Polly po-cket
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen teen - Lớp học cá biệt và cô giáo trầm lặng trang 5
Chương 21: Mỹ nam giải cứu

Rột…rột…bụng Linh cồn lên vì đói. Cả buổi chỉ lo cho buổi hẹn của Bảo Châu nên đã ăn gì đâu. Đã vậy bọn kia còn nhẫn tâm ăn uống trước mặt cô nữa, đã đói lại càng đói hơn. Để quên đi cơn đói Linh đành… nhắm mắt lại, cố ngủ. Chứ giờ thức thì cũng chẳng làm được gì, ngủ lấy sức để mai tìm cách trốn còn tốt hơn. Sau 10’ vật lộn, Linh lăn ra ngủ ngon lành
Khoảng nữa tiếng sau, Long và Duy Anh đến chỗ hẹn. nhìn thấy Long, Báo bất ngờ
- Nó nói mặc kệ nhỏ này mà
Long xuống xe, mặt hùng hổ bước vào nhà kho. Vào trong cậu ngó xung quanh, ko thấy Linh
- bà cô kia đâu???- Long nói lớn
Duy Anh lúc đó cũng bước vào
- Hình như ở đây nè mày
Long nhìn về phía Duy Anh. Mặt cậu biến sắc khi nhìn thấy Linh đang bình yên trong góc cạnh cửa, ngủ ở đó tỉnh queo như ở nhà. Long hùng hổ đi đến chỗ Linh, mạnh bạo lột miếng băng keo đang dính trên miệng Linh một cái soạt. Linh giật bắn tỉnh dậy, thấm thía sự đau đớn ngay trên mặt.
- chịu dậy rồi à – Long bực bội nói
Linh ngơ ngác nhìn Long. Cô thật ko thể tin là Long đang đứng trước mặt mình
- Nhìn gì mà nhìn, cô có thật đang bị bắt cóc ko vậy, sao có thể ngủ vậy chứ
Linh vẫn trơ ra nhìn Long, ko nói gì
- hình như cô ko muốn tôi đến cứu hả???
- Ơ…ko, ko – Linh ấp úng
- thằng Long nó giỡn chứ ko có ý đó đâu- Duy Anh nhanh nhảu xen vào
Nhìn Duy Anh mà Linh lại ngơ ra rồi lại đảo mắt sang chỗ khác ngụ ý lơ Duy Anh, mỗi lần gặp người lạ là Linh đều như vậy. Dù bị Linh lơ nhưng Duy Anh vẫn rất hòa nhã, cậu ngồi xuống cởi trói, khác hẳn với Long
- cô cứ ra ngoài chờ chút xíu, tụi em giải quyết xong rồi sẽ đưa cô về nha- Duy Anh cười, giọng nói thật đáng tin cậy
Được cởi trói, Linh làm theo lời Duy Anh ra ngoài và chờ đợi
Hai bên bắt đầu đụng độ chính thức. hai mỹ nam chấp bảy thằng
- xông vào đi – Duy Anh phấn khích kêu lên
Nghe vậy cả bọn thằng Báo xông lên. Những tiếng đánh nhau càng lúc càng kịch liệt. Duy Anh tuy dáng vóc thư sinh nhưng đấm đá cũng chẳng kém ai, những cú đấm cũng đầy nội lực. Long cũng hung hăng ko kém, cậu cũng xung trận rất mạnh mẽ. Linh tuy kêu là chờ ở ngoài nhưng vì quá say sưa coi đánh nhau nên đã vào trong lúc nào ko hay.
Đang đánh nhau hăng say thì điện thoại của Long và Duy Anh đều rớt ra cùng lúc. Thật tội nghiệp hai cái iphone bị dẫm đạp lên vô tội vạ mà chính chủ của chúng còn ko biết. Linh đứng nhìn mà thấy xót xa, muốn lao ra lấy nhưng sợ phải nằm viện lần nữa nên thôi.
Một tên trong đám đó đã nhặt hai cái iphone lên và… ném mạnh về phía Long như thảy nó là đá tảng vậy. Long nhanh chóng né được nhưng chỉ tội hai cái iphone, bị ném “ hôn” mặt đất mạnh đến mức cả màn hình vỡ tan tành, chắc hư luôn rồi

Và BỐP…cú đấm quyết định của trận đánh, chiến thắng hoàn toàn nghiêng vể đội mỹ nam
Cả bọn Báo đều lăn ra bất tỉnh
- Về thôi cô- Duy Anh cười với Linh
- Ờ - Linh hơi ngại
Long đứng sững lại một hồi rồi quay vào trong nhà kho rồi lại quay ra. Cậu tiến lại gần chỗ Linh
- Đưa điện thoại của cô cho tôi
Sau cuộc ẩu đả, điện thoại của hai mỹ nam đều bị hư hỏng nặng. nghe Long muốn mượn điện thoại của mình, Linh nhanh chóng lục túi nhưng ko có. Linh quay vào trong nhà kho tìm vì tên Báo có lấy điện thoại của cô. Tìm thấy rồi nhưng Linh lại xụ mặt đi ra
- Đưa đây- Long chìa sẵn tay
- Điện thoại cô hết pin rồi
Long tính gọi cho tài xế đến đón mà giờ ko có điện thoại nên chẳng gọi được. Cả ba đi bộ loanh quanh tìm xem có tiệm tạp hóa hay nhà dân nào ko để xin gọi điện nhờ. Nhưng hình như bây giờ đã trễ quá rồi nên chẳng có ai mở cửa cả, đi ngủ cả rồi
May mắn thay ở gần đó có một chiếc taxi, Duy Anh nhanh nhảu chạy lại xem có tài xế trong xe ko. Có tài xế, cậu ngoắc Linh và Long lại
Duy Anh vào trước, cậu nhìn cái đồng hồ điện trên xe rồi lại quay ra. Cậu kéo Long ra chỗ khác để Linh vào xe trước, hai cậu nhóc thì thẩm với nhau. Thấy hai đứa kia vẫn chưa vào mà vẫn đứng nói gì đó, Linh sốt ruột mở cửa ra. Vô tình nghe được một số câu
- Chỉ còn cách đó, ko đêm nay ở ngoài đường đó- Duy Anh nói
- Tao ko muốn – Long nhăn nhó
- Ko chịu thì thôi, tao kệ mày
Nói xong Duy Anh quay về xe còn Long thì bực bội tiến tới. Nhìn mặt Long lúc này thật đáng sợ, Linh thấy bất an khi phải cùng cậu. Long ngồi xuống lườm Linh xong lại thở dài làm Linh thoi thóp lo sợ rằng ko biết mình đã làm sai chuyện gì
- Cô ghi địa chỉ nhà ra đi- Duy Anh đưa tờ giấy với cây bút cho Linh
Linh ghi địa chỉ nhà rồi đưa cho Duy Anh, Duy Anh lại đưa cho tài xế
- Đến địa chỉ này
Vậy là xe lăn bánh.
Chương 22: Qua đêm

Cuối cùng cũng tới nhà, Linh mừng quýnh lao ngay ra khỏi xe.
- Chi Linh !!!!!!- Tiếng của Bảo Châu
Bảo Châu chạy lại, kèm theo rung động mặt đất làm cho cả Long và Duy Anh đều choáng.
- Dừng ngay!!!- Long gằng giọng
Bảo Châu đứng khựng lại liền, cô bé ngó sang phía tiếng nói. Bảo Châu xém bật ngửa, cô bé choáng ngợp bởi vẻ đẹp trai của hai người con trai đứng trước mặt mình
- Đi từ từ qua, đừng có chạy- Long thẳng thắn nói
Hiểu ý của Long, Bảo Châu xấu hổ, nhẹ nhàng đi tới chỗ Linh, ôm chầm lấy cô. Cả hai ôm nhau một hồi
- Xong chưa- Long nói
Linh và Bảo Châu giật mình buông nhau ra. Thấy Linh Bảo Châu cũng đã yên tâm nên nhanh chóng về nhà.
Linh lấy chìa khóa mở cửa cổng, còn Long và Duy Anh vẫn lẽo đẻo theo sau. Linh quay lại nhìn với ý “sao hai người còn ở đây”. Thấy Linh cứ nhìn chằm chằm, Long đâm bực
- Nhìn gì???
Linh giật mình, cúi mặt xuống. Duy Anh húc mạnh vào vai Long
- mày kì vậy, xin ở nhờ mà kì vậy
- Ở nhờ??? Tại sao???- Linh tròn mắt ngạc nhiên
Duy Anh ngại ngùng gãi đầu
- Dạ, thật ra giờ tụi em bị cấm cửa ko về nhà được, mà tụi em cũng ghét ở khách sạn nên muốn ở nhờ nhà cô đêm nay
Linh im lặng lưỡng lự
- Cô nỡ để bọn này ở ngoài đường hả- Long lên tiếng
Tuy giọng điệu của Long giống uy hiếp hơn là nhờ vả nhưng nó lại có sức công phá vô cùng mạnh mẽ, Linh thay đổi ý định ngay lập tức. Vừa mở cửa Linh tự nghĩ sao mình có thể sợ một đứa nhỏ hơn mình như vậy chứ, thật mất mặt
Vào nhà, Linh lao ngay vào bếp vì cô đói quá rồi. Xé gói mì bỏ vào tô Linh chợt nhớ ra Long và Duy Anh, Linh rón rén đi ra
- Hai đứa…có muốn ăn gì ko???
- Cô có gì ạ?- Duy Anh niềm nở nói
Duy Anh ko phải học sinh của Linh mà ăn nói lễ phép vậy cô cũng rất vui, nhưng vẫn hơi ngại
- Ừm…chỉ có…mì gói thôi
- Cũng được, cô làm cho thằng Long luôn nha
Linh quay vào bếp, Duy Anh nhanh nhảu vào theo. Cậu ngó loanh quanh
- cô ở đây một mình sao?
- ừ…đây là nhà của chú cô…cô trông nhà giùm chú- Linh nói lắp bắp
Thấy Linh nói chuyện mà cứ cúi gằm mặt, nói năng thì cứ lắp bắp làm Duy Anh cảm thấy buồn cười. Có lẽ đây là lần đầu cậu gặp được người hiền lành như vầy nên cậu rất có cảm tình với Linh. Duy Anh cũng ko thể ngờ Long lạnh lùng, ngang bướng kia có thể bị người như Linh cảm hóa, thật thú vị. Duy Anh khều Linh
- Cô ơi, em tên Duy Anh- Cậu cười
- Ơ…cô tên Linh- Linh vẫn cúi mặt xuống
- Cô còn ngại sao???
Linh tính mở miệng nói thì…
- Này, bộ ngủ trong đó rồi hay sao, mì gói làm gì mà lâu vậy- tiếng Long vọng vào

Vậy là Linh, Duy Anh ko nói chuyện nữa. Cả hai bưng mấy tô mì ra ngoài
- Ăn nè – Duy Anh đưa tô mì cho Long
Long nhận lấy tô mì
Cả ba ngồi ăn cùng nhau. Ko khí có chút hơi gượng gạo nhưng đứa nào cũng đói nên ăn rất ngon miệng. Ăn xong, Linh dọn dẹp chén đũa, còn hai cậu kia thì ngồi coi tivi
Dọn dẹp xong xuôi, Linh ra ngoài thì thấy hai cậu nhóc đã lăn ra ngủ.Linh khẽ lắc đầu. sợ hai đứa bị lạnh, Linh tốt bụng chạy về phòng lấy mền đắp cho hai đứa. Đang lôi hai tấm mền ra thì đột ngột mất điện. Xung quanh tối đen như mực, Linh mò mẫm tìm đường vì chẳng thấy gì cả. Ko gian bây giờ vừa tối vừa im lặng làm Linh rùng mình, cô đang tưởng tượng đến bộ phim kinh dị mới coi trên rạp hồi chiều
- Này- bất ngờ có tiếng nói
Linh giật thót, chân giẫm lên mấy tấm mền. Cô hoảng loạn khua tay múa chân lung tung rồi mất thăng bằng…đập đầu vào tường một cú khá mạnh. Cùng lúc đó thì có điện lại. Linh ôm đầu vì đau, cô ngước mặt lên thì thấy Long đang đứng trước mặt mình. Linh bị như thế này cũng tại cậu nên cô bực bội đứng phắt dậy. Cô mang mền ra ngoài, nhẹ nhàng đắp cho Duy Anh xong quay lại, quăng cho Long một ánh nhìn tức giận
- Nhìn tôi kiểu gì vậy?- Long lạnh lùng nói
Linh quéo lại liền, cô đảo mắt sang chỗ khác, đứng dậy
- Thôi…trễ rồi…em đi ngủ đi
Linh lật đật chạy về phòng, đóng của lại
Long cũng nằm xuống
- Linh được mày nhỉ?- Duy Anh chợt lên tiếng
Tiếng đập đầu của Linh đã khiến Duy Anh tỉnh dậy. Và hành động ân cần của Linh, Duy Anh đã cảm nhận được
- Được gì mà được- Lonh nhắm mắt lại
- Ờ…tao cũng chẳng biết được ở chỗ nào nữa
- Vậy cũng nói
- Hì, chắc tại từ trước đến giờ tao quen con gái chỉ toàn ăn với chơi, lần đầu được chăm sóc nên tao thấy hơi lạ lạ
Long cười khẩy
- Đắp cho cái chăn mà cảm động ghê nhỉ. Thôi ngủ, tao ko còn sức nói chuyện nữa
- Ừm- Duy Anh ngó trân trân lên trần nhà.
Chương 23: Chủ nhật cùng hai cậu ấm

7h30
Linh chào ngày mới với một tinh thần ko mấy phấn chấn. Khó khăn lắm Linh mới lết ra khỏi giường vì toàn thân đau nhức ê ẩm. Theo thói quen, ai dậy xong thì cũng đi đánh răng rửa mặt, Linh cũng đâu phải ngoại lệ. Cô mơ mơ màng màng lao vào nhà vệ sinh. Chợt Linh thấy…Long đang đánh răng ở trong. Chết thật, Linh đứng trơ ra, cô quên béng là hai cậu nhóc kia ở nhờ nhà mình.
Thấy Linh vào bất ngờ, Long cũng giật mình nhưng rồi cậu vẫn bình tĩnh đánh răng tiếp.
Linh thắc mắc Long đánh răng bằng cái bàn chải nào. Nhìn cái bàn chải trên tay Long, màu của nó y như màu cái Linh đang xài. Linh nhìn nó chằm chằm, ko lẽ Long lấy bàn chải của Linh để đánh răng
Nhìn thấy vẻ mặt của Linh, Long hiểu ý. Cậu súc miệng rồi quay sang Linh
- Đừng có lo, cái bàn chải này tôi mới lấy ở cái bịch kia kìa. Tôi ko ở dơ đến mức xài của cô đâu, bàn chải cái nào cũng cùng một màu
Nghe Long nói, Linh chợt nhớ bàn chải cô toàn mua màu xanh lá, màu cô thích ko. Linh vẫn còn đứng đó suy nghĩ
- Đi ra, cô tính ở đây nhìn tôi à- Lonh quát lớn
Long đẩy Linh ra khỏi và cậu ko quên ném cho Linh một câu
- Con gái thì phải ý tứ một chút chứ
Rồi cậu đóng cửa cái rầm
Thật tôi nghiệp cho Linh, tốt bụng cho người ta ở nhờ mà phải chịu cảnh như vầy đây. Linh lủi thủi đi ra ngoài, cô thấy Duy Anh đang ngồi ở ngoài coi tivi. Vậy người dậy trễ nhất là Linh, chủ nhà mà như vậy thật ko ổn.
- Cô dậy rồi à – Duy Anh nhìn Linh cười
- Ừm…hai đứa…dậy sớm ghê
Thật ra, hai cậu ấm kia vốn dĩ ko dậy sớm vậy đâu. Ngày nào cũng đi chơi đến một, hai giờ đêm mới về, đây cũng là lí do Long thường xuyên nghỉ học hay đi học trễ. Chỉ có hôm qua là ngủ sớm hơn thường ngày thôi nên dậy sớm là phải.
Duy Anh nhìn Linh bụm miệng cười. Linh vẫn chưa đánh răng rửa mặt hay sửa soạn gì cả nên giờ trông rất lôi thôi. Linh thường ko để ý vẻ ngoài khi mới ngủ dậy nên cô ko thấy ngại.
Cuối cùng Long cũng xong. Long ra là Linh vào ngay. Long ra ngoài ngồi xem tivi với Duy Anh
Linh vệ sinh cá nhân xong đi ra mở cửa với ngụ ý để hai đứa kia đi. Linh nhanh chóng vào phòng thay đồ
20 phút sau
Linh đi ra với hi vọng hai đứa kia đã về. Linh ko thích có người lạ ở nhà mình nhưng lại ko muốn đuổi nên chỉ nhắc khéo vậy thôi. Linh đi ra và…hai đứa vẫn còn ngồi xem tivi tỉnh queo, hình như ko có ý muốn về. Linh chỉ đứng đó nhìn chằm chằm về phía Long và Duy Anh. Duy Anh quay sang nhìn Linh
- Cô thay đồ tính đi đâu vậy???
Đúng là Linh tính ra ngoài thật. Cứ đến cuối tuần là Linh lại đi siêu thị mua đồ ăn cho cả tuần. Mà cái tình hình này chắc phải dắt hai đứa đi siêu thị luôn quá.
- Tôi đói rồi, làm cái gì ăn đi- Long nói với Linh
Vậy là Linh trở thành ô sin bất đắc dĩ của Long. Cô ngoan ngoãn vào bếp
- ko mì gói, nghe chưa
Đang tính xé gói mì ra mà nghe Long nói như vậy, Linh tức muốn cầm cái tô ra quăng thẳng mặt Long. Thật ko thể tin nổi, đã ở nhờ mà còn hống hách. Ko một lời cám ơn thì thôi vậy mà còn sai bảo người khác, thật ko thể tin nổi Long nhỏ tuổi hơn Linh. Linh lấy hết dũng khí đi ra
- Nhà cô ngoài mì gói ra ko còn gì khác đâu
- Con người gì mà ăn mì gói cũng sống được sao- Long nói bóng gió
Linh cứng họng ngay tại chỗ. Thật ko biết phải phản bác như thế nào nữa. Linh lại vào bếp
- thôi mì gói cũng được, lẹ lên- Long nói
Linh bực bội xé gói mì ra. Cô nghĩ thầm, cho hai đứa kia ăn xong là đuổi đi liền
- Cô đừng giận thằng Long
Duy Anh đột ngột đi vào làm Linh giật cả mình, làm rớt gói mì xuống đất. Duy Anh tốt bụng nhặt dùm Linh
- Cô nè
- cám ơn em- Linh cầm lấy gói mì
Linh nhìn vào gương mặt đẹp trai của Duy Anh ko chớp mắt. Đây là lần đầu Linh dám nhìn vào mặt Duy Anh. Duy Anh cũng nhìn Linh, cười một cái. Trời ơi, đôi mắt hí kia cong lên như biết cười khiến Linh xao xuyến, Linh vốn có cảm tình với những người mắt hí.

- Em đẹp trai phải ko cô???- Duy Anh nhìn Linh
Linh bất giác gật đầu mà chẳng suy nghĩ gì. Duy Anh thì tủm tỉm cười mãn nguyện, chưa thỏa mãn cậu lại hỏi tiếp
- Em với Long, cô thấy ai đẹp trai hơn???
Câu hỏi đó có vẻ hơi “quá sức” với Linh, cô ngơ ra một hồi rồi rón rén ra nhìn lén Long xong trở vào. Linh nhìn Duy Anh
- Cô có… cảm tình với em hơn nên chắc… em đẹp hơn
Duy Anh nghe vậy khoái chí cười hà hà. Ko gian giữa Linh và Duy Anh đã bớt ngại ngùng và vui hơn. Long ở ngoài cũng cảm thấy trong bếp có chút gì vui hẳn, cậu đâm ra bực mình vô cớ
- Này, mì gói( nói Linh thì phải)
- gì???- Linh nghĩ Long kêu mình thật
- Đồ khờ khạo( nói thầm), cô làm gì mà lâu thế hả?- Long nạt lớn
Linh vội vàng bưng mì ra, Duy Anh cũng phụ Linh. “Ông chủ” Long chỉ ngồi im đợi thức ăn tới
- Lấy tương ớt- Long nói Linh
Linh nghe lời làm theo. Duy Anh lườm Long
- Mày hơi quá đáng rồi đó
- quá đáng chỗ nào?
- Linh hiền mà mày cứ bắt nạt hoài, ko thấy tội hả
- Tao thích, sao mày ko nói như vậy khi có cô ta
Duy Anh ngơ ra, tỏ vẻ ko hiểu
- Mỗi lần ko có cô ta mày lại nói Linh nghe thân thiết lắm ấy- Long nói một cách đay nghiến
- hình như mày ko thích thì phải- Duy Anh cười đểu
- Tương ớt này- Linh bất thình lình xuất hiện
Ăn xong, Linh lấy điện thoại đưa cho Long. Nhìn cái điện thoại trên tay Linh, Long im lặng tỏ vẻ ko hiểu
- Em gọi cho gia đình đi
- Cô đang cố đuổi tôi đó hả???
Ko chịu được nữa, Linh đứng phắt dậy nhìn thẳng mặt Long
- Em tính ở nhà cô đến khi nào???- Linh nổi quạu
- Tụi em tính ở day đến chiều- Duy Anh xen vào
Ko thể tin nổi vào tai mình nữa, Linh chết trân tại chỗ. Linh phải chịu cảnh sai khiến cho tới chiều sao, ko thể chấp nhận được
- Ko được- Linh mạnh miệng
Ko biết Long sẽ phản ứng thế nào nhỉ.
Chương 24

Một mối thâm thù đã được nổ ra giữa Linh và Long. Từ trước tới giờ Linh chưa ghét ai nhỏ tuổi hơn mình bao giờ. Nhưng bây giờ Long chính là đứa nhóc khó ưa nhất mà Linh gặp trong đời. Cứ như vậy kẻ đứng người ngồi nhìn trân trân vào mặt nhau như thế, ko khí cực kì căng thẳng. Phong ba , sấm chớp nổ đùng đùng
- Cô hay thật đấy- Long nhìn Linh bằng nửa con mắt
Thấy sắp sửa có chuyện, Duy Anh kéo người Long lại thầm thì
- Tụi mình đang ở nhờ đó, ăn nói nhẹ nhàng tí
Long im lặng một hồi rồi ngước mặt lên nhìn Linh
- Cô giáo mà từ chối lời nhờ vả của học sinh sao???
Nghe xong câu này mà Linh tức muốn hộc máu. Lời nhờ vả cái gì, có ai nhờ vả theo kiểu khủng bố như thế ko. Qua ở nhờ mà hống hách thấy ớn, may mà Linh hiền chứ cỡ người khác là bị đá bay ra khỏi nhà từ lâu rồi. Với lương tâm của một cô giáo thì Linh ko thể vì ghét mà đuổi học trò mình đi được. Vậy là Linh đành giữ hai đứa ở lại.
- Được rồi, vậy hai đứa ở nhà, cô đi siêu thị đây
- Cô cho hai đứa em đi với- Duy Anh đứng phắt dậy
- Ơ nhưng…- Linh do dự
- Để hai đứa tôi ở nhà cô ko sợ bị mất gì sao???- Long lạnh lùng
Linh á khẩu luôn. Nhìn đâu có giống phường trộm cắp đâu mà lại nói như vậy, thật ko hiểu nổi. Linh đành dắt hai đứa đi theo, có gì cho xách đồ cũng được (nói Duy Anh thôi). Gần nhà Linh có một cái siêu thị ở gần đó nên chỉ cần đi bộ một lúc là tới.
Suốt quãng đường đi, con gái bu lại lén nhìn Long và Duy Anh khá nhiều nên hai đứa cũng hơi khó chịu. Có đứa bạo đến mức chạy đến xin chụp hình tự sướng cùng. Long thì liếc nhỏ đó tỏ vẻ bất mãn nên nhỏ đó sợ quá ko dám xin chụp. Còn Duy Anh thì khác, bản tính vốn thân thiện nên ai xin chụp ảnh Duy Anh cũng nhận lời. Linh thì chẳng quan tâm gì đến lắm, bọn trẻ thích chụp ảnh tự sướng là chuyện bình thường.
Siêu thị tuy gần nhưng Linh mất hẳn nửa tiếng mới tới nơi vì phải chờ mấy đứa kia chụp ảnh với nhau. Vào đến siêu thị thì lại bị một top con gái khác làm phiền, thật là chán. Linh bất mãn, một mình đi trước ko thèm đợi nữa. Thấy Linh bỏ đi Long lõn tỏn theo sau, mặc Duy Anh đang bị một đám con gái bao vây.
Thấy Long đi cùng mình, Linh có cảm giác gượng gạo, ko thoải mái.
- Này sao hai người ko chờ em- Duy Anh bất ngờ bá vai Long và Linh
- Bỏ ra, thằng này- Long hất tay Duy Anh ra
Linh cũng gạt tay Duy Anh ra
- Sao hai người lại bơ tôi thế này, tôi đã làm gì sai- Duy Anh tỏ ra tội nghiệp, trông thật trẻ con
Ko ngờ Long và Duy Anh lại là bạn thân, một người thì cực dễ thương và một người thì…khó ưa chơi với nhau. Linh nhìn Duy Anh trìu mến
- Này mua gì thì lẹ lên- Long nói
Linh quay sang nhìn Long, ánh mắt khác liền, sắc lẻm như con dao. Ko nói gì, Linh dắt xe đẩy đến quầy đồ ăn sằn. Linh lấy mì gói bỏ vô tội vạ vào xe. Long và Duy Anh đứng đằng sau nhìn nhau xong ra ám hiệu. Cả hai bỏ lại đống mì gói vào kệ, chỉ chừa lại mấy gói. Linh quay lại, biến sắc khi thấy trong xe chỉ còn mấy gói mì trong khi cô lấy rất nhiều. Cô ngước lên nhìn hai đứa kia bằng cặp mắt bất mãn

- Ăn nhiều sẽ mọc mụn đấy- Duy Anh cười với Linh
Hình như ở chung với Long riết rồi nên Duy Anh dần bị lây tính của Long. Cậu ko nói năng lễ phép với Linh và bắt đầu nói trống ko. Tuy ko nói trống ko kiểu hờ hững như Long nhưng Linh ko ưa kiểu nói trống ko đó. Nhỏ tuổi thì phải nói chuyện lễ phép đâu ra đó đàng hoàng. Ko nhìn Duy Anh quá 1s, Linh quay ngoắt mặt đi. Thấy thái độ của Linh, Duy Anh thoáng bất ngờ. Cậu quay sang Long
- tao làm gì sai hả mày
- Kệ bà già đó đi, già cỗi tính khí thất thường
Dạo loanh quanh một hồi thì Duy Anh và Long bất ngờ bị một nhân viên quầy thực phẩm chặn lại.
- Mời hai cậu thử món cá viên của siêu thị chúng tôi
Duy Anh vốn lịch sự nên được mời là ăn liền, còn Long ngó đi chỗ khác ko thèm để ý.
- Cậu ăn thử đi này- nhân viên kia vẫn kiên trì mời Long
Long khó chịu nhìn nhân viên đó
- này…
Long tính nói gì đó thì bị Duy Anh nhét ba cục cá viên vào miệng
- Ăn đi này, người ta mời thì phải ăn
Cảnh tượng lúc này khiến ai cũng phải xao xuyến. Hai mỹ nam đút nhau ăn, trông thật tình cảm. Bên ngoài nhìn thế thôi chứ trong nội bộ là sắp đánh nhau đến nơi rồi. Lúc đút cá viên vào miệng Long, Duy Anh vô tình đâm cái tăm vào lợi của Long khiến Long đau điếng, máu từ lợi chảy ra. Long giương đôi mắt căm phẫn lên nhìn Duy Anh, miệng thì vẫn nhai ngấu nghiến mấy cục cá trong miệng. Duy Anh ko biết mình đã gây ra chuyện gì nên cứ ngơ ngác nhìn Long
- Hai đứa tính nhìn nhau tới khi nào, mau đi còn về
Linh quăng bịch cá viên vào giỏ xe rồi đẩy đi một cách cực nhọc và đầy mệt mỏi. Dường như đi cùng hai cậu này khiến sức lực của Linh cạn đi đáng kể.
Mua xong cả ba ra quầy tính tiền. Nhìn đống đồ trong xe( chủ yếu là do Long và Duy Anh lấy) mà Linh thoáng lo sợ ko biết có đủ tiền trả ko.
- Của anh chị là…ngàn
- chờ…- Linh ú ớ
- này – Long lấy tiền của mình ra trả
Thấy hành động đó của Long, Linh ngơ ra ko tin nổi. Và ko vì lí do gì Long tự động chia đồ ra với Duy Anh rồi xách về, Linh chẳng phải xách cái gì cả. Linh bước lại gần Long, vẻ ái ngại
- Cám…cám ơn em nha…vì đã trả tiền cho cô
- Cứ coi đó là tiền ở nhờ
…im lặng…
- Long…sao em cứ…cư xử với cô… kì vậy. Ko phải là đã hứa…ko chống đối cô rồi sao- Linh nhìn Long ái ngại
- Chỉ là ở trong trường thôi- Long nói, mặt lạnh tanh
- Hả???- Linh trợn tròn mắt
- Ở trong trường tôi sẽ coi cô là cô giáo còn ở ngoài tôi coi cô thế nào là chuyện của tôi
Linh ko thể nói thêm lời nào nữa.
Thật ra từ trước tới nay Long chẳng bao giờ bắt nạt con gái cả. Tại Linh hiền quá nên bắt nạt Linh khiến Long cảm thấy khá vui vì linh chẳng phản kháng lại. Long khẽ liếc sang Linh, khẽ nhếch mép
Thời gian trôi qua khá nhanh, mới đó mà đã đến lúc Long và Duy Anh phải về. Linh ra tiễn hai đứa mà trong lòng mừng rơn vì cuối cùng cũng tống khứ được hai cục nợ.
Chương 25: Học sinh mới

Hôm nay trường RED chào đón một học sinh bí ẩn đến học
Tại phòng hiệu phó
Cô Mỹ Xuân, hiệu phó của trường RED đang xem xét học bạ của học sinh kia ở trường cũ. Cô khá ấn tượng vì thành tích học tập rất tốt, điểm các môn đều cao và đặc biệt hơn đã từng giành giải nhất môn toán thành phố. Thành tích học tập như vậy mà vào trường RED là phải thôi( trường RED có hai điều kiện để vào học, một là học giỏi, hai là có tiền). Nhưng học sinh kia có quyết định rất kì lạ đó là nhất quyết xin vào học lớp 10D
- Em nhất quyết phải học lớp 10D sao???- cô Xuân nhìn học sinh kia
- Vâng
- Em chưa nghe gì về lớp 10D trường này đúng chứ???
- Ko em có nghe rồi. Lớp 10D, lớp quy tụ những học sinh cá biệt nổi tiếng của trường với những thành tích…ko lớp nào trong trường giành được.
- Em biết vậy rồi sao còn nhất quyết vào lớp này học. Em có biết thành tích của em quá tốt ko
Học sinh kia im lặng. Cô Xuân nói tiếp
- Em có thể vào lớp 10A, đó là lớp chọn sẽ hợp với em hơn
- Ko, em muốn học lớp 10D. Nếu ko cô ko cho em học lớp 10D vậy em đành chuyển sang trường khác học vậy
Học sinh kia đưa tay tính lấy lại sổ học bạ
- Khoan!!!- cô Xuân chặn lại liền- Thôi được rồi, em muốn học lớp đó cô sẽ cho em học
Một thiên tài tự dưng tự tìm đến đây thì làm sao có thể bỏ qua như vậy được. Cô Xuân đành thông qua học bạ rồi cho học sinh đó vào học.
- Em cứ ngồi đợi cho đến khi nào chủ nhiệm đến dắt lên lớp nhé- cô Xuân nói có chút chán nản
- Dạ
Cùng lúc đó tại nhà Linh
- Mấy giờ rồi nhỉ???- Linh vẫn còn đang mơ màng
6h50
- Ây, còn sớm chán- Linh chùm chăn lại ngủ tiếp
Những ngày cuối tuần ko mấy vui vẻ kia đã lấy đi ko ít năng lượng của Linh nên cô tranh thủ ngủ bù
Còn học sinh mới kia thì vẫn đang kiên trì chờ chủ nhiệm của mình trong mòn mỏi. Trường đã bắt đầu chào cờ rồi mà chẳng thấy cô đâu
7h35, đến lúc này Linh mới chịu lết ra khỏi giường và chuẩn bị lên trường. Đến trường, thấy các lớp đang di chuyển lên lớp hết rồi nên cô tạt qua thư viện. Cùng lúc đó, cô Xuân đi tới
- Cô Linh- Cô Xuân ngoắc Linh
Linh ngơ ngác đi tới chỗ cô Xuân, Linh vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra
- Lớp cô có học sinh mới đó
- sao???- Linh bất ngờ
- Em ấy đang ngồi trong phòng hiệu phó đó, cô vào đưa em ấy lên lớp đi. Học bạ của em ấy đây
Nói xong, cô Xuân bỏ đi. Linh đi tới phòng hiệu phó, cô tranh thủ lật học bạ của học sinh mới ra xem. Nguyễn Trịnh Duy Anh, nhìn cái tên mà Linh hoảng hồn, ko lẽ…Cô rón rén bước tới phòng hiệu phó, lén nhìn vào. Đúng người rồi, Linh bức xúc muốn quăng cuốn sổ xuống đất.
- Duy Anh- Linh từ từ bước vào
Duy Anh hớn hở ngồi dậy
- Em chào cô- Cậu lễ phép chào Linh
- Ừ, lên lớp với cô
Duy Anh ngoan ngoãn đứng dậy đi theo Linh. Suốt quãng đường đi lên lớp, Duy Anh đã thu hút rất nhiều sự chú ý của những người xung quanh, nhất là con gái. Ai cũng nhìn Duy Anh bằng đôi mắt ngỡ ngàng, có vài đứa làm quá la toáng cả lên
- OMG, trai đẹp, trai đẹp
- học sinh mới sao??? Chưa thấy bao giờ
- Ôi, ước gì học lớp mình nhỉ, đẹp quá
Đó là những câu mà Duy Anh đi đến đâu đều nghe thấy. Được khen đẹp quá trời khiến Duy Anh cũng thấy ngại. Cậu quay lại tụi con gái cười gượng.

Nụ cười tuy gượng gạo của Duy Anh đã khiến tụi kia xao xuyến đến phát điên. Có đứa chạy lại kéo tay Duy Anh ra hỏi chuyện. Cô giáo chủ nhiệm Linh lúc đó vẫn còn đang trầm trồ về thành tích học tập của Duy Anh nên chẳng quan tâm học trò mình đang lâm nạn ở phía sau. Cứ vậy mà một mình vào lớp
- Cả lớp đứng- Tiếng hô quen thuộc của Cường
Linh lặng lẽ lên bàn giáo viên ngồi
- Lớp mình hôm nay có học sinh mới chuyển đến
Nghe Linh nói mà cả lớp ai cũng ngơ ngác. Chẳng ai ngờ được lại có học sinh trường nào đó sẽ chuyển vào học lớp 10D này cả. Lí do đơn giản thôi, vào lớp cá biệt này coi như tương lai mờ mịt luôn.
- Vào đi em- Linh gọi Duy Anh
Duy Anh vẫn còn đang chật vật với một đám “ mĩ nhân” đang vây quanh. Thấy Duy Anh đang lâm nguy, Linh cử Kim ra giải vây giúp. Kim khá nổi tiếng trong trường nên cũng có chút tiếng nói nên cho ra là hợp lí nhất. Với lại Linh cũng thấy hơi ngại với những học sinh ko phải mình nắm quyền.
- Này…- Kim, một phút đứng hình
Kim ngơ ra khi vừa nhìn thấy Duy Anh. Con gái mà, gặp trai đẹp thì phản ứng cũng tương đương nhau thôi. Và kết quả là, Kim nhập bọn cùng tụi con gái kia luôn
- Sao chưa vô nữa nhỉ? – Sốt ruột Linh ra ngoài xem thử
Vừa ra, Linh thấy Kim đang đứng ở một nơi nhìn về phía Duy Anh, vẻ mặt mơ màng khó tả
- Mấy đứa về lớp đi, để bạn còn học nữa- Linh lùa lùa đám kia, giải vây cho Duy Anh
Linh quay sang Kim
- Vào lớp đi em
- Dạ- Kim trả lời trong vô thức
Duy Anh vừa bước vào lớp, ai cũng hét ầm lên. Nhưng tiếng hét lại theo hai phía khác nhau, hai ý nghĩa khác nhau. Tụi con gái hét lên sung sướng vì học sinh mới quá đẹp trai, còn con trai thì hét lên trong tuyệt vọng vì học sinh đẹp trai hơn cả mình. Còn Long khi nhìn thấy Duy Anh thì hết sức ngạc nhiên vì ko hề biết trước chuyện này.
- Cả lớp, đây là Duy Anh, nhớ giúp đỡ bạn đấy
- Vâng- Con gái đồng thanh
Con trai lặng thinh, đứa nào cũng trơ ra như pho tượng
- À Duy Anh này, Long ngồi có một mình thôi em xuống ngồi chung với bạn luôn đi
- Dạ- Duy Anh đi xuống
Duy Anh nhìn Long cười tươi
- Hê lô, thấy tao ko vui hay sao vậy?
- Dẹp mày đi
- Ây dà, đừng tỏ ra xa lạ vậy chứ- Duy Anh đấm vào vai Long
Long nhìn xung quanh, thấy ai cũng nhìn về phía mình. Long lườm Duy Anh
- Im miệng, ngồi xuống ko tao đá mày ra khỏi lớp bây giờ- Long thầm thì
Hiểu ý, Duy Anh cười ngồi xuống
Ngày đầu tiên của học sinh mới trôi qua như vậy đấy, nhưng đây chỉ là level “nhẹ” thôi.
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.