Truyện teen - Gửi cho anh: U're my destiny trang 1
Mùa xuân năm mười sáu tuổi... em gặp lại anh
Mùa hạ năm mười sáu tuổi... em ghét anh
Mùa thu năm mười sáu tuổi... em nhớ anh
Mùa đông năm mười sáu tuổi... em yêu anh
Mùa xuân năm mười bảy tuổi... em rời xa anh
______________________________________________
Mùa xuân năm em mười sáu tuổi... anh gặp lại em
Mùa hạ năm em mười sáu tuổi... anh nhớ em
Mùa thu năm em mười sáu tuổi... anh thích em
Mùa đông năm em mười sáu tuổi... anh yêu em
Mùa xuân năm em mười bảy tuổi... Anh điên cuồng đi tìm kiếm bóng hình em...
From me to you - Gửi cho anh.
♥Phần 1: Haru♥- Chương 1: Du học sinh
"Chết tôi thật rồi..."
Dựa lưng vào tường, Bảo Anh khẽ thở ra một hơi thật dài. Đã gần ba tiếng đồng hồ kể từ lúc xuống máy bay, cô vẫn chưa thể nào tìm được đường để về nhà của cô chú mình.
Vâng! Đây là cái giá phải trả cho cái lần "kiêu hãnh" của cô mấy ngày trước.
"Không cần đón con đâu ạ! Con có thể tự tìm được nhà của cô chú. Con là chuyên gia mò đường mà..."
Giờ mới biết mình thật sai lầm khi nói ra câu đó, thậm chí là còn rất chắc nịch nữa chứ!
"Đúng là mỗi nước mỗi khác. Đường ở Nhật khó mò thật!"- Cô nhìn tờ giấy chỉ dẫn và lầm bầm.
Bảo Anh được cha mẹ cho qua Nhật học tập và định cư lâu dài. Sở dĩ như vậy, là vì họ quá bận bịu và thường xuyên phải đi công tác ở bên này. Mà dù cho có về Việt Nam cũng rất ít khi về nhà. Cho nên, cho Bảo Anh qua đây quả là một ý tưởng không tồi.
Trước khi sang đây, cô được ba mẹ cho ba năm thực hiện chương trình "giáo huấn" đặc biệt. Bảo Anh bắt đầu lao vào từ vựng, ngữ pháp tiếng Nhật. Giao tiếp ở nhà cũng phải nói bằng tiếng Nhật. Đến độ cô mém xíu nữa đã quên luôn tiếng mẹ đẻ của mình.
Tất cả các môn học của cô bắt đầu được thay bằng chữ Nhật. Từ toán, lý, hoá cho đến văn học... tất cả đều là Nhật Bản.
"Ba mẹ ác thật đó!"
"Làm như vầy qua bên đó con mới có thể bà tám lý sự với bạn bè được chứ!"
Thế đấy! Cho dù có biện minh và tìm cách trốn cả hàng trăm lần, Bảo Anh cũng không thể nào thoát khỏi được "nanh vuốt" của ba mẹ.
Nhưng cũng nhờ thế mà cô có thể tự tin bước xuống máy bay, đi trên những con đường ở xứ Mặt trời mọc này. Có thể nói, ba mẹ cũng không ác quá...
Bảo Anh kéo va li, tiếp tục bước. "Không biết đến bao lâu mới tìm được đây...?"
"Trời ơi!!!"- Cô gào lên, thật to, "rúng động" cả các thân cây gần đó.
Diing... doong...
Bà Nguyên đang đọc sách thì đột nhiên nghe tiếng chuông. Đứng dậy và đi ra mở cửa, bà giật mình, bật lùi ra sau mấy bước.
"Trời, Nhím! Sao lại ra nông nỗi này hả con?"
Đứng trước mặt bà là Bảo Anh, người ướt nhẹp, mái tóc rối bù xù, còn gương mặt thì đờ đẫn thiếu sức sống.
"Con... chào... cô Nguyên!"- Bảo Anh vừa thở vừa nói- "Chuyện dài lắm ạ. Để vào nhà rồi con kể."
Bà Nguyên dìu cháu mình vào nhà, lấy một cái khăn cho Bảo Anh lau người rồi kêu ông Sơn, chồng bà ra bưng bê "tài sản" của cô vào trong.
"Sao mà con mò đường hay vậy?"- Vừa ngồi xuống ghế, bà Nguyên đã hỏi ngay.
Bảo Anh chỉnh chu lại mái tóc rối bù xù của mình, cười nhạt. "Đã bảo là con rất giỏi tìm đường mà!"
"Đường ở đây khó đi lắm. Nói cô nghe, con đi tới đây bằng cách nào?"
"Dạ... đi bộ."
Câu trả lời của Bảo Anh khiến cả hai vợ chồng một phen hết hồn. Đi bộ? Từ sân bay đến đây?
"Tại con muốn xem phong cảnh ở Nhật như thế nào. Đi vào ngõ thì bị chó rượt, rồi bị lọt xuống cống. Đi ngang qua nhà một người thì bị nguyên xô nước của chủ nhà làm một cái ào lên cơ thể. Rồi con hỏi một người qua đường, mới biết mình đang đứng trước cửa nhà của cô chú từ nãy giờ."
Bà Nguyên và ông Sơn nghe tường trình xong thì muốn ngã ngửa xuống ghế. Công nhận cô nàng này cũng thật là gan dạ.
"Chú đã nói là để chú rước mà không chịu."- Ông Sơn trách.
"Con không thích. Với lại chuyến phiêu lưu lúc nãy cũng vui mà." - Bảo Anh cười tinh nghịch.
Hai vợ chồng đã thật sự chịu thua cái độ lì lợm của đứa cháu gái này rồi! Trời ạ...!
Nói thêm nữa thì càng chịu thua thêm, nên cả ba quyết định dừng lại và cho Bảo Anh làm một việc trọng đạo vào lúc này: đi tắm.
Quan trọng thật! Nếu không cô nàng sẽ cảm lạnh mất! Ai mà dại dột lại để cho người ta dội nước vào người trong cái tiết trời mùa xuân lạnh buốt thế này chứ?
Và rồi, nửa tiếng sau...
Bà Nguyên dẫn Bảo Anh lên phòng của mình. Một căn phòng nhỏ và vô cùng xinh xắn. Có hai cửa sổ, một cái bàn học, một chiếc giường đơn đặt ở góc bên trái. Còn góc bên phải, là một cái tủ sách được làm từ gỗ và một tủ đồ màu trắng. Gần bàn học là một tấm gương lớn. Bảo Anh suýt nữa đã hét lên vì vui sướng. Chưa bao giờ cô được ở trong một căn phòng dễ thương như thế này. Hồi trước, cô chỉ thấy nó trong anime và manga. Còn bây giờ, cô đã thật sự được sở hữu nó.
Chạy lại chiếc giường và thả người xuống đó, Bảo Anh thở ra một cách thật thư thái. Ôi... sự thoải mái là đây!
"Nghỉ ngơi rồi xuống ăn cơm nhé! Tối cô chú sẽ dẫn con đi thăm quan Tokyo."
"Vâng..."- Bảo Anh đáp, đôi mắt nhắm lại, miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Cơn buồn ngủ ập tới. Dù không muốn, nhưng đôi mắt của Bảo Anh vẫn nhắm nghiền và không chịu mở ra. Cô chìm sâu vào giấc ngủ, giải thoát sự mệt mỏi ra khỏi đầu...
Khi Bảo Anh thức dậy đã là sáu giờ tối. Uể oải đi xuống nhà, cô thấy bà Nguyên đang chuẩn bị bữa tối.
"A, Nhím!Con dậy rồi hả?"- Bà ngưng công việc khi thấy cô đang đứng ở trước cửa phòng bếp.
"Dạ..." - Bảo Anh ngáp một hơi dài .
"Tắm rửa rồi ăn cơm, rồi cô chú dẫn con đi thăm quan thành phố."
Vừa nghe câu này là Bảo Anh tỉnh ngủ hẳn. Cô chạy ù lên phòng, lấy quần áo, phóng thật nhanh vào nhà tắm.
Ăn bữa tối và làm vài chuyện lặt vặt xong, cả nhà bắt đầu ra ngoài. Đường phố Tokyo buổi tối rực rỡ sắc đèn. Người người đi lại trên phố, dù đã tối nhưng vẫn còn khá đông. Shibuya đông vui nhộn nhịp, Akihabara với nhiều mặt hàng anime, manga đặc sắc, đúng chỗ ưa thích của Bảo Anh - một người cực kỳ yêu thích nền văn hóa đầy thú vị này.
Tháp Tokyo cao chót vót rực rỡ trong ánh đèn. Bảo Anh được dẫn lên đỉnh tháp. Từ đây, cô có thể thấy được toàn cảnh thành phố sầm uất nhất Nhật Bản này. Thật đẹp, thật lung linh...
"Ngày mai là cháu nhập học rồi đấy!"- Bà Nguyên đưa cho Bảo Anh một lon nước và nói.
"Hả? Nhanh thế sao?"
"Một chút nữa về cháu sẽ được thấy đồng phục."
Bảo Anh bất động. Mấy giây sau, gương mặt của cô trở nên rạng rỡ hơn bao giờ hết, miệng há to ra và...
"Á!!! Vui qu..."
"Shh... Nhỏ tiếng thôi con bé này."
Cô cười hì hì. Thật sự là ngay lúc này cô đang rất rất rất vui. Vui không thể tả được.
Tối về, nhà của bà Nguyên là ngôi nhà ồn ào nhất. Tiếng hét của Bảo Anh khiến chó cả xóm sủa ầm trời ầm đất. Cô đã nhận được đồng phục.
Áo sơ mi trắng, nơ đỏ, váy xanh ngắn hơn đầu gối, áo khoác ngoài cùng màu với váy, đồng phục quá hoàn hảo, kể ra Bảo Anh hét lên cũng đúng.
Cô nằm xuống, nhắm mắt lại, mong tới ngày mai thật nhanh...
Những tia nắng đầu ngày bắt đầu chiếu xuống trên thành phố Tokyo. Một ngày xuân mát mẻ và ấm áp. Bảo Anh nhìn lại chính mình trong gương lần cuối, rồi đi xuống nhà.
"Hôm nay con Nhím nhìn dễ thương quá nha." - Bà Nguyên nói đùa khi cô vừa ngồi xuống bàn ăn.
"Cô Nguyên, con đẹp sẵn rồi mà..." - Bảo Anh đùa lại.
Cầm miếng sandwich lên và ăn, cô liên tục tưởng tượng đến chuyện nhập học. Người ta nói rằng cuộc sống cấp ba ở Nhật là một cuộc sống màu hồng. Hoạt động ngoại khoá, các câu lạc bộ vô cùng sôi nổi, cùng với những câu chuyện tình lãng mạn y như trong manga. Mới nghĩ tới đó thôi là đủ để cho tâm hồn của Bảo Anh đi tuốt luốt lên mây rồi...
Bà Nguyên có ý định dẫn Bảo Anh đến trường, nhưng cô từ chối. Cô muốn đi một mình, dù sao thì bà Nguyên cũng đã hướng dẫn đường cho cô tối qua rồi, nên cô cũng không sợ phải gặp lại cái tình huống "trời đánh" như ngày hôm qua nữa.
Bước ra cửa và chào tạm biệt cô chú mình, cô bắt đầu bước đi.
"Nhím ơi! Lộn đường rồi con!!"
"Chết... a~~"
Bây giờ mới bắt đầu đi thật đây.
Bảo Anh bước từng bước một, ngắm nhìn khung cảnh xung quanh. Bầu trời thật trong, không khí thật dễ chịu. Con đường vắng vẻ, ít xe qua lại.
Đi lên một con dốc thoải, Bảo Anh mắt trợn tròn lên vì kinh ngạc và thích thú. Một hàng cây hoa anh đào trải dài cả con đường, tất cả đều đang nở. Một cảnh tượng ngập tràn sắc hồng, lãng mạn, nên thơ... Bảo Anh không thể nào dứt mắt ra khỏi chúng. Chúng quá đẹp. Hoa anh đào, biểu tượng cho sự dũng cảm, một loài hoa nở vào mùa xuân.
Đang ngắm nhìn chúng không chán mắt, thì ở đầu dốc, xuất hiện một thứ chặn ngang sự say mê của Bảo Anh.
Chàng trai ấy lặng im, đưa đôi mắt theo từng cánh hoa đang rơi xuống. Mái tóc nâu bồng bềnh bay bay theo cơn gió nhẹ đang thổi. Trong giây phút ấy, Bảo Anh tự hỏi không biết là hoàng tử phương nào đang đứng ở đây. Chàng trai ấy quá hoàn mĩ. Anh toát lên một sự dịu dàng đến khó tả.
Bảo Anh đứng lại, ngắm nhìn anh. Có một sự xúc động rất nhỏ đang dấy lên trong lòng của cô.
Hình như biết được có người đang nhìn mình, chàng trai ấy quay sang. Ánh mắt chạm nhau, trong khoảnh khắc, Bảo Anh thấy tim mình xốn xang, đập liên hồi.
Cả hai người im lặng, không gian dường như cũng ngừng hoạt động.
"Này cô! Mặt tôi không phải là thứ để ngắm miễn phí đâu đấy!"
"Hả?"
Anh ta buông ra một câu làm cho tâm hồn lãng mạn của Bảo Anh đang ở trên mây đột ngột bị kéo một phát rớt xuống mặt đất, ê cả mông.
"Hứ! Đẹp trai mà nói chuyện chẳng ra hồn gì hết vậy?"
Bảo anh hậm hực bước đi. Bọn con trai, đúng là không có tên nào tốt đẹp. Đẹp trai một tí là nghênh mặt làm phách ư? Tên này nghĩ mình là hoàng tử hay thiên thần gì à?
"Ngắm có một tí mà đã bày đặt... Hắn nghĩ hắn là ai chứ?"
Bảo Anh đâu biết rằng... đây là một trong những cuộc gặp gỡ định mệnh trong cuộc đời cô.
Lần đầu tiên bọn họ gặp nhau... là như thế.
Chương 2: Trường mới, bạn mới, địch thủ mới
Lần đầu tiên ta gặp nhau... là dưới một cơn mưa hoa anh đào đang rơi...
Ngôi trường cấp ba mà Bảo Anh học nằm "uy nghi lộng lẫy" trên đỉnh đồi. Học sinh đi vào thật đông đúc. Mặt ai cũng hớn hở và có bạn bè đi cùng. Phút chốc, cô cảm thấy mình có một chút cô đơn trong lòng. Cũng phải! Một con nhỏ người Việt Nam vừa mới đặt chân xuống Nhật Bản để đi học thì làm gì có bạn?
"Không sao! Mình sẽ ráng hoà nhập! Hoà nhập... hoà nhập... hoà nhập..."
Thở mạnh một hơi, Bảo Anh bước vào cổng trường một cách tự tin nhất có thể. "Mình là Bảo Anh! Không gì có thể khiến mình buồn!"
Việc khó khăn nhất lúc này chính là... chen chân vào cái bảng danh sách xếp lớp học. Tuy nói rằng ở Nhật văn hoá xếp hàng là trên hết, nhưng lúc này mà xếp nữa thì chắc học sinh toàn trường sẽ nghỉ học hết vào ngày hôm nay vì trễ giờ mất!
Một sự thật trớ trêu là... Bảo Anh đang cố gắng luồn lách qua biển người để có thể đứng lên hàng đầu, nhưng cô đã bị kẹt cứng ở ngay giữa. Lúc này, cô nàng đang bị thiếu Oxi trầm trọng.
"Trời ơi! Chắc chết quá..."
"Xem nào... Chiaki*..."
Sau một hồi "lội ngược dòng nước", cuối cùng Bảo Anh cũng xem được danh sách lớp. Cô học 1 - 3**.
Thoát khỏi đám đông thì toàn thân của Bảo Anh đã đổ mồ hôi nhễ nhại. Cô đứng thở một chút, rồi bước vào trong trường.
Mọi thứ đều mới mẻ với Bảo Anh, thậm chí là có phần lạ lẫm. Lần đầu tiên cô có tủ giày riêng, học trong một ngôi trường không có đồng hương. Quá xa lạ, quá cô đơn.
Lần mò một lúc Bảo Anh mới có thể tìm ra được lớp của mình. Cô bước vào trong, ngồi xuống một chiếc bàn ở gần cuối lớp.
Mọi người bắt đầu hướng những ánh nhìn tò mò đan xen cả thú vị về phía Bảo Anh. Học sinh mới, đó là điều mà họ đang nghĩ.
Xét về ngoại hình thì Bảo Anh không hề tầm thường. Cô sỡ hữu một thân hình khá cao và đầy đặn, nước da trắng đều, đeo kính nhìn khá là tri thức. Mái tóc nhuộm nâu hạt dẻ xoăn gợn và dài quá vai. Nhìn chung, vẻ ngoài của Bảo Anh đã rất ổn, thậm chí là "xinh đẹp". Nhưng cô không bao giờ muốn người ta gán mình với hai chữ đó, chỉ vì cô chẳng bao giờ thích "yểu điệu thục nữ". Đã là con gái, là phái yếu thì phải mạnh mẽ, để cho bọn con trai biết rằng mình cũng không thua kém gì họ.
Đang ngồi suy tư ở trên mây, thì đột nhiên, một tiếng động rất to vang lên khiến Bảo Anh giật bắn người, muốn bật ngửa khỏi ghế.
"Ohaiyo gozaimasu!!!" (Chào buổi sáng!)
Một cô gái lao đến, ngồi xuống đối diện Bảo Anh, đập bàn một cái và cất giọng thật to để chào cô.
"Xin... xin chào..." - Bảo Anh chào lại.
"Cậu tên gì??" - Cô bạn ấy tiếp tục hỏi.
"Miyamoto... Miyamoto Chiaki." - Bảo Anh ngập ngừng trả lời.
"Miyamoto!! Tớ là Hoshino Ayane. Cậu có thể gọi tớ là Ayane. Tớ có thể gọi cậu là Chiaki không?"- Cô ấy nói một lèo.
Bảo Anh vẫn còn đang lớ ngớ, nhưng cũng gật đầu đồng ý. Xem chừng cô nàng kia có vẻ rất hoà đồng và thân thiện.
"Ayane!" - Một cô gái khác đi đến. - "Đây là..." - Cô ta chỉ sang Bảo Anh, bỏ lửng câu nói.
"Bạn tớ mới quen. Là Miyamoto Chiaki."- Ayane trả lời ngay.
Cô gái kia cười nhẹ, cúi đầu chào Bảo Anh. "Xin chào, rất vui được làm quen. Tớ là Nakashima Akiko."
Bảo Anh chào lại, đầy ngượng ngùng. Lần đầu tiên có người cúi đầu chào hỏi cô nên có một chút xấu hổ.
"Chiaki, cậu từ đâu đến vậy? Trông cậu không giống người ở đây." - Ayane bắt đầu hỏi về lai lịch của Bảo Anh.
"Tớ là người Việt Nam."
Chỉ vừa mới nói xong câu đó thì ngay lập tức, bao nhiêu là tia nhìn tò mò và ngạc nhiên đổ dồn về phía Bảo Anh. Sau đó, là một cuộc náo loạn dành chỗ ngồi của cả lớp để nghe cô kể chuyện.
"Thật sao???" - Ayane ngạc nhiên - "Ôi mẹ ơi! Lớp mình có người nước ngoài này!!!"
"Miyamoto! Kể cho chúng tớ nghe về Việt Nam được không?" - Một người lên tiếng.
"Hả?" - Bảo Anh suy nghĩ một lúc, vì cô chẳng biết nên bắt đầu từ đâu - "Xem nào... Tuy rằng chỉ là một đất nước nhỏ đang phát triển, nhưng có nhiều phong cảnh đẹp và di tích lịch sử lâu đời. Người dân giản dị, hoà đồng và thân thiện với khách nước ngoài. Có nhiều tập tục hay và kì lạ..."
"Tớ cũng đã nghe về Việt Nam nhiều, nhưng chưa bao giờ đến đó. Đây là lần đầu tiên tớ thấy người Việt Nam đấy! Công nhận là... xinh thật!" - Ayane hào hứng lên tiếng.
Bảo Anh mỉm cười, rồi tiếp tục kể. Cô kể rất nhiều, về con người, về địa danh, về món ăn của từng miền, cả những tập tục và lịch sử của đất nước. Thật may, lượng kiến thức lịch sử và địa lý đủ để Bảo Anh thuyết trình cho mọi người nghe.
"Còn ai có câu hỏi gì không?" - Bảo Anh hỏi, mọi người im lặng lắc đầu. Nhìn mặt của họ thì cũng đủ để cô hiểu, họ đã biết đủ.
Ngày đầu tiên đi học là để hoàn tất việc nhận lớp. Nhưng một trong những điều mà Bảo Anh thấy thú vị nhất chính là... đăng ký vào một câu lạc bộ nào đó.
Có rất nhiều lựa chọn. Mỗi câu lạc bộ đều rất thú vị, nhưng Bảo Anh đã nhắm sẵn một chỗ từ trước.
Đó là câu lạc bộ Karatedo.
Cô học môn võ này đã gần hai năm và hiện nay đã lên được đai tím***, đủ để vật ngã một tên lưu manh.
Nghĩ là làm, Bảo Anh chạy đến phòng của câu lạc bộ, đăng ký ngay.
"Xin chào! Tôi muốn đăng ký vào câu lạc bộ Karatedo."
"Hãy điền thông tin vào đây."
Đang định cầm bút lên và ghi, thì đột nhiên, Bảo Anh sựng người lại vì nhớ ra điều gì đó.
"Giọng nói này... sao mà quen thế?"
Ngước nhìn người vừa đưa cho mình phiếu thông tin, Bảo Anh suýt chút nữa đã té ngửa. Là anh ta, tên kiêu căng trời đánh lúc sáng.
"Sao thế? Ghi đi chứ?"
Hình như anh ta không nhớ cô.
Bảo Anh cố gắng bình tĩnh, ngồi xuống ghế và ghi.
"Bắt đầu từ ngày mai sẽ tập. Thời gian sẽ là hai giờ chiều, tất cả các ngày trong tuần trừ chủ nhật."
Sau khi điền đầy đủ thông tin, đưa cho anh ta và nghe anh ta dặn dò xong, Bảo Anh vội vã đứng dậy, quay đi thật nhanh.
"Chờ đã!"
Cô sững người, quay lại như một con robot, nhìn anh ta.
"Hình như... tôi gặp cô ở đâu rồi thì phải."- Anh ta nhíu mày, đầy nghi ngờ.
Bảo Anh rất muốn nói huỵch toẹt ra, nhưng tự nghĩ, kiềm chế luôn luôn là một cách tốt nhất.
"Chắc là anh nhầm người rồi. Xin chào, tôi phải đi." - Bảo Anh nói thật nhanh và đi ra khỏi phòng thật lẹ, để cho anh ta chẳng kịp ú ớ thêm tiếng nào.
Cầm tờ phiếu thông tin mà cô gái kỳ lạ lúc nãy vừa đưa, anh chàng đội trưởng câu lạc bộ Karatedo khẽ nở một nụ cười thú vị. Gương mặt đó, làm sao anh quên được? Dưới hàng ngàn cánh hoa anh đào đang rơi vào lúc ấy, cô tựa như một thiên thần vậy.
Nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, thì trong tim anh cũng đã có một bóng hình từ rất lâu, và anh tự nhủ sẽ không có bất cứ người con gái nào có thể thay thế được cô ấy.
Chỉ có điều... tại sao cô gái này lại giống người ấy đến thế?
"Ê, Gin! Nhớ em nào mà mặt mày ủ dột thế?"
Anh sực tỉnh, nhìn tên bạn thân đang đứng trước mặt.
"Michio, cậu có muốn "bay" nữa không hả?" - Gin giơ nắm đấm lên doạ.
"A không! Tớ đi du lịch đủ rồi." - Anh chàng kia xua tay, toát mồ hôi.
Bảo Anh chạy về lớp và ngồi vào chỗ, thở phào. Thật là xui xẻo! Đúng là ghét của nào trời trao của nấy. Cô đã không muốn gặp lại mà cứ vô tình lù lù ngay trước mặt.
Ngày hôm sau.
Bảo Anh đi tới phòng tập của câu lạc bộ. Nhận đồ và thay xong, cô bước ra và chào những võ sư.
Câu lạc bộ này có bốn võ sư. Nhìn mặt ai nấy đều dữ tợn và trang nghiêm, trừ một người, theo cách nghĩ của Bảo Anh.
Vâng! Đó chính là Gin!
Cô đi tới anh, thực hiện nghi lễ chào. Xong, cô quay 180 độ và bước đi về hàng, chẳng thèm nhìn mặt anh lấy một lần.
Những bài khởi động cũng giống như những gì mà cô đã tập. Cũng là xoay cổ, rồi đá thẳng...
"Đá chân lên và xẹt dọc xuống!"
Đang tập trung chuyên môn thì đột nhiên, Gin đi tới gần, ngồi xuống đối diện Bảo Anh.
"Chào." - Anh lên tiếng, nở một nụ cười đầy thích thú.
"Chào!" - Bảo Anh đáp lại y chang.
"Quay người ra sau!!!" - Tiếng của võ sư ở trên vẫn đều đều.
"Cô là người nước ngoài à?" - Gin tiếp tục hỏi.
"Vâng!" - Bảo Anh đáp gọn lỏn.
"Quay ngang!!"
"Cô tập tốt đấy!"
"Cảm ơn!"
"Có muốn làm đối thủ của tôi không?"
Bảo Anh nhíu mày lại khó chịu vì câu hỏi kì quặc đó.
"Không, cảm ơn!"
"Cô vinh dự lắm mới được tôi mời đấy. Sợ à? Thì thôi vậy!"
Đến câu này thì máu nóng của Bảo Anh đã dâng lên đến não. Bực mình, cô quát lên: "Ai sợ chứ?"
Ngay lập tức, Bảo Anh trở thành idol trong mười giây.
"Không sợ thì làm đối thủ của tôi." - Gin vẫn tiếp tục cái chủ đề đó.
"Không!" - Bảo Anh vẫn tiếp tục từ chối.
"Vậy là cô sợ rồi!"
"Tôi không sợ!"
"Sợ sao không làm?"
"Tôi không thích!"
"Aiz... sợ thật rồi!'
"Đã nói là..." - Bảo Anh cố gắng kìm nén. Cô nghĩ mình nên đồng ý quách đi cho xong chuyện. Đành vậy! Bảo Anh gật đầu một cái. Cuối cùng cũng thay đổi quyết định.
"Tốt! Cố gắng lên nhé!" - Gin đứng dậy, cười đầy gian xảo và bước đi.
Bảo Anh liếc nhìn anh, thù hận dâng trào. Tự nhiên lại vướng vào một rắc rối không đâu ra đâu.
Học ở trường mới rồi, bạn bè mới cũng có rồi. Bây giờ... lại có một đối thủ mới đáng gờm và đầy kiêu căng. Chẳng biết Bảo Anh có vượt qua nổi không đây...?
Chú thích: (*)Chiaki: Đây là tên tiếng Nhật của Bảo Anh
(**) 1 - 3: Ở Nhật, hệ thống phân bố khối lớp không giống ở Việt Nam. Năm 1 = lớp 10. Năm 2 = lớp 11. Năm 3 = lớp 12.
(***) Đai tím, một cấp đai trong Karatedo. Các đai trong môn võ này bao gồm: trắng, vàng, cam, xanh lá, xanh dương, đỏ, tím, nâu, đen. (Xem ra Bảo Anh cũng khá giỏi võ rồi nhỉ! :p)
Chương 3: Tránh vỏ dưa, gặp vỏ dừa!
Giờ tập của câu lạc bộ Karatedo trôi qua thật nhanh, mới đây mà đã bốn giờ chiều. Vậy là đã đến lúc phải về.
Bảo Anh lết cái thân xác mệt rệu rã ra khỏi trường. Ánh hoàng hôn màu vàng cam dịu nhẹ chiếu lên người cô, soi rõ bóng dáng uể oải của cô xuống mặt đường. Bảo Anh thầm nguyền rủa tên Gin đáng ghét kia, chỉ vì hắn mà cái cơ thể ngọc ngà này của cô hiện tại cứ y như một con zombie.
“Hắn nghĩ đai đen là có thể làm phách sao?”
Toàn thân của Bảo Anh mỏi nhừ. Chỉ mấy tiếng trước, cô còn đang rất sung sức khi nhận lời thách đấu của Gin. Anh đỡ những đòn đấm và đá của cô cực kỳ điêu luyện và chống trả cô cũng thật nguy hiểm. Gin rất biết lựa thời cơ, mà lại còn đánh toàn chỗ độc, khiến Bảo Anh cứ phải quay mòng mòng theo Gin, chẳng biết đường đâu mà lần. Kết quả, cô bị anh vật ngã 15 lần, bị trúng đòn 40 lần. Ôi… một kết quả thật “huy hoàng” làm sao…!
Đang đi xuống con dốc, đột nhiên Bảo Anh phát hiện, tên mà cô đang nguyền rủa từ nãy giờ đang đứng trước mặt mình. Giống như lần đầu gặp nhau, Gin đứng lặng im trước một gốc cây hoa anh đào, đôi mắt nhìn theo những cánh hoa đang rơi xuống. Bảo Anh thật sự không hiểu, cả một đoạn dường dài như thế, mà Gin chỉ đứng ở mỗi chỗ này, cứ như nó chính là nơi đầy rẫy những kỉ niệm đối với anh vậy.
Bảo Anh cố lơ và bước qua thật nhanh để cho anh không thấy. Nhưng cô đâu biết, Gin đã để ý cô từ nãy giờ, chỉ là giả ngu không biết thôi.
Đợi Bảo Anh đã đi ngang qua mình tầm chục bước, Gin mới nhìn theo, toan buông ra một câu nói đùa.
Nhưng miệng của anh đột ngột cứng lại.
Bóng dáng đó của Bảo Anh, thật giống với người con gái ấy. Nó thật mỏng manh, nhỏ nhắn, khiến cho người khác chỉ muốn chạy đến ôm lấy mà che chở. Phút chốc, tim của Gin bỗng dưng lệch nhịp, bóng hình của người con gái năm ấy như đang được tái hiện lại trước mắt anh.
"Thật giống..."
Vừa về đến nhà, Bảo Anh đã leo ngay lên phòng và nằm kềnh xuống giường. Thân người cô đau nhức một cách tê tái. "Tên Gin trời đánh. Đồ gàn dở. Tên chảnh choẹ. Hừ..."
"Nhím! Cô vào được không con?" - Giọng của bà Nguyên vang lên ở bên ngoài.
"Dạ..." - Bảo Anh uể oải đáp trả. Cô ngồi dậy, tì hai tay xuống nệm, thở dài một cách không thoải mái.
Cửa mở, bà Nguyên đi vào, trên tay cầm một chiếc hộp to vừa.
"Độ tuổi của con mà không có những thứ này thì chắc chắn sẽ rất buồn tẻ cho mà xem." - Vừa nói, bà vừa mở chiếc hộp ra. Bên trong, là một chiếc điện thoại và một cái laptop mới tinh.
Bảo Anh suýt chút nữa đã la toáng lên vì sung sướng. Tay cô run run nhận lấy món quà, nâng nó nhẹ nhàng như đang cầm một món đồ quý hiếm.
"Cảm ơn cô Nguyên!!!"
Tối hôm đó, Bảo Anh không thể nào ngủ được. Cô lần mò tìm hiểu hết cái laptop rồi lại tới điện thoại. Kết quả, sáng hôm sau, mắt của cô đã đen thui và thâm quầng chẳng khác gì một con gấu trúc.
Bước chân của Bảo Anh loạng choạng đi trên hành lang y như một người say rượu. Ai đi ngang qua cũng phải để lại một cái nhìn đầy kì quặc vào cô. Lâu lâu trở thành idol bất đắc dĩ thật chẳng thấy tự hào gì hết trơn!
Ngồi vào bàn của mình, Bảo Anh ngay lập tức gục đầu xuống, tay buông thõng. Kì thực, cơ thể cô lúc này phải nói là siêu mệt.
Đang yên lành và sắp sửa chìm vào giấc ngủ yên bình, thì một tiếng động cực to vang lên khiến Bảo Anh giật bắn người.
Rầm!!!
"Aaaa!!! Trời sập...!!!"
Lại là đập bàn!
Cô thở hồng hộc ngước nhìn người vừa làm cái chuyện đáng nguyền rủa vừa rồi. Một cô gái tóc xoăn lọn to, đôi môi đánh son hồng, xịt nước hoa thơm phức đang nhìn Bảo Anh với đôi mắt không mấy thiện cảm.
"Xin chào..." - Bảo Anh lịch sự nói, nhìn cô ta với đôi mắt vừa khó hiểu mà cũng vừa khó chịu.
"Cô là học sinh mới?" - Cô ta khoanh tay, hỏi bằng giọng dửng dưng.
"Đúng vậy!” – Bảo Anh bình tĩnh trả lời.
Cặp lông mày thanh mảnh của cô gái kia khẽ nhếch lên, giống như cô ta đang dồn một đống nghi ngờ vào Bảo Anh vậy! Và cô nàng Bảo Anh cũng đâu chịu thua! Nheo mắt nhìn cô ta như đang âm thầm nhìn kẻ thù không đội trời chung.
Thế đấy! Trận đấu mắt kéo dài tới tận... 15 giây mới chấm dứt. Lúc này, dường như Bảo Anh đã hết kiên nhẫn, cô đành cúi mặt, cố gắng kiềm chế hết sức có thể. Hít vào... rồi lại thở ra... rồi lại hít vào... rồi lại...
“Đủ rồi! Mình đang làm cái quái gì thế này? Bây giờ đâu phải lúc tập dưỡng sinh?”
“Được rồi! Nãy giờ chúng ta chưa chào hỏi nhau câu nào! (Và tôi đã rất rất không muốn chào hỏi cô ngay từ đầu!). Cho nên... tớ xin mở lời trước...” – Bảo Anh hít một hơi thật dài để lấy lại sức sau khi nói hết một lèo câu vừa rồi. Hít vào... rồi thở ra... rồi lại hít vào... rồi... sặc! – “Cậu là ai?”
Cô nàng kia khoanh tay, dửng dưng nhìn Bảo Anh sặc xong rồi... vẫn im lặng! Ôi... dễ thương thật đấy!
“Tôi, là Takahashi Sumire!” – Bảo Anh cảm thấy rùng mình dị ứng với cái kiểu giới thiệu đầy vẻ ta đây này – “Cậu là du học sinh từ Việt Nam sang?”
“Đúng vậy!” – Bảo Anh trả lời.
Mặt cô nàng kia lạnh tanh như băng, nhìn chằm chằm Bảo Anh như đang muốn gây sự vậy!
Đột nhiên, cô ta đưa một tay lên, trước con mắt kinh ngạc của Bảo Anh.
“Hân hạnh được làm quen!”
Bảo Anh vẫn còn khá lớ ngớ với cái tình huống bị đảo ngược 180 độ này. Cô cũng lóng ngóng đưa tay ra, bắt tay với cô nàng kia, mỉm cười, nhưng thực chất là chẳng hiểu gì sất!
“Thứ lỗi vì lúc nãy đã làm cậu thấy căng thẳng. Tính tớ hay thế! Không thể nào tươi cười thoải mái ngay từ lần gặp đầu tiên được. – Tuy giọng điệu của cô ta đã có phần thoải mái hơn hẳn, nhưng độ lạnh trên gương mặt vẫn chẳng vơi đi tí nào!
“Ơ... không sao!” – Đến lúc này Bảo Anh mới có thể hiểu được phần nào cô nàng này – “Rất vui được làm quen, Takahashi...”
“Gọi tớ là Sumire được rồi! À... tớ chưa biết tên cậu?” – Phải công nhận cô nàng Sumire này thật sự rất thất thường. Mới lúc nãy còn lạnh lùng đến mức đáng ghét, bây giờ thì cởi mở hòa đồng thấy sợ!
“Chiaki... Miyamoto Chiaki...” – Bảo Anh ngập ngừng trả lời.
“Hmm...!" – Sumire đăm chiêu một lúc, rồi đập tay lên vai của Bảo Anh một cái thật mạnh – “Chiaki, mong rằng chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau. Cho tớ số điện thoại của cậu được không?”
Bảo Anh nhăn mặt xoa vai một cách đau đớn, nhận cái điện thoại từ tay Sumire, bấm số của mình, rồi đưa lại cho cô ta. Cất điện thoại vào túi xong thì cô nàng đi mất dạng.
Người thì chưa hết đau, bây giờ thêm cái cú đánh trời giáng của cô nàng kia, điệu này mà chiều nay gặp lại tên kia thì chỉ có nước chết chắc.
“Chiaki...” – Tiếng của Ayane vang lên – “Cho tớ số điện thoại với.
“Tớ nữa!” – Akiko chìa điện thoại ra.
“Tớ nữa, tớ nữa!!!” – Vâng! Bây giờ thì Bảo Anh bị bao vây bởi một nùi người, trông cô y như người nổi tiếng vậy. Không thể không cho họ được, từ chối sẽ rất bất lịch sự. Đành chịu!
__________oOoOo____________
“Tồi tệ thật...”
Hôm nay Bảo Anh lại phải ra đấu với Gin. Sự mệt mỏi của cô thể hiện ra rất rõ, nhưng xui một điều là chẳng có ai để ý đến điều đó. Thậm chí họ còn cỗ vũ, hối thúc cô! Đường lui bị bịt kín rồi, giờ chỉ còn nước tiến lên thôi.
Gin đeo găng tay vào, nở một nụ cười đầy ngạo nghễ nhìn Bảo Anh. Cô cúi mặt, vừa thấy mệt nhưng cũng vừa tức cái thái độ của tên này.
Trận đấu bắt đầu.
Nhử nhau một hồi... cuối cùng Bảo Anh vẫn là người thiếu kiên nhẫn, lao vào trước. Cô đã một đòn, Gin né được. Lợi dụng cơ hội, anh đấm một đòn vào bụng Bảo Anh. Ăn điểm!
“Cái tên này... thừa biết là thắng rồi mà vẫn muốn đấu với mình. Bộ buốn ăn đấm của mình lắm sao?”
Bảo Anh tự nhủ lần này không nên hấp tấp nữa. Cô đợi Gin lao vào trước. Nhưng có vẻ như điều đó không thành công. Gin thừa biết cô sẽ làm gì nên chẳng thèm lao vào, chỉ đứng thủ và... chờ.
Đứng thủ một hồi chẳng thấy ai lao vào ai, cộng thêm thời gian lại sắp hết. Bực mình, Bảo Anh bỏ tay xuống, gắt lên: “Đủ rồi! Một, là cậu tuyên bố ngừng đấu. Hai, là tôi tuyên bố ngừng đấu. Ba, là trọng tài tuyên bố ngừng đấu. Chọn đi!” – Cộng thêm câu nói đầy biểu cảm của Bảo Anh là một cái liếc mắt đầy sắc bén của cô nàng hướng về phía trọng tài. Anh ta rùng mình, nổi da gà, vội vã la lớn tuyên bố kết thúc trận đấu.
“Ôi, tốt quá! Vậy cậu thắng, được chưa? Giờ tôi thay đồ và về đây!” – Nói rồi, Bảo Anh ngay lập tức tháo găng tay, chạy thật nhanh về phòng thay đồ.
Gin cũng bỏ dở buổi tập, ra về trước. Đơn giản vì đối thủ duy nhất của anh cũng đã bỏ về, ở lại thì chẳng có ai đủ thú vị để xứng đáng làm đối thủ, kể cả những võ sư đai đen.
Thay đồ xong xuôi, Bảo Anh vừa đi vừa bật điện thoại lên để kiểm tra. Cô há hốc mồm ra kinh ngạc, đứng sững lại ở giữa hành lang vì... hàng đống số lạ vừa nhắn tin cho mình. “Cái quái gì thế này? Hai mươi tin nhắn chưa đọc?”
Bảo Anh mở từng tin ra đọc. Toàn bộ đều là số của những người hồi sáng. Dựa lưng vào góc tường, cô bắt đầu lưu số. Quá nhiều, quá mỏi tay!
“Ô, cô có điện thoại.”
“Aaaaa!!!”
Đang chăm chú thì giọng nói của Gin khiến Bảo Anh giật bắn người, "tiện tay" quăng luôn cái điện thoại xuống sàn nhà. Gin nhìn cô, rồi lại nhìn cái điện thoại. Anh ngồi xuống, nhặt nó lên, bấm bấm cái gì đó.
“Muốn gì đó?” – Bảo Anh khoanh tay, bực dọc hỏi.
“Lưu số!” – Gin trả lời tỉnh bơ, rồi tiếp tục công việc.
“Cái gì? Chưa có sự đồng ý của tôi mà cậu dám...” – Bảo Anh cưa kịp nói xong câu thì Gin đã đưa lại điện thoại cho cô.
“Xong rồi! Cảm ơn. À không, cô phải cảm ơn tôi mới đúng chứ?” – Gin lại nở cái nụ cười đểu mà Bảo Anh ghét cực ghét, nói một câu cực kỳ khó hiểu khiến “núi lửa” trong cô phun trào, nhưng chưa kịp trào hết thì Gin đã đi mất dạng.
Bảo Anh vội mở điện thoại kiểm tra. Đúng là Gin có lưu số anh thật! “Tên điên này, hồi nhỏ có bị sét đánh không mà làm càng thế chứ?”
Đứng ở một góc tường, Gin mở điện thoại, lưu số “đối thủ” của mình vào. Anh nhếch mép, cười đầy thú vị. Miyamoto Chiaki, chưa bao giờ anh gặp cô nàng nào ương bướng và ghét anh đến thế.
“Thú vị rồi đây! Tôi bắt đầu thích cậu rồi đấy, Chiaki!"
Chương 4: "Gin, đồ quấy rối!!!"
Ánh mặt trời đang dần dần tắt lịm đi, nhường chỗ cho màn đêm. Bảo Anh sải bước trên đường, bước chân có phần chậm chạp. Buổi tối ở Tokyo thật đa màu sắc. Những bảng hiệu, đèn ô tô, đèn giao thông... chúng cứ thay phiên nhau nhấp nháy. Hòa lẫn vào đó là những tiếng kèn xe, tiếng bước chân, tiếng nói chuyện của những người đi đường. Tất cả như một bức tranh sống động hiện rõ trước mắt Bảo Anh. Chưa bao giờ cô đi chậm trên một con phố ở Tokyo để ngắm nhìn khung cảnh về đêm như thế này. Thật lung linh, thật náo nhiệt!
Vừa về đến nhà là Bảo Anh quăng ngay cái cặp ở cầu thang, chui vào phòng tắm ngay, luôn và liền lập tức. Cô thậm chí chẳng thèm lấy đồ để mặc. Mà giờ cô nàng cũng chẳng thèm để ý nữa! Nóng kinh khủng, không thể chịu nổi nữa!
Sau nửa tiếng ngâm mình trong bồn tắm, bấy giờ cô mới thực sự nhớ rằng mình đã quên sạch sành sanh những thứ cần thiết ở bên ngoài. Bảo Anh luống cuống đứng dậy, bước ra khỏi bồn. Rủi một cái mắt mũi cô nàng lúc ấy chỉ chú ý vớ lấy cái khăn mà bà Nguyên treo trên giá để quấn vào người, còn cái chân ngọc ngà thì cứ thản nhiên đạp vào cục xà phòng nằm ở cái vị trí hoàn hảo dưới sàn. Và kết quả...
Bịch!
Rầm!!
“Aaaa!!! Cái mông của tôi!!!”
Bà Nguyên từ trong bếp nghe thấy tiếng ồn thì liền vội vã chạy tới nhà tắm, mở cửa ra xem. Một cảnh tượng dở khóc dở cười ngay lập tức ập vào mắt bà. Chẳng biết lúc này nên cười hay nên lo lắng cho đứa cháu yêu dấu nữa đây...
Bà đi vào trong, đỡ Bảo Anh dậy, quấn lại khăn đàng hoàng cho cô.
“Thật tình, sao lại hậu đậu thế cơ chứ? Mắt mũi con để ở đâu vậy?”
Bảo Anh cười trừ, chạy như bay lên phòng, không quên lượm theo cặp.
Cuối cùng thì nhìn Bảo Anh cũng đã “đâu ra đấy”. Cô nằm phịch xuống giường, moi móc trong cặp, lôi ra cái điện thoại.
3 tin nhắn mới.
Bảo Anh mở hộp thư đến ra. Đập vào mắt cô là cái tên “Gin” lù lù xuất hiện đều ở cả ba tin nhắn. Bảo Anh có chút bực bội, cô mở từng tin ra để đọc.
“Hey, đối thủ!”
“Coi nào... Ghét thì cũng phải lịch sự trả lời đi chứ!”
“Này, người Sắt! =]]]]”
Vừa đọc xong cái tin nhắn thứ ba, Bảo Anh đã rất muốn gọi điện và “tặng” cho Gin một bài giảng đạo. Nhưng tự nghĩ lại, cô phải thật điềm tĩnh thì mới có thể chiến thắng được cậu ta.
“Tại sao lại nói tôi là người Sắt hả, tên kia?”
Bảo Anh nhấn phím gửi đi với một thái độ không – vui – cho – lắm! Chỉ sau cỡ mươi giây, tin nhắn của Gin ngay lập tức tới.
“Cô có biết chỉ vì đá cái lưng của cô mà tôi phải dán cao dán hay không hả? Không phải người Sắt thì là gì đây?”
Bảo Anh bụm miệng lại cười. Thật không ngờ một tên cứng đầu như anh lại có thể kể lể như thế với cô.
“Cậu than vãn đấy hả? Tự làm thì tự chịu! Không lẽ từ đó giờ cậu chưa từng bị bong gân hay sao? Ráng chịu đi!”
Bảo Anh cười khoái trá. Mặc dù biết là mình đang cười trên sự đau khổ của người ta, nhưng thật sự lúc này cô không thể nhịn cười được. Cô làm Gin bị thương! Ôi... một chuyện có nằm mơ cũng chưa chắc đã xảy ra! Nhưng giờ thì nó xảy đến rồi đấy.
“Cô hay đấy! Được rồi, để xem tôi sẽ trả thù như thế nào nhá?”
“Được thôi! Tôi chờ đây, tên phách lối!”
Mặt của Bảo Anh lúc này phải nói là đã ngước cao lên tới trời. Cô đang đợi Gin sẽ trả thù mình như thế nào! “Con trai gì đâu mà... giận dai như con gái vậy?”
Đêm khuya, cảnh vật yên bình và tĩnh lặng. Cây cối đung đưa xào xạc theo từng cơn gió thổi qua. Trăng lên cao, tỏa thứ ánh sáng dịu nhẹ xuống mặt đất.
Riing.... Riing... Riing...
Bảo Anh trở người, lăn qua lộn lại mấy cái liền. Cô toan bỏ mặc cho cái điện thoại kêu, nhưng khổ cái nó ồn quá mức, khiến cô có muốn ngủ cũng không được.
Hết chịu nổi, cô lấy tay quờ quạng lên thành giường, cầm lấy nó và bắt máy.
“Alo...”
Đầu dây bên kia không có ai trả lời.
Bảo Anh dụi dụi mắt, nhìn màn hình, là... Gin mà! Cậu ta gọi giờ này làm gì?
“Cậu có bị điên không vậy hả? 2 giờ sáng! 2 giờ sáng đó. Có gì mai nói không được à?”
Nói rồi, Bảo Anh tắt máy, cầm luôn điện thoại và... ngủ tiếp.
Riing.... Riing... Riing...
“Gì nữa đây trời...?” – Giọng của Bảo Anh không thể lè nhè hơn.
“Alo!” – Cô bắt máy.
“Chi... a... ki...” – Đầu dây bên kia trả lời với chất giọng... rên rỉ. Bảo Anh mở hé mắt, rồi lại nhắm lại, miệng thở dài.
“Gin à... cậu không ngủ được thì cho tôi ngủ phát đi được không vậy hả?” – Cô gắt lên, đầy giận dữ, rồi tắt máy, ngủ tiếp tục.
Riing... Riing... Riing...
Bảo Anh rất rất muốn lờ nó đi, nhưng không thể được. Cái tiếng chuông cứ inh ỏi bên tai khiến cô khó chịu. Sau cùng, cô đành phải ngậm ngùi đả động những ngón tay, bắt máy.
“What?”
“Chương trình truyện ma đêm khuya xin phép được bắt đầu!”
Chỉ mới nghe tới cái từ “truyện ma” là Bảo Anh đã sởn hết da gà. Cô vội vã cúp máy, quăng cái điện thoại lên bàn. Cứ thế, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, khiến Bảo Anh nhà ta sợ hãi không ngủ được cho tới gần sáng. Muốn lờ không được, bắt máy thì sợ sẽ nghe những thứ kỳ quái.
Công nhận... anh chàng Gin này thật sự đáo để đấy!
Có một sự thật là, Bảo Anh cảm thấy không – được – khỏe – lắm vào buổi sáng hôm nay. Cũng phải! Hồi đêm cô bị dần tới 4 giờ sáng mới được ngủ yên cơ mà.
“Cái tên trời đánh, nhất định là cậu ta. Hôm nay mình không xử cậu ta thì thề... mình sẽ không phải là Bảo Anh nữa!”
Lời thề được Bảo Anh “khắc cốt ghi tâm” ngay và luôn. Cô gặm bánh mì, chạy thật nhanh ra khỏi nhà, cốt chỉ muốn gặp Gin thật sớm.
“Gin, cậu chết chắc rồi! Đồ quấy rối!!!”
Chương 5: Lớp trưởng á!?
“Tức thật...”
Đôi chân của Bảo Anh lê lết trên hành lang, mặc dù đã tới sớm, nhưng cô lại không thể nào gặp được tên Gin đó. Cái này có phải là trời xui không vậy chứ? Không muốn thấy mặt thì cứ lù lù trước mắt, muốn gặp thì lại biến mất như khói.
Mở cửa bước vào lớp, Bảo Anh đi về chỗ và nằm dài xuống bàn. Tới sớm lúc lớp chưa có ai, cô tự hỏi không biết mình có đang mắc chứng gì không nữa...
“Ohayo!!!”
Tiếng nói to quá cỡ của “một ai đó” làm cô nàng Bảo Anh giật mình, bật dậy, cả thân người và cái ghế bật hẳn ra đằng sau và đáp thật “nhẹ nhàng” xuống sàn.
“Chii – chan, cậu không sao chứ?”
Bảo Anh ngồi dậy, xoa đầu, đôi mắt cố gắng ngước nhìn người vừa gây ra cái hành động điên rồ vừa rồi. Là Ayane đây mà.
“A... Ayane...” – Bảo Anh đứng dậy, dựng ghế lên – “Cậu tới sớm nhỉ?”
“Cậu cũng vậy mà!” – Ayane cười tươi như mặt trời, vén vài lọn tóc qua mang tai – “Chii – chan!”
“Chi... Chii – chan...?” – Bảo Anh kinh ngạc. Tên cô đã bị thay đổi từ lúc nào thế? Không thể tin nổi!
“Cách gọi thân mật của tớ, cậu thấy sao?” – Ayane hào hứng giải thích. Bảo Anh chỉ thở dài. Chii – chan... sao mà nghe trẻ con thế nhỉ? Thôi kệ!
Cô ngồi xuống, Ayane cũng vội vã kéo ghế ngồi vào bàn kế bên. “Nè... hôm nay nghe nói sẽ bầu lớp trưởng đó.”
Bảo Anh không quan tâm mấy đến chuyện này. Lớp trưởng sao? Nó sẽ chiếm hết thời gian của cô nếu cô làm mất. Nhưng cũng thật may, cô mới tới đây cho nên sẽ không ai biết nhiều về năng lực thật sự của cô. Vì thế...
“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu đó!”
“Eh?”
Bảo Anh quay mặt sang nhìn Ayane, đôi mắt giãn to ra. Cô đang hy vọng rằng mình nghe lầm. “Nghe lầm thôi... nghe lầm thôi...”. Tim cô bắt đầu đập nhanh hơn bình thường.
“Cậu... mới nói...” – Cô ấp úng hỏi lại lần nữa.
“Tớ đã xin thầy ứng cử cậu!” – Ayane hồn nhiên trả lời.
Rắc! Rắc!
Bảo Anh có cảm giác như cả cơ thể mình đang vỡ vụn. What??? Cô nàng Ayane đó...
“Nhưng tớ chỉ mới vào thôi mà, năng... năng lực thực sự là không có nhiều... cho nên...” – Giọng của Bảo Anh giống như gà mắc tóc. Mồ hôi của cô chảy ra, ướt đẫm trán. Ôi trời ơi! Đây chắc chắn chỉ là mơ ngủ thôi...
“Tớ thấy cậu có dáng làm lớp trưởng lắm mà! Cậu sẽ làm được thôi, cố lên!” – Ayane nhoẻn miệng cười, cô nàng đâu biết, nụ cười làm tim của Bảo Anh “tan nát” thành từng mảnh. Cô âm thầm cầu xin, mong rằng những thành viên trong lớp sẽ không bầu cử cô. Chỉ có vậy thôi, thì cô sẽ thoát khỏi cái số kiếp làm lớp trưởng “khốn đốn”.
Cuối cùng, thì cái giờ khắc quyết định cũng tới.
“Nào nào... Bây giờ chúng ta sẽ bầu lớp trưởng.” – Thầy chủ nhiệm đập bàn một cái rõ to, phô trương cái chất giọng vô cùng “thánh thót” của mình, nói ra cái yêu cầu khiến cho không khí của cả cái lớp 1 – 3 đang vui tươi náo nhiệt đột nhiên chùng xuống hẳn.
“Những người ứng cử gồm có: Nakashima Akiko và Miyamoto Chiaki. Được rồi. Bây giờ mọi người sẽ viết phiếu bầu và bỏ vào thùng này nhé!” – Thầy chủ nhiệm để lên bàn giáo viên một cái thùng carton, nhìn xuống cả lớp rồi nói.
“Nakashima...” – Bảo Anh nhìn lên cô nàng có mái tóc dài màu đen đầy nữ tính ngồi ở bàn thứ ba cùng dãy với mình và khẽ ồ lên một tiếng. Đó là Nakashima Akiko, bạn thân của Ayane đây mà. Cô nàng đó đúng là có vóc dáng của một vị lãnh đạo tài ba.
Sau một hồi ồn ào náo nhiệt, tranh luận, mất trật tự, cuối cùng, phiếu bầu đã được thu đủ vào thùng. Bảo Anh nằm dài xuống bàn. Cô không biết rồi đời cô sẽ đi về đâu sau đợt bầu cử oái oăm này đây...
“Kết quả, Miyamoto đắc cử!”
Đùng! Đoàng!
Bảo Anh tưởng chừng như người cô vừa bị sét đánh cháy khét lẹt vậy! Ôi... một kết quả quá ư là “hoàn hảo”. Nó khá hoàn hảo để mà giết chết đời cô.
“Tại sao càng tránh xa thì nó lại càng tới gần chứ?”
“Được rồi! Lớp trưởng đã được bầu cử. Miyamoto, cố gắng nhé!” – Thầy chủ nhiệm cao giọng, vẻ hào hứng.
“Vâng...” – Bảo Anh đứng dậy, mặt mày tối đen thui – “Em sẽ cố gắng, xin mọi người cũng giúp đỡ.”
Cô ngồi xuống, đập mặt xuống bàn. Nào giờ có biết làm lớp trưởng đâu chứ? Mà sao người ta cứ bầu là thế nào?
************
Giờ nghỉ trưa, Bảo Anh đã được thầy chủ nhiệm giao cho trọng trách quan trọng đầu tiên của một lớp trưởng. Đó là... kiểm tra danh sách dụng cụ cần thiết cho lớp.
“Được rồi... dù sao thì cũng phải cố thôi.”
Ayane và Akiko nói sẽ đợi cho đến khi Bảo Anh xong việc rồi ăn trưa chung. Hiện tại thì bụng cô đã sôi lên rồi đây! Nhanh làm cho xong thôi.
“Few...”
Sau nửa tiếng vật lộn với đống giấy tờ, cuối cùng thì Bảo Anh cũng đã có thể ngồi trên sân thượng, cầm hộp bento, thảnh thơi thở phào.
“Làm lớp trưởng đôi khi cũng mệt nhỉ?” – Ayane nhìn gương mặt đang uể oải của Bảo Anh, lên tiếng an ủi – “Nhưng chức vụ này cũng có cái thú vị đấy! Cậu sẽ là người biết được những hoạt động của lớp, của trường đầu tiên.”
Bảo Anh gật gật đầu, ra vẻ quan tâm. Dù sao thì thử sức làm lớp trưởng ở đây cũng tốt, chỉ có điều hơi tốn thời gian...
“Shinakawa kìa!” – Ayane đột nhiên thốt lên trong ngạc nhiên.
“À... đúng là cậu ta rồi!” – Akiko nhìn lên, rồi mỉm cười.
“Là ai thế?” – Bảo Anh cho một miếng trứng vào miệng, tò mò hỏi.
“Đội trưởng câu lạc bộ Karatedo. Vô địch giải Karatedo đối kháng toàn quốc.” – Ayane mắt sáng rỡ, giải thích cho Bảo Anh nghe.
“Nghe quen thế nhỉ...?”
Bảo Anh nhíu mày nghi ngờ. Cô đặt hộp bento xuống, suy nghĩ đăm chiêu.
“Lúc nào cậu ta cũng ngồi trên nóc sân thượng, chỗ ngồi độc quyền của cậu ta đấy.”
Bảo Anh nhìn lên hướng mà hai người kia đang dán mắt vào. À vâng... nó thật sự là một bất ngờ vô cùng to lớn với cô nàng, đến nỗi khiến cô xém bật ngửa ra sau.
“Gin sao??”
Gin đang ngồi hóng gió, miệng ngậm một cây kẹo mút. Gió những ngày xuân mang một chút hơi lạnh, khiến người ta cảm thấy thật thư thái và dễ chịu, thậm chí là buồn ngủ.
Lia đôi mắt mang tia nhìn đầy chán chường xuống dưới, Gin thoáng ngạc nhiên khi thấy cô nàng Chiaki. Anh khẽ nở một nụ cười đầy vẻ thú vị, rồi đứng dậy, nhảy xuống.
Cú chạm đất vô cùng ngoạn mục của Gin khiến mọi người có mặt trên sân thượng đều giật mình nhìn anh. Bảo Anh vừa gói xong hộp bento đã ăn hết lại, ngước lên nhìn, anh đã đứng ngay trước mặt.
“Cái... cái... gì...?” – Cô lắp bắp, đứng dậy, nhíu mày dè chừng.
Gin cười cười, cho hai tay vào túi quần, miệng đẩy đưa cây kẹo.
“Tối qua ngủ ngon chứ?” – Anh buông ra một câu hỏi khiến cho Bảo Anh tức xì khói. Cô nàng xăn tay áo lên, bước lại gần.
“Sao hả? Muốn trả thù sao?” – Gin ra vẻ bình thản, nhưng thái độ thì bông đùa đến khó chịu.
Bảo Anh không nói nên lời. Ngay lúc này cô chỉ muốn dần Gin một trận nên thân mới thôi. Khổ nỗi, sức của cô không thể nào đọ lại anh được.
“Nếu cô muốn, chiều nay tôi sẽ mời nước cô, thế nào?”
“Bộ cậu tưởng làm thế là dụ được tôi tha cho cậu hay sao? Đừng có mơ!”
Thấy thái độ giận dữ của cô nàng vẫn chẳng dịu đi, Gin lại cười. “Thế nhé, tôi đợi cô sau khi tan học đấy!”
Bảo Anh trở lại trạng thái ban đầu, mắt mở to ra nhìn Gin quay người đi. “Cậu ta làm thật à?”
Tốt thôi, đã mời thì sẽ đi. Bảo Anh không bao giờ bỏ lỡ một cơ hội hiếm có như vậy. Cô tự nhủ, chiều nay phải tiêu sạch tiền của Gin thì mới chịu về nhà!
“Đợi đi, Shinakawa Gin.”