XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Hoa mãi mãi thuộc về gió trang 9
Part 41

nó đang được điều trì ở bệnh viện, mọi người ai ai cũng lo lắng cho nó. Mọi người điều ngồi trong phòng chờ đợi nó tỉnh lại
_bác sĩ tại sao đả hai ngày rồi mà con gái tôi vẫn chưa tĩnh_ông khang lo lắng hỏi, không chỉ mình ông mà mọi người (hắn, bin ,bà hoa......)
_chúng tôi thật sự cũng không hiểu tại sao nữa, về tình trạng bệnh chỉ thấy cô ấy bị suy nhược, và chỉ có xây xát nhẹ mà thôi, tôi e rằng chính cô ấy không muốn tỉnh lại_vị bác sĩ
_KHÔNG MUỐN TỈNH_mọi người trong phòng ngạc nhiên nói
_đúng là như vậy, theo kết quả cho thấy đáng lí ra cô ấy đả tỉnh vào hôm qua, nhưng vì một thứ gì đó đả làm cô ấy lo lắng sợ hãi, khiến cô ấy không muốn tỉnh lại_vị bác sĩ
_vậy chẳng lẻ không còn cách nào để cứu cô ấy sao_bin lên tiếng lo lắng, không chỉ bin mà mọi người cũng điều muốn hỏi câu hỏi đó
_cái đó chỉ còn tùy thuộc vào cô ấy mà thôi, tôi xin lỗi_nói rồi vị bác sĩ đi ra khỏi phòng bệnh, còn mọi người lâm vào tình trạng im lặng. Hắn đang tự trách bản thân mình, lúc nhìn thấy hai kẻ lại mặt đưa nó lên một chiếc xe hắn đả cô bám theo để cứu nó nhưng lại bị chậm trể và khi cứu được nó thì hắn thấy nó đang nằm trên sàn, hai tay nó ôm lấy cả thân mình, người nó nhễ nhãi mồ hôi tình trạng hôn mê, miệng nó thì cứ lầm bẩm một thứ gì đó hắn đau lòng nhìn nó đang yếu ớt nằm trên giường
_mọi người về đi, cả mày nữa bin tao sẻ ở đây trông cô ấy_hắn lên tiếng khi thấy sự mệt mỏi của mọi người
_nhưng mà như vậy thì......
_không nhưng nhị gì hết mọi người cần nghĩ ngơi còn phải chăm sóc hàn vũ nữa, còn bin mày ngĩ đi mai vào cũng được_hắn ngăn không cho mọi người nói, sau môt hồi cuối cùng mọi người cần phải ra về trong sự miễn cưỡng, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn một mình nó và hắn
_nè bi ngốc anh biết em vẫn nge những gì anh nói_hắn nắm bàn tay nó khẻ hôn lên mu bàn tay nó dịu dàng nói
_vì vậy em nge cho rõ đây, em không được ngủ như vậy nữa mau dậy đi anh không muốn cứ ngày nào cũng ngồi trông em như vậy đâu_hắn nói, bàn tay xiết chặt lấy bàn tay nó
_em có biết ngủ nhiều sẽ lên cân nhiều lắm có biết không, chẳng phải ngày nào em cũng phàn nàn là bản thân đang lên cân đó sao_hắn
_đừng ngủ nữa, làm ơn dậy đi dậy mà,dậymà chạy nhảy, dậy mà quấy phá , chứ em cứ nằm như vậy chẳng giống em tý nào cả_cứ thế hắn cứ độc thoại bên nó, khóe mắt hắn đả hoen lệ từ khi nào chẳng hay, phải hắn khóc, hắn khóc là vì nó hắn sợ nó bỏ rơi hắn, bỏ hắn bơ vơ một mình ở cái thế giới này, hắn không muốn đánh mất người con gái đả làm trái tim hắn rung động, nếu nó đi thì hắn... hắn cũng sẻ không biết bản thân sẽ còn sống không nữa, bởi vì trái tim của hắn đả sống và đang sống là vì nó, bởi thế hắn sẻ không bao giờ tha thứ những ai đả làm nó tổn thương,phải hắn sẻ không bao giờ tha thứ những kẻ đó.
Part 42: Cuộc Chiến 24h (1)

đả hơn một tuần rồi mà nó chẳng tĩnh mọi người như vậy thì đau buồn vì nó rất nhiều, hàn vũ thì cứ luôn miệng trách bản thân là vì anh nên nó mới bị như vậy
_bé bi à em dậy đi, dậy đi đừng ngủ nữa mà em_bin nhìn nó âu yếm
_bi hư lắm cứ ngủ mãi thôi, dậy đi anh nấu cho bi ăn món mà bi thíc nè, đừng ngủ nữa dậy đi em, đừng bỏ anh...bố mẹ đả bỏ anh em mình đi rồi..anh chỉ còn mỗi em thôi, vì vậy đừng bỏ anh, chẳng phải em nói em thương anh mà, thương anh thì dậy đi đừng ngủ như vậy không tốt đâu_bin ngẹn ngào nói, chỉ còn 24h nữa thôi nếu nó không tỉnh lại thì đồng nghĩa với việc nó sẻ ngủ mãi mãi, có thể sẻ là vài tháng..có thể là vài năm mà cũng có thể là cả đời.*tại chỗ của nó*
_đây là đâu vậy nhỉ, có ai không ..có ai không_nó tự nhủ với bản thân rồi lên tiếng gọi khi thấy bản thân đang đứng ở một nơi rất là tối, rồi bỗng nó thấy phía trước có ánh sáng, lần theo thứ ánh sáng đó nó ra được bên ngoài, và khung cảnh hiện ra trước mặt nó là một ngôi biệt thự rất lớn, trông lại nhưng nó lại có cảm giác vô cùng quen thuộc
_cô chủ..cô chủ chạy từ từ thôi kẻo ngã_nó thấy một cô hầu gái đang cố chạy theo một đứa bé gái khoảng chừng 5t
_chị my đuổi theo em đi, chắc chị sẻ không bắt kịp được em đâu_đứa bé gái hớn hở chạy cười nói
_cô chủ cẩn thận_lời nói của chị gái vừa dứt thì cũng là lúc cô bé chuẩn bị tiếp đất, nó cũng nhanh chóng muốn chạy nhanh đến đỡ cô bé nhưng lại chậm hơn một bước
_bé bi hư nhá nghịch quá à, có biết một tý nữa thôi là em ngã rồi không_cậu bé 7t nói *bé bi cái tên này mà sao cô bé kia lại giống mình quá vậy, còn cậu bé kia sao lại giống như bin thế kia*đó là suy nghĩ của nó
_bi xin lỗi ,lần sau bi hứa sẻ không như vậy nữa_cô bé cúi đầu nói
_lần nào cũng hứa, lần sau mà như vậy thì bin không thưng bé bi nữa đâu_bin nhéo má cô bé bi
_bi hứa ,bi thề, bi đảm bảo sẻ không có lần sau nữa đâu_cô bé bi vội phân phui nói, một nụ cười đả nở trên môi nó từ lúc nào nó cũng không hay
_a bố mẹ về_hai đứa trẻ lao nhanh về phía cổng và ôm lấy hai người mà hai đứa trẻ gọi là bố mẹ, bố mẹ chúng nhìn chúng âu yếm *hai người này không phải đả mất rồi sao, chẳng lẻ mình..mình..đả....*
_con gái à_bỗng sau lưng nó vang vọng tiếng nói, nó giật mình quay lại thì thấy hai người mà lúc nảy cậu bé bin và cô bé bin đả gọi họ là bố mẹ đang đứng trước mặt nó
_hai người đang gọi tôi sao_nó ngạc nhiên
_đúng vậy bi à, con đừng thắc mắc tại sao con lại đến được đây, bởi vì đây chính là ngưởng cửa của sự sống và cái chết_mẹ nó nói, còn nó như chết lặng với từ *sự sống và cái chết*
Part 43: Cuộc Chiến 24h (2)

_con bình tĩnh đi bố mẹ biết bây giờ con đang rất sock, nhưng con vẫn có thể trở lại nếu như con muốn_bố nó bước đến an ủi nó
_tại sao hai người cứ luôn miệng gọi tôi là con gái vậy_nó khó chịu nói
_con đừng như vậy bố mẹ biết con đang mất trí nhớ nên chúng ta sẻ không trách con, lại đây nào ta sẽ giúp con nhớ lại tất cả_mẹ nó dịu dàng nói, còn nó cứ đứng trân trân nhìn mẹ nó nhưng rồi dường như có một thứ gì đó vô hình làm cho nó ngoan ngoãn bước nhanh về phía bà lúc nào nó cũng không hay.
_con cố chịu đau một tý nhé_mẹ nó nhẹ nhàng nói, rồi ôm nó vào lòng. Từ từ hơi ấm của bà lan truyền qua cơ thể nó, lúc đầu nó cam thấy rất dễ chịu và dường như rất thíc, nhưng rồi từ từ đầu nó bắt đầu đau
_ngoan con nhé một lát thôi sẽ không sao đâu_mẹ nó đau lòng nhìn đứa con gái đang quằn quại vì đau đớn trong nhưng nó lại không kêu la dù một tiếng nhỏ, còn nó mặc dù rất đau nhưng không hiểu sao nó không muốn người phụ nữ đang ôm lấy nó phải thấy nó đau, nó sợ người phụ nữ đó sẽ buồn. Khi nhìn thấy những giọt nước mắt cứ lăn dài trên khuôn mặt người phụ nữ bỗng một cảm giác quen thuộc lại ùa về nó vội lau những giọt nước mắt cho bà, đầu nó mỗi ngày một đau đớn dữ dội , chân mày nó nhíu chặt hai cánh tay nó ôm chặt lấy đầu
_đau quá, đau quá_nó cứ liên tục kêu đau, trong đầu nó mọi thứ đang dần trở về
_con ngoan, một lát nữa thôi sẽ hết ngay thôi_bố mẹ nó nhìn nó đau đớn nói *cùng lúc đó tại bệnh viện, nơi nó nằm *
*tít tít tít.....*từng tiếng thiết bị kêu lên in ỏi mọ người lo lắng hoảng sợ, lúc nảy không hiểu sao mà cả người nó trở nên tái dần, hơi thở cũng trở nên khó khăn, nhịp tim của nó ngày một yếu đi, điều đó đả làm mọi người toán loạn cả lên
_bác sĩ con gái chúng tôi nó sao rồi_ông khang nhanh chân chạy đến hỏi khi thấy bác sĩ vừa bước ra khỏi phòng cấp cứu
_tình hình của cô ấy hiện rất là xấu, nhưng chúng tôi sẽ cố gắng hết sức_vị bác sĩ nói rồi lại đi ngay vào phòng , ở ngoài mọi gnười khi nge điều đó thì rất đau lòng. Lyna chứng kiến tất cả cô đang thầm ngĩ *lyna việc mày làm nó đúng hay sai, tại sao tình trạng của bi lại như vậy chứ* người hôm đó đưa nó đi không ai khác chính là lyna, lyna thực ra không có ý xấu cô chỉ muốn giúp nó nhớ lại mọi chuyện mà thôi, nhưng hình như cô đả lầm khi sử dụng cách ấy *quay lại chỗ nó*
_mẹ ơi con đau quá, đau quá, bố ơi cứu con, cứu con đi_nó rên rỉ nói trong vô thức, mẹ nó chỉ biết ôm nó và bố nó cũng chỉ biết ôm lấy hai mẹ con nó,dường như họ rất muốn chia sẻ sự đau đớn cùng với nó nhưng không làm được gì
*tít tít títttttttttttttttttttttttttt.............
_tim đả ngừng đập rồi ạ_vị bác sĩ trẻ nói
_cậu đi ra thông báo cho người nhà cô bé này biết đi_vị bác sĩ già nói trong sự thất vọng.
Part 44: Trở Về

_không tất cả không phải là sự thật làm sao lại như vậy được chứ_mọi người đau buồn nước mắt dàn dụy lăn dài trên khuôn mặt của tất cả
_hức hức tất cả hức hức là lỗi của con, nếu như con không làm như vậy thì bi sẽ không như vậy tất cả là lỗi của con_lyna thú nhận tội lỗi, còn mọi người thì như chết lặng và dường như dần dần hiểu ra được mọi chuyện
_ý cô là sao, người hôm đó bắt bi đi là cô sao_hắn cố gắng nói, còn lyna không nói chỉ khẽ gật đầu. bin bây giờ không còn quan tâm mọi thứ xung quanh anh nữa, anh chỉ biết ôm lấy thân thể của nó mà thôi
_cô xin lỗi ư, hại chết một người bây giờ nói xin lỗi là xong sao_hắn tiếng đến bàn tay hắn tóm lấy cái cổ trắng ngần của lyna
_hàn phong bình tĩnh đi con_ông khang cũng với bà hoa khuyên ngăn
_cô nói đi, bây giờ cô thấy có lỗi lắm đúng không, cô hại chết cô ấy vậy cô cũng nên đi theo cô ấy luôn đi_càng nói lời nói ánh mắt của hắn càng trở nên sắc lạnh không màng đến mọi thứ xung quanh hắn càng xiết mạnh hơn vào cái cổ của lyna, hô hấp của cô ngày càng trở nên khó khắn tuy nhiên có không vùng vẫy, nước mắt cô rơi cô nhắm mắt để đón nhận cái chết, đúng là như vậy cô không xứng để sống *tại chỗ nó* nó mơ màng tĩnh dậy
_bố mẹ_đó là hai từ đầu tiên phát ra từ miệng nó khi nó thấy bố mẹ nó đang ôm nó
_con gái cuối cùng con cũng đã tĩnh rồi, con đã nhớ lại mọi chuyện rồi chứ_mẹ nó nhìn nó âu yếm nói
_vâng ạ, hức hức con nhớ bố mẹ,hức hức con không muốn xa bố mẹ nữa đâu_nó lại ứa nước mắt ra
_con gái lớn rồi mà vẫn vậy chẳng lớn tý nào cả_bố nó lắc đầu ngao ngán
_con à, chúng ta cũng muốn con ở bên chúng ta nhưng còn những người bạn ,người thân kia thì sao họ cũng rất muốn con trở về với họ, nhất là bin chẳng lẽ con lại để anh con cô đơn như vậy sao_mẹ nó vuốt tóc nó nói, rồi cho nó xem những hình ảnh ở bệnh viện
_con thật sự không biết phải làm sao nữa, ông khang chính là người đã giết bố mẹ vậy mà bấy lâu nay con vẫn coi ông ấy là bố ruột của mình_nó
_con à chuyện cũng qua lâu rồi hãy để mọi thứ lãng quên trong quá khứ đi, đừng gợi lại làm gì, huống hồ ông ta cũng đả thật lòng hối cải, còn nữa ông ta cũng đả rất yêu thương con hãy tha thứ tất cả đi con gái_bố mẹ nó khuyên nhủ, còn nó im lặng
_thôi đến giờ rồi bố mẹ phải đi rồi, tạm biệt con hãy nhớ bố mẹ luôn yêu anh em con ,bố mẹ luôn bên tụi con, và con hãy nhớ là hãy tha thứ, làm việc gì thì cũng nên nge tiếng nói của trái tim vì sau này nó sẽ quyết định con đường của con đi_nói rồi bố mẹ nó từ từ tan biến, để lại nó ở lại đó *quay trở lại với bệnh viện*
_bố mẹ ơi đừng đem bé bi đi con cần bé bi, xin đừng đem bé bi của con đi_bin ngẹn ngào nói, cùng lúc những ngón tay của nó dần cử động
_ngón ..ngón tay bi...ngón tay cô ấy cử động_hàn vũ khó khăn để nói vì cậu quá ngạc nhiên, mọi người nge vậy thì tất cả điều chú ý vào nó, còn hắn thì thả lyna ra từ lúc nào nếu một chút nữa thôi thì có lẽ lyna cũng đả đi theo thần chết rồi.
Part 45: Hẹn Hò

vài hôm sau sức khỏe của nó dần hồi phục rất nhanh trước sự ngạc nhiên của mọi người và đơn nhiên nó đả được ra viện
_em thấy trông người như thế nào_hắn bước đến ôm lấy nó từ phía sau khi thấy thân ảnh của nó đang đứng trước cửa sổ, cái dáng vẽ cô độc của nó làm hắn thấy đau lòng và hắn muốn lập tức ôm lấy nó để che chở bảo vệ, để nó không còn thấy cô độc nữa
_em không sao đâu anh đừng lo_nó cười buồn, bây giờ nó cũng đả biết hắn là con trai của ông khang, nó không giận hắn vì hắn là con trai của ông khang bởi vì nó đả hứa bỏ qua mọi chuyện rồi, nhưng nó buồn hắn là tại sao hắn lại không nói cho nó biết hay là hắn không tin tưởng vào tình yêu của nó dành cho hắn
_em dạo này ít nói lắm lại hay trầm tư nữa, có chuyện gì vậy, em nói cho anh biết đi nhìn em như vậy anh buồn lắm_hắn vùi vào mái tóc nó nhẹ nhàng nói
_em thật không có chuyện gì cả, hôm nay mình đi chơi đi, ởnhà hoài em chán quá_nó lấy lại vẻ bề ngoài vui vẻ nói, gạt bỏ tất cả hôm nay có lẽ sẻ là buổi hẹn hò cuối cùng của nó và hắn (đừng thắc mắc lát sẻ biết ngay thôi :D )
_được rồi vậy hôm nay chúng ta đi chơi nhá_hắn khẽ hôn nhẹ vào môi nó nói, rồi cả hai cùng nhau đi công viên. Đến nơi nó cùng hắn chơi khắp các trò chơi, nó và hắn đi ăn rồi đi dạo, qua một gian hàng bắn súng nó rất thíc thú nên cả hai quyết định ghé vào đó
_hai cô cậu muốn chơi trò này sao_ông chủ nói
_vâng ạ, trò này chơi như thế nào vậy bác_cả hai đồng thanh vui vẻ nói, rồi nó và hắn bật cười vì sư tâm đầu ý hợp của chúng nó
_các cháu chỉ cần bắn trúng vào tâm của các bia đạn là được, nge thì có vẻ dễ , nhưng độ khó của nó tăng lên quá từng lần bắn, có ba lần bắn, lần nhất bia bắn sẻ đứng yến, lần hai sẻ chuyển động từ từ và lần ba nó sẽ rất nhanh, nếu các cháu bắn trúng được tâm của ba cái bia bắn thì sẻ nhận được đôi nhẫn ở đằng kia, đây là đôi nhẫn cỗ nhưng nó trông không quê mùa chút nào đâu nhé, người xưa nói rằng nếu cặp đôi nào có được cặp nhẫn này thì họ sẽ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời_ông chủ nói
_cháu hiểu rồi ạ_hắn nói, còn nó chỉ mỉm cười nhìn hắn, cái trò này thì đối với nó thì vô cùng đơn giản (sát thủ bậc nhất mk :) ), cái chính là nó muốn thấy tài năng của hắn
_thấy vậy chứ không dễ đâu nhé, nhiều cặp đôi đã rất tự tin nhưng cuối cùng họ vẫn tay trắng ra về rồi đó_ông chủ nói, còn hắn chỉ cười nháy mắt ra hiệu với nó là cứ tin tưởng vào hắn, nó thì đứng miệng cười không ngớt mọi người cũng thấy thế thì càng ngày càng đông hơn, một phần vì sắc đẹp của hai đứa nó một phần là họ muốn xem liệu hắn có thể lấy được đôi chiếc nhẫn đó không.
» Next trang 10

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.