Truyện teen - Cái đồ trời đánh cô cứ đợi đấy trang 20
Chương 96: Chúng Ta Là Người Quen
Nó vùi mặt vào chăn, tay với sang bên cạnh tìm kiếm, sau đó cuộn chăn lại, tiếp tục ngủ.
Tiếng ồn ào dưới lầu, tiếng bước chân truyền đến không làm nó tỉnh lại. Ai đó nhéo má nó, kéo nó ra khỏi chăn, sau đó còn cốc đầu nó một cái. Nó mơ màng mở mắt, vớ lấy chiếc gối trên đầu, phang tới tấp vào kẻ trước mặt.
- Đau, cô bị điên hả, mới sáng ra đã đánh người là sao?
- A là anh sao? tôi còn tưởng tên biến thái quấy rối nào đó?
Sky khẽ cười, biến thái là nó mới đúng, sáng nay tỉnh lại anh thấy mình bị nó ôm cứng, còn chảy nước dãi ra người anh nữa chứ.
- Mau dậy đi, chồng và con cô tìm đến tận nơi rồi kìa
- Chồng? A quên không báo với họ rằng tôi qua đêm bên ngoài rồi
Nó vội vuốt mái tóc rối bù, hất tung chăn chạy xuống lầu. Nhìn dáng vẻ vội vã của nó, hắn khẽ thấy xót xa, tại sao thì hắn cũng không rõ, cô gái trước mặt, gần như vậy nhưng không phải của hắn.
Nó bước vội xuống nhà, Quân đang ngồi trên ghế đợi nó, vẻ mặt không hài lòng, đôi mắt nhìn về nơi xa xăm nào đó, hình như có chút ưu tư, Marry ngồi ngay bên cạnh, cô bé xinh xắn đang cười với nó trong bộ váy hồng phấn, ánh mắt xanh rung lên rạng rỡ, lao về phía nó.
- Mẹ, tìm thấy mẹ rồi, ai cũng lo cho mẹ lắm đấy. Con đã bảo tối qua có bão mà, mẹ phải về sớm chứ. Mẹ có biết papa phải đi tìm mẹ cả đêm không hả? Vậy mà mẹ qua đêm ở nhà đàn ông, đã thế còn là chú đẹp trai lần trước nữa, mẹ muốn đả kích papa sao? Mẹ lớn rồi mà sao cứ hành động nông nổi vậy hả?
Marry bắn một tràng súng liên thanh vào tai nó, không ngừng ca thán. Nó nhăn mặt, chỉ là đi qua đêm thôi mà, nó đâu còn là trẻ con nữa? Mà đây cũng đâu phải là lần đầu nó đi đêm? Sky đứng dưới chân cầu thang đưa ánh mắt nhìn nó đang nói chuyện cùng Marry, lại để ý đến khuôn mặt khó chịu của Quân.
- Sky, cảm ơn vì đã cho Seny ở nhờ một đêm, tôi phải đưa cô ấy về rồi, tạm biệt_ Quân bước đến, kéo nó sát lại gần anh.
- A, cảm ơn anh nhé, tôi về đây
Nó cúi nhẹ rồi nhanh chóng chạy ra xe, vẫn vui vẻ như vậy. Trong mắt hắn đó là một gia đình hạnh phúc. Nó sao có thể biết cảm giác trong lòng hắn lúc này, rút cục là gì?
Kevil đi qua đi lại trước mặt nó, vẻ rất không hài lòng, bên cạnh còn có Haray đang tia mắt đe dọa. Chưa hết, tại sao ai cũng nhìn nó đầy nguy hiểm vậy? Nó đã làm gì nên tội cơ chứ?
- Seny, mày nên thành thật khai báo, đêm qua mày đi đâu?_ Windy vung chiếc roi da trong tay, cái này... có phải làm hơi quá rồi không?
- Đêm qua mẹ cháu đến nhà chú đẹp trai ngủ nhờ đấy ạ
- Marry con muốn giết mẹ phải không?
- Mẹ, thật ra con thích chú ấy, mẹ nhường chú ấy cho con đi, con nghĩ kĩ rồi, chờ con lớn con sẽ kết hôn với chú ấy, chẳng phải papa nói giới tính còn không quan trọng thì quan trọng tuổi tác làm gì sao?
- Quân, sao anh cứ dậy hư con bé thế
- Em nghĩ rằng mình không có phần sao?
- Anh là đồ vô trách nhiệm
- Em suốt ngày ôm con bé khư khư, anh làm sao dạy bảo nó đây?
- Vậy là anh đổ lỗi cho em sao?
...
- Câm hết cho tao. Tao không ở đây để nghe hai vợ chồng mày cãi nhau._ Windy quật chiếc roi trên tay xuống đất.
- Được rồi chẳng qua tao ngủ tại nhà một người bạn, ờ tên gì ấy nhỉ? Quân, anh còn nhớ tên cậu ấy không?
- Quên rồi
- Anh ấy nói quên rồi...
- =_= ... Mày cút về phòng đi.
Nó lết xác về phòng, tiếp tục nằm trên giường nhìn trần nhà. Mọi người thật kì lạ, dạo này quản nó rất chặt cứ như sợ phải gả con gái mới lớn vậy, bọn họ luôn bận công việc riêng của mình, nó vẫn luôn mải chơi nên chẳng màng quan tâm. Phải chăng cuộc sống không còn điều gì vướng bận, không thù hận, không tội lỗi, không ám ảnh, và không quá khứ? Trước kia nó còn chạy đến Bar giúp Rin hay cai quản tổ chức. Từ khi Quân về nước, có Mary nó biến thành một người mẹ lười biếng nhu mì rồi chăng?
- Seny, có muốn đi shopping không? Hôm nay tụi này sẽ dành cho mày cả ngày, chúng ta cùng chơi cho đã_ Tiếng Haray và Windy ngoài cửa
Vị ngọt mát của kem tan trên đầu lưỡi, nó rất khoái chí cầm que kem tiến về phía mọi người.
" Em đã tìm ra tôi chưa? "
" Tôi vẫn luôn ở bên cạnh em, đợi một ngày em nhận ra tôi"
Mái tóc đỏ tuyệt đẹp bay trong gió, dáng người cao lớn, và đôi mắt màu huyết mĩ lệ. Nụ cười ấm áp của nắng luôn nhìn về phía nó đầy yêu thương. Là người đó, là anh ấy. Bóng dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt nó, không phải là mơ, cuối cùng tôi cũng có thể gặp anh, tôi nhất định không để anh biến mất nữa. Đừng biến mất trước khi tôi tìm ra anh.
Nó vội vã chạy, cả người lao về phía trước, đưa tay với lấy người trước mắt đang hòa vào trong nắng, người đó, rất quen thuộc, mảnh ghép còn thiếu của tôi.
- A này cô không sao chứ? Seny cô cũng ở đây sao?
Nó ngã vào người trước mặt, vội túm lấy người đó rồi ngước lên nhìn, vẻ bất ngờ.
- Sky, là anh? Vậy anh ấy đâu?
Nó dằng khỏi hắn dáo dác tìm kiếm, anh ta đâu, nó cứ ngỡ có thể gặp được anh ta. Seny đưa mắt nhìn Sky một lượt, hắn cũng có chút giống với người trong giấc mơ của nó, biết đâu chỉ là trùng hợp. Nó thở dài không nén nổi thất vọng. Chắc do nhìn nhầm, có lẽ cả đời này nó cũng không thể gặp được chàng trai đó.
- Trùng hợp thật, tôi đến mua vài thứ đồ
- Đúng thế, vậy anh cứ tiếp tục đi, bạn tôi còn đang đợi_ Nó cười giả lả, chỉ cho hắn thấy bạn mình rồi chạy biến.
- Bạn? Đều là người quen cả sao?
- Seny, anh nghe Quân nói tối qua em ngủ tại nhà Sky_ Kevil chắn trước mặt nó
- Đúng vậy
- Em tốt nhất nên tránh xa cậu ta ra
- Tại sao?
- Vì hắn là một tên sở khanh, đào hoa bay bướm, có hàng ngàn cô gái nguyện chết vì hắn, nhìn cái mặt yêu nghiệt là biết hắn đã hại đời rất nhiều cô gái rồi. Với những tên lăng nhăng như vậy, cô nên tránh đi thì hơn_ Rany không ngại chỉ bảo
- Chưa hết, nghe nói còn mắc bệnh hiểm nghèo khó chữa, rõ ràng là do ăn chơi trác táng, tiêu xài phung phí nên bị quả báo, sắp chết rồi_ Windy làm bộ nghiêm trọng
- Quan trọng nhất, hắn thực sự thích đàn ông _ Haray khẳng định
- Khoan đã, vậy thì đã sao? Sky có thế nào cũng đâu liên quan gì đến tao?
- Nhắc nhở mày vậy thôi, tao không muốn mày phải lòng tên sở khanh, bệnh hoạn, đoạn tụ ấy_ Haray vỗ vai an ủi
- Mấy người, đón tiếp tôi bằng cách này sao?
Hắn từ khi nào trở nên thê thảm vậy, quá sức phẫn nộ, quá sức bi thương. Sky đứng đằng sau tấm bảng nghe không xót một chữ, thông đồng nói xấu, bịa chuyện hắn trước mặt Seny, mấy người này đang nghĩ gì vậy? Hắn sở khanh? Làm ơn đi, hắn còn chưa yêu ai mà. Bệnh hoạn? Hắn khỏe mạnh lành lặn, cư nhiên thành kẻ sắp chết, lại còn đoạn tụ, cái này là không thể chấp nhận nhất, không tha thứ được. Lúc này thật mỗt chém mỗi người một nhát quăng xuống biển cho cá ăn.
- Này, anh đếm đến ba, chúng ta cùng chạy nhé_ Rany nói nhỏ vào tai Windy
- Khỏi cần chạy, nợ này cứ từ từ mà trả_ Sky cười hết sức nguy hiểm
- Vậy ra mọi người quen nhau sao?
- Đành vậy. Seny đây là bạn anh, Sky. Còn nó là em gái tao _ Kevil thở dài. Anh rõ ràng mang nó xuống trần chỉ để tránh mặt Sky, vậy mà họ vẫn gặp nhau, anh thật bất lực rồi.
- Vậy chú đẹp trai là bạn của papa sao? vậy tương lai chú có thể làm con rể của bố cháu được không?_ Marry ngây ngốc hỏi
- Marry à, con rể như cậu ta thì cả papa và mẹ đều không nhận nổi đâu_ Quân hờ hững trả lời.
Tiếng chuông leng keng nhỏ dần rồi biến mất. Hắn lại lần nữa đứng trơ trọi trong bóng đêm. Cô gái đó là ai? Hắn cũng chẳng biết rõ, nhưng mỗi lần mơ thấy cô ấy, tim hắn rất đau, cảm giác mất mát, cô quạnh. Hắn luôn chờ đợi, chờ đợi được gặp lại cô, dù là trong mơ cũng được, ít nhất để nỗi đau vô hình trong hắn được xoa dịu.
" Tôi sẽ tìm ra em, dù có đặt cược cả sinh mệnh cũng sẽ tìm ra em"
Chương 97: Em Gái Đã Đến
- A, mệt chết mất thôi, không lết nổi nữa rồi. Rút cục nhà họ ở đâu?_ cô gái có dáng vẻ loli, mặc chiếc váy thủy thủ trắng đứng ca thán. Tay xách theo một chiếc vali to sụ.
- Ai bảo em chưa hỏi địa chỉ đã vội lao đi, còn kéo theo anh nữa chứ?_ Ánh mắt màu đồng khẽ nheo lại, chàng trai đứng bên cạnh lên giọng nhắc nhở.
- Lay, đây đâu phải lỗi của em, tại em lo cho Sky thôi mà. Quên đi, em tự đi tìm nhà, khỏi cần đến anh_ Cô bé hất cao mái tóc, hùng hổ bỏ đi.
Sky lau khô mái tóc còn ẩm ướt, ánh mắt hướng ra ngoài ban công. Tìm một người không biết tên, không biết mặt giữa hàng tỷ con người đâu phải dễ. Bắt đầu từ đâu chính hắn còn không biết. Nhưng hắn tin rằng, chỉ cần gặp lại hắn sẽ nhận ra.
Có điều, ngoài cô gái bí ẩn đó trong lòng hắn còn một người khác. Người con gái không thuộc về hắn. Đôi mắt xanh sâu thẳm luôn cuốn hút ánh nhìn, khiến hắn không thể rời mắt, khiến tim hắn rung động. Cô gái đó, đã chiếm lấy tim hắn, như một sợi dây định sẵn, hắn đã vướng vào lưới tình. Chính hắn cũng không hiểu mình yêu cô vì điều gì, một thứ tình cảm kì lạ.
- Sky, anh đâu rồi, mau xuống mở cửa, Sky anh có ở trong đó phải không? Không mau xuống mở em sẽ phá nhà anh đấy_ Tiếng thiên Nhi inh ỏi dưới lầu. Hắn thở dài, mới đấy đã mò xuống "ám" rồi.
Thiên Nhi đứng trước cửa, chân đá mạnh vào cổng, tay cầm chiếc mũ trắng vành ca thán, Lay ở bên điềm nhiên để cô làm loạn. Cổng vừa tự động mở, cô đã lao vào tìm Sky, đu lên người anh ôm hôn tới tấp.
- Sky, em nhớ anh, nhớ anh lắm đấy, nếu muốn đi chơi phải để em cùng đi chứ, anh dám bỏ rơi em, ăn nhầm gan hùm rồi phải không? Hả? Hả?
- Anh nào có, anh chỉ đơn giản là tránh phiền phức thôi
- Ý anh là em phiền phức phải không? Em phiền phức chỗ nào hả? Mắt mũi, mặt hay tay chân?
-... =_= chúng ta không cần bàn luận vấn đề này đâu nhỉ
- Cũng được, dù sao tổng thể của em cũng hài hòa lắm rồi. Em cũng tuyên bố với anh, thời gian tới em sẽ ở đây cùng anh, đến khi nào anh trở về thiên giới thì thôi
- Phí ở nhờ 30 triệu một tháng phiền cô nộp đủ.
- Dám thu tiền với cả em gái, anh xuống âm phủ em sẽ đốt tiền giấy cho mà tiêu
Vậy là những ngày tới Thiên Nhi sẽ tá túc tại đây.
Sky và Lay một người dọn dẹp, một người nấu nướng, còn ai đó thản nhiên nằm chơi như bà hoàng, thích thú nhìn hai chàng trai đang tất bật. Ai bảo cô được coi như báu vật chứ...? Thật ra đấy chỉ là bào chữa thôi, chính xác là ai bảo cô lại vô dụng đến mức không biết làm gì cả. Thiên Nhi buồn chán nhìn ra ngoài. Cô là lo anh trai gặp lại Seny, nếu vậy thì thật uổng phí bao năm chia cắt họ. Nhưng cô rất thích Seny, từ đầu đã định trước đó sẽ là chị dâu mình, nay lại để tuột mất trong lòng không khỏi nuốt tiếc. Đấy là đối với bản thân, nhưng cô xót xa cho hai người họ, chẳng lẽ mối lương duyên đẹp đến vậy lại bị phá hủy. Liệu có thể trái lời nguyền, trái ý trời mà giúp họ không? Thiên Nhi cứ vậy chìm vào những suy nghĩ của mình, đến khi chuông cổng reo lên, nhìn lại hai người đang bận rộn, cô phì cười tự đi mở cửa.
Trước cổng, một cô bé dễ thương đang bám vào song sắt, môi mỏng chu lên khó chịu, đứng bên cạnh là cô gái xinh đẹp đang chờ.
- Chú đẹp trai, mau ra mở cửa, con và mẹ đến thăm chú này.
- Là con muốn đến chứ đâu phải mẹ, báo hại mẹ phải leo tường vượt rào vác theo con trốn đi, nếu papa bắt được, mẹ sẽ không ngại bán đứng con đâu.
- Mẹ là tòng phạm đấy. Á mẹ ơi, chú đẹp trai nuôi vợ bé kìa
Mary nhìn qua khe cổng, chỉ về phía Thiên Nhi. Seny nhìn theo phía tay cô bé chỉ, môi khẽ mấp máy, cô bé kia rất quen, cùng lúc đó Thiên Nhi cũng ngạc nhiên nhìn lại, cô mở to mắt, lo sợ quay đầu chạy vào nhà.
- Mẹ, bồ nhí của chú ấy gặp con nên bỏ chạy rồi phải không? Dù sao con cũng là vợ cả của chú ấy mà?
- Đã bảo mẹ không nhận con rể lớn tuổi vậy mà
Nó đáp rồi chạy vội vào nhà, cô gái kia nó biết.
- Thiên Nhi, là em phải không?
- Seny, sao chị lại ở đây?
Nó túm lấy cánh tay Thiên Nhi, vui mừng. Sky và Lay cùng lúc chạy ra. Nó ôm lấy Lay hôn nhẹ vào má, nhân tiện hỏi han.
- Oa, không ngờ mẹ quen vợ bé của chú đẹp trai đấy
- Đây là bạn cũ ủa mẹ, chào cô đi Mary
- Chào bạn
Mary rất tự nhiên đưa tay ra chào hỏi, trong khi Thiên Nhi nhăn mặt chẳng hiểu chuyện gì, nhưng có một chuyện cô hiểu, con nhóc kia vừa gọi cô là bạn.
- Nhóc à, là cô không phải bạn, cô hơn con nhiều tuổi lắm đấy.
- Bạn à, cô gọi ai là nhóc, nhìn lại mình đi, bạn chỉ cao hơn tôi một cái đầu thôi, từ trên xuống dưới trước sau như một, vậy mà trang điểm đậm quá, bạn không phù hợp làm vợ bé của chú đẹp trai đâu. Ít nhất cũng phải giống mẹ seny vòng nào ra vòng ấy ít nhất cũng phải cúp E ấy chứ.
Seny giật mình nhìn Mary, con bé nói năng luyên thuyên cái gì vậy? Có biết Thiên Nhi đáng sợ lắm không. Đúng như nó dự đoán, Thiên Nhi đỏ bừng mặt, vẻ muốn nuốt sống cô bé trước mặt ngay lập tức, nhưng cơn giận trong cô bỗng dừng lại, cô còn chưa hỏi tại sao cô bé lại gọi Seny là mẹ.
- Seny, đây là con gái chị?
- Đúng vậy, dễ thương lắm đúng không?
- Với ai?
- Mary là con của papa Quân, thế nào, Mary xinh lắm phải không?
Thiên Nhi sững người, cô vừa có ý định nghịch thiên để giúp hai người họ, giờ tự nhiên con bé này từ đâu mọc lên, toàn bộ lí trí của cô gần như tiêu tan, cả người mềm nhũn, thê thảm bước về phòng.
- Lay, sao anh và Thiên Nhi lại ở đây?
- Cô ấy là em gái của Sky.
Nó gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó mới ngó nghiêng tìm Sky.
- Cô tìm tôi có việc gì không?
- Tôi không tìm anh, là Mary ấy chứ, tôi chỉ làm đúng trách nhiệm một người mẹ thôi.
Nó thản nhiên bước vào ghế ngồi, rất ra dáng chủ nhà. trong khi Mary ríu rít bám lấy Sky. Thiên Nhi vẫn đang ngồi trên phòng, cố gắng tự an ủi vết thương lòng. Xem ra cô đến đây uổng phí rồi.
Chương 98: Tôi Ở Đây Là Vì Em
Tiếng xe lao vào cổng, bánh xe ma sát với mặt đất tạo nên một đường đen vòng cung kéo dài. Khuôn mặt người đó tràn ngập sự tức giận, ngay cả mái tóc bạch kim thường được thả dài cũng bị buộc bổng lên cao. Mang theo khí chất mê người, đôi mắt bạc lạnh lẽo nhìn về phía nó.
- Quân, sao anh ở đây?
Nó ngạc nhiên hỏi. Không đáp lại, Quân kéo nó đi trước mặt Sky và Lay, Mary vội vàng chạy nhanh ra xe trước khi cơn thịnh nộ tìm đến cô bé.
- Sky, tôi hi vọng anh tránh xa Seny ra, cô ấy là của tôi, mong anh hiểu cho.
Ngữ khí trầm hẳn, sẵn sàng khẳng định chủ quyền, cả người nó bị ôm cứng ngắc trong lòng Quân.
- Hình như anh hiểu lầm thì phải, tôi chẳng có ý gì với cô ấy.
- Mong anh nhớ những gì anh nói.
Chút đau lòng vụt qua đáy mắt, trên khuôn mặt hắn vẫn giữ nét cười thản nhiên, nhìn cô gái trước mặt biết mất. Gặp cô có lẽ là sai lầm lớn nhất trong đời hắn.
Chiếc Lamborghini lại iếp tục lao đi, không ai nói lời nào, nó lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, thái độ khó hiểu của Quân khiến nó nghi hoặc. Vừa đến nhà lớn, nó đã bị Quân vác lên lầu, bỏ mặc Mary ở phía sau.
- Anh làm gì vậy?
- Anh đã bảo em đừng đi gặp cậu ta nữa rồi mà?
- Tại sao?
Nó ngang ngạnh hét, nó chỉ là chiều theo ý Mary thôi, nào có muốn gặp hắn ta sao lại tức giận với nó?
Quân tiến lại gần, khuôn mặt thật bi thương, cả người to lớn gục vào vai nó, nghe thấy cả tiếng thở khẽ, nóng bỏng của anh. Thứ nước mắt nóng ẩm chạm vào vai khiến nó khẽ run. Anh càng vùi đầu vào sâu trong tóc nó, mùi hương thơm nhẹ dễ chịu, cánh tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của nó, giọng nghẹn đặc. Nó chưa từng thấy anh khóc, dù trước kia từng thấy sự bi thương trong mắt anh, nhưng chưa thấy anh như lúc này. Trong lòng cảm thấy se hắt lại, như thể nó làm ra chuyện gì tội lỗi lắm vậy. Nó ôm lấy anh, vuốt nhẹ lọn tóc bạch kim, hôn lên má anh an ủi.
- Em không gặp Sky nữa, em không trái ý anh nữa, nhé.
Thiên Nhi ngồi trong phong suy tính. Tình cũ không rủ cũng tới, có lẽ nào trong lúc mất trí nhớ, Seny đã bị Quân cướp mất, không được, vậy anh trai cô phải làm sao? Hay là thủ tiêu Quân? Không được, chuyện này hình như phạm pháp. Vậy bắt cóc anh ta? Hình như cũng không khả thi. Cô nằm dài trên giường, anh trai tội nghiệp của cô còn yêu Seny không nhỉ? Thiên Nhi đứng dậy bước về phía thư phòng, dạonày anh trai cô thường trốn trong đấy không biết làm gì.
- Sky, em có việc muốn hỏi.
- Anh cũng có việc cần nói.
Đợi Thiên Nhi ngồi xuống, Sky mới cất gọng.
- Anh cần đi một thời gian, cụ thể đi đâu anh cũng chưa rõ, nếu em muốn ở lại đây cũng được. Cứ khoảng 1 tháng anh sẽ về thăm em 1 lần.
- Anh định làm gì?
- Có lẽ là...tìm một người...
- Vậy sao?... vậy em muốn hỏi,... anh thích chị Seny chứ?
Sky im lặng một hồi, có lẽ là bất ngờ, hắn đứng dậy, rót cho mình một cốc nước, dường như đang suy tính điều gì đấy.
- Sao em lại hỏi vậy?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Sao phải là Seny?
- Anh chỉ cần trả lời thôi
- Thích hay không không còn quan trọng, dù sao anh cũng sẽ đi, hơn nữa cô ấy không thuộc về anh.
- Tức là anh thích cô ấy?
-"..."
- Anh vẫn ngốc như vậy.
Cô đứng dậy, thất vọng rời khỏi. Anh trai cô, còn ngốc hơn cả cô nữa. Cho dù họ có quên lãng nhau, Sky nhất định vẫn yêu Seny, vậy mà một lần nữa anh vẫn không chịu thừa nhận. Em gái như cô, lại có thêm việc để làm rồi.
Mấy ngày nay nó đều tỏ ra rất ngoan ngoãn, luôn bám lấy Quân. Dù là khi Quân ở nhà hay đến công ty nó đều bám theo. Khiến Mary luôn mồm chê nó là người không có trí tiến thủ. Nó chỉ biết cười xòa than thở, bố con hai người đều áp bức tôi, tôi biết tiến với ai, thủ với ai đây?
- Dạo này mày chăm chỉ nhỉ, cuối cùng cũng chịu giúp Quân vài việc ở công ty_ Windy lên tiếng biểu dương nó
- A, vì vậy mà tao mới mệt chết rồi đây
- Được rồi, mày cũng có phải làm gì đâu_ Haray vạch tội
- Ai bảo tao không làm gì? Thở này, đi này, cười này, nói này, ôi bao nhiêu việc còn gì.
- Phải phải, nghe như kiểu mày sắp chết đến nơi rồi ấy
- Lão nương đây thật sự sắp chết rồi, vậy nên hai tụi bay mau cút đi để ta yên giấc ngàn thu.
Nó yên tâm nhắm mắt sau khi nghe tiếng cửa phòng đóng lại, mọi thứ chìm dần vào bóng tối. Dạo này bận rộn chạy theo Quân nó cũng chẳng còn thời gian để ý những việc khác. Nhắm mắt lại, nó nghĩ đến người mình đã gặp trong mơ, vẫn chưa biết anh ta là ai. Khuôn mặt ấy lại hiện lên choáng hết tâm trí, người con trai nó đã gặp, Sky. Anh ta thật sự có phần rất giống, ngay cả cử chỉ đôi lúc cũng giống. Tuy mới gặp, ít tiếp xúc, nó vẫn cảm thấy rất quen thuộc, giống như trước đây từng biết nhau. Bất giác mỉm cười, từ khi nào lại ngĩ về hắn nhiều như vậy? Lẽ nào mới vài ngày không gặp lại cảm thấy nhớ?
Tiếng động từ ban công khiến nó chú ý, ánh trăng hắt qua cửa sổ in lên bóng người trên tường. Đặt bàn chân trần xuống mặt sàn lạnh lẽo, nó mở cửa bước ra ban công. Hắn ngồi trên lan can, nhìn sâu vào đôi mắt nó, nó ngạc nhiên nhìn lại, gió khẽ lùa qua làm run rẩy mái tóc hai người, trăng nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể, và màn đêm càng tô điểm cho ánh sáng ấy. Tiếng chuông bạc từ vòng tay khẽ ngân lên trong cơn gió, bông hồng xanh như dần hé nở, khoe ra vẻ đẹp kiều diễm nhất. Cảnh tượng này, có chút quen thuộc, khi ấy ai đó cũng ngồi trên ban công khiến nó thất thần.
- Sky, sao anh lại ở đây?
- Tôi ở đây là vì em
- Hả, sao cơ?
Hắn bước xuống bên cạnh, ôm nó vào lòng, quả nhiên, cô gái này thật ấm áp, chứa đựng cả bầu trời của hắn, thật muốn thời gian dừng lại, thật muốn có được cô, muốn biết môi cô có mùi vị gì. Quả nhiên đáp án trong lòng mà hắn không chịu thừa nhận, hắn thích cô gái này, rất thích, hoặc là yêu. TRước lúc đi vẫn rất muốn gặp cô ấy, nỗi nhớ trong tim hứn càng lan rộng, hắn ở đây chỉ vì muốn gặp cô. Những chuyện khác đều không màng đến. Cô thật sự đã ở trong tim hắn rồi.
Bị vòng tay rộng lớn của hắn ôm chặt, nó cũng không giãy dụa, cảm giác rất khác, rất thoải mái, rất nhẹ nhõm, khác với lúc Quân ôm nó. Đến khi hắn buôn tay ra, trong lòng lại sinh nuối tiếc, vẫn đứng ngây người như vậy.
- Tôi chỉ đến để nói, tôi sẽ đi một thời gian
- Đi đâu? Khi nào anh sẽ về.
- Không biết, nhưng sẽ trở về vào một lúc nào đấy, nếu cô còn nhớ đến tôi, thì tôi sẽ về.
- Vậy anh phải đi luôn rồi, vì tôi chẳng bao giờ nhớ anh cả
Nó cười, không ngại trêu trọc. Hắn cũng cười, rồi quay người định đi. Nó túm lấy tay áo hắn, trăng hắt nhẹ vào khuôn mặt tuấn mĩ ấy, khiến nó thêm xao lòng.
- Anh vẫn phải về đấy, để gặp tôi
Nó mím môi, mấy lời này nghe thật ngốc, như tự vả vào mặt mình vậy, bộ dạng của nó hẳn mắc cười lắm.
- Tôi không về đâu vì cô chẳng bao giờ nhớ đến tôi
- Ai nó không có?... Tôi... Mà anh đột nhập vào đây chỉ để nói vậy thôi à?
- Đúng vậy
- Vậy thì mau biến đi, tôi còn phải ngủ
Nó quay người vào trong, đóng sập cửa lại, ngăn cảm giác ngại ngùng,bối rối của mình. Qua khe cửa sổ nó thấy hắn vẫn đứng đấy, dáng người cao lớn, nụ cười vương lại trên khuôn mặt, ánh mắt huyết đỏ nhìn nên khoảng trời đen kịt kia, như một đốm sao chợt ẩn hiện, biến mất trong đêm.
Quay lại giường, vùi người vào chăn, nó vẫn nghe tiếng tim đập khẽ, và cả hơi ấm còn lưu lại đâu đó. Vậy là hắn đi rồi, sẽ không gặp lại rồi, mảnh ghép thiếu trong tim nó.
Chương 99: Mama Của Mary
Thời tiết gần đây trở nên se lạnh, chút dịu mát mơ màng của thu ùa về. Thay cho bầu trời đầy nắng là từng mảng mây trắng xốp, và cơn gió cuối hè xót lại. Thu đến gieo vào lòng người những cảm xúc bâng khuâng khó tả, và là chất xúc tác cho tình cảm con người.
Nó phơi mình trên sân sưởi nắng, nằm dài sau nhiều tháng ngày rảnh rỗi. Mắt lim dim chìm vào giấc ngủ. Hiếm khi được rảnh phải nghỉ ngơi cho đáng. Suốt một tháng nay, nó thật sự rất chăm chỉ, luôn giúp Quân vài việc ở công ty, bởi vậy mà Mary rất hay giận dỗi nó. Chắc tại nó không giành nhiều thời gian cho cô bé như lúc trước.
Seny đưa cao bàn tay của mình lên, ngắm nhìn tia nắng xuyên qua kẽ tay, chiếc lắc nhỏ lại ngân vang, và đóa hồng tỏa sáng rực rỡ. Đôi môi khẽ cất lên một bài hát không rõ tên, mái tóc xanh như quấn lấy bầu trời, nó lúc này thanh khiết lạ thường. Vậy mà cũng đã không gặp Sky một tháng, thật không biết anh ta đang ở đâu, làm gì lúc này. Thời gian gần đây, nó càng suy nghĩ về anh ta nhiều hơn. Một người bất chợt đến, rồi bất chợt đi, để lại một sợi chỉ đỏ vương trên cánh hồng.
- chà lâu rồi mới thấy em gái hát đấy, đang vui sao?_ Kevil ngồi xuống bên cạnh nó
- Do anh đấy chứ, có quan tâm đến em nữa đâu?_ Nó giả bộ làm nũng, quay người đi chỗ khác.
- Chứ không phải em bỏ mặc ông anh già này để bám theo Quân sao?
- Em đang lao động công ích, góp sức mình cho sự phát triển của nước nhà đấy
Nó kiêu ngạo lên mặt, trò chuyện cùng Kevil
Cô gái nhỏ bé nào đó liên tục đi lạitrong phòng, dường như gạch dưới chân cô cũng muốn bong ra luôn rồi. Đôi mắt hồng khẽ liếc về phía tờ lịch trên tường, không kìm được tức giận mà bộc phát.
- Tên khốn Sky, rõ ràng bảo sẽ về thăm em, vậy mà lặn mất tăm mất tích không thèm liên lạc, có giỏi đi luôn đi, khỏi về
- Thiên Nhi, sao em nóng lòng vậy?_ Lay cười nhẹ
- Anh nhìn xem, trong khi em ở đây mong anh ấy về từng ngày, thì anh ta lại dám bỏ đi ngao du ở cái xó xỉnh nào, vậy chị dâu phải làm sao?
- Sky lớn rồi, đâu phải trẻ con, chuyện của cậu ta, để cậu ta tự giải quyết đi. Mà, em mong có chị dâu vậy sao? Ai thế?
- Ngoài Seny em không chấp nhận ai làm chị dâu hết, ai dám chia uyên rẽ thúy, em chém. Đáng ra em sẽ không làm vậy đâu, nhưng ai bảo Quân dám xen ngang, cứ chuẩn bị đi, tối nay em sẽ thủ tiêu cậu ta.
Trên khuôn mặt thiên thần hiện lên một nụ cười thâm độc, cái đầu đen tối kia không biết còn suy tính điều gì nữa. Lay chỉ biết thở dài bất lực, nói vậy thôi chứ chưa biết Thiên Nhi có làm nổi gì không.
Màn đêm là thời khắc hoàn hảo cho những con qủy giấu mình, hòa vào trong bóng tối và biến mất trong màu đen vĩnh hằng.
Tiếng động lạ phát ra từ trong khu vườn, hai bóng đen thoáng ẩn thoáng hiện. Nụ cười xinh đẹp xảo quyệt hiện rõ trên môi. Một đêm không trăng lặng lẽ, báo hiệu những bất ngờ sắp đến. Đây là lúc tấm màn của sự thật hé lộ, nên hãy nhìn cho kĩ.
Thiên Nhi khẽ cựa mình, gai của mấy bông hồng cào xước xác tay cô bé, thật muốn đem một trận cuồng phong sát phạt hết đám hoa này. Cô gái nhỏ trong bộ đồ đen từ đầu đến chân, ẩn mình trong bụi hồng khéo léo.
- Thiên Nhi, tại sao chúng ta lại ở đây?_ Giọng Lay thì thầm
- Giết người
Lại nữa, Lay thở dài, tiểu thư trói gà chưa chặt lại đòi đi giết người, anh tự hỏi cô sẽ làm ra mớ hỗn độn nào nữa đây. Gió đêm bắt đầu nổi lên, cuốn theo vài cánh hoa hồng xanh, một chiếc xe lao về phía biệt thự, trong ánh đèn ngọt dịu, chiếc xe như muốn xẻ đôi mặt đường.
Nó ngâm mình thoải mái trong bồn tắm ấm áp, thật bất hạnh khi đêm xuống mới có thể nghỉ ngơi. Sao nó phải làm việc nhỉ? Tiếng nước róc rách chảy, khói từ bồn tắm lớn bốc lên, kèm theo một mùi hương quyến rũ. Nó chìm dần vào sâu trong nước, để bọt trắng bao lấy cơ thể. Thật dễ chịu, thật yên bình.
Két...Két...Rầm...Uỳnh....Rầm...Bùm = = xem ra bình yên của nó kết thúc rồi.
Một loạt tiếng động lớn nổ ra, tiến nhốn nháo ồn ào. Thôi kệ, trời có sập cũng chỉ sập được đến chân nó thôi, để ý làm gì. Bước chân nhỏ bé hốt hoảng chạy về phía nó, cửa phòng bật mở, Mary lao vào lòng nó, vẻ mặt lo lắng.
- Mẹ Seny, tiêu rồi.... mau xuống dưới...
- Chuyện gì vậy?
- Thì mẹ cứ xuống đi đã
Nó ngó qua cửa sổ, một đám cháy lớn dưới sân, khói bốc lên ngùn ngụt.
- Mọi người mở lửa trại sao? Tiệc nướng hả?
- Nướng mẹ ý, nhìn cho kĩ vào.
Nó nheo mắt nhìn vào vật thể đang bốc cháy, một chiếc xe lamborghini xám bạc đang cháy dữ dội, kế bên đó là một người phụ nữ.Cô ta vận một bộ váy trắng, trong đêm càng nổi bật, mái tóc vàng xoăn từng lọn, đôi mắt xanh pha lê sáng rực, khuôn mặt xinh đẹp vô cùng. Ánh mắt cô ta dừng lại trên cửa sổ, nở nụ cười với nó, đưa tay lên chào nồng nhiệt. Seny thở dài ngao ngán, theo chân Mary bước xuống lầu.
Vườn hoa hồng sau một vụ tàn phá thật sự đã trở nên thảm hại. Nó nhìn "xác" của những bông hoa vương vãi khắp nơi mà trong lòng vô cùng ấm ức. Người phụ nữ kia vẫn kiêu ngạo mỉm cười với nó, mọi người cũng đã tập trung đông đủ dưới sân và đứng im như tượng. Nó vặt một cành hoa hồng đưa lên miệng nhai ngấu nghiến, như thể muốn cảnh cáo.
- Seny, ăn bậy bạ là sẽ bị đau bụng đấy_ Người phụ nữ lên giọng nhắc nhở
- Cô còn có thể nói vậy sau khi phá tan vườn hoa của tôi sao Jecssica?
Trong mọi thời đại, chiến tranh chưa phải là đáng sợ nhất, mà cuộc chiến giữa những người phụ nữ mới là kinh hoàng. Nó bóp nát bông hồng trong tay, vẻ thách thức bước đến chỗ người phụ nữ kia, trên môi vẽ lên nụ cười bán nguyệt, rồi lao vào lòng cô ta.
- Jecssica, tôi nhớ cô lắm đấy, công việc bên Pháp xong rồi sao mà lại về đây?
- Tôi cũng nhớ cô, nhưng tôi về đây để tìm người
- Người cô muốn tìm có giá trị hơn vườn hoa của tôi sao? Cho dù có chết một vạn lần cũng không đền nổi đâu
- Đừng lo, nếu cô muốn tôi giao người cho cô, làm gì thì tùy
Nó vui vẻ kéo Jecssica vào phòng, trong khi có một vài người vẫn đang ngơ ngác.
Kevil rót một tách trà nóng, đặt trước mặt Jecssica, cẩn thận quan sát cô.
- Tôi phải thu sếp công việc ở Pháp để về đây tìm " kẻ đào tẩu" đấy
Jecssica niềm nở cười, ánh mắt khẽ liếc qua người nào đó đang đứng bên cạnh, mái tóc bạc khẽ rung lên.
- Mẹ Seny, con đoán mama về đây là để túm con với pa Quân về Pháp đấy_ Mary ghé vào tai nó nói khẽ
- Đúng rồi đấy con gái yêu, mẹ thề sẽ làm thịt kẻ nào dám bắt cóc con của mẹ rồi đi không lời từ biệt, kẻ ấy chắc chán sống rồi_ Jecssica cũng tươi cười nói, nộ khí tỏa ra khắp nơi.
Mười năm trước sau khi chia tay Seny, Quân bay sang Pháp sinh sống, cốt là để tiếp quản công ty. Và rồi anh gặp Jecssica, một cô gái...ừm, tính cách chẳng thua kém nó là bao. Có lẽ anh thật sự bị nó ảnh hưởng. Mặc dù vậy tình cảm anh dành cho Jecssica là chân thật. Sau khi kết hôn thì Mary chào đời, và khi cô bé mới lên 3 tuổi anh phải trở về Việt Nam đưa theo cả Mary. Chúa chứng giám chẳng qua anh muốn cho con về quê cha đất tổ, nhưng không nói với Jecssica. Nhưng không ngờ rằng anh gặp lại Seny, và biết được những chuyện đã xảy ra với cô. Vì vậy anh để Mary cho Seny chăm sóc, cuối cùng là ai đó nảy sinh lòng tham, bắt cóc luôn Mary của anh. Và tất nhiên nếu không có Mary thì vợ anh sẽ không để anh yên ổn về nước đâu.
- Lần này tôi đến để đem Mary đi, còn cái tên kia, tôi tặng cô đấy
- Không được, dù sao Mary cũng gọi tôi một tiếng mẹ, cô không hỏi ý kiến tôi thì thật quá đáng
- Tôi là Mama của nó, tôi có quyền
- Tôi là mẹ nó tôi cũng có quyền
- Tôi là vợ của papa nó tôi có quyền...
- QUÂN, ANH NÓI XEM AI CÓ QUYỀN HẢ?_ Đồng thanh hét
- Anh không biết...
- VÔ DỤNG, TÔI TỪ MẶT ANH_ Tiếp tục đồng thanh
Vậy là một trận khẩu chiến diễn ra, cả nhà nháo nhào như cái chợ. Nó ôm một bụng uất ức bỏ lên lầu. Thật bất công nó thua ngay sau khi bị Jecssica hét vào mặt " Muốn thì lấy chồng đi rồi tự mà sinh con". Hôn nhân là nấm mồ bi kịch, nó đâu có dại xuống mồ nằm. Nó vùi đầu vào lòng Haray và Windy phụng phịu.
- Vậy là tao phải trao trả Mary cho Jecssica, hix, đau lòng quá
- Mày giữ con người ta lâu vậy cô ấy chưa cho mày vào tên lửa bắn lên mặt trăng là may đấy_ Haray xoa đầu an ủi.
- Hằng Nga tỷ sẽ đá nó về mặt đất ngay_ Windy bình phẩm
Hai cái đứa... người ta đang đau lòng mà còn trêu chọc.
Trong khi nó còn chưa thôi than vãn, thì ngoài kia bóng đen nhỏ bé đang cười thỏa mãn, rồi nhanh chóng lẩn vào màn đêm.
Chương 100: Mừng Anh Trở Về
- Khi nào anh về? Em rất nhớ anh
- Đếm ngược 24 tiếng nữa, anh sẽ về
- Anh chắc chứ?
- Chắc, vì anh cũng nhớ em
Màn hình điện thoại tối sầm, Thiên Nhi ngả người ra sau ghế, khẽ thở dài một tiếng. Còn 24 giờ nữa, cô nên chuẩn bị chút nhỉ.
Seny ôm lấy Mary lưu luyến không thôi, cô bé cũng nghẹn ngào ôm lấy nó. Khuôn mặt nhỏ bé phiếm hồng, mắt đọng một tầng sương.
- Sao tôi có cảm giác mình biến thành phù thủ chia rẽ hai người thế này_ Jecssica đưa tay vỗ lên đầu mình
- Đúng đấy, cô nên để con bé ở lại với tôi đi_ Nó van nài
- Không, để nó lại với cô chẳng khác nào gây hại cho thế giới, hơn nữa, tôi là mama của nó đấy
Jecssica đứng nghiêm người phô trương uy quyền của một người mẹ chính cống trước mặt nó. Đôi mắt xanh ngọc xoáy vào nó, dáng vẻ cao quý xinh đẹp. Đúng là Mary thừa hưởng vẻ đẹp này từ mẹ cô bé, mắt xanh, tóc bạch kim, da trắng, môi đỏ, chẳng khác nào một con búp bê Pháp. Nó có chút bất lực, buông tay nhìn về phía bầu trời. Những vệt trắng dài từ đuôi máy bay biến mất. Gió thổi tung mái tóc xanh biển. Nó vì sao lại thấy trống trải như thế, giống như bản thân bỗng nhiên nhận ra, thứ không thuộc về mình sẽ biến mất.
- Cô có thể sang Pháp thăm con bé bất cứ lúc nào, lần tới tôi sẽ đưa nó về Việt Nam gặp cô
- Cám ơn, Jecssica, cô giống bà tiên hơn rồi đấy, nhưng vẫn là tiên hắc ám
Jecssica không mấy để ý lời nó nói, Seny cười mỉm, nhìn hai người một cao một thấp cùng nhau tiến về sân bay. Chia tay lúc nào cũng buồn như vậy.
Quân ôm chặt lấy bờ vai khẽ run của nó, trước kia, khi rời đi, anh không dám quay lại ôm nó, đó là mặc cảm tội lỗi, nhưng bây giờ, anh hiểu trái tim mình hướng về ai, đối với ah, nó sẽ mãi là người bạn mà anh yêu quý/
- Seny, anh cũng sẽ về Pháp , nhưng dù vậy anh muốn em hứa với anh, đừng mạo hiểm bản thân mình
- Anh nói gì lạ vậy, em vẫn luôn nghĩ cho bản thân trước tiên mà
- Vậy thì tốt, anh sẽ về gặp em sớm
- Khỏi đi, chỉ cần Mary là đủ rồi.
Trước khi nhìn anh bước đi, nó quay lưng thật nhanh về phía ngược lại. Anh kéo nhanh chiếc vali về phía máy bay, trở về nước. Đôi mắt xanh trong veo ngước nhìn bầu trời, bờ vai trắng ngần run lên, nụ cười vẫn hiện hữu trên môi, nhìn theo vệt khói máy bay mất hút sau khoảng trời phủ đầy mây trắng.
Nó chậm chạp rảo bước về một tòa nhà trong sân bay, chọn một quán caffe dừng chân. Mắt vẫn không rời những chiếc máy bay ngoài cửa. Có ai đó đã đi, vậy ai đó sẽ trở về đây? Nó bây giờ là ai? Bản thân là gì? Mong chờ điều gì? Vì sao luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, cảm thấy thiếu vắng đến vậy. Bông hồng đỏ trên bàn tỏa hương thơm nhẹ, tách caffe bốc lên từng cuộn khói. Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào phòng, lại một chiếc máy bay trở về. Nó vươn tay chạm vào từng cánh hoa hồng, xé nát sắc đỏ lóa mắt trước mặt, đem từng cánh hoa thả vào trong gió. Tiếng chuông bạc ngân vang, chiếc vòng trên tay nó như bừng sáng. Từng lọn tóc đỏ lướt qua mắt nó, tiếng tim khẽ đập loạn nhịp.
- Phá hoại một vẻ đẹp là tội lớn đấy
Vẫn là cái thanh âm trầm, đầy trêu trọc, Sky đứng ngang trước mặt nó, áo sơ mi đen thả cúc, dáng người cao vững chắc, cả nụ cười cợt nhả trên môi. Hắn tiến về phía nó, chạm lên mái tóc xanh mượt, ôm nó vào lòng. Seny cứng người, nó chưa gần hắn như vậy bao giờ, nhưng cơ thể nó lại thấy rất quen thuộc với cảm giác này. Thật bình yên. Nó vươn người, cố nhón chân cho cao bằng hắn, đôi mắt xanh mơ màng chạm đến khuôn mặt trắng sứ ấy, cái lưỡi nhỏ vươn ra thèm khát.
- Đau, cô làm gì vậy?_ Sky đẩy nhẹ nó ra, tay ôm lấy một bên má
- Thì tại mặt anh trắng quá, thơm thơm mềm mềm giống đậu hũ, tôi muốn cắn, cho cắn miếng nhé, bảo đảm sẽ không mất miếng thịt nào đâu, nhé, cho cắn đi mà.
- Không ngờ cô đón tôi trở về bằng cách này đấy
Nó chẳng quan tâm xung quanh có gì, lao vào hắn đòi cắn như thể chó nhìn thấy cục xương. Sky chỉ còn biết ôm mặt, bảo vệ nhan sắc đang bị đe dọa của mình.
- Cô sao lại ở đây, chẳng lẽ biết tôi về mà ra đón
- Anh qua đây, tôi tát hộ cho tỉnh, ở đấy mà hoang tưởng.
- Vậy ai bảo sẽ nhớ tôi nhỉ?
- Công chúa bị bắt cóc rồi, mụ phù thủy độc ác bắt công chúa đem đi rồi, cả lính cận vệ cũng đi luôn rồi.
Nó gục mặt xuống bàn nhìn tách cafe đã nguội lạnh, lại chăm chú để ý khuôn mặt vô vàn cảm xúc của Sky. Hắn nhíu mày, không hiểu nó đang nói gì. Chuyện cổ tích sao?
Sau một hồi ngây người hắn mới tiêu hóa hết những gì nó nói. Mary trở về Pháp cùng với mama của cô bé, ngay cả Quân cũng đi theo. Nó ủ rũ vậy là phải. Nhưng hắn thì khác, gánh nặng trong hắn như tan biến, nụ cười trên môi bỗng trở nên xảo quyệt.
- Đi, đi với tôi đến một nơi
chưa kịp để hắn tỏ vẻ vui mừng, nó đã túm cổ kéo hắn ra khỏi quán, cái vẻ ngang nhiên của bà vợ trẻ quyền uy hơn chồng.Tống hắn lên chiếc Lamborghini xám bạc, nó trút hết cảm xúc vào tay lái, phóng bạt mạng.
- Chà, cứ với cái tốc độ này tôi tự hỏi cô đã đưa bao nhiêu người về Tây Thiên rồi?
- Thêm anh nữa là tròn 1000 người, chà, tôi sắp thành chính quả rồi đấy nhỉ
Nó cười ngạo nghễ, nhấn ga điên cuồng, lao xe về phía cầu lớn, rồi cứ thế phi thẳng về phía vách núi. Mùi mặn của biển và gió mát hòa vào màu xanh thẳm. Sky nhìn qua cửa xe, màu đỏ sẫm của hoàng hôn nhuốm lấy cả không gian. Chưa bao giờ mặt biển và bầu trời gần nhau đến thế. Tia nắng yếu ớt đọng lại trên từng lọn tóc xanh, cô gái trước mặt giống như thiên sứ mỉm cười với hắn. đôi mắt màu huyết khẽ rung nhẹ, hắn chạm lấy một lọn tóc của nó, mùi hương vẫn quen thuộc như vậy. Sky mơ màng đắm chìm trong cảm xúc lãng mạn, thì một cảm giác vô cùng... bay lên tận chín tầng mây đến gõ cửa tim hắn. Thật sự là bay lên mây đấy.
Chiếc xe lao từ trên vực xuống, kéo theo cả nhịp tim của người ngồi trong, vài hòn đá trên vách núi trượt xuống vỡ tan. Sinh mạng của hắn thật mỏng manh mà. Nó làm một vòng cung dài trên không trung, xe vừa chạm xuống mặt đất đã kéo phanh, bánh xe xé tan mảnh cát vàng, yên ổn nằm trên mặt biển. Nó quay lại nhìn hắn, cười vô cùng ngây thơ.
- Thế, nào? Thú vị lắm phải không?
- Đồ trời đánh này, cô đang chơi với tử thần đấy
- Tử thần hả? Tôi có gặp anh ta vài lần, nhưng không chơi thân lắm, mà nếu anh muốn gặp tôi giới thiệu cho
Nó vẫn vô tội cười nói, mặc cho ai kia giận tím mặt, nó bước xuống xe, vươn vai một cái mặt vô cùng thoải mãn
- À, quên chưa nói, nếu anh không mau rời khỏi xe, anh sẽ gặp tử thần thật đấy.
Dứt lời, mùi xăng khó ngửi xộc lên tận mũi, hắn nhanh ý hiểu chuyện gì xảy ra, vội lao ra khỏi xe, ôm lấy nó lăn vài vòng trên cát
Bùm... Chiếc xe bốc cháy rồi phát nổ, một ngọn lửa lớn hòa vào mặt biển
- Cô cố ý, nhất định là muốn giết tôi
- Nào có, dù sao xe cũng chẳng phải của tôi, hơn nữa, jecsica cũng đốt xe giống vậy mà.
- Thế, chúng ta sẽ về bằng gì?
- Cái này, tôi chưa từng nghĩ đến
- Cô bị ngốc à, hay đang cố chơi tôi vậy? Thế, cô đưa tôi đến đây làm gì?
Sky nhíu mày hỏi. Nó tháo đôi giày dưới chân, quẳng sang một bên, lao thật nhanh ra biển, cả người chìm xuống dưới nước. một mình đùa giỡn với biển. Bao lâu rồi không thấy biển? nó cũng chẳng nhớ nữa, tự nhiên khi nhìn thấy hắn, lại rất muốn đưa hắn đến đây, rất muốn một lần cùng hắn nhìn hoàng hôn. Khi biển và trời ở ngay cạnh nhau. Từng cơn sóng làm ướt cả cơ thể, hương đậm đà của biển khiến người ta nao lòng. Sky ngồi trên bờ cát, cẩn thận quan sát nó. Cô gái này, dù đôi lúc điên rồ, ngang bướng đến mấy vẫn có điểm dễ thương. Có lẽ hắn thật sự yêu rồi, nếu không đã chẳng trở về. Suốt một tháng qua, hắn đi rất nhiều nơi, tìm kiếm một người con gái không tồn tại, nhưng lại chợt nhận ra, trong tim mình đã bị chiếm giữ, tại sao phải đi nơi xa xôi tìm kiếm. Khi mà hắn đã thấy một nửa của mình, thấy người mà hắn yêu?
- Sky, mau đến đây, chơi vui lắm
Nó đùa nghịch dưới làn nước mát, cả hai ra sức dìm nhau xuống biển, không để lỡ cơ hội. Sky đứng dậy, vuốt tóc ra vẻ đẹp trai, thu hút ánh nhìn của những người ở đây. Nó hừ mũi khinh bỉ, khoe vẻ đẹp á, nó không chỉ có đầu óc mà còn có nhan sắc đấy. Bộ váy xanh bị nước làm ướt sũng dính chặt vào cơ thể, cộng thêm vẻ hoàn mĩ vốn có, nó trở thành tâm điểm cho cả nam lẫn nữ.
- Mẹ ơi, hai anh chị kia là một cặp phải không? Đẹp đôi quá
Cậu bé nào đó lướt qua cũng mẹ, không quên nhìn chăm chú
- Không phải_Nó hét lớn, vùi mặt xuống nước biển, ngại ngùng quay đi
- Tôi đi mua nước_ Sky thích thú cười, nhanh chóng bỏ đi
Còn lại một mình nó, trời bắt đầu trở nên tối hơn, gió cũng lạnh hơn. Nó nghe thấy tiếng biển gọi mình, trở về với biển, trở về với sóng, để lại tất cả, hóa thành bọt cát. Đâu là điều nó mong đợi? Một cơn sóng lớn ập đến, nhấn chìm nó xuống làn nước, nó chới với, nắm một nắm cát dưới đáy biển, vội vàng ngoi lên. Đôi mắt xanh mở to hết cỡ, kinh hãi hét lên rồi lặn sâu xuống mặt biển.
Sky cầm theo khoảng chục lon nước về, đủ loại từ trà đến nước lọc, nước ngọt. Cái chính là do hắn không biết nó thích uống gì, nên mới mua nhiều vậy, nếu thừa thì để làm mồi câu cá cũng được. Chà, một ý tưởng không tồi. Mặt nước im lìm, trên bờ cát vẫn còn dấu chân người, nhưng chẳng thấy nó đâu, hắn đi dọc bờ cát, cất tiếng gọi. Cho đến khi nhìn nó đang ngụp lặn tận ngoài xa, vứt lại lon nước trên cát, hắn lao ra biển.
Seny cứ vậy chới với giữa dòng, rõ ràng là cả người đã mất cảm giác, vẫn liều mạng lặn xuống, áp lực đè nén đến nghẹt thở. Nó vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra mình đang dần chìm xuống. Đôi tay đã nhăn lại không ngừng tìm kiếm, cả người bỗng bị nhấc bổng lên, Sky kéo nó ra khỏi mặt nước.
- Cô bị điên hả, muốn chết sao?
- Ai nó với anh là tôi muốn chết, tôi còn sống chưa đủ đâu
- Vậy cô liều mạng lặn xuống làm gì?
- Vòng tay, mất rồi, vòng tay của tôi, tôi không thấy nó, có khi bị sóng cuốn đi rồi
Nó dụi đầu vào ngực hắn, mắt trở nên hoen đỏ
- Chỉ là vòng thôi mà
- Chỉ là vòng? anh đi chết đi, có biết nó quan trọng với tôi thế nào không?_ Nó dìm đầu hắn xuống, tức giận bỏ đi, nhưng vẫn không thôi tìm kiếm. Trời càng tối, khuôn mặt càng trở nên lo lắng, cứ tự ép bản thân mình chìm xuống,ngoi lên, vô cùng thê thảm. Vì một chiếc vòng vậy có đáng không? nó như vậy khiến hắn càng đau xót
- Về thôi, để mai tìm
- Không được, tôi không thể thiếu nó, vòng tay đó, nhất định rất quan trọng... nhất định vậy mà
Khuôn mặt trở nên hoảng loạn hơn, nó không thể làm mất, thứ đồ quan trọng như vậy, vì đó là của... một ai đó mà nó vô cùng coi trọng. Gió nổi lên, ngay cả sóng biển cũng dữ dội như kiểu bão sắp đến. Sky thở dài, không nhân nhượng vác nó trên vai đi về bờ, bỏ lại biển đang gào thét đằng sau. Sky để nó nằm trên mặt biển, khó nhọc thở dốc, hắn đem lại một chiếc áo khô, chùm lên đầu nó, sau đó để vào tay nó một lon trà nóng. Nó vẫn thẫn thờ nhìn về mặt biển, định lao ra lần nữa, nhưng thấy hắn lo lắng như vậy lại không nỡ khiến hắn đau lòng. Cảm giác có người như hắn ở bên thật tốt, rồi như nhớ ra điều gì đó, nó vươn tay lấy một lon nước khác, áp vào má hắn
- Mừng anh trở về
- Giờ cô mới nhận ra sao?
- Ừm, tại sự hiện diện của anh mờ nhạt quá mà
-Lí ra tôi nên để cô chết luôn trên biển
- Lí ra tôi nên để anh nổ luôn trong xe.
Màn đêm thật sự đã buông xuống ngự trị, hai người cùng sóng vai nhau bước đi.