Ngày hôm sau, một buổi sáng thật đẹp. Buổi sáng những giọt sương vẫn còn đang đọng lại trên những bông hoa bên đường nhìn như những bông hoa tuyết thật đẹp. Chốc chốc lại thấy những bạn học sinh cùng trang lứa đi nhanh từng đám cùng nhau tới trường.
Thật đông vui, đầm ấm, trù phú!
Nhưng cung bậc cảm xúc của tôi thì hoàn toàn trái ngược. Trời dù có đẹp đến bao nhiêu thì trong lòng cũng chả khấm khá được bao nhiêu. Vì sao ư? Chả phải vì Huy hay sao? Hôm qua như vậy thì hôm nay ai vui cho nổi chứ.
Vì nói dối xe cậu ấy hỏng nên mẹ đã chở tôi đến trường.
Bước vô lớp, dường như mọi ánh mắt đều đổ xô vào tôi. Bộ là người nổi tiếng hay sao chứ? Tiến lại Nhiên, tôi huýt tay hỏi có chuyện gì thì nó kéo tôi xuống thì thâm vào tai:
- Nè, cậu với Huy có chuyện gì hả. Mới sáng sớm thấy cậu ấy tới một mình, mặt rất tức giận. Còn giờ cậu cũng "đơn côi" đến là sao?
Thì ra là chuyện đó sao? Bọn nó nhận ra cũng đúng thôi! Vì ngày nào tôi và Huy cũng đến cùng nhau rất vui vẻ mà. Vậy mà hôm nay thì hoàn toàn trái ngược.
- Có chút chuyện thôi, không sao đâu!
Tôi đành phải nói với nó vậy thôi. Biết thừa tính Nhiên lúc nào cũng lo lắng mà.
Một lúc sau, thấy Huy cũng vô lớp, lướt qua tôi y chang là không có sự tồn tại của một ai vậy. Được! Nếu cậu ta đã vậy thì tôi phải buồn chi cho mệt đầu. Dù nói vậy thôi chứ trong thâm tâm lúc nào cũng buồn hết
Cũng may hôm nay lớp không học đội tuyển nên tiết đầu cô Cẩm đã cho lớp nghỉ, bảo là cho giải street chút. Cả lớp cứ thế mà hồ reo lên. Ngồi chán chả biết làm gì, nếu lúc bình thường thì tôi và Huy sẽ đánh caro và đánh đầu nhau rồi. Nghĩ lại những kỉ niệm ấy, tôi không hề muốn như hiện tại chút nào. Có lúc tôi nghĩ hay là mình nhượng bộ xin lỗi cậu ấy trước, nhưng thấy bộ mặt lạnh lùng kia thì lại thôi. Vậy bây giờ tôi biết phải làm sao đây? Cậu ấy bơ tôi và quay ra trò chuyện rất vui vẻ với Linh- người từng tâm sự với tôi là thích cậu. Sao điều đó khiến lòng nặng trĩu vậy. Cuối cùng tôi đành phải bịa ra một lí do thôi! Dù gì cũng đã là bạn với nhau 4 năm nên không quan tâm tới nhau là điều để tức giận rồi! Tôi ngốc lắm phải không?
Tiết thứ 2 là thể dục, sau khi hoàn thành bài thực hành tôi cứ thế lặng lẽ đi dưới gốc cây bàng. Ngồi xuống, tôi nhìn tới một nơi xa xăm, nơi có người bạn thân nhất đang chơi rất vui vẻ bên một ai khác. Trong khi chính bản thân mình thì lại là người dõi theo họ. Khóc! Một lần nữa tôi lại khóc! Thực không hiểu sao lúc nào cũng chỉ biết khóc vậy chứ? Tôi đã tự hỏi sao không lấy những giọt nước mắt vô bổ ấy chuyển thành lời giảng hòa đi chứ! Nhưng thực sự bản thân lại không dám! Từ bao giờ mà lại yếu đuối như vậy! Bình thường tôi tự tin lắm mà!
Chả mấy chốc đã vô học tiết khác, bởi là tiết toán, mà tôi đã bỏ nhiều hôm để học bồi dưỡng nên bây giờ phải tập trung nghe giảng thôi! Không nghĩ ngợi gì nhiều nữa!
Huy:
[ Tôi là Huy, một người bạn thân nhất của Trang. Và ngày hôm qua chính là lần đầu tiên mà chúng tôi cãi nhau. Như bình thường thì chỉ có một đứa giận rồi đứa kia đi xin lỗi mà thôi. Chứ không phải như bây giờ! Ngỗi nghĩ, tôi cũng cảm thấy mình sai thật. Thú thực lúc đó, tôi không thể làm chủ lời nói của mình được. Một là vì giận, hai là cũng do thời tiết nóng bức thế này ai mà không cáu gắt lên được. Tôi cứ cố gắng vui vẻ trước mặt mọi người nhưng lúc nãy liếc thấy Trang rất buồn, hình như còn khóc nữa nên tôi thôi. Hay là cậu ấy cũng muốn làm hòa như tôi bây giờ? Dù gì mình cũng là con trai mà! Nên chủ động trước thì tốt hơn nhiều]
Tiết học dài dăng dẳng cứ thế mà trôi qua, không biết tôi đã ngáp ngắn ngáp dài bao nhiêu cái rồi. Lại lần nữa con mắt lại liếc trộm sang chỗ ngồi bên cạnh, bắt gặp ánh mắt ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi. Bất chợt mặt khẽ đỏ hồng lên, vội quay chỗ khác.
- Lát ra về gặp tại sân thượng!
Vẫn là giọng nói ấy, nhưng nó lạnh lùng hơn rất nhiều. Mà khoan! Cậu ấy muốn gặp riêng tôi sao? Để làm gì chứ? Mà cũng kệ,dù gĩ cũng đâu phải IS đâu mà sợ? Nghĩ vậy thôi chứ lòng tôi cảm thấy vui, phấn chấn hơn rất nhiều. Những tiết học sau tôi chỉ muốn nó trôi qua thật nhanh thôi!
Cuối cùng cũng đã ra về, nhìn sang thì không còn thấy Huy nữa, chắc là đã lên trước rồi. Vội bỏ sách vở vào cặp, tôi leo từng bước cầu thang lên sân thượng. Nhưng khi lên tôi không hề thấy một bóng dáng nào hết, nghi chắc Huy bận việc gì đó nên tôi cứ đứng chờ. May sao hôm nay không nắng, trời thật đẹp, gió cứ thế đạp thẳng vô mặt. Dễ chịu quá!
- Này!
Đang nghĩ mông lung, bỗng có một giọng nói quen thuộc vang lên. Tôi quay ra thì thấy trên tay cậu ấy là 2 lon nước ngọt. Đưa một lon cho tôi, Huy dựa vào lan can từ từ cho dòng nước vô miệng. Tôi cũng đưa tay nhận lon nước ấy.
- Cậu còn giận sao?
Huy hỏi như vậy , dù trong lòng rất muốn hét lên là không. Nhưng sao lúc này cái mốm cứ như bị gì á, không thể thốt lên lời nưa, nên tôi chỉ đành lắc đầu.
- Vậy thì tốt!
Tốt, chả nhẽ cậu ấy không giận tôi hay sao? Vậy hôm qua nổi nóng với tôi làm gì chứ?
- Cậu giận không?
- Có!
Huy trả lời dứt khoát không cần nghĩ ngợi, điều ấy khiến lòng tôi vốn tường như nhẹ nay trở nên nặng trĩu hơn. Chả nhẽ gọi lên đây là chỉ nói như vậy thôi hay sao?
- Nhưng giờ hết rồi!
Đang tự nhủ mình là đi về thôi thì giọng nói ấy lại vang lên, nhưng không còn lạnh lẽo như trước nữa mà giọng nói này y hết như bao ngày trước. Cậu ấy bảo không còn giận tôi nữa sao? Dù trong lòng đang muốn nhảy tưng lên nhưng tôi vẫn hỏi lại.
- Thật sao?
- Ngốc! Chả nhẽ đùa với cậu sao?
Vừa nói Huy cốc nhẹ lên đầu tôi như bao ngày, trên môi cậu ấy còn cười nữa chứ. Điều này thì tôi dám khẳng định rằng tình bạn ấy đã trở về như xưa. Dường như không thể kiềm chế được cảm xúc của bản thân, tôi lại khóc. Bỗng người tôi nằm trọn trong vòng tay của ai kia. Tôi cũng vậy mà ôm lại Huy , thật chặt!
- Đúng là Trang ngốc, chỉ biết đến khóc thôi sao?
- Ai bảo cậu cứ bơ tôi chi? - Bao nhiêu oan ức, tức giận tôi đều nói ra hết cũng vì thế nước mắt càng ra nhiều hơn.
- Được rồi, từ nay không thế nữa, được chưa?
- Ừm, hihihi
Có phải tình bạn này dễ đến và dễ dàng hóa giải mọi việc đúng hay không. Tôi nhớ chỉ trong tích tắc 2 đứa trở thành bạn và hôm nay chỉ trong một thời gian ngắn lại có thể làm hòa với nhau. Ai bảo là nhẹ nhàng như vậy là không để lại dấu ấn riếng? Tôi và Huy, kỉ niệm đẹp giữa chúng tôi sẽ vĩnh viên không bao giờ quên được.
Trưa nay, 2 đứa lại cùng nhau về trên con đường quen thuộc kia. Một tình bạn lại trở về như xưa!
Chương 14 : Cảm Giác Thật Lạ
Người ta thường nói" Sau cơn mưa trời lại sáng". Quả đúng là như vậy! Sau nỗi buồn, những giọt nước mắt, sự chia cắt chính là niềm vui, nụ cười tươi tắn và quấn quýt bên nhau. Buổi tối hôm nay, một buổi tối thật đẹp.
Trăng e ấp sao trên những mái nhà cao, in bóng trên mặt hồ như để ai dành tình cảm cho trăng đều có thể trông thấy. Trăng không làm lung linh thêm cho cảnh vật ở phố phường nhưng trăng làm cho tôi và cho đám trẻ trong khu như thấy được sự êm ả, hiền dịu giữa chốn phồn hoa. Không quá ồn ã mà cũng chẳng quá tĩnh mịch, vừa sôi động lại thật êm ả, thanh bình, đó chính là buổi tối trên thủ đô Hà Nội thân yêu.Những chú chim non thu đầu vào lông vào cánh, cố che đi ánh đèn điện đang tràn lan khắp muôn nơi. Giọt sương nào vừa mới kết tinh lại trên chiếc lá xanh, vô tình rớt trúng chú chim non làm tiếng hót líu ríu giật mình vang lên, rồi lại mệt mỏi thiếp đi sau một ngày múa ca bay nhảy. Khung cảnh thanh bình đứng bên vẻ sôi động của đô thị mới đẹp đẽ làm sao!
Vừa ngắm khung cảnh lãng mạn này tôi vừa lấy cảm hứng để ngồi viết bài văn để mai cho cô chấm bài nữa.
Chả mấy chốc đã hơn 10h30, thật may là hai hôm nay không cần học bồi dưỡng nên không áp lực cho lắm. Bình thường tôi học đến hơn 11h nhưng hôm nay chỉ tầm này là đã có thể nghỉ ngơi được rồi. Mở cánh cửa sổ thật rộng ra để tận hưởng những làn gió mát lạnh. Thật thoải mái, dễ chịu biết bao. Không còn giống cái nắng gắt của ban ngày nữa.
" Tit...tit...tit..."
Đang mê mẩn ngắm nhìn cảnh tượng lãng mạn này, bất chợt tiếng chuông tin nhắn vang lên làm cho cơ thể phải giật mình. Ai mà còn nhắn muộn thế này cơ chứ? Vội bật máy ra, thì ra là Huy.
[ Huy: Mai tôi nghỉ học, cậu tự túc đi nhé! ^^]
Mai cậu ấy nghỉ học? Bộ bận việc gì hay sao? Bản tính tò mò lại nổi lên.
[Sao vậy? Bận gì à?]
[ Cũng không có gì, mai ba mẹ về ]
À! Thì ra 2 bác về, Huy nghỉ cũng đúng thôi! Để xem nào, từ ngày ba mẹ cậu ấy đi tính đến nay cũng được hơn 3 tháng rồi, làm con ai mà chẳng nhớ chứ.
[ Ừm! Vậy ở nhà vui. Ngủ ngon nha!]
[ Heo ngốc ngủ ngon^^]
Tắt điện thoại xong tôi cũng nằm xuống, dần chìm vào giấc ngủ say.
Sáng hôm sau, khi ông mặt trời đã nhô lên để ban phát vạn vật những tia nắng ấm áp thì cũng là lúc tôi sửa soạn để mẹ chở đi học. Một lần nữa đến lớp trong sự ngạc nhiên của cả lớp, biết thừa là bọn nó nghĩ gì trong đầu, tôi vội phân minh:
" Không có chuyện gì đâu! Hôm nay ba mẹ Huy về nên cậu ấy nghỉ học"
Nói xong, nhìn mặt đứa nào cũng "À" một tiếng, đúng là buồn cười thật. Nhanh chóng tìm về chỗ ngồi quen thuộc để vào học, chỉ tiếc rằng đã thiếu vắng một hình ảnh thân quen.
Buổi học nhanh chóng trôi qua, bởi vì học bồi dưỡng nên lượng kiến thức khá là nhiều. Không biết hôm nay toán học có nhiều không nữa, chỉ tội Huy là nghỉ. Mà thôi! Dù cậu ta luôn lười học nhưng đi thi bao giờ cũng hơn hẳn tôi hết. IQ cậu ấy cao chăng?
**************************************************
Ba ngày trôi qua, tôi không hề gặp hay nói chuyện gì với Huy. Kể từ buổi tối hôm ấy, Huy cũng chả đi học hay nhắn tin với tôi nữa. Vì cũng hơi lo lắng nên tìm đến nhà cậu ấy thì nghe bác quản gia bảo là Huy đã đi với ba mẹ 3 ngày rồi. Đúng thật là, đi đâu mà im re, không nói với bạn bè một tiếng.
Hôm nay là chủ nhật nên buổi chiều tôi được nghỉ, nhưng mà phải cặm cụi những " người bạn sách vở thân quen". Văn rồi đến Vật Lí, sau cùng còn phải dành một chút thời gian cho môn Toán nữa, đã là môn yếu nhất mà còn bỏ một đống tiết nữa chứ.
" Ê!"
Đang chăm chú với từng con số, bỗng có một giọng nói vang lên khiên tôi giật mình quay trở lại. Bàng hoàng! Ngạc nhiên! Huy sao?
" Tên kia, cậu ở đâu mấy hôm nay vậy hả? Đi đâu mà cũng không nói với tôi một câu hay sao? Bộ kiệm lời hả? Mang tiếng là bạn bè mà chẳng chịu nói với nhau chút gì là sao?"
Dường như bao nhiêu tức giận tôi trút hết lên người cậu ấy. Một là do tôi cũng lo lắng, hai là vì mấy con số kia, khiến đầu óc tôi như quay cuồng luôn!
" Gớm! Mới bốn ngày không gặp mà dữ lên nhiều ha"
" Hừ! Ai bảo cậu biệt tích mà không nói chứ". Khoanh tay lại ngồi xuống giường tôi bất bình lên tiếng.
" Hêhê hạ hỏa nào! Đi chơi với ba mẹ cho đỡ nhớ thôi mà"
" Đã là vậy nhưng lần sau nhớ nói cho tôi một tiếng, lo chết đi được, tưởng cậu bị bọn Trung quốc bắt đem đi mổ lấy nội tạng rồi chứ hihihi..."
" Bọn nó dám! Thấy tôi là phải chạy xa mấy cây số rồi chứ"
" Uk, biết cậu giỏi rồi"
Bản tính kiêu ngạo kia lại nổi dậy rồi, đành chỉ biết cười trừ lắc đầu thôi chứ biết làm sao!
" Nè! Học xong chưa?"
" Ừm...cũng gần!"
" Vậy đi với tôi ra một nơi"
Lại nữa, chưa kịp cho người ta trả lời thì đã lôi tôi đi. May mà hôm nay mẹ ở nhà nên tôi không phải coi nhà! Chiếc xe cứ đi mãi, cuối cùng dừng lại ở" Vườn Thiên Đường". Có ai còn nhớ đây là đâu nữa không? Là nơi 2 đứa tôi đã kết bạn với nhau đó, là nơi chan chứa bao kỉ niệm của tình bạn thiêng liêng, đẹp đẽ này.
Bước từng bước chân lên nền có xanh thẫm, dù đã lâu chưa tới đây nhưng nó vẫn vậy, không có gì đổi thay. Vẫn là khung cảnh của bồ công anh đang hòa mình trong gió, một hình ảnh đến hết đời tôi cung không thể quên. Nó cũng với bao kỉ niệm nơi đây đã neo đậu trong tâm hồn tôi một cách khít chặt, chắc chắn.
Hai đứa tìm một chỗ để ngồi xuống. Quả thực bản thân rất thích cảm nhận những món quà kì diệu như thế này của tạo hóa đã ban tặng, đặc biệt là gió.
Không gian cứ thế chìm vào sự yên tĩnh!
" Huy nè! Cậu có biết khi cậu nghỉ học lớp xảy ra chuyện vui gì không. Thằng Mạnh á, nó bắt sâu róm và rắn bỏ vào cặp cô Oanh khiến bà đó la tung trường luôn. Giờ vẫn đang tìm thủ phạm nè. Còn thằng Nguyên..."
Đang nói tôi bỗng ngước nhìn lên Huy. Cậu ấy dường như đang nhìn và nghĩ tới điều gì đó xa xăm lắm mà tôi không thể đoán được. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy? Bây giờ Huy thật lạ, ánh mắt như chan chứa bao bí mật, biết bao bí mật mà tôi có cảm giác mình sẽ không bao giờ chạm được đến nó vậy. Thật xa xôi!
" Nè! Bộ cậu có nghe tôi nói gì không vậy?". Vừa nói tôi vừa đập thật mạnh lên vai cậu ấy, bộ dạng lúc giật mình thật là buồn cười đó nha.
" Hả? Cậu kể chuyện gì?"
" Trời! Bi tẩu hỏa nhập ma hử! Lúc nãy tới giờ tôi nói với cậu mà thành ra độc thoại tự kỉ hay sao chứ?"
" Hêhê sorry"
" Bộ cậu có chuyện gì sao?"
" Hửm? Đâu có!"
" Nhưng cậu lạ lắm nha! Cấm được dấu tôi"
" Không có chuyện gì đâu! Thôi ra kia chơi nào"
Hòa mình vào trong gió, sự thoải mái và niềm vui đã khiến tôi quyên khuấy mất chuyện lúc nãy. Mặt trời đã dần xuống bóng, nhưng trên cánh đồng bồ công anh vẫn còn hai người bạn đang cùng nhau nô đùa. Thật hồn nhiên! Trong sáng! Vui vẻ!
Chương 15: Bồ Công Anh Năm Ấy_ End
Chả mấy chốc đã 4 tháng trôi qua, mọi kì thì của chúng tôi kể ra cơ bản cũng đã hoàn thành hết. Giờ chỉ cần ra hết quả tuyển sinh nữa là được. Năm học này thực là năm học rựa rỡ nhất trong 9 năm học của tôi. Giải nhất môn Vật Lí cấp huyện, giải nhì môn Văn cấp tỉnh, tổng kết được 91. Ban đầu tôi cũng không ngờ bản thân lại làm được như vậy, khi nghe cô Thanh thông báo về điều đó tôi vui đến nỗi mà quay ra đập hết sách vở xuống dưới sàn rồi nhàu tưng tưng ý chang một con điên. Nhưng cuối cùng Huy vân là người xuất sắc nhất. Thủ khoa hai mốn Toán và tiếng Anh cấp Tỉnh, giải nhất IOE cấp quốc gia, còn điểm tổng kết thì lại có 73. Cũng đúng thôi ngoài hai môn kia thì cậu ấy có học gì nữa đâu, kể cả lúc thi học kì môn văn được có 4,5 mà cũng chả ý kiến gì.
Cái nắng mùa hạ khiến cho mọi vật ủ rũ và mệt mỏi. Và loài người chả không ngoại lệ. Cứ mỗi lần lết xác về nhà hay đến lớp, người là cứ đầm đìa mồ hôi. Đã vậy còn không được nghỉ nữa chứ. Chả hiểu mấy bữa này con Nhiên nó ăn gì mà khó tính cực kì. Đứa nào trong lớp mới hé miệng hay nằm up trên bàn là ý răng nhe cây thước sắt kia ra làm cho ai nhìn cũng phải sợ.
" Nè ra về đi ăn kem đi, tôi bao"
Đang ủ rũ, mệt mỏi trong người bỗng từ kem được nhắc đến khiến hai con mắt của tôi sáng rực lên.
" Thật nha?"
"Ừm"
Đúng thật là chỉ có người bạn tốt này mới hiểu được tôi thôi! Mà kể ra cũng là, những thời gian sau này Huy tốt, quan tâm, chia sẽ với tôi hơn rất nhiều. Thậm chí nhiều khi bị tôi đánh trên đầu mà cũng chỉ xoa xoa rồi cười, trong khi lúc trước thì chắc chắm rằng sẽ nhảy lên và đánh tôi gấp 10 lần ấy chứ. Đôi khi ngồi một mình nghĩ lại, bản thân nghĩ chắc Huy bị chấn động não ấy chứ! Tự nhiên tốt với hiền đột xuất, ai mà không nghi ngờ!
" Nè Huy! Sao dạo này cậu hiền vậy?"
" Bộ bình thường tôi không hiền hả?"
" Uk, bình thường cậu dữ như cọp cái, í nhầm cọp đực á"
" Cậu là bạn tốt của tôi, không hiền với cậu chả nhẽ đi hiền với ma à"
Đúng là vậy! Cứ mỗi lần tôi hỏi Huy vì sao cậu ấy lại thay đổi như vậy thì câu trả lời y chang như trên luôn, hỏi nhiều cũng chán nên thôi kệ, tốt với mình thì bản thân được lợi chứ có thiệt hại gì đâu.
Vậy là ngày tổng kết đã tới, sau khi làm lễ ở ngoài sân trường chúng tôi nhanh chóng chạy vào lớp. Phải! Mọi người đi vào không phải là để nhận phần thưởng hay là háo hức cho buổi liên hoan. Cùng cô giáo ôn lại chuyện xưa, cùng nhau nhớ về những kí ức nay đã thành quá khứ. Chính là những lần cô mắng, ghi vào sổ đầu bài. là những buổi trưa hè đi trộm ổi và mía. Là những lúc cùng nhau học, cùng nhau đi chơi. Một năm học tuy có cả nụ cười, có cả niềm vui lần nước mắt và sự đau thương. Nhưng khi cùng nhau ôn lại, khó có ai có thể kiềm chế được giọt nước mắt đang rơi. Nhớ lắm chứ! Tôi chỉ biết ngồi và nước mắt cứ rơi. Ước gì thời gian có thể quay lại, để chúng tôi có thể trở về với những kí ức ấy mãi. Cô Thanh cũng không nhịn được mà đã khóc, ai nấy dù đang rơi lệ nhưng vẫn lại an ủi cô.
Một năm học kết thúc. Thời gian trôi qua thật là anh đúng không? Nhưng tôi không hề muốn chút nào!
*********************************************************
Tối hôm nay, Huy hẹn tôi ra công viên Royla lần trước nhưng không nói rõ nguyên nhân. Nghĩ bụng sắc mặt của cậu ấy mấy ngày gần đây không được tốt nên tôi cũng xin mẹ đi. Thật sự không hiểu sao những ngày gần đây, Huy rất hay thở dài và thỉnh thoảng còn nhìn tôi chằm chằm nữa chứ. Hay là cậu ấy lo lên cấp 3 không học được cùng lớp với nhau? Nhưng điều đó cũng không quan trọng, chúng tôi vẫn mãi là bạn thân của nhau mà.
Vừa đến nơi đã thấy Huy đứng ở chỗ hẹn rồi, trông tối nay cậu ấy khá là bảnh nha. Từ trên xuống dưới đều là một cây đen sì, ngay đến cả cái casino trên tay cũng đen nốt.
" Sao đến muộn vậy?".
" Gớm! Có 10 phút thôi mà"
" Được rồi! Đi chơi thôi"
Vừa nói xong, cậu ấy kéo tôi đi thơi những trò mà theo ý thích của tôi. Thật là lạ Huy không ép tôi phải vô nhà ma hay tàu lượn siêu tốc nữa, mà tôi muốn trò nào thì cậu ấy đều mua vé và chơi tuốt. Nghĩ cũng lạ. Hay vì dậy thì rồi nên học được tính ga lăng ta? Vậy thì tôi quả sung sướng rồi!
Hết trò này rồi qua trò khác, tối hôm nay thật là vui. Cứ chơi mai cho đến khi người cả hai đẫm mồ hôi, ngồi xuống bên chiếc ghế đá để Huy đi mua nước.
" Vui chứ?"
Vừa mở chai nước tu một mạch, vừa gật đầu thay cho trả lời. Một lần nữa không gian cứ thế mà chìm trong sự yên lặng cho đến khi cậu ấy mở lời.
" Trang này!"
" Hừm"
" Tôi...tôi...tôi..."
" Trời ạ! Cậu sao? Nói xem nào". Đúng thật là, Huy thường ngày đâu có nhút nhát như bây giờ đâu, chưa bao giờ tôi thấy cậu ấy phải rụt rè, lắp bắp như hiện tại.
" Tôi sắp phải đi rồi"
" HẢ! Thôi! Đừng đùa chứ"
" Tôi không đùa, tôi nói thật đấy"
" Nhưng mà đi đâu chứ"
" Tôi sẽ đi du học"
" Hahaha, thôi nha cậu đừng đùa".
" Thật đấy, đây là giấy báo nhập học của trường bên Mĩ gửi về". Vừa nói Huy vừa lấy trong túi ra một tờ giấy nó ghi rõ ràng: Giấy báo nhập học.
" TÔI ĐÃ BẢO KHÔNG ĐƯỢC ĐÙA THEO KIỂU ẤY MÀ".
Làm sao có thể kìm nén được chứ? Sau khi nhìn tớ giấy ấy xong, cảm xúc của tôi như trỗi dậy mãnh liệt và nó khiến tôi phải hét toáng lên. Từng giọt nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
" Trang à! Cậu bình tĩnh lại được không?"
Nói xong, Huy ôm ngay vào trong ngực mà vuốt ve sống lưng đang run theo tiếng nấc nghẹn.
" Sao không nói với tôi sớm hơn?"
" Tôi không đủ can đảm để nói"
Một lần nữa, không gian im lặng lại đến, giờ đây chỉ còn tiếng nấc nghẹn của một cô gái nhỏ đang trong vòng tay của một chàng trai mà thôi. Đến nỗi tiếng gió khi rít qua vẫn có thể nghe được.
Tôi buồn lắm, cả đau nữa. Một người bạn thân sắp rời xa chả nhẽ vui được hay sao chứ? Nhưng bây giờ tôi như thế này thì liệu sẽ làm được cái gì? Càng khóc tôi biết Huy sẽ không nỡ mà đi
" Bao giờ...hức...cậu đi...hức...và đi bao lâu..."
" Ngày mai 6h sẽ đi, còn đi bao lâu thì tôi không biết"
Thoát ra khỏi bờ ngực kia, tôi cô gắng kìm nén những giọt nước mắt nhưng sao không được. Chúng cứ thế mà rơi xuống, mặc cho tôi quẹt bao nhiêu lần cũng không xong.
" Ngày mai tôi sẽ tiễn cậu..."
" Không cần đâu, sợ nhìn thấy cậu như vậy tôi không đủ can đảm mà đi mất"
"Nhưng..."
" Không nhưng nhị gì nữa. Nào về thôi"
***********************************************
Huy:
[ Dù bên ngoài tôi có vẻ rất vui nhưng làm sao trong tâm hồn tôi được như vậy. Tôi cũng đau lắm chứ! Để rời xa một người bạn đồng thời cũng là người con gái mà tôi thích liệu có dễ dàng hay không? Thực ra thân thế của tôi không giống như bao đứa trẻ khác. Vốn là con trai duy nhất và đồng thời cũng là người thừa kế của một tập đoàn nên từ nhỏ tôi đã phải học và học. Khi mà ba mẹ tôi về, không phải tôi đi du lịch với họ mà là do tôi không chịu đi du học nên họ đã nhốt tôi vào phòng không cho bước ra. Nhưng cuối cùng, ông ta- ba tôi đã đem Trang ra để làm vật uy hiếp khiến tôi không đồng ý cũng phải gật đầu. Những ngày sau đó, tôi tốt với con heo ngốc ấy là để mong rằng có nhiều thời gian bên cạnh cậu ấy hơn, được nhìn thấy nụ cười mà tôi cho là đẹp nhất.]
************************************************
Nằm trên giường nhưng lòng tôi không khỏi nghĩ về Huy, càng nghĩ nước mắt rơi càng nhiều, lòng cũng vì thế mà nấc nhiều hơn. Cứ như vậy cho đến khi chìm vào giấc ngủ không hay. Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy tôi cảm thấy thật là mỏi mắt và hơi nhức nhối trong người. Như một thói quen tôi nhìn về chiếc đồng hồ quen thuộc, vậy là đã 5h45 rồi... Mà khoan, chẳng phải là 6h bay hay sao? Mà bây giờ đã 5h45 rồi. Thôi chết! Chả nghĩ ngợi gì nhiều, tôi cầm ngay vì tiền tiết kiệm ra ngay ngoài đường để tới sân bay. Bình thường vốn rất sợ tốc độ nhanh nhưng giờ đây nhìn thấy đi với 80km/h sao tôi vẫn thấy thật chậm. Miệng không ngừng kêu bác tài chạy nhanh lên.
Vừa tới nơi, tôi nhanh chóng chạy vào trong. Nhưng sân bay đông như vậy tôi biết tìm ở đâu đây. Gặp một cô gái trẻ tôi vội hỏi, xong chạy theo sự hướng dẫn ấy.
" Huy à! Minh Huy cậu ra đây". Tôi cố gắng kêu thật là lớn hi vọng rằng cậu ấy có thể nghe thấy mà quay lại.
" Tên Huy ngốc, cậu ở đâu?'
" Huy ơi!..."
Nhưng gọi mãi vẫn chỉ là sự vô vọng mà thôi, chỉ có tiếng vọng lại của chính tôi. Huy! Rốt cuộc cậu ở đâu chứ? Làm ơn! Ra đây đi mà!Bỗng có một giọng nói từ sau lưng tôi:
" Cháu gái, có chuyện gì sao?"
" Bà ơi! Bà tìm giúp cháu với, bạn cháu...sắp đi Mĩ rồi"
" Cháu gái! Con trai bà cũng đi Mĩ và chuyến bay đã cất cánh rồi. E rằng giờ này bạn cháu đã ngồi trên máy bay, thôi cháu đừng buồn"
Nói xong, bà lão cũng đi ra ngoài. Sân bay ngày một thưa thớt dần. Cảm giác như mọi thứ xung quanh tôi sụp đổ hoàn toàn. Bước những bước khó khăn ra khỏi đó.
Đến cánh đồng bồ công anh, nơi năm ấy chúng tôi đã gặp và trở thành bạn của nhau. Nơi in dấu những kỉ niệm đẹp, nơi 2 đứa cũng nhau vui đùa, nơi đã hằn sâu trong con tim của tôi. Nhìn những cánh hoa bồ công anh cứ bỏ lại đất mà bay theo gió. Phải chăng Huy cũng vậy? Bỏ lại tôi và đến một nơi xa xôi. Từng giọt nước mắt thi nhau rơi xuống, long như thắt lại từng hồi. Đau!Khó chịu lắm. Liệu đến bao giờ cậu mới trở về đây Minh Huy? Hay mọi kí ức, kỉ niệm đều đã là dĩ vãng! . Nơi đây phải chăng sẽ kết thúc, trở thành một quá khứ tốt đẹp, tất cả đều trở thành bồ công anh năm ấy...
__Hoàn__
Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com