùng đồng thanh hô vang: “3...2...1 Tuýt!!!!”
Tiếng còi vang lên, Nam bế cô gái của mình chạy như bay, mỗi bước chiếm tới 2 bậc thang. Vân nhắm chặt mắt ôm cổ hắn, cả người run lên:
-Nam...em sợ ngã...
Nam dù đang tập trung hết tinh thần và sức lực nhưng vẫn không khỏi bật cười, ánh mắt nhìn cô tràn đầy yêu thương
-Ngốc! Không phải chúng ta đang đi con đường tình yêu sao? Có anh bên cạnh, em còn sợ điều gì?
-Nam, anh sẽ đi đến cuối cùng đúng không?
-Không.
Nam dứt khoát, cảm nhận thân thể nhỏ bé trong lòng mình trở nên run rẩy mạnh mẽ hơn, hắn cười dịu dàng:
-Là chúng ta sẽ đi đến cuối cùng
Cứ như thế suốt mười lượt lên xuống cầu thang, họ cùng giữ im lặng, âm thầm truyền cho nhau niềm tin cùng tình yêu cuồng nhiệt .
Chân Nam vừa chạm xuống bậc thang cuối cùng cũng là lúc tiếng còi trọng tài vang lên.
Vân mở mắt, bắt gặp gương mặt đẫm mồ hôi đang ở ngay sát mặt mình. Chiếc áo sơ mi của hắn ướt đẫm mồ hôi, trái tim co rút kịch liệt trong lồng ngực. Nam cố gắng ổn định hơi thở, cúi xuống thì thầm bên tai cô:
-Em rất nặng!
-Anh!
Vân đỏ bừng mặt, đánh mạnh vào người hắn, không ngừng giãy giụa, nhưng vì dùng sức hơi quá nên cả hai cùng ngã lăn ra đất, cùng bật cười thật to. Và họ chiến thắng, giành được phần thưởng là quả cầu pha lê độc nhất vô nhị kia. Kỉ niệm ngọt ngào ấy lưu trọn trong một buổi chiều thu.
Nhưng rồi cũng vào một buổi chiều thu vắng lặng.
-Tại sao?
Nam nhìn cô chăm chú, ánh mắt u tối không rõ là ngạc nhiên, tức giận hay đau lòng. Vân cũng nhìn thẳng vào đôi mắt của người con trai trước mặt. Cô giờ đang khoác trên người dáng vẻ kiêu ngạo của một thiên kim tiểu thư thật sự.
-Em vốn muốn được trở thành một ngôi sao quốc tế, anh cũng biết mà phải không? Giờ có người tạo điều kiện cho em dễ dàng đạt được ước mơ đó, em không thể...
-Vậy tại sao phải chia tay?
-Phía công ty quản lí nói em phải cam đoan là không có bạn trai, hoặc nếu có thì...em chỉ được phép chọn một thôi Nam à, em xin lỗi.
Vân xoay người rất vội, chưa kịp bước đi đã bị kéo trở lại. Nam mạnh mẽ ôm cô vào lòng, giọng hắn trầm hẳn như đang che dấu bi thương.
-Đừng đi!
Môi hắn áp xuống môi cô. Điên cuồng chiếm hữu.
Chát! Nam đứng thất thần nhìn người con gái trước mặt, lại vô thức sờ lên má trái đang tê dại đi của mình. Không cần nhìn cũng biết chắc là đã in đủ một bàn tay trên đó.
-Anh điên rồi sao? Lỡ như có ai nhìn thấy thì tôi phải làm sao? Vương Hạo Nam, chúng ta đã không thể bên nhau nữa. Anh có hiểu không? Tôi muốn chia tay. Anh có hiểu không? Tôi không thể đem tương lai của mình ra đặt cược cùng anh. Tôi không thể để nó bị hủy hoại chỉ vì tình yêu của tôi và anh. Tôi không cần anh. Không cần tình yêu này.
Vân nói như hét, rồi lạnh lùng bỏ đi. Hắn nhìn theo bóng dáng cô xa dần, khuất hẳn sau con hẻm nhỏ. Họ chính thức chia tay. Giờ Nam mới biết, thật ra gió thu cũng rất lạnh. Thực sự là rất lạnh. Bởi nếu không lạnh sao chỉ một làn gió rất nhẹ thổi qua cũng có thể làm tim hắn run rẩy, hô hấp cũng trở nên khó nhọc.
Sau chia tay, Nam say rượu một đêm sống dở chết dở rồi từ đó không bao giờ nhắc lại chuyện cũ nữa. Không đau lòng, không chán nản. Nhưng tuyệt nhiên hắn trở nên lạnh lùng và buông thả đến đáng sợ.
Sau chia tay, Vân sang nước ngoài, chuyên tâm xây dựng sự nghiệp, từng bước trở thành một ngôi sao quốc tế. Cũng giống như bao siêu sao khác, cô sở hữu vẻ bề ngoài hút hồn, gương mặt và ánh mắt đều phảng phất nét kiêu ngạo. Cách nói chuyện vô cùng ngọt ngào và khôn khéo.
Vậy là cũng đã ba năm rồi...
Cốc! Cốc! Cốc!
Tiếng gõ cửa đưa suy nghĩ của cô trở về thực tại. Cô ngồi lại tên sô pha, giọng nói thanh thoát:
-Vào đi.
-Shaly, đây là lịch trình tuần này của chị.
Cô thư kí trẻ bước vào, miệng tươi cười đưa cho cô một tập giấy được kẹp ngay ngắn.
-Linda, cô hãy đem tất cả các lịch trình ở đây hủy bỏ, rồi đặt ngay một vé về Việt Nam trong ngày mai.
-Sao ạ?
-Nói sao thì cứ làm vậy đi.
-Vâng.
Linda cúi đầu chào rồi bước ra khỏi phòng. Còn lại mình cô, căn phòng lần nữa rơi vào im lặng. Ngày mai trên trang nhất của các tờ báo trong nước và quốc tế nhất định có tin giật gân: “Siêu sao Shaly trở về Việt Nam đồng thời tiết lộ thân phận thật sự của mình”
Cô nhắm mắt, môi mỏng khẽ nhếch, cười mà như không, giọng nói nhẹ nhàng tựa gió: “Nam, đợi em...”
***
-Này mặt trời!
-Hửm?
Dương nhẹ giọng, cũng không thèm nhìn hắn lấy một cái, chỉ cắm cắm cúi cúi vào đống đồ ăn trước mặt
-Cậu nhìn tôi một cái không được à?
-Không
-...
-Cậu không thấy tôi đang bận ăn à?
-À phải, cậu bận như thế nên chắc tối nay không có thời gian đi xem phim cùng tôi đâu nhỉ?
-Gì cơ? Đương nhiên là có chứ.
Nhìn bộ dạng hồ hởi của Dương, hắn bật cười:
-Ờ, thế tối nay 7h30’ ở Lotte cinema.
-Ok
Buổi tối tâm trạng Dương cực kì thoải mái, sau khi chôn xác trong nhà tắm nửa tiếng đồng hồ mới lộ bộ mặt ra phòng khách. Hiện tại vẫn chưa đến giờ hẹn với Nam nên nó có thể coi tivi một chút. Đưa tay với lấy chiếc điều khiển trên bàn, vừa hay mở đúng kênh báo tin.
“Hôm nay vào lúc 8h30’ sáng, siêu sao quốc tế Shaly đã khởi hành chuyến bay từ Los Angeles về Việt Nam. Trong buổi phỏng vấn vào hồi 3h30’, Shaly đã tiết lộ tên Việt Nam của mình là Hứa Nguyên Vân – cô thiên kim tiểu thư duy nhất của Hứa gia, đồng thời cũng là người thừa kế tập đoàn A.M”.
Trên tivi phát lại clip lúc siêu sao Shaly ở sân bay, hai vệ sĩ cao lớn đang giải tán mọi người để mở lối giúp cô.
-Oa! Cô ấy đẹp thật!
Dương cảm thán, đối với cô gái được mệnh danh là “nữ hoàng showbiz” kia vẫn không khỏi sùng bái. Cô ấy cũng mới chỉ bằng tuổi nó thôi mà, vậy mà đã có được những thành công to lớn như thế. Tiền bạc, quyền lực, sắc đẹp, không thiếu thứ gì. Ôi ôi! Ông trời còn có công bằng không? (Trời: Trời nói cấm cãi, Dương: vãi cả trời)
Đồng hồ điểm đúng 7h, Dương tắt tivi, quay về phòng chuẩn bị đến chỗ hẹn với Nam.
Trong khi đó, trước cửa Lotte cinema, Nam một tay cầm hai vé xem phim, một tay ôm một túi đồ ăn nhanh, toàn là những món Dương thích nhất.
-Nam...!
-Cô là...?
Nam nhìn chăm chú vào người con gái vừa xuất hiện trước mặt mình.
-Nam, anh không nhận ra em sao?
Nam trầm lặng, người con gái này phảng phất chút quen thuộc, hắn cố lục lọi trong kí ức của chính mình. Một bóng dáng rất nỏ xuất hiện trong suy nghĩ. Một giọng nói, một tiếng cười và một loạt những mảnh ghép vỡ vụn. Nam bật cười tự giễu, khàn khàn kêu lên một tiếng: “Vân”.