XtGem Forum catalog
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Định mệnh nhóc là của anh trang 1
Chương 1: Cùng Một Nổi Nhớ... (1)
-"Khắc Huy, em yêu anh nhiều lắm!!"-Một cô gái cười híp mắt trong rất tinh nghịch và đáng yêu.-"Anh sẽ mãi yêu em chứ?"
-"Anh sẽ yêu em mãi mãi!"-Người con trai nhu tình nắm tay cô gái.-"Dù cho kiếp này, kiếp sau, hay kiếp sau nữa em vẫn sẽ là cô nhóc của anh!"
-"Tại sao anh cứ gọi em là cô nhóc vậy?"-Cô phụng phịu.
-"Từ cái nhìn đầu tiên, đối với anh, em là một cô nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh!"-Anh cười ôn nhu.-"Và định mệnh đã định sẵn, nhóc mãi chỉ có thể là của anh!"
Bỗng nhiên giông tố kéo đến, bầu trời xám xịt, mưa nhanh chóng rút xuống. Vẫn là đôi trai gái ấy...
-"Mình chia tay đi!"-Cô gái nói với gương mặt lạnh tanh không chút cảm xúc.
-"Được thôi! Anh cũng chẳng muốn làm khó em!"-Anh cố gượng cười.-"Chỉ cần em hạnh phúc!"
Nói rồi người con trai lướt qua cô gái...
"Kít..." "Ầm..."
Một tai nạn giao thông xảy ra trong lúc trời mưa dữ dội tuyến đường giữa trung tâm thành phố. Một cảnh tượng máu me làm mọi người khiếp sợ...
-Khắc Huy!!!!
Một cô gái nằm trên giường, trán đầy mồ hôi, cô chống tay bật dậy.
-Chỉ là mơ... là mơ thôi...
Cô tự an ủi mình rồi lấy lại bình tĩnh...
Cô là Hạ Diệu Phương, năm nay 23 tuổi, một cô gái không có gì đặc biệt từ ngoại hình đến gia thế. Chiếc điện thoại nhỏ nhắn của cô reo lên...
-Alo...
-"Diệu Phương, cậu vẫn đang ở nhà à?"-Dầu dây bên kia là một giọng nữ.-"Mình ra ngoài ăn sáng!"
-Mình ở nhà!-Cô trả lời.
Là Đồng Hạ Lâm, bạn thân của cô từ năm cấp ba.
-"Hôm nay là sinh nhật Dương Thắng!"-Hạ Lâm nghẹn ngào hỏi.-"Cậu đi với mình chứ?"
Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm. Cô chợt khựng người, Dương Thắng là bạn trai của Hạ Lâm và cũng là bạn của anh... Sinh nhật của Dương Thắng... Ngày này sáu năm trước chẳng phải...
-"Đi với mình chứ?"-Hạ Lâm hỏi lại.
-Để mình xem lại.-Cô nói rồi cúp máy ngay.
*Vào ngày này sáu năm trước, theo trí nhớ của Diệu Phương*
Các cô gái phục vụ ở nhà hàng Five Star thực sự rất vất vả. Hôm nay là sinh nhật của một đại thiếu gia nào đó, bao hết cả nhà hàng, nhưng khách của anh ta còn đông gấp mấy lần bình thường. Hôm nay là ngày đầu cô đến trường cấp 3, cô nhận được học bổng vào trường danh tiếng vào học năm lớp 11, đồ đạc vừa chuyển đến căn trọ, thực sự rất mệt nhưng vẫn đi làm.
-Diệu Phương, bàn số 4 gọi món, có chưa vậy?-Một cô gái phục vụ khác hỏi.
-À... mình mang ra ngay!-Cô bưng khai thức ăn ra.
Đang đi thì mọi thứ trước mắt nhoè đi, cô có cảm giác mình đụng trúng ai đó rồi ngất xỉu.
Tỉnh dậy, cô thấy mình nằm trong căn phòng xa lạ. Thoáng giật mình khi nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm, đến khi cô giật mình giở chăn lên nhìn thấy mình vẫn mặt đồng phục phục vụ thì an tâm được phần nào.
Tiếng nước chảy tắt, một anh chàng thanh niên bước ra. Trên người chiếc quần bò và áo sơ mi trắng.
-Cô tỉnh rồi à!? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình...-Anh nhìn cô từ trên xuống dưới.-Chưa trưởng thành của cô đâu!
-Anh...-Câu đầu tiên nói không hề có chút thiện cảm nào.-Anh là ai?
-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô cũng chẳng giữ nổi!-Anh nói rồi đẩy cửa phòng bước ra, để mặc cho cô ngơ ngác nhìn anh.
Cô bước ra định đi ra ngoài thì thấy một cái áo trắng có màu đỏ vắt trong phòng tắm thì dừng lại. Anh là người cô đụng vào ư!? Đã không xin lỗi mà còn... Cô bật cười, bước vào trong lấy cái áo sơ mi vào phòng giặc ủi...
Chương 2: Cùng Một Nổi Nhớ... (2)

*Quay lại hiện thực*
Diệu Phương nhìn vào tấm lịch khẽ thở dài. Hôm nay chắc anh vẫn còn bên Mỹ, chắc anh đã quên được cô… Dù gì cũng là chủ nhật, thôi thì cứ đến buổi tiệc sinh nhật của Dương Thắng để ôn chút kỉ niệm. Cô nói rồi gọi điện cho Hạ Lâm…
Một anh chàng điển trai, gương mặt ánh lên vẻ lạnh lùng, ngang tàn đang ngồi vắt chéo chân trong phòng làm việc, đầu dựa vào ghế ngã người ra phía sau. Trong đầu anh bây giờ chỉ toàn là hình ảnh của quá khứ…
*Ngày này sáu năm trước, theo hồi ức của anh*
Anh đang vội vì đến dự sinh nhật của người anh em muộn. Đang đi thì bị một cô gái phục vụ đụng trúng người. Chàng trai bị đụng trúng lúc đầu khó khó chịu vì trên khai thức ăn có tương ớt nên dính vào áo anh. Nhưng nhìn cô gái ngất, anh vội vã lay cô. Bế cô đứng dậy, mọi người xung quanh đổ về hướng người con trai đang bế một cô gái. Người bạn có vẻ rất thân với anh bước tới:
-Khắc Huy, chuyện gì vậy?
-Không có gì.-Anh nói.-Cậu lên sân khấu nói với mọi người như thế đi, hôm nay là sinh nhật cậu, đừng để phiền phức!
Cho người đến lau dọn chỗ vừa nãy, anh chàng bế cô vào một căn phòng VIP của anh trong khách sạn của nhà hàng này. Đặt cô lên giường, anh đắp chăn lại cho cô. Nhìn vào mắt cô anh khẽ nói:
-Chỉ là làm việc quá sức, nghĩ ngơi là được! Chắc không cần phải đưa cô ta đến bệnh viện nhỉ!?
Anh nhìn lại bộ áo sơ mi trắng của mình đã biến thành màu đỏ thì thở dài. Do đây là phòng VIP của anh nên đồ đạc của anh trong phòng này cũng nhiều Anh mở tủ đồ lấy một cái áo sơ mi trắng khác, đi vào phòng tắm.
Một lúc sau anh bước ra thì thấy cô gái đã tỉnh, nhìn bộ dạng muốn kiểm tra xem mình có bị tổn thương của cô mà anh bật cười. Nhưng anh lấy lại sự lạnh lùng, nhìn chằm chằm vào cô.
-Cô tỉnh rồi à? Cô yên tâm, tôi không có hứng thú với thân hình… chưa trưởng thành của cô!-Anh nhìn cô.-Giữ gìn sức khoẻ đi, không thì cái mạng nhỏ của cô muốn giữ cũng giữ không nổi.
Anh bước ra khỏi khách sạn mà trong lòng cảm thấy có phần hứng thú.
*Hiện thực*
Tại sao ngày đó cô lại thay đổi? Tại sao lại bỏ mặc anh? Vì cô mà anh bị tai nạn, cô cũng chẳng một lần đến thăm! Tại sao cô lại nhẫn tâm như thế? Nhưng tại sao, anh… vẫn không làm cách nào quên được cô…
Anh đang suy nghĩ thì điện thoại reo lên…
Chương 3: Nếu Như Ta Cách Xa...

Anh nhìn màng hình, khẽ nhíu mày nhưng cũng bắt máy…
-Alo!
-Người anh em, cậu có đến dự sinh nhật tôi không đấy!-Đầu máy bên kia là một giọng nam.
Là Dương Thắng, bạn thân của anh từ thời cấp hai, bạn trai của Hạ Lâm.
-Tôi sẽ đến.-Anh nói.
-Dương Thắng tôi và mọi người luôn xem cậu là bạn. Vì vậy, phải đến đấy!-Dương Thắng nói.
-Được!-Anh ngắn gọn.
Nhanh chóng cúp máy. Anh rút một điếu thuốc ra hút, nhìn anh lúc này thật uy quyền như đâu đó trong ánh mắt có một nổi buồn chất chứa…
Lúc này, Diệu Phương và Hạ Lâm đang ngồi trong chiếc BMW của Dương Thắng để đến shop thời trang. Hạ Lâm và Dương Thắng đang cười nói khá vui vẻ, để không làm mất vui nên cô cũng ráng nặn ra nụ cười. Chiếc xe dừng lại… Hai cô nàng và một chàng trai bước xuống. Hạ Lâm khoác tay cô, Hạ Lâm không muốn cô nhìn thấy cảnh họ thân thiết để rồi nhớ lại quá khứ. Vừa bước vào shop, họ nghe được một bài hát, giọng nam vang lên…
“Anh cứ ngỡ mặt xa cách lòng..
Niềm cô đơn mỗi đêm sẽ lướt qua trong nổi nhớ..
Bao lâu ta cách xa.. Mà cứ như vừa hôm qua..
Từ thâm tâm anh trách mình.. Đã để em ra đi…
Không thể nào phai phôi.. Đã quá yêu rồi..
Người yêu đừng vội buông lơi..
Hạnh phúc trong cuộc đời.. Chỉ một lần mà thôi..
Em nói anh nghe đi.. Cớ sao bây giờ mỗi người một nơi như thế..
Hãy cho nhau thời để quay lại..
Được yêu em lần nữa.. Người yêu hỡi…”
Một bài hát song ca của một nam và một nữ. Tiếp đến một giọng nữ…
“Em vẫn luôn tự hỏi chính mình..
Rằng chia tay với anh.. Là một quyết định sai hay đúng..
Không gian như vỡ tan.. Hạnh phúc đang dần phai nhoà..
Nhẹ quay lưng nhìn tháng ngày.. Mình đã tay trong tay…
Quá khứ như cơn mưa.. Nhói đau vô bờ..
Giờ em một mình bơ vơi..
Khoảnh khắc em quay đi.. Sao anh lạnh lùng đến thế..
Anh nói em nghe đi.. Dẫu chỉ thầm thì rằng anh cần em mọi khi..
Vì tình yêu thì không đúng sai gì..
Buồn làm chi để đêm đêm kí ức hoen bờ mi…”
Là bài hát Nếu Như Ta Cách Xa. Cô chợt thấy bài hát này giống cô và anh. Nhưng rồi cô bật cười tự chế nhạo bản thân. Cô và anh đã cách xa rồi đâu... Ngày ấy cô quay lưng đi, nếu như anh gọi, cô sẽ đứng lại. Vậy mà anh lạnh lùng đến thế… Đúng thật tình yêu thì không có đúng hay sai thật… Mặc dù có lẽ là cô sai… Nhưng nếu thời gian có quay trở lại, cô vẫn sẽ lựa chọn như thế. Vì cô không có quyền làm khác được…
Chương 4: Anh Đã Có Bạn Gái...

Cô đang mải mê đuổi theo những suy nghĩ về lời bài hát thì Hạ Lâm gọi.
-Diệu Phương, cậu sao thế? Sao thừ người ra vậy?-Hạ Lâm lo lắng.
-À.. không!-Cô cười.-Chúng ta lựa đồ!
-Hai người lựa đồ thoải mái đi!-Dương Thắng cười.-Hôm nay anh sẽ trả!
-Đâu có được!-Hạ Lâm ày.-Ngày nào anh thế! Em có tay có chân, sẽ tự lo ình được!
-Anh lo cho em không phải là không phải miễn phí đâu!-Dương Thắng cười.-Anh chờ em trả nợ.
-Anh…-Sao lúc nào Hạ Lâm này cũng bị làm cho tức vậy.
-Lấy anh là trả hết nợ!-Dương Thắng cười.
Hạ Lâm liên tục đánh vào ngực Dương Thắng. Lúc đầu trong đầu Diệu Phương lại chợt nhớ về một lời nói, một giọng nói ấm áp.
-“Sao em lúc nào cũng không nhận sự giúp đỡ của anh vậy chứ? Là anh tình nguyện!! Huống hồ chi anh cũng đâu giúp em miễn phí, anh sẽ tính nợ!! Sao này em chỉ cần lấy anh là em đã trả hết nợ cho anh rồi!”
Cả đời này có lẽ cô không có cơ hội để trả nợ cho anh! Đành hẹn anh kiếp sau!
-Hey, Khắc Huy, cậu đi đâu vậy?
Một chàng trai với hình dáng quen thuộc, đang khoác tay một cô gái rất xinh đẹp. Cô nhìn anh chợt cảm thấy tim nhói. Là anh, đúng là anh rồi, là Khắc Huy, nhưng người bên cạnh anh…
-Chào!-Khắc Huy nhìn Dương Thắng.
-Chào anh!-Cô gái nhìn Dương Thắng nhẹ nhàng chào.-Em là Ngọc Thy, bạn gái của Khắc Huy.
Vừa nghe xong cơ thể cô dường như bất động. Anh đã có bạn gái! Dương Thắng và Hạ Lâm nhìn Khắc Huy như muốn xác nhận lại. Anh không phủ nhận, nhưng cũng chẳng có vẻ gì là xác nhận.
-Vậy chiều nay, cậu sẽ đến?
-Ừ.-Khắc Huy nhìn chằm chằm vào Diệu Phương.
Cô lấy lại bình tĩnh. Chẳng phải cô biết rõ là anh sẽ có bạn gái mới rồi sao? Chẳng phải đã chuẩn bị tâm lí, nếu như anh trở về sẽ làm bạn bình thường với anh sao? Đứng trước anh, mọi chuẩn bị của cô dường như vụt mất.
-Đi trước!-Khắc Huy nói.
Khắc Huy vẫn khoác tay cùng Ngọc Thy, nhanh chống bước ra ngoài xe. Sau khi vào xe hơi riêng của mình, anh nhắm mắt tựa đầu vào ghế.
-Cô không có đủ tư cách làm bạn gái tôi!-Lời của anh nói thật uy quyền và đáng sợ, làm cho người nghe không khỏi rung mình.-Sau này đừng nói chuyện mà không biết suy nghĩ!
-Tại sao?-Ngọc Thy nhìn anh, nhẹ nhàng nhích người ngồi sát anh nhất có thể, đôi bàn tay không yên phận vuốt ve ngực anh.-Chẳng phải đêm qua…
-Trình độ của cô còn kém lắm!-Anh nhếch môi cười đểu, anh đẩy Ngọc Thy ra.-Chưa đủ để leo lên chức thư ký đâu!
-Anh…-Ngọc Thy bị đẩy ra thì tức giận.
-Nếu muốn yên bình tiếp tục ở Royal thì gặp tôi nên tránh.-Anh nói.-Cút!
Ngọc Thy tuy rất tức giận nhưng biết rõ quyền lực của anh, đành bước xuống. Anh lái xe phóng đi.
Anh đã gặp lại cô ở shop thời trang. Chắc cô cũng nghe được bài hát Nếu Như Ta Cách Xa được phát lúc đó. Thật ra bài hát này anh đã từng nghe lúc anh vừa xa cô, vừa đặt chân lên đất Mỹ xa xôi kia. Anh cứ ngỡ đã quên cô rồi nhưng khi nghe lại bài hát đó, khi vừa gặp lại cô, cảm xúc vẫn ở đấy, cảm xúc chưa hề thay đổi. Nhưng ngày ấy là cô quay đi trước, chỉ là anh không thể giữ cô lại được…
Anh rất muốn biết cảm xúc của cô thế nào khi nghe bài hát đó. Không biết nghe bài hát đó, cô có nhớ đến anh không? Nhưng anh không hề biết rằng, không có một phút giây nào cô ngừng quên anh, mối tình đầu của cô!!
Chương 5: Là Bạn...

Tối đến, Diệu Phương và Hạ Lâm cùng bước vào nhà hàng. Thật khác biệt, lúc trước họ làm nhân viên phục vụ ở đây ở đây, nhưng bây giờ lại làm khách. Lúc đầu thấy Khắc Huy trở về, cô định là không đi, nhưng đã lỡ hứa với lại Hạ Lâm, với lại cô và anh cũng có còn gì, thử xem nhau là bạn xem sao!
Diệu Phương mặc một bộ váy kín đáo màu xanh lam nhẹ, dài tới đầu gối, đôi giày cao gót hai phân màu đen, vai đeo một chiếc túi nhỏ màu trắng, gương mặt trang điểm nhẹ, tóc đen thả xuống được uống nhẹ. Ngoại hình của cô rất bình thường, kết hợp với một phong cách bình thường, trông rất tao nhã và xinh đẹp. Thật ra cô chính là “tác phẩm” của Hạ Lâm sau hơn hai giờ đồng hồ.
Hạ Lâm diện bộ váy cúp ngực, màu trắng, ngắn hơn đầu gối, đôi giày cao gót màu xanh lam cao năm phân che đi khuyết điểm về chiều cao của Hạ Lâm. Vai đeo một chiếc túi xách màu xanh lam nhẹ, mái tóc đen xoả xuống ngang vai. Hạ Lâm ngoại hình khá chuẩn chỉ là chiều cao có chút kiêm tốn, hôm nay thực sự rất xinh đẹp.
-Hạ Lâm, Diệu Phương!
Một cô gái chững chạc hơn hai cô gái này. Mặc một bộ váy cúp ngực ngắn hơn đầu gối màu đỏ nhạt, ôm sát cơ thể hoàn hảo, tóc xoăn thả tự nhiên, gương mặt trang điểm không quá đậm, giày cao gót màu đỏ nhạt, tay cầm chiếc ví hồng. Một cô gái xinh đẹp. Kế bên là một chàng thanh niên chững chạc, mặc bộ vest đen, trong là áo sơ mi trắng, tóc vuốt thẳng, trong rất điển trai. Hai người thật xứng đôi!
-Anh, chị!-Diệu Phương và Hạ Lâm đồng thanh.
Là Tuấn Anh, hơn Khắc Huy và Dương Tuấn một tuổi nhưng họ là bạn rất thân. Cô gái xinh đẹp là Bảo Anh, bạn gái của Tuấn Anh.
-Dương Thắng chắc đang đợi em đấy, Hạ Lâm!-Tuấn Anh nói.
-Vâng!-Hạ Lâm cười.-Bọn em vừa đến, em đang định tìm anh ấy!
-Chúng ta đi!-Bảo Anh cười nhẹ.
Bốn người đi vào trong. Bữa tiệc này là do Dương Thắng tổ chức, chỉ mời một vài người quen, như là một buổi tiệc hợp mặt ấm cúng chứ không bao cả nhà hàng mời nhiều người như sáu năm trước đây.
Bước vào phòng VIP, bên trong lúc này chỉ có bốn người, Khắc Huy với vẻ mặt lạnh tanh đang nói chuyện công việc với Dương Thắng, và một đôi nam nữ, là Lan Nhi và Gia Minh, Gia Minh là bạn thân của Khắc Huy, Tuấn Anh và Dương Thắng, còn Lan Nhi là em họ của Khắc Huy.
Khắc Huy rất nam tính với áo vest xám và áo sơ mi trắng, Dương Thắng nổi bật với vest trắng, áo sơ mi đen. Gia Minh mặc áo sơ mi đen, không mặc vest, nhưng trong rất trẻ trung và điển trai, Lan Nhi ngồi kết mặc bộ váy màu vàng tao nhã, tóc được thắt kiểu thác nước, trong rất xinh, hợp với cô gái 19 tuổi.
-Xin chào! Có vẻ hơi trễ!-Tuấn Anh cười nhẹ.
-Không đâu! Còn sớm mà!-Dương Thắng đứng dậy bước đến, khoác tay Hạ Lâm như thể hiện quyền sở hữu.
-Mọi người đi cùng nhau à?-Lan Nhi hỏi.
-Không, chị gặp Diệu Phương và Hạ Lâm ở ngoài!-Bảo Anh nói.
-Mọi người ngồi đi!-Gia Minh cười nhẹ.
Có hai dãy ghế sofa đặt đối nhau, mỗi dãy đủ cho bốn người ngồi, cái bàn đặt chính giữa. Dương Thắng và Hạ Lâm ngồi cạnh nhau nhưng do Hạ Lâm kéo Diệu Phương ngồi xuống luôn nên cô ngồi gần Khắc Huy, bên kia là Lan Nhi, Gia Minh, Tuấn Anh và Bảo Anh. Liếc qua nhìn Khắc Huy, Diệu Phương cố nhủ lòng. Là bạn, là bạn…
-Diệu Phương, hôm nay trong em rất xinh!-Gia Minh vốn là anh chàng lãng tử phong trần nên thấy người đẹp là khen.
-Em cũng như mọi ngày thôi ạ!-Diệu Phương cười không chút tự nhiên.
Ở đây ai cũng biết chuyện của cô và anh nên mọi người đều muốn tác hợp.
» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.