Truyen teen - Lớp học cá biệt và cô giáo trầm lặng trang 7
Chương 31
Tại nhà của Long
- Cậu chủ ơi, xuống nhà ăn cơm thôi- Người giúp việc lâu năm, bà Phương gõ cửa phòng Long
Long lúc này đang mải mê chơi game trong phòng. Tai đeo head phone âm lượng bật to hết cỡ nên chẳng nghe thấy gì. Thấy lâu quá mà chẳng thấy động tĩnh gì, bà Phương đành mở cửa đi vào gọi Long
- cậu chù à, tới giờ cơm rồi- Bà Phương đứng cạnh Long, rụt rè gọi
Long chẳng mảy may hay biết, vẫn hăng say chơi. Gọi hoài mà Long chẳng có chút phản ứng, bà Phương bắt đầu mất kiên nhẫn. Bà kéo cái tai nghe của Long xuống làm Long giật mình
- Gì vậy?- Long ngơ ra
- Đến giờ cơm rồi thưa cậu
Nghe đến cơm thì Long mới cảm thấy đói. Cậu mệt mỏi dụi mắt rồi đi xuống nhà. Lúc đi xuống thì cậu đi ngang qua phòng Duy Anh. Thường thì cậu luôn ở yên trong phòng cho đến giờ cơm, mà giờ phòng tối om, vậy là vẫn chưa về. Cũng phải, chắc còn sốc vì chuyện hồi sáng nên ko dám về nhà.
Long đi xuống đến bếp
- Con làm gì mà lâu quá vậy. Lại chơi game nữa sao- Mẹ Long ngồi sẵn ở bàn ăn
Long ko nói gì, cứ vậy lặng lẽ ngồi vào bàn. Hai mẹ con cứ vậy mà ngồi ăn với nhau, ai cũng im lặng ko nói gì
- Chào cả nhà, đang ăn cơm sao- Một giọng nói quen thuộc vang lên
Là ba Long, ông vừa đi công tác nước ngoài về. Thấy ông ai cũng ngừng ăn và đứng dậy
- Ba về rồi ạ- Long nói
- Ừ, ba có quà mang về đấy. Thôi cả nhà ăn cơm thôi, ba đói rồi
Sau bữa cơm
- Đây quà của mình, của con nè Long- Ba Long phân phát quà- À mà Duy Anh đâu, ba cũng có quà cho nó đây
Mẹ lẫn con đều im bặt khi nghe ba Long hỏi về Duy Anh
- Hai mẹ con sao vậy? Tôi hỏi Duy Anh đâu rồi- Ba Long lớn giọng
- Nó chưa về- Mẹ Long bực bội đáp lại
- Đi đâu mà giờ này chưa về chứ?- BA Long lại hỏi
- Tôi ko biết, sao ông hỏi hoài vậy
Ba Long trầm ngâm suy nghĩ một lúc
- Em làm gì thằng bé đúng chứ?
Mẹ Long im bặt
- Long nói ba nghe xem nào, nói đúng sự thật
Long điềm tĩnh kể cho ba nghe toàn bộ câu chuyện ko nói sai dù chỉ một từ. Nghe xong, mặt ba Long tối sầm lại
- Em ko thấy mình quá đáng sao hả?
Mẹ Long im lặng, vờ như chẳng nghe thấy gì
- Đã bao nhiêu lần cô khiến thằng Duy Anh phải bỏ nhà đi rồi hả cô ko chán sao?- ba Long nói
- Tôi chẳng làm gì cả. Nó lúc nào chả vậy, tỏ ra tội nghiệp để ông thương hại rồi chống lại tôi. Tôi còn lạ gì với nanh vuốc của nó
Ba Long tức giận đập mạnh xuống bàn
- Cô thôi ngay đi, Duy Anh dù sao nó cũng là con cô. Sao cô có thể nói những lời cay nghiệt như thế
- Im đi, thằng con rơi đó chả liên quan gì đến tôi hết
- Cô…- Ba Long vung tay lên
- Ba mẹ thôi ngay đi, sao có thể cãi nhau khi con còn ở đây như vậy chứ- Long đột ngột lên tiếng
Mải cãi nhau mà hai người quên mất Long vẫn còn ở đây. Ba Long nhanh chóng thu tay lại, ngồi phịch xuống sofa
Thấy ba mẹ mình ko cãi nhau nữa, Long cầm quà ba mình cho đứng dậy
- Ba ko cần lo, con biết thằng Duy Anh đang ở đâu. Nó ko sao đâu, cứ để nó ờ ngoài vài ngày rồi con sẽ kêu nó về
- Tại sao phải để vài ngày?- Ông nhìn Long
Long nhìn về phía mẹ mình ra hiệu cho ông. Tốt nhất để bà nguôi giận rồi hãy để Duy Anh về
Sáng hôm sau
Cộc…cộc…cộc
- Cô ơi, dậy đi- Tiếng Duy Anh
- Gì vậy trời- Linh mệt mỏi uốn éo
Duy Anh ko biết Linh vốn ko phải giáo viên chính quy nên đã gọi cô dậy sớm để cùng đi lên trường. Linh thì vốn ngủ sớm dậy trễ quen rồi nên tỏ ra khó chịu khi bị gọi dậy sớm như thế. Nhưng học trò đã đến tận phòng gõ cửa kêu dậy thì phải dậy thôi
- Chờ cô chút xíu- Linh nói vọng ra
Nghe vậy Duy Anh ngoan ngoãn ra phòng khách ngồi đợi
Vệ sinh cá nhân xong, Linh đi ra. Cô thấy Duy Anh đang ngồi ở trước cửa, người vẫn mặc bộ đồ hôm qua cô đưa cho
- Duy Anh, đồng phục sao chưa mặc?
- A, chưa giặt cô ơi
Linh ngơ ra. Ko có đồng phục vậy ko lẽ Duy Anh phải nghỉ hôm nay
Hai cô trò cứ vậy nhìn nhau một hồi thì có một chiếc xe hơi đậu trước cửa. Người bước ra từ chiếc xe đó là… Long, trên tay cậu còn cầm cái bịch màu đen
- mày tới đây chi vậy Long?- Duy Anh bất ngờ nhìn Long
- ba kêu tao tới- Long nói ko chút cảm xúc
- Ba kêu tao về hả?
Nghe tới đây Linh chợt mừng thầm, lẽ nào Long đến để đưa Duy Anh về thật
- Ko, ba kêu tao mang đồ cho mày rồi đưa mày đi học
Tin hy vọng cuối cùng của Linh nhanh chóng lụi tàn
- ừ vậy cám ơn nha, đợi tao đi thay đồ
Vậy là chỉ còn Linh và Long. Cả hai chẳng nói với nhau một lời cho tới lúc Duy Anh ra. Long và Duy Anh lên xe
- Cô đi chung luôn đi- Duy Anh nói
- Tao qua đưa mày đi học ko phải bả- Linh chưa kịp nói Long đã chen vào
Vậy là xe phóng đi một nước. Linh chỉ biết đứng đó rủa thầm rồi vào nhà
Duy Anh ngồi trên xe, ngoảnh đầu lại nhìn Linh cho đến lúc cô bước vào nhà
- mày thật là, tao biết mày ko ưa con gái nhưng cũng đừng đối xử với Linh kì cục vậy, người tốt đó mày
- Kệ tao, tốt xấu gì cũng vậy thôi- Long lạnh lùng nói
- Mẹ hết giận chưa?
- Chưa, bà ấy đâu có nguôi giận được. Cứ nhìn thấy mày là quạu thôi
Duy Anh nghe vậy im lặng, gục mặt xuống
- Mày ở tạm nhà bà cô kia mấy hôm đi rồi về
- ừ, chứ biết sao giờ.
Chương 32
Dù đã ở nhờ nhà Linh được một tuần nhưng dường như Duy Anh ko có ý định về nhà. Điều này khiến ông Phong, ba Long lo lắng vì ko những ko chịu về, Duy Anh còn tắt luôn điện thoại . Ông gặng hỏi Long chỗ Duy Anh đang ở và sẽ đến đó lôi cậu về vào cuối tuần
Chủ nhật
Một tuần cho Duy Anh ở nhờ đúng là khoảng thời gian dài vô hạn với Linh. Quen sống một mình nên việc có người ở cùng khiến Linh bị choáng ngợp và áp lực vì lo giữ hình tượng. Kinh tế cũng hao hụt nhanh chóng vì cô phải lo cho Duy Anh ba bữa đàng hoàng. Biết lòng tốt của Linh nên Duy Anh rất ngoan ngoãn. Giúp được gì là cậu giúp tất.
Duy Anh dậy khá sớm, lúc này Linh còn nướng nên Duy Anh tranh thủ lúc đó làm bữa sáng. Nhà có trứng nên cậu đem ra và chiên nó. Đối với một cậu ấm thì việc làm bếp khó như lên trời vậy nên Duy Anh làm rất vụng về. Trứng thì vỏ còn lung tung, ko biết canh lửa thế nào nên Duy Anh cứ bật đại cho lớn hết cỡ. Kết quả cái chảo còn muốn cháy chứ đừng nói trái trứng.
Ngửi tháy mùi lạ, Linh lập tức bật dậy, lảo đảo chạy ra ngoài
- mùi gì vậy?- Linh nói, nửa tỉnh nửa mê
Duy Anh thấy Linh, cậu hốt hoảng cầm vội cái chảo quăng vào chậu rửa chén. Linh mắt nhắm mắt mở nên nhìn ko rõ chuyện gì đang diễn ra nên gặng hỏi thêm lần nữa. Duy Anh chỉ biết đứng nhìn Linh, cười ái ngại
- Em làm đồ ăn sáng
Nghe câu Duy Anh nói mà Linh tỉnh ngủ. Cô vô thức đi đến bồn rửa chén
- Cô đừng có nhìn- Duy Anh cố níu kéo
Linh vờ ko nghe Duy Anh nói gì cứ vậy đi đến và nhìn. Cảnh tượng trước mắt Linh lúc này là một cái chảo cháy đen thui có cái gì đó bên trong. Linh thở dài nặng nề quay sang nhìn Duy Anh. Thấy Linh nhìn mình, Duy Anh co rúm người, sợ Linh nổi giận lôi đình.
- Em… có gì thì… nói cô- Linh đang cố kìm chế
Linh mang một cục tức đi vào tolet. Cô ko thể nổi giận với học trò của mình được nên đành kìm nén. Duy Anh còn đứng trơ người ở ngoài bếp, cậu thẫn thờ và nể phục sự bình tĩnh của Linh.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Linh vào bếp làm bữa sáng.
Đang mải làm trong bếp chợt Linh nghe thấy có tiếng gì đó ở ngoài cửa liền chạy ra xem thử. Hai chiếc xe hơi màu đen đậu trước cửa, Linh đứng nhìn ko chớp mắt. Một lúc sau có bốn người từ chiếc xe đầu tiên đi ra, ai nấy đeo kính đen, vest đen nhìn rất ngầu. Họ vội chạy đến chiếc xe ở sau. Là Long, cậu bước ra khỏi xe, theo sau là một người đàn ông trung niên, trông rất phong độ. Họ từ từ tiến vào sân nhà Linh, Linh tròn mắt nhìn, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra. Tim cô đập loạn xạ vì nghĩ bọn họ là mafia
- Chào ba- Duy Anh đứng sau Linh cất tiếng
Linh ngơ ngác nhìn đám người kia rồi quay sang nhìn Duy Anh, trông cậu chẳng mấy bất ngờ , cứ như đã biết chuyện từ trước rồi.
Đúng là vậy, Long đã thông báo cho Duy Anh biết việc ba cậu sẽ đến từ trước nên Duy Anh chỉ việc chuẩn bị tinh thần là đủ. Còn Linh thì chẳng biết chuyện quái gì đang xảy ra
- Ba đến đưa con về- Ông Phong nhìn Duy Anh, nói mà ko chút cảm xúc
Linh thẫn thờ đứng nhìn
- Này, cô ko biết mời mọi người vào nhà nói chuyện sao?
Chẳng biết từ khi nào Long đã đứng cạnh cô làm cô giật nảy
- Mọi…mọi người…có cần…vào…nhà…- Linh lắp bắp
- Ko cần, chúng tôi đứng đây nói chuyện được rồi- Ông Phong nhìn Linh- cô là chủ nhiệm của con tôi đúng ko?
- À…dạ- Linh khẽ cúi đầu
- cám ơn cô vì đã chăm sóc con tôi suốt thời gian qua
- Ko…có gì đâu ạ
Ông Phong quay sang nhìn Duy Anh
- Đừng có giận dỗi như con nít nữa về nhà đi
Duy Anh quay sang nhìn Linh, Linh quay đi tránh cái nhìn đó
- dạ- Duy Anh ngậm ngùi nghe theo ba dù lòng ko muốn chút nào.
~*~
Chap này hơi ngắn vì tác giả hết ý :(
Chương 33: Valentine day
Nhắc đến valentine thì ai mà chẳng biết là ngày lễ tình yêu, một ngày khá ý nghĩa. Và đối với trường RED ngày này là ngày mà học sinh trường này vô cùng yêu thích. Ngày vô cùng thích hợp để thổ lộ tình yêu với nhau, ai mà ko thích.
Đối với lớp cá biệt 10D thì lại khác, lễ tình yêu đối với cái lớp này mang một nghĩa khác . Cứ như là hallowen vậy, kẹo thì được nhận ko kịp cầm dù chẳng cần đòi. Tuy thuộc lớp cá biệt nhưng trai xinh gái đẹp lại đa số tập trung ở 10D, nói chung ai cũng đẹp chỉ mỗi tội học hành chẳng ra làm sao.
Phòng hiệu phó
- Học… học sinh mới sao?- Tiếng của Linh
- Phải- Cô hiệu phó gật gù- Hôm nay sẽ nhập học luôn
Đang mệt mỏi với đám tiểu quỷ kia giờ thêm một đứa nữa, Linh rầu rĩ thở dài
- Mà học sinh này… hơi căng đó- Cô Xuân nói
- Dạ???- Linh ngơ ra
- À thôi cô cứ đi gặp em ấy là hiểu, chắc em ấy lên lớp rồi đấy
- Vậy, chào cô- Linh cúi đầu chào rồi lên lớp
Lúc đó học sinh mới cũng đang từ từ lên lớp. Đang đi cậu va phải một học sinh nữ, cú va chạm khá mạnh nên khiến bạn nữ loạng choạng xém chút té xuống. Dù biết là lỗi của mình nhưng cậu ta ko thém xin lỗi, cứ vậy mà hiên ngang đi
- Đụng người ta mà ko thèm xin lỗi, có phải con trai ko vậy- Bạn nữ đó la lên
Cậu giả vờ điếc và tiếp tục đi.
- Xin lỗi đi chứ- Bạn của bạn nữ đó níu cậu
- Bỏ ra- Cậu ta lên tiếng
- làm lỗi mà còn ra vẻ, xin lỗi đi… Á
Cậu ta mạnh bạo hất bạn nữ kia té xuống đất và trừng mắt lên nhìn
- Lượn đi cho nước nó trong
Nói xong cậu quay lưng tiếp tục đi. Chẳng biết phản ứng gì, hai người kia chỉ biết ấm ức đứng dậy rồi về lớp. Từ đằng sau Linh đã nhìn thấy mọi chuyện. Chẳng hiểu sao cô lại cảm thấy có chút bất an. Nhìn cậu nhóc kia từ xa, Linh thầm cầu nguyện sao cậu ta ko vào lớp 10D. Một bước… hai bước… và cuối cùng… cậu ta vào lớp 10C. Yeah, Linh như mở cờ trong bụng, cô vui vẻ đi đến lớp. Rồi đang đi cô lại thấy cậu ta rời khỏi lớp 10C, người vẫn đeo cặp rồi quẹo vào lớp 10D. Linh như bị bắt một phát dạn vào người, cô cố chấp tự trấn tĩnh bản thân rằng đó ko phải học sinh mới, cậu ta đang đi tìm… bạn thôi
Linh bước vào lớp. Cường lập tức chạy đến chỗ Linh
- Cô ơi, thằng kia…a lộn bạn kia nói là bạn là học sinh mới- Cường chỉ vào cậu ta
Linh nhìn cậu mà xém chút đứng ko vững vì ko thể tin đây là thật. Nhưng dù ko muốn cũng phải chấp nhận thôi
- Em… tên gì vậy?- Linh nhẹ nhàng hỏi
- Lâm- trả lời ngắn gon
Linh nghe xong cứng họng chẳng biết nói gì tiếp theo. Cô tự hỏi tại sao cô lại bị nhiều đứa nhỏ hơn mình đối xử như vậy
- Chào cô- Tiếng Duy Anh
Duy Anh vào lớp trước tiếp sau đó là Long. Long bước vào ngước mặt nhìn Linh rồi quay sang nhìn học sinh mới. Cả hai nhìn nhau
- Ô- Long lên tiếng rồi cười khẩy một cái
Lâm tiến lại gần Long. Linh đang dịnh mở miệng nói thì… Bốp, bất thình lình Lâm đấm vào mặt Long. Ai cũng bàng hoàng há hốc miệng, Linh thì ngơ ra hồn bay mất tiêu.
Tự dưng bị ăn đấm, Long cũng nổi xùng đấm lại Lâm một cái. Cú đấm khá mạnh khiến Lâm loạng choạng té xuống đất.
- Yếu còn bày đặt- Mấy đứa con gái ở dưới xì xầm to nhỏ
Tự ái dâng trào, Lâm đứng dậy tính lao lại đấm Long thì bị Linh đứng ngay giữa can ngăn. Xém chút nữa là Linh đã lĩnh tron cú đấm may mà Lâm thắng lại kịp nên ko sao
- Xê ra, ai cần cô cản- Long đẩy Linh ra một bên
- Mấy em có vấn đề rồi hả. Một đứa thì vừa bị mời lên phòng hiệu trưởng ko lâu, một đứa thì vừa chuyển tới, các em muốn bị đuổi học lắm sao. Muốn thì đi luôn đi, đừng ảnh hưởng đến người khác - Linh dường như đánh mất bình tĩnh
- Bình tĩnh lại cô ơi- Duy Anh kéo tay Linh
- Bình tĩnh cái nỗi gì- Linh trừng mắt nhìn
Duy Anh giật mình khi thấy ánh mắt của Linh. Cậu ghé sát Linh
- Cô… mọi người đang nhìn cô đấy
Nghe Duy Anh nói Linh mới giật mình quay lại phía lớp. Ai ai cũng tròn mắt nhìn cô. Linh xấu hổ muốn tìm đại cái hố nào mà chui xuống. Cô cố lấy lại bình tĩnh rồi quay sang nhìn Lâm và Long
- Hai em, ra chơi xuống thư viện với cô. Còn Lâm cứ tìm đại chỗ nào còn trống rồi ngồi đó đi
Nói xong, Linh nhanh chóng rời khỏi lớp. Cả lớp thì vẫn im re sau khi nhìn thấy khía cạnh khác của cô chủ nhiệm vốn nổi tiếng hiền lành của mình. Duy Anh vỗ vai Long
- Chắc là công việc chủ nhiệm quá áp lực đây mà
- ừm… thôi nói nhảm về chỗ ngồi đi, vô học rồi- Long bước đi
Giờ ra chơi
Bốn người cùng ngồi với nhau tại thư viện, Duy Anh có vẻ là người ở ngoài lề trong việc này nhưng chẳng hiểu sao cậu lại ngồi ở đây. Nhưng dù sao Linh cũng cần người phòng tránh có chuyện xảy ra nên cô để duy Anh ở lại.
Bầu ko khí cực kì nặng nề, Long và Lâm ngồi đối diện nhau nhìn nhau bằng ánh mắt hình viên đạn. Duy Anh và Linh ngồi ở giữa còn cảm thấy căng thẳng nữa là
- Nói gì đi cô, ko khí này sợ quá- Duy Anh thì thầm
Nghe vậy, Linh giật mình mở miệng
- hai em quen nhau sao?
- Có thể coi là vậy- Long nói
- Tao ko có quen mày- Lâm nói
- vậy tại sao em lại đánh một người em ko quen, vậy ko phải quá vô lý sao- Linh chen ngang
Lâm nghe vậy cứng họng luôn, Duy Anh bụm miệng cười vì câu nói của Linh quá sức hợp lí, đến Long còn phải nhếch mép công nhận
- Ừm… có quen- Lâm lắp bắp
- Ít nhất cũng phải đưa ra lí do tại sao hai em đánh nhau như thế chứ- Linh nói
- Nó đánh tôi thì tôi đánh lại thôi- Long bình tĩnh trả lời
- Còn…em- Linh quay sang Lâm
Lâm im lặng một hồi rồi đứng phắt dậy lao đến chỗ Long. Màn đánh nhau diễn ra tập hai
- Cái gì vậy, Duy Anh giúp cô- Linh hốt hoảng la lên
Duy Anh cũng giật mình đứng dậy can ngăn ngay lập tức. Duy Anh khống chế Lâm
- Thôi ngay đi, mày ko đủ sức đánh thằng Long đâu
- Ây, bỏ ra- Lâm gào lên- Sao tao cứ chịu thua thằng này hoài vậy chứ
Nói xong, Lâm ngồi phịch xuống đất, cúi gằm mặt xuống khiến ai cũng ngạc nhiên nhìn cậu
- Tao đã làm gì mày? – Long đến gần chỗ Lâm
Lâm tức tốc đứng phắt dậy, nắm lấy cổ áo Long. Linh hốt hoảng chạy tới
- Này đừng gây chuyện nữa
- tại mày… tại mày mà nhỏ ko thích tao nữa- Lâm nói, giọng run run
- Hở???- Ba người đồng thanh nói.
Chương 34
Sau một hồi trấn tĩnh lại Lâm mới bình tĩnh ngồi im một chỗ. Lúc này Lâm đang gục mặt xuống vai hơi run run làm ba người ngồi đối diện cảm thấy thật kì cục
- Thằng kia, mày… khóc đó hả?- Duy Anh lên tiếng
Lâm chẳng nói gì, mặt vẫn ko ngước lên
- Mày đúng là chẳng khác gì hồi tiểu học, đồ mít ướt- Long cười khẩy
Nghe tới đây Lâm ko ngồi yên được nữa, cậu bật dậy nắm cổ áo Long. Bây giờ mọi người đã được chiêm ngưỡng vẻ mặt mà từ nãy giờ. Đúng theo Long đã nói, Lâm khóc thật. Nước mắt lâm dàn dụa tèm lem khắp mặt cứ như khóc như chưa từng được khóc vậy. Linh, Duy Anh thấy vậy ko nhịn nổi cười phì ra, còn Long nhìn vậy khẽ nhếch mép
- đi lau cho sạch cài bản mặt của mày đi rồi nói chuyện tiếp
- Ừm… lau mặt đi em- Linh đưa bịch khăn giấy của mình cho Lâm
Lâm quê quá ngồi xuống, lấy bịch khăn giấy của Linh lau vội. Linh cố nhịn cười, nghiêm mặt nhìn Lâm
- Em là học sinh mới sao lại đánh bạn vô cứ như vậy
- cái gì cũng có lí do, em ko đánh nó vô cớ đâu- Lâm nói
- tao làm gì mày?- Long nhìn Lâm
- Mày cướp người tao yêu mà nói ko làm gì hả
Linh và Duy Anh ngạc nhiên, cả hai quay sang nhìn Long. Chính Long của bất ngờ khi nghe người khác tố cướp người yêu nữa là
- Cái gì? Nói lại coi tao nghe ko rõ- Long chồm dậy
- mày cướp người tao yêu – Lâm lặp lại
Long tức giận đập bàn
- Người yêu mày là con nào tao còn ko biết thì cướp cái gì, mày vu khống bậy bạ là coi chừng đó
Thấy Long đang bắt đầu điên tiết lên, Linh vội đúng dậy can ngăn
- Bình tĩnh, có gì thì nói
- Mày có nói bậy ko, thằng Long làm gì làm chuyện đó, ko thể nào
- Ko, tao chắn chắn. Chuyện là như vầy…
Lâm kể lại chuyện… hồi đó
Năm học tiểu học, cụ thể là năm lớp một Lâm và Long học cùng lớp. Lúc đó cả hai ko ưa gì nhau nhưng lại chơi chung với một đứa con gái, nhỏ tên Khánh My. My lúc đó là cô gái xinh xắn và rất dễ thương, nhỏ là người mà Lâm thích từ lúc mới vào trường. Lâm và My ngồi cùng nhau nên Lâm rất yên tâm. Nhưng nào ngờ, Long chính là người mà My thích vì trong lớp lúc đó đứa nào cũng nhan sắc chưa phát triển ( trong đó có Lâm) chỉ có Long là trông ngầu nhất. Long lúc đó chưa biết gì nên ko hề nhận ra My thích mình. Cứ ra chơi là My mang bánh đến chỗ Long ngồi cả hai cùng ăn chung. Được cho ăn mà ngu gì từ chối nên kệ Long cho My ngồi cùng. Lâm đâm ra ghét cay ghét đắng Long từ đó.
Có một ngày My bị bệnh nên nghỉ học, tranh thủ lúc đó Lâm hẹn Long ra sân sau trường “quyết đấu”. Ko biết gì nhưng Long vẫn ra chỗ hẹn. Con nít đâu biết nói lời lẽ đâu nên hai đứa sử dụng nắm đấm. Lâm lao vào Long trước còn Long thì bình tĩnh đứng im. Còn nhỏ mà khoái làm màu, Lâm cách Long một quãng khá xa nên chạy được nủa đường cậu nhóc hụt hơi đứng lại nghì mệt rồi chạy tiếp. Long vẫn bình tĩnh cúi người xuống, lấy tay nắm một nắm đất. Và khi Lâm chạy đến vậy là…ném. Dính chưởng, dơ hết bộ đồng phục Lâm gào ầm lên
- Đồ ở bẩn
Vậy là hai đứa lao vào đấm đá một trận ra trò. Hôm sau, My đi học thì Long và Lâm nghỉ với lí do phải ở nhà dưỡng thương. Từ đó, ba mẹ Long thấy để Long học trường đó là ko ổn nên cho cậu chuyển sang trường khác. My vì vậy mà khóc rất nhiều đòi học cùng Long bằng được vì thế ba mẹ My cũng cho cô bé qua trường mà Long chuyển sang. Vậy là Lâm cô đơn.
Hết chuyện
Nghe xong câu chuyện mà Lâm kể, cả ba người đơ điện luôn, ko ai nói lời nào
- Sao mày thấy chưa- Lâm nói
- Ứm- Long ậm ừ trong họng
- Mày thấy mày sai chưa- Lâm đắc chí nói tiếp
Long ngước mặt lên, liếc Lâm
- Tao sai ở chỗ nào
Lâm đơ ra khi nghe Long cứ nhất quyết lì lợm phủ nhận. Cậu bực bội vò đầu, đập bàn rầm rầm
- tao tốn nước bọt từ nãy giờ kể lại chuyện mà mày vẫn ko thừa nhận lỗi lầm của mình sao?
- Tao chẳng thấy tao sai ở đâu cả- Long bình tĩnh nói
Lâm đơ toàn tập.
- tao cũng chẳng thấy Long nó sai ở đâu cả
Nãy giờ toàn ngồi coi khiến Duy Anh ngứa miệng, cuối cùng cậu cất tiếng. Lâm bất ngờ quay sang nhìn Duy Anh bằng ánh mắt đầy ác cảm. Duy Anh chột dạ, cậu khều khều Linh cầu cứu. Linh nãy giờ cũng chỉ biết nhìn nên chẳng biết gì. Thấy Duy Anh khều mình, Linh ngơ ngác nhìn
- Gì vậy?
- Cô có cảm nghĩ gì về câu chuyện trên- Duy Anh giõng giạc nói
- Ừm…- Linh ậm ừ
- Cứ nói thẳng ra- Long nói
- Cô cứ nói thẳng ra- Lâm hối
Thấy mọi người nói vậy, Linh hít sâu một hơi
- câu chuyện Lâm kể thật… thiếu muối, kịch bản có đầy trên phim hàn và… sao em dai dữ vậy, chuyện từ lớp một rồi mà. Cô xin lỗi, tại các em kêu cô nói thật
Cả căn phòng im lặng một cách đáng sợ. Lâm như hóa đá khi nghe xong lời nhận xét của Linh. Long và Duy Anh thì chẳng biết phải nên cười hay buồn thay cho Lâm nữa, câu trả lời của Linh đúng là quá phũ, chẳng kiêng nể gì cả.
Chương 35
- Sao cuộc đời đối xử với tôi như vậy chứ- Lâm gào ầm lên
- Thôi ăn vạ đi, tao ko làm gì hết, chấm hết từ đây, ok- Long lạnh lùng nói
- Nhưng… vậy là mày ko thích Ly?- Lâm nhìn Long
- Tao còn ko nhớ nổi mặt nó thì thích kiểu gì
- Nhưng Ly vì mày mà tuần sau sẽ chuyển tới đây đó
- tao ko quan tâm mấy chuyện ruồi bu đó, nhức đầu quá
Nói xong Long nhanh chóng đi ra khỏi thư viện. Còn ba người kia ở trong thư viện ngồi nhìn nhau thẫn thờ
Tùng…tùng…tùng, tiếng trống vào tiết vang lên
- Vô học rồi, tụi em lên lớp đây- Duy Anh nhanh chóng đứng dậy
- Ừ mấy đứa đi đi- Linh cười
- đi mau lên- Duy Anh gọi Lâm
Lâm thẫn thờ dứng dậy, cúi chào Linh rồi lên lớp với Duy Anh. Thấy bọn nhỏ đã đi hết, Linh nằm dài ra bàn một cách mệt mỏi và thở dài liên tục. Cô thực sự quá mệt mỏi khi cứ phải giải quyết ba cái chuyện giở hơi gì đâu ko
- cô ơi- Duy Anh quay lại
- Gì em???- Linh bật dậy ngay lập tức
Duy Anh bước vào để lên bàn một gói quà
- Valentien vui vẻ nha cô
Nói xong Duy Anh nhanh chóng chạy đi mất. Linh cầm gói quà mà Duy Anh lên nhìn, cô cười mỉm
- Thằng nhóc dễ thương thật. À quên ko kêu tụi nhỏ lấy sổ bài về lớp rồi
Linh cầm sổ đầu bài rồi đứng dậy đi lên lớp mình. Vừa đi Linh vừa nhìn sổ và thế là… ầm, Linh đụng phải ai đó, cả hai cùng té lăn ra
- Bộ đui hả trời
Là một cô gái, Linh nhìn chằm chằm cô gái đó. Linh ko chắc đó có phải là học sinh ko vì cô bé đó ko mặc đồng phục nhưng nhỏ ăn mặc rất xì tin nên ko thể là nhân viên trong trường được.
- Nhìn gì mà nhìn
Cô bé đó liếc Linh, tay lấy đồ của mình rơi trên sàn rồi đi tiếp. Linh nhìn theo một lúc rồi cũng nhặt đồ của mình lên
...
Lớp 10D
- Long, của mày nè- Phong ném một gói quà vào Long rồi quay đi
- lại nữa hả, nhiều ghê ta- Duy Anh nói
Long lấy gói quà lên nhìn, Duy Anh cũng trợn mắt quay sang nhìn. Được bao bằng giấy bao màu xanh dương, cột ruy băng hình bướm màu tím, gói quà trông nhỏ, rất xinh và điều đặc biệt ở nó hơn cả là… nó giống hệt cái Duy Anh tặng cho Linh. Duy Anh giật gói quà từ tay Long, tự trấn tĩnh là chỉ là quà giống quà thôi. Cậu mở ra, nửa socola nửa kẹo dẻo, trời đến kẹo bên trong cũng giống cái này thì ko thể là đụng hàng được vì kẹo là Duy Anh tự bỏ vào ko phải có sẳn
- Ai tặng cho thằng Long cái này vậy?- Duy Anh hỏi Phong
- Tao có biết đâu, thấy nó ở cạnh cửa sổ ở cạnh có tờ giấy tặng Long vậy là tao đưa cho thằng Long
- vậy à, vậy… cô Linh có đến lớp ko?- Duy Anh nói
- À có, cô có đến đưa sổ đầu bài
Như bị bắn một phát, Duy Anh đứng hình tại chỗ. Cậu tự nhủ tại sao Linh đem quà cậu tặng tặng cho Long chứ, thật đau lòng, Duy Anh gục mặt xuống bàn
- Thằng này sao vậy?- Long ấy lại gói kẹo lấy ăn
- ko đươc ăn- Duy Anh giật lại
- Tao đâp mày bây giờ, của tao- Long giật lại giơ nắm đấm lên
Cùng lúc đó tại thư viện, Linh cũng mở gói quà ra. Bên trong toàn socola đen hình trái tim với một mẩu giấy bên trong, tờ giấy ghi “lâu rồi ko gặp, nhớ quá”. Linh đọc xong dòng đó mà chẳng hiểu gì
- cái gì mà lâu ko gặp, ngày nào chẳng gặp chứ nhớ cái nỗi gì, ghi vầy là sao.