- Cuộc đời tôi làm diễn viên phụ chán rồi, tôi sẽ cho Trương Nam Phong, là YOU đấy, sáng mắt chẳng cần uống thuốc bổ.
…………………………………………………………………………………………………..
Sau khi hắn đi, tôi thấy thật nhẹ nhõm nhưng cũng có chút buồn buồn, chắc là chẳng ai chọc phá và… nó giống như cơn mơ. Sao nhỉ? 1 chút ghét, 1 chút hâm mộ chăng? Tôi vào phòng Thuận Bảo lục ra cặp kính sát tròng đeo vào. Đôi mắt tôi giống mẹ. Mẹ tôi từng là 1 diễn viên nổi tiếng, bà rất xinh đẹp. Bảo được thừa hưởng tất cả tài năng và vẻ đẹp của mẹ. Ganh tỵ thật! Tuy nhiên, mắt của nó không được giống mẹ lắm, chắc chỉ có tôi giống. Mẹ tôi có đôi mắt bất cứ ai nhìn vào cũng có thể bị hút hồn. Đôi mắt mẹ khá trầm buồn, tuy vậy, nụ cười của mẹ lại tạo cảm giác người ta thoải mái. Mẹ tôi rất hiền nữa. Tóm lại, mẹ tôi là nhất. Ba tôi thì sao nhỉ? Từng là vệ sĩ của mẹ tôi. Chuyện tình này cũng lâm li bi đát gớm. Tôi nhìn ánh mắt mình trong gương, tôi chưa từng biết tôi xinh đẹp đến vậy, tôi giống mẹ y đúc, có cái là không hiền như mẹ. Thuận Bảo về vào phòng ngả lưng xuống, tay gác trán nhìn tôi:
– Chẳng phải chị nói chị muốn xấu xí sao?
– Ừm… Nhưng chị định đi casting vai Tuyết San trong Vị Yêu sắp tới. Diễn bằng ánh mắt thôi mà!- Tôi nhìn nó bằng ánh mắt khiêu khích.
– Kh… tùy chị.- Nó buông lỏng câu nói rồi lấy chiếc điện thoại của mình ra xem tin tức.
– Phong đi rồi đó!- Tôi nói.
– Cách đây 3 tiếng vừa gặp tại phim trường.- Nó đáp.
– Chưa khỏi hẳn vẫn làm việc sao? Hắn khỏe nhỉ?- Tôi xoa cằm.
– Đừng quan tâm chuyện bao đồng.
Tôi chép miệng đi lên gác. Cảnh tượng đầu tiên tôi nhìn thấy khiến tôi phát hoảng là… giấy vệ sinh giăng đầy từ giường đến ghế, đến bàn học, đến… quyển nhật ký mở toan ra. Tôi gần như khóc không thành tiếng. Gậy ông đập lưng ông, hôm qua tôi giấu giấy vệ sinh trong hộc bàn. Hắn, hắn… Aizzzz… Tôi chỉ còn biết dọn dẹp mà thôi, hắn ta cũng thật cao thâm mà tôi không biết. Thuận Bảo gọi với lên:
– Có báo title là Nam Phong thân mật với cô gái lạ, người trong hình là chị đó, rõ mặt. Làm thế nào mà…
Tôi chạy với vận tốc ánh sáng xuống cần chiếc điện thoại của nó. Tôi méo mặt, tụi con gái trong fc hay trong lớp đều không thích chuyện này. Ai đã làm nó vậy chứ? Tôi trợn mắt, mặt tái xanh, lúc nãy có tiếng chụp hình lẫn vỗ tay. Chắc là họ chứ chẳng ai. Bảo nhìn tôi:
– Sẽ liên quan đến em nữa, vì ai chẳng biết em là em song sinh của chị…
– Cho chị yên 1 chút đi… tại sao chị chẳng thấy paparazzi săn đón em mà chỉ săn đón hắn?
– Em sống yên ắng, không phải sao? Với lại, nam chính như Phong hay Khánh mới có sức hút. Em thì chỉ là hot boy dưới lốp diễn viên.- Nó thản nhiên nói.- Có bài báo thanh minh ngay. Tên này lắm trò…
Tôi giật điện thoại của em mình thì liếc nay được chữ trợ lý mới. Thảo nào mà hắn nói sẽ gặp tôi dài dài. Đối với những chuyện này Bảo rất nhạy cảm. Chắc nó sẽ mắng tôi 1 trận té tát. Tôi quay đầu nhìn nó, nó nhếch mép:
– Đừng nhìn em như thế!
– Không có ý định gì sao?- Tôi mở to mắt nhìn nó.
– Không.- Nó nằm dài ra giường rồi bấm điện thoại tiếp tục. May thật, tôi bĩu môi. Nhưng tôi có thể sống trong môi trường toàn fan cuồng sao đây?
……………………………………………………………………………………………….
– Sao em lặng mất tâm 2 ngày nay?- 1 cô gái mang kính cận gọng hồng khoanh tay nhìn hắn. Hắn ngã lưng trên ghế sô pha trong phòng làm việc của công ty.
– Em bị giang hồ thanh lý.- Hắn khép hờ mắt.
– Thật? Hay là đánh nhau?- Cô ta đưa chân đạp vào người hắn.
– Không tin thì thôi. Nói hoài, nhức đầu.- Hắn mở mắt liếc cô ấy. Cô ấy cũng liếc lại, hỏi:
– Nhỏ mà em bảo là trợ lý mới là ai?
– Chị Thuận Bảo. Chị còn lải nhải, thay thật.- Hắn răn đe, khuôn mặt hầm hầm.
– Được, chị phải giải quyết tin đồn tình ái với Thảo Nhi giúp em.- Cô ta vừa quay đầu ra cửa thì Nhi đẩy cửa vào, vẻ mặt tức giận nhìn hắn:
– Trợ lý mới? Anh đùa với tôi à?
– Gì?- Đôi mắt hắn như dao nhọn chĩa thẳng vào cô ta. Cô ả khoanh tay:
– Tôi không thể tin, là con nhỏ xấu xí nhất trường đó ư?- Cô ả cười hắc ra giọng điệu hách dịch.
– Cô ấy đẹp hơn hẳn cô 100 bậc. Cô ấy sẽ giành giải nhất casting vai Tuyết San lần này!- Hắn nhắm mắt trả lời.
- Nè cô em gái, sao em lại tung scandal giả? Sự nghiệp của em có thể tiêu tan đó!- Cô trợ lý lúc nãy lên tiếng.
– Em gái ai? Tôi không sợ. Thân thế của Nam Phong cũng là 1 đề tài thú vị.- Cô ta khinh khỉnh nói. Lúc này hắn mở mắt ra:
– Chị Ngọc, ra ngoài đóng cửa cẩn thận giúp em!
Cô ta lui ra ngoài. Lúc này chỉ còn hắn và Nhi. *Rầm* Hắn đứng dậy đạp ngã cái bàn trước mặt. Nhi giật nảy người nhìn hắn. Phong nhếch mép:
– Đối với những đứa ngu xuẩn không cần đến thì chết đi là vừa… Cô dám tung tin không? 1 ông trùm áo đen có thể để yên cho cô phanh phui thân thế à? Cô thuê người viết báo còn chẳng ai dám viết cơ mà. Hăm dọa tôi sao?
Giọng điệu lạnh lùng của hắn làm cô ngạc nhiên. Có lẽ bao lần quấy rối, cô chưa bao giờ nhắc đến thân thế nên chưa biết phản ứng của hắn ra sao. Cô ta không nói gì mà bỏ đi ra ngoài, đóng sầm cửa lại. Hắn ngồi xuống, xoa xoa cằm: ” Bọn con gái luôn luôn phiền phức, trừ em Như à!”
……………………………………………………………………………………………….
– A lô, anh điều tra Trịnh Thiên Ân giúp tôi. Càng nhanh càng tốt!- Nhi tắt máy, cô ta nhất định phải xem con nhỏ đó như thế nào mà muốn nhận vai chính phim Vị Yêu sắp tới.
- Tôi muốn dự thi làm diễn viên trong phim này.- Tôi đưa hồ sơ cho cô thư ký của công ty. Mọi người đến đăng ký khá đông. Ai cũng nhìn tôi bằng ánh mắt săm soi kì lạ. Có lẽ vì, họ không nghĩ 1 người xấu xí như thế lại đến đăng ký. Tôi đưa hồ sơ xong thì nhanh chóng lẻn về. Ngày mai chính thức sẽ thi tuyển, tôi nên chuẩn bị 1 tinh thần thật tốt. Thuận Bảo nhất định sẽ không cho nhưng tôi đã đăng ký mà không cho nó hay. Dự án này không có nó, thay vào đó là diễn viên Quang Khánh.
Tôi về nhà nằm dài trên giường, sáng mai lại phải tiếp tục đối mặt với nguy hiểm là lớp học. Giờ thì tôi chẳng muốn xem lại bài học tí nào, tôi đang rất mệt. Có ai nhấn chuông, tôi chạy xuống mở cửa. 1 người mặc áo vest đen đeo kính đen, thật sự rất giống người xã hội đen. Anh ta hỏi:
– Cô có phải tên Trịnh Thiên Ân không?
– Dạ đúng.- Tôi gật đầu.
– Nam Phong bảo tôi đến đón cô. Mời cô lên xe.- Anh ta cúi người giơ tay về cánh cửa xe ô tô. Tôi có chút nghi ngờ không chịu mở cổng, thấy vậy, anh ta bấm điện thoại đưa cho tôi. Bên đầu dây có giọng con trai, tôi nhận ra là giọng của hắn:
– Tôi biết thế nào cô cũng không chịu lên xe, lên xe đi, tôi có chuyện gấp muốn nói. Nếu không lên tôi cho fan đánh sập nhà cô.
Kể cả yêu cầu cũng đáng ghét thế là cùng. Tôi khóa cửa cẩn thận rồi lên xe với anh ta. Chẳng bao lâu, xe đỗ kịt trước công ti C&C. Công ty của hắn và cả Thuận Bảo. Tôi được anh ta hộ tống đến phòng hắn. Hắn đang ngồi trên chiếc ghế tựa, xoay lại nhìn tôi:
– Thay băng cho tôi đã rồi nói.
– Thay băng vs* à? Anh bị thì tự thay đi, mắc mớ gì kêu tôi đến thay hộ.- Tôi liếc hắn rồi cầm ly nước để trên bàn uống 1 hơi. Hắn cười:
– Tôi bảo cô thay băng vs* bao giờ? Ly nước có 2 viên thuốc sổ đó.- Hắn chằm chằm nhìn tôi. Tôi khịt mũi:
– Có chuyện gì tìm tôi?
– Như cô biết, tôi đã nói cô là trợ lý mới của mình. Cô sẽ làm thật, được nhận lương. Thấy sao?- Hắn nghênh mặt.
– Không, tôi không cần!- Tôi nằm trên chiếc ghế sô pha, tôi có vẻ tự nhiên như nhà của mình. Hắn nhếch mép:
– Không còn cách nào khác, tôi sẽ khiến cho Thuận Bảo không còn làm diễn viên được nữa!
– Anh dám…- Tôi tức muốn thắt tim lại, nhìn hắn. Hắn vẫn ung dung tự toại như không có gì. Mà dù sao, tôi cũng không mất mác gì, làm cũng được, vẹn cả đôi đường. Không, không, không thể ở cạnh bên 1 quả bom nổ chậm như vầy được. Tôi phải tự lo lắng cho mình trước, khi ở cạnh hắn thì chẳng khác nào đưa mồi cho hổ. Nhưng có thể thằng em tôi sẽ mất việc.
- Chị nhận đi!- Thằng em tôi đẩy cửa bước vào. Phong nhìn hắn gật đầu mỉm cười thỏa mãn. Tôi nhăn mặt nhìn Bảo. Nó không nói gì rồi đi ra. Hắn nhìn tôi trông chờ kết quả. Thôi được, dù sao Thiên Ân này cũng không thuộc dạng gà mờ mà để yên cho người khác bắt nạt mình. Tôi gật đầu đồng ý rồi định đẩy cửa ra về. Hắn đẩy hộp sơ cứu cho tôi:
– Thay băng đi. Tôi không cho ai biết về vết thương này trừ cô.
– Không thay, có tay tự làm.
– Trợ lý thì phải làm theo lời tôi nói chứ!
– Anh đang ép buộc người khác đó. – Hắn nhún vai tỏ vẻ ai quan tâm chứ, rồi nhìn cô:
– Thay đi, tôi sẽ không gọi cô là đồ sao chổi nữa!
– Anh muốn gọi như thế nào là tùy anh, sao phải nói cho tôi biết?
– Ân, thay cho nó đi. Nó chẳng cho ai đụng vào mình từ hôm qua đến giờ rồi.- Ngọc, trợ lý thật của hắn nãy giờ trong phòng có vách ngăn đã nghe rõ cuộc trò chuyện của tôi và hắn lên tiếng. Tôi nhăn mặt thì cô ấy thì cô ấy lại gật đầu. Tôi đành thay miếng băng trên lưng cho hắn. Vết thương hôm nay còn lớn hơn hôm qua, có lẽ do hắn vận động mạnh hay tức giận chuyện gì ghê gớm mà ra. Tôi an phận thay băng cho hắn xong thì chào tạm biệt chị Ngọc ra về, không quên để lại cái lườm cháy mặt cho hắn. Đi được tới cửa. Tôi quay lại đưa 2 tay vào mắt rồi chỉ về phía hắn:
– Cuộc đời tôi làm diễn viên phụ chán rồi, tôi sẽ cho Trương Nam Phong, là YOU đấy, sáng mắt chẳng cần uống thuốc bổ.
Hắn vò đầu cười lớn. Tôi ra về. Tôi nói được thì sẽ làm được. Cố lên, Thiên Ân!
……………………………………………………………………………………………….
– Thân thế của cô ta cũng thú vị không kém Nam Phong. Làm sao đây?- Nhi nhếch mép toan tính, cô ta đã muốn cái gì thì nhất định phải sở hữu cho bằng được, nếu không được thì tất nhiên phải biết đạp đổ.
Chương 6: Thử thách cần vượt qua. . .
- Em chấp nhận?- Tôi mở to mắt nhìn Bảo. Nó chỉ chép miệng:
– Em đã nói tùy chị rồi mà.
……………………………………………………………………………………………………………………………….
Người đàn ông mặc vest đen ngồi trên ghế, ngón tay khẽ ngõ nhẹ lên tay vịn. Phong ngồi đối diện, hắn khoanh tay trước ngực:
– Tôi lại dính líu đến những chuyện thanh toán của ông nữa rồi. Sao đây nhỉ?
– Tên cầm đầu vừa bị giết chết trong ngục, cảnh cáo, thế thôi.- Giọng người đàn ông trung niên lạnh nhạt. Hắn nhìn ông, đúng là ông trùm áo đen máu lạnh mà giang hồ nể phục. Hắn nhếch mép:
– Đừng giết nhiều người quá, vì có thể người tiếp theo là đứa con trai của ông!
– Con biết ta yêu con đến nhường nào kia mà. Sao ta có thể…
– Vậy với Như thì sao? Ông cũng từng nói yêu cơ mà?- Hắn cắt ngang lời nói của ông.
– Đôi chân nó đã lành lặn, nó sẽ về Việt Nam.- Ông đáp trả.
– Tốt. Tôi đi đây.- Hắn quay đầu bước đi khỏi căn nhà lạnh lẽo không bóng người con gái trong đó. Mẹ hắn đã qua đời từ rất lâu rồi. Hắn chỉ nhớ người mẹ mình thật đáng thương bởi sự ghẻ lạnh của cha hắn. Bà tự tử. Hắn đã cố dặn lòng, mọi lỗi lầm không phải do ông ấy nhưng mọi thứ lại bủa vây lấy hắn khiến hắn phải nhớ mãi câu nói: ” Người tiếp theo có thể là mày!” Điều đó khiến hắn không thể gần gũi với cha mình dù ông ấy rất yêu thương hắn và tìm mọi thứ thật tốt cho ước mơ, cuộc sống của hắn. Nhưng cuộc sống của hắn không đơn giản là sống cho 1 cậu diễn viên lớp 12, hắn sống cho mẹ hắn, cho những người đã bị cha hắn ra tay không thương tiếc. Hắn đã rất nhiều lần chịu những trận đòi nhừ tử của những người mình chưa từng quen biết, có lẽ do phước phần của cha mình, và sau những lần đó, người cầm đầu lại chết dần chết mòn trong ngục tối hay bị đánh đập đến chết. Tình thương của cha hắn đều đáng sợ. Hắn không hề muốn nhận tình thương đó.
Hắn đeo mắt kính, khẩu trang đi vào 1 quán cafe lớn rồi rẽ vào 1 căn phòng chỉ dành riêng cho mình, đặt laptop lên đùi bắt đầu xem những bản tin về mình trong hôm nay. Khẽ nâng ly cafe lên miệng uống. *Phụt* hắn phun toàn bộ số cafe trong miệng mình vào màn hình laptop. 1 vài bức hình lúc hắn mặc quần áo của nhỏ sao chổi đã bị tung lện mạng và là tin tức hot nhất của zingnews. Hắn tức xanh mặt không nói nên lời. Hắn gằn trong cổ họng:
– Trịnh Thiên Ân! Cô chết với tôi.
…………………………………………………………………………………………….
Tôi lê xác đến trường, mọi người xung quanh hôm nay nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ. Ngưỡng mộ có, đố kỵ có, tôi chỉ biết cúi đầu đi nhanh vào lớp. Thuận Bảo hôm nay phải lên phim trường nên không đi học. Tôi hoàn toàn lọt thỏm trong lớp. Thảo Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt là lạ, miệng nở nụ cười béng như dao rồi quay lên. Tiết toán đầu tiên, tôi thích tiết này nhất. Đơn giản vì thầy dạy những gì tôi đều hiểu hết, có thể nói , tôi cao điểm nhất lớp. Nhưng trong cái lớp này ai quan tâm chứ? Chắc chỉ có thầy và tôi. Bài tập thầy dặn về nhà tôi đã làm từ tuần trước, rất dễ nên không cần xem lại.
– Thiên Ân, đem vở lên cho thầy. Giải bài 12.1 đi.
– Dạ!- Tôi nhanh nhảu bước lên. Cầm phấn giải bài. Thầy lật lật vở tôi ra. Khuôn mặt thầy đột nhiên chuyển màu.Tôi giải bài sai chăng? Tôi nhìn thầy:
– Thưa thầy, bài của em…
– Đúng! Nhưng cho thầy tế nhị hỏi chút nhé?- Thầy khẽ đẩy gọng kính.
– Dạ…???- Tôi lo sợ.
– Thầy đã làm gì sai với em mà em lại viết thế này vào vở? Hơn nữa là sau bài tập về nhà, muốn gây chú ý với tôi hay ghét tôi đến thế?-Thầy chìa quyển vở lại cho tôi. Hy vọng những điều tôi nghĩ trong đầu không phải. Tay tôi run run nhìn vào dòng chữ. Thôi rồi, điều tôi lo sợ nhất đã đến. Hắn mê giấy vệ sinh đến nỗi vây khắp phòng tôi thì không có chuyện gì nhưng hắn bá đạo hơn tôi nghĩ. Dòng chữ nguệch ngoạc cao ngạo viết: ” Thầy Toán ư? Là 1 ông già dở hơi. Đầu hói, răng rụng gần hết. Sao không về hươu đi? Đi dạy không sợ xương khớp mục thành cám à? Tôi mà được làm hiệu trưởng thì người đầu tiên tôi đá đít ra khỏi trường là thầy đó. Chừa mặt tôi đi!”
Thầy đau lòng, còn tôi mếu máo nhìn thầy chối bay bẩy không phải mình viết. Tuy vậy, thầy cho tôi ra trước cửa quỳ gối, cầm chiếc cặp giơ lên đầu không được bỏ xuống cho đến khi thầy cho phép. Trước khi ra khỏi lớp, thầy hỏi nhỏ tôi:
– Thầy già thật sao?
– Kh…ông…không hề…- Tôi lắc đầu, mong câu trả lời sẽ làm thầy đôi ý. Nhưng không, thầy khẽ đáp:
– Dối lòng, ra quỳ gối nhanh đi.
Tôi tức nghẹn cam chịu. Tôi sẽ không buông tha cho hắn. *Tách* tiếng chụp hình vang lên, tôi nhìn về hướng phát ra âm thanh, hắn đang ngồi trên lan can cầu thang lắc đầu nhìn tôi:
– Cô dám tung hình của tôi mà không có sự cho phép?- Hắn nhìn tôi nhướn mày. Tôi khinh khỉnh:
– Sao nào?
– Tôi nên giữ tấm hình này…- Hắn lắc lắc chiếc iphone. Tôi thản nhiên:
– Tùy thôi… Up cũng chẳng ai quan tâm!- Tôi chu môi thách thức hắn.
– Vậy sao?- Hắn nhếch mép rồi phóng xuống lan can.- Thầy ơi, Thiên Ân không giơ cặp!
Nghe tiếng nói, thầy đi ra. Tôi nhanh chóng giơ cặp lên nhìn thầy cười giả lả. Thầy đẩy gọng kính cận. Tôi nghe tiếng ting mà rùng mình. Tôi chợt nhớ điều gì đó hạ cặp xuống lật những quyển khác ra. Quyển nào cũng có chữ của hắn nói xấu thầy cô. Tôi nhăn nhó, tôi thật dại dột khi chạm vào ổ kiến lửa để rồi bị cắn.
……………………………………………………………………………………………………………………………
Ân ngắm nhìn mình trước gương. Cô đang đeo cặp kính sát tròng. Cô mặc 1 chiếc áo sơ mi trắng học sinh của trường, chiếc quần jeans xước ống đơn giản. Vóc dáng cô nhỏ bé hẳn khi mang đôi giày búp bê. Nhưng biết làm sao giờ? Cô không có quần áo như những người khác. Thuận Bảo không có ở nhà, có lẽ cậu đã đến công ty của mình. Sự việc rồi cũng bị bại lộ nhưng cậu rất nghe lời cô, chắc chẳng sao.
Bắt chiếc taxi đến nơi thử vai. Tôi hít thở 1 cái thật sâu cho mình bình tĩnh. Người tài xế nhìn tôi cười:
– Trông cô rất giống diễn viên Hải Băng!
– À, dạ.- Tôi gật đầu mỉm cười, mẹ tôi cơ mà. Điều này cũng khích lệ tôi không ít. Người chú đó nói tiếp:
– Tôi rất hâm mộ cô ấy, nhưng đột nhiên cô ấy lại biến mất tăm. Bây giờ có lẽ đã yên bề gia thất bỏ lại thế giới showbiz rồi.
– Bác nói đúng. Cháu là con cô ấy!
Nét mặt ông ngạc nhiên nhìn qua kính để nhìn tôi. Ông gật đầu cười:
– Thật vinh hạnh quá đi. Cô có thể xin chữ ký của cô ấy giúp tôi không?
– Được ạ. Nhưng 3 tháng nữa cháu mới đưa cho chú được, mẹ cháu đang du lịch ở nước ngoài ạ.- Tôi mỉm cười nhìn ông ấy, đến nơi. Tôi gửi tiền nhưng chú không nhận, chú nói tiền đó là tiền chữ ký của mẹ tôi. Tôi không ngờ mẹ mình đến giờ vẫn có người nhớ đến.
Tôi nhìn xung quanh, mọi người đang trang điểm lại. Tôi bĩu môi, mình thì làm gì có son phấn như họ chứ? Thảo Nhi cũng phải dự thi, tôi đến ghế ngồi cạnh cô ấy. Cô nhìn tôi ánh mắt khinh thường rồi chăm chú vào điện thoại. Ai ai ở đây cũng đều xinh đẹp, tôi cảm thấy tự ti sao sao ấy. Đã đến giờ lên… thớt, từng người bắt đầu vào và ra. Hình như họ sắp theo chữ cái đầu của tên hay sao mà tên người thứ 5 là tôi.
– Trịnh Thiên Ân.- Tên tôi được xướng lên, tôi đứng dậy bước vào phòng. Đột nhiên Nhi nhìn tôi bằng ánh mắt ngạc nhiên, tôi không hiểu chuyện này, hoàn toàn không, có gì ngạc nhiên chứ? Chen chân vào showbiz?
Tôi bước vào cúi đầu chào 3 người giám khảo rồi ngồi vào ghế. Họ cũng ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi mỉm cười giới thiệu:
– Tôi tên Trịnh Thiên Ân. Học sinh lớp 11 trường Minh Đăng.
– Ô, trường đào tạo diễn viên.- 1 người trong số họ gật đầu. Người con gái duy nhất trong đó, tôi nhận thấy cô ta có 1 khí chất gì đó khác thường, rất đẹp, rất quý phái.
– Nhìn cô tôi còn tưởng được nhìn thấy Giang Hải Băng, người tôi từng đối đầu 10 năm trước.
– Tôi là…- Trong phút chốc tôi định nói mình là con của mẹ nhưng tôi nghĩ chưa đến lúc. Tôi cười.- Tôi muốn có được vai diễn này!
– Ánh mắt cô rất đẹp. Rất hợp với vai diễn. Nhưng cách cô biểu đạt thì sao? Ánh mắt hiền từ đi.
Tôi mím môi, hiền từ sao? Tôi khẽ nhoẻn miệng cười tít mắt. Ông ấy gật gù, tôi biết, khi cười, mẹ tôi trông hiền từ như thế nào. Tôi phải tận dụng lợi thế của mẹ cho. Người con gái ấy lên tiếng:
– Khóc thử đi!
Tôi nhíu mày, tôi nên nghĩ đến chuyện buồn chăng? Tôi gượng gạo hẳn. Tuy vậy, tôi nhớ đến lần bật khóc trước mặt hắn. Tôi cúi đầu nghĩ đến… ba mẹ. Đúng vậy, nước mắt tôi rơi xuống trước sự bất ngờ của 3 vị giám khảo. Tôi ngước khuôn mặt đầm đìa nước mắt lên lau sạch. Người còn lại lên tiếng:
– Ngay cả khóc cũng rất giống diễn viên Hải Băng. Nhiêu đủ rồi, cô về đi. Kết quả sẽ có sau!
Tôi cúi đầu chào 3 người rồi thở phào nhẹ nhõm. Tôi sẽ làm được. Thảo Nhi chặn tay trước mặt tôi. Cô ta nhìn kĩ vào mặt tôi rồi hất vai tôi đi ra chỗ khác. Cô ta bị điên à? Tôi tự nghĩ rồi đi tiếp, tôi đụng vào ai đó. Tôi ngẩng đầu lên, Thuận Bảo. Tôi cười méo xệch:
– Chị…đi casting.
– Ừ.- Nó ừ nhẹ.
– Em chấp nhận?- Tôi mở to mắt nhìn Bảo. Nó chỉ chép miệng:
– Em đã nói tùy chị rồi mà.- Hình như nó có nói thật, dạo này nó rất lạ, không cấm đoán tôi làm diễn viên mà còn ủng hộ. Tôi ra về. Có chuông điện thoại. Tôi áp tai nghe:
– A lô… ai…
– Nam Phong, đến công ty của tôi làm phục dịch đi!- Hắn cắt ngang câu hỏi của tôi. Nghe giọng nói của hắn làm máu tôi không cần đun mà sôi lên tận não. Tôi thét qua điện thoại:
– TÔI LÀ PHỤC DỊCH CỦA ANH BAO GIỜ?
– Nói khẽ thôi, tôi không điếc. Vậy thì làm trợ lý.- Hắn hạ thấp giọng cho tôi thấy mình vừa nói lớn như thế nào. Tôi muốn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện này nên đáp thẳng thừng:
– Tôi chưa ký hợp đồng cho nên…
– Hợp đồng đã ký rồi có thể hủy.- Tôi vừa nghe đã biết ngay hắn hăm dọa chuyện của Thuận Bảo. Tôi đành hậm hực mà đến công ty hắn. Hắn muốn giữ con nhỏ này bên cạnh đúng không? Tôi cho hắn xem…
Chương 7: Vòng xoáy mưu toan. . .
Quang Khánh nhìn cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ. Anh ta liếc từ trên xuống dưới rồi chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Ân. Cô cũng nhìn lại. Phong kéo tay cô làm cô ngã vào lòng hắn.
…………………………………………………………………………………………………..
Tôi đẩy cửa vào 1 cách thô lỗ. Hắn nhìn đồng hồ trên tay rồi gõ gõ vào tỏ vẻ tôi đã chờ cô rất lâu. Tôi ngã lưng xuống ghế sô pha, tôi cũng không hề biết mình thích nằm ưỡn lưng như thế này. Hắn nói:
– Cô thật sự rất ngu ngốc!
– Cha sanh mẹ đẻ thế rồi, không có biết giả tạo như anh.- Tôi đếm những cái bóng đèn đang lóe sáng trên trần nhà trả lời.
– Cô cư xử cũng rất thô lỗ!- Hắn nói tiếp.
– Giống như anh cư xử với tôi thôi mà.- Tôi bật dậy nhìn hắn, mái tóc dài của tôi rối bù lên. Hắn xoa xoa cằm:
– Nhưng cô cũng là đối thủ đáng gờm của tôi. Đi pha cho tôi ly cafe không đường, nhiều đá.- Hắn chỉ tay về hướng phòng pha chế. Tôi mỉm cười, tuân lệnh. Tôi cầm 2 chiếc cốc trên bàn làm việc của hắn rồi đi vào phòng pha chế. Không uống đường được thì uống muối cũng được. Đang có 1 người khác đang ở trong này. Tôi loay hoay kiếm lọ muối nhưng không thấy.Tôi hỏi cô ở đó:
– Chị này, lọ muối để đâu vậy ạ?
– Em tìm muối làm gì?- Cô ấy nhìn tôi ngạc nhiên. Tôi cười giả lả:
– Em thích uống cam để thêm tí muối í mà!
– Ở đây không có cam em à, em uống chanh nhé. Muối đây.- Cô ta mở tủ lạnh đưa tôi 2 trái chanh rồi tìm ở đâu ra 1 lọ muối. Xong, cô ấy mang ly nước của mình ra ngoài. Đúng là 1 cô gái tử tế hế hế. Tôi trộn đều muối với cafe trong lúc châm. Sao nào? Không ai tìm ra hạt muối nào đâu. Tôi hoàn toàn không thích uống chanh. Tôi tự thưởng cho mình 1 ly trà nhiều đường. Tôi cho đá vào 2 ly nước rồi hí hửng mang lên. Hắn nhìn tôi 1 cách kì quặc, tôi nhìn hắn giả bộ thơ ngây. Hắn cầm ly cafe lên uống 1 ngụm. *Phụt*, có phải là tôi ngu thật hay không? Biết rằng hắn sẽ ngạc nhiên mà lại đứng trước mặt hắn. Chiếc áo của tôi dính 1 vệt cafe to tướng. Hắn nhếch mép:
– Cafe trộn muối à? Tôi biết thế nào cô cũng không ngoan ngoãn cam chịu. Thế nào mà cô lại…
*Phụt* Hắn trợn mắt nhìn tôi. Tôi có 1 cái tật uống trà đường như thế này, hễ trộn đều đường với trà thì tôi đều phun ra tất cả. Tôi uống xong lớp trà bên trên rồi mới từ từ tận hưởng món đường bên dưới. Để trả đũa hắn, tôi đã khuấy lia lịa cho nó tan đều rồi cho vào miệng và hiện giờ nó ở trên áo hắn như tôi. Tôi nhún vai:
– Tôi không uống được trà hòa tan với đường. So sorry…
Hắn nóng giận:
– Cô biết cô vừa làm gì không?
– Đáp trả thích đáng.- Tôi lè lưỡi trêu làm mặt hắn méo xệch. Hắn hầm hầm nhìn tôi không nói gì rồi mở tủ quần áo lấy 1 bộ đồ rồi đi vào phòng tắm. Phòng tắm được xây chung với văn phòng, sao nổi tiếng có khác. Tôi lại nằm trên ghế sô pha chờ hắn tắm xong thì tới lượt mình. Nhưng mà hắn tắm lâu lắm. Thế là tôi tìm tòi phòng ốc thế nào để khi nổi tiếng mình sẽ xây dựng 1 ngôi nhà còn hoành tráng hơn công ty này. *Mơ dữ vậy thím :p*. Tôi đến cạnh chỗ hắn hay ngồi, có 1 khung hình. Tôi cầm khung hình lên xem… là hình 1 cô gái rất xinh đẹp với nụ cười rạng rỡ nhưng lại ngồi trên xe lăn. Tôi định đặt lại chỗ cũ thì hắn bước ra, tôi giật mình đánh rơi khung hình rồi nhanh chóng nhặt lên tay. Mặt hắn đột nhiên biến sắc nhìn tôi phẫn nộ. Tôi đặt lại lên bàn rồi mở tủ quần áo của hắn lấy 1 chiếc áo sơ mi vào phòng tắm. Tôi bước ngang qua hắn thì nhận được cái lườm cháy mắt, hắn gằn nhỏ:
– 1 lần nữa, tôi sẽ bóp chết cô!
Những lần trước hắn đều đùa giỡn trong lời nói nhưng tôi cảm nhận được, hắn rất rất nghiêm túc. Tôi đóng cửa phòng tắm rồi bấm nước. Dòng nước nóng chảy xuống cơ thể làm tôi đỡ sợ hơn đôi chút. Tôi tò mò, cô gái ấy là ai nhỉ? Chắc quan trọng với hắn lắm…
……………………………………………………………………………………………….
Hắn cầm khung hình lên rồi lau mặt kính, đặt lại chỗ cũ. Hắn lắng nghe tiếng nước trong phòng tắm rồi xoa xoa thái dương mệt mỏi. Hắn dùng khăn lau khô tóc rồi ngồi dang tay tựa vào ghê sô pha. Ân bước ra, chiếc sơ mi trắng của hắn vừa rộng vừa dài quá gối cô. Cô dùng khăn lau khô tóc, mái tóc của cô bù xù hơn. Ân đã căn nhắc kĩ, cô sẽ xin lỗi hắn. Cô cúi đầu, giọng lí nhí:
– Xin lỗi, tôi không nên đụng chạm vào đồ của người khác.
– Thì cũng đã đụng rồi.
– Tôi…tôi…- Cô ấp úng, câu nói của hắn làm cho cô không nói được gì. Lấy cây lược chải tóc mình, cô không nói thêm gì nữa. Hắn cũng im lặng, không khí cũng ngột ngạc hẳn. Cô lên tiếng, phá vỡ im lặng:
– Tôi về có được không?- Hắn nhìn cô khó hiểu, cô nhận ra, câu nói này không nên nói ra bây giờ. Ân nằm dài trên sô pha đối diện hắn. Cô nhìn lên trần nhà, gác tay lên trán. Quá là kì lạ. Cô chép miệng. Nằm được 15p, sự im lặng làm cơn buồn ngủ ập tới kéo mi mắt cô nhắm lại. Cô ngủ thiếp đi.
Hắn lúc này mới nhìn cô. Chiếc sơ mi của hắn như chiếc chăn bao bọc cô gái bé nhỏ. Mùi hương sữa tắm của nam nhân khiến hắn hơi ngà ngà nhức đầu. Hắn chưa từng biết cô ta quyến rũ như thế này. Trời bắt đầu đổ mưa như xối, cô gái nhỏ khẽ co mình trong chiếc sơ mi. Cô khẽ xoay người, miệng chép chép như đang mút kẹo rồi im lặng ngủ tiếp. Hắn lấy chiếc chăn được gấp gọn trong tủ quần áo đắp lên cho cô. Chiếc chăn kéo lên ngang ngực thì cô mở mắt. Ánh mắt 2 người tình cờ chạm vào nhau. Hắn giật mình quay đi, ánh mắt của cô ta thật sự rất ma mị. Ân ngại ngùng kéo chăn trùm kín cổ, giọng nói như nghẹt mũi:
– Cảm ơn!
Hắn khẽ hắn giọng 1 cái. Hắn ngồi lại trên chiếc ghế bàn làm việc. Ân ngồi xếp gối, vẫn ôm chiếc chăn quấn quanh người, đột nhiên, cô thấy hắn cũng tốt tốt. Cô khẽ cười, hắn khẽ liếc nhìn, khóe miệng cong lên 1 nửa. Lúc này, hắn mới lên tiếng:
– Lấy xấp thư fan hâm mộ trả lời giúp tôi!
– Những chuyện này anh phải trả lời chứ!- Cô cự lại. Đột nhiên, trong đầu nhớ đến bức thư gửi cho thần tượng không thấy hồi âm. Ân thấy mình thật ngốc nghếch. Hắn ta nhún vai. Nhưng cô cũng tò mò, những bức thư này có nội dung thế nào nhỉ? Cô đứng dậy đi với bàn làm việc gom gọn những lá thư về ghế sô pha. Cô hồn nhiên nằm giơ chân giơ tay trong khi mình chỉ mặc chiếc áo sơ mi. Hắn không dám liếc nhìn cô nữa, dặn lòng, không được. *Ân ơi là Ân!!!*
Có tiếng gõ cửa, Ân ngồi bật dậy. Phong đi từ bàn làm việc qua ghế sô pha cạnh cô. Là Quang Khánh, Ân gật đầu chào. Hắn thì không khách khí như thế, lặng như tờ. Ân đứng dậy định đi ra chỗ khác. Quang Khánh nhìn cô, ánh mắt cũng rất kỳ lạ. Anh ta liếc từ trên xuống dưới rồi chăm chăm nhìn vào đôi mắt của Ân. Cô cũng nhìn lại. Phong kéo tay cô làm cô ngã vào lòng hắn. Cô bối rối ngồi xê ra. Phong nhìn Khánh như cảnh cáo, giọng đanh đá:
– Sao? Đến đây có chuyện gì?
– Nhìn xem cô gái vai chính của phim mới.- Khánh ngối xuống đối diện Phong, chân bắt chéo.
– Sao cơ ạ?- Cô nhìn anh là lạ.
– Bắt tin nhanh thật!- Phong cười.
– Họ còn chưa thi xong nữa mà…- Cô thấy vui vui nhưng cũng có thắc mắc.
– Họ muốn tìm diễn viên Hải Băng thứ 2.- Khánh đáp.
– Tôi cũng ngạc nhiên khi thấy đôi mắt của cô, thì ra là của tiền bối.- Hắn gật gù. Cô chỉ biết cười trừ.
– Thảo Nhi chắc vào vai phản diện rồi, giống với cô ả.- Phong nói tiếp. Khánh đứng dậy như muốn ra về vì hết chuyện để nói. Hắn châm chích bằng giọng đáng ghét:
– Đừng bao giờ có ý nghĩ… trả thù tôi thông qua người khác.- Đây là 1 lời cảnh cáo chăng? Chỉ có 2 người đàn ông đó hiểu.
Ân đứng gần cửa sổ, mưa đã dứt. Giờ cũng đã 4 giờ chiều, trời chưng hửng không có ánh nắng le lói sắp tắt như hằng ngày. Bù lại, có cầu vồng. Ân mỉm cười ngắm nhìn, hắn đang nghe nhạc. Cô chỉ tay ra khỏi cửa sổ:
– Cầu vồng kìa!
– Sao?- Hắn hạ headphone xuống nhìn ra rồi lại tiếp tục nghe nhạc. Cô chép miệng, hắn không nhìn thấy cuộc sống hắn tẻ nhạt đến nhường nào hay sao? Hắn là 1 người vô vị.
Có điện thoại, cô mở ba lô ra lấy điện thoại nghe máy:
– Bảo hả?
– Ừ, chị đâu rồi? Thử vai rồi sao không về nhà?
– Chị đang ở công ty của em làm phục dịch cho hắn này.
– Em đến đón chị.
– Đang ở nhà à?
– Ừ.
– Đem cho chị bộ đồ, chị không có đồ thay, xíu giải thích.
Cô tắt máy, lại vỗ vai hắn:
– Tôi về nhé! Bảo đến đón.
– Ừ…hửm…- Hắn gật đầu rồi nhắm mắt lại chìm vào khoảng trời riêng của mình. 15p sau, Bảo đến, quăng cho cô bộ quần áo. Cô thay xong thì ra về. Lúc này, hắn mới mở mắt. Hắn không thể giữ cô ở lại lâu hơn nữa, lí do ư? Hắn đang rất cô đơn à? Từ lúc nào cuộc sống của hắn ồn ào hơn, hắn nói nhiều hơn, thích châm chọc người khác hơn? Chưa đến 1 tuần, thật là lạ!
Chương 8: Vai diễn thật…
- Buông ra!- Hắn hất tay Nhi ra, tôi chỉ biết nấp sau lưng hắn. Cô ta diễn… thật quá. Diễn viên chuyên có khác.
…………………………………………………………………………………………………..
– Có kết quả rồi nè chị!- Tôi đang nằm xem Đô rê mon thì Bảo đưa chiếc điện thoại trước mặt. Tôi bật dậy cầm chiếc điện thoại, tay run run. Đây không phải là bảng kết quả, là 1 bài báo. ” Nhân vật của bộ phim đáng mong chờ nhất hiện nay”. Tôi hít 1 hơi thật sâu rồi lăn xuống. Hình của hắn đầu tiên, nam chính, tôi biết mà. Tôi lại lăn xuống tiếp, là hình của Thảo Nhi, thôi rồi, tôi lắc đầu. Bảo nhìn tôi, hừ lạnh 1 tiếng. Nhưng cô ta vào vai Linh, tôi thở phào nhẹ nhõm. Tôi thật sự rất rất mong chờ vai diễn này, tôi đã thách thức hắn rồi còn gì. Người tiếp theo là… tôi. Tôi nhảy cẫng lên quăng cả điện thoại của Bảo. Nó quát:
– Nhận được vai diễn, trở thành Star rồi không quan trọng tiền bạc nữa à?
– Yehhhh, vui quá đi mất!- Tôi rút điện thoại ra gọi cho hắn, hắn bắt máy. Chưa kịp nghe giọng của hắn tôi đã hét lên:
– TÔI TRÚNG TUYỂN RỒI! VAI TUYẾT SAN ĐẤY… TÔI ĐÃ BẢO LÀ CHO ANH SÁNG MẮT RA MÀ…
– Cô đang khiêu khích nhẫn nại của tôi đó à?- Giọng của Thảo Nhi, tay tôi run run cầm điện thoại. Tôi hết sức bàng hoàng, tôi mà đắt tội với cô ta thì… Cô ta nói tiếp:
– Ngạc nhiên khi tôi nghe máy sao? Tôi và Phong đang ở cùng nhau, anh ta bảo cô nên biến khuất mắt tôi và anh ấy, càng xa càng tốt.
– Tôi nên tin? Nhưng 2 người có gì với nhau tôi cũng chẳng quan tâm!- Tôi tắt máy tháo sim ra quăng chiếc điện thoại không sim lên bàn nằm ưỡn ra sô pha. Bảo nhìn tôi:
– Gì thế?
– Không có gì!- Tôi trở mình.
– Chị có thể ở gần bên Nam Phong nhưng không được phép yêu hay hâm mộ. Hắn có thể giết chết 1 đứa ngây thơ như chị. Nhớ lời em nói đó!- Nó nhìn tôi, bộ dạng nghiêm túc. Tôi phì cười, vỗ vai nó:
– Ông cụ non này! Đừng lo, chị ghét hắn còn không hết nữa là…
– Được vậy thì tốt…
Tôi lấy tay vò đầu nó rối bù lên, nó quăng tay tôi ra rồi tiếp tục với chiếc điện thoại. Đột nhiên, tôi nghĩ lại lời Thảo Nhi nói, hắn ta thua kèo nên mất mặt hay sao mà muốn tôi biến khỏi mắt hắn? Tôi chu môi rồi nhíu mày lại. Lỡ là thật thì sao?
……………………………………………………………………………………………….
– Sao cô dám nghe điện thoại của tôi?- Nam Phong đẩy cửa phòng vào, đúng lúc Nhi vừa đặt điện thoại xuống. Hắn nắm lấy tay cô ta xiết chặt. Cô ta nhăn nhó:
– Buông ra!
– Biến nhanh!- Hắn gằn giọng, đôi mắt như dao ghim vào Nhi. Cô ta cười:
– Anh rồi sẽ phải hối hận khi đã làm những chuyện này với tôi!
– Cô thử xem!- Hắn nhếch mép nhướn mày thách thức. Cô ta quay người đi khỏi đó. Hắn nhìn nhật ký cuộc gọi: Sao Chổi. Con ả điên khùng đó không biết có nói chuyện gì cho nhỏ ngốc đó nghe không. Do ngốc nên đâu biết phân biệt đâu chứ.
- A lô?- Nhi nghe máy. Giọng người con gái, có lẽ là quản lý của cô ta. Cô ấy đang hỏi về vấn đề có nhận hợp đồng phim đó hay không. Nhi nhếch mép:
– Nhận đi.
Cô ta cho điện thoại vào túi. Con nhỏ đó thì có gì hay ho kia chứ? Đối với những đứa đầu óc rỗng tuếch như thế này thì việc đối phó chẳng hề hấn gì với ả.
Ân đến trường, hôm nay cô vẫn đeo mắt kính như mọi ngày. Mọi người hôm nay lại càng xì xào bàn tán hơn khi nữ vai chính mà ai cũng nghĩ không phải là Nhi mà là 1 đứa kém nổi bật nhất trường. Cô phồng má, hít thở sâu rồi vào lớp. Bảo vừa đỗ xe xong cũng đi lên. Ân đang ngồi xem kịch bản phim Vị Yêu, ngày mai sẽ chính thức khởi quay. Tuyết San là 1 cô gái hiền lành, xinh xắn nhưng vẻ đẹp không quá nổi bật, chỉ có đôi mắt và nụ cười là đặc sắc. Cô ấy phải lòng Tuấn, 1 bad boy của trường, khi mà cô đang bị hot girl của lớp bắt nạt. Cô cứ nghĩ là Tuấn tốt với mình nhưng không phải, hắn đã cá cược với bạn bè là bao lâu sẽ hôn được nhỏ tự kỷ của trường. Ân đọc tới đây, khẽ thở dài:” Hot girl bắt nạt mình là Thảo Nhi, trời ơi, hèn chi cô ta chịu ký hợp đồng!”
Nam Phong đứng trước cửa lớp, có 1 số người nhìn ra, gặp anh là 1 chuyện quá quen nhưng đến tận lớp tìm ai đó là chưa có. Nhi ngồi đó, chỉnh tóc lại, chuẩn bị đứng lên để đi ra như thể Phong tới tìm cô ấy. Hắn nói giọng ma mị:
– Thiên Ân, ra đây 1 chút nhé!- Ngữ khí và ngữ điệu đều rất nhẹ nhàng, khác xa với 1 tên thô lỗ vẫn hay thể hiện trước mắt cô. Có 1 số cô nàng trong lớp che miệng cười khúc khích như đang dè bỉu Nhi. Cô ả nóng giận đi ra cửa lớp 1 cách thô lỗ, hung hăng chạm vào vai hắn. Phong chụp tay cô ấy lại. Hắn mỉm cười với mọi người trong lớp:
– Nè mọi người, Thảo Nhi đụng trúng tôi mà không xin lỗi đúng không?
Có 1 số diễn viên đã nổi gật đầu ủng hộ. Nhi giằng tay ra, cô trợn mắt nhìn hắn:
– Sao tôi phải xin lỗi?
– Người tôi tìm không phải cô nên nóng giận à?- Hắn cười, nụ cười của yêu nghiệt. Mọi người nhìn thái độ của Nhi thì bắt đầu xì xầm bàn tán, hành động vừa rồi của cô ả đã dập tắt tin đồn tình ái phũ phàng không cần bình chữa cháy. Ả giằng tay ra, quá nhục nhã, bỏ đi 1 mạch. Ân nãy giờ chứng kiến thì nhoẻn miệng cười. Mọi hành động của cô đều lọt vào mắt của hắn. Ân đứng lên đi ra chỗ hắn, Phong chỉ về hướng sân thượng. Cô gật đầu.
Tôi theo hắn lên sân thượng. Hắn dang tay đón những ngọn gió rồi quay lại nhìn tôi, nở nụ cười không còn thân thiện nữa. 1 lần nữa… tôi hụt hẫng. Tôi chép miệng:
– Có ai thua cược, đòi tôi tránh đi cho khuất mắt cơ mà?
– Sao?- Hắn nhìn tôi hỏi.
– Nhi và anh đang ở bên nhau, bảo tôi…
– Lắm lời.- Hắn chặn ngang họng tôi. Tôi chẳng biết hắn có biệt tài gì hay giỏi về cái gì nhưng làm cho tôi tức giận thì hắn là nhất của nhất rồi.
– Gọi tôi lên chi đây?- Tôi liếc hắn.
– Gọi cho vui vậy mà.- Hắn quay lại nhìn tôi.
– Chắc vui, mai khởi quay rồi, không cần xem kịch bản hay sao mà rãnh rỗi thế?- Tôi khoanh tay hầm hầm. Hắn vẫn dửng dưng. Nói lớ ngớ 1 mình:
– Cái lần mà tôi gặp cô trên sân thượng này, trố mắt nhìn body tôi muốn thủng!
Nghe đến đây tôi tự nhiên đỏ mặt, lúc đó còn hâm mộ, tôi không chạy đến ôm hắn cứng ngắt là may lắm rồi. À ha, tôi cũng nhớ ra, lúc đó hắn định trở mặt nhưng đến phút cuối lại cười cợt nhã làm tôi xiêu lòng. Tôi không nói gì tay vo thành đấm đùng đùng đi xuống sân thượng. Hắn đứng đó cười ha hả, đến bậc thang giữa rồi mà tôi vẫn nghe tiếng cười của hắn. Đợi đó, tôi sẽ báo thù.
……………………………………………………………………………………………….
Tôi đến phim trường, đây là 1 trường cấp 3 cho cảnh quay đầu tiên của mình. Hắn đang diễn cái gì đó, tôi cũng cóc quan tâm, hắn là đồ xấu tính khó ưa. Chị biên kịch đi đến nhìn tôi:
– Tuyết San là cô gái khá xanh xao và nhợt nhạt, không có sức sống như em đâu. Nhân viên trang điểm, lại đây. Em đánh son màu nude nhạt nha, mắt không cần kẽ, đánh lớp phấn nền được rồi.
– Okay.- Cô bạn trang điểm nhanh nhảu, tôi gật đầu cười. Xong thì chạy lại sang Thảo Nhi, cô đã trang điểm xong cả rồi. Chị biên tập có chút không hài lòng. Chị nói:
– Em nên tô son đậm hơn, phấn này cũng nên dày lên, tốt nhất kẽ mắt cho đậm lên nhé. Em chưa đạt đến độ đẹp của hot girl Gia Linh.
Nhi khoanh tay trước ngực đảo mắt. Cô chuyên viên lo sợ đến gần make up. Cô bạn make up cho tôi lỡ miệng:
– Da chị đẹp quá, khỏi đánh lớp phấn nền nhá. Môi của chị đỏ thật, làm sao cho nó nhạt đây?
Cô bạn trang điểm của Nhi lỡ nhìn sang tôi thở nhẹ, Nhi lập tức tỏ thái độ, cô đứng lên quát:
– CÔ CÓ ĐẸP BẰNG TÔI KHÔNG MÀ LÀM CÁI THÁI ĐỘ NHƯ THẾ, TÔI CHO CÔ MẤT VIỆC ĐÓ!- Tội nghiệp cô bạn, co ro hoảng sợ đến khóc thét. Nghe tiếng ồn ào, mọi người quay đầu lại nhìn cô ấy. Thấy vậy cô ta ngồi xuống tự mình trang điểm lại. Tôi thật ghê tởm thể loại con gái như thế này. Hết cảnh quay của quả hắn, hắn vào ngồi trong hậu trường. Đến lượt tôi, tôi đi ngang qua, đạp lên chân hắn 1 cái làm hắn giật nảy lên nhìn tôi. Đạo diễn dặn dò tôi chỉ cần im lặng, khi Nhi đến sai khiến điều gì đó thì chỉ ngước ánh mắt khinh khỉnh lên nhìn. Khi cô ta động tay động chân thì cũng không phản kháng, chờ hắn vào thì nấp sau lưng. Nghe có vẻ dễ dàng nhưng hơi đau thì phải. Tôi chép miệng rồi ngồi vào ghế ngôi trường xa lạ. Nhi cũng đứng dậy để biến mình thành Gia Linh.
- Ê, đi xuống căng tin mua giúp 2 lon nước ngọt đi!- Nhi nói với tôi. Tôi vẫn không ngẫng đều mình lên. Cô ta lấy tay vỗ bàn 3 cái. Tôi ngước mắt lên nhìn, ánh mắt tôi đang đá xoáy vào cô ta. Tôi nhận thấy sự tức giận của cô ấy. Tôi thầm cầu trời cho cô ấy nhẹ tay. *Bốp* Cô ta tát vào mắt tôi đau điếng. Mọi người trong đoàn làm phim ngạc nhiên vì tiếng tát vang dội đó. Hắn ngẫng đầu lên nhìn tôi. Cảnh quay vẫn được tiếp tục và tôi không được đáp trả. Tôi vẫn giữ khăng khăng khuôn mặt yên như tờ… chịu trận. Cô ta nắm tóc tôi đau muốn khóc nhưng vẫn phải cắn răng chịu đựng. Tôi nghe giọng hắn:
– Đến cảnh của tôi chưa?
– Được, cậu vào đi!
- Buông ra!- Hắn hất tay Nhi ra, tôi chỉ biết nấp sau lưng hắn. Cô ta diễn… thật quá. Diễn viên chuyên có khác. Đạo diễn nhắc nhở cô ta cụp mắt xuống và lùi về phía sau nhưng cô ta lại không như thế, cố tình lấn thêm.
– Cắt! Thảo Nhi, cô lùi về phía sau, tỏ vẻ ngạc nhiên vì chính Gia Linh cũng yêu mến Thanh Tuấn.
Cô ta gật đầu. Tôi xoa xoa mặt, hắn vừa quay đầu lại nhìn tôi thì đạo diễn bảo diễn tiếp. Tôi khổ sở núp dưới cánh gà mái mẹ là hắn. Nhi lùi lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Hắn nhếch mép, hừ lạnh:
– Không ngờ, hot girl của lớp cũng có thể đáng sợ như thế!
– Mình…mình…- Cô ta ấp úng. Tôi nghe tiếng tim mình đánh trống trong lồng ngực, cứ như mọi chuyện nãy giờ là thật. Hắn kéo tay tôi ra khỏi lớp.
*Cắt* đạo diễn khá hài lòng về cảnh quay này.
Tôi đưa tay ôm mặt khổ sở, nó đã sưng lên rồi. Chị biên kịch xoa xoa má tôi:
– Nhi đóng đạt như hơi mạnh tay. Cảnh sau có cảnh Tuấn xoa má cho em, khỏi cần hóa trang vậy!
Tôi phụng phịu, trời ơi, bị tát không ngờ thành khỏi hóa trang. Hắn đến cạnh đưa tôi chai nước suối:
– Thấy sao?
– Còn trăng sao gì nữa, liệt 1 nửa cơ mặt rồi… Đóng phim chi mà đau rứa?- Tôi lấy trứng gà xoa xoa mặt. Hắn chụp lấy quả trứng xoa cho tôi, tôi mở to mắt nhìn hắn. Tim tôi lại đập nữa, người nóng phừng phừng, tôi bị sốt chăng? Tôi gạt tay hắn ra, bảo mình tự làm. Mọi người trong đoàn phim cũng nhìn hắn, có cả Nhi. Ôi thôi rồi, nhỡ cảnh sau cô ta đánh mạnh tay hơn thì tôi có mà đi đời. Tôi giành lại quả trứng rồi cúi đầu tự xoa.
Mọi người trong đoàn ai cũng khen hắn tử tế, tử tế cái con khỉ khô! Tôi và hắn di chuyển theo đoàn quay ra sân sau trường. Phân đoạn diễn hắn nắm tay tôi đi đến, lấy chiếc khăn lạnh xoa má tôi. Lần này, đạo diễn bảo tôi phải nhìn hắn bằng ánh mắt ngạc nhiên rồi chuyển sang cảm động, yêu mến. Khó đây, tôi tặc lưỡi.
Hắn nắm tay tôi đi đến sân sau của trường rồi chạy đi đâu mất. 1 lát sau, hắn quay lại với chiếc khăn lạnh trên tay. Hắn xoa xoa bên má bị đánh sưng lên của tôi. Đột nhiên, trong đầu tôi có ý nghĩ rất buồn cười:” Nếu lúc nãy make up đậm như Thảo Nhi thì khi xoa bằng khăn lạnh cả mặt đều trắng có chỗ đấy vàng vàng thì sao sao ấy nhỉ?” Tôi muốn cười lắm nhưng không thể. Tôi đưa mắt mình hắn, hắn đang chăm chú vào vết thương trên mặt của tôi. *Thình thịch, thình thịch* Tim tôi nhảy liên hồi, tôi quên cả việc diễn xuất.
*Cắt*
– Tốt lắm! Hôm nay đến đây, ngày mai 7 giờ sáng chúng ta sẽ quay cảnh ở siêu thị.
Tôi đã diễn gì đâu mà tốt. Hắn buông tay xuống, tôi lập tức quay mặt đi nơi khác che giấu đôi gò má đang ửng hồng của mình. Tôi thu dọn đồ đạc rồi đi về. Hắn chặn lại, tôi cố né tránh, mỗi khi hắn chạm vào tôi tim tôi đều đập mạnh. Thật khó diễn tả! Tôi cũng đâu có muốn đâu. Hắn nói:
– Sáng mai 6g mua thức ăn sáng cho tôi, cái gì nhè nhẹ bụng nhé!
– Mơ à?- Tôi khịt mũi.
– Hợp đồng…
– Okay, cháo nhé?- Tôi đẩy người hắn ra không thèm nghe câu trả lời.
– Mai…tôi đón cô!- Hắn ngập ngừng, tai tôi không nghe lầm chứ. Tôi đang muốn nhảy cẫng lên nhưng lời nói của mình đã nói với Bảo thì…
– Không cần! Tôi có chân.
– Cái đồ…- Hắn đã hạ thấp bản thân để nói những lời này mà tôi lại như thế. Tôi thấy hơi có lỗi nhưng ai quan tâm chứ? Tôi bỏ đi 1 mạch.