- Đã như vậy Thì ngại gì mà không cho người ta ngắm. - ThẾ Huy vừa nói vừa vuốt máy tóc undercurt lên không quên kèm theo 1nụ cười để lộ ra chiếc răng khểnh.
2 tiết đầu, nó gục xướng và ngủ luôn. Giáo vien dạy Văn thấy vậy cũng chả nói gì. Vì đã rút kinh nghiệm từ vụ cô Mỹ Lệ.
* Reng...reng...reng...*
- Hạ Băng, thức dậy đi. Ra chơi rồi. - Hy lay nó dậy.
Nó không trã lời.
- Hạ Băng! Mày sao vậy? - Hy hơi lo.
Hy đặt tay lên trán nó. Trán nó rất nóng. Hy lo lắng móc điện thoại ra.
*Tao vẫn là tao từ khi sinh ra đến bây giờ...
Vẫn kiên cường, vẫn chịu đựng dù cho cuộc sống tao cực khổ...*
Hắn, Vĩnh Kỳ và Thế Huy đang ngòi trên lớp, nghe tiếng chuông điện thoại, hám lấy điện thoại ra.
- Alô, có gì không Hy. - Hắn hỏi.
- 2 ơi, con Hạ Băng nó bị gì này. - Giọng Hy hơi lo.
- Hạ Băng cô ấy bị gì? - Hắn hốt hoảng.
Thế Huy nghe vậy cũng hốt hoảng theo.
- Cô ấy bị gì?
- Nó... Nó nóng như lửa đốt ấy, em gọi cỡ nào cũng không chịu dậy. - Hy sợ hãi.
- OK, đợi xíu, 2 xuống lớp em liền.
Nói xong hắn cúp máy quay sang 2 thằng bạn.
- Hạ Băng bị sốt, 2 đứa bây đi xuống lớp đưa cô ấy đi bệnh viện với tao đi. - Hắn có vẻ gấp gáp.
- Rồi OK, đi lẹ đi. - Thế Huy và Vĩnh Kỳ cùng nó
Chương 7: LO LẮNG
Cả 3 lập tức chạy xuống 10A3. Vừa thấy họ cả đám nữ sinh hét lên. Hắn chả để ý. Đi thẳng vào lớp. Thấy nó đang gục trên bàn. Còn Hy ngồi kế bên lo lắng:
- Hạ Băng cô ấy sao? - Hắn và Thế Huy cùng hỏi.
- Nó bị sốt rồi thì phải. Cả người nó nóng như lửa đốt - Hy lo lắng
- Được rồi, đưa cô ấy đến bệnh viện đi - Vĩnh Kỳ lên tiếng.
Ngay lập tức hắn bế nó lên, chạy ra cổng. 3 người còn lại chạy theo sau. Cả đám nữ sinh còn lại thì rất ganh tị với Hạ Băng. Lúc này chiếc Mescerdes của hắn. Thế Huy nhảy vào lái xe. Còn hắn thì ngồi phía sau ôm Hạ Băng. Hy và Vĩnh Kỳ vô cùng lo lắng.
- Cậu chạy nhanh lên đi Thế Huy. Chạy gì như rùa vậy?? - Hắn hơi bực.
- OK, 5p sau sẽ tới bệnh viện. - Thế Huy cũng rất lo lắng.
Cậu ta phóng nhanh hết ga. Khiến người đi đường cũng phải sợ. Trong lòng Thế Huy nghĩ thầm.
- Em không được có gì nha. Không có em tôi sống không nỗi đâu.
Đậu trước bệnh viện. Hắn bế HẠ BĂng chạy thẳng vào phòng cấp cứu. CẢ 4 người ngồi ở ngoài lòng nóng như lửa đốt.
Bác sĩ bước ra.
- Cô ấy có sao không bác sĩ. - Cả 4 cùng nói.
- Không sao, cô ấy chỉ bị sốt thôi, cho tịnh dưỡng một thời gian sẽ khỏe thôi. - BÁc sĩ nói.
- Vậy đưa về nhà chăm sóc được không ạ. - HẮn hỏi.
- Được chứ, nhưng phải cho uống thuốc đúng giờ. - Bác sĩ đáp.
- Dạ vâng.
Cả 4 thở phào nhẹ nhõm.
Tại phòng hồi sức.
- EM làm sao để vào bệnh viện hay vậy?? Hắn cười.
- Ơ hay, em có muốn vào đâu. - Nó bí xị.
- Thôi được rồi. Hạ Băng, mày đến nhà tao ở một thời gian đi. Mày cần được chăm sóc mà bây giờ 3 mẹ mày không có nhà, ở nhà tao là tốt nhất. - Hy nói.
- Ờ đúng, - HẮn nói.
- À mà Vĩnh Kỳ và Thế Huy 2 đứa tụi bây đến ở chung lun đi cho vui. - Hắn nói.
- Ờ được đấy. - Vĩnh Kỳ cười.
- Ok, tớ thì sao cũng được. - Thế Huy nói.
______________________________________________
Chiều tại nhà hắn
Lúc này Hạ Băng đã được xuất viện, đến nhà hắn. Nhược Hy dắt nó lên phòng hắn để nằm nghĩ.
- Ủa đay là phòng của ai? - Nó hỏi.
- Phòng của 2 tao đấy. - Hy trã lời.
- Wow, anh ta cũng ngăn nắp nhỉ, cũng có khiếu thẩm mỹ. - Nó cười.
- Thôi mày ngủ xíu đi, mày còn hơi yếu đó. - Hy quan tâm nó.
Nó nằm xuống và ngủ thiếp đi. Còn về Hy. Hy bước xuống phòng khách ngồi cùng 3 người còn lại.
- Thế Huy, mày có tình cảm với Hạ Băng phải không. - Hắn hỏi.
Nhược Hy và Vĩnh Kỳ giật mình, riêng Thế Huy vẫn bình thản.
- Đúng vậy, tao có cảm tình với Hạ Băng. - Thế Huy nhìn hắn và nới
Chương 8: THE WIN VÀ THẾ GIỚI NGẦM.
- Thật sao? - Hy và Vĩnh Kỳ ngạc nhiên hỏi.
- Ok. Mày thích Hạ Băng cũng chả sao. Vậy tại sao mày không nói với cô ấy? - Hắn hỏi.
- Cô ấy là của mày. Tao không muốn mất đi tình bạn 10 mấy năm giữa tao với màu. Tao hứa sẽ không làm gì vượt gì vượt giới hạn. Nhưng... nếu mày làm cô ấy khóc. Thì lúc đó tao sẽ giành cô ấy lại. - Thế Huy nhìn hắn và nói.
- Ok. Tao hứ sẽ làm cho cô ấy hạnh phúc. Tao với mày mãi là bạn. - Hắn cười.