Truyện teen - Cô gái ấy là vợ của tổng giám đốc tôi trang 14
Chương 66: 7 Ngày Nổi Khổ Của Viên Phúc Khang
Từ ngày nhận lệnh của ba mẹ Hồng Nhi , anh cùng Hồng Nhi đã cùng nhau vui vẻ 3 tuần . Họ vui chơi , đi hết mọi con đường gốc phố của Sài Gòn , thưởng thức những món ăn phong phú nơi đây , và còn cùng nhau đi đủ nơi từ miền Tây ra miền Trung . Anh càng hiểu thêm về cô hơn , hiểu thêm về đất nước quê hương nơi người vợ yêu thương của mình đã sinh ra . Anh cảm thấy yêu luôn cả Việt Nam nó là sự yêu thương giữa con người mà mãnh đất nơi họ ở . Điều này chứng tỏ anh rất yêu cô , yêu đến không thể thiếu cô dù chỉ 1 giây .
Nhưng giờ đây phải chịu cảnh không được nhìn thấy cô , không được ôm cô , không được hôn cô , không được thấy nụ cười của cô , nó thật sự rất tàn nhẫn với anh . Cố gắng chịu đưng thôi . Cuối cùng 7 ngày quy định cũng đến , anh hận vì cái quy định vớ vẫn này . Anh tăng cường Ấn vệ quoanh cô ,quoanh căn nhà thôi đã 25 Ấn vệ bao quoanh bán kính 100 mét , kết bên cô là 7 Ấn vệ nữ hạng nhất . cách căn nhà rãi rác thêm là 50 Ấn vệ , và đặc biệt 3 Ấn vệ theo sau Hồng Nghi 24/24 để đảm bảo cô ta không dam làm gì Hồng Nhi của anh . Đó có thể là biện pháp hay nhất của anh khi phải để coi lại Viêt Nam 7 ngày . Mọi hoạt động của cô , gặp ai làm gì. , lai lịch người đó đều được anh nắm rõ mọi thông tin . Anh có phải là đã bảo vệ cô quá mức rồi không ?
Cứ 30 phút , thông tin của cô lại được Ấn vệ báo cáo cho anh, chuyện anh làm thế này hầu như không ai biết , mọi chuyện nằm trong sự bí mật chỉ có người bài ra mới biết rõ .
Hồng Nhi sau khi lưu luyến tiễn Phúc Khang ra sân bay. Cô có chút lấy lại bình tỉnh , ba mẹ cô muốn 7 ngày , thật ra chẳng phải là quy định gì , nhưng nó là những ngày cuối cùng cô được tự do , , còn được ôm ấp trong vòng tay ba mẹ , được vui vẻ với bạn bè . Lấy chồng tuổi 18 quả thật rất khó khăn , tuổi trẻ cô chỉ vừa bắt đầu. Đôi cánh kia chỉ vừa mới được gian ra lại bị kềm kẹp lại , ba mẹ không muốn cô phải hối tiếc , thời gian 7 ngày có thể đủ để cô quyết định rõ hơn về tương lại của mình . Hoặc là chấp nhận đến với anh mặc kệ tuổi thanh xuân đang chào gọi , hoặc là sẽ lựa chọn con đường tự do cùng đôi cánh bay đi khắp nơi đến mọi nơi mà cô muốn .
Quả thật , cô đã được ba mẹ làm việc tinh thần rất kỹ , dạy cho cô những tình huống giữa vợ chồng , chỉ cho cô thấy những tấm gương của những người xung quoanh . Cô vốn mau hiểu chuyện nên đã thu thập rất nhanh , và có vài chuyện cần bàn luận với Phúc Khang trước giờ cưới , một hợp đồng nhỏ , nhẹ , để anh và cô sẽ không phải mệt mỏi như những đôi khác . Ba mẹ cô muốn cô phải thật sự hiểu về ý nghĩa của Lấy Chồng là gì để cô không phải sock .
Hôm nay đã là ngày thứ 2 , cô dường như được rong chơi hết mực . Bạn bè cô đều loi đi chơi từ sáng đến chiều , có vẻ như cô đang thật sự tận hưởng những ngày cuối được độc thân .Nên cô toàn tâm toàn lực ăn chơi cho đã .
Trong lúc con cừu nhỏ ở quê nhà vui chơi , bên này có 1 con người rất chi là bực dọc , ghen tị , và khó khăn khềm nến sự nhớ nhung với cô , tối anh ôm gối có mùi hương của cô để ngủ . anh thật sự rất nhớ cô , mới 2 ngày thôi mà anh nhớ cô như muốn phát điên rồi. Viên lão gia thật không còn cách nào khác , nhưng mà ông có mập mờ nhớ lại là làm bạn với Hàn Nguyên Thành bao năm , có lúc nào nghe ông nói đến , lễ cưới cũng diễn ra bình thường mà .
Ông nghĩ ngợi khá nhiều , thấy con trai của mình phải khó khăn như vậy , ông quả rất đau lòng nên đã nhất điện thoại gọi về nhà Hàn Nguyên Thành . Sau 20 phút , ông cúp máy , gật đầu hiểu ý . 2 người ba này mưu mô với 2 đứa trẻ , dày vò 2 đứa nó làm chi không biết .
Chưa bào giờ Viên Phúc Khang lại cảm thấy ngày trôi qua đều dài như vậy , anh sắp xếp công việc dày đặt. Vùi đầu vào công việc chỉ để quên đi giờ giất và để trôi qua thật nhanh để đến ngày cưới cô , trong tâm anh muốn trừng phạt cô lắm lắm lắm , xa anh có 2 ngày mà cô lại vui chơi như vậy , lại không hề có biểu hiện nào là đau khổ nhớ nhung anh , ngày cưới xong tối đó anh sẽ trừng phạt cô gấp đôi mới hả giận .
_ Toàn Ngưu , gọi Thiên Hoàng tối nay tại chỗ cũ - anh đang ở đây văn phòng không thể không nghĩ đến cô nên đã kiếm hai người chiến hữu lâu ngày không gặp để giải sầu .
Đúng 8h tối , người đàn ông lịch thiệp , vẻ đẹp mãnh trời bước từ trong siêu xe ra , con người nghênh ngang đầy lạnh lùng nhưng lại khiến cho những cô gái đứng đó thật sự rất muốn té xỉu vì vẻ đẹp này . Anh giờ đây trong đầu chỉ có mình con nhỏ cừu kia chạy vòng vòng trong đầu anh thôi . Phất vạch áo , anh bước những bước chân mạnh mẽ vào trong đi thẳng vào trong 1 căn phòng nơi đây đã có hai thanh niên ngồi hai tay hai bên ôm 2 cô gái vẻ đẹp cũng mặn mà nhưng son phấn thì dày rất dày . Anh vừa mới bước vào , căn phòng đã trở nên lạnh hơn. , Hai tên bạn thân kia hiểu ý liền bảo 4 cô gái kia ra ngoài .
_Không ngờ ! Viên tổng băng trôi lại có ngày hôm nay - Lưu Thiên Hoàng nua theo.
Khang không nói gì , chỉ đi lại ngồi im lặng , tay cầm ly rượu nóc sạch .
_ Huynh à ! 7 ngày này là 7 ngày anh được hưởng thụ sự tự gio còn lại của cuộc đời độc thân , sao lại không thả lõng - Toàn Ngưu tay đặc lên vai anh đưa cho anh một ly rượu khác .
_ Tôi muốn cô ấy biết rằng tôi tôn trọng cô ấy thế nào . - anh nhàng nhạc cầm lấy ly rượu .
_ Xem ra ! Cừu con này có sức ảnh hưởng rất lớn rồi , hai chúng tôi nể phục cô ấy đã thay đổi được cục băng như cậu .
Khang không nói gì cả chỉ uống rượu. Mặt kệ 2 tên kia ngồi 2 bên lãi nhãi . quả thật rất khó khăn với tên si tình phải xa cách cái gối đó rất khó khăn mà .
Chương 67: Cưới !
_ Hồng Nhi ! Mau lên - tiếng của Nguyễn Hồng Linh đang quát lên . hối hả cô con gái của mình .
_ Xong , xong rồi . ! - Hồng Nhi la lên
_Con bé này ! - tiếng bà lại đáp kèm theo vẻ buồn phiền và 1 cái lắc đầu sau đó quay lưng .
_Thưa bà ! 15 phút nữa buổi lễ sẽ tiến hành - tiếng người nữ nhân viên cung kính .
_ Được được ! Xong ngay , Xong ngay - bà gặt gặt vẻ khẩn trương hơn trước. .
___________.______
_ Hồng Nhi ! Cậu xinh đến ngất lòng người - tiếng của người bạn thân của Hồng Nhi.
_ Cậu ghẹo mình ! Nào nhanh lên , sắp trễ rồi .- cô châu mày , miệng cười rất tươi .
_________________
7 ngày trôi qua, cô đã vui vẻ tận hưởng hết mình nhưng ngày tháng cuối cùng của tuổi trẻ để quyết định từ bỏ tất cả theo Viên Phúc Khang . Cô cũng đã từng nghĩ đến tương lai , tuổi đời nhưng nếu không có Viên Phúc Khang cuộc đời này của cô cũng như là số 0 . Cho nên cô đã sẳn sàn để gật đầu đồng ý hoàn toàn sẽ làm đám cưới với anh , mặc cho anh có ích kỉ hơn nữa cô cũng cam chịu . Cô sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh . Vì cô nghỉ " Khi người đàn ông ích kỉ là lúc họ chỉ biết một mình người họ yêu " cho nên cô càng không lo rằng anh sẽ ngoại tình .Vả lại cô cũng được tự do chứ đâu phải bị cầm tù 24/24 phải ở nhà và luôn bên anh . Anh luôn tôn trọng quyết định của cô , miễn cô vui mọi việc anh đều làm theo .
15 phút cuối của cuộc đời độc thân , cô ngẫm nghĩ và dặn do " Hồng Nhi ! Khi mày bước ra khỏi cánh cửa kia , và tiến đến cánh cửa lớn , mày chính thức là của anh , những gì mày đã làm , những gì mày đã trải qua hôm nay là kết quả cho sự kiên trì đó của mày . 10 năm. , 20 năm 40 năm và đến lúc mày nhắm mắt khỏi cuộc đời này , người đàn ông mang tên Viên Phúc Khang kia sẽ là chồng của mày đến trọn cuộc đời " - cô nhắm mắt , đôi bàn tay đan vào nhau kia đang siết lại , yên tỉnh một mình tự dặn lòng .
Chiếc váy cưới của cô được nhà thiết kế nổi tiếng của mình do chính tay nhà thiết kế nổi tiếng của Pháp được anh mời qua đo cho cô nên bộ váy hợp với vóc dáng của cô , tạo nên một vóc dáng cực kì hấp dẫn , kêu xa lọng lãy đến ngộp người . Áo cúp ngực , viền vòng nơi cúp ngực 5 hàn kim cương rạng người , hoa mai nhỏ điểm nhẹ quoanh khung áo , đuôi dưới dài 4 thước nhìn khã nặng nhưng thật ra là vải vôn nên nhẹ hơn so với tưởng tượng , lớp vải độn 7 lớp phồng tự nhiên . Thật sự áo cưới của cô là 1 tác phẩm công phu nhất của nhà thiết kế đã từng làm . Ông ký quy định với Phúc Khang rằng ông chit được phép may một cái và không có cái thứ hai dù là na ná . Nên phải nói rằng , cái váy cưới này trên cả thế giới là độc nhất vô nhị .
Hồng Nhi đã sẳn sàn. Cô mở mắt ra. Lời tự hứa với bản thân đã xong . Đôi mắt to đen lấy của cô , long lanh hơn nữa với đôi mắt cười vẻ rất hài lòng với quyết định này của mình . Cô đứng đậy thật chậm rãi đứng dậy , xoay người đi , nhìn cô bạn thân đang triều mến nhìn mình , cô vui vẻ. Nở 1 nụ cười thật tươi , sau đó bước ra , hai tay vén váy dài lên dể đi . cùng người bạn nơi xứ người này cùng bước ra khỏi phòng cô dâu . Mở cánh cửa ra , cảnh tượng khiến cô chợt muốn rơi nước mắt , ba mẹ cô đang dịu dàng nhìn cô , gật đầu hài lòng với cô lúc này . Cô ôm lấy hai người , nước mắt có rơi nhưng nhanh chóng bị ba cô ngăn lại , sau đo ông nắm lấy tay cô khoát lên khủy tay của mình , nhìn cô , hai ba con cùng nhau bước tới cánh cửa lễ đường rộng lớn kia , nơi người đàn ông của cô đang sốt ruột đợi cô .
Hai ba con nhìn nhau rất hạnh phúc , ông không nói gì , chỉ nhìn cô cười mỉm . Đứng trước cánh cửa lớn đang sẳn sàn mở , ông thở nhẹ .
_ Bảo bối ! Cánh cửa này mở ra trong vòng 1 phút nữa , ba muốn nói với con lần này là lần cuối , Từ nay , mọi việc của con sẽ do người con trai sau cánh cửa kia quyết định , ba mẹ sau 1 phút nữa sẽ không còn quyền kềm kẹp con nữa . Nhưng , khi con đau khổ , khi con tuyệt vọng nhất ta mong rằng , người mà con nghĩ đến sẽ là chúng ta . Bảo bối , con hãy thật hạnh phúc con nhé ! Ba mẹ luôn cầu nguyện cho con - ông chậm rãi , thổ lộ tình cảm của mình trong giây phúc trọng đại này .
_ Ba ! Con yêu ba mẹ nhất , con sẽ ghi nhớ ! Con cảm ơn ba đã luôn ủng hộ con - cô cuối đầu vào vai ông ôm ông thật chặc .
_ Bảo bối ngoan ! Nụ cười của con là nguồn động lực sống của chúng ta , khi con cười , chúng ta lại có thêm một động lực rất lớn , đừng khóc. Ngày cưới , phải vui - ông vỗ về cô , giọng rung rung như thể ông cũng muốn khóc .
Cố gắng kềm lòng , ông buông cô ra , yêu chìu vuốt chỉnh mái tóc của cô , sau đó nghiêm trang , gật đầu với 2 người đàn ông đang nắm thành cửa ra hiệu đã sẳn sàn . 2 người đàn ông hiểu ý ,liền nói qua bộ đàm thông báo ! Sau 1 phút , họ mở cửa.
. Cánh cửa lớn được mở màu tím oải hương trang trí đây căn phòng lễ đường. Quan khách đông chật cứng , báo giới cũng được mời nên đã không uổn công sạc đầy pin máy ảnh và flash đánh đền lia lịa.
Hàn Nguyên Thành chậm rãi cùng cô con gái bước tầng bước thật đều đi vài lể đường . Cô từ lâu đã mắt chỉ còn nhìn thấy chàng trai kia cô khẽ cười nhe hàm răng trắng buốt của mình ra , tặng cho anh một nụ cười thật hạnh phúc và từ bước hướng về anh .
_ Ta giao bảo bối lại cho cin , hãy thay ta chăm sóc con bé - ông dùng cả 2 tay của mình đưa tay cô về phía cánh tay đang đưa ra của Viên Phúc Khang , dăn dò .
_ Con hứa thưa ba - anh nhẹ nhàng hồi đáp .
Anh nhìn cô , giờ đây cô chính thức là vợ của anh rồi , nhìn cô càng đẹp hơn , sau 7 ngày mới được gặp cô , lòng anh như nhảy cẩn lên, khi cô vừa xuất hiện thật chỉ muốn chạy thật nhanh, nhanh hết sức có thể đến ôm cô đã bỏ đi cái thèm muốn đang trong đầu . Nhưng hình tượng cũng rất cao , Cộng với lễ cưới quan khách , anh không muốn làm . Nên đã kềm nén và chờ đợi .
Vì cha xứ , tuyên thệ , hát nhạc , giảng vài điều , sau đó cũng đệ phút quan trọng. Giây phút chứng nhận 2 người là của nhau .
_ Tôi Viên Phúc khang , đồng ý lấy Hàn Hồng Nhi làm vợ , cô ấy sẽ là mạng sống , là hơi thở của tôi . Dù có chuyện gì xảy ra , tôi vẫn sẽ là người bảo vẹ cô ấy - anh nhìn người con gái đẹp nhất trần gian đang đứng trước mắt anh tuyên thệ .
_ Tôi Hàn Hồng Nhi , đồng ý lấy Viên Phúc Khang làm chồng , anh ấy sẽ là mạng sống , là hơi thở của tôi . Du có chuyện gì xảy ra. Tôi vẫn sẽ cùng anh ấy vượt qua . không bao giờ chia lìa - cô mỉm cười tuyên thệ cùng anh .
_ Ta tuyên bố , hai con là vợ chồng , hãy trao nhẫn cho nhau - cha xứ rất hạnh phúc hài lòng với sự kiện này. .
Viên Phúc Khang cầm lấy chiếc hộp trong túi quần ,hộp nhỏ đựng 2 chiếc nhẫn đôi rất đẵ biệt , anh nhẹ nhàng nhìn cô , tay cầm lấy chiếc nhẫn sỏ vào ngòn ngón áp út tay trái của cô . Cô cuối mặt xấu hổ , sau đó cũng làm như anh .
Không đợi cha xứ nói tiếp , sau khi cô vừa đeo xong chiếc nhẫn vào tay anh , anh đã dùng lực kéo cô vào lòng , sau đó hôn cô say đấm . Quý quan khách vỗ tay kịch liệt , họ hò reo với hành động này . Hồng Nhi ngượng đỏ cả mặt nhíu mày nhìn Phúc Khang sau đó lại dùng tay che miệng cười .
Anh nắm tay cô chạy ra lễ đường , nơi có đàn người đứng đợi sẳn , khi thấy cô và anh xuất hiện. Họ vui vẻ thảy bông hồng lên trời , anh và cô nắm tay nhau chạy qua con đường hoa , đánh dấu cho con đường đầy tươi đẹp của cô và anh đã hiện ra. .
Cô thảy bông cầm tay . Người chụp được là Hồng Nghi chị cô , cô khẽ cười , giờ phút này , cô đã quên sạch ân oán của cô và những người kia , mùi vị ngọt ngào của tình yêu đã che lấp tất cả. . Cùng anh bước lên chiếc siêu xe trang trí hoa cưới , 2 người cùng nhau đi đến sân bay . Họ hưởng tuần trăng mật trên hòn đảo của riêng họ .
Anh thật không kềm chế được vừa lên máy bay đã không cần nể nan cứ thế ăn cô đế không ngừng .
Còn tiếp .......
___________.._______
Xin lỗi mọi người. Truyện sẽ còn tiếp tục. , đám cưới đến đây chưa kết thúc , và số chương kết thúc Mộc Dung còn đang cân nhắc nên không trả lời các bạn về vấn đề này được .
Thời gian này ! Công việc của Mộc Dung rất nhiều nên không có thời gian để ra chap , mong các bạn thông cảm giùm , Mộc Dung sẽ không bỏ truyện , Chỉ là thời gian không cho phép như trước nữa nên số lượng chap ra bị giới hạn và có thể 1 đến 3 ngày không ra được . Các bạn ráng thông cảm giùm Mộc Dung nhé. , Công việc được thoải mái rồi Mộc Dung sẽ lại ra đều đặng như trước. Cảm ơn các bạn đã quan tâm Cmt và cả inbox hỏi thăm trong mấy ngày qua
Chương 68: Vợ Chồng Son !
Hôn lễ đã trôi qua 4 ngày , cặp đôi vợ chồng son này đang hưởng tuần trăng mật tại hòn đảo của mình , có thể cưới rồi mọi việc khác hoàn toàn so với lúc đang yêu , Phúc Khang say đấm Hồng Nhi hơn trước , đòi hỏi của anh cũng mãnh liệt hơn , hành động của cô dù không cố ý nhưng cơ thể Phúc Khang lại cho là như vậy nên không khỏi hành hạ Hồng Nhi đến nhừ cả người .
_ VIÊN PHÚC KHANG ! - Hồng Nhi không thể chịu nổi liền gọi cả họ lẫn tên của người chồng ngang ngược kia
Phúc Khang vốn chỉ muốn ghẹo chọc thôi , nhưng lại không nghĩ đến tình hình xấu này nên đã bị cô quát to vào lỗ tai .
_ Viên phu nhân ! Có việc chi dạy bảo ? - anh nhíu mày , ngừng mọi việc cười nham hiểm trước mặt Hồng Nhi .
_ Anh thật quá đáng , em đã rất mệt , sao anh lại có thể đòi hỏi cao như thế ? - cô uất ức , thúc thích , giận dỗi .
_ Viên phu nhân ! chồng của phu nhân hiện tại đang rất khổ sở khi dừng lại , Phu nhân hãy vui vẻ làm xong bổn phận rồi sau đó chúng ta nói chuyện được không ? - anh thổi vào lỗ tai của Hồng Nhi hơi thở nóng đầy dục vọng .
Hồng Nhi tuy chuyện này cũng gọi là bình thường rồi , nhưng mà cô thật vẫn ngại , căn biệt thự to lớn này , 4 ngày nay phải nói là nơi nào anh cũng có thể đòi hỏi cô được , nhà bếp là nơi thường xuyên nhất , người làm ở đây chỉ được đến làm vào giữa đêm khi anh và cô đã ngủ , sáng hôm sau thì nguyên căn biệt thự chỉ còn có 2 người nên anh lộng hành không thương tiếc .
_ Anh ! Đồi bại ! - cô khẽ mắng , cũng biết rõ rằng sẽ không thể làm gì được anh rồi nhưng cũng không cam chịu im lặng .
Anh cuối xuống , cắn ngay mũi đáng yêu của cô một cái , sau đó lại tiếp tục việc của mình. Vốn biết cô nghe lời mình như cún con , nên anh cũng không cần lo lắng , thể hiện vừa rồi của cô , chỉ là mắng yêu thôi , anh cũng không thể nào kềm chế được sự ham muốn cô nên " Vợ ngoan ! cứ để anh " . Cơn triền miên cứ kéo dài , Hồng Nhi thật sự đã không thể chịu đựng , cô chỉ muốn chịu đến khi anh xong . Anh biết cô mệt chỉ hôn nhẹ lên trán cô thỏ thẻ nhỏ " Bảo bối anh xin lỗi ! Sắp xong rồi " anh trấn an cô , cho đến khi chạy nước rút đã xong , anh thì không sao , cô coi như là thành nước rồi , cùng lúc ngất xỉu không biết gì nữa . Anh yêu chìu bế cô lên phòng tắm rửa sạch sẽ cho cô , sau đó ôm cô ngủ .
Chiều vàng trên hòn đảo thiên đường , ánh nắng vàng len lỏi qua những ngọn lá , cơn gió nhẹ thổi vào tấm rèn khiến nó bay lên , ánh nắng thừa cơ chíu vào , đánh thức đôi vợ chồng son đang ngon giấc . Hồng Nhi chợt tỉnh sau cơn mê , cô đau nhức khắp người khẽ nhẹ nhàng xoay chuyển , mày nhíu lại có vẻ khá bực mình . đầu đụng vào lòng ngực to săn chắc kia , cô chu môi , mắt mở lên nhìn khuông mặt tuấn tú kia đang ngủ . Tính tình cô không sợ ai , nên thừa cơ hội , dùng tay nhéo lấy đôi má mịn màng của anh , mắng yêu thật mạnh .
_ Phúc Khang ngốc ! Phúc Khang cặn bã , đã bảo người ta chịu không nổi , mà cứ thích làm theo ý mình . Làm gì mà dư thừa sức lực thế không biết - cô vừa nhéo , miệng vừa lẩm bẩm thì thầm .
_ Anh chỉ dư thừa sức lực với em . - Đang say giấc , chợt giật mình với tiếng động đậy của cô , nhưng anh không mở mắt cứ nằm đó , biết cô lợi dụng mình ngủ dám giở trò liền có hành vi như bắt quả tang .
_ Anh đã dậy . ! Hớ ! Ông xã đồi bại . - cô chợt giật mình rút tay về .
_ Anh chỉ đồi bại với mình em , em nên vui vì điều này , có chồng chỉ biết ham muốn mình không màng những phụ nữ khác , em xem em có phải là có phúc , và anh là người rất chung tình hay không ? Vậy mà em còn oán trách à . Hay là em muốn anh ra ngoài kiếm người khác để thỏa mãn hả ? - anh chụp lấy tay của cô , nắm mạnh , ánh mắt trêu ghẹo có chút hù dọa .
_ Anh Dám ? - Cô nhướng người lên khi nghe anh nói kiếm người khác .
_ Há há há há . Viên phu nhân , anh yêu em chết đi được , vì sao lại có người đáng yêu thế này cơ chứ .... Anh làm sao có thể kiếm người khác , trong khi vợ mình là tuyệt thế mỹ nhân thế này , luận về số vòng thì các cô gái đó đã thua xa , nói chi đến khuông mặt , trần mộc của em đã gây chết người , làm sao có cô gái nào sánh bằng em hả , BÀ XÃ của tôi ? - anh ôm chặt cô , cười hạnh phúc đến muốn la lớn .
_ Anh đó ! Chỉ giỏi miệng ! - cô lườm khinh thường anh 1 cái , quay lưng với anh .
_ Viên phu nhân ! nàng có biết , nàng đã thay đổi một ác quỷ hay không ? - Anh ôm cô từ phía sau , nhẹ nhàng như ôm một vật bảo bối .
_ Có hả ? - cô nhướng mày , liết về phía sau lưng .
_ Nè nha ! Viên Phúc Khang trước đó là 1 người rất kiệm lời , nụ cười một năm chưa chắc gì được 3 cái , không chờ đợi ai bao giờ , lại còn rất quỷ dữ , đã nói một sẽ không nói hai , tàn khốc và khát máu hơn người . Vậy mà giờ đây , Viên Phúc Khang lại trở nên nói nhiều như vậy , một ngày cươi không dưới 100 lần , lại còn tim rộn ràn mỗi khi được Hàn Hồng Nhi quan tâm , Viên phu nhân xem , có phải em đã thay đổi một ác quỷ rồi không ? - anh thỏ thẻ , nói ra những sự thay đổi của bản thân .
_ Vậy , anh có hối hận ? - cô xoay người đột ngột lại , nhìn anh với ánh mắt cực kì nghiêm túc .
_ Nào xấu hổ ? Em không thấy rằng anh đã rất vui sao , lại cảm thấy thế giới này đẹp nữa là đằng khác , Hồng Nhi , em là thiên sứ của anh , là vị thần của anh , người đã mang lại cho anh cuộc sống muôn màu . Anh thật không thể sống thiếu em . - anh ôm chặc cô hơn , bảo vệ cho tình yêu của mình .
_ Vậy , anh cũng đã yêu chìu Nhu Nhi như em ? - cô gian tà bắt bẻ .
_ Cũng yêu chìu , nhưng lại không cười nhiều như vậy - anh nhìn cô , ánh mắt chân thành đến mê người .
Cô gật đầu , thỏa mãng với câu trả lời của tướng công , cô chủ động hôn lên môi thưởng cho anh một cái , cười rất tươi rồi lại rút vào lòng ngực săn chắc kia , ôm anh một cái ôm nồng cháy . Sau đó cùng anh ngồi dậy đi vào nhà tắm , cô như nữ hoàng còn hay là thuộc hạ , anh nhẹ nhàng tắm rửa cho cô , không dám động mạnh sợ cô bị vỡ rụng . Tắm rửa thoải mái , đôi vợ chồng son lại xuống bếp cùng nấu nướng , sau những tháng ngày vật vả , Hồng Nhi cũng đã dạy cho phu quân của mình biết được rửa rau là gì , cắt hành lá là gì , cắt hình hột lựu là gì , cho nên anh không còn phá cô nữa mà toàn tâm phụ cô chuẩn bị cho bữa cơm tối .
Món anh không thịnh soạn , dù giàu có nhưng đôi vợ chồng này rất ăn ý với nhau , vì lẽ cô xin ra trong gia đình bình thường , lại sớm biết kiếm tiền nên cô rất quý những thứ phải mua bằng tiền , lại càng không bao giờ muốn lãng phí ( Thật không ? chứ bữa cô nào đỗ 4 đĩa thức ăn vào thùng rác hả ? ) . Bàn ăn chỉ trọn vẹn 1 món canh , 1 món mặn thế là đủ cho một bữa ăn của 2 người .
_ Khang ! Hình như em chưa nói với anh về bạn thân của em phải không ? - cô cùng anh ăn cơm , nhưng lại chợt nhớ ra một điều gì đó .
_ Không là là Lâm Lang à ? - anh đưa đũa gắp miếng thịt bỏ vào chén của cô nhàn nhạt nói .
_ Không ! Lâm Lang là sau này , còn người này là bạn chí cốt của em . - Cô như thói quen đưa chén ra cho anh gắp đồ ăn .
_Vậy sao ? Là nam hay nữ , quen lúc nào ? - anh vừa ăn vừa nói , cũng khá bình thường , không phải là ghen , chỉ muốn biết rõ người bạn của vợ yêu .
_ À bạn ấy là nữ ! Rất đẹp đó , tên là Viên Viên , chúng em quen biết nhau hồi nhỏ tí , lúc mà em cùng ba mẹ sang Thượng Hải thăm dì Nguyệt , tình cờ gặp bạn ấy tại một trường học , chúng em đã trao đổi số điện thoại , và giữ liên lạc với nhau đến giờ , Nhưng mà . .... - cô kể về cuộc gặp gỡ của cô cùng cô bạn kia , nhưng lại ngập ngừng .
_ Sao thế ? - Anh đang nghe cô kể , thấy cô dừng lại , liền dừng đũa nhìn cô có vẻ ưu tư .
_ Bạn ấy ! Bỏ nhà đi rồi , lại không có chỗ nương tựa , em vừa liên lạc được với bạn ấy qua mạng , hiện tại bạn ấy đang phải sống nhờ nhà người quen , em rất lo - Cô nhíu mày , thương sót cho người bạn đáng thương .
_ Vậy em biết gì về cô ấy ? - anh cũng hiểu ý cô , chắc rằng cô muốn đem cô gái kia về , nhưng muốn biết rõ cô gái ấy .
_ Chuyện là vầy ! cách đây hơn nữa năm , cô ấy đã bị một vị tài nhân đụng phải khi đi đường . Sau đó anh ta đã đem Viên Viên về nhà , lúc đầu là chỉ để chăm sóc xin lỗi , nhưng mà sau đó vị ấy đã muốn Viên Viên ở lại , vì cô là trẻ mồ côi , cũng rất bật cưng chìu , em nghĩ anh ta có tình cảm thật sự với Viên Viên nên cũng mừng thay cho cô ấy , nhưng mà sau đó , người yêu cũ của anh ta trở về , cô ấy dường như bị bỏ rơi , lại bị anh ta chửi mắng , còn tát mấy bạt tay vào mặt , tình huống đại khái cũng giống như lần Nhu Nhi đối với em , nên cô ấy đã quyết bỏ đi dù rất yêu anh ta , để cho anh ta cùng người cũ tái hợp . Nay Viên Viên không có nhà để ở , cô nhi viện lại không có chỗ nên Viên Viên hiện tại phải ở nhờ nhà của một người bạn làm cùng chỗ . Cô ấy là người rất lương thiện , em giờ có cuộc sống tốt đẹp , nhìn người bạn thân của em như vậy , thật không cam lòng , Khang ! Anh nghĩ xem , chúng ta có thể giúp cô ấy ? - cô bọc lộ tâm tình của mình với anh , suy nghĩ mấy ngày nay , mới dám nói anh biết .
_ Hồng Nhi ! Em có thật quá thương người . Vậy em muốn thế nào ? - anh nhíu mày , muốn xem cô đang nghĩ gì .
_ Tâm nguyện của Viên Viên là muốn trở thành một chủ cửa hàng tiện lợi , cuộc sống thanh nhàn không lo không nghĩ , Khang ! việc này em nghĩ đối với anh rất dể , anh có thể giúp em , vả lại nếu như vậy , chúng ta cũng có chỗ để ăn mì gói . - cô tỏ ý của mình , cũng không nhầm đánh vào sở thích của anh .
_ Chuyện đơn giản ! Vậy anh sẽ thu sếp cho cô ấy khi chúng ta trở về . - anh như thở phèo , kì thật anh không mong cô sẽ bảo anh đem cô gái kia về ở chung , nó cũng rất phiền phức .
_ Tốt quá ! Khang của em thật sự rất tốt , Em chọn không lầm người - Cô hớn hở , cao hứng hơn nữa .
_ Em đó ! đạt được mục đích là lại như thế ! - anh dùng ngón tay , chỉa vào trán của cô khẽ trách .
Cô cười cười , vui vẻ cực độ , dùng tay xoa xoa trán của mình , sau đó gắp thức ăn cho anh . Rồi lại kể cho anh nghe về Viên Viên và cô từng có những kỹ niệm gì . Bữa ăn này , cô và anh lại hiểu thêm về nhau , biết thêm về nhiều thứ nữa .
_ Kháng ! Chúng ta như vậy có được gọi là vợ chồng son ? - sau khi ăn cơm tối , cô cùng anh ngồi trên ghế sofa tầng 3 , ngắm ra cửa sổ nơi biển mênh mong một màu đen như lại có chút sáng bởi ánh trăng cùng các vì sao trên trời .
_ Chúng ta đang là vợ chồng son này . - anh hôn nhẹ lên tóc cô , câu hỏi của cô quả thật rất ngốc nghếch .
_ Vậy sau này chúng ta già sẽ bị gọi là vợ chồng già sao ? - cô lém lĩnh sau người nhìn anh .
_ Đúng vậy ! Vợ chồng già , nghe rất hay - anh nhẹ cười , ánh mắt rất hạnh phúc .
_ Ba em hay nói vậy với mẹ " Chúng ta là vợ chồng giá " . Nghe rất mắc cười - cô giả giọng của ba mình .
_ Vậy em có thích không ? - anh cười khấu với cái điệu bộ đáng yêu này của cô , lấy tay kéo vài cộng tóc của cô bị gió thôi bay trên mặt .
_ Thích chứ , em rất muốn mọi người gọi chúng ta là vợ chồng son , khi về già rồi họ lại gọi chúng ta là vợ chồng già , có phải rất ý nghĩa - cô gật đầu lia lịa , tỏ vẻ rất hài lòng về việc này .
_ Vậy thì cứ như thế ! Ngoan , vào nhà thôi , gió thổi lạnh rồi - sau đó anh bế cô đi về phòng .
Lại một ngày trăng mật trôi qua , cô cùng anh rất chi là hạnh phúc , mọi việc rất êm ả khi 2 người chỉ ở cùng nhau trên hòn đảo này . Quả thật vợ chồng son , xung quoanh họ , cái gì cũng có thể làm họ cười , cái gì cũng có thể làm họ vui . Chỉ mong rằng ngày tháng sau này họ sẽ không phải vướn bận việc gì nữa .
Chương 69: Gặp Viên Viên !
Sau một tuần hưởng tuần trăng mật ngọt ngào bên nhau , cuối cùng họ cũng đã phải đến lúc trở về nơi thành thị huyên náo kia , Viên Phúc Khang đã sắp xếp hết việc ở công ty , nhưng cũng không khỏi phải quay trở lại giải quyết những tài liệu thành núi , à thành những ngọn núi trong văn phòng anh . Còn Hồng Nhi sau khi trở về liền liên lạc với Viên Viên , Hồng Nhi đưa địa chỉ của mình cho Viên Viên đến .
_ Viên Viên ! Thật lâu quá không gặp , tớ chờ cậu mãi - cô không có đứng trong cửa lớn mà đích thân đi ra cửa chính cách căn nhà 700m kia , đứng đó đợi người bạn thân đến , liền thấy chiếc xe taxi màu vàng , cô ra hiệu mở cổng , sau đó chạy ù ra , ôm lấy Viên Viên rất tình thân .
_ Hồng Nhi , đã lâu không gặp , tớ thật làm phiền cậu - Viên Viên một cô gái tốt bụng , vốn không định kể cho Hồng Nhi nghe về sự việc nhưng cô sợ rằng với tính của Hồng Nhi thà tự thú hơn để cô ấy điều tra nên đành phải nói ra , nay được bạn chính thức kêu đến nhà , lòng rất ái ngại phải làm phiền mọi người như vậy .
_ Kẹo Viên Ngốc này ! chúng ta là bạn với nhau 10 năm rồi , chuyện to chuyện nhỏ gì chúng ta đều tương trợ nhau dù là ở khác đất nước , nay tớ đã ở đây , chỉ hận là lúc đã qua đây sống lại không có dịp để gặp cậu , giờ đây tớ sống trong sung sướng mà nhìn bạn mình ở ngoài khổ sở thế này , Hàn Hồng Nhi đây làm gì còn mặt mũi nhìn mọi người ! - Hồng Nhi cao hứng , quát mắng Viên Viên , bạn bè lâu năm vậy còn cố tỏ ra khách khí là thế nào . " Kẹo Viên Ngốc " tên do Hồng Nhi đặc cho Viên Viên , vì lần đầu tiên gặp mặt , Viên Viên trong tay cầm 2 viên kẹo tròn , cứ mỗi lúc nói chuyện lại nghe thấy tiếng Viên Viên chớp chép , quả là đang ăn kẹo viên , lại tiếng Việt dịch ra là Viên Viên nên lấy chữ Viên thêm chữ Kẹo vào , biến thành biệt danh của Viên Viên mà chỉ mình Hồng Nhi mới gọi .
_ Hồng Nhi , chẳng phải cậu đã đổi sang họ của chồng rồi sao ? - Viên Viên nhíu mày , cô bạn cao hứng của cô quên mất một chuyện thiếu sót .
_ Há há ! bị lú rồi , thôi vào nhà , nắng quá , sắp khét rồi đây nè . - Hồng Nhi quên mất chuyện trọng đại này , kết hôn xong , cô cũng đã đổi sang họ của chồng mình giờ cô là Viên Hồng Nhi .
_ Có chồng rồi mà cái tính hầm hố vẫn không bỏ là thế nào , thôi cùng vào nào ! - Viên Viên tuy là mồ côi cha mẹ từ nhỏ , phải sống trong cô nhi viện nhưng tính tình lại là cô gái yêu kiều , từng câu từng lời thốt ra rất thận trọng , nếu cô không nói ra người ta khi tiếp xúc sẽ nghĩ cô là một thiên kim tiểu thư chứ không phải là một cô nhi .
Bạn thân có khác , trách mắng nhau không thương tiếc , sau cùng nhau đi vào trong nhà , vừa đi , Hồng Nhi vừa giới thiệu cho Viên Viên về căn biệt thự này , và cả chồng của cô , ba chồng cô . Viên Viên sống ở nhà của Nghiêm gia , đất đai cũng cò bay gãy cánh , biệt thự cũng xa hoa lộng lẫy , lối vào cũng cách nhà không dưới 500m , nhưng lại cảm thấy không khí nơi biệt thự này rất chi thoải mái , cảnh vật và con người rất ôn hòa , lộng lẫy xa hoa , có chút kiêu ngạo nhưng lại rất ấm áp , không phải như Nghiêm gia , quả thật lộng lẫy ngang bằng , cảnh vậy cũng chút phần sánh ngang nhưng lại rất lạnh lẽo , rất khó để thở trong cái thế giới đó . Cô thầm bội phục người bạn này của cô , thật có phúc được người ta chạy theo về đến nhà , nổ lực tranh dành , cho cô một cuộc sống rất chi thoải mái , còn cô thì hoàn toàn ngược lại . Nghĩ đến thôi nước mắt lại rơi , ánh mắt buồn lại thục xuống , nhưng cô lại cố nén nó đi , không để cho cô bạn thân tâm tình đang vui vẻ kia thấy nó làm không khí trở nên buồn phiền theo cô .
_ Lâm quản gia ! bạn con đã đến - vừa vào đến nhà Hồng Nhi đã rống to lên , gọi quản gia của mình .
_ Dạ thưa thiếu phu nhân ! mọi việc đã chuẩn bị xong - Lâm quản gia từ tốn từ phòng trong đi ra , rất chậm rãi đáp .
_ Tốt ! Viên Viên đi thôi - Hồng Nhi gật đầu hài lòng , sau đó dùng tay kéo Viên Viên theo .
Phòng bếp bầy biện những thức ăn ngon , lại lạ hơn toàn những món Viên Viên thích , một thời gian dài như vậy rồi mà Hồng Nhi còn nhớ được quả thật cô ấy là một cô gái tốt . Viên Viên trợn to mắt ra nhìn , toàn những thứ cô thích , có cả những món ăn cô như quên lãng , Nghiêm Khanh còn chưa biết được cô thích ăn món này nữa , chỉ có mình Hồng Nhi là nhớ rõ , đúng là bạn tốt có khác . Cô quay đầu hôn lên má của Hồng Nhi một cái , tình bạn thắm thía , người đứng bên cạnh là Lâm quản gia có hơi bất ngờ với cái hành động này , nhưng lại thấy một phản ứng độc lạ của Hồng Nhi , cô không những hôn lại Viên Viên mà còn nhảy xổm lên người của Viên Viên , rất là ăn ý , Viên Viên chụp không kịp , cả hai té nhào ra đất , đau mông nhăn mày , nhưng sau đó lại nhìn sau , cười rộ lên , Bạn nào Thân náy , hai cô gái ngốc y chan nhau , trả trách lại thân như vậy , Lâm quản gia không thể thốt nên lời , quay đầu bỏ đi , mặc cho hai cô gái ngốc này muốn làm gì làm .
_ Viên Viên ! ăn cái này đi , ăn cái này nữa , ăn cái này nè , à còn cái này nữa , ý cái kia kìa , á cái này nha ..... ăn mau ăn mau - Boss tỷ tỷ nhà ta có vẻ quá cao hứng , tay gắp miệng nói lia lịa , chỉ có cô bạn thân kế bên ngồi ngây ngốc ra mặc cho cô gắp lia lịa đầy chén toàn thức ăn của cô .
_ Hồng Nhi ! từ từ - Không thể chịu nổi tính khí này của boss tỷ tỷ nên Viên Viên liền rất nhanh chặn tay của cô lại .
_ Á ! hahahaha ,,,, sơ-ri , mình quên ,,,, hé hé ... ăn đê ... ăn đê .... - chợt nhớ ra , liếc nhìn xuống cái chén Đầy - Tràn trên tay của Viên Viên , Hồng Nhi liền khựng lại , xem ra tâm trạng tốt làm cô mất đi kiểm soát .
Hai cô gái vừa ăn vừa nói chuyện , câu chuyện mấy năm trời gặp lại , cô kể rõ hơn về chồng đẹp trai của mình , kế hoạch tương lai , dự tính sẽ thế nào cho Viên Viên nghe , luyên thuyên không ngớt , Viên Viên chỉ lặng thinh ngồi nghe cô bạn nói chuyện , lòng thật ngưỡng mộ cô ấy , dám làm dám chịu , ai như cô võ công không có , tình cảm chỉ là vật thay thế , lại không cha vắng mẹ , cuộc đời cô , còn gì bất hạnh hơn nữa không . Cô chợt rơi một giọt nước mắt , rồi 2 , 3 và một tràn . Hồng Nhi mới chợt dừng lại , hoảng loạn với gương mặt nức nở trước mặt kia , xem ra cô đã nói quá nhiều rồi , thật là tài lanh quá mà .
_ Viên Viên ! mình...... mình ..... mình .... xin lỗi..... mình không cố ý .... mình .... ấy ... Viên Viên đừng khóc nữa mà ! - lúc này thì cô đã cà lâm rồi , hậu quả tự gánh lấy đi . ai bảo biết bạn bè tâm trạng không tốt , lại còn đi kể chuyện thiên đường của mình làm gì khiến bạn tuổi thân .
_ Không sao ! Hồng Nhi bạn quả thật tốt số , mình thật rất ngưỡng mộ bạn , mình muốn được một phần như bạn , nhưng có lẽ ông trời đã rất ghét mình nên mình mới phải gặp những chuyện như vậy - Viên Viên ngẫng đầu ,, nước mắt cứ rơi , cầm lấy tay của Hồng Nhi ánh mắt đỏ hoe vì khóc , có chút chân thành .
_ Viên Viên ! mình thật có lỗi , mình sẽ bù đấp cho bạn , tuy không nhiều nhưng mình muốn bạn được sống tốt có được không ? - Hồng Nhi lúc này nước mắt cũng lại rơi , thương sót cho cô bạn đồng trang lứa nhưng lại luôn khổ tâm .
_ Mình đã nhận từ bạn quá nhiều , mình chỉ muốn đến thăm , không có ý làm phiền - Viên Viên biết chắc Hồng Nhi sẽ có thứ gì đó để giúp nhưng cô đã mang ơn Hồng Nhi rất nhiều , cô hôm nay đến chỉ là để được cùng Hồng Nhi vui vẻ lâu ngày không gặp , ngoài ra không có ý gì .
_ Nào được ! Khang cũng sắp về , mình và anh ấy đã bàn luận với nhau , chúng mình sẽ mở cho cậu một cửa hàng tiện ích bạn thường muốn , để bạn có công việc ổn định và cả chỗ ở nữa ,có được không ? - Hồng Nhi siết chặt lại tay của Viên Viên ánh mắt nhíu lại nhìn Viên Viên .
_ Mình không thể nhận Hồng Nhi à ! - Viên Viên lắc đầu , cô đã đoán đúng rồi .
_ Không cho phép ! nếu cậu không nhận , tức khắc không làm bạn nữa . - Hồng Nhi quả quyết .
_ Thôi được được mình nhận , mình nhận mà , nhưng mà , sau này nếu thuận lợi làm ăn , mình sẽ trả tiền lại cho hai người - Viên Viên tuy bị ép buộc nhưng cũng rất vui vì người bạn này luôn nghĩ cho cô , quả thật cuộc đời này cô làm bạn với Hồng Nhi thật may mắn .
_ Chuyện tiền bạc , tính sau , bây giờ , mình muốn cậu phải có một nơi ở tốt , Khang cũng đã liên hệ rồi , đợi anh ấy về chúng ta cùng đi , cậu sẽ dọn đến đó ở , trên lầu là phòng của cậu , dưới đất là cửa hàng - Hồng Nhi nghiêm chỉnh nói về vấn đề này , xem ra cô đã chuẩn bị trước tất cả .
Viên Viên không thể nói thêm lời nào nữa , trong lúc cô hoạn nạn nhất là lúc Hồng Nhi luôn xuất hiện giúp cô , Viên Viên nhào đến ôm chặt Hồng Nhi , nước mắt lại rơi , cô nhắm mắt lại , tạ lạy trời đất đã mang một thiên sứ đến bên cô vào lúc này . Hồng Nhi thật thấy bạn mình thế này , lòng rất vui vì lại làm việc tốt , nó làm cô cảm thấy rất mãng nguyện với bản thân .
_ Khụ .... khụ .... khụ - Trong lúc 2 cô gái đang ôm nhau thắm thía , có tiếng ho nhẹ từ phía sau nhắc nhở nơi đây còn có một người khác . đó là Viên Phúc Khang , anh nay nghe lời Hồng Nhi cố gắng xong sớm để về cùng cô gặp bạn thân của cô và dẫn họ đến cửa hàng mà anh đã chuẩn bị . Liền về thấy cái cảnh tượng này , dù biết họ là bạn thân , lại là nữ nữ không vấn đề nhưng mà lòng ích kỉ của đàn ông không thể tha thứ dù là nữ .
_ Á ! Khang , anh đã về , mau lại đây . - Hồng Nhi nghe tiếng ho liền quay đầu lại , la lớn , buông Viên Viên ra , chạy thẳng đến chỗ của Viên Phúc Khang nắm lấy tay anh lôi lại .
_ Viên Viên ! đây là chồng tới , Viên Phúc Khang , cậu xem , có phải đẹp phải lắm không ? - Cừu con hớn hở , giới thiệu với bạn mình , vẻ rất tự hào .
_ Vâng ! chào anh , rất vui được gặp anh , tôi là Viên Viên bạn của Hồng Nhi - nói thật sự vẻ đẹp của Viên Phúc Khang thật sự rất mê người , vẻ đẹp này so với Nghiêm Khánh thật sự hơn hẳn rất nhiều , nhưng lòng cô chẳng một chút gì gọi là động lại , chỉ đơn giản rằng " Người đó đẹp trai , hết " đối với cô dù có là thiên thần hay là thượng đế thì cũng không thể nào bằng Nghiêm Khanh .
_ Chào ! tôi là Viên Phúc Khang chồng của Hồng Nhi , cô cứ tự nhiên - anh xem phản ứng cổ của bạn này , quả thật như những gì Hồng Nhi nói , vẻ đẹp của anh lại không hề thu hút cô gái này , cô ấy cứ rất lặng lẽ , không hề chút dao động gì với anh , lại cực kì bình tỉnh . Xem ra là một người rất tốt , Cừu con nhà anh có cô bạn vậy rất tốt , anh không phải đi chong chừng cô nữa rồi .
Giới thiệu xong , Phúc Khang quay sang hôn lên má của vợ yêu một cái , nói nhỏ bên tai cô " Vợ yêu ! anh đã về " sau đó bỏ đi , để lại Cừu con đứng ngây ngốc , mặt đỏ chót lại xấu hổ hơn khi anh lại hành động trước mặt Viên Viên , mà Viên Viên lại tâm tình không tốt , không khéo cô ấy lại rất buồn , đôi mày đẹp của Hồng Nhi nhíu lại , nhưng miệng vẫn cố cười "Viên Viên ! mình đi chuẩn bị , chúng ta sẽ ra ngoài , cậu cứ tự nhiên , tí mình quay lại " vừa nói xong cô quay đầu đi thẳng lên phòng , dự tính rất bực mình , anh quá lỗ mãng trước mặt bạn của cô rồi . Cô phải xử anh mới được .
_ Khang ! sao anh lại làm vậy trước mặt Viên Viên hả ? - cô vừa đẩy cửa vào đã la lớn tiếng .
Không để cô nói câu thứ 2 , môi cô đã bị " Chồng yêu " cưỡng lấy , hôn rất nồng nhiệt , khiến cô tê dại quên đi bực tức hồi nãy rồi . Hôn một hơi thật lâu anh mới buông cô ra , nhíu mày đẹp vẻ mặt cười tà .
_ Anh làm sai sao ? chào vợ khi về nhà là điều các ông chồng phải làm . - anh nhéo lấy má cô vẻ cưng chìu .
_ Nhưng Viên Viên đứng đó , anh cũng biết tâm tình cô ấy không tốt cơ mà - cô không chấp nhận , lại gằng co .
_ Viên Viên sẽ không để ý ! em yên tâm , nào để anh thay đồ rồi dẫn em cùng cô ấy đến cửa hàng được không , Ngoan ! - anh cưng chìu , dụ đỗ cô .
Hồng Nhi không thể nói gì hơn , chỉ nhíu mày nhìn ông chồng lỗ mãng kia đang rất sảng khoái đi vào nhà tắm như không có chuyện gì . Anh làm cô thấy có bực nhưng trong lòng lại rất vui vì anh rất dịu dàng và ấm áp . không khinh thường cô lại rất tôn trọng cô . Xem ra sự xuất hiện của Viên Viên anh không hề có phản ứng , anh đã nhìn ra được mặt tốt của Viên Viên nên đã chấp nhận cho cô chơi cùng cô ấy . Những ngày tháng sắp tới cô không còn buồn nữa rồi . Viên Viên sẽ làm bạn với cô mỗi khi anh đi làm . Nghĩ đến đây cô rất hài lòng , sau đó tâm trạng lại tươi tốt , đi vào tủ quần áo kiếm cái đầm thật thoải mái để mặc .
Chương 70: Không Cho Phép !
Phúc Khang , Viên Viên và Hồng Nhi , cả 3 cùng nhau leo lên chiếc xe màu đen sang trọng đi ra khỏi biệt thự Viên gia , tiến vào nội thành , nơi anh đã mua một cửa hàng tiện ích cho Viên Viên . Và nó cũng là nơi mà anh và cô thường thích đến ăn mì ăn liền , Nên việc anh thu mua lại cửa hàng cũng là điều có lý .
_ Khang ! chỗ này ? - Vừa xuống xe , Hồng Nhi đã trợn to mắt lên nhìn Phúc Khang , tay chỉ về hướng cửa hàng .
Khang không nói gì , chỉ mỉm cười gật đầu , hai tay chấp sau lưng , nhìn vợ yêu của mình , Hồng Nhi hiểu được hành động của chồng yêu liền mắt chữ A miệng chữ O cực kì vui sướng bay thẳng lên người chồng , cô vui sướng quên cả đây là nơi công cộng . Anh như thói quen thấy cô bay tới là liền đưa tay ra. Xem ra anh vừa làm một việc rất vừa ý cô nên đây là phần thưởng anh nhận được . Tâm tình của cả hai vô cùng tốt .
Viên Viên lại không để ý đến cặp vợ chồng son này mà đứng ngẫng đầu nhìn tấm bảng hiệu và toàn bộ cửa hàng , quả thật nó rất lớn , cô cảm thấy nợ đôi vợ chồng này rất nhiều , có lẽ đây sẽ là nơi cô bắt đầu lại cuộc đời , nơi mà cô sẽ không có anh ,không có sự che chỡ của anh nữa , cô sẽ lại tiếp tục một cuộc sống độc lập như 17 năm qua cô vẫn làm , chỉ là 6 tháng có anh mọi chuyện có chút đảo lộn , nay cô sẽ tự mình lập lại cuộc sống như cũ. Và chưa từng gặp anh , 6 tháng vừa qua giống như cô bị một tai nạn và hôn mê , giờ thì đã tỉnh trở về hiện thực , không có gì phải suy nghĩ nữa .
_ Viên Viên ! Cậu ngẫng người như vậy làm gì , mau vào xem nơi cậu sẽ làm chủ này . - Hồng Nhi sau khi vui vẻ thưởng cho Phúc Khang một tràn ôm , liền nhảy xuống , chay về hướng Viên Viên đang đứng ngớ người .
_ Ờ ! Ừ . đi thôi - Viên Viên giật mình , nhưng lại bình tỉnh rất nhanh , cười nụ cười nhẹ nhàng với Hồng Nhi .
2 cô gái ngốc hí hửng đi vào cửa hàng , một thanh niên dáng người dũng mãnh đi theo sau . Cả ba cùng bước vào , Viên Viên mắt không thể chớp , nhìn ngắm tất cả những thứ trong cửa hàng , dù là cửa hàng tiện ích là nơi rất thân quen với cô vì trước đó cô đã từng đi làm ở những chỗ như vậy . Nhưng cảm giác lần này khác hoàn toàn với việc kia , cô lại cảm thấy cửa hàng này rất đẹp , bày trí rất bắt mắt , mọi thứ đều như có hết , xem ra anh không những mua cửa hàng mà còn cả mua hết đồ hiện có trong cửa hàng . Mọi việc rất dể dàng , cô chỉ việc tiếp quản cửa hàng , không cần lo gì thêm nữa .
_ Anh Khang ! Mọi thứ trong này ? - Viên Viên ngạc nhiên quay sang nhìn Phúc Khang cái người đàn ông đang bận ôm vợ yêu của mình mặc kệ có cô hay không .
_ Đúng vậy ! Con Cừu con này không muốn bạn thân của cô ấy phải vất vả để chuẩn bị nên đây là nơi vợ chồng anh hay đến đây , việc mua lại hết cũng để em đỡ phải vất vả , và vợ chồng anh sẽ không phải chờ lâu để được ăn món yêu thích . - anh vừa ôm Hồng Nhi vừa nhìn Hồng Nhi rất yêu chìu .
_ Đúng đó ! Khang nhà tớ ăn rất nhiều nhé , nếu như mà cậu để chúng tớ chờ lâu là không được - Hồng Nhi rất vui vẻ , đồng ý với Phúc Khang về vấn đề này .
_ Viên Viên tôi nợ 2 người , nợ rất nhiều nếu có kiếp sau , tôi nguyện sẽ làm người hầu kẻ hạ cho hai người - Viên Viên cuối khom người , rất cung kính .
_ Nè Nè ! tôi không cần biết .... cậu trả nợ cho tôi bằng cách phải sống cho thật tốt , thế là được rồi . - Hồng Nhi thấy Viên Viên cuối đầu như tạ mình , liền buông Phúc Khang chạy đến đỡ cô ấy dậy , có vẻ trách mắng không vui .
Phúc Khang đứng đó nhìn hai cô gái vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu lại tốt bụng , xem ra chỉ có hai người đàn ông may mắn lấy được hai cô gái ngốc này , người thứ nhất là anh rồi , còn người thứ hai kia có vẻ vừa tuột lấy cơ hội , anh cũng sẽ phải điều tra về người đàn ông đó của Viên Viên , để xem anh ta là người thế nào , lại có thể bỏ qua một cô gái như vậy , thật có phúc mà không biết hưởng .
_ Khang ! tối nay em muốn ngủ lại cùng Viên Viên có được không ?- nhất thời đang cao hứng , Hồng Nhi liền quay sang nhìn chồng yêu một cái .
_ Em nghĩ sao ? - Phúc Khang tâm tình đang vui lại nghe con Cừu của mình dám nói như vậy , liền trở nên bực mình .
_ Đi mà ! chỉ đêm nay thôi , em với Viên Viên muốn nói chuyện mà , Khang ! - Hồng Nhi thừa biết không được , liền giỡ trò .
_ Không cho phép ! - Anh không cần biết mỹ nhân hay quỷ nữ , cái gối ôm của anh mà lại để cho người khác ôm là thế nào , đàn ông càng không , phụ nữ càng không bỏ qua , ba mẹ cũng mặc kệ .
Hồng Nhi bắt đầu chơi chiêu cuối , lấy nước mắt là vũ khí , môi dưới bị hàm răng trên cắn chặt như muốn chảy máu rồi . Vẻ uy hiếp anh , nếu anh không cho cô sẽ cắn chảy máu cái môi này .
_ Buông ra ! Nghe không - Phúc Khang thấy hành động này của cô , nếu không nói chắc chắn cô sẽ cắn đứt môi mình . Anh liền rất đau lòng , đôi môi đó là nơi anh si mê nhất , lại càng không để nó bị thương được , vợ ngốc này thật quá đáng .
Hồng Nhi như biết mục đích của mình sắp đạt được liền cắn chặc hơn , máu cũng sắp rỉ ra . Phúc Khang càng khẩn trương hơn , chạy lại ôm Hồng Nhi vào lòng , dùng tay bốp miệng cô để cô không cắn môi mình nữa , như lại không có tác dụng , càng bốp cô càng cắn chặt hơn , một ít máu tươi đã chảy ra , Phúc Khang thật rất đau lòng với cảnh tượng này , liền dùng miệng mình hôn lấy môi cô , dùng lưỡi tách lấy hàm răng kia đang giầy xé đôi môi đáng yêu kia . Cô bị anh hôn , liền phản ứng bỏ môi mình ra , thở không được với sức tấn công này của anh , phải nói là muốn chịu thua . Cũng không lâu , anh thấy cô không còn cắn môi mình nữa liền bỏ ra .
_ Hồng Nhi ! Cậu không cần làm như vậy , ngày mai rãnh lại đến đây chúng ta còn cả buổi mà . - Viên Viên nhìn cảnh tượng Hồng Nhi liều thân mình để được ở lại bên cô , dù lòng cũng muốn như thừa biết đàn ông ích kỉ thế nào , cũng thương sót cho đôi môi của Hồng Nhi nên đã ngậm đi mà ngăn cản .
_ Viên kẹo ngốc ! - Hồng Nhi nghe bạn mình từ chối ở chung , liền có chút mếu máo .
_ Thôi ngoan nào ! Cùng về với anh Khang , làm sao vợ chồng có thể tách nhau ra như vậy , ngày ngày không có việc gì làm cứ đến đây với mình , chúng ta còn cả buổi , cậu cũng có thể phụ mình vài thứ . Anh Khang có được không ? - Viên Viên rất lanh nhạy liền an ủi bạn mình , còn xem ra quay sang xin phép cả Phúc Khang .
_ Nếu như vậy thì được , chỉ là trưa cô ấy phải đến công ty ăn trưa cùng tôi và miễn không được ở qua đêm - anh gật đầu đồng ý với việc cho Hồng Nhi đến chỗ Viên Viên cùng làm việc để cô đỡ chán , lại có người tâm tình nhưng không được ở qua đêm và phải đến công ty ăn trưa với anh .
_ Vậy thì tốt quá , Hồng Nhi , chồng bạn thật hào phóng - Viên Viên rất vui mừng , Viên Phúc Khang lời nói với cô tuy rất lạnh nhưng lại rất thỏa đáng với nguyện vọng của cô . Liền ôm lấy Hồng Nhi mừng rỡ
Hồng Nhi môi vẫn chề , mặt bí xị , cô chủ yếu muốn cùng bạn qua đêm , buổi tối cùng vui vẻ , lại bị anh ngăn cản nữa , xem ra kế hoạch kì này thất bại , cô thật không tại nguyện . Chỉ cuối đầu , liếc nhìn cái ánh mắt màu hổ phách kia đang nhìn mình vẻ rất gian xảo , cô cũng biết rõ kết cục tối nay của cô là gì rồi . Thật là quá đáng mà , Phúc Khang này cô phải tìm cách trị lão chồng độc đoán này thôi .
_ Hồng Nhi ! Trả thù sẽ khiến mối thu càng thêm nặng - Phúc Khang biết rõ trong đầu cô đang muốn gì , liền cười gian lên tiếng .
Cô không đáp , chỉ ngẫng mặt liếc anh một cái khinh thường , sau đó bỏ mặt anh quay đi cùng Viên Viên dạo quoanh cửa hàng để Viên Viên nắm bắt được mọi thứ . Phúc Khang nhìn cô vợ ngốc của mình tỏ hành động cực kì đáng yêu kia mặt cũng rất vui vẻ , đi theo sau hai nữ quái kia . Xem họ đùa đùa giỡn giỡn , phần anh thì quan sát xung quoanh xem có cần sửa chữa thêm hay bố trí thêm gì nữa không . Sau đó họ cùng nhau ăn trưa , tuy chỉ là mì gói nhưng họ lại cảm thấy nó ngon cực kì , những món sơn hào hải vị bây giờ thật không thể sánh bằng tô mì gói trên tay họ .