The Soda Pop
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Cô vợ nữ quái của thiếu bang chủ trẻ con trang 31
Chương 151

*Khách sạn Blue:

"Ting"

Thang máy vừa mở ra, một người đàn ông cao ráo bước đến trước mặt nó:

- Cô là Hoàng Gia Mẫn đúng không?

- Phải.

- Vậy mời đi theo tôi!

Người đó ra hiệu mời nó đi theo, chắc chắn bên trong có nội tình. Nó vừa đi vừa nghĩ ngợi đâu hay camera hành lang đã ghi lại mọi hình ảnh của nó và người đàn ông kia.

Yuko ngồi trước màn hình tivi, khẽ nhấm nháp ly rượu và mỉm cười:

- Giết mầy là quá dễ dãi! Tao muốn thấy gương mặt đau khổ của mầy khi bị Shin ruồng bỏ cơ!

Cô khẽ liếc sang bên cạnh, Ailee vẫn đang mê man trên chiếc ghế kia. Xem ra giữ con nhỏ này lại cũng có lợi phết.

Nó đưa tay vặn nắm đấm cửa phòng 308. Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra nhưng bên trong là một căn phòng rỗng. Định quay lại hỏi người đàn ông kia cho ra lẽ thì một thứ ánh sáng lạ lóe lên.

"Xoẹt......phịch"

Bị tấn công bằng kìm điện, nó ngất đi khi chưa kịp động thủ. Người đàn ông đó nói vào bộ đàm:

- Xong rồi! Cô muốn tôi làm gì nữa?

"Sang đây trông chừng con bé này! Mọi chuyện bên đó tôi sẽ lo!"

- Vâng.

........................................

Bên ngoài hành lang, một thân âu phục đang từng bước chậm rãi nhìn ngó xung quanh. Người đó bước đi thoăn thoắt, lâu lâu ngừng lại như thăm dò điều gì đó.

Chốc chốc lại lấy điện thoại ra bấm bấm.

"Phòng 308 à? Chuyện quái gì đang xảy ra cơ chứ?"

...........................................

"Tách....tách.....tách"

Yuko chụp lại mấy tấm hình giường chiếu của nó và gã đàn ông đó. Sau khi xem đi xét lại, cô ta cười đầy ác ý rồi ra lệnh:

- Lập tức gửi mấy tấm hình này đến cho Trịnh Tuấn Anh!

Gã đàn ông đê tiện đó nhìn nó rồi ra vẻ tiếc nuối:

- ĐẸp thế này mà chỉ chụp hình thôi thì tiếc thật!

- Cứ việc đụng vào đi nếu mi muốn chết không toàn thây dưới tay của Thiếu Bang Chủ Hắc Long Bang. - Yuko khoanh tay phán.

Tên đó cầm lấy máy chụp ảnh rồi bỏ đi để thực hiện nhiệm vụ mà Yuko giao cho. Sau khi gã đàn ông đó đi khuất, cô cẩn thận mặc lại quần áo cho nó. Tiện tay nên vứt Ailee lên giường.

- Ở đây mà đợi đi nhé! - nụ cười quỷ quyệt kia thập phần quá ác độc.

"Cạch"

Một thứ cứng và lạnh nghi ngờ là súng chĩa vào đầu của Yuko. Cô đứng yên, đưa tay kéo chiếc mũ lưỡi trai xuống thấp đón chờ những chuyện sắp xảy ra. Phía sau vang lên một giọng nam trầm thấp:

- Yuko Hiroshita! Chị quả thật là người của bang Kirin!

- Phùng Minh Hạo?

Cô nghi hoặc, phía sau chỉ vang lên một cái cười nhạt cùng sự ngạo mạn vốn có:

- Đúng vậy! Nếu không nhờ đi theo Gia Mẫn, tôi cũng không ngờ chị là kẻ đang giam giữ Ailee!

"Cạch....cạch"

Thêm một họng súng chĩa vào đầu Minh Hạo, cây súng trên tay còn lại hướng về hai kẻ đang nằm trên giường.

- Bỏ súng xuống nếu không muốn tôi bắn chết hai người kia!

Tuy không quay mặt lại nhưng cậu nhóc vẫn biết người đó là ai. Khẽ nở nụ cười, Minh Hạo hạ cây súng trên tay xuống:

- Ren! Đến muộn thế?

Yuko được dịp rời khỏi căn phòng đó, cô bỏ đi thật nhanh để mặc bọn họ muốn làm gì thì làm.

"Bặt"

Một cú xoay người, Minh Hạo nhanh chóng tặng vào giữa ngực Ren một cú đá khiến anh ta phải lùi ra sau mấy bước. Sau một khoảng thời gian dài được huấn luyện, dĩ nhiên là sẽ khác.

Ren ôm ngực thở dốc:

- Nhóc con! Cậu khá lắm! - Ren quay lưng bỏ đi thật nhanh. Biết bản thân mình không phải là hắc đạo như ngày trước nên thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Vả lại dù sao Yuko cũng đã rời khỏi thì việc gì phải đánh giết ở đây.

Minh Hạo cất súng quay sang nhìn Ailee đang nằm trên giường. Gương mặt đó đã có phần tiều tụy, tay chân cô nhóc hằn đỏ lên vì sợi dây trói. Không hề bày tỏ cảm xúc, cậu nhóc chậm rãi móc điện thoại ra để gọi điện:

- Ra lệnh truy sát Yuko Hiroshita cho tôi!

- Vâng.

Nó lúc này mới sự tỉnh giấc, cơ thể không còn chút sức lực vì bị tấn công lúc nãy. Nhẹ nhàng ngồi dậy thấy quần áo mình có chút xộc xệch không giống ban đầu, bộ óc thông minh dĩ nhiên sẽ đoán được vừa xảy ra chuyện gì.

Tuy nhiên, môi hồng lại dãn ra nụ cười:

"Nội y còn nguyên, không có cảm giác đau nhức. Xem ra cô còn chút lương tâm đấy Yuko Hiroshita"

Nó ngước lên thì thấy bóng lưng của cậu nhóc:

- Minh Hạo! Sao em ở đây? - nó ngạc nhiên hỏi.

- Chị tỉnh rồi thì may quá! Em cứ tưởng...... - Minh Hạo lo lắng nói.

- Em vẫn chưa trả lời chị đấy! - nó ngồi dậy mặc áo khoát da vào.

- Lúc nãy em lái xe đến nhà hàng thì thấy môtô của chị phóng vụt qua, em nghĩ có chuyện không ổn nên lái xe theo chị ấy mà. Em phải đưa Ailee dến bệnh viện cái đã, chắc Yuko đã dung thuốc mê liều mạnh lắm! - cậu bế Ailee lên chuẩn bị rời đi.

- Được rồi! Mau đi đi!

Nó nhìn đồng hồ, thôi chết! Chỉ còn 30' nữa là qua 12h tức là hết sinh nhật của hắn. Phải nhanh lên mới được!

Nó lấy xe môtô chạy như bay về nhà hàng. Trên đường đi không ngừng nghĩ ngợi:

"Không biết con nhỏ Yuko đã giở trò gì, liệu có liên quan đến Shin không? Nhỡ là chụp hình quay phim gì thì coi như mình toi đời. Mà nếu Shin không tin mình thì sao nhỉ? Chắc là sẽ tin mà đúng không?" nó tự cười nhẹ trấn an bản thân.
Chương 152

Sau khi khách khứa về hết, Mỹ Nghi lém lỉnh dắt hắn đến căn phòng đặc biệt đó. Đi trên đường mà lòng hắn nôn nao kì lạ, tưởng tượng đến bộ dạng quyến rũ của nó hắn tự cười một mình đầy hạnh phúc.

"Cạch"

Mỹ Nghi đưa tay mở cửa, không một bóng người ở trong phòng. Hắn khá bất ngờ nhìn những thứ được bày trí bên trong, không gian lãng mạn vô cùng luôn ấy. Tuy nhiên nữ chính thì không thấy ở đâu cả.

- Ủa? Gia Mẫn đâu mất tiêu rồi?

Mỹ Nghi vào xem xét nhà vệ sinh để tìm nó nhưng không thấy đâu. Cuối cùng cũng bắt gặp cái váy nằm ngổn ngang trên giường.

Hắn tỏ ra khá thất vọng, đôi mắt cụp xuống không nói gì đứng dựa lưng vào cửa. Mỹ Nghi ngồi phịch trên giường trách móc:

- Con nhỏ này! Lại chạy đi đâu rồi không biết!

Bỗng một nhân viên khách sạn tiến đến chỗ hắn đang đứng đưa cho hắn một cái phong bì:

- Thưa cậu chủ! Có người gửi cho cậu cái này!

Hắn khó hiểu nhận lấy, nhân viên đó lập tức lui ra ngoài. Mỹ Nghi chạy đến hỏi:

- Cái gì thế anh?

- Anh không biết nữa!

Hắn móc trong đó ra xem, là một xấp hình và một cái đĩa CD. Thấy được điều gì đó, Mỹ Nghi vội giật lấy xấp hình:

- Cái này.....cá...này.....

Cô đâu ngờ là hắn đã nhìn thấy trước cô, gương mặt không chút cảm xúc bảo:

- Đưa đây cho anh!

- Nhưng....

- ĐƯA ĐÂY!!!!

Hắn quát lên khiến cô hơi hoảng sợ, đưa ngay hình cho hắn không dám nói lời nào. Hắn xem đi xem lại xấp hình rồi quăng cho cô cái đĩa CD:

- Mở lên!

Thấy hắn trong phút chốc như biến thành một người khác, Mỹ Nghi không dám cãi hắn dù rằng bản thân rất muốn biện minh giúp nó. Cô không ngờ trong vòng có vài tiếng đồng hồ mà nhiều chuyện tồi tệ lại xảy ra như vậy.

Hắn vẫn đứng đó, đôi mắt lạnh lùng đến phát sợ. Shock! Shock là từ đúng nhất để diễn tả tâm trạng hắn lúc này. Không ngờ! Đúng vậy, thật không ngờ.

CD được cho vào trong máy, là cảnh ghi lại trên hành lang nó cùng người đàn ông kia đang đi đến phòng. Hắn liếc nhìn, dù chỉ là cái liếc nhìn nhẹ cũng khiến hắn muốn gầm lên. Rõ ràng nó hoàn toàn tỉnh táo nhưng sao lại đi cùng người ta vào phòng khách sạn cơ chứ?

"Xoảng"

Chai rượu cùng hai cái ly trên bàn văng xuống đất vỡ tan tành. Mỹ Nghi hoảng sợ vội đưa tay lên che lấy miệng, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Gương mặt hắn không còn có thể đáng sợ hơn được nữa. Đưa tay nới lỏng cái cà vạt, hắn như con thú vừa xổng chuồng lao đến đập luôn cái tivi đang phát cái hình ảnh kia.

"Ầmmm......Xoảng"

- Shin à! Ngừng tay lại đi mà! - cô hoảng loạn lên tiếng cầu xin hắn, nếu lúc nãy rủ Zibi và mọi người đi theo thì đã ngăn cản được hắn rồi.

Đồng hồ vừa điểm đúng 12h, nó ôm cái nón bảo hiểm chạy đến:

- Xin lỗi! Em về trể......

Nhận thấy khung cảnh bừa bộn trong phòng, đôi mắt hắn càng điên tiết khi nhìn thấy nó. Mỹ Nghi ứa nước mắt lắc đầu, nó chưa kịp định hình chuyện gì đang xảy ra thì hắn đã nắm cổ áo của nó xách lên:

- NÓI ĐI!!!! TẠI SAO LẠI ĐỐI XỬ VỚI TÔI NHƯ VẬY???

Đôi mắt nó mở to nhìn hắn, bản thân không hiểu hắn đang nổi giận vì cái gì. Hắn buông nó ra làm nó ngồi phịch xuống đất, quơ vội xấp hình ném vào mặt nó:

- Cô xem đi! XEM ĐI!!!!!

Nó cũng không ngờ con nhỏ Yuko đó lại nhanh đến như vậy. Nở nụ cười nhạt, nó ngước lên nhìn hắn:

- Không tin nhau sao?

- Tin à? Cô đi cùng người đàn ông khác vào khách sạn mà còn muốn tôi tin sao? - hắn quát lên, đưa tay cởi cái áo vest quăng vào tường. Bản thân đã không còn điều khiển được nữa rồi.

Nó hiểu, hắn lồng lộn như vậy chứng tỏ hắn đang ghen. Nó mừng vì biết hắn yêu nó đến nhường nào nhưng quát vào mặt nó như thế chẳng khác nào không hề tin nó.

- Tôi bị Yuko hãm hại! - gương mặt lạnh đến chết người đã trở lại, một lần cuối cùng nó muốn biện minh cho bản thân.

- CÔ IM ĐI!!!! Yuko hại sao? Người như vậy thì hại cô bằng cái kiểu gì hả?

- Tôi chỉ vì cứu Ailee! - giọng nói muốn làm đóng băng cả căn phòng.

- Thế Ailee đâu? Cô cứu Ailee vậy thì chị ấy đâu? - hắn hỏi.

- Minh Hạo đưa đi rồi!

"Bộp"

Hắn quăng cái điện thoại xuống nền nhà:

- Gọi đi! Gọi cho Minh Hạo đi!

Mỹ Nghi lo lắng tột cùng nhìn nó và hắn nhìn nhau bằng đôi mắt dành cho người xa lạ. Thái độ và lời nói đã có phần nặng nề hơn.

- Không bắt máy! - nó lấy cái điện thoại xuống khỏi tai.

- Cô nói dối khá đấy! Giờ thì tôi không muốn nhìn thấy cô nữa! Đồ giả dối! - hắn đang cực kì bức xúc nên bỏ đi thật nhanh trước khi nước mắt rơi vì nó.

Nó ngồi đó, ngồi yên đó cho đến khi hắn đi khuất. Mỹ Nghi vội vã chạy đến đỡ lấy nó đứng dậy nhưng nó xua tay:

- Không cần đâu. Tớ ổn!

Nó cũng đứng dậy và bỏ đi. Mỹ Nghi trông theo, đáng lẽ ra phải là một đêm nồng cháy chứ! Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này? Giờ nên làm sao đây???
Chương 153

Hối hận muộn màng!

...........................................

*Bệnh viện XYZ:

Hơn 1 ngày hôn mê, cuối cùng Ailee cũng đã dần tỉnh lại. Khung cảnh trắng toát là điều đầu tiên cô nhóc ý thức được. Cánh tay đang chuyền nước biển khẽ cử động vô tình chạm trúng thứ gì đó.

- Hơ...... - bàng hoàng và khá bất ngờ, Ailee gượng dậy nhìn trân trân vào người con trai đang thiếp đi bên cánh tay của mình.

Đã lâu rồi cô mới được gặp lại gương mặt đáng yêu ấy. Khoát lên người bộ vest đen trông cậu có vẻ chững chạc hơn nhiều.

Ailee khẽ cười, dù bản thân không biết vì sao mình ở đây nhưng được nhìn thấy "người ấy" như thế này thì đã hạnh phúc lắm rồi. Khẽ cúi người đặt lên vầng trán cao rộng một nụ hôn nhẹ, nỗi nhớ nhung bao ngày qua đã vơi đi phần nào.

Nghe động, Minh Hạo giật mình tỉnh giấc. Vừa nhìn thấy hình ảnh người con gái trước mặt, có lẽ giờ phút này không một từ ngữ nào có thể giúp cậu bộc lộ hết cảm xúc của mình. Một cái ôm nhẹ nhàng thôi là đủ lắm rồi.

Đôi mắt đã có phần mệt mỏi của Minh Hạo ánh lên một niềm hạnh phúc khó tả. Ailee chớp chớp đôi mắt đỏ hoe, những giọt nước mắt trong suốt cứ thế thi nhau chảy dài trên gương mặt xinh đẹp.

- Hức....hức..... em .... nhớ anh muốn phát điên lên được!

Dịu dàng vuốt lấy mái tóc người con gái mình yêu hơn cả mạng sống, cậu thì thầm:

- Đã qua hết rồi! Chúng ta sẽ không xa nhau nữa đâu.

Minh Hạo siết chặt lấy cơ thể bé nhỏ áp vào lòng mình. Không bao giờ cậu để Ailee gặp bất cứ chuyện gì nữa. Chắc chắn là như vậy!

...................................

*Biệt thự Hắc Long:

- Hai ngày nay Gia Mẫn đi đâu không biết! Em thấy lo quá! - gương mặt Mỹ Nghi buồn hiu như sắp khóc.

Zibi thấy thế liền kéo cô vào lòng vỗ về:

- Ngoan nào! Gia Mẫn sẽ không sao đâu!

"XOẢNG.........XOẢNG"

Mọi người không ai tỏ ra giật mình hoặc bất ngờ vì hai ngày qua họ đã khá quen với những tiếng đỗ vỡ như thế. Đậu Đỏ thở dài não nề:

- Haizz! Đã là chai rượu thứ 7 rồi, anh Shin ngoài rượu ra thì không chịu ăn gì cả. Sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này chứ?

- Khuyên thì cũng đã khuyên rồi, ngăn thì cũng đã ngăn rồi. Em không thấy hôm qua anh xém bị anh Shin hành hung hay sao? - Đậu Xanh chống cằm.

- Shin là người vui vẻ, hiếm khi nổi giận nhưng một khi đã giận lên rồi thì giết người cũng không gớm tay đâu. - Zibi có vẻ hiểu rõ về thằng bạn thân nối khố.

- Người thì mất dạng hai hôm nay không về nhà, người thì uống rượu trừ cơm xong lại đập phá đồ đạc. Định như vậy đến bao lâu chứ?

- Tối nay chúng ta tiếp tục đi tìm Gia Mẫn đi!

Bốn người ngồi ở phòng khách nhìn nhau thở dài não ruột. Cũng đúng vì đâu có ai đủ điên mà đi lên phòng tìm hắn giờ này.

Từ cái hôm ở khách sạn về, hắn như thể đã biến thành một kẻ khác vậy. Uống rượu mạnh như uống nước lã, trở nên hung hăng không chịu nghe lời khuyên của bất cứ ai.

Hắn nhớ nó, nhớ đến mức muốn bay ra khỏi nhà để đi tìm nó ngay. Bản thân không cam tâm vì bị nó lừa dối, lại càng đau lòng hơn khi nghĩ đến việc thân xác của nó đã thuộc về một người đàn ông khác trong khi chính hắn mới là chồng nó cơ mà.

Tổn thương lớn thế thử hỏi hắn có thể đứng vững nổi nữa hay không?

Hắn rốt cuộc chỉ là một con người bằng xương bằng thịt chứ không phải sắt đá mà có thể mắt nhắm mắt mở cho qua một chuyện như thế được.

Đôi mắt lờ đờ say khướt nhìn xung quanh căn phòng, lòng hắn thắt lại khi nhìn thấy tấm ảnh cưới. Hư danh! Vốn chỉ là hư danh thôi.

Ngồi phịch xuống sàn nhà, bộ dạng hắn vô cùng thê thảm. Cố nở nụ cười nhạt đầy chua chát chế giễu bản thân, hắn đưa tay lên vuốt mặt để che giấu đi đôi mắt đang đỏ hoe.

Suốt hai ngày qua hắn không tài nào chợp mắt nổi. Thiếu vắng nó, chiếc giường đó trống trải và lạnh lẽo vô cùng.

Chợt nhớ những cử chỉ dịu dàng hiếm thấy của nó, nhớ cả những cái gác tay gác chân mà hai vợ chồng vô tư dành cho nhau trong lúc ngủ nữa.

Thiếu nó liệu hắn có sống nổi???
Chương 154

*11:00 pm tối hôm đó:

Mọi người ra khỏi nhà để đi tìm nó, căn nhà chỉ còn mỗi mình hắn.

Bầu trời tối đen như mực, ngoài cửa sổ bắt đầu chớp nhóa liên tục báo hiệu cho một cơn mưa lớn.

"Ầm.....ầm....xẹt"

Cơn mưa bắt đầu bằng những tiếng sét vọng lại bên tai. Âm thanh đó như chạm vào vết thương trong lòng của hắn.

"Rào.....rào"

Trời đổ mưa thực sự, cơn mưa xối xả không ngớt.

Dai dẳng................ Hỗn độn...........

Hắn nghe tiếng mưa mà thấy nao lòng. Thường thì những gì liên quan đến mưa sẽ rất tan thương, bi thảm.

Cả cơ thể rụng rời, men rượu trong người chưa dứt, hắn cứ ngồi đó mà gục lên trên cánh tay của mình.

Một bóng dáng mảnh khảnh thoắt ẩn thoắt hiện trong chiếc dù. Người đó chậm rãi mở cổng và tiến vào bên trong nhà.

Căn nhà to lớn tối om không một ánh sáng. Ngoài tiếng mưa dồn dập ngoài kia thì không còn nghe được một âm thanh nào khác.

Cây dù ướt nước được cất vào một góc, đôi chân trần từng bước một tiến lên lầu có vẻ rành rẽ từng ngõ ngách trong căn nhà.

"Cạch"

Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, hắn vẫn ngồi đó không hề nhúc nhích.

Đôi mắt người đó xót xa nhìn bộ dạng của hắn, khẽ đưa tay chạm vào người hắn.

Hắn cựa mình ngước mặt dậy, đôi mắt thơ thẫn chậm rãi nhìn người đối diện. Hắn lại cười nhạt:

- Kể cả trong mơ anh cũng nhìn thấy em nữa cơ đấy! Gia Mẫn à, em thành công trong việc làm anh phát điên vì em rồi!

- Không phải mơ, là em đây!

Một thứ âm thanh trong trẻo phát lên, tuy nhiên cũng không thể kéo hắn ra khỏi cơn say. Đôi mắt long lanh ngấn nước, nó đưa tay chạm vào gương mặt đã có phần tiều tụy của hắn.

Tuy nhiên hắn vội gạt tay nó ra, trông bộ dạng vô cùng đáng thương:

- Đồ giả dối! Đừng ám ảnh tôi nữa, biến ra khỏi tâm trí tôi ngay!

Hắn thực sự đã không còn tỉnh táo nữa, lí trí đã bị rượu điều khiển rồi.

Nó đưa tay gạt vội giọt nước mắt, sống mũi cay xè nhìn hắn:

- Sao anh lại ra nông nỗi này hả Shin?

Im lặng, hắn lại cầm chai rượu lên uống tiếp. Nhìn hắn như vậy tim nó muốn vỡ ra hàng trăm mảnh.

Không nghĩ được gì, nó giằng lấy chay rượu trên tay hắn mà đưa lên miệng uống một hơi, sau đó quay sang ôm chầm lấy hắn để....... hôn.

Hai đôi môi chạm nhau, hắn bắt đầu cảm nhận được có một dòng rượu chảy sang miệng mình.

Như thể một đứa con nít thèm kẹo, muốn lại càng muốn nhiều hơn nữa. Hắn thực sự bị kích thích trước đôi môi mềm quen thuộc kia. Hai tay vòng ra phía sau kéo sát nó vào người mình. Nụ hôn nóng bỏng bắt đầu dần trở nên ướt át.

Từng tế bào trong cơ thể hắn như có một luồn điện cao thế chạy qua. Hắn bế nó lên tiến đến bên giường ngủ.

Tất cả mọi hoạt động của hắn đều bị men rượu chi phối. Hắn ở phía trên nó, khoảng cách của cả hai thật gần. Đôi mắt hắn chú mục vào gương mặt nó, tuy nhiên ánh nhìn không mấy tỉnh táo.

Nhẹ nhàng đưa tay vuốt lấy tóc nó, hắn cứ ngỡ mình đang mơ nên nói hết những gánh nặng trong lòng mình ra:

- Anh yêu em hơn bất cứ thứ gì trên đời này nhưng tại sao em lại phản bội anh chứ?

"Độp"

Giọt nước mắt của hắn rơi trên gương mặt nó. Nhìn bộ dạng hắn đau khổ trông phát tội nghiệp.

Nó không nói gì chỉ vòng tay kéo hắn xuống chủ động chiếm hữu đôi môi hắn. Sự kích thích của một cô gái trong cơn say thì đố thằng đàn ông nào kiềm chế nổi. Hai cơ thể dính sát vào nhau, chiếc áo sơ mi của hắn bay xuống đất.

Nụ hôn trượt dần xuống cổ, một tay hắn bứt hết hàng cúc áo của nó. Những chiếc cúc văng loạn xạ đầy trên giường. Nó nhắm nghiền mắt để mặt cho những giọt nước mắt chảy ra, gương mặt vẫn không chút cảm xúc.

"Rồi anh sẽ biết em không hề phản bội anh"
Chương 155

Bắt đầu mới!

................................................

*3:00 am:

Nó nhẹ nhàng rời khỏi giường, đưa tay gom đống quần áo dưới sàn rồi bước vào nhà vệ sinh. Hắn cuộn mình vào chăn ấm, sẵn có hơi men trong người nên ngủ rất say.

Cửa nhà vệ sinh bật mở, theo đó là vài tiếng động sột xoạt vang lên. Chiếc vali được nó kéo lại nhẹ nhàng.

Khẽ đặt trên cái bàn cạnh giường ngủ một bức thư, nó quay sang nhìn hắn, cái nhìn không muốn dứt, nước mắt lại chực trào.

Bàn tay búp măng đan xen vào những sợi tóc nâu mềm mại, nó chợt nhớ đến những ngày đầu gặp hắn. Nghĩ lại thấy cũng đáng yêu đấy chứ!

Cúi người đặt lên má hắn một nụ hôn, từng giọt nước mắt lấp lánh khẽ lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Nó đưa tay bịt chặt miệng che đi tiếng nấc, nhanh chóng kéo vali bước đi để khỏi yếu lòng.

- Tạm biệt Shin!

"Cạch"

........................................

*11:00 am ngày hôm sau:

Ánh nắng chói chang rọi vào ban công, cái nắng giữa trưa mang theo cả hơi nóng.

Căn phòng sáng rực lên, trên chiếc giường trắng rộng lớn có một nam thần đang say giấc.

Chiếc chăn chỉ đắp hờ ngang hông để lộ một thân hình nam tính mà có thể khiến bất kì cô gái nào phải đỏ mặt (trừ một số trường hợp ngoại lệ). Cơ bụng sáu múi chuẩn không cần chỉnh, gương mặt baby là niềm mơ ước của biết bao nhiêu người.

Cánh tay rắn chắc đưa lên che mắt vì chói, hắn khẽ cựa mình.

Mớ rượu hôm qua thấm vào người cộng thêm cái bụng trống rỗng suốt mấy ngày không ăn gì khiến hắn như muốn rụng rời cả tay chân. Đầu lại đau như búa bổ, hắn khẽ nhăn mặt đưa tay xoa trán rồi ngồi dậy.

Định hất chăn bước xuống, bất ngờ hắn nhìn thấy có một vệt máu nhỏ đã khô in trên tấm gra giường trắng muốt.

Sững sờ..............

Bàng hoàng.................

Hắn thực sự muốn chết điếng tại chỗ.

- Thì ra không phải mơ! Gia Mẫn!

Hắn tông cửa nhà vệ sinh để tìm nó nhưng không thấy. Nghĩ ra điều gì đó nên hắn mở toang tủ quần áo

Ôm đầu chán nản ngồi phịch xuống nền nhà tựa lưng vào giường, trong tủ chỉ còn duy nhất quần áo của hắn. Nó đâu rồi?

Ai làm ơn nói cho hắn biết là nó đã đi đâu rồi đi, hành hạ hắn suốt hai ngày qua còn chưa đủ hay sao?

Đôi mắt đỏ hoe lờ đờ nhìn quanh, lá thư trên bàn nhanh chóng đập vào mắt hắn. Không chần chừ, hắn tiến đến bóc thư ra xem. Xem từng dòng chữ nắn nót mà nó để lại:

"Gửi anh - người con trai mà em yêu hơn cả bản thân mình!

Khi anh đọc lá thư này thì em đã đi xa lắm rồi. Đi đến một nơi rất xa và ở đó không có anh. Có lẽ khoảng thời gian đầu em sẽ khó sống lắm vì em đã quen có anh ở bên cạnh rồi.

Em vốn không hề thích nói nhiều, cũng chả cần biết người khác có hiểu những gì em đang làm hay không nhưng.........một lần cuối thôi, hãy cho phép em biện minh vì em muốn anh hiểu. Em và người đàn ông kia vốn chỉ là người xa lạ, không hề có bất cứ mối quan hệ nào.

Em biết, giờ có nói thì cũng vô nghĩa rồi. Ngày hôm đó anh nặng lời với em như thế khiến em đau lắm. Trong đầu em chỉ tồn tại duy nhất mỗi một ý nghĩ, anh không tin em, không tin vợ của anh.

Em hiểu, anh cũng như bao người chồng khác, anh ghen........ và em vui vì điều đó. Có lẽ hiện bây giờ anh đã biết em không hề phản bội anh, đúng không?

Giữa em và anh không tồn tại hai chữ tin tưởng, ừ thì em sẽ tìm một nơi nào đó để suy nghĩ về khoảng thời gian mà chúng ta bên nhau. Em cười nhiều hơn chính là nhờ anh bước vào cuộc sống của em đấy! Shin nít à!

Xin lỗi vì đã phá hỏng một đêm lãng mạn của chúng ta. Chúc Ku Shin của em sinh nhật vui vẻ nhé! Hãy nên nhớ rằng: Hoàng Gia Mẫn chỉ thuộc về mỗi một mình Trịnh Tuấn Anh thôi, về tâm hồn lẫn thể xác...........

Em yêu anh

Gia Mẫn"

Dòng chữ trên thư bắt đầu nhòe đi vì những giọt nước lăn ra từ khóe mắt. Những giọt nước chứa đựng sự cay đắng, hối hận vì những lỗi lầm của bản thân.

Hắn - Trịnh Tuấn Anh lần đầu tiên khóc vì một người và có lẽ đó là người phụ nữ duy nhất của cuộc đời hắn: Hoàng Gia Mẫn.

Hắn bật khóc như một đứa trẻ, đôi mắt ướt nước ngẩng lên nhìn ra cửa sổ, nơi có một chiếc máy bay vừa vút qua bầu trời trong xanh

- Gia Mẫn! Anh sẽ đợi!
» Next trang 32

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.