Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Định mệnh nhóc là của anh trang 12
Chương 56: Kết Cục Bi Thương...

Sáng hôm sau, Khắc Huy và Diệu Phương đang ngồi trong phòng làm việc thì Dương Thắng bước vào với vẻ mặt nghiêm trọng, tiếp sau là Gia Minh.
-Khắc Huy, có chuyện rồi!
Anh nhìn Dương Thắng như muốn hỏi lý do.
-Sắp tới, Tập đoàn chúng ta sẽ tung ra mẫu thiết kế trang sức Rubi “Mùa yêu” hoàn toàn mới! Nhưng sáng nay, Tập đoàn King đã cho ra sản phẩm rất giống với mẫu thiết kế chúng ta lần này!-Dương Thắng gấp gáp nói.
-Bộ phim mà Royal mua lại bản quyền mang tên “Kiếp này em đã từng yêu anh” chúng ta sắp ra mắt lại giống với bộ phim “Trọn đời em yêu anh” vừa ra mắt sáng nay!-Gia Minh giọng căng thẳng nói.-Giống đến từng chi tiết và cả tên nhân vật! Và Tập đoàn King là người ra mắt bộ phim này!
Anh nghe thấy hơi nhíu mày. Làm sao có chuyện trùng hợp thế này được! Chắc chắn là King đã giở trò.
-Bộ phim “Kiếp này em đã từng yêu anh” và mẫu thiết kế Rubi mang tên “Mùa yêu” dự địn sắp tới sẽ mang lại rất nhiều lợi nhuận cho chúng ta!-Dương Thắng trầm tĩnh phân tích.-Nếu bây giờ cứ tiếp tục đưa ra thị trường những sản phẩm “đụng hàng” như thế, chắc hẳn sẽ bị quần chúng phê phán. Nhưng nếu không đưa ra thị trường thì chắc chắn rằng tiến độ của chúng ta sẽ bị chậm trễ!
-Chuyện này có liên quan đến kĩ thuật thiết kế, có cần gọi Bảo Anh về không?-Gia Minh thuề thào hỏi.
-Không cần! Để cô ấy nghĩ ngơi!-Khắc Huy mặt tối sầm lại.-Thời hạn còn bao lâu?
-Bộ trang sức “Mùa yêu” sẽ ra mắt vào cuối tháng sau!-Gia Minh chậm rãi nói.-Còn bộ phim “Kiếp này em từng yêu anh” thì theo kế hoạch đầu năm sau sẽ ra mắt!
Bây giờ đã là giữa tháng sáu. Vậy chỉ còn sáu tháng nữa phải ra mắt bộ phim. Khắc Huy nhắm mắt, dựa vào thành ghế nhưng miệng nói:
-Được rồi, các cậu về phòng đi! Tôi sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể!
Dương Thắng và Gia Minh nhìn nhau gật đầu rồi bước ra ngoài. Khi mà họ ra ngoài, anh mở mắt nhìn Diệu Phương chằm chằm như nghĩ ra được việc gì đó.
-Sao anh lại nhìn em?-Cô nhìn anh ngơ ngác.
-Lúc trước, khi còn đi học em đã từng nói có ý nghĩ sẽ muốn làm đạo diễn biên tập! Em cũng đã từng thử viết ra những câu chuyện!-Anh nói chắc chắn.
Chẳng những thế, cô còn thi học sinh giỏi Văn cấp trường và đạt giải nhì cấp Thành phố.
-Có sao?-Cô không có ấn tượng.
-Nhưng anh không hiểu tại sao lúc sao em lại thi vào Quản lí kinh doanh!-Anh nhìn cô nói.-Em có thể giúp anh một chút về kịch bản được chứ?
-Không…-Cô từ chối.-Em không có qua trường lớp về vấn đề này. Em không thể!
-Anh tin em sẽ làm được!-Anh nói.
-Em không chắc…-Cô có chút lưỡng lự.
-Không sao! Em có thể hỏi anh!-Anh cười cười.
Cô gật đầu. Không khí im lặng một chút…
-Chúng ta quen nhau bao lâu rồi?-Cô lên tiếng phá tan không khí im lặng.
-Sáu năm!-Anh trả lời.
-Ở bên nhau sáu năm, không có xa cách hiểu lầm gì sao?-Cô nhìn anh, mong muốn câu trả lời của anh.
-Không…-Giọng anh có chút hơi lưỡng lự.
Cô hơi thất vọng, Dương Thắng đã nói họ chia tay năm năm.
***
Chiều, cô về biệt thự trước. Anh đến quán café vì đã hẹn với một người. Hạ Lâm bước vào chiếc ghế đối diện anh.
-Cứ tưởng em không đến!
Hạ Lâm im lặng vì không biết nói thế nào. Anh để một tờ báo trước mặt Hạ Lâm. Đó là bài báo ra mắt bộ sản phẩm mang tên “Yêu thương” của Tập đoàn King, bộ trang sức này giống bộ trang sức “Mùa yêu” không chút khác biệt nào. Hạ Lâm là người vẻ ra bản thiết kế này nên anh mới tìm đến Hạ Lâm.
-Anh nghi em bán đứng Tập đoàn?-Hạ Lâm trợn mắt nhìn anh.
-Không.-Anh nói.-Anh sẽ tìm ra nội gián nhanh chống. Anh chỉ muốn nhờ em làm lại giúp anh một bộ trang sức khác!
-Em nhớ không lầm là cuối tháng sau sẽ ra mắt! Liệu có kịp không?-Hạ Lâm nói.-Hiện tại em rất bận, với lại em cũng không còn là thành viên của Royal nữa, em có quyền từ chối!
-Anh sẽ thẳng thắng vào vấn đề!-Anh chậm rãi nói.-Nếu em giúp anh hoàn thành em sẽ giúp đỡ gia đình em cái khoản phí ở bệnh viện. Như vậy, em không cần phải bán hôn nhân của mình để kiếm tiền! Em cũng không cần làm việc bán mạng ở các quán bar, nhà hàng!
Hạ Lâm nhìn anh, làm sao anh biết được? Nhưng cô lại cười khổ, anh biết, tại sao Dương Thắng không biết? Chắc là do Dương Thắng không quan tâm đến những gì liên quan đến Hạ Lâm này nữa!
-Anh biết, người thân của em bị tai biến nằm liệt giường! Vì vậy hôm ấy người quan trọng như vậy lại không có mặt trong hôn lễ của em!-Anh chậm rãi nói.-Dương Thắng thất vọng vì ngay từ đầu em không tin tưởng cậu ấy, không nói cho cậu ấy biết!
Hạ Lâm im lặng, hôn lễ bất thành lần trước, ba không đến được do bị tai biến, nằm liệt giường. Chi phí phẩu thuật rất cao, và phải điều trị lâu dài. Hạ Lâm không muốn người khác nhìn vào nói là lợi dụng lòng tin của Dương Thắng nên mới chia tay và bán hôn nhân của mình để cứu cha. Và đây cũng là ý nguyện của mẹ, do bà không muốn gã con gái đi xa. Đồng ý cuộc hôn nhân đó có lẽ là một sai lầm lớn, lẽ ra không nên chấp nhận. Nhưng rất may đến phút cuối nhìn ra được sự giả dối của người đàn ông họ Châu kia nên đã bỏ hôn lễ.
-Được rồi, yêu cầu của anh, em sẽ chấp nhận! Sau hai tuần nữa em sẽ gửi cho anh một bản hoàn chỉnh!-Hạ Lâm nói chắc chắn, gạt bỏ những suy nghĩ trong lòng.
-Được! Hy vọng sẽ nhận được tin tốt của em!
Sau đó, Hạ Lâm về trước chỉ nói là có việc.
***
Hạ Lâm đến căn biệt thự Hoa Quỳnh, thật ra dạo này Dương Thắng không về nhà, và sống ở đây. Đi qua, đi lại cánh cổng, muốn bấm chuông nhưng không đủ bản lĩnh. Chiếc BMW chạy đến, ánh sáng làm chói mắt, nhưng Hạ Lâm vẫn nhận ra được kiểu xe quen thuộc này. Một người đàn ông bước xuống xe. Dương Thắng mặc trang phục đi làm, áo vest, chỉ là cà vạt kéo xuống, như chủ nhân của nó có chuyện không vui.
Ánh mắt Dương Thắng dừng lại ở người con gái trước cổng. Đã bao lâu rồi không gặp nhau? Chỉ một thời gian ngắn, trong cô gái vốn nhỏ nhắn này thêm xanh xao, gầy gọc. Bốn mắt nhìn nhau, thời gian như dừng lại… Cả Hạ Lâm và Dương Thắng đều mong muốn thời gian ngay lúc này dừng lại, vì không biết sẽ phải nói gì với nhau, chỉ cần nhìn nhau là đủ!
-Sao lại ở đây?-Dương Thắng mở lời, phá tan không khí im lặng đến ngượng ngùng.
-Em…-Hạ Lâm có chút ngập ngừng.-Anh vẫn sống tốt chứ?
-Tốt!-Anh nói như mĩa mai.-Đáng lẽ phải để tôi hỏi cuộc sống của em, sau hôn lễ bất thành, em sống có tốt hơn không?
-Tốt! Rất tốt!-Hạ Lâm đau đớn ở nơi ngực trái, nơi chứa đựng trái tim duy trì sự sống.-Tốt hơn rất nhiều!
-Thì ra sống bên cạnh tôi, em không hạnh phúc bằng làm việc trong quán bar, bị đàn ông truê đùa!-Miệng tuy cười, nhưng lòng đau gấp trăm lần.
-Không có. Em tuyệt đối chỉ làm nhân viên phục vụ! Không hề làm các công việc nào khiến lương tâm hổ thẹn!
Do cấp bách, tiền lãnh theo tháng sẽ không kịp tiền chữa trị hằng ngày ở bệnh viện của ba, nên Hạ Lâm mới làm việc ở quán bar vào ban đêm, còn ban ngày thì phục vụ ở nhà hàng. Ở nhà hàng công việc lãnh lương theo ngày, còn ở bar theo tháng nhưng tiến được bo thêm thì cũng rất khá. Hạ Lâm cũng có ngoại hình chỉ là chiều cao có chút khiêm tốn, làm việc chỉ là nhân viên phục vụ đơn thuần.
-Được!Vậy em đến đây làm gì?-Dương Thắng hơi nhếch môi.-Chẳng phải chúng ta chia tay rồi sao?
-Có thể…-Để nói được câu này, Hạ Lâm gần như lấy hết can đảm.-…quay lại chứ?
-Quay lại?-Dương Thắng nhìn Hạ Lâm, cười khinh khi.-Có phải do không còn ai để bán hôn nhân thích hợp nên em mới quay lại tìm tôi?
Bây giờ chỉ biết im lặng, ai bảo lú trước Hạ Lâm sai.
-Khuya rồi, em về đi!-Dương Thắng dứt khoát nói, gương mặt quay vào trong, cố không để Hạ Lâm trông thấy.
-Nhưng… em thật sự cần có anh trong cuộc sống này!-Hạ Lâm vô thức bậc lên câu này.
-Nhưng…-Dương Thắng cũng có chút bất ngờ bởi câu nói này của Hạ Lâm.-Rất tiếc, tôi không cần em! Không cần một người không tin tưởng tôi!
Dương Thắng mở cửa, xoay người bước vào bên trong.
Bên trong nhà, Dương Thắng đóng cửa, lưng dựa vào tường, khẽ thở dài. Bên ngoài, Hạ Lâm dựa vào cánh cửa cứng nhắc lạnh giá.
Có lẽ Hạ Lâm đã sai. Sai khi không nói cho Dương Thắng biết chuyện gia đình, sai khi chính miệng nói chia tay khi lòng không muốn, sai khi cách đây hơn nữa tiếng còn nghĩ rằng chưa muộn để họ quay lại, sai khi nông nổi, bần bột chạy đến đây chỉ muốn nói là có thể quay lại hay không, để cho người ta sĩ nhục, cũng chỉ biết im lặng. Từ đầu đến cuối, Hạ Lâm chỗ nào cũng không đúng.
***
Tối hôm sau, thấy Diệu Phương đang chăm chú vào bản bản cũ và kịch bản sơ lược mới. Thật ra anh chỉ nhờ cô làm kịch bản sơ lược về cuộc đời của nhân vật chính, còn những chi tiết cụ thể thì đạo diễn chuyên nghiệp sẽ làm. Anh muốn cô tự nhớ lại ngày trước nên mới dùng cách này. Cô ngừng lại, chăm chú suy nghĩ…
-Có chút víu víu gì chăng?-Thấy cô dừng lại, anh hỏi.
-Anh về rồi à!-Cô nói.-Thật ra có chút ở cái kết!
-Kết luôn rồi! Tốc độ của em nhanh thật đấy!-Anh cười cười, bàn tay vuốt tóc cô.
-Em có cảm giác công việc này rất quen thuộc với mình! Nhưng cũng chẳng nhớ ra.-Cô thở dài.
-Không sao! Từ từ rồi em sẽ nhớ ra!-Anh nói.
-Anh đọc thử kịch bản em hai ngày nay xem sao?-Cô đưa anh sấp giấy.
Kịch bản “Kiếp này em từng yêu anh” là một câu chuyện xoay quanh tình yêu đơn phương của cô gái tên Lâm Ngọc Hân đối với chàng trai tên Dương Khiết Đạt. Dẫu biết anh đã có bạn gái, dẫu biết anh không yêu cô, dẫu biết sẽ không có kết quả, cô vẫn yêu anh. Cô yêu anh từ lúc đi học, nhưng anh đã có bạn gái, và anh rất yêu người đó. Đại học, vô tình cô lại học chung trường với anh. Khó khăn lắm cô mới nén lòng, mới không bộc lộ, tìm mọi cách né tránh không đụng mặt anh. Cô yêu anh mỗi ngày mỗi để dành một chút, mỗi ngày lại yêu hơn một chút, ngày mai yêu nhiều hơn ngày hôm qua. Khi biết cô có tình cảm với anh, anh đã một mực thẳng thắng vì không muốn bạn gái hiểu lầm. Sau khi tốt nghiệp, cô đi du học, sau năm năm thì gặp lại anh. Anh không gây khó dễ cho cô, nhưng cô lại gây khó dễ cho chính bản thân mình. Vì cô đã yêu anh, yêu đến mức khắc xâu tận xương cốt, tim gan…
Khát quát của kịch bản là vậy, nhưng chưa có cái kết.
-Anh nghĩ thế nào? Cái kết cho chuyện tình đơn phương này?-Cô nhìn anh hỏi.-Em chỉ nghĩ ra hai phương án.
Cô nói với anh hai phương án của mình…
Chuyện tình đơn phương này liệu sẽ có kết cục thế nào…??
Một là cô gái đến cuối cùng sẽ dứt khoát, dối lòng với bản thân, sẽ cưới một người con trai khác!
Hai là chàng trai trong một lần bị thảm sát, cô gái đã dùng thân che chắn cho anh và kết cục là cái chết!
-Anh nghĩ nếu đã yêu đến mức khắc sâu vào xương tuỷ thì chỉ có cái chết mới làm cho người ta bớt đau đớn!-Anh thì thào sao khi nghe cô nói với mình hai phương án của mình.-Yêu đơn phương kết cục nhận lại thường là một kết cục bi thương.
-Kết cục như thế thì bi thảm quá!-Cô đưa mắt nhìn anh.
-Nhưng cuộc sống vốn như thế!-Anh nói, ánh mắt trầm lặng.
Căn phòng im lặng một chút…
-Thí dụ, nếu em không yêu anh và đã có người yêu, anh cũng sẽ chọn cái chết sao?-Cô hỏi, câu hỏi phá tan bầu không khí im lặng.
-Không! Anh sẽ làm mọi cách để em yêu anh! Dù cho cách gì đi chăng nữa!-Giọng nói chắc nịch vang bên tai cô, anh nhu mì nói.
-Vậy là anh không hiểu rồi! Một khi con người ta đã thực lòng thực dạ yêu, thì cho dù có người hoàn hảo hơn gấp bao nhiêu lần xuất hiện, thì họ vẫn không thể yêu người mới này được! Đó gọi nom na là lòng chung thuỷ!-Giọng cô ôn tồn.
-Nếu thế thì anh sẽ chọn cách đứng sang một bên nhìn em hạnh phúc!-Anh nói chậm rãi.-Và đời này kiếp này anh sẽ không lấy ai!
-Em chỉ đùa, anh đừng nói như vây! Dù gì chúng ta cũng đã kết hôn!-Cô nói như hờn dỗi.
-Em thí dụ thì anh cũng chỉ thí dụ thôi!-Anh nhìn cô cười cười.
Hạnh phúc như vậy, liệu anh có thể nắm giữ suốt đời không? Anh chỉ nghĩ đươc câu này khi dang tay ôm cô.
Cô sẽ không phải có một kết cục bi thương như câu chuyện trong kịch bản cô viết chứ? Trong vòng tay anh tuy rất ấm áp, nhưng lòng cô có chút bất an.
Chương 57: Lớn Tiếng...

Trưa hôm sau như mọi ngày, cô cặm cụi vào màng hình máy tính, anh cặm cụi nhìn vào đống văn thư. Gia Minh bước vào, gương mặt rất nghiêm trọng.
-Khắc Huy, khu đất ở Hoa Đôn mà dự án của chúng ta là sẽ xây khu chung cư! Tập đoàn King cũng tham gia đấu giá khu đất ấy, dự án cũng hao hao giống chúng ta!
Lại là King, anh đang muốn tìm cách truy tìm nội gián, nhưng dù sao cũng phải tìm cách loại bỏ hậu quả.
-Nhất định là có nội gián!.-Cậu nhanh chống tìm nội gián cho tôi!
-Được! Tôi sẽ nhanh chống điều tra!-Gia Minh nói.-Nhưng dự án này…
-Tôi sẽ tìm cách!-Anh nói.
-Vậy tôi ra ngoài!-Gia Minh nói.
Sau khi Gia Minh bước ra, cô mới lên tiếng hỏi anh.
-Nếu tụt dự án này, thiệt hại sẽ thế nào?
-Thiệt hại khá lớn!-Anh suy nghĩ ra một con số nhưng không nói ra.-Nhưng anh không cần tiền, anh chỉ cần em!
Cô cười khi nghe anh nói, câu nói của anh đủ làm cho cô thấy ấm lòng. Nụ cười của cô như nụ cười của một thiên thần, khi cô cười, cảnh vật xung quanh cô bừng sáng theo nụ cười của cô. Và nụ cười của cô chính là mục tiêu sống của anh.
***
Tập đoàn King…
-Đáng chết! Tôi đã nói rằng đừng ăn cắp bản quyền của người khác!-Nhật Hào tức giận, quăng cuốn báo lên bàn sofa.
Cuốn báo đang nằm ở trang món hàng trang sức do King giới thiệu với báo chí. Người ngồi đối diện Nhật Hào là Phúc Thanh và Diệp Vân. Nhật Hào từ ngày King trở nên lớn mạnh, rất muốn có dịp tranh tài giữa King và Royal, cạnh tranh công bằng trong giới thương nghiệp.
-Chẳng phải con bảo là sẽ giúp ta rửa hận sao?-Diệp Vân nói.-Chỉ là một chút khó khăn nhỏ. Nếu Khắc Huy không có bản lĩnh giải quyết được thì Royal đã sập đổ từ lâu!
Nhật Hào nắm 22% cổ phần ở King, Phúc Thanh là 35% cổ phần, Diệp Vân nắm giữ đến 35%, ba của Phúc Thanh 25% cổ phần, phần còn lại là những người khác. Thật ra King là do Diệp Vân bán tất cả của hồi môn cộng với một phần tài sản của Âu gia, hợp tác với Từ gia để mở ra King tại Việt nam. Lúc đầu King chỉ là công ty nhỏ bé, sau đó mới phát triển thành tập đoàn lớn và có nhiều chi nhánh trên toàn thế giới.
-Kinh từ một công ty nhỏ bé trở thành lớn mạnh thế này, cũng có bao giờ làm chuyện hổ thẹn như thế!-Nhật Hào nói.-Mẹ muốn rửa hận, có rất nhiều cách, nhất thiết phải dùng danh dự của King sao?
Nếu như mọi người biết những hoạt động gần đây của King là do ăn cắp bản quyền từ Royal, ắc hẳn King sẽ rất mất mặt.
-Không hề có sơ hở! Mẹ rất chắc chắn điều này!-Diệp Vân nói.
-Được rồi! Nếu hai người có thể quản lí điều hành King thì tôi xin rút khỏi King!-Nhật Hào nói.-Thà “hữu thực vô danh”, chứ không bao giờ “hữu danh vô thực”!
-Con đừng nói vậy! King là do con xây dựng nên ngày hôm nay!-Diệp Vân nói.
Lúc đầu để King lớn mạnh, Nhật Hào không từ bỏ mọi thủ đoạn, buôn bán ma tuý, hàng lậu, buôn bán vũ khí, tất cả đều tham gia. Nhưng khi King đã có chỗ đứng trong thương trường, Nhật Hào lui khỏi các việc làm phi pháp và điều hành một King thật trong sạch. Tuy nhiên nước đã nhiễm bẩn thì khó lòng trở về trạng thái tinh khiết ban đầu.
-Được! Dù sao tôi cũng muốn xin nghỉ phép, hy vọng được Từ Chủ tịch đồng ý!-Nhật Hào quay qua Phúc Thanh nói.
-Tuỳ anh!-Phúc Thanh nói.-Hy vọng anh quay lại, King cần anh!
-Nếu thực là như thế thì chuyện của ngày hôm nay sẽ không xảy ra!-Nhật Hào dứt khoát nói.
-Không phải là mẹ không tôn trọng ý kiến của con…
-Mẹ, con qua Pháp du lịch một thời gian! Khi nào muốn con sẽ về!-Nhật Hào nói rồi quay bỏ đi nhanh chống.
Nhật Hào có tin là cô ấy đang ở Pháp, sẵn dịp này, anh qua Pháp tìm cô ấy. Chỉ muốn nhìn cô ấy, dẫu chỉ là từ xa!
***
Tối, Khắc Huy và Diệu Phương đang ở biệt thự. Lúc anh đang trong nhà tắm, một dãy số lạ gọi áy cô…
-Alo…
-“Anh là La Bá Thông…”-Một giọng nói ấm áp từ truyền đến.
-Sao anh lại biết số của em?-Cô hỏi, cô có cho ai số điện thoại bao giờ.
-“Đúng thật là khi em đổi số điện thoại, khó khăn lắm anh mới tra ra được!”-Tiếng cười vọng ra.-“Mai anh có thể mời em đi ăn?”-Bá Thông hỏi.
-Mai à… Em không biết, ngày mai sẽ liên lạc với anh!-Cô có chút do dự.
-“Được, hy vọng ngày mai câu trả lời của em sẽ là có!”-Bá Thông cười cười rồi dập máy.
Cầm chiếc điện thoại trên tay, cô nghĩ rằng quan hệ của cô và Bá Thông trước đây có vẻ rất thân.
-Đàn ông khác gọi cho em! Em có cần thẩn thờ thế không?-Khắc Huy bước ra, trên người quấn khăn tấm, để lộ thân trần phía trên và vài giọt nước còn động lại ở tóc, trong anh rất quyến rũ, nhưng gương mặt thì tối sầm lại.
-Em không có!-Cô bất giác trả lời.
-Vậy sao em không từ chối?-Anh nói, giọng gần như là lớn tiếng.
-Có vẻ trước đây em và anh ta đã từng có quan hệ thân thiết, nên em mới không tiện từ chối!-Cô giải thích.-Nhưng em cũng chưa đồng ý!
-Quan hệ thân thiết?-Anh nói lớn tiếng.- Nếu dù sao cũng từ chối, vậy hôm nay hay ngày mai có khác nhau chỗ nào? Chẳng qua, em như cho anh ta một cơ hội!
Anh biết Bá Thông thích cô, yêu cô, đợi cô, nên anh rất bất an khi cô qua lại với anh ta.
-Sao anh nói chuyện vô lý và còn quát mắng em vậy?-Mắt cô rung rung nhìn anh.
-Không. Chỉ là anh không muốn em đi gặp anh ta!-Anh nói.-Em nên nhớ, em là vợ hợp pháp của anh!
-Anh rõ ràng là vô lý. Anh gặp tình nhân, qua lại rồi mang thai, em cũng nhịn! Em chỉ gặp bạn bè, ăn uống thì đã bị anh quát mắng!-Cô ấm ức.
-Nếu ngày mai em muốn đi ăn với anh ta, thì cứ đi!
Anh nói lớn tiếng, lấy một chiếc quần bò và áo sơ mi trắng, đi vào nhà tắm.
-Anh ghen à?-Cô nhẹ giọng hỏi.
Không biết anh có nghe hay không, nhưng không hề có tiếng trả lời.
Anh bước ra với bộ trang phục chỉnh tề, bộ trang phục anh mặc hết sức bình dị, nhưng khi khoác vào người anh thì trở nên hoa mỹ, bộ trang phục toát lên khí chất tàn nhẫn nhưng trẻ trung của anh.
-Đêm nay anh không về. Em ngủ trước đi!-Nói rồi anh bước ra ngoài.
Cô rất muốn mở miệng hỏi anh đi đâu, nhưng chưa kịp thì anh đã đi mất. Cô muốn khóc, nhưng nhất định sẽ không khóc. Trong căn phòng rộng lớn này, đêm nay cô sẽ rất cô đơn. Cô nằm gọn lại, tay nắm chặt chăn, cuộn tròn trong chăn. Đêm nay sẽ không có vòng tay ấm áp của anh sưởi ấm cho cô, vì vậy cô phải học cách tự làm ấm bản thân mình.
***
Quán bar…
-Cậu có cần phải khắc khổ thế không? Có biết đã mấy giờ?-Gia Minh càm ràm.
Hôm nay, Gia Minh lấy lại khí chất lãng tử, quyến rũ, trẻ con trên bộ trang phục là chiếc quần bò, áo sơ mi đen. Dương Thắng cũng đến, trang phục cũng là quần bò và áo sơ mi có màu sẫm.
-Thế thì cậu có thể về!-Anh nói.
Dương Thắng và Gia Minh ngồi vào chỗ đối diện của anh, nhìn nhau.
-Cậu và Diệu Phương xảy ra vấn đề?-Dương Thắng nhẹ giọng hỏi.
-Chỉ là muốn mời các cậu đến uống rượu! Lâu rồi đã không như vậy!-Anh cầm ly rượu lên, uống một hơi.
-Thật không? Mấy ngày qua có mỹ nhân bên cạnh, cậu có thèm ngó ngàng gì bọn này!-Gia Minh nói như dõi hờn.
-Được rồi, hôm nay không sai không về!-Khắc Huy nói.
Ba anh chàng nói với nhau rất nhiều về chuyện của quá khứ, hiện tại. Cả ba đều có nổi khổ riêng của bản thân. Bỗng một bàn tay vòng qua cổ Khắc Huy, giọng nũng nịu…
-Anh Huy, lâu rồi không gặp anh!
Ngọc Yến xuất hiện với trang phục đen, bó sát người, lộ ra những đường cong hấp dẫn trên cơ thể, và đã thành công trong việc che bụng đã gần bốn tháng.
Khắc Huy không hất tay cô ta ra, chỉ im lặng. Hai cô gái khác cũng xuất hiện, trang phục mặc hở hang, ngồi bên cạnh Dương Thắng và Gia Minh, rót rượu và… phục vụ dịch vụ khác.
-Xin lỗi, chúng tôi không yêu cầu dịch vụ này!-Gia Minh lên tiếng.
Dương Thắng và anh hơi ngạc nhiên, playboy không có bạn gái bên cạnh cũng có thể từ chối dịch vụ này ở bar. Thật ra, Dương Thắng cũng định đuổi khéo cô gái này nhưng Gia Minh đã lên tiếng trước. Gia Minh ném hai sấp tiền trên bàn, toàn giấy năm trăm, không có vẻ khinh bỉ nhưng là vẻ muốn đuổi người khác đi. Hai cô gái cũng rất biết điều và đi mất.
-Còn cô, Jenny Yến! Cô dù sao cũng là người mẫu nổi tiếng!-Dương Thắng hơi nhếch môi.-Để người ta thấy được cô chạy vào bar trù quến đàn ông thì thật mất mặt! Mấy mặt cho cả cô và Royal!
-Tôi chỉ trù quến cha của đứa con tôi! Có gì phải xấu hổ!
Ngọc Yến xiết chặt tay, định hôn vào môi anh nhưng bị anh đẩy ra.
-Hay cô giống các cô gái khi nãy!-Anh hơi nhếch môi.-Ném cho vài sấp tiền là bỏ đi!
-Anh…-Ngọc Yến có chút tức giận nhưng kiềm chế.
Ngọc Yến bước vào chỗ anh, ngồi trên đùi anh, vuốt ve phần ngực săn chắc của anh. Anh nắm tay, hất người Ngọc Yến ra. Ngọc Yến có chút tức giận nhưng vẫn bám riếc lấy anh.
-Tôi đã không nhắc đến chuyện cô làm trái ý tôi, cố ý mang thai! Lại còn chạy đến nói chuyện với vợ tôi!-Khắc Huy lớn tiếng.-Bây giờ tôi cho cô hai sự lựa chọn. Một là nhanh chống tự mình phá bỏ cái thai, sự nghiệp cô, tôi sẽ giúp cô đi lên hơn. Hai là chính tôi sẽ phá bỏ cái thai giúp cô, sự nghiệp, tiền đồ của cô sẽ tiêu tan ngay tức khắc! Cô là người thông minh, nên biết đường lựa chọn.
Như thế quá tàn nhẫn! Bào thai cũng đã bốn tháng, có thể đã có nhịp tim, sắp hình thành hình hài. Anh biết rõ nhưng vẫn làm vậy, quả thực tàn nhẫn!
-Anh có thể tàn nhẫn thế sao? Đây là con của anh!
-Tôi chỉ cho phép người phụ nữ tôi yêu mang thai con của tôi!-Anh nói dứt khoác.
-Anh…
-Cô nên suy nghĩ thật kĩ!-Anh nói.-Bây giờ mời cô bước ra!
Ngọc Yến rất tức giận, nhưng nghe thấy được sự uy hiếp trong lời nói của anh nên nhanh chống bước ra.
-Cậu quyết định tàn nhẫn quá!-Gia Minh cảm thán.-Sao không điều tra xem đứa trẻ có phải là con của cậu hay không rồi quyết định?
-Tôi không quan tâm!
Có thể tàn nhẫn, nhưng anh thà tàn nhẫn với người khác chứ không muốn Diệu Phương phải đau khổ.
***
Anh về nhà lúc ba giờ sáng, anh nhiều nhưng không hề sai, nhìn thấy cô cuộn tròn trong chăn, anh định bước vào nhà tắm…
-Anh về rồi à?
Cô rời khỏi chăn, choàng tay qua ôm vòng eo săn chắc của anh từ phía sau.
-Xin lỗi, ngày mai em sẽ không gặp anh ta!
Cô ghì đầu vào lưng anh, một mùi hương lạ xộc vào mũi cô, là mùi nước hoa phụ nữ. Cô hơi sững người, buông tay anh ra.
-Em không có lỗi!-Anh quay người lại nhìn cô.-Lần đầu tiên sau hôn nhân chúng ta cãi nhau lại vì người đàn ông khác! Anh mong chuyện này sẽ không tiếp diễn!
Cổ áo anh có một vết son, cô sững người, đứng yên tại chỗ…
-Được chứ?-Anh nắm vai cô, nhìn cô chân thành.
-Được!-Cô khẽ gật đầu.-Anh tắm đi!
Anh vào nhà tắm, cô ngã người xuống giường. Lúc nãy cô muốn hỏi anh, nhưng họ vừa mới cải nhau vừa mới hoà nhau, cô không muốn làm không khí mất vui, cô đành im lặng. Anh lại có người phụ nữ khác bên ngoài hay là Cao Ngọc Yến? Nước mắt được cô giữ lại, cô sẽ không khóc, vì cô sẽ tin tưởng anh!
Chương 58: Không Giữ Được... (1)

***
Paris, Pháp
Trong căn hộ nhỏ của Phương Thảo, Bảo Anh cũng đang sống tại đó. Cuộc sống cũng khá ổn định, tiền có một khoảng trong tài khoản, đủ để họ sống vài năm ở đây.
-Tiêu Vân mời cậu đi ăn, cậu thấy sao?
Phương Thảo ngồi ở bàn ăn, tay vặt rau, Bảo Anh đang nấu đồ ăn.
-Không! Như thế phiền người ta lắm!-Bảo Anh chỉ lắc đầu.-Lần trước cũng là anh ta mời.
-Hay mời người ta về nhà dùng bữa!-Phương Thảo nói.-Dù sao anh ấy cũng cứu sống mình đấy!
-Cũng được!-Bảo Anh nói.-Cậu hẹn anh ấy đi, dù sao hôm nay mình cũng nấu rất nhiều thức ăn!
Phương Thảo bước ra một gốc tường bấm gọi, một lúc sau quay lại với vẻ mặt vui vẻ.
-Bảo Anh, Tiêu Vân theo đuổi cậu đã lâu vậy rồi!
Phương Thảo học chung với Bảo Anh, tất nhiên sẽ biết Tiêu Vân.
-Nhưng mình đã yêu một người đến mức khắc sâu vào tim gan, xương cốt! Mình không còn xứng đáng với tình cảm của bất kỳ ai khác…-Bảo Anh chậm rãi nói.-
Mình cũng đang mang thai!
-Mình chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc! Dù sao anh ấy cũng không còn, nữa đời sau của cậu cần phải có đảm bảo!-Phương Thảo nói, giọng nhẹ lại.
-Mình sẽ tìm cách đảm bảo cuộc sống của hai mẹ con mình! Không dựa dẫm vào bất cứ ai.
Bảo Anh xoa bụng, bụng hơi nhô lên, nhìn kĩ sẽ biết được là phụ nữ mang thai.
-Còn cậu nữa! Sao cứ để thai phụ bốn, năm tháng lo cho thai phụ hai, ba tháng!-Bảo Anh đùa.
-Xin lỗi! Mình phiền cậu quá rồi!-Mặt Phương Thảo hơi trầm xuống.
-Đùa thôi mà, đừng nghĩ là thật!-Bảo Anh hơi nhăn mặt.
Phương Thảo chỉ gật đầu. Sau khi chuẩn bị xong tất cả, vừa lúc chuông cửa đến. Phương Thảo ra mở cửa, là Tiêu Vân.
-Chào bác sĩ Tiêu, anh đến rất đúng hẹn!
-Gọi tôi Tiêu Vân là được!-Tiêu Vân cười.
Phương Thảo mời Tiêu Vân vào nhà. Từ đằng xa, có một cặp mắt theo dõi hai người này không rời, ngồi trong chiếc xe thể thao loại mới, tay nắm chặt vô lăng, miệng khẽ chửi thề. Vì khoảng cách quá xa không nghe được họ nói gì, chỉ nhìn thấy họ có vẻ thân thiết.
***
Hôm sau, cảm thấy cơ thể mệt mỏi nên Diệu Phương ở nhà, anh cũng định ở nhà, nhưng Royal có nhiều việc quá nên anh đi làm bình thường.
Khi anh đi khỏi, cô ngồi nhàn hạ trên sofa, xem một tờ báo. Nhìn bìa báo, cô khẽ cười. Bìa báo là hình ảnh Khắc Huy anh mặc một bộ vest, rất điển trai, nhìn dòng chữ kế bên là những lời khen ngời, nhưng dòng chữ khiến cô chú ý nhất đó chính là anh là một trong mười người đàn ông độc thân hấp dẫn nhất mọi thời đại. Hai chữ “độc thân” như đánh vào ngực cô. Trong mắt mọi người, anh vẫn là một người đàn ông độc thân lý tưởng. Cô và anh tuy đã là vợ chồng hợp pháp nhưng trừ một vài người thân thì hầu như báo chí không biết, chắc là do anh không đề cập đến. Cô cần không phải là danh phận, chỉ cần tình yêu của anh, nhưng đôi khi có danh phận thì tình cảm cũng sẽ trở nên có cảm giác an toàn hơn.
Có chuông cửa, dì Lan, người làm của biệt này bước vào. Trên tay dì là thư. Nhìn lá thư này cô bỗng sực nhớ đến lá thư trước trong đó còn có USB nhưng sau đó USB nằm ở đâu?
-Cô chủ, cô có thư!
Trên thư ghi rõ người nhận là cô, nhưng lại không có tên người gửi. Có thể người gửi bức thư trước và bức thư này là một người, cái tên mà cô nghĩ ngay đến được chỉ có thể là Cao Ngọc Yến. Cô mở ra, lại là những tấm ảnh. Cô ngán ngẩm nhìn tấm ảnh, nội dung bức ảnh không có gì thay đổi, là hình anh và Ngọc Yến, Ngọc Yến khoác tay qua cổ anh từ đằng sau, nhìn qua cũng có thể biết là hai người đang tình tứ trong quán bar. Lúc đầu cô nghĩ đây có thể là bức ảnh cũ trước khi anh kết hôn với cô, nhưng nhìn kĩ lại, đây là bộ đồ đêm hôm qua anh đã mặc, góc bên phải bức ảnh có ghi rõ cả ngày tháng, là ngày hôm qua. Cô hơi sững người, vơ vội chiếc điện thoại, khi định nhấn nút gọi cho anh thì cô hoàn hồn lại.
Ngày hôm qua, sau khi lớn tiếng với cô, anh đã ra ngoài gặp Ngọc Yến, rồi để cô ở nhà mòn mỏi đợi anh đến gần sáng. Anh thật sự giận vì cô không từ chối lời mời đi ăn của Bá Thông hay anh chỉ muốn dựa vào cớ đó để ra ngoài phóng túng cùng người phụ nữ khác? Vậy mùi nước hoa phụ nữ và cả vết son trên cổ áo anh đêm qua là của Hạ Đồng. Cô tức giận. Ngay lúc đó Bá Thông gọi đến cho cô.
-“Em có đồng ý đi ăn với anh không?”-Lời nói của hiện rõ ý diệu dàng.
-Em…-Cô định từ chối vì hôm qua cô đã hứa với Khắc Huy, nhưng những bức ảnh trên tay cô tố cáo anh rõ rệt, anh lừa cô.-Được, ở đâu?
Bá Thông nói ra một địa chỉ và thời gian là trưa nay.
-Được!-Cô nói.
-“Không gặp không về!”-Giọng Bá Thông truyền lại loa điện thoại trước khi cô dập máy.
Chỉ mấy tiếng nói ít ỏi của Bá Thông nhưng lòng cô vô cớ được an ủi. Lẽ ra người an ủi cô lúc này phải là anh, chồng của cô, anh phải giải thích với cô, nhưng rất tiếc, cô không có can đảm gọi cho anh.
***
Quán ăn Bá Thông mời nằm ở trung tâm thành phố. Một quán ăn lớn kết hợp phong cách thuần việt. Mùi thơm mát và thanh khiết của hoa sen khiến lòng cô như trút bao gánh nặng, thoang thoáng có thể ngửi thấy mùi anh đào. Giá như lúc này người đi ăn chung với cô là anh thì tuyệt biết bao!
Bá Thông ngồi ở một chỗ gần cửa sổ, khẽ vẫy tay với cô. Cô mỉm cười ngồi xuống. Món ăn ở đây toàn là các món truyền thống. Cô nhường Bá Thông gọi món. Những món ăn thơm phức được gọi ra. Bá Thông và Diệu Phương cũng chỉ nói vài ba câu rồi thôi, chủ yếu là không gian im lặng chiếm lĩnh.
Một nữ phục vụ bước đến nói:
-Chào anh chị, trong hai anh chị rất hợp đôi!
-Không…-Cô muốn lên tiếng giải thích vì có lẽ cô phục vụ này có chút hiểu lầm.
-Quán của chúng em có thực hiện ưu đãi cho các cặp tình nhân đến đây ăn nhân dịp mùa thu, mùa yêu đương đẹp nhất!-Cô gái phục vụ đưa ra cái menu có hình trái tim.-Gọi ba món tình nhân sẽ được tặng một chiếc bánh gato lớn hình trái tim, có thể mang về nhà.
Cô định từ chối nhưng Bá Thông đã nhào lên lấy menu.
-Không tệ!-Bá Thông gật đầu nhìn menu.-Diệu Phương, em thấy thế nào?
-Sao?-Cô không hiểu ý Bá Thông.
-Một chiếc bánh gato hình trái tim mang về rồi ăn cùng Khắc Huy, em thấy thế nào?-Bá Thông nói.
-Không tệ!-Cô gật đầu.
Ngày hôm qua, anh và cô thực sự rất xa cách. Kể cả khi tối, cô ngủ trong lòng anh nhưng vẫn thấy không an toàn. Sẵn dịp lần này cô nên hâm nóng tình yêu một chút, cuộc sống vợ chồng sẽ không nặng nề như đêm hôm qua. Cô gái phục vụ có vẻ lớn tuổi hơn cô, hơi mỉm cười với cô, cô cũng cười lại.
-Em có thể mua bánh gato về riêng không ạ?
-Ồ, tất nhiên!-Cô gái gật đầu.
-Kem hương kiwi nha chị! Em mang về nhà!-Cô nói.
Cô gái phục vụ gật gật đầu ghi lại vào giấy rồi bước vào trong. Cô cứ suy nghĩ đêm nay nhất định sẽ rất vui…
Nhưng một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào xua tan ý nghĩ ấy của cô ngay. Khắc Huy từ cửa bước vào đã nhìn thấy cô, anh đi cùng hai người, một nam một nữ, có vẻ là đối tác. Gương mặt anh tối sầm lại, khí lạnh toát ra từ người anh, anh khẽ quan sát sự thay đổi trên đường nét gương mặt cô, nhìn qua người ngồi đối diện với cô, anh lại càng thêm tức giận. Nhưng anh vốn là người kiềm chế cảm xúc rất tốt, anh bình thản cùng đối tác đi qua cô như chưa hề nhìn thấy cô, hoặc là có nhìn thấy nhưng không quen biết.
Anh cố ý chọn một chỗ ngồi có thể nhìn thấy cô và cô cũng có thể nhìn thấy anh. Cô gái cố ý ngồi kế bên anh, còn người còn lại ngồi đối diện anh. Cô gái mặc bộ đồ đỏ bó sát người, tuy không hở hang như đường cong trên cơ thể lộ ra rõ rệt, chàng trai trong lịch lãm, phong độ.
-Âu tổng, hy vọng công ty chúng tôi được hợp tác với Royal của anh!
Chàng trai rất kiêng nể anh, đưa một bản hồ sơ bằng hai tay.
-Âu tổng, công ty của em rất hết lòng trong dự án này, mong được anh đầu tư!-Cô gái dùng giọng nũng nịu đàn ông nói, đôi mắt nhìn anh say đắm.
Anh cầm hồ sơ lên, nhưng hầu như anh không quan tâm những gì họ nói. Ánh mắt anh nhìn cô, anh muốn biết tại sao cô lại ở đây, chẳng phải cô đã hứa hôm nay sẽ không đi gặp anh ta sao? Sao cô lại xuất hiện ở đây cùng anh ta? Cô xem Bá Thông quan trọng hơn chồng của cô sao?
-Âu tổng! Anh thấy sao?
Thấy anh thẩn thờ, cô gái sốt ruột lên tiếng hỏi. Bàn tay cô ta lướt qua bàn đùi anh, đầu cúi sát, áp vào người anh như thể muốn dâng hiến. Nếu là bình thường, anh sẽ đẩy cô ta ra, nhưng…
-Ở đây không tiện chút nào! Tối đi bar sẽ bàn kĩ hơn!
Anh cố tình nói lớn tiếng để cô nghe thấy. Khách ở quán vào lúc khá đông, toàn là những người tầng lớp như, nên không ai chú ý đến lời nói của anh, vì họ cho rằng quá đỗi bình thường.
Lời anh cố ý nói, làm cho trái tim cô rỉ máu. Anh vẫn phong lưu bên ngoài, vẫn không có gì thay đổi! Những lời nói trong lúc anh cầu hôn cô hiện lên rõ trong đầu cô, chính anh đã nói cần cô, cần cô làm cho cuộc sống của anh ý nghĩa. Anh cùng đã từng nói là anh cần cô giúp anh để xây dựng một gia đình hạnh phúc. Nhưng anh lại là người phá vỡ đi nó.
La Bá Thông ngồi đối diện cô, không biết chuyện gì đang xảy ra, nhìn theo hướng ánh mắt của cô, thấy anh đang ngồi tình tứ cùng cô gái. Bá Thông tức giận định xông ra đánh anh, nhưng cô nắm tay ngăn Bá Thông lại, cô khẽ lắc đầu. Bá Thông rất muốn đánh anh nhưng hiện tại cô đã cản, Bá Thông đành thôi.
Từ hướng của anh nhìn vào, anh khẽ nhíu mày. Cô đang nắm tay Bá Thông. Nhìn vào cứ như hai người đang yêu nhau giận dõi nhau, người con trai bỏ đi và người con gái nắm tay giữ người con trai lại. Anh lắc đầu bỏ đi cái giả thuyết vô thực này.
-Bánh gato tình nhân đến rồi!
Giọng của cô gái phục phụ hơi lớn, và đến được tai của anh. Gương mặt anh tối lại, mày nhíu chặt. Gato tình nhân? Cô và Bá Thông, hai người anh bánh tình nhân sao? Anh tức giận, lúc này không thể tập trung vào công việc, nhanh chống hẹn lại tối tại quán bar, sau đó bước ra khỏi quán ăn.
Cô nhìn theo bóng lưng anh, anh sai hay cô sai?
-Diệu Phương, bánh gato này…
-Em có việc về trước! Bánh gato này anh giúp em mang về!-Cô nói vẻ gấp gáp.-Anh giúp em trả bữa anh này, chào anh!
Nói rồi, cô nhanh chống chạy ra ngoài. Ánh mắt cô tìm kiếm bóng lưng rộng lớn của anh. Cô không muốn quan hệ giữa anh và cô căn thẳng, cô không muốn anh và cô lại lớn tiếng như tối hôm qua, cô thực sự không muốn! Vì vậy hôm nay, ngay tại đây, nhất định phải giải thích rõ ràng với nhau.
Mắt cô trở nên mơ màng, nhìn thấy bóng lưng anh ở bên kia đường. Cô vội lao ra đường, cô muốn nắm tay anh lại, muốn nói rõ tất cả! Cô lao ra đường bất chấp tất cả, cô chỉ muốn nắm tay anh lại… Cô nhất định phải giữ được anh…
“Kíttt…” “Ầm…”
Sau một hồi còi xe kéo dài, một người con gái nằm ngã xuống đường, một chút máu chảy từ đầu, giữa đùi một chút máu chảy ra… Mùi máu lan toả trong không khí…
Anh quay lại, cảnh tượng trước mắt làm con tim anh nhói lại. Anh vội vàng chạy đến cạnh cô. Mọi người gọi xe cấp cứu đến. Một lúc sau tiếng còi xe vang đến, anh bế cô vào xe cấp cứu, anh cũng vào bên trong.
Bên trong anh nắm chặt lấy tay cô, chưa bao giờ anh sợ mất cô như lúc này.
-Anh… không… cần… em!
Cô gượng hết sức thuề thào. Anh nắm chặt tay cô, anh khẽ lắc đầu. Lúc này lòng anh như lửa đốt, anh không thể nói được gì, anh chỉ muốn cô bình anh. Anh sợ rằng mình không giữ được cô. Anh sợ mất cô, anh rất sợ…
Chương 59: Không Giữ Được... (2)

***
Mắt cô dần dần mở ra, cô có thể cảm nhận được mùi khử trùng của bệnh viện. Cơ thể cô đau nhức như không thể cử động, nhất là ở phần bụng. Cô cố gượng người dậy nhưng vô ích.
Khắc Huy bước vào, gương mặt anh đầy sự thất vọng. Lời bác sĩ nói lẫn quẫn trong đầu anh, vô tình như một kim tim đâm thẳng vào tim anh.
-“Xin lỗi anh, Âu tổng! Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng chỉ giữ được Âu phu nhân, đứa bé hai tháng tuổi đã mất! Phu nhân do bị xuất huyết quá nhiều nên không thể nào giữ được… Nhưng anh và phu nhân còn trẻ, sau này vẫn có thể sinh được!”
Ánh mắt của anh lướt qua bụng phẳng lì không chút dấu vết của cô. Quả thực ở nơi đó đã từng tồn lại một giọt máu chưa mang hình hài, nơi đó đã từng tồn tại huyết thống của anh. Anh đã không thể giữ được đứa con của mình, liệu anh còn có thể giữ cô bên cạnh?
Ánh mắt cô nhìn anh có chút sợ hãi. Quá khứ như một đoạn băng chạy trong đầu cô. Cô đã nhớ hết tất cả, nhớ rõ ràng vụ việc của năm năm trước, nhớ rõ sự việc năm năm sau gặp lại anh, bao gồm cả việc anh dùng tiền ép cô ở bên cạnh anh.
-Diệu Phương, em…
Anh muốn chạm vào bàn tay cô nhưng cô nhanh chống rụt lại, ánh mắt cô nhìn anh đầy vẻ sợ hải. Anh không muốn giấu cô chuyện cô bị sảy thai, nhưng nói ra liệu có tác dụng gì!
-Anh đừng động vào tôi!
Anh càng cố gắng lại gần, cô gắng né tránh, thậm chí còn nói lớn tiếng.
-Em sao vậy?
-Anh lợi dụng lúc tôi mất trí nhớ làm tôi động lòng để kết hôn cùng anh! Anh lừa tôi!
Cô bị kích động. Bàn tay run run nắm chặt lấy nhau, tóc rối tung, trên người cô là bộ đồ bệnh nhân, nhìn cô lúc này trông rất đáng thương.
Anh nhẹ nhàng dùng tay nắm chặt lấy bàn tay run run kia mặc cho cô vùng vẫy, anh vẫn giữ cô lại.
-Khắc Huy, anh là đồ khốn! Anh buông tha cho tôi và gia đình được không?-Giọng cô run run, bàn tay không vùng vẫy nữa mà nằm im, dường như đây là lời cầu xin của cô.
-Em chán ghét tôi thế sao?-Anh đau nhói nhìn cô gái này.
Chán ghét? Không, cô cho rằng cô sợ anh nhiều hơn. Anh đã lợi dụng lúc cô mất trí nhớ mà làm cho cô yêu anh, tin anh. Sau khi kết hôn anh vẫn phong lưu bên ngoài, Ngọc Yến cũng đang mang thai con của anh.
-Phụ nữ đối với anh không thiếu! Tại sao anh lại kết hôn với tôi rồi làm tôi đau khổ như vậy!-Cô bình tĩnh nói, giọng nói tuy thê lương nhưng khi nghe lại thấy được sự mạnh mẽ của người con gái này.
Phụ nữ đối với anh không hề thiếu. Chỉ cần anh gật đầu, bao nhiêu phụ nữ sẽ tình nguyện. Nhưng rất tiếc, tất cả anh đều không yêu.
-Được rồi! Nếu em ân hận vì đã kết hôn với tôi, tôi sẽ chuẩn bị giấy thoả thuận li hôn!-Anh trầm mặc.-Nhưng tôi hy vọng em hãy tịnh dưỡng đến khi khoẻ hẳn, đến lúc đó dù em có quyết định thế nào tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em!
Giọng anh không lạnh lùng mà chất chứa đầy sự cưng chiều vô hạn. Khi kết hôn với cô trong tình trạng cô mất trí nhớ anh đã phần nào đón được sẽ có ngày hôm nay, ngày mà cô nhớ lại hết tất cả rồi tự tuyệt anh, anh chỉ không ngờ rằng nó đến quá sớm. Anh chọn sẽ tôn trọng quyết định của cô. Dù rằng anh có thể sẽ không giữ được cô bên mình!
Lòng cô trỗi dậy một cảm giác ấm áp, cảm giác này khi chung sống với anh, cô đã cảm nhận được sâu sắc. Nhưng ấm áp kèm theo nổi bất an thì thà không có còn hơn!
Cô chỉ gật gật đầu với anh, anh cũng buông tay cô, căn dặn cô một vài điều rồi anh bước ra ngoài. Cô bất an, cô hận mình trong lúc mất trí nhớ đã nông nổi, đã yêu anh thắm thiết, yêu đến mức đồng ý kết hôn với anh mà bất chấp quá khứ và tất cả. Cô hận anh, hận cả bản thân mình…
***
Khắc Huy lên sân thượng, anh trầm mặc khác thường. Gia Minh và Dương Thắng cũng biết tình trạng của Diệu Phương nên đến thăm cô, nhận được tin nhắn từ anh, hai người lập túc lên sân thượng.
-Khắc Huy, tình trạng của cô ấy ổn rồi, cậu đừng lo lắng quá!-Gia Minh đặt tay lên vai anh.
-Dương Thắng, Gia Minh!-Anh nói như không hề để tâm đến lời khuyên của Gia Minh.-Sòng bạc ở Las Vegas có vấn đề!
Trước đây, Khắc Huy, Tuấn Anh, Gia Minh và Dương Thắng đã từng hùng vốn làm ăn ở thành phố này. Las Vegas là thiên đường của bàn bạc, nếu muốn đầu tư, mở song bạc là lợi nhuận lớn nhất. Bốn người đã mở song bạc khá lớn, rồi khi quay lại Việt Nam thì giao cho người thân tín quản lí.
-Tại sao chứ? Chẳng phải đang làm ăn được lắm sao?-Gia Minh khẽ nhíu mày.
-Gia Minh, tôi muốn cậu qua Las Vegas để quản lí và điều chỉnh sòng bạc đó lại!-Anh nói thẳng thắng không hề có vòng vo.
-Tình hình ở đây mới thực sự là rối! Cậu nên biết hiện tại Diệu Phương đang gặp chuyện, liệu cậu có xử lí được hết việc của Royal không?-Gia Minh nói.
-Chuyện ở đây tôi và Dương Thắng sẽ lo được!-Anh nói dõng dạc.
-Được, chiều nay tôi sẽ đi ngay!-Gia Minh gật đầu.
Gia Minh chỉ hơi gật đầu đồng ý. Anh muốn Gia Minh qua Las Vegas thực ra là vì anh được hay Lan Nhi đang ở thành phố đó. Anh là đang muốn tác hợp cho hai người này. Anh nghe dì Trương nói là Lan Nhi dạo này tâm trạng không tốt, ăn uống không điều độ, ảnh hưởng đến sức khoẻ. Anh cũng mong muốn rằng ông trời cũng sẽ tác hợp cho anh và cô. Nghĩ đến đây anh bật cười, một nụ cười thê lương, anh trước giờ dù là việc gì cũng tự mình phấn đấu, không bao giờ trong đợi vào may mắn hay ông trời, vậy mà bây giờ anh phải chờ đợi ông trời tác hợp ối tình này của anh có kết thúc viên mãm.
***
Sáng sớm, Hạ Lâm đến Royal nhưng không được vào vì lý do không còn là nhân viên tại đây. Mùa thu không lạnh, nhưng gió vào buổi sáng, thêm vào đó là Hạ Lâm chỉ mặc chiếc áo ngắn tay mỏng manh. Hạ Lâm xoa xoa hai bàn tay lạnh ngắt của mình, đứng bên cửa đợi.
Một tiếng, hai tiếng trôi qua. Hỏi lại bảo vệ thì bảo vệ nói rằng Khắc Huy không đến Royal vào ngày hôm nay. Hạ Lâm đến là vì bản thiết kế mà anh đã nhờ. Định bỏ đi thì tiếng gọi làm bàn chân Hạ Lâm cứng đờ lại.
-Hạ Lâm, em đến đây làm gì?
Là Dương Thắng. Dù có như thế nào, Hạ Lâm vẫn không thể quên được giọng nói này. Giọng nói và gương mặt này như đã khắc sâu vào trái tim nhỏ bé kia. Khi nghe thấy giọng nói này, nhìn thấy gương mặt này, tim Hạ Lâm đau buốc. Nhưng vào lúc này, Hạ Lâm không được yếu đuối. Quay người lại, nở một nụ cười với Dương Thắng, đây là việc mà Hạ Lâm đã phải cố gắng mới làm được.
-Em đến tìm anh Khắc Huy! Anh ấy nhớ em thiết kế lại bộ sưu tập “Mùa yêu”!
-Hôm nay Khắc Huy không đến! Anh thay cậu ấy tiếp em!-Giọng Dương Thắng ấm áp, dường như hai người chỉ là bạn, hai người bạn bình thường.-Được chứ?
-Sao lại không!-Hạ Lâm vô thức nói.
Nhưng thật ra nếu thời gian có quay lại, Hạ Lâm cũng không biết phải từ chkối như thế nào.
Hạ Lâm vào phòng làm việc của Dương Thắng. Đây không phải lần đầu tiên bước vào căn phòng này, nhưng lần này rất khác biệt. Dương Thắng vừa lấy nước cho Hạ Lâm vừa kể lại chuyện của Diệu Phương. Hạ Lâm nghe được thì mặc mày tái mét.
-Diệu Phương có sao không ạ?
-Cô ấy có lẽ không biết mình đang mang thai! Đứa bé vừa được hai tháng, nhưng tiếc rằng không giữ được!-Anh nói nhỏ, giọng thoáng thương tiếc.
Hạ Lâm im lặng, sự trầm mặc, im lặng chiếm lĩnh toàn không gian. Hạ Lâm biết Diệu Phương chắc chắn lúc này cũng rất đau khổ. Lòng xót xa cho cô bạn này vô cùng!
-Bản vẽ đâu?-Dương Thắng chìa tay ra.
Hạ Lâm đặt lên tay Dương Thắng một sấp giấy.
-Em cảm thấy nếu như bộ sưu tập lần trước điểm nhấn nằm ở những viên Rubi thì lần này chúng ta nên dùng chất liệu rẽ hơn nhưng không kém phần sang trọng và quý phái!-Hạ Lâm nêu quan điểm của mình.
Thật ra, Hạ Lâm cứ nghĩ là sẽ trình bày quan điểm với Khắc Huy nên đã chuẩn bị rất kĩ càng. Chỉ không ngờ phải trình bày những điểm này với anh.
-Anh chưa hiểu ý em lắm!-Dương Thắng thản nhiên xem các bản vẻ.
-Em nghĩ đến ngọc trai! Ngọc trai không khó tìm, tuy cũng quý và giá tiền cũng khá đắt nhưng có độ sáng và lấp lánh không thua đá Rubi! Em đã tìm hiểu trang sức mà King cho ra thị trường, tất cả đều được làm từ Rubi có độ sáng nhưng chỉ là loại đá Rubi hạng thường do màu sắc còn có chút khuyết điểm!-Hạ Lâm nói.
-Xem ra em rất chăm chút vào bản vẻ lần này!
Thật ra trang sức mà King cho ra thị trường có thiết kế giống không một chút khác bản thiết kế mà trước khi nghĩ, Hạ Lâm đã hoàn thành cho Royal. Hạ Lâm muốn tìm hiểu về những trang sức đó cũng không khó. Với lại, chính miệng Khắc Huy đã nói sẽ trả tất cả tiền viện phí cho bệnh viện nếu Hạ Lâm đồng ý vẻ lại một bản thiết kế khác tốt hơn. Hạ Lâm không dám là ẩu và đây cũng không phải là phong cách làm việc đó giờ nên đã tìm hiểu và chăm chút từng tí để xứng đáng với tiền thù lao mà anh đã đưa ra.
-Anh thấy ý tưởng thế nào?-Hạ Lâm hỏi.
-Đúng là sinh viên ưu tú ở khoa Thiết kế đúng là có khác!-Dương Thắng gật gù.-Rất tốt! Ý tưởng thay thế Rubi thành ngọc trai cũng không tệ! Được rồi, anh sẽ nói lại với Khắc Huy!
-Vậy em xin phép về trước!
-Được! Anh không tiễn!
Hạ Lâm cười cười, cầm giỏ xách nhanh chóng bước ra ngoài. Khi quay lưng Hạ Lâm thay đổi nét mặt, khẽ thở dài một tiếng. Dương Thắng lúc này rất muốn giữ người con gái này lại. Nhưng đã không thể cất tiếng nói thành lời và chân cứng đờ không thể nào đứng dậy. Dương Thắng không giữ được Hạ Lâm, không giữ được người con gái mà Dương Thắng đã yêu, yêu cách đây hơn sáu năm cho đến bây giờ…
***
Las Vegas, Hoa Kỳ
Lan Nhi bước vào một ngôi trường đại học danh tiếng ở Mỹ. Mọi ánh mắt dồn lên người cô gái này, một cô gái người Đông Nam Á, mái tóc đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy kín đáo. Từ khi qua Mỹ, Lan Nhi sống ở Las Vegas với ba mẹ.
Las Vegas là một thiên đường giải trí, là một thành phố không bao giờ ngủ. Người phương Tây rất phóng khoáng và dễ gần, vì vậy Lan Nhi cũng không gặp khó khăn nhiều trong trường lớp.
Hôm nay, do giáo viên bận nên lớp Lan Nhi được về sớm. Ba người mà Lan Nhi tiếp xúc nhiều nhất ở đây chạy đến kéo tay giữ lại.
-Emmy, cậu đến Las Vages cũng chưa đi nhiều nơi, hôm nay chúng ta đi chơi nhé!
Do lúc trước cũng từng sống ở nước ngoài nên Lan Nhi có tên là Emmy. Cô gái kéo tay Lan Nhi lại là một cô gái người lai, giữa phương Tây và phương Đông, tên là Rin. Hai anh chàng đi theo đằng sau gật đầu tán thành. Bên trái là anh chàng người Tây điển trai, cao to lực lãm, tên là Christ. Bên trái là anh chàng người phương Đông, anh ta đến từ Nhật Bản, tên Tommy. Lan Nhi tiếp xúc nhiều với họ do cùng nhóm trong học tập. Quả thực là họ chưa bao giờ đi chung với nhau, chỉ nói chuyện trong lớp học.
-Đi đâu?-Lan Nhi hỏi.
-Thiên đường tại Las Vegas!-Rin búng tay cười.
-Được! Đi thì đi!
Lan Nhi cũng muốn biết nhiều hơn ở Las Vages.
Thiên đường ở Las Vegas mà Rin nói là một sòng bài bạc. Sòng bạc mang tên A.M.H.T. Dù là ban ngày nhưng bên trong vẫn tối như mực. Có lẽ sòng bạc hoạt động không kể ngày đêm. Lan Nhi vừa bước vào đã nghe những tiến nói rội rã, ở đây rất ồn ào! Những người bạn của Lan Nhi có vẻ đã quen thuộc với nơi này. Rin và Tommy đi chơi các lại bài bạc. Christ đi theo sau Lan Nhi, giới thiệu các loại bài bạc cho Lan Nhi, có vẻ hấp dẫn nhưng đáng tiếc Lan Nhi không có hứng thú với bài bạc. Đang nhìn một vài người chơi thì một dáng người quen thuộc đập thẳng vào mắt Lan Nhi.
Nhìn thấy người này, Lan Nhi khựng lại, không biết nên thế nào. Vội vàng chào Christ rồi chạy ra ngoài. Do vội vàng mà va vào một người đàn trung niên. Ông ta lớn tiếng chửi mắng do rượu sâm banh đang cầm đổ vào người, mắng và tiếng thuỷ tinh vỡ làm mọi người chú ý. Lan Nhi ríu rít xin lỗi nhưng ông ta không cho qua.
-Xin quý ông bỏ qua cho! Tôi thực sự rất gấp!
Ông ta nhìn dáng người Lan Nhi, gương mặt hiện rõ sự ham muốn. Dáng người Lan Nhi vốn rất chuẩn và rất thu hút người nhìn.
-Người đẹp! Tôi sẽ cho qua!-Ông ta cười cười.-Hy vọng người đẹp có thể cùng tôi về nhà tôi một lần!
Ở Mỹ vốn rất phóng khoáng. Những lời nói này, Lan Nhi hiểu rất rõ ý tứ của ông ta. Đang định phản bác thì một tiếng nói quen thuộc vang lên…
-Ông Jack, mong bà bỏ qua! Người của tôi vụng về quá!
Gia Minh bước đến lên tiếng khuyên nhủ, ông ta là một người có quyền thế cao ở Las Vages này. Ba chữ “người của tôi” được cố tình nhấn mạnh để đối phương nghe hiểu ý tứ.
-Kelvin, thì ra đây là người của cậu! Xin lỗi đã mạo phạm!
Kelvin, tên tiếng anh của Gia Minh. Người đàn ông trung niên rất nể trọng Gia Minh, chỉ qua lại vài câu sau đó cho qua.
Khi người đàn ông bước đi, Gia Minh kéo tay Lan Nhi đi vào bên trong. Lan Nhi ngỡ ngàng vì hành động này, bàn tay đau nhức muốn tránh né nhưng không được…
Gia Minh cũng không ngờ sẽ gặp cô gái này ở đây. Bây giờ điều duy nhất muốn làm đó là nắm chặt lấy bàn tay của cô gái này, vì Gia Minh sợ rằng mình sẽ không giữ được Lan Nhi…
Chương 60: Tôn Trọng...

***
Hồ Chí Minh, Việt Nam
Diệu Phương ngồi trong căn phòng của bệnh viện. Ánh mắt cô xa xăm nhìn bên ngoài. Anh không hề đến gặp cô thêm một lần nào nữa. Tâm trạng của cô đang rất tệ! Cô muốn nhìn thấy anh, nhưng nhìn thấy rồi biết nói gì, biết đối diện với anh như thế nào!
Kí ức ùa về, cô nhớ lại tất cả, cô thực không muốn điều đó xảy ra, cô muốn như mấy ngày vừa qua bên cạnh anh. Nhớ đến năm năm trước chính miệng Từ Phúc Thanh đã nói với cô rằng hai người đã qua lại trong lúc cô và anh chưa chia ta, bây giờ Ngọc Yến lại đang mang cốt nhục của anh trong khi anh và cô vẫn là vợ chồng hợp pháp. Cả năm năm trước và năm năm sau, anh vẫn luôn là người phóng túng vô trách nhiệm vậy sau? Nếu bây giờ cô buông tay anh, thì anh và Ngọc Yến sẽ đến với nhau, gia đình ba người hạnh phúc chăng?
Một cô y tá bịt kín mặt mày, đẩy một loạt thuốc vào.
-Âu phu nhân, bác sĩ bảo tôi đem hồ sơ đến cho chị!
-À, vâng! Cảm ơn cô!-Cô cười nhạt với chị y tá.
Sau khi y tá bước ra ngoài, cô nhìn vào hồ sơ, đúng thật là tên của cô. Cô xem bên trong…
Tập giấy từ tay cô rơi xuống, gương mặt cô xanh lại, cô bụm miệng, không thể nào! Tại sao lại như vậy? Cô khuỵ xuống chân giường, nước mắt cô rơi.
Hồ sơ bệnh án của cô ghi khá dài dòng, nhưng chuyện khiến cô hốt hoảng thế này là, cô mang thai đã hai tháng, nhưng đứa bé đã được người nhà yêu cầu phá bỏ.
Khắc Huy dám yêu cầu phá bỏ con của cô? Không thể nào! Đó cũng là con của anh kia mà, làm sao anh lại dám làm chuyện như vậy, tự tay giết chết con của mình.
***
Khắc Huy ở Royal, xem lại một vài văn kiện quan trọng. Anh xem lại kịch bản đã được hoàn thành của bộ phim “Kiếp này em từng yêu anh”. Đây là một bộ phim có kết cục bi thảm nhưng mang đầy tính nhân văn và tình người. Có kết cục bi thảm cho nữ chính do cô gái chỉ yêu đơn phương, và nam chính không yêu cô. Nữ chính là cô gái tốt, yêu chàng trai đến mức có thể hy sinh tất cả, và có thể làm tất cả chỉ mong chàng trai được hạnh phúc.
Anh có phải cũng đang yêu đơn phương Diệu Phương không? Năm năm trước và trong thời gian cô mất trí nhớ, anh chắc chắn rằng cô yêu anh. Nhưng thời gian này, lúc mà cô nhớ lai tất cả, cô còn yêu anh không? Lẽ ra anh không nên vội đăng kí kết hôn với cô khi cô chưa nhớ ra. Anh thừa nhận bản thân mình ích kỉ, anh muốn cô hạnh phúc, nhưng lại không đủ kiên nhẫn để nhìn cô hạnh phúc bên một người đàn ông khác. Anh muốn cô là của anh mãi mãi.
Tiếng gõ cửa đưa anh về với thực tại. Khẽ gấp văn kiện lại, anh trở lai dáng vẻ điềm đạm mọi khi.
-Khắc Huy!-Dương Thắng bước vào trên tay là một số giấy tờ.-Cậu xem xét và kí vào giúp tôi!
Chỉ là một vài hợp đồng với các tập đoàn khác, nhưng khá quan trọng.
-Cậu để đó!-Khắc Huy nói.
-Dự án ở khu đất Hoa Đôn cậu định thế nào?-Dương Thắng hỏi.
-Tôi sẽ giải quyết!-Anh nói.
Dương Thắng hơi gật đầu.
-Giang Tuyết, trưởng phòng Marketing là nội gián!
Câu nói của anh làm Dương Thắng sững sờ. Giang Tuyết là trưởng phòng Marketing, làm việc ở Royal đã nhiều năm, luôn tận tuỵ với công việc, Dương Thắng lúc trước cảm thấy con người này hết lòng việc, lại có tài nên chính tay đã đề cử chị ấy lên làm Trưởng phòng.
-Tất nhiên! Trưởng phòng Giang cũng chỉ bị tác động từ bên ngoài!-Anh chậm rãi nói.-Cậu qua đây!
Dương Thắng bước đến gần anh và chiếc máy tính. Camera ở Royal được kết nối với máy chủ ở phòng điều khiển và máy tính của anh. Trong máy tính là đoạn clip Trưởng phòng Giang đang ở trong phòng Giám đốc Marketing của Gia Minh lục lọi tài liệu. Sau đó, anh hơi nhích chuột chuyển qua đoạn clip khác, vẫn là Giang Trưởng phòng, đang xem và chụp lại kịch bản của các bộ phim và trang sức ở phòng thiết kế và phòng kĩ thuật. Có lẽ lúc cô ta hành động là vào lúc sáng sớm và giờ nghĩ trưa.
-Không ngờ…
-Dùng người nên cẩn thận một chút…-Anh khẽ nói.
-Cậu định giải quyết cô ấy thế nào?-Gia Minh hỏi.
-Chắc chắn có người đứng sau!-Anh nói chắc chắn.
Anh biết con người Giang Tuyết, cô không có gan làm những chuyện thế này.
-Dù gì thì cũng nên giải quyết cô ấy!
-Chắc chắn! Tôi sẽ sa khải Giang Tuyết, nhân tài ở phòng Marketing không thiếu!
Dương Thắng gật đầu đồng tình. Anh quyết định sa khải Giang Tuyết là đúng. Thà dùng người chất lượng kém còn hơn là dùng người có mưu phản. Dù là Giang Tuyết bị ép buộc hay cưỡng chế làm điều phản bội Royal thì cũng không thể chấp nhận được.
-Diệu Phương…-Một hồi im lặng, Dương Thắng lưỡng lự hỏi.-Thế nào?
-Cô ấy sẽ sớm bình phục! Và tôi đã quyết định!-Anh nói.-Hôn nhân của chúng tôi, nằm trong tay cô ấy!
-Cậu chắc sẽ không ân hận chứ?-Dương Thắng nhìn sự biến sắc trên gương mặt anh.
Anh không trả lời vì chính bản thân anh cũng không biết mình có sẽ ân hận không. Anh biết anh muốn cô hạnh phúc, nhưng anh cũng biết bản thân mình cần cô. Anh tôn trọng cô nên sẽ để cô quyết định về cuộc đời sau này của cô.
***
Las Vages, Hoa Kỳ
Gia Minh kéo tay Lan Nhi đi vào bên trong, phía sau khu bài bạc. Gia Minh đuổi tất cả những người bên trong ra ngoài.
Khi bị Gia Minh kéo, Lan Nhi đã hết sức vùng vẩy nhưng không hề làm Gia Minh buông tay. Bây giờ Lan Nhi mới chợt nhớ đến sòng bạc A.M.H.T chính là sòng bạc được Tuấn Anh, Gia Minh, Khắc Huy, Dương Thắng tạo dựng lên. Nên khi nhìn bản hiệu, Lan Nhi đã thấy quen quen.
Gia Minh vẫn nắm tay Lan Nhi, kéo cơ thể cô gái này sát vào người mình, rồi ép cô vào tường.
-Anh…
Lan Nhi trừng mắt nhìn người đàn ông này. Gia Minh vẫn vậy, vẫn chẳng có gì thay đổi, đôi mắt đen hun, sâu hút, mi dài, sóng mũi cao, môi mỏng. Gương mặt này, cơ thể này cộng với tài ăn nói, Gia Minh từng làm bao nhiêu cô gái hồn bay phách lạc.
Gia Minh không hề nhẹ tay, mà các động tác đều chứa đầy sự giận dỗi và bạo lực. Nhìn cô gái này, lòng có chút xót. Lan Nhi có vẻ ốm đi một chút, chắc là do ăn uống. Tuy vậy nhưng vẫn xinh đẹp, vẫn có thể làm cho bao chàng trai say đắm.
Gia Minh cúi người, đôi môi khẽ chạm từ mi, xuống mắt, sóng mũi và dừng lại ở môi. Bỗng Gia Minh dừng lại. Đôi môi rời khỏi Lan Nhi. Ánh mắt chạm ánh mắt. Ánh mắt Lan Nhi có chút bối rối, hoảng sợ, ánh mắt Gia Minh có chút xót xa, mãnh liệt.
Lan Nhi được dịp nhanh chống hất bàn tay đang nắm chặt lấy tay mình ra. Do không đề phòng mà Gia Minh đã vụt mất bàn tay của Lan Nhi.
-Đến cùng bạn trai sao?-Gia Minh cười khổ.
Cái khái niệm bạn trai của Lan Nhi theo kiểu người Anh, nên Lan Nhi khẽ gật đầu. Bạn trai ở Việt Nam không có gì khác so với người yêu, nhưng Lan Nhi lại xem bạn trai chẳng qua chỉ là bạn thân thiết, đã đi xa mức bạn bè bình thường nhưng không hẳn đã là người yêu.
-Sao anh không ở nhà cùng vợ con? Đến xứ sở bài bạc này làm gì?-Lan Nhi nói.
-Vợ? Con?-Gia Minh nhíu mày không hài lòng.-Chẳng phải…
-Thôi đi! Bây giờ anh nên tập trung lo công việc, sau đó về nhà với vợ! Đừng trêu hoa ghẹo nguyệt rồi khiến vợ đau lòng!-Lan Nhi nói.
-Vợ anh chỉ có thể là em!
Lan Nhi khá bất ngờ. Trái tim trong lòng ngực bất giác đập nhanh một nhịp. Nhưng nghĩ đến Lâm Ngọc Thy, thì lại không thể tha thứ.
-Vợ anh làm Lâm Ngọc Thy!-Lan Nhi cố ý nhấn mạnh.
-Vợ anh là Trương Lan Nhi!-Gia Minh kiên nhẫn.-Là vợ của anh, anh chọn sẽ hợp lý hơn!
-Anh muốn sao thì tuỳ! Tôi phải về!
Lan Nhi nhanh chống chạy ra ngoài, nhưng bị Gia Minh giữ lại ở cửa. Không môt chút kiêng nể, Gia Minh đẩy Lan Nhi ngã xuống ghế sofa gần đó, mãnh liệt tấn công bờ môi mềm mại kia…
Lan Nhi biết rõ mình bị cuốn theo nụ hôn đó, nhưng đến khi bàn tay Gia Minh không yên phận di chuyển trên cơ thể mình, ba chữ “Lâm Ngọc Thy” hiện rõ mồm một trên đầu. Lan Nhi không muốn bản thân mắc sai lầm thêm lần nữa. Lan Nhi lấy lại ý thức, dùng một lực mạnh đẩy người đàn ông phía trên ra.
Gia Minh không ngờ rằng ngay giây phút này, Lan Nhi còn có thể cự tuyệt nên không chút phòng bị và đã bị đẩy ra dễ dàng. Gia Minh gương mặt thoáng buồn, đứng dậy, chỉnh đốm lại trang phục ngay ngắn, quay lưng về phía Lan Nhi.
-Được rồi! Em có thể về!-Gia Minh châm rãi nói.-Tôi chỉ muốn nói với em, cái thai của Lâm Ngọc Thy không phải của tôi và tôi cũng đã giải quyết!
Lan Nhi đang chuẩn bị bước ra ngoài. Nghe Gia Minh nói, tim Lan Nhi đập mạnh một nhịp. Bước chân khựng lại. Điều duy nhất Lan Nhi có thể nghĩ đến là sẽ nhào đến ôm Gia Minh từ phía sau. Nhưng liệu… đó có phải là sự thật?
» Next trang 13

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

XtGem Forum catalog