Truyen teen - Lớp học cá biệt và cô giáo trầm lặng trang 6
Chương 26: Ngày đầu đi học
Vẫn đang trong tiết sinh hoạt chủ nhiệm
- Mỹ nam ngồi cạnh nhau kìa
- thích quá, ngắm được cả hai cùng lúc luôn
Tiềng léo nhéo cứ ko ngừng phát ra từ phía ngoài lớp 10D. Những đứa ngồi ở dãy ngoài cửa đang vô cùng ức chế. Linh cũng ko ngoại lệ, tuy ức chế nhưng Linh vẫn ko muốn ra đuổi đám đó về
- Cường, Phong ra kêu mấy bạn về lớp đi
Cường, Phong nghe vậy ra liền. Vừa bước ra cửa, hai đứa vênh mặt lên
- Này, về dùm cái đi mấy thím. Léo nhéo hoài ai mà học được- Cường
- Mê trai vừa vừa thôi chứ, đúng là đồ con gái- Phong phụ họa
Chưa đầy một phút sau
- Cô ơi, tụi nó đánh em, đừng có nhéo, đau- Cường hét thất thanh
- Ko được động vào tóc, nửa tiếng vuốt keo của tui- Phong rên la
Nói chuyện với con nhà người ta mà vênh mặt lên bị đánh cũng đáng. Trong lớp nhìn ra đứa nào cũng cười. Còn Linh thì mặt méo lệch sang một bên khi thấy cảnh tượng hãi hùng đang diễn ra trước cửa. Ko thể tin nổi có nhiều đứa mê trai đến mức độ này. Nhất quyết đứng đây ngắm dù đã cố đuổi về
Giờ ra chơi
Do phải đến trường sớm nhận lớp nên Duy Anh chưa ăn sáng. Cậu rủ Long đi xuống căn tin ăn sáng. Cả hai đi đến đâu là náo động đến đó. Các đàn chị ở lớp trên cũng nhập cuộc, lao vào cuộc chiến truy lùng mĩ nam. Nếu đã thấy fan truy đuổi thần tượng thì trường hợp này cũng rưa rứa như vậy.
Duy Anh đang tính mua tô bún bò để ăn( căn tin của trường RED rất phong phú), thì thấy có quá nhiều người vây quanh mình. Vậy là cậu đành ngậm ngùi dẹp bỏ ý định ăn bún và mua đại vài cái bánh mì ngọt rồi chuồn lẹ về lớp. Còn Long với bản tính hung thần nên dù có chết mê cũng chẵng ai dám lại gần. Vì thế cậu cứ thong thả dạo quanh căn tin mà ko hề hay biết đứa bạn thân của mình chuồn đi từ lúc nào.
Duy Anh vừa thở phào vì về được lớp thì đã bắt gặp ngay ánh mắt khó hiểu của đám con gái cùng lớp. Cảnh tượng này cũng đã xảy ra ở trường cũ của Duy Anh nên cậu thấy hơi nản. Lâu lâu tự nhìn mình trong gương,cậu cũng thấy đẹp quá cũng là cái tội. Cầm mấy cái bánh mì trên tay mà Duy Anh cảm thấy hơi khó chịu. Nếu cậu ăn ở đây sẽ bị “người đời” dòm ngó rất nhiều, thế thì ăn sao nổi. Duy Anh chợt nhớ ra Linh là người “cai quản” thư viện, mà thư viện thường rất vắng nên có thể ăn nhờ ở đó. Vậy là Duy Anh bì bõm đi xuống thư viện
- Cô ơi- Duy Anh hớn hở bước vào
Bỗng cậu đứng hình ngay lập tức. Duy Anh quên rằng dù thư viện rất nhàm chán nhưng luôn có học sinh gương mẫu lui tới. Vừa bước vào là nguyên một đám trong thư viện giương mắt nai nhìn Duy Anh khiến cậu ko khỏi ngượng
- gì vậy Duy Anh?- Linh đi lại chỗ Duy Anh
Duy Anh kể hết sự tình cho Linh nghe. Thấy học trò mình thật tội nghiệp nên Linh tốt bụng tìm một góc nào đó cho Duy Anh ngồi ăn tạm.
- Vầy hoài chắc em chết quá – Duy Anh vừa ăn vừa than
- Trường này con gái đông hơn con trai nên xui cho em rồi- Linh bình thản nói
- Đẹp cũng có tội đúng ko cô- Duy Anh cười
Nghe Duy Anh nói vậy Linh cũng chỉ cười trừ, ko nói gì
- Em phải làm gì bây giờ, em ko muốn bị bám theo vậy hoài đâu- Duy Anh nhìn Linh cầu khẩn
- Em… xấu đi là được - Linh nói có vẻ nghiêm túc
Duy Anh cứng họng, xém chút nữa là mắc nghẹn. Ý tưởng Linh đưa ra quá đôc đáo, Duy Anh chỉ biết cười trừ
- Cô giỡn hoài, em làm sao mà xấu đi được
- Đẹp thì khó chứ xấu dễ mà- Mặt Linh vẫn ngiêm túc- Tóc cắt thành hình cái nấm hoặc để hai mái
Vừa nói Linh vừa chỉnh tóc sang hai bên cho Duy Anh (đây là hành dộng vô thức). Chỉnh xong, Linh chép miệng rồi lại chỉnh kiểu khác. Chỉnh miết riết cái đầu Duy Anh như cái tổ quạ, vậy mà vẫn đẹp mới ghê chứ.
- Cô làm tóc em đau đấy- Duy Anh rên la
- Cô xin lỗi- Linh buông ra liền- Em có cạo trọc đầu thì vẫn đẹp thôi
Ko hiểu ý Linh đang khen hay mỉa mai mình nhưng Duy Anh vẫn thích thú cười tươi
- Em mặc đồ ngố đi là được
- Sao???- Duy Anh ngơ ngác
- thay vì bảnh như lúc này thì luộm thuộm đi một chút. Tóc ko vuốt keo, chân đi dép quai hậu được rồi
Nghe Linh nói, Duy Anh cứ gật gật gù gù. Ko biết công cuộc thay đổi hình tượng có thành công
Sáng hôm sau
- Cái gì thế này???- một nữ sinh thốt lên
- Thảm họa thời trang sao???
- mặt đẹp mà ăn mặc nhìn ngu quá vậy, mốt mới bên Hàn Quốc sao???- Một đứa khác nói
Nghe Linh góp ý sao là Duy Anh làm y như vậy. Cậu để mái ngố, đeo thêm cái mắt kiếng, chân đeo dép nên nhìn hơi dìm hàng chút. Tuy hơi mất hình tượng một nhưng lại có hiệu quả đến bất ngờ, ko ai chạy lại níu Duy Anh nữa.
Thực ra Duy Anh chỉ làm màu cho vui, cậu làm kiểu này một lần và đảm bảo sẽ ko có lần thứ hai. Cậu lật đật chạy lên lớp. Lớp 10D ai nhìn thấy cậu cũng há hốc miệng, bất ngờ. Đó là con gái thôi chứ con trai thì lại khác, cả bọn mừng ra mặt
- Hú hú, thời đại hotboy giờ đã qua- Một đứa sung sướng la lên
Duy Anh chẳng buồn để ý, cứ vậy đi về chỗ ngồi
- Sao mày ăn mặc như thằng ngu vậy???- Long lạng lùng nói thẳng
- Styte mới của tao đó mày- Duy Anh nói đùa- Một ngày thôi
- Ngồi cạnh mày mất giá tao quá. Biến qua chỗ khác- Long cầm cặp của Duy Anh quăng qua chỗ khác
- Mày đó, coi chừng tao- Duy Anh giơ nắm đấm trước mặt Long
Cùng lúc đó Linh đến lớp. Thấy Linh, Duy Anh tò tò đi ra
- Cô ơi
Linh nghe tiếng ai đó gọi mình, ngơ ngác ngó sang. Vừa nhìn thấy bộ dạng của Duy Anh thì phản ứng của Linh khác những nữ sinh trong trường. Những đứa kia thấy bộ dạng của Duy Anh là khó coi nhưng Linh lại thấy hợp vô cùng. Cô nhìn Duy Anh bằng con mắt thích thú
- Trông rất lạ- Linh cười.
Chương 27: Gây chuyện
Trong một con hẻm tối, có ba đứa to con và một cậu mọt sách yếu ớt
- Làm xong chưa- Dương, đứa cầm đầu lên tiếng
- Xong…xong rồi- Sang, cậu mọt sách rụt rè đưa cái usb ra
- Dạo này phải làm bài thuyết trình nhiều quá nên…nhờ mày hết đó- Tú bá vai Sang, làm bộ tử tế
Sang lớp 10A trường RED. Học giỏi nhưng lại khá yếu ớt nên thường bị bắt nạt. Bộ ba Dương, Toàn, Tú lớp 10C là nhóm chuyên gia đi bắt nạt người khác nên thường hay dọa nạt, bắt Sang phải làm bài tập trên trường cho mình
Nhìn ba đứa kia lấy cái usb từ tay mình mà Sang vô cùng ấm ức cho công sức mình nai lưng ra làm.
- Mấy người…tui ko làm bài cho mấy người nữa đâu- Sang lấy hết can đảm để nói
- gì, mày nói gì tao nghe ko rõ- Toàn tiến lại gần Sang
- Tui phải… làm bài của mình nữa…ko rảnh làm bài cho mấy người nữa đâu. Tự làm đi
Dương lại gần vỗ mạnh vào vai Sang
- Thằng này bữa nay ngon ta, dám nói những lời này ha. Bộ mày ko sợ nắm đấm của tao sao
Nghe Dương nói vậy, chân Sang cũng hơi run lên sợ hãi.
- Cái thằng nhát cáy này nói vậy thôi chứ đời nào nó dám- Toàn cười khẩy
Bị xúc phạm, Sang quay sang lườm bọn kia
- Chỉ giỏi bắt nạt người khác ngoài ra tụi bay chẳng có cái đinh gì hết. Đồ thùng rỗng kêu to
- mày… mày nói cái gì???
Tú giận dữ nắm lấy cổ áo Sang, nắm đấm chuẩn bị đáp vào mặt Sang
- Này, dừng tay
Tiếng ai đó đột ngột vang lên thu hút sự chú ý của bọn kia. Đó là Duy Anh. Duy Anh đi chơi đêm ở gần đây nên tình cờ đi ngang qua con hẻm. Thấy có tiếng gì nên hiếu kì quẹo vô
Cả đám kia nhìn về phía Duy Anh
- Mày là thằng nào???- Dương nói
- Ba thằng đô con ăn hiếp một đứa còm nhom thế kia, ko biết nhục à- Duy Anh chỉ trỏ lung tung
- Cái thằng này… đừng có nhiều chuyện. Muốn gương mặt đẹp trai của mày được lành lặn thì mau biến đi
- Thấy đông hiếp yếu thì người hào hiệp như tao sao có thể để yên được- Duy Anh hất hàm
Dương bước lại gần Duy Anh
- Khẩu khí hay lắm. Thấy mày cũng ốm yếu thư sinh nên tao khuyên mày là mau mau chuồn đi ko thì đừng có trách nắm đấm của bọn tao
- Đánh nhau hả, tưởng gì chứ chuyện đó tao ko ngán đâu nha
Nghe đến đây Tú, Toàn cũng tiến lại gần
- Ngon bay, đập nó luôn đi chần chừ làm gì nữa- Tú nói
Hai bên thủ thế chuẩn bị xung trận
- Này, mấy cậu kia làm gì thế
Bất ngờ lúc đó có đội tuần tra đi ngang qua. Cả bọn thằng Dương thấy vậy thì hạ nắm đấm xuống
- Mày coi chừng tao đó- Dương buông lời đe dọa
Nói xong, bọn kia nhanh chóng bỏ đi. Duy Anh chạy lại đỡ Sang đứng lên
- Cám ơn nha- Sang nói
- Ko có gì đâu, về đi- Duy Anh cười
Sang chạy nhanh khỏi. Duy Anh nhìn theo một lúc cũng quay lưng bỏ đi
- Ê, mày đi đâu vậy hả, có tính về ko đấy- Giọng của Long
Long và Duy Anh vốn thân nhau nên đi đâu chơi cả hai cũng đi chung
- Ừ, về thôi mày- Duy Anh đến bá vai Long
…
Sáng hôm sau
Tính đến nay thì Duy Anh đến trường RED học cũng đã hơn một tuần. Tuy chỉ mới tới trong thời gian ngắn nhưng Duy Anh lại khá nổi trong trường nhờ vẻ đẹp trai, tính khí tốt. Con gái trong trường cũng bớt bu theo cậu hơn trước. Nên đến giờ ra chơi cậu có thể yên ổn để ăn sáng ở căn tin. Nhưng hôm nay chắc Duy Anh ko thể yên ổn ăn được
- Ê Dương, thằng hôm qua phải ko mày???
Từ lúc Duy Anh xuống căn tin là tụi thằng Dương đã chú ý rồi. Tưởng nhầm người nên cố nhìn kĩ, ko ngờ đúng người thật
- Nó chứ còn ai nữa, ko ngờ lại học cùng trường. Xui cho mày rồi con ơi- Dương đắc chí
Duy Anh dường như chưa biết chuyện gì sắp xảy ra nên cứ ngồi ăn bình thản. Bọn thằng Dương lại gần chỗ Duy Anh đang ngồi. Toàn lấy tay hất đổ tô mì nóng hổi. May mà lúc đó Duy Anh phản ứng nhanh kịp thời né ra nên chỉ bị bắn chút ít nước vào người. Duy Anh quay sang nhìn đứa vừa hất tô mì của mình một cách thất thần
- Ôi chết, tao xin lỗi lỡ làm đổ mì của mày rồi- Toàn giả bộ thành khẩn
Nhìn một hồi Duy Anh mới nhận ra là tụi tối hôm qua. Cậu vảy chổ nước mì dính trên tay mình vào mặt Toàn
- Mày cố ý chứ lỡ cái gì. Trời đánh tránh bữa ăn, tụi bay cố tình đến kiếm chuyện với tao thì có
Toàn lau chỗ nước Duy Anh vảy vào mặt một cách tức tối
- Mày dám… làm vậy hả???
- Này, là mấy người gây chuyện với Duy Anh trước còn lớn giọng nữa- một đứa con gái nhanh chóng can lại
- Đúng rồi đó, hèn hạ quá đi- một bánh bèo khác lên tiếng
Xung quanh bốn đứa con trai lúc này là một bầy con gái vây quanh, chủ yếu theo phe của Duy Anh. Ko hề thấy bóng dáng của thằng con trai nào( men bị đẩy ra hết rồi). Thấy bọn con gái đang nhìn mình bằng ánh mắt hình viên đạn, bọn thằng Dương bắt đầu bối rối
- Liên quan gì đến bọn con gái mấy người, xê ra hết đi- Tú lớn giọng
- Cái gì mà ko liên quan, Duy Anh là hoàng tử của trường này. Mấy người mà làm gì Duy Anh thì ko xong với bọn này đâu
Cả bọn con gái tiến lại gần bọn thằng Dương hăm dọa
- Hoàng tử???- Dương cười khẩy- Học lớp 10D mà làm phách
Duy Anh nghe vậy tiến lại gần
- Nói vậy là có ý gì?
- Bộ nghe ko hiểu hả, ai mà chẳng biết lớp 10D bọn mày là cái bọn bỏ đi
- Im miệng mày lại- Duy Anh hạ giọng
- Tao nói gì sai, lớp 10D bọn mày khác gì rác…
Chưa kịp nói xong, Dương đã lĩnh trọn một nắm đấm của Duy Anh vào giữa mặt.
Chương 28: Mời phụ huynh
Tiếng hò hét ầm ĩ vang lên, người thì ngày càng đông
- Thằng chó mày làm cái gì vậy hả???- Dương gào ầm lên
- Mày là cái gì mà dám xúc phạm người khác. Cẩn thận cái miệng của mày đó
Duy Anh chỉ đấm Dương một cái để cảnh cáo thôi xong rồi quay lưng bỏ đi
Bốp, một cái ghế nhựa bay thẳng vào đầu Duy Anh khiến cậu đau điếng ôm đầu. Người ném nó là Tú. Đám con gái xung quanh la ó rần rần
- Ồn ào quá, tụi bay tránh xa ra, bị đánh oan ráng mà chịu
Vì đều là dân học võ nên tụi thẳng Dương ra tay khá nhanh. Dù Duy Anh cũng võ nghệ đầy mình nhưng một chọi ba là có hơi quá sức, vừa cho Toàn một đấm là bị Dương đá ngay vào bụng. Đau váng cả đầu, Duy Anh ngồi quỵ xuống rơi vào thế yếu.
Bốp, Tú nhận một đấm vào bụng nhưng người ko phải Duy Anh. Duy ngước đầu lên
- Đánh nhau mà ko rủ tao- Long đỡ Duy Anh đứng dậy
- Hay ho gì mà rủ- Một giọng nói ồm ồm vang lên
Đám đông vừa nghe thấy giọng nói đó vội tản ra ngay. Cả bọn đang đánh nhau cũng mặt tái đi. Là thầy hiệu trưởng
Có ai đó đã đến nhờ thầy cô ngăn chặn vụ đánh lộn lại, ko may lại để thầy hiệu trưởng biết được.
- Năm người các cậu lên phòng giám thị ngay
Trường RED luôn đi theo khuôn khổ, tẩy chai cái thói hư tật xấu nên việc đánh nhau là một tội nặng. Nghe tin, Linh cũng bán sống bán chết chạy lên phòng giám thị.
- Cả năm em, làm bản kiểm điểm, mai mời phụ huynh lên gặp tôi- Thầy hiệu trưởng nói
Cả bọn im phăng phắc, im lặng tức là vâng lời
- Thầy ơi- Duy Anh lên tiếng- thầy có thể ra hình phạt luôn được ko
Ai cũng bất ngờ hướng mắt về phía Duy Anh, thầy hiệu trưởng nhìn Duy Anh
- Ý em là sao???
- Em ko mời phụ huynh lên được nên thầy cứ phạt em luôn đi ạ
- Một là bị đuổi học với mời phụ huynh chọn một cái đi. Ko nói nhiều, giờ ra khỏi phòng về lớp viết bảng kiểm điểm cho tôi- Thầy hiệu trưởng nói lớn
Vậy là đường ai nấy đi. Linh cùng hai cậu học trò ra khỏi phòng. Duy Anh quay sang nhìn Linh
- Bọn em lên thư viện viết bản kiểm điểm được ko cô
- Ừ - Linh lộ rõ sự thất vọng ra mặt
Tại thư viện
Ko khí im lặng bao trùm cả thư viện
- Cô buồn tụi em lắm phải ko?- Duy Anh phá vỡ bẩu ko khí im lặng
- Ừ- Quá thất vọng nên Linh nói dối được
Ko gian lại rơi vào im lặng
- Tôi viết xong rồi, cô nộp dùm đi- Long đưa bản kiểm điểm cho Linh
Linh cầm bản kiểm điểm, ko nói gì
- Em cũng xong rồi
- Duy Anh này, em tính ko mời phụ huynh lên thật sao?- Linh lên tiếng
Mặt Duy Anh xụ xuống
- Dạ
- đánh nhau là tội nặng, em nên thuyết phục ba mẹ lên nói đỡ ko là bị đuổi học đấy
- Chắc ko được đâu cô
Nói xong Duy Anh quay lưng bỏ đi
- Duy Anh- Linh gọi
- Thôi đi, đừng có xía vào chuyện người khác- Long nói rồi cũng quay lưng bỏ đi
Nhìn theo Linh chỉ biết lầm bầm
- Làm như ko liên quan đến tôi vậy
…ngày hôm sau…
Theo lời thầy hiệu trưởng hôm qua, phụ huynh của Tú, Toàn, Dương đã đến còn Duy Anh và Long thì ba mẹ vẫn chưa thấy đâu.
Vài phút sau trước cổng trường xuất hiện một chiếc xe hơi đời mới đang đi vào. Tất cả mọi người đều tò mò nhìn ra ko biết đó là phụ huynh của em nào. Bước ra từ trong xe là một người phụ nữ ăn mặc rất sang trọng, trang điểm có hơi đậm nhưng trông bà khá đẹp. Người phụ nữ từ tiến tới phòng giám thị.
- Chào chị- thầy hiệu trưởng lịch sự chìa tay ra
- Chào thẩy- Người phụ nữ ấy cười
- Chị là phụ huynh của em nào ấy nhỉ?
- Trịnh Long
Thầy hiệu trưởng quay sang Duy Anh
- Em ko mời phụ huynh lên thật sao?
- Dạ…
- Tôi đến cho cả Duy Anh
Duy Anh chưa kịp nói hết người phụ nữ kia chen vào
- Vậy phụ huynh em ấy có chuyện gì sao?- Thầy hiệu trưởng nhìn người phụ nữ ấy ái ngại
- Xin thầy đừng hỏi quá nhiều
Giọng điệu lạnh lùng của người phụ nữ kia khiến thầy hiệu trưởng im bặt. Từ đây có thể khẳng dịnh đây dích thị là mẹ của Long
Sau gần một tiếng chất vấn mọi việc đã đâu vào đấy. Phụ huynh cũng ra về, chủ nhiệm cũng lên lớp tiếp tục dạy. Duy Anh và Long cùng nhau ra tiễn người pụ nữ kia. Để ý thấy vẻ mặt có chút thất thần của Duy Anh khi nhìn người phụ nữ kia, Linh thấy có chút gì đó kì kì nên lén đi theo
Ra đến nhà xe
- Mẹ…- Duy Anh nói, giọng có chút run
Vì ko gian rất yên tĩnh nên Linh nghe thấy
- Mẹ sao???- Linh bất ngờ, khẽ nói
Chát, người phụ nữ đó tát thẳng vào mặt Duy Anh ko chút do dự, ko những vậy bà ta còn tính vung tay định tát Duy Anh một phát nữa. Nhưng dù biết vậy, Duy Anh vẫn ko né, cậu vẫn đứng im nhận cái tát thứ hai. Mẹ Long hình như đã mất bình tĩnh, bà vung tay tát Duy Anh
- Đủ rồi, mẹ tính tát nó đến khi nào. Đây là trường học, giữ ý tứ chút đi
Long nhanh tay nắm lấy tay của mẹ mình, ngăn bà lại. Bà ta cũng cố bình tĩnh lại, chỉnh tóc tai rồi quay sang nhìn Duy Anh bằng đôi mắt dữ tợn
- Nghe cho rõ đây, tao ko phải mẹ mày, đồ con hoang.
Chương 29: Mái ấm
Sau khi chứng kiến cảnh tượng hãi hùng vừa rồi, Linh thực sự chẳng thốt lên nổi lời nào nữa, cứng họng toàn tập. Mẹ Long cũng lên xe và đi về. Duy Anh chỉ đứng im đó, đầu gục xuống, lặng im như bức tượng
- Kệ bà ấy đi, lên lớp học thôi mày- Long vỗ vai Duy Anh
Nghe lời Long, Duy Anh tiu ngỉu đi lên lớp. Linh đang trốn ở gần đó cũng nhanh chóng chuồn lẹ.
Cả ngày hôm đó tâm trạng Linh xuống dốc kinh khủng, cô cứ bị ám ảnh bởi câu nói của mẹ Long. Linh ko thể tin mình đã được chứng kiến một cảnh tượng như trong phim như vậy. Vừa hay lại vừa thấy kì.
Ra về
Do xe hỏng nên Linh phải đi bộ về nhà. Suốt quãng đường đi Linh luôn cảm thấy hình như có ai đó đang theo mình. Quay lại nhìn thì chẳng thấy ai cả, chắc chỉ là ảo giác nên Linh tiếp tục đi
Đến nhà, Linh đang lục tìm chìa khóa mở cửa
- Cô ơi
Nghe thấy giọng quen quen, Linh quay người lại. Là Duy Anh, vậy là cô ko bị ảo giác. Người đi theo cô từ nãy giờ là Duy Anh. Linh trố mắt nhìn Duy Anh nhưng nhanh chóng trùng xuống khi nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Duy Anh
- Em đi theo cô từ nãy giờ sao?
Duy Anh khẽ gật đầu
- Cô cho em ở nhờ được ko?
Sau khi xem cảnh tượng kia xong, Linh càng thương Duy Anh nhiều hơn. Vì vậy cô rộng lượng đồng ý.
- Em ngồi đi, cứ tự nhiên như ở nhà- Linh cười nhẹ
Duy Anh cũng cười lại một cách miễn cưỡng
- Cô…thấy chuyện hồi sáng rồi phải ko?
Lúc mà Linh loạng choạng chạy đi tìm chỗ trốn thì Duy Anh lúc đó cũng tình cờ phát hiện ra. Lí do đơn giản là vì khu vực đó quá trống vắng, ko có gì che chắn cả
Nghe Duy Anh bất ngờ nói vậy, Linh cảm thấy như bị đấm một phát. Tim cô đập loạn xạ nhưng vẫn phải cố tỏ ra bình tĩnh
- Chuyện gì?- Linh giả vờ ngây ngô
Duy Anh thở ra một cách nặng nề rồi lại giương mắt nhìn
- Em kể cô nghe một câu chuyện này, cô ngồi xuống đi
Linh ngồi xuống cạnh Duy Anh
Câu truyện Duy Anh kể là truyện về tuổi thơ của cậu nhưng khi kể cho Linh nghe thì như nói về nhân vật khác
Năm Duy Anh được 5 tuổi cậu được bác của mình đưa đến nhà của ba Long. Mẹ Duy Anh là nhân tình của ba Long và chuyện có Duy Anh là ngoài ý muốn. Duy Anh thì từ khi sinh ra ko được biết mặt mẹ mình lần nào vì khi sinh Duy Anh bà đã rũ bỏ đưa cậu cho chị gái mình nuôi. Có vẻ nuôi Duy Anh là hơi quá sức nên bác của cậu đã đưa cậu đến nhà người cha ko chính thức của cậu
- Cái quái gì đây???- Giọng mẹ Long
Toàn bộ người trong nhà kể cả những người giúp việc đều tập trung ngoài sân, chỉ có ba Long là chưa ra.
- Xin bà hãy nhận nó, thằng bé là con của chồng bà đấy- bác của Duy Anh khẽ cúi đầu
- Cái gì? Bà nói cái gì???
Mẹ của Long từ trước đến giờ ko hề hay biết chuyện ba Long ngoại tình . Giờ nghe một người phụ nữ lạ mặt tự dưng đem một đứa nhóc đến và nói đây là con của chồng bà, bà như rơi từ chín tầng mây xuống. Bà ko thể tin đây là sự thật, bà gào lên
- Bịa đặt, bằng chứng đâu. Thằng nhãi kia ko thể…chồng tôi ko thể…
- Là thật, ko phải bịa đặt đâu
Đến giờ ba Long mới từ trong nhà bước ra. Mẹ Long muốn ngất đi khi nghe câu nói vừa rồi của ba Long. Ông nói với giọng thật đanh thép và ko chút nao núng. Ko khí xung quanh cực kì im ắng và nặng nề
- Lại đây với ta- Ba Long vẫy Duy Anh
Duy Anh ngây thơ đi tới
- Tránh xa ông ấy ra
Mẹ Long lao tới đẩy Duy Anh té xuống đất rồi túm lấy cổ áo của ba Long
- Anh nói đi…nó là con anh sao
- Phải- Ba Long vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh
- Cái gì- Mẹ Long hét lên- Sao anh lại dám ngoại tình rồi có con như vậy. Anh còn có lương tâm ko hả, anh có nghĩ đến tôi ko, còn con trai anh nữa
- Đây là chuyện ngoài ý muốn
Chát, mẹ Long tát thẳng vào mặt ba Long
- Ngoài ý muốn, sao anh có thể nói một cách bình tĩnh như thế. Anh ko để ý đến cảm giác của tôi sao, tôi là vợ anh đấy
Ba Long đột ngột nắm chặt vai mẹ Long lay mạnh
- Nghe cho rõ đây, cô chỉ là vợ tôi trên danh nghĩa còn tình cảm chúng ta chẳng là gì của nhau hết
Có thể nói hôn nhân giữa ba mẹ Long chỉ mang tính thương mại chứ họ ko hề có tình cảm gì với nhau. Chuyện ba Long ngoại tình cũng là chuyện dễ hiểu
- Long lại đây chào em trai mới của con đi
Lần gặp mặt đầu tiên của Long và Duy Anh như vậy đấy
Quãng thời gian tiếp theo ở trong căn nhà đó đối với Duy Anh thực sự ko vui vẻ gì. Duy Anh có ba chống lưng nên mẹ Long chẳng thể làm gì Duy Anh được, nhưng Duy Anh phải chịu sự ghẻ lạnh của bà. Ở trong căn nhà đó Duy Anh như người vô hình, ko ai thèm để ý hay nhìn Duy Anh dù chỉ là một lần. Long và Duy Anh cùng tuổi nhau nhưng hai đứa chưa chơi chung với nhau lần nào. Có lần hai đứa chạm mặt nhau vì ở chung nhà nên việc này ko thể tránh khỏi. Long còn rất nhỏ nên ko hiểu về chuyện của ba mẹ mình nên ko ghét Duy Anh, nhưng Long bị nhồi nhét vào đầu những điều ko hay khá nhiều nên cũng bắt đầu có ác cảm với Duy Anh. Lúc đó hai đứa chỉ nhìn nhau, Duy Anh mới mở lời chào một tiếng là đã bị Long quăng cái tượng trang trí vào đầu, chảy máu. Từ đó Duy Anh ko đến gần Long nữa.
Chương 30
Tiếp câu truyện ở chap trước...
Và rồi đến một ngày
Long gặp tai nạn trong một buổi đi chơi cùng với trường. Long sơ ý bị ngã đập đầu vào đá và bị mất máu khá nhiều. Cậu được mọi người gấp rút đưa Long vào bệnh viện, biết được tin mẹ Long cũng nhanh chóng đến đó.
Do mất máu khá nhiều nên Long cần truyền máu gấp. Nhưng ko may Long thuộc nhóm máu hiếm mà bệnh viện hiện giờ ko có sẵn nhóm máu của Long
- Cái gì, bệnh viện lớn như vậy mà ko có máu sao hả???- Mẹ Long gào thét,làm loạn khắp bệnh viện
- Xin chị bình tĩnh- Bác sĩ cũng thấy khó xử
- Bình tĩnh, con tôi sắp chết rồi bình tĩnh thế nào hả. Nếu các người ko cứu được con tôi thì cứ chờ đến ngày bệnh viện này đóng cửa đi
Cả bệnh viện như loạn cả lên, ai cũng lo liên lạc với cac bệnh viện để tìm máu. Cùng nhóm máu với Long là ba Long nhưng ông đã đi công tác nước ngoài, mẹ thì ko truyền được vì ko cùng nhóm máu.
- Mẹ ơi
Một tiếng nói chợt vang lên cạnh mẹ Long. Bà gục mặt xuống lo lắng đến phát khóc, bà ngẩng mặt lên thì thấy Duy Anh đang đứng cạnh mình. Nghe Duy Anh gọi mình bằng mẹ, với vẻ dễ thương vốn có của Duy Anh khiến bà mềm lòng phần nào nhưng vì lòng tự tôn ko thể vứt bỏ, bà lại nhìn Duy Anh bằng con mắt căm hận
- Tao ko phải mẹ mày, biến khỏi mắt tao ngay
- Con cùng nhóm máu với anh- Duy Anh ngây thơ nói
- Sao???- Mẹ Long tỏ vẻ bất ngờ
- Máu của con là máu hiếm, bác con bảo vậy
Một tia hi vọng lóe lên, bà dắt Duy Anh đến gặp bác sĩ. Sau một hồi xét nghiệm thì đúng là cùng nhóm máu. Nhưng bác sĩ lại từ chối truyền máu vì sức khỏe của Duy Anh khá yếu, ko thể lấy lượng máu lớn như vậy được. Mẹ Long lại chìm vào thất vọng một lần nữa.
Biết tình trạng sức khỏe của mình nhưng Duy Anh vẫn khăng khăng năm nỉ bác sĩ lấy máu của mình. Vậy là bác sĩ đành lấy máu của Duy Anh truyền cho Long vì ko tìm thấy nhóm máu thích hợp
Mất một lượng máu ko nhỏ và do sức khỏe yếu nên Duy Anh mê man cả đêm hôm đó. Thật tội Duy Anh vì chẳng có ai vào chăm sóc, may mà mấy cô y tá thương tình chăm sóc cho. Lúc Duy Anh tỉnh dậy thì ngồi cạnh cậu chính là… Long. Nhìn thấy Long ngồi cạnh mình, Duy Anh giật thột. Tính ngồi dậy nhưng cơ thể Duy Anh nhức mỏi ko còn chút sức nên ko thể động đậy
Chợt Long thò tay xuống lấy lên một con rô bốt, khá lớn giơ lên trước mặt Duy Anh. Duy Anh tròn mắt nhìn con rô bốt trên tay Long. Ko lẽ Long tính quăng cái đó vào đầu cậu
- Cho này- Long nói, hết sức ngắn gọn
Duy Anh đơ ra vì ko hiểu gì. Long dúi con rô bốt vào tay Duy Anh
- Cám ơn
Lúc Long tỉnh lại, bác sĩ đã nói với cậu Duy Anh là người đã cứu cậu. Tuy còn nhỏ nhưng Long rất hiểu chuyện, cậu cảm thấy biết ơn Duy Anh. Thấy Duy Anh ko dậy được, Long kéo tay Duy Anh giúp cậu ngồi dậy, hơi mạnh bạo một chút. Mấy cô y tá đứng ngoài cửa nhìn thấy cảnh tượng này liền lấy điện thoại chụp ảnh lại vì hai đứa đều dễ thương
- Tao ko muốn mày là em tao- Long nói
Duy Anh im lặng, mặt xụ ra
- Làm bạn đi- Long nói dứt khoát
Duy Anh cực kì bất ngờ. Ko ngờ Long lại có thể tử tế thế này
- Ừ…ừ
Vậy là từ đó Long và Duy Anh trở thành bạn thân. Cả hai ko coi nhau là anh em nên chẳng kiêng nể gì hết, chơi với nhau rất thoải mái. Mẹ Long có ngăn cản nhưng Long nhất quyết chống lại và lấy lí do là Duy Anh đã cứu mình nên bà ko có gì để nói nữa
Và câu chuyện Duy Anh kể cho Linh nghe cũng kết thúc từ đây
Linh nghe xong mà phờ cả người. Ko cần giải thích thì Linh cũng thừa biết Duy Anh đang kể về thời thơ ấu của mình vì kể xong cậu còn rơi nước mắt nữa mà. Thương học trò Linh khẽ vỗ vai an ủi Duy Anh
- Muốn ăn gì ko để cô làm cho…ừm…mì gói nhé
- Dạ- Duy Anh lau nước mắt- Em cám ơn cô
Linh nhìn Duy Anh cười rồi đi vào bếp
Đến tối
Linh vừa mới tắm xong, cô đi ra phòng khách. Cô nhìn Duy Anh
- Em có muốn đi tắm ko???
Duy Anh nghe Linh nói mà chẳng nói gì, cậu thừ người ra rồi nhìn áo quần mình. Thấy hành động đó của Duy Anh Linh chợt nhận ra rằng ngoài bộ đồng phục đang mặc thì Duy Anh chẳng còn bộ nào để thay thì tắm làm sao được.
- Thôi cứ để vậy cũng được, ko sao đâu- Duy Anh cười trừ
Vậy là im lặng. Một hồi sau Linh lại quay sang hỏi Duy Anh
- Ừm…em tính ở lại nhà cô mấy ngày vậy?
- Cô thấy ko thoải mái khi em ở đây sao?- Duy Anh tròn mắt nhìn Linh
Trúng tim đen một phần nhưng câu hỏi của Linh ko có ý như vậy nên cô lắc đầu nguầy nguậy
- Ơ…ko ý cô ko phải vậy. Cô chỉ muốn hỏi vậy thôi
Nghe Linh nói, Duy Anh gật gù suy nghĩ một hồi. Cậu đến nhà Linh chỉ là đây là nơi duy nhất cậu có thể ở được vì vốn ko có bạn bè nào thân thiết ngoài Long. Nói chung cậu chẳng có kế hoạch gì trước chỉ là ko muốn về nhà nên đến đây. Ngoài cái thân ra thì chẳng đem theo cái gì
- Chắc tầm… vài ngày
Linh nghe xong lẩm bẩm một mình rồi nhìn Duy Anh. Thật ko ổn nếu Duy Anh ở đây vài ngày mà ko tắm. Vậy là Linh đành vào trong phòng của cô chú họ mình để lục tìm đồ cho Duy Anh mượn đỡ
Nhận quần áo từ tay Linh, tuy ko phải styte của cậu nhưng cậu cũng có chút rung động đậy.