Truyen teen - Lớp học cá biệt và cô giáo trầm lặng trang 9
Chương 41
Sau ba tiếng vật vã, đi bộ rồi đón xe buýt, cuối cùng Duy Anh cũng về đến nhà
- Con về rồi – Duy Anh nói lớn
Đây là thói quen của Duy Anh, mỗi khi đi đâu về nhà cậu đều thông báo. Cậu làm vậy mong có ai đó trong nhà ra chào đón cậu hoặc đơn giản chỉ là để người trong nhà biết sự hiện diện của cậu trong nhà
- Cậu chủ nhỏ về rồi à, về muộn thế chắc đói rồi nhỉ
Bà Năm, người giúp việc lớn tuổi nhất trong nhà là người duy nhất luôn chào đón Duy Anh mỗi khi cậu về nhà. Bà là người tận tâm chăm sóc Duy Anh từ lúc cậu đến cho tới giờ nên bà tôn trọng và rất thương Duy Anh. Và sau ba mình, Duy Anh cũng thương bà nhất
- Dạ, cháu đói quá bà ạ
- ừ, cậu đợi chút tôi đi hâm lại đồ ăn đây
- Dạ, bà ơi thằng Long đâu bà?
- Chắc cậu ấy đang chơi game hay ngủ trưa gì đấy. Mà cậu đừng gọi cậu Long là thằng, bà chủ nghe được giận đấy- Bà Năm nói khẽ
- Chết cháu quen miệng
Duy Anh khẽ liếc, ngó nghiêng xung quanh. Hiện mẹ Long ko có ở nhà nhưng bà luôn thoắt ẩn thoát hiện nên Duy Anh cẩn thận vẫn hơn. Bà Năm thấy vậy cười trừ rồi vào bếp hâm đồ ăn cho Duy Anh. Duy Anh cũng đi theo vào bếp. Thấy mọi người đang làm trong bếp Duy Anh lễ phép chào từng người và đáp lại cậu chỉ là sự phớt hờ hững. Ngoài ba, Long, bà năm ra thì mọi người trong nhà đều rất nghe lời mẹ Long nên chẳng ai dám đối xử tốt với Duy Anh.
Hơi buồn nhưng Duy Anh cũng hiểu cho họ. Cậu im lặng ngồi xuống bàn ăn. Ở nhà cậu im lặng, ít nói hơn khi ở ngoài vì căn nhà này khiến cậu ko thoải mái
- Đây, cậu chủ ăn đi này – Bà Năm bưng đồ ăn ra cho Duy Anh
- Cháu cám ơn bà
Duy Anh ăn rất ngon, bà Năm thấy vậy cũng thấy vui
Cùng lúc đó Long đi xuống trên tay cầm máy tính bảng ( đang chơi game)
- Lấy cho tôi ly nước
Duy Anh đang ăn ngước mặt lên nhìn, cùng lúc đó Long khẽ liếc vào bếp, cậu thấy Duy Anh
- Mày về rồi đó hả?
Long đi xuống ngồi vào bàn, mắt vẫn dán vào máy tính
- Sao mắt mày ko bị hỏng nhỉ? – Duy Anh nhìn Long
- Hử? – Long nói mắt vẫn ko rời máy tính
- Học hành ko đến đâu mà chơi game thì giỏi, mày ko làm game thủ thì hơi uổng đó
- Được cái nhà này cho thì tao cũng thành rồi, thôi nói móc tao đi, tao nghe chán rồi
- Tao chỉ nói vậy thôi nghe hay ko tùy mày Bà ơi cháu ăn xong rồi
Cả căn bếp im lặng, người làm dọn dẹp xong cũng đi nghỉ trưa hết chỉ còn Long và Duy Anh
- Mày đến nhà bà cô phải ko? – Long bỏ máy tính xuống
- Ừm – Duy Anh ậm ừ trong họng
- Làm gì mà mày nghiêm trọng vậy, bả làm gì mày hả?
Duy Anh lắc đầu thở dài
- Cô rất tốt với tao, mày mắc lỗi lớn rồi đó. Xin mày đó đến xin lỗi cô dùm tao đi
Long im lặng ko nói gì, thấy vậy Duy Anh đâm ức chế. Cậu tường thuật lại từ đầu đến cuối chuyện hồi trưa ở nhà Linh cho Long nghe. Kể kho cả cổ mà Long ko có động tĩnh gì, ngồi im như pho tượng, mặt lạnh như băng. Ko chịu nổi vẻ mặt đó của Long, Duy Anh cáu lên
- Sao mày lì như con trâu vậy. Tao hao nước miếng nãy giờ, mày có lọt lỗ tai câu nào ko vậy?
- Mày nói khó nghe quá tao chẳng nghe gì cả - Long vẫn giữ nguyên gươn mặt ko cảm xúc
Duy Anh nghe như sét đánh ngang tai
- Gì… cái gì?!!! Tao nói tiếng người chứ có phải tiếng miên đâu trời…
- Tao mệt rồi, tao lên phòng
Long cầm máy tính đi lên phòng mặc kệ Duy Anh ú ớ đằng sau
- Cái thằng… trời ạ tức chết mất, đi tắm cho đỡ tức cái đã
Long đi lên phòng lập tức khóa trái phòng lại rồi chạy đến giường nằm phịch xuống. Đầu cậu nghĩ lung tung rồi lập tức bật dậy
- Gì cơ??? Kêu mình chuyển trường rồi mới quay lại trường!!! ( bắt đầu nói chuyện một mình, thông cảm Long là người sống nội tâm) Bà cô này, nghĩ sao mà dám nói vậy chứ. Loại người này, con người ích kỉ này ko đáng để xin lỗi
Một lúc sau Long lại chìm vào thế giới nội tâm
- Nhưng bả cũng được mà, lớp mình cũng đâu có ai ghét bả. Tại mình hết phải ko ta, có nên đi xin lỗi ko?
Một lúc sau nữa
- Mắc gì phải xin lỗi, mình ko sai, chẳng sai gì cả
Long cứ đấu tranh nội tâm như vậy cho đến… tối mờ tối mịt ( thật đáng khâm phục)
- Long… Long ra ăn cơm đi mày. Làm gì ở trong mà gọi hoài ko ra vậy
Tới giờ cơm nhưng người làm gọi hoài ko thấy Long mở cửa nên Duy Anh đành lên kêu. Nhưng kêu nãy giờ Long vẫn chưa chịu mở cũa. Dễ hiểu, Long vẫn đang “bận” đấu tranh nội tâm.
Kêu hoài ko được, hết cách Duy Anh đành đi xuống lấy chìa khóa phòng Long lên mở cửa
Đấu tranh nội tâm mãi Long cũng thấy đói bụng. Cậu bật dậy đi ra ngoài. Cùng lúc đó Duy Anh cầm chìa khóa đi lên
- Ủa… sao gọi nãy giờ ko ra. Xuống ăn cơm lẹ đi, chờ cơm mày nãy giờ tao sắp chết đói đến nơi rồi
- Ừm
- Ba mẹ đi ăn riêng rồi nên nhà có hai đứa mình thôi
Long im lặng ko đâp lại. Duy Anh cảm tháy có điều gì ko ổn với Long
Cả bữa ăn chìm trong ko khí nặng nề vì khuôn mặt đăm chiêu của Long. Duy Anh ngồi đối diện cũng thấy sợ khi nhìn thấy biểu cảm này của Long
- Mày chưa già mà sao mày nhăn dữ vậy Long?
- Hử?
- Bản mặt mày đó, nhăn như con khỉ già vậy, thấy gớm
- Vậy hả?
Long ko có phản ứng gì đặc biệt, cậu rất bình tĩnh ăn cơm. Nhưng với trực giác nhạnh bén của Duy Anh thì ko gì có thể qua mặt cậu
- Mày có muốn xin lỗi cô ko?
Long đứng hình vì bị Duy Anh nói trúng tim đen. Cậu ngừng ăn, bỏ phắt chén cơm xuống
- Mắc mớ gì tao phải xin lỗi bả
- Mày là đứa gây chuyện trước còn gì. Đừng dối lòng, tao biết mày cũng hối lỗi lắm rồi, chỉ cần nói là mày muốn xin lỗi thì tao sẽ tìm cách cho mày
Mắt Long chợt sáng lên nhưng vẻ mặt thì lạnh tanh ko tí cảm xúc. Duy Anh cũng thấy sợ với vẻ mặt này của Long
- Hỏi sao người ta ko có ác cảm với mày- Duy Anh tặc lưỡi
- Gì? – Long nghe ko rõ nên hỏi lại
- Ăn lẹ đi
Nghe theo Duy Anh, Long cắm mặt ăn. Ăn xong, hai anh em cùng nhau lên phòng tìm cách như lời Duy Anh đã hứa. Nhưng từ nãy giờ cả hai vẫn im lặng ko nói tiếng nào
- Sao mày im re vậy? – Long chịu ko nổi mở lời trước
- Nói gì giờ? – Duy Anh hỏi ngược lại Long
- Cái thằng này, ko phải mày nói tìm cách sao
- Nói thật tao cũng ko biết phải làm gì nữa mày
Long đơ mặt ra nhìn Duy Anh, Duy Anh cảm thấy hơi có lỗi liền quay mặt sang chỗ khác
Bất ngờ điện thoại Duy Anh reo lên. Duy Anh cầm điện thoại lên nhìn, là Cường gọi
- Alô – Duy Anh bắt máy
- Cuối tuần là bắt đầu đại hội thể thao rồi đó, mày lên trang của trường xem sao đi
- Ờ ờ
Duy Anh cúp mày tức tốc ngồi vào bàn máy tính, vào trang của trường xem thử như lời Cường nói. Thấy Duy Anh đang coi gì đó, Long cũng tò mò đi lại xem cùng
Đúng như lời Cường nói, trường đã đăng thể lệ của môn thi đầu tiên, bắn súng sơn. Chủ đề của môn thi này là “ bảo vệ nữ hoàng” và luật cũng khá ngắn gọn. Luật cô ( hay thầy) sẽ là nữ hoàng, ko được gây sự đánh nhau dưới mọi hình thức khi đang thi đấu.
Ngoài ra còn có tiêu chí phụ là yêu cầu học sinh các lớp tất cả tham gia, chấp hành đúng các điều luật trường đưa ra. Và… đây là môn thi quan trọng nhất yêu cầu các lớp phải tham gia vì nhà trường muốn chắc chắn các lớp sẽ thi đấu lâu dài nên lớp nào ko tham gia ( hay ko tuân thủ đúng luật dưa ra) môn này sẽ bị tước quyền thi đấu các môn sau ko được tham gia nữa.
Đọc xong, cả Long và Duy Anh đều bần thần nhìn nhau
- Mày gây tội lớn rồi Long – Duy Anh nói.
Chương 42
Sau ngày Linh bỏ việc ở trường RED
7h30 am
Linh bất giác bật dậy. Cô vô thức đi vào nhà tắm mà ko suy nghĩ gì. Ngắm mình một chút (theo thói quen) trong gương, chợt bao nhiêu “ki ức” trong Linh ùa về, lúc này cô mới nhớ ra mình đã bỏ việc. Hiện tại Linh đang thất nghiệp và ko biết tương lai của mình sẽ trôi dạt về đâu. Linh rầu rĩ trở về phòng leo lên giường… ngủ tiếp
Lim dim được một lúc thì…
- Cô ơi cô, mở cửa cô ơi
Tiếng kêu la thất thanh vang vọng từ đâu đó làm Linh khẽ cựa quậy. Tưởng mình gặp ác mộng nên Linh ko dậy, vẫn chìm trong giấc ngủ
- Cô ơiiiiiiii…
Chưa thấy chủ nhà ra người ở ngoài vẫn cố sức kêu la
- Con cái nhà ai thế hả??? La hét om sòm… phải để ý đến người khác nữa chứ
Do cảm thấy phiền nên mấy người hàng xóm xung quanh nhà Linh đã lên tiếng. Lời chỉ trích của họ còn mạnh mẽ hơn tiếng la thất thanh kia gấp mấy lần khiến Linh giật mình tỉnh dậy. Thấy trước cửa có gì ồn ào quá nên Linh đành đi ra xem thử.
Trong trạng thái mơ mơ màng màng Linh thấy bóng dáng của một người con trai. Linh dụi mắt để xem rõ cậu ta hơn thì thấ vọng ngay lập tức khi biết đó là Duy Anh . Linh muốn quay lại vào nhà nhưng Duy Anh đã thấy cô, vẫy cô, nhìn cô bằng đôi mắt ti hí vô cùng đáng thương. Mủi lòng Linh đành ra mở cửa, dù sao cũng là… cậu tôi mà.
- Cô ra rồi kìa mày – Duy Anh nói
- Vậy hả?
Linh vừa mới mở cửa trong ra thì cũng là lúc Long xuất hiện
- Ôi… cái định mệnh
Linh thốt lên, chùm chìa khóa trên tay rơi xuống đất. Cô thất thần nhìn hai đứa nhóc đứng trước mặt mình, cảm giác như bị phản bội. Duy Anh ngây thơ ko biết gì cứ vẫy gọi Linh lia lịa. Long cảm thấy phiền, cậu cau có
- Dừng ngay, mày ko thấy cái mặt bả hả
Duy Anh giật mình, cậu nhìn Linh. Linh cũng nhìn cậu, mặt thì thất thần nhưng ánh mắt thì…
Ko nói gì, Linh lập tức quay ngoắt đi vào trong nhà. Long và Duy Anh câm lặng nhìn nhau
- Bà cô già kia, mở cửa – Long la lên
- Cái thằng này mày đến xin lỗi mà nói vậy đó hả
- Vậy kêu đi
- Cô ơi…
- Trời ơi hai cái thằng ôn này, kêu gì mà kêu hoài vậy- Hàng xóm xung quanh tiếp tục chửi hai đứa
- Tại bọn cháu kêu hoài mà chủ nhà ko chịu ra – Duy Anh phụng phịu
- Mắc ói quá – Long nói khẽ
- Im để tao “làm việc”
Xung quanh chủ yếu là các bà nên trò đó của Duy Anh làm khiến họ mủi lòng. Đẹp trai còn làm trò đáng yêu ai mà ko thương
- Được rồi, bé nhà này tên Linh phải ko nhỉ. Linh à, có ai đến tìm này
Long và Duy Anh như mở cờ trong bụng
Đòn chí mạng, lần này là hàng xóm cùng hợp sức kêu Linh nên Linh ko thể làm lơ nữa. Cô khóc thầm trong bụng, mặt hầm hầm đi ra mở cửa. Thấy Linh ra Duy Anh cười toe, mắt sáng rỡ
- Em chào cô
Linh ko nói gì, im lặng mở cửa giả vờ như bận rộn lắm. Cửa mở Long và Duy Anh đi vào
- Cháu cảm ơn ạ - Duy Anh nói với mấy người hàng xóm
Cả ba người vào nhà, Duy Anh và Long đã quen nhà Linh rồi nên cứ tự nhiên ngồi xuống. Ko để ý đến hai đứa, Linh im lặng đi vào trong
- Cô đi đâu vậy? – Duy Anh lên tiếng
- Đánh răng
Linh lạnh lùng trả lời rồi đi vào trong
- Linh lây bệnh của mày rồi đó Long
Long ko nói gì, mặt hết sức nghiêm trọng. Và cậu giữ nguyên vẻ mặt đó đến khi Linh ra
- Ngồi xuống đây nói chuyện chút- Long nói
Linh choáng, Duy Anh cũng choáng
- Mày nói có suy nghĩ dùm tao cái – Duy Anh lay Long
- Tao suy nghĩ rồi mới nói đó
Mình đã làm gì mà bị đẩy vào tình cảnh này vậy trời (nội tâm Linh đang nói)
- Cô ơi, tụi em đến xin lỗi cô – Duy Anh cười
Xin lỗi mà vậy sao
- Thằng Long nó muốn xin lỗi cô
Woa, thật ko thể tin được
- Cô có về lớp ko – Long trừng mắt nhìn Linh
Linh choáng lần hai
- Im dùm để tao nói – Duy Anh gằng giọng
Đau tim quá đi mất
- Cô về đi ạ, lớp cần cô lắm – Duy Anh nhìn Linh
Linh im lặng. Hai đứa vẫn kiên nhẫn chờ đợi hồi âm từ Linh. Cứ vậy năm phút trôi qua, căng thẳng quá, Linh trút ra một tiếng thở dài nặng nhọc. Tiếng thở dài đó chọc điên sự kiên nhẫn của Long, cậu đứng phắt dậy
- Nói có hoặc ko dùm cái, thở gì thở dữ vậy
Linh mất hồn luôn, ko thể nghĩ… ko thể nói gì nữa. Duy Nah nhìn vẽ mặt thất thần của Linh mà thất thần theo. Cậu vội vàng đứng dậy, nói thầm với Long
- Mày ko nói ko ai nói mày vô duyên đâu Long.
- Hà??? – Long ko hiểu ý của Duy Anh
- Giờ tao mới biết mày vô duyên đến vậy đó, từ nay tốt nhất im, ok
- Tao nói gì sai chứ
Long bất giác quay sang nhìn Linh. Thấy gương mặt thất thần của Linh, Long chột dạ, im lặng ngồi xuống. Duy Anh thấy vậy cũng yên tâm ngồi xuống, cậu vuốt vuốt lại tóc, ngước mặt nhìn Linh
- Cô ơi…
- Hai đứa về đi – Linh bất ngờ lên tiếng
Duy Anh và Long sốc, lí do thì Duy Nah đã biết nên ko nói gì. Nhưng còn Long cậu ko chấp nhận được sự thật
- Tại sao???
- Hưa đứa đi về đi
- Vậy cô có về lớp ko? – Long nói lớn
- Cô ko về đâu
- Lí do
- Duy Anh biết đấy
Long quay sang nhìn Duy Anh, Duy Anh chỉ gật gật dầu ko nói gì. Ý muốn Long bình tĩnh lại
- Có gì nói thẳng luôn đi
Linh im lặng, Long cũng im lặng chờ đợi câu trả lời của Linh. Thấy Long tỏ vẻ chờ đợi như vậy, Linh đành lấy hết can đảm để nói
- Em chuyển trường, cô sẽ quay lại lớp
Long sững sờ, còn Duy Anh thì gật gù thấu hiểu nỗi đau của Linh và cũng thấu hiểu cú sốc của Long.
Nói xong mà Linh muốn ngã quỵ. Cô cố giữ bình tĩnh ngồi xuống ghế ngước, mặt lên nhìn Long
Hiện giờ trên mặt Long ko có tí cảm xúc nào nên Linh cảm thấy bất an vô cùng. Duy Anh ngồi cạnh cũng phải thủ thế vì sợ Long sẽ làm chuyện “dại dột”
- Đi về - Long bất ngờ lên tiếng
Duy Anh xém té ra khỏi ghế khi nghe Long nói, còn Linh thì thở phào nhẹ nhõm
- Long, mày bị gì vậy, sao bỏ cuộc nhanh vậy?
- Người ta đã nói vậy rồi níu kéo làm gì, mệt
- Nhưng mà… cô – Duy Anh nhìn Linh
Linh cố phớt lờ ánh mắt của Duy Anh, tay cô phẩy phẩy ý xua đuồi
- Hai em về đi
Long ko cần biết gì nữa cậu đi thẳng ra cửa ko quay đầu lại còn Duy Anh vẫn mong chờ điều gì đó ở Linh nên vẫn nán lại. Nhưng Linh quá cứng rắn, cô mặc kệ Duy Anh ko nhìn lấy cậu một cái. Nản lòng Duy Anh đành đi về. Nhìn theo hai đứa học trò, Linh cũng có chút tội lỗi nhưng cô đành phải làm vậy vì cô ko muốn làm cô giáo nữa.
Chương 43
Tại lớp 10D
Chỉ còn hai ngày nữa là đại hội thể thao bắt đầu và hôm nay cũng là ngày chốt danh sách đăng kí cho môn thi đầu tiên. Lớp ai cũng muốn và đồng ý tham gia, chỉ thiếu mỗi Linh. Ko nỡ bỏ nên ban cán sự lớp cũng cố níu kéo.
Lớp cũng đã kiến nghị với ban giám hiệu cho giáo viên mới tới hay gọi Linh về. Nhưng dường như mọi người cố phớt lờ lớp 10D đi. Gọi Linh thì Linh ko chịu bắt máy thì làm sao mà nói chuyện, còn nói các giáo viên khác thì có ai chịu về lớp 10D làm giáo viên chủ nhiệm nữa đâu.
Cả lớp cùng ngồi lại, đây là lần đầu tiên lớp ko có giáo viên chủ nhiệm mà ko khí lại trầm uất đến vậy. Nghe hơi thực dụng nhưng lớp muốn tham gia đại hội thể thao và lớp chỉ cần Linh vể để tham gia thôi. Tuy học ko ra gì nhưng lớp 10D ko thua lớp nào về khoản thể lực, lớp này chủ yếu là dân yêu vận động.
- Giờ làm sao đây? – Cường khều Phong
- Làm gì… - Phong lại quay sang nhìn Duy Anh
Duy Anh buồn rầu quay sang nhìn Long. Thấy bản mặt tỉnh rụi của Long, Duy Anh càng thêm tức. Thấy Duy Anh nhìn Long cũng quay sang nhìn:
- Gì vậy?
- Mày ko cần biết, chỉ cần im lặng.
Long chẳng hiểu gì nhưng cũng ko hỏi thêm, cậu bình tĩnh chơi game
- Thôi, chuyện đã vậy rồi, chấp nhận sự thật thôi
Duy Anh nói rồi đứng ngay dậy. Những đứa xung quanh ngơ ngác nhìn theo cậu
- Mày đi đâu vậy? – Cường nói
- Đi nói là lớp mình bỏ, lớp mình ko đủ điều kiện tham gia còn gì
Nói xong Duy Anh quay lưng bỏ đi
- Khoan – Kim đứng phắt dậy trong đám đông
- Còn nước còn tát mà
- Đừng manh động
- Đừng dừng cuộc chơi sớm vậy chứ, còn chưa bắt đầu nữa mà
Cả lớp nháo nhào lên, thấy vậy Duy Anh cũng đâm nản. Cậu ngồi phịch xuống bục giảng.
Một lúc lâu sau
- Mày lên nói lớp mình bỏ đi – Cường buồn rầu nói với Duy Anh
- Nhưng lớp mình…
- Kệ đi, lớp mình đâu đủ điều kiện thi đâu. Với lại, lớp mình ko tham gia chắc trường còn mừng đó
- Ừ, vậy tao đi
Duy anh ỉu xìu, cúi mặt xuống đi ra, bước ra khỏi cửa lớp thì…
- Đi đâu vậy em
Duy Anh giật mình ngước mặt lên. Đứng trước mặt cậu lúc này là… cô Xuân hiệu phó
- Em… chào cô ạ - Duy Anh buồn rầu nói
- Sao buồn vậy em?
- Dạ… lớp em bỏ đại hội thể thao cô ơi
- Sao… sao lại bỏ?
- Lớp em nản quá cô ơi. Ủa… em tưởng cô phải biết rồi chứ
- Ờ biết, nhưng cô đã cố gắng mang cô ấy về đây mà mấy em đòi bỏ sao
- Dạ???
- Linh đấy
Nghe tên Linh, Duy Anh ngơ ngác ngó ngó
- Cô ấy đi sau cô mà – Cô Xuân quay sang – Ủa đâu mất rồi
Duy Anh thấy bóng ai đó lấp ló ở chỗ cầu thang nên cậu chạy ra xem thử
- Duy Anh
Là Linh thật. Gương mặt u buồn của Duy Anh rạng rỡ ngay tức thì
- Cô!!!!
Linh hơi ngại, cô ngước mặt lên nhìn Duy Anh
- Chào
- Sao như người xa lạ vậy cố, vào lớp đi cô
Ko để Linh kịp phản ứng, Duy Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về lớp. Cả lớp đang nháo nhào lên thấy Linh vào là im bặt. Ko ai hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết tròn mắt lên nhìn Linh. Đến Long cũng bất ngờ đến mức bỏ điện thoại ra một bên, ngơ ra nhìn Linh.
Thấy bọn trẻ cứ tròn mắt nhìn mình, Linh bối rồi ko biết nói gì. Ko khí lớp chìm vào im lặng nhưng ko phải theo chiều hướng xấu. Thấy Linh khó xử, cô Xuân lên tiếng
- Cô chủ nhiệm các em về rồi, các em yên tâm tham gia đại hội thể thao được rồi chứ
Sau một hồi lớp mới trỏ về thực tại. Ai cũng mừng rỡ
- Dạ - Cả lớp đồng thanh
- Tốt, cô Linh ở lại lớp nhé, tôi đi
- Vâng, cô đi
- Cô hay thật đó, cám ơn cô đã đưa cô tụi em về - Cường cười tươi, nói với cô Xuân
Cô Xuân cười lại, cô ko nói gì rồi quay lưng đi.
Giờ chỉ còn Linh với lớp. Linh thì ngượng còn lớp thì thấy có lỗi với Linh nên đôi bên cứ im lặng.
Từ khi Linh về lớp Duy Anh được coi là người vui nhất, cậu cứ cười mãi ko thôi. Duy Anh nhanh nhảu chạy lên chỗ Linh
- cô chịu về rồi, em vui lắm đó
Linh ko nói gì, cô nhìn Duy Anh cười gượng. Thấy Linh như vậy, mặt Duy Anh trùng xuống, ko cười nữa
- Sao nhìn cô miễn cưỡng vậy?
- Ko có gì
- Mà cô hiệu phó làm gì mà cô chịu về vậy?
- Chuyện dài lắm. Mà lớp đăng kí tham gia đại hội thể thao chưa
- Cô về tụi em mới đăng kí được chứ. Cường đi xuống dăng kí ngay và liền nhanh lên
- Ok, đi liền
“ Nghe lệnh”, Cường phóng đi đăng kí ngay.
Ko biết nói gì, Linh im lặng đảo mắt nhìn khắp lớp. Ko hiểu tại sao mà lớp đứa nào đứa nấy đều hướng mắt về phía Linh, cứ như thể Linh lạ lắm vậy. Linh đảo mắt về phía Long thì giật mình khi thấy cậu đang lườm mình. Ko biết phải hay ko vì ánh mắt Long vốn dĩ luôn vậy rồi.
- Ko có gì nữa… cô xuống thư viện đây, các em học đi nha.
Lớp ko ai nói gì. Linh tức tốc thu dọn đồ đạc chạy xuống phòng thư viện. Ko thèm quay đầu lại
- Cô bắt đầu lạnh nhạt lớp mình rồi – Duy Anh nói nhỏ với Long
- Ừm – Long ậm ờ trong họng
- Mà chuyện là tất cả tại mày. Làm tổn thương người ta đến vậy mà một lời xin lỗi cũng ko có.
- Tại tao hết chắc?
- Ko phải hết nhưng phần lớn là do mày.
Long ko nói gì nữa
Tại thư viện
Sách về rất nhiều mà Linh cả tuần rồi ko về nên cũng chẳng ai sắp xếp chỗ sách này. Giờ về, công việc chồng chất, một mình Linh phải làm hết. Đang xếp sách lên giá, Linh vô tình đánh rơi cuốn từ điển dày nhất xuống.
- A
Tiếng la khá lớn khiến Linh giật mình, cô quay xuống nhìn. Mặt cô chợt tái đi khi nhìn thấy ở dưới, người đang ôm đầu kêu la là… Long. Linh hốt hoảng leo xuống
- Em… em ko sao đó chứ?
- Bị cái thứ đó rơi vào đầu mà ko sao nỗi gì – Long chỉ vào cuốn sách
Thấy Long trong bộ dạng này Linh vừa thương vừa thấy mắc cười. Ko kìm được Linh cứ cười lộ ra mặt
- Tôi bị vậy cô vui lắm hả? – Long liếc Linh
Linh mất hứng nay lập tức, cô đứng dậy tránh ánh mắt đáng sợ của Long
- À ừm, em tới đây chi vậy, sao ko ở lớp???
- À… - Long hơi khó xử
Linh hơi bất ngờ vì đây là lần đầu cô thấy Long tỏ ra lúng túng. Long nhặt cốn sách lên đưa cho Linh.
- Xin… xin lỗi… - Long nói
Ko thể tin được điều mình vừa nghe thấy, Linh trợn tròn mắt nhìn Long
- Em… xin lỗi cô hả???
Long gật đầu. Linh tự dưng thấy vui ko thể tả được. Lần đầu tiên cô thấy được Long hạ lòng tự trọng xuống. Vui hơi quá đà, Linh xoa đầu Long
- Ngoan quá.
- Hơi quá rồi, bỏ tay cô ra đi – Long nói, có chút bực mình
Linh giật mình bò tay ra ngay. Long ko nói gì nữa, lạnh lùng bước ra khỏi thư viện.
- Đôi lúc thấy dễ thương thật
Linh nhìn theo Long cười cười.
Chương 44
Xin tua nhanh...
Sau những ngày thi đấu vòng loại, lớp 10D lọt top vào chung kết môn súng sơn. Chung kết là hai lớp 10D và 10A. Quy trình thi trước đó tại sao được vào xin được bò qua ( chứ viết chắc dài dòng lắm, lớp 10D là nhân vật chính nên cho vào luôn).
Lớp 10D từ khi được vào phấn khích vô cùng, tinh thần cũng lên hẳn. Hôm nay là ngày thi trung kết nên lớp đã đến nơi thi đấu rất sớm. 8h đấu, 7h 45 có mặt mà mới 6h cả lớp đã tập hợp đông đủ.
Nhưng vẫn thiếu một nhân vật quan trọng, “nữ hoàng”, Linh vẫn chưa tới. Có thể coi đây là điều tất nhiên. Linh gần như ko thể dậy sớm vì cô cần nghỉ ngơi sau một đêm “luyện” phim mệt mỏi (Linh là mọt phim nhe ^^). Thấy cô chưa tới, lớp vẫn vui vẻ chờ cô.
6h 15, ko sao, còn sớm chán.
6h 45, vẫn trong vòng 6h mà, đã 7h đâu cần gì phải xoắn.
7h 15, ko ổn rồi, ko ổn rồi.
- Ai có số cô linh gọi cho cô ngay đi, giờ chưa tới nữa – Cường nói với cả lớp
Cả lớp cuống lên vì chẳng có ai có số của Linh cả. À, Duy Anh có nhưng xui xẻo làm sao. Nghĩ là hôm nay phải vận động mạnh nên mang điện thoại bất tiện lắm, với lại chẳng cần mấy nên Duy Anh để luôn điện thoại ở nhà. Vậy là hết cách.
- Để tao gọi.
Long bất ngờ lên tiếng khiến cả lớp im lặng hết, ngơ ngác nhìn cậu.
Cùng lúc đó Linh đã dậy và đang luống cuống tìm cách đến nơi thi đấu. Do dậy muộn nên chuyến xe buýt trước đó đã đi mất nên Linh đành đứng chờ chuyến tiếp theo tới. Bất ngờ thấy Long gọi tới, Linh luống cuống bắt máy.
- A lô.
- Cô đang ở đâu vậy?
Long nói giọng rất trầm khiến Linh có chút sợ
- Ở… ở nhà – Linh lí nhí
- Gì??? Ở nhà???
- Cô dậy trễ, lỡ mất chuyến đầu nên giờ phải chờ xe buýt.
- Đón taxi đến đây ngay.
- Ko cần, cô đi xe buýt được rồi, nhanh lắm tới liền à.
Mặt Long bỗng dưng tối đi, nhăm túm lại, mọi người xung quanh cậu lập tức tản ra.
- Buýt, buýt, buýt cái gì, bắt taxi lên đây ngay . Cô muốn đề cái lớp này chờ cô đến bao giờ. Đến đây ngay, cấm đi xe buýt.
Long nói như hét vào điện thoại khiến Linh hoảng hồn. Chưa kịp phản ứng gì thì Long đã cúp máy. Mấy đứa đứng cạnh Long cũng ngơ ngác đứng nhìn.
Nghe theo Long, Linh luống cuống gọi taxi nhanh chóng đến nơi thi đấu. Đi taxi nên Linh đến nơi rất nhanh, xuống xe cô thở phào vì chưa trễ giờ.
Thấy “nữ hoàng” của mình đã đến, cả lớp hò reo chạy ra đón Linh như thương lắm, nhớ lắm. hành động niềm nở bất thường đó của đám học trò làm Linh thấy sợ. Cô đứng sững ngay tại chỗ, nhìn đám học trò chạy lại.
- Này, có mau lại đây ko, đứng đấy làm gì – Long quát Linh
Ngượng, Linh chạy tới chỗ lớp mình. Chưa kịp thở cho đàng hoàng thì Long đã quăng vào mặt Linh ( thực ra là đưa… làm quá tí) bộ quần áo lính đề thi đấu.
- Đi thay lẹ đi, 15’ nữa là đấu rồi.
- Ờ ờ…
Linh cầm lấy bộ đồ nhanh chóng kiếm nhà vệ sinh để thay đồ.
Giờ “G” đã điểm.
Đội ngũ lớp 10A và 10D đều đã tập trung đầy đủ. Mỗi lớp có 5’ để tản ra và “giấu” “nữ hoàng” của lớp mình. “ Nữ hoàng” lớp nào bị bắn trước là lóp đó thua.
- Ai bị bắn là bị loại. Ngưới bắn nhớ kêu to lên để trọng tài xung quanh đến kiểm tra nghe chưa.
- Dạ - Hai phía dống thanh
Vậy là tản ra hết.Đi theo bảo vệ Linh là bốn con át chủ bài của lớp là Long, Cường, Duy Anh và Phong. Ko có con gái đi theo vì con gái lóp này ko cần để bảo vệ. Với lại tụi nó mạnh mẽ lắm nên có thể tự lo cho mình được.
Và ko hổ danh là ứng cử viên sáng giá . Chỉ mới năm phút, với tinh thần đồng đội cao vô địch, 10A đã xác định được vị trí “nữ hoàng” 10D.
Thấy mấy bụi cây quanh mình động đậy, Cường sinh nghi ngay.
- “ Giặc” đến, đếm 1 2 3 là chạy, nghe chưa.
Cường thì thầm với ba đứa kia. Dường như chỉ có bốn đứa bàn bạc với nhau, còn “nữ hoàng” thì bị bỏ ngoài lề. Linh hoàn toàn chẳng nghe thấy gì.
- Ba. Chạy !!! – Cường bất ngờ lên tiếng
Bốn đứa con trai co giò bỏ chạy quên mất “nữ hoàng”. Thấy “lính” mình chạy, Linh ko hiểu gì cũng co giò chạy theo. Sức lực của “nữ hoàng” lớp 10D thuộc dạng quá yếu. Cô chạy cứ như rùa bò vậy. “Giặc” cứ vậy mà thong thả chạy theo gần sát nút. Linh nhìn, tự hiểu mình ra sao và cô nhủ thầm xin lỗi lớp mình trước.
Một tên đã bắt đạn.
- Nữ…hoàng…kooooo.
Với tốc độ ánh sáng, Tuấn, một đứa trong lớp 10D đã dũng cảm lao ra đỡ đạn cho Linh. Quá bất ngờ Linh chỉ kịp la lên một tiếng.
- Chạy đi… nữ hoàng chạy đi – Tuấn đang “hấp hối”
- Bị loại – Đứa bắn bất ngờ kêu to
Linh tiếp tục co giò chạy. Bốn chàng kia thì… thật sự hết nói nổi, chỉ đứng im nhìn Linh chạy lại. Linh vừa chạy tới là…
- Cô chạy hay lết vậy, lâu lắc quá – Long lạnh lùng nói
Linh thở hồng hộc, chưa kịp nói thì Long đã quay đi
- Tụi nó biết “nữ hoàng” lớp mình ở đâu rồi, mau đi tìm “nữ hoàng” lớp nó thôi.
Vậy là bốn đứa quay lưng đi. Linh bàng hoàng nhìn. Cô là “nữ hoàng” mà, cô đáng được bảo vệ mà.
Vửa nghĩ xong, một viên đạn sượt ngang qua tóc Linh với tốc độ… ko thể tin được. Sốc… quá sốc, Linh quay ra đằng sau thì thấy ba “tên lính bắn tỉa” của 10A đang chạy về phái mình. Linh hoảng loạn, xung quanh ko ai bảo vệ. Linh chết thật rồi.
Chương 45
Ở bờ vực cái chết, Linh đánh liều, cầm khẩu súng sơn của mình lên bắn về phía ba đứa. Với tài thiện xạ… hạng bét của mình, Linh đã thành công trong việc chọc điên đối thủ. Và bây giờ Linh đang bị tấn công mạnh mẽ hơn bao giờ hết. May mà Linh cố chạy, khoảng cách xa nên Linh ko bị bắn trúng.
Bằng… bằng… bằng, ba phát đạn bất ngờ vang lên.
- Ba người bị loai – Phong la lên
Ra là Phong đã bắn hạ. Thoát chết trong gang tấc, Linh mệt quá ngồi phịch xuống luôn.
- Cô muốn chết hay sao mà ngồi đó – Long nói
- Cô mệt, cho cô nghỉ tí đi – Duy Anh đỡ lời
Ko chịu đựng nổi nữa, Linh nhìn bốn đứa trước mặt mình bằng ánh mắt hình viên đạn.
- Tôi là cái gì???
- Dạ???
Ba đứa nói, Long ko phản ứng
- Trong cái trò này tôi là cái gì???
- Dạ, là nữ hoàng.
- vậy trách nhiệm của mấy em???
- Bảo vệ nữ hoàng.
Ba đứa đồng thanh, khung cảnh đậm màu trại lính. Linh bùng nổ
- Vậy sao từ nãy giờ các em cứ tự lo cho mình vậy. Cô là nữ hoàng, cô mà chết là lớp ta thua, mạng của cô là vô cùng quan trọng.
- Lên mặt quá đấy – Long cười khẩy
Linh ngu người. Nhưng rồi cô nhanh chóng lấy lại dũng khí, cô lườm Long.
- Cô nói sai sao. Mấy em mang tiếng bảo vệ cô mà nãy giờ toàn tự thân cô vân động, còn xém chết mấy lần. Mấy em bảo vệ cô vậy sao. Ko lo cho cô thì để ý cái luật đi, lớp mình muốn thắng.
Đuối, Linh hết sức nói. Cô ngồi thở. Nhìn Linh như vậy, cả bọn cũng thấy thương ( Long thì ko biết) . Bất ngờ, bốn đứa vây quanh Linh.
- Mấy em làm gì vậy? – Linh ngước lên nhìn
- Bảo vệ cô, tụi em xin lỗi.
- Đứng dậy đi cô, đi tiêu diệt địch thôi – Duy Anh chìa tay ra
Linh cảm động nhìn học trò của mình, cô đứng đây. “Nữ hoàng” và “cận thần” cùng nhau xông pha trận mạc.
Trận đấu qua được nửa tiếng, hai lớp cũng tổn hại ko ít, số lượng người đã vơi đi hơn nửa. Nhom1cua3 Linh đi vào khu vực khá “ hiểm trở”, toàn bụi cây và hốc đá. Và nguy hiềm hơn là nhóm của Linh đang bị mai phục.
- Tấn công
Cả đám lớp 10A xông ra, tầm cả chục đứa.
- Bảo vệ nữ hoàng – Duy Anh hô to
Bốn đứa vây quanh bảo vệ Linh, bắn đạn liên hồi. Tình hình giớ ko ổn, Long nảy ra một ý
- Này, chạy đi trốn đi, bọn tôi che rối tụi nó ko thấy đâu. Khi nào giải quyết xong, bọn tôi sẽ đi kiếm cô. Chứ ở đây ko ổn mất.
- Ừ…ừ…
Nghe theo Long, Linh nhanh chóng lủi đi trốn. Cô tìm được một hốc đá khá kín và chui vào đó trốn. Cứ một lúc là Linh ngó ra ngoài xem bốn đứa kia ở đâu.
- Bắt được “nữ hoàng” 10D rồi.
Một tiếng nói hết sức nhẹ nhàng sau lưng Linh. Mặt Linh tái đi, cô từ từ quay lại nhìn. Thật bất ngờ, là Khánh My, con bé nhìn Linh cười rất hiến hậu và tay thì chỉa súng thẳng mặt cô.
" sắp chia tay rồi" :'( :'( :'(