Tên đó nằm xuống với đôi mắt vẫn chưa nhắm hẳn nhưng hắn đã chết, một chàng trai bước vào và nhìn chằm chằm vào người con gái đeo mặt nạ kia, Băng nhận ra người đó chính là Phong và trong lòng Băng có gì đó rộn lên và thoáng cảm giác lo sợ, lo sợ vì nghĩ rằng Phong đã biết hoặc ngay lúc này đây Phong sẽ biết mình là ...cảm giác ấy đang rò rỉ nhưng kịp ngưng lại khi Phong lên tiếng.
- Cô đừng đụng đến những hạng người này !- Phong nói lạnh lùng và thoáng nghiêng đầu về phía trước như đang tìm kiếm một vật gì đó nhưng không phải, đó chỉ lạ phản xạ của Phong , phản xạ không điều kiện không lý do. Băng chợt lên tiếng và cố nói bằng giọng lạnh nhạt để Phong không phát hiện ra mình chính là Băng sau chiếc mặt nạ đó.
- Tôi biết - Băng cười nửa miệng,nụ cười bị che lấp bởi mặt nạ quỷ.
- Tôi có thể được biết mặt thật của cô? - Phong từ tốn nói dù từ tốn và nhẹ nhàng như vậy nhưng trong chất giọng của Phong không bao giờ thiếu một chút lạnh lùng
- Có lẽ chưa đến lúc đâu, rồi sau này cậu sẽ biết, tôi sẽ nhớ hôm nay cậu giết chết bạn nhảy của tôi - Băng nói rồi lạnh lùng bước về ghế ngồi ban nãy của mình
Phong lắc đầu một cách nhạt nhẽo và cười nửa miệng trước sự bí ẩn ấy.
- Cẩn thận - Băng chạy đến cạnh Phong và tiếp một nhát dao cho Phong, Phong đang chìm trong dòng suy luận về điều bí ẩn ấy thì có một tên lao như bay đến để đâm Phong
- Chị hai, chị hai, chị có sao không? - Mấy tên đàn em của Băng trố mắt sợ hãi, giọng run run lên và chạy tới đỡ Băng, Băng bị đâm không sâu lắm nhưng cũng đủ để máu thi nhau chảy , tụi đàn em lo lắng đến nỗi mất máu mà chết
- Cô có sao không? - Phong vẫn giữ thái độ bình tĩnh nhất có thể, nhìn vết thương trên cánh tay Băng.
Băng chỉ lắc nhẹ đầu và nói không sao, không một ai biết sau chiếc mặt nạ ấy mặt Băng đã hoàn toàn biến sắc.
Nhìn cách ăn mặc và sự nhẫn nhịn vết thương của người con gái trước mặt. Phong bất giác nhớ Tường Vy da diết. Năm xưa Vy cũng có phong cách giống Băng như này trong bóng tối...mọi người đều gọi cô là nữ hoàng sắc đẹp trong bóng tối...nhưng tất cả đã tan biến mất rồi..đó chỉ còn là quá khứ..một quá khứ vấn vương đến tận bây giờ. Tim cậu nhói lên vì người con gái ấy. Thật sự đó là quá khứ đau khổ nhất của cậu...
- Đưa chị tao đến viện ngay - Một tên luống cuống
- Chị mày không phải chị tao chắc? - Tên khác gân cổ cãi lại rồi đỡ Băng dậy. Nhưng Băng phản đối kịch liệt
- Tôi không sao, tôi không muốn đến viện, hãy đưa tôi về bang.
- Cô...- Phong chưa nói xong thì Băng vỗ vào tay cậu và lạnh lùng
- Lần sau, hãy để ý hơn !
Phong cảm nhận được một chút gì đó thật quen...
Nói rồi Băng bước đi, định vui chơi hết đêm nay nhưng vì sự cố ấy lên Băng đã về sớm hơn dự định
- Chị hai, sao chị lại đỡ nhát dao đó cho hắn? - Tên đàn em của Băng nói với giọng tò mò
- Không phải việc của cậu, yên đi - Băng lạnh lùng quát làm tên đó sợ rùng mình, và trong tim Băng và lý trí của Băng cũng không có câu trả lời cho câu hỏi ấy, Băng cũng không biết vì sao trong lúc đó lại nhào đến đỡ nhát dao cho Phong..sau một hồi nhăn nhó vì vết thương, Băng trở lại khuôn mặt lạnh tanh đối diện trước Băng, vì Băng đeo mặt nạ nên trong bang không hề biết thái độ biểu cảm lúc đau hoặc lúc tức giận gương mặt Băng sẽ thế nào, nó có lạnh như đúng cái tên của cô hay sẽ nóng hơn nhiệt độ trong lò bát quái.
Phổ biến xong những công việc sắp tới, Băng rời khỏi bang mà không còn ai đưa về. Bóng dáng nhỏ thấp thoáng trong đêm tối và đôi tay vẫn rỉ máu, gió đến và đi, lạnh rồi lại thôi, sải bước đều trên đường cho đến khi về nhà.
Băng tháo băng tay ra và bôi thuốc lên, vết thương vẫn kích lên khi trời trở gió.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 57
Mảnh ghép 56 : Cuộc thi chọn người quản lí hội học sinh
Sáng..
Thức giấc, tin nhắn của Lam hiện lên với dòng tin Đến trường sớm còn chuẩn bị cho cuộc thi
Băng đọc xong mới giật mình nhớ đến cuộc thi tìm kiếm tài năng học sinh để được chọn vào hội quản lý học sinh, vì chuyện tối hôm qua lên Băng quên khuấy đi mất. Vệ sinh cá nhân và ăn sáng xong,chuẩn bị đến trường dự cuộc thi
- Còn cánh tay, làm sao đây, không thể để Phong biết mình bị thương tay được,biết thảm nào cậu ấy cũng nghi ngờ...- Băng căng thẳng và lo lắng nhìn vào vết thương, tiếng chuông điện thoại reo lên.
- Đến chưa? hay tao sang đón? - Băng chưa kịp alo thì Lam đã vội nói
- Làm gì mà vội thế, tao đang đến không cần đón đâu
- Vậy nhanh lên, tao cúp máy đến, đến xong lên lớp luôn đấy
- Ừ.
Băng xuýt xoa vết thương cẩn thận rồi khoác chiếc áo nỉ ra bên ngoài chiếc áo đồng phục bên trong, cận trọng và hạn chế mọi thứ động trúng vết thương.
Đến trường, học sinh có mặt rất đông, vì hôm nay là cuộc thi nên nhà trường hoãn học lại. Ai cũng ăn mặc thật đẹp,boy thì chải chuốt vuốt sáp thêm nước hoa hơn cả đi dự tiệc, girl thì phấn son, giày cao gót tóc tai như đi thi hoa hậu, cảm thấy ngôi trường này là ngôi trường của sắc đẹp hay sao mà tất cả ai ai cũng rất đẹp và sang trọng vậy.
- Băng đến rồi - Lam đập bàn đứng dậy làm bọn Hiểu Vĩ suýt ngã ngửa, Băng cười toe toét chạy đến và chào tất cả, không may Lam kéo tay Băng xuống và kéo đúng cánh tay đang bị thương, Băng chỉ kịp nhói lên mặt hơi nhăn lại
- Mày sao vậy? - Lam cảm thấy có điều gì đó bất ổn lên đã hỏi
- Tao không sao, luật thi thế nào - Băng lảng luôn sang vấn đề khác, nãy giờ Phong chỉ để ý đến cánh tay trái của Băng vì thái độ của Băng vừa nãy không ổn tý nào, nhưng Phong im lặng không hỏi. Trong suy nghĩ của cậu chợt nghĩ đến cô gái che mặt nạ hôm qua.
- Có 3 vòng thôi, có cả nam và nữ thi nên lần này rất khó đấy,vòng một là thi học vấn, học sinh trả lời 20 câu hỏi có sẵn trên màn hình máy tính mà nhà trường chuẩn bị, có 50 học sinh tham gia... - Lam định nói tiếp thì Băng chặn họng
- 50 á ?
- Im - Lam hất giọng rồi đọc tiếp tờ giấy
- Nếu trả lời sai 4/5 câu là bị loại luôn, 15/20 là được vào vòng tiếp.Vòng hai là thi nấu ăn, các thí sinh được lọt vào vòng trong thì phải nấu một món ăn mà mình biết
- Thi học hành lại còn lôi cả nấu ăn làm chi - Băng nhăn nhó vì nấu ăn là sở đoảng kiêm sở ghét của nó
- Để tránh tình trạng học tăng ca giờ nghỉ trưa ăn tại trường luôn nên phải có mục nấu ăn - Lam giải thích, mấy tên ngồi bên cạnh gật gù theo nhưng Băng còn thắc mắc
- Căng-tin để làm gì? sao không xuống căng-tin mà ăn
- Cái này mày lên hỏi nhà trường , ô kê - Lam cười và đọc tiếp
- Vòng 3, tức vòng cuối đấy, vòng chung kết thì phải, vòng này quan trọng này, hình như....- Lam vòng vò tam quốc lên bị Băng chặn họng
- Nói luôn đi khổ quá cứ vòng vo nhiều .
- À đây. Vòng này chỉ còn 3 thí sinh , ban giám khảo ( tức mấy thầy cô ở trường ) đưa ra câu hỏi với tất cả chủ đề trên thế giới ai trả lời được nhiều nhất thì thắng, người thắng thì tất nhiên được chọn vào hội quản lý học sinh, mà câu hỏi của ban giám khảo rất khó , mấy năm trước thí sinh trả lời được 2/10 câu là xuất sắc nhất rồi
Nghe đến đây, Băng lặc ngan muốn chết, lần này nó quyết định giật giải rút mới được
- Tên chết dẫm kia - Băng liếc xéo Phong, một dòng điện chạy qua người nếu không kịp ngắt lại thì đôi mắt ấy có thể gây ra án mạng. Phong cười đểu giọng nửa thật nửa đùa
- Cô mà không dành giải nhất thì chết với tôi
- Việc gì cần giải nhất chứ - Băng kênh mặt lên, nếu nó được giải nhất thì được đứng ngang hàng với Phong rồi, tiếng loa thông báo của nhà trường vang lên ngăn chặn chiến tranh bùm nổ của Phong và Băng
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 58
Mảnh ghép 58 : Bỏ cuộc
Tất cả thí sinh dự thi tập trung tại sân khấu và chuẩn bị cuộc thi bắt đầu
Nghe xong mà Băng lạnh nguời
- Rút được không? - Băng nhíu mày nhìn tất cả
- Cô rút là bị đuổi khỏi trường đấy - Phong đe doạ nhưng tầm này Băng chả sợ gì vì nếu bị đuổi nó xin nhập trường khác được ngay nhưng Qt H là
trường danh tiếng nhất rồi nên bị đuổi có phần hơi tiếc.
Băng mau chóng lên sân khấu, tiếng nhạc như kiểu chương trình truyền hình vang lên, tất cả như náo loạn đổ dồn về phía sân khấu.
Ban giám khảo ngồi dưới sân khấu cùng với bộ loa đài phát thanh và mấy chiếc micaro bên cạnh, ngồi sau BGK một chút là 4 hotboy và Lam còn tất cả học sinh còn lại đều phải đứng
Trên sân khấu, Băng được nhận hàng trăm con mắt liếc dọc liếc ngang, nói này nói nọ, sau một hồi đứng trên sân khấu để chuẩn bị vào chỗ thi, Băng bị một nhỏ chảnh choẹ nào đó va vào Băng quàng phải tay bị thương, có thứ dịch lỏng đang chảy xuống và Băng đoán đó chính là máu, cái băng cuộn của Băng bó vào sáng nay phải chăng đã hết lực chịu đựng. Dù máu chảy và vết thương cứ nhói lên nhưng Băng đã cố chịu đựng để sự đau đớn không toát lên khuôn mặt đặc biệt là toát lên đôi mắt.
- Tất cả các em vào đúng vị trí máy tính của mình để thi, thời gian là 20 phút cho 20 câu hỏi, nếu đến hoặcquá 20 phút mà không ấn nút nộp bài thì bài thi đó bị loại - Tiếng thầy tổng phụ trách và là phó BGK vang lên, sau một hồi nhốn nháo tất cả chìm vào trong im lặng để dành không gian cho người thi.
Thời gian phút chốc đã trôi qua, 20 phút đã điểm và tất cả nộp bài thi, có lẽ đa số nộp sớm hơn thời gian và không ai là quá giờ.
Tiếng học sinh bên dưới vang lên thi nhau lấn át khoảng im lặng
- Tất cả im lặng để BGK chấm bài - Tiếng cô phó hiệu trưởng vang lên nhưng vẫn không có tác dụng lắm đối với học sinh bên dưới
.. Sau một lúc chấm bài, kết quả đã có
Băng cười mỉm vì biết mình sẽ bị loại nhưng ai ngờ nó lại lọt vào top 25 người được vào
không thể thế được, mình cố làm sai sao đúng nhiều vậy - băng bức dứt trong suy nghĩ
- Và tiếp theo là phần thi nấu ăn, nhà trường có chuẩn bị 25 phòng thi để từng thí sinh có thể làm trong một lúc, và bây giờ bắt đầu, nguyên liệu và thực phẩm đều có sẵn....
Băng tiu nghỉu theo sự chỉ dẫn của mấy thầy cô và đi vào phòng bếp, phòng số 11.
Nhìn thấy mấy gia vị và thực phẩm là Băng chỉ muốn đạp đi cho đỡ tức, lộp cộp băm băm chặt chặt mấy chú cá rồi đem lên chế biến món cá kho, Băng cứ cười mãi trong lúc chế biến, những chú cá được xếp đầy đặn, tiếp theo là cho gia vị, mấy em cá đã được tẩm gia vị đến nỗi không nhận ra đâu là đầu đâu là đuôi, Băng cho 10 thìa muối vào, đổ cả hai chai tương và cho thêm ít mật ong và trộn thêm ít mắm tôm..( ôi eo ôi )
Đầu độc BGK, ôi mình vĩ đại quá - Băng khen ngợi mình trong dòng suy nghĩ
Ai ăn được món này chắc ngon quá lần sau không nỡ ăn đâu
- Yeah... đã xong - Băng tươi cười rồi tháo chiếc tạp dề ra , tiếng BGK nói trong micaro đã đánh thức tất cả và báo hiệu hết giờ
25 thí sinh với 25 món ăn khác nhau được bê lần lượt ra sân khấu, trên sân khấu hàng loạt món ăn bắt mắt sơn hào hải vị và những món ăn kiểu Pháp, kiểu Anh riêng món cá kho của Băng lạc loài. Trong thật kinh tởm - câu này là câu phù hợp nhất để nhận xét món cá kho của Băng
- Cái gì thế kia? - Lam bịt miệng nói nhỏ, mắt mũi nhăn hết cả vào vì thấy món màu nâu nâu không ra hình thù gì của Băng.
Theo luật thi thì BGK sẽ nếm thử và bình chọn cho món được ưng ý nhất nhưng một vấn đề đã sảy ra, thầy hiệu trưởng lên tiếng
- Ba em được vào vòng chung kết ngay sau đây là...- Thầy ngưng lại ở đây để tăng lên phần căng thẳng
- Một là em Nguyễn Hoài Thương lớp 11a1
- Hai là em Đỗ Trọng Nam 12a3
Nghe đến đây Băng tỏ ra sung sướng vô cùng vì không có tên mình
- Cuối cùng là em Hạ Lý Vy Băng lớp 12a1
- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA - Băng hét lên vì ngạc nhiên, cả trường cũng ngạc nhiên không kém, ai ai cũng nghĩ rằng Băng sướng quá lên hét như vậy nhưng đâu ai biết Băng đang đau khổ, bao nhiêu con mắt ghen tị đang chĩa thẳng vào Băng.
( Có mỗi t/giả biết nó đang quá đau...khổ..sở...)
- Không thể thế được, sao món của bạn Băng lại được vào vòng trong chứ, và thầy cô chưa cả nếm thử thế nào cơ mà - Tiếng một bạn gái lảnh lót vang lên và cỗ cãi sự thật
- Đúng vậy, thầy cô định tính thiên vị học sinh ở đây à - Giọng một thí sinh khác căm phẫn bực tức vang lên, tất cả học sinh ở dưới như náo loạn lên vì sự công bố này
- tất cả im lặng nghe tôi nói - Tiếng thầy TPT vang lên
- Với camera cho thấy chỉ có duy nhất 3 em có tên trên thực sự làm còn các em còn lại đã chuẩn bị thuê sẵn và có người lén lút mang đến, điều này vi phạm cuộc thi nên hoàn toàn bị loại
Thầy nói xong cả trường ồ lên bán tán xôn xao, bọn Lam và Phong vui ra mặt, giờ thì Băng đứng ngớ người như một con ngố trên sân khấu
Một nhỏ căm phẫn đã hất đổ khay thức ăn trên tay Băng và đẩy Băng ngã xuống, còn hai thí sinh được chọn kia cũng bị hàng loạt tiếng soi mói của những kẻ thua cuộc vang lên đến nỗi nhức óc
- Nhỏ kia định làm gì vậy - Lam bất ngờ hét toáng lên chạy đến gần sân khấu, để giữ thể diện của mình lên 4 hotboy ngồi im nhưng không giấu được sự tò mò lo lắng
- Yêu cầu em Nguyệt Ánh dừng tay lại nếu không bị đuổi học - Thầy hiệu trưởng
Cái nhỏ tên Nguyệt Ánh ấy bức xúc quá lên không kiểm xoát được bản thân nên đã đẩy Băng ngã thật mạnh, cánh tay của Băng hứng chịu phát đập xuống sân khấu khá mạnh , cánh tay tê lên từng hồi và nhức nhói, máu chảy thấm qua chiếc áo nỉ đen sẫm và Băng đau rực lên, xung quanh là những tiếng cười và tiếng nói của các thí sinh thua cuộc, thời cơ đến tất cả thí sinh thua cuộc không nể giáo viên ở dưới mà nhảy lên cào xé Băng, Băng đuối sức và còn bị vài bàn chân đạp lên tay, Băng ngất đi trong yếu ớt
- Tránh hết ra - Phong thét to làm cả lũ toán loạn , Phong đỡ Băng dậy và bế nó chạy thẳng vào phòng y tế của trường
- Đuổi học tất cả những ai đánh Băng hôm nay - Ken nói vào mic và đáp mic xuống đất với một lực mạnh làm chiếc mic long dần, gân xanh của Ken nổi lên nhìn lũ thí sinh kia, cả trường như nín thở vì ánh mắt giết người của Ken đã thức dậy.
- Cô không sao chứ - Phong nhìn Băng lo lắng, Băng cố che đi vết thương trên tay nhưng vết thương đó đã bị Phong nhìn thấy
- Tôi không sao, cảm ơn cậu - băng mệt nhoài
- Vết thương đó là sao - Phong lạnh lùng
Dù biết Phong đang nhắc đến vết thương trên tay nhưng Băng cố hỏi - vết thương nào?
Phong không nói j, ánh mắt lạnh lùng nhìn Băng, nhẹ tay chỉ vào cánh tay của Băng
- À, hôm qua ....
- Hôm qua làm sao?
- Đang đi đường gặp bọn xã hội đen đánh nhau không may tôi bị tên nào đó lia dao trúng tay nênnnn...- Băng nói không ngập ngừng lên Phong bỏ qua không hỏi nữa nhưng trong cậu có điều gì đó mờ ám, cậu nhớ đến vụ ở quán bar nhưng lại nghĩ rằng một con người như Băng và thường dân thế này chắc không vào chốn đó.
Cuộc thi vẫn tiếp tục, Phong đồng ý cho Băng bỏ cuộc, và người chiến thắng lại là Đỗ Trọng Nam 12a3
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 59
Mảnh ghép 59 : Tại nhà Băng
Những cơn gió đông lạnh giá đến rồi đi, những tiếng rít trong đêm nghe sao ai oán, con đường trải dài vô tận khó ai có thể đi hết được.
Trong bóng đêm, mọi thứ đều trở lên huyền bí và lung linh, những vì tinh tú đua nhau lấp lánh bên cạnh ánh trăng vàng
Chuẩn bị trở thành con người của bóng đêm, trở thành sát thủ với chiếc mặt nạ, Băng dọn dẹp căn nhà xong cũng đến nửa đêm, tiếng chuông đồng hồ vang lên đúng 12h đêm, đường đã vắng vẻ, không gian tĩnh mịch hơn, có lẽ đêm là sự lên ngôi của các dân chơi chính hiệu
Vừa bước ra khỏi cửa nhà, một vệt sáng loé lên làm chói mắt Băng, phía sau vệt sáng ấy là một chàng tri hết sức quen thuộc, Phong lạnh lùng tắt chiếc đèn pin, đôi mắt hờ nhạt xám tro dãn ra,đôi môi khẽ nhếch lên:
- Định đi đâu?
Băng giật mình nhìn người con trai đứng đối diện mình, lòng vang lên bao thắc mắc và lo sợ
- Sao...cậu vào được đây?
- Kĩ thuật trèo tường - Phong đến cạnh Băng hơn, nâng cánh tay có vết thương lên và ngắm nghía một lúc, Phong không nói gì kéo cánh tay còn lại lôi Băng vào trong nhà
- Định đi đâu? - Phong lặp lại câu hỏi
- Tôi ra ngoài hóng gió không được à ?
- Nửa đêm ra ngoài hóng gió, cô có bị vấn đề gì không?
- Tôi thích
- Ở nhà đi, hôm nay tôi ở đây qua đêm với cô.
- Qua đêm? - Băng ngơ ngác
- Đừng nghĩ bậy.
- Tôi chưa nghĩ đến mà cậu đã nghĩ trước rồi. Ai bậy hơn?
Băng bĩu môi. Coi như nhiệm vụ tối nay không hoàn thành, Băng chán nản lườm tên kia và bước lên phòng thay quần áo.
Phong ngồi trên ghế sai Băng hết việc này việc nọ, đến lúc Băng tức lên quát lớn
- Cậu đến nhà tôi mà bắt tôi làm thứ này thứ kia như ô sin của cậu thế à ?
- Tôi là khách.
- Khách á, tôi mời cậu đến chơi sao?
- Không.
- Thế cậu về đi tôi còn đi ngủ
Phong không nói gì vươn tay đứng dậy, đút 2 tay vào bọc quần rồi thẳng tiến bước qua mặt Băng , chỉ như một cơn gió nhẹ và dập tắt , Phong lên phòng ngủ của Băng thả mình lên nệm mặc cho sự cau gắt đánh đuổi của Băng
- Tên đáng ghét này mi ngủ đấy ta ngủ ở đâu? - Băng quát lên tức giận, dậm chân huỳnh huỵch dưới sàn nhà, đã tức vì Phong làm lỡ kế hoạch tối nay đi bar của nó giờ lại tranh chỗ ngủ của cô
- Dưới đất hoặc sang phòng khác hoặc ngủ cùng tôi - Phong nói tỉnh bơ, tay gác lên chán, chân phải gác lên chân trái
- Chết tiệt - Băng không muốn đôi co lên tắt điện đi, bật tung cửa sổ ra hi vọng những chiếc chuông gió trong phòng mình sẽ doạ ma cho Phong chết.
Băng sang phòng của mẹ ngủ, cả đêm trằn trọc bực tức cái người phòng bên.
Có lẽ vì không quen ngủ giường con gái nên mấy con gấu vớ vẩn đã làm khó giấc ngủ của Phong, cậu thức mãi , tiếng chuông gió leng keng đập vào nhau theo gió, nhưng làn gió lạnh phảng vào rất lạnh, ác quỷ không đủ ấm, Phong vùng chăn dậy ngồi lên bệ cửa sổ và nghịch điện thoại, ánh sáng nhỏ nhoi chiếu vào khuôn mặt điển trai, sương phủ xuống, cái lạnh ban đêm reo xuống người nhấn chìm cơ thể cậu nhưng nhất định cậu sẽ không đóng cửa sổ lại.
Những chiếc chuông gió leng keng trong vô thức, liên hồi không dừng, trong màn đêm ánh mắt đôi môi cả khuôn mặt của Phong toát lên vẻ đẹp nhưng lạnh lùng đáng sợ.
Ác quỷ thấy chiếc laptop trên bàn học của Băng, nhẹ bước chân tới mở nó lên. Đập vào mắt Phong chính là gương mặt của cậu.Cái gương mặt lạnh lùng thiếu cảm xúc, ánh mắt kiêu kì đáng sợ.Phong ngỡ ngàng mình rất ít chụp ảnh, có chụp cũng chẳng công khai ra ngoài nhưng sao Băng lại có tấm hình Phong ngồi trong lớp thế này, chỉ có một điều khả nghi đó là chụp trộm
Sao nền laptop của Băng lại là hình của Phong?
Phong nhẹ nhếch môi cười rồi gập laptop lại, ánh mắt trở nên vô hồn trong suy nghĩ vẩn vơ.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 60
Mảnh ghép 60 : Chuyển chỗ
Sáng...
- Dậy đi.. - Băng gõ cửa phòng của mình nhưng không thấy tiếng đáp trả bên trong, gõ cửa mãi không thấy động tĩnh gì Băng mở nhẹ cửa ra và không thấy Phong đâu. Băng ngỡ ngàng mình gọi không khí nãy giờ.
Bước xuống nhà tìm kiếm một bóng dáng nhưng không thấy ai cả, Phong đã về trước khi Băng tỉnh giấc. Cổng nhà vẫn khoá...quỷ hotboy đã trèo tường..thật đẳng cấp khi trèo lên bức tường cao như vậy...
Tỉnh dậy trong bộ tóc bù xù, Ken nhìn vào trong gương mà ngạc nhiên sao tóc của mình lại như thế này, kiểm tra xem thì phát hiện đối tượng tình nghi là Khánh và Hiểu Vĩ
- Hai thằng kia cất ngay cái máy ý đi không? - Ken nạc lớn đuổi theo Khánh và Vĩ
- Đợi tao làm tóc cho em lulu đã - Khánh cười lớn cầm chiếc máy làm xù tóc chạy quanh nhà, Hiểu Vĩ thì bế theo em lulu của mấy người. ( Lặc ngan @@ gì cũng lôi ra phá được..)
Ken không đuổi được cả 2 lên lăn ra ghế thở dốc vì mệt với 2 tên này, dám nhân lúc Ken ngủ mà lấy tóc của Ken ra thí nghiệm.
Thấy Phong bước từ trên lầu xuống, Ken hỏi
- Hôm qua đi đâu mà không về đấy?
- Đi chơi - Phong nói gọn rồi nâng ly nước lọc lên uống hết
Sau một lúc ngồi nghỉ ngơi, Ken lên phòng xả nước lên đầu để sửa sang lại mái tóc xong gặp hai tên kia cho ăn đánh cả thể.
- Xong chưa đi học thôi - Tiếng Khánh dưới nhà vọng lên cho Ken biết, Ken sấy xong tóc rồi xuống nhà, balo của cả 4 đã được vệ sĩ đem ra ngoài gara xe rồi
..
..
- Hôm nay lớp ta có một bạn nữ chuyển về các em làm quen rồi giúp đỡ bạn nha - tiếng cô giáo chủ nhiệm nói lớn làm cả lớp thêm một trận bàn tán về học sinh mới, chắc học giỏi có học bổng lên được chuyển về học có gia thế đáng để người ta nghiêng đầu chào hỏi.
Lần này Phong không lên tiếng giống lần trước ( lần của Băng đó )
Cô gái mới bước vào làm mấy con tim của boy trong lớp không ngừng đập liên hồi.
- Uyên Nhi sao? - Ken thốt lên, nghe vậy Phong cũng đưa mắt lên nhìn và cũng rất ngạc nhiên
- Chào mọi người mình là Hứa Uyên Nhi học sinh mới mong mọi người giúp đỡ. Hết - Uyên Nhi nháy mắt tinh nghịch bắn nát mấy trái tim của boy.
Lớp học ồn ào náo noạn, nhất là boy, la hét không khác gì bị tử hình. Mà tử hình thì sợ phải nhắm tịt mắt vào chứ nhưng hoàn cảnh này thì quá khác.Mắt họ mở to đùng nhưng không biết có nhìn thấy gì không nữa )
- Em muốn ngồi chỗ nào? - Tiếng cô giáo chủ nhiệm vang lên sau đó là tiếng các bạn nam
- Ngồi đây là Nhi ơi.
- Ngồi cùng bàn tui nè.
- Ngồi đây đi.
...
Tất cả các bạn nam đều ngồi cạnh một người rồi mà vẫn còn ham hố kêu Uyên Nhi xuống ngồi cùng
Không chần chữ một giây nào nữa, Uyên Nhi chỉ thẳng tay về chỗ ngồi của Phong
- Em ngồi cạnh anh Phong ạ.
Uyên Nhi nói xong cả lớp lại ồ ạt lên. Đặc biệt là các bạn nữ
- Thấy đẹp là mê - Girl 1
- Sao nhỏ đó biết tên anh Phong nhỉ?
- Mày ngu vây, anh Phong nổi tiếng thế sao không biết được...
Vì cả lớp này chưa ai biết Uyên Nhi là em họ của Phong ngoài 6 người kia nên lần lượt há hốc mồm nhìn Uyên Nhi
- Chỗ đó đã có bạn ngồi rồi, em ngồi cạnh bạn Nguyệt Ánh đi
- Không, cô cho bạn đó sang ngồi cùng bạn Ánh đi - Uyên Nhi nói giọng năn nỉ làm cô giáo siêu lòng, và cô cũng biết gia thế của Uyên Nhi nên cũng rất nể.
- Vy Băng em...nhường chỗ cho bạn được không?
- Được - Băng cất sách vở vào balo rồi đứng dậy tiến tới bàn của Nguyệt Ánh với đôi mắt khó chịu. Băng nghĩ nên để anh em họ ngồi với nhau có lẽ Uyên Nhi sẽ rất vui vả lại hình như cô cũng nghĩ rằng Uyên Nhi thích Phong lắm. Và cô muốn chấm dứt ngay tình trạng học sinh luôn mồm luôn miệng nói cô gây sự chú ý với hotboy...
Nhưng sao...gật đầu rồi mới thấy cảm giác xa cậu ấy khó chịu thế này..
Uyên Nhi cười sung sướng chạy xuống cạnh Phong và quay sang Băng nói câu cảm ơn
Tất cả Ken, Khánh, Hiểu Vĩ và Lam rất khó chịu.
Phong thì không biểu lộ cảm xúc nhưng trong tim cậu đang rối bời và phẫn nộ. Cậu ghét câu trả lời đó của Băng.
Băng ngồi cùng bạn Nguyệt Ánh cách xa bàn cũ của mình tận 4 bàn và khác dãy
Uyên Nhi hớn hở nói cười với Phong nhưng Phong chỉ đáp lại bằng những từ cộc lốc, cứ tưởng 4 boy nhà ta hỏi han sao lại chuyển sang đây nhưng sự thật phũ phàng là không ai hỏi cả.
Giờ học bắt đầu trong tiếng cô giáo say sưa giảng bài nhưng không học sinh nào chăm chú được cả,boy thì quay xuống đáp thư làm quen với Uyên Nhi, girl thì thủ thỉ với nhau nói này nói nọ Uyên Nhi
Ngồi cùng Nguyệt Ánh, Băng mới cảm thấy rất khó chịu, nó lại nhớ đến cuộc thi hôm bữa bị Nguyệt Ánh xô đẩy, dẫm đạp, Trong trí nhớ của Băng đang hỗn loạn thì Nguyệt Ánh lên tiếng
- Cảm ơn Băng nhiều và cho mình xin lỗi chuyện hôm trước
Băng thẫn thờ nhìn cô bạn cùng bàn.
Nguyệt Ánh là học sinh duy nhất trong những học sinh đánh Băng hôm đó không bị đuổi học vì Nguyệt Ánh học cùng lớp Băng nên Băng đã xin Phong và Ken không đuổi học Ánh, từ đó Nguyệt Ánh đã dành chút thiện cảm cho Băng và đến giờ khi thấy Băng đồng ý chuyển chỗ Nguyệt Ánh mới nhận ra Băng không hề có ý định gây sự chú ý cho Phong như lần đầu tiên gặp Băng
- Không sao, mình quên rồi - Băng vui vẻ đáp lại bằng chất giọng thiên thần nhưng trong lòng Băng vẫn chưa chấm dứt được mọi suy nghĩ về con người này
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 61
Mảnh ghép 61 : Khó chịu không lý do
Cơn mưa ập đến không báo trước, gió thổi làm mái tóc Băng bay và mưa trút nước ướt sĩnh, ngôi trường đã hiện lên trước mắt mà lại bị mưa ướt thật là đen đủi
Băng dùng tay che đầu và cố chạy thật nhanh vào lớp
Giờ ướt hết như con chuột lột rồi, đầu tóc thì rối tung lên trông mà chán. Vô thức Băng đặt balo lên bàn Phong, định ngồi xuống thì mới chợt nhớ ra mình đã đổi chỗ nên ngại ngùng trước mặt cả lớp chạy về chỗ ngồi. Ken chạy đến bên cạnh hỏi thăm
- Sao ướt hết thế này?
- Ngoài kia mưa mà sao không ướt được chứ? - Băng ngồi xuống thở dốc, ngẩng mặt lên nhìn Ken lấy lệ rồi gục mặt xuống
- Băng bị ốm hả? - Ken ngồi cạnh Băng lo lắng
- Không, hơi khó chịu thôi !
- Khó chịu vì gì?
Không thấy tiếng trả lời lại, Ken nhìn đôi mắt của Băng đã nhắm vào và cậu nghĩ Băng đang ngủ khẽ lắc đầu rồi quay về chỗ ngồi của mình
Băng không hề ngủ, chỉ là trả vờ cho qua , Băng cảm thấy trong lòng hơi khó chịu và tiếc nuối khi đồng ý chuyển chỗ, có gì đó len lỏi trong người một cảm giác khó chịu thật sự
Giờ thì muốn về chỗ đó ngồi cũng không được.
Sát giờ vào lớp thì Uyên Nhi đến, vừa bước đến chỗ Uyên Nhi đã quấn quýt lấy Phong rồi
- Ngoài kia mưa to quá anh ạ - Uyên Nhi ngồi xuống và ôm tay Phong
- Rồi sao? - Phong lơ đãng
- Em ướt hết rồi nè!
- Ừ - Phong nói nhỏ và vẫn chất giọng lạnh lùng ngày nào. Nếu Uyên Nhi không phải con của người chú ruột năm xưa đã cứu Phong trong đám cháy thì Phong sẽ không bao giờ để một người con gái động chạm vào nhiều như vậy kể cả em họ như Uyên Nhi
Dáng lùn lùn thấp thấp của cô giáo bộ môn Hoá bước vào lớp làm cả lớp im lặng.Vì bà giáo này rất ghê lên lớp này rất nghe lời.
Lớp này rất ghét học môn hoá..chính vì thế mà ghét luôn cả giáo viên dạy hoá luôn..!! Đó là một chân lý ngấm sâu trong tuổi học trò dữ dội rồi.
Cô giảng bài..hầu như ai cũng hiểu nhưng có một người luôn tỏ ra không hiểu đó là Uyên Nhi
- Bài này giải sao anh? - Uyên Nhi ngồi xích gần Phong, đôi mắt chớp chớp dịu dàng
Phong cũng giảng giải hộ và Uyên Nhi cũng gật đầu hiểu ý. Cô chỉ cười và hôn nhẹ lên má Phong
Phong không đề phòng nên không tránh được. Cảnh tượng này đã được đôi mắt của Băng đón nhận hết.
Trong lòng Băng có gì đó không vui, không biết nói ra sao nhưng đó là cảm giác thật khó chịu và có sự mất mát lớn. Như là thứ của mình bị người khác tranh giành.
- Lần sau đừng thế nữa - Phong lạnh lùng nói với Uyên Nhi làm nụ cười trên môi cô dập tắt
Băng gục đầu xuống bàn để lại lời cô giảng bài oang oang bên tai.
Tự nhiên trong đầu Băng hiện lên hình ảnh của Kiệt , cái hình ảnh đó sao đớn đau đến thế
Sau bao nhiêu ngày tháng cố quên hình bóng ấy nhưng nó luôn hiện lên mỗi khi Băng có cảm giác cô đơn và đau đớn.
Phải chăng Kiệt luôn dõi theo bước chân và tâm hồn của Băng..luôn ở trong tâm trí Băng không chịu ra.
Băng lắc nhẹ đầu cho hình ảnh ấy vùi tắt , hình ảnh nụ cười của Kiệt thật đẹp y như Phong vậy
Dù Kiệt với Băng yêu nhau lâu vậy, tình yêu của họ rất đẹp và luôn nằm trong ranh giới của hạnh phúc nhưng chưa một lần hai người họ hôn nhau. Đơn giản chỉ là ôm và nắm tay
Nhìn Phong vậy Băng cứ ngỡ là Kiệt, muốn chạy đến nắm tay, muốn vòng tay ấy ôm mình truyền hơi ấm mùa đông cho mình nhưng đó chỉ là tưởng tượng.
Phong yêu Tường Vy, cô gái làm trái tim quỷ rạn nứt một thời gian, Ken đã bật mí cho Băng biết hai hình xăm bông hoa tường vy và khẩu súng trên cổ là vì gì. Vì trái tim cậu ta luôn có Tường Vy.
Ôi đau đầu quá - Băng lắc mạnh đầu khỏi những dòng suy nghĩ hiện tại, sao khó chịu quá khi Băng nghĩ đến Phong.
Cảm giác khó chịu này là gì. Phải chăng...
Không được, mình mãi mãi yêu Kiệt không thể lay động trước Phong được, mình không thể, mãi mãi mình với Phong chỉ là đường thẳng song song không trùng nhau, có yêu thì chỉ có đau, mình còn là sát thủ trong bóng đêm nữa có thể Phong sẽ không chấp nhận đâu, thôi đi Băng ạ mày đừng nghĩ nhiều quá không tốt đâu - Băng nhẹ cười nhưng chả ánh mắt nào có thể nhìn thấy nụ cười ấy của Băng, đau nhưng rất đẹp
Những tiết học cứ thể lặng lẽ trôi qua.
Hình như chả ai để ý rằng Băng đang sốt cao chỉ có Ken nhận ra điều đó.
Cơn mưa vô tình ập xuống không thể khiến Băng sốt cao như vậy được mà có một lý do khác
Tiếng chuông reo lên inh ỏi báo hiệu tan học
Niềm sung sướng của học sinh khắp trường nổi dậy với những tràng cười đùa chen nhau lối về
Băng vẫn gục mặt xuống bàn không hề biết tiếng chuông kêu to cỡ nào.Băng đã ngất và vương vấn chút nước mắt lên khoé mi
- Băng làm sao thế này, Băng ơi - Ken hấp tấp lay lay người Băng và cũng biết Băng đã ngất lịm
- Sốt cao quá đưa Băng xuống tạm phòng y tế xem sao không? - Khánh vội vàng nói rồi thu dọn sách vở cho Băng
Uyên Nhi thì cứ bám lấy Phong không để cậu lại gần vì Phong có ý định bế Băng lên
Cánh cửa phòng y tế mở tung ra. Y như một phòng bệnh ở bệnh viện vậy
Mùi thuốc bốc lên giữa không gian lạnh lẽo
- Cô ta có sao không - Phong lên tiếng khi cô y tá khám xong
- Không sao chỉ là đuối sức một tẹo, chắc thời gian gần đây bạn này rất ít khi ngủ tối hoặc ngủ muộn và sáng nay chắc bị dính mưa lên vậy - Cô y tá nói xong cùng nụ cười trên môi.
Dù thế nhưng không ai là khỏi lo lắng đến khi Băng tỉnh dậy thì Ken xung phong là người rước Băng về
Vì quá mệt mỏi chân tay như rã rời lên Băng cũng gật đầu lia lịa
Ken không chịu để Băng tự đi mà bế Băng lên mặc cho Băng hết lời đòi xuống
Điều này khiến một người có cảm giác khó chịu và nâng nâng trong lồng ngực
Phong lạnh lùng quay đi , Uyên Nhi chờ ở đằng sau nằng nặc đòi Phong đưa về mặc cho tài xế của cô chờ ngoài cổng nãy giờ
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 62
Mảnh ghép 62 : Tai nạn bóng tối
Vờn tay lấy chiếc đồng hồ trên mặt bàn học để đeo lên tay, với những động tác cực kỳ nhanh, Băng đã trở thành một con người với style của một dân chơi.
Chiếc xe của đàn em đậu ngay trước cổng, Băng bước ra lên xe luôn.
Xe Băng khuất khỏi hẻm nhỏ văng ra đường lớn cũng là lúc xe Phong đến nhà Băng
Ngôi nhà với giàn hoa thiên lý.Cổng đã đóng chặt và khoá bên trong. không có một ánh điện nào bên trong hất ra bên ngoài.Phong lái xe qua hẻm rồi lao vun vút trên đường
Những cành cây bên đường theo gió tạo nên một bản nhạc quét vào khoảng không.Ánh trăng dần tàn nhường chỗ cho màn đêm yên tĩnh hơn.Ánh đèn đường vàng trải đều xuống mặt đường nơi dòng xe đã vắng
Chiếc xe của Băng lao thẳng vào tổ chức của Mặt Nạ Quỷ. Với chiếc mặt nạ huyền bí đeo trên gương mặt kia, dù là người mới gia nhập tổ chức hoặc các bang phái khác nhìn vào cũng biết đó là người đứng đầu của tổ chức này
Băng huyền bí trong bộ quần áo dành riêng cho Bang chủ
Những ai trong bang chưa hề biết khuôn mặt thật của Băng đều rất mong muốn được một lần nhìn thấy nhưng không ai dám ho he gì ý kiến đó cả. Mất mạng như chơi...
- Bên đó có động tĩnh gì chưa - Băng đặt cốc nước xuống bàn và chống tay lên cằm
- Thưa..chị bên đó vẫn im lắm chắc đang lập kế hoạch gì quan trọng lắm đây
- Ồ..vậy à...để xem quan trọng thế nào..- Băng nói dứt câu thì một tên từ bên ngoài chạy vào cúi đầu nói
- Chị hai bọn người của Black M-G đến đòi được biết mặt thật của chị, tụi nó bảo bang mình...- Tên đó dừng lại giọng run lên như không dám nói tiếp
- Bảo sao? - Băng đứng dậy tiến lại gần tên đó
- Chị ra ngoài rồi biết ạ
- Được
Black M-G , Black M-G...cái tên này nghe quen quen...hình như là...đúng rồi Thiên Thiên là tiểu thư của bang này...- Băng chợt nhếch môi cười..môi cong lên nụ cười ma quái
Ánh đèn đường mờ ảo hất vào những gương mặt hung tợn kia nhưng khó có thể soi sáng và khiến cho tất cả nhìn thấy gương mặt của Băng dù đèn sáng cỡ nào
Cánh cổng khép lại.Băng bước ra ngoài thật ngạo nghễ như muốn chêu tức nhân vật kia
Môi cong lên nụ cười không chút thánh thiện.Tay khoanh trước ngực Thiên Thiên nói giọng cực kì đểu
- Uả, người đứng đầu Mặt Nạ Quỷ xấu hay thế nào mà che mặt thế này, à à chắc là mặt đầy sẹo chứ gì..ôi ôi...
- Câm mồm đi. đến đây có chuyện gì? - Băng không cần tiếp lời chế giễu ấy, Băng để ngoài tai và coi như lời nói đó chưa được phun ra
- Tao muốn biết mặt thật của bang chủ Mặt nạ quỷ được chứ
- Cô là ai mà muốn gì tôi cũng phải nghe - Băng hất giọng, mỉa mai vô đối
- Khá khen cho bang chủ Mặt nạ quỷ..rất có cá tính...- Thiên Thiên vỗ tay bồm bộp đôi môi cong lên
- Biến khỏi đây nếu không muốn chết - Băng hất tay chỉ về hường bên phải, mái tóc phớt lờ trong gió
- Tao cũng chẳng có thời gian ở đây, đi về thôi tụi bay - Thiên chống nạnh rồi cùng đàn em ra về
- Chị hai...sao chị để cô ta về dễ dàng như vậy - tên đàn em của Băng bẽn lẽn trước cương vị của Băng, nó lạnh lùng đáp trả rồi đi thẳng vào trong bang
- Hôm nay chưa tận thế !
Hiểu được câu nói đó của Băng, cả lũ đàn em gật gù rồi cùng vào trong
Ngồi trên chiếc BMW sang trọng, gió hiu hiu thổi vương vấn chút lạnh lẽo, bàn tay đặt trên vô lăng , đôi mắt khẽ nhíu lại và giọng nói lạnh lùng thốt lên
- Đó chẳng phải cô gái lần trước đã cứu mình sao, sao lại ở trong tổ chức của Mặt nạ quỷ và lại đeo mặt nạ nữa..chẳng lẽ cô ta là bang chủ ở đây..?? Và kia là Dư Thiên Thiên...
Ánh mắt xám tro đẹp đẽ khe vươn lông mi, các giác quan của Phong không ngừng hoạt động.
Trong cái tĩnh lặng của buổi tối...
Chiếc xe vẫn lăn bánh trên con đường tĩnh lặng.
Tiếng ga rú lên với những tiếng la hét ầm ĩ phá tan cái tĩnh lặng đó
Một cuộc đua xe máy đang diễn ra vụt qua chiếc xe của Phong
Một cô gái trong chiếc áo khoác mỏng manh vụt sang đường..tiếng kêu lớn dừng lại dưới một cảnh tượng đau lòng.
Chiếc xe đua long bánh và bắn lên lề đường. Một người thanh niên có gương mặt thanh tú đã điều khiển chiếc xe né qua Băng nhưng không may sái tay lái đã để lại vụ tai nạn đó..
Thật kinh hoàng
Gương mặt đó đẫm máu đỏ hoe. Băng chạy đến nơi người thanh niên đó bất động bỗng sắc mặt Băng thay đổi thành tím. Con tim như ngừng đập tại giây phút đó, đôi mắt vô hồn với những giọt lệ không mời mà đến. Cái cảm giác sợ hãi văng vẳng trong tim...rất giống...
- Anh gì ơi anh tỉnh lại đi - Băng khóc, nước mắt lại rơi khi chính bản thân nó không biết vì sao mình khóc chỉ cảm thấy nhói ở lồng ngực vì gương mặt thanh tú của người thanh niên này rất rất giống gương mặt của Kiệt ngày ấy..ngày mà Kiệt cũng nằm như thế này, máu cũng chảy như vậy.. Tất cả như một vòng tuần hoàn lặp lại quá khứ vậy...
Nỗi đau ơi đừng rạch vào tim tôi nữa, tôi đau lắm...-
Băng lắc mạnh người thanh niên đó cũng như lắc mạnh người Kiệt giống lần trước vậy, cái quá khứ lại ùa về và xé nát tim Băng.
Gắng quên đi Kiệt nhưng có quên được đâu...
Băng bấm số gọi cứu thương đến..
Một thân hình to cao bỗng che lấp một khoảng bóng của Băng ập trên nền đường vàng
- Không khóc nữa - Phong nói với chất giọng lạnh lùng vốn có nhưng thêm vào đó chút quan tâm âm thầm. Cảm giác cậu thật lạ khi thấy người con gái này khóc...
Nếu chỉ nghe thoáng qua sẽ không cảm nhận được điều đó
Băng đứng vậy quệt vài giọt nước mắt cố tạo cho mình gương mặt bình tĩnh nhất
- Sao cậu lại ở đây?
- Sao tôi lại không ở đây - Phong trả lời Băng bằng cách hỏi ngược lại
Băng không muốn nói gì hơn và mấp máy môi
- Cậu đưa tôi về được không?
- Về thôi - Phong buông từng chữ lạnh lùng rồi kéo tay Băng ra xe.Băng ngoái đầu lại cũng là lúc tiếng xe cứu thương reo lên inh ỏi. Một giọt nước mắt chạm xuống đất khẽ thứ tội với người thanh niên ấy mặc dù Băng không phải là người có lỗi
- Lần sau thấy tôi khóc hãy tránh xa ra, đừng nhìn tôi lúc như vậy - Băng không nhìn vào gương mặt lạnh lùng kia, tay mon men trên thành xe chạm vào cái giá lạnh của ban đêm
Phong im lặng không thốt lên một lời nào. Gương mặt kia không có chút biểu cảm nào trước câu nói ấy ( Lạnh lùng quá đi )
Băng trân trân nhìn vào cánh tay đưa lên không trung viết lên đó một chữ gì đó nhưng Băng không sao hiểu nổi hành động của Phong là như thế nào, thôi đành chấp nhận IQ không đủ giỡn với con người của Phong
Đưa Băng về đến nhà, trước khi cánh cổng kia mở ra và Băng bước vào, Phong hỏi
- Cô đi đâu mà về muộn thế
Băng quay đầu lại không đáp tim đập thình thịch và nụ cười duy nhất hiện lên để trốn tránh câu hỏi đó, Băng bước vào trong để lại cục tức bên ngoài
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 63
Mảnh ghép 63 : Vô tình chạm vào ác quỷ
- Con chưa thật sự lạnh lùng và tàn nhẫn đâu con gái của ta ạ, chỉ vì cái quá khứ đó mà khiến con dễ mềm lòng và nhẫn nhịn như vậy sao, như thế con sẽ không đạt được mục đích chính đâu con ạ vì cha biết nhỏ Dư Thiên Thiên đấy độc ác và tàn bạo hơn con nghĩ gấp trăm lần...- Lời cha của Băng nói qua điện thoại làm tim Băng khẽ đau nhưng rồi chỉ 5 giây nỗi đau ấy vụt tắt và thay vào đó là giọng nói lạnh nhạt cất lên
- Con biết, con sẽ sửa
- Được rồi con gái yêu - Nói xong là tiếng cười lớn ở đầu dây bên kia, Băng lạnh lùng cúp máy và mắt trân trân nhìn lên chiếc đồng hồ trên tay như muốn quay ngược lại thời gian..
Hôm nay Băng ngủ dậy muộn nên không có thời gian chuẩn bị bữa ăn sáng, nó gặm ổ bánh mì trên tay vừa đi vừa ăn.
- Hôm nay sẽ là ngày tận thế của mày - Thiên Thiên gầm gừ trong xe rồi đạp thắng mạnh tiến về phía Băng đang ăn bánh mì một cách ngon lành
Thiên Thiên lái xe lặng lẽ sau lưng Băng mới đạp thắng mạnh lên Băng không thể nào đề phòng được...
** Xoẹt...Rẹt...**
- Băng ơi cẩn thận - Ken từ đâu chạy đến ôm Băng và nhảy vào lòng đường
Mọi con mắt của người dân xung quanh đổ dồn về phía chiếc ô tô của Thiên đang lái với vận tốc nhanh và biến mất vào dòng xe cộ tấp nập trên đường
Băng sờ tay mình thấy máu nhưng không hề có cảm giác đau hoặc cảm giác máu chảy ra gì cả, Băng nhận biết thấy người đang ôm mình chảy máu tay rất nhiều
- Ken..có sao không...Ken..ơi
( Băng : T/giả em đứng đấy làm gì. Xem Ken có sao không cùng chị.// t/giả : Em đang đứng chửi thầm con Thiên Thiên đây @@ )
- Không sao, Băng có sao không?
- Băng không sao, Ken chảy máu vậy là có sao rồi..vào viện thôi - Băng lo lắng, gương mặt hệt như một đứa trẻ sợ máu
- Làm gì làm to vậy, chảy máu ít tay thôi mà vào viện tốn tiền lắm - Ken cười để trấn an tinh thần cô nhóc.
- Giờ còn đùa được à - Băng hầm mặt
- Mà Băng biết người lái xe định đâm Băng vừa rồi là ai không để Ken xử -
- Không biết...
- Vậy à, thôi đến trường đã, muộn học rồi
- Ừ
-------
- Sao tay mày chảy máu thế kia, đứa nào dám làm gì mày sao để tụi tao xử bắn - Khánh nâng tay Ken lên và có chút lo lắng nhưng đùa cợt nhiều gấp đôi
- Không sao, sáng nay ngắm gái bất cẩn quá nên ngã nhẹ thôi mà - Ken cười đùa làm Băng thấy có lỗi nhiều
* Rầm ***
Nguyệt Ánh - bạn cùng bàn Băng xô vào Phong khiến Phong đập tay xuống bàn còn Nguyệt Ánh thì ngã xuống và ngã xuống. Như chờ cái đỡ dậy của ai đó Nguyệt Ánh ngồi lỳ dưới đất như ăn vạ. Nhưng chắc cũng không phải ăn vạ mà là vì cô nàng đang đau c-h-â-n
Ánh mắt Phong hiện rõ sự tức giận, đôi mắt xám tro lại trừng lên khá đẹp
- Đi chết đi - Phong lạnh lùng gằn mạnh những chữ đó, mùi nguy hiểm bốc lên nồng nặc, tất cả những ai có mặt ở đây đều nín thít trong sự chờ đợi bàn tay của Phong tóm gọn lấy Nguyệt Ánh và xử theo cách của ác quỷ
Im lặng thật khiến con người ta căng thẳng, chỉ còn nghe thấy tiếng kim đồng hồ đuổi nhau vang lên tích tắc.
- Em...xin...lỗi...là...em...bất...cẩn...em...không...có...cố...ý..- Nguyệt Ánh run sợ đưa mắt lên nhìn ác quỷ nổi giận nhưng không may chạm ngay vào đôi mắt xám tro ấy
Những người ngoài cuộc tim đều đập thình thịch và hiếu kì trước hành động sắp tới của Phong
- Chết đi - Phong gằn giọng thật mạnh và đáng sợ, đôi tay của cậu nâng lên không trung chuẩn bị cho một cú đánh giáng trời. Nguyệt Ánh sợ tím môi tim đập loạn xạ bám lấy tay Phong
- Anh...em xin lỗi rồi còn gì?
Tình hình khá không ổn cho câu nói vừa rồi của Nguyệt Ánh, không ai dám ra can hoặc nói đỡ hộ Nguyệt Ánh..Cô bé đáng thương đang làm máu ác quỷ của Phong trỗi dậy
Phong túm tóc Nguyệt Ánh thật mạnh và định lôi cô quẳng đi đâu đấy cho đỡ ngứa mắt
Băng định can nhưng chưa kịp nói câu gì thì Uyên Nhi chạy vào lôi ác quỷ ra ngoài
- Anh đừng làm vậy chết cô ta anh cũng không vui đâu - Uyên Nhi nói láo rồi nhìn Nguyệt Ánh với ánh mắt chết chóc. Ác quỷ chịu buông tha và ánh mắt trở lên lãnh đạm nhìn Uyên Nhi và nhìn cả Băng
Cả trở về trạng thái bình thường và tản ra sau một vụ tắc đường trầm trọng
Nguyệt Ánh khóc nức nở suốt khi nghe lời cảnh cáo của Uyên Nhi
- Lần sau đựng đụng vào anh Phong dù chỉ một cái chạm nhẹ tốt nhất bạn hãy tránh xa anh ấy 2 mét , ok
Từ vụ của Nguyệt Ánh không nhỏ nào dám đụng chạm đến Phong dù chỉ là sơ ý
Ác quỷ đẹp quá làm gì để cho người ta thèm thuồng mong muốn..
Không thể chạm đến được cũng như cục tiền 500k trước mặt mà không dám nhặt.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 64
Mảnh ghép 64 : Tình cảm đặc biệt
Những âm thanh xuyên thủng mọi ngóc ngách của ngôi trường danh dá.
Những cú ném mạo hiểm của những trò chơi do học sinh tạo ra
- Mấy bạn có thôi cái trò đó đi không? - Một bạn nam thuộc hội quản lý học sinh quát mạnh trước những trò chơi nguy hiểm đó
- Á thằng này từ khi mày lên chức quản lý học sinh mày oai ra mặt nhỉ - Một giọng nam khinh bỉ cùng những ánh mắt ghen ghét chĩa thẳng về bạn nam đó
- Lần trước thế nào giờ tớ vẫn thế, giờ tớ có trách nhiệm nhắc nhở các bạn không được chơi trò nguy hiểm thì có gì sai à? - Đỗ Trọng Nam nói giọng đều đều
- Không chơi thì không chơi, bất công lại mách với hội trưởng là anh em mình vỡ mặt đấy - Một giọng nam khác mỉa mai và cả lũ lườm nguýt Nam
- Chết đi - Từ đằng sau cái người được cả trường gọi là Hội trưởng nói với giọng cực kì sắt đá, đôi môi cong lên nụ cười ma mị
Đỗ Trọng Nam cúi đầu xuống chào Hội trưởng còn mấy tên kia cứng đơ người một lúc sau đó cả thân hình run lên bần bật
- Thích vỡ mặt - Phong lạnh lùng nói tiếp trong sự nín thở của mấy tên kia. Một tên sợ hãi nói lắp bắp không nên lời, chân tay cứ đập vào nhau như mùa đông mặc mỗi cái áo ngắn tay thôi vậy
- Dạ...em...không có ý gì...đâu ạ..chỉ là nói thế cho vui thôi..phải không Nam...- tên đó cùng cả lũ quay sang nhìn Nam với ánh mắt cầu cứu nhưng Đỗ Trọng Nam không là một cái gì cả, nếu dính vào thảm nào của ăn cước của Hội trưởng như cơm bữa
- Vui - Phong buông thả một câu không thèm nhìn lấy gương mặt tái xanh kia một cái
- Dạ...
Mấy tên đó răng môi chạm vào nhau run cầm cập sắp ngất rồi...
Phong quay đi trong sự ngỡ ngàng của bọn xung quanh, mấy tên có tội đó cứ tưởng Phong không tính toán nhưng sau câu nói của Phong vẳng lại thì lập tức mấy boy đó chết điếng người
- Trồng cây chuối một tiếng cho máu dồn lên não chết hết đi !
Tất cả những ai có mặt ở đây cũng đều rung tim. Thế này lần sau cho bọn kia tiền cũng không dám nói bừa nữa, nhất là nói đến Hội trưởng.
Những ngón tay lướt nhẹ trên màn hình cảm ứng của điện thoại. Những cái nhìn xung quanh không bao giờ rời nửa con mắt nếu như không có cái trừng mắt lạnh lùng và...đáng yêu của Phong
Cái bút rơi lửng lơ trên không trung và đáp xuống mặt đất tạo nên một tiếng động nhẹ đủ cho cả lớp rơi vào tình trạng sợ mất mật
- Của anh Phong đây - Uyên Nhi cúi xuống nhặt bút lên cho Phong rồi cười tươi nói, Phong nhận lấy cái bút mà không cười lên một tý nào
- Tan học em về nhà anh ăn trưa nha - Uyên Nhi cười tươi nói với Phong
- Tuỳ em - Phong quay sang nhìn Uyên Nhi, ánh mắt không chứa lạnh lùng nhưng chứa chút nhạt nhẽo
Uyên Nhi chỉ cười không đáp lại rồi quay về tập trung vào bài giảng của cô
- Nhạt - Băng thốt lên một câu khiến Nguyệt Ánh bên cạnh khó hiểu mà cứ nhìn chằm chằm vào Băng
- Gì vậy? - Bốn con mắt chạm vào, Nguyệt Ánh đang cố tìm một câu trả lời nào đó mặc dù biết mình rất vô duyên.
- Không - Băng quay đi, quay sang chỗ Phong cười nhẹ một cái
Nguyệt Ánh thấy hết mà sao trong tim lại bắt đầu nghi ngờ Băng thích Phong và ánh mắt trao cho Băng lại lộ liễu một thứ gì đó không thiện cảm cho lắm mặc dù Nguyệt Ánh không bao giờ có ý định muốn hại Băng thêm một lần nào nữa
- Nếu có tình cảm gì đó đặc biệt với một người mà vẫn không thể nào quên đi người của quá khứ thì thế nào - Băng chân thành hỏi Nguyệt Ánh thay bằng tâm sự với cô bạn thân nhất đó là Kỷ Lam
- Mình không biết vì mình chưa trải qua bao giờ ... nhưng tình cảm đặc biệt ấy Băng đang dành cho ai - Nguyệt Ánh dừng bút và chân chân nhìn Băng
- Một đường thẳng song song chắc không bao giờ trùng được - Băng cười nhạt nói
- Không thử làm sao biết , có phải người Băng nói là Phong không
- Không phải - Băng lắc đầu rồi chốt câu khẳng định nhưng trong lòng nó đây là một câu nói lừa dối chính bản thân mình
Băng không biết tình cảm mình dành cho Phong như thế nào
Không đơn giản là tình bạn bình thường
Nó đã vượt quá mức đó và con tim không thể ngăn nó lại được
Không còn gọi đó là tình bạn nhưng cũng không thể xem đó là tình yêu
Chỉ có thể xem nó như một tình cảm đặc biệt, cảm xúc rồi sẽ tự dâng lên hoặc hạ xuống tuỳ theo trái tim điều khiển
Có thể giỏi chịu đựng
Giỏi kìm nén cảm xúc.
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 65
Mảnh ghép 65 : Nước mắt vị tình
Thời gian trôi qua... hình bóng nhạt nhòa ...nỗi đau còn mãi ... nụ cười trên môi nước mắt đắng vô hình.
.
Mỗi lần trở lại nơi ấy lòng chợt nhen nhói nỗi đau
Tìm lại kí ức của năm nào...
Con đường hiu quạnh trong giá lạnh của buổi chiều. Dù con đường còn tấp nập nhưng trong tim nghẹn ngào nỗi cô đơn trống trải và một cảm xúc không thể che lấp
- Mày còn nhớ Kiệt sao? - Lam hạ giọng
- Chưa quên được - Băng nói giọng buồn lặng lẽ ngắm dòng xe cộ tấp nập buổi tan tầm
Đã mất rồi không nên níu lại kỉ niệm làm gì chỉ thêm đớn đau và tăng nhớ nhung thôi.Điều duy nhất cần bây giờ chỉ có thời gian để quên đi và làm lại.Thời gian để chứng minh trái tim ta chưa chết và vẫn có thể tìm một yêu thương đáng gìn giữ hơn yêu thương đã mất.Nhưng nếu đau thì hãy thể hiện ra bên ngoài không nên học cách che dấu cảm xúc..nó có thể nổ tung ra khi nỗi đau đó lớn dần và không đủ chỗ chứa
Và nếu...
Tập sống tốt hơn
Tập sống lạnh lùng
Tập cách mạnh mẽ
Nhưng...nếu muốn tập sống mà quên đi một người là một điều rất khó có thể làm được
Buồn ít thôi để còn vui nữa chứ !!
Con suối chảy róc rách hiện lên trước mắt
Suối đẹp mà cảnh xung quanh đây cũng đẹp nữa.Không gian thơ mộng và tĩnh lặng
Luồng gió thổi khẽ rít những bông hoa lung lay trong gió toả hương thơm nồng nàn quện vào bóng xế tà của buổi chiều và chạm đến màu hoàng hôn
Dựa lưng vào gốc cây to ngay cạnh suối, bàn tay khẽ vuốt ngược mái tóc bị gió thổi, khẽ thở dài và âm trầm nói
- Nơi đây không ít kỉ niệm vui buồn của tao với Kiệt, hồi đó tao chưa quen mày và mày cũng không thể nào biết được tình cảm của tao và Kiệt hồi ấy đẹp như thế nào. Lần cả nhóm trốn học đi chơi và bị bố mẹ biết được nên cả nhóm ra đây trốn bố mẹ, tao bị ngã xuống suối hồi đó tao không biết bơi Kiệt đã lao xuống cứu tao, tao lên được bờ rồi thì Kiệt bị trượt chân ngã xuống và bị chuột rút nữa, tao sợ lắm may có Quân xuống cứu nên Kiệt không sao, từ đó tao tập bơi để tự bảo vệ mình khỏi nước mà không phiền đến Kiệt như vậy...nhưng bây giờ tao ngã xuống nước có muốn Kiệt cứu cũng không được
Giọng Băng vương vấn chút buồn và nhung nhớ
- Sao mày kể cho tao chuyện này - Lam thầm thương con bạn
- Vì tao nhớ Kiệt, tao không muốn giữ mãi trong lòng nên tao nói ra cho vơi
- Mày còn yêu Kiệt nhiều đúng không
- Tao cũng không biết vì...
- Vì...gì..??
- Thôi tao không nói được, tao chưa xác định đúng lên không thể tự tiện nói ra, mày thông cảm đi.
- Vậy bao giờ xác định được có thể nói cho tao biết chứ !
- Tất nhiên rồi.
- Ok.
- Ok.
- Hình như ở bên kia có người khóc - Lam đứng dậy để xem phải không
- Ờ đúng rồi - Băng cũng đứng dậy theo, hai người nhìn xa xa thấy một cô gái tóc dài đang khóc, không biết vì gì nữa
Nghe tiếng khóc ấy rất đau lòng và nó như tiếng khóc khi Kiệt trút hơi thở cuối cùng vậy
- Đến đó xem sao? - Băng kêu Lam
- Ừ
Băng và Lam chạy đến gần mới biết đó là Uyên Nhi, cô đang đau đớn nước mắt chảy ra ngập tràn bờ mi
Sao thứ nước trong suốt này lại đau đớn đến thế. Dù biết có chảy ra bao nhiêu cũng không thể vơi bớt niềm đau nhưng thứ nước này rất vô tư chảy mặc kệ sự ngăn cản của chủ nhân
- Uyên Nhi, sao cậu khóc thế này? bị sao à? - Lam hỏi
Băng lặng im nhìn tấm hình trên tay của Uyên Nhi và đoán ngay được sự việc
- Phong làm gì cậu sao? - Băng tiến tới
- Hai người đến đây làm gì, biến đi - Uyên Nhi quạo lớn trong tức giận, đôi mắt xiết chặt niềm đau
- Cậu hơi quá rồi nhé, đây chưa làm gì đâu mà biến, có giỏi thì cậu biến trước đi - Lam tức lên mặt, lời nói của Uyên Nhi tác động mạnh đến một tấm lòng tốt đang muốn giúp đỡ bạn bè của Lam
- Biến hết đi...- Uyên Nhi khóc to lên, nước mắt thi nhau tuôn trên gương mặt xinh đẹp kia
Chỉ có yêu mới khiến Uyên Nhi ra thế này, Uyên Nhi đang yêu ai??
- Người ta có ý tốt hỏi xem sao không lại quạo vậy, vậy ở đó mà khóc đi - Lam bực tức lôi xoàng xoạch Băng đi.
- Biến - Uyên Nhi la lớn rồi lau nước mắt, ánh mắt hằn lên tia hung dữ nhìn Lam, bàn tay xiết chặt và bóp nát tấm hình trên tay và rít lên qua từng kẽ răng
- Mặc kệ anh yêu ai không yêu em nhưng em phải có anh bằng được anh trai yêu dấu à
Tình yêu này có phải sai khi em gái yêu anh trai, nhưng họ không phải máu mủ ruột thịt cô nghĩ vậy và nhất quyết có anh bằng được không chịu buông tha, dứt khoát là thế, nếu ai chiếm được trái tim sắt đá ấy thì người con gái đó sẽ phải đối đầu với một kẻ thù hung bạo như Uyên Nhi
- Tao có cảm giác Uyên Nhi yêu Phong nhiều đấy - Băng vừa đi vừa nói
- Tao cũng có cảm giác đó , nhưng họ là anh em.
- Không phải anh em ruột - Băng khẳng định ngắn gọn đủ để Lam hiểu nghĩa
Hoàng hôn cũng đã tàn thay vào đó là bóng tối bao phủ, cuộc sống ban đêm như tấp nập và rực rỡ hơn ban ngày khi những cột đèn đường được bật lên, xung quanh nhưng cây cỏ bên đường cũng được treo nhưng dây đèn nhấp nháy lung linh
Đọc tiếp: Bí mật mảnh ghép quỷ [ Full ] – Chương 66
Mảnh ghép 66 : Cuộc đối thoại giữa hai trùm
Thành phố bao la rực sáng ánh đèn, trên mọi nẻo đường không gian càng trở nên lãng mạn hơn bởi những cặp tình nhân khoác vai nhau trong đêm đông giá lạnh. Họ trao nhau tình yêu mà chỉ có thể nói sẽ bên nhau đi đến suốt cuộc đời
Vầng trăng chiếu sáng, những vì tinh tú tô điểm cho bầu trời lung linh
Nếu đâu đó xuất hiện một vài tiếng bồm bộp của những pha đánh nhau liệu tất cả có còn lãng mạn không
Những chiếc mui trần sang trọng bị đập nát đến nỗi xì cả khói, sẽ có khả năng cháy nếu có một chút lửa bén vào
Những cú đánh dã man không ngừng đi cùng những tiếng kêu rùng rợn và xen lẫn tiếng rên đau đớn
Mùi máu bốc lên giữa không gian giá lạnh càng làm cho sự ghê tợn và đáng sợ kia tăng lên gấp bội
- Dừng tay lại - Một cô gái với chiếc mặt nạ che gần hết khuôn mặt xuất hiện nói như quát, tiếng nói ấy lấn át không trung, tất cả trở nên ním bặt chăm chăm nhìn vào cô gái bí ẩn đó, những ánh mặt ngạc nhiên xen lẫn thú vị của đám côn đồ thật kinh tởm khi chĩa thẳng ánh mắt trái tim màu máu về phía cô gái đó
Tiếng nói của Băng như một mệnh lệnh có tác dụng nhưng chỉ sau vài giây tất cả trở nên nhốn nháo và lại bắt đầu những câu rũa nhau vô ý tứ kèm theo những cái trợn mắt cay nghiệt
- Đây là địa bàn của tôi, nếu muốn đánh nhau thì biến ra chỗ khác mà đánh, đừng làm giơ bẩn chốn này - Băng lạnh lùng buông thả đôi tay trên không trung thốt ra câu nói làm tất cả đều ngạc nhiên vô cùng nhất là một chàng trai trẻ thanh tú, gương mặt lạnh lùng vô cảm. Ánh mắt dời khỏi sự lạnh lùng chuyển hoá đều đều thành sự ngạc nhiên nhưng sự ngạc nhiên ấy không đơn thuần chỉ là ngạc nhiên bình thương mà nó rất đáng sợ
Phong ngước mắt lên nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ ấy
Trong đầu cậu hiện lên là một cô gái đã cứu mình ở quán bar ấy, không sao dứt khỏi cái tò mò muốn nhìn thấy khuôn mặt kia, một khuôn mặt vốn dĩ rất rất quen thuộc và cũng là khuôn mặt của người đã dần che lấp đầy đủ trái tim sắt đá ấy chỉ còn thiếu một câu nói nữa thôi
Ẩn sau chiếc mặt nạ quỷ đó là một sự ngạc nhiên cũng không kém những người kia, khi Băng nhìn thấy Phong và thấy chiếc áo sơ mi trắng của Phong đã dính đầy máu tươi, màu đỏ lan toả khắp các nơi trên cơ thể thậm chí có cả trên mặt
Sao lại là cậu chứ, trời liệu cậu ta có nhận ra giọng nói của mình
không...làm sao giờ...chuồn hả...không được..thế khác nào đễ lũ này nói vào nói ra Mặt Nạ Quỷ chứ... - Băng cắn môi bức dức khi thấy chàng trai trẻ là Phong với gương mặt đã trở lại lạnh lùng nhạt nhẽo như bao giờ hết.
Băng thay đổi giọng 180 độ để tránh Phong nhận ra giọng, cố mãi mới nói được giọng khang khác giọng mình ở lớp, và chất giọng đó cũng học được rất nhiều ở người con trai này đó là rất rất lạnh lùng hầu như một chút biểu cảm cũng không lộ được ra
- Tôi nói sai ở đâu sao mà tất cả ngạc nhiên vậy?có cần người của tôi ra tiễn không?
- Mày là con nào, ở bang hội nào mà dám to tiếng với tụi tao - Một tên mặt dính máu và khoé môi đã bị nứt lên giọng , hất tay về phía trước trừng mắt nhìn Băng với thái độ khinh bỉ. Một động tác coi trời bằng vung..coi thúng bằng lia..
- Con người..Mặt Nạ Quỷ - Băng nói ngắn gọn , mùi nguy hiểm dực lên bao trùm cả không gian
Căng thẳng căng thẳng, những nhịp tim vô tình đập mạnh và run lên vì nghe thấy cụm từ Mặt Nạ Quỷ
Chỉ có trùm to của Mặt Nạ Quỷ mới được đeo chiếc Mặt nạ đó, sao mà không để ý ngay từ đầu, nghe nói Mặt Nạ Quỷ có một người con gái trẻ tuổi đứng đầu nhưng không để lộ mặt trong giang hồ...giờ mới được nghe giọng nói ấy...đáng sợ thật..
Không ai đếm và cũng không ai bảo ai..tất cả...một..hai...ba..năm ( sợ quá thiếu nhịp bốn ) cùng chạy toán loạn va đẩy nhau, vừa chạy vừa đuối dần sức vì vết thương do vụ ẩu đả vừa rồi.
Chỉ còn lại duy nhất Phong và một số đàn em của Phong còn đứng nghênh ngang ở đó
Phong ra lệnh cho đàn em về Devil bloodthirsty làm một số nhiệm vụ và hoàn thành kế hoạch gì đó cùng Ken
Ken là một chúa tể hay nói cách khác cậu chính là Boss của bang Viboss làm mưa làm gió trong giang hồ và nổi tiếng nhất ở bên Mĩ, nhưng vì một thời gian Ken đã tự ý rút khỏi giang hồ vì một lý do mà không ai biết, cái tên Boss Ken đã đi vào dĩ vãng nhưng để lại không ít tiếng tăm vang xa đến tận bây giờ.
Khánh và Hiểu Vĩ không gia nhập vào giang hồ, bang phái , tổ chức nào nhưng cũng có tiếng lớn và sự đáng sợ đến kinh ngạc mà mỗi khi nhắc đến tên 2 người này trong giang hồ nhiều bang phái cũng phải rùng mình, Khánh và Hiểu Vĩ được coi như trùm thứ 2 của Devil bloodthirsty ngang hàng với Phong và cũng là boss thứ 2 của Viboss ngang hàng với Ken
- Lại gặp rồi - Phong nhếch môi nhưng không tạo ra một nụ cười nào hết
- Chào - Băng hơi cúi đầu theo kiểu đàn em thường làm với đàn trên
- Đây chính là địa bàn của cô sao ?
- Đúng thì sao?
- Không sao
- Giờ có hai người chúng ta, không còn ai xung quanh, cô có thể cho tôi biết mặt thật được chứ - Phong nhếch mép với nụ cười hiểm nhưng thật chất cậu không có một chút ác ý nào
- Vì sao cậu muốn biết? - Băng bắt đầu lo lắng nôn nao cảm thấy khó xử
- Vì sao à? tôi không bao giờ cần lý do !
- Thế tôi cũng không bao giờ phải nghe theo lệnh của người lạ. Ok
- Ok,tôi sẽ không ép, hèn mãi thôi - Phong nói với một chút khinh nhờn để làm tức đối phương, nhưng đối phương sẽ không tức mà còn đáp trả bằng một nụ cười lạnh
- Nếu muốn xem...được thôi !
Băng cho tay vào trong túi áo, lướt nhẹ qua màn hình cảm ứng bấm số linh tinh và tắt luôn trong 3 giây .Đó là một kế hoạch Băng muốn làm ngay bây giờ...
Thật sắc sảo..đó sẽ là con người thông minh của tương lai
Phong đắc ý nhìn bàn tay Băng định nâng và tháo chiếc mặt nạ ra..
Nhưng tất cả bị gián đoạn ngưng trệ này bằng tiếng chuông điện thoại của Băng reo rắt lên rất to, tiếng nhạc của hãng điện thoại Iphone
Băng dừng tay lại và cho tay vào túi móc điện thoại ra và nghe theo một quy luật.
Thật ra, vừa rồi Băng gọi cho một người trong bang thân thiết với Băng nhất và tắt đi khi tên đó chưa kịp nghe, mục đích để tên đó gọi lại xem như có chuyện để đánh lừa cộng chêu tức tên kia cho Phong tưởng bở xong vỡ oà..quá thông minh
- Xin lỗi tôi có việc gấp tôi đi trước ! - Băng cười lạnh và nhanh chóng leo lên xe và phóng đi, để lại làn khói bụi còn vương vấn trên không trung và một người con trai đứng bơ vơ một mình với một cục tức. Vì Phong cũng biết trò mà Băng làm..cậu cũng đủ thông minh để nhận ra những trò như thế này.
Phong lên xe đạp thắng mạnh và vun vút trên đường dài, đắm mình vào những bài nhạc hay được cắm tai nghe.
Cuộc đối đầu tuy đơn giản chỉ với vài câu hỏi bâng khuơ nhưng để lại trong người cả hai đều là những tò mò độc đoán và ... lo..sợ