Truyện teen - Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc trang 7
Chương 37
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Tuyết Vũ đến công ty. Công việc nhận được chính là thuyết phục nhà đầu tư ký hợp đồng mua bán vật liệu. Đối tác là chủ thầu Đồng Tâm, công ty mới nổi nhưng đã có tiếng trong ngành địa ốc. Dự án khách sạn Hoa Thiên lần này rất lớn. Nhìn qua số liệu, Tuyết Vũ khẽ than, nếu nhận được hợp đồng này, công ty cô sẽ hưởng được nguồn lợi không nhỏ.
Tuyết Vũ ngồi chờ rất lâu. Một công ty tầm trung như công ty cô làm sao có thể được Đồng Tâm để mắt tới được, đó là chưa kể bọn họ có rất nhiều đối thủ cạnh tranh. Hôm nay cô đến để đưa số liệu báo cáo trước, cũng chỉ là ăn may. Quyết định còn tùy vào phiên họp ngày mai giữa các nhà cung ứng. Tuy biết bọn họ khinh thường không tiếp nhưng cô vẫn cố chờ. Hai tiếng sau, người thư ký đi ra nói cô có thể vào gặp tổng giám đốc của bọn họ.
Tuyết Vũ khó khăn đứng dậy, chân cô đã tê hết. Bước vào văn phòng làm việc sang trọng đó cô thấy một người đàn ông lịch lãm đang ngồi sẵn ở ghế bành, anh ta mỉm cười chào cô:
- Cô Dương, mời ngồi!
Tuyết Vũ nhanh chóng trình bày mọi hạng mục đề ra trong bản hợp đồng. Bản kế hoạch này cô đã tự mình sửa chữa lại, hy vọng mọi việc sẽ thuận lợi.
Sau khi nghe cô trình bày xong, Lạc tổng mỉm cười nói với cô:
- Bản kế hoạch đó tôi rất thích nhưng đây là một hạng mục quan trọng, tôi cần nghe ý kiến của cấp trên.
Tuyết Vũ kinh ngạc. Lạc Thiên là tổng giám đốc của Đồng Tâm, cô nghe nói Lạc tổng này nắm quyền cao nhất, vậy còn có ai là cấp trên của anh ta?
Ngay lúc đó, cánh cửa văn phòng chợt mở. Lạc Thần đứng dậy cúi chào. Tuyết Vũ cảm thấy tim mình như sắp rơi ra ngoài. Một áp lực bỗng nhiên ùa tới đè nén lấy cô. Cô từ từ quay lại, Tuyết Vũ không tin nổi vào mắt mình. Thiên Đức, sao anh lại ở đây? Gương mặt đó vẫn quen thuộc đến vậy, chỉ là anh có gầy hơn, đôi mắt nhìn cô càng lạnh lùng khó đoán. Lạc Thần nói với Tuyết Vũ đang sững sờ vì kinh ngạc:
- Cô Dương có lẽ không biết, Đồng Tâm là một công ty con của Đồng Gia. Đây là chủ tịch của chúng tôi.
Tuyết Vũ gượng gạo chào anh. Thiên Đức không đáp chỉ cầm lấy bản kế hoạch Lạc Thần đưa, đọc một hồi. Tuyết Vũ cảm thấy tim mình như rơi ra khỏi lồng ngực. Anh là vô tình hay cố ý? Sao lại lựa chọn công ty cô? Sao lại chờ đúng lúc cô quay trở về? Cô rùng mình, chẳng lẽ giống như lời anh nói hai năm trước, anh là muốn trả thù cô vì đứa con sao? Thiên Đức nhìn chằm chằm tập tài liệu trước mặt nhưng anh chẳng thể xem được chữ nào. Đúng, là anh dày công sắp đặt kế hoạch chờ cô trở về. Hai năm sống trong nỗi hận với cô, anh muốn đến đây xem cô ra sao, có tự dằn vặt mình giống như anh không. Nhưng khi thấy cô hoàn toàn chẳng có việc gì, lại trở thành trưởng phòng của một công ty liên doanh, anh không khỏi tức giận. Thiên Đức ném tập tài liệu xuống bàn, giọng anh mỉa mai:
- Cái này mà cô gọi là kế hoạch đây hả? Chẳng ra một thể thống gì, hợp tác với các người, cô nghĩ chúng tôi điên sao?
Tuyết Vũ nghẹn họng, cô hoàn toàn tưởng tượng đến cảnh tượng này nhưng đến khi nó xảy ra cô lại không thể chịu được. Tay cô nắm chặt, cô không nghĩ anh lại nhìn cô bằng ánh mắt khinh miệt như thế, anh có tư cách gì kia chứ? Tuyết Vũ cố kìm lòng, cô nhẹ nhàng nói:
- Vậy tôi xin phép!
Nói xong cô lặng lẽ lấy túi xách đi ra cửa. Thiên Đức nhìn theo cô, cứ ngỡ rằng sau khi hạ nhục cô sẽ rất hả hê nhưng cuối cùng anh lại cảm thấy vô cùng xót xa. Vẫn là dáng người mảnh khảnh đó, vẫn là gương mặt tựa như thiên thần đó nhưng sao hôm nay anh lại thấy xa lạ đến vậy. Lạc Thần dường như cũng nhận ra điều gì đó kỳ lạ. Ngay từ ban đầu khi Thiên Đức thành lập Đồng Tâm mà không công bố nó là công ty con của Đồng Gia, anh đã cảm thấy khó hiểu, lại còn giành dự án Hoa Thiên rồi chọn Vương Quân làm một trong những nhà cung ứng tạm thời nữa. Bây giờ thấy thái độ của chủ tịch với cô gái trước mặt, Lạc Thiên dường như nhận ra điều gì. Anh ta khẽ thở dài, hóa ra tất cả chỉ vì một cô gái.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 38
Đang đi ra khỏi văn phòng của Lạc Thần, Tuyết Vũ còn chưa hết bàng hoàng thì đã bị một bàn tay kéo lại, cô giật mình. Thiên Đức không nói gì kéo cô đi xuống thang thoát hiểm. Anh dừng lại ở một góc khuất không ai thấy. Đẩy cô vào tường, anh nhìn cô rất lâu. Đôi mắt chứa đầy nỗi niềm không nói nên lời, cô trừng mắt nhìn anh không chút cảm xúc. Như không chịu nổi sự lãnh đạm của cô, anh cúi người xuống, hơi thở nặng nề. Môi anh áp vào bờ môi mềm mại của cô. Không giống với những nụ hôn trước kia lúc hai người hạnh phúc, lần này nụ hôn của anh chứa đựng cả nỗi oán hận và sự chờ đợi mỏi mòn. Cô không hề đẩy anh ra cũng không hề đáp trả, đôi mắt lạnh như gió cuối thu vẫn mở to nhìn anh. Cuối cùng anh cũng buông cô ra. Tuyết Vũ lạnh lùng trừng mắt với anh. Thiên Đức nhìn cô, giọng nói có chút chế giễu:
- Môi em vẫn mềm như vậy. Hai năm qua chắc không có ai đụng vào, tôi rất hài lòng.
Tuyết Vũ căm ghét nhìn anh, anh dựa vào cái gì mà lại làm như thế, sắp đặt mọi thứ để hạ nhục cô. Chẳng lẽ anh vẫn chưa quên được? Chẳng lẽ với anh, Bạch Băng và con của hai người bọn họ vẫn chưa đủ sao?
Tuyết Vũ cố ngăn từ Bạch Băng ra khỏi miệng, cô không muốn nhắc thêm về người phụ nữ đó nữa. Giọng cô khinh miệt:
- Anh hiện giờ là đang muốn làm gì vậy? Tôi không ngờ anh lại dày công sắp đặt kế hoạch này, chẳng lẽ anh lại muốn tôi lần nữa quay trở về làm con rối bên anh sao?
Thiên Đức cười nhạt:
- Thì ra là vậy, em là đang tưởng tôi đang cố kéo em về lại bên tôi? Thật nực cười. Tôi chỉ là muốn nhắc nhở em, lời nói của hai năm trước tôi vẫn giữ trong lòng, tôi là người thù dai, em hãy sớm chuẩn bị đi!
Nói rồi Thiên Đức bỏ đi ngay tức khắc. Tuyết Vũ chỉ còn biết gục đầu vào tường, nước mắt chảy ra lúc nào không hay.
…
Tuyết Vũ ngồi lặng trên taxi, ngay cả câu hỏi của người tài xế, cô cũng phải mất rất lâu mới trả lời được. Cứ tưởng thời gian sẽ làm phai mờ tất cả, nhưng ngay giây phút gặp lại anh, cô biết cô đã nhầm. Thiên Đức trong lòng cô vẫn vẹn nguyên như vậy. Mấy năm trước vì trả thù cho người cha quá cố, anh đến tìm cô. Bây giờ để trả thù cho đứa con của hai người, anh lại đến tìm cô. Rốt cuộc cô đã làm sai điều gì. Tuyết Vũ nhớ lại mấy câu lúc nãy mà anh nói, trong lòng có chút run rẩy. Cô có dự cảm anh không phải nói suông. Không được, cô không muốn hai người có bất kỳ quan hệ nào nữa. Ngày mai dự phiên họp xong, cô phải lập tức rời khỏi nơi này.
…
Sáng hôm sau, ở khách sạn King đã đầy đủ những gương mặt tiêu biểu trong ngành vật liệu xây dựng. Tuyết Vũ cùng trợ lý Mai cũng mang cặp tài liệu bước tới. Cô đi thẳng lên phòng hội nghị ở tầng năm. Tuy cô đoán được Thiên Đức sẽ làm điều gì đó nhưng cô không bận tâm. Nếu như anh thật sự là vì cô nên mới chọn Vương Quân, cô cũng không hề lo sợ. Ngay từ ban đầu Vương tổng đã ra chỉ thị, chỉ cần cô ký được hợp đồng, mọi việc còn lại đều có người khác giải quyết.
Đang miên man suy nghĩ chợt Tuyết Vũ nghe thấy tiếng hét ở phía trước. Cô vội vã chạy tới, thì ra trợ lý Mai của cô đụng phải một người. Nhìn đống giấy lộn xộn trên sàn, Tuyết Vũ vội xin lỗi thay cho Mai Uyển Nhi rồi cúi người nhặt lấy. Người đàn ông kia quát to:
- Để yên đó!
Tuyết Vũ khựng lại. Cô thực không hiểu loại người này là gì, đã xin lỗi rồi anh ta còn tỏ thái độ như thế. Cô đỡ Uyển Nhi dậy. Nhặt xong tài liệu, người đàn ông kia nheo mắt nhìn hai người bọn cô:
- Các cô là người của công ty nào? Sao lại đụng phải tôi? Có phải muốn thăm dò bảng giá của CK chúng tôi không?
Hóa ra là người của CK. Rõ ràng anh ta vô tình đụng trước, bây giờ lại nói năng hàm hồ. Mai Uyển Nhi định lên tiếng chỉ trích kẻ đang nói nhăng nói cuội kia thì đã bị Tuyết Vũ ngăn lại. Cô mỉm cười lịch sự:
- Xin lỗi nhưng trợ lý của tôi chỉ vô tình đụng phải anh, chuyện đấu giá chẳng có quan hệ gì ở đây.
Anh ta lớn tiếng:
- Còn nói không phải, nếu như hôm nay chúng tôi bị rò rỉ thông tin gì, nhất định sẽ đến tìm hai người tính sổ.
Nói xong anh ta lách qua chỗ hai cô, lúc đi ngang còn cố tình đụng vào người Tuyết Vũ khiến cô loạng choạng suýt ngã. Mai Uyển Nhi ở bên thấy vậy tức giận vô cùng. Tuyết Vũ cười nhạt vội kéo tay cô bước đi. Cả hai không biết, một màn vừa rồi đã bị một người nhìn thấy hết. Không khí trong phòng điều khiển lạnh đi mấy độ.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 39
Nhìn bản danh sách giá tiền vật liệu của các công ty hiện lên trên màn hình, Tuyết Vũ không mấy bất ngờ. Công ty cô tuy đã hạ đến mức thấp nhất nhưng suy cho cùng, một công ty nhỏ làm sao cạnh tranh với mấy tập đoàn lớn, giá cô đưa ra tuy đã giản lược bớt nhưng vẫn không thể thấp bằng ba công ty phía trên kia. Tuyết Vũ trầm ngâm một lúc lâu, như vậy cũng tốt, anh và cô sẽ không có bất kỳ quan hệ gì ở đây nữa. Mai Uyển Nhi thấy nét bần thần trên mặt cô thì vội vàng an ủi. Tuyết Vũ cười gượng, đột nhiên trong lòng cô trống trải vô cùng, cũng không biết mình vì sao lại như thế.
Lạc Thiên ngồi ở vị trí chủ trì cũng bắt đầu xoay người lại đối diện với mấy nhà đầu tư. Anh nhìn qua một lượt mấy người trong phòng. Không biết có phải Tuyết Vũ bị hoa mắt hay không? Cô nhận thấy ánh mắt Lạc Thiên dừng trên người cô lâu hơn, khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt.
Giọng Lạc Thiên sắc sảo:
- Các vị ở đây cũng đã thấy kết quả.
Anh dừng lại một chút, nhìn vào phía đại diện công ty CK đang vui mừng vì giá của họ thấp nhất trong tất cả công ty, hiển nhiên bọn họ nghĩ mình sẽ được chọn. Lạc Thiên mỉm cười:
- Tuy nhiên, ngay từ ban đầu chúng tôi đã thông báo, buổi báo giá hôm nay chỉ là hình thức, chúng tôi sẽ tự mình lựa chọn nhà cung ứng thích hợp.
Cả phòng họp bắt đầu xì xầm, ai cũng thắc mắc với quyết định vừa rôi. Cả Tuyết Vũ cũng như vậy, rốt cuộc bọn họ đang muốn làm gì. Suốt mấy năm làm trong ngành cô chưa từng nghe qua chuyện này, chẳng lẽ Thiên Đức là vì cô…
Tuyết Vũ nhìn lên bảng danh sách trên màn hình. Quả không ngoài dự đoán của cô. Đồng Tâm chia vật liệu ra làm nhiều mảng, mỗi nhà cung ứng sẽ phụ trách một mảng, như vậy nếu tình huống bất lợi xảy ra, bọn họ cũng sẽ không bị động. Công ty Vương Quân đảm nhiệm phần đầu tiên cũng là phần quan trọng nhất: phần móng.
Chợt phía đại diện CK đứng lên lớn tiếng:
- Lạc tổng, tại sao lại không có chỗ cho CK chúng tôi, giá chúng tôi đưa ra là thấp nhất, về cơ bản chúng tôi đã thắng trong phần báo giá, các người ít nhất cũng nên cho chúng tôi một con đường chứ?
Lạc Thiên bình tĩnh trả lời:
- Giám đốc Từ, tuy giá các người đưa ra là thấp nhất nhưng như tôi đã nhấn mạnh ngay từ đầu, chúng tôi chỉ coi báo giá là phần tham khảo, phần quyết định phụ thuộc vào nhiều thứ. Cho tôi hỏi, ngài đã quên vụ sập nhà ở công trường Gia Long rồi sao? Nếu tôi không nhầm, CK các người cũng phải chịu một phần trách nhiệm.
Cả căn phòng chìm vào im lặng, người trong ngành không ai là không biết vụ này, vật liệu là từ phía CK cung cấp. Tuyết Vũ nghe nói, bọn họ đã dùng thép kém chất lượng để đưa vào xây dựng. Cũng may vụ tai nạn diễn ra trong đêm nên không có thiệt hại về người. Chủ thầu bọn họ tự mình giải quyết, nếu không chắc chắn CK không thoát khỏi pháp luật. Đại diện CK đỏ bừng mặt, anh ta lắp bắp:
- Các người… Đồng Tâm các người được lắm!
Nói xong anh ta vội thu dọn giấy tờ cùng trợ lý bỏ ra ngoài. Chờ bọn họ đi khuất, Lạc Thiên mới nói với những người còn lại:
- Thế nào? Quý vị đã hài lòng với kết quả chưa? Bây giờ chúng ta bắt đầu ký hợp đồng. Xin mời đại diện của mỗi công ty.
Tuyết Vũ tuy không thoải mái nhưng vẫn đặt bút ký. Lúc nãy cô đã nhắn tin cho Vương Khánh Quân, anh ta vui mừng lập tức bảo cô ký hợp đồng. Tuyết Vũ thở dài. Không biết là họa hay phúc nữa.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 40
Nhưng có một điều Tuyết Vũ không thể ngờ đến là Đồng Tâm lại nhắm cô vào vị trí người phụ trách. Bọn họ nhất quyết dùng cô mặc cho Vương Khánh Quân nói hết lời. Là ý của Thiên Đức sao? Tuyết Vũ cười lạnh, anh lại dùng cách này để giày vò cô, thật không thể tưởng tượng nổi. Nhìn vẻ mặt chờ mong của Vương Khánh Quân, Tuyết Vũ đành đồng ý. Nói gì thì anh cũng là vị hôn phu của Hiểu Khiết bạn cô, cô ấy đã ở bên cô trong những lúc cô tuyệt vọng nhất. Chuyện làm ăn lần này có ảnh hưởng rất lớn đến uy tín và vị thế của Vương Quân trong ngành, cô làm sao từ chối. Thiên Đức đã mất công giăng bẫy, vậy thì cô cũng nên phối hợp một chút. Sau này hai người không ai nợ ai, anh cũng sẽ buông tha cô. ( bạn đang đọc truyện tại http://saoviet.me , chúc bạn luôn vui vẻ )
Mỗi ngày cô đều phải đến chỗ Đồng Tâm bàn công việc. Tuy người phụ trách chính là Lạc Thiên nhưng Tuyết Vũ vẫn không khỏi sợ hãi, có lúc cô vô thức quay đầu nhìn lại xem có phải Thiên Đức đã đến hay không. Cuối cùng vẫn là cô tự mình suy diễn, anh không hề xuất hiện thêm lần nào. Nhưng mọi bản kế hoạch cô đưa lên đều bị trả lại. Không biết bao đem cô thức trắng rồi. Anh định hành hạ cô theo kiểu này sao. Tuyết Vũ cười cay đắng.
Hôm nay lại là một cái lắc đầu nữa. Tuyết Vũ không muốn chịu đựng thêm, thời gian cô ở lại đây cũng đã hơn một tuần vậy mà công việc chẳng có tiến triển gì. Cô giận dữ chạy tới Đồng Gia. Mấy người trong công ty nhận ra cô, bọn họ cúi chào nhưng Tuyết Vũ không để ý. Bây giờ nữ chủ nhân của bọn họ chẳng phải Bạch Băng sao? Cô không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đến tầng cao nhất, cô hung hăng đẩy cửa phòng chủ tịch. Trần Lương nhìn thấy nhưng cũng không hề ngăn cản.
Đón cô là ánh mắt lạnh lẽo của Thiên Đức, anh nhìn cô mỉa mai:
- Sống trên đời hai mấy năm, em không được dạy là trước khi vào phòng của người khác thì phải gõ cửa sao?
Tuyết Vũ bỏ qua sự châm chọc của anh, cô bước tới đứng đối diện trước mặt anh, bắt đầu chất vấn:
- Chủ tịch Đồng, tôi không hiểu bản kế hoạch này có vấn đề gì mà anh hết lần này đến lần khác không đồng ý. Nếu có gì không thỏa mãn, xin anh trực tiếp cho ý kiến. Công ty nhỏ của chúng tôi nếu không đáp ứng được yêu cầu của các anh thì xin anh hãy buông tha, chúng tôi còn phải nuôi sống bản thân và gia đình, không ai rảnh chơi trò mèo vờn chuột với anh.
Thiên Đức dường như thích thú với biểu hiện của cô, anh nhìn thẳng vào mắt cô, khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt:
- Mới chỉ như vậy mà em đã không chịu nổi rồi sao? Tôi đã đánh giá em quá cao rồi!
Tuyết Vũ hít sâu một hơi, giọng cô sắc lạnh:
- Đồng Thiên Đức, nếu anh muốn trả thù tôi, có rất nhiều cách, xin anh đừng lấy việc công trả thù riêng nữa. Công nhân, nhân viên công ty cũng cần nuôi sống gia đình mình.
Thiên Đức cười lạnh:
- Em thật có tâm, nếu không nói ra chắc không ai biết trước đây em lại tự tay giết chết con mình kia đấy.
“Giết chết con mình” thật buồn cười. Tuyết Vũ cô cả đời còn chưa dám cắt tiết gà sao lại có thể tự tay hủy đi một phần máu thịt của mình kia chứ? Tất cả chẳng phải đều do anh sao? Nhưng hai năm trước cô đã quyết định giấu đi mọi chuyện, bây giờ có đánh chết cô cũng sẽ không nói ra. Tuyết Vũ cắn chặt môi:
- Con là tôi phát hiện sau khi chúng ta chia tay nhau, tôi cảm thấy anh không có bất cứ quan hệ gì mặc dù anh là cha nó. Sinh nó ra hay không là tôi tự mình quyết định, anh không cần để tâm.
“Rầm!”
Những thứ trên bàn bị Thiên Đức gạt xuống hết. Khuôn mặt anh đầy vẻ u tối, Tuyết Vũ sợ hãi lùi lại. Cô nhìn xuống tay anh, máu từ mảnh vỡ thủy tinh trên tay anh chảy xuống nhỏ giọt. Thiên Đức mặc kệ vết thương trên tay, anh từ từ tiến về phía cô, giọng sắc lạnh:
- Cô nói tôi không có bất cứ quạn hệ gì với nó, haha thật nực cười. Vậy cô là mẹ nó sao lại nhẫn tâm bóp chết nó? Người mẹ như cô thật hơn cả ác quỷ.
Tay anh không tự chủ được bóp chặt vai cô. Tuyết Vũ cố giãy dụa nhưng không thể. Ánh mắt anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống. Chợt một giọt nước từ trên đôi mắt Tuyết Vũ rơi xuống. Thiên Đức thoáng giật mình. Cô bây giờ là đang khóc sao? Thấy ánh mắt anh đột ngột thay đổi, Tuyết Vũ vội vàng quay mặt đi. Bờ vai bị Thiên Đức dùng sức nắm lấy, cô không cảm thấy đau chút nào chỉ là trong trái tim hiện giờ đang rất đau.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 41
Thiên Đức từ từ buông lỏng tay, anh quay người nhìn ra hướng cửa kính. Bên ngoài cả thành phố đông đúc tấp nập nhưng không một tiếng động nào có thể lọt vào đây làm xóa đi không gian ngột ngạt của hai người. Một lúc sau, Thiên Đức lên tiếng:
- Gặp lại tôi, em không có cảm giác chút nào sao?
Tuyết Vũ khựng người, sao anh lại hỏi như thế? Dường như… Dường như trong giọng nói còn có chút buồn bã. Là anh đau lòng sao? Tuyết Vũ nắm chặt bàn tay. Sao cô không hiểu trái tim mình được? Nó cứ luôn đập nhanh mỗi khi cô nhìn thấy hoặc nghĩ đến anh. Hai năm Lâm Phong luôn ở bên cô nhưng cô chẳng có chút cảm giác gì, trong tim chất đầy hình ảnh của anh, nhớ anh đến quay quắt, nhớ anh đến bật khóc, nhớ anh đến nghẹn lòng. Cũng tự ngốc nghếch thắc mắc liệu anh có nhớ cô không? Rồi cuối cùng lại tự mắng mình là đồ ngốc, anh làm sao còn nhớ cô cho được, trước đây cũng vậy, bây giờ gặp lại, cô mới hiểu ra anh chỉ là đang hận cô mà thôi. Tuyết Vũ ngăn nỗi chua chát trong lòng. Thấy cô không nói gì, Thiên Đức khẽ thở dài:
- Em muốn nhanh chóng cắt đứt quan hệ với tôi?
Tuyết Vũ hít sâu một hơi:
- Đúng vậy, tôi muốn nhanh chóng hoàn thành xong công việc. Chúng ta mỗi người một con đường, tôi không muốn có bất cứ quan hệ gì với anh nữa.
Thiên Đức cười cay đắng, thì ra cô không hề muốn nhìn thấy anh một chút nào, anh lại còn vọng tưởng hai người có thể quay lại. Anh còn nghĩ có thể chuyện hai năm trước cô bị mẹ anh ép buộc hay cô là hận anh nên mới dại dột đưa ra quyết định đó. Hóa ra tình yêu của hai người mong manh đến vậy, chỉ có anh cố chấp níu kéo trong khi cô đã muốn buông tay. Được, anh chấp nhận cho cô. Thiên Đức quay người, anh bước về phía Tuyết Vũ, cô kinh hãi lùi lại. Giọng anh lạnh băng:
- Chẳng phải em muốn nhanh chóng hoàn thành công việc sao? Tôi toại nguyện cho em.
Nói xong anh tự nhiên nắm bàn tay đang run rẩy của cô kéo đi. Bên dưới trước đại sảnh, Trần Lương đã chuẩn bị xe. Thiên Đức đẩy Tuyết Vũ ngồi vào ghế phụ lái còn mình thì nhận chìa khóa từ Trần Lương. Anh nhấn ga, chiếc xe nhanh chóng hòa vòa dòng người trên đường. Tuyết Vũ nãy giờ vẫn im lặng, cô biết anh sẽ không làm gì quá đáng. Chỉ là bàn tay được anh nắm lấy đột nhiên bị buông ra, trong lòng có chút lạc lõng.
Không khí trên xe vẫn im lặng từ đầu đến cuối. Cuối cùng chiếc xe đổ xịch lại trước công trường xây dựng khách sạn Hoa Thiên. Thì ra anh là muốn đưa cô đến nơi này. Tuyết Vũ thở phào. Cô không ngờ anh sắp đặt mọi chuyện chờ cô suốt hai năm nhưng lại từ bỏ dễ dàng đến vậy, Tuyết Vũ khựng người, chẳng lẽ tại lúc nãy anh nhìn thấy cô khóc sao?
Thiên Đức liếc qua cô rồi định xuống xe.
- Khoan đã!
Thiên Đức dừng lại, Tuyết Vũ vừa nói vừa lấy từ trong túi một chiếc khăn tay, cô bối rối nhìn anh:
- Tay anh chảy máu rồi!
Thiên Đức nhìn xuống tay mình, đúng là vết thương không nhẹ, vậy mà anh lại chẳng cảm thấy gì. Tuyết Vũ nghiêng người qua phía anh, cô run run buộc lại vết thương trên tay anh. Thiên Đức bàng hoàng, anh nhìn theo từng biểu hiện trên mặt cô, hình như lúc nhìn thấy vết thương, trán cô thoáng nhăn lại thì phải. Thiên Đức chợt thấy ấm lòng, anh đưa bàn tay còn lại định chạm lên mái tóc dài mượt của cô thì cô cũng vừa làm xong. Ngẩng đầu thấy bàn tay anh còn ở trên không trung, cả hai đều im lặng trầm mặc. Thiên Đức nhanh chóng xoay người, anh mở cửa xe bước xuống.
Đến tận công trường, Tuyết Vũ mới nhận thấy bản kế hoạch của mình sai lầm đến nhường nào. Đất ở đây tuy là đất feralit nhưng có một độ đàn hồi nhất định. Vật liệu cô đưa ra tuy không đến nỗi nào nhưng với một công trình chịu lực cao, nó hoàn toàn không thể dùng. Thiên Đức nhìn cô, giọng pha chút chế giễu:
- Hai năm bên ngoài, thứ em học được là đây sao?
Tuyết Vũ không để tâm đến lời châm chọc của anh, cô cúi xuống lấy một mẩu đất bỏ vào túi rồi nhìn quang cảnh xung quanh. Công trường vẫn chưa chính thức khởi công, chỉ có mấy chiếc xe múc đang dọn dẹp phía trước. Thiên Đức vẫn đứng bên cạnh khiến cô chẳng thể tập trung được.
Sẩm tối, Tuyết Vũ cũng đã nghiên cứu xong. Cô quay sang Thiên Đức, anh đang nhìn về một phía xa xăm nào đó. Tuyết Vũ ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của anh mà nhẹ lòng. Như cảm nhận được ánh mắt của cô, Thiên Đức quay lại, Tuyết Vũ bối rối quay đi, cô khẽ nói:
- Chúng ta về thôi!
Trên quãng đường về, không khí trên xe vẫn như cũ. Thiên Đức không cần hỏi địa chỉ cũng đưa Tuyết Vũ về thẳng nhà. Lúc chia tay, anh chờ cô bước xuống rồi nhanh chóng lái xe đi, trong đêm vắng tiếng động cơ lao vút đi hòa theo tiếng gió.
Đọc tiếp: Cô vợ bé nhỏ của tổng giám đốc – Chương 42
Tuyết Vũ lại đến công trường một lần nữa. Lần này cô đi cùng Mai Uyển Nhi. Tìm hiểu kết cấu tòa nhà và những ảnh hưởng địa lý xung quanh xong thì đã xế chiều. Tuyết Vũ mệt mỏi dựa vào ghế, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa kính. Từ hôm Thiên Đức đi cùng cô, Tuyết Vũ không thế nào quên đi hình ảnh anh lúc đó. Ánh mắt anh sao lại cô độc lạnh lẽo như thế. Lẽ nào anh không hạnh phúc sao? Gia đình họ không phải ấm áp đầy đủ lắm sao? Tuyết Vũ tự cười chính bản thân mình, cô là gì mà còn muốn quan tâm đến anh kia chứ? Hôm nay dù anh có hạnh phúc hay không, tất cả đều không liên quan đến cô.
Chợt Mai Uyển Nhi lên tiếng:
- Trưởng phòng, chị xem ngôi biệt thư bên kia kìa?
Tuyết Vũ nhìn theo hướng Mai Uyển Nhi chỉ. Đó là một ngôi biệt thự bên bờ biển, tuy không lớn nhưng rất đẹp, cảm giác khiến người ta thấy rất ấm lòng. Mai Uyển Nhi nhìn theo vẻ ham muốn:
- Chị xem, đẹp đến vậy. Còn có cả vườn hoa phía trước, hai năm trước khi biệt thự này xây xong, em mỗi ngày đi qua đây đều ngắm nó. Không biết chủ nhân là ai nhỉ? Nếu là một anh chàng đẹp trai chắc chắn em sẽ cưa đổ anh ta.
Tuyết Vũ phì cười, Mai Uyển Nhi đề nghị đến gần đó xem thử, trông ánh mắt chờ mong của cô trợ lý, Tuyết Vũ cũng không đành lòng từ chối. Hai người men theo con đường nhỏ đi vào biệt thự. Khu vườn có mái che bằng giàn hoa ti gôn thật đẹp. Bên dưới còn có một bộ bàn ghế bằng gỗ được chạm khắc tinh xảo. Tuyết Vũ ngồi trên chiếc xích đu màu trắng ở góc vườn, cảm thấy rất thoải mái. Chủ nhân của ngôi nhà này chắc hẳn là một người rất tinh tế và ấm áp. Tuyết Vũ có thể cảm nhận được sự tỉ mỉ của người thiết kế trong từng đường nét. Tuyết Vũ chợt thấy tò mò, cô đi dọc theo hành lang biệt thự. Tuyết Vũ nhìn vào bên trong qua ô cửa kính mờ mờ. Bất chợt cô lặng người, Tuyết Vũ áp sát vào cửa để chắc chắn mình không nhìn nhầm. Trên bức tường kia có treo một bức ảnh lớn. Cô bàng hoàng, sao người trong tấm hình đó lại chính là cô? Trong hình gương mặt cô dính cái gì đó trắng trắng nhưng nụ cười thì rạng rỡ vô cùng. Tuyết Vũ không nhớ mình đã chụp bức hình đó ở đâu. Trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ, cô ngây người. Chẳng lẽ là anh. Mai Uyển Nhi chạy tới chỗ cô, nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của Tuyết Vũ, Mai Uyển Nhi vội hỏi:
- Trưởng phòng, chị sao vậy?
Tuyết Vũ lấy lại vẻ bình thường, cô kéo tay Uyển Nhi:
- Tối rồi, chúng ta về thôi!
Mai Uyển Nhi gật đầu, hai người lái xe quay về. Trên đường đi, bao nhiêu câu hỏi hiện ra trong đầu Tuyết Vũ, lúc này cô mới nhận ra bức hình kia chụp được trong lúc cô đang làm bánh. Kỷ niệm hai năm trước đột nhiên ùa về, cảm giác vẫn ấm áp như cũ. Nhưng điều Tuyết Vũ không ngờ tới là tại sao Thiên Đức lại có tấm hình đó, chẳng lẽ là anh chụp? Hơn nữa sao lại đặt ảnh cô trong ngôi biệt thự kia, lẽ nào chủ nhân của ngôi biệt thự chính là anh? Tuyết Vũ chợt nhớ, có lần cô đã nói với Thiên Đức, cô thích ngôi nhà có giàn hoa phía trước. Tuyết Vũ lắc lắc đầu, không thể nào, anh sao lại có thể xây căn nhà kia cho cô chứ?
Về đến nhà cũng đã bảy giờ tối, Tuyết Vũ mở tủ lạnh, chẳng còn thứ gì có thể ăn được. Mấy ngày bận rộn không có thời gian đi siêu thị, cũng may trong nhà còn một gói mỳ. Tuyết Vũ đổ nước sôi vào. Cô đi tắm một lúc, lúc ra thì mỳ đã nở gần hết. Thật vừa ý, cô vừa ăn vừa xem tài liệu hôm nay thu thập được. Ra ngoài cả ngày cũng đã mệt nhừ, Tuyết Vũ dọn dẹp lại một chút rồi quyết định đi ngủ sớm.
Khoảng nửa đêm, Tuyết Vũ chợt tỉnh giấc. Tiếng động nhỏ ở bên ngoài phòng khách khiến cô giật mình. Có vật gì rơi vỡ sao? Nhưng những tiếng xột xoạt tiếp theo khiến đầu óc cô tỉnh táo. “Có trộm.”