Truyện teen - Hoàng tử băng và công chúa nụ cười trang 5
Chương 17: Món quà bí mật
_mấy người là ai ? sao tôi lại ở đây ?
Nó hỏi những người đó nhưng nó đã biết lý do tại sao nó lại ở đây từ lâu rồi
“lạ nhỉ ? bắt cóc mà cho ở khách sạn ? mà lại không bị trói nữa chứ ”
Trong đầu nó nghi hoặc về chuyện này
_cô không cần biết ! cô chỉ cần ở đây cho đến khi có người đến rước
Một tên áo đen nói
_ăn đi !
Một tên khác đưa cho nó hộp cơm
_trời ! bắt cóc mà cho con tinh ăn cơm với đùi gà ?
Nó ngây ngô nói làm hai tên kia bật cười
_chị hai ạ ! ai mà bắt cóc chị đâu ! có người kêu chúng tôi bảo vệ cô cho đến khi có người đến rước cô đi
Hắn ta nói cho nó biết
_oh ! hi hi !xin lỗi nha !
Nó nói rồi tìm thứ gì đó trong túi bỗng . .
_điện thoại của tui đâu ?
Nó hỏi hai tên kia
_tụi tui không biết ! à mà quên . cô có thể ăn uống thoải mái nha ! nhưng không được đi đâu hết
Tên kia nói xong đi ra ngoài và đóng cửa lại
_tại sao chứ ? tại sao lại không cho tôi đi ? chồng ơi cứu vợ nhanh lên đi !
Noa bắt đầu khóc và kêu tên hắn
****biệt thự xanh ****
_có tin gì chưa ?
Yến hỏi Vy
_chưa ! vẫn là số 0
Vy ỉu xìu nói
_đừng buồn nữa ! mới có 1 ngày mà
Ken vỗ vai hắn (anh ơi ! người ta mất tích không biết chết sống mà anh nói nhẹ thế ? )
_. . . !
Không khí bỗng trở nên căng thẳng hơn
_thưa thiếu gia ! có người gửi quà cho cậu ạ !
Ông quản gia chìa ra một hộp quà hình trái tim đưa cho hắn
_bỏ đó đi !
Hắn nói rồi bước lên phòng bỏ cái hộp ở đó , nhưng căn phòng hắn bước vào là phòng nó chứ không phải phòng hắn
_em đang ở đâu ?
Tựa đầu vào con gấu nhỏ màu xanh và hắn bắt đầu chìm vào giấc ngủ
12h trưa . . . .
_anh ! xuống ăn nè !
Nó lay lay hắn
_thôi ! cho anh ngủ chút nữa đi mà !
Hắn nằm lăn lăn trên giường
_anh không dậy là em đi đó nha !
Nó vừa nói xong thì hình bóng của nó cũng mờ dần đi trong không gian ấy
_anh thức rồi nè ! dừng đi mà !
Hắn bật ngồi dậy và nhận ra nảy giờ chỉ là một giấc mơ . cô vợ nhỏ yêu quý của hắn vẫn chưa về
Hắn lê thần xác tàn tạ nhất có thể xuống nhà
_ăn miếng đi anh !
Vy an ủi hắn
_uk !
Hắn nói lạnh lùng rồi ngồi ăn trong vô vọng
Còn hộp quà ấy vẫn nằm ở góc phòng không ai động đến
Và rồi anh sẽ bay lên đến nơi bầu trời
Để cất tiếng nói yêu em cho đến mai sau cuộc đời
XA RANG HÊ Ô!!!
Đó chính là lời yêu anh trao
Mình sẽ đến cuối chân trời miền yêu thương.
Một ngày tươi sáng hương thơm theo gió mây ngàn
Để hai chúng ta yêyu nhau nắm lấy tay như bây giờ
XA RANG HÊ Ô!!!
Lời yêu ấy xin nguyện thề: hạnh phúc dâng tràn, tình thắm thiết như mơ…ngày xanh.
(lời yêu đó , hkt )
Điện thoại của hắn reo lên
_alo !
Hắn nghe và đầu dây bên kia là ông nội
_Điệp mất tích à ?
Ông la trong điện thoại
_dạ !
Hắn buồn thui nói vì hắn biết sẽ không giấu được ông
_sao không đi tìm
Ông đổi giọng khi nghe tiếng hắn hỏi mệt và ông đoán là hắn cũng cố gắng lắm rồi
_con cho người đi tìm hôm qua tới hôm nay rồi mà vẫn không thấy
Hắn nghẹn ngào nói
_uk ! vậy các con tìm tiếp đi !mà có cần ta giúp gì không ?
Ông hỏi hắn với vẻ quan tâm
_dạ không ạ !
Hắn cương quyết
_ uhm! Vậy có tin gì nhớ báo cho ông nhé !
Nói rồi ông tắt máy
_ông gọi hả anh ?
Vy hỏi hắn
_uhm ! mà mọi người về hết rồi hả?
Hắn nhìn quanh kiếm
_không ! mọi người ngủ ở phòng khách ấy ! còn chị yến khóc quá xỉu ùi
Vy nói và chỉ tay về phía phòng khách
_Yến ngốc thật có thế mà cũng xỉu
Hắn cười nhẹ
_anh mới là người ngóc đấy
Trang từ trong phòng bước ra
_anh không ngờ ! người hiểu mọi người như yến mà lại thua một cô bé ham ăn như em
Hắn nói với trang
_ ạ ! người có lúc buồn lúc vui mà ! chuyên viên tâm lý cũng cần có người nói chuyện mà , người đó không phải chỉ nghe người ta mà người đó cũng cần một người lắng nghe nổi buồn của mình chứ anh
Hắn nghe trang nói như thông suốt một điều gì đó
_uhm ! anh hiểu rồi
Hắn nhìn trang cười
_còn hộp quà này ? an định sao ?
Vy đưa hộp quà cho hắn
Hắn nhận lấy hộp quà và. . . . . . . .
Chương 18
Hắn từ từ mở gói quà ra và. . . .
_là điện thoại của chị Điệp
Vy la lên khi thấy món quà mà hắn mở
_có giấy kìa ! có thể là có tung tích của nó đấy !
Trang la lên
_uhm ! từ từ ! để coi
Hắn mở bức thư ra và đọc
“ cô ta hiện giờ đang ở khách sạn Royal tầng 5 , hãy đến đó rước về đi ! còn về số phòng thì tự tìm ”
Bức thư chỉ vỏn vẹn mấy dòng mà hắn xem như cả gia tài
_đi thôi ! nhanh lên !
Hắn chạy như bay ra xe
_hai người đi đi ! tôi ở lại kêu mọi người
Trang nói rồi chạy đi kêu mọi người
*****tại khách sạn Royal *****
_mau cho phong tỏa tầng 5 để lục soát tìm tiểu thư
Hắn kêu bảo vệ
_dạ !
Ông bảo vệ cúi đầu rồi chạy vào trong
_mọi người phong tỏa và chận tất cả mọi liên lạc ở tầng 5 và tìm tiểu thư
Ông bảo vệ nói chuyện trên loa phát thanh
Sau đó có một nhóm người áo đen chạy đến lục soát từng phòng ở khách sạn
Trong một căn phòng gần đó. . . .
_đến rồi à ! nhanh hơn dự kiến một tý nhưng không sao ! màn kịch còn dài
Một người ngồi trên ghế xoay , hai tay đan vào nhau và miệng nở một nụ cười tạo thành một đường cong tuyệt hảo
Sau 30p khi đi khám xét 100 căn phòng của tầng 5. . . . .
_dạ chúng tôi đã tìm thấy tiểu thư rồi ạ !
Một người áo đen đi lại nói
_ở đâu ?
Hắn nói lạnh lùng bên ngoài nhưng bên trong thì đang ăn mừng vì đã tìm được nó
_dạ phòng 403 ạ !
Hắn vừa nghe số phòng xong cũng không khỏi ngạc nhiên vì đây là phòng VIP của khu VIP ( tầng 5 là khu VIP của khách sạn nhé ! từ phòng 401 đến phòng 410 là phòng VIP nhưng phòng VIP nhất là phòng 403 và 405 )
_đi thôi anh !
Vy kéo hắn đi và trong vòng 2p hai người đã có mặt trước cửa phòng 403 . . .
_vợ ơi ! chồng đến rước vợ về nè
Hắn vừa nói vừa bước đến gần cái giường mà nó đang ngồi
_chồng ! vợ nhớ chồng nhiều lắm !
Nó chạy lại ôm hắn khóc nức nở
_chồng cũng nhớ vợ lắm
Hắn vừa nói vừa ôm nó vào lòng xoa xoa làm Vy nổi da gà
_thôi mình về nhà hen !
Hắn nói rồi bế nó đi xuống xe trong sự ngạc nhiên , ganh tỵ , và ngưỡng mộ của mọi người xung quanh
Biệt thự xanh. . . .
_ Điệp ! chị. . . .
Vy và Yến đồng thanh chạy lại ôm nó
_hên quá ! em đã về nếu không sẽ có người vô nước biển , nằm viện vì đói và khóc đấy
Huy nhìn hắn và Yến rồi cười nói
_thôi em về là tốt rồi ! tắm rửa rồi ăn cơm ! bọn anh nấu xong rồi nè
Minh dịu dàng nói
_em tắm rồi ! nhưng chưa ăn gì hết
Nó xoa xoa bụng nói
_tắm rồi hả ? đồ đâu thay vậy ?
Trang ngạc nhiên hỏi
_lát nói cho bà biết còn giờ tui đói rồi
Nó cười cười làm cả bọn hồi hộp
_uk vậy vô ăn đi
Ken háo hức đẩy nó vào nhà bếp
Cả bọn ngồi ăn cùng nhau rất vui vẻ sau hai ngày mệt nhọc vì đi tìm nó và chăm yến (vì chị yến xỉu lên xỉu xuống ấy ! mới có hai ngày mà làm như chết nhăn răng rồi vậy )
Sau bữa ăn . . . . . .
_bà nói gì ?
Trang hét lên
_tui nói thiệt mà !
Nó quả quyết
_chưa từng nghe chuyện đó luôn ak !
Vy lắc đầu như không tin
_ mấy cô nói gì mà vui dữ vậy ?
Bọn hắn vừa đi mua kem về thì nghe bọn nó cười khúc khích với nhau . bọn hắn đưa kem cho bọn nó rồi hỏi
_à không có gì ! chỉ thấy lạ tại sao chị bị bắt cóc mà cho ăn cơm với đùi gà , ở phòng VIP , mặc đồ hiệu mà lại có người bảo vệ 24/24
Vy nói với vẻ mặt ngây ngô
_hả ?????
Ba người kia đồng thanh trừ hắn
_trời có chuyện đó hả ?
Huy há hốc mồm ra nói
_anh cũng muốn bị bắt cóc ! ai bắt em giới thiệu người đó bắt anh với ! bắt cóc mà như ở thiên đàng vậy
Ken ngồi mơ mộng làm cả bọn bật cười
_chuyện này có gì đó là lạ
Yến và Minh đồng thanh
_có gì đâu ! miễn sao vợ tui về với tui là được rồi
Hắn vừa ăn muỗng kem nó đúc vừa nói
_uk ! ăn lẹ rồi lên ngủ
Huy hớn hở nói
_ai cho ngủ đây ? ở đây có quy định đó nha ! quy định không thể đổi của dì đặt ra nha !
Hắn kiên quyết không cho
_hôm qua ở đó có sao đâu ! đi mà anh Vũ đẹp zaiiiiiiiii !
Trang năn nĩ
_thôi để mọi người ở lại đây đi !
Nó vừa ăn kem vừa nói
_nhưng . . . .
Hắn chưa kịp nói thì . . .
_quy định là mẹ em đặt em có quyền bỏ ! sau này mọi người ở đây với mình nha ! dọn qua đây luôn đi !
Nó nói làm cả đám nhảy cẩn lên sung sướng vì biệt thự Xanh là biệt thự truyền thuyết xinh đẹp mà !
_hứa nhé ! không nuốt lời nhé !
Trang vui vẻ nói
_uhm !
Nó gật đầu
_vậy mai tụi này dọn qua nha !
Ken hớn hở nói
_uhm ! cứ tự nhiên
Nó cứ gật đầu lia lịa trong khi hắn thì tức ói máu vì sau này sẽ không yên với đám quỷ phá đám này
Rồi cả đám ngồi nói chuyện uyên thuyên với nhau cho tới 1h sáng mới chịu về phòng ngủ
Chương 19
***tại biệt thự Xanh ***
6h sáng. . . . . .
_dậy đi học nào !
Yến đi vào phòng kêu nó
_uhm ! mà anh Vũ đâu ?
Khi Yến bước vô thì nó đã thức từ lâu rồi
_ông của bà kêu ổng qua đó rồi
Yến nói
_vậy tụi mình đi học trước hen ?
Nó hỏi Yến
_để kêu Minh chở tụi mình
Yến nói rồi chạy qua phòng Minh trong im lặng nếu không thì cái bọn kia thức là tiêu
cốc . . . cốc . . . cốc . .
_ai vậy ?
Minh nói vọng ra
_em nè !
Yến áp tai vào cửa thì . . . .
Rầm . . . .
Bây giờ Yến đang nằm ôm nguyên cái nền nhà
_trời ơi sao anh ác vậy ?
Yến nhìn Minh căm giận
_ai biểu đứng gần quá chi ?
Minh cười
_thôi ! nhanh đi ! để mấy đứa kia thấy là tiêu
Nó đi lại nói nhỏ
_họ thấy có sao đâu ?
Minh nói nhỏ
_họ mà thấy thì. . . . ? uk mà có sao đau Điệp ?
Yến hỏi nó
_thì tui không thích vậy thôi !
Nó nói rồi bước đi trước
_chờ tui !
Yến chạy theo nó và Minh chạy theo Yến
Thế là ba người họ cùng nhau đến trường
Biệt thự Đen. . . . (biệt thự của ông )
_ông nói sao ?
Hắn nói
_đã tới ngày rồi con ạ ! con phải đi thôi ! dù ông biết là con yêu Điệp nhưng đó là bắt buộc
Ông nói như mang đầy tâm sự
_con không muốn
Hắn gặng từng chữ sau khi suy nghĩ kỹ
_con phải đi ! mau về dọn hành lý đi ! ông đợi con
Ông nói rồi bỏ đi bỏ hắn lại một mình
Hắn lê từng bước chân nặng nề về biệt thự để thu xếp
Biệt thự Xanh . . . . .
_anh ! chị đâu ?
Vy chạy ra hỏi hắn
_anh không biết ! kiếm chị giúp anh đi ! anh phải đi
Hắn nói rồi đi thẳng lên phòng
_đi ư ?
Vy nói nhỏ
_cuối cùng ngày đó cũng đến
Huy lắc đầu nói
_ngày gì ?
Trang nhìn huy hỏi
_lên trường rồi nói ! chắc ba đứa kia đi trước rồi !
Ken đi từ trên lầu xuống và nói
_uhm vậy tụi mình đi !
Huy định đi ra thì. . .
_huy , ken lên đây mình có chuyện
Hắn từ trên lầu nói vọng xuống
_thôi ! tụi em đi học đi ! hôm nay bọn anh nghỉ
Huy quay qua Vy xoa đầu nhỏ cái rồi bước lên phòng hắn
_à mà quên ! kêu Minh về nha !
Ken nhìn ngoái lại từ trên lầu
Rồi mỗi người một đường . bọn hắn lên lầu còn bọn nó đến trường
Tại trường. . .
_ anh Minh ! mấy anh kia kêu anh về kìa ! mấy anh kia nói là ngày đó tới rồi
Trang nghi hoặc nhìn Minh
_cái gì ? hỏi gì hỏi lẹ anh đi
Minh nhìn Trang làm nhỏ hết hồn
_ngày đó là ngày gì ?
Vy hỏi Minh
_kêu Yến kể đi ! anh đi đây ! nếu không sẽ không kịp !
Nói rồi Minh chạy đi mà không ngoái lại
_có chuyện gì vậy Yến ?
Bọn nó đồng thanh nhìn Yến
_thôi được ! nhưng đầu tiên tui phải nói trước là có hai người phải buồn đó nha !
Yến nhìn nó và Vy
_ai ???
Trang nhìn Yến
_ Vy và Điệp
Yến buồn buồn nói
_nói đi
Nó lạnh lùng và tim nó bắt đầu hồi hộp dần
_vào mỗi đời của nhà họ Hoàng sẽ có một người kế vị bang hội Royal , đó là một bang hội hùng mạnh và lúc người mới thừa kế thì khi đó sẽ có một cuộc thi giữa thủ lĩnh mới và thủ lĩnh cũ . . . . . . . họ đấu với nhau bằng trí óc và. . . .
Yến như nghẹn lại
_và bằng súng ?
Nó rơi nước mắt nói
_đúng vậy ! họ sẽ đấu một sống một chết
Yến trầm mặt lại
_nói vậy. . . người. . . thi. . là anh ?
Vy hỏi
_uhm ! và có Huy nữa ! Huy sẽ là phó thủ lĩnh , Huy có cơ hội sống sót hơn Vũ vì Huy chỉ đấu với phó thủ lĩnh củ
Yến nói
_chừng nào họ đấu ?
Nó hỏi Yến
_ngay khi họ chuẩn bị xong
Yến nói rồi im lặng
Nó và Vy bây giờ nước mắt đã đầm đìa
_thôi ! nín đi ! họ sẽ không sao đâu !
Trang ôm nó mà nhỏ như muốn khóc
_hôm nay mình nghỉ
Nó nói rồi bước đi
_thôi tụi mình đi lên lớp
Yến lôi Trang đi còn Vy thì đi theo nó
Ngôi nhà nhỏ ở vườn hoa . . . .
_woa !!! sao đẹp vậy ?
Vy đang buồn mà cũng phải động lòng
_đẹp lắm phải không ? đây là nơi mà anh Vũ và chị hẹn ước với nhau
Nó cười nhạt
_hẹn ước ?
Vy nhìn nó ngạc nhiên
_uhm ! chị sẽ đợi anh ấy ở đây đến khi anh ấy về
Nó nói làm Vy nảy ra một ý tưởng . . .
Chương 20
*** tại biệt thự của hắn và nó ***
“em sẽ đợi anh và anh Vũ ở đây với chị ”
Dòng tin nhắn chỉ vỏn vẹn mấy chữ được gửi từ máy Vy sang máy Huy
_ngốc này !
Huy đọc xong tin nhắn rồi mỉm cười
_gì thế ?
Hắn hỏi Huy
_à không có gì ! mà Điệp đợi cậu ở đâu ?
Huy hỏi hắn làm hắn ngạc nhiên
_ở ngôi nhà nhỏ trong cánh đồng hoa ! chi vậy ?
Hắn nhìn Huy
_Vy nói là đợi mình ở đó ! Điệp cũng sẽ đợi cậu đó
Huy nhìn hắn , có vẻ như hắn đang suy nghĩ điều gì đó rất chăm chú và nét mặt hắn như có thể hắn sẽ mất một món bảo vật mà không thể nào tìm lại được. . .
_nhờ hai cậu chăm sóc hai người ấy giúp hai chúng tôi nhé !
Huy và hắn nhìn hai người kia ( Ken và Minh ) với vẻ mặt cầu xin . đó là hai người con gái họ yêu . là hai người con gái đầu tiên làm họ cười , làm họ cảm nhận được tình yêu nên họ có thể cầu xin mọi người để bảo vệ cho hai người ấy
_chúng mình biết rồi ! đó là nhiệm vụ mà
minh nói mà chạnh lòng nhìn hai thằng bạn
_nếu mình không về được đừng để cô ấy khóc
Hắn nhìn Minh
_mình biết rồi ! mà hai cậu định chừng nào đấu ?
Minh nhìn hắn
_ chiều nay !
Hắn nói rồi bước đi trong vô vọng
_sao sớm thế ?
Ken hỏi Huy với vẻ lo lắng
_đánh nhanh rút lẹ !
Nói rồi Huy cũng bước đi trong vô vọng
_hãy nhớ có hai người con gái đang chờ đợi hai người
Ken nói vọng theo để khích lệ tinh thần hai người kia
_đương nhiên !
Hai người cùng đồng thanh rồi chạy ra xe
Tại trường . . . . .
Ngôi nhà nhỏ. . . .. . . .
_chị ơi ! họ có chuyện gì không ?
Vy ngây ngô hỏi nó mà nước mắt cứ rơi , nó không ngờ một cô bé hồn nhiên như Vy mà lại cũng có ngày như thế này
_không sao đâu ! hãy đối diện với thực tế !
Nó nhìn Vy rồi xoa xoa đầu Vy , tuy nói Vy như thế nhưng nó rất là đau , đau nhất là nơi con tim của nó , có lẽ nơi đó đang chảy ra một thứ gọi là máu , những giọt máu của sự đau khổ mà chỉ có hắn mới có thể làm nó ngừng chảy
_chị em mình sẽ đợi chị nhé !
Vy nhìn nó
_đương nhiên rồi !
Nó mỉm cười
Rồi thời gian trôi qua rất mau . thời khắc hắn đối diện với bờ vực cũng đã đến !
_ thưa cậu em đáng kính ! cuối cùng anh em ta cũng gặp nhau !
Một người đứng trong bóng tối nói
_nhanh đi !
Hắn buôn một câu lạnh lùng bước tới
_làm gì gấp vậy ?
Người đó nhìn hắn
_nhanh đi ! không nói nhiều
Hắn lạnh lùng
_hôm nay anh đấu với chú mày không phải vì cái chức này mà vì Điệp . anh muốn cô ấy là của anh
Người đó nói làm hắn ngạc nhiên
“sao hắn ta biết cô ấy ? sao hắn ta muốn cô ấy ? ”
Hắn bắt đầu nghỉ vẩn vơ
_không nói nhiều nữa vào đi
Nói rồi hắn bước vào đấu trường
Hắn và Huy là một đội còn người kia và tên phó thủ lĩnh cũ là một đội
Trận đấu diễn ra rất quyết liệt , nào là đấu tài bắn cung , tài lãnh đạo , . . . . (có giám khảo nhé ! )
Và cuối cùng thì trận đấu sinh tử cũng đến .
hắn , Huy và hai người kia mỗi người được trang bị một cây súng , mỗi cây có 9 viên đạn , ai bắn hết đạn sẽ là người thua ( nếu không bắn trúng ai nhé ) nếu ai bắn trúng sẽ là người thắng
Một trong hai người đồng đội mà đã hoàn thành nhiệm vụ của mình thì có thể giúp người kia !(nếu súng còn đạn )
Nếu một trong hai đồng đội bị thương thì người còn lại sẽ phải bắn chết hai người kia rồi mới được đưa đồng đội đến bệnh viện
_đó là thể lệ cuộc thi
_bắt đầu
Người giám khảo nói qua mic (giám khảo ngồi trong phòng có kính chống đạn )
Sau một hồi đấu tranh thì Huy cũng giết được tên phó thủ lĩnh còn hắn thì vẫn vật lộn với tên thủ lĩnh kia
_ Vũ tôi tới nè !
Huy chạy lại phía hắn để giúp đỡ nhưng. . .
_Huy coi chừng. . .
Bằng. .
Hắn vừa nói xong thì một phát súng đã được bắn ra và người trúng đạn là hắn vì do hắn thấy Huy sắp bị ám sát bởi tên đàn em của tên kia nên bay lại đỡ đạn giúp bạn và hắn đã ngã khụy xuống
_Vũ. . .Vũ. . .
Huy kêu tên hắn và chỉa súng về tên kia
_ngươi đã giết người bạn thân nhất của ta ! ngươi phải chết
Nói rồi Huy giơ súng lên
_ngươi có bắn được như ta không ?
Tên kia nhếch mép lên định bắn Huy thì. .
Bằng. . . bằng. .
Hai phát súng đã nhắm đúng mục tiêu và người bắn là hắn . hắn đà trút hết hơi thở cuối cùng để cứu Huy , người bạn đã cùng sống chết với hắn 5 năm qua từ khi hắn biết chuyện của bang Royal. . .
Tại ngôi nhà nhỏ . . . .
Ring. . . ring. . .
_a. . . a. . .alo. .
Nó nói lắp bắp khi thấy số gọi là Huy
_mau đến bệnh viện đi ! nhanh lên
Huy hấp tấp nói rồi tắt máy và để lại cho nó sự hỗn loạn tột độ . hai hàng mi khép lại , những giọt nước mắt yếu đuối bắt đầu rơi , bbaay giời trong đầu nó như không còn ý thức gì nữa
_tại sao ? tại sao ? anh đã hứa với em rồi mà ?
Nó vừa khóc vừa nói ngẹn ngào
_có chuyện gì vậy chị ?
Vy chạy từ ngoài vào khi nghe nó nói lảm nhảm một mình và ôm nó hỏi
_anh . . . anh. . .anh Vũ vào viện rồi
Nó cố gắng nói từng chữ
_trời ! vậy thì nhanh lên chị !
Nói rồi Vy nắm tay nó chạy một mạch đến bệnh viện
Tại bệnh viện. . .
Ông , ba hắn , mẹ hắn , Yến , Trang , Ken , Minh và. . . . . Huy phải rồi . bây giờ Huy đang mặc trên người bộ áo màu đen nhưng cũng thấy rõ được máu của hắn
đang từ từ khô và dính chặt vào áo Huy hơn
_anh . . anh Huy
Vy chạy lại ôm Huy còn nó thì. .
_ông ! anh ấy sao rồi ?
Nó ôm ông nó khóc sướt mướt
_nó chỉ mới vô đó thôi cháu ! không sao đâu nó sẽ tốt thôi mà !
Ông xoa xoa đầu nó cho nó yên tâm
_đúng đó Điệp à ! anh ấy sẽ không sao đâu !
Yến an ủi nó
_ anh không sao chứ ?
Nó quay qua hỏi Huy
_anh không sao ! anh xin lỗi
Huy nhìn nó với ánh mắt tội lỗi
_đó không phải lỗi của anh
Nói rồ nó cười nhạt và người nó đã bắt đầu ngã về một phía
Nó đang xỉu , đúng thế ! nó đã xỉu
_Điệp ! bà sao vậy ? đungừ làm tôi sợ nha Điệp
Yến ôm lấy nó
_mau đưa bệnh nhân vào phòng bệnh
Ông bác sĩ nói rồi đưa nó vào phòng Vip
_nó không sao chứ ?
Ông nó hỏi bác sĩ
_dạ thưa ông tiểu thư không sao ạ ! chỉ là do quá bức xúc cộng với cả ngày không ăn gì nên mới thế này ạ !
Ông bác sĩ nói rõ bệnh của nó cho ông biết
_uhm ! vậy thì hãy đi làm việc đi !
Ông nó khẽ gật đầu ra hiệu cho ông bác sĩ đi ra . . . .
Bài toán tình yêu
Đề bài : anh là X, nhỏ là Y, với phép tính Yêu và Không Yêu, hãy chứng minh định lí sau : X yêu Y và Y yêu X là đúng và chỉ có thể tồn tại một cách duy nhất.
Giả thiết 1 : X yêu Y
Chứng minh: Để chứng minh là anh yêu nhỏ thì anh có vô khối bằng chứng lẫn ví dụ.
Này nhé, từ thuở mới biết nhỏ thôi, anh đã phải đợi không biết bao nhiêu ngày và mất không biết bao nhiêu đêm để nghĩ ra một lá đơn xin làm quen gửi nhỏ. Nếu anh chỉ giỡn chơi cho vui thì anh đã làm quen nhỏ ngay từ lúc đầu rồi. Nếu anh chẳng “có gì” với nhỏ thì anh đâu phải hồi hộp ngóng thư thư nhỏ trả lời đến như vậy. Nhỏ thấy chưa, chỉ bước ban đầu thôi mà làm kẻ lạnh lùng với trái tim bằng đá như anh phải nao núng không ít. Cái ngày nhỏ cười cười chấp nhận, mắt nhỏ long lanh đến lạ kì, may mà anh còn “nhớ lối đi về”, nếu không chắc gia đình phải đăng báo “Tìm người lạc”. Nhỏ thấy chưa, như vậy cũng đủ thấy tấm thịnh tình của anh dành cho nhỏ rồi . Nếu anh không yêu nhỏ, anh chẳng thể nào đứng trước trường chờ nhỏ tan học về. Thuở ấy, anh chúa ghét mấy đứa con trai đứng đực mặt ra mong ngóng, trông thật chẳng khác gì mấy thằng ngố. Anh vẫn cười thầm: “Đàn ông đàn ang thì phải khí thế lên, ai đời chỉ vì một người phụ nữ.” Nhưng ôi chao, anh hùng không qua ải mĩ nhân, bây giờ anh lại cam tâm tình nguyện làm một thằng dở hơi như thế. Dù biết chưa đến giờ, anh vẫn nôn nóng tới sớm rồi đứng đợi, chỉ sợ ra trễ, nhỏ theo lũ bạn đi mất. Mong là nhỏ sẽ không cho anh là thằng ngốc, nhỏ nhé.Có khi nhỏ giận không thèm nói chuyện với chuyện với anh, mới vài ngày thôi mà anh đã thấy thời gian sao dài dằng dặc, vào sở làm mà lòng như lửa đốt, đến nỗi mấy đồng nghiệp cứ phải thì thào: “Mày làm sao thế ?”
Biện luận:
“Tình yêu là mù quáng”. Không, anh chẳng thích làm gã thầy bói mù đoán già đoán non tình yêu của chúng mình. Mắt anh còn tốt lắm, và để thấy rõ nhỏ hơn, anh còn gắn thêm hai miếng kính dày cộm, to chảng. Anh không dám thề non hẹn biển như một kẻ khoác lác, anh cũng không muốn nói vòng vo quanh co đầy ẩn dụ ngụ ý để nhỏ rối tinh rối mù lạc vào mê hồn trận thì tội nghiệp. Anh chỉ có thể rõ ràng, ngắn gọn và súc tích y như một bài toán logic : Anh yêu nhỏ.
Giả thiết 2 : Y yêu X
Chứng minh: Đặt mình vào chỗ ngồi của người khác để suy ra người ta nghĩ gì quả thật là một điều không đơn giản. Nhưng vì nhỏ, anh sẽ cố gắng làm mọi thứ trở nên dễ hiểu nhất mà anh có thể.
Nhỏ có thể đang cong môi, lừ mắt bảo rằng, làm quen thì nhỏ cũng có cả khối người, nhỏ cũng đồng ý cả chục mạng, chứ đâu có riêng gì anh. Ừ, cho là vậy đi, thế tại sao nhỏ không trả lời ngay, mà để đến cả tuần sau, anh năn nỉ mãi mới cho gặp mặt. Định cho anh đau tim chắc ? Vậy là nhỏ cũng coi anh “đặc biệt” hơn người khác một chút rồi. Nhỏ sắp kêu: “Con gái phải làm giá chứ sao!” Ừ, cho là vậy đi, sao khi anh nắm tay nhỏ hỏi: “Chịu không?”, mặt nhỏ đỏ hồng lên, chỉ cười cười mà không nói gì? Nhỏ lại sắp bảo: “Thì con gái phải mắc cỡ chứ sao?” Ừ, cho là vậy đi, sao mấy thằng “ôn con” ở trường xếp hàng chờ đón nhỏ về, nhỏ ngúng nguẩy lắc đầu mà chỉ bẽn lẽn lên xe anh ngồi? Nhỏ chắc đang bặm môi la: “ Tại anh lớn hơn, chững chạc hơn nên đáng tin hơn.” Ừ, cứ cho là vậy đi, sao nhỏ cứ chịu khó viết thư, chép thơ, gửi nhạc cho anh làm gì nhỉ? Mà toàn thơ tình không mới…ác chứ ! Nhỏ biết anh khô queo, cứng như đá, chì như thép, vậy mà còn đưa toàn mấy thứ “ướt nhẹp”. Sao nhỏ không làm thế với mấy “ôn con” trong lớp nhỉ ? Chết thật, lần này anh không suy ra nữa đâu, để tự nhỏ nghĩ đi nhé !
Ngày 8-3, ngày Valentine, nhỏ hí hửng khoe anh nào hoa, nào quà, nào thiệp, cùng “những lá thư tình hay nhất thế giới”. Quen nhau gần một năm trời rồi, vậy mà anh vẫn tay không, tỉnh bơ ngồi uống nước mía cạnh nhỏ, chả phản ứng gì sất. Không biết ai tự dưng hờn mát thế nhỉ? Úi dào, anh đâu có dễ sập bẫy nhỏ như vậy? Cái kế “khích tướng” này xưa còn hơn ….Trái Đất. Ai bảo con trai không được làm giá? Nôn nóng quá nhỏ chạy mất tiêu thì sao ? Nhỏ định chọc cho anh ghen chết đấy à? Đừng hòng nhé. Ôi nhỏ ơi, anh là “người lớn”, chơi với nhỏ anh thành “con nít” một chút. Còn lũ “ôn con” trong trường chỉ là đám con nít tập làm người lớn. Người lớn đã từng làm trẻ con, cho nên trường hợp anh chấp nhận được, còn đám con nít mới nứt mắt hỉ mũi chưa sạch mà học đòi, thế là hỏng ! Khi nào rảnh, anh sẽ viết thêm cho nhỏ một bài chứng minh lí luận đầy đủ về lũ ranh ấy cho chúng biết thế nào là lễ độ !
Biện luận:
Những gì nhỏ dành cho anh, chậc, anh “cảm kích” lắm lắm. Từng ấy ví dụ thôi anh cũng đủ hiểu lòng của nhỏ rồi. Úi dào, nhỏ mắc cỡ không dám nói ra, thôi thì để anh nói giùm nhỏ nhé. Chà, không được, nói lớn quá người ta biết thì nhỏ đỏ mặt, vậy anh nói khe khẽ vừa đủ chúng mình nghe thôi nhỏ nhé: “…” Ui da, đừng có ngắt anh, đau lắm, tội nghiệp!
Từ (1) và (2) =>
Giả thiết 3 : X yêu Y và Y yêu X. Chúng ta yêu nhau
Chứng minh: Nếu giả thiết này thành sự thật thì … ôi chao, còn gì hạnh phúc bằng .Nhỏ còn bé lắm, nhỏ còn đi học, hồn hiên và ngây thơ. Thỉnh thoảng, nhỏ bỗng thành người nhớn, nghiêm nghị và sâu sắc khiến anh phải ngạc nhiên. Dù sao đi nữa, trong anh, nhỏ luôn là nhỏ bé bỏng và đáng yêu. Anh yêu mái tóc nhỏ nên anh đã phải đi lùng cái kẹp tặng nhỏ dù một thằng đàn ông như anh chẳng ưa gì chuyện sắm đồ con gái. Anh yêu đôi mắt tinh nghịch, lí lắc. Anh yêu cả cái nhìn mơ màng dù với cặp kính mà nhỏ ghét. Anh yêu cái mặt nhăn nhăn như… con khỉ khi nhỏ giận. Anh yêu luôn cả tính xấu của nhỏ vì tình yêu phải bao dung và độ lượng. Còn nhỏ, khi vui nhỏ tìm đến anh chia xẻ, nụ cười lúng liếng của nhỏ làm đời anh thấy tươi đẹp hơn. Lúc buồn, nhỏ cũng thỏ thẻ tâm sự rồi hỏi anh gỡ mối tơ lòng. Bên nhỏ, anh thấy mình cũng quan trọng hẳn lên, và anh cố làm tốt mọi thứ hơn để xứng với tình cảm của nhỏ. Nhiều lúc nhỏ giận lẫy bảo anh vô tình, chẳng quan tâm khi mấy ngày im bặt, chẳng hỏi thăm. Không có đâu, anh luôn nhớ nhỏ, anh chỉ bận đi làm thôi. Nhỏ thấy đó, anh phải làm tốt công việc của mình thì mới ra oai với nhỏ được chứ. Anh còn phải kiếm tiền để có dịp mua quà, dẫn nhỏ đi chơi, đi coi xi nê… Nhỏ thấy chưa, anh cũng có trách nhiệm lắm chứ, anh chả thích ăn không ngồi rồi, đi tán gái cho vui. Anh có nghĩa vụ lo lắng cho tương lai và chuyện học của nhỏ nữa, anh chả muốn vì mải vui nhỏ quên mất học bài. Nếu thế thì anh quả thật đáng trách lắm.
Biện luận:
Có thể anh yêu nhỏ nhiều hơn là nhỏ yêu anh. Thế cũng được, quan trọng là Chúng ta yêu nhau. Yêu anh, nhỏ vừa được yêu nè, vừa được chiều nè, vừa có vệ sĩ, tài xế và cả thầy giáo nữa. Thấy không, nhỏ “lời to” đấy nhé. Còn anh, chỉ cần được nhỏ yêu, vậy là quá đủ rồi.
Giả thiết 4: X không yêu Y và Y không yêu X
Chứng minh: không tìm ra
Biện luận:
Một giả thiết cực kì vô lí . Anh đã gặp qua khá nhiều bài toán hóc búa trong đời, nhưng đây là một câu đố lạ lùng nhất anh từng gặp. Mọi lần, nếu không tìm được một đáp số khả thi, anh sẽ ghi vào phần lời giải rất ngắn gọn: CTMB => Có Trời Mà Biết. Nhưng nhỏ à, giả thiết này có lẽ trời cũng không trả lời nổi, vì nó sai ngay từ giả thiết, vậy thì còn chứng minh cái quái gì nữa.Chắc nhỏ đang nhắc chừng anh, hình như thiêu thiếu cái gì phải không? Anh biết rồi, nhỏ đang bảo còn hai giả thiết nữa mà anh quên. Anh chẳng quên đâu, anh chỉ thấy chúng không cần thiết thôi. Nhưng để chiều lòng nhỏ, anh nói nhỏ nghe nhé.
Giả thiết 5: Y yêu X và X không yêu Y
Thật không căn cứ, không nguyên do, hoàn toàn vô lí ! Nếu nhỏ yêu anh thì lí nào anh lại không yêu nhỏ được cơ chứ ? Giả thiết này cũng sai lầm ngay từ đầu rồi, chẳng cần chứng minh nữa.
Giả thiết 6: X yêu Y và Y không yêu X
Nhỏ ơi, nếu quả thật có một giả thiết như vậy tồn tại, anh không đủ can đảm lẫn tâm trí để chứng minh nữa. Anh tìm mãi không ra một bằng chứng nào để nói nó là sự thật. Trời sinh ra mỗi người đàn ông và lấy cái xương sườn của họ để làm nên người phụ nữ. Nhỏ chính là cái xương sườn huyết thống ấy. Nếu nhỏ từ chối mà phụ lòng chúa trời, có lẽ anh sẽ chết vì một cái xương sườn ngoại đạo. Chắc chắn nhỏ không nỡ nhìn một kẻ yêu mình phải chết thảm thương như thế chứ? Vậy thì, chúng ta hãy dẹp luôn cái giả thiết “mắc toi” này đi, nhỏ nhé !
Kết luận: Nhỏ ơi, chứng minh nhỏ nghe vậy là đủ rồi, thôi tụi mình cứ tự kết luận với nhau đi, nghen nhỏ !