- Dậy dọn đồ rồi lát nữa trên xe em ngủ cũng được
- Không ! Không muốn một chút nào ! Ngủ trên xe khó chịu lắm
- Ai cho em ngủ trên xe chứ ! Vợ anh thì phải ngủ trong lòng anh
- Không . Cho em ngủ thêm 10 p' ! Không 30 p' ! Không 1 tiếng ! Không 2 tiếng nữa thôi
- Bảo bối ! Cuối cùng em có chịu dậy hay không ? - Thiên lạnh giọng
Nhi chợt rùng mình sợ hãi trước hắn , ngoan ngoãn như một con cún con đi thu độ đồ đạc . Về Thiên ! Dửng dưng ngoài vòng phạm tội khi dùng '' bạo lực " với vợ con
- Xong chưa vợ
- Anh còn ngồi đó mà hỏi àh . Anh bóc lột quá lao động của trẻ em ! - nó lao lên giường và lại " bóp cổ " hắn
- Em dám ám sát chồng
- Pháp luật đã cấm bạo lực gia mà anh dùng với vợ anh
- Anh thề là anh chưa bao giờ dùng bạo lực với em - hắn thành thật khai báo
- Anh còn nói àh . Anh bắt em làm việc cật lực trong khi anh ung dung ngồi chơi ! Như vậy không gọi là bạo lực gia đình thì người ta sẽ gọi là bóc lột sức lao động - nó ghé sát vào gần mặt Thiên
- Em nghĩ ông anh ham chơi của em rất thích học hành sao ? - Vũ đến bên nó , dang tay chuẩn bị ngã vào người nó để ôm em gái yêu quý như bao thời gian qua . Thiên với tốc độ cùng ý nghĩ khó đoán liền ôm eo nó kéo sát trước mặt mình .
RẦM .
Minh Vũ ôm sàn nhà ấm áp .
Tách . Tách . Tách .
Những tiếng liên tiếp vang lên . Băng sẵn máy chụp ảnh lia lịa . Trên khuôn mặt tắt nụ cười , Vũ bực mình " bò dậy " nhìn Thiên với ánh mắt đe dọa từ một người anh vợ . Thiên hững hờ ôm nó
- Được rồi ! Anh sẽ chọn nhà bên phải ! Còn hai người nhà đối diện ! Ok . Soạn đồ đi - Vũ không rảnh nói thêm Băng lắc đầu đi theo sau , nó khó hiểu nhìn Thiên rồi cũng vào nhà mới . Trong lúc dọn đồ nó phàn nàn
- Thiên . Em nghĩ là anh Vũ còn giận chuyện hồi sáng
- Thì sao ?
- Sao anh dửng dưng vậy ! Tại anh chọc tức anh ấy còn gì !
- Anh không có ? - Thiên phủ nhận
- Nếu lúc đó anh không lôi em ra thì làm sao anh ấy ngã chứ ! Rõ rành rành là tại anh - cô lên tiếng phán quyết - Chỉ là anh không muốn bất kì một người đàn ông nào khác động vào em hay gần gũi với em ngoài anh - Thiên nhìn nó . Cái nhìn đầy yêu thương
- Anh đúng là . . . . - cô đỏ mặt vội quay đi . Khuôn mặt ửng lên và cảm giác con tim đập nhanh hơn làm cho cô ngượng ngùng trước hắn - Lát nữa em sẽ phải xin lỗi anh ấy trước khi quá muộn
- Anh chị à ! Em có chuyện cần nói ! Mau ra tập trung - tiếng hét chấn động của Duy cắt đứt mạch cảm xúc của mỗi người
Ra sân , Vũ vẫn mang cái vẻ giận hờn trẻ con đó . Cậu không hiểu tại sao Lâm Hàn Thiên lại như vậy . Anh trai chỉ muốn ôm em gái thôi . Đâu có gì to tát . Nó nhìn ông anh , trong kí ức của nó , chưa bao giờ Vũ giận đến như vậy . Mà cái giận không phải là phong ba báo táp . Điều này mới làm cô lo sợ . Thà cứ một lần còn hơn là âm ỉ
- Nhà cửa của mấy anh chị đấy nhá . Còn giếng ở kia , cách giếng là nhà tắm . Em phải về ngoại du lịch nhưng trước tiên em phải giao cho anh chị một việc vô cùng hệ trọng đó là làm xong giúp em thửa ruộng - cái giọng đúng chất trẻ con của Duy , tay nhóc chỉ thửa ruộng trước nhà
- Ừk - nó đáp
- Anh chị sẽ phải trồng lúa trên đó . Ngôn ngữ địa phương là đi cấy . Hai anh này sẽ đi lấy giống . Xong rồi hai chị ra làm nha . Như trồng cây ấy mà . Dễ ẹch . . À ! Hai anh đi theo em - Duy nói rồi đi . Thiên nhìn Vũ rồi cũng đi theo . Chỉ còn Nhi và Băng trơ trọi . Nhi suy tư nhìn Băng . Ánh mắt đượm chút buồn
- Băng à ! Hình như anh Vũ giận rồi ! Tui thấy lo sợ làm sao ý ?
- Tất nhiên rồi ' hồi nãy đến giờ mình xin lỗi nhiều rồi nhưng vẫn không ăn thua gì ! - Băng lắc đầu ngán ngẩn Hai người cùng chìm vào dòng suy tư . Cái cảnh yên ắng này không thể kéo dài được lâu hơn khi
- Hai chị mau ra đây
Nó và Băng đi ra . Những tên đàn ông đang đợi . Nó nhìn Vũ , ánh mắt đượm chút buồn . Cô lại gần , Vũ cố né tránh đi ánh mắt của đứa em gái đang nhìn mình
- Anh Vũ - nó gọi
Vũ không biết mình bây giờ phải trả lời như thế nào hay ứng xử ra sao cho đúng . Trong tâm trí cậu rối bời
- Em xin lỗi nhưng anh đừng có giữ thái độ đó với em như vậy được không ! Xin anh hãy nhìn em đây này ! Em thật sự rất sợ ! Sợ cảm giác đó - nó nói , nước mắt ứa ra .
Nó chưa nghĩ đến cái việc như vậy nhưng thật sự trong lòng nó rất lo lắng . Thật sự . Thiên ngoảnh mặt đi hướng khác , cậu đang cố mạnh mẽ . Khi thấy nó như vậy , cậu thật sự muốn chạy đến ôm lấy nó . Băng bịt miệng , nước mắt giàn dụa . Nhỏ cũng đang cố kìm đi những tiếng nấc trong tim . Vũ nhìn nó , nhanh chóng cậu ôm lấy cô em bé bỏng vào lòng . Giọng cũng lạc hẳn đi
- Anh xin lỗi ! Nhưng anh không giận em ! Thật đấy !
- Thật sao ? - nó ngước mắt lên nhìn
- Thật ! Em không tin anh trai của em à ! Anh chỉ đang lo lắng về dự án mới của công ty mà ba giao cho anh thôi ! Bé ngốc này ! Em gái của anh không được khóc ! Chỉ được cười thôi - Vũ lấy tay lau đi những giọt nước mắt trên đôi má trắng hồng mịn màng
- Chỉ có anh thương em thôi ? Anh hai lúc nào cũng trêu chọc em !
- Hai người là kì phùng địch thủ bồng gì ! Tất cả mọi người không định làm àh . Băng sao em khóc như chồng em sắp chết đến nơi rồi đấy - Vũ nheo mày nhìn Băng
- Không phải ! Tại bụi bay vào mắt em ấy mà ! - Băng phủ nhận
Chương 38: Trải Nghiệm
- Chúng ta làm nhé ! Phải đi xuống đây hả anh Vũ ? - nó hỏi - Tất nhiên rồi ! Gã google nói vậy , anh vừa lên tra !
Người ta nói ăn cỗ đi trước lội nước đi sau nhưng đằng này nó lại ung dung , hớn hở lội trước . Theo bên cách một bước chân là Thiên - chỗ dựa vững chắc . Tiếp là Băng và Vũ cũng như vậy . Nó bước từng bước cẩn thận song chân sau của nó không tài nào nhấc nổi chân lên được ! Nó kinh hãi xoay người nhìn hắn , Thiên lại còn khó hiểu hơn vợ mình đang muốn gì rồi còn mở một nụ cười - chuẩn - mĩ - nam
- Á . . . - nó hét lên níu vào điểm tựa vững chắc khi ngã , điểm tựa giữa ruộng là không một chút vững chắc là nguyên nhân kéo theo hai người phía sau cùng tắm bùn đen .
Cả bốn lấm lem bùn cùng chạy về nhà . Cùng lúc đó , bạn Duy đang hí hửng chạy ra , gặp 4 người nhóc hét lên
- Oái ! Má ơi . Ma . Ma - nhóc chạy toán loạn như gà gặp diều
- Im ! Là tụi anh ! - Vũ nhăn mặt
- Hả ? Tại sao lại lấm lem như vậy chứ ! Ha . . . . Ha - Duy cười sặc sụa
- Ngã - Thiên lạnh lùng
- Em biết ngay mà ! Thấy ghê chết đi được ! Bye . Bye ! - Duy chạy đi
Băng ngồi trên ghế nhìn Vũ . Dường như cậu đang nghĩ về một nơi xa xôi nào đó . Ánh mắt đượm nỗi lòng , anh cũng không biết đến một cặp mắt đang nhìn mình không rời
- Hoàng Minh Vũ ! Anh có chuyện gì sao ?
- À không - Vũ phủ nhận
- Hoàng Minh Vũ ! Anh có coi em là vợ của anh không ?
- Tất nhiên là có
- Vậy tại sao anh lại không muốn chia sẻ với em !
- Không phải ! Anh . . . Anh chỉ hơi rối lòng thôi
- Nếu như vậy anh phải chia sẻ với em ! Anh thật ích kỷ - Băng ngồi xuống bên cạnh , siết chặt lấy tay anh - Anh có cảm giác mất một thứ gì đó ! Anh không thích khi biết gần như Băng Nhi có lẽ đang yêu Thiên mặc dù anh biết Thiên rất tốt . Cảm giác như cậu ấy cướp cái gì đó vậy ? Khó chịu lắm
- Đừng nói với em là anh đang ghen với Lâm Hàn Thiên !
- Em nghĩ anh là người như vậy àh ?
- Tất nhìn là không !
- Em nghĩ chồng em nhỏ mọn như vậy sao ?
- Làm sao vợ dám ! Anh phải lạc quan lên . Tin tưởng vào sự lựa chọn của em gái anh và vào người bạn của anh . Phải vui vì nó đã tìm được người nó yêu !
Vũ im lặng như chìm vào trong những dòng suy nghĩ mà Băng mang lại
Bên nó và hắn
- Em gì mà cứ nhìn anh vậy ! - Thiên nói khi thấy nó cứ nhìn mình chằm chằm
- Đấu mắt !
- Em có biết đấu mắt là như thế nào không ? - cậu nghiêng người về phía nó
- Cứ nhìn nhau là được
- Ok ! Anh sẽ là đấu thủ đầu tiên của em
- Bắt đầu
Hắn và nó trừng mắt nhìn nhau . Nhìn ! Nhìn ! Nhìn như muốn toé lửa . Hai cái đầu chạm nhat , mắt nó long lanh nhìn thẳng vào mắt hắn nhưng . Trong bộ não khó hiểu / Em có biếu mình đang bắt tôi giữ bản thân như thế nào không hả ! Chỉ cần em gần thêm ! Tôi nghĩ mình sẽ không giữ nổi nữa / . Song liệu hắn có chịu nổi khi nó thì vẫn cứ tiến lại gần . Đến khi , cái mũi cao , mềm , làn da non nớt như em bé , mịn như kem và trắng như tuyết chạm vào ! Tất cả mọi giác quan đều bị tê liệt hoàn toàn . Não chỉ huy theo bản năng phải mạnh . Nó vẫn ngây thơ đấu mắt với con sói háo sắc vô cùng (tổ quốc ta ơi ) trước mắt . Một tay vòng ra sau gáy nó , giữa lấy và trao cho nó một nụ hôn nhẹ kiểu cưỡng bức . Mặc dù đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên hay nó cũng đã dần quen với cái kiểu bá đạo chiếm đoạt này nhưng mỗi lần như vậy nó đều có những cảm giác như mới lần đầu .
- Hả ! Cái gì đây ! Băng . Em định kinh doanh cửa hàng tạp hóa hả ! Hay dinh giỗ trẻ con - Vũ nhìn Băng . Đầy ngạc nhiên
- Bữa trưa của chúng ta . Chính tay em chuẩn bị ! Anh mau thưởng thức - Băng mau chóng đẩy Vũ xuống ghế
- Anh sợ ? - Vũ nhăn mặt
- Sợ gì ? - Băng ngây thơ
- Anh sợ sau khi ăn xong anh sẽ bị mở Tào Tháo rượt !
- Không sao ? Nếu mở ta rượt anh . Em sẽ đánh ông ta mà ! Anh đừng nghĩ là em yếu . Không được đâu ? - Băng giơ ngón tay trỏ khua khua trước mặt Vũ . Một cử chỉ quen thuộc
- Anh biết em rất giỏi mà . Chúng ta ra ngoài ăn nha ! Nên thưởng thức đặc sản ở đây - Anh giữ lấy tay nhỏ . Nở nụ cười quyễn rũ
Xế chiều , nó vào nhà sau khi cùng Băng đi chơi khắp nơi gần cả buổi chiều . Vũ thì bận rộn xử lí công việc gì gì đó . Còn Thiên . Nó không biết . Trong buồng tối chỉ có một thứ ánh sáng từ chiếc cửa sổ . Từng đó cũng đủ cho đôi mắt thôi tường nhận ra hắn đang nằm trên chiếc giường - đơn sơ . Hắn đang ngủ ? ? Nhi ngờ vực rón rén lại gần . Càng gần nó càng cảm thấy không ổn một chút nào . Kinh ngạc khi thấy trán hắn đầy mồ hôi , bàn tay luống cuống đặt lên . Shock hơn khi thấy người cậu quá nóng , nóng hơn so với thân nhiệt bình thường . Giọng nó đầy lo lắng - Hàn Thiên ! Anh không sao chứ ? - nó lay người cậu
- Không sao ? - Thiên khẽ đáp đầy khó nhọc sau một lúc im lặng . Nhưng cậu đâu biết . Khi đáp lại nó bằng sự im lặng đáng sợ ấy làm nó kinh hãi như thế nào . Nó lao nhanh đi , mặc cho bầu trời đen kịt đang có dấu hiệu đổ mưa . Chạy về với bao thuốc trên tay cũng là lúc mà bầu trời đổ mưa tầm tã . Xối xả . Từng cử chỉ đầy lúng túng . Phải chăng nó đang sợ hãi . Có khi mồ hôi đang đổ trên gương mặt nó còn nhiều hơn cả người cậu . Chiếc cửa sổ gỗ đập liên hồi . Gió thổi vào từng đợi lạnh ngắt đến thấu xương thịt , trong màn đêm u tối , nó mò mẫn bước đi , ánh đèn neon xua tan đi tất cả rồi thật mau , nó đóng chiếc cửa sổ lại , bỏ rơi tiếng mưa vọng về . Thiên nhìn thật khắc nghiệt . Và hắn cũng thật quá đáng . Hắn cứ giống như trẻ con vậy , lúc thì kêu oai oái lúc lại im lặng không nói . Hắn lúc nào cũng làm nó lo lắng . Thật đáng ghét . Thiên thử tỉnh lại xem . Nó đau một tí đã kêu lên om sòm . Còn Thiên thì sao ? Dù có chết đến nơi vẫn cứ im và im . Cứ cho nó cười thoải mãi . Vậy thôi ! Sao lúc nào Thiên cũng chịu đựng còn Nhi thì vô tâm đến vậy . Tên trời đánh . Thiên dù cơ thể vô cùng mệt mỏi nhưng cậu vẫn cố gượng dậy . Ánh đèn làm cho cậu phải nheo mày . Đặt tay lên trán , cậu nhận ra chiếc khăn ướt , khó khăn ngồi dậy với một cái đầu nặng trĩu , hắn lắc đầu . Đồng thời nó bước vào , nhìn cậu , chỉ thêm sự trách móc . Tại sao cậu lại không nói ? Tại sao cứ giữ lấy một mình ? Hay là cậu không tim tưởng vào nó ? Không coi nó như vợ mình ? Càng nghĩ càng giận ! Nó ngồi xuống bên Thiên . Ánh mắt quan tâm ẩn sau sự hờn dỗi trách móc
- Em sao lại nhìn anh với ánh mắt như vậy chứ ? Em lại giận nữa sao ? - Thiên hỏi . Giọng lạc hẳn . Hơi khản đặc
- Ai giận chứ ! - nó nói . Cái giọng cố tỏ ra vẻ bình thường làm cho cậu nhíu này . Cậu muốn nó đau , vui , buồn , . . . Cua việc bộc lộ ra bên ngoài
- Sao mồ hôi em lại ra nhiều như vậy chứ ! - Cậu đưa tay định lau đi nhưng
- Đâu có chứ - Nhi vội lau sạch . Cô giống như đang có giấu diếm cái gì đó
- Em bị ốm sao ? Lại đây nào ! - Cậu luôn giang rộng vòng tay với nó . Làm nào hay thận chí là khi nào cũng vậy . Vòng tay cậu luôn ấm áp và vững chắc . Tại sao khi nào cũng là nghĩ đến nó trước . Đã bao giờ cậu thử nằm trong vòng tay nhỏ bé của nó chưa ? Dù nó có lẽ chưa đủ ấm áp và an toàn như vòng tay cậu ???
- Ốm ? ! Tại sao anh lại như vậy chứ ! Lúc nào cũng chỉ biết quan tâm . Tại sao ? Tại sao lại không tự lo cho bản thân mình chứ - Nhi gắt lên
- Anh . . . . - Thiên không thể nói hết câu . Giọng cậu nghẹn lại . Người con gái trước mắt đang lo lắng cho cậu . Lòng cậu rất vui .
- Anh ! Anh ! Gì chứ ? Lúc nào cũng vậy ? Tại sao lại không nói chứ ! Ghét . Anh đáng ghét ! - cô đánh vào người cậu . Những cú đánh như mèo cào rõ như không muốn làm Thiên đau
- Anh xin lỗi ! - Thiên giữ lấy tay nó
- Anh không có lỗi là em sai mà - nước mắt không biết tự bao giờ đã trực trào
- Tại sao lại là em sai chứ ! Em đâu có lỗi - Thiên kéo nó vào lòng mình
Cô lắc đầu ngầy ngậy , nước mắt cứ tuôn ra ngày một nhiều hơn .
- Tại em làm anh phải chịu lạnh ! Làm anh bị ướt ! Không cho anh đắp chăn lúc ở trong lều nữa ! Hồi sáng anh lại còn phải tắm sau nữa . Tất cả là tại em ? Tại em mà ! Anh không được tha thứ cho em !
- Không sao mà ! Anh thật sự là không sao ? Không phải là lỗi của em - hắn vuốt nhẹ tóc nó
- Anh lúc nào cũng như vậy ! - nó dụi sau vào ngực Thiên
Vũ không biết sau câu nói này nhỏ sẽ như thế nào . Thật bất nhưng không ngờ . Nhỏ đứng thẳng trên giường ! Đánh bôm bốp vào người Vũ . Còn anh lại luôn thích thú với trò mèo vờn nên cố chạy . Kót két . Kót két . Tiếng hát của " em giường xinh đẹp " . Con mèo đang rượt con hơi trên thân thể " em " thì vẫn tiếp tục những pha rượt đuổi kinh hoàng . Rầm . Sức chịu dụng của thân thể em đã hết . Hai người nằm đè lên mấy " khúc xương " đáng thương của em giường đã tan tành từ bao giờ . Cả hai nhìn nhau
- Gãy giường rồi - đồng thanh
***
Trên giường
Nhi ngồi nhìn Thiên như tội phạm trước vành móng ngựa . Dù đã hối cải kịp thời , chăm sóc chu đáo từng li từng tí một nhưng cô vẫn cảm thấy vô cùng có lỗi . Sự dằn vặt trong lòng không thể dứt . Cậu nhìn nó . Ánh mắt vô cùng khó hiểu . Dù sao . Trong lòng cậu chưa một lần nào trách hay để tâm những việc nó làm dù có lợi hay có hại cho cậu từ trước đến nay
- Băng Nhi ! Em làm sao vậy !
- Không - Nhi nhanh chóng phủ nhận . Cô biết Thiên sẽ chẳng bao giờ giận hay gây thù oán với cô . Và không khéo bây giờ cô lại đánh cậu tơi bời rồi đuổi cậu ra khỏi nhà thì cũng như vậy . Để xem , cậu rộng lượng biết bao . Không như nó , lần bị ngã hành hạ cậu đến như vậy . Nó có phải quân tử không . Mà nó cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế nữa . Nghĩ lại , nó thật sự thấy ghét bản thân
- Anh có cần thêm gối không ? - sau những suy nghĩ về sự quá đáng của bản thân , cô lên tiếng . Ít ra cô cũng nên quan tâm đến Thiên nhiều như cậu quan tâm đến cô dù rằng khó có thể sáng nổi . Bởi cô biết hay đang từng ngày hiểu được trái tim mình . Trái tim cô thuộc về một người mất rồi . Nó không còn là của cô nữa . Nó không nghe theo lời cô
- Chắc anh cần . Cái giường này không giống giường ở nhà hay khách sạn đâu . Nó khó nằm nên anh cố chịu nhé - cô nâng đầu Thiên lên , kê vào đó thêm chiếc gối còn lại và duy nhất cho cậu . Cô nhìn Thiên và đã nghĩ hắn không thoải mãi với tư thế như vậy . Hình như cô đã đúng
- Còn em ? - Thiên hỏi khi cậu nhận thấy chẳng còn cái gối nào nữa cho nó
- Không sao đâu - nó xua tay rồi kéo tắm chăn đắp lên người cậu - Anh đắp chăn vào đi . Anh đang ốm mà ! Em không cần đâu . Em lấy chiếc áo khoác của anh cũng không sao mà ? - cô chỉ tay rồi đứng dậy với ý định lấy chiếc áo khoác . Nhưng . Một bàn tay đã níu lấy tay cô rồi kéo cô vào lòng mình . Thiên đã đỡ hơn rất nhiều mà đúng hơn đối với cậu nó chẳng là gì cả . Quá bất ngờ . Không hề chóng cự . Cô mặc đà cho hắn lôi vào lòng ôm ấp . Cô rất thích như vậy . Cái cảm giác đó làm cô quên hết mọi thứ . Cô chỉ còn biết đến mùi hương nam tính trên cơ thể . Thật ấm áp và an toàn
- Ai cho em tự ý như vậy chứ ? Anh không sao nên em cũng không cần tự dằn vặt bản thân mình như vậy - Thiên hôn nhẹ vào mái tóc mềm mại
- Anh . . . . - Sao ? Em không tin anh - Thiên ngờ vực
Chợt . Nó xoay người và ôm lấy Thiên . Lại một lần nữa . Trong vòng tay cậu . Cô lại khóa ướt chiếc cao sơ mi tiên một lần
- Tại sao anh lại tốt với em như vậy . Giá mà anh ích kỷ như em . Anh sẽ đắp chăn một mình , sẽ hàng hạ em như em đã làm với anh có phải hơn không . Ít ra em còn thấy thoải mãi hơn là như vậy . Anh trách móc em hay gì cũng được . Đừng lúc nào cũng cưng chiều em , em sợ . Sợ mình sẽ ngày càng quá đáng hơn và . . . . Và . . . . Anh sẽ ghét em ? Anh ghét em thì sao - nó nói trong tiếng nấc . Trong sự thật của trái tim . Sự thật của tình yêu
- Anh sẽ không ghét em . Không bao giờ . Bây giờ cũng vậy , sau này cũng vậy , mãi mãi sẽ vậy !
- Làm sao anh có thể khẳng định như thế ?
- Anh thề . Em không tin anh
- Không - Đừng khóc nữa . Anh không thích một chứ nào em khóc - Thiên chẳng biết phải dỗ giành nó như thế nào . Căn bản là chỉ biết vỗ nhẹ vào lưng . Ít nhất là trong hoàn cảnh này . Không như lúc trước , cậu toàn đe dọa nó . Cậu chợt nghĩ ra - Cứ khóc đi ! Khóc sẽ quên hết nỗi buồn ! - một câu nói mà cậu nghe được thoáng qua trong phim
- Hả ??? - nó ngạc nhiên nhìn Thiên . Ánh mắt to tròn còn long lanh nước .