Truyện teen - [12 chòm sao] Vương triều hoàng đạo trang 17
Chương 77
Kiệu hoa rất nhanh đã về tới Tam Vương Phủ. Xử Nữ thì như người bị bỏ bùa, để mặc Thiên Bình điều khiển nàng ta từ lúc bái đường thành thân cho tới khi đưa vào động phòng.
Khép cửa lại Thiên Bình tháo lớp mặt nạ ra, vội vã chạy về bên Song Tử và đám người kia.
“Mọi việc êm xuôi cả chứ??” Cự Giải lo lắng, bộp chộp không yên.
Thiên Bình gật đầu chắc chắn “Đều theo như kế hoạch của Kim Ngưu a”
“Bây giờ chỉ còn chờ tin tức của Nhân Mã thôi, hi vọng đệ ấy không sao”
Tiệc mừng rất nhanh cũng tới lúc tàn, khách khứa đều đã ra về, lẽ đương nhiên Thiên Yết cùng Song Ngư cũng đã hồi cung trước.
Cự Giải quyến luyến, bịn rịn lắm mới chịu nói tạm biệt với Sư Tử.
Ma Kết đích thân ra tiễn Thiên Yết, đợi khi Song Ngư bước lên ngự giá rồi, Thiên Yết mới xoay người hỏi nhỏ Ma Kết.
“Cây trong sân huynh là cây gì?”
Ma Kết ngẩn ra, vuốt vuốt cằm suy nghĩ “Hình như là anh đào, cây này ở Hoàng Đạo không có, huynh vất vả lắm mới trồng được một cây trong phủ a”
Thiên Yết nhíu mày đăm chiêu, đoạn hắc nói với giọng dửng dưng “Thế thì bứng nó lên, đem vào cung trồng”
Ma Kết há hốc mồm nhìn Thiên Yết lên Ngự giá, gì chứ??? Khó khăn lắm mới nuôi dưỡng nó lớn từng ấy, bây giờ bảo bứng là bứng sao?? Ma Kết lại nghĩ Thiên Yết nào giờ đâu có hứng thú với cây cối, phải chăng . . . .
Ma Kết nhìn ngự giá đã đi xa, ý vị thâm trường.
“Kết huynh, bọn đệ cũng về đây, động phòng vui vẻ nga” Song Tử cùng đám người khác bước ra.
Ma Kết liếc nhìn một lượt, cái đám này thật lạ, đứa nào đứa nấy cười đầy ẩn ý, vẻ mặt gian xảo vô cùng. Ma Kết cũng đã quá mệt mỏi, phẩy phẩy tay đuổi bọn họ đi, nhìn phủ của mình ban nãy còn đầy ắp người, giờ đây chỉ có bóng dáng vài hạ nhân đang thu dọn tàn cuộc, hắn ảo nảo trở về hỉ phòng của mình.
Ban đầu, hắn vốn định về thư phòng xem sách tới sáng, nhưng hắn nhớ khi hắn bái đường, đứng gần tân nương, hắn tình cờ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, vì thế hắn không kiềm được mà muốn gặp mặt tân nương của hắn.
---s2Holys2---
Nhân Mã âm thầm trong thư phòng của Lão Thùy Gia lục tung mọi thứ, lão già này thật tinh ranh, giấu kỹ như vậy, biết chừng nào mới tìm ra đây?
Nhân Mã đã lục hết đống giấy trên kệ, trong ngăn nhưng vẫn không tìm ra, hắn lơ đãng nhìn quanh căn phòng, ánh trăng yếu ớt rọi vào trong phòng, rọi lên cả những bức thư pháp trên tường, bất ngờ Nhân Mã cảm thấy có điểm kì lạ, hắn buông đống giấy trên tay xuống, bước lại gần bức thư pháp có đề chữ Phúc rất lớn, hắn đưa tay tháo xuống, đằng sau quả nhiên có một cái lỗ hổng hình vuông, trong đó có khá nhiều giấy viết kín chữ.
Nhân Mã hồi hộp lấy hết ra, thử đọc qua một lượt, trong mắt hiện lên một tia kinh hỉ, hắn cẩn thận gom hết lại, nhét vào trong áo.
Liền đó hắn đẩy cửa he hé, nhìn ra ngoài liền thấy vài tên thị vệ đứng canh, Nhân Mã cũng không muốn phí sức với bọn tôm tép, liền tiến tới thư án cầm lấy vài cây bút lông, chuẩn xác ném trúng huyệt đạo của đám lính, bọn chúng đổ rạp, nằm la liệt ra đất.
Nhân Mã cười thầm, nhún người bay mất khỏi Thùy Phủ, nếu cứ ở lại sẽ bị đám cao thủ bủa vây, tới lúc đó muốn trốn cũng không được.
Hắn vội vã vào cung ngay, không muốn chần chừ, làm lỡ đại sự thêm phút giây nào.
---s2Holys2---
Ma Kết bước vào căn phòng bao trùm bởi màu đỏ, chữ Hỉ được dán khắp phòng, nến uyên ương thắp sáng, hắn mơ hồ nhìn thấy một nữ nhân vận hỉ phục đỏ, trùm khăn hỉ, ngồi im thin thít trên giường.
Cầm lấy hỉ xứng trong tay, hắn hơi hồi hộp nâng khăn hỉ lên . . . .tim hắn thình thịch, thình thịch từng tiếng.
Dung nhan thân thuộc diễm lệ hiện ra, khiến hắn chấn kinh.
Hỉ xứng trong tay rơi xuống đất, hắn ngạc nhiên không thốt nên lời nào.
Tân nương ngẩng mặt nhìn hắn, ánh mắt mơ hồ, hai má nàng hồng hồng, môi nhỏ chúm chím.
Chợt nàng đứng dậy, nhào tới ôm hắn . . . Ma Kết cảm nhận được hơi nóng từ người nàng.
Đoạn Xử Nữ không tự chủ được mà cởi hỉ phục ra, luôn miệng nói “nóng quá, nóng quá”, nhìn biểu hiện của nàng Ma Kết mới hiểu ra . . . .nàng đã bị trúng xuân dược.
Nhất định là bọn kia đã bày trò!!! Ma Kết mắng thầm, ảo não nhìn nữ nhân trước mắt. Hắn không phải loại nam nhân thừa cơ nữ nhân không phòng bị mà dễ dàng ăn sạch người ta như vậy, còn đáng mặt nam nhân sao??
Nhưng hiện tại người bái đường với hắn là Xử Nữ a! Danh chính ngôn thuận trở thành thê tử của hắn, hắn có ăn sạch nàng cũng có ai ý kiến gì đâu?
Ôi trời, Ma Kết, mi đang nghĩ bậy cái gì vậy a???
Rốt cuộc sau một hồi tranh đấu, Ma Kết vẫn giữ vững phong độ của một đấng nam nhi, nhất quyết không lợi dụng nữ nhân khi họ không phòng bị.
Hắn hắng giọng “A Mạc!!! A Mạc!!!”
Tiếng A Mạc từ bên ngoài đáp lại “Dạ, Vương gia có gì phân phó?”
“Đến Vinh Xuân Phủ, bắt Bảo Bình giao thuốc giải ra đây!!!!”
A Mạc vội đi ngay. Ma Kết nhìn nữ nhân tựa như yêu xà quấn lấy hắn, lắc đầu thở dài, đồ ăn ngon trước mắt, như thế nào hắn lại không thể ăn.
Phải nhẫn!
Nhẫn!!
---s2Holys2---
Ngự Thư phòng.
Thiên Yết kinh hỉ nhìn xấp giấy trên tay, lòng mừng rỡ, luôn mồm khen ngợi Nhân Mã có công.
“Người đâu!!! Dẫn Ngự lâm quân bao vây Thùy Phủ!!!!”
Lần này, lão cái ấy chết chắc rồi!!!!
---s2Holys2---
Dung Hạ cung.
“Cái gì???? Hoàng thượng cho người vây bắt phụ thân???” Dung phi kích động nói.
Cung nữ bên cạnh nàng e dè gật đầu, nhìn sắc mặt lo sợ của Dung phi, thầm đoán . . . kỳ này . . . Hiền phi, Thục phi đều không còn . . . .bây giờ Dung phi cũng khó lòng trụ lại.
Dung phi phất phất tay cho cung nữ lui ra, nàng run rẩy nắm chặt lấy tay ghế.
“Không được, không được . . . . không thể để thế này được!!! Còn cái ghế Hoàng Hậu . . . ta vẫn còn chưa ngồi được . . .”
Chợt một ý nghĩ lóe lên . . . .Dung phi âm thầm đứng dậy, hạ quyết tâm, nàng cầm theo một cây kéo sắt, bước ra khỏi Dung Hạ cung, không cho cung nữ nào theo.
Dung phi hướng Phượng Nghi cung mà tiến lên . . .
---s2Holys2---
Thùy Phủ.
Ngự Lâm quân vây chặt . . . .không hề để lộ ra một kẻ hở.
Nhân Mã dẫn đầu, hắn lanh tay mở thánh chỉ trong tay ra, giọng nói vô cùng uy hiếp.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết, Thùy Thái Úy cấu kết loạn đảng, mưu đồ tạo phản, nay chứng cớ rành rành, khó lòng chối tội, bắt về quy án, người nhà cũng không thoát tội!!!!! Khâm thử!!”
Thùy Thái Úy đang quỳ dưới đất cả thân người đổ rạp xuống, bất tỉnh tại chỗ, người nhà của lão cũng run sợ không thôi. Vì một chút hư vinh mà hại cả nhà từ già tới trẻ.
Thùy Thái Úy, ông thật ngu ngốc!!!
---s2Holys2---
Sau khi uống thuốc giải xong . . . . Xử Nữ mặt đỏ như quả gấc, thẹn một nổi muốn đào hố mà chui xuống ủ nấm, nàng ngồi cách Ma Kết một khoảng, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
“Xử Nữ . . .” Giọng nói trầm thấp của Ma Kết vang lên, bầu không khí yên tĩnh bị phá vỡ.
Xử Nữ lắp bắp vâng, dạ . . .rối loạn cả lên.
“Cái này . . . .huynh . . . dù gì gạo cũng nấu thành cơm rồi . . . huynh không thể trở thành một nam nhân vô trách nhiệm như vậy . . . sẽ ủy khuất cho muội … .”
“Không, không có gì đâu a . . . muội không có ủy khuất” Xử Nữ xua tay nói, cùng lắm nàng trở về Vinh Xuân phủ, bắt đám người Bảo Bình trả tân nương cho hắn a.
Ma Kết nhìn thẳng vào mắt Xử Nữ, nắm chặt lấy tay nàng . . .
“Người bái đường với huynh là muội . . . vậy nên . . . .huynh sẽ đối đãi với muội như nương tử của mình . . .”
Xử Nữ mặt nóng ran, rụt rè nhìn hắn, hai má ửng hồng.
“Nhưng . . .muội không phải tiểu thư danh giá”
“Huynh không quan tâm”
“Nhưng . .. muội không phải một nương tử đảm đang, ở nhà chờ đợi phu quân . . .”
“Huynh thích được làm việc cùng muội”
“Nhưng . . . lấy một người huynh không yêu . . . huynh cam lòng sao?”
“Ngốc!! Ai nói không yêu???” Ma Kết cốc đầu Xử Nữ, mắng nàng.
Xử Nữ ngớ người ra .. . chẳng lẽ . . . .
Ma Kết dướn người lên, hôn nhẹ trán nàng.
“Huynh chính là đã yêu muội”
---s2Holys2---
Nhận được tin lão già Thùy cùng đồng đảng đã bị bắt toàn bộ, rốt cuộc Thiên Yết cũng có thể an tâm thở ra. Hắn chờ ngày này đã lâu lắm rồi . . . Đương nhắm mắt nghỉ ngơi thì tiếng the thé, hối hả của Hỉ công công vang vọng.
“Hoàng Thượng!! Hoàng Thượng!! Nguy rồi”
Thiên Yết chau mày . . . nhưng vì hiện tại tâm trạng khá tốt nên không trách mắng Hỉ công công.
“Chuyện gì?”
“Nương nương . . . . Nương nương bị Dung phi .. . .A . . là . . . Dung phi muốn làm hại nương nương” Hỉ công công lúng túng, lắp bắp không biết nên nói sao.
“Nương nương?? Là nương nương nào?”
Hỉ công công nuốt ực một cái, run rẩy nói ra.
“Là Duyên quý phí”
---s2Holys2---
Tại Tửu Lâu trong kinh thành.
Sư Tử đang đứng bên ngoài, nghe một tên lính thông báo tình hình, thỉnh thoảng hắn lại gật gật đầu. Tên lính nói xong, chắp tay hành lễ cáo lui. Sư Tử quay trở lại bên trong tửu lâu.
Lúc này Bảo Bình, Song Tử, Thiên Bình, Kim Ngưu, Bạch Dương đang quây quần ở đây, trên bàn la liệt đồ ăn cùng khá nhiều hũ rượu.
“Đã nhận được tin, đại sự thành công!”
“Tuyệt!!! Nội phản đã giải quyết xong!!” Song Tử reo hò, lại tiếp tục nâng ly.
“Nội phản xong, nhưng còn ngoại phản?? Aizzz” Bạch Dương thở dài, hắn vẫn còn chưa yên tâm.
“Không sao, từ từ sẽ dẹp hết, không nên gấp gáp” Kim Ngưu nói, tiếp tục rót rượu giúp phu quân mình.
“Đáng lẽ hôm nay song hỷ lâm môn rồi a, tự nhiên Kết huynh lại đòi thuốc giải” Bảo Bình đã hơi say, mặt đỏ ửng, lè nhè nói.
“Cốp!”
“Ai ui, Bình tỷ, sao lại cốc muội?” Bảo Bình nhăn mặt, xoa xoa cái đầu bị cốc.
“Muội cũng thật là . . . sao lại để Xử Nữ uống xuân dược!” Thiên Bình trách mắng.
“Nhưng huynh thấy, thế lại hay, làm cầu nối giữa Xử Nữ và Ma Kết” Sư Tử lại đồng tình với cách làm của Bảo Bình, liền giúp Bảo Bình xoa xoa cái đầu.
“Kết huynh vốn là thế . . .con người khô khan . . . .tính tình khó ai hiểu lắm . . . “ Song Tử trầm mặc . . . .
“Được rồi, tiếp tục ăn mừng, đừng rầu rĩ nữa” Kim Ngưu đập đập bàn, rót đầy rượu hết các ly.
Ở đây bọn họ ăn chơi vui vẻ . . .mà nơi Hoàng cung . . .
---s2Holys2---
Phượng Nghi cung.
“Cô . .cô muốn làm gì?” Song Ngư hoảng loạn, run rẩy nói.
Dung phi dùng dao kề ngay cổ Song Ngư, đứng đằng sau nàng, ánh mắt căm thù, phẫn hận.
Tử Liên đứng đối diện, sắc mặt tái nhợt “Đừng . . đừng làm hại tiểu thư . . . “
“Hừ . . .cô!! Cũng tại cô cả!! Cướp mất tất cả của tôi!!! Còn mang long thai!!” Dung phi ngữ khí oán hận, nói đều đều bên tai Song Ngư.
“Tôi không cướp gì cả! Đừng làm hại con tôi!” Song Ngư bị dọa cho sợ, nàng không sợ mất mạng . . nhưng sợ con mình xảy ra chuyện gì.
Từ bên ngoài . . . Thiên Yết xông vào, long bào thẳng thớm hiện tại bị nhàu . . . vẻ mặt hắn có chút hoảng sợ.
“Dung phi!! Ngươi không được làm bậy!!!” Thiên Yết lớn tiếng, nhìn Song Ngư bị Dung phi uy hiếp . . . mà lòng chùng xuống, hắn cố gắng giữ bình tĩnh trên khuôn mặt.
“Hừ!! Bây giờ cả nhà ta khó tránh khỏi tội mưu phản, nhưng dù có chết, ta cũng lôi người ngươi yêu theo cùng!!!” Dung phi dường như đã rất quyết tâm khi nói ra những lời này.
Thiên Yết tay nắm chặt lại, từng khớp xương kêu răng rắc, hắn tự trấn an chính mình, hít một hơi thật sau, lấy lại vẻ lãnh đạm như thường ngày, giọng nói băng lãnh vang lên.
“Yêu?? Người trẫm yêu sao??? Có nhầm lẫn gì ở đây không?”
Dung phi nhíu mày . . .hắn đang nói cái gì thế. Mà Song Ngư khi nghe được . . . .lòng cũng chùng xuống, không muốn ngẩng mặt nhìn hắn.
“Nàng ta đáng để trẫm yêu sao?? Đáng để lên ngôi Hoàng Hậu sao?? Xét về mọi mặt chính là không xứng đáng!!!” Thiên Yết nhếch miệng cười, làm ra vẻ bình thản.
Dung phi bặm môi . . . thật không thể ngờ . . . nàng lẽ nào lại đoán sai?? Đó là điều không thể!!!
“Ngươi nói láo!!!!”
“Trẫm không nói láo! Thanh mai trúc mã của trẫm chẳng phải Đức phi sao? Tương lai trẫm sẽ lập nàng lên làm Hoàng Hậu! Chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi” Thiên Yết dửng dưng, ánh mắt uy hiếp nhìn xoáy vào Dung phi.
Dung phi cảm nhận được ngữ khí cứng rắn của hắn . . . biết là bản thân đã nhầm lẫn . . . loại vua như hắn dùng mọi thủ đoạn để đạt được mục đích, cũng giống sự kiện của ả Nhạc Vân ngày trước . . . .thật không ngờ mình cũng có ngày bị sập bẫy hắn.
Dung phi xô ngã Song Ngư ra, tự dùng dao tự vẫn . . . . máu chảy lan ra .. . Dung phi nằm trong vũng máu nhưng vẻ mặt không hề thanh thản . . .tựa hồ có điều mình muốn mà chưa hoàn thành xong . . . .
Thiên Yết nhanh nhạy đỡ lấy Song Ngư “Nàng không sao chứ?”
Song Ngư tự mình đứng vững, giãy người ra khỏi hắn . . . .
“Đừng chạm vào tôi!”
Chương 78
Xử Nữ và Ma Kết từ xưng hô huynh muội bây giờ lại đổi thành nương tử, tướng công, hai người này thật làm người khác buồn nôn a. Phải nói là bọn họ ai cũng tìm được hạnh phúc cho riêng mình rồi, thế nhưng nào ai biết được, vị hoàng đế uy quyền của Hoàng Đạo thật cô đơn biết nhường nào?
Theo như kim khẩu của Thiên Yết phun ra, Ma Kết đành ngậm ngùi, nghẹn ngào nhìn người ta bứng cây đào quý lên, đem vào cung.
Xót ruột! Thật xót ruột a!!!!
*kim khẩu = miệng vàng.
---s2Holys2---
Phượng Nghi cung.
Song Ngư đang dùng bữa sáng cùng Cự Giải, bên ngoài đã có tiếng nhốn nháo của đám cung nhân. Tò mò liền khệ nệ ôm bụng ra xem.
“Cây này chẳng phải là cây trong phủ Kết huynh sao?” Cự Giải ngạc nhiên nói, tìm khắp nước cũng chỉ có duy nhất một mình cây này thôi.
Một tiểu thái giám hớn hở chạy lại bẩm “Nương nương, Tam Vương gia đem cây này tặng cho nương nương a”
Song Ngư vẫn còn đang bị bất ngờ, chỉ gật gật đầu, sững sờ nhìn cây đào đã được trồng trong Phượng Nghi cung, nghênh ngang đứng đón ánh mặt trời.
Đám cung nhân xong việc cũng nhanh hành lễ lui ra. Song Ngư được Tử Liên dìu tiến về cây đào, nàng đưa tay chạm vào thân cây, ngẩng mặt nhìn những búp hoa màu hồng, trong lòng thật mong tới lúc hoa nở sẽ như thế nào?
. . .
Hỉ công công lon ton chạy vào Ngự thư phòng, cúi người bẩm báo “Hoàng thượng, đã xong việc rồi a”
Thiên Yết dời mắt khỏi tấu chương, ngẩng lên nhìn Hỉ công công. “Nàng như thế nào?”
“Nương nương xem chừng có vẻ rất vui”
Thiên Yết gật gật đầu, lại cúi mặt đọc tấu chương.
Vui là tốt rồi!
. . .
Kể từ sau sự kiện Dung phi, Song Ngư luôn không thích nhìn thấy hắn, hễ nhìn thấy là tâm tình không tốt, nên hắn cố gắng không xuất hiện trước mặt nàng.
Nhưng vẫn thường thông qua Cự Giải để hỏi chi tiết tình hình hiện tại của Song Ngư, chỉ cần Song Ngư muốn gì, hắn đều đáp ứng tốt.
Bảo Bình được giao trách nhiệm dưỡng thai cho Song Ngư, cô nhóc này có nói không nên để tâm tình Song Ngư xấu đi, sẽ ảnh hưởng tới sức khỏe và hài nhi trong bụng.
Thiên Yết thường phê chuẩn tấu chương tới tận khuya, trước khi đi nghỉ vẫn thường ghé sang nhìn Song Ngư ngủ một lúc rồi mới an tâm về Long Ngâm điện.
Không nhìn thấy nàng . . . chỉ sợ sẽ không ngủ được!
---s2Holys2---
Thật tiếc thương cho sự hi sinh của Ma Kết, cây đào chỉ đem vào cung được chừng bảy ngày thì mấy búp hoa đã rụng xuống, không còn búp nào đậu lại trên cây. Dần dà cả cây đào cũng chết theo.
Song Ngư luyến tiếc nhìn mọi người hì hục chuyển cây đào đã chết đi, thở dài hụt hẫng, những tưởng đợi tới mùa xuân thì sẽ được ngắm hoa anh đào đón năm mới, thật không ngờ . . . .
Người làm vườn nói là do đất ở hai nơi khác nhau, vì đổi chỗ trồng nên cây không thích ứng được, cây đào thật không dễ trồng, chính vì vậy mà Hoàng Đạo chỉ có duy nhất một cây của Ma Kết, nào ngờ nó cũng chết luôn.
. . .
Hỉ công công cũng đã báo lại với Thiên Yết, Thiên Yết trầm ngâm không nói gì . . . .Đảo mặt một hồi hắn cất giọng ra lệnh cho Hỉ công công.
“Ngươi thay trẫm . . . .”
---s2Holys2---
Thoắt cái thì đã tới năm mới . . . tiết trời mang chút lạnh lẽo của mùa đông, trong không khí còn mang theo hương vị của mùa xuân.
Hoàng cung nhốn nháo tổ chức tiệc mừng năm mới, văn võ bá quan đều cùng tham dự. Các vương gia cũng có cặp có đôi xuất hiện tại yến tiệc.
Thiên Yết nhìn vẻ rạng rỡ của bọn họ mà lòng chùng xuống, hắn nhìn Cự Giải và Sư Tử cũng vui vẻ nói cười một bên, bất giác đưa mắt nhìn sang bên hữu.
Trống không . . . .
Hắn cảm thấy bản thân thật cô đơn hơn bao giờ hết.
Tiệc tàn . . . người tan . . .
Thiên Yết thong thả bước trên con đường lát đá thẳng tắp, Hỉ công công khúm núm theo sau. Trong lòng hắn ngổn ngang bao mối cảm xúc. Một phần là lo lắng chuyện chính sự, một phần lại lo cho Song Ngư. Mặc dù muốn làm lành với nàng . . . nhưng nàng rất cứng đầu không nghe giải thích, sợ nàng kích động nên hắn kiềm chế, chờ khi nào nàng an toàn sinh đứa bé xong, hắn sẽ đem tâm tư mình nói ra hết thảy.
Nhưng . . . hắn nào biết . . .
Người tính, không bằng trời tính.
---s2Holys2---
Năm tháng sau . . . .
Bên phía Xà Quốc đã có rục rịch, theo như tin điều tra của Sư Tử, bọn chúng đã chế tạo thành công món vũ khí nào đó. Điều này làm cho Thiên Yết rất đau đầu, không biết nên ứng phó thế nào.
“Hoàng huynh, đệ đã ngày đêm quản lý, đốc thúc đám thợ, nay đã thành công rèn ra đủ số vũ khi cần thiết” Song Tử rành rọt trình bày những việc đã làm trong khoảng thời gian qua.
Song Tử vừa dứt lời liền đó Bảo Bình cũng bẩm báo “Bẩm Hoàng thượng, thần đã nghiên cứu và thực nghiệm cùng Song Vương, thuốc súng đã được hoàn thiện”
Tới lượt Bạch Dương lên tiếng “Huynh đã huấn luyện một đội quân tinh nhuệ, trung thành, sẵn sàng tham chiến bất kỳ lúc nào”
Thiên Yết gật đầu hài lòng vì kết quả của họ, hướng ánh mắt sang Sư Tử “Huynh hãy tiếp tục cho người điều tra bên phía Xà Quốc. Còn nữa, Kết huynh, công việc bên huynh thế nào rồi?”
“Huynh cùng Xử Nữ nghiên cứu trận hình, đã tìm ra phương pháp ứng chiến thích hợp, việc này đệ cứ yên tâm giao phó cho bọn ta”
“Rất tốt!”
Không khí bàn luận sôi nổi, tiếng người thay phiên nhau nói không ngừng, thái độ của họ ai nấy đều nghiêm túc, không hề có một chút lơ là.
Giữa chừng, cuộc bàn luận bị ngắt đoạn vì tiếng hoảng hốt của Hỉ công công truyền đến.
“Hoàng thượng, Hoàng thượng!!!!” Hắn mặt mày tái nhợt chạy vào ngự thư phòng, gấp tới nỗi quên cả hành lễ.
Thiên Yết nhíu mày nhìn hắn, miệng hé mở định trách móc, lời chưa nói ra đã phải nuốt trở vào trong.
“Nương nương đau bụng . . .có lẽ sắp sinh!!!”
“Cái gì??? Chỉ mới tám tháng, sinh non sao???” Bảo Bình phản ứng đầu tiên, vội gạt Hỉ công công sang một bên, bước ra khỏi ngự thư phòng tiến về Phượng Nghi cung trước.
Thiên Yết còn ngạc nhiên chưa kịp định thần, tới khi Ma Kết hắng giọng hắn mới giật mình, hơi hoảng loạn nói.
“Mau! Tới Phượng Nghi cung!”
Tim hắn đập nhanh, hồi hộp vô cùng, hài nhi của hắn sắp chào đời.
--s2Holys2—
Phượng Nghi cung.
Cung nhân ai nấy đều nhốn nháo cả lên, vừa thấy Hoàng thượng tới vội vã hành lễ. Thiên Yết chỉ phất phất tay qua loa, cùng mọi người vào trong chính điện.
Cự Giải đang lo lắng đi đi lại lại trong phòng, tâm trạng bồn chồn.
“Thế nào rồi?” Sư Tử vội bước lại, Cự Giải dừng bước, bấu chặt lấy tay Sư Tử.
“Làm sao đây?? Song Ngư sinh sớm hơn dự định, sẽ không sao chứ??” Hai mắt nàng đã phiếm hồng từ bao giờ, lúng túng nói.
“Đã xảy ra chuyện gì sao?” Xử Nữ cũng rất lo lắng.
“Không có, sáng nay mọi việc đều tốt, bữa trưa ăn uống vẫn bình thường, buổi chiều khi đang cùng muội ấy đi dạo thì . . . muội ấy ôm bụng kêu đau .. .” Cự Giải khóc nấc lên . . . thuật lại toàn bộ sự việc.
Dứt lời tiếng Song Ngư kêu la thất thanh vọng tới, vừa nghe đã thấy Song Ngư hiện tại đang đau đớn vô cùng. Thiên Yết sa sầm mặt, vội vào bên trong phòng. Song Tử trợn mắt, chạy lên ngăn cản.
“Không được, huynh là thiên tử, không nên vào phòng lúc này, sẽ không tốt đâu”
Thiên Yết gầm lên “Cút!!! Trẫm mặc kệ cái gì thiên tử, mặc kệ cái danh hiệu hoàng đế!!” Nói rồi, hắn gạt Song Tử ngã một bên, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào đã nhìn thấy Song Ngư đầm đìa mồ hôi, chân mày nhíu chặt, cổ họng phát ra từng tiếng kêu thống khổ.
Bảo Bình đang một bên xem tình trạng của Song Ngư, còn bà đỡ thì luôn mồm bảo Song Ngư hít thở đều, dùng sức một chút.
Thấy Thiên Yết tiến tới, Bảo Bình có hơi chút bị dọa cho sợ, chỗ nữ nhân sinh nở, hắn là vua mà vào đây làm gì?
Thiên Yết ngồi xổm bên giường, nắm lấy bàn tay đầm đìa mồ hôi của Song Ngư, nhẹ giọng trấn an.
“Đừng sợ”
Lúc này mắt Song Ngư đã bị nhòe đi bởi nước mắt giàn dụa vì cơn đau, nàng không nhìn rõ khuôn mặt hắn lúc này, tay bất giác siết chặt.
“Thiếp đau lắm”
Thiên Yết xót xa, vén đám tóc hỗn độn trên trán Song Ngư “Cố sức một chút, sẽ không đau nữa”
Song Ngư càng rớt nước mắt nhiều thêm “Có khi nào thiếp sẽ chết không?” Nàng nức nở nói, nước mắt trào ra không ngừng.
“Ngoan, đừng nói bậy. Mọi chuyện sẽ mau chóng qua thôi. Vì hài tử, nàng hãy cố lên, lẽ nào nàng không muốn nhìn mặt con?”
“Muốn, thiếp muốn”
Câu nói của Thiên Yết như tiếp thêm sức mạnh cho Song Ngư, vật vã suốt hai canh giờ, từ Phượng Nghi cung cất lên tiếng trẻ con khóc.
Song Ngư vì quá mất sức mà mí mắt nặng nề, trước lúc thiếp đi nàng nghe rõ bên tai tiếng hoan hỉ của bà đỡ.
“Chúc mừng Hoàng Thượng, nương nương đã hạ sinh một Hoàng tử”
---s2Holys2---
Đám người bên ngoài chính điện nghe thấy tiếng khóc của trẻ con, trong lòng khấp khởi vui mừng, từ phòng Song Ngư bước ra, Thiên Yết cẩn thận bế đưa bé quấn khăn lụa vàng trên tay.
Cự Giải và Xử Nữ nhào tới trước tiên.
“Thật đáng yêu nha”
“Là công chúa hay hoàng tử đây??”
Thiên Yết mỉm cười nhìn hài tử nhỏ bé, hạnh phúc nói, giọng khàn khàn xúc động “Là một hoàng tử”
Ở bên ngoài một lần nữa lại ngân vang tiếng chúc mừng, tám tháng trước họ chúc mừng hắn sắp có hài tử, tám tháng sau họ chúc mừng hắn có Hoàng tử. Tiếng chúc tụng còn vang to hơn lần trước.
“Chúc mừng Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế. Hoàng tử vạn tuế, vạn vạn tuế!!!!!”
Các Vương gia cùng Cự Giải, Xử Nữ cũng đồng loạt quỳ xuống chúc mừng.
---s2Holys2---
Song Ngư sau khi sinh sức khỏe quá yếu, cần tĩnh dưỡng thêm, Thiên Yết ở bên nàng tới tối, rồi lại về ngự thư phòng xử lý tấu chương, sáng ra lại tới Phượng Nghi cung thăm nàng.
Trên con đường thẳng tắp, Thiên Yết tâm trạng vui vẻ sải bước dài.
“Soạt!”
Nghe được tiếng động, hắn vội cảnh giác, quắc mắt quan sát xung quanh.
Bỗng từ đâu khoảng năm tên Hắc y nhân xuất hiện, che mặt kín mít, tay cầm kiếm bủa vây.
Hỉ công công hoảng sợ, mồm la oai oái “Người đâu!!! Mau hộ giá!!!”
Ngự lâm quân nghe tiếng kêu, lập tức chạy tới hiện trường, chỉ thấy Thiên Yết đang một mình chống đỡ năm tên, Bạch Dương, Sư Tử, Nhân Mã trùng hợp tiến cung để bàn việc, liền xông vào giúp Thiên Yết.
Tiếng va chạm vang lên loạn xạ, khuấy động cả một vùng.
Một tên hắc y nhân khác núp ở đâu đó không xa, giương cung nhằm hướng Thiên Yết mà bắn.
“Vút!”
Mũi tên xé gió, lao vun vút.
“Hoàng thượng, cẩn thận!!!” Hỉ công công kinh hô một tiếng, Thiên Yết bị tấn công bất ngờ không né được ,bất động nhìn mũi tên nhắm vào mình.
Một thân ảnh nhỏ nhắn rơi vào tầm mắt, nàng ôm lấy hắn, đỡ giúp hắn mũi tên tàn ác ấy.
“A!”
Thiên Yết run rẩy nhìn nữ nhân trong lòng, máu chảy thấm ướt cả lớp áo mỏng, nàng ngất đi, sắc mặt tái nhợt.
“Ngư nhi!! Ngư nhi!!!”
Lúc này Nhân Mã và Bạch Dương đã hạ xong năm tên, Sư Tử đuổi theo tên bắn cung còn lại.
---s2Holys2---
Bảo Bình nghe tin vội vã vào cung ngay. Bắt mạch xong, Bảo Bình không giấu được nổi bi thương.
“Nàng sao rồi?” Thiên Yết hỏi, lòng hoảng sợ nhìn Song Ngư tái nhợt nằm trên giường.
Bạch Dương, Nhân Mã, Sư Tử lúc này đã bước vào bẩm báo.
“Đã bắt được, là thích khách do Xà Quốc phái tới”
Ma Kết, Xử Nữ, Song Tử, Thiên Bình, Kim Ngưu, Cự Giải trợn mắt. Bọn chúng gan tới vậy sao???
Về phần Kim Ngưu và Thiên Bình, vì để cho an toàn nên nàng cũng được phu quân của mình bắt tiến cung theo.
Bảo Bình lúc này mới mở miệng. “Mũi tên đó vốn không phải mũi tên tầm thường, đầu mũi tên đã được tẩm một loại cực độc, dù đã rút tên ra và sơ cứu vết thương nhưng độc tố thì . . . “ Bảo Bình nói tới đây thì ngừng, không dám nói tiếp.
“Không có cách cứu sao?”
Bảo Bình hít một hơi dài, nặng nề thở ra, quét mắt nhìn loạt người trong phòng.
“Muội chỉ có thể giữ lại mạng của Ngư tỷ, nhưng về sau . . .tỷ ấy sẽ trở thành . . . một hoạt tử nhân . . . “
*hoạt tử nhân: giống người thật vật đới J Ý tưởng được lấy từ bộ truyện Bạo Vương Liệt Phi.
“Như vậy là . . .” Thiên Yết ngập ngừng . . .
“Song Ngư sẽ không tỉnh lại nữa, mà cứ ngủ vùi . . . . “ Xử Nữ khó khăn nói . . .
. . .
Thiên Yết sững người, cổ họng nghẹn lại . . . hắn run rẩy nhìn nữ nhân mà hắn yêu thương nằm yên bất động. . . .Giọng nói tràn ngập đau đớn . . . hắn kêu lên một tiếng.
“Ái Phi!!”
Đoạn cả người hắn đổ sụp xuống, hai đầu gối chống trên nền đất lạnh lẽo, hắn đau đớn ôm lấy ngực, cảm thấy vô cùng khó thở . . . Con rồng được thêu chỉ vàng trước long bào bị tay hắn vò lấy, nhàu đi . . . không còn nhìn rõ hành dạng.
Một vị vua đứng trên vạn người như hắn .. . cả đời được người ta quỳ lại, lúc này đây . . . hắn lại đang quỳ bên cạnh Song Ngư . . .
Thân thể hắn run lên bần bật . . . . không nén nổi bi thương . . .
Một giọt lệ lặng lẽ rơi xuống nền nhà . . . .
Chương Đặc Biệt 7,8
Series Lời chưa nói
[7] Lời chưa nói - Bảo Bình
.
Sinh ra và lớn lên trong một gia đình . . . ừm như thế nào nhỉ? Có lẽ là . . . một gia đình khác người.
Cha ta là một tri huyện nhỏ của một tỉnh nhỏ gần kinh thành, nơi đây phải nói là quanh năm yên bình, người dân lương thiện, không có cướp giật, giết người gì xảy ra khiến cha ta thấy nhàm chán vô cùng, ông thường hẹn bạn bè đánh cờ, câu cá . . .v. . .v.. Nương ta thì tụm năm tụm ba bà tám với các vị phu nhân khác, tỷ tỷ ta, Song Ngư . . . dịu dàng, thướt tha như nước, lúc nào cũng chỉ thích tập đàn, ngâm thơ với Xử tỷ.
Rốt cuộc chỉ còn mình ta bơ vơ . .. đám nhóc khác không thèm chơi với ta, bảo là ta không được bình thường, tránh xa ta càng tốt, nhiều khi ta cứ nghĩ . . . .liệu ta có phải là con lụm không????
Ta dò hỏi nhiều lần nhưng cha, nương, Ngư tỷ chỉ cốc đầu mắng ta ngốc tử. Ức chế quá ta liền dứt tã bỏ nhà ra đi, nước mắt ròng ròng, khi ấy ta chỉ mới năm tuổi.
. . .
Ta lang thang khắp nơi, gặp đủ loại người, với đôi chân ngắn ngủn của ta chẳng đi bao xa được. Ta tá túc ở một ngôi chùa hoang, ở đó có khá nhiều ăn mày. Trong một đem mưa gió bão bùng, sấm chớp giật kinh người. Một người ăn mày đã già đương lúc hấp hối, những tên ăn mày khác khóc ầm ĩ.
Ta mới hỏi vì sao không mời đại phu? Ta để ý thấy người này bệnh đã mấy ngày trời. Họ đau khổ đáp lại.
“Tiền không có làm sao mời đại phu được”
Ta ngẩn ngơ nhìn người ăn mày già nhắm mắt trút hơi thở . . . khi đó ta đã quyết tâm, thật sự quyết tâm.
Ta nhất định phải trở thành một thầy thuốc giỏi nhất thiên hạ, cứu chữa muôn người!!!
. . .
Ngày hôm sau ta đã bị phát hiện ra, và bị lôi về Vinh Xuân phủ, nghe cha và nương giáo huấn hồi lâu, lời tuy nặng nhưng mà ta để ý thấy cha và nương hai mắt đỏ hoe . . .ta đã bật khóc!!
“Cha, nương, con sai rồi!”
Về sau tuy cha nương cũng như trước, cứ thích rong chơi bên ngoài, Ngư tỷ thỉnh thoảng mới chơi cùng ta, ta vừa nghiên cứu sách y, vừa tự chế ra những trò chơi lạ, cuộc sống cứ thế trôi qua.
. . .
Khi ta mười lăm tuổi, Ngư tỷ tiến cung, Xử tỷ thì được làm quan trong triều, chỉ còn mình ta . .. sự xuất hiện của hắn đã đem lại niềm vui nho nhỏ cho ta.
Mặc dù hắn phá phách không ngừng, làm hỏng không biết bao nhiêu thứ, dù bề ngoài ta trách mắng nhưng trong thâm tâm ta lại đang tươi cười.
Hắn theo như lời đã hứa, cùng ta đi xa hái thảo dược. Trên đường núi gập ghềnh, nhờ có hắn mà ta cảm thấy an toàn hơn, nhờ hắn bên cạnh đồng hành cùng trò chuyện, làm ta vui vẻ không ít.
Thật xui xẻo biết mấy . . .ta lại bị trượt chân ngã xuống vực, may mắn là có một người tự xưng Thư Quân cứu sống ta, nàng ta tuy bí ẩn nhưng không phải người xấu. Trong một lần cùng Thư Quân hái thuốc, ta bắt gặp hắn đang nằm bất tỉnh, vừa mừng rỡ, vừa lo sợ, ta vội đưa hắn về căn nhà tranh.
Năn nỉ ỉ ôi Thư Quân giúp ta cứu hắn, Thư Quân muốn ta dùng mạng của mình đổi lấy mạng hắn. Ta nhìn hắn mê man nằm trên giường, lòng vô cùng hối hận vì đã bắt hắn phải tới đây cùng ta, lúc ta nhìn thấy hắn nằm bất tỉnh, tim ta như ngừng đập, ta sợ mất hắn.
Cố kiềm không cho nước mắt rơi . . . ta không ngần ngại đồng ý điều kiện của Thư Quân.
Vì hắn . . . ta một chút cũng không tiếc mạng sống của mình!
Series Lời chưa nói
[8] Lời chưa nói - Nhân Mã
.
Là hoàng tử út trong gia đình Hoàng tộc, Phụ Hoàng và Mẫu Hậu rất cưng chiều ta. Các Hoàng huynh cũng nhường nhịn ta không ít. Ta thích lẽo đẽo theo sau Sư huynh, bám dai vô cùng. Ta lớn lên no đủ, hạnh phúc, muốn gì có đó, kẻ khác nhìn vào . . . thập phần ghen tị.
Ta ham mê võ nghệ, thường xuyên luyện tập, tới năm mười sáu kĩ năng dùng kiếm, khinh công cùng các thế võ của ta đã đạt mức thượng thừa. Ta vẫn khát khao được xông pha chiến trận nhưng các hoàng huynh không cho . . . ta biết vì ta là nhỏ nhất nên họ không muốn ta bị thương tổn gì.
. . .
Lúc gặp nàng . . . ta đã ngẩn ngơ, miệng bật ra câu “Nàng thật đáng yêu” mà không suy nghĩ, hình ảnh nhí nhố, tiếng cười như chuông bạc, nàng giống một tiểu hài tử vô lo, ta nhất thời cảm nắng nàng.
Mãi sau ta mới trở lại trạng thái ban đầu, nhưng khi gặp lại nàng. Nhịn không được mà tim đập thình thịch, tuy bề ngoài ta làm bộ không để ý nhưng thỉnh thoảng vẫn hay lén lút nhìn nàng.
Ta thích trêu chọc nàng, nhìn nàng tức giận thật rất đáng yêu, sau lễ mừng thọ của Hoàng thượng ca ca, ta y lời cùng nàng đi xa hái thảo dược. Trên đường ta cố trêu chọc nàng, đem tiếng cười đến cho nàng, để nàng quên đi sự mệt mỏi.
Ta đã quyết bảo vệ nàng an toàn thế nhưng chính mình lại sơ sẩy để nàng trượt chân ngã xuống vực . . .
Vực sâu thăm thẳm . . .rõ ràng cơ hội sống sót e là quá thấp . . . thế nhưng ta không từ bỏ ý định, ta nhất định phải tìm được nàng . . . đem nàng về nhà . . ..
Phải! Cùng nhau về nhà . . .
Ông trời quả không phụ tấm lòng ta . . .rốt cuộc ta cũng tìm được nàng. Thế mà Quân Quân đáng ghét lại nỡ ra điều kiện đổi mạng sống . . . .ta thật tức chết . . .
Ta sẵn sàng đứng chỉ chỉ vào mặt Quân Quân, rống lên rằng.
“Mạng Bảo Bảo vô cùng quan trọng, so với mạng của ta vốn là gì đâu!!!!!!”
Mạng ta, ta không cần. Chỉ cần nàng sống tốt!
Chương Đặc Biệt 9,10
Series Lời chưa nói
[9] Lời chưa nói - Thiên Bình
.
Là công chúa của một tiểu quốc, là nữ nhi duy nhất của Phụ Hoàng . . . thừa hưởng nét đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Mẫu Hậu . . .mỗi cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý.
Chính là ta – Thiên Bình công chúa!
Ta may mắn hơn những người khác . . .dung mạo, gia thế . . .ông trời quá ưu ái ta . . . nhưng được cái này thì mất cái kia . . .
Ta càng lớn càng xinh đẹp, bao vương tôn quý tộc tới cầu thân . . . bọn họ vì mê luyến vẻ ngoài mà muốn thú ta về làm nương tử . . . bọn họ không ngại đưa ra bao nhiêu là của hồi môn quý giá.
Họ nào có biết . . thứ ta cần không phải là vật chất.
. . .
Mười bảy tuổi . .. .ta phải sang Hoàng Đạo để hòa thân, ta phải xa phụ hoàng, xa quê hương của mình để tới một đất nước xa lạ.
Hoàng Đế của Hoàng Đạo rất có khí chất, bề ngoài phải nói là một hảo mỹ nam nhưng ta lại không thấy có một chút thích thú gì . . . Ta không muốn thành phi tử, tranh giành sủng ái nơi hậu cung, ta muốn một vợ, một chồng . . .đồng giường cộng chẩm.
Đối với vị Hoàng Đế quyền lực ta không hứng thú, thế mà chàng . .. thì . . .
Chàng mang một gương mặt rạng ngời, ngũ quan cân đối, cười một cái đã làm cả vùng trời bừng sáng.
Ha ha . . ta có nói quá không nhỉ?
Nhưng là . .. ta cảm nhận được . . .chính là như vậy.
Chàng là người biết cách ăn nói, biết cách lấy lòng, lại đào hoa phong lưu. . . ta cố giữ cho bản thân không phải lòng chàng . . .vì ta sợ . . . yêu một người như chàng sẽ khiến bản thân chịu nhiều ủy khuất.
Ấy thế mà .. . ta lại chấp nhận thành thân . . . trở thành nương tử của chàng. Chàng đối xử với ta rất tốt, không còn lui tới kỹ viện nữa, hầu hết thời gian chàng đều ở bên ta, hoặc là xử lý một chút công việc mà Ma Kết huynh giao.
Ta đang hưởng thụ hạnh phúc . .. bỗng từ đâu xuất hiện một nữ nhân tự nhận mình mang thai con chàng . .. buộc chúng ta phải nuôi ả. Chàng đã phủ nhận .. . không phải của chàng, thế nhưng ta lại không tin chàng.
Mãi về sau khi mọi việc được phơi bày . . .ta mới biết ta đã trách lầm chàng. Ta bị ả hại . . . dung nhan mất đi . . . ta chẳng còn gì . . .
Chàng không nhận ra ta, luôn miệng bảo ta không phải Bình nhi của chàng, luôn miệng bảo ta giao Bình nhi ra. . . .ta đau đớn vô cùng . . .
Bình nhi . . ở ngay trước mặt chàng đây mà . . .
Ta tuyệt vọng tìm tới cái chết . . .
Khi ta cảm thấy cơ thể dần dần mất đi sức lực cùng hơi thở . .. ta lại được kéo lên bờ . . .
Khi tỉnh lại, thấy chàng ở bên xin ta tha thứ . . .ta thấy lạnh lẽo trong lòng . . . vì sao? Chẳng phải chàng chối bỏ ta trước sao?
Chẳng phải chàng đã bảo ta không phải Bình nhi của chàng?
Lòng ta quặn thắt lại . . . đau đớn hơn bị ngàn mũi tên xuyên thấu . . . tưởng rằng đã gặp được một nửa đích thật . . . thế nhưng ta lại không có phúc phần đó.
Ta cứ nghĩ cả đời sẽ không tha thứ cho chàng . . . . thế nhưng hành động của chàng đã làm ta lung lay . . . .
Chàng sẵn sàng không ngại đau đớn . . . .từ bỏ dung mạo của mình chỉ vì ta . . . thử hỏi . . . tấm lòng của chàng, chân tình của chàng . . . ta sao nỡ chối từ?
Sóng gió đi qua . . . bầu trời lặng yên trở lại . . .
Chúng ta lại thuộc về nhau!
Series Lời chưa nói
[10] Lời chưa nói - Song Tử
.
Là một kẻ phong lưu . . . e hèm . . . cái này không phải do ta nói à nha! Là thiên hạ đồn thổi ta thành ra như vậy. Có lẽ là ta ham chơi thật, phong lưu thật . . . nhưng chỉ là qua đường . . .
Ta chính là đang đợi một nửa thực sự!
Một nửa sẽ cùng ta chung sống tới già.
Một nửa sẽ cùng ta đi chung con đường.
Một nửa mà ta yêu hơn mạng sống . . .
Rốt cuộc ta cũng gặp được một nửa của mình . . .
Nàng như một cơn gió xuân nhẹ thổi vào đời ta . . . mát mẻ, trong veo, thuần khiết.
Dung nhan tựa như tiên giáng trần, xinh đẹp động lòng người.. . .ta đã say đắm trước vẻ đẹp đó.
Nàng là một đóa hoa nở rộ, tràn ngập hương thơm . . . ta thật không đưa tay ra hái . . .
Nhưng . . . khi biết nàng sắp gả cho Hoàng thượng . . .hắn thấy rất bức rức, khó chịu, hắn muốn là kẻ duy nhất sở hữu đóa hoa đẹp ấy, không cho bất kỳ ai chạm vào. Nhưng hắn không muốn gây mất tình huynh đệ . . . .chẳng biết nên xử trí thế nào . . .
Hắn đấu tranh tư tưởng dữ dội . . .nhưng không biết nên làm thế nào . . . đành phải đi mua vui giải sầu.
Nào có ngờ . .. từ đó mà xảy ra chuyện lớn . . . .
Ta xin thề với đất, với trời . . . ta tuy phong lưu nhưng không bao giờ chung đụng với nữ nhân . . . chẳng qua là đùa giỡn mà thôi . .. mùi vị nữ nhân thế nào ta còn chưa biết nữa là . . . oan ức quá, khi không lại lòi ra một cái “hài nhi” chưa sinh.
Giải thích bao nhiêu lần thế mà nhất nhất không tin tưởng ta . . .khiến ta thất vô cùng . . .nhưng không thể trách nàng được, ai bảo ta bị mang cái danh phong lưu chứ.
Ta không còn lời nào để giải thích . . mặc kệ nàng nghĩ sao thì nghĩ. Ta ngay thẳng, vốn là vậy!!!!
Ta liền từ hôm đó ít ở phủ hơn, nên khi nàng gặp nguy nan ta lại chẳng ở bên để chống đỡ cho nàng.
Đứa trẻ quả thực không phải con ta, sự trong sạch của ta đã được chứng minh! Đổi lại nàng bị chúng hãm hại . . . mất đi dung nhan. Ta một mực phủ nhận.
“Nàng không phải Bình nhi!!!”
Ta nào có muốn nói lời tổn thương nàng . .. nhưng do thần trí ta quá rối loạn . . . không tự làm chủ được lời mình . . Khi nghĩ lại . .. ta thấy mình là một nam nhân tệ hại!! Vì dung nhan xấu đi mà chối bỏ nàng.
Ta đi tìm rượu giải sầu . . . khi trở về đã say khướt . . .nghe tin nàng trầm mình tự vẫn . . .ta như người rơi xuống đáy vực . . . đau khổ không cách nào nguôi. Nhìn đôi hài đỏ nằm bên cạnh thân thể ướt nước của nàng . . .ta mới biết . . . ta chính là có mắt như mù . . .
Nàng ở ngay trước mắt thế mà ta lại không nhận ra . . .
Ta phải rơi lệ bao nhiêu lần thì tâm mới hết đau?
Ôm nàng vào lòng . . . .ta tự trách bản thân đã quá sai lầm.
Ta nguyện trở nên như nàng, không cần cái bề ngoài này nữa . . . ta chỉ cần có nàng.
Tấm lòng này là thật!
Chân tình này cũng là thật!
Hết thảy của ta đều thuộc về nàng . . .!