Polaroid
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện teen - Biệt thự hoàng tử trang 11
-Kem ngon quá !!! – Nó toe toét nói .

Vũ cũng cười nhìn nó chợt hắn nhìn chằm chằm vào mặt nó… Thấy vậy nó nhíu mày hỏi :

-Này… anh nhìn cái gì mà ghê thế hả ??? Bộ mặt tui dính cái gì sao ??

-Ờ… ! Có kem đó… đưa mặt đây tui chùi cho !! – Vũ gật gật nói .

Nó hơi cảnh giác một chút nhưng rồi cũng đưa mặt lại gần phía Vũ . Hắn cười ranh ma rồi bật ngờ quẹt kem lên mặt nó sau đó thì cười cợt và chế giễu :

-Haha.. rõ là Rùa đầu đất mà !!! Ngốc ơi là ngốc… bị lừa rồi nhá !! hahhaa..

Nó phụng phịu đưa tay lên chùi kem trên má , tỏ vẻ giận dỗi :

-ứ biết !! Ai cho anh quẹt kem lên mặt tui đó…!!!

-Tui quẹt mà cũng cần phải hỏi cô chắc ???

Nhếch mép cười ranh ma , nó ngước lên nhìn Vũ bằng ánh mắt “ngây thơ và trong sáng”:

-Không !! Ý tui là… anh phải hỏi rằng tui có trả thù không chứ ??

Nói rồi nó thích chí lấy tay quệt kem lên mặt Vũ rồi cười lăn cười bò đến vô duyên …

-Này… cô được lắm !!!

Sau đó là màn “chiến tranh kem” . Hai đứa quậy không chịu nỗi , ai nhìn thấy cũng phải bó tay .

…………………………..

-Thôi !! Không chơi nữa…. anh có chịu chùi cho tui không đây ??? Mặt tui tèm lem hết rùi nè…!!!

Vũ lại cười , sau đó nhẹ nhàng lấy khăn giấy lau má cho nó .

Trái tim dường như lỗi nhịp.

________________________________________

-Êi zà !! ăn kem no quá rồi… phải đi chơi đâu đó cho tiêu hao năng lượng chứ nhỉ ?? – Vũ tiếp tục đề nghị và tất nhiên nó sẽ đồng ý mà không hề ngần ngại .

Thế là cả 2 di chuyển đến khu vui chơi . Bước tới Lâu Đài Ma .

Nó hoảng sợ ra mặt , ôm khư khư tay Vũ :

-Hok !! Đừng chơi trò này… ghê lắm…!!! tui hok dám đâu Thiên Vũ !!!!

-Có tui ở đây mà cô còn sợ hả ??

-Tất nhiên !! – Nó vô tư đáp nhưng lại đánh vào lòng tự tôn của Vũ . Hắn khẽ bực mình nhưng rồi cũng mau chóng cho qua :

-Thế chơi trò gì ???

Nó chỉ chờ có thế , cười tươi kéo Vũ đi tới gian Gắp Thú ….

…………………

-Trời đất !! Bộ cô tính cho tui chơi cái trò này với con nít chắc !! – Vũ thốt lên , mặt hắn nghệt ra như quả bí.

Nó gật đầu , nhẹ bỡn :

-Uh !! Anh còn trẻ con hơn cả con nít á!!! Có biết hok ?? Nhưng nếu anh là con nít.. thì anh là đứa con nít hung hăng nhất đó !!! hihi

-Này !!! Cô thích chết thế nào hả ?? Bị bắn hay là treo cổ ???

Nó mặc kệ Thiên Vũ nói gì thì nói , thích thú chạy lại mua đồng xu để chơi gắp thú.

Thấy nó cầm ra một chồng 10 xu , Vũ than trời :

-ặc ặc !! Cô mua gì mà nhiều zữ vậy ?? Chơi có hết không đó ???

-Sao lại không ???

Nói rồi nó nhét một đồng xu vào lỗ , sau đó bắt đầu di chuyển tay cầm đến chỗ con thú .. a !! Nó muốn gắp con khỉ ở đằng kia kìa…!!!!!

Nó chơi đến 4 lần mà vẫn chưa gắp được , Vũ lấy vậy nóng ruột và cả phần hắn cũng muốn chơi thử xem sao nữa , nên liền nói :

-Cô chơi gà quá !!! Để tui chơi cho mà coi !!!

Hắn đẩy nó ra rồi dành lấy máy , di chuyển tới phía một con rùa bông . Đúng là đểu – đểu y chang nó vậy .

-Yeah !! Thấy chưa !! Được rồi thấy chưa ??? – Vũ gắp trúng con rùa rồi cầm dí sát vào mặt nó :

-Trông nó đần đần giống cô đó !! Mà đưa xu đây , tui chơi dùm cho !!!

Nó ré lên bực bội :

-Yà !! Cái kiểu gì vậy ?? Ai mượn anh chơi cho tui chứ ?? Hồi này anh còn bảo là trò con nít cơ mà …!!!!

Cả 2 cứ giằng qua giằng lại .. Sau đó thì phần thắng lại thuộc về Thiên Vũ . Hắn dành được máy và lâu lâu lại bắt nó đi mua xu . Thật đáng ghét !!!!!

Nhưng mà lâu lắm mới thấy Vũ có một ngày vui vẻ đến vậy , đôi môi luôn nở nụ cười . Và trái tim hắn cũng cảm thấy ấm áp lạ thường .

Có một người đứng từ xa ngắm nhìn , lòng nhói đau đến lạ .

_____________________________________________

2h chiều nó và Thiên Vũ mới trở về Biệt thự .

Vừa thấy Hoàng nó đã cười tươi nói :

-Minh Hoàng !!! Sao khi sáng anh đột nhiên bỏ đi zậy ???

Hoàng ngơ ngác , khó hiểu hỏi :

-Cô không nhớ gì à ??? Bị bắt cóc rồi còn không biết nữa sao ???

-Bắt cóc ?? – Nó ngạc nhiên , mắt trố lên . Cả Thiên Vũ cũng vậy.

Rồi Hoàng kể lại tường tận mọi chuyện , ai cũng thấm thía sự nguy hiểm của Black Rose. Sau đó Hoàng chìa ra 4 tờ giấy gợi ý của cô ta cho cả bọn cùng xem .

-Liệu bài thơ này có còn mang thêm ý nghĩa gì khác không ?? – Ý nghĩ ấy vừa chợt ghé qua Nhất Bảo .

-Tôi không rõ….!! Nói chung bây giờ Thoại My an toàn là tốt rồi… Cũng may Thiên Vũ tình cờ ghé WL , chứ không thì … chậc , cô vốn yếu tim mà , phải không My ???

Hơn lúc nào , nó lại cảm thấy lo lắng và sợ hãi .

-Cứ thế này chắc rồi có ngày tui cũng bị thủ tiêu mất…!!!

Vũ cười nhẹ , lắc đầu đáp :

-Yên tâm đi !!! Từ nay bọn tui sẽ không rời xa cô đến nửa bước !! Sẽ chẳng sao đâu…

Rồi hắn nói thầm , chỉ riêng hắn nghe mà thôi … “ Cô không được phép có chuyện gì , Thoại My à…!”


Sáng hôm sau . Nó vừa bước tới lớp , đang định sẽ rủ Châu đi ăn sáng và hai đứa sẽ tha hồ tíu tít kể chuyện , nhất là nó phải kể việc đi tới WL ngày hôm qua thì…

-Thoại My !! Anh Minh Hoàng gởi cho bạn nè !!

Nói rồi một cô gái đưa cho nó một phong thư xinh xinh . Nó nhận lấy , nhẹ nhàng mở ra đọc…

“ Đi chơi không , Thoại My ???
Coi như là bù ngày hôm qua nhé [ Cúp Tiết ]
Tôi đợi ở hoa viên.

Minh Hoàng”

Nó cười thích thú rồi nhanh chóng đi tới hoa viên theo lời Hoàng . Từ trước đến nay nó có bao giờ cúp tiết kiểu này đâu , nhưng nó cũng chẳng nên lo lắng làm gì . Vì đã có Minh Hoàng rồi , hắn chỉ cần nói 1 tiếng thì tất cả sẽ ổn thỏa , thậm chí là còn tốt đẹp hơn cả trước nữa ấy chứ.

____________________________

Tại hoa viên.

-Hi !! Tui tới rùi nè !!! – Nó vẫy vẫy tay chào .

Hoàng quay lại , thấy nó – hắn cười nhẹ nhàng . Nụ cười hiếm hoi khi ở trường khiến bao nữ sinh xung quanh đều ngây ngất và cảm thấy ghen tị với nó.

-Đi thôi !!

Dứt câu , Hoàng lại nắm lấy tay nó và dắt nó tới một cánh cổng nhỏ màu trắng . Đây là cổng riêng của các học sinh thích cúp tiết và có quyền lực như bộ 3 – để đảm bảo mỹ quan cho nhà trường và làm hài lòng các quý công tử , tiểu thư.

Sau đó thì cả hai đặt chân tới một nhà để xe . Lần này sẽ đi bằng ô tô vì có thể sẽ đi nhiều nơi khá xa chẳng hạn ??

Cũng từ khi nó đến Biệt thự hoàng tử thì những chiếc xe mui trần thế này mới có kịp “khoe dáng” . Còn lại thì đều để trong gara chưng cảnh chứ ít khi đụng đến.

__________________________________________________ _________

-Cô muốn đi chơi ở đâu ?? – Hoàng hỏi , giọng cởi mở hơn .

Nó nghiêng đầu suy nghĩ , tay huơ huơ trong gió một lát rồi đáp :

-Ở đâu mát mẻ một chút… !!!

-Hay là lại đi biển chơi ?? Lần trước dù gì cũng đâu có chơi được nhiều !!!

-ờ ờ !!! Đúng rồi , được á !!!!!!

Rồi chiếc xe lại lăn bánh về phía biển . Trên đường đi , nó cứ vừa hát vừa lúc lắc mái tóc đong đưa trong gió .

“Ban mai vừa lên một ngày thật vui
Em dạo chân bước nhanh trên hè phố
Tự tin cùng nụ cười rất tươi, khẽ hát ca cùng gió,
Nắng đong đưa như cũng vẫy chào
Thoáng thấy con tim vui…
Nhưng bỗng dưng, mây đến đây
Cùng một làn gió khiến cho hương tóc bay
Và hoa khẽ rơi vương trên áo em
Dường như ai kia trông thấy
Em hồn nhiên, chưa biết yêu
Chỉ biết sống yêu thương cuộc đời”

Hoàng khẽ mỉm cười , thấy nó vui hắn dường như cũng vui theo vậy.

_________________________

Tới biển .

Nó thích thú để sóng vỗ vào đôi chân bé nhỏ ,hít một hơi thật sâu để tận hưởng tất cả sự thú vị hiếm khi này .

Lát sau nó và Hoàng đi nhặt vỏ sò . Đúng hơn là chỉ có nó là chơi trò con nít ấy , Hoàng chỉ bước theo dạo dạo thôi. Chợt như nhớ ra điều gì , hắn lên tiếng :

- Êy !! Đi biển mà không tắm là sự thiếu sót lớn đấy nhé !!! Hôm bữa đi cũng chưa tắm mà !!!

- Ừ nhỉ ??- Nó khẽ reo lên nhưng chẳng mấy chốc lại ủ mặt xuống :

- Nhưng tui lại chẳng biết bơi...

Rồi hắn bảo rằng chỉ cần lội nước ở gần bờ là cũng đủ vui rồi , chỉ cần không đi ra xa là chẳng sao hết . Nó - trong bộ đồng phục học sinh - lội xuống nước một cách rón rén , lòng cảm thấy hơi mất bình tĩnh một chút nhưng không sao , ngay lúc đó Hoàng bước lại và đưa cho nó 1 cái phao bơi hình ... con rùa . Hừ , hắn cũng "ranh" quá nhưng rồi nó cũng nhanh chóng gạt phắt đi sự chọc ghẹo của Hoàng vì ít nhất , "phao rùa" đó cũng giúp ích được cho nó vào lúc này .

Khư khư lấy cái phao , nó thả mình nhẹ nhàng xuống nước phó mặc cho dòng nước xô đẩy , thế này thì tha hồ mà quẫy cựa, thỏa thích.

Một lát sau , nó buông phao bắt đầu tập bơi . Quẫy quẫy đôi bàn chân , tay khua dưới nước . Nó ra vẻ đang bơi nhưng người thì cứ chìm dần chìm dần , choạng vạng.

Hoàng lắc đầu , tiến về phía nó rồi nhẹ nhàng đỡ nó . Nó cười gượng rồi cố gắng thử lần nữa .

Lần này thì hình như đã khác rồi , nó dường như đang nổi trên mặt nước đây này . Thành công rồi !!! Nó reo lên vui vẻ :

-Minh Hoàng !! Minh Hoàng !! Tui bơi được rồi đây này…!!!!

Như để chứng minh cho điều đó , nó “bơi” qua “bơi” lại mấy vòng .

Hoàng há hốc miệng sau đó thì quay lưng đi chỗ khác mà bật cười .. trời đất ơi !! Con bé vẫn đang dùng phao cơ mà…??? Thật là ngốc hết chỗ nói… [ phải nói là ngây thơ chứ nhỉ?]

______________________________

Vào lúc đó lại trường học.

Vũ có việc cần gặp Hoàng nên đi qua lớp hắn .

-Cô Cẩm Thoa !! Có Minh Hoàng ở trong lớp không ạ ??

Cô Thoa gỡ mắt kính ra , bước lại phía Vũ :

-Không em ạ ! – Nói rồi cô ghé sát tai hắn mà thỏ thẻ : - Mà…. Sao em đẹp trai thế ???

Vũ rợn cả người … ôi !! Bà cô già rồi mà còn “hám trai” dễ sợ…

- … à… à…vậy thôi ạ…!!!

Nói rồi hắn rùng mình bỏ đi một mạch . Còn cô Cẩm Thoa vẫn cứ đứng dõi theo bóng hắn khuất dần một cách đầy mến mộ _ ____!

……………….

“ Nhưng rốt cuộc Minh Hoàng đi đâu nhỉ ?? Vậy thì phải qua tìm Thoại My xem…” Nghĩ rồi Vũ đi sang lớp của nó .

Và kết quả cũng giống như vậy . Không có nó ở đó .

Hắn bắt đầu cảm thấy hoảng loạn … có khi nào … Black Rose lại ra tay lần nữa ? Vũ run run đôi bàn tay , cố gắng lấy điện thoại ra gọi cho Bảo.

-Alo ! Nhất Bảo đấy à…!!! Thoại My và Minh Hoàng đều không có ở lớp … có khi nào Black Rose đã….

-Sao cơ..?? Black Rose – cô ta lại giở trò à ??? – Bảo như hét lên trong điện thoại , cả lớp học nhìn chằm chằm vào hắn , hắn cười duyên ấm áp rồi sau đó chạy vù ra khỏi lớp để tiếp tục cuộc thoại.

-Có lẽ thế… cả 2 không có ở đây… giờ ra hoa viên chúng ta sẽ chia nhau đi tìm khắp trường… - Vũ lắp bắp nói , hắn đang hơi mất bình tĩnh .Hắn lo sợ Black Rose sẽ càng ngày càng mạnh tay hơn.

-Ok!!

____________________________

Sau khi chơi vui vẻ ở biển . Hoàng chở nó đi tới một shop quần áo để mua một bộ đồ . Đơn giản là vì bộ đồng phục đã ướt trong khi nó thì chẳng mang theo gì để mặc cả.

Sau đó thì đi tới khu trượt cỏ để tiếp tục cuộc vui chơi. Nó thì chưa bao giờ chơi trò này nhưng nghe hắn bảo là rất thú vị nên nó cũng háo hức lắm.

Nhìn thấy đồng cỏ xanh mướt đẹp bao la , nó không dấu nỗi cảm xúc , reo lên :

-woa…!! Đẹp quá..!!

-Ừ , mà trượt cỏ còn thú vị hơn cơ !!! – Hoàng nheo mắt nói rồi cùng nó bước vào trong .

………………….

-Điều quan trọng của trượt cỏ là phải là thật bình tĩnh để giữ thăng bằng, kế đến mới dùng lực của hai cánh tay đẩy gậy về phía sau tạo đà cho bánh xích lướt đi. Người thì phải luôn hướng về phía trước thì thăng bằng mới tốt được !! – Hoàng chỉ giảng tỉ mỉ cho nó .

Nó nghệt mặt ra , cười gượng nhìn hắn nói :

-Hic…!! Anh giảng nhanh quá… tui…tui chẳng hiểu gì cả…!!

-Ngốc ạ !! – Hắn khẽ mắng yêu rồi sau đó giảng từng bước cho nó . Nó gật gù ợm ờ , đối với nó thì lí thuyết cũng chẳng quan trọng lắm . Thực hành mới thật sự là điều thú vị .

Gió hơi mạnh , lất phất . Độ dốc cũng không quá cao nhưng cũng đủ để làm cho nó hơi thiếu một chút tự tin .Hít một hơi sâu , nó đẩy gậy và trượt… vi vu … vi vu…

Khung cảnh thơ mộng còn nó thì ngã nhoài xuống đất . Nó không cảm thấy đau lắm vì đã được trang bị vật dụng bảo hiểm cả rồi . Chỉ có điều là nó cảm thấy hơi quê thôi.

Như đọc được ý nghĩ của nó , Minh Hoàng chạy lại đỡ nó và mỉm cười ấm áp :

-Cô có sao không ??? Người lần đầu tiên trượt lúc nào cũng vậy hết đó…

-hì hì !! – Nó cười nhẹ rồi tiếp tục cố gắng tập .

Nó nhìn Hoàng mà đầy ngưỡng mộ , hắn trượt giỏi mà đẹp quá . Từng đường lách của hắn cứ nhẹ như không , uyển chuyển và điệu nghệ . Hắn hoàn hảo mà.

Thấy nó ngừng trượt trong giây lát , Hoàng trượt lại hỏi :

-Cô không chơi nữa hả ??

-Mỏi chân quá à !!!!!

-Vậy đi trượt xe nhé !!

Dứt câu , Hoàng dẫn nó tới sân trượt gần đó , được thiết kế theo hình làn sóng và có độ dốc tương đối lớn.

Thấy vậy nên nó hơi dè dặt :

-Tui sợ lắm…

-Đã có tôi mà… - Hoàng đáp – câu nói này của hắn làm nó nhớ lại chuyện ngày hôm qua ở WL – lúc đó Thiên Vũ cũng nói câu đó với nó ...nhẹ mỉm cười…

Cả hai cùng ngồi lên một xe trượt . Hoàng điều khiển , còn nó chỉ việc ngồi ở đằng sau “tận hưởng” .

Làn gió rít qua , xô đẩy mái tóc bay bay . Mát rượi… cảm giác thật thích thú .. Tuy thế nhưng nó vẫn sợ lắm vì tốc độ trượt khá là nhanh .

________________________________

9h30 tại trường.

-Không thấy..!!!

-Tôi cũng không !!!

Vũ và Bảo thở dài sau một tiếng đồng hồ lục tung cả trường lên để tìm nó và Minh Hoàng.

-Gọi điện cho Minh Hoàng thử xem ?? – Bảo chợt nói.

Vũ lại thở dài đầy ủ dột , giọng chán nản :

-hừm… tôi cũng đã gọi rồi… không liên lạc được…!!

-Chết tiệt..!! Thoại My cũng chẳng có di động nữa chứ… - Bảo gằn lên bực bội , hắn cũng lo chẳng kém gì Vũ.

-Black Rose thật hiểm độc…

Sau đó Vũ và Bảo rời khỏi trường học . Về tới Biệt thự với hi vọng Black Rose sẽ để chút tín hiệu gì đó.
____________________________

1h chiều.

Cả hai đều thấm mệt và đói. Họ kéo nhau tới một quán ăn ven đường . Lạ thật , đi xế xịn mà ăn ở vỉa hè . Điều này khiến nhiều người cũng chú ý nhưng đó cũng là sở thích của nó và Hoàng .

Ăn ở đấy thì có sao đâu nhỉ ? Ngon và thú vị đấy chứ ?? Bằng chứng là mỗi người đã ăn đến 2 suất cơm hộp , luôn miệng kêu ngon và cười vui hớn hở cả buổi.

Minh Hoàng đã thay đổi.

__________________________________________________

Một buổi vui chơi chán chê kết thúc ở đó . Cả hai quyết định về Biệt thự và không đi chơi thêm ở đâu nữa cả.

Trên đường đi về , nó chỉ ngủ . Còn Hoàng thì lái xe , lâu lâu lại ngắm nhìn nó và mỉm cười , lòng ấm đến lạ thường.

Cả hai đâu biết rằng , trong lúc này đây . Từng giây , từng phút trôi qua đối với Vũ và Bảo thật nặng nề , ai cũng đều mang trong mình một tâm trạng đầy âu lo và mệt mỏi .

___________________________________________

“ Kíng koong… kíng koong…”

Chuông cửa Biệt Thự reo lên . Vũ , Bảo không ai hẹn ai mà cùng chạy thẳng ra cổng .

-Thoại My !! Minh Hoàng …. Hai người…

-Uả… các anh làm sao vậy…?? – Nó ngạc nhiên khi thấy bộ mặt của Vũ và Bảo vô cùng nặng nề.

-Hai người…hai người có làm sao không ?? – Bảo nói rồi kéo nó và Hoàng vào trong như thể sợ tụi nó gặp nguy hiểm không bằng , mà nếu đặt trường hợp là Bảo hay Vũ lúc này thì lo lắng như thế là không thừa một chút nào.

-Sao là sao ??? – Nó chớp mắt hỏi lại , nó có hiểu gì đâu .

Vũ ngó sang Hoàng , giọng sốt sắng :

-Black Rose không làm gì cậu và con nhỏ sao ???

-Là sao ?? – Đến lượt Hoàng ngơ người ra .

Vũ thở hắt rồi bình tĩnh nói tiếp :

-Vậy tại sao khi sáng hai người lại không có ở trường là sao??

Nó cười nhăn nhìn sang Hoàng , sau đó thì phá lên cười hô hố :

-hâhahaha… anh tưởng bọn tui bị Black Rose ra tay hả ??Nhầm to rồi !!!! Bọn tui… đi chơi mà … hahaha hahaha…

Nó càng cười thì nỗi tức trong Vũ mỗi lúc lại càng lớn hơn .

-Thật đúng là !! Đi chơi thì nói một tiếng !! Lần sau đừng để người khác phải lo lắng cho mình như vậy ! Rõ chưa ????? – Vũ gắt lên , mặt nóng bừng bừng tiến thẳng vào nhà , không nói không rằng thêm điều gì nữa .

Nó ngưng cười . Mặt trơ ra , miệng lầm bầm đủ để mình nó nghe “ Ơ..!! Thiên Vũ – hắn ta tức đấy à ??? Xì… Đúng là cái đồ .. cái đồ hâm !! Cái đồ thần kinh !! Tui đi chơi mà cũng phải báo cáo với anh chắc .. đúng là đồ con khỉ khó tính !!!”

Rồi Bảo vỗ vai nó , cười nhẹ :

-Thôi !! Cô và Minh Hoàng không sao là tốt rồi… !! – Tiếp đó hắn ngó qua phía Hoàng , thầm thì . Không hiểu hắn nói cái gì mà làm cho Hoàng đỏ mặt tía tai , lừ lừ bước vào trong.

Tối hôm đó.

Tại phòng Minh Hoàng.

-Alo !!! Ba đấy à ??

-Ừ ! Bố đây , Minh Hoàng – con vẫn khỏe chứ ???

-Vâng… cũng tạm ổn ! Có chuyện gì không bố ??

Rồi ông Nguyễn cười nhẹ , đáp lại chậm rãi :

-Uhm.. bố gọi cho con là muốn thông báo một việc để con tiện bề mà chuẩn bị . Bố quyết định tuần sau cho con đi du học với Minh Thảo !!

Hắn cảm thấy hơi choáng… chuyện này quá đỗi bất ngờ… Nhưng hắn vẫn dứt khoát trả lời :

-Không bố ạ !! Con sẽ ko đi du học …

-Tại sao vậy ?? bố đã sắp xếp với nhà họ Trần rồi . Giờ dời lại không được đâu con !!

-Bố đừng cứ tự quyết định như thế… cuộc đời con – con tự hiểu phải sắp xếp thế nào… chào bố…

Nói rồi Hoàng cúp điện thoại ngay . Hắn sợ là cứ phải đấu tranh với bố như vậy . Hắn chẳng muốn. Ít nhất thì hắn phải ở lại vì một người – người mà hắn có thể sẵn sàng đánh đổi tất cả.

Vì lí tưởng ấy , Hoàng sẽ chẳng đi đâu cả . Nhất định thế !!


-Thiên Vũ !! Thiên Vũ..!!! – Nó vừa gõ cửa phòng Vũ , vừa gọi hắn liên hồi.

Mặc cho nó cứ gọi , Vũ vẫn cứ ôm tai phone nghe nhạc , tuy đầu óc rõ ràng là vẫn cứ để ý tới tiếng của nó lắm ý nhưng hắn lại cố tình làm lơ.

-Thiên Vũ !!! Anh bị điếc hay là có vấn đề về lỗ tai ??? – Nó gầm gừ từng tiếng đầy tức giận .

Vũ lầm bầm : “ Đồ ngốc… điếc hay là vấn đề ở tai thì đều là một cơ mà !!! Thật là…”

Nó nhăn trán một hồi , sau đó lại cười tinh ranh – nó quyết định tung chiêu độc :

-Anh mà không mở cửa ra thì anh là đồ khỉ vượn !!!

Nghe đến đây , Vũ cắn răng đẩy cửa ra :

-Cái gì ????

-Đúng là đồ đểu !! Rõ ràng nghe thấy tui gọi mà hok chịu mở cửa !!! – Nó trề môi , lườm lườm Vũ nói.

Vũ hếch mặt lên rồi lấy tay dí vào trán nó :

-Này , lườm liếc cái gì ở đây ??? Cẩn thận rớt con ngươi không ai nhặt đâu đó !!

Nó cũng chẳng vừa , liền phản kích lại :

-Có rớt thì tui tự nhặt !! Ai mượn anh chứ !! hứ , cái đồ vô duyên !!!

Hắn khẽ nghiến răng đẩy cửa cái “rầm” rồi lại lăn queo lên giường .

-Này !! Mở cửa ra đi… Tui có chuyện cần nói mà !!! Thiên Vũ !!! Thiên Vũ đẹp trai… đẹp trai mà… !!

Vũ nghe thấy , nhoẻn miệng cười , lòng thấy dễ chịu vô cùng ( đúng là cái đồ ưa nịnh ) nhưng vẫn coi như ko nghe thấy gì .

-Tui định rủ anh đi uống café , nhưng anh không đi thì tui đi với Minh Hoàng vậy !!!

Nói rồi nó quay lưng đi… Lần này thì khác , không cần nó phải năn nỉ thêm gì nữa mà Vũ chạy bật ra ngoài :

-Cái gì cơ ???

Thấy Vũ đã chịu ra mặt , nó cười tươi :

-hehe , đã chịu ra rồi đấy à ?? Sao ? Có đi uống café hok ?? Minh Hoàng rủ đó… !! giờ thì tui qua phòng Nhất Bảo rủ cậu ấy đây !!

Nói rồi nó tung tăng bước qua phòng Bảo.

“Cốc..cốc..cốc!” - nó gõ cửa.

-Vào đi..!! Không khóa đâu !!

Nghe vậy , nó liền bước vào thì thấy Bảo đang sửa soạn quần áo , đeo cà vạt style nhìn chỉn chu phết.

Nó nhướn mắt lên , tay đẩy nhẹ chiếc chuông gió :

-Hey..!! Anh định đi đâu à ??

-Uh !!! – Bảo đáp gọn lõn , xem chừng hắn cũng đang vội .

-Minh Hoàng rủ đi uống café , anh có đi được không thế ???

Nói đến đây , Bảo cười nhẹ , rồi đi lấy keo xịt tóc :

-Không được rồi !!! Tui bận …

-Hơ… vậy là anh không đi được à ?? Chán ta … - Nó xụ mắt xuống , vẻ chán nản.

- Hehe !! Công việc này không thể hoãn được…quan trọng lắm đấy nhé !!! Thôi , không nói nhiều với cô nữa.. tôi đi đây !!!!

Vội vội vàng vàng , Bảo chạy đi nhẹ nhàng như cơn gió .

____________________________

Nó bước ra , đang định xuống dưới nhà để chuẩn bị đi thì Vũ xuất hiện trước mặt , nói :

-Thoại My !!!

-Chi nữa zạ ?? Xuống nhà đi thôi !!! – Nó đáp , đang định bước đi thì Vũ chặn lại tiếp :

-Khoan đã…!! Mặc cái áo này vô nè !!!

Dứt lời hắn chìa ra cho nó một chiếc áo giống y chang cái áo nó đang mặc .

-Ủa..?? Sao cái này giống cái mà anh đang mặc thế ??

Vũ ậm ờ đáp lại , gãi đầu cười nhăn :

-à…. À…. Thì rõ ràng là giống mà !!!

Nó lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng :

-Không !! Ý tui là tại sao tui phải mặc nó cơ…

“ Phải nói sao bây giờ ??” – Vũ thầm nghĩ , não hắn dường như đỏ bừng vì ngoài mặt , bản thân hắn cố kìm lại – không cho phép hắn như thế.

-Là…là…là.. à à… là để thể hiện chúng ta là người một nhà đó !! – Vũ cười gượng như khúc gỗ.

-À… ra thế … Thế là Minh Hoàng cũng mặc cái áo ngố ngố này hả ?? Còn có cả Pucca và Garu này !!! Hihi , mà tui thik Pucca lắm ^^ !!!

-Minh Hoàng ko mặc những chiếc áo nhí nhố như vậy đâu !! Thay đồ rồi xuống ngay nhé !! – Vũ đáp rồi bước xuống , không quên để lại một cái nheo mắt đầy… “ tình tứ”

Nó khẽ rùng mình rồi lắc đầu nguầy nguậy : “ Trời đất ! Mình đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này ??”

_______________________________

Thấy nó bước xuống và mặc một chiếc áo giống y hệt của Thiên Vũ . Hoàng ngạc nhiên , khẽ tự hỏi : “ áo đôi à ? Sao nhanh vậy…?” Ánh mắt hắn se lại dần , tối sầm hắn . Trong khi đó nó vẫn cứ vô tư , cứ hồn nhiên bên Vũ .

Hoàng vổn rất trầm lặng , không muốn nói ra bất cứ cảm xúc gì của bản thân cả . Nhưng ngay lúc này đây , hắn chỉ muốn hét lên , hét lên thật to :

“ Rằng Thoại My , tại sao em lại…
Rằng Thoại My , tại sao em không quay lại hướng anh đầy này
Rằng Thoại My , tại sao em không nói với anh rằng em đã yêu Thiên Vũ ?”

“ À không…có lẽ anh đã nhầm … làm sao anh có quyền nói ra những câu ấy khi anh chỉ là một kẻ ngốc chưa dám thổ lộ với em tất cả ???”

Bất lực Hoàng cười nhẹ . Cố gắng lấy lại bình tĩnh và làm lơ những gì đang xảy ra.

………………..

Lần này thì nó , Vũ và Hoàng sẽ cùng đi bộ để tận hưởng không khí mát lành của thành phố trong những ngày hiếm hoi này . Ánh sáng đèn đườnghắt lại màu áo làm nó và Vũ càng thêm phần nổi bật , xúng xính . Điều đó vô tình đã làm Hoàng như muốn đập tan cả cái trụ điện . Oh không… vẫn chỉ là bất lực mà thôi…

-wow…. ! Hai anh chị kia đẹp đôi chưa kìa…!!

-Áo cặp Pucca và Garu style quá , mẫu này độc ghê !! Không biết có bán ở shop nào không ta !!!

-Hâm mộ quá đi mất !!!

Teen đi đường chỉ biết ngắm nhìn mà trầm trồ . Được thể , Thiên Vũ choàng tay khoác lên vai nó… lại “tình tứ”

Con bé không đẩy ra , chỉ nhướn mắt lên và gằn từng chữ :

-Này ! Cái gì đấy hử ?

Vũ cười , đáp lại bằng giọng ngây thơ :

-Người một nhà mà !!!

Hoàng không nghe thấy cuộc thoại đó nên không hiểu rõ .. hắn như chết lặng , gần như bị bỏ rơi giữa dòng người phôi pha lạnh lẽo , giữa tiếng đùa cợt vô tư của nó và Thiên Vũ .

Hoàng cắn răng chịu đựng, thở hắt ra - đầy mệt mỏi…. “ My à… anh tự hỏi mình còn có cơ hội nữa không em??”

“ Anh nhói đau trong con tim rồi anh tự trách anh
quá ngốc không nói nên lời yêu.
Giờ nhìn em đang cùng ai tay đan bàn tay,
giờ muốn nói thì cũng đã quá muộn màng.
Tình yêu ngu ngơ trẻ con bây giờ lớn khôn
vẫn cứ dấu trong lòng của anh.
Giờ nhìn em bên người ta anh quay mặt đi tự trách móc
vì chẳng nói thật lòng.
Giờ đây khi không còn em anh ngồi suốt đêm
ngốc quá nên mất đi một người...”

___________________________________________

Tới Mizi café – một quán khá teen nhưng cũng không kém phần sang trọng.

Cả bọn lại chọn một góc khuất để tránh sự dòm ngó sau đó thì nhanh chóng gọi đồ uống . Nó và Vũ dùng cocktail , riêng Hoàng – hắn chọn 1 tách trà nóng ; có lẽ hắn cần trấn tĩnh một chút chăng ??? Chính Hoàng cũng không nghĩ rằng trái tim hắn lại phản ứng mạnh đến như thế .

Thấy có sân khấu , nó lại hơi rùng mình khi nghe lại cái lần bị tên Vũ chơi xỏ - quê muốn chết luôn.

-Ê ! Thiên Vũ , anh đừng có mà lại giở trò như hôm bữa ở Cellado nghe chưa ?? Đồ con khỉ đểu giả , à quên … đểu thật chứ nhỉ ?

-Hừ ! Ai mà them chứ !! mơ à cô em ?

-Xì…

Đang tranh cãi “sôi nổi” thì nó.. Vũ và Hoàng cùng giật mình…

-Xin chào tất cả mọi người ! Tôi là Phạm Nhất Bảo , lần này tôi sẽ trình bày bài hát dành tặng riêng cho người mà tôi yêu .. đó là bài 100% Yêu em..

Cả khán đài rú lên ồn ã , không khí trở nên sôi động hơn . Ai cũng đầy tò mò về cô nàng của Warm Boy là ai ??

Tiếng nhạc dần nổi lên….

“ Em ơi biết chăng, sau bao khó khăn ta bên nhau có nhau rồi
Mong em sẽ yêu nhìêu hơn, khi em lắng nghe
Câu ca anh dành hết cho người…
Bao nhiêu nhớ mong, bao nhiêu ngóng trông khi xa nhau cách nhau dù
Trong đôi phút giây mà thôi, tâm tư này
Anh ghi trong từng khúc ca nhẹ….
Vì nhiều khi yêu em, mà lòng anh luôn cứ lo
Vì sợ ta chia tay, sẽ quên mất nhau sao
1 niềm tin cho em, là lòng anh không đắn đo
Dù nhiều cơn sóng gió, thì ta vẫn …
Mãi, mãi bên nhau người hỡi
Mãi bên nhau nồng say, khi ta có nhau
Tay nắm tay, trong trái tim này , những lúc khi em hạnh phúc,
Lúc khi em buồn đau, bên em có anh, luôn có anh , luôn có anh đây…”

Tại bàn của nó , Vũ , Hòang.

-Êy… Nhất Bảo hát hay quá nhỉ ???

Vũ gật đầu cái rụp :

-Uh… nhưng mà cậu ta đểu quá , có người yêu mà không thông báo cho bạn bè bằng hữu biết gì cả…!!!

-Cô ấy là ai nhỉ ??? Châu mà biết được thì chắc buồn lắm.. – Nó nói , khẽ lắc đầu , nó đang lo lắng cho con bạn .

Nào ngờ ngay lúc này đây , Ngọc Châu cũng đang có mặt ở đó . Con bé ngồi lặng đi… Con bé sợ rằng nó sẽ tuột mất đi Nhất Bảo… chà , rõ ràng hắn đã có người yêu rồi…

Bài hát kết thúc .Tiếng vỗ tay rần rần vang dội cả sân khấu. Nó đang định bước lên “tính sổ” với gã ý thì…

Bảo mỉm cười nhẹ nhàng , nói tiếp :

-Tôi xin quý vị 5 phút nhé…. Lý do hôm nay bỗng dưng tôi hát bài này là tặng cô gái ấy – một nửa của tôi là vì … tôi muốn cô ấy trở thành bạn gái của tôi…

Bảo ngập ngừng một lát rồi ….

-Em có nghe thấy những gì anh đang nói không ?? Đồng ý đi chứ… Phạm Ngọc Châu !!!!

Châu - con bé không tin vào tai mình nữa… thì ra là chính con bé sao… Thảo nào hôm nay lại có một lá thư vô danh mời Châu đến Mizi Café … tất cả đều là ý đồ của Nhất Bảo.

Bàng hoàng…. Bỡ ngỡ … trong niềm vui sướng khôn tả . Châu lặng người…

Rồi Nhất Bảo từ từ tiến lại như một chàng bạch mã hoàng tử từ trong cổ tích tiến lại phía Châu , nắm nhẹ đôi bàn tay và … một nụ hôn thật khẽ vào má…

Hắn thì thầm vào tai Châu đầy ấm áp…

-Làm bạn gái của anh , Châu nhé ???

-Ơ…ơ.. em… em… - Hai má khẽ ửng hồng , con bé lắp bắp không nên tiếng … rồi như không còn dấu nỗi được cảm xúc nữa rồi , con bé ôm chầm lấy bảo mà khóc òa … khóc vì hạnh phúc… một niềm hạnh phúc bất tận . Châu đã đợi chờ câu nói này từ lâu , lâu lắm rồi... Tất cả đã xảy ra cứ như một giấc mơ… Nhiệm màu…

Nó nhìn từ xa , tay chắp lên đầy ngưỡng mộ và thở phào nhẹ nhõm :

-Thì ra người đó chính là Ngọc Châu !!! Ôi… may thật đấy , lãng mạn thật đấy !!!

Vũ gầm gừ , tay đặt mạnh ly cocktail xuống bàn :

-Hừ , con nhỏ quỷ quyệt ấy thì có gì mà tốt chứ ! Cô vẫn cầu mong nó hạnh phúc đầy à ? Đồ rùa đầu đất kia !!!

Nó gân cổ lên cãi :

-Anh cũng phải học cách tha thứ đi chứ ! Đồ con khỉ ích kỉ !!! Không phải vì mụ già Cẩm Tú đó xúi bậy thì Châu có làm như thế đâu.. !!! Xì…

Một lát sau… Bảo và Châu dắt nhau tới một bàn . thấy vậy , nó mỉm cười đầy nham hiểm:

-Thời cơ đã đến !! – Nó tinh nghịch nói rồi ngoắt tay ra hiệu cả bọn cùng đi.

…………………..

Nó chống nạnh ra vẻ “oách xì lách” và châm chọc :

-Hey !!! Đánh lẻ tài ghê à nhazz !!!

Bảo , Châu – cả hai giật mình cùng ngước mặt lên :

-Trời đất !!!

Nó nheo nheo mắt , chân đánh nhịp :

-Đi “tỉnh tò” mà không chịu nói nha…!! Đểu nha !! Đánh lẻ nhaz…!!!

Bảo cười ngượng nhìn Châu , sau đó quay sang tiếp chiêu với nó :

-Ai nói với cô đấy , đánh chẵn chứ ai đánh lẻ hả ??

Riêng Vũ , hắn ta vẫn cứ có một ác cảm nhất định với Ngọc Châu sau vụ “Qủa cầu thủy tinh”

-Này !! yêu thế nào thì tùy ở cậu nhưng đừng có rước ác về nhà đấy !!

Nghe thấy thế , nó thúc vào sườn Vũ , chun mũi lầm bầm :

-Anh đúng là đồ miệng quạ !! Mở miệng ra là chẳng nói được điều gì hay ho hết sất !!

Sau đó cả hội lại ngồi tám chuyện vui vẻ . Riêng Hoàng thì không , hắn lặng yên suy tư , lòng nặng trĩu …

Và cũng ở một góc khuất nào đó… một cô gái cầm bông hồng đen nghiến chặt tay , bóp nghẹn ly whisky , miệng lẩm nhẩm : “ Áo đôi kia đấy !! … Sát ! Sát ! Sát” Mỗi chữ “Sát” , cô ta lại bứt một cánh hồng đầy căm phẫn … quả là không đơn giản .

____________________________

10h tối . Họ quyết định rời khỏi Mizi Café….

Vừa về tới biệt thự , nó đã leo tọt lên phòng thì thấy Hoàng đứng chờ trước cửa :

-Anh có chuyện gì gọi tui hả ??

Hắn đi thẳng vào vấn đề luôn :

-Cô và Vũ… mặc áo cặp đấy à ??

-Áo cặp ??? – Nó trợn tròn mắt đầy ngạc nhiên rồi ngây người ra nói tiếp : - Thiên Vũ bảo đây là áo của Biệt thự hoàng tử cơ mà !! Chẳng phải anh cũng có mà vì thấy nó nhí nhố nên không mặc sao ??

Hoàng khẽ bật cười :

-Thiên Vũ nói thế à ??

-Ừa !! Chứ còn ai vào đây nữa !!!

-Ra thế !!! Thôi , tôi lên sân thượng hóng mát một xí đây !! – Nói rồi Hoàng bước đi , lòng thầm nghĩ : “ Thiên Vũ , cậu trẻ con quá đấy !! Một trò đùa… hay thật !”

……………….

Tại sân thượng của biệt thự.

Gió vi vu từng đợt … mát lành… Lúc này chỉ có Hoàng và Bảo ở đó.

-Cuối cùng cậu cũng đã bày tỏ à ???

-Uhm… - Bảo nhẹ đáp.

Hoàng thở hắt , ngước mắt nhìn trời…

-Tôi không tin cậu thực sự yêu Ngọc Châu .Hay chăng tất cả chỉ là sự “ban ơn” ?

-Tôi cũng chẳng rõ… nhưng tôi muốn làm con nhỏ vui và hạnh phúc ! Dù gì thì nói ra tất cả cũng thật tuyệt … rất thoải mái…

Không gian lại lặng yên , mỗi người đeo đuổi một ý nghĩ của riêng mình .

Hoàng định quay lui đi thì Bảo vội níu lại bằng một lời nói mà khiến hắn phải nghĩ suy suốt đêm…

-Nếu đã yêu ai thì hãy thổ lộ với người ấy… đừng để tuột mất rồi sau này phải hối hận…


Đêm qua là một đêm trằn trọc , mệt mỏi đối với Minh Hoàng . Cứ nghĩ đến việc phải lựa chọn 1 trong 2 hắn lại không tài nào chợp mắt được. Một là thổ lộ tất cả với nó – quá vội vàng . Hai là sẽ không nói gì cả , và có thể là nó sẽ thuộc về Vũ.

Hắn không muốn phải chọn lựa … Qủa thật là khó khăn… Bỗng dưng hắn lại nhớ đến cuộc trò chuyện của hắn và Minh Thảo vào đợt con bé tới Biệt thự chơi lần trước.

…………..

-Em mới có một chuyện cực kì thú vị đây , anh có muốn nghe hok ??? – Minh Thảo cười nhí nhảnh nói , ánh mắt trông có vẻ bí hiểm khiến Hoàng cũng cảm thấy hơi tò mò :

-Gì thế em ???

Thảo ngung nguẩy đôi bàn chân , làm bộ làm tịch một hồi , sau đó mới nói tiếp :

-Huhm…. Anh… anh thích chị My hả ???

Hoàng giật mình . Hắn vội lẩn tránh ánh mắt của Minh Thảo một cách vội vàng .

-Em khìn rồi hả nhóc ??

Nghe Hoàng nói , Thảo bĩu môi tỏ vẻ giận dỗi :

-hừ , anh đừng có coi thường nhỏ này nha !! Nhìn vậy chớ em nhạy lắm đó… Mà chị My hình như cũng thích anh đấy !!

Như minh chứng cho điều đó , Thảo cười nhẹ nhàng sau đó nói bằng giọng thỏ thẻ :

-Thật đó !!! Em giả vờ bịa là anh với em tình củm lắm cơ… Sau đó .. hình như thái độ của chị ý hơi khác một chút…~!!! Hihi… mà…. Chị ý thích màu trắng nà , thích uống café nóng với bánh hạt dẻ , thích được tặng hoa ,..

Con bé đang còn định kể nữa nhưng Hoàng vội vàng dẹp ngay . Lúc đó không phải là hắn không quan tâm , mà là hắn không muốn quan tâm đến , hắn không muốn nghĩ nhiều .

…………..

Sau hôm nói chuyện với Minh Thảo , Hoàng không một chút bận tâm gì nữa . Nhưng bây giờ lại khác , hắn ngẫm , ngẫm được nhiều thứ , lòng thầm cảm ơn con nhóc tinh ranh.

Hoàng ngó lên chiếc đồng hồ hình trái tim do Cẩm Tú tặng…. 4h45… Hắn bật dậy , và việc đầu tiên hắn làm đó là tháo chiếc đồng hồ xuống , nhủ thầm : “ Đã đến lúc chú mày cần đươc thay thế rồi !”

Nhanh chóng thay bộ đồ thể thao , Minh Hoàng đi tới phòng nó . Biết chắc rằng giờ này nó vẫn đang còn yên giấc nên hắn không gọi mà nhẹ tách cửa bước vào…

Lặng lẽ ngắm nhìn nó lúc này , đôi mắt khép hờ , làn mi dài cong vút thêm nổi bật trên gương mặt trắng mịn màng làm hắn cảm thấy nhẹ rung rinh trước vẻ đẹp thánh thiện này.

Khẽ khàng hắn vuốt ve mái tóc của nó và ngắm nó như vậy cho đến khi nó bất chợt trở mình và choàng tỉnh giấc…
» Next trang 12

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.