Hôm nay có một buổi sáng,âm u thật đấy.Đặc biệt là tòa lâu đài này bởi,hoàng tử trong đây,đang rơi vào tuyệt vọng.Hắn không muốn đi học mà nằm ì ở nhà.Tôi cũng chẳng còn cách nào mà gượng hắn dậy.Mặt hắn trở nên hốc hác,và như người mất hồn.Tôi vô dụng quá,chẳng làm được gì hết,chỉ biết lo lắng mà làm phiền người khác.
“Em sao thế?Sao giờ này còn chưa đi học?”
“A..anh Minh…”
“Hửm…??”
“Anh trông Thiện Ân giúp em được không?”
“Ân có vấn đề gì sao?”
“Chuyện dài lắm ạ…”
“À ừ được rồi,em yên tâm mà đi học.”
“Cảm ơn anh…”
Tôi đành phải nhờ anh Minh trông hắn để còn ra lớp hỏi chuyện với Nguyên.Tôi phải làm rõ sự việc này,lý do mà Nguyên làm vậy…Mà chưa chắc hắn đã để anh Minh vào phòng hắn,bướng như gì ấy.Đến lớp,anh Hải cũng không chịu đi học.Còn Nguyên thì liên tục tránh mặt tôi khiến tôi chẳng thể nào bắt chuyện được.Mặt Nguyên thì lúc nào cũng xẹp xuống,Nguyên cũng buồn lắm mà.Tình yêu này đang khiến mọi thứ trở nên tan nát và đang đem đến cho chúng tôi những thứ khó ưa nhất thế giới này.Nó thật độc ác,độc ác,độc ác >.
Đã từ lâu rồi mới phải ăn cơm trưa một mình mà trong khi bạn mình còn ở đây ăn cơm với người khác.Nguyên,Tú không giận Nguyên đâu mà,Tú không mắng Nguyên đâu mà.Chỉ cần Nguyên kể cho Tú nghe rằng chuyện gì đã xảy ra rồi hai đứa cùng nhau tìm cách vượt qua.Chứ cư xử như vậy,không giống Nguyên chút nào.
“Chị làm gì mà nhìn đĩa cơm chằm chằm thế?”
Tiếng nói của thằng nhóc con lớp 10 kia khiến tôi giật mình.Nãy giờ nó ngồi đấy mà không biết.Mỗi lần đến trường là không yên với nó,bám dai như đỉa ấy.Đang mệt mỏi rồi mà phải tìm cách cắt đuôi nó,chắc chớt.
“Ê ê!!Sao không nói gì??”
Im đi,tên phiền phức…>.^V
Chương 37: Xã Hội Lắm Người Ngốc
Sáng hôm sau hắn cũng không muốn đi học nên bị tôi nhốt ở nhà cấm cho đi đâu.Anh Hải thì đỡ hơn rồi,cười nói vui vẻ.Chỉ là thỉnh thoảng lại chìm vào nỗi buồn.Hôm nay anh ta cũng quyết định đi học,nói thẳng ra thì anh ta mạnh mẽ hơn hắn nhiều.Cái tên đàn bà yếu đuối đó…hmm…haizz…Nhưng chắc anh tôi cũng chẳng chịu được đâu bởi không biết tại sao cứ chạm mặt Nguyên suốt.Đến lúc ăn trưa thì anh ta chỉ gảy gảy miếng thịt.
“Anh ăn…”
“Ê khỏi ốm rồi hả??”
Lại là cái thằng nhóc lớp 10 lanh chanh đó.Nó nhảy tới bàn tôi mà vỗ vai anh họ tôi lia lịa.Nhìn cái mặt anh tôi hằm hằm kìa,ghê thiệc ;;^;;
“Tao quen mày không?”
“Có!!Em sắp làm em rể anh rồi này!!”
“Cái gì??Tú!!Em thích nó à??”
“Nó xàm đấy…Em còn chẳng biết tên nó…”
“Hơ…O^O..”
“Em tên gì thế?”
“Tôi tên Sơn!!Chị quen tôi từ hồi khai giảng lận đó!! ÒAÓ”
“À ừ…”
Anh tôi tự dưng nhìn chằm chằm nó.Có mùi nguy hiểm…Anh ta cứ vừa nhìn vừa nhai cơm,bộ nhìn mặt nó là nuốt nổi cơm sao?? Ô^Ô.Hai người họ cứ nhìn nhau chằm chằm cho đến khi anh tôi ăn hết cơm.
“Chuyện quái gì vậy…”
“Mặt thằng này khiến anh nuốt nổi cơm đấy!!”
“Cái mặt tôi không dùng để cho anh ăn!!”
“Ahaha!!”
Hai chúng tôi cười rầm lên.Mặt nó còn đỏ lên nữa,dễ thương ghê.
“Thằng này có ích phết!!”
Dù sao thì cũng nhờ nó mà anh tôi ăn hết cơm.Tôi còn chưa ăn xong nữa.Và kể từ đó,hai người họ cứ dính lấy nhau như là bạn thân với nhau.Nhìn hai người họ mới thấy có điểm chung là hay ám tôi,kinh khủng -.-.Ra về,hai người họ kéo nhau đi trước,để lại tôi alone,alone.Cứ dính lấy nhau như vậy không biết có biến gì xảy ra nữa đây.Tôi lúc nào cũng là người cuối cùng ra khỏi lớp,bởi cái tính lề mề của tôi.Tôi cúi xuống ngăn bàn xem có gì không rồi vô tình nhìn vào ngăn bàn Nguyên và thấy một quyển vở hiệu campus.Tôi tò mò lại gần mở ra xem rồi đập vào mắt tôi là dòng chữ : “NGUYÊN XIN LỖI MỌI NGƯỜI…”.Xin lỗi…Tôi dở từng trang một để đọc dù biết là không được phép.Bởi vì tôi đang rất tò mò liệu rằng trong đây có lý do về tất cả những việc làm của Nguyên?Thật sự trong đây có…Nó thật sự có…nhưng mà thật quá đáng.Ta hận mi lắm rồi cuộc đời kia.Nguyên có làm gì mi đâu,Nguyên còn chẳng bao giờ rủa mi như ta.Nguyên chẳng thù oán gì với mi cả.Mi khiến gia đình Nguyên thành đạt rồi lại kéo xuống vậy…
Tôi nghiến răng nghiến lợi để cố mà bình tĩnh đọc cho hết.Quyển vở được kết thúc bằng từ đáng buồn nhất,và cũng là từ mà tôi sợ Nguyên nói nhất “Tạm biệt…”.Tôi chạy đi,chạy đến nhà Nguyên.Tôi cần nói chuyện với Nguyên,Nguyên thật ra mới chính là người cần được an ủi.Tôi ấn chuông rất nhiều lần,đến khi có mẹ Nguyên ra thì tôi mới ngừng.Chỉ là ngừng ấn chuông chứ không ngừng gọi tên Nguyên.
“Cô!Cô!!Cho cháu gặp Nguyên.”
“Xin lỗi cháu,Nguyên nó chưa đi học về…”
“Vậy cháu sẽ đợi,đến khi Nguyên về mới thôi…”
“Không được!Cháu về đi…”
“Cô cứ vào nhà đi,không cần tiếp cháu đâu…”
Mẹ Nguyên trông yếu đi hẳn,đôi mắt đỏ và thâm cuồng,người thì gầy đi rất nhiều.Nguyên,tớ xin lỗi…Ah,ông trời cũng đang muốn đuổi tôi về đây,ông cho trời đổ mưa sao?Chẳng làm khó được tôi,tôi không về đâu.Tôi phải đỡ Nguyên dậy,tôi phải bảo vệ Nguyên.Ê cuộc sống,có giỏi mà đánh nhau với ta này,ta không sợ mày đâu.Mày cứ đổ hết cái độc ác của mày lên đầu ta đi này,ta quen rồi nhé.Hay là mày chán chơi với tao rồi?Hèn hạ!!!
Hàng ngàn giọt nước mưa đổ lên người tôi.Và tôi…thì mặc kệ.Nhất định phải đợi Nguyên về.Bỗng tôi nghe tiếng kọt kẹt vang dài,tôi giật mình ngẩng mặt lên.Cánh cổng đã được mở mặc dù chẳng có ai ở đó.Gì thế?Gì thế?Ai mở thế? Ó^Ò”…Mẹ Nguyên đứng từ cửa chính gọi tôi vào.Tôi cũng làm theo,Nguyên về rồi…về bao giờ thế?
“Cô cho cháu gặp Nguyên!!”
“Cháu hong khô người đi đã…”
“Nguyên đang ở đâu vậy cô!!”
“Ở trên phòng…”
Tôi vội vàng chạy lên phòng Nguyên.Tôi mở toang cánh cửa ra,Nguyên nhìn tôi với vẻ mặt bất ngờ.Tôi lao tới ôm Nguyên rồi nước mắt tuôn trào ra.
“Nguyên!!Nguyên!!Tú xin lỗi Nguyên!!Ahuhu…”
“Sao Tú phải xin lỗi…Tú có lỗi gì đâu?”
“Tú không hiểu Nguyên!Tú đã nghĩ xấu về Nguyên!!”
“T..Tú…?”
“Tú đã biết hết mọi chuyện rồi…rằng mọi thứ là do Nguyên sắp đặt!!”
“S…sao Tú biết được…”
Tôi run rẩy đưa ra quyển vở đó cho Nguyên.Nguyên giật mình rồi giật lại quyển vở.Nguyên cũng khóc…
“Sao…Tú có nó…”
“Nguyên để quên trên lớp.Tú xin lỗi vì đã đọc nó..Tú biết là không nên…”
Nguyên đập cả hai tay vào má tôi rồi đưa mặt tôi lên nhìn tôi chằm chằm.Mặt Nguyên vừa buồn vừa giận,vừa nhăn nhó vừa mếu.Rồi bỗng Nguyên ôm chầm lấy tôi,Nguyên gào lên khóc.
“Nguyên xin lỗi!!Nguyên xin lỗi…Nguyên chỉ còn cách đấy để mọi người ghét Nguyên rồi không ai sẽ phải buồn khi Nguyên đi!!”
“Ngốc!!Thiện Ân yêu Nguyên thật lòng,Nguyên nói chia tay như vậy là hắn…”
“Thiện Ân sao?”
“Hắn…đang nhốt mình trong phòng,không chịu ăn uống gì hết…”
“Nguyên…chẳng còn cách nào hết…hix…”
“Vậy Nguyên định lấy người ta thật à…”
Nguyên khẽ gật đầu.Nguyên không được yêu người mà mình thích,không được lấy người mình yêu.Tình
- Nguyên,tại sao Nguyên lại chia tay với Ân?Ân làm gì có lỗi với Nguyên rồi?
- Ân xin lỗi,nếu như Ân không xứng với Nguyên thì Nguyên cứ sống tốt nhé.Ân…không sống nếu thiếu Nguyên đâu.Ah,chiếc xe tải kia đang lao tới rồi.Vĩnh biệt…
- Nhỏ ghét tôi tới vậy sao?Đến lúc này mà cậu ta vẫn còn đánh và mắng tôi là tên ngốc.Cậu mới là đứa ngốc khi mà cứu tôi…
Tít…tít…nhịp tim bình thường,chỉ bị thương nhẹ.Vậy là cậu ổn rồi.Cậu vẫn bất tỉnh,đã hai ngày nay rồi.Tôi thật sự rất xin lỗi.Mặc dù đã nhận rất nhiều lời mắng mỏ của anh và bố cậu nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.Tôi muốn cậu tỉnh dậy rồi mắng mỏ tôi,tôi muốn nghe.
Rất nhiều người tới thăm cậu.Cô giáo,thầy Long,thằng nhóc con lớp 10,cả tên Minh đó nữa…nhưng,Nguyên vẫn không đến.Hay tại tôi ở đây?Vậy tôi sẽ đi chỗ khác để Nguyên còn đến thăm cậu.Nhưng tôi đã nhận trách nhiệm trông cậu,và anh cậu lại bên ngoài canh tôi nữa.
“Mày cấm làm gì em tao đấy!!”
“Ừ…mà sao Nguyên không đến?”
“Thảo nghỉ học rồi.”
“Tại sao?”
“Chuyển nhà gì đấy…”
Tôi thở dài một cái.Cô ấy ghét tôi đến mức chuyển cả nhà đi sao?Nếu chuyển nhà là lý do cô ấy chia tay thì thật vô lý.Bộ tôi,đáng ghét lắm?
Tôi chẳng thể nói gì nữa mà chỉ cúi đầu xuống.Cậu ta lâm vào tình cảnh này cũng tại tôi.Tại tôi không thể tự chủ được bản thân,suy nghĩ thì đen ngòm.Lúc đó thật sự chỉ muốn chết oách đi cho rồi,nhưng khi nhìn thấy cậu ta vì mình mà hàng ngàn giọt máu của cậu ta rơi xuống,thấy dần sợ cái chết.Tôi thật sự rất hối hận.Tôi hối hận lắm rồi,tôi biết mình sai rồi,cậu tỉnh dậy đi…
Ba mẹ cậu ta đến.Tôi ngại ngùng đứng dậy.Bố cậu ta vẫn đang trừng mắt nhìn tôi,còn mẹ cậu ta thì đã bình tĩnh hơn.Tôi không dám nhìn thẳng vào mắt họ,vừa thấy có lỗi vừa thấy xấu hổ.Bố cậu ta vẫn nói chuyện với tôi bằng cái giọng đanh thép khiến tôi giật mình.
“Cậu vẫn trông nom con gái tôi cẩn thận đấy chứ?”
“V..vâng..”
“Anh nói nhẹ nhàng thôi!Dù gì cháu nó cũng làm nhiều thứ để chuộc lỗi rồi mà…”
“Cậu tưởng số tiền ít ỏi ấy mà chuộc hết lỗi à?Cậu đừng có mà tưởng…”
“Chú,cháu nhìn thấy nụ cười của chú lúc cậu ta trả tiền viện phí cho Tú rồi.Ahaha!!”
“Thằng kia,chú đuổi mày về quê bây giờ đấy!!Vớ va vớ vẩn~~ -.-”
Trời,thì ra bố cậu ta chỉ ra vẻ vậy thôi,sợ hết hồn.Nhìn mặt ông ấy lúc nhìn tôi còn ghê hơn bố tôi.Nhà cậu ta vui thật đấy,lúc nào cũng đùa được cả trong tình trạng như thế này.Cậu may mắn thật đấy cậu biết không.Lúc nào cũng được gia đình quan tâm.Tôi muốn còn không được đấy.
Rồi bỗng mẹ cậu ta lại gần tôi đưa cho một cái hộp.
“Cháu ăn đi không mệt lắm đấy.Thức khuya mấy đêm rồi…”
“Dạ thôi,cháu ăn mì rồi…”
“Không phải ngại,cứ coi như người nhà.Dù gì máu của cháu cũng chảy trong người con cô rồi.”
“Người một nhà cái gì.Nếu lúc đấy anh mà đến kịp thì máu thằng này còn lâu mới chảy trong người con anh!!”
“Anh nói ai là con anh?Con em!!”
“Anh nhóm máu O,Tú nhóm O,em nhóm AB.Rõ ràng là con anh còn gì nữa!!”
Đúng vậy.Do bệnh viện đã hết lượng máu cùng với cậu ta nên tôi đã cho cậu ta vài lít.Cũng may là tôi cùng nhóm với cậu ta.Nhóm O là nhóm máu hào phóng,tốt bụng,cho đi nhưng không nhận lại,rất phù hợp với cậu ta.Nhưng nó chẳng xứng với tôi.Đáng lẽ tôi phải là nhóm AB mới đúng.
“Nếu thế thì Thiện Ân cũng là con anh à?Anh nói như thật ấy!!”
“Thôi,thôi.Rõ ràng Tú do cả hai góp sức mà…”
“Không ngờ tôi lại làm điều đó với anh!”
“Em ép anh đấy chứ!!”
“Đ…đang ở trong bệnh viện mà cô chú…-////.////- “
Bố mẹ cậu ta làm tôi ngại quá.Ai lại nói mấy thứ đấy ở nơi công cộng chứ…Nhưng chẳng hiểu sao tôi lại thấy buồn cười.Hai người họ cứ như phân thân của cậu ta vậy.Mà tôi phải ngăn hai người họ lại.Cãi nhau ầm ĩ vậy ai mà dưỡng bệnh cho nổi.
“Vậy để cháu mang ra ngoài ăn…”
“Ừ!Cháu ăn ngon nhé!!”
“Hải!Bám theo!!”
“Rõ!!”
“Cháu không trốn đâu mà lo…>0
Chương 39: Thức Tỉnh Và Sự Thật
Hình ảnh hiện ra mờ ảo ngay lúc này đây là một bức tường trắng.Tôi có thể nghe được tiếng bíp bíp phát ra ở ngay gần tôi.Ánh sáng soi hẳn vào mặt,thật chói.Tôi cố gắng cử động,sao ê ẩm thế này.Vận động ngón tay,ngón chân một chút cho đỡ mỏi nào,123 123.Được rồi,tôi cố gắng ngồi dậy.Bất giác nhìn mọi thứ xung quanh.Một cái bình hoa,một bịch nước trắng đang được truyền vào người.Đây là bệnh viện.Có ai đó đang gục mặt bên giường.Mái tóc vàng,tên Thiện Ân hả...Phải rồi,mình vì cứu hắn nên bị xe tông phải,geez,nghĩ lại mà thấy đau ;;^;;.Tôi chạm từ từ vào tóc hắn.Trời ơi,ước mơ bấy lâu của mình,chạm được vào mái tóc của hắn rồi.Mượt và mềm,thích ghê,y như tóc con gái.Mà sao cậu ta lại ở đây?Ba mẹ mình đâu rồi.Đáng lẽ ra khi thức dậy thì phải thấy mẹ nằm bên chứ,sao lại là hắn.Bỗng hắn giật mình ngẩng mặt lên.
“Chậc,lại ngủ mất tiêu rồi…”
Cậu ta ngơ ngẩn nhìn sang tôi.Rồi đôi mắt đang lơ mơ kia to dần lên.Mặt hắn hiện rõ tâm trạng cực kỳ bất ngờ của hắn.Hắn bật phắt dậy và lao về phía tôi khiến tôi giật mình.
“C..cậu tỉnh bao giờ thế?Cậu nhận ra tôi không?”
Tôi chẳng nói gì mà chỉ nhìn vào nụ cười của hắn.Hắn dậy rồi,phải cho một trận cho đầu óc thông minh,sáng sủa ra.
Thật bất ngờ.Hắn không nghi ngờ gì mà cúi xuống gần sát tôi.Cơ hội đây rồi.Tôi cộc mấy phát vào đầu cậu ta.Cậu ta kêu đau oai oái nhưng không hiểu sao lại cười.
“Tên ngốc,tên ngốc.Còn cười à??”
“Ahaha!!Vậy là cậu vẫn bình thường…”
“Ừ.Không bình thường thì tôi còn nói chuyện với cậu như này à?”
“Để tôi gọi bác sĩ với gia đình cậu đến!!Đợi nhá!!”
Thế là hắn chạy đi luôn.Gì mà quan tâm mình dữ vậy.Sau một hồi,cả nhà tôi đã có mặt đông đủ.Bác sĩ làm đi làm lại cái việc kiểm tra dù tôi có trả lời đúng hết mọi câu hỏi.Tôi bình thường mà.Cái xe ấy tông vào tôi như muỗi chích inox,muahahahaha.Bác sĩ cũng bảo với tôi là mọi thứ đều ổn,tôi cứ gật đầu mà cảm ơn.Và sau khi bác sĩ đi,tôi còn nhận thêm hàng ngàn câu hỏi từ gia đình.Được mọi người quan tâm hạnh phúc thấy mồ.Nhìn mọi người cười tươi roi rói,mình càng cảm thấy hạnh phúc hơn.Hắn lặng lẽ hơn trước,chỉ nhìn tôi rồi cười.
“Tú khỏe thật đấy nhể?Bình thường là ai cũng bất tỉnh mấy tháng trời,rồi lúc tỉnh quên béng mọi thứ!!”
“Oh…Anh là ai đấy nhỉ?”
“Anh Hải đây mà!!Em không nhớ hả?? ;;^;;”
“Không!!”
“Lúc kiểm tra em có nhớ anh mà…ahuhu..”
“Em đùa vậy thôi.Ai lại quên người-anh-họ-ám-em-họ đến mức được ghi vào lịch sử chứ?”
“À rồi…May ghê…^v^”
“Con cứ làm anh họ sợ…”
Tôi cười.Bỗng tôi nhìn thấy ai đang lén lút ngoài kia.
“Ai bên ngoài đấy ạ?”
Người đó nghe thấy tôi nói thì giật mình tính chạy đi nhưng hình như lại bình tâm mà quay trở lại.Khi mọi người trong căn phòng nhìn thấy người đó thì ai vẻ mặt cũng rất bất ngờ.Đặc biệt là hắn bởi,người đó chính là Nguyên.
”Ô Nguyên đấy hả?Vào đi cháu!!”
“V..vâng”
Nguyên rụt rè cầm bó hoa đi vào.Hắn và anh họ nhìn Nguyên với vẻ mặt đậm chất buồn và đau khổ.Nguyên đưa bó hoa cho tôi và chúc tôi chóng khỏe.Tôi thì cười và mời Nguyên ở lại chơi.Thật lạ là Nguyên lại đồng ý.Một kế hoạch gì của cậu nữa đây,Nguyên?
“À.Các cháu ở lại chơi với Tú nhé?Cô chú đi ra ngoài có việc.”
Không ai trong ba người họ đáp lại.Ba mẹ tôi cũng không nói gì nữa mà đi.Không khí u ám tràn ngập căn phòng.Cảm giác thật khó chịu…hiuhiu.Mọi thứ đều im ắng,tôi còn không dám nuốt nước bọt.Mình phải mau nó giải thoát khỏi căn phòng này,chịu hết nổi rồi.Phải có ai đó trong bốn người lên tiếng.
“Hoa của Nguyên đẹp và thơm ghê…”
Nguyên chỉ cười.Không gian lại trở nên im lặng,bất lực rồi.Chẳng có gì để nói hết.Bốn chúng tôi trước đây nói còn không hết,ai cũng tranh nhau nói.Mà bây giờ thì…hix.
“Ân và Nam ngồi xuống được không?Nguyên…có chút chuyện muốn…nói…”
Không gian im lặng như tan biến hẳn đi vì câu nói của Nguyên.Ba người chúng tôi bất ngờ.Hắn với anh Hải ban đầu thì chần chừ,song hai người bắt đầu tranh nhau cái ghế.Khi mọi thứ dần trở nên ổn định,ba chúng tôi lặng lẽ nhìn Nguyên và đợi Nguyên nói.Nhìn ba người họ hồi hộp chưa kìa.Chuyện Nguyên muốn nói?Chẳng lẽ Nguyên tính nói cho họ hết mọi chuyện sao?Mong là hai người họ giữ được bình tĩnh,nhất là hắn.Người tôi lo lắng nhất bây giờ là cậu đấy,cậu chủ.
“Nguyên…không biết bắt đầu từ đâu nữa…”
“Bà…cứ nó đi.Khó hiểu hay không Nam Hải này hiểu…hiểu hết…”
“Cảm ơn ông.Tui…sẽ cố gắng nói dễ hiểu nhất…”
Mọi người đều chăm chú lắng nghe Nguyên nói.Đúng như tôi nghĩ,Nguyên đang giải thích về mọi việc làm của Nguyên.Chuyện là bố Nguyên không may đi nhầm đường nên công ty gần bị phá sản.Ông đã nhờ những người giàu có và quyền lực.Ban đầu không ai đồng ý,nhưng mãi sau,chủ tịch công ti đã đồng ý giúp với một điều kiện.Nguyên phải làm con dâu nhà đó.Nguyên vì bố,vì mẹ nên đã đồng ý.Vậy nên,mọi chuyện đã xảy ra với hai đứa con trai yêu Nguyên nhất trần gian.Trong câu chuyện,Nguyên đã không ngừng xin lỗi và khóc nức nở.Hắn và anh tôi,hai người họ đều cúi mặt xuống.Dù cho có ai đó nói chuyện mà nếu chuyện đó không có vui vẻ gì thì không gian u ám sẽ không ngừng dày đặc hơn.Ôi trời,hắn không thể giữ được bình tĩnh nữa rồi.Tôi xin cậu đừng gây loạn nữa,xin cậu đấy…Hắn đứng lên và lại gần Nguyên.Nguyên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.Bởi đôi mắt đó bây giờ lạnh như băng,không phải một ánh mắt rực lửa khiến tôi sợ như trước nữa.Nhưng ánh mắt này có khiến tôi có cảm giác tốt hơn đâu,nó còn tệ hơn.Nó khiến tôi lạnh cả sống lưng >~
Chương 40: Tạm Biệt...
Vài ngày sau tôi bắt đầu ra viện.Gì mà phiền phức,lắm thủ tục ghê,mãi mới thoát ra khỏi cái bệnh viện ngột ngạt kia.Rồi tôi bắt đầu đi học luôn,nghỉ cả tuần trời bây giờ chẳng biết cái gì hết.Tới tấp mượn vở chép bài,lại còn sắp thi nữa chứ.Ôi cái số tôi.
Kể từ lúc Nguyên tuyên bố sang Mỹ,hắn trông lạnh lùng hẳn đi.Tôi nói chuyện cùng mà chỉ “Ừm”,”Ờ”,”Ai biết”,bực cả mình.Mà chẳng hiểu sao hình như còn lắm fan hơn,thì nhìn cũng ngầu mà..-v-.Tôi cũng đi làm việc luôn dù mẹ tôi mắng vì mới ra viện mà cứ làm việc quá sức.Lúc tôi đến nhà hắn,thầy lao ra hỏi thăm tôi rồi cứ suýt xoa.Xin lỗi vì đã làm thầy lo,học trò của thầy là khỏe nhất.Khi mà lên phòng hắn thì ôi thôi,sạch sẽ một cách kỳ lạ.Hắn chẳng lẽ định thay đổi toàn diện luôn sao?Tình yêu là cái gì mà khiến một người nhue hắn lại thay đổi đến thế.Bây giờ thì hắn thành một công tử đích thực rồi.
“Sao hả?Tôi tự dọn đấy!!”
“Ủa uôi…sạch gớm nhể…Trời sắp sập rồi à?”
“Từ bây giờ tôi sẽ sống thật tốt để có một kiếp sau toàn diện!!”
“Vậy là không cần tôi nữa à?”
“Thích thì ở lại!!”
“Thế mà suốt ngày bép xép cái miệng là không thể sống…”
Tôi bĩu môi nói nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã bị ai đó ghì chặt.Cái quái gì vậy?Khó thở quá!!
“Tú!!Em khỏe chưa mà đi làm thế này!!”
Giọng của anh Minh…là anh Minh hả?Anh Minh đang ôm tôi..hự @;;@.Tôi hạnh phúc chẳng nói lên lời rồi cứ thế chắc chết thảm vì sung sướng...Anh ấy giật mình đẩy tôi ra,tưởng tôi chết ngạt thì phải =v=…“
“Tú!Sao thế?”
“Anh cứ yên tâm,không sao đâu!!”
“Em…ổn @;;@...”
“Ổn gì?Mặt đỏ lên rồi này?Ốm hả??”
Tôi bất giác đẩy anh ấy ra rồi ôm mặt chạy bén đi,đóng sầm cửa lại.Tim đập thình thịch,đặt tay lên để kìm nén nó.Thật không thể tin được…Bỗng cánh cửa đẩy tôi ra,tôi giật mình quay lại.Anh Minh đang ngước lên nhìn tôi.
“Tú?"
“D…dạ?”
“Ổn đấy chứ?Tự dưng chạy đi…”
“Em ổn…em ổn…”
“Ừ,vậy tốt..”
Anh ấy xoa đầu tôi rồi đi…Chồi ôi,chắc tôi chớt…>///^///^