- Đi ra, tôi ghét anh muốn chết đi được. Mỗi lần gặp anh là tôi đỏ mặt tía tai. Chẳng ra làm sao!
………………………………………………………………………………………………..
Tôi về nhà, tay vẫn đang cầm quả trứng gà xoa xoa để mai còn tiếp tục những cảnh quay khác. Thuận Bảo đặt trước mặt tôi 1 hộp điện thoại đựng chiếc iphone 5S. Tôi nhìn nó:
– Mua cho chị à?
– Ừ. Làm diễn viên ít nhất cũng sử dụng những thứ này! Mai mốt làm có tiền rồi nhớ trả cho em, thằng em này bị thất sủng bởi chị tham gia phim đó. Nếu không chị thì em đã nhận hợp đồng rồi!
Giờ tôi mới biết vai diễn của Quang Khánh là mời nó trước. Nó đã từ chối vì có thể khán giả sẽ nhạy cảm bởi tình chị em loạn luân dù qua màn ảnh. Tôi cảm động muốn khóc. Chưa kịp cảm ơn thì nó hỏi:
– Mặt chị bị tát thật à?
– Sao biết hay thế?- Tôi xụ xuống.
– Có xem kịch bản, biết ngay mà. Mà cũng vừa…
– Đứng lại thằng kia, bà cho mày chết.- Sau cái biết mà cũng vừa nó đánh vào má tôi làm trứng gà xẹp đi phân nửa. Tôi rượt nó quanh nhà, tôi không cho nó 1 trận thì không phải chị nó. Tiếng chuông điện thoại cũ của tôi reo lên, tôi tạm tha cho nó vậy. Tôi nghe máy:
– A lô?
– Chị Ngọc đây. Thằng Phong nó vừa uống rượu rồi đánh nhau gì trong quán bar, may là quán bar của ba nó nên không có scandal nào lọt ra. Bảo nó đi bệnh viện thì không chịu. Em đến nhà nó xem sao!
– Nhà hắn ở đâu vậy chị?- Tôi hỏi gấp gáp rồi lên phòng lấy cái áo khoác.
– Địa chỉ: ….- Tôi viết lại rồi chạy ra ngoài đón taxi. Thuận Bảo chạy ra hỏi tôi thì tôi chỉ kịp nói mình có việc.
Giờ cũng đã 10 giờ, đón taxi cũng thật khó khăn. Cũng may là tôi đeo mắt kính, chắc chẳng có tên háo sắc nào đâu nhỉ? Tôi đi bộ men theo vỉa hè đến địa chỉ mà chị đưa. Trời ơi, tôi đi bộ hẳn 30 phút mới đến. Tôi dựa vào cổng nhà hắn thở dốc. Tôi bấm chuông. 1 cô gái mặc tạp dề, áo quần giống người làm đi ra mở cửa cho tôi. Cô hỏi:
– Chị là Thiên Ân.
– Vâng!- Tôi gật đầu.
– Chị lên tầng 2 nha, cậu chủ đang ở đó!
Tôi gấp gáp chạy lên, nhỡ hắn có chuyện gì thì sao? Tôi đẩy cửa phòng vào, hắn đang ngồi tựa vào giường, ánh đèn phòng màu vàng le lói giữa căn phòng tối om. Tôi bật đèn, hắn đang nhìn tôi. Tôi cởi áo khoác để lên giường rồi ngồi cạnh hắn. Người hắn có hơi men, chắc là say lắm rồi, lại còn đánh nhau ra nông nổi này.
– Anh có sao không?- Tôi lên tiếng.
– Không sao.- Hắn nói. Nói hùng hồn như thế chắc chẳng có gì rồi. Tôi chu môi xong lại nhíu mày. Cô gái ban nãy đem thau nước ấm cùng chiếc khăn lên. Tôi đón lấy, rồi bảo cô ra ngoài. Tôi thấm nước lau mặt hắn. Hôm nay hắn không cự tuyệt nữa mà ngồi yên chấp nhận. Tôi cởi cái áo sơ mi đã dính be bết máu của hắn, máu của hắn dư lắm hay sao mà thấm cả sơ mi không còn chỗ nào trắng toàn vẹn. Tôi đánh vào vai hắn:
– Sao anh cứ thích gây sự thế? Làm diễn viên mà không biết quý thân thể.
– Không phải máu của tôi! Khuôn mặt tôi chỉ bị trúng 1 bên má thôi.
Tôi nhìn hắn, không phải máu của hắn? Vậy là máu của người khác, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về hắn rồi đó nha. Vậy thôi, tôi nói:
– Anh đi tắm đi, chắc không hề hấn gì rồi!
– Ừ.- Hắn ta đứng lên dáng đi xiêu vẹo. Tôi chắc chắn là rất say mà sao có thể ăn nói bình tĩnh nhưng thế, thiệt là đáng gờm mà. Chắc tôi có thể về rồi. Tôi nhìn căn phòng, cũng tĩnh lặng như không khí căn nhà, chỉ có mỗi mình hắn sao? Tôi nghe tiếng người đàn ông trung niên dưới nhà:
– Nam Phong đâu rồi?
Chưa đầy 1 phút tôi lại nghe bước chân của người đó tiến lên phòng. Nam Phong đi ra, mặc chiếc quần short thun, cởi trần, lau tóc. Tôi ngồi trên giường, nhìn thấy người đàn ông đó đi vào thì cúi đầu chào:
– Cháu chào bác ạ!
– Ừ.- Ông gật đầu nhìn tôi. Ông nhìn Phong:
– Con có sao không?
– Không. Tôi vẫn bình thường.
– Cô gái này là ai đây?- Ông chỉ tay vào tôi.
– Cháu…- Cô ấy là trợ lý của tôi.- Hắn ta cắt ngang lời tôi nói. Kỳ thực, tôi cũng định nói như thế. Ông bảo hắn nghỉ ngơi, còn mình thì lái xe đi đâu đó. Hắn thả người nằm lên giường cạnh tôi. Tôi đứng dậy đi đến chiếc ghế đối diện, không khí như vầy thiệt là không quen dù tôi với hắn cũng ở cùng 1 nơi không ít lần. Hắn lại đứng dậy tiến đến đối diện tôi. Tim tôi lần này lại đánh lô tô nữa. Tôi đạp hắn:
– Đi ra, tôi ghét anh muốn chết đi được. Mỗi lần gặp anh là tôi đỏ mặt tía tai. Chẳng ra làm sao!
– Tại sao?- Hắn hỏi.
– Tôi không biết.- Tôi liếc hắn. 1 tay hắn nắm chặt vào thành ghế, tay kia kéo cổ tôi về phía hắn. Môi hắn chiếm lấy môi tôi. Tôi mở to mắt đẩy hắn ra nhưng hắn càng ghì chặt. Tôi cảm nhận được hơi thở hắn rất nóng vào mặt tôi. 1 lần nữa tôi dùng sắc đẩy hắn ra, lần này hắn ngất xỉu như cọng bún thiu. Con người thì to tướng như trâu, suốt ngày đi gây sự đánh nhau, đụng chút lại bệnh vật vờ ra, sốt như điên. Tôi cắn môi mình, nó đang sưng lên thì phải. Tôi còn định cống hiến nụ hôn này cho phim ảnh nhưng nó lại bị tên khốn này cướp mất. Tim tôi bây giờ như đang chạy bộ với vận tốc kinh hoàng.
Tôi-42kg- cao 1m60, phải vác xác của 1 tên bệnh lên giường. Hắn đang rất nóng. Tôi chườm khăn cho hắn, định gọi dậy uống thuốc nhưng do hắn uống quá nhiều rượu, bao tử cũng chẳng còn chi, uống thuốc vào thì có nước chết.
-Nh..ư…
– Anh muốn gì?- Tôi hỏi.
– Như…
Trong lúc mê man hắn đã gọi tên Như. Như là ai thế? Có phải là cô gái trong ảnh không? Tôi kéo chăn lên cho hắn rồi đi khỏi phòng. Cô người làm đã đi ngủ từ lúc nào, chỉ còn tôi thức với ngôi nhà rộng lớn nhưng lạnh lẽo của hắn. Tôi bật ti vi lên xem, cũng dễ ngủ hơn là thẫn thờ 1 mình.
Ti vi đang phát sóng thước phim của… mẹ tôi. Bộ phim cũng đã cũ kĩ lắm rồi nên hình ảnh không được đẹp lắm nhưng mẹ tôi vẫn rất rất đẹp. Tôi say sưa ngắm nhìn cách diễn xuất của mẹ, mẹ là 1 người tài ba, ánh mắt của mẹ tạo sự đồng cảm của người xem và nhân vật mẹ diễn tả. Được 1 lúc, phim hết, tôi lẳng lặng chìm vào giấc ngủ lúc nào chẳng hay…
……………………………………………………………………………………………….
2 giờ sáng, không gian căn nhà vẫn chìm vào màn đêm tĩnh mịch. Hắn ngồi dậy, đưa tay vỗ vào đầu, cơn ác mộng lại vây lấy hắn. Đầu hắn đang rất đau. Cửa phòng hắn không đóng, có tiếng xì xào phía dưới nhà, hắn đi xuống. Thiên Ân đang nằm co ro trên chiếc ghế sô pha, mắt nhắm chặt, ti vi vẫn phát. Hắn tắt ti vi, ngồi xuống cạnh cô. Lúc ngủ, cô thường co ro khắc khổ thế này. Hắn đưa tay chạm vào môi mình, hắn cũng chẳng biết lúc đó hắn đã làm gì. Hắn chỉ muốn chiếm hữu cô gái này cho riêng mình. Môi Ân có vẻ hơi sưng, hắn cúi sát mặt nhìn cô ấy. Đi ngủ và mẫn không tháo mắt kính, hắn tháo chiếc mắt kính ra, đưa tay sờ lên mi mắt. Hắn tự mình cười cợt bản thân rồi đứng dậy, lấy chiếc áo vest gần đó đắp lên người cô.
“Chuyến bay từ Mỹ đến Việt Nam sẽ cất cánh trong 10 phút nữa.”
– Phong à, em đã về…- Cô gái có dáng người hơi gầy, mặc viếc váy voan hoa, tóc xõa vai nhẹ nhàng, nhìn rất thanh thoát. Cô đeo chiếc kính rayban tráng gương trắng, bước lên máy bay…
……………………………………………………………………………………………….
Tôi tỉnh dậy, bây giờ là 5 giờ. Hôm nào cũng thức khuya dậy sớm như vầy chắc không sống nổi mất. Toàn tôi chăm sóc hắn lúc bệnh mà chẳng thấy khi nào tôi đổ bệnh. Chắc tôi trâu bò. Tôi nhìn chiếc áo vest của hắn trên người mình, có mùi nước hoa của hắn, tôi khịt mũi, quẳng sang 1 bên. Hắn ngồi sô pha đối diện nhìn tôi khiến tôi giật mình. Hắn nhếch mép:
– Thức rồi sao?
– Thấy mở mắt không mà hỏi?- Sáng sớm thì đã gặp bản mặt đáng ghét của hắn.
– Cô rất thích đốp chát với tôi thì phải!
– No, no, no. Nói ngược rồi.- Tôi đưa ngón trỏ lên lắc lắc. Hắn hứ 1 cái, con trai gì mà hay hứ thế? Hắn nhếch môi, mỗi lần nhìn khóe môi hắn cong lên thì tôi đoán có chuyện chẳng lành. Hắn nói:
– Muốn ăn gì? Tôi bảo người làm. Môi cô có vẻ hơi sưng, đừng ăn món nóng.
– Chính anh…- Tôi định vạch tội hắn trong lúc hắn say nhưng nhớ đến từ Như mà hắn gọi, tôi lại thấy mình là vật thế thân, nhục nhã ghê gớm. Tôi xị mặt ra không thèm trả lời.
– Tôi hôn, đúng chứ?- Hắn kê khuôn mặt mình lại gần tôi. Tôi mở to mắt nhìn hắn, *bốp* tôi đưa tát vào mặt hắn tóe lửa không quan tâm cái tát ảnh hưởng đến dung nhan hắn thế nào. Tôi đẩy hắn ra:
– TÔI KHÔNG NGỜ ANH LÀ ĐỒ DÊ XỒM, DÊ CỤ. CHỪA MẶT TÔI NHA, MAI MỐT ANH CÓ CHẾT TÔI CŨNG CHẲNG THÈM ĐẾN THĂM ĐÂU!
Tôi trút mọi cơn bức xúc lên đầu hắn rồi đứng dậy đi khỏi đó. Hắn cũng có cái thái độ ngạc nhiên như người vô tội. Thôi được, tôi nhận, hôm qua là tôi đã mất first kiss với con ma men chứ không phải hắn. Hắn cũng có biết gì đâu chứ. Làm diễn viên sớm muộn gì cũng phải đối mặt với những cảnh còn nóng hơn nên mất first kiss là điều dĩ nhiên, không chừng còn trầm trọng hơn. Tôi vỗ vỗ ngực mình rồi vuốt vuốt xuống:
– Thiên Ân, thế kỷ 21 rồi, không có gì quan trọng hết!
Nhưng hắn hôn tài thật. Tôi đang nghĩ gì vậy, tôi cốc đầu mình 1 cái rồi lấy cái áo khoác định về nhà. Hắn chặn tay:
– Chuyện hôm qua…
– Không sao. Tôi không giận anh đâu. Tôi cũng biết là trong lúc nhớ người yêu cũ, lại có rượu nên anh mới hành động như vậy. Không quan trọng gì hết, tôi về. Tí nữa lại gặp nhau trên phim trường. Bye!
Tôi không muốn nghe câu trả lời của hắn cho nên đẩy hắn sang chỗ khác đi về.
Chương 10: Bức ảnh không caption…
- Cặp áo đẹp thật nha!- Tôi cầm chiếc áo lên ướm vào mình.
– Thì để thắng cá cược phải biết chi chứ!- Hắn cũng cầm chiếc áo lên nhưng thái độ lại trái ngược tôi.
…………………………………………………………………………………………………
Tôi lê bước trên đường, ánh bình minh đang bao trùm lòng thành phố. *Két* Hắn chạy xe đạp vòng xe chặn trước mặt tôi. Tôi nhìn hắn, phồng má:
– Gì đấy?
– Không đi taxi hay sao?
– Muốn tập thể dục thôi mà!- Tôi khoanh tay.
– Thật không? Ví tiền của cô trong túi tôi.- Hắn móc trong túi áo khoác ra 1 cái ví giơ lên, đúng trọng tâm rồi. Tôi nhìn hắn khinh khỉnh:
– Đem đến giúp à? Cảm ơn!- Tôi giơ tay ra giành lấy nhưng hắn giật lại làm tôi hụt chiếc ví.
– Lên xe đi, tôi đưa cô về!- Hắn chỉ tay vào yên sau. Tôi lại nhớ đến chuyện đêm qua, tối sầm mặt. Tôi đi tiếp:
– Không cần, đã nói muốn đi thể dục kia mà!
– 30p, cũng gần nhỉ?- Hắn chạy theo tôi.
– Tôi đang muốn giảm cân cho phù hợp với vai diễn. Okay?- Đột nhiên tôi thấy mình ngu chưa từng thấy, chỉ có 42kg, gió thổi cũng có thể bay vậy mà đòi giảm cân. Hắn cười:
– Muốn giảm cân à? Lên chở tôi cho giảm nhanh. Cô không nên trốn tránh tôi, nếu cô từ chối tôi sẽ… hợp đồng Thuận Bảo thì sao nhỉ?
– Rốt cục anh muốn gì?- Tôi nhăn mặt.
– Đi chung xe!
– Được, anh chở tôi nhé!- Tôi gật đầu.
– Không, đổi ý rồi. Lúc nãy định chở cô nhưng cô đang định giảm cân thì lên chở tôi đi. Cấm cãi!- Hắn lùi xuống yên sau. Tôi dậm dậm chân trên đất rồi hừ hừ. Tôi chưa chở thằng em mình mà phải chở hắn.
Nhưng số phận đã an bài như thế rồi, làm sao có thể cãi? Tôi leo lên yên trước. Hắn cười ha hả, giọng điệu khả ố. Đồ thú tính! Tôi hì hục đạp muốn bỡ cả hơi tai, so với việc đi bộ thì cái này nặng nề hơn nhiều. 1 số fan của hắn đã nhận ra. Hắn mỉm cười với mọi người, tôi thì chẳng buồn nhếch mép. Có lẽ họ cũng đã nhận ra tôi với vai trò của Tuyết San nên lấy điện thoại chụp lia lịa, bàn tán xì xào. Tôi muốn chạy thật nhanh nhưng hắn nặng quá, profile của hắn hình như 75kg thì phải. Heo rồi!!!! Tôi cố đạp hết sức với vận tốc rùa bò. Sau khi diễu hành thị chúng thì cũng đã đến nhà tôi. Tôi lấy chìa khóa trong túi áo khoác mở cửa. Hắn vẫn đứng cửa nhà tôi. Tôi quay lại:
– Nè, muốn gì nữa đây?
– Đi mua thức ăn cho tôi đi!- Hắn vẫn ngồi trên yên sau, 2 tay chống trên yên trước.
– Tự mua đi, tối hôm qua đến giờ anh quấy rầy tôi chưa đủ hay sao?- Tôi mệt mỏi nói.
– Vậy nhà cô có món gì ăn liền không?
– Mì gói! Ăn không?- Tôi kéo cửa vào, hắn cũng dắt xe theo sau.
– Là món gì?- Hắn hỏi.
– Anh giả vờ à?- Tôi khoanh tay khinh khỉnh, trời, mì cũng không biết là sao?
– Hắn bị điên nên chị phải tiêm thuốc an thần cho hắn!- Tôi đẩy tay nó để đi vào nhà!
– Ừ, rồi anh đến đây làm gì?- Nó nhìn hắn.
– Ăn sáng!- Hắn cũng thản nhiên đi vào nhà, đẩy tay nó như tôi vừa làm. Nó cũng mệt với tên điên này hay sao mà không đáp trả gì hết, lấy chiếc xe đạp đi khỏi nhà.
- Ngồi đó, chờ tôi đem mì dâng tới họng! Biết ăn mì bò viên mà sao không biết mì gói?- Tôi chỉ tay vào sô pha. Hắn ngồi xuống, bấm chiếc điện thoại:
– Chẳng lẽ không? Chỉ là muốn vào nhà, ăn thật nhanh gọn thôi!
– Đồ cáo già!- Tôi giơ tay dứ dứ trên đầu hắn rồi mới đi vào bếp.
……………………………………………………………………………………………….
Thiên Ân đúng là đồ ngốc nghếch khi không nhận ra nụ hôn tối qua của hắn rất tỉnh táo. Hắn bấm vào facebook upload 1 tấm ảnh, à, đây là nick ảo hắn vừa tạo. Hắn cũng quên béng việc phải làm khi khởi quay phim. Nick ảo này, hắn toàn kết bạn với nhà báo, phóng viên. Mục đích gì kia?
Chưa đầy 5 phút, cô ấy đi ra với 2 tô mì trên tay. Hắn đón lấy 1 tô rồi so so đôi đũa. Hắn chợt nhớ điều gì đó rồi cười:
– Cô có thích ăn nước mì bên trên rồi mới từ từ tận hưởng gói gia vị ở dưới hay không? Nếu để nó hòa tan thì cô có cho nó thẳng vào áo tôi như trà?
Ân nhíu mày, không hiểu câu nói của hắn cho lắm nhưng từ trà đã làm cho cô hiểu tất cả. Quả thật thì lúc đó cô không nói dối, cô chỉ uống lớp trà bên trên rồi mới ăn đường bên dưới nhưng khi nó hòa tan thì hơi khó uống chứ chẳng đến mức phun ra, có chăng là để đáp lễ với hắn thôi.
– Tôi không quái gở như anh!- Sau 1 hồi suy nghĩ, cô mới trả lời. Ngồi vào ghế đối diện hắn, cô cầm đũa lên ăn. Như thường lệ, cô mở ti vi xem tin tức.
” Đôi “tình nhân” Vị Yêu đạp xe đạp trên phố…” Cô nhìn hắn, trợn mắt rồi cấm đầu ăn tiếp cho khỏi phải nhìn thấy cái điệu bộ đáng xấu hổ của cô trên ti vi, hơn nữa, cô đang đeo mắt kính.
– Choa, lúc tôi cười đẹp đến thế sao?- Hắn đột nhiên vỗ đùi 1 cái, chỉ vào ti vi để châm chọc Ân. Cô ngẩng đầu lên:
– Đồ.biến.thái.không.đối.thủ!
– Lúc cô đạp xe nhìn khuôn mặt rất giống con hề, nhìn đi nào!- Hắn gõ đầu kia của đũa lên tô mì của cô, bắt buộc phải nhìn. Cô ta vừa quay đầu lại thì ti vi cũng đã chuyển sang tin khác…
*Phụt* Bao nhiêu mì đang nhồi nhét vào miệng chưa kịp tiêu hóa vào cổ họng đã nằm gọn trên mặt hắn.
” Dấu chấm hỏi về thành tích học tập của “Tuyết San”.” Sau đó là tấm hình cô quỳ gối giơ cặp lên trên đầu, vẻ mặt hậm hực. Hắn khổ sở gỡ từng cọng mình trên mặt + tóc xuống. Sao tin tức cánh nhà báo nhanh thế? Chưa đến 15p đã có trên ti vi. Ân bây giờ mới hiểu, lúc trước thì chẳng ai quan tâm nhưng sau khi nhận vai trong phim Vị Yêu thì mọi người sẽ chú ý cho nên hắn đợi dịp này mà tung lên. Cô nghiêng đầu, thở ra:
– Anh có cần ác với tôi thế không?
– Cô thì sao? Tôi chỉ trả đũa thôi mà!-Hắn ta giở bộ mặt ngây thơ rồi đi vào nhà tắm rửa mặt, hắn không thể để khuôn mặt này thêm 1 giây nào nữa, dơ bẩn quá đi mất.
– Tôi chỉ làm 1 mà anh lại làm 10 thế kia? Tại ai mà tôi bị phạt, tại ai mà tôi bị lên ti vi với tình huống xấu hổ thế kia?- Ân đứng lên giảy nảy, 1 lúc sau hắn mới trở ra với chiếc khăn trên đầu, lau khô tóc.
– Tôi nhất định sẽ đáp trả anh thích đáng!- Cô nhìn hắn bằng ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn nhún vai:
– Khiêu chiến sao? Tôi chấp nhận!
– Được thôi!- Ân ngồi phịch xuống ghế, tiếp tục ăn tô mì đang dang dở còn hắn thì bỏ lơ, tay vẫn nghịch cái iphone. Khoe iphone chăng? Tưởng cô không có chắc.
Sau khi ăn sáng xong, cả 2 phải bắt tay vào làm việc. Hắn dắt chiếc xe đạp ra khỏi cổng. Thiên Ân khóa cửa xong thì làm lơ, lướt qua hắn. Hắn gọi:
– Nè, lên xe đi. Tôi chở!
– Có nên tin không? Tốt vậy sao?- Cô đưa tay lên mặt làm vẻ cảm động.
– Không đi sao?- Hắn vỗ vỗ lên yên sau. 1 ý nghĩ bắn qua đầu Ân, con bé cười nham hiểm rồi leo lên yên xe:
– Okay, thank you!
Hắn chạy xe với vận tốc rất không đồng đều, đường rất rộng nhưng toàn chạy vào những vũng nước, ổ gà. Mỗi lần vấp ổ gà Ân đều ngã nhào vào lưng hắn. Cô tháo dây thun đang buộc trên tóc ra, bắt chéo. Lần này cũng vậy, hắn chạy vào ổ gà, khi ngã vào lưng hắn thì *Chóc*
– Aizzz. Cô làm gì đau vậy?
– Xin lỗi nhá, tôi ngã vào lưng anh hơi mạnh. Như anh thấy đó, đường thì nhiều xe, ổ gà thì chi chít, không có đường để chạy, tội anh ghê!
Đường hiện nay không có 1 chiếc xe lui vãn, chỉ có mỗi cái ổ gà bên đó. Hắn nhận ra hàm ý châm chọc mỉa mai cũng như nhận ra dây thun đã bắn vào hông mình. Hắn chạy yên hơn, có vậy chứ, Ân cười đắc ý. Đến siêu thị, đoàn làm phim cũng vừa tới. Chị biên kịch cười xòa:
– Lúc nãy thấy Ân chở Phong kia mà! Đổi vai rồi nhỉ? Có nên thêm vào cảnh hạnh phúc lúc cuối phim không đây?
– Là nam nhi cũng phải ga lăng chút chứ chị! Lúc nãy là do Ân một mực đòi chở em để giảm cân đấy ạ!
*Một mực đòi chở* nghe phát ói, cô bĩu môi:
– Em dắt xe vào chỗ đỗ nhé!
– Okay.- Hắn hơi ngạc nhiên vì cách xưng hô nhưng nghĩ lại thì cô ta cũng đang định lấy lòng thị chúng giống như hắn đây mà.
-Một lát thì hắn xe về nha tên quái gỡ!- Cô đạp chiếc nghe hắn 1 cái sau khi đã tháo cái yên trước, làm xì lốp xe cả 2 bánh, tháo dây sên khỏi ổ. Cô phủi tay đi vào, mình hơi nhẹ tay chăng?
……………………………………………………………………………………………….
Hôm nay cũng giống như hôm qua, cũng bị Nhi hot dog bắt nạt. Trời ơi, cách kịch bản gì mà cũ rích + thê lương thế kia. Tôi chờ cô chuyên viên make up lại cho mình rồi nhìn qua Nhi, cô ta đã make up từ khi nào rồi. Nhận thấy ánh mắt tôi nhìn cô ta, ả nhìn lại tôi. Tôi tỏ 1 thái độ rất là đáng yêu là mút chuột. Như tôi đoán, cô ta lồng lộn lên đạp chiếc ghế đang ngồi túm lấy áo tôi. Tôi hoảng hốt:
– Nhi ơi, có chuyện gì vậy?
– Mày còn hỏi gì nữa hả? Mày đang chọc tức tao đúng không?
Mọi người trong đoàn phim tiến đến căn ngăn, 1 số phóng viên gần đó đã bắt được hơi. Hôm qua cô ta đánh tôi tôi chưa dám đáp trả bằng thể xác nhưng mà, tôi sẽ đáp trả bằng tinh thần. Hắn tiến về phía tôi nói khẽ qua tai:
– Diễn cũng hay lắm!
– Giống anh thôi!- Tôi cũng cười lại. Tôi xoay xoay tóc mình nhìn cô ta, ả có vẻ bức xúc lắm, giống tôi hôm qua thôi!
- Em và Phong thay thử cái áo này xem vừa không nha, nếu không vừa thì chị sẽ đổi size lại!- Chị đưa cho tôi 2 cái áo màu trắng, chữ đen khá đơn giản nhưng font chữ slogan ” You are my.” rất đẹp.
– Cặp áo đẹp thật nha!- Tôi cầm chiếc áo lên ướm vào mình.
– Thì để thắng cá cược phải biết chi chứ!- Hắn cũng cầm chiếc áo lên nhưng thái độ lại trái ngược tôi. Tôi bĩu môi:
– Nội dung chán òm… Muốn kiss thì nói ra, nhận được tiền của lũ bạn thì chia cho Tuyết San 1 nửa, thế là vẹn cả đôi đường…
– Nói như cô thì quay phim này làm gì?- Hắn chép miệng. Tôi vào nhà vệ sinh thay chiếc áo ra. Chiếc áo hơi quá cỡ với tôi dù nó đã là size S. Chẳng bù với hắn, rất đẹp, vừa khít. Mọi người quay lại nhìn 2 nhân vật chính. Cô chuyên viên trang điểm cho tôi giơ tay số 1:
– 2 người đẹp đôi lắm đó, chụp 1 tấm nha!
– Thô..- Được.- Hắn kéo vai tôi vào ngực hắn rồi giơ tay chữ V. Tôi đành nhoẻn miệng cười để mọi người chụp cho xong tấm ảnh. Dù tôi đã có ý định nói thôi.
Thảo Nhi thấy vậy càng tức giận, chắc cô ta đang kiềm chế rồi đến khi *lên thớt* thì bắt nạt cho thật, cho mạnh, cho con Ân này chừa. Hố hố, đừng xem thường con nhỏ này, 1 chiêu thì sử dụng 1 lần thôi chứ. Xem tôi đối phó với cô thế nào!
Chương 11: Cô gái của quá khứ…
Tôi nhận ra cô gái ấy là cô gái trong khung hình của hắn. Chắc có lẽ là Như. Tôi nghe tim mình khẽ nấc lên nghẹn ngào.
…………………………………………………………………………………………………..
– Hôm nay cảnh của tôi rất ít, chắc chỉ ở cuối ngày. Còn lại là của Quang Khánh và cô. Không biết, hắn ta làm gì mà chưa đến…- Hắn khoanh tay trước ngực ngồi cạnh tôi.
– Thì tôi ra diễn trước, có sao đâu!
– Đừng có bênh vực hắn ta.- Hắn lườm tôi muốn cháy mặt. Tôi nhún vai.
– Ân, ra đi em!- Chị biên kịch gọi tôi.
Cảnh quay này cũng khá đơn giản đó là tình cờ gặp anh chàng hàng xóm cũ chuyển về đây để học. Anh ta có tình cảm đơn phương với San, cô ấy cũng cởi mở nói chuyện vui vẻ. Tôi gật đầu tỏ ra đã hiểu lời đạo diễn rồi vào cuộc.
Khuôn mặt tôi trở về vẻ tĩnh mặc của San, tôi không còn là tôi nữa. Tôi cầm 1 vài món hàng gần đó xem xem rồi cho vào giỏ. Cái điệu này anh hàng xóm không xuất hiện chắc tôi phải mua hết siêu thị. Quang Khánh bước vào siêu thị lấy chiếc xe đẩy rồi hòa vào cảnh quay với tôi, khác với vẻ lạnh lùng khi vừa đặt chân vào, anh nhanh chóng thay đổi thái độ. Anh mỉm cười:
– Tuyết San!
Tôi quay đầu lại nhìn, ánh mắt có ngạc nhiên đôi chút rồi mỉm cười:
– Anh Minh… Sao anh ở đây?
– À, anh đã chuyển đến đây để học hết cấp 3 rồi học đại học tại đây luôn.
– Vậy sao? Rất vui khi gặp lại anh!- Đạo diễn nhắc nhở tôi cười nên tôi nhìn vào mắt Khánh cười tươi vẻ hiền lành.
– Nụ cười của em vẫn đẹp như thế!
– Thật sao? Em không biết đấy.- Này hình như không có trong kịch bản thì phải, tôi đành tung hứng 1 lời thoại.
– Cắt, Khánh à, hình như câu thoại này không có…
– Nhưng tôi thấy cảnh này 2 người đóng rất đạt, cứ vậy đi!- Chị biên kịch vỗ vai đạo diễn. Tôi nhìn anh ta:
– Sao anh nghĩ ra câu thoại hay thế?
– Sự thật thôi… nhưng chữ vẫn thì thêm vào.- Anh nhoẻn miệng cười, nụ cười của anh cũng rất đẹp, rất nam tính và cuốn hút trái ngược vẻ đẹp thân thiện, yêu nghiệt của Phong. Nhắc đến hắn mới nhớ, hắn đang lườm tôi cháy mắt. Tôi cũng nhìn lại không hiểu. Đạo diễn bảo quay lại tiếp tục nên tôi hoàn thành tiếp vai diễn của mình.
Cảnh tiếp theo… là tôi bị đánh tập thể, ôi trời, tôi điên mất. Cũng may, cô ta không phải là 1 trong số đó. Hắn sẽ giải cứu tôi. Lúc nào cũng xuất hiện như người hùng ấy nhỉ! Và bỏ qua phân đoạn diễn này đi, cho đến khi hắn xuất hiện thì tôi đã bị tởn bầm dập.
Tôi nằm dài ra trên ghế, không ngờ đồng minh của cô ta ra tay cũng không kém, chỉ bị đánh khoảng 10 giây vậy mà tay chân tôi sưng đỏ, cũng may khuôn mặt không sao. Tôi nằm thừ người ra đó, hôm nay tôi chỉ có 2 cảnh này thôi, chắc phải về sớm tịnh dưỡng. Tôi đứng dậy xách ba lô của mình chuẩn bị ra về. Hắn chặn tay lại:
– Chút xíu xách đồ đạc về nhà cho tôi…
Tôi đảo mắt, nếu lúc này tôi còn ở lại, đem đồ đạc về cho hắn, khi hắn thấy chiếc xe đạp của hắn ra nông nổi như thế thì có lẽ tôi sẽ bị trút giận lên đầu. Tôi nhìn hắn:
– Đưa đây, tôi bắt taxi đưa về trước. Hôm nay tôi phải đi thăm ba mẹ.
– Cũng được. Đống kia!
Tôi đưa mắt nhìn theo hướng tay của hắn, đống của hắn là 1 núi. Đúng là khổ sai mà, quay phim trong siêu thị thì hắn gom hết siêu thị hay sao ấy. Hắn nhếch mép:
– Nè, mọi người đều rất rất bận, cho nên đừng nhờ ai hết!
– Vậy sao?- Tôi đảo mắt nhìn quanh, có rồi, trợ lý đạo diễn. Anh chàng ục ịch đeo kính cận. Tôi phải biết tận dụng nụ cười và ánh mắt của mình. Haha.
– Anh gì ơi!- Tôi vẫy vẫy tay. Anh ta quay sang nhìn tôi, rồi chỉ vào mặt mình để khẳng định xem người tôi gọi có phải anh ta không. Tôi gật đầu cười:
– Em nhờ anh tí nhá!- Tôi đi về hướng anh ta, lè lưỡi trêu hắn 1 cái. Hắn nhìn tôi, tỏ vẻ trời ơi. Tôi nở nụ cười tít mắt trước mặt anh ta rồi chỉ vào đồng hàng hóa của hắn:
– Anh có thể mang cái này ra taxi giúp em không? 1 mình em thì mang không hết!
– Được…được chứ.- Anh nhìn tôi vui vẻ rồi nhanh chóng bê đống hàng. Tôi lấy ngón tay cái đẩy ra mũi nhìn hắn:
– Được chứ?
– Sao bộ phim này không bắt buộc cô đeo mắt kính chứ?- Hắn ta khoanh tay trước ngực. Tôi nhảy chân sáo theo anh chàng kia.
Sau khi anh ta vào ra cũng hơn 6 lần thì hàng hóa đã được chuyển hết. Tôi gật đầu:
– Cảm ơn anh nhé!- Anh ta bảo tôi mai mốt có việc gì cần nhờ thì bảo anh ấy. Tôi có giá đến vậy sao? Tôi bảo người tài xế chở đến địa chỉ nhà hắn.
10p sau thì đến, tôi lại nhìn đồng hàng hóa trước cổng nhà hắn, làm sao để di chuyển vào đây? Tôi nên bê từng thùng? Vóc dáng bé nhỏ cũng là 1 khiếm khuyết. Tôi chép miệng 1 cái rồi bê thùng mì gói bên trên, hắn thích mì gói hay là thích tôi khuân vác đây. Tôi nhấn chuông, không phải cô người làm hôm qua mà là 1 cô gái xinh đẹp, vặc chiếc váy voan hoa. Tôi nhận ra cô gái ấy là cô gái trong khung hình của hắn. Chắc có lẽ là Như. Tôi nghe tim mình khẽ nấc lên nghẹn ngào. Cô ta hỏi:
– Chị là ai?
– Tôi là trợ lý của Phong, tôi đem hàng hóa theo lời anh ta vào nhà.
– Chị để đó đi, em sẽ gọi người mang vào. Anh ấy mua gì mà nhiều thế nhỉ?- Không chỉ xinh đẹp mà giọng nói cũng rất đáng yêu, dịu dàng. Sao mẫu người của hắn lại trái ngược với tôi hoàn toàn vậy. Người ta 3 vòng điện nước đầu đủ, đâu kẹp lép như tôi. Ăn nói thì nhẹ nhàng chứ đâu có thô lỗ xấc xược như tôi. Tôi bĩu môi rồi nói:
– Vậy tôi về trước nhà. Bye.
– Cảm ơn chị nhé!- Cô ấy mỉm cười, trời đất ơi, tôi là con gái mà còn muốn mê chết lên chết xuống huống chi là hắn. Tôi lại không muốn bắt taxi mà đi bộ về. Tôi nhảy lò cò vào những ô gạch trên vỉa hè, trò này làm tôi đỡ chán khi đi 1 mình. Đi cũng được 1 quãng xa thì có chiếc xe bốn bánh đen đỗ kịt trước tôi. Người trong đó hạ kính xuống, là Quang Khánh, tôi nhe răng cười:
– Chào anh!
– Đi chung không?
– Anh đi hướng ngược lại kia mà, không cần đâu!- Tôi xua tay.
– Tôi tìm cô mà.
– Hả?- Tôi có chút khó hiểu nhưng vẫn lên xe. Lên xe rồi tôi mới hỏi:
– Có chuyện gì vậy ạ?
– Chỉ muốn tìm hiểu thêm về cô thôi.- Anh ta nhìn tôi. Tôi nhíu mày:
– Em thì có gì để tìm hiểu chứ?
- Chỉ là muốn tôi muốn tranh giành những thứ Phong có và không muốn hắn có được.- Anh nhắm mắt, đầu tựa vào ghế.
– Có?- Tôi hỏi lại.
– Hắn có Như, người con gái tôi yêu! Và giờ tôi không muốn hắn có được cô bởi vì tôi biết, hắn đã có tình cảm với cô.
– Anh thôi đi, tôi vừa gặp Như ở nhà hắn. Nếu anh muốn tranh giành thì hãy nói với Như những lời này. Tôi và hắn chẳng thân thích gì cả mà còn rất rất ghét nhau.- Tôi nói xong thì mặt xìu xuống, anh ta nhìn tôi:
– Như đã về?
– Tôi không biết cô ấy đi đâu nhưng tôi chắc chắn mình đã nhìn thấy cô ấy 15p trước. Anh cho tôi xuống xe đi, tôi muốn đi bộ. Trong xe ngột ngạt quá!
Anh ta suy nghĩ gì đó rồi kêu người tài xế dừng lại. Tôi phóng xuống đi bộ, lại 1 lần nữa lẻ loi. Tự nhiên tôi thấy buồn quá đi mất. Sắp khóc mất thôi, mà cũng lạ, có gì đáng buồn kia chứ?
……………………………………………………………………………………………….
Phong bấm chuông cửa, chiếc xe đạp đã bị anh quẳng lại 1 xó trong siêu thị không thèm lấy về. Tưởng làm khó hắn được sao? Như ra mở, mỉm cười nhìn hắn:
– Anh!
Hắn ngạc nhiên thì cô rồi chạy vào ôm chầm lấy cô ấy sau khoảng thời gian dài xa cách. Hắn hỏi:
– Em về sao không báo cho anh?
– À, em muốn cho anh sự bất ngờ.- Cô ấy mỉm cười rồi đi vào trong. Hắn ngồi trên ghế sô pha, đối diện cô:
– Chân em lành hẳn chưa?
– Như anh thấy nè!- Cô nhướn mày. Hắn cười tươi roi rói, ít ra lòng hắn nhẹ nhõm hẳn. Có điện thoại, hắn nghe máy:
– Chiều nay hủy cảnh quay sao? Báo cho Thiên Ân? okay.- Anh thả điện thoại lên bàn rồi đi vào bếp.- Đồ anh mua nhiều thế sao?
– Anh còn hỏi, trợ lý của anh nhỏ nhắn thế kia mà sao anh ác thế?- Cô cầm chiếc điện thoại lên mở khóa. Màn hình chính là hình của hắn và cô trợ lý ban nãy mặc áo đôi. Cô cười:
– Ít cô gái nào được lên làm hình nền của anh lắm nha!
– Thì có em thôi?- Hắn đưa cô chai nước cam ép.
– Cô này này!- Cô lắc lắc chiếc điện thoại của hắn.
– Con nhỏ sao chổi ấy mà.- Hắn nhếch mép.
– Dạo này anh vui vẻ và nói nhiều hơn trước, chắc là tìm thấy tình đầu của mình rồi!- Cô gõ gõ tay lên bàn.
– Không. Anh không nghĩ thế.- Hắn vuốt tóc rồi ngã người vào ghế sô pha.
Chương 12: 2 con người đồng cảm. . .
- Ừm… Sao nhỉ???- Ân ngước khuôn mặt say mèm lên nhìn anh cười ngô nghê. Khánh nhìn cô gái này, giả vờ cứng rắn sao?
………………………………………………………………………………………………..
Như nằm trên giường bấm điện thoại, Phong đi vào:
-Em ở đây nhé! Anh đi công chuyện.
– Anh đi tìm cô Sao Chổi gì của mình chứ gì? Anh đi đi, tí nữa em đến thăm ba…- Nghe đến đây, đột nhiên hắn tối sầm mặt, vẻ không còn vui nữa:
– Em không nên…
– Anh nghĩ thoáng 1 chút đi! Ba đã gọi em về… Em cũng nhớ ba lắm…- Như buông điện thoại cười với hắn. Hắn có chút không đồng ý nhưng rồi cũng gật đầu, ông ấy chắc không dám làm gì con bé đâu.
Hắn đi bộ vào con hẻm nhà Ân, ấn chuông. Bảo ra mở. Hắn cười:
– Dạo này cậu ít lên phim trường nhỉ?
– Chị đi thăm ba mẹ rồi, lúc nãy chị biên kịch có báo không phải quay phim nên chắc tối mới về…
– Sao biết tôi tìm cô ta?- Hắn xoa cằm.
– Bám lấy chị tôi như thế còn bảo không? Anh.thích.chị.tôi.rồi. Đúng không?- Bảo khoanh tay.
– Thì sao?- Hắn nhếch mép.
– Dù chị ấy có thích anh đi chăng nữa thì tình cảm của cả 2 sẽ không có kết quả.
– Sao cậu chắc chắn như vậy?- Hắn khoanh tay trước ngực.
– Rồi sẽ biết.- Bảo đi vào trong bỏ lại hắn ngoài cửa. Hắn đi dọc con đường ngược lại để về thì chạm mặt Ân. Cô xoay người đi như muốn tránh mặt. Hắn cầm tay cô lại:
– Không đi thăm ba mẹ sao?
– Hôm nay không phải chủ nhật nên không thể ở lâu cho nên không đến. Tìm tôi có gì không?- Cô cúi đầu không nhìn hắn. Hắn nói:
– Hôm nay cô hơi lạ!
– Nhìn đi, có khác chút nào không?- Cô ngước mặt lên chỉ vào khuôn mặt mình.
– Ăn gì không?- Hắn lảng sang chuyện khác.
– Không đói! Sao anh không ở nhà với Như mà đến đây chứ?- Cô liếc hắn.
– Đi thăm ba rồi.
– Thì ra… vậy mới bò sang đây đúng không? Muốn trả đũa tôi gì nữa đây?- Cô nhăn mặt.
– Cô bị gì vậy? Khùng à?- Hắn vỗ vào trán cô 1 cái rõ đau. Ân xoa xoa trán rồi đẩy hắn:
– Khùng từ trong bụng mẹ! Tôi không đôi co với anh nữa. Anh đứng ở đây 1 lúc nữa tôi gọi phóng viên đến đó!- Ân chạy vào nhà rồi đóng cổng, cô mất dạng. Hắn vò tóc, con nhỏ sao chổi hôm nay rất lạ.
Tôi đưa mắt nhìn qua cửa sổ phòng mình, hắn đi khỏi rồi tôi mới đi xuống. Chán quá đi mất, AAAAAAAAAAAA. Tôi xỏ chân qua đôi giày búp bê rồi đi dạo, định ra siêu thị mua ít đồ luôn. Sao hắn cứ đi tìm tôi mãi vậy? Tôi thật sự là không muốn đấu đá hay đấu khẩu với hắn nữa rồi. Đèn xanh rồi, tôi đi qua. 1 cánh tay kéo tôi lại.
– Cô điên à? Đèn đỏ mà sang đường là sao?- Tôi quay đầu lại ngước lên nhìn, là hắn. Trời ơi, sao cứ vây lấy tôi vậy? Tôi giằng tay ra rồi nhắm mắt băng qua đường. Hắn muốn đuổi theo nhưng những chiếc xe đã chau đầu vào nhau do tôi đi qua ban nãy. Tôi chạy 1 quãng xa rồi ngồi lên vỉa hè thở hồng hộc. Có ai đó đi đến. ngồi cạnh tôi. Chúa ơi, hy vọng không phải là bóng ma của hắn. Tôi nhìn người bên cạnh, Ô mai chúa, không phải hắn, là Quang Khánh. Mà có khác gì nhau đâu chứ?
- Đang buồn bực?- Anh hỏi tôi, tôi chép miệng:
– Không hề.
– Cô nói dối.- Anh ta nhìn vào mắt tôi, sao ai cũng thích chống đối tôi thế này?
– Thì sao?
– Đi uống rượu không?- Anh nhìn vào khoảng trời xa xăm phía trước.
– Không…- Tôi lắc đầu rồi định đứng dậy đi.
– Vậy thì ngồi uống nước ép.- Anh ta đứng dậy lôi tôi đi xồng xộc. Tôi cũng tò mò muốn biết anh đưa tôi đến đâu nên đi theo.
………………………………………………………………………………………………
Ân đứng trước cửa của 1 quán bar, cô thật sự muốn bỏ về. Con gái ai lại đến những nơi hư hỏng như thế này chứ? Nhưng đến đây không, không vào thì hơi phí.
– Quán bar của tôi. Thứ nhất, không có báo chí phóng viên. Thứ 2, không có Nam Phong. Thứ 3, không làm gì cô đâu!
– Ai sợ ai chứ? Vào thì vào.- Ân đẩy cửa vào, tiếng nhạc vỗ ầm ầm, người này nhảy, người kia uống rượu, đủ thể loại. Giờ mới mở rộng tầm mắt. Khánh đưa cô đến căn phòng trong góc quán. 1 lát sau, có 1 nhân viên đem 1 ly cocktail và 1 chai rượu đến. Ân cầm ly cocktail đưa lên miệng nếm thử, ừm, vừa ngọt vừa ngon, có mùi nồng nồng của rượu nhưng không đắng và chát. Khánh cũng đưa chai rượu lên miệng uống như nước lã. Anh nói:
– Tôi và cô chơi trò chơi nói thật, kéo búa nhé!
– Được thôi.- Cô cười rồi vò vò cổ tay.
– 1…2…3…
Khánh ra cây kéo, còn cô ra búa. Cô ngửa đầu lên trời cười ha hả, chắc phải hỏi anh 1 số chuyện thầm kín mới được.
– Anh có làm chuyện gì mà không ai biết chưa?
– Có. 1 đứa con gái ngốc nghếch.
– Ai vậy?- Ân tò mò muốn biết.
– Kéo búa tiếp tục đi, chỉ được hỏi 1 câu!
Ân đưa ly cocktail lên miệng uống sạch rồi gọi thêm vài ly nữa.
-1…2…3…
Lần này cô ra giấy, còn anh ta ra kéo. Khánh hỏi:
– Cô thích hắn, Nam Phong. Đúng vậy không?
– Tôi…không biết.- Đây là câu trả lời thật sự của cô. Rất nửa vời, nhưng cũng giống tình trạng của cô, cô vừa thấy vui vui khi có hắn, cô vừa thấy rất rất ghét hắn. Sao đây?
– Vậy là có.- Khánh đưa chai rượu lên miệng uống.
– Rượu có ngon không?- Cô hỏi.
– Ngon, quên đi được chuyện buồn, thấy tâm hồn thư thả.- Anh đáp.
– Cho tôi 1 chai đi.- Cô ủ rủ.
– Nãy giờ uống cocktail gần say rồi còn muốn uống rượu?
– Chẳng phải anh nói quên được chuyện buồn hay sao?- Cô hỏi ngược lại.
– Đúng như tôi nói ban nãy mà, cô có chuyện buồn.- Anh ta cười.
– Đúng, đúng!- Cô gật đầu rồi cầm chai rượu vừa mới đem đến lặp lại động tác như anh, tu ừng ực. Rượu vừa vào cổ họng thì lặp tức có cảm giác nóng nóng, chát chát và cay xè. Không ngon nhưng nó rất…ấm thân người.
– Cô buồn vì Như về đúng không?
– Ừm… Sao nhỉ???- Ân ngước khuôn mặt say mèm lên nhìn anh cười ngô nghê. Khánh nhìn cô gái này, giả vờ cứng rắn sao?- Không hề, Như là 1 cô gái rất đáng yêu, khác với hắn. Hắn không xứng với cô ấy về mặt tính tình đâu!
- Đúng!- Anh gật đầu xác nhận, khi nhìn lại thì cô đã uống vơi nửa chai rượu mạnh, thảo nào cơ thể có phần ẻo lả sang bên này bên kia.
– Anh có dám đứng trước 1 chiếc xe của ai đó mà nhảy múa, hét lên những lời mình muốn nói hay không?
– Không. Cô dám chắc?
– Dĩ nhiên rồi. Đây, đi,đi nào!- Cô đứng dậy, dáng đi siêu vẹo. Dáng người lã lước dẫn trước anh. Khánh cũng đi theo. Đến nhà xe, cô chạy đến trước 1 chiếc xe ô tô đen, có lẽ đã nhìn thấy ở đâu rồi nhưng cô không nhớ ra, hơn nữa, đầu óc bây giờ sao còn nhớ gì nữa?
*Cốc, cốc* Cô gõ kính người trong xe, giọng nhừa nhựa:
– Chào anh! Bây giờ tôi sẽ nhảy trước kính xe này do cá cược với bạn và nói ra những lời mình muốn nói, mạn phép nha!
*Chú vịt con, đi chơi không hỏi mẹ. Mải chơi quá, tối cũng không về nhà. Ôi chú thật là hư… Chú vịt con…*- Ân vừa nhảy làm điệu bộ của 1 chú vịt làm Khánh phì cười. Hết bài hát, Ân chau mày, mắt như sắp khóc:
– Trương Nam Phong, hắn ta là 1 người đáng ghét… Huhu… hắn ta là 1 tên xấu tính, khó ưa. Nhưng mỗi khi gần hắn là tim ta lại đập liên hồi, hắn là cái thá gì cơ chứ? Huhu…
Quang Khánh ngạc nhiên nhìn cô ấy, vừa cười ban nãy giờ thì khóc òa như 1 đứa trẻ. Người trong xe mở cửa xe, là Nam Phong. Cũng chẳng có gì là lạ vì anh đã biết cậu theo dõi rất lâu rồi. Hắn nhìn Khánh rồi kéo tay Ân, cô ta vẫn đang khóc.
– Buông ra!- Khánh kéo tay cô lại, ra lệnh cho Phong. Hắn cười:
– Anh không nghe thấy gì sao? Tim cô ấy đập vì tôi.
– Thì sao?- Khánh giật tay mạnh 1 cái, Ân ngẩng khuôn mặt tèm lem nước mắt lên rồi giằng tay ra khỏi 2 người:
– Tôi đi về đây, tôi buồn ngủ lắm rồi!
– Sao chổi, cô điên à?- Hắn nắm tay lại, Ân xoay đầu nhìn, rồi đi tiếp. Khánh cười:
– Tôi cho cậu cái quyền đưa cô ấy về nhưng tôi nghĩ… tôi mới là người làm cô ấy đau lòng.
– Anh dám…- Hắn liếc anh không cái thật béng.
– Ưm… nóng quá đi mất!- Ân cởi chiếc áo khoác ngoài ra, hắn hoảng hồn kéo lại rồi lôi vào trong xe. Ân vừa ngã lưng vào xe đã ngủ ngay. Khánh quay đầu về quán bar.
Hắn mở máy lạnh mức thấp nhất cho Ân. Hắn cầm điện thoại trong tay, tiếng điện thoại phát ra:
– Chú vịt con, đi chơi không hỏi mẹ. Mải chơi quá, tối cũng không về nhà. Ôi chú thật là hư…