Old school Easter eggs.
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Đồ khó ưa tôi thích em trang 6
Chương 26
- Ối giời , làm gì trong đó mà lâu thế ?? Mới ngủ dậy à – nó nhìn thấy nhỏ ra liền chọc ghẹo

- Đánh cho giờ - Nhi nhếch mép cười, bẹo má nó rồi xách hành lí của mình vào nhà , hành động của nhỏ làm hắn xị mặt xuống cứ như hắn đang ghen ấy, biểu hiên đó sao qua được mắt nó

Chẳng nói gì , nó vẫn tỏ vẻ bình thường rồi khoác tay kéo hắn vào trong , trước khi vào nhà lúc moi người đang bận đánh nhau với hành lí nó khẽ hôn chụt lên má hắn . Hắn mở to hai cón mắt nhìn nó , về khoản hôn lén thì hắn không kém gì nó , hắn nâng cằm nó lên rồi chụt thêm một cái cho nó , hai đứa nó nhìn nhau mà chẳng để ý có vài người đang xem phim miễn phí

- Chúng mày định giấu bố đến khi nào ?? Bố mày nhìn thấy hết rồi nhá , có tin bố cho mày ăn dép vì cái tội dụ dỗ em gái của bố không – Nhật luồn tay qua eo Tuyết đứng nhìn hai đứa nó cười với nhau mà muốn chọi gạch , anh muốn Tuyết và anh toả sáng chứ không phải hắn và nó , nói tóm gọn là Sunlight => lý do củ chuối

- Không phải cậu nói nếu thích Ngọc thì cậu đi bằng bốn chân sao ?? Sao đi bằng hai chân thế này – Kiệt nhướn mày nhìn hắn liên tục gãi đầu nhìn ngu phát ớn , anh muốn cười lắm rồi nhưng phải nhịn

- Hai người có thôi đi không , sao cứ bắt nạt người yêu em thế , lỡ may người ta chạy mất rồi em ế thì sao ?? – Nó hếch mỏ nhìn Nhật và Kiệt – Sao tự nhiên Hùng với Widel nắm tay nhau thắm thiết thế , couple rồi à – nó đảo mắt một lượt rồi đánh trống lảng nhanh qua phía Widel

- Ừ , mới sáng thôi , còn em thì từ khi nào – Nhật nhanh chóng trả lời rồi vặn ngược lại về chuyện của nó , làm nó cưng họng ,không hổ danh là anh trai của thiên tài đánh trống lảng

- Cũng mới trưa thôi , cậu làm gì dò xét ghê thế , tôi có làm gì em gái yêu quý , yếu ớt của cậu đâu – hắn nhướn mày nhìn Nhật , để khiêu khích anh chàng thì hắn kéo nó lại gần hắn rồi ôm eo nhìn ra còn tình cảm hơn cả Nhật và Tuyết

Nói vậy thôi chứ Nhật cũng mong hắn và nó sớm thành đôi , hắn nhìn vậy cũng chu đáo lắm , nấu ăn cũng được , kĩ năng dọn nhà không tệ , có thể bảo vệ cho nó là anh yên tâm rồi , anh hi vọng hai đứa nó cưới nhau luôn chứ chằng đùa , nhìn hai đứa nó chọc ghẹo nhau anh cũng vui lây

Trở lại với những căn phòng , nhà Nhi không rộng bằng nhà nó , phòng ngủ cũng hạn chế toàn là phòng đôi , có một phòng đơn cho nhỏ ở , chẳng biết thiết kế nhiều phòng đôi làm quái gì trong khi nhỏ Nhi từng ở căn nhà này một mình , việc chia phòng cũng nhanh chóng nhờ nhỏ , ai có cặp thì ngủ chung một phòng , còn lại tự xử nhỏ không quan tâm

- Tuổi trẻ mà , vui chơi đi chứ !! Nghe nói yêu khổ lắm – Kiệt xuống nhà nhìn cái cảnh ba cặp đôi cứ quấn quít lấy nhau mà máu sôi đến tận não , quăng mấy câu bâng quơ làm ba cặp đôi kia ngưng hoạt động , nhìn qua Kiệt

- Yêu đi !! So với vui chơi mà cô đơn thì yêu hạnh phúc hơn nhiều – Hắn quẳng lại vào mặt Kiệt một câu dường như không thể chối cãi , Kiệt dậm chân bình bịch lên phòng , trông có vẻ rất quê

Tối đến , ba cô nàng là “hoa có chủ” phải nấu ăn , chủ yếu để trổ tài cho mấy chàng xem thôi , còn nhỏ kia thì ung dung ngồi chơi game trong khi Hùng vất vả thay cái băng trên trán của nhỏ

- Em ngồi yên coi , cứ nhúc nhích như thế sao anh làm được – Hùng gào lên , anh chẳng bao giờ gào lên như thế với Nhi , vì nôn nóng muốn thưởng thức món ăn của bạn gái mình mình mà lại giận cá chém thớt với nhỏ . Vừa dứt câu , anh mới thấy mình ngu , bên trong bếp may mà không nghe được gì , mấy nam còn lại hồi hộp nhìn phản ứng của

- Anh phải bình tĩnh chứ !! Chị dâu nấu ăn thì còn 30 phút nữa mới xong –Nhi nhoẻn miệng cười nhìn anh , đâu phải nhỏ không biết , cái hành đông lúc nào cũng ngó vào căn bếp của Hùng đã bị Nhi nhìn thấu qua màn ảnh game , có thể cho qua

- Mọi người vào ăn cơm nè , chồng yêu ơi vào ăn cơm nè – Tuyết ló đầu ra cầm theo cái xẻng xào mì làm hình ảnh minh hoạ , không quên chu môi hôn gió đến Nhật làm anh hếch mũi lên với đám bạn

Bây giờ trong bàn ăn của chín nười , mất sáu người cứ quấn lấy nhau , tính tứ gắp thức ăn rồi đút cho nhau ăn trông đến phát ói , ba người còn lại là 1 gái 2 trai cứ gục ,ặt ăn nhanh chóng để thoát khỏi mấy cái trái tim đa sắc màu chẳng biết từ đâu bay tới muốn đập vào mặt ba người kia

- Anh ăn nhiều vào , lúc nãy anh xách đồ cho mấy lũ lười biếng kia mệt rồi , món này em nấu anh ăn thử xem có ngon không – nó gắp vò chén hắn một con tôm xốt tương cà cười híp mí : Một trái tim màu hồng bay đến đập vào mặt ba người

- Lúc nãy em thấy anh có vẻ đói rồi ,anh ăn thử xem có vừa miệng không – Widel múc chén cạnh trước mặt Hùng chăm chăm nhìn anh : Một bong bóng hình trái tim bay chỗ 3 người còn lại

- Anh há miệng ra em đút cho , ngon không ?? – Tuyết giơ thìa cơm trước mặt Nhật chu môi hô gió với anh chàng : Lại thêm một trái tim màu đỏ bay đến chỗ FA

- Ngon lắm - ba chàng đáp cùng một câu : Đạn trái tim liên hoàn đánh vào mặt ba người kia

Kết thúc bữa cơm , ba người kia mặt tối sầm rảo bước ra ngoài phòng khách , thoát khỏi chiến trường tình yêu là họ mừng lắm rồi

- Bao giờ hết học kì vậy – Nhi chơi game huých tay Quân ngồi bên đang coi ti vi

- Đầu tháng 12 , trường mình kết thúc học kì sớm hơn các trường còn lại mà Nhi hỏi làm gì , bây giờ mới giữa tháng 9 thôi mà , mong được nghỉ sớm hả - Quân quay ra nhìn nhỏ , anh thích nhìn lúc nhỏ mở mắt to ra nhìn vào máy game , lâu lâu lại bặm môi

- Không !! Có chuyện thôi , chơi game không – Nhi nói rồi chìa máy game ra tỏ ý muốn chơi chung , anh cũng đau có ngu mà không chơi , vội tắt ti vi rồi tỉ thí với Nhi trong game chém trái cây =.=

Ba cô nàng kia lon ton rửa chén rồi lẻn lên phòng thay mấy bộ đồ ngủ nhìn như con nít , nó mặc bộ có in đủ loại chibi vocalid , Tuyết mặc nguyên bộ vàng choé in đầy hình pikachu , còn Widel thì mặc bộ đồ in hình đô-rê-mi . Ôi dào nhìn vào mà còn chẳng biết mấy nàng này có bị thiểu não không nữa , lắm trò hết biết !!!

- Mấy bé ơi , cho anh hỏi bé học lớp mấy rồi !! Biết đếm chưa ??? – Kiệt nhìn ba cô nàng , khoé môi co giật liên hồi

- Mấy bé không cần anh nhận xét , chỉ cần người yêu thôi , ông anh già nua à – Widel chống nạnh , hất mắt về phía Kiệt

- Chưa đến 9h mà , ngủ chi sớm – Quân giơ tay xem đồng hồ

- Kệ chúng nó đi ! Chúng nó còn phải “làm việc” mà – Kiệt phủi tay rồi mải mê coi ti vi không quên kèm theo nụ cười nửa miệng

Chẳng ai nói ai ,cả đám cầm gối lao vào đập Kiệt không còn đường sống , chỉ tội cho anh chàng , sau trận chiến anh còn bị khuyến mại thêm củ hành tây lấy từ bếp ra nhét vào miệng ,khiến anh khóc lên khóc xuống vì quá cay mắt . Chắc bây giờ anh chừa cái tật suy diễn linh tinh phát ngôn bừa bãi

Đến hơn 10h , hết trò để chơi , hết phim để coi , cả đám lại dắt nhau đi ngủ

- Oáp!! Đi ngủ thôi !! Ủa??Nhi đâu rồi – nó vươn vai ngáp dài rồi quay người tim người đang vắng mặt trước mắt nó

- Đây nè !! Ngủ luôn rồi !! – Quân chỉ thằng vào người nằm xoài người ra so-pha kế bên ngủ ngon lành

- Thế cậu đưa nhỏ lên phòng đi , gọi dậy bây giờ tí nữa khó ngủ lắm !! Phiền cậu nha Quân – Tuyết vỗ vai Quân rồi kéo Nhật cùng cả đám vọt lẹ lên lầu

Chẳng kịp phản ứng , Quân đành thở dài nhìn cô gái đang say giấc ở ghế kia . “Không biết cô ấy có nhớ mình không ta !!!!!! Chắc không nhớ đâu , còn nhỏ mà !!!!!” Quân lẩm bẩm một mình , anh nở một nụ cười rồi bẹo nhẹ má nhỏ . Nhi đột nhiên khẽ nhăn mặt làm anh giật mình . Bế được nhỏ Nhi là chuyện dễ dàng còn việc tìm phòng mới khó khăn , bước đến hành lang , anh đẩy cửa vào toàn thấy mấy dụng cụ đấm bốc , đến cuối hành lang thấy có người đứng , anh liền lên tiếng khẽ , đề phòng bất trắc :

- Ai đấy !!

- Tôi – Hùng bước ra tay cầm theo một vật gì đó giống kim tiêm trong đó có chứa một dung dịch gì đó – Phòng này nè !! Cậu đưa em tôi vào đi , cứ thấy cái gối dài thì đặt nó xuống

Tuy hơi khó hiểu nhưng Quân vẫn làm theo , tiến tới cửa phòng hé ra là một ánh đèn màu đỏ làm căn phòng có hơi rùng rợn . Bước vào thì càng ngạc nhiên hơn , chân anh suýt vấp phải cái gì đó mềm mềm , thì ra là nệm , nệm được trải khắp phòng trừ chỗ bàn máy tính , anh nhìn quanh thấy bên vệ tường có 2 cái gối dài và một cái chăn được xếp gọn gẽ vào một góc, phòng không có giường

- Sao phòng gì bá đạo thế !! – Quân đặt nhỏ nằm xuống vén chăn đắp lên cho nhỏ , thấy Hùng bước vào anh quay lại nói khẽ

- Phòng của một người không bình thường như những người bình thường khác đấy – Hùng tiến tới chỗ nhỏ , vén chăn , nắm lấy cánh tay của nhỏ bắt gặp ánh mắt khó hiểu của Quân nên anh giải thích – Em tôi bị trầm cảm nhưng lại có triệu chứng khác với những người bị bệnh , mỗi lần bệnh tái phát thì em ấy lại nhức đầu chỉ nhằm đến bức tường nào đó đập thẳng đầu vào đó , tối nào cũng phải tiêm thuốc nhưng phải đợi em ấy ngủ rồi mới được tiêm nếu không sẽ phản tác dụng – Hùng đưa mũi kim lên thử thuốc rồi tiêm thuốc vào cánh tay nhỏ

Quân không nói gì , anh chỉ đứng nhìn cái thứ dung dịch để kiềm chế căn bệnh kì lạ của nhỏ lại , cái gì cũng giấu , từ trước đến giò cái gì nhỏ cũng giấu anh , không cho anh biết gì hết , anh cảm thấy khó chịu , anh là gì của nhỏ chứ ??? Nhi có còn nhớ anh không hay là quên rồi , anh cảm thấy bực bội

- Này , tôi mượn mấy phòng đấm bốc kia được không ?? – Quân nhăn mặt nhìn Hùng – À mà sao cậu hiểu em mình khi mới hơn 1 tháng nhận ra nhau, mà nhỏ bị từ bao giờ vậy?? – câu hỏi đó bỗng vụt qua đầu Quân , nh muốn biết tất cả những gì liên quan tới nhỏ

- Xuống nhà uống với tôi vài li đi , hôm nay có người để giải bày tâm sự mà – Hùng cười vỗ vai Quân lôi đi , từ từ khép cánh cửa lại

- Thế còn Widel ?? – Quân nhướn mày

- Cô ấy ngủ rồi , người gì mà mới lên giường thì lăn ra ngủ chẳng có gì lãng mạn hết – nhắc đến Widel là anh nổi điên , vừa mới vào phòng thì kéo chăn ngủ luôn để lại anh đứng ngoài phòng ngơ ngác

Hai người cười rõ khổ rồi lôi nhau xuống nhà kiếm vài chai rượu uống cho khuây khoả

Về phía hắn và nó ư ??? Chưa ngủ đâu , hai đứa nó vừa vào phòng thì nó leo lên giường bấm điên thoại onl facebook mặc cho hắn muốn làm gì thì làm , hắn cũng bực mình leo lên giương onl face theo nó . “Ting” tin nhắn tới trong message của nó . Là ai ta?? Là hắn!!!!

- Không ngủ hả vợ iu ??

- Chưa chồng ạ !! Chồng làm gì mà chưa ngủ - nó cũng nhắn lại

- Tại vợ chưa ngủ thì sao chồng ngủ được

- Chồng ngủ đi , đợi vợ làm gì ?? Vợ ngủ rồi chồng “thịt” vợ luôn thì sao ???

À thì ra đây điều nó sợ , hắn ngây thơ như thế này thì “thịt” nó thế nào , nó chưa cho phép thì ai lại dám làm điều đó , cho vàng cũng không dám . Hắn quẳng điện thoại qua một bên , quàng tay qua eo nó rồi vóng lên đầu nó vỗ nhẹ vào vai

- Ngủ đi cô nương , thức đêm có hại cho sức khoẻ đó – hắn lên tiếng rồi giật điện thoại ra khỏi tay nó

Tim nó đập theo từng nhịp vỗ vò vai nó , thế này thì ngủ được chắc , thôi liều ngủ luôn cho rồi chứ thức thêm nữa chắc tim nó rớt ra ngoài luôn . Nhắm mắt lại …1…2…3….nó ngủ luôn

Thấy hơi thở đều đều của nó , hắn nhẹ nhàng nhấc tay ra ngoài , khẽ cười :

- Dễ ngủ thế ?? Không sợ anh làm gì sao – hắn bẹo nhẹ má nó rồi cứ thế nhìn nó và chìm vào giấc ngủ

Mà đâu có dễ gì hắn ngủ được , hắn trở mình quay lưng lại thì nó gác thẳng một chân lên hông hắn làm hắn hơi tỉnh tỉnh , tiếp đến nó leo thẳng lên bờ vai của hắn ngon lành . Thấy gì nằng nặng hắn mở mắt ra thì thấy nó đang ngủ trên vai hắn , không phải chỉ riêng cái đầu mà cả cơ thể nó cũng ở trên người hắn

Tim hắn đập thình thịch , hắn phải cố kiềm chế dục vọng cửa mình , gỡ cơ thể của nó xuống người hắn , hắn nằm im cố gắng ngủ . Ngủ được năm phút , sắp chìm vào giấc ngủ sâu thí nó lại đặt chân lên hông hắn , leo một phát lên thẳng người hắn , nằm sấp áp đầu vào người hắn dụi dụi rồi ngủ ngon lành , nói mớ :

- Gấu bông à……..Hôm nay em không mềm nhỉ …………

Hắn muốn gào lên rồi , gỡ ra mấy lần mà nó vẫn leo lên người hắn ngủ thật ngon chẳng thèm mở mắt ra xem nó đang nằm trên người ai chứ !!! Dám coi hắn là gấu bông à , được lắm thể sáng mai hắn xử nó thế nào !! Hắn mệt rồi , đặt nó ở kế bên hắn gác chân lên người nó rồi ôm nó ngủ luôn , thế cho khỏi nhúc nhích

~ Sáng…..~

- Áaaaaaaaaa!!! Bỏ em ra , em sắp ngạt thởi rồi – nó từ từ mở mắt , nhận ra hắn đang ôm chặt nó như sợ ai cướp đi mất rồi ngủ luôn , nó không chịu nổi nên hét lên không ngừng gỡ tay hắn ra nhưng vô vọng , hắn khoẻ hơn !!

- Hơ…..Sao chứ?? Hôm qua ai là người trèo lên người anh mấy lần không chịu xuống , phải như thế này mới không quậy lúc ngủ chứ !! – Hắn thấy mặt nó đang hoảng lên cố gắng đẩy hắn ra , nhìn đáng yêu ra phết nên hắn kìm chặt tay ép sát nó vào ngực hắn rồi kể về đêm hôm qua nó đã làm gì

Nghe xong , nó nằm im luôn , cái tật từ nhỏ đến giờ không bỏ được , đi ngủ cứ ôm con gấu bông to đùng rồi cứ leo lên ngủ hằng ngày bây giờ lại không có gấu nên dùng hắn làm vật thế thân , nghĩ đến mà ngượng cả người

- Thích anh hơn hay thích gấu hơn – hắn thấy nó không phản kháng lại nhích cho nó một cái làm nó bừng tỉnh, chăm chằm nhìn vào mắt nó

- Thích…anh hơn…..nhưng cũng không thể thiếu……. gấu – nó bập bẹ trả lời hắn , mắt nhìn về phía khác mặt vẫn đỏ bừng , không dám thở mạnh

- Em xê ra !! Về nhà với gấu đi anh cũng đi kiếm gấu đây – câu trước nghe lọt tai , câu sau hắn bực bội đẩy nó ra , trề môi rồi bước ra khỏi giường không quên dậm chân uỳnh uỵch biểu thị sự hờn dỗi , ai nhìn cảnh này thì chẳng biết ai nam , ai nữ nữa !!!

Nó cười nhẹ như ánh nắng nhẹ trong buổi sáng sớm , nó bước xuống giường , vào phòng tắm thay đồ để chuẩn bị đi học . Đến lúc ra , nó vươn vai đón nắng trong phòng , lướt facebook xem có gì nổi bật mà không để ý rằng chẳng có cái ánh nắng nào ở đằng sau cửa sổ . Ôi má ơi !!! Bây giờ mới có 5 giờ sáng thì đi học cái con khỉ khô , đây là hiên tượng hiếm thấy của cô nàng lúc nào cũng bắt mọi người phải chờ , phải viết vào kỉ lục của nó mới được

Về phía hắn , sau khi hậm hực đi ra khỏi phòng , hắn chợt để ý rằng ngoài hắn chỉ mặc mỗi cái quần lửng còn lại thì thả rông…Ờ..Thôi kệ , giờ này có ai dậy đâu , thế là hắn cứ thong thả đi xuống nhà . Xuống đến nơi thì thấy hai thằng bạn nằm chỏng queo ở ghế so- pha , trên bàn có 2 chai rượu và hai li rượu đang uống dở , nhìn là đủ biết lá hai thằng cha này hôm nay ở nhà chứ đi học quái gì nữa

- Này !! Dậy đi , làm gì mà hai thằng xuống đây uống say tí bỉ vậy – Hắn đến lay Hùng và Quân dậy

Hùng theo phản xạ , lấy tay quơ quơ ra tìm người kế bên còn nó rõ to :

- Widel……dậy đi em ….. em đâu rồi ??- vừa nói xong câu thì Hùng cũng rơi xuống đất như con thằn lằn rồi ngủ luôn nhưng miệng vẫn lẩm bẩm câu nói đó rồi ngủm luôn

- Haizz…..- hắn thở dài , chắc đây sẽ là một ngày mệt mỏi đây …………
Chương 27
Cả đám lại tới trường với sự thiếu hụt dân số , chẳng ai xa lạ đó là Quân và Hùng . Lúc cả bọn ngủ dậy thì hai anh chàng này vẫn còn nói mớ nhất quyết không dậy , tường hai chàng này uống hai chai rượu thôi ai dè sau một hồi tìm kiếm thì thấy thêm sáu chai dưới gầm bàn , đều là rượu mạnh mới ghê chứ , hai chàng hôm nay về chết chắc

- Hôm qua em không biết Hùng ra ngoài à – Kiệt nhích tay Widel

- Hôm qua em leo lên giường ngủ luôn , em chỉ nhớ anh ấy đi lấy cái gì gần giường , hình như là lọ thuốc giống lọ vắc-xin ấy – Widel vừa đi , vừa ngửa cổ nhớ lại

Nghe Widel nói xong , Nhi đột nhiên rảo bước nhanh làm cả đám không kịp trở chân . Đến lớp Nhi quẳng thẳng chiếc cặp xuống bàn , mắt đảo nhiều lần , nhìn vẻ mặt rất hỗn loạn

- Bà bị gì vậy ?? – nó thấy không ổn vội đến chỗ nhỏ cố gắng kiềm tính nóng giận đang hiện trên mặt bạn mình

- Hôm qua ai đưa tôi lên phòng vậy – nhỏ kiềm giọng hỏi nhỏ nó

Không hiểu bạn mình bị gì nhưng nó vẫn điềm tĩnh trả lời :

- Là Quân !! Kiệt !!! Hôm qua Quân có ngủ với cậu không – nó quay sang gọi Kiệt

Kiệt giật mình :

- Thằng đó à !!! Hôm qua đợi thằng đó về phòng mãi không thấy , làm tôi đợi cửa quá trời , hỏi chi vậy

- Không có gì – nó lắc đầu rồi lại quay về phía nhỏ Nhi

Nó lo lắm , chẳng biết nhỏ Nhi bị gì , có gì thì phải kể cho bạn bè chứ sao lại phải giấu hay nhỏ có chuyện gì không tiện kể hay hôm qua Quân làm gì cậu ấy sao ?? Quen Nhi 5 năm mới thấy cái vẻ mặt sốt sắng của nhỏ .

Hắn thấy Nhi nghiêm trọn đã đành , giờ nó sang ngồi được một lúc thì mặt nó y chang nhỏ , bạn bè gì mà giống nhau phết , ngó qua Tuyết nhìn mặt có vẻ không quan tâm nhưng tay cô nàng đang trút nỗi lo lắng cho con bạn lên cái điện thoại chắc là chiến tranh lạnh của con gái . Nghĩ thế thôi chứ hắn không nói gì , để bạn bè thân nhất giải quyết những việc riêng tự với nhau , ai đời kẻ ngoài lại xen vào phá , mất hết tình cảm bạn bè

Hắn nghĩ vậy nhưng nó không cùng suy nghĩ với hắn . Trong lúc nó phải lo tìm nguyên nhân thì hắn ngồi nhìn nó đắm đuối theo kiểu : “Em tự xử đi , chuyện bạn bè em mà” . Nó vội bĩu môi lườm hắn , quay ngoắt về phía nhỏ Nhi còn hắn thì nghệch măt ra . Hắn đã làm gì sai sao ??? Thôi thì tí nữa làm lành lại trong khi hắn còn chẳng biết hắn đã làm sai việc gì

- Giận nhau sao – Nhi nhếch mép khi thoáng thấy vẻ trẻ con của nó và vẻ thất thểu của hắn

- Có đâu – nó chối ,tròn con mắt nhìn Nhi giả bộ ngây thơ

- Thôi mới bắt đầu đừng giân dỗi , xin cho tôi nghỉ hôm nay – Nhi vỗ vai nó , khoé môi cong lên rồi rảo bước nhanh ra khỏi lớp thay đổi bằng khuôn mặt đầy lo lắng

Nhỏ lướt qua hắn nhưng không để ý rằng hắn đã thoáng nhìn được khuôn mặt nhỏ lúc đó , rảo bước đến chỗ nó đang ngồi , hắn khẽ đập vai nó nhưng nó hất ra , còn quay lại bĩu môi trừng mắt nhìn hắn . HẮn giật mình quên mất mình đã xử sự thế nào mà để nó tức phồng cả mặt thế kia , vội cười nhẹ rồi hắn làm bộ mặt đang thương nhất có thể :

- Anh đã làm gì sai – hắn đứng trước mặt nó , mắt long lanh

- Nhìn anh là em muốn cho ăn dép rồi – nó nhún vai vờ không biết rồi chêm thêm bộ mặt bất cần đời nhìn hắn

- Lúc nãy …em..thấy nhỏ…Nhi…….à mà thôi – hắn gãi đầu cúi gằm mặt , rồi lại nhìn ra cửa lớp , cấu nói lấp lửng của hắn làm nó lo

- Nói đi , em nghe mà – nó giật mạnh hắn xuống ghế ngồi cùng , khoác tay lên vai hắn như hai thằng đàn ông đang bàn chuyện gì mờ ám với nhau

HẮn giật mình , sao nó có thể khoác vai hắn tỉnh bơ như thế , không lẽ nó không có cảm giác gì sao ??? Ít nhất nó cũng phải đỏ mặt hay hánh động ấp úng chứ , giống mấy cái tình cảnh trong phim Hàn hắn hay xem ấy , coi như hắn đã ảo tưởng quá nhiều rồi , tỉnh lại đi Phong ơi !!

- Ê kêu nói chuyện nhỏ Nhi mà anh nghĩ gì thế ?? Hay đang tương tư cô nào rồi – nó lay hắn kéo hắn về thực tại rồi lại lườm xéo hắn

- Có em là tốt rồi , mắc mớ gì anh phải mơ tới cô khác – hắn cười nham hiểm rồi ôm nó vào lòng , lắc lư vài nhịp chẳng để ý gì đến xung quanh đang có vài người nào đó cầm máy chụp ảnh – Lúc nãy anh thấy vẽ mặt Nhi có vẻ lo lắng lắm , hình như sợ một cái gì đó – hắn khẽ thì thầm đủ hai người nghe

- Thật hả ?? Sao không nói em sớm ??? – Nó gỡ tay hắn ra rồi vung tay đứng thẳng dậy vì bất ngờ chưa kịp phản xạ hắn và cái ghế ngã ngửa xuống đất , nó chỉ kịp kêu “a” chứ chẳng biết làm gì

Tiếng cười bắt đầu từ thằng Kiệt chết tiệt , thấy hắn té sẵn tay đang để chế độ máy quay , quay lại đúng lúc hắn té . Đến khi cả đá ngẩn người nhìn hắn lồm cồm bò dậy mà không hiểu chuyện gì thì Kiệt mới thò cái điện thoại mình ra cho cả đám xem thế là cả lũ chập mạch hết

- Này thì tình tứ , tôi ngứa mắt từ nãy giờ rồi , sướng chưa con – Kiệt vừa ôm điện thoại vừa cười chảy cả nước mắt

Con trai cười hả hê đã đành , Tuyết và Widel chẳng ý tứ sẵn sằng ngửa cổ lên cười như mụ phù thuỷ vừa chế xong lọ thuốc độc . Trước tình hình đó nó nhịn cười không được nên đã hội nhập với hai mụ phù thuỷ kia

- Cái thằng kia , tôi té để cậu cười à – hắn bật dậy , gào lên túm lấy Kiệt , bị Kiệt giằng ra chạy vòng vòng quay lớp – Thằng mất dạy kia , đứng lại !!!!!

- In your dream ( mơ đi) – Kiệt cầm điên thoại lắc lắc rồi cười khằng khặc

Nó cười không ngừng khi thấy hai người rượt nhau vòng quanh lớp y như con nít lên 3 . Nhắc mới nhớ về hồi mẫu giáo khi nhỏ Nhi chưa xuất hiện cũng có một người con gái chơi với Tuyết và nó nhưng giữa chừng lại chuyển qua định cư bên nước ngoài với gia đình . Vừa nhìn hai thằng con trai rượt nhau vừa ngẫm nghĩ . Không biết chị giờ này sao rồi nhỉ ??? Không biết chị có về tìm hai đứa em không ???? Cô gái nó thoáng nghĩ là ai , liệu có ảnh hưởng gì với nó chứ ???

Ở Tokyo – Nhật

Em đang làm gì vậy Ngọc ??? Chị nhớ em lắm !! Em đợi chị nhé , chị sắp về rồi em gái yêu à – Một người con gái cao ráo , có một mái tóc dài đen mượt , khuôn mặt trắng mịn đang đứng trước khung cửa sổ của một toà nhà cao tầng cầm tấm ảnh có nó , Tuyết và cô gái đấy chụp chung với nhau, cười nhẹ

- Kanae !! Sắp đến giờ lên máy bay rồi đấy !!! Chuẩn bị xong rồi chứ ?? Nhanh lên nào , con gái !! – một người phụ nữ nói vọng lên căn phòng của cô gái

- Xong rồi mẹ ạ !! Con xuống liền – vội xách vali xuống căn phòng , miệng cô vẽ một đường cong hoàn hảo

Quay lại với cái đám nhí nhố đó , sau khi rượt chán thì cũng vừa giờ học , thế còn chưa tha cho nhau nữa , lâu lâu hắn quay ra lườm Kiệt còn Kiệt thì lè lưỡi trêu hắn

- Hai em kia , đứng lên giải hai bài này cho tôi – ông thầy toan 1quay xuống nhìn thấy , đập bàn chỉ vô 2 thằng nham nhở ở dưới kia – Không làm được tôi cho mỗi anh con 0 rồi mời ba mẹ lên đấy – ông thầy mạnh miệng

“ Ông hiệu trưởng còn chưa dám mời ba mẹ hai đứa này lên thì ông này dám chắc” – cả lớp nhìn thầy dạy toán mà tiếc thương thay

Chẳng kì kèo nhiều , hai người lẳng lặng nhìn hai bài toán hóc búa trên bảng , nhếch mép cười , hai người nhìn nhau ghi ghi chép chép rồi ném phấn xuống : “Trong sách giải toán tập một trang 134” . Đến đây cả lớp vội mở sách giải theo như câu trên bảng nhìn cứ như lũ mọt nói gì cũng làm theo . Cả đám dưới nhìn ông thầy phồng mặt vì tức liền phá lên cười đều có mục đích cả

- TÔI SẼ MỜI PHỤ HUYNH CÁC EM LÊN !!! LỚP NGHỈ !! – ông thầy xách cặp ra ngoài nhìn hai người đứng trên bảng rồi nhìn đám cười nham nhở ở dưới

Chả cần nói gì nhiều , hôm nay cả đám ngán học nên cũng đi về luôn với lí do bị thầy Toán đuổi ra ngoài rồi lẻn về nhà luôn , chung quy một câu : Chán chẳng muốn học . Về phía ông thầy đang ra sức gọi điện nhưng kết quả y chang nhau đều là máy bận , mãi đến phút cuối mới có người gọi lại làm ông thầy mừng hết chỗ nói , hình như là ba hắn :

- Ai thế - Giọng ba hắn hơi khản đặc , toát lên vẻ uy quyền lấn át tinh thần người khác , nghe giọng ít nhiều cũng đoán được ông nghiêm khắc như thế nào nhưng nhầm rồi!!!

- Dạ , anh có phải phụ huynh em Dương Hàn Phong không ạ ?? – ông thầy như bắt đuọc vàng , chuẩn bị mắng vốn

- Sao thế !!?? Con tôi làm gì mà thầy phải gọi điện cho tôi – vẫn giữ lịch sự , ngón tay gõ đều trên bàn làm việc đến trong điện còn nghe rõ từng nhịp chứng tỏ ông không hề lo lắng mà rất bĩnh tĩnh khi nghe đến tên con mình

- Tôi muốn gặp anh để nói về hành vi của em ấy sáng nay – ông thầy như nớ lại buổi sáng mà mặt giận phừng phừng

- Có gì thì lên văn phòng hiệu trưởng !! Chào thầy – cúp máy cái rụp chẳng do dự , ông thầy ngơ ngác chưa kịp nói giờ giấc mà !!

Về đến nhà , thấy nhỏ Nhi đang dọn dẹp bãi chiến trường mà hai người đang ngủ khò khò bên ghế so-pha kia với khuôn mặt lạnh tanh , vô hồn như con ro-bot . Thấy thế cả đám bắt đầu xắn tay áo lên phụ nhỏ một tay tiện tay dọn dẹp nhà cửa luôn . Chỉ khổ cho hai người say giấc kia , cứ mỗi lần dọn dẹp mà đi ngang qua chỗ hai người thì đều tiện chân đạp cho mỗi người một cái , sau hôm nay chẳng biết mông hai người này còn nguyên không nữa !!!

Làm xong cũng chỉ mới gần trưa , nó và hắn xung phong đi chợ còn đám kia ở nhà phải làm sao cho hai người kia tỉnh rượu , khôn phết !! Ra đến siêu thị thì nó và hắn bắt đầu lầm bầm nghĩ về các món ăn , tính toán chi li từng tí một

- Hôm nay ăn cà ri nha – nó nhìn thấy gói làm cà ri đột nhiên thấy thèm thèm

- Giờ nấu sao mà nhừ được – hắn nghĩ về bữa trưa đơn giản

- Thì mua về hầm từ chiều tới tối ăn còn trưa nay tìm đồ ăn khác đỡ cực hơn – nó vẫn ngắm nghía từng bịch ca ri sao cho phù hợp với khẩu vị của mọi người

- Thế cũng được – hắn đồng ý cho rồi chứ kì kèo thêm tí nữa thể nào nó cũng quẳng đống đồ trong xe lại cho hắn rồi bỏ về , chiều người yêu là nhất
Chương 28
Hôm nay là trung thu rồi , sắp được đi chơi rồi !! Nó bật dậy thiệt sớm , háo hức lắm cứ như con nít , lon ton chạy khắp phòng khách , miệng cứ cười toe toét . Cả đám thức dậy xuống nhà mà không tin nổi vào mắt mình , nó đang ngồi xem ti vi sao , không tin được , chắc hôm nay có bão

- Xuống ăn cơm nè , đứng đó làm gì ??? – nó chợt quay người lại thấy cả lũ đang đứng lù lù trên cầu thang không chịu xuống

- BÀ bị gì vậy , mọi ngày tôi phải kêu bà mới chịu dậy mà – Tuyết nhướn mày rồi lại liếc qua hắn làm hắn khẽ rùng mình – Hay là Phong đây làm gì bà sao ???

- Làm gì có , muốn dậy sớm thôi – nó gạt tay trước mặt , giải vây cho hắn trước ánh mắt sắc lạnh của Tuyết

Dây dưa lòng vòng chuyện nó dậy sớm thì mới lòi ra là nó muốn đi xem đèn hôm nay , người gì mà trẻ con quá !! HẮn nghe xong lí do liền béo má nó :

- Có thế mà cũng dậy sớm

- Hì hì !! Tối nay đi đâu đây mọi người – nó cười với hắn

- Bar – đồng thanh cả lũ rồi vác cặp đi học luôn làm nó lớ ngớ

Trên đường đi nó cứ bĩu môi , tay ôm hắn càng siết chặt hơn , má cứ phồng lên , miệng cứ lầm bầm :

- Đi bar thì đi bar làm gì mới sáng sớm mà khó chịu với tôi !! Tối nay tôi quậy cho mà biết …

Hắn lái xe mà nghe rõ nó nói gì , phì cười với cái tính trẻ con của nó !! Ây da , tối nay lại phải mệt rồi mà lâu rồi hắn cũng chưa tới bar kiểm tra sổ sách , chẳng biết tình hình dịu đi chưa , dịp này phải lên chấn chỉnh lại mới được

Tiết học bắt đầu chưa được bao lâu , loa phát thanh của trường vang lên làm cả bọn ngưng mọi hoạt động :

- Mời các em : Hàn Phong , Dương Ngọc , Minh Hùng , Tuấn Kiệt , Triệu Nhật , Vân Nhung , Hàn Nhi , Diệu Tuyết , Minh Quân lên văn phòng hiệu trưởng có việc gấp

Mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về bọn nó , chắc lại là vụ thầy Toán hôm trước , tưởng ổng hù thôi ai dè làm thiệt à ?? Cả bọn đứng dậy ra xin phép ra khỏi lớp , cô giáo cũng ậm ừ mà đếm mấy cái đầu màu sắc đang dần bước ra khỏi lớp , Kiệt là người cuối cùng ra khỏi lớp quay lại :

- Mời các bạn học bài tiếp !! – Kiệt làm cả lớp giât mình chăm chăm nhìn vào sách vở trước mặt rồi Kiệt cũng khuất sau cánh cửa lớp đóng lại

Chín đứa đứng lố nhố ở phòng hiệu trưởng , đứa đứng dựa tường , đứa đứng tạo kiểu , đứa thì cười đùa , thật chẳng nghiêm túc gì cả , nhìn bọn này mà ông hiệu trưởng tức hộc máu :

- Các em có biết các em đang ở đâu không hả

- Dạ biết , thầy gọi chúng em lên mà – Widel mở to mắt gật đầu

- Thế các em có biết tại sao thầy gọi các em lên đây không – ông thầy có vẻ hài lòng với cô bé đang đứng trước mặt mình , quả thật đúng là học sinh nhảy lớp ngoan hiền nhưng bị đám này dụ dỗ , ông thầy nhận xét thầm kín

- Dạ biết , vì thầy nhớ bọn em phải không ạ - Widel vẫn ngây thơ trả lời

- E..Em…e..em…- không nói lên lời – EM GIỠN MẶT VỚI TÔI À !!?? – ông nhìn cái đám lố nhố mà đập bàn làm cả đám trố mắt nhìn ống hiệu trưởng tức đỏ mặt

Dám quát nạt đám này thì chỉ có ba mẹ thôi ngoài ra ai mà quát bọn này thì cứ như đàn gảy tai trâu , ông hiệu trưởng này chán sống rồi , cả đám nhếch mép cười làm ông rùng mình nhưng vẫn cố lấy uy quyền

- oa…oa…oa….- Widel ngồi thụp xuống nền nhà , nước mắt giàn dụa , ôm mặt khóc nhưng sau bàn tay che mặt là một nụ cười rất nham hiểm

- Sao thế ,Widel ?? Thầy hiệu trưởng làm em sợ à ?? – Hùng đến vỗ lưng nhóc mà miệng vẫn cười , cả đám vây quanh nhóc vẫn giữ nụ cười nửa miệng

Widel khẽ vuốt nước mắt , nhẹ nhàng gật đầu , nhìn ông thầy với con mắt sợ sệt xen lẫn vào đó là một sự thích thú khi nhìn thấy mặt ông thầy nghệch ra

- Có gì từ từ nói chứ thầy , thầy làm thế lỡ may em ấy ngất luôn thì sao ?? Lỡ may em ấy bị ngất rồi cả gia đình em ấy lên kiện thầy vì cái tội hù doạ học sinh đến ngất thì sao ??? Thầy dám là thầy thắng kiện không – hắn xổ một tràng lí thuyết đã chuẩn bị sẵn

- Sao chứ ?? Tôi không có quyền nạt nộ để dạy dỗ các em sao – ông đâu có chịu thua – Tôi nói cho em biết , tôi có thể đánh em đấy , tôi đây không sợ ai cã , biết điều thì nói năng bớt xấc xược lại đi – ông chỉ tay vào mặt hắn

Hắn nhướn mày nhìn ông thầy rồi nhếch mép cười , tỏ vẻ khiêu khích thầy hiệu trưởng . Nhìn bộ mặt hắn lúc này , ông thầy không kiềm chế được liền tát cho hắn một cú trời giáng nhưng có vẻ chẳng hề hấn gì với hắn . Đúng lúc đó một người xuất hiện ngay cánh cửa phòng hiệu trưởng – là ba hắn !

- Con tôi , tôi đánh , ông có quyền gì mà đụng tới nó – Giọng nói khản đặc cất lên làm cả đám quay ngoắt lai nhìn , một người đàn ông mặc bộ vest đen , trong rất lãng tử bước vào

- Ba đến làm vậy – hắn quay sang , mặt tỉnh bơ

- Thầy gọi ba đến , mới mở cửa thì thấy cái cảnh thầy hiệu trưởng bạo lực với học sinh – ba hắn bực bội nhìn ông thầy đang khúm núm trước mặt ông

- À chuyện không làm bài trên bảng hả ba , sao chỉ có mình ba lên , còn…….- hắn quét một lươt cả đám

Ba hắn lúc này mới chú ý đến cái đám đang ngồi bệt xuống nên nhà , trong đó có một đứa mắt đỏ hoe , ông phừng phừng nhìn hiêu trưởng ;

- Tôi thật không hiểu tai sao thầy lại có thẩ làm hiệu trưởng , chúng nó chỉ không làm bài trên bảng thôi mà sao thầy mạnh tay vậy hả ??? Tôi sẽ thưa kiện vì bạo lực học đường của thầy !!

Cả đám trố mắt nhìn ba hắn , chưa kịp nói gì thì ba hắn đã sổ một tràng khí thế đòi kiện ông hiệu trưởng , kì này thầy chết chắc rồi hiệu trưởng yêu quý ạ !! Gọi điện nói cái gì gì đó liên quan đến kiện tụng rồi lại quay sang cả đám với nét mặt lo lắng :

- Mấy cháu không sao chứ ??? Sợ lắm hả

Cả đám gật đầu lia lịa

- Mấy cháu là bạn thằng Phong nhà ta phải không ??

Lại gật

- Chúng ta ra khỏi đây , rồi chúng ta nói chuyện sau – ba hắn cười hiền từ rồi khẽ liếc qua ông thầy đang xanh mặt , quá ngu ngốc khi đụng tới bọn nó

Vừa ra khỏi phòng thì gặp một tá phụ huynh đi dàn hàng , bước đều y như đang đi tập trận , nhìn phát hoảng . Thấy cả đám đi ra , dàn phụ huynh ngừng lại một chút rồi càng đi hùng hổ hơn . Lúc đấy trừ phần tử vô cảm thì đứa nào cũng hớn hở , lao đến chỗ phụ huynh , dược dịp hội ngộ ba mẹ thì phải vui chứ

Để tránh làm phiền giờ học , bọn nó dề nghị xuống căn tin nói chuyện

- Sao hôm nay các vị tiền bối đây lại phải xuống thăm các đệ tử này vậy – nó lau chau nhìn bậc cha mẹ đang ngồi đối diện , thích thú

- Còn nói nữa sao ?? Chứ không phải thầy gọi điận kêu con không ngiêm túc trong giờ học sao ?? – mẹ nó cất tiếng nói , bà lườm yêu con gái mình

- Không phải con !! Là Phong với Kiệt chứ bộ - nó đẩy tội sang hai anh chàng bên kia , làm hai ngươi giật mình

- Ế…Ế …Chứ không phải cô cười ha hả trong lớp học nên bị thầy bắt chung luôn sao ?? – Kiệt giãy nảy phản đối

- Gì ?? Muốn ăn đòn à , nói sao nghe thế đi , nếu không phải tại cậu với Phong bày trò thì đây cũng không cười làm gì – nó giơ quả đấm trước mặt Kiệt

- Hai người có thôi đi không ?? Không thấy người lớn ở đây sao ?? – Tuyết lườm xéo hai người đang chu mỏ cãi nhau với sự ngạc nhiên của người lớn

Nó nín luôn , khẽ nhìn về phía ba hắn đang mở to nhìn nó với sự ngạc nhiên không hề nhỏ . Đường đường là con gái nhà có giáo dục mà lại hành xử như một đứa vô học , quá vô tư . Chưa gì đã để mất điểm trong mắt ba hắn rồi !! Biết sống sao đây ??? Haizzzzzz…

- Có vẻ con trai tôi chọn đúng bạn rồi – ba hắn mỉm cười gật đầu nhìn nó làm nó e ngại không dám ngước mặt lên

- A !! Anh Sơn !! Lâu rồi không gặp , bà nhà vẫn khoẻ chứ - mẹ nó quay sang , với đôi mắt vui mừng nhìn ba hắn …Gì??? Mẹ nó biết ba hắn ư??? Còn gì nữa không thể hiện luôn đi !!

Quanh co một hồi mới lòi ra mấy người này đều quen nhau hết , do bận bịu công việc nên ít có thời gian gặp nhau . Bậc phụ huynh thì ngồi tám với nhau vui vẻ còn bậc con cái thì ngơ ngác nhìn người lớn nói chuyện !! Đột nhiên có một người đàn ông chắc cũng trạc tuổi ba hắn cùng với một người phụ nữ tiến về phía mọi người đang ngồi

- Chào mọi người lâu quá không gặp – giọng nói của người đàn ông làm mọi người ngưng mọi hoạt động

- Vâng !! Lâu rồi mới thấy người tham công tiếc việc như anh đến chào bọn tôi đấy – mẹ Quân lên tiếng kèm theo cái nhướn mày

- Thôi !! Tha cho chồng tôi đi , Liên !! – người phụ nữ lên tiếng , nở nụ cười thân thiện – Mẹ muốn nói chuyện với con Hùng à , cả Nhi nữa

- Đây là ……….- mẹ Kiệt nhìn sự việc khó hiểu , chẳng phải người phụ nữ này chỉ có Hùng thôi sao ??

Như hiểu ý muốn nói , người đàn ông có mái tóc bạch kim giống Hùng liền lên tiếng đỡ lời :

- Có gì hẹn gặp nhau , tôi sẽ giải thích !! Bây giờ tôi có việc , xin phép mọi người !! Cho bác mượn hai đứa này nha các cháu

Nói rồi bốn người cũng dần khuất sau cánh cửa căn tin , đợi bốn người khuất hẳn thì mọi người rơi vào trạng thái mỗi người một suy nghĩ

Cuộc gặp gỡ giữa các đấng sinh thành kết thúc khi mỗi người nhận được một cuộc điện thoại từ nửa kia của mình , chuồn về nhà lẹ nếu không sẹ càm ràm , không quên quay lại dặn các con của mình nhanh chóng tìm được người yêu về ra mắt , người lớn thế đấy cứ mong con có người yêu để ra sức kể chuyện thời thơ ấu nói chính xác hơn là bêu xấu con mình !!

- Haizz!! – hắn thở dài nhìn những chiếc xe lần lượt đi ra khỏi cổng trường

- Sao vậy anh ?? – nó khẽ nhìn hắn , khoác tay hắn

- Anh tưởng…..còn được giới thiệu em với ba anh chứ ??!! – hắn nhéo mũi nó rồi lê nó đi về bãi gửi xe

- Chưa được giới thiệu thì em đã ghi điểm trừ rồi con gì ..hic..- nó khẽ cúi mặt , nghĩ về cảnh nó cãi nhau với Kiệt trước mặt Kiệt .

Đúng rồi , tất cả là tại Kiệt , tại hắn hết , nó vừa nghĩ vừa dáo dác tìm Kiệt . Vừa xác định được mục tiêu thì nó vội rời cánh tay của hắn và chạy đến bên Kiệt . Làm gì ư??? Tất nhiên là để trút giận

Về phía Kiệt , khi anh thấy nó chạy về phía mình tưởng có chuyện gì vui mừng lắm , anh chẳng nghi ngờ gì , liền cười lại nhưng đến càng gần thì ánh mắt thân thiện không còn chỉ còn lại ánh mắt có lửa toé ra

- Cậu…đi….chết…..đi – nó gào lên rồi lao vào đánh Kiệt túi bụi

- Á…Tôi đã…làm gì ??? Ái…cứu…với…!!! – Kiệt chỉ biết ôm đầu đỡ đòn của nó

- Ngọc !!!....- hắn chạy đến thì nó ngưng một chút , Kiệt nhìn hắn với con mắt ngưỡng mộ - Anh đập ké – hắn làm tụt hết hi vọng của Kiệt còn nó và hắn thì ra đòn không thương tiếc

Đám kia chỉ biết ngồi chờ đến khi nào bọn này xả xong , lâu lâu cho bọn này lên cơn cũng hay , được coi phim hành động miễn phí

“Tuyết yêu ơi !! Có tin nhắn” – chiếc điện thoại reo lên . Tuyết mở ra xem , Nhật cũng xem ké , chẳng thèm đếm xỉa đến ba người kia

[Tụi này về nhà rồi !!! Về đi !! Nghỉ tí rồi tối đi chơi]- là của Hùng , hai người này nhanh dữ , mới đó mà đã lăn về đến nhà rồi

[ Đợi xíu] – tay Tuyết trượt trên chiếc điện thoại rồi lại quay ra ba người kia :

- Về thôi , Hùng nhắn về nghỉ tối đi chơi – Tuyết nói mà chẳng thèm nhìn đến cái biểu cảm của nó

- Oh yeah!! – nó nghe xong là vọt luôn , để lại hai thằng con trai xơ xác vì trân chiên

Tuyết cười nhẹ . Thật!! Nó rất ít khi vui vẻ thế này , nhất là từ khi chị ấy đi xa khỏi đất nước này mà không để lại bất cứ thông tin hay liên lạc nào , dù lúc đó là con nít nhưng nó cứ như mất đi một người rất quan trọng trong đời , xem ra chị ấy có ảnh hưởng rất lớn đối với nó . Bao giờ chị mới trở lại nơi này đây , em cũng nhớ chị !!! Tuyết khẽ cười bước đến nơi mà cả bọn đang đứng vẫy tay chờ cô

Ngày trung thu của con nít nhưng chúng ta chưa lớn nên cứ tha hồ mà quẩy . Nếu hỏi tụi này bao giờ mới lớn ư , bọn nó sẽ vui vẻ trả lời rằng chúng nó đã gần lớn rồi , vài chục năm nữa sẽ thành người lớn thôi , nhanh mà !!!
Chương 29 : Quá Khứ ( P1)
- Ê !! Mày là con trai sao lại ngồi đây chơi trò con gái này ?? – một cậu bé tóc vàng đứng trước một cậu bé tóc tím đang ngồi giữa đống tách trà búp bê – Dẹp đi , cái thứ ẻo lả - cậu đá phăng cái đống tách sang một bên rồi cười lớn

Cậu con trai kia chẳng biết làm gì , chỉ ú ớ rồi ngồi đó nhìn đống tách nhựa văng ra xa kèm theo đó là tiếng cười của cậu bạn lạ hoắc . Cậu “tím hung” lặng lẽ ngồi đó , nước mắt chảy dài mặc kệ cho sự trêu chọc ngày càng tăng , những đứa khác nhìn thằng bé “vàng hoe” kia mà khiếp đảm , nó là đầu gấu trong lớp , nó mà để ý đến ai thì coi như xong , lần này là cậu bé dễ thương đó sao , tội nghiệp quá

- Này , ẻo lả , nhìn tao này – cậu lại ra lệnh

“Tím hung” đầm đìa nước mắt nhìn “vàng hoe” , cứ sụt sịt liên hồi

- Bắt đầu từ bây giờ mày là osin của tao – lại ra lệnh – Mày nghe chưa – cậu quát lên

“Tím hung” chịu sợ sệt gật đầu , chẳng hiểu sao cậu lại chịu lép vế trước cái thằng điên chẳng quen biết này

- Này !! Ai là người đá mấy cái cốc nhựa của tôi – một cô bé tóc hơi đỏ đột nhiên xuất hiện – Quân !! Thằng điên này là ai , nó làm gì cậu à ?? – cô bé nhìn người bạn mới quen khi chuyển vào cái trường tiểu học này

- N…h…i!! N..ó…bắt…tớ..l…làm…o..sin…cho…n..ó …..oa….oa..oa- cậu bé khóc oà lên

Cô bé tóc…À không là Nhi …nhỏ nhìn đứa bạn rồi lại nhìn cái thằng điên đang đứng hống hách đằng kia mà nổi điên , nhỏ vốn nóng tính nhưng gì cũng phải từ từ , nhỏ phải hỏi mọi chuyện thế nào đã , thằng này nhỏ nhìn là muốn cho phát đấm rồi

- Sao cậu lại kêu bạn tôi làm osin cho cậu

- Bởi vì nó giống con gái , nó chơi đồ con gái , nên làm osin cho giống hầu gái nốt – “vàng hoe” …là Kiệt , hắn xỏ tay vào túi quần nhún vai

- Tôi kêu bạn ấy giữ đồ chơi giùm đó . Tôi thấy cậu mới giống con gái ấy . CON TRAI TÓC VÀNG ĐỀU LÀ GAY CẢ !! - Nhi cố nói to câu cuối để hắn lọt tai , cái này là nhỏ học theo mấy chị hàng xóm hay nói khi thấy mấy anh chàng tóc vàng đi với nhau ra vẻ thích thú

- Gay ??? Là gì ??? – Kiệt ngây người , nào giờ cậu mới nghe đến từ này

Vội nở một nu cười nhếch mép , nhỏ lại tiếp

- Lúc này cậu nói bạn tôi làm sao thì cậu y như vậy , xin lỗi cậu ấy đi – Nhi hất cằm về phía Quân đang đỏ hoe đôi mắt nhìn hai người bừng bừng sát khí với nhau – Quân nín đi , tôi không để bạn mình lại làm osin cho kẻ này đâu – nhỏ ngồi xuống chùi nước mắt cho Quân rồi liếc qua Kiệt

Kiệt nhà ta bực bội , giận tím mặt ngồi xuống khóc bù lu bù loa , làm cả lớp ha 1ho6c1 mồm , nào giờ có thấy đại ca tóc vàng này khóc đâu tụ nhiên chỉ vì một câu nói của cô bé mới vào lớp được hơn 1 tuần thì lăn ra khóc , mọi ngày ai mà cãi lời thằng này thì coi như tới số , lúc nào cũng tìm đủ cách để chọc phá người khác

- Sao khóc ?? – nhỏ hỏi

- Hic…Tại sao bạn không dỗ tôi giống dỗ nó chứ , tôi cũng giống nó mà !! – Kiệt gào lên

“ Rầm” cả lớp như ngã ngửa khi nghe Kiệt ganh đua với Quân mít ướt nhà ta , thì ra đại ca để ý cô bé này nên mới bắt nạt thằng bạn mới quen của nhỏ sao ??? Hết biết với suy nghĩ của trẻ con

Về phía Nhi , nhỏ đờ người được một lúc rồi lại thở dài quay sang Kiệt , hé một nụ cười làm mặt Kiệt có gì đó hồng hồng :

- Nín đi !! Cậu giống Quân thì chơi với tụi này luôn nhá !!

- Um – dụi mắt khẽ gật đầu

Tình bạn ba người bắt đầu như thế với sự chứng kiến của một cậu nhóc tóc trắng đang ở phòng học đối diện

Khi cái tình bạn ba người đi đâu cũng có nhau thì dần còn lại hai người với biểu hiện cực kì khác xưa , không còn là cô bé tóc đỏ hay cườ nữa mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh , nụ cười nắng sáng dần biến mất sau vỏ bọc đó , nhỏ chuyển sang mặc áo tay dài , có khi mặc luôn cả áo khoác kín cổ nhìn muốn ngộp thở , luôn trốn tránh với những đề nghị đi chơi của hai thằng bạn thân rồi dần bốc hơi ra khỏi trường tiểu học vào năm cuối , để lại sự ngỡ ngàng của hai thằng bạn nơi cuối lớp khi nghe cô giáo thông báo nhỏ nghỉ học giữa chừng

Cái cảnh hai thằng bạn thân ngồi trách móc nhỏ Nhi đi không nói cũng lọt vào tai của cậu nhóc tóc trắng khi đi qua cái lớp có cô bé tóc đỏ . Nhóc tóc trắng có một khuôn mặt cũng kha khá giống cô bé tóc đỏ nên khi đi ngang qua cửa lớp thì Quân và Kiệt nhận nhầm thành nhỏ Nhi :

- Nhi kìa!!!! – Kiệt lao ra ngoài , Quân liếc nhìn cái dáng rồi vọt theo Kiệt , hai đứa rượt theo không ngừng kêu tên nhỏ

- Hộc…hộc…Tôi tưởng bà đi luôn rồi chứ !! N…này sao lại nhuộm tóc trắng thế , tóc đỏ hợp với bà mà – tóc trắng bỗng dừng lại nghe Quân nói

- Tôi không phải con gái các cậu tìm nhưng tôi có thể làm bạn với các cậu được không – Chính là Hùng , cậu cười rồi chìa tay ra đang chờ đợi cái đáp lại của Quân và Kiệt

- Được !! – Quân bắt tay , Kiệt bá cổ

Một tình bạn ba người mới lại chớm nở nhanh đến nỗi không ai nhớ đến cô bé tóc đỏ nữa ….Con nít mà , chóng quên thôi …có lẽ là vậy……

2 năm sau

Tại một lớp học ở trường trung học cơ sở , có một nhóm học sinh gồm 4 người tụ lại ở góc bàn cuối rất rôm rả , tiếng chuông trường reo lên , ai nấy vào vị trí , giáo viên bước vào cùng với một học sinh mới :

- Chúng ta có học sinh mới , ai còn chỗ trống thì giơ tay lên nào ??

Một vài bạn giơ tay , nó nhìn nhỏ Nhi mặc một bộ quần áo thể dục kín cổ , mặt không thể hiện một tí cảm xúc gì , rồi lại quay sang Tuyết :

- Này , sao nhìn bạn ấy lạnh lùng thế ???

- Chảnh đó má ơi !! – Tuyết nhìn nhỏ Nhi rồi khẽ nhíu mày , người gì đâu mới vào chẳng chào hỏi gì còn ra vẻ ta đây , ngồi luôn chỗ nào đi còn đắn đo suy nghĩ làm như ta là nữ hoàng nên ai cũng muốn ngồi cùng ấy

Nhi quét ánh mắt về phía cuối lớp , nhỏ bước thẳng tối cái bàn trống nơi góc lớp , chỉ chỉ ngón tay vào cái bàn mắt hướng về phía cô giáo , cô chỉ cười nhẹ rồi gật đầu tỏ ý rằng nhỏ có thể ngồi . Vị trí của bàn ấy đối diện với nó , nó khẽ liếc nhìn người bạn có một mái tóc đỏ rũ xuống , bỗng có một ánh mắt mái tóc nó nhìn nó làm nó giật mình quay lên bảng , ánh mắt cũng không nhìn nó nữa , lại chuyển sang nhìn phía ngoài cửa lớp

Đến giờ ra chơi , ai nấy đều xuống căn tin kiếm gì đó bỏ bụng , lớp chỉ còn lại 5 người : nó , Tuyết , Nhật , Trang ( lớn hơn bọn nó một tuổi) và Nhi , nó tiến tới làm quen :

- Chào , bạn tên gì ?? – vẫn kiểu xã giao cũ giúp ích tuỳ hoàn cảnh

Miệng cô gái tóc đỏ mấp máy muốn nói nhưng hông được , liền lấy giấy ghi vào : “ Nhi , bạn ??”

-Mình là Ngọc – nó đọc xong liền cười trả lời – Nhi không nói được hả ??

Nhỏ Nhi lắc đầu rồi chỉ về ba người còn lại tỏ ý muốn nó giới thiệu , hiểu ý nó liền lôi ba người đang đứng trơ trọi ở cửa lớp vào giới thiệu :

- Đây là Nhật, anh trai sinh đôi của mình

- Chào bạn – Nhật nhe răng cười , Nhi không cảm xúc gật đầu lấy lệ

- Đây là Tuyết , bạn thân của mình – nó tiếp tục

- Hi!! – Tuyết cười nhẹ , Nhi không cảm xúc vẫn gật đầu chào lại

- Còn đây là chị em kết nghĩa của mình , Trang – nó nói rồi thơm chụt một cái vào má cô gái đứng kế bên

- Đi xuống căn tin với tụi chị không – cô gái tên Trang thơm lên má nó rồi quay sang nháy mắt với Nhi

Không trả lời , Nhi chỉ khẽ lắc đầu , cả đám bó tay , làm gì cũng không cạy miệng nhỏ này ra được , hỏi có cần ăn gì không để mua vẫn lắc đầu , đặt câu hỏi trả lời có hoặc không còn biết đường chứ hỏi mấy câu xã giao là im re , chỉ viết giấy

Tạm biết Nhi , cả đám xuống căn tin kiếm gì đó ăn chứ đói quá không chịu nổi . Dáng bốn người vừa khuất xa cửa lớp , nhỏ mới lấy ra hộp băng cá nhân và thuốc tím trong cặp và cởi cái áo khoác mỏng ra để lộ ra những vết bầm tím từ tay trở lên tới cổ là những vệt cào cấu đỏ hởn , thâm mấy vết thương còn chảy một ít máu ra

- Hôm nay bà kế bị dở hơi – Cất được tiếng nói trong gian phòng trống rồi tự xử những vết thương trên người mình và mặc lại áo khoác – Phải kêu ba cho tự lập thôi , ở với bà già này chắc giết bà ấy lúc nào không hay – chỉ là suy nghĩ của nhỏ khi nhỏ mặc lại áo

Trong lúc đó , nó và ba người kia đang ở dưới căn tin trường , ngồi ở chỗ khuất của căn tin , nó vừa ăn vừa đăm chiêu nhìn ra cảnh sân trường đang nhộn nhịp , nó đang nhớ về khoảnh khắc hai năm trước nó gặp nhỏ Nhi , chỉ rủ nhỏ đi sở thú mang về ba con sư tử con rồi nghe tin nhỏ chuyển trường đến giờ tự nhiên gặp lại thì Tuyết , Nhật và Trang chẳng nhớ gì hết , chỉ có mình nó nhớ tới Nhi , nó đang tự hỏi chẳng biết nhỏ Nhi có bị câm bẩm sinh không mà chẳng nói chẳng rằng gì hết

- Nghĩ gì đấy , cưng !! – Trang khẽ nhéo má nó làm nó trở về thực tại – Lại nhớ về con bé mới vào phải không ??? Chị nghe nói nhỏ ấy bị trầm cảm đấy !! – Trang cười nhìn nó đang nghệch mặt ra nhìn cô

- Chắc không chị ?? – nó gãi đầu hỏi lại

- Không biết nữa , chị nghe mấy đứa trong lớp nói – nói rồi Trang chỉ vào mấy đứa bàn kế bên , nó cũng chẳng nói gì nữa

~ 2 tháng sau ~

Nó tìm mọi cách để có thể làm cho nhỏ Nhi mở miệng nói chuyện nhưng không hiệu quả , cho đến một hôm kia , bố mẹ nó nghe Nhật phản ánh rằng ba con sư tử đã ngốn hết ba đôi giày hàng hiệu của cậu chỉ vỏn vẹn ba ngày , nếu bây giờ không tìm được chỗ cho con thú này thì bọn chúng phải trở về sở thú , nó nghe thế liền chạy đến lớp nước mắt tùm lum y như trẻ con bị giựt kẹo

Trang phải dỗ ngọt lắm nó mới chịu nín , nhưng mắt vẫn còn đỏ , Nhật thì cả ngày che vở không dám nhìn bọn nó , nhà Tuyết với nhà Trang có người thân bị dị ứng với lông thú nên không cho nuôi , không lẽ chúng phải quay lại sở thú , nó chẳng muốn nên cuối tiết khi tất cả ra về hết thì nó ở lại khóc nức nở

- Khóc gì ??? Mai mốt em đi sở thú thì gặp bọn chúng thôi mà , làm như chúng nó là bạn thân của em không bằng …- Nhật nhún vai rồi nhanh chóng lia mắt về phía trần lớp để tránh ánh mắt sát thủ của ba người còn lại

- Để…c..chúng…ở..nhà….t…tôi….Được không ???- Giọng nói khản đặc , nghe thoáng qua thì không ai nghĩ đó là giọng của một đứa con gái , giọng nói ấy làm cả đám quay mặt về phía cửa lớp , là nhỏ Nhi đứng dựa cửa lớp nghe chuyện nãy giờ

Nó vui vẻ ôm chầm lấy nhỏ nhi , như đụng trúng vết thương gì đó nhỏ chỉ kịp rên khẽ nhưng nó đã nghe thấy , vặn ngược người mình lại rồi vén cái áo khoác của nhỏ lên thì thấy toàn những vết bầm tím lâu ngày chưa khỏi

- Gì đây , Nhi – nó vén hết gần nửa tay nhưng những vết bầm đó không dừng lại

- Khi nào thân hơn , tôi sẽ nói !! – vẫn cái giọng khản đặc đó , Nhi kéo áo xuống , mặt không chú ý biểu cảm nhưng nếu chịu nhìn kĩ thì thấy ánh mắt nhỏ đang ánh lên một tia buồn

Chưa thân với nhau nhiều thì Trang phải qua Nhật định cư với gia đình ở bên đấy . Ra đến sân bay tiễn Trang thì nó oà khóc , không cho đi

- Chị phải ở lại với em – Nó gào lên giữa chốn đông người

- Sẽ về mà , nhất định chị sẽ về mà !!! khi nào nghỉ hè chị sẽ về nước chơi với em – Trang cúi xuống dỗ dành nó

- Hứa !! – nó và Trang móc nghéo với nhau

Sau cái móc nghéo đó thì Trang ngoảnh mặt đi thẳng vào phòng chờ , nó cũng được Nhật dìu về xe . Trên đường về nó liếc khẽ chiếc máy bay đang lượn trên bầu trời thầm cười nhẹ
Chương 30 : Quá Khứ (P2)
Cái lúc mà nó , Tuyết và Nhi đã thân hơn với nhau thì Nhật cũng dần tách ra khỏi nhóm . Cứ mỗi chiều Nhật lại xách xe đạp điện chạy đi đâu đó đến gần 9h mới về nhà , nhiều lúc ba mẹ có hỏi nhưng anh chỉ trả lời là đi chơi với bạn rồi chui tọt vào giường ngủ một lèo

“Két” tiếng cổng khẽ mở , hôm nay là chủ nhật nên Nhật tính ra ngoài chơi , đang lẻn đi thì đã bị nó bắt thóp từ đằng sau :

- Đi chơi với bạn gái sao ??

- Có cũng mừng !! Thôi anh đi nha !! Ở nhà trông nhà đàng hoàng – Nhật nhe răng cười rồi xoa đầu nó đến nỗi tóc tai bù xù rồi anh vọt đi để lại nó phùng mang trợn má ở ngoài cổng

- Sao tới trễ thế !!?? – là hắn , hắn đang ngồi trên một chiếc xe tay ga nhưng phân phối chỉ có 50 , hắn thảy cho Nhật một cái găng tay

- Có cô em khó tính ở nhà mà !! Đưa tôi cái này làm gì !! – Nhật chụp cái găng tay lắc trước mặt hắn

Hắn cười nhếch mép , chưa kịp nói gì thì từ đằng sau xuất hiện thêm hai chiếc xe máy chạy tới phía hắn với vận tốc khá nhanh nên khi phanh lại thì xe gần như chạy ngang chà sát với mặt làm ta có cảm giác như mặt đường bốc khói theo đường xe lia phanh . Ba người con trai đó vẫn ngồi chễm trệ trên xe nhìn hắn và Nhật

- Sao đây !!?? – Kiệt ngồi trênxe , nhếch mép cười nhìn Nhật

- Nói nhiều !!! – hắn lườm qua Kiệt rồi lao vào gây chiến

Quân là người đứng ngoài ngắm bốn người kia đánh nhau mà gương mặt xanh lè bởi vì anh là người gây ra cuộc đánh nhau này . Sẽ chẳng có đánh nhau nếu như Quân đi đứng đàng hoàng một tí .

Quân nhà ta với bản tính nhí nhố nên khi đi mua đồ uống cho hai thằng bạn lại đụng phải hắn trong tâm trạng bực bội , vừa đi vừa nhảy chân sáo cộng thêm mắt nhắm tịt nên va phải hắn làm đổ nguyên li cà phê vào áo của hắn . Hắn nhìn chiếc áo bị bẩn với cái tuổi mới dậy thì nên nổi nóng chẳng suy nghĩ nhiều tặng cho Quân một quả đấm rồi anh chàng này lăn ra đó ngất luôn hắn cũng bực bội bỏ đi . Quân được người bán quán đưa vào trạm y tế rồi lấy điện thoại của anh chàng gọi vào số của Kiệt với cái biệt danh “Papa”

Kiệt với Hùng nghe gọi điện liền cấp tốc đến trạm xá rồi hỏi chuyện , sau một hồi kể kể tả tả thì Kiệt chìa điện thoại ra với hình của hắn , Quân vừa gật đầu thì Kiệt chạy đi luôn để lại Hùng ở lại đưa Quân đuổi theo Kiệt

Kiệt ta mò tới trường học của hắn thì gặp Nhật đang đi cùng với hắn , Kiệt hùng hổ tới đấm thẳng vào mặt Nhật làm Nhật mở to mắt nhìn Kiệt , hắn sững người nhìn Kiệt nhưng khi Hùng chở Quân tới thì Quân đến giằng tay Kiệt về :

- Cậu bị điên à ??? Đi về thôi !!

- Nó đánh bạn tôi bị thương thì tôi phải cho bạn nó giống vậy chứ - Kiệt vung tay tính đánh thêm mấy cái cho hả dạ nhưng Hùng tới ngăn

- Có gì hẹn ở bãi đất trống ở khu A1 – chỉ thế Hùng lôi hai người , một người thì hậm hực , một người thì như sắp khóc

Khi ba người đi khuất thì hắn cũng chạy đi mua băng cá nhân với bông băng kèm theo một lọ oxi-già vì Kiệt trên tay Kiêt còn có thêm một chiếc nhẫn có đinh mài hơi nhọn nên Nhật cũng chảy máu ở bên má , vừa để cho hắn sát trùng vết thương vừa hỏi lí do , hắn thật thà kể hết , giờ hắn nghĩ lại thì cũng hơi quá nhưng nhìn mặt Nhật xây xát như mèo cào thì sự hối lỗi thoáng chốc đã bay theo làn gió

Đánh nhau từ nãy giờ mà chưa thằng nào đuối sức , cũng hơn 15 phút rồi , Quân nhìn đồng hồ mà sốt ruột , anh thừa biết tính Kiệt nếu đánh nhau thì phải có một thằng gục thì mới dừng nhưng cái tình hình này thì có lẽ cả bốn người này sẽ phải đi về bằng cáng thương bệnh viện . Nghĩ đến đó , Quân ngồi sụp xuống khóc nức nở như một đứa trẻ , nghe tiếng khóc cả bốn cũng dừng lại tìm kiếm thì đực mặt ra nhìn một thằng con trai 13 tuổi đầu tóc tím rịm ngồi khóc nhè

- Thôi nào , nín đi !! – Hùng đến gần , xoa đầu Quân

- Hic…Đừng …đánh nữa….!! – Quân nói xong câu nói thì khóc oà lên

HẮn với Nhật nhíu mày nhìn Quân , Kiệt chống nạnh thở dốc , ngoảnh mặt nhìn Quân rồi tiến đến chỗ Nhật làm hắn thủ thế

- Bạn tôi kêu không đánh nữa rồi còn gì !! – Kiệt nhíu mày nhìn hắn mà phì cười rồi quay ra chỗ Nhật nói tiếp – Cho tôi xin lỗi chuyện hôm trước

- Ừ , lỗi cũng tại thằng này mà – Nhật gật đầu rồi huých tay về phía hắn

- Đau- hắn kêu lên rồi tiến về phía Hùng đang ngồi dỗ Quân

Thấy hắn tiến đến , Quân tái mặt bám sát vào vai Hùng

- Hôm đó tôi cũng có lỗi , cho tôi xin lỗi – Hắn ngồi xổm xuống nhìn Quân vơi khuôn mặt vô cùng hối lỗi

À vâng , cái cuộc chiến vì bạn bè đã dừng lại một cách ổn thoả , đường ai nấy về nhưng không quên xin số điện thoại nhau đó cũng là sự khởi đầu cho một liên minh ở thế giới ngầm và một tình bạn lâu dài của năm người

- Anh đi đâu mới vể , mặt mũi bị gì vậy ??? – Nhật trèo tường lẻn vào từ sân sau nhưng không qua mắt nó được

- Hề hề - Nhật cười trừ , gãi đầu

- Ba mẹ ơi , anh Nhật bị mèo cào nè , bố mẹ giết con mèo nhà hàng xóm đi , con chờ ngày này lâu lắm rồi – nó chạy vào nhà chỉ về phía Nhật

Bị ba mẹ gọi vào tưởng bị chất vấn nhưng tin nó hơn nên cứ chăm chăm đổ tội vào con mèo đen nhà hàng xóm làm Nhật thở phào nhẹ nhõm trong người . Đột nhiên Nhât nhớ ra gì đó liền ngồi xuống đối diên với ba mẹ :

- Ba mẹ cho con chuyển trường được không ạ ??? Trường Sart ấy , bạn con học ở đó , nó rủ con học chung , còn em Ngọc có Nhi với Tuyết canh chừng rồi nên con cũng có quyền đòi hỏi phải không ạ ??

- Bạn con là ai ??? – mẹ nhìn Nhật tròn xoe con mắt nhìn anh giảng thuyết

- Phong ạ , ba mẹ bạn ấy kinh doanh cùng ngành nghề với nhà mình , bác Sơn gì đó mà ba mẹ hay nhắc tới là ba của bạn ấy

- Rồi !! Khoảng một tuần nữa ba sẽ chuyển trường cho con nhưng khi lên cấp 3 thì con phải sống tự lập cùng Ngọc , còn trường học thì tuỳ các con lựa chọn , ba mẹ không muốn gò bó các con – ba nhìn hai anh em nó rồi nở một nụ cười hiền từ

Nhật chuyển trường sang chỗ hắn học cùng với Hùng , Kiệt và Quân , anh đã bỏ lỡ cái năm cuối cấp 2 bắt đầu cho sự nổi loạn của nó một cách ngấm ngầm

- Nhìn mày ngứa mắt qua , tao muốn cắt phăng cái mái tóc bẩm sinh chết tiệt của mày lâu lắm rồi mà tao nể anh Nhật của mày thôi – một con bé cũng bằng tuổi nó đang ra vẻ đàn chị với nó

- Nể anh tao hay mê anh tao – nó cười khinh bỉ

- Mày…..- con nhỏ đó chuẩn bị cho nó một cái tát thì bị chụp tay lại nên quay ra sau nhìn cái đứa chụp tay con nhỏ đó lại nhưng chưa kịp nói gì thì con nhỏ đã bị tát cho một cái , lực rất mạnh đến nỗi mà nhỏ đó phải lết ra đất mấy bước chân

Là Tuyết , còn Nhi thì đang đập đầu hai con bạn của “đàn chị” này xuống nền đất , chí ít thì hai con đó phải gãy mất cái mũi hoặc vài cái răng , còn nhỏ đàn chị sau khi bị tát cố gắng đứng dậy lấy oai thì nó lao ra với vận tốc ánh sáng đá thẳng một cước làm con nhỏ bật ngửa ra sau , nằm sõng soài trên sàn , nó vớ lấy cái kéo con nhỏ mang vào dọạ nó

- Mày có tin là tao cắt tóc mày không – gương mặt nó không phải vẻ hồn nhiên trong sáng nữa mà đã chuyển sang cái vẻ lạnh lùng nhìn vào thì có thể nói nó thuộc dạng GIẾT KHÔNG THA

Con nhỏ đó tên Huyền cũng cái kiểu học đòi theo lũ giang hồ ai dè gặp phải đàn chị thứ thiệt như nó thì mặt xanh hẳn đi , lắc đầu kịch liệt khi thấy nó hằm hè cái kéo trước mặt

Khu đất trống sau trường dần đông lên do học sinh trong trường kéo đến xem , xem cái kiểu trật tự nên đố thầy cô nào tim ra chỗ đó , sau đó có một đám xăm mình , cũng khoảng trong cấp 3 lái xe tới làm đám đông dàn ra để nhường chỗ . Huyền thấy đám thanh niên đó thì liền cười nhếch mép rồi sà vào lòng cái tên cầm đầu giả bộ khóc lóc :

- Anh ơi , ba con nhỏ này đánh em với bạn em nè , anh xử nó đi

- Đứa nào đánh bạn gái tao bước ra đây !! – tên đó gào lên

- TAO !! – nó đứng lên bỏ cây kéo xuống , liếc nhìn Huyền với sự khinh bỉ tột độ

Tên cầm đầu nhìn nó mà sững người , khuôn mặt nó đang thể hiện rằng nó là sát thủ vô cùng nguy hiểm sở hữu một vẻ đẹp mà ai cũng ganh tị với làn da trắng , tóc màu nâu hạt dẻ được ánh cùng với ánh hoàng hôn , dù tiếc đi một người đẹp nhưng để thua con gái thì quá nhục nhã cho hắn thế nên hắn lệnh cho đàn em xông ra với vẻ mặt tiếc nuối

Nó xông lên , ngay sau đó Tuyết với Nhi cũng chạy tới làm cả đám hoảng sững mấy giây với Tuyết thì mang một thân hình khá nóng bỏng nhìn vào là muốn sịt máu mũi còn Nhi thì cái khuôn mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lại toát lên sự chết chóc không lời giành cho lũ đàn em của hắn . Đàn em cũng không nhiều nên nó đánh vài thằng rồi xông thẳng ra chỗ tên cầm đầu

Nó tung chân thẳng lên trời rồi hạ xuống với một lực mạnh xuống bả vai của hắn nghe tiếng rắc thì nó chắc rằng bả vai hắn phải đi bó bột lại , hắn chỉ kịp kêu lên ôm bả vai , nó vẫn cái vẻ giết người không thương tiếc tiếp tục cho hắn một đấm bay xa khỉ chỗ Huyền , kế đó nó xoay người đá vào hông Huyền làm cô ta sượt dài trên mặt đất chí ít thì phải đi chỉnh lại xương hông , thế là xong phần của nó , nó vươn vai như vừa giải quyết xong công việc dài mấy đêm rồi ngáp ngủ , vuốt mặt và nó đã trở lại vẻ hồn nhiên vốn có

Về phía Nhi và Tuyết thì mấy tên gà bắp đó cũng chẳng thể đụng tới hai cô gái , chúng cứ chuẩn bị ra đòn thì bị hai cô nàng đạp thẳng vào ngực , mặt, cằm với một lực mạnh nên tên nào cũng như tên nào khi ăn trọn cú đá thì nằm bất động luôn , hai cô nàng còn chẳng buồn dùng đến tay xách chúng lên đập tiếp mà cứ thấy đứa nào ngóc dậy thì y như rằng đứa đó lết đất vài mét

Nó , Tuyết và Nhi xách xe thản nhiên đi về , nó không quên gọi điện cho xe cấp cứu vác cái đám nằm như thây chất đống vào bệnh viện

~ Sau vài hôm~

- Này , tao nghe đâu trong cái thế giới ngầm có ba bang mới thành lập đang phát triển vượt bậc , đứng đầu 3 bang này hình như cũng xấp xỉ tuổi mình đấy – Tuyết mới vào lớp đã kéo nó và Nhi vào góc lớp xì xầm

- Không lẽ mày muốn …..- nó nhăn mặt nhìn Tuyết đang mơ tưởng ở nơi nào đấy – Mày biết muốn vào trong cái thế giới đó phải có những đàn em đáng tin hay không ?? Chưa hết , mày còn phải có một cái đầu lạnh thì may ra , còn nhiều cái nữa ….- nó lắc đầu nhìn Tuyết

- Ghê nhở , mày cũng tìm hiểu kĩ nhỉ ?? Sao ??? Mày vô hội không , mày vô thì Nhi vô !! – Tuyết nhe răng cười nham nhở

Nó đang suy nghĩ thì có một nam sinh mặc quần áo trường cấp 3 chạy đến cửa lớp thở hồng hộc nói :

- Ba người đây rồi !! Xuống sân trường nói chuyện tí đi

- Mắc mớ gì bọn em phải xuống ?? – nó liếc nhìn bộ đồng phục rồi xưng hô lễ phép

- Mấy người không xuống là tôi bị đòn đó , lẹ lên - nói rồi nam sinh ấy chạy đi làm ba đứa cũng chạy theo

Xuống đến nơi thì nhìn ra một lũ băng bó đầy người , nhìn nam sinh dẫn đầu mặc quần áo thì hở đến ba cúc áo , cà vạt thắt lỏng lẻo , chân tay băng bó trắng toát . Thoạt đầu nó nhíu mày không nhận ra nhưng do cái xe tên dẫn đầu đang ngồi thì mới nhận ra , lập tức mặt nó đanh lại , giọng cất đều đều:

- Bọn bay tới đây làm gì ?? Chưa sợ à ??!!

Không trả lời nó , tên ấy tiến tới chỗ ba đứa , gập người :

- Xin nhận bọn tôi làm đàn em của ba người

- MONG BA NGƯỜI CHẤP NHẬN- bọn phía sau cũng gập người đồng thanh khiến sân trường náo loạn

Nó nhoẻn miệng cười tươi , tính ra thì khởi đầu cho cái hội của bọn nó như thế này cũng đâu có tệ nhưng phải rèn luyện lại đám này , nó nháy mắt với Tuyết rồi vỗ lưng tên dẫn đầu :

- Thế cũng được nhưng phải rèn luyện thêm

- Vâng – tên ấy gật đầu

- Đừng có nói thế , khách sáo lắm , xưng hô bình thường là được rồi . Tiện đây cho hỏi anh tên gì vậy??- nó xua tay trước mặt rồi cười

- Vậy không khách sáo , tôi tên Nam – tên ấy gật đầu

Bắt đầu từ dạo ấy thì nó , Tuyết và Nhi bước chân vào thế giới đêm ………….
» Next trang 7

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.