Truyện teen - [12 chòm sao] Vương triều hoàng đạo trang 4
Chương 16
Quay trở lại với "Ngon khủng khiếp"
Tất cả đã sớm dùng xong bữa, ai nấy đều thỏa mãn với cái bụng no đầy của mình.
"Song Tử! Khoảng giờ Dậu đoàn xe của Thiên Bình công chúa sẽ tới đây, đệ nhớ nghênh đón đúng lúc, đừng làm mất mặt Hoàng Đạo!" Ma Kết dặn dò.
*giờ Dậu: khoảng 5h
"Chỉ là công chúa của một nước nhỏ. Có cần đích thân đệ đi đón không" Song Tử bất mãn.
"Dù sao cũng nên giữ mặt mủi cho nàng ta." Bạch Dương tiếp lời.
"Cũng đã tới lúc về thôi." Xữ Nữ lên tiếng.
"Ừ. Mọi người cũng nên về nghỉ rồi. Ta cũng buồn ngủ quá" Sư Tử ngáp dài một cái.
"Trâu Vàng. Ta đưa nàng về" Bạch Dương tươi cười đề nghị.
"Vậy làm phiền Cừu Trắng Vương gia." Kim Ngưu hai má hồng hồng nói.
"Hai người đừng gọi nhau như vậy nữa. Bọn ta sẽ tống chỗ thức ăn trong bụng ra mất" Cả đám đồng thanh.
"Mặc kệ các người. Chúng ta đi thôi." Bạch Dương làm lơ, đứng dậy nâng Kim Ngưu lên, nhanh chóng rời khỏi.
"Vậy Xử Nữ và Bảo Bình, ta đưa hai người về" Ma Kết nói.
"Vâng"
"Cho đệ đi nhờ với a" Nhân Mã đu theo.
Bốn người đứng dậy đi khỏi.
"Huynh về sơn trang đây." Sư Tử uể oải nói, thoắt cái đã biến mất.
"Hừ. Bỏ lại mình ta, quá đáng" Chợt nhớ ra điều gì, mặt Song Tử tái mét "Lũ các người quên chưa tính tiền a
~~"
Nhìn chén dĩa chất cao, "Bọn họ là người hay "trư" đây?"
Tính tiền xong, Song Tử thở dài bước ra khỏi quán, nắng trưa nay gắt thật, "Haiz, về phủ thôi." Nói rồi, Song Tử dùng khinh công phi thân rời đi.
------
Trên đường về phủ Vinh Xuân.
"Hai người ở chung sao?" Ma Kết thắc mắc.
"Ban đầu thì không, sau khi Song Ngư tiến cung, Bảo Bảo cả ngày buồn chán, nên ta mới qua ở cùng" Xử Nữ giải thích.
"Ngư tỷ đi rồi, đâu ai thử thuốc cho muội a" Bảo Bình tiếc nuối nói.
"Muội còn than thở? Tỷ sợ số thuốc của muội lắm rồi" Xử Nữ lắc đầu ngao ngán.
"Bảo Bảo hứng thú với y dược sao?" Nhân Mã hỏi.
"Ai cho ngươi gọi ta là Bảo Bảo?" Bảo Bình bĩu môi.
"Xử tỷ gọi được, ta cũng gọi được"
"Đừng gây nhau nữa. Tới nơi rồi, Vương gia có muốn vào dùng chút trà?" Xử Nữ khách sáo nói.
"Để bữa . . ." Chưa kịp nói xong, Ma Kết đã thấy Nhân Mã nhảy xuống xe.
"Thật ngại quá" Ma Kết xấu hổ nói.
Xử Nữ nhịn cười, cùng Bảo Bình xuống xe.
Vừa vào phủ, Nhân Mã đã buông lời “khen ngợi” “Phủ Vinh Xuân chỉ bằng một phần tư phủ của Kết huynh a~”
“Vậy thì ngươi vác xác về phủ của huynh ngươi đi.” Bảo Bình khó chịu nói, tới nhà người ta mà còn chê bai. Thật khó ưa.
“Bây giờ ta chưa muốn về.” Nhân Mã liếc Bảo Bình, tự nhiên như nhà của mình mà đi vào.
Hai bên đường đi trồng khá nhiều hoa, ở phía xa còn có một đám thực vật xanh ngắt. Ma Kết thấy lạ, liền hỏi “Mọi người trồng rau trong nhà để ăn luôn sao?”
“Không có. Là dược thảo của Bảo Bảo, đa số đều là loài quý hiếm.” Xử Nữ nhìn về phía thực vật xanh tươi nói.
Ma Kết gật gật đầu “Ra vậy, xem ra Bảo Bảo rất thích y dược a~”
“Ân, đúng vậy, muội đã đọc qua nhiều sách, cũng bỏ không ít công sức để tìm kiếm các loài thuốc quý hiếm, nhờ công Xử tỷ mà có thể đem chúng về phủ trồng.” Bảo Bình tự hào với đám y dược của mình, oanh oanh nói.
“Hừ! Bốc phét” Nhân Mã mỉa mai.
“Bốc phét cái đầu nhà ngươi! Những thảo dược này, sợ là trong cung cũng không có đâu nga!” Bảo Bình tức giận.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa!” Xử Nữ nghiêm giọng.
Mọi người hiện tại đã vô sảnh chính. Xử Nữ đã nhanh chóng đi pha trà.
“Trong phủ yên ắng quá vậy Xử tỷ?” Nhân Mã tò mò hỏi.
“Cha Bảo Bảo chắc đi câu cá, còn nương chắc đi tám với các phu nhân khác rồi. Ở phủ này rất ít hạ nhân, dù sao người ở đây cũng không thích ồn ào, Bảo Bảo cả ngày cũng chỉ loay hoay trong phòng cùng đống thảo dược, tỷ thì cả ngày làm bạn với sách.” Xử Nữ tay bưng trà từ bên ngoài bước vào. Thành thục rót trà, đưa tới trước mặt Nhân Mã và Ma Kết “Mời nhị vị Vương gia.”
Ma Kết cầm tách trà lên, ngửi nhẹ mùi hương của trà “Là Bích La Xuân”
“Ân. Vương gia thật hiểu biết.” Xử Nữ trả lời.
“Không có gì, chỉ là đây là loại trà ta thích nhất.” Ma Kết cười nhẹ, nhấp trà.
“Nga. Xử tỷ cũng thích loại trà này.” Bảo Bình ngây thơ nói.
Tay Ma Kết cầm tách trà khẽ khựng lại, đưa mắt nhìn Xử Nữ, “Thật trùng hợp” Vẻ bất ngờ thoáng chốc giấu đi, khuôn mặt trở lại điềm tĩnh như ban đầu.
Xử Nữ không nói gì, tay cầm tách trà, khẽ cong môi.
----------
Trên đường về phủ Tể Tướng.
“Trâu Vàng. Vì sao nàng không tiến cung?” Bạch Dương bất ngờ hỏi.
“Hở? Vì ta không đủ điều kiện. . . hì hì . . . nhưng ta thích thế giới bên ngoài này hơn, thoải mái, tự do tự tại, được làm những gì mình thích.” Kim Ngưu cười nói.
Bạch Dương không tự chủ được, đưa tay tới gần mặt nàng, nhéo vào cái má phúng phính của nàng.
“Ha ha ha. Thật thích.” Bạch Dương bật cười. Nói rồi, chàng đưa tay bên kia nhéo luôn má còn lại.
“Mềm mềm a” Bạch Dương thích chí nói.
“Vương gia, đau a.” Kim Ngưu đau khổ nói.
“A! Thật xin lỗi, nàng có sao không?” Bạch Dương giật mình, không nhéo nữa, thay vào đó là xoa xoa hai má đã bị nhéo đỏ hồng của nàng.
Kim Ngưu nhìn cử chỉ của nam nhân trước mặt, tim đập thình thịch, hai má càng đỏ hơn.
“Nàng sốt sao?” Bạch Dương hỏi, không đợi câu trả lời từ Kim Ngưu, trực tiếp đưa trán mình áp vào trán nàng.
Kim Ngưu bị hành động đó dọa, xĩu ngay tại chỗ, khuôn mặt đỏ bừng.
“Ấy, Trâu Vàng, nàng làm sao vậy???” Bạch Dương tròn mắt, lay lay.
Bên trong xe ngựa nhốn nháo cả lên. Chiếc xe vẫn bình thản hướng về phía trước.
--------
Tại Sơn trang.
“Sư Tử, ngài đã về.” Một tên gia đinh từ đâu chạy ra, mặt hớn hở.
“Ừ! Mọi thứ trong Sơn trang vẫn ổn chứ? Bọn họ vẫn siêng tập khi không có ta chứ?” Sư Tử uể oải bước vào trong phòng.
“Ân. Có ai dám làm sai lời ngài đâu”
“Tốt. Tạm thời ta muốn nghỉ ngơi.”
Bước vào trong phòng, buông mình xuống giường, mí mắt nặng trĩu, nặng nề nhắm mắt lại. Khuôn mặt ấy lại hiện ra trong tâm trí chàng, nụ cười hiền lành, ôn nhu, đôi mắt long lanh, như chứa cả ngân hà bên trong, dáng vẻ thướt tha, dịu dàng, giọng nói êm tai như một bản nhạc buồn, nhẹ nhàng đưa chàng chìm sâu trong giấc mộng, một giấc mộng mà nơi ấy hai người có thể thuộc về nhau, khóe môi chàng khẽ mỉm cười, cơ mặt giãn dần ra, thật bình thản . . .
. . .
“Sư Tử ca ca, muội muốn chơi cưỡi ngựa.” Một giọng nói trong trẻo của con nít vang lên.
Nhìn về hướng nữ hài tử, Sư Tử cười tươi, khóe mắt cong lại thành hình vòng cung, trên mặt tràn ngập hạnh phúc.
“Giải nhi, lại đây, ca ca làm ngựa cho muội cưỡi.” Chàng dịu dàng bế nữ hài tử lên vai.
“Ha ha ha . . . Giải nhi thích Sư Tử ca ca nhất.” Nữ hài tử tít mắt cười, hai tay nắm chặt lấy tay Sư Tử.
Trong tâm trí chàng, đoạn kí ức này chính là vô giá, là những gì chàng trân trọng nhất, người con gái ấy chính là tâm can của chàng, là thứ duy nhất mà chàng khao khát có được ở đời này . . .
-----------
Lan Uyển viện.
“Cự Giải tiểu thư, người không nghỉ trưa sao?” Thúy Vân quan tâm hỏi.
“Ta không thấy mệt mỏi, muội có biết vị tiểu thư ban sáng biểu diễn khúc nhạc kì lạ đó không?” Cự Giải nói.
“Muội cũng không rõ, nhưng muội biết nha hoàn của nàng ta, là Tử Liên, nhưng không thân thiết gì với cô ấy lắm a” Thúy Vân suy nghĩ rồi nói.
“Vậy nàng ta ở phòng nào trong viện?” Cự Giải hỏi.
“Cái đó em biết.”
“Vậy dẫn ta tới đó.” Cự Giải mừng rõ, đứng dậy yêu cầu.
Cự Giải cùng Thúy Vân tới phòng của Song Ngư.
“Không biết giờ này tới đây có làm phiền nàng ấy không?” Cự Giải lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, mau nghỉ trưa đi, đừng chơi với tiểu bạch thỏ nữa.” Từ bên trong phòng, giọng nói của Tử Liên vọng ra.
“Không thích, muội đi nghỉ trước đi.” Tiếp đó là giọng của Song Ngư đáp lại.
Thấy vậy, Cự Giải mừng rỡ gõ cửa.
“Cốc! Cốc”
“Ai tới giờ này nhỉ?” Tử Liên lấy làm lạ, tự hỏi, liền nhanh chân đi ra mở cửa.
“Vị tiểu thư này . . . “
“Thật xin lỗi, ta là Cự Giải, vì ngưỡng mộ tiếng đàn của tiểu thư nhà nàng, nên muốn gặp qua nàng ấy, không biết có được hay không?” Cự Giải cười tươi nói.
“Mời tiểu thư vào.” Tử Liên nhích người, để Cự Giải cùng Thúy Vân tiến vào.
Song Ngư còn đang đùa với tiểu bạch thỏ, thấy có người bước vào phòng, bèn ngẩng mặt lên.
“Xin hỏi . . .”
“Tiểu thư, đây là Cự Giải tiểu thư, nàng ấy ngưỡng mộ tiếng đàn của người nên có ý qua đây gặp.” Tử Liên giải thích.
“À . . .mời tiểu thư ngồi.” Song Ngư hiểu ra, tươi cười chào khách.
“Đa tạ.” Cự Giải ngồi xuống “Không biết ta tới lúc này có làm phiền tiểu thư không?”
“Không sao.” Song Ngư xua tay nói.
“Sáng nay khúc nhạc của tiểu thư thật rất đặc sắc, khiến ta vô cùng ngưỡng mộ, không biết tiểu thư đây tên là gì?”
“Ta là Song Ngư. Cha ta chỉ là một quan nhỏ, chắc tiểu thư không biết đến đâu.” Song Ngư nói.
“Ta là Cự Giải, cha ta đã sớm qua đời.” Cự Giải niềm nở nói.
“Thật đáng buồn a”
“Không sao. Cũng đã lâu rồi. Ta cùng tiểu thư bàn về âm luật có được hay không?
“Hảo! Tất nhiên là được.”
Hai người cứ thế trò chuyện say sưa, quên mất cả thời gian, họ nói chuyện cứ như là bằng hữu đã quen biết từ lâu, thoáng chốc đã trở nên thân thiết.
Chương 17
Lại nói đến Song Tử. Sau khi về phủ, liền đánh một giấc dài. Hắn ngủ rất say, có lẽ vì mệt. Mãi cho đến khi hạ nhân thúc giục, “Vương gia, sắp tới giờ Dậu rồi, người đừng ngủ nữa.”
“Aizzzz, để ta ngủ, cút!” Song Tử nhíu mày, mắt vẫn nhắm nói.
“Vương gia, ngài không phải đi đón Thiên Bình công chúa sao?”
“Mặc kệ cô ta.” Song Tử vô trách nhiệm nói.
“Thế ngài tính mặc kệ Ma Kết Vương gia sao?”
Nghe tới tên Ma Kết, hai mắt Song Tử mở ra, “Khốn kiếp! Mau giúp ta chuẩn bị” Bật dậy, Song Tử khó chịu ra lệnh.
Gấp rút tắm rửa, thay y phục, sử dụng con tuấn mã nhanh nhất của mình phóng tới cổng thành, rốt cuộc hắn cũng tới kịp giờ. “Cái cô Thiên Bình này, bộ bò tới đây hay sao mà còn chưa thấy bóng dáng đâu?” Song Tử không vui nói, báo hại hắn mất giấc ngủ, đáng chết mà.
Từ xa, đoàn xe của Thiên Bình tiến tới, dẫn đầu là một vị tướng quân cưỡi con bạch mã, theo sau là một toán quân, tiếp đó là chiếc kiệu xa hoa, có lá cờ của Thiên Quốc, cuối cùng là xe chở hành lý của nàng mang theo.
“Công chúa, đã tới cổng thành rồi.”
Thiên Bình mệt mỏi đáp “Hừ, sao tận bây giờ mới lếch tới a, Lục Nhi, mau giúp ta chỉnh trang lại.”
“Lần hòa thân này là vì lợi ích quốc gia, Công chúa hãy có biểu hiện thật tốt nga.” Lục Nhi cẩn thận nói.
“Biết biết, mau nhanh tay.” Thiên Bình ngán ngẩm nói.
Đoàn xe tới cổng thành thì dừng lại.
“Thiên Bình công chúa, thỉnh xuống xe.” Song Tử trầm giọng nói.
Lục Nhi từ bên trong bước xuống, sau đó dìu Thiên Bình bước ra, nàng một thân tử y đẹp đẽ, kiêu sa, làn da trắng như bạch ngọc, môi đỏ thắm, đôi mắt to tròn, ngây thơ.
Song Tử như ngẩn ra trước vẻ đẹp của nữ nhân trước mặt. “Lão Thiên a~ trên đời này còn có người đẹp như thế này sao?” Không ngăn được tim đập thình thích, Song Tử tay run run cầm cương ngựa, mắt thủy chung nhìn đăm đăm Thiên Bình.
“Vương gia, Vương gia”
“Hả? À . . a mời Thiên Bình công chúa vào xe ngựa, tạm thời công chúa sẽ ở tại phủ của Bổn Vương, hai ngày sau sẽ tiếp kiến Hoàng thượng, hành lý nàng sẽ để cho lính của ta đem về phủ, còn những kẻ khác, không được tiến vào thành.” Song Tử hoàn hồn nói.
“Vậy còn nha hoàn của ta?” Thiên Bình cất giọng nói.
“À . . . có thể mang theo.”
Thiên Bình không đáp lại, lặng lẽ lên xe ngựa đã được chuẩn bị cho nàng. Song Tử dõi theo nàng cho tới khi thân ảnh ấy khuất sau màn lụa của xe ngựa. Chiếc xe lăn bánh, Song Tử giục ngựa chạy theo. Lâu lâu chiếc màn vén lại bị gió lật lên, chàng khẽ đưa mắt nhìn nữ nhân xinh đẹp như tiên bên trong, nhìn đến say mê .. .
--------
Qua ngày hôm sau. . . . Cuộc thi tuyển tú lại được tiếp tục. Phần thi “Thi”.
Ma Kết cố ý tới sớm, khiến cho đám tú nữ lục đục cả lên, nhưng rất nhanh đã sửa xoạn xong, đứng xếp thành hàng ngay ngắn.
Đưa mắt tìm vị tiểu thư hôm đó, sau khi đã xác định vị trí, Ma Kết lập tức hướng Song Ngư đi đến.
“Tiểu thư Song Ngư.”
“Hả? Sao Vương gia biết . . “ Song Ngư đứng cuối hàng, hơi bất ngờ vì hành động của Ma Kết.
“Ha ha ha, hôm qua bổn Vương có gặp qua Bảo Bảo cùng Xử Nữ, nói chuyện qua mới biết tên của nàng.”
“Sao? Người gặp hai người họ sao? Bọn họ có khỏe không? Bảo Bảo vẫn ổn chứ? Người có gặp cha và nương nô tì không?” Song Ngư kích động, nắm lấy tay áo Ma Kết.
“Vẫn khỏe, bổn Vương chưa có gặp qua cha và nương của nàng, nhưng theo như lời Xử Nữ, họ rất tốt.”
“Thật tốt quá.” Song Ngư mắt rưng rưng nước nói, miệng cười để lộ hai lúm đồng tiền đáng yêu.
Ma Kết nhìn nữ nhân trước mắt, không nhịn được mà xoa đầu nàng, “Vậy thì lần thi này, cũng nên cố gắng nga”
Song Ngư gật gật, lấy vạt áo lau đi nước mắt.
Ma Kết bước về vị trí cũ của mình. Dõng dạc nói “Hôm nay sẽ thi “Thi”, bổn Vương ra câu đó, các nàng đối lại, đơn giản vậy thôi.”
“Bách kế bất như nhân đức thiện” Ma Kết lạnh giọng ngâm lên.
“Cự Giải, xin mời tiểu thư”
Cự Giải suy nghĩ một chút, liền đối lại “Thiên kim mạc nhược tử tôn hiền.”
Ma Kết tươi cười “Tốt, nàng qua!”
*Bách kế bất như nhân đức thiện,
Thiên kim mạc nhược tử tôn hiền.
Dịch nghĩa:
Trăm mưu kế không bằng cái nhân, cái đức, cái thiện,
Nghìn vàng chẳng quý bằng con cháu thảo hiền.
Tiếp theo đó, Ma Kết lần lượt ra câu đối, quả thực vòng thi này quá dễ, nhưng mà không phải chỉ cần đối qua loa là có thể qua, dần dần, số lượng tú nữ bị loại càng tăng.
Tới lượt Song Ngư. Ma Kết có chút kì vọng ở nàng.
“Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu” Ma Kết ra đề.
“Thoại bất đầu cơ bán cú đa.” Song Ngư thản nhiên đáp lại, từng lời nói ra đều dứt khoác.
“Ha ha ha . . .hay! Song Ngư tiểu thư, mời!” Ma Kết khen ngợi, sau đó đưa tay về phía các tú nữ được chọn.
“Các vị tú nữ được chọn hôm nay rất xuất sắc, hi vọng phần thi “Họa” sẽ thể hiện tốt hơn nữa. Mọi người có thể về phòng nghỉ ngơi.” Ma Kết tuyên bố kết thúc phần thi ngày hôm nay.
*Tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiểu,
Thoại bất đầu cơ bán cú đa.
Dịch nghĩa:
Cuộc rượu với người tri kỉ thì nghìn chén cũng còn ít,
Còn chuyện trò mà không hợp "gu" thì nửa câu cũng là nhiều.
“Song Ngư, cô thật có tài.” Cự Giải lại gần Song Ngư.
“Cự Giải nói quá rồi, cô cũng đối đáp rất hay.” Song Ngư khách sáo nói.
Sau đó hai người cùng nhau tách ra khỏi đám tú nữ, bước về vườn hoa trong viện, cùng nhau đi dạo và trò chuyện. Đám tú nữ còn lại ánh mắt ghen tức nhìn về phía hai nữ nhân đang rời đi, tay nắm lại, “Hừ! Không thể thua hai ả đó được!” Thùy Dung nói.
“Đúng! Chẳng qua chỉ là những kẻ bình thường, sao có tư cách làm phi tử Hoàng đế” Ngọc Hiền chua ngoa nói.
--------
Ma Kết không vội rời cung, đi thẳng một mạch tới Ngự thư phòng.
“Hỉ công công, Hoàng thượng có ở trong hay không?”
“Bẩm Vương gia, Hoàng thượng sau khi tan triều, đã cùng với Tể Tướng và các quan khác bàn luận việc quốc sự tại phòng phía Bắc rồi.” Hỉ công công khom người nói.
“Vậy sao? Để khi khác vậy.” Ma Kết không hỏi gì thêm. Xoay người đi khỏi.
Tại Bắc phòng.
“Hoàng thượng, xin người nghĩ lại, chỉ cần chọn vị tiểu thư có gia thế, có dung mạo phong làm phi, cần gì phải tổ chức thi tuyển tú a?” Một giọng nói của vị quan nào đó vang lên.
“Phải phải, như vậy có thể kìm lại những kẻ có mưu đồ phản quốc.”
“Hoàng thượng, thỉnh người suy xét lại.” Đám quan nhao nhao cả lên.
“Câm mồm!” Thiên Yết ngồi ở giữa, tức giận quát.
Đám quan giật mình, im bặt, không khí như ngưng đọng. Quét ánh mắt sắc bén về phía đám quan đang ngồi hai bên tả hữu, Thiên Yết nghiêm giọng “Việc lựa chọn người thích hợp tiến cung, không đến phiên các ngươi lo, nữ nhân có gia thế, có dung mạo mà không có tài, trẫm nuôi trong hậu cung để trưng bày hay sao? Điều này truyền ra ngoài, không phải sẽ làm mất mặt trẫm đây?”
“Chuyện này kết thúc tại đây, nếu có ai dám kháng lệnh, đừng trách trẫm không báo trước.” Thiên Yết đứng dậy, ly khai khỏi Bắc phòng. Hắn chán ghét lũ quan lại cả ngày chỉ biết nịnh hót này. Khỏi nói cũng biết, bọn họ bị bọn quan lớn mua chuộc, nên vào đây để thêm mắm thêm muối, giúp cho đám nữ nhi của bọn quan lớn có cơ hội được làm Phi mà thôi.
Chương 18
Mang theo tâm trạng buồn bực trở về Long Ngâm điện, Thiên Yết cau mày "Hừ, còn một đống việc chưa xử lý xong, bọn họ ở không như vậy sao không giúp trẫm một tay để điều hành đất nước chứ?" Thiên Yết lầm bầm.
Hỉ công công đang đứng trước Ngự thư phòng, nhìn thấy thân ảnh quen thuộc của Hoàng thượng, liền chạy tới hành lễ.
"Khởi bẩm Hoàng thượng. . ."
"Chuyện gì?" Thiên Yết bực mình gắt lên.
"Dạ . . . dạ ban nãy có Tam Vương gia tới tìm a" Hỉ công công thoáng run run, đổ mồ hôi đáp.
"Có việc quan trọng sao?"
"Nô tài không biết. Vương gia bảo để khi khác a"
"Ừ, ngươi lui đi"
Hỉ công công hành lễ, định xoay người "À mà, chuyện ta giao cho ngươi, ngươi đã tra ra chưa?"
Hỉ công công dừng bước, quay mặt đối diện Thiên Yết "Bẩm Hoàng thượng, nô tài đã ra sức tìm kiếm, nhưng không có cung nữ nào tên Song Ngư."
"Vô dụng!!!" Thiên Yết quát.
Hỉ công công run sợ, tay chân bủn rủn, vội vàng quỳ xuống "Hoàng thượng tha tội"
"Cút!!!"
Hỉ công công run rẩy đứng dậy, chuồn lẹ khỏi Ngự thư phòng.
Thiên Yết mệt mỏi ngồi trước ngự án, nhìn đống tấu chương chất cao như núi, làm mãi số lượng cũng không hề giảm đi. Vì sao Tiên hoàng lại chọn hắn?? Ma Kết thích hợp cho việc này hơn a.
Thở dài, mọi việc không thể vãn hồi nữa, hắn hiện tại nên làm tốt nhiệm vụ của một Hoàng đế . . .
Phủ Vương gia.
"Kết huynh, cùng đệ ra ngoài chơi đi" Nhân Mã ngồi đối diện với Ma Kết, chống cằm nói.
"Mã Mã, huynh còn phải suy nghĩ cho đề thi ngày mai, không rãnh đi chơi với đệ đâu."
Aizz, Mã Mã buồn bực đứng dậy, Kết huynh của hắn chỉ chăm chú vào quyển sách trước mặt, thật là một con người khô khan. Nhân Mã quyết định đến tìm Sư Tử để rủ đi chơi.
Sơn trang.
Sư Tử đang chỉ huy huấn luyện cho đám đệ tử trong sơn trang, hắn ăn mặc tuy đơn giản, nhưng khoác lên mình tấm áo da hổ làm tăng sự dũng mãnh của hắn.
"Sư huynhhh" Nhân Mã chạy tới.
"Mã đệ, vì sao lại tới đây?" Sư Tử bất ngờ.
"Đệ lên đây tìm huynh a, hai huynh đệ chúng ta cùng đi chơi đi" Nhân Mã năn nỉ.
"Không được, hiện tại huynh rất bận" Sư Tử dứt khoác.
Nhân Mã thất vọng, tiu nghỉu rời khỏi sơn trang. Bây giờ rủ rê ai đây? Bạch Dương? Không được, sáng nay qua tìm huynh ấy, hạ nhân bảo huynh ấy đã rời phủ từ sớm. Còn Song Tử . . . dẹp đi, huynh ấy chỉ thích tới kỹ viện. Chợt có một ý tưởng lóe ra trong đầu, khửa khửa, ta biết phải tới đâu rồi.
------
"Trâu Vàng. Nàng hiểu biết về món ăn ở đây thật."
"Tất nhiên rồi nga. Món ăn ngon trong kinh thành, không có món nào mà muội chưa nếm qua nga." Kim Ngưu tự hào nói.
"Ha ha ha . . . đúng là món ăn rất phong phú. Nghĩ lại khi ta cùng binh lính hành quân đáng giặc, việc ăn uống rất hạn chế, đáng giặc lại cần nhiều sức, đâm ra việc vận chuyển lương thảo là điều tất yếu. Nhưng biên ải lại xa kinh thành, mỗi khi lương thảo trong quân doanh sắp cạn, tinh thần binh sĩ sẽ bị kéo xuống theo, sẽ ảnh hưởng tới việc đánh giặc. Quả thực đó là những ngày tháng khổ cực. Hiện tại Hoàng Đạo đã là một cường quốc, không một quốc gia nào dám dẫn quân xâm lược."
"Đều nhờ công của Vương gia a." Kim Ngưu nghe Bạch Dương kể vậy, trong lòng nổi lên một trận thương cảm, những binh sĩ phải xa gia đình, ra biên ải xa xôi để bảo vệ đất nước, đây là một sự hi sinh đáng quý. Hơn thế nữa, nàng cảm thấy thật khâm phục nam nhân trước mặt, chàng là người kiên cường, dũng cảm, lạc quan, chính nụ cười "tỏa nắng" của chàng đã làm nàng cảm nhận được điều đó.
"Ha ha. . . Nàng quá lời rồi" Bạch Dương ngượng ngùng, gãi đầu đáp.
"Là Vương gia quá khiêm tốn a, Vương gia kể thêm cho muội chuyện chinh chiến trên sa trường được hay không?" Kim Ngưu tràn đầy hứng thú đề nghị.
"Hảo! Nếu nàng muốn nghe như vậy, ta đây không thể chối từ rồi" Bạch Dương cười khanh khách nói.
Hai người tiếp tục vừa ăn vừa trò chuyện, khoảng cách giữa cả hai ngày càng được thu hẹp lại . . .
-----
Phủ Ngũ Vương gia.
Song Tử hưng phấn vì được ở gần mỹ nhân. Hắn luôn tìm cớ để được gặp nàng.
Thiên Bình cùng Lục Nhi - nha hoàn của nàng đi dạo trong vườn. Nàng vẫn như cũ, chung thủy với màu tím yêu thích, nét mặt uể oải hôm qua đã biến mất, thay vào đó là sự tươi tắn, vui vẻ. Nàng là người yêu thích cái đẹp, tất nhiên sẽ không cho phép bản thân buông xuôi nhan sắc của mình. Đưa mắt nhìn chung quanh, đập vào mắt nàng là Song Tử đang hí hửng bước tới. Vẻ mặt cười toe toét của hắn thật nhức mắt. Nàng nghĩ thầm trong đầu nhưng vẫn trưng ra bộ mặt tươi cười quyến rũ. Song Tử nhận được nụ cười của mỹ nhân, tim ngất ngây hạnh phúc.
"Thiên Bình công chúa, nàng dậy thật sớm" Song Tử cười nói.
"Cũng sắp giờ Ngọ, như thế nào lại bảo sớm?" Thiên Bình nhếch mi hỏi.
Song Tử chữa ngượng "Ta nói bù cho sáng nay thôi, nàng đã dùng cơm trưa chưa?"
"Đã" Thiên Bình kiệm lời nói.
"Vậy nàng nghỉ ngơi đi, đến chiều ta đưa nàng đi tham quan Kinh thành nơi đây" Song Tử có ý mời, cười cười nói.
"Thật sao?" Thiên Bình mừng rỡ, nắm tay Song Tử lay lay.
Bị hành động thân mật của nàng tấn công, Song Tử khuôn mặt nóng bừng, hạnh phúc nói "Tất nhiên rồi. Vậy chiều ta lại qua đây." Song Tử chạy thẳng về phòng mình, tim đập "bịch, bịch" liên hồi. Được nhìn kĩ dung mạo nàng, quả thực là tiên giáng trần. Hắn cứ ngồi trong phòng nghĩ ngợi miên man về Thiên Bình, trong lòng mong cho mau tới chiều.
Nhân Mã dựa theo trí nhớ của mình, đi đến Vinh Xuân phủ. Gõ cửa "rầm rầm" trước phủ của người ta, lại còn luôn mồm nói "Mau ra nghênh đón Nhân Mã Vương gia nga~"
Cánh cửa cuối cùng mở ra, từ bên trong một vị quản gia già bước ra. "Xin hỏi công tử đây tìm ai?"
"Ta tìm Xử tỷ và Bảo Bảo, họ có nhà không?"
"Ra là tìm nhị vị tiểu thư, mời công tử vào" Lão quản gia nghiêng người để Nhân Mã bước vào, sau đó nhanh nhẹn khép cửa lại. "Công tử, mời đi lối này"
Nhân Mã không nói gì thêm, ngoan ngoãn đi theo ông ta. Đi đến khu vườn phía sau phủ, Nhân Mã đã nghe thấy tiếng nói của Bảo Bình.
"Xử tỷ hôm nay vinh hạnh lắm mới được thấy phát minh của muội đó nga"
"Muội đừng nhiều lời nữa, mau chứng minh a" Xử Nữ ngồi ở cái ghế đá gần đó, che miệng ngáp.
"Đây là cái gì nha?" Nhân Mã đã tới gần, tò mò hỏi vật đang đứng cạnh Bảo Bình.
"Ngươi từ đâu chui ra đây?" Khuôn mặt Bảo Bình hơi nhăn lại, khó hiểu hỏi.
"Vị công tử đây đến tìm nhị vị tiểu thư, nên lão nô đã dẫn cậu ấy vào đây" Lão quản gia giải thích.
"Cảm ơn bác, phiền bác quá" Xử Nữ mỉm cười đứng dậy, đi về phía Nhân Mã và Bảo Bình.
"Vậy lão nô cáo lui trước" Lão quản gia thoáng cái đã đi mất hút.
"Đệ đến đây một mình sao?" Xử Nữ thân thiết dùng từ "đệ", nàng sớm xem Nhân Mã như đệ đệ ruột thịt của mình.
"Luyện võ mãi cũng chán, nên đệ mới "mò" tới đây a" Nhân Mã đáp.
"Đệ đi một mình sao?" Xử Nữ tò mò hỏi, bình thường năm huynh đệ bọn họ vẫn thường đi chung với nhau.
"Bạch huynh không ở phủ, Sư huynh bận việc ở sơn trang, Kết huynh thì lo cho cuộc thi tuyễn tú, Song huynh thì . . . haiz, không nên rủ huynh ấy làm gì."
"Phủ một phần tư này không xứng tiếp Nhân Mã Vương gia đây đâu a. Mau rời khỏi đây đi. Hứ!!!" Bảo Bình châm chọc.
"Ta thích nơi đây là được"
"Hừ. Đồ mặt dày" Bảo Bình hừ lạnh.
"Đa tạ ngươi đã khen. Thứ này là cái gì?" Nhân Mã di chuyển sự chú ý về đồ vật kì lạ sau lưng Bảo Bình.
"Bộ đui hay sao? Là cung tên a"
"Trông thật lạ, không giống cung tên bình thường" Nhân Mã nhíu mày quan sát vật lạ.
"Đây là phát minh mới của Bảo Bảo, thoạt nhìn giống cung tên, nhưng đã được làm khác đi, cấu tạo cũng phức tạp hơn so với cung tên bình thường" Xử Nữ chăm chú giải thích vật lạ đang đứng một bên kia. “Phần trên hoàn toàn giống cung tên bình thường, cái cung ấy được gắn vào phần dưới là cái giá ba chân. Có thể di chuyển hướng bắn lên xuống, trái phải.”
( Khá giống trong hình )
Nhân Mã "ồ" lên một tiếng "Vậy dùng như thế nào?"
"Để bổn tiểu thư đây sẽ giúp ngươi sáng mắt ra bởi uy lực của nó" Bảo Bình đắc ý nói.
"Có ba hoa quá không?" Nhân Mã nghi ngờ.
"Xem rồi biết. Cầm lấy" Bảo Bình ném cho Nhân Mã một cung tên thường.
"Đưa ta thứ này làm gì?"
"Ngươi biết dùng chứ?"
"Tất nhiên"
"Vậy hãy bắn vào tấm bia phía xa kia, phải trúng vào hồng tâm nga" Bảo Bình đưa tay chỉ về tấm bia đã được dựng sẵn.
"Chuyện nhỏ" Nhân Mã tràn ngập tự tin đáp.
Xử Nữ tiến về cái ghế đá lúc nãy, ngồi xuống xem uy lực của vật đó có đúng như Bảo Bình nói không.
Nhân Mã mũi tên lấy từ giỏ đựng tên ra. Điều chỉnh lại tư thế, giương cung tên, nhắm một bên mắt để ngắm bắn. Sau khi đã xác định được đường đi của mũi tên, Nhân Mã kéo căng dây cung, tay cầm đuôi tên buông ra. Mũi tên lao vun vút "Phập", trúng ngay chính giữa hồng tâm.
"Thấy thế nào?" Nhân Mã hí hửng cười, bắn tên vốn là nghề của "chàng" mà.
"Xoàng thôi, né ra một bên, xem ta đây" Bảo Bình thản nhiên nói.
Nàng lấy mũi tên ra, lắp vào cung tên của nàng, cài chốt lại, sau đó nàng điều chỉnh hướng bắn, ngón trỏ bóp cò, "Vút" "Roẹt" "Phập". Mũi tên của nàng như xé toạc cả gió, chẻ mũi tên của Nhân Mã ra làm hai, chính xác nằm yên ở chính giữa tấm bia.
Nhân Mả kinh ngạc, mắt tròn xoe, miệng há hốc, không thốt nên lời. Ở một bên, Xử Nữ sau khi được xem uy lực của vật lạ ấy, khâm phục vô cùng. Với món đồ này, không cần dùng nhiều sức lực, một kẻ chưa qua tập luyện cũng có thể bắn trúng hồng tâm.
"Thật tuyệt diệu. Bảo Bảo, tỷ thật khâm phục muội, muội tính gọi nó là gì?" Xử Nữ hỏi.
"Vật này bắn ra thì nhất định Bách phát bách trúng, gọi Thiện xạ đi" Bảo Bình đáp sau đó quay qua nhìn Nhân Mã vẫn còn đang kinh ngạc tột độ "Sao hả?"
"Thật uy lực a" Nhân Mã cảm thán.
"Hàhà còn chờ ngươi khen sao, vốn nó là như vậy mà"
"Thử nghiệm xong rồi, mau vào ăn cơm thôi" Xử Nữ lên tiếng "Đệ muốn dùng chung với chúng ta không?"
"Sẵn lòng a" Nhân Mã cười nói.
Nhân Mã ở lại Vinh Xuân tới xế chiều, chơi hết món đồ này tới món đồ kia của Bảo Bình, làm loạn khiến cô nàng tức giận xách chổi rượt khắp nhà.
-----
Thoắt cái đã tới chiều, y như lời, Song Tử cấp tốc chạy sang chỗ của Thiên Bình. Thiên Bình đứng chờ hắn từ rất sớm.
"Chúng ta đi thôi" Song Tử ăn mặc đẹp đẽ, chải chuốt kĩ càng, phấn khởi nói.
"Ân" Thiên Bình đáp. Nàng đi song song với Song Tử, theo sau là Lục Nhi.
"Kinh thành ở đây náo nhiệt" Thiên Bình đảo mắt nhìn khắp nơi.
"Ha ha ha . . . Nàng muốn đi đâu?"
"Ừm . . . tới tiệm trang sức được không? Sau đó tới tiệm vải, rồi tới tiệm bán đồ trang điểm . . ." Thiên Bình mắt sáng long lanh, liệt kê những nơi mà nàng muốn đến.
"Hảo. Ta đưa nàng đi"
Hai người hòa vào dòng người qua lại, trên đường đi trò chuyện rất nhiều, Lục Nhi vất vả ôm đống đồ của Thiên Bình theo sau.
-----
Sư Tử vất vả nguyên ngày để xử lý chuyện trong sơn trang. Ma Kết vận động não để nghĩ bài thi rốt cuộc cũng ra. Nhân Mã sau khi quậy thỏa thuê ở Vinh Xuân phủ thì trở về đánh một giấc dài. Bạch Dương dành cả ngày đi chơi cùng Kim Ngưu, tới giờ đã thấm mệt. Thiên Yết bận tối mắt vì chuyện quốc sự, tới cuối ngày vẫn chưa giải quyết xong. Song Ngư và Cự Giải sau khi dùng cơm xong thì về phòng nghỉ ngơi chuẩn bị tinh thần cho vòng thi Họa.
Chương 19
Mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, rực rỡ. Chỉ còn hôm nay và ngày mai nữa là kết thúc thi tuyển tú, số phận của mỗi tú nữ sẽ ra sao? Ai sẽ là kẻ có được trái tim của bậc Đế vương?
“Tiểu thư . . . người đã dậy chưa?” Tử Liên đẩy cửa phòng bước vào, trên tay bưng chậu nước. Nhìn nữ nhân còn đang nằm trên giường mà lắc đầu, tiểu thư nhà nàng thích nhất là ngủ.
“Tiểu thư, mau dậy đi, sắp tới giờ rồi a!” Tử Liên lay lay Song Ngư.
“Hừ . . .cho ta ngủ một chút nữa thôi.” Song Ngư càu nhàu nói.
“Không được!!!!!!!!!!!!” Tử Liên dùng hết sức lôi Song Ngư dậy. Sau đó lấy khăn vò nước lau sạch khuôn mặt hãy còn ngái ngủ của Song Ngư. Song Ngư sau khi tỉnh táo hơn, mới ưỡn người vươn vai, đứng dậy để cho Tử Liên giúp mình thay y phục.
‘Tiểu thư hôm nay cũng phải cố gắng hết sức mình nga” Tử Liên vừa mặc y phục cho Song Ngư vừa nói.
“Ân. Không cần ngươi nhắc đâu.” Song Ngư đáp.
“Hảo. Bây giờ tới phòng ăn sáng. Khoảng nửa canh giờ sau, Vương gia sẽ tới.”
Song Ngư ung dung đi vào phòng ăn, các tú nữ đã sớm có mặt đầy đủ, đang dùng bữa, không khí im lặng, dường như ai cũng xem đối phương là tình địch của mình, không ai thèm nói với nhau câu nào.
“Song Ngư, sớm a” Cự Giải cũng đi vào phòng ăn, mỉm cười chào hỏi Song Ngư.
“Ân. Cự Giải cũng vừa mới dậy thôi sao?” Song Ngư cùng Cự Giải lại một chỗ trống, cùng nhau ngồi xuống.
“Tại ta hồi hộp quá, cả đêm không ngủ được.” Cự Giải xấu hổ nói.
“Ha ha ha . . .cứ thư giản, phải để cho tâm tình thật thoải mái nga.” Song Ngư cười nói.
“Ân. Ăn thôi.”
Sau khi ăn xong, cũng là lúc Ma Kết tới Lan Uyển viện. Các tú nữ ngay ngắn xếp thành hàng.
“Các vị tiểu thư, hôm nay bổn Vương có một chuyện muốn báo.”
Đám tú nữ vẫn chuyên tâm lắng nghe, tò mò không biết là chuyện gì.
“Phần thi Họa theo dự định sẽ diễn ra vào sáng nay, và phần thi Kỳ sẽ diễn ra vào buổi chiều cùng ngày.”
Tức thì, bên dưới đám tú nữ liền xôn xao cả lên. Sao lại thay đổi bất chợt như vậy nga.
“Lẽ nào các vị tiểu thư đây không tin vào năng lực của mình? Nếu thật sự có suy nghĩ như vậy, bổn Vương sẵn sàng để các vị rời khỏi cuộc thi.” Ma Kết lên tiếng thách thức.
Tiếng xôn xao lập tức im bặt. Ma Kết nhoẻn miệng cười, thực ra mọi thứ đều do hắn sắp đặt ra cả. Đánh vào tâm lý bọn họ, điều này sẽ giúp hắn nhìn ra, ai mới là kẻ bản lĩnh thực sự.
“Được rồi. Bắt đầu thôi.” Ma Kết tuyên bố. Sau đó một đám nha hoàn đem bàn ghế ra xếp thành hàng ngay ngắn, bên trên để sẵn một tờ giấy Tuyên Thành lớn, trắng tinh. Đám tú nữ nhanh chóng ngồi vào chỗ, theo y như vị trí mà bọn họ xếp hàng.
Sau khi nhìn tất cả đã ổn định tại chỗ ngồi. Ma Kết mới nói “Bổn Vương sẽ ra đề, mọi người muốn hiểu sao thì hiểu, sau đó dùng những gì hiểu được, vẽ ra, thật đơn giản, có phải hay không? Có ai có ý kiến gì khác không?”
Bên dưới không có ai lên tiếng, Ma Kết gật gật đầu, phất tay. Tên thái giám hiểu ý, đem cuộn giấy của Vương gia treo lên giá, sau đó tháo sợi dây buộc cuộn giấy ra, cuộn giấy mở ra nhanh chóng. Bên trên giấy có đề. . . .
“Thanh trúc, bạch mai, cùng một chốn.
Người đi, mai rụng, trúc tương tư. . . “
Tiếp theo đó, đám cung nữ mỗi người bê màu vẽ và bút ra, đặt lên bàn của từng người.
“Các vị tiểu thư, các vị có thời gian là hai canh giờ. . . Mời!” Ma Kết cười nói, sau đó an tĩnh ngồi xuống ghế, nhấm nháp trà.
Nhìn vào hai câu đề trên cuộn giấy, lập tức nhìn ra chủ đề mà Ma Kết đưa ra, mai và trúc. Rất nhanh, tất cả đã cầm bút lên, bắt đầu vẽ. Song Ngư cũng cầm bút, khi nhìn mực vẽ mới nhận ra, hình như . . . màu xanh lá của nàng quá ít, mà màu vàng lại quá nhiều. . . như vậy làm sao vẽ cả mai và trúc???? Khuôn mặt nàng hơi nhăn lại. Ở trên, Ma Kết nhìn thấy được, nhưng không hành động gì, hắn muốn biết nàng sẽ đối phó thế nào, đây chỉ là cuộc thi Họa, mà đã có kẻ giở trò, nếu không ứng phó được vậy làm sao có thể sống được trong hậu cung?
Thùy Dung ngồi phía trên, thỉnh thoảng liếc mắc xuống nhìn Song Ngư, miệng cười thâm hiểm “Hừ! Ta đã mua chuộc cung nữ, sau khi biết đề, cô ta sẽ đem màu khác làm khó ả ta. Như vậy có thể loại ra một đối thủ.” Thùy Dung thầm nghĩ, không thèm nhìn kẻ thua cuộc nữa, nàng tập trung vào bức tranh của mình.
Song Ngư nhắm mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi . . . Nàng chậm rãi mở mắt ra, cầm bút trong tay, nàng bắt đầu vẽ những nét đầu tiên.
Cự Giải ở trên xem ra không bị giở trò, dù sở trường của nàng là thêu, nhưng kĩ năng vẻ của nàng cũng không tồi, từng nét vẽ đều uyển chuyển, mềm mại, bức tranh dần hiện ra.
Ma Kết quan sát tình hình, mỉm cười “Xem ra nàng ta đã có cách ứng phó.”
Hai canh giờ thấm thoắt trôi qua. Sau khi hạ lệnh dừng bút, các tú nữ đứng lên, nha hoàn của mỗi người chạy lại, cầm bức tranh của từng người lên. Ma Kết ung dung bước xuống, liếc mắt nhìn qua các bức họa, sau đó tới gần để nhận xét. Ai cũng vẽ mai và trúc, màu xanh và màu vàng tươi tắn hòa quyện nhau, tạo nên những bức tranh đẹp đẽ, nhưng hình như điều giống nhau này đã khiến hắn nhàm chán. Tới gần chỗ Song Ngư, hắn kinh ngạc nhưng không biểu lộ ra ngoài mặt.
“Nàng . . .đây là vẽ mai và trúc????” Ma Kết nhíu mày.
“Thưa Vương gia, đúng là như vậy” Song Ngư cúi người nói.
Nhìn bức tranh của nàng, hắn rất tò mò, vì sao nàng lại vẽ như vậy “Nhưng mai và trúc trong này, đã .. . . héo úa . . .”
Thật kỳ lạ, ai ai cũng vẽ những bức tranh rực rỡ, tươi tắn, trúc xanh, mai trắng đều thể hiện rõ ràng, còn nàng . . .
“Thưa Vương gia, theo như đề Vương gia ra, “Thanh trúc, bạch mai, cùng một chốn. Người đi, mai rụng, trúc tương tư”, trong hai câu này đâu chỉ có hình ảnh, còn chứa đựng cả một tâm tình, một nỗi tương tư, nghe qua đã cảm thấy buồn, việc vẽ mai trắng, trúc xanh, xem ra không hợp. Tranh của nô tì không chứa cảnh, mà chứa tâm tình.”
Ma Kết hiểu ra . . . ánh mắt thán phục nhìn nàng. “Có thể tặng bổn Vương bức họa này.”
“Nếu Vương gia không chê.”
Ma Kết để bức họa xuống bàn, cầm bút lên, đề chữ vào tranh
“Mai sớm tàn, trúc kém xanh
Chân tình còn mãi, biết dành cho ai?”
Song Ngư nhìn hai câu thơ của Ma Kết, trong lòng thầm ngưỡng mộ người Vương gia này.
“Bổn Vương đa tạ nàng.” Ma Kết đặt bút xuống, chắp hai tay nói.
Song Ngư ngạc nhiên “Xin Vương gia đừng nói vậy, nô tì không dám nhận.”
Ma Kết cười sáng lạn, bước về vị trí trên đài, đọc tên những người được chọn ở vòng này. Tất nhiên tên Song Ngư, Cự Giải cũng được đọc lên.
----------
Ma Kết hồi phủ của mình, tâm tình vui vẻ, miệng cười tươi bước vào sảnh chính.
“Nga. . . hoàng huynh, có chuyện gì vui sao???” Nhân Mã đang ngồi cùng Bạch Dương, Sư Tử, Song Tử, thấy Ma Kết bước vào, mặt tươi cười, ngạc nhiên hỏi.
“Tay đệ cầm cái gì vậy nha.” Song Tử tò mò, chạy lại giật cuộn giấy trong tay Ma Kết.
“Ấy . . .ấy, coi chừng rách nha.” Ma Kết lo lắng nói.
“Cái gì mà quan trọng như vậy?” Sư Tử và Bạch Dương không nhịn được, tới gần Song Tử đang mở cuộn giấy ra.
“Là một bức họa.”
Bức tranh hiện ra trước những ánh mắt tò mò . . . Xời . . . tưởng gì, hóa ra lại là một bức tranh. Song Tử mặt mất hứng, ném bức tranh, cùng Nhân Mã, Bạch Dương, Sư Tử về vị trí cũ uống trà, xơi điểm tâm.
Ma Kết nhanh tay chụp được bức họa, “Hừ Các người thật không biết thưởng tranh gì hết.”
“Thưởng mĩ nhân thì được, thưởng tranh đệ không ham.” Song Tử nói.
“Ý. Thiên Bình công chúa, đệ đón tiếp nàng ta tốt chứ?” Ma Kết nhớ ra hỏi.
“Hả . . à rất tốt.”
“Mai nhớ đưa nàng ta tiến cung.” Ma Kết dặn dò.
“Ân.” Song Tử thở dài, nhanh như vậy đã phải xa người đẹp rồi sao? Hắn không muốn đâu nha. Chỉ còn hôm nay được ở cạnh nào thôi sao? Nghĩ tới đó, Song Tử bật dậy, “Đệ còn có việc, đệ đi trước đây.” Song Tử ba chân bốn cẳng phóng về phủ thăm người đẹp.
“Cái tên ấy, bộ có việc quan trọng lắm sao?” Sư Tử liếc mắt nhìn thân ảnh của Song Tử đã sớm đi xa.
“Chắc là có hẹn với tiểu thư nhà ai thôi.” Bạch Dương nói.
“Sở thích của huynh ấy đấy.” Nhân Mã thêm vào.
“Mặc kệ đệ ấy đi. Mọi người ở đây đi nga, đệ vào thư phòng đây, chiều nay sẽ thi phần thi cuối cùng. Chắc Nhân Mã cũng sắp có hoàng tẩu rồi.” Ma Kết cuộn bức tranh lại, thong thả đi khỏi sảnh chính.
“Hoàng thượng ca ca sắp có phi tử a! Bạch huynh, Sư huynh, hai huynh thì khi nào có?” Nhân Mã hỏi.
“Không hứng thú.” Sư Tử bình thản nói.
“Ừm . . . sẽ nhanh thôi.” Bạch Dương đáp, trong đầu hắn hiện lên khuôn mặt đáng yêu của Kim Ngưu.
P/s: Câu thơ Ma Kết đề vào tranh Song Ngư là do Holy nghĩ ra. Hông biết có hay không nhỉ =.=”.
Chương 20
Phủ Ngũ Vương gia.
“Thiên Bình!!!” Song Tử hộc tốc chạy vào nơi ở của Thiên Bình.
“Vương gia, có việc gì gấp sao?” Thiên Bình đang ngồi uống trà, thấy Song Tử mồ hôi đầm đìa, nhễ nhại chạy vào, hơi ngạc nhiên nói.
“Không có gì. Ha ha.” Song Tử thở hồng hộc nhưng miệng vẫn cười tươi. Hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh Thiên Bình, “Cho nàng!” Từ trong bọc vải màu đỏ, Song Tử lấy ra một chiếc trâm ngọc.
“Cho . . . cho ta sao?” Thiên Bình ngạc nhiên nói.
“Phải! Ta để ý thấy nàng thích làm đẹp, nên đã đặt người làm chiếc trâm này, nàng không chê chứ?” Song Tử ngượng ngùng nói.
Trong lòng Thiên Bình dâng lên một cảm xúc khó tả, cảm động nhìn cái trâm cài được làm tinh xảo, nhưng là nàng có nên nhận nó hay không? Nhận? Không nhận? Hay là nhận nhỉ?
Song Tử thấy nàng phân vân, bèn đứng dậy, tới gần, cài trâm ngọc lên đầu nàng. “Nàng xem, rất hợp với nàng nga.” Song Tử cười cười.
Thiên Bình đứng dậy, lại gần gương đồng ở bàn trang điểm, “Đúng là rất hợp!” Thiên Bình thích thú nói.
“Cảm ơn Vương gia.”
“Nàng thích là được rồi. À, hoàng huynh ta có dặn ngày mai đưa nàng nhập cung, nàng nhớ hảo hảo chuẩn bị trước.” Song Tử tiếc nuối nói, vẻ mặt buồn thảm rời khỏi phòng Thiên Bình.
Đưa tay rút trâm ngọc trên đầu ra, ngắm nhìn nó thật kỹ, sờ vào từng đường nét trên trâm cài, quả thật rất tinh xảo, Thiên Bình bi thương cười, “Có duyên nhưng phải chăng không có nợ?”
-------
Phủ Khánh Vinh.
“Kim Ngưu tiểu thư, có Bạch Dương Vương gia tới tìm.” Một nha hoàn chạy vào bẩm báo.
Kim Ngưu đang nửa nằm trên giường, tay cầm bánh ăn luôn miệng, bên cạnh là Viên Viên đang hì hục quạt mát cho nàng. Trông nàng thật sung sướng, quả là người biết hưởng thụ.
“Hả? Huynh ấy tới làm gì nhỉ? Đưa huynh ấy tới sảnh chính, ta sẽ ra ngay.” Kim Ngưu bất ngờ, cố gắng ăn bằng hết số bánh, sau đó phủi tay đứng dậy, vừa đi tới sảnh chính vừa nhồm nhoàm nhai số bánh trong miệng.
Bạch Dương hôm nay mặc một bộ xiêm y màu trắng, tóc vẫn buộc cao như mọi khi, khuôn mặt cương trực, thẳng thắn.
“Vương gia hạ cố tới phủ, thật vinh hạnh quá.” Ngưu phụ ngồi bên hữu cười xum xuê nói.
“Vương gia, mời dùng trà đi a.” Ngưu mẫu ngồi bên tả, tay cầm tách trà đưa cho Bạch Dương.
“Đa tạ Ngưu mẫu.” Bạch Dương tươi cười nói, nhận lấy tách trà từ tay Ngưu mẫu.
“Cừu Trắng, huynh tới đây làm gì vậy nga?” Kim Ngưu bước vào sảnh chính.
“Ngưu nhi, con cư xử lễ phép hơn có được hay không nga?” Ngưu phụ nhắc nhở.
“Không sao! Không cần phải khách sáo với ta!” Bạch Dương ôn hòa nói.
Kim Ngưu tiến lại gần, ngồi bên cạnh Ngưu mẫu, mặt phụng phịu “Cha và nương thật khó tính!”
“Ngưu nhi, con lại ăn nữa rồi sao?” Ngưu mẫu phát hiện những vụn bánh còn dính lại trên khóe môi Kim Ngưu, nghiêm giọng nói.
“Có một chút thôi mà.” Kim Ngưu vẻ mặt giả nai nói.
“Hừ . . .con xem con kìa, hình như tăng cân rồi, mập lên thì ai mà dám vác mặt tới cưới hỏi con chứ?” Ngưu mẫu trách mắng.
“Thì con ở vậy luôn với cha và nương.” Kim Ngưu tỉnh queo nói.
“Con . . . “
“Ha ha ha . . . hai vị đây đừng lo, nếu không ai chịu thú Trâu Vàng về làm nương tử, thì thôi để bổn Vương “rước” nàng vậy.” Bạch Dương sảng khoái cười to.
Ngưu mẫu, Ngưu phụ, Ngưu tử một nhà ba người sáu mắt nhìn Bạch Dương. Nhận thức được mình hơi quá đà “E hèm!! Thật xin lỗi! Bổn Vương không cố ý!” Bạch Dương nén cười, giả giọng nghiêm túc nói.
“Vương gia, Ngưu nhi thật có phước mới được Vương gia để mắt tới nga.” Ngưu phụ cảm động nói.
“Vương gia, Ngưu nhi sau này nhờ cả vào ngài.” Ngưu mẫu phụ họa.
Bạch Dương không nói nên lời, chỉ đành để cho bọn họ được nước đẩy thuyền. Dù sao thì hắn cũng không ý kiến gì nhiều.
Kim Ngưu mặt đơ ra, tim đập thình thịch “Mình không nghe nhầm chứ, huynh ấy muốn thú mình sao?”
*thú: cưới.
Thấy Kim Ngưu ngẩn ngơ, Bạch Dương hươ tay trước mặt nàng “Trâu Vàng, nàng làm sao vậy? Có phải rất thích hay không?”
“Haha, Ngưu nhi mừng quá hóa đá rồi.” Ngưu mẫu cười gian nói.
Chợt hoàng hồn, Kim Ngưu bối rối nói “Ai . . .ai . . . hóa đá chứ? Con không thèm!”. Thế rồi nàng ta ngượng ngịu, đứng phắt dậy, chạy một mạch rời khỏi sảnh chính.
Bạch Dương như bị sét đánh ngang tai, bất động tại chỗ. “Không thèm? Không thèm? Vậy là không thèm ta sao? Ta ngon như thế này mà không thèm sao? Đáng giận!!!!” Bạch Dương tức giận, chau mày, tay nắm lại thành hình nắm đấm “Rầm!”. Cái bàn bị gãy làm đôi, nhưng dường như không trút được cơn giận trong lòng hắn.
“Vương gia, đừng để ý, Ngưu nhi do quá xấu hổ nên mới nói vậy.” Ngưu mẫu nói.
“Phải phải, người nguôi giận đi a.”
“Hừ!!!” Bạch Dương hừ lạnh, phất áo rời khỏi Khánh Vinh phủ.
“Ngưu nhi gây họa rồi, được Vương gia cao quý ngỏ lời, như thế nào lại từ chối chứ.” Ngưu mẫu chán nản vô cùng.
------
Phủ Tam Vương gia.
“Aizzz, hai huynh ấy đi theo tiếng gọi tình yêu rồi a” Nhân Mã chán nản nói.
“Đệ cũng nên tìm tình yêu để theo đi.”
“Sư huynh, còn huynh thì sao? Huynh không có ý trung nhân sao?” Nhân Mã hơi tò mò hỏi.
“Không có.” Sư Tử bình thản nói.
“Nga. Mỹ nhân nhiều như vậy, bộ không có ai lọt vào mắt xanh của huynh sao?”
“Mỹ nhân nhiều như mây, nhưng . . . người trong lòng ta chỉ có một.” Sư Tử cụp mắt, nhẹ giọng nói, trong thâm tâm chợt nhói đau, như bị ai bóp nghẹt.
Ngạc nhiên trước câu nói của Đại hoàng huynh, Nhân Mã hỏi tới tấp. “Là ai a? Tiểu thư nhà nào? Huynh mau nói a, đệ sẽ giúp huynh thỉnh cầu Hoàng thượng ca ca tác thành cho.”
Sư Tử cười nhạt “Chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không thể giúp được.”
Nhân Mã khó hiểu nhìn nam nhân trước mặt mình, huynh ấy đã thay đổi . . . thay đổi rất nhiều, và hắn cũng hiểu được lý do vì sao . . . .
Mười năm về trước . . .Hắn khi ấy chỉ là một tiểu hài tử bảy tuổi, phụ hoàng bận trăm công ngàn việc, muốn gặp cũng thật khó, mẫu hậu đã sớm qua đời từ lâu. Ma Kết huynh khi ấy chỉ thích đọc sách, ngâm thơ, Song Tử thì nay đây mai đó, sở thích của hắn là du ngoạn tứ phương, Thiên Yết thì lạnh lùng, khó gần, huynh ấy phải nhận sự giáo dục của một thái tử, dường như không có thòi gian cho riêng mình, Bạch Dương thì cả ngày chỉ chúi đầu vào binh pháp. Vậy nên, trong các huynh đệ, hắn thân nhất chính là Sư Tử.
“Sư huynh, chơi với đệ a.”
“Nhân Mã, đệ vì sao không chịu học mà lại chạy ra đây?” Một thiếu niên độ chừng mười lăm, trên người chỉ có mỗi quần và giày, mồ hôi nhễ nhại thấm đầy cơ thể hắn, tuy còn nhỏ tuổi nhưng cơ thể hắn đã rất cường tráng.
“Các người lui đi.” Sư Tử ra lệnh cho các hạ nhân lui xuống. Hắn vứt cây kiếm trong tay, lại gần tiểu đệ của mình, dắt hắn tới bàn đá gần đó ngồi.
“Sư huynh thật chăm chỉ tập luyện, Mã Mã cũng muốn học võ.” Nhân Mã thích thú nói.
“Vì sao lại muốn học?” Sư Tử xoa đầu đệ đệ nói.
“Đệ không thích đọc sách cũng không thích ngâm thơ.” Nhân Mã trề môi nói, bộ dáng của một tiểu hài tử thật đáng yêu.
“Ha ha ha. . . . đệ thật giống huynh nga. Hảo, vậy ta sẽ dạy võ cho đệ.” Sư Tử cười sảng khoái nói.
Thế là từ hôm đó, hắn nhận sự dạy dỗ của Sư Tử, rất nhanh lĩnh ngộ được bài học, trở thành một cao thủ như hoàng huynh của mình.
. . .
Hai năm sau đó. . .
“Sư huynh, cùng đệ . . . “ Nhân Mã vui vẻ, chạy vào cung của Sư Tử.
Sư Tử đang đứng ở sân cùng với một nữ oa nhi, chơi đùa rất vui.
“Sư huynh, nhóc này là ai?” Nhân Mã hỏi.
“Mã đệ, tới rồi sao? Mau lại làm quen đi, đây là Cự Giải, nữ nhi của Tể Tướng.” Sư Tử cười nói.
Nữ oa nhi nhìn thấy người lạ, hơi rụt rè, núp sau lưng Sư Tử. “Ha ha . . .đừng sợ, đây là đệ đệ của ta –Nhân Mã, mau chào hỏi đi.”
Nữ oa nhi tiến lại gần Nhân Mã “Tiểu Mã, hảo a!” Nữ oa nhi khuôn mặt phấn hồng đáng yêu, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn Nhân Mã.
“Thật đáng yêu! Tiểu Giải, ngươi cũng hảo!” Nhân Mã tinh nghịch nói.
“Hai đứa cũng xấp xỉ tuổi nhau, cứ xưng tên là được rồi.” Sư Tử vui vẻ nói.
Ba người bọn họ vui đùa suốt cả ngày hôm đó.
. . .
Thời gian cứ thế trôi qua . . . . Rồi cũng sẽ tới ngày Cự Giải lột xác, không còn là nữ oa nhi non nớt nữa, nàng đã thành một thiếu nữ thật sự. Năm ấy nàng mười sáu, trong một lần tình cờ đã giáp mặt với Thiên Yết và nảy sinh tình cảm, Thiên Yết theo Tể Tướng học hỏi nên lúc nào cũng ra vào phủ Tể Tướng, nàng vẫn luôn len lén ngắm nhìn hắn từ phía xa. Sư Tử biết được điều này, chỉ lẳng lặng quan sát nàng, đau khổ vì ánh mắt nàng luôn mơ màng về một người khác, nụ cười nàng chỉ rực rỡ khi cùng người khác . . . Dần dần hắn trở nên trầm hơn, xa cách hơn.
Hắn – Nhân Mã, là kẻ ngoài cuộc, đã nhìn thấu điều ấy . . .
. . . .
“Sư huynh, có những thứ . .. cần phải buông tay.” Nhân Mã lên tiếng.
Sư Tử ngẩng mặt lên nhìn tiểu đệ của mình, hắn đã lớn rồi a! Đã hiểu biết hơn trước . . . Nhoẻn miệng cười, hắn nói “Mã Mã, cũng có những thứ . . . vĩnh viễn không muốn xa rời. Một lúc nào đó, có lẽ đệ sẽ hiểu.” Sư Tử đứng dậy, xoa đầu Nhân Mã, cười hiền rồi rời khỏi.
Nhân Mã không biết nói gì hơn, khẽ thở dài “Hỏi thế gian . . . tình là cái quái gì nhỉ?”