Hắn há hốc nhìn căn nhà của nó, to... to kinh khủng . Tất cả các căn biệt thự lớn chắc cũng chưa bằng cái này. Một màu xanh dương nhạt bao phủ, cây cối cao ơi là cao. Còn cánh cửa cao khỏi bàn luôn, to hoành - tráng - lệ - con - mợ - nó - bự ( nhóc : N.Phong, anh vừa chửi thề -.- N.Phong : à xin lỗi , ta lỡ dại * cười ngây thơ * )
_ Cậu muốn chết sao ? - nó lên tiếng khi thấy hắn định chạm vào con sói được thiết kế vô cùng tinh xảo ở cạnh hộp thư. Hắn giật mình rụt tay lại , nhìn nó một lúc rất lâu .
- Chạm vào con sói đó , Barter 107 của tôi sẽ biến cậu thành tổ ong đó. - Nó nhếch môi một cái , tay xoa xoa đầu con sói , ánh sáng màu xanh lục phát ra từ hai bên mắt con sói , nó vén tóc mái rồi để ánh sáng xanh kia xác nhận đồng tử của mình. Đèn chuyển sang màu tím rồi tắt hẳn, cánh cổng ngay tức khắc mở ra .
Sau khi hắn và nó bước vào, cánh cửa đóng lại ,ổ khóa cũng tự động chốt . Xem ra tấr cả mọi thứ trong nhà đều tự động.
_ Cả căn biệt thự này là ai thiết kế vậy ?
_ Ngô Nhất Thiên.
_ À..Ngô Nhất Thiên.HẢ ... NGÔ NHẤT THIÊN , là cô á ? - hắn giật mình hét toáng lên làm không khí yên tĩnh vì hắn mà xáo trộn.
_ Không lẽ có Ngô Nhất Thiên thứ hai ?
Cánh cửa mở ra, toàn bộ đèn trong phòng sáng rực lên , trắng pha lẫn tím trông vô cùng huyền bí , đang còn mơ màng vì trình độ thiết kế nội thất bại kinh khủng của nó , hắn chợt giật mình lần hai khi cái gì đó đen đen lao đến suýt đè ngã nó trên ghế sô pha .
_ Gâu gâu..gấu.
_ Chó bẹc-giê.. - hắn há mồm , con chó to gần bằng hắn , bộ lông vô cùng mềm mại đen tuyền trừ chiếc đuôi và phần dưới cổ màu trắng ra. Đẹp mê hồn. Con cúng rất hồn nhiên vồn vã lấy nó liếm lấy liếm để trên mặt , đuôi quẩy sắp rụng tới nơi.
_ Galaxy , xuống mau ! - nó ra lệnh vô cùng lạnh , chú cúng dột nhiên cụp tai , ngồi ngay ngắn dưới sàn nhưng gương mặt lại buồn thê thảm như sắp khóc.
Hắn há mồm đợt hai, chó mà tên Thiên Hà á ? Có phải là đẹp quá không vậy ?
Phốc....bặt....hắn giật mình lần thứ n , một con vật có ba màu đen , trắng , nâu đang bay về phía mặt hắn thì bị nó chụp lại .
Một chút nữa thôi , bảo đảm gương mặt điển trai của hắn sẽ bị con mèo tam thể kia cào nát . Vâng , chó bẹc-giê và mèo tam thể . - Sống chung một nhà.
_Tam thể ? Em muốn ăn đập sao ? - nó dùng giọng đe dọa nhưng lại yêu thương vô cùng , ngồi vỗ về cả hai con vật yêu chiều .
_ Phòng cậu ở cuối dãy một, trang phục nam đều có đầy đủ . - nó hất đầu về phía cầu thang , rồi quay lại cười hiền với con thú cưng kia :
_Bây giờ đi ăn thôi hai nhóc siêu quậy .
_ Con bẹc-giê rắc lắc chạy theo , còn con mèo bám vào vai nó liên tục cạ cạ mặt vào chiếc cổ trắng nhần kia .
Thôi suy nghĩ lung tung , Nhật Phong thay dày da bằng đôi dép lê màu đen không hề có bất cứ họa tiết nào. Đúng là người không hề cầu kì , cài gì cũng độc nhất một màu đen .
Vừa rẽ lối cầu thang , đập vào mắt hắn là năm căn phòng vô cùng lớn với tường cách âm và cánh cửa có ổ khóa thiết kế rất lạ . Giống như chủ nhân của nó vậy.
Hắn vặn khóa cửa căn phòng đầu tiên, mắt ghé vào khe cửa, chủ đạo là màu trắng, có đầy đủ dụng cụ tập thể hình, phòng gym. Kinh khủng thật toàn bộ dụng cụ đều là hàng chất lượng nhất.
Căn phòng thứ hai, màu trắng - phòng trang phục. Căn thứ ba, phòng giầy dép - lóa mắt vì giầy quá bóng, hơn hai trăm đôi chứ chả chơi. Ngăn nắp, sạch sẽ , phân loại chỉnh chu.
Căn thứ tư - phòng trang sức, đa phần là đồng hồ. Rốt cuộc là nó giàu đến mức nào vậy? Không có bất cứ thứ nào thuộc dạng lỗi thời , tất cả đều là sản phẩm từng làm mưa làm gío .
Căn thứ năm : phòng tập súng, không chỉ súng mà còn có đầy đủ vũ khí, thảo nào đêm qua nó phóng dao như thánh thế kia.
Căn phòng cuối cùng của dãy có màu xám tro - phòng khách. Bao trùm bởi màu xám âm u, chiếc giường cỡ lớn màu xám nốt, có tủ quần áo riêng, phòng tắm cũng ngay cạnh phòng ngủ. Thiết kế vô cùng tỉ mỉ, gọn gàng, một hạt bụi cũng không hề có.
Hắn theo bản năng như ở nhà, vừa đi vừa thuận tay cởi cúc áo, hắn cảm thấy muốn tắm lắm rồi. Mở tủ quần áo đồ sộ rq, có tất cả bốn ngăn : trang phục dự tiệc, trang phục ngủ, trang phục ở nhà và... đồ lót. Cái gì vậy, có cần chuẩn bị đến thế không ? Chọn đại lấy một áo hoodie trắng cùng chiếc quần thun thoải mái màu đen và... underwear.
Sau khi cho hai con thú cưng ăn xong, nó trở về phòng, lột bỏ bộ trang phục khó chịu, tiện tay rót một cốc Gin thêm đa. Ngâm cơ thể trong làn nước mát, chiếc bồn tắm cỡ lớn dành cho bốn người còn dư sức khiến nó như cô đơn bội phần.
Chiếc gối mềm mại chống đỡ đầu nó, thành bồn chứa cốc rượu khá mạnh. Hai ngày nay nó vừa được nghỉ ngơi một chút đã phải gánh công việc ngập đầu . Mệt mỏi, thật sự là quá mệt mỏi , ước gì nó có thể hồn nhiên như Thiên Tự mà vui đùa cả ngày không lo lắng gì, nó chỉ ước được như thế thôi, sự tự do.
Lắc lac cốc rượu, nó nhếch môi, mắt khép lại, nhấp một ngụm cay sè khiến cơ thể lạnh giá của nó ấm thêm một chút.
Sự tự do ? Mãi mãi không thể có nếu kế hoạch chưa thành công .
Chap 25 : Hiệu Trưởng ?!?
Sáng sớm hôm sau, hắn thức dậy theo giờ đi học ở trường,à đúng rồi cái vấnđề tối qua hắn cứ thắc mắc mãi, đồng phục của hắn vẫn còn ở nhà.
Vệ sinh cá nhân xong, hắn mở cửa toan qua phòng nó thì trước cửa đã xuất hiện một bộ đồng phục của trường, đúng size của hắn, được ủi thẳng thớm , bên cạnh còn có một đôi thể thao kiểu cách. " Chu đáo thật ". Hắn khẽ cười thầm, y như vợ chuẩn bị đồ đi làm cho chồng vậy ( anh ảo tưởng quá mức -.- )
Mùi hương phở bò xộc vào mũi khiến bụng hắn không kìm chế được mà réo một tiếng.
_ Ăn nhanh, sắp trễ giờ rồi. - nó cầm đũa nói nhanh một câu không chủ ngữ vị ngữ rồi bắt đầu ăn. Hắn hơi nheo mày trước sự kiệm lời của nó nhưng cũng lẳng lặng gắp một đũa cho vào miệng : lần thứ ba ăn mà vẫn không thể hết bất ngờ, hương vị vừa ăn, mùi thơm phức, nước lèo ngọt đậm, mặn mà khó tả, thịt không quá dai, nấu ăn cỡ nó thật sự là quá tuyệt. Ai cưới phải nó không chỉ là gia tài mà còn sở hữu sự xinh đẹp và tài năng vô hạn của nó, rốt cuộc nó có phải là người không ?
_ Cậu biết X5 chứ ? - nó hỏi, mắt và tay vẫn chăm chú vào tô phở ngon lành.
_ X5 ? Băng nhóm bắt cóc phụ nữ, cưỡng dâm, tung clip lên mạng và giết chết họ ?
_ Phải, chúng đang ở trường ta .
_ Ở rường ta sao, nghĩa là chúng chỉ mới mười bảy thôi, chưa đủ tuổi vào tù nữa ? - hắn ăn được phân nữa thì ngẩng đầu nhìn nó. Không chỉ phụ nữ, chúng còn ba lần trộm nhà băng mà không để lại một vết tích nào. Những tên đạo chích có tiếng,
_ Nhiệm vụ đầu tiên của cậu là dọn sạch X4,, X5, X3. - Không biết từ bao giờ nó đã ăn xong, để lại hắn đng rối rít ăn thật nhanh mà đuổi theo.
_ Tại... ao ôi ải iêu iệt chúng, iệm ụ ầu tiên à ao ? ( tại sao tôi phải tiêu diệt chúng, nhiệm vụ đầu tiên là sao ?)
_ Ăn xong rồi nói. - nhàn nhã cầm trái táo ăn ngon lành, táo xanh cơ đấy. Hắn gật nhẹ đầu, mang tô bún chỉ còn chút nước đến bồn rửa, tay vơ từ trong tủ chai nước suối hay đúng hơn là tủ lạnh không có bất cứ thức uống nào khác. Hắn lại ngó quanh lần nữa, có đủ loại cà phê, rượu mạnh, nhẹ và gần như là không có thức uống nào ngoài nước suối. Uống xong cũng là lúc hắn nhận ra nó đã biến đâu mất, một âm thanh nhỏ cũng không hề có, quả thật không phải người.
Ting.. ting... - chuông báo tin nhắn của hắn. " Tôi đang ở gara, cho cậu mười hai giây ." Hắn đọc xong, không hiểu tại sao lại chạy vèo xuống sân với tốc độ ánh sáng, thật là không dám cãi lại một chữ.
Cánh cửa gara vừa mở, cằm hắn đã chạm đất, quá...quá kinh khủng ! Gần một trăm năm mươi chiếc xe mô tô đua phân khối lớn mà giá trị của nó là mười căn biệt thự này chứ chả chơi. Với ba màu chủ đạo là : xanh lục, lam, đen, đều là sản phẩm của các công ty lớn kể cả thương hiệu chỉ có hai không ba cũng hiện diện. Ngó quanh ngó quất một lúc, hắn nhận ra nó đang chùi một chiếc Yamaha YZF - R1, sử dụng động cơ bốn xi lanh thẳng hàng có sức mạnh 180 mã lực. Dài 2070mm, rộng 715mm và chiều cao 815mm. Bình xăng dung tích 18 lít với trọng lượng 206kg . R1 còn sử dụng công nghệ kiểm soát độ bám đường TC ( Traction Control ). Động cơ 998 phân khối, bốn xi lanh thì săm có giác bám. Gía của nó là 30,000 USD. Bên cạnh là một chiếc cùng hãng nhưng khác mẫu, gía thành cũng chẳng thua chiếc R1 kia.
_ Đây là toàn bộ xe của cô ?
_ Mô tô thôi. - nó đáp gọn lỏn, tay tra chìa khóa rồi nhấn ga thử, đông cơ giòn tan, lượng khí thải ít hơn các phương tiện khác, quả thật gu của nó khôn có chỗn nào để chê luôn.
_ Chọn một chiếc cậu thích. Đến trường . - hắn hình như đã thích nghi được phần nào cái tính tình ra lệnh ay61nen6 chộp ngay lấy chiếc xe bên cạnh, hắn rất thích chiếc này nha.
_ Tôi chọn chiếc này, được chứ ?
_ Tùy.
Hai chiếc mô tô thoát khỏi gara, cổng chính cũng tự động mở rồi khóa lại. Toàn bộ công nghệ điện tử ở đây đều do nó làm sao ? Thật đáng kinh ngạc. Hắn thích thú nhấn mạnh ga, trong khi nó lại nhàn nhã chạy sau hắn, đua xe là sở trường đấy nhưng nó không muốn lên báo vào ngày mai đâu.
Hình ảnh hai hoàng tử cỡi " ngựa sắt " đến trường khiến hàng loạt con gái, phụ nữ từ già đến trẻ suýt mất máu. Thật sự là khó cưỡng lại vẻ ngầu đời, nghiêm túc của nó, thêm hàn khí mà ngàn người không ai dám đến gần. Hai chiếc xe dừng lại trước cổng trường to lớn, nhân viên bảo vệ nhanh chóng mở cửa. Nó và hắn lái xe vào rồi ung dung lên lớp, cả cặp sách cũng chẳng thèm mang theo, mang mỗi tài liệu của công ty.
Cạch.. cửa mở, bà cô đang giảng bài giật mình quay về phía nó, ném theo một cái liếc bực dọc. Nó đút hai tay vào túi, mắt hiện lên tia tàn nhẫn và băng lãnh vô cùng, xem ra bà cô này sắp lên đường rồi đây.
_ Này, đêm qua làm sao cô có thể bắn rơi con gấu đó, viên đạn gỗ kia không thể mạnh đến vậy được. - hắn chống cằm nhìn nó đang tính xem tài liệu liền hỏi :
_ Cậu muốn biết ?
_ Muốn. - hắn đáp chắc nịch.
_ Không thành vấn đề. - ngay lúc nó vừa nói xong thì bà cô quay xuống, giọng hỏi không dấu vẻ khó chịu :
_ Nhất Thiên, cho tôi biết đáp án bài toán này. - nó lười nhác mấp máy môi :
_ 0, 107.
_ Chuẩn.. chuẩn rồi. - bà cô xấu hổ quay mặt lên viết đáp án, trán đã thấm đẫm mồ hôi, xem ra bà gây chuyện nhầm người rồi ( giờ mới biết sao ? -.- )
_ Nhìn cho kĩ, mẹo của tôi không dễ học đâu. - hắn còn chưa kịp tiếp thu hết đãthấy tay phải đang đút túi của nó đưa lên cao một khẩu Glock. Ngón trỏ thon dài kéo cò một phát không ngần ngại, còn chưa kịp ngăn cản phía bục giảng đã vang lên tiếng thét chói tai của bà cô dạy toán. Viên phấn trắng trong tay bà vì viên đạn của nó mà vỡ tan thành cát bụi, chiếc bảng den hiện lên vài nét nhỏ và ngay chữ số 7 xuất hiện vệt tròn cùng " viên kẹo đồng " đã lún sâu hơn môt nửa vẫn còn bốc khói.
Bà cô khóc thét lên, mồ hôi mồ kê nhễ nhại ướt cả lưng, gương mặt thì như vừa nhì thấy ma sống dậy vậy. Đám nam sinh tròn xoe mắt , tay chân không lạnh mà run, tuyệt đối không dám hé răng nửa lời, cúi gằm mặt như không thấy gì.
Nó nhếch môi nhìn hắn như muốn chạm cằm xuống đất , nhưng đặc biệt là khẩu súng vẫn chưa được hạ xuống. BẰNG.... Mái tóc lấm tấm bạc và uốn nhẹ xõa dài che kín gương mặt gương mặt sợ hãi , viên đạn thứ hai của nó khiến hiếc kẹp tóc không hẹn mà trở thành bạn hoàn cảnh với viên phấn. Bà cô thét bay nóc lớp, nước mắt không ngăn được mà lăn dài.
_ Cô là giáo viên giỏi nhất sao ? Công thức thì viết sai, nét chữ nguệch ngoạc ở cuối đáp án khiến cả bài mắc lỗi nhỏ nhất nhưng cũng có thể mất tận hai điểm. Nộp đơn xin nghỉ việc hay muốn bị đuổi ? - từng lời từng lời một của nó mang theo mười phần khí lạnh, chững chạc không vấp lấy một lời. Cánh cửa mở ra ngay sau khi câu nói vừa dứt , Hiệu Trưởng " hờ " bước vào , guong8 mặt vô cùng nghiêm túc , nhẹ nhàng thốt ra vài chữ khiến người nghe ( trừ nó ) muốn thủng màng nhĩ :
_ Tôi sẽ đuổi việc cô ấy ngay, xin lỗi Hiệu Trưởng Ngô .
Chap 26 : Cậu Chỉ Là Hắc Mã
Ở trên là Nhật Phong !
Hai ngày đã trôi qua, hắn nhận ra nó bí ẩn vô cùng, hôn thê mà :
_ Sáng đi công việc đến tận chiều. Tối lại ở trong phòng không thèm ra ngoài. Rốt cuộc nó có phải là người không, một câu nói đầy đủ chủ ngữ vị ngữ khó đến vậy sao ? Suốt ngày chỉ dưới mười từ không hơn :
_ Ăn cơm.
_ Tôi đi đây.
_ Ở nhà cho Galaxy và Tam Thể ăn đó ( vừa đủ chín chữ )
_ Nhanh lên, trễ giờ rồi.
_..........
Hắn dù cũng là người lạnh lùng nhưng trình độ lạnh của nó là đỉnh của đỉnh rồi. Hắn cũng là con trai, đẹp, giàu có, giỏi thể tha, IQ cao vì cớ nào mà bơ như vậy chứ ? ( nhóc : em xin lỗi nhưng đây là lời thật lòng, anh vẫn thua chị ấy mọi khoản nêu trên. N. Phong : * khóc nguyên dòng sông * )
Chịu không được nữa, hắn quyết định leo thẳng lên phòng nó hoi cho ra lẽ. Hùng hổ mở toang cánh cửa mà quên cả việc gõ cửa để giữ phép lịch sự, hắn đứng hình ngay mép vào phòng, tay nắm đấm cửa toát mồ hôi. Nó đứng bên cạnh cửa sổ, tay cầm cốc rượu, tay còn lại cầm một xấp giấy như tài liệu. Nhưng mấy cái đó không khiến hắn đau đầu mà cái đau đầu nhất là cái kia, nó mặc một chiếc quần âu đen, chân mang dép trong nhà cũng đen nốt, áo.....lại là áo choàng tắm dài tận gối màu đen luôn. Cổ áo khá rộng nên nhìn cổ nó đi xuống nữa khó mà kìm lòng được, hơn nữa tại sao vòng một của nó lại lớn đến như vậy chứ ? ( * ngã không thương tiếc *)
_ Cậu không có phép lịch sự tối thiểu sao ? ( lại được chín chữ )
_ Xin..x.. lỗi, tại tôi .... tôi gấp quá . - bao nhiêu hùng hổ của hắn bay mất sạch không còn một mảnh, gương mặt toát mồ hôi liên tục, giọng nói lại ấp úng đến khó chị. Từ lúc nào mà hắn trở nên thế này chứ ? Từ lúc gặp nó chăng, Ngô Nhất Thiên đó ?
_ Chuyện gì ? - nó nhấp một hơi Gin rồi đặt chiếc ly rỗng xuống bà, xấp tài liệu được lật nhẹ sang trang khác .
Hắn nuốt một ngụm không khí, cố điều chỉnh lại hơi thở cho thật ổn định , hàn khí cũng đã trở lại như lúc ban đầu, từng bước từng bước chững chạc đi vào :
_ Tôi muốn hỏi vài chuyện ?
_ Chính xác là bao nhiêu ? - nó nhíu nhẹ mày, nhìn hắn đúng một giây rồi lại chuyển mắt sang xấp tà liệu. Hắn vuốt mặt cộng vuốt ngực kìm nén cơn hỏa hoạn trong người xuống, rặn ra từng chữ trong kẽ răng.
_ Bốn chuyện.
_ Bốn ? Cậu có hai phút. - nó đặt xấp tài liệu xuống bàn, gương mặt muôn thế kỷ vẫn không thay đổi, lạnh lùng, hờ hững và luôn bí ẩn. Nó lôi điện thoại , bấm hẹn giờ đúng hai phút (?!!?)
_ Chuyện thứ nhất là về việc cô luôn lơ tôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng cón gì ?
_ Chúng ta ? Vợ chồng ??? - nó di chuyển hai tay đang chống bàn ra trước ngực khiến hắn có muốn hay không cũng phải dời mắt theo chuyển động của nó, giọng nói băng lãnh lại vang lên trong không gian tĩnh lặng chỉ mỗi hơi thở đều đặn, câu hỏi trước còn mang theo chút giễu cợt, câu sau lại càng lạnh lẽo :
_ Tôi nói lại một lần nữa, giữa tôi và cậu chỉ có quan hệ người đánh cờ và quân cờ. Sau khi kết thúc ván cờ này cậu sẽ ra đi như chúng ta chưa từng quen biết và nếu như cậu đi sai nước cờ... - nó di chuyển đến bàn cờ nằm trong lòng kính, một bộ cờ vua có thiết kế vô cùng kì lạ. Trong đó, con Hắc Mã đã tiến một bước, nó cầm lấy Bạch Mã nhẹ nhàng lơ lửng không trung và hất con Hắc Mã ngã khỏi bàn cờ. -..... sẽ như thế này.
Hắn nuốt khan môt cái, mồ hôi trán không biết từ lúc nào đã vã như tắm, trái tim không biết tại sao lại hơi nhói. " Không lẽ mình bị đau tim ?"
_ Còn một phút ba mươi hai giây.
_ Chuyện thứ hai là về X5, cô định làm gì với chúng ? Vào khi nào ? - hắn không dám nghĩ ngợi lâu, đặt ngay câu hỏi tiếp theo, hai phút để hỏi bốn chuyện, giết người không chớp mắt mà ( anh sẽ thấy sớm là chị ấy giết người có chớp mắt hay không * cười hiền* )
_ Ngày mai X5 sẽ biến mất hoàn toàn ( tám chữ ). - một câu nói hoàn toàn ngắn gọn, súc tích nhưng đủ hết nội dung cần phải nói và tăng thêm nhiệt độ run không cần nhiệt độ cho người khác.
_ Chuyện thứ ba là cô và Thiên Tự có việc gì sao ? Hai ngày nay tôi không thấy cậu ta sang phòng hay bám theo cô nữa.
_ Chỉ là một chút chuyện riêng thôi, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu. - mi mắt của nó hơi cụp xuống khi trả lời câu hỏi vừa rồi, ngay từ mười năm trước kế hoạch của nó đã định và để thực hiện đó, dù phải hi sinh cả bản thân nó cũng phải làm. Nhưng tất cả đều được giấu đi chỉ trong tích tắc _ Cậu còn mười lăm giây.
Hắn đã hơi vã mồ hôi, cố thốt nhanh ra câu hỏi cuối cùng, điều mà hắn đã thắc mắc ngay từ đầu gặp nó và Thiên Tự "
_ Có phải cô và Thiên Tự đã biết nhau từ trước không ?
_ Cậu thắc mắc ? Đó có phải là chuyện của cậu không ? Cậu nên nhớ cậu chỉ là Hắc Mã , căn bản không thể biết bí mật của Vua Trắng. Bản thân cậu chỉ là một con Hắc Mã có thể tiến thêm bốn bước nữa thôi, cố gắng mà hoàn thành đủ và chính xác hơn là tò mò chuyện không liên quan đến mình. Hai phút đã hết , ra ngoài đi. - nó quay lưng về phía hắn, tay lại cầm xấp tài liệu, rất lạnh lùng.
Hắn đứng im như tượng, con tim cũng như ngừng đập, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói : " Cậu chỉ là Hắc Mã. ". RẦM.. một tiếng, cánh cửa bị đóng lại vô cùng thô bạo, hắn là Hắc Mã, tốt, RẤT TỐT.
Chap 27 : X5
Sáng hôm sau , hắn và nó lại đến trường như thường lệ , tuần nghì lễ cũng đã qua nên bắt dầu từ hôm nay cả hai phải ở lại ký túc xá trong vài tháng tới.
Từ đêm qua tới giờ hắn hoàn toàn không nói với nó câu nào , vẻ mặt cũng lạnh lùng như nó. Hắn thực sự đang tức muốn điên máu lên đây , cái gì mà Hắc Mã, Bạch Mã hắn chỉ như vậy trong mắt nó thôi sao ? Tài ba, lãng tử,
giàu có như hắn lại chỉ bằng một con ngựa, hắn muốn chửi thề.
Đêm nay trường nó sẽ diễn ra một buổi dạ hội nhằm gắn kết 2 trường ( Lobelia - Licght ) lạu với nhau, cũng là khoảng thời kỳ gian tiêu diệt X5. Có lẽ đêm nay sẽ khá dài đây và máu cũng không thua kém gì đâu.
_ Nhất Thiên, đã lâu rồi ta và ngươi chưa gặp nhau nhỉ ? Ta háo hức đợi đến ngày đó lắm, người con gái của ta. - một giọng nói trầm thấp, bí ẩn vang nhẹ lên kèm theo một nụ cười khiêu khích. Người bí ẩn đó không ngồi đâu xa mà ngay trên cành cây nó vẫn thường nằm ngủ.
Theo bản năng, nó xoay nhẹ đầu về phía cái cây, một chiếc lá xanh tươi mơn mởn đang theo cơn gío mà rơi xuống đất, chiếc bóng kia cũng không còn ở đó. Một mùi hương của nước hoa nan lẫn theo mùi tanh của máu và thuốc sát trùng sượt ngang qua mũi nó, một nụ cười lạnh giá nhẹ vẽ lên:
_ Có vẻ vết thương vẫn chưa lành hẳn nhỉ ? Lần tới sẽ không bị thương đâu, mà ta sẽ tiễn ngươi xuống địa ngục luôn "Sinh đôi" à !
Bước chân của nó lại đều như trước, tiếng gót giày lạnh lùng vô cảm vẫn cứ thanh thoát theo cơ thể nó, mang theo sự cô đơn, đau đớn cùng nỗi nhớ khôn nguôi nhưng âm thầm.
-------------đêm dạ hội-------------------
Nó vẫn còn thảnh thơi uống rượu trong phòng tắm, gương mặt hoàn hảo giãn ra đôi phần nhờ làn nước mát bao quanh cơ thể. Hắn ở bên ngoài đang giắt súng vào túi áo vest, kèm theo là vài chiếc phi tiêu tẩm độc, loại dộc này chỉ khi gặp máu mới phát huy công hiệu, nạn nhân sẽ chịu cơn đau hành hạ suốt hai tiếng đồng hồ liền. Máu nóng như lửa, lục phủ ngũ tạng như muốn tách ra thành từng mảng, tim co thắt mạnh mẽ như muốn vỡ ra, người trúng độc này chỉ có một suy nghĩ: "tự sát càng sớm càng tốt".
_ Thật sự là không muốn dùng thứ này chút nào, - hắn chậc lưỡi , loại độc này hắn rất ít khi sử dụng vì nó được pha chế từ nọc của tám mãng cầu xà của nhiều quốc gia khác nhau, muốn pha chế một lít của nó 108 mãng cầu xà và gần ba tháng mới hoàn thành xong.
Bắt đầu với vài dòng của hai hiệu trưởng hai trường, sau đó là ăn uống, khiêu vũ và các đôi trai gái làm quen.
Hắn đang cố tìm kiếm nó trong sảnh nhưng lại bị một đám con gái bủa vây không có lối thoát. Thật sự thì hắn phải nể phục nó, ngay cả một con kiến cũng không dám đến gần huống chi là con người.
Nó đứng dựa vào tường, hai tay đút vào túi, hai tai không bỏ sót một âm thanh nào từ phòng vệ sinh kế bên. Vâng, nó đang ở trong toa lét đấy ạ.
_Ư...ưm....a..anh..ch...chậm..thôi..em..đau. - giọng một cô gái õng ẹo đang thở gấp từng hồi một ngay trong nhà vệ sinh nam, là nhà vệ sinh nam đấy. Dù là ký túc xá nam nhưng trường vẫn xây riêng phòng vệ sinh nữ cho các trường hợp khác.
Hình ảnh một tên cao to, đẹp trai đang ngồi trên bệ toa lét, trên đùi là một thân ảnh trắng ngần ngại, mái tóc xõa nhẹ bồng bềnh, chiếc váy áo đã bị kéo xuống tận eo, chân váy cũng kéo lên lộ cả chiếc đùi thon đang cuốn lấy lưng tên kia. Hắn ta cũng không hề để ý đến lời cầu xin của cô gái kia, gương mặt cứ vùi sâu vào bộ ngực đầy đặn như con thú hoang xổng chuồng. Tiếng rên lại vang lên dữ dội khi hắn ta đang thực hiện phần tất yếu nhất, không hề nhẹ nhàng nhàng mà mạnh đến mức khiến thân ảnh kia phải chống 2 tay lên từơng mà giữ cho cơ thể không ngã.
Nó nhếch môi nhẹ, tay mang găng rút ra một khẩu súng đã "mượn" từ tên theo dõi lần trước. Gương mặt cũng đã được đeo một gương mặt khác, phốc một cái nó đã ngồi vắt vẻo trên bức tường chắn giữa hai phòng, khẩu súng chĩa về phía hắn ta, miệng thốt nhẹ ra vài chữ:
_X2, xin lỗi vì phá hỏng cuộc vui của ngươi nhá.
_Ahh...phập. - nhìn thấy khẩu súng của nó , thân ảnh kia toan hét với tần số cao nhất thì bị nó phóng ngay một chiếc phi tiêu ngay vào tóc, âm giọng trầm lạnh lại vang lên:
_ Nhớ kĩ : không nghe, không thấy, không nói chuyện tối nay cô sẽ được sống, biến đi. - cô gái nước mắt lưng tròng, run rẩy chạy nhanh ra ngoài, mặc cho việc chiếc áo bị kéo trễ đã lộ hết cảnh xuân của cô.
Tên đang ngồi trên bệ bị mất hứng liền đưa đôi mắt căm thù nhìn nó, lại nhìn khẩu súng, tuyệt nhiên không tỏ ra chút sợ hãi nào, còn nhếch môi thách thức. Hắn ta chỉnh chu lại quần áo, chất giọng dụ hoặc vang lên :
_ Mày được ai sai đến đây ?
Chap 28 : Khát Máu 1
Nó không trả lời vội, vắt chéo chân này sang chân kia, tay cầm khẩu súng ngắm nghía, sau một lúc mới lên tiếng :
_ Câu hỏi đó... xuống hỏi Diêm Vương giúp ta ( vừa đủ chín chữ ) - đôi chân đang vắt chéo của nó chợt duỗi thẳng ra, một phát vào ngay cằm khiến hắn đập đầu ra phía sau, vỏn vẹn chưa tới hai giây.
Hắn dính đòn, nhất thời chưa tỉnh táo lại bị nó đá thêm một phát vào gương mặt điển trai không chút lưu tình. Trán hắn đập mạnh vào bức tường, rướm máu, phía sau đầu cũng cảm giác có thứ gì đó nóng nóng đang chảy dài xuống áo hắn.
_ Mày..... aaaaaa..a - hắn còn chưa thốt ra từ thứ hai, nó đã dùng chân đạp ngay vào bụng, mặt và đầu. Liên tục như vậy, hắn bị đánh đến mức khắp mặt, đầu là máu, hai cánh tay bị nó bẻ gãy và đâm bằng dao như một trò chơi, nó lại có vẻ rất thích thú . Mỗi lần đâm vào tay hắn, nó quay cán dao khiến chỗ bị đâm lốc từng mảnh da thịt và máu tanh.
Căn phòng vệ sinh màu trắng giờ đã nhuốm từng mảng máu, thịt tạo nên khung cảnh nhìn vào chỉ có bất tỉnh.
Đôi găng tay của nó bị máu bám đến nhỏ giọt kêu tách tách xuống sàn nhà, nhưng nó vẫn chưa ngừng lại, tay cầm con dao hướng thẳng vào bắp đùi hắn, giọng nói đột nhiên trở nên ghê rợn run người :
_ Các ngươi đã hại bao nhiêu phụ nữ trên thế giới rồi nhỉ ? 315, 372 hay 400 ? Ngươi đưa họ vào khoái lạc rồi nhẫn tâm kết liễu sinh mạng vô tội chỉ vì yêu các ngươi ? - nó vừa nói dứt câu, đôi mắt bỗng đỏ lên, con dao một lần nữa xuyên qua mảnh vải xuống da thịt và xương hắn, tuy nhiên hắn lại không thể hét lên được vì hắn sắp đến giới hạn rồi. Giọng nói thều thào mang âm điệu khinh bỉ vang lên trong không gian hẹp đầy mùi máu tanh, thịt người rơi vãi khắp nơi, cả người hắn như một cái xác bị thối rữa vậy :
_ ... Vì.. hộc.. những con đàn...bà ..ấy là lũ.. sinh vật ...ngu...ngốc..chết.. cũng đáng hộc....
Nghe xong câu trả lời của hắn, môi nó chợt hiện ra một nụ cười ác ma, con dao được rút mạnh ra khỏi chân hắn - dứt khoát, theo sau là dòng máu đỏ phụt lên cả vào nó nó, cơ thể như tắm trong máu, hình ảnh một con người đứng giữa biển máu và cái xác bị đâm vụn, đôi mắt xa xăm không thấy đáy nhưng môi lại cười trông thật đáng sợ.
Nó cúi xuống thì thào vào tai hắn : _ Ta đến phần vui nhất của màn này nhé ? Đảm bảo ngươi sẽ rất vui.
Nghe nó nói xong, ánh mắt hắn bỗng trở nên kinh hoàng, sợ hãi tột độ. Nó đứng thẳng dậy, chân phải nhấc lên nhắm ngay " chỗ đó " của hắn mà hạ xuống từ từ, từ từ. Hắn dùng hết sức lực lắc đầu, nó chợt dừng lại, ánh mắt không có một chút suy nghĩ nào nhìn hắn. Và rồi... mũi giày da sáng bóng xoay tới xoay lùi , ghì mạnh vào giữa hai chân hắn như một trò chơi thú vị . Hắn đau đớn đến chảy nước mắt như mưa, tưởng chừng như bị bẽ gãy từng khớp xương. Như cơ thể bị cắt thành từng khúc nhỏ.
Nó dừng động tác, chân hạ xuống mặt đất, ánh mắt không xúc cảm lại ngước lên nhìn hắn :
_ Đau không ?.... Ta chơi trò nào... ít đau hơn nhé ?? - nó lại đặt câu hỏi và như lần trước, không đợi câu trả lời, nó cầm cán dao ướt máu lẫn thịt hướng thẳng " giữa hai chân " hắn......
PHẬP......
- - -------------------- - -
Nó gột rửa máu văng lên người, bộ y phục và găng tay cũng được mang đi hủy.
Thân ảnh cao lớn cùng những dòng nước hòa lẫn màu đỏ, tanh trườn trượt xuống, khiến không gian và thời gian như ngừng trôi.Chất giọng ấm chợt thì thầm :
_ X1, bây giờ thì đến lượt ngươi.
Không phải bộ vest lịch lãm như ban nãy, nó khoác lên người một bộ cánh dài ngang gối màu trắng, cổ áo khoét sâu xuống đôi gò bồng. Mái tóc ngắn được thay thế bằng bộ tóc màu vàng nâu uốn nhẹ, xõa . Chân mang đôi gót đen được thiết kế rất chắc chắn phần đế, đính thêm một viên đá ruby ở mắt cá chân. Đôi môi phủ son hồng rất nhẹ, nhìn nó hệt như một thiên thần hạ giới. Nhưng đâu ai biết được, thiên thần đó đã gãy cánh từ lâu, bây giờ nó được thay thế bằng đôi cánh màu đen - màu của thần chết.
Cộp..cộp..cộp .. tinh.. - từng bước chân của nó nhẹ nhàng đến cửa thang máy, nơi ánh đèn đỏ đang dừng ở số hai - tầng nó đang đứng.
Cánh cửa mở ra, một thân hình cao lớn trong bộ vest đen trắng, gương mặt yêu nghiệt hại nước hại dân hiện ra. Chiều cao của cả hai ngang bằng nhau , một sự kinh ngạc không hề nhẹ hiện lên trong ý nghĩ tên kia : " con gái mà có thể cao như vậy sao ? Nhưng mà cô ấy đẹp quá !"
Hắn hoàn toàn quên mất ý định ban đầu, hắn đang tính đi gặp X2 để bàn việc riêng.
_ Em đi lên hay đi xuống ?
_Dạ, em đi lên ạ. - nó đáp lại thật nhẹ, tựa như gío thoảng, khiến hắn bất chợt vui như thắng hội, liền niềm nở quay sang nó :
_ Em thăm ai mà lại đến đây một mình ?
_ Anh trai ạ.
_ Wow, vậy chắc anh trai em đẹp lắm nhỉ, nhìn em xinh thế cơ mà ? - hắn vừa nói vừa nhích gần phía nó, chất giọng mê người vang lên bên tai nó :
_ Hình như... anh thích em rồi.
Nó đỏ mặt, tay chống nhẹ lên ngực hắn, quay đi để tránh ánh mắt đỏ rực kia.
_ Anh trai của em vẫn chưa đẹp bằng anh đâu. Anh đừng đùa mà.
Hắn tiến sát hơn, dồn nó vào góc, hai tay khóa chặt, đôi môi mỏng toan " ăn " nó thì.....
Reng... reng... reng.... reng....
Mấy Chap này hơi ngắn, xin lỗi nhé, từ 30 trở đi sẽ dài hơn :]]]