Pair of Vintage Old School Fru
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Dạy dỗ vị hôn phu trang 5
Chương 17: Sự khác thường của Hàn Lệ Ái

Sau khi nấu xong mọi người lại bắt đầu dọn ra cùng nhau ăn tối . Ba người vừa ăn vừa trò chuyện rất vui vẻ , thực ra chỉ có cô và Lam Doanh là cùng nhau bàn luận đủ thứ . Còn hắn thì lâu lâu mới nói một câu.

Một cảm giác ấm cúng mà chỉ có gia đình thực sự mang lại . Hàn Lệ Ái là lần đầu tiên cảm nhận được thứ ấm áp nhỏ bé mà kỳ diệu này. Ngay cả hắn cũng vậy.

" Lệ Ái , sao cháu lại ăn ít như vậy ? "

" Cháu chỉ ăn nhiêu đây là no lắm rồi. Hôm nay nhờ bác nấu cơm ngon nên cháu mới có thể ăn nhiều như vậy " - Cô cười cười buông đũa.

Đích thực hôm nay là lần đầu tiên cô ăn nhiều như vậy . Hai chén cơm là quá nhiều , bình thường ăn cơm cô còn ăn không hết một chén. Từ nhỏ đến lớn , Hàn Lệ Ái đều bị chứng biếng ăn. Nên chẳng muốn ăn gì nhiều.

" Dỗ ngọt bác thôi sao ? " - Lam Doanh hiền hậu nói.

Cô vội lắc đầu - " Không đâu . Thực sự rất ngon "

Vương Lãng Thần nhíu mày nhìn qua chén cơm của cô. Tia quỷ dị lại phát ra. Nhìn trông có vẻ cảm thấy khó chịu.

Trời bắt đầu khuya, Vương Lãng Thần mới đưa cô về . Hai người lúc nào ngồi trong xe cũng duy trì sự im lặng và lần nào hắn cũng phải lên tiếng.

Hôm nay cũng không ngoại lệ .

" Mẹ tôi... "

Hắn chỉ vừa mở miệng thì cô đã đột ngột cắt ngang - " Mẹ của anh lúc nãy đột nhiên muốn ở nhà ăn cơm anh không thấy lạ sao ? "

" Có , rất lạ. Mẹ tôi vốn dĩ muốn cùng chúng ta ra ngoài ăn " - Vương Lãng Thần nghiêm túc trả lời cô. Thì ra không chỉ mình hắn thấy sự kì lạ trong mắt mẹ. Nhưng hắn không tài nào đoán được lý do.

Hàn Lệ Ái chậm chạp lên tiếng - " Bác gái vì muốn giữ thể diện cho anh nên không muốn cùng anh đi đến chỗ đông người để họ xì xào bàn tán về bác . Cũng không muốn Vương chủ tịch biết được anh dẫn bác ấy ra ngoài ăn tối nếu như vậy , chủ tịch sẽ làm khó anh. Bác gái từ đầu chí cuối là đều không muốn anh bị khó xử "

Thì ra là như vậy. Là hắn quá thờ ơ , không quan tâm đến mẹ mình . Mẹ hắn thương yêu hắn như vậy mà hắn chưa thể báo đáp lại còn khiến mẹ chịu nhiều ủy khúc.

" Bác gái yêu thương anh như vậy . Chẳng lẽ anh muốn mãi mãi dấu đi chuyện anh là con của bác , để bác chịu bao nhiêu ủy khúc sao ? " - Cô nhẹ nhàng hỏi.

" Tất nhiên là không . Chờ một thời gian nữa khi tôi đủ quyền , nhất định sẽ công khai mẹ mình " - Lãng Thần kiên định nói.

Hàn Lệ Ái đột nhiên khẽ cười lạt - " Anh muốn có quyền nhưng lại không chịu đến quản lí công ty "

" Không phải chỉ có đứng đầu tập đoàn thì tôi mới trở thành người có quyền "

" Ý anh là đứng đầu xã hội đen. Vương Lãng Thần , tôi không hiểu vì sao rốt cục một thiếu gia có gia thế như anh không thích ngồi trong văn phòng dùng đầu óc để điều khiển tập đoàn mà lại thích đi ra ngoài kia chịu bao nguy hiểm , chém giết lẫn nhau chỉ vì một địa bàn nào đó. Chẳng lẽ con người anh chỉ biết dùng bạo lực thôi sao ? "

Vương Lãng Thần nghe cô hỏi chỉ nhàn nhạt đáp - " Hàn Lệ Ái , đừng xem thường thế giới đó. Có thể em nghĩ thế giới mà tôi chọn khác xa so với thế giới của em. Nhưng thực ra bản chất của chúng đều giống nhau cả , đều là người muốn câu xé người , muốn chiếm được quyền hành . Chỉ khác nhau ở chỗ trong thế giới của em , em chỉ toàn đối mặt với những kẻ chỉ có thể dùng trí tuệ để đối đầu. Còn trong thế giới của tôi , tôi chỉ toàn gặp những kẻ chỉ có thể dùng bạo lực để giải quyết . Trông khác nhưng thực chất đều như nhau mà thôi"

" Anh đúng là có kiểu lý luận rất khác người " - Cô cười lạnh.

" Chẳng phải học tập em sao ? "

" Nhưng tôi vẫn muốn anh hiểu một điều 'Muốn người khác tôn trọng , trước hết mình phải đủ mạnh'. Nếu anh muốn nắm trong tay quyền quyết định , trước hết anh phải mạnh hơn cả cha của mình . Nếu không lời nói của anh với chủ tịch mà nói không đáng cân nào" - Hàn Lệ Ái nhẹ giọng nói. Đây là bài học thứ 3 cô muốn hắn biết. Nếu hắn không nắm được quyền hành tập đoàn trong tay , thì lời nói của hắn đối với Vương Khải một chút cũng không đáng nghe.

Vương Lãng Thần không lên tiếng , ánh mắt vẫn tập trung lái xe . Lúc sau mới lên tiếng hỏi , có phần trêu đùa - " Em là đang lo lắng cho tương lai của tôi ? "

" Anh và tôi sẽ cùng nhau kết hôn . Tương lai của anh tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến tôi " - Hàn Lệ Ái lạnh lùng đáp.

Nếu như hắn công khai mẹ mình là Lam Doanh , chắc chắn sẽ chấn động dư luận . Đến lúc đó , cha cô sẽ không thể nào chấp nhận sự lừa dối này mà hủy hôn , sẽ mất đi cơ hội hợp tác với Vương thị. Nhưng cô cũng rất muốn giúp Lam Doanh .

Nên vì vậy cô muốn hắn vào Vương thị làm việc , tham gia kinh doanh , nắm chắc lấy quyền hành, lôi kéo thế lực cho mình, chứng minh năng lực điều hành của bản thân . Đợi đến lúc đó , cho dù Vương Khải có muốn cản cũng không được. Lãng Thần có thể đường đường chính chính công khai mẹ mình.

" Tôi sẽ nắm trong tay quyền quyết định theo cách của tôi nên em yên tâm " - Hắn chắc nịch nói.

Hàn Lệ Ái hít thở sâu một cái rồi lại thở ra . Ánh mắt lẳng lặng hướng ra ngoài cửa sổ. Cô im lặng . Được , cứ coi như lần này cô tin hắn , chờ xem hắn dùng cách gì .

**********************************

Sáng thứ 6 , Vương Lãng Thần vào lớp đã nhìn thấy cô ngồi trong lớp rồi. Bình thường , đợi đến khi chuông reo hắn mới vào nhưng hôm nay lại phá lệ đi sớm một bữa.

Hàn Lệ Ái đi học rất sớm , ngày nào cũng vậy . Hắn vào lớp đã nhìn thấy cô . Có điều lúc nào cũng thấy cô ngồi đọc sách, không mảy may quan tâm đến những thứ xung quanh , ngước mắt lên nhìn hắn cũng không có. Điều này làm Vương Lãng Thần có chút bực bội.

Mấy quyển sách dày cộm nhàm chán đó hay đến vậy sao ?!

Hay đến mức cô không thèm để ý đến sự có mặt của hắn. Vương Lãng Thần bước lại kéo ghế ngồi ngay trước mặt cô.

Ánh mắt của Hàn Lệ Ái vẫn chú tâm vào trang sách , không thèm liếc mắt đến người đối diện lấy một cái.

Hắn càng bực vươn tay che quyển sách lại , không để cô đọc được.

" Quyển sách này hay đến vậy à ? Một chút cũng không quan tâm đến sự có mặt của tôi sao ? "

Hàn Lệ Ái bấy giờ mới ngước mắt lên nhìn hắn , nhưng ánh mắt cô rất lạ . Rất lạnh và sâu hun hút . Cô không trả lời , gấp quyển sách lại để nằm trên bàn. Cả người đứng dậy , đi thẳng ra khỏi lớp.

Hắn nhìn cô ngạc nhiên . Nếu như là bình thường cô chẳc chắn sẽ nói gì đó chọc giận hắn nhưng lúc này , cô không phản ứng gì mà lại bỏ đi ra ngoài . Ánh mắt của cô cũng khác so với bình thường. Tuy rằng cô là một người rất lạnh lùng nhưng thực sự mà nói cô không phản ứng gì làm hắn đột nhiên lo lắng.

Hàn Lệ Ái hôm nay có điều gì rất lạ.

Giờ ăn trưa , Vương Lãng Thần cũng không thấy bóng dáng của cô. Hỏi Thiệu Nha và Vu Tích Kỳ bọn họ đều nói rằng không biết. Hắn cảm giác có điều gì đó không ổn.

Ngồi trong lớp học , hắn cứ chăm chăm nhìn sang cô nhưng cô không hề hay biết hay nói đúng hơn cô không buồn để ý. Suốt cả buổi học , Hàn Lệ Ái không nói chuyện với hắn câu nào. Dáng vẻ lãnh đạm của cô khiến Lãng Thần vô cùng khó chịu cùng sốt ruột.

Đến giờ ra về , trời bắt đầu mưa to. Mưa nặng hạt trút xuống , không khí bỗng dưng trở nên trầm xuống , lạnh hơn. Vương Lãng Thần sắp xếp tập vở xong , ngước mắt lên đã không thấy cô đâu . Ngực hắn trở nên phập phồng lo âu.

Nghĩ rằng cô đã về , hắn đành mang balo ra ngoài cổng . Nhưng khi định bước vào trong xe của tài xế thì hắn phát hiện chiếc Maybach màu trắng vẫn còn đậu trước cổng. Người tài xế đứng bên cạnh đang xem đồng hồ trông ngóng. Vương Lãng Thần biết là cô chưa về.

Không hiểu sao , ngay lập tức hắn chạy vào lại trong trường kiếm cô . Đi cả một vòng sân trường tìm kiếm, tất cả các phòng hắn đều xem qua. Cuối cùng hắn phát hiện cô đang ở khuôn viên đằng sau trường.

Hàn Lệ Ái đứng giữa sân trong khi mưa đang nặng hạt. Cả người cô ướt sũng , cô vẫn đứng im như trời trồng , không nhúc nhích. Gương mặt xinh đẹp cúi gầm xuống , đôi mắt nhắm lại đau thương. Hứng từng giọt mưa rơi xuống .

Vương Lãng Thần nhìn thấy vậy liền tức giận. Trái tim căng ra lo lắng đến cực hạn. Người con gái này ! Không biết dầm mưa như vậy sẽ đổ bệnh sao ?! Không biết tránh mưa sao ?!

Hắn ngay lập tức cầm dù chạy lại che cho cô , tức giận nói - " Em đang làm trò gì vậy ?! Muốn đổ bệnh sao ?! Lại đứng dưới mưa như vậy làm gì ?! "

Hàn Lệ Ái ngước mặt lên , đầu tóc ướt sũng - " Để tôi yên "

Vương Lãng Thần càng thêm giận dữ - " Yên cái gì ?! Để em điên rồ đứng dầm mưa sao ?! "

Cô lạnh lùng nhìn hắn - " Mặc kệ tôi "

Lời nói của cô như đổ dầu vào người hắn. Vương Lãng Thần không chịu được nữa liền nắm kéo cánh tay cô nhưng không ngờ cả người cô như không có sức lực ngã nhào vào lòng hắn . Mất ý thức rồi từ từ ngất đi.

Hắn hoảng hốt đỡ lấy Hàn Lệ Ái , khuỵu người xuống ôm cô. Cả người cô ướt sũng , lạnh lẽo . Hắn cảm nhận được cô đang run rẩy trong tay mình . Cô là đang sốt cao !

Ngay lập tức , Vương Lãng Thần bế cô lên , ra khỏi trường , lên xe về nhà hắn.

**************************************

... Biệt thự Vương gia...

Hắn đặt Hàn Lệ Ái nằm lên giường mình , sai người thay đồ khô cho cô . Sau đó Vương Lãng Thần gọi bác sĩ đến khám , hắn đợi cho đến khi vị bác sĩ khám xong và chích thuốc , hắn chăm chú nghe ông ta dặn dò rồi nhận thuốc.

Vị bác sĩ rời đi , suốt một buổi tối hắn đều là ngồi bên cạnh giường chăm sóc cho cô . Không chịu rời đi , ngay cả ăn tối hắn cũng không động đến . Ban đêm , khi thấy cô thực sự đã hạ sốt . Hắn mới chịu rời đi một chút để tắm rửa thay đồ ướt trên người.

Vương Lãng Thần ra khỏi phòng tắm đã nghe tiếng sấm chớp ầm ầm ngoài cửa sổ. Trời lại bắt đầu mưa lớn. Đột nhiên , hắn nghe thấy tiếng la.

Hắn giục khăn tắm xuống , hớt hải chạy ngay đến bên giường thì thấy cô đang khóc. Hàn Lệ Ái vẫn còn đang ngủ và gặp ác mộng. Cô khóc lóc nức nở .

" Chị ơi... Chị... "

Vương Lãng Thần lo lắng không thôi định chạm vào gương mặt cô nhưng Hàn Lệ Ái đã nắm lấy tay hắn níu giữ . Cô khóc nức nở gọi tên chị mình. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc. Trái tim như bị ai đâm vào một nhát dao . Đau lòng không thôi .

Đột nhiên hắn nhớ ra hôm nay là ngày 24 tháng 3 . Lãng Thần đã từng xem qua tập hồ sơ của Vu Tích Kỳ đưa cho mình . Ngày mà cảnh sát xông đến giải cứu cô , là ngày mà chị cô chết, chính là ngày này.

Thì ra là như vậy...

Vương Lãng Thần đau lòng vươn tay lau nước mắt cho cô. Hàn Lệ Ái vẫn nắm chặt lấy tay hắn mà nức nở. Không kiềm lòng được , hắn giở chăn ra , chui vào nằm bên cạnh. Hai cánh tay to lớn ôm siết lấy cô . Khẽ dỗ dành cô.

Hàn Lệ Ái mê man , cảm thấy có vòng tay ấm áp bao bọc mình. Rất to lớn , rất an toàn khiến cô không còn sợ hãi nữa. Cô bắt đầu nín khóc , vùi mặt vào lồng ngực hắn ngủ thiếp đi.

Hành động của cô lại làm trái tim hắn rung động , loạn nhịp. Hắn ôm thân thể mềm mại của cô vào trong người. Cổ họng không khỏi than nhẹ một tiếng . Tự dưng hắn phát hiện , hắn là đang tự tra tấn bản thân. Cả người nóng lên , dục vọng của hắn bắt đầu thức dậy.

Vương Lãng Thần chỉ có thể cố hết sức lực kiềm chế. Làm sao hắn dám làm tổn thương cô.

Đáng chết , đây là lần đầu hắn phải kiềm chế như thế này. Trước giờ đối với những cô gái khác , chỉ cần hắn cảm thấy mình muốn sẽ ngay lập tức leo lên giường cùng. Vả lại , hắn trước giờ khả năng kiềm chế rất tốt , hắn chỉ muốn phát tiết khi nào cần phát tiết.

Nhưng tại sao trước mặt người con gái này , cứ lần lượt hết lần khác hắn hoàn toàn không thể khống chế bản thân mình. Đối với Hàn Lệ Ái , hắn luôn luôn có một cảm xúc mãnh liệt khác thường mà hắn không hiểu nổi.

" Hàn Lệ Ái , em đã làm gì tôi thế này ? " - Vương Lãng Thần giọng khàn khàn hỏi nhỏ bên tai cô.

Hàn Lệ Ái không biết gì , vẫn say sưa chìm đắm trong giấc ngủ.

Hắn cúi xuống , tìm kiếm đôi môi anh đào mà ngậm lấy . Triền miên hôn cô rồi thả ra. Thỉnh thoảng , hắn lại áp cặp môi nóng hổi của mình lên cánh môi ngọt ngào của cô. Cô vẫn không hay biết gì , gương mặt nũng nịu như một đứa trẻ.

Đột nhiên , Vương Lãng Thần tìm thấy cảm giác thích thú với thú vui hôn trộm này nên hắn cứ tiếp tục mà chơi đùa môi cô. Càng lúc càng siết chặt thân thể mềm mại của cô.

Để rồi sau đó , hắn lại phải kiềm chế , lại than nhẹ. Vương Lãng Thần dừng ngay hành động đó lại vì hắn biết nếu tiếp tục hắn sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí.

Điều chỉnh lại tâm trạng , hắn ôm cô nhắm mắt ngủ.

***********************************

Sáng hôm sau , lúc Hàn Lệ Ái tỉnh dậy liền giật mình nhận ra cô đang nằm trên một chiếc giường lạ trong một căn phòng xa lạ. Vội dụi mắt , cô mới nhận ra đây là phòng của Vương Lãng Thần . Sao cô lại ở đây ?

Đúng lúc đó , cánh cửa phòng mở ra. Dáng người cao lớn của người con trai di chuyển vào phòng. Trên tay bưng một tô cháo , ly nước và thuốc.

" Sao tôi lại ở đây ? " - Hàn Lệ Ái nhẹ giọng hỏi.

" Hôm qua em đứng dầm mưa. Sau đó thì ngất đi vì sốt cao . Tôi cũng không thể thấy chết mà không cứu nên đã đưa em về nhà tôi rồi gọi bác sĩ đến để khám " - Hắn đặt cái khay thức ăn xuống tủ đầu giường , từ tốn trả lời cô.

Cô không hỏi gì nữa , trực tiếp giở chăn ra bước xuống giường nhưng đã bị hắn cản lại - " Trong người vừa mới sốt xong. Em định đi đâu ? "

" Tôi muốn về nhà " - Cô lạnh lùng nói .

" Chưa được. Nếu như em còn chưa ăn hết tô cháo và uống số thuốc này thì tôi sẽ không cho em đi " - Vương Lãng Thần nghiêm giọng nói .

Hàn Lệ Ái mệt mỏi trong người không có hơi sức cùng hắn tranh cãi nên im lặng , cầm lấy tô cháo ăn . Thấy điệu bộ ngoan ngoãn của cô , hắn cảm thấy có chút hài lòng. Suốt lúc cô ăn cháo , hắn đều lẳng lặng ngồi bên giường chăm chú nhìn cô , chờ cô ăn hết .

Nhưng Hàn Lệ Ái chưa ăn hết được nửa tô cháo đã đặt xuống - " Tôi no rồi. Không ăn hết được đâu "

Hắn cau mày không hài lòng . Từ lúc quen biết cô , hắn để ý rằng cô dường như ăn rất ít. Chỉ ăn một chút là đã than no.

" Em ăn ít như vậy thì làm sao bồi bổ được sức khoẻ , đã mới bệnh dậy thì ăn nhiều một chút " - Hắn lại nghiêm giọng nói.

" Tôi không ăn nổi nữa. Đối với tôi , như vậy là quá nhiều rồi " - Cô nhàn nhạt trả lời.

" Ngay cả mèo cũng ăn nhiều hơn em. Em không ăn thì tôi đút "

Vừa trách móc, Vương Lãng Thần vừa cầm tô cháo lên . Múc một muỗng thổi nguội đưa đến trước mặt cô. Ánh mắt đầy uy nghiêm.

Hàn Lệ Ái biết là không thể tránh né được nên đành mở miệng ăn. Cô có lẽ vì bệnh mà trở nên ngoan ngoãn hơn, dễ bảo hơn rồi.
Chương 18: Chuyển biến

Cô ăn hết tô cháo , hắn mới chịu buông tha . Sau đó thì uống thuốc .

" Đắng lắm " - Hàn Lệ Ái nhăn mặt nhìn mấy viên thuốc trong tay hắn.

" Đắng thì mới hết bệnh. Em ngoan ngoãn mau uống đi " - Vương Lãng Thần dỗ dành cô.

Bây giờ không uống thì chắc chắn hắn sẽ không cho cô đi nên Hàn Lệ Ái đành cắn răng mà uống. Khó khăn lắm mới nuốt trôi mấy viên thuốc vào họng.

Cô liền đứng dậy thì phát hiện trên người mình là bộ đầm ngủ màu trắng không phải bộ đồng phục ngày hôm qua. Ngay lập tức trừng mắt nhìn Vương Lãng Thần.

Hắn khóe miệng dâng cao - " Đừng nhìn tôi như vậy. Tôi không phải loại người thừa nước đục thả câu đâu. Vì hôm qua cả người em ướt sũng lại lên cơn sốt nên tôi mới sai người hầu thay cho em bộ quần áo khác . Chờ một chút , bộ đồng phục khô lại , người hầu sẽ mang lên "

Cô nghe vậy mới yên tâm không tra hỏi hắn.

" Vì sao hôm qua lại đứng dưới mưa như vậy ? " - Vương Lãng Thần chậm rãi hỏi.

Hàn Lệ Ái vội quay người , tránh ánh mắt dò xét của hắn. Đôi mắt xinh đẹp nhìn ra cửa sổ , lúc sau mới nhàn nhạt lên tiếng - " Anh không cần quan tâm "

Nhìn thấy bóng lưng yếu ớt của cô , hắn không kiềm lòng được liền đứng dậy tiến lại gần. Hai cánh tay rắn chắc ôm lấy eo cô từ phía sau.

Hàn Lệ Ái bị làm cho giật mình - " Anh làm gì vậy ? "

Gương mặt anh tuấn gác lên vai cô , giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô.

" Đồ ngốc , nếu em không nói thì tôi cũng biết . Ngày hôm qua chẳng phải là ngày 24 tháng 3 ?"

Hàn Lệ Ái ngước mắt qua nhìn hắn , ánh mắt có hơi biến động.

" Nhưng tại sao em lại vì một chuyện của quá khứ mà hành hạ bản thân mình như vậy ?! " - Vương Lãng Thần thấp giọng hỏi.

Cô không trả lời , lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh nắng của buổi sớm bắt đầu chiếu rọi vào phòng . Bóng dáng người con trai to lớn in xuống sàn nhà che luôn cả bóng dáng bé nhỏ của cô. Giống như đang bảo vệ , che chắn cho cô.

Một lúc sau , hắn hơi ngập ngừng một chút nhưng vẫn lên tiếng hỏi - " Rốt cục em đêm đó đã thấy những gì ? "

Hàn Lệ Ái lại giương mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên. Cô không nghĩ hắn sẽ đề cập đến vấn đề này . Đôi mắt xinh đẹp trở nên lạnh lẽo , phủ tầng tầng lớp lớp sương dày. Môi cô hơi mấp máy nhưng lại không nói.

Vương Lãng Thần thấy được sự thay đổi trong mắt cô liền ôm chặt thân thể mềm mại hơn. Chóp mũi xuyên qua mái tóc suôn mượt màu hạt dẻ của cô . Hít lấy hương thơm dịu nhẹ trên người Hàn Lệ Ái. Chất giọng khàn khàn vang lên.

" Nếu như em không muốn nói tôi cũng sẽ không ép em. Nhưng là Hàn Lệ Ái chẳng phải trước giờ em luôn là người lấy đại sự làm cuộc , chỉ quan tâm đến việc lớn chứ không muốn để ý đến việc nhỏ hay sao ? Vậy thì bây giờ vì sao không bỏ qua quá khứ mà hướng đến tương lai ? "

Cô vẫn duy trì sự im lặng , chỉ lắng tai nghe hắn nói. Hắn thấy cô không nói gì liền mở miệng tiếp tục - " Em dằn vặt bản thân cũng chẳng thể thay đổi được quá khứ . Chi bằng hãy để tảng đá trong lòng mình xuống , bước qua nó, thanh thản mà sống "

Giọng nói của hắn , vòng tay của hắn thực ra rất ấm áp. Ấm áp đến mức có thể làm tan chảy trái tim đang lạnh giá .

Một lúc sau , Hàn Lệ Ái mới chậm chạp lên tiếng - " Đêm hôm đó khi bị bắt cóc đến nhà kho . Tôi đã rất sợ hãi , chị của tôi cũng sợ hãi mà ôm chặt lấy tôi. Tôi khóc lóc sướt mướt làm tên bắt cóc tức giận nên hắn đã đánh tôi. Viên Viên thấy vậy liền bay vào cắn hắn làm hắn trở nên nổi điên. Tên bắt cóc ngay lập tức quăng tôi sang một bên rồi đẩy ngã chị tôi nằm trên sàn lạnh. Hắn.. "

Kể đến đây , giọng cô run lên , gương mặt tái nhợt . Vương Lãng Thần càng ôm chặt cô hơn như muốn an ủi.

" Hắn đã nổi thú tính mà cưỡng bức chị ấy. Viên Viên lúc đó chỉ mới 17 tuổi còn chưa trưởng thành . Đã bị một tên đàn ông cường bạo hành hạ. Chị ấy đã sợ hãi mà hét lên , vừa khóc vừa gọi tên tôi. Tôi lúc đó chỉ mới 12 tuổi , chứng kiến cảnh tượng kinh hoàng đó tôi chỉ biết chui vào một gốc run rẩy, mặt cắt không còn giọt máu. Ngay cả khóc cũng không thể . Tên cầm thú đó đã dùng cách tàn bạo nhất để cưỡng bức Viên Viên . Chị ấy đau đớn không chịu được , mất máu quá nhiều mà chết... Thân thể chị ấy tái nhợt nằm trên sàn lạnh , máu chảy ra rất nhiều..."

Hàn Lệ Ái khó nhọc kể đến phần cuối . Cả người lạnh run lên , chỉ có thể dựa vào lồng ngực người phía sau. Tùy ý để hắn ôm chặt lấy mình.

Cô không biết vì sao mình có thể kể ra chuyện này cho hắn nghe. Cô luôn luôn dấu kín tâm tư mình nhưng ngay lúc này lại muốn giải bày cho hắn biết. Chẳng lẽ chỉ vì một cái ôm của hắn thôi sao ?

Vương Lãng Thần lẳng lặng nghe cô kể , giọng nói trầm thấp lại vang lên - " Không phải là lỗi của em . Tất cả chỉ là một tai nạn mà thôi "

" Từ nay về sau , đừng tự dằn vặt bản thân, đừng cố tỏ ra mạnh mẽ cũng đừng sợ hãi nữa. Bởi vì... Em còn có tôi..." - Hắn cất giọng trầm ấm.

Ánh mắt của cô lại chấn động. Đối diện với hắn , trái tim cô đột nhiên bị một thứ ngọt ngào nào đó chiếm giữ. Lời hắn vừa thốt ra giống như một lời hứa chắc nịch .

Hàn Lệ Ái cụp mi xuống , định xoay mặt đi nhưng tay hắn đã vươn lên giữ chặt cằm cô . Gương mặt anh tuấn nghiêng qua , chạm vào môi cô.

Trong một phút giây , hắn triền miên hôn cô. Ngậm lấy cánh môi mềm mại khẽ cắn mút. Lúc nào cũng vậy , sự ngọt ngào của cô khiến hắn không có cách nào dừng lại , khiến cho trái tim hắn rung động. Làm cho hắn trong lòng vấy lên sự khát khao mãnh liệt.

Hàn Lệ Ái không hề phản kháng. Chỉ đứng im để hắn hôn . Cảm nhận hai cánh tay rắn chắc bao bọc lấy vòng eo nhỏ nhắn. Trái tim không tự chủ được mà đập loạn lên.

Cặp môi mỏng ranh mãnh sít sao áp lên cánh môi anh đào không chút khe hở. Hắn nhấm nháp môi cô từ chậm rãi cho đến khi trở nên cuồng dã. Nếu có thể hắn muốn mãi mãi có được đôi môi này.

Bắt đầu từ lúc nào mà người con gái này đã nắm giữ toàn bộ tâm tư của hắn ?

Từ khi nào ?

Mà sự chán ghét đã hóa thành triền miên không dứt ?

Rốt cục là từ khi nào vậy ?

.....

Sau khi thay đồ xong hắn trực tiếp lái xe đưa cô về. Hàn Lệ Ái muốn chào chủ tịch một tiếng nhưng ông ấy đã bay ra nước ngoài công tác nên không thể gặp được.

Đưa cô về đến trước cổng biệt thự , Vương Lãng Thần đi vòng qua mở cửa xe cho cô.

" Em ở nhà nghỉ ngơi nhiều một chút " - Hắn từ tốn căn dặn.

Cô gật đầu một cái - " Tôi biết rồi. Anh mau về đi "

Bất thình lình , Lãng Thần bước lên hai tay ôm chặt lấy cô . Cằm đặt trên đỉnh đầu cô . Hàn Lệ Ái muốn đẩy hắn ra nhưng không được nên đành mặc hắn.

Hồi lâu , hắn mới chịu bỏ ra . Vươn tay xoa đầu cô - " Được rồi , tôi về đây "

Nói xong , hắn xoay người bước vào xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh di chuyển.

Cô đứng đó nhìn thật lâu. Một thứ cảm xúc khó hiểu đan xen trong lòng cô.

*********************************

Một tuần sau

...Biệt thự Vương gia...

Vương Khải đang ngồi trong phòng làm việc đọc báo thì tiếng gõ cửa vang lên.

" Vào đi " - Ông lớn tiếng nói.

Cánh cửa được đẩy ra, Vương Lãng Thần bước vào .

" Thưa cha gọi con lên ? " - Hắn cúi đầu nói.

Vương Khải đặt tờ báo. Ánh mắt uy nghiêm ngước lên nhìn hắn - " Tuần sau , có cuộc họp cổ đông . Con hãy đến công ti với ta để ta giới thiệu con với mọi người để còn bắt đầu làm quen với công việc ở đó "

" Cha thừa biết con sẽ không đi. Chuyện này 2 người chúng ta đã nói với nhau biết bao nhiêu lần rồi " - Vương Lãng Thần chau mày đáp.

Ông lão trước mặt nheo mắt nhìn hắn , giọng nói rắn rỏi cất lên - " Lần này không đi cũng phải đi. Con không đi ta cũng sẽ dùng biện pháp mạnh để lôi con đến tập đoàn làm việc. Sau này mọi thứ của ta đều do con thừa kế , con phải học cách chấp nhận và quản lí nó ! "

" Con không thích kinh doanh, chuyện này không phải cha không biết. Chuyện con không thích thì sẽ không thể làm. Nếu như bắt ép thì con cũng không thể quản lí tốt cho cha. Vì vậy xin cha đừng ép con, con nhất định không vào công ti làm việc ! " - Hắn kiên quyết nói.

" Không quản lí tập đoàn thì anh làm gì ? Làm xã hội đen à ? Anh tưởng tôi không biết cái hội gì đó của anh ?! Tôi còn để yên bởi vì tôi chưa muốn nói tới. Không nói nhiều nữa , tuần sau anh phải có mặt ở tổng công ti cho tôi ! Nếu không ngay cả mẹ mình anh cũng không được gặp ! " - Giọng nói lạnh lùng của Vương Khải vang lên.

Hai tay hắn siết chặt thành quyền , ánh mắt trở nên tức giận - " Cha dùng mẹ để uy hiếp con ? "

" Không phải ta muốn làm như vậy . Mà chính là con đã ép ta " - Ông từ tốn đáp.

" Cha , con không còn một đứa trẻ để cha dắt mũi , đặt đâu thì ngồi đó. Con sẽ không để bị cha uy hiếp nữa , con cũng sẽ không để mẹ chịu ủy khúc nữa ! "

" Anh sẽ làm được gì ? Tôi đã từng nói với anh , anh còn có nợ với Vương thị suốt 17 năm sống trên đời , bây giờ anh phải có trách nhiệm báo đáp ân huệ đó ! "

" Con không... "

Vương Lãng Thần tức giận lớn tiếng nhưng đã bị cha hắn chặn họng.

" Im miệng !"

Ông điều chỉnh lại tâm trạng lại mở miệng một cách uy nghiêm - " Chuyện này con không thể tay không phủi bỏ trách nhiệm được đâu. Con hãy tự về phòng mà suy xét đi ! Còn nữa lo chuẩn bị tâm trạng tốt nhất , cuối tuần này ta sẽ tổ chức sinh nhật cho con . Tất cả mọi người trong giới thượng lưu và báo chí đều đến, ta sẽ giới thiệu con cùng Hàn Lệ Ái. Lo mà chuẩn bị cho tốt đi "

Hai tay Vương Lãng Thần càng siết chặt. Hắn không trả lời , cúi đầu một cái rồi bỏ đi ra ngoài.

Lúc nào cũng vậy, mọi thứ đều do cha hắn tự ý quyết định. Cho dù thế nào đi nữa , hắn cũng sẽ không tham gia vào việc kinh doanh. Lần này hắn sẽ không để cha có thể uy hiếp.

***************************************

Cuối tuần

Hàn Lệ Ái đứng trong phòng ngủ vừa thay một chiếc đầm dạ hội màu tím . Ngắm nhìn mình lần cuối trong gương.

Bộ đầm ôm sát lấy người cô , lộ ra những đường cong còn chưa trưởng thành của tuổi 17 . Gương mặt xinh đẹp diễm lệ được trang điểm nhẹ nhàng. Khí chất thanh nhã cao quý kết hợp với vẻ xinh đẹp rạng ngời của cô tạo nên một tác phẩm tuyệt hảo. Như một nữ thần trong tranh bước ra .

Tối nay , là buổi tiệc sinh nhật 18 của Vương Lãng Thần. Vương Khải đã tổ chức một bữa tiệc rất lớn cho hắn. Mời cả báo chí đến để chính thức giới thiệu người thừa kế của Vương thị cùng hôn ước của cô và hắn.

Đột nhiên , tiếng điện thoại di động vang lên làm cô giật mình. Hàn Lệ Ái lục lọi trong túi xách tìm điện thoại. Mau chóng bắt máy.

" Alo , là bác đây. Cháu đang chuẩn bị đi dự tiệc sinh nhật của Lãng Thần phải không ? "

Giọng Lam Doanh vang lên từ trong điện thoại.

" Vâng , cháu đang chuẩn đi " - Cô nhẹ giọng đáp.

Con trai mình tổ chức tiệc sinh nhật nhưng Lam Doanh lại không được phép tới . Điều này quả thật rất đau lòng . Bà không thể được tận mắt nhìn thấy con trai mình trưởng thành.

" Bác hình như không được khỏe phải không ạ ? " - Cô nghe thấy giọng nói yếu ớt của Lam Doanh liền nảy sinh lo lắng.

" Không có gì đâu , bác chỉ là hơi mệt trong người một chút. Cháu giúp bác một chuyện được không ? "

" Bác cứ nói , không cần khách khí đâu ạ "

" Trước khi cháu đến dự tiệc có thể ghé qua nhà bác lấy một thứ không ? Bác có món quà muốn tặng cho Thần nhi "

" Vâng , được ạ. Cháu lập tức đến ngay "

" Cám ơn cháu "

Cúp máy , Hàn Lệ Ái cầm lấy giỏ xách xuống lầu. Người hầu và quản gia đều đang đứng đợi cô ở trước cửa . Ngoài cổng còn có chiếc Maybach màu trắng sang trọng đợi sẵn.

" Tiểu thư , người thật xinh đẹp " - Bà quản gia không kiềm được mà thốt lên lời khen.

Cô chỉ cười nhẹ - " Cám ơn quản gia Từ "

Nói xong , cô bước ra khỏi biệt thự ngồi vào xe. Chiếc Maybach khởi động máy rồi rời đi .

***********************************

" Bác gái , bác làm sao vậy ? Bác có nghe cháu nói không ?! "

Vùa bước vào nhà , cô đã phát hiện ra cơ thể người phụ nữ nằm ngất xỉu trên sàn nhà. Hàn Lệ Ái liền hốt hoảng chạy đến.

Cô lay bà dậy nhưng bà không tỉnh . Lại nhìn thấy một ít máu trên tay bà , trên khóe miệng cũng còn dính một ít máu. Quá sợ hãi , Hàn Lệ Ái ngay lập tức đỡ Lam Doanh ra xe , chạy nhanh đến bệnh viện.

Đến bệnh viện , Lam Doanh được đưa vào phòng cấp cứu . Cô ngồi bên ngoài chờ đợi mà sốt ruột không thôi.

Một lúc sau bác sĩ mới bước ra , Hàn Lệ Ái lập tức chạy đến hỏi thăm.

" Bệnh nhân là bị xuất huyết dạ dày. Là do bệnh viêm loét dạ dày mà ra. Cũng may là phát hiện kịp nếu không sẽ bị biến chứng thành ung thư dạ dày "

Cô liền khẩn trương lo lắng - " Vậy bác ấy có bị làm sao không ? "

" Hiện tại thì không sao . Nhưng vẫn phải điều trị và theo dõi . Tôi sẽ kê đơn thuốc . Thời gian tới phải để bệnh nhân dùng thuốc điều trị kết hợp với việc ăn uống khoa học và phải tránh bị Stress "

" Tôi biết rồi . Cám ơn bác sĩ "
Chương 19: Trở nên mềm yếu

Bác sĩ rời đi , cô nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện . Rồi vào thăm Lam Doanh.

" Bác không sao chứ ạ ? " - Hàn Lệ Ái lo lắng ngồi bên cạnh giường.

Lam Doanh nằm trên giường mặc bộ quần áo của bệnh nhân. Gương mặt hiền hậu tái xanh.

" Bác không sao, cháu mau đi đến dự tiệc . Cũng đã trễ giờ rồi " - Bà yếu ớt lên tiếng.

Cô vội vàng lắc đầu, nắm lấy tay bà - " Bác đang bị như vậy làm sao cháu có thể bỏ đi "

" Bác không sao , cũng đâu có việc gì nguy hiểm nữa. Ở đây còn có y tá , bác sĩ cháu đừng lo. Mau đi đi , Thần nhi chắc chắn đang chờ cháu . Hôm nay là sinh nhật nó , đừng để nó sốt ruột " - Lam Doanh mở miệng thúc giục.

Hàn Lệ Ái chần chừ một lát rồi mới gật đầu - " Vậy được rồi cháu sẽ đi. Nhưng chỉ một lát thôi, buổi tối cháu sẽ quay lại. Bác phải cố gắng nghĩ ngơi đấy "

Người phụ nữ trên giường bệnh yếu ớt gật đầu , sau đó nhớ ra điều gì liền nắm lấy tay cô dặn dò - " Hứa với bác đừng nói cho Thần nhi biết. Bác không muốn trong ngày sinh nhật của nó lại làm nó lo lắng "

Thấy bà thành khẩn nói , Hàn Lệ Ái đành miễn cưỡng đồng ý. Cô liền rời khỏi phòng bệnh , đi đến nơi tổ chức tiệc

**********************************

...Biệt thự Vương gia...

Dưới ánh đèn rực rỡ đêm nay , từng dòng xe sang trọng lần lượt nối đuôi nhau vào cổng ngôi biệt thự. Cửa trước của ngôi biệt thự còn trải cả thảm đỏ từ ngoài vào trong hết cả đại sảnh.

Bữa tiệc sinh nhật 18 của cậu con trai cưng nhà họ Vương được tổ chức một cách linh đình. Khách đến đây không giàu thì quý. Tầng lớp thượng lưu tất cả đều được mời đến. Một sự kiện trọng đại này ngay cả cánh báo chí cũng được mời đến. Họ đều đứng tập trung trước cửa để chụp hình , phóng vấn những vị khách quý hoá kia.

Vương Lãng Thần đứng giữa đại sảnh cùng cha mình . Vương Khải đưa con trai đi chào hỏi những vị khách có tầm quan trọng trong giới kinh doanh.

Giữa cánh rừng của những quý ông , Vương Lãng Thần trở nên nổi bật hơn hẳn. Dáng người cao lớn , gương mặt anh tuấn uy quyền hoặc. Hắn mặc một bộ âu phục đắt tiền được may cắt từng đường hoàn hảo ôm lấy cơ thể tráng kiện của hắn. Khí chất ngạo mạn mà cao quý , không ai có thể sánh bằng.

Tuy Vương Lãng Thần vừa nâng ly rượu vừa tiếp khách nhưng trong lòng hắn cứ nôn nao sốt ruột , bây giờ đã 7 giờ tại sao cô vẫn chưa tới ?

Suy nghĩ vừa vụt qua đầu hắn thì lập tức một chiếc xe Maybach màu trắng chậm rãi đỗ lại trước cửa lớn. Người tài xế mau chóng xuống xe mở cửa cho cô.

Ống kính của giới Paparazzi lập tức hướng về chiếc xe gây chú ý kia.

Hàn Lệ Ái nhấc váy bước chân ra khỏi ghế sau. Khi gương mặt của cô xuất hiện , thì gương mặt của đám nhà báo đều ngạc nhiên trông thấy. Xinh đẹp , thực sự là quá xinh đẹp, chỉ có thể so sánh cùng nữ thần.

Nhưng vì sao trước giờ họ lại không biết trong giới tầng lớp thượng lưu có một mỹ nhân động lòng người như thế này . Chỉ có thể có một khả năng , cô gái đó chính là vị hôn thê của thiếu gia nhà họ Vương . Là thiên kim tiểu thư của tập đoàn Auheron , là tài nữ xuất chúng của giới thương nghiệp . Chính là Hàn Lệ Ái.

Ánh đèn Plash vang lên liên tục , cánh nhà báo không thể chừa ra một giây phút nào. Hình ảnh tiết lộ về Hàn Lệ Ái ngày mai phải được trưng diện trên các mặt báo.

Cô không quan tâm cho lắm , sải bước đi vào trong dự tiệc. Lòng cô cứ suy nghĩ không yên, rốt cục là có nên nói với Vương Lãng Thần ? Tuy cô đã hứa với Lam Doanh nhưng nếu làm vậy cô cảm thấy rất áy náy , đối với bản thân , đối với hắn. Nếu như hắn biết được chắc chắn sẽ rất giận.

" Sao bây giờ em mới đến ? "

Vừa nhìn thấy cô bước vào đại sảnh , Vương Lãng Thần ngay lập tức hạ ly rượu xuống tiến lại gần. Không khó để biết được sự xuất hiện của cô , từ lúc Hàn Lệ Ái bước vào thì đám người thiếu gia , quý ông đã dán mắt hết cả vào cô. Đột nhiên , hắn cảm giác rất khó chịu.

Hàn Lệ Ái đang suy nghĩ thì bất thình lình bị giọng nói của hắn cắt ngang làm cho có chút giật mình.

" Tôi có việc một chút " - Cô nhàn nhạt trả lời.

Hắn gật đầu một cái rồi đưa cánh tay của mình lên.

" Mau quàng tay vào đi "

Hàn Lệ Ái quàng tay mình qua tay tay hắn. Cùng nhau tiến vào giữa đại sảnh.

" Ồ Hàn Lệ Ái , cháu đến rồi sao. Nãy giờ chúng ta cứ mong ngóng cháu suốt " - Vương Khải nồng nhiệt đón tiếp cô.

Đứng bên cạnh ông là một người phụ nữ trung niên. Bà ta rất xinh đẹp , trang điểm theo một cách cổ điển. Ngay cả bộ đồ bà đang khoác lên người cũng sang trọng quý phái mà cổ điển .

" Cháu là Hàn Lệ Ái ? Thật hân hạnh , hôm nay mới có thể gặp được cháu " - Bạch Vân nhìn cô bé đang quàng tay Lãng Thần đi tới.

" Đây là vinh hạnh của cháu mới đúng. Bây giờ mới chào hỏi phu nhân , cháu thật là thất lễ " - Hàn Lệ Ái lễ phép chào người phụ nữ đối diện.

" Lãng Thần , con mau mời Lệ Ái khiêu vũ một bản đi. Chốc nữa chuẩn bị tuyên bố, sẽ không có thời gian đâu " - Vương Khải thúc giục.

Vương Lãng Thần lạnh nhạt gật đầu một cái . Quay sang cô , chìa tay ra .

" May I ? "

Ánh mắt của hắn đang lạnh nhạt liền chuyển đổi thành dịu dàng khi nhìn cô.

Hàn Lệ Ái vô thức đặt tay mình vào tay hắn. Để hắn dẫn mình ra chính giữa đại sảnh. Đầu óc cô vẫn rối như tơ vò. Nói hay là không nên nói ?

Đi đến chính giữa đại sảnh , giữa rừng người đang khiêu vũ dưới ánh đèn chùm pha lê. Đột nhiên , cô nắm chặt tay Vương Lãng Thần làm hắn dừng bước.

" Làm sao vậy ? "

Hàn Lệ Ái ngước mặt lên nhìn , ánh mắt có chút lưỡng lự . Hắn khó hiểu nhìn cô. Cuối cùng , cô hít thở sâu một cái đành mở miệng.

" Mẹ anh , bác gái vừa lúc nãy đã ngất xỉu... "

" Em nói gì ?! " - Vương Lãng Thần kinh ngạc nhìn cô.

" Trước khi đến đây , tôi đã ghé qua nhà bác gái. Lại phát hiện mẹ anh ngất đi nằm dưới sàn nhà . Nên tôi đã ngay lập tức đưa bác ấy đến bệnh viện. Bác sĩ bảo mẹ anh bị xuất huyết dạ dày là do viêm loét dạ dày mà ra. Hiện tại bác gái đã không còn vấn đề gì nguy hiểm nữa nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện để theo dõi. Bác ấy dặn tôi không được nói với anh nhưng tôi nghĩ... "

Hàn Lệ Ái chưa kịp nói hết câu đã thấy hắn xoay người chạy ra phía cửa. Cô liền kinh ngạc lập tức đuổi theo . Nhưng hắn chưa ra tới cửa đã bị Vương Khải chặn lại.

" Sắp tới giờ giới thiệu rồi , con định đi đâu ?! " - Ông nghiêm giọng hỏi.

Vương Lãng Thần khẩn trương nói - " Con muốn đến bệnh viện. Mẹ con... "

" Không được đi !!! Sắp đến giờ phút quan trọng , con lại muốn chạy đi tìm người phụ nữ đó ?!!! " - Vương Khải giọng nói uy quyền cất lên.

" Đó là mẹ của con. Mẹ bị ngất xỉu đưa đi bệnh viện. Con phải đến đó !!! " - Hắn cố nhịn nói.

" Không được là không được !!! Ta không cho phép con đi ra khỏi đây chừng nào bữa tiệc còn chưa kết thúc ! Chẳng lẽ con muốn làm mất mặt ta với mọi người sao ?!!! "

Vương Lãng Thần tràn trề tức giận. Hắn không trả lời trực tiếp đi ngang qua Vương Khải đi ra khỏi cửa. Hàn Lệ Ái cũng ngay lập tức đi theo. Cô nói với hắn , rốt cục là tốt hay xấu ? Là lợi hay hại ?

Hai người vừa ra khỏi cửa lại đụng mặt đám nhà báo. Bọn họ vừa nhìn thấy cô và Lãng Thần liền bu lại như ruồi bu hột xoàn.

" Bữa tiệc còn chưa kết thúc , Vương thiếu gia và Hàn tiểu thư hai người tại sao lại rời đi ? "

" Xin hỏi , có phải hôm nay hai người sẽ tuyên bố ngày đính hôn không ? "

" Vương thiếu gia sẽ là người thừa kế tương lai của tập đoàn Vương thị. Xin hỏi , anh đã có kế hoạch , đề xuất gì mới cho sự phát triển của tập đoàn sau này chưa ? Anh đã có sự chuẩn bị cho việc tiếp nhận tập đoàn chưa ? "

" Vương thiếu gia , anh thấy gần đây sự phát triển của Vương thị như thế nào ? Anh đánh giá vị trí của tập đoàn nhà mình trên thương trường quốc tế ? "

" Xin hỏi... "

Những câu hỏi từ đám phóng viên cứ tới tấp nhằm vào hắn. Ánh đèn của những chiếc máy ảnh cũng chớp liên tục vào hai người bọn cô làm Hàn Lệ Ái rất khó chịu. Không để cho hai người rời đi , bọn người đó cứ tiếp tục vây quanh , đàn áp bằng những câu hỏi.

Sự tức giận của Vương Lãng Thần đang dồn nén liền bị đám phóng viên làm cho bộc phát - " Các người nghe cho rõ... Tôi sẽ không tiếp nhận , cũng không kinh doanh cái gì hết !!! Bây giờ thì tránh ra đi !!! "

Lời nói của hắn ngay lập tức làm đám phóng viên cả kinh , Hàn Lệ Ái đứng phía sau hắn cũng không tránh khỏi ngạc nhiên. Không ngờ hắn lại dám tuyên bố như vậy.

" Vương thiếu gia , ý của anh là sẽ không thừa kế tập đoàn ? "

" Xin hỏi , vậy anh là từ bỏ quyền thừa kế ? "

Đám phóng viên tất nhiên không dừng lại , tiếp tục moi móc thông tin đáng kinh ngạc kia. Vương Lãng Thần liền nổi giận quát - " Đúng ! Tôi chính là từ bỏ quyền thừa kế ! "

Nói xong , hắn cầm lấy tay cô . Dùng sức đẩy bọn người phóng viên ra , kéo cô ra khỏi đám đông . Ngay lập tức, hai người ngồi vào chiếc Maybach của Hàn Lệ Ái. Hắn điềm nhiên nghiêm giọng ra lệnh với tài xế - " Đến bệnh viện... "

Cảnh này có một chút quen. Từ khi nào hắn biết ra lệnh cho tài xế của cô vậy ?

Tên tài xế của Hàn Lệ Ái tất nhiên sao dám nghe ý lệnh của người khác ngoài cô. Nên anh ta liền nhìn qua cô. Lệ Ái gật đầu một cái tên tài xế mới dám lái xe đi.

**************************************

...Bệnh viện...

Vương Lãng Thần gấp gáp đẩy cửa vào phòng bệnh 102. Lam Doanh nằm trên giường bệnh kinh ngạc khi nhìn thấy hắn.

" Sao con lại đến đây ? "

" Mẹ , mẹ sao lại muốn giấu con một chuyện nghiêm trọng như thế này ?" - Hắn có chút buồn bực nói.

" Không có nghiêm trọng .Chỉ là loét dạ dày , cũng không phải bị bệnh nang y nguy hiểm gì . Mẹ không sao đâu . Nhưng chẳng phải tối nay có bữa tiệc mừng sinh nhật con sao ? Còn chính thức tuyên bố con là người thừa kế , tại sao lại chạy đến đây làm gì ? " - Bà khẩn trương nói.

" Con rất lo cho mẹ. Sao có thể còn tâm trạng mà đi dự tiệc được ? " - Vương Lãng Thần giọng nói đầy lo lắng.

" Mẹ không sao , con mau quay trở về. Đây là chuyện rất quan trọng , con không thể như vậy mà bỏ đi được ! " - Lam Doanh muốn giục hắn quay trở về .

Nhưng Vương Lãng Thần lại kiên quyết không rời đi - " Không , đối với con không có gì quan trọng bằng mẹ ! "

.....

Hàn Lệ Ái bước ra khỏi phòng bệnh , nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại. Để lại Lam Doanh và hắn trong phòng nói chuyện riêng.

Chợt thở dài một cái , cô cả người đứng dựa vào cửa. Cô không ngờ chỉ một lời nói của cô đã khiến mọi việc xoay chuyển thành cục diện như bây giờ. Xuất phát từ sự lo lắng , có lỗi mà cô trong một giây phút đã đưa ra quyết định. Là đúng hay sai ? Nhưng bản thân Hàn Lệ Ái hình như không hề hối hận.

Chuyện này sẽ dẫn đến một kết cục cho hôn ước giữa cô và Vương Lãng Thần. Sẽ gây ảnh hưởng cho Vương thị và lợi ích mà Auheron muốn có được cũng sẽ biến mất.

Hàn Lệ Ái biết rằng ngày mai sẽ diễn ra chuyện gì. Càng biết chuyện gì đang sắp tới. Có vẻ như một kết thúc cô không mong muốn cũng không hề ngờ đến .

Cô xoay người sải bước ra khỏi bệnh viện.

**************************************

Sáng hôm sau , Hàn Lệ Ái vừa vào lớp đã nhìn thấy hắn . Đúng là hôm nay mặt trời mọc đằng tây nên hắn mới đi học sớm như vậy.

Nhưng mà cô biết Vương Lãng Thần cả một đêm, ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình. Đến sáng liền đi thẳng đến trường. Hàn Lệ Ái nhìn thấy được , hắn rất yêu mẹ của mình.

Vương Lãng Thần nằm gục trên bàn , hình như là ngủ. Cô cũng không tiện đánh thức hắn. Chỉ là đặt balo xuống ngồi vào chỗ của mình. Làm một việc mà cô vẫn thường làm mỗi ngày, đó là đọc sách.

Hàn Lệ Ái liền lôi một cuốn sách dày cộm ra đọc. Chẳc hẳn , giờ này tin tức đã tràn lan các mặt báo và truyền thông. Không sớm thì muộn , trong ngày hôm nay sẽ đến tai cha của cô.

Hiện giờ vẫn còn rất sớm , trong lớp chỉ có mình cô và Vương Lãng Thần . Hắn thì nằm ngủ trên bàn , cô thì lại chăm chú đọc sách. Không khí rất yên tĩnh, rất giống với thường ngày nhưng lại có gì đó rất khác . Rất luyến tiếc...

Cô trong lòng lại bứt rứt không yên . Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái có cảm giác này. Khiến cô không thể chuyên tâm đọc sách. Cô gấp quyển sách lại , đột nhiên xoay mặt qua nhìn hắn.

Bình thường vào lớp ,Hàn Lệ Ái chỉ lo chuyên tâm đọc sách không thèm để ý đến những việc xung quanh. Vì vậy dù Vương Lãng Thần có đến trước mặt làm phiền ,cô một cái liếc mắt cũng không nhìn hắn.

Nhưng mà hôm nay cô lại bỏ quyển sách sang một bên mà nhìn hắn. Vương Lãng Thần ngồi cách cô một bàn nhưng mà cô vẫn nhìn rõ từng đường nét hoàn mỹ trên gương mặt anh tuấn của hắn. Khóe môi ranh mãnh trông rất ngạo mạn nhưng lại rất quyến rũ. Lần đầu tiên , Hàn Lệ Ái kĩ càng quan sát hắn , ngắm nhìn gương mặt hắn.

Thở dài một cái , cô làm sao vậy ? Muốn quan sát kĩ càng hắn như vậy để làm gì ? Ghi nhớ trong đầu sao ?!

Hàn Lệ Ái trấn tĩnh bản thân , lại tiếp tục tìm về với cuốn sách nằm trên bàn.

Vương Lãng Thần mệt mỏi sau một đêm. Vẫn ngủ gục trên bàn , không hề tỉnh.

Bầu không khí giữa hai người vốn dĩ quá êm đềm lại rất yên tĩnh . Đôi khi khiến cho cả hai không thể cảm nhận được sự quan trọng của đối phương, sự có mặt của người đối diện.

Làm cho mỗi người chìm vào thế giới riêng của bản thân . Hai người bọn họ đều còn trẻ , đều chưa trưởng thành , suy cho cùng đều là những đứa con nít vẫn chưa trải qua sự chia ly trong cuộc đời , những ngã rẽ vô định.

Hắn có ước mơ , có hoài bão. Còn cô có tham vọng . Không ai có thể bắt buộc ai , kiềm chế ai . Tuy rằng cô đã từng muốn ép buộc hắn nhưng bây giờ rốt cục cũng không thể nữa. Nếu như hắn thực sự không muốn làm điều mình ghét thì cô cũng không thể làm được gì.

Rốt cục từ khi nào Hàn Lệ Ái cô lại mềm yếu như vậy ?
Chương 20: Kết quả cuối cùng

Vu Tích Kỳ cùng Thiệu Nha bước vào lớp với một chồng báo. Cô chỉ khẽ liếc qua , ánh mắt thoáng chuyển động nhưng lại mau chóng khôi phục , tiếp tục đọc sách.

" Lão đại , cậu còn ngủ được sao ? "

Tích Kỳ đặt chồng báo trước mặt hắn . Nghe tiếng nói , Lãng Thần liền tỉnh giấc . Ngồi thẳng dậy nhìn người đối diện cau mày - " Mới sáng sớm mà cậu ồn ào cái gì ? "

" Lần này tin tức về cậu không hay chút nào ! " - Thiệu Nha nghiêm túc mở miệng.

" Tin tức gì ? "

" Cậu tự mình xem đi. Lão đại , cậu thực sự từ bỏ ? " - Vừa nói , Tích Kỳ vừa ném cho hắn một tờ báo lá cải sáng nay.

Đôi mày anh tuấn chau lại , cặp mắt nhìn xuống tờ báo đọc lướt qua.

Trên báo tràn lan tin tức về bữa tiệc tối hôm qua. Theo thông tin cho biết , Vương thiếu gia đã bỏ đi khi bữa tiệc diễn ra giữa chừng , còn chưa kịp công bố cái gì. Thiếu gia nhà họ Vương còn dõng dạc tuyên bố từ bỏ quyền thừa kế , không tiếp nhận tập đoàn. Giới truyền thông và kinh doanh đang đặt ra câu hỏi : Vậy quyền quản lí tập đoàn sẽ trao cho ai ? Vương chủ tịch sẽ giải quyết thế nào đối với chuyện này ?

Vương Lãng Thần đọc xong cũng không hề ngạc nhiên. Gương mặt vẫn rất lạnh lùng - " Việc mình ghét kinh doanh không phải là cậu không biết. Chuyện này không sớm hay muộn cũng sẽ diễn ra thôi "

" Lão đại , mình biết cậu nhất định không chịu tham gia vào việc kinh doanh của gia đình. Nhưng mà cậu tuyên bố một câu như vậy ngay thời điểm này sẽ gây ảnh rất nhiều tới Vương thị , với cha cậu. Mà ngay cả cậu , có thể mất đi tất cả những thứ hiện đang có " - Vu Tích Kỳ dõng đã giải thích.

" Mình không quan tâm. Chỉ cần không cần tiếp quản tập đoàn , không bị cha mình ép buộc nữa là được " - Hắn biếng nhác trả lời.

Thiệu Nha lắc đầu nhìn người đứng bên cạnh. Lão đại của bọn cậu tuy rằng rất thông minh lại mưu trí trong việc thao túng địa bàn , làm xã hội đen. Nhưng trong mấy việc này , hắn lại chán ghét càng có chút nóng nảy nên không thể suy nghĩ thấu đáo.

Cậu lại nhìn qua Hàn Lệ Ái - " Lệ Ái , hôm qua cậu đã chứng kiến hết. Vậy cậu cũng nói một câu với lão đại dùm mình đi. Mình biết cậu cũng không chấp nhận chuyện này "

Cô nghe thấy nhưng ánh mắt vẫn nhìn xuống quyển sách , cánh môi hé mở - " Nếu như anh ta đã kiên quyết rũ bỏ trách nhiệm , rũ bỏ mọi thứ thì mình cũng không có cách gì khuyên can. Vả lại lời cũng đã thốt ra sao có thể rút lại. Chỉ có điều... "

" Kết quả cho ra có được như mong muốn hay không thôi " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp. Hắn không suy nghĩ được rằng hành động này của hắn mất nhiều được ít. Chọn một thời điểm không thích hợp , nói ra một câu bộc phát. Vương Lãng Thần coi như đã hoàn toàn mất đi quyền quyết định lẫn tư cách công khai mẹ mình. Hắn chỉ được một thứ đó là không thể còn được tiếp quản quyền kinh doanh .

Vương Lãng Thần cau mày nhìn sang cô , không nghĩ cô sẽ nói ra những lời này. Trước kia cô còn giáo huấn hắn một trận về trách nhiệm với Vương thị. Nhưng bây giờ lại có vẻ không quan tâm đến việc làm của hắn. Chẳng lẽ vì những lời hắn tuyên bố không thể làm khác đi nên cô chỉ buông xuôi theo không nói gì .

" Đây chính là kết quả mà tôi mong muốn " - Lãng Thần nghiêm túc nói.

" Thực sự ? "

" Thực sự "

" Tôi biết rồi... " - Cô nhỏ giọng đáp.

Một câu trả lời ngắn gọn nhưng cũng đủ làm hắn và hai người kia ngạc nhiên . Cô không quan tâm , không can dự , không nói xỏ xiên cũng không lên tiếng dạy dỗ hắn. Chỉ là nhạt nhẽo đối với chuyện của hắn.

Thiệu Nha lại nhìn qua Vu Tích Kỳ khẽ trao đổi ánh mắt nhưng cậu ta chỉ nhướn vai một cái rồi hạ xuống một cách bất lực .

************************************

...Giờ ra chơi...

Cantin

" Hôm qua cũng cám ơn em đã nói cho tôi biết. Nhờ em mà mẹ tôi đã được đưa đến bệnh viện kịp thời " - Vương Lãng Thần nhẹ giọng nói với cô ngồi đối diện.

Hàn Lệ Ái không nhìn hắn , chỉ là cầm dao nĩa lên ăn - " Không cần phải cám ơn tôi. Tôi chỉ thấy bản thân nên làm gì thì làm thôi. Nhưng bản thân tôi cũng đang không biết mình có quyết định đúng hay không ? "

" Ý em là hối hận vì đã nói với tôi " - Hắn có chút khó chịu vì lời nói của cô.

" Tôi không hối hận. Chỉ là mọi chuyện lại ra một kết quả mà tôi không lường trước được thôi " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt đáp.

" Ý em là gì ? " - Vương Lãng Thần buông dao nĩa xuống , chằm chằm nhìn cô.

" Đừng quan tâm " - Cô ngước lên , ánh mắt đối diện hắn.

" Sao ? "

" Đừng quan tâm , Lãng Thần . Vì mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa nên anh cũng đừng quan tâm " - Hàn Lệ Ái hờ hững lên tiếng.

Vương Lãng Thần khó hiểu quan sát cô - " Em làm sao vậy ? "

" Không có gì , tôi đã bảo anh đừng quan tâm nữa "

Đúng vậy , đừng quan tâm . Đừng quan tâm đến cô nữa , cô không muốn có một cảm giác gì cả.

Hàn Lệ Ái cụp mắt nhìn sang đĩa thức ăn của hắn mặt có chút nhăn lại - " Anh sao lại suốt ngày ăn thịt không như vậy ? "

Hắn biết cô muốn lãng tránh chủ đề này , không muốn nói tiếp. Từ lúc Vương Lãng Thần quen biết cô , số lần hắn không hiểu được cô không ít. Hắn thực sự không thể nhìn ra được tâm tư của cô gái này. Rốt cục muốn biết cô là đang nghĩ cái gì vậy ?

Hắn chỉ có thể cau mày nhìn cô.

" Bởi vì tôi thích ăn thịt "

Lời nói của Vương Lãng Thần chưa kịp dứt thì cô đã nhanh tay đổi đĩa thức ăn của hắn với của mình.

Việc cô hằng ngày cứ bắt hắn ăn uống đầy đủ dinh dưỡng , không được ăn nhiều dầu mỡ tuy rằng khiến hắn cảm thấy khó chịu nhưng mà trong lòng lại sinh ra một cảm giác ấm áp , ngọt ngào. Hắn biết Hàn Lệ Ái là quan tâm đến hắn.

Nhưng cô hôm nay hành động lại khác thường khiến cho lòng hắn không yên.

Cả hai đang ngồi ăn thì bỗng nhiên điện thoại của Hàn Lệ Ái rung lên . Cô liền liếc qua màn hình di động , ánh mắt có chút biến động.

" Sao thế ? Là ai gọi vậy ? "

Vương Lãng Thần nhìn thấy sự khác lạ của cô liền hỏi.

" Không có gì . Tôi ra ngoài nghe điện thoại đây " - Hàn Lệ Ái lạnh nhạt nói rồi cầm lấy điện thoại rời đi.

Hắn cặp mắt loé lên tia quỷ dị nhìn theo bóng dáng cô đi khỏi cantin.

.............................................

" Con biết rồi , thưa cha. Con sẽ sắp xếp chuyến bay ngày mai "

Hàn Lệ Ái buông điện thoại trong tay xuống. Quả nhiên không ngoài dự đoán của cô. Tin tức của Lãng Thần đã đến tai cha mình. Chắc hẳn , bây giờ ông ấy rất không vui .

" Cô thực sự rời đi ? "

Tiếng nói vang lên làm cho cô xoay người lại tìm kiếm. Vu Tích Kỳ đứng đằng sau cô từ nãy giờ đã nghe thấy hết cuộc gọi.

" Phải " - Cô chỉ đáp.

Sau đó khoé miệng có chút cong lên tán thưởng - " Quả nhiên chỉ có Vu nhị thiếu gia nhạy bén. Biết được kết cục của chuyện này "

Đúng vậy , Vu Tích Kỳ chính là đã suy đoán ra chuyện này và hình như không hề sai.

" Cô dự định khi nào sẽ nói cho lão đại ? "

" Sẽ không "

" Tại sao ? "

" Chuyện này quan trọng sao ? Đối với tôi hôn ước này ngay từ đầu chỉ là một sự giao dịch có lợi ích. Điều này chắc anh cũng hiểu. Với lại Lãng Thần sớm muộn gì cũng biết. Nên tôi cảm thấy không cần thiết phải kết thúc chuyện này theo một cách nghiêm trọng nào đó " - Hàn Lệ Ái nhàn nhạt nói.

" Cô không sợ lão đại khi biết được sẽ tức giận ? " - Vu Tích Kỳ chau mày nhìn cô.

" Lãng Thần sẽ không. Anh cũng biết ngay từ lúc đầu anh ta đã kiên quyết phản đối hôn ước này , chán ghét nó càng không ưa tôi , không phải sao ? Kết thúc chuyện này xem như anh ta được tự do, xem như tôi đã thua " - Cô giọng nói không gợn một chút cảm xúc .

Dừng một lát , Hàn Lệ Ái lại lên tiếng , ánh mắt nghiêm túc nhìn người đối diện - " Tất cả mọi chuyện anh cũng đã thấy , cũng đã hiểu rõ. Thế nên sau này hãy ở bên cạnh chỉ bảo cho lão đại nhà các anh nhiều một chút. Tôi biết trong ba người anh là kẻ hiểu rõ nhất bản chất của thế giới hào nhoáng về quyền lực và đồng tiền này . Vương Lãng Phần tuy rằng là người thông minh , mưu trí , đánh nhau rất giỏi nhưng đó chỉ là trong thế giới mà anh ta muốn chọn lựa mà thôi. Đối với việc hiểu lòng người , khai thông sự việc , Vương Lãng Thần vẫn chưa thực sự trưởng thành "

Lời nói nghe qua rất lạnh lùng còn có chút chế giễu nhưng thực chất lại là một lời gửi gắm. Cô còn chưa yên tâm về hắn.

Điểm này Vu Tích Kỳ không khó để nhận ra - " Cô thực ra rất quan tâm đến lão đại vì sao còn bỏ đi "

Hàn Lệ Ái chỉ nhạt nhẽo cười một cái - " Tôi chỉ là một chút quan tâm còn lại cho anh ta thôi. Việc này tôi cũng đâu thể quyết định , Auheron còn phải tìm kiếm một cuộc hôn nhân mang lợi ích khác "

Nếu như để Vương Lãng Thần nghe thấy điều này , chắc chắn là hắn sẽ rất tức giận.

Vu Tích Kỳ mím môi nhìn cô , hắn không hiểu người đối diện đang nghĩ gì càng không hiểu rõ mối quan hệ giữa cô và Lãng Thần. Hắn cũng không tiện nói thêm nhiều.

Tiếng chuông reo vào lớp chợt vang lên , Hàn Lệ Ái liền nói một câu cuối - " Tôi đã nói không muốn chuyện này kết thúc theo một cách nghiêm trọng nào đó. Vì vậy anh hãy để nó kết thúc trong im lặng..."

Nói xong , cô xoay người rời đi. Vu Tích Kỳ tất nhiên hiểu được cô muốn nói gì. Nhưng mà cậu thực sự không biết rốt cục đối với lão đại, Hàn Lệ Ái là như thế nào.

***************************************

... Biệt thự Vương gia...

Vương Lãng Thần đeo balo bước vào đại sảnh. Hắn dù sao cũng phải về nhà cũng như trước sau gì cũng phải đối mặt với cha hắn. Ông lần này chắc chắn sẽ nổi cơn thịnh nộ.

" Cha tôi đâu ? " - Hắn lạnh lùng hỏi .

Người quản gia e dè khép nép trả lời - " Thưa chủ tịch trong người tâm trạng không tốt. Vừa mới từ tổng công ty xử lí công việc trở về. Hiện đang ở trong phòng làm việc "

Vương Lãng Thần không nói gì, đi thẳng một mạch lên lầu. Hắn dừng bước trước phòng làm việc , gõ nhẹ lên cánh cửa .

" Vào đi "

Hắn khẽ đẩy cánh cửa ra , bước vào. Vương Khải ngồi trên ghế sopha vừa nhìn thấy hắn . Đôi mắt trở nên sừng sộ , gương mặt già cả nhăn lại .

" Anh còn dám vác mặt về đây ?! "

" Con biết cha rất tức giận. Nhưng ngay từ đầu con cũng đã nói không muốn đi con đường kinh doanh , càng không muốn tiếp quản tập đoàn. Là cha ép con " - Hắn tiến lại trước mặt cha, nhấn mạnh giải thích.

" Anh có biết chỉ một câu nói của anh đã ảnh hưởng bao nhiêu đến tập đoàn không ?! Được , nếu như anh đã một mực kiên quyết cứng đầu như vậy thì tôi cũng đành chiều theo ý anh, từ bỏ quyền thừa kế . Dù sao báo chí cũng đã đăng tin rầm rộ , tôi cũng không muốn mình trở thành người cha gia trưởng ép buộc con mình " - Vương Khải rắn rỏi lên giọng.

Hắn cũng nghiêm túc nhìn cha mình trả lời - " Được , cha cứ làm thế đi "

Vương Lãng Thần hắn cũng muốn thoát ra sự kiềm hãm này.

" Được thôi. Nhưng tôi nói cho anh biết bản thân anh không biết mình đang từ bỏ cái gì đâu. Ngày mai , tôi sẽ gọi luật sư đến chỉnh sửa lại di chúc theo ý của anh không thừa kế bất cứ thứ gì , 1 đồng cũng không. Cũng từ ngày mai , tất cả tài sản của tôi mua cho anh , ví dụ như chiếc xe kia cũng sẽ bị tịch thu ! " - Ông uy nghiêm tuyên bố.

Cha hắn là đang muốn bức hắn , dồn hắn đến chân tường. Ngay cả một xu để dính túi cũng không cho hắn , không muốn hắn còn lại thứ gì. Vương Lãng Thần làm sao không hiểu cơn thịnh nộ này của cha . Nhưng hắn vẫn lì lợm nói - " Không sao cả. Ngày mai con cũng sẽ dọn ra khỏi đây , đến sống với mẹ con "

Vương Khải lạnh lẽo cười lạt nhìn đứa con trai - " Tôi quên nói cho anh biết. Anh chẳng phải trước giờ muốn công khai mẹ mình sao ? Nhưng rất tiếc bây giờ anh đã không còn quyền để làm được điều đó "

" Cha muốn nói gì ? Tại sao con không thể ? "

" Công khai ? Anh có tư cách gì ?! Anh đã không thể trả ơn được Vương thị thì cũng đừng phá nát nó ! Anh cũng không thể giúp đỡ gì được cha của mình , chỉ biết ăn chơi, đua xe , đánh nhau thì cũng đừng phá hoại danh tiếng của tôi , của gia đình này ! Nếu như anh còn đạo đức của một người con thì đừng có mà ngu ngốc làm chuyện ngu xuẩn. Anh bắt đầu từ khi tuyên bố đã không còn cơ hội có quyền quyết định nữa rồi ! "

Vương Khải nóng giận quát .

" Cha ! " - Hắn tức giận nhìn cha. Hai tay cuộn thành nấm đấm siết chặt.

Hắn lại thua , một lần nữa lại thua !

Vương Lãng Thần xoay người bước ra khỏi phòng. Cánh cửa liền bị đóng mạnh , phát ra tiếng động thật lớn nhưng cũng không lớn bằng cơ thịnh nộ trong lòng hắn.

***************************************

...Sáng sớm hôm sau...

Bệnh viện

" Lệ Ái , sao mới sáng sớm cháu đã đến đây rồi . Cháu không đi học sao ? "

Lam Doanh ngồi trên giường bệnh ăn sáng. Vừa nhìn thấy cô ngoài cửa đã tỏ vẻ ngạc nhiên.

Hàn Lệ Ái bước tới ngồi ở cạnh đầu giường , lắc đầu một cái - " Cháu muốn đến thăm bác "

" Muốn thăm thì giờ nào mà thăm chẳng được. Cháu sáng sớm sao lại cất công vào đây rồi " - Bà mỉm cười trách móc.

Cô cụp mắt , có một chút lưỡng lự. Sau đó mới mỉm cười lên tiếng - " Cháu có lẽ thời gian sắp tới sẽ phải bay ra nước ngoài "
» Next trang 6

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.