Ngày hôm sau, vào giờ ăn trưa, Khắc Huy ngồi trong phòng VIP trong một nhà hàng. Hai phút sau, cô gái tên Ngọc Yến xuất hiện với phong cách hiện đại, váy ngắn và áo đỏ, mặc áo khoác đen, đeo kính râm và đội mũ xoè.
-Chào anh, Chủ tịch Royal!
Ngọc Yến đưa tay ra yêu cầu bắt tay, Khắc Huy rất lịch sự, đứng lên bắt tay.
-Mời cô ngồi, cô Jenny Yến!
-Anh không cần phải khách sáo thế!-Ngọc Yến cười rồi ngồi vào ghế.
-Tôi nghe thư ký mình nói là cô muốn gặp tôi!-Khắc Huy nói rồi nở một nụ cười bình thường nhưng hết sức quyến rũ.
-Vâng, tôi có gửi lời qua thư ký Phan!-Ngọc Yến nói.
Anh phục vụ bước ra, hai người gọi món. Sau khi phục vụ đem thức ăn và nước uống ra, hai người vẫn tiếp tục nói chuyện.
-Âu tổng, anh ngoài đời quyến rũ, cuốn hút hơn trong hình ảnh báo chí nhiều!-Ngọc Yến khẽ cười, rất duyên dáng nha.-Vị Chủ tịch tài ba trẻ tuổi của Royal, thường xuyên xuất hiện trên các trang báo!
-Cô Jenny, cô quá khen!-Khắc Huy cũng rất khiêm tốn nha.-Cô ngoài đời cũng đẹp hơn trong ảnh và tập chí rất nhiều!
-Tôi hẹn gặp anh cũng vì chuyện hợp đồng mà thư ký Phan đã yêu cầu!-Ngọc Yến cười.
-Cô cảm thấy hợp đồng không thoả đáng?-Anh nhìn vào gương mặt Ngọc Yến.
-Không, hợp đồng rất tốt!-Ngọc Yến dừng một chút rồi nói tiếp.-Chỉ là, như anh biết, tôi đang làm việc cho Phú Nhuận! Tôi cũng đã kí hợp đồng thời hạn dài với Phú Nhuận, không thể nói bỏ là bỏ được!
-Tôi sẽ giúp cô thanh toán khoảng bồi thường hợp đồng!-Khắc Huy nói, gương mặt toát chút hàn khí.-Lương chúng tôi trả cô gấp ba lần Phú Nhuận, điều kiện khá tốt!
-Nhưng tôi có một yêu cầu!-Ngọc Yến nói.
-Cô cứ nói!-Khắc Huy vẫn cười cười, giọng đều đều.-Nói có thể chúng tôi sẽ đáp ứng!
-Không! Điều này chỉ có anh mới đáp ứng được!-Ngọc Yến cười khá gian.-Tôi sẽ công bố với giới truyền thôi rằng tôi và anh có quan hệ tình cảm, rồi sau đó đường đường chính chính kí hợp đồng với Royal với lý do là làm công ty của bạn trai!
-Chẳng phải cô muốn dựa vào tôi để đánh bóng tên tuổi sao?-Khắc Huy nhếch môi cười.
-Cứ coi là như thế!-Ngọc Yến cười.
-Được!-Khắc Huy nhếch môi rồi nói.-Tôi sẽ không phủ nhận cũng không khẳng định điều này với báo chí!
-Được!-Ngọc Yến khoé môi cong lên.-Hợp tác tốt!
-Hợp tác tốt!-Khắc Huy nói.-Hẹn gặp vào buổi ra mắt lĩnh vực điện ảnh và thời trang của Royal!
-Nhất định!!-Ngọc Yến trả lời.
***
Công ty Phú Nhuận…
Diệu Phương đang làm việc thì trưởng phòng vào phòng thông báo.
-Mọi người nghe gì chưa! Royal đang có ý định thâu tóm Phú Nhuận của chúng ta!
-Sao? Sao?-Các nhân viên trong phòng ùa đến hỏi.
Diệu Phương tuy không hỏi nhưng cũng chăm chú lắng nghe.
-Phú Nhuận chúng ta trước giờ vốn chẳng liên quan gì đến Royal. Vậy mà bây giờ Royal bước sang lĩnh vực điện ảnh và thời trang. Còn giành người mẫu đại diện cho Phú Nhuận là người mẫu Jenny Yến.-Chị trưởng phòng nói.-Cứ như là muốn làm cho Phú Nhuận suy kém để dễ dàng thâu tóm. Royal và Phú Nhuận trước giờ không ân không oán, không qua lại, như nước sông không phạm nước giếng, vậy mà bây giờ Royal đang từng bước lấn áp Phú Nhuận thấy rõ.
-Chưa hết đâu!-Một nhân viên trong phòng chen vào.-Em nghe nói Phú Nhuận chúng ta mới bước đầu tham gia vào lĩnh vực chứng khoáng lúc đầu rất thuận lợi nhưng không hiểu sao hai hôm nay giá cổ phiếu xuống đến mức chống mặt!
Diệu Phương nghe đến Royal thì nhớ đây là Tập đoàn của nhóm Khắc Huy. Cô bước ra ngoài gọi điện cho Dương Thắng.
-“Alo…”
-Dương Thắng, Tập đoàn Royal là của bọn anh?-Diệu Phương hỏi để chắc chắn hơn.
-“Ừ!”-Dương Thắng trả lời.
-Các anh đang lấn sang lĩnh vực điện ảnh và thời trang?-Cô nói.
-“Ừ, sao vậy?”-Dương Thắng trả lời ngắn gọn như thể đang bận việc gì đó.
-Các anh nhắm vào Phú Nhuận?-Diệu Phương hỏi thẳng vào vấn đề chính.
-“Không, Royal không nhắm vào Phú Nhuận!”-Đầu máy bên kia dừng lại một chút.-“Chỉ có Khắc Huy mới nhắm vào Phú Nhuận!”
-Tại sao?-Diệu Phương bất ngờ khi nghe câu sau của Dương Thắng.-Anh ấy muốn làm thâu tóm Phú Nhuận để làm khó dễ em?
-“Em đừng nghĩ vậy! Nhưng điều này em hãy hỏi Khắc Huy!”-Dương Thắng giọng đều đều.-“Cậu ấy là người biết rõ hơn ai hết!”
-Được rồi, cảm ơn anh!-Diệu Phương nói rồi tắt máy.
Khi vừa tan sở, Diệu Phương đến Royal để tìm gặp Khắc Huy vì cô không có số điện thoại của anh.
Chương 17: Lựa Chọn...
Tập đoàn Royal nằm ở một toà nhà cao. Đứng bên ngoài một hồi, cô lấy hết can đảm, thở vào rồi bước vào cổng Royal. Cô mặc trang phục công sở nên vào Royal cũng không bị gây khó dễ. Đến quầy tiếp tân.
-Chào chị, em có thể giúp gì cho chị!-Một cô gái tiếp tân trẻ lên tiếng hỏi.
-Tôi muốn gặp Âu Khắc Huy!-Diệu Phương trả lời.
Kỳ thật là cô cũng không biết anh làm chức vụ gì nữa nên nói thẳng họ và tên.
-Ý chị là Chủ tịch Âu?-Cô tiếp tân tỏ vẻ kinh ngạc.-Chị có hẹn trước không?
-Không!-Diệu Phương không mấy ngạc nhiên vì trước đây cô cũng biết về gia thế của anh.
-Chị cho em biết tên?-Cô tiếp tân nói.
-Hạ Diệu Phương!
Cô tiếp tân gọi ột ai đó, sau khi gác máy thì quay qua Diệu Phương.
-Chủ tịch đang bận họp. Thư ký Phan sẽ xuống dẫn chị lên phòng Chủ tịch để đợi!
Cô đoán thư ký Phan có thể là chị Phan Bảo Anh. Một lúc sau, Bảo Anh bước xuống…
-Diệu Phương, em tìm Khắc Huy?-Bảo Anh tỏ ra không tin.
-Vâng!-Diệu Phương nhìn Bảo Anh đôi chút.
-Em lên phòng Chủ tịch đợi nhé!-Bảo Anh cười.
Diệu Phương gật đầu. Trước đây Bảo Anh là hoa khôi của khối trên cô, làn đàn chị của cô. Cô rất mến Bảo Anh, lúc ấy Bảo Anh lại cùng lớp với Khắc Huy. Bảo
Anh với nhóm Khắc Huy lúc ấy cũng khá thân do Bảo Anh là bạn gái của anh kết nghĩa của bọn họ. Bảo Anh tác hợp rất nhiều cho cô và anh cũng như Hạ Lâm và Dương Thắng. Bây giờ Bảo Anh trông cũng không khác gì mấy, vẫn xinh đẹp, vẫn dễ gần, nhưng người toát ra khí chất sắc xảo.
Vào phòng Chủ tịch, Bảo Anh làm hai ly café rồi ngồi xuống ghế sofa nói chuyện với nhau. Đến khi trời chạng vạng tối, hai ly café đã cạn từ bao giờ, cánh cửa phòng mới mở ra, có người bước vào.
Vẫn khí chất hùng hồ toát ra hàn khí nồng nặc.
-Thư kí Phan, cậu có thể về!
Bảo Anh gật đầu rồi dọn hai cốc café sau đó ra ngoài để lại không khí nặng trịch trong căn phòng. Anh ngồi trên ghế làm việc của Chủ tịch, mắt nhìn văn thư, chân vắt chéo.
-Em tìm tôi?
Anh hỏi làm phá tan bầu không khi im lặng đến đáng sợ. Cô đứng dậy khỏi chiếc ghế sofa tiến lại gần anh, anh vẫn không ngước mặt lên.
-Anh muốn thâu tóm Phú Nhuận?-Câu hỏi của cô giống một câu khẳng định hơn.
Anh khẽ gật đầu.
-Anh muốn gì?-Diệu Phương cũng không muốn vòng vo nhiều.
-Em đủ thông minh để biết chứ nhỉ?-Anh dừng tay lại, ngước lên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích.
-Anh nhắm vào tôi?-Diệu Phương nói.-Anh muốn trả thù tôi chuyện năm xưa?
Khắc Huy đứng dậy, mắt nhìn thẳng vào mắt Diệu Phương, anh bước đến gần cô.
-Chuyện năm xưa tôi nghĩ em sẽ không nhắc lại nhưng em đã nhắc thì tôi sẽ nhắc lại cho em nhớ!-Khắc Huy giọng đều đều có pha chút tức giận.-Ai đã bỏ rơi ai? Năm đó em bỏ rơi tôi mà đi theo người khác, cuộc sống của em bây giờ vẫn rất ổn định bên người ấy, tôi không cho phép những điều tốt đẹp tiếp tục đến với em!
Ông trời không cho em gặp báo ứng thì chính tôi sẽ thay.
Cô nghe những lời anh nói, tim đau thắt lại, cảm giác như muốn khuỵ xuống nhưng vẫn cố đứng vững.
-Anh muốn gì tôi cũng sẽ chấp nhận! Chỉ cần anh đừng làm khó dễ cho Phú Nhuận!
-Em đang muốn bảo vệ Công ty của người yêu à?-Anh nhếch môi cười rồi nhìn cô từ đầu đến cuối.-Em nghĩ em có thể chấp nhận bất cứ yêu cầu của tôi?
Nhìn thấy trong mắt anh có sự đen tối. Diệu Phương khẽ rùng mình, cô im lặng. Nếu trước đây chẳng phải La Bá Thông giúp cô nhiều như vậy, đối xử tốt với cô như vậy thì chắc Phú Nhuận sẽ chẳng đi đến bước này.
-Dù thế nào tôi cũng sẽ thâu tóm Phú Nhuận! Vì thâu tóm Phú Nhuận đem về cho Royal cũng không ít lợi nhuận!-Khắc Huy nói rất kiên định.-Nhưng tôi sẽ cho em hai sự lựa chọn.
Cô đưa mắt nhìn anh, chờ đợi…
-Tôi sẽ thâu tóm Phú Nhuận sau đó đẩy La Bá Thông vào tù vì nợ nần!-Khắc Huy nói đều đều, cố ý để người nghe nghe thật rõ.-Hoặc tôi sẽ Thâu tóm Phú Nhuận nhưng vẫn để La Bá Thông quản lí Phú Nhuận, chỉ có điều lợi nhuận phải chia 60% cho Royal và với một điều kiện…
Cô vẫn nhìn anh…
-Em hãy rời khỏi Phú Nhuận! Tôi có thể sắp xếp được cho em một công việc tốt ở Royal!-Anh nói.-Em có quyền suy nghĩ trong 24 tiếng đồng hồ, sau 24 tiếng Phú Nhuận sẽ rơi vào tay tôi! Bây giờ mời em ra về!
Cô đơ người nghe anh nói, làm việc ở Royal tức là sẽ gặp anh hằng ngày… Nếu anh thâu tóm Phú Nhuận thì chắc chắn cô sẽ nộp đơn xin nghĩ việc ở đấy, dù gì cũng nghĩ ở Phú Nhuận nhưng đến Royal thì… Như vậy có khác gì anh ép cô vào đường cùng.
-Khắc Huy, tôi thất vọng về anh!-Diệu Phương lên tiếng, giọng cô đậm nét buồn.-Tôi cứ tưởng anh thay đổi, anh sẽ chính chắn hơn trước!
Anh không hề thay đổi! Anh vẫn yêu cô! Anh muốn nói rất nhiều nhưng không thể nói được. Diệu Phương bước từng bước từng bước ra ngoài, lòng đầy những suy nghĩ mệt mỏi. Anh cũng không giữ cô lại, để cô đi lúc một xa dần…
Chương 18: Nổ Bom...
*Luân Đôn, Anh Quốc*
Tuấn Anh đang ngồi trong phòng Phó Tổng giám đốc cùng thư ký của Khắc Huy ở Anh tên Anna.
-Trần Phó tổng, anh đã đi xem lô hàng lần này rồi!-Anna nói.-Vậy sao anh lại cân nhắc như thế?
-Làm kinh doanh bắt buộc phải như thế!-Tuấn Anh trả lời dứt khoát.-Huống hồ lão Bob không phải tay vừa!
Không gian yên lặng một chút… Tuấn Anh bỏ tài liệu trên tay xuống rồi đi ra ngoài. Anh vào shop thời trang, thay một bộ quần áo màu đen trẻ trung bình thường nhưng trông rất hấp dẫn.
Trong chiếc BMW, Tuấn Anh gọi điện ột người mà anh lưu trong điện thoại là “My Wife”.
-“Alo…”-Đầu máy bên kia giọng nữ.
-Bảo bối, anh bận quá không liên lạc với em được!-Tuấn Anh nói, giọng rất nhẹ nhàng.
-“Không sao mà!”-Bảo Anh cười khi nghe giọng nói của Tuấn Anh.
-Đừng giận anh nhé!-Tuấn Anh cười.-Anh sẽ về sớm với em, chờ anh nhé!
Một lúc sau hai người ngắt máy. Lô hàng lần này là đá quý vừa mới khai thác được. Số lượng rất lớn, nếu lô hàng của lão Bob là thật thì lợi nhuận sẽ rất cao và ngược lại thì Khắc Huy có thể sẽ bán số cổ phần để trả nợ. Tuấn Anh đã đi xem lô hàng, nhưng đa số đều giống nhau, không kiểm tra được tất cả.
Tuấn Anh dừng xe ở một khoảng khá xa rồi đi bộ vào. Nơi đây nằm ngoài thành phố Luân Đôn, một căn nhà tương đối to giữa cánh đồng có hàng trào chắn lại.
Căn nhà này lần trước lão Bob đã dẫn anh đến. Có một tên mặc đồ đen đứng trước cổng, Tuấn Anh từ đằng sau đánh thẳng vào gáy tên này khiến hắn bất tỉnh rồi lôi hắn vào một gốc khuất. Tuấn Anh thấy cửa khoá trong khẽ nhếch môi lên, từng bước leo rào vào bên trong.
Vào bên trong, Tuấn Anh đứng sát mép tường nghe được cuộc đối thoại giữa lão Bob và một tên.
-Chúng ta hợp tác vui vẻ!-Một giọng lạ.
-Chắc Khắc Huy và Tuấn Anh không ngờ chúng có ngày này!-Giọng lão Bob.-Chỉ cần kí vào trong hợp đồng thì Royal sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta.
Tuấn Anh nhìn được khuôn mặt của lão già đang nói chuyện với lão Bob, là một cổ đông lớn trong Royal, đúng là tạo phản!
Khi hai kẻ này rời khỏi, thấy vệ sĩ không còn thì khá tức giận nhưng hoàn toàn không nghi ngờ gì. Tuấn Anh đột nhập vào bên trong lô hàng. Mở một chiếc rương ra, bên trong lấp lánh. Chính là đá quý, loại ngọc lục bảo Beryl này vừa khai thác được, cực kì quý hiếm. Tuấn Anh nhìn có thể biết được đây là đồ thật, anh rút một cái bật lửa. Khi lửa chạm vào viên đá thì loé lên ánh xanh da trời, trong rất đẹp, viên ngọc không hề sức mẻ. Tuấn Anh gật đầu bỏ một viên vào túi.
Nhưng những chiếc rương sau Tuấn Anh kiểm tra chỉ là hàng giả… Tuấn Anh nhắn cho Khắc Huy vỏn vẹn một tin nhắn: “Hàng đều là giả, không được hợp tác với lão Bob.”
Tuấn Anh bật một cái máy tính lên, tất cả đều là tài liệu phạm tội của lão Bob, nếu đem chúng ra tố cáo thì lão Bob sẽ đi tù ít nhất là 10 năm. Tuấn Anh vội lấy một cái USB lúc nào cũng có trong người, coppy tất cả tài liệu ra. Vừa xong…
Cửa đột ngột mở ra, lão Bob chĩa súng vào Tuấn Anh.
-Trần Phó tổng, thật khâm phục! Hoá ra đã mò được đến đây! Đã đến thì không thể trở về!
Lão Bob lúc rời khỏi thì nhìn thấy có người trong gốc khuất, là vệ sĩ của lão, lão biết ngay có người xâm nhập. Tuấn Anh hiện đang bị lão Bob khống chế bằng súng.
-Ở đây chỉ có một rương chứa ngọc Beryl thật! Chỉ có vỏn vẹn năm viên! Lúc đi với ta, Trần Phó tổng không có thời gian kiểm tra kĩ, nên bây giờ quay lại?
Lão Bob với tay lấy một sợ dây thần, trói hai tay Tuấn Anh thật chặt ra phía sau, hai chân cũng bị trói.
-Ở đây có một trái bom hẹn giờ! Năm phút sau sẽ nổ! Chỉ cần Trần Phó tổng biến mất thì mọi thứ vân được tiến hành suông sẽ!
Lão Bob đá vào đầu gối chân Tuấn Anh cho anh khuỵ xuống, sau đó ra ngoài rồi khoá cửa… Bên trong Tuấn Anh đã nghe rõ tiếng “Bíp…Bíp…” của quả bom hẹn giờ.
-Chết tiệt… lại có bom nữa!
Tuấn Anh khẽ chửi thề một câu rồi nhìn xung quanh tìm cái gì đó cắt dây thừng, miếng ngọc Beryl từ người anh rớt xuống đất từu lúc nào. Tuấn Anh xoay vớ lấy viên đá, đập xuống đất. Viên Beryl rơi xuống thành nhiều mảnh. Lấy miếng to, Tuấn Anh cố cưa thật nhanh vào sợ dây, đến hai phút sau dây thừng mới đứt. Tuấn
Anh nhanh chống cởi trói chân, nhìn thấy cánh của khoá khẽ chửi thề rồi nhìn bom hẹn giờ, anh còn ba phút. Tuấn Anh vội lấy ra trong người một cây trâm sắt nhỏ, lúc đầu anh đem theo để mở cửa.
Tuấn Anh toát cả mồ hôi, ổ khoá được mở ra, cánh cửa cũng được…
“Bùm…”
Tiếng nổ lớn giữa vùng yên tĩnh nhanh chống lấp đi âm thanh cánh cửa được bật ra…
*Hồ Chí Minh, Việt Nam*
Bây giờ là ban đêm, Bảo Anh đang cắt mấy lát thịt bò để ăn chung với mì gói. Bỗng nhiên, lưỡi dao vô tình cắt trúng tay cô, máu chảy rất nhiều, Bảo Anh hoảng hốt, vớ lấy ly nước kế bên để rửa vết thương thì…
“Xoảng…”
Cốc nước từ trên tay rơi xuống làm Bảo Anh hoảng hốt hơn. Cô lên phòng khách tự băng bó vết thương ình, nhìn vào chiếc nhẫn trên ngón áp út lòng rất lo lắng.
Lúc này, Khắc Huy đang ở nhà, nhận được tin nhắn của Tuấn Anh nhưng không gọi lại được lòng như lửa đốt. Khắc Huy gọi cho Anna.
-Tuấn Anh có ở đó không?
-“Trần Phó tổng đi từ trưa đến giờ vẫn chưa về!”-Anna nói.-“Anh ấy không nói với tôi đã đi đâu!”
Khắc Huy có linh cảm chẳng tốt, dập máy rồi gọi cho ai đó.
-“Giúp tôi vé máy bay qua Anh nội trong đêm nay, càng nhanh càng tốt!
12 giờ đêm, một chàng thanh niên bịt kính mặt mày, không mang theo hành lý, gấp gáp ra sân bay.
Chương 19: Mất...
Ba ngày sau, các công việc ở Royal được Dương Thắng và Gia Minh giải quyết chu đáo, Bảo Anh mấy ngày nay xanh xao, gương mặt lo lắng thấy rõ. Bước chân qua lĩnh vực điện ảnh và thời trang rất thuận lợi. Báo chí liên tục đăng các tin về việc người mẫu Jenny Yến và Chủ tịch Royal Âu Khắc Huy có quan hệ tình cảm nên cô người mẫu này mới bỏ Phú Nhuận qua Royal làm việc. Tuy nhiên, buổi ra mắt không hề có sự xuất hiện của Khắc Huy.
Về phần Diệu Phương, cô ngay ngày hôm sau đã đi tìm anh để thương lượng lại nhưng không gặp. Phú Nhuận đã chính thức là công ty con của Royal. La Bá Thông chưa bị trục xuất. Không gặp được anh, lại nghe nói bên Anh có chuyện, Diệu Phương cũng rất lo lắng.
Khắc Huy trở về Royal với gương mặt không nén nổi nổi buồn, đôi mắt thăm quần thấy rõ nhưng con người anh vẫn thoát ra vẻ bí ẩn. Vừa thấy anh bước vào, không thấy Tuấn Anh, Bảo Anh hỏi ngay:
-Anh Tuấn Anh đâu? Anh ấy không về cùng cậu!
Trong phòng hiện có Bảo Anh, Dương Thắng, Gia Minh, ba người đang rất lo lắng.
-Các cậu bình tĩnh nghe tôi nói!-Khắc Huy giọng nói pha lẫn vẻ buồn thấy rõ.-Tuấn Anh mất rồi!
-Sao có thể?-Dương Thắng và Gia Minh hốt hoảng.
-Cậu đùa sao?-Bảo Anh nước mắt đã chảy ra không kịp giữ lại, bước đến đánh vào Khắc Huy.-Tôi không cho phép cậu đùa như thế! Tuấn Anh, anh ấy không thể chết được!
-Lô hàng đá quý lần này là đồ giả!-Khắc Huy vẫn nói, để mặc Bảo Anh đánh mình.-Tuấn Anh đột nhập vào kho hàng, không ngờ bị phát hiện và trong căn nhà có bom được cài đặt sẵn. Cậu ấy không kịp thoát khỏi thì bom nổ. Hiện trường không tìm thấy xác, xác có thể đã nổ nát…
-Không… không phải thế!-Bảo Anh dàn dụa nước mắt.
-Khắc Huy, đừng nói nữa, để Bảo Anh bình tĩnh rồi nói tiếp!-Dương Thắng nói.
Dương Thắng và Gia Minh giữ chặt tay Bảo Anh, để Bảo Anh không đánh Khắc Huy. Bảo Anh ngất đi…
Sau khi được đưa vào bệnh viện, Diệu Phương, Hạ Lâm và Lan Nhi cũng đến. Bác sĩ bước ra ngoài nói với nhóm Khắc Huy.
-Người nhà của bênh nhân Phan Bảo Anh! Cô ấy bị chấn động mạnh, tuy nhiên cái thai trong bụng vẫn giữ được! Chồng của cô ấy chăm sóc tốt cho cô ấy, đừng để cô ấy chấn động mạnh!
Sau khi bác sĩ rời đi, mọi người đều im lặng, không ai nói ai tiếng nào vào thăm Bảo Anh. Bảo Anh nằm im trên giường, đôi mắt vẫn ướt đẫm, đỏ hoe, gương mặt trắng bệch. Tất cả mọi người đều nghe tin Tuấn Anh đột ngột qua đời.
-Khắc Huy, cậu nói tiếp đi!-Bảo Anh nói nhỏ nhẹ, giọng khan khan.
-Cậu phải bình tĩnh lại tôi sẽ nói!-Khắc Huy nói.
-Tôi rất bình tĩnh!-Bảo Anh nói.
-Ngôi nhà bị bom nổ tan nát! Không tìm thấy xác của Tuấn Anh, bên pháp y đã chứng nhận Tuấn Anh đã tử vong!-Khắc Huy chậm rãi nói.
Nước mắt Bảo Anh dần dần rơi ra nhiều hơn…
-Trước khi mất, Tuấn Anh đã nhượng lại cho cậu 5% cổ phần ở Royal xem như là quà…
Tuấn Anh nhượng lại cho Bảo Anh 5% cổ phần Royal như là quà cưới, Khắc Huy không nói được chữ cuối cùng.
-Bảo Anh, cậu nên suy nghĩ kĩ lại việc cái thai trong bụng!-Dương Thắng lên tiếng.-Dù sao thì cậu cũng còn rất trẻ, nếu sinh đứa bé ra đời…
Dương Thắng chưa kịp nói hết thì cửa phòng có người xong vào…
-Bảo Anh, con lập tức phá cái thai ngay ẹ!
Giọng của một người phụ nữ vang lên, bên cạnh là một người đàn ông, gương mặt hết sức tức giận. Là ba mẹ của Bảo Anh.
-Tuấn Anh nó đã chết rồi!-Ba của Bảo Anh nói như giọng khuyên nhủ.-Con lại còn rất trẻ, con nên phá thai và tiếp tục cuộc sống của mình!
-Xin lỗi ba!-Bảo Anh cố gắng đứng dậy với sự giúp đỡ của Diệu Phương vì cô đang đứng gần.-Con phải sinh đứa bé này, có chết con cũng sẽ sinh nó ra, vì nó là cốt nhục của họ Trần!
“Bốp…”
-Nếu mày muốn giữ lại đứa bé thì tao không có đứa con như mày!-Ba Bảo Anh tức giận mà nói.
Một cái tát tay giáng xuống làm cho Bảo Anh không đứng vững được nhưng nhờ có Diệu Phương đỡ.
-Đây là bệnh viện, mong hai bác giữ thái độ lịch sự!-Khắc Huy lên tiếng.
-Đúng vậy, bác trai, bác gái, mong hai bác khi khác quay lại, phòng bệnh ngột ngạc quá không tốt cho bệnh nhân!-Gia Minh cũng lên tiếng nói.
Sau khi hai ông bà ra ngoài, Khắc Huy nói tiếp:
-Trong hiện trường vụ án, tất cả đều nổ tung, chỉ còn lại hai thứ, một cái USB và một mảnh nhỏ viên đá quý, theo thẩm định là Beryl thật!
Khắc Huy lấy ra một mảnh nhỏ của Beryl, vẫn lấp lánh nhưng chỉ còn lại một phần.
-Cậu giữ cái này!
Bảo Anh đón lấy, ngắm thật kĩ…
-Trong USB là gì?-Diệu Phương nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng.
-USB chứa tài liệu phạm tội của lão Bob, tôi nghi rằng lão ta là người hại Tuấn Anh, chỉ có thể là lão!-Khắc Huy nói.-Tôi đã gửi USB cho cảnh sát Anh Quốc, lão ta sẽ bị bắt, ít nhất cũng là 10 năm…
Không gian phòng im lặng…
Chương 20: Em Biết Là Anh Nói Dối...
Một lúc sau mọi người về, chỉ Hạ Lâm và Diệu Phương ở lại. Diệu Phương lấy cớ đi vệ sinh rồi ra ngoài chạy theo Khắc Huy. Cô chạy nhanh về phía anh gọi tên anh, nhưng anh cố tình không nghe mà bước tiếp.
-Khắc Huy, anh đứng lại!
Đến lúc Diệu Phương nắm lấy tay anh, anh mới dừng lại.
-Chuyện của Tuấn Anh??
-Thì sao?-Khắc Huy bình thản trả lời.
-Khắc Huy, tôi biết anh đang nói dối!-Diệu Phương nói giọng lớn.
Cô biết anh đang nói dối vì trong quá trình nói anh không hề nhìn vào mắt Bảo Anh
Anh cau mày nhìn cô.
-Tôi có thể hiểu ý của câu này là em rất hiểu tôi!-Khắc Huy khẽ nhếch môi.
-Không!-Diệu Phương rất nóng ruột, cô muốn biết sự thật.-Như anh thấy, Bảo Anh rất đau khổ, anh hãy cho chị ấy biết sự thật!
Diệu Phương cô tuy không hiểu được nổi đau này như thế nào vì cô chưa từng trãi. Nhưng cô biết chắc chắn rằng sẽ rất đau. Bảo Anh một tuần trước khi đi dự sinh nhật của Dương Thắng, Bảo Anh rất hạnh phúc cùng Tuấn Anh, họ còn nói sẽ đính hôn. Vài hôm trước gặp Bảo Anh ở Royal, cô thấy Bảo Anh cũng rất bình thường, còn rất xinh đẹp. Thế mà hôm nay gặp lại chị ấy lại xanh xao quá đỗi! Gương mặt trắng bệch không một chút sức sống. Bảo Anh có một người yêu thương, hứa hẹn sẽ là một gia đình ấm áp trong tương lai. Vậy mà bây giờ không thể. Cô cảm thấy thương cho Bảo Anh, chị ấy như một người vừa có tất cả nhưng đùng một cái lại mất tất cả.
-Sao em không nói điều này trước mặt mọi người?-Khắc Huy hỏi.
-Vì tôi biết anh làm việc gì cũng có mục đích!-Diệu Phương trả lời.
-Được rồi!-Khắc Huy nói.-Vậy thì cứ tiếp tục tin tôi! Bây giờ giúp tôi chăm sóc Bảo Anh và đứa bé thật tốt.
Diệu Phương khẽ gật đầu rồi ngước nhìn Khắc Huy từng bước bước đi. Anh còn yêu cô không? Trong đầu Diệu Phương lúc này lại có câu hỏi này xuất hiện. Cô gạt bỏ suy nghĩ đó rồi bước vào trong với Bảo Anh. Bảo Anh đã nằm xuống, trong tay nắm chặt mảnh vỡ đá Beryl, nước mắt đã không còn trên mi nữa nhưng gương mặt dầy đặc nổi buồn.
Bảo Anh trong lòng bây giờ rất hận. Hận Tuấn Anh đã hứa rất nhiều, nhưng bây giờ thì chẳng làm được gì! Hận Tuấn Anh ra đi bỏ lại Bảo Anh và bảo bối nhỏ ở lại thế giới mà không có anh! Bảo Anh đã hứa sẽ đợi chỉ cần Tuấn Anh không đi cả đời. Nhưng cả đời này có lẽ Tuấn Anh sẽ không quay lại. Hận.. hận rất nhiều. Nhưng… càng hận lại càng yêu…
***
Chiều ngày hôm sau, Diệu Phương đến thăm Bảo Anh thì gặp Khắc Huy ở cổng bệnh viện.
-Nói chuyện một chút!-Khắc Huy nói, giống như là một mệnh lệnh hơn là một câu hỏi.
Cô khẽ gật đầu. Anh và cô từng bước đi vào khu công viên của bệnh viện. Hai người im lặng đi với nhau…
-Tại sao em biết tôi nói dối?-Khắc Huy mở miệng phá tan không khí im lặng.
-Vì…-Diệu Phương không biết nên nói như thế nào nên cô trả lời theo phản xạ tự nhiên.-Tôi không biết, cảm giác thôi!
-Muốn nghe sự thật?-Anh hỏi.
Cô khẽ gật đầu.
*Ba ngày trước, Luân Đôn, Anh Quốc*
Sau khi đáp xuống sân bay lúc 7 giờ sáng, anh nhanh chống đến Royal. Khi đến Royal, thì thư ký Anna nói rằng nhận được điện thoại từ cảnh sát là Tuấn Anh đang nằm ở bệnh viện. Nghe tin, anh cấp tốc đến đó. Khi anh đến thì bác sĩ và cảnh sát đều ra về.
-Tuấn Anh, anh ổn không?-Anh thật sự rất lo cho người anh em này.
Tuấn Anh đang nằm trên giường bệnh, hai cánh tay vướng rất nhiều dây nhợ. Chỉ gương mặt còn nguyên vẹn, trên người anh đâu đâu cũng có một vài vết bỏng. Phần từ đùi trở xuống được đấp kín chăn lại.
-Tôi chưa chết!-Tuấn Anh khẽ nở một nụ cười, giọng khá yếu.-Cũng may, tôi cùng cậu tham gia khoá huấn luyện hải quân tại Anh cách đây vài tháng nên tôi mới có thể cởi trói, phá khoá cửa và ra ngoài. Tuy nhiên cũng không may mắn cho lắm…
-Ổn rồi!-Khắc Huy mốc chiếc điện thoại ra.-Mọi người lo cho anh lắm! Để tôi gọi Bảo Anh!
-Khắc Huy, cậu đừng gọi cho cô ấy!-Tuấn Anh giọng khàn khàn.
-Sao vậy?-Khắc Huy nghe thì cất điện thoại vào.
-Cậu chưa báo gì cho Bảo Anh?-Tuấn Anh hỏi.
-Chưa, vì nghe anh bệnh, tôi vội đến nên không báo gì cho ai được!-Khắc Huy nói.-Sao vậy?
-Giúp tôi, nói với cô ấy, tôi đã chết rồi!-Tuấn Anh gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào.
-Tôi đã nghe bệnh tình của anh!-Khắc Huy giọng đều đều.-Chỉ cần phẩu thuật thì chân của anh sẽ bình thường như trước!
-Tôi hiểu bệnh tình của mình!-Tuấn Anh vẫn cười.-Cơ hội thành công không cao, nếu phẩu thuật không thành công, có thể tôi sẽ chết, may mắn thì tôi vẫn sẽ sống nhưng có thể sẽ phải cưa đôi chân này, sống quản đời còn lại là người tàn phế. Nếu phẩu thuật may mắn thành công, tôi sống, nhưng đi lại cũng không thuận tiện.
Câu xem, nói Bảo Anh sống bên tôi, tôi có thể cho cô ấy hạnh phúc không?
-Tôi nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc vì có anh bên cạnh!-Khắc Huy trả lời, đây là điều anh chắc chắn từ người bạn của mình.
-Cô ấy còn trẻ lắm! Tôi không muốn suốt quản đời còn lại cô ấy phải cực khổ chăm sóc cho tôi!-Tuấn Anh nói.
-Được rồi, tôi hiểu!-Khắc Huy thở dài.-Khi nào phẩu thuật?
-Một tuần sau.-Tuấn Anh vẫn cười, nhưng nụ cười chôn giấu niềm đau.
-Anh sẽ quay lại gặp Bảo Anh một lần?-Khắc Huy hỏi, anh biết người anh em này của anh rất yêu cô gái kia.
-Năm ngày nữa khi cảm thấy ổn hơn tôi sẽ đi máy bay tư để về Việt Nam!-Tuấn Anh trả lời.-Tôi chỉ nhìn cô ấy từ xa là được rồi!
-Được rồi, tôi sắp xếp cho anh!-Khắc Huy nói.-Tôi có thuê y tá chăm sóc cho anh, bây giờ tôi về Royal xem thế nào, lát nữa tôi sẽ quay lại!
Khi anh vừa bước ra, nụ cười trên môi Tuấn Anh chợt tắt. Đôi mắt buồn kéo theo một giọt lệ rơi xuống, anh nhanh chống lấy lau giọt nước mắt ấy…
***
Khắc Huy và Diệu Phương đang ngồi trên một chiếc ghế đá trong khu công viên. Anh kể sự thật cho cô nghe.
-Anh Tuấn Anh có biết chuyện chị Bảo Anh có em bé không?
-Không.-Khắc Huy nói.-Dù sao anh ấy cũng sẽ về. Hai ngày nữa anh ấy sẽ quay về đây gặp Bảo Anh. Tôi đã sắp xếp tất cả!
Im lặng một hồi… rồi Khắc Huy lại nói tiếp:
-Em về Royal làm việc nhé!
-Sao?-Diệu Phương không khỏi hốt hoảng.-Anh đang nói đến điều kiện đối với Phú Nhuận!
-Bây giờ Phú Nhuận là công ty con của Royal, tôi sẽ không để La Bá Thông đi tù!-Khắc Huy nói, giọng anh có phần ôn nhu.-Còn về em, em có thể tiếp tục làm ở Phú Nhuận hoặc làm việc ở Royal là tuỳ em. Nếu em làm ở Royal tôi sẽ sắp xếp cho em một công việc đúng với chuyên ngành. Bảo Anh bây giờ không thể làm việc, Tuấn Anh cũng vậy, Royal vừa mất đi hai nhân tài. Tôi muốn em về Royal làm việc.
Dừng một chút… Diệu Phương vẫn im lặng.
-Em có thể suy nghĩ rồi báo cho tôi!
Lại im lặng một hồi…
-Anh và cô người mẫu Jenny Yến là người yêu của nhau?-Diệu Phương hỏi, cô đọc tin tức này trên báo.
-Thì đã sao?-Khắc Huy nhíu mày hỏi.
-Không!-Diệu Phương thều thào.-Khắc Huy, em vẫn mong có thể làm bạn với anh!
-Tuỳ.-Nói rồi anh đứng dậy đi mất.-Tôi đi trước!
Cô muốn làm bạn với anh?! Bạn thôi sao, cô không muốn. Hiện tại cô chỉ muốn rời thật xa anh, nhưng có lẽ không được, thôi thì cứ là bạn, là bạn sẽ tốt đẹp nhất. Nhưng mà Ngọc Yến sẽ thích hợp với anh về mọi mặt, gia thế cũng như ngoại hình. Cô trước đó đã biết anh quan hệ không chính chắn với nhiều phụ nữ khác.
Nhưng với Ngọc Yến thì có lẽ là trường hợp ngoại lệ nên mới có thông tin trên báo.
Bóng lưng cao to dần dần biến mất, Diệu Phương trông theo lòng chợt nhói đau.
Ra đến xe, Khắc Huy ngồi trên xe nhắm mắt suy nghĩ. Đáng chết! Cô muốn xem anh là bạn sao? Chỉ là bạn thôi sao? Nhưng e là cô không được như ý rồi. Anh và cô đời này kiếp này chỉ có hai sự lựa chọn, một là hận, hai là yêu!