Truyện teen - [12 chòm sao] Vương triều hoàng đạo trang 16
Chương Đặc Biệt 1
Series Lời chưa nói
[1] Lời chưa nói - Xử Nữ
.
Ta – một nữ nhân mười tám tuổi. Cái tuổi phong hoa tuyết nguyệt chứa bao nhiêu mơ mộng. Ta không giống những vị tiểu thư danh giá trong vùng, chỉ biết thưởng trà, ngắm cảnh, ngày ngày ở trong nhà chờ người tới cầu thân.
Ta thiết nghĩ, tại sao nữ nhân lại chỉ có thể làm được có vậy? Trong khi nam nhân bên ngoài làm nên đại sự, còn đám nữ nhân thì ở nhà ngóng ngóng trông trông. Đây rốt cuộc là cái đạo lý gì??
Ta không thể trở nên giống họ, ta không thể hoang phí tuổi xuân như thế được. Ta phải chứng minh cho thiên hạ này thấy rằng, nữ nhân cũng làm nên nghiệp lớn.
Cầm, kỳ, thi, họa thứ gì ta cũng tinh thông, nhưng ham mê nhất vẫn là đọc sách. Ta có thể đọc mà không cần tới ăn, dường như sách trở thành nguồn lương thực nuôi sống ta. Mẫu thân ta vì điều này mà lúc nào cũng càm ràm, lải nhải bên tai ta mãi.
Này, con nhất định sẽ để mẫu thân sáng mắt ra, con không tầm thường như họ. Con không thể uổng phí cả đời mình được. Để tránh mẫu thân ta đành phải dọn đồ trốn sang Vinh Xuân phủ, nơi ở của bá bá ta. Bá bá ta có hai nữ nhi, người tỷ tên Song Ngư, muội muội là Bảo Bình.
Hai tỷ muội này rất trái ngược nhau. Bảo Bình hiếu động, linh hoạt, thông minh, đứa trẻ này rất thích y học, có một lần ta vào phòng muội ấy, trong đấy chất ngổn ngang sách y. Nói ra thì chắc chẳng ai tin, nhưng sự thật là những hiểu biết của muội ấy về Y học hoàn toàn đều do đọc sách, muội ấy chưa từng học qua vị sư nào cả.
Còn Song Ngư, một nữ nhân kỳ lạ, bình thường muội ấy rất hay cười, vẻ ngoài ngây thơ dễ đánh lừa ánh mắt kẻ khác, nhưng muội ấy lại có một tuyệt chiêu rất lạ, đó là “Khóc”. Còn nhớ . . . muội ấy cùng Bảo Bình nghịch dại, làm chậu cây quý của bá bá bị rụng tơi bời, bá bá nổi giận, đem roi gia bảo ra giáo huấn, roi vừa vung lên thì bá bá gặp phải ánh mắt long lanh, ngây thơ, đáng thương của Song Ngư thì khựng lại. Đành phải ậm ừ dặn không được tái phạm nữa, thế là cả hai tỷ muội được tha, về sau họ lại tái phạm thế nhưng vẫn không bị đánh. Khi ấy ta phải công nhận rằng, tuyệt chiêu của Song Ngư thật công hiệu, chỉ tiếc nó không hợp với ta.
Trong kinh thành luôn luôn sôi nổi về một vị Vương gia. Hình như là Tam Vương gia . . .Đi khắp quán trà, tửu điếm nào cũng có lời bàn luận về vị Vương gia ấy.
Người ta nói hắn là kẻ thông minh xuất chúng.
Người ta nói hắn mưu trí hơn người.
Người ta nói diện mạo hắn rất anh tuấn.
Người ta nói . . .
Không biết bao nhiêu lời hay ý đẹp đồn đại về hắn, rồi chẳng biết khi nào . .. ta bắt đầu đem hắn trở thành vị thần của mình mà tôn thờ. Trong lòng ta luôn thầm mong sẽ có một lần được nhìn xem thấy hắn.
Vào một ngày trời thu ảm đạm . .. . Song Ngư có tên trong danh sách tuyển tú, liền ngay đó phải nhập cung. Ngư phụ và Ngư mẫu khóc lóc suốt, còn Bảo Bình thì cũng ủ rủ đi nhiều. Còn ta .. ta thật sự không nỡ rời xa vị muội muội này.
Oa. . . có đánh chết ta cũng không ngờ nha . . .. ta lại có thể thấy mặt vị Tam Vương gia trong truyền thuyết, hắn quả thực như lời đồn đại thế mà khi ấy ta lại không nhận ra . . . .Aizzz thật ngốc, thật ngốc a.
Thế nhưng mà việc Song Ngư vào cung lại đem tới cơ hội cho ta, cơ hội để quen biết hắn . . .Rốt cuộc ý nguyện của ta đã được thỏa lòng mong ước. Trong lòng ta xúc động vô cùng.
Hội thi hằng năm được tổ chức như thường lệ . . . ta đã mài dũa kiến thức bao lâu nay . . rốt cuộc đã tới lúc . .Ta bất chấp tất cả, bất chấp cái mạng nhỏ bé này . . . quyết tâm đỗ bảng vàng. Và hình như ông trời thật ưu ái ta . .. ta đỗ cao Trạng Nguyên, ta được làm người bên cạnh hắn.
Có phải ta đang mơ không????
Khi làm việc cùng hắn .. . tim ta vẫn thường đập nhanh so với bình thường .. . Thỉnh thoảng ta vẫn thừa cơ hội . len lén liếc mắt nhìn hắn. Hình như ta rất dễ thỏa mãn hay sao ý . . . chỉ cần nhìn hắn .. là ta hạnh phúc. . .
Ta chỉ mong mỗi ngày trôi qua như vậy .. . êm đềm . . . nhẹ nhàng . . .
Tin tức hắn thành thân như sét đánh bên tai, ta giật mình từ trong cõi mộng tỉnh dậy .. . Một cảm giác ghen tị, tức giận, chua xót dâng trào trong lòng ta. Chuyện gì thế này??? Ta không muốn điều này . . . ta không muốn!!!!!!!
Tới khi ta nhận ra cảm giác của mình, tới khi ta nhận ra . .. ta yêu hắn. ..
Liệu có quá muộn?!
Chương Đặc Biệt 2
[2] Lời chưa nói - Ma Kết
Ta ngay từ khi được sinh ra đã trở nên khác biệt với hai hoàng huynh của mình. Hai hoàng huynh chỉ thích võ, cả ngày toàn là mồ hôi cùng những vết thương ngoài da chồng chéo lên nhau. Ta thật không thích bộ dạng của họ tý nào, nhưng mỗi lần ta đi ngang qua sân tập võ thì thấy bọn họ dù mệt mỏi, mồ hôi tuôn như tắm thế nhưng mà vẫn cười nói vui vẻ rôm rả. Ta bĩu môi nhìn bọn họ.
Bọn họ cười thật xấu!!
Đối với ta mà nói . . . mưu trí vẫn là điều cần thiết hơn hết. Vì sao?? Cho dù võ nghệ cao cường mà đầu óc trống rỗng, rốt cuộc có ích gì??
Ta không ngừng ra sức cố gắng, hằng ngày chú tâm nghe thái sư giảng, ngay cả cầm, kỳ, thi, họa cái gì mà ta không biết? Thậm chí ta còn giỏi hơn cả các vị tiểu thư danh giá khác.
Nói tới họ ta lại cảm thấy ngán, lúc nào cũng õng à õng ẹo, làm bộ yểu điệu thục nữ. Thực chất toàn là giả vờ . . . ta phi!! Phi!!
*phi = không thèm.
Phụ hoàng rất yêu thương ta, ta hưởng hết vô vàn ân sủng của người, dường như đó là lúc ta cảm thấy vô cùng kiêu hãnh nhất. Nhưng . . . haizzzz
Chỉ vài năm sau đó liền lòi ra thêm ba đệ đệ.
Tứ đệ: Thiên Yết.
Ngũ đệ: Song Tử.
Lục đệ: Nhân Mã.
Ta thân thiết với Tứ đệ nhất, hơn nữa tính tình hắn vô cùng trầm lặng, hắn có vẻ chịu khó đọc sách, song song đó hắn cũng thích luyện tập võ nghệ. Hắn bảo như vậy vừa rèn luyện thân thể vừa có thứ để mà phòng thân. Chợt ta nhìn lại ta . . . tới khi gặp nạn không biết ta dùng cái gì để phòng thân đây?
Lục đệ Nhân Mã rất nhí nhố, vô cùng trẻ con, hắn giống hai hoàng huynh, rất mê võ. Thân thủ hắn rất mau lẹ, linh động. Ta từng nói với hắn khi nào ta gặp nạn, hãy nhớ bảo vệ ta dùm với. Haizzz làm hoàng huynh như ta thật mất mặt a.
Riêng Ngũ đệ, ta có vẻ không thích hắn. Hắn quá sôi nổi chăng? Trong cung ai ở gần hắn liền cất tiếng cười giòn. Hắn được quá nhiều người yêu mến.
Ta sợ . . . sợ Phụ hoàng sẽ chuyển hướng sủng ái của ta lên người hắn.
Ta quá ích kỉ?
Nhưng xem ra ta quá lo xa . . . vì Phụ hoàng vẫn nhất nhất sủng ái ta, không hề suy giảm. Điều này làm Ngũ đệ căm ghét. Đùng một cái hắn đòi rời khỏi Hoàng Đạo, đi ngao du tứ hải. Phụ hoàng cũng không hề ép hắn ở lại, còn giúp hắn mọi thứ để hắn lên đường.
Tháng tháng năm năm dần qua . . . Song Tử chưa một lần trở về. . .
Cho tới khi Phụ hoàng băng hà . . .
Giữa ta và hắn cứ mãi có một khoảng cách vô hình . . . khiến ta và hắn không thể nào gần gủi nhau được nữa . . .
Những tưởng sẽ không thể vãn hồi nhưng xem ra ông trời không phụ người có lòng. Huynh đệ ta hiện tại đã trở nên rất tốt, rất thân thiết với nhau. . .
. . .
Lần đầu tiên gặp nàng, ta không có ấn tượng gì nhiều lắm. . . nhưng dần dần nghị lực của nàng làm ta phải khâm phục và cảm thấy hổ thẹn thay cho đám nam nhân khác.
Nàng thích Bích La Xuân.
Ta cũng thế.
Nàng thích đọc sách.
Ta cũng thế.
Nàng thích chơi đàn.
Ta cũng vậy.
Nàng . . .
Ta . . .
Ta và nàng có nhiều điểm tương đồng như nhau, khiến ta cảm thấy thân thiết với nàng vô cùng.
Ta thích mùi hương pha lẫn hương trà của nàng.
Thỉnh thoảng ta cũng hay lén lút quan sát nàng. . .
Được cùng nàng trải qua mỗi ngày như vậy . . .cảm thấy thật thú vị, ta rất dễ mãn nguyện.
Có phải không?
Chương Đặc Biệt 3, 4
Series Lời chưa nói
[3] Lời chưa nói - Sư Tử
.
Ta là một kẻ ương ngạnh, bá đạo, luôn thích nổi trội so với người khác, ta không thích đọc sách, ngâm thơ, càng không thích thưởng trà, ngắm trăng. Những thứ đó quá ư là nhàm chán!!!
Ta thích nhất chính là luyện tập võ nghệ, thế nhưng ta không thích làm việc trong vòng kiểm soát của triều đình, ta thích tự do làm những gì mình thích mà không phải để ý tới bất kỳ ai.
Ta thích kẻ khác phải khâm phục ta, nhưng không phải theo cách ép buộc, mà chính ta phải khiến họ vâng phục.
Tính cách ta là thế . . .
Thế mà khi đứng trước nàng, ta lại trở thành kẻ bị khuất phục.
Thật xấu hổ!!
Lần đầu nhìn thấy nàng, nàng chỉ là một tiểu oa nhi chưa hiểu sự đời. Nàng vận bộ y phục màu xanh dương linh động, đùa nghịch dưới ánh mặt trời chói lọi, tiếng cười sang sảng nghe rất êm tai.
Nàng luôn miệng gọi ta Sư huynh, Sư huynh.
Ta yêu thích nàng tới nỗi chỉ cần nàng mở miệng nói thích, cho dù là sao trên trời ta cũng sẵn sàng hái xuống cho nàng.
Tình cảm dành cho nàng cứ lớn dần lên trong tim ta.
Nàng từ một tiểu oa nhi bây giờ đã trở thành một thiếu nữ dịu dàng, đáng yêu. Cứ mỗi làn nhìn thấy nàng là tim ta lại đập thình thịch, cả người ta nóng ran.
. . .
Hôm ấy là một ngày trời trong, ta đến phủ nhà nàng với ý định muốn cùng nàng kết thân, muốn cùng nàng nên nghĩa phu thê.
Nhưng ý định đó đã bị dập tắt khi ta nhìn thấy ánh mắt chan chứa yêu thương của nàng nhìn hắn
. . .
Tim ta như bị ai bóp nghẹt, nghẹn ngào không nói nên lời. Đau khổ bỏ đi. . .
Có lẽ ta với nàng có duyên nhưng không có phận.
Dù thế ta vẫn mong nàng được hạnh phúc, chỉ cần nhìn thấy nàng từ phía xa, ta đã thấy ngập tràn hạnh phúc.
Ta cứ nghĩ nàng sẽ hạnh phúc khi ở bên hắn . . . nhưng ta đã lầm, hắn không hề yêu thương nàng, hắn đối với nàng chỉ là như huynh muội.
Nàng đau khổ ta cũng đau khổ muôn phần, ta từng muốn đem nàng thoát ra khỏi nơi đó, cùng nàng cao chạy xa bay.
Ta hận nữ nhân đã cướp mọi thứ từ tay nàng, nhưng khi nhìn thấy nữ nhân ấy, ta liền không thể ra tay, nữ nhân ấy quá yếu mềm, ta không hề nhìn ra sự gian trá trong mắt cô ta, chính vì vậy ta bỏ ý định đó . . .
Tin tức nàng bị bắt cóc khiến ta như bị rơi xuống đáy vực tối tăm, sâu hoắc, lạnh lẽo.
Không được! Ta phải đem nàng trở về . . . Phải giữ nàng thật chặt, dù cho nàng đồng ý hay từ chối, ta vẫn muốn nói lời thật tâm xuất phát từ đáy lòng ta.
Rằng . . .
Ta yêu nàng . . .
Series Lời chưa nói
[4] Lời chưa nói - Cự Giải
.
Phụ thân, phụ mẫu ta qua đời quá sớm, bỏ lại ta một mình cô đơn ở thế gian này, ta luôn muốn tìm một nơi nương tựa vững chắc, an toàn cho mình.
Nói chính xác hơn . .. .ta muốn tìm một người thân . . .
Khi vừa nhìn thấy hắn, lòng ta đã bắt đầu lung lay. Ta âm thầm theo dõi hắn, hắn thật anh tuấn, lạnh lùng. Ta luôn bối rối khi đứng trước mặt hắn . . .
Lòng ta đem đặt nơi hắn, thầm mong có thể trở thành nương tử của hắn, ước mơ của ta cuối cùng cũng thành hiện thực.
Nhưng hiện thực lại không như ta mong muốn .. . hắn chưa hề . . .chưa từng yêu ta . . .
Ta không trách hắn, không oán hận hắn.
Nhìn thấy cách hắn đối xử ôn nhu với nữ nhân đó, ta đã ganh tị, vô cùng ganh tị.
Lần đầu tiên trong đời . . . ta lại hành động như vậy. Nữ nhân ấy mềm mại, yếu đuối là thế . . . bị Dung phi bắt nạt . . . đáng lẽ ta phải ra tay giúp nàng . . . thế nhưng . . . .
Sau khi rời khỏi hoa viên về cung. . . ta đã run rẩy nhìn bàn tay đỏ ửng của mình . . . ta hối hận . . . dằn vặt không thôi . . .
Trải qua bao nhiêu chuyện . .. rốt cuộc ta và nữ nhân ấy cũng hóa giải được mọi khúc mắc . . . trở thành tỷ muội tốt của nhau . . . .
. . .
Ta bị bắt cóc!!!!!
Này này . . . ta sống rất có công đức nha, vì cái gì mà bị bắt cóc???
Nhìn thấy thanh kiếm như muốn chém ta ra làm đôi, ta thầm nghĩ . . . đời mình tới đây là tàn rồi . . . .
Thế nhưng chàng đã xuất hiện.
Chàng như vầng thái dương rực rỡ chiếu sáng khoảnh khắc vô vọng trong cuộc đời ta . . .
Bóng lưng chàng cao lớn, che chở ta . . .
Chàng vì ta không tiếc cả mạng sống mình . . .
Ta đã rung động . . .
Thật sự rung động.
Nghe từng câu từng chữ yêu thương của chàng, nước mắt ta lăn dài . . không thể ngừng được.
Khoảnh khắc ấy . . .ta thấy mình chính là kẻ hạnh phúc nhất thế gian.
Như thế nào . . .sao ta lại quên mất . . .
. . .
“Sư huynh, muội muốn thứ này . . .!!”
“Sư huynh, muội thích cái kia . .. !!”
Mặc cho những đòi hỏi khó khăn của tiểu oa nhi, chàng thanh niên ấy vẫn giữ nét cười trên mặt, giọng nói ôn nhu vô cùng.
“Chỉ cần muội thích . . .sao trên trời huynh cũng đem xuống tặng muội!”
. . .
“Sư huynh, muội đau quá . . .!!!” Tiểu oa nhi khóc nức nở, chỉ chỉ nơi đầu gối đang rỉ máu.
“Đừng khóc!” Chàng thanh niên mỉm cười, thổi thổi vào vết thương nơi đầu gối của nàng, giúp nàng băng bó vết thương.
. . .
Ta như thế nào lại quên . . .
Vẫn luôn có một người dõi theo, quan tâm, yêu thương ta. . .
Sao ta lại vô tâm như vậy .. . .
Nhưng với ta, yêu thương sẽ không bao giờ là quá muộn . . .
Ta không thể buông tay . .. ta không được phép phạm phải sai lầm trước đây . . .
Cho dù là hơi trễ . .
Thế nhưng . . .ta vẫn muốn nói với chàng.
Rằng . . .
Ta yêu chàng . . .
Chương Đặc Biệt 5,6
Series Lời chưa nói
[5] Lời chưa nói - Bạch Dương
.
Ta là huynh trưởng. . . trong một gia đình . .. hà hà như thế nào nhỉ . . .
Ừm chính là . .. không được bình thường như bao kẻ khác . . .
Phụ thân ta chính là Hoàng đế bệ hạ . . . cao cao tại thượng.
Mẫu thân ta chính là Hoàng hậu . . . đứng đầu tam cung lục viện.
Từ nhỏ ta đã phải sống trong cung, quanh đi quẩn lại . . . thật nhàm chán.
Hoàng thất vẫn thường tổ chức những bữa yến tiệc thiết đại các quần thần trong triều, họ còn đem cả nữ nhi của họ tới . . .
Mẫu hậu khẽ nói . . . hãy lựa chọn một nữ nhân ưng ý cho riêng mình . . .
Chính là ta nhìn khắp một lượt . . .không hề có ai lọt vào mắt ta. Bọn họ yểu điệu, giọng nói thì thật khó nghe . . . bọn họ như ong bướm vây lấy ta . . .
Này này . . .ta không có mật đâu mà cho các người hút . . .tránh ra, tránh ra. . .
Cái gì mà yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu??? Dẹp, dẹp hết.
Ta chỉ thích là chính mình, thích múa võ, thích luyện kiếm, khao khát được xông pha trận mạc.
Cuối cùng ước muốn của ta cũng đạt được, ta thống lĩnh hàng vạn quân tinh nhuệ, ta cầm chắc cương ngựa, trên người là bộ giáp bạc sáng óng ánh dưới ánh nắng mặt trời.
Ta chinh phạt hàng chục các quốc gia khác, được người đời xưng tụng là Chiến Thần.
Địch hễ nghe thấy danh ta liền lui bước.
Tướng địch nghe uy đã vội đầu hàng.
Ta cứ ngỡ cả đời của ta cũng sẽ chỉ đơn giản là như vậy . . .
Thế nhưng duyên trời đã cho ta gặp nàng . . .
Nàng có một cái tên rất là khỏe mạnh.
Nàng không giống những nữ nhân khác.
Nàng không tinh thông cầm, kỳ, thi, họa. Thậm chí cả vào bếp cũng không biết cách.
Nàng mang một vẻ đẹp đáng yêu đến lạ kỳ, ta thích ngắm nhìn nàng, thích thấy nàng vui vẻ ăn uống, thích cách nàng nhõng nhẽo đòi thưởng thức thứ này, thứ kia.
Tâm tính nàng vô cùng lương thiện, thuần khiết không vướng bụi trần.
Nàng lúc nào cũng căn dặn ta không được có ý đồ với nữ nhân khác, nếu nàng mà phát hiện sẽ tiễn ta đi theo nữ nhân đó luôn.
Có nhiều lúc ngẩn ngơ một mình, ta lại bật cười khi nhớ về nàng.
Ta hỏi nàng thích ăn món gì nhất, nàng lại bảo món nào ngon cũng thích.
Còn ta, nàng biết không?
Món ngon thì nhiều vô số kể . . .
Mà món ta thích . . .
Lại chỉ có một!
Series - Lời chưa nói
[6] Lời chưa nói - Kim Ngưu
.
Mẫu thân ta rất hay càm ràm ta . . .
Nữ nhi là phải yểu điệu.
Nữ nhi là phải biết cầm, kỳ, thi, họa.
Nữ nhi là phải . . .
Phải . . .
Aizzz Aizzz . . . ta không thích trở nên giống đám nữ nhân khác . . .
Ta muốn là chính mình, muốn làm những gì mình thích, dù có ép buộc ta thế nào . . cũng đừng hòng khiến ta vâng phục.
Sở thích của ta chính là ăn uống, mẫu thân ta lại bảo . . .sở thích của ta giống trư thế???
Xùy xùy . . . mẫu thân thật không biết đạo lý gì a . . .
Món ăn chính là cả một nghệ thuật nha, mà người thưởng thức nó chính là nghệ nhân. Không phải món nào ta cũng thích đâu a . . .ta khá là kén chọn, món ta khen ngon, chính là ngon. Đảm bảo không sai bao giờ.
Cuộc sống ta cứ trôi qua như vậy .. . .món ngon nào trong nước. . . ta cũng đều đã nếm qua . . .
Thế nhưng . . . khi gặp chàng.
Chàng lại chính là món ngon, lạ nhất mà ta từng thấy qua.
Chàng mang hương vị của nắng và . .. một chút phong trần.
Khi chàng cười hàm răng trắng đều lộ ra, sáng rực rỡ.
Nụ cười của chàng so với vầng thái dương chỉ sợ hơn chứ không kém.
Chàng rất đặc biệt, không nho nhã như người học văn . . .chàng mang khí chất hào hùng, khí thế, mang lại một cảm giác vô cùng an toàn.
Chỉ cần có chàng ở bên . . . ta không sợ hãi điều gì cả.
Chàng không chê ta . . . . một nữ nhân không biết gì . . .hì hì . . .
Thậm chí chàng còn đồng ý thú ta làm thê tử của chàng.
Còn hứa cùng ta . . .
Hạnh phúc tới răng long đầu bạc.
Ta nói với chàng rằng . . . món nào ngon ta đều thích . . .
Nhưng chàng nào có biết.
Món ngon nhất . . .
Chính là chàng . . . .
Chương 76
Thấm thoắt đã gần cuối tháng chạp. Hôn lễ của Ma Kết đã sớm được chuẩn bị đầy đủ. Những lồng đèn màu đỏ, bên trên dán chữ hỉ được treo khắp cả phủ. Hạ nhân ai nấy đều tấp nập ra ra vào vào, đi tới đi lui, không khí rất sôi nổi.
Ma Kết hôm nay là tân lang, nhưng trên mặt hắn chẳng hề có chút vui vẻ nào, hắn thật sự không hề thích nhị tiểu thư Thùy Gia, khuôn mặt cô ta thế nào, hắn còn chưa gặp qua nữa là . . .
Bất giác hắn lại nhớ tới Xử Nữ, nàng đã thay hắn sắp xếp hôn lễ này, mọi thứ đều rất kĩ lưỡng, tuyệt không hề có chút sai sót nào.
“Két” Tiếng mở cửa vang lên.
Ma Kết quay đầu nhìn về phía đó, Xử Nữ hôm nay ăn vận vô cùng đơn giản, sắc mặt nhợt nhạt, để ý kĩ sẽ thấy trên mắt đã xuất hiện quần thâm.
“Huynh chuẩn bị xong hết rồi chứ?” Xử Nữ ôn tồn hỏi, nàng đăm đắm nhìn Ma Kết vận hỉ phục đỏ tươi, càng tăng thêm vẻ tuấn dật của hắn.
Nàng hơi sững người.
“Ừm, đã xong từ sớm” Ma Kết gượng cười đáp, một nụ cười rất mất tự nhiên.
Cả hai đột nhiên im lặng không biết nói gì nữa. Xử Nữ khẽ thở dài “Thôi, muội ra tiếp khách”
Ma Kết ậm ừ nhìn Xử Nữ xoay người bước ra khỏi cửa, chợt Xử Nữ dừng chân, hít một hơi thật dài, Xử Nữ cố nặn ra một nụ cười, quay lại nhìn hắn, nói.
“Huynh hãy hạnh phúc nhé”
Rồi nàng rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại mình Ma Kết.
Ma Kết cười khổ, cái gì mà hạnh phúc?? Đây rõ ràng là vì đại sự a, hạnh phúc gì ở đây??? Xử Nữ, nàng thật ngốc nghếch!!!
. . .
Ở bên ngoài, một đám người núp trong bụi cây gần đó nín thở quan sát tình hình, chờ khi Xử Nữ đi khuất, một người lên tiếng.
“Xử tỷ thật lạ nha” Người đó là Bảo Bình.
“Đúng là như vậy, ngày vui của Kết huynh, sao lại xụ mặt thế kia?” Nhân Mã xoa xoa cằm đánh giá.
“Ta là ta thấy, Xử Nữ có tình ý với Ma Kết huynh đó nha” Tới lượt Thiên Bình đăm chiêu.
Mọi người trợn mắt ngạc nhiên, có lầm lẫn không đó?????
Cự Giải đứng gần đó bật cười khúc khích, nàng được Thiên Yết cho phép xuất cung trước, nên thành ra nàng cũng đứng đây rình mò với đám nhiều chuyện này “Là thật, Xử Nữ có tình cảm với Kết huynh đó”
Câu nói của Cự Giải đã khẳng định chắc chắc suy nghĩ của Thiên Bình.
“Ôi chao, nhìn người mình yêu lấy người khác, thật đáng buồn nha” Sư Tử tiếc rẻ, hiếm khi có người thật tâm thích Ma Kết a.
“Theo như những gì đệ biết, nhị tiểu thư Thùy Gia hai mươi tuổi mà vẫn không hề có ai tới cửa cầu hôn, các món tài nghệ thì chẳng tinh thông cái nào, nghe nói dung nhan cô ta rất khó nhìn a.” Song Tử rành rọt nói.
“Một nữ nhân như vậy, sao xứng với Kết đệ chứ???” Bạch Dương nhíu mày, hắn không hài lòng về nhị tiểu thư Thùy Gia chút nào.
Mọi người âm thầm thở dài, tiếc thay cho Ma Kết, một người tuyệt vời như huynh ấy lại phải rước một nương tử không ra gì vào cửa, đáng xấu hổ.
Thật đáng xấu hổ!!
“Ta có cách này” Kim Ngưu vừa ăn xong điểm tâm mang theo, liền phủi phủi tay nói.
“Cách gì???” Tất cả cùng nhìn Kim Ngưu đồng thanh nói.
“Chẳng phải lễ thành thân hôm nay là múa rìu qua mắt thợ sao??? Chủ yếu là cái chứng cớ tạo phản của lão cáo già Thùy Gia, đâu nhất thiết phải thật sự lấy nữ nhi của lão, ta tính thế này . . . .”
---s2Holys2---
Hoàng cung.
“Ngư nhi, nàng đã xong chưa?” Giọng Thiên Yết đều đều vang lên, hắn nhanh chân bước vào phòng Song Ngư, vừa vén màn lên đã thấy dáng người nhỏ nhắn vận y phục màu đỏ, chất liệu vải cao cấp, có thêu hình hoa mẫu đơn bằng chỉ vàng lấp lánh.
Song Ngư xoay người lại đối mặt với Thiên Yết, mi khẽ cau lại, bất mãn nói.
“Bụng to quá, mặc gì cũng không đẹp”
Thiên Yết ngớ người, lại nhìn cái bụng Song Ngư, đúng là to hơn trước rồi. Cự Giải mỗi ngày đều mang đồ ăn ngon tới cho Song Ngư, khiến Song Ngư trở nên béo tốt vô cùng.
“Không sao, vẫn rất đẹp” Thiên Yết cười dịu dàng, tiến đến đỡ lấy nàng, tay vừa chạm vào đã bị nàng gạt ra.
“Tử Liên dìu được rồi” Song Ngư lãnh đạm nói, nàng không thích tiếp xúc với Thiên Yết nữa, đứa trẻ này là của nàng, tự nàng sẽ chiếu cố nó, không cần tới hắn phải bận tâm.
Tay Thiên Yết cứng đơ giữa không trung, nhìn Tử Liên dìu nàng bước ra khỏi phòng, một cảm xúc hỗn đỗn trào lên nơi lồng ngực, hắn không thích nàng như thế, hắn nhớ Ngư nhi ngày trước, hoạt bát, đáng yêu, không như bây giờ, lạnh lùng, xa cách.
Đôi lúc hắn tự nghĩ, tình cảm hắn dành cho nàng rốt cuộc là gì??
Là thích??
Là sự sủng ái??
Là cảm giác thoáng qua???
Hay . ..
Là yêu?!
---s2Holys2---
Xử Nữ mệt nhoài kiếm một chỗ trong khuôn viên của phủ, ngồi xuống ghế đá. Nàng nắn nắn cái vai mỏi nhừ, nhìn khắp nơi đều là màu đỏ rực rỡ, nàng phiền lòng thở dài.
“Xử Nữ” Tiếng Cự Giải từ xa truyền tới, nàng uyển chuyển tiến về Xử Nữ, trên tay bưng một cái khay, trên khay là một bát sứ trắng.
Xử Nữ nghe người gọi mình, quay đầu lại “Là cô sao?”
Cự Giải mỉm cười hì hì “Hôm nay vất vả cho cô rồi, tôi có nấu canh này cho cô, rất bổ đó nha, cô uống đi”
Xử Nữ suy nghĩ một hồi, quả thực rất mệt, nàng không nghĩ nữa mà đem bát canh nóng lên, dùng thìa hớt một ít, đưa lên gần miệng thổi nhẹ.
“Ừm . . .rất ngon, cảm ơn cô” Xử Nữ mỉm cười, nàng tiếp tục uống hết bát canh.
Vừa đặt bát sứ về lại trên khay, một cơn choáng váng liền ập tới, mọi thứ xoay mòng mòng, Xử Nữ nheo nheo mắt, đau đầu quá, ta bị sao thế này?
Trước mắt trở thành một mảnh tối om.
Cự Giải nhìn Xử Nữ bất tỉnh trên ghế đá, liền đưa tay chọt chọt Xử Nữ, thấy không có phản ứng gì, liền vẫy vẫy tay về phía bụi rậm gần đó. Sư Tử liền xuất hiện.
“Thuốc của Bảo Bình công hiệu thật!”
“Tất nhiên rồi, mà Bạch huynh đã xong chưa??” Cự Giải nói, mắt liên tục dáo dác nhìn quanh, cũng may đám hạ nhân tập trung ở khu chính nên khuôn viên không một bóng người, thích hợp để làm việc xấu.
“Huynh đây!!” Bạch Dương xuất hiện, đầu dính đầy lá cây, trên vai là một bịch đen rất to.
Cái bịch khẽ động, có tiếng người phát ra “Ưm Ưm”
“Cốp!!!”
Kim Ngưu lập tức giáng một cú đánh xuống, bịch đen lập tức im ru.
“Đem nhị tiểu thư ném vào nhà kho đi” Bảo Bình cũng xuất hiện, nàng đã kiểm tra rồi, nhà kho là nơi thích hợp nhất.
Bạch Dương và Kim Ngưu cùng cái bịch đen theo sự dẫn đường của Bảo Bình liền rời đi trước.
“Uy uy, còn đứng đó làm gì??? Đi thôi!!” Thiên Bình từ đâu chui ra, quắc quắc Cự Giải, Cự Giải liền thúc dục Sư Tử vác Xử Nữ đang bất tỉnh lên vai, theo Thiên Bình chạy ra khỏi phủ theo lối cửa sau.
Ở đó đã có Song Tử chờ sẵn, bên cạnh là một chiếc xe ngựa. Không chần chừ Sư Tử liền vác Xử Nữ vào trong, Thiên Bình cũng chui vào. Sau đó Sư Tử liền ngồi ở vị trí phu xe, điều khiển ngựa chạy về phía Thùy phủ.
Còn lại Cự Giải và Song Tử đứng nhìn xe ngựa đi khuất.
“Huynh nói xem, liệu có thành công không?”
Song Tử nhún nhún vai “Không biết, còn tùy ý Holy thôi, chúng ta vào trong đi”
Cự Giải gật gật đầu, nhìn theo hướng xe ngựa đi lần nữa, rồi quay gót bước trở vào trong phủ.
Chỉ mong, mọi sự sẽ thành công.
---s2Holys2---
Thùy Phủ.
“Uy, sao bây giờ mới tới???” Nhân Mã vận hắc phục, đen từ đầu tới chân.
“Đã nhanh lắm rồi a, đợi tý huynh thay y phục khác đã” Sư Tử nhảy xuống xe ngựa, cầm lấy một gói đồ.
Nhân Mã vén màn xe, bên trong là Thiên Bình và Xử Nữ, Xử Nữ đã được thay một bộ y phục khác, nói đúng hơn là .. . hỉ phục, khuôn mặt cũng được trang điểm kĩ càng, đầu đội mũ phượng trông rất đẹp. Xử Nữ vẫn còn đang bất tỉnh không biết trời trăng gì.
Sư Tử rất nhanh đã trở lại, mặc bộ hắc phục giống hệt Nhân Mã. Tiếp đó hắn vác Xử Nữ lên vai, cùng Thiên Bình lén lút vào trong phủ, Nhân Mã cũng theo sau quan sát xung quanh.
Nhân Mã đã xem qua một lượt Thùy Phủ, nhớ rất rõ đường đi, chẳng mấy chốc đã tới khuê phòng của Nhị tiểu thư Thùy Gia. Ở bên ngoài có vài nha hoàn cùng một bà mai đang đứng đợi. Sư Tử liếc mắt ra hiệu cho Nhân Mã, Nhân Mã đáp lại bằng cái gật đầu, rồi tiến lên trước đánh bất tỉnh đám nha hoàn cùng bà mai, nhanh nhẹn giấu bọn họ vào một rậm cây gần đó.
Cảm giác được người trên vai có vẻ sắp tỉnh, Sư Tử nhắc Thiên Bình cho Xử Nữ uống thêm một viên thuốc khác, khiến thần trí Xử Nữ mơ hồ. Sư Tử để Xử Nữ xuống, nàng có thể đứng được nhưng phương hướng không rõ ràng, không hề biết việc gì đang xảy ra.
Sư Tử ném cho Thiên Bình một cái mặt nạ da, Thiên Bình ban đầu hơi kinh hãi.
“Đeo vào đi, hôm nay muội là bà mai, muốn bị người khác nhận ra sao????”
Thiên Bình gật gù, lật đật đeo mặt nạ da vào, mặt nạ da vừa in, không hề có chút sơ hở nào, Sư Tử giao Xử Nữ cho Thiên Bình dìu ra bên ngoài, hắn đoán chừng giờ này kiệu hoa đã tới rồi.
“Nhân Mã, đệ hãy cẩn thận, huynh về Tam Phủ trước, mọi chuyện nhờ đệ”
Nhân Mã gật đầu, nhún người một cái đã biến mất. Nhiệm vụ lần này của hắn là tìm bằng chứng kết tội lão Thùy Gia.
--s2Holys2—
Ngự giá từ Hoàng cung tiến về Tam Vương Phủ. Hai bên đường người dân đều im thin thít quỳ xuống. Màu vàng cao quý của Ngự giá sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Uy nghiêm bức người.
Bên trong Ngự giá, Song Ngư ngồi cách Thiên Yết một khoảng khá xa, khoảng chừng bốn gang tay, nàng yên lặng nhìn ra bên ngoài, chốc chốc lại thỉnh thoảng xoa xoa cái bụng tròn.
Thiên Yết vẫn thường hay âm thầm nhìn sang nàng, khẽ thở ra, hắn đưa tay kéo nàng xích lại gần bên.
Song Ngư hơi giật mình, nhăn nhó nhìn hắn.
“Phiền quá, không thích!!”
Thiên Yết cau mày nhìn Song Ngư, cái gì mà không thích??
“Nàng làm sao vậy??? Tính khí như vậy?? Rốt cuộc bất mãn cái gì???”
“Thiếp bất mãn cái gì??? Chàng không biết sao???” Song Ngư cũng không vừa, lớn giọng cãi.
“Nàng im miệng!!! Trẫm là vua một nước, nàng dám lớn giọng với trẫm?????” Thiên Yết thật sự không nhịn được nữa.
Song Ngư bị ngữ khí băng lãnh của hắn làm hoảng sợ, rụt rè co người lại, tránh xa hắn. Ánh mắt lúng túng không dám đối diện.
“Trước mặt trẫm, nàng còn không thèm hành lễ, nói năng không có trên dưới, trẫm cái gì cũng nhịn!! Nàng muốn thế nào trẫm đều chiều ý. Nàng có cái gì không vừa lòng????”
Song Ngư lắp bắp “Thiếp . . . thiếp . . . .” Con ngươi Song Ngư đảo nhanh, không biết trả lời thế nào.
“Nếu nàng thích như vậy! Kể từ nay trẫm không quan tâm gì đến nàng nữa, nàng muốn làm gì thì làm” Thiên Yết dứt khoác nói, vừa lúc đó ngự giá đã tới Tam Vương phủ, hắn liền phất áo bước xuống khỏi Ngự giá, để lại Song Ngư còn hãy kinh hãi, bất ngờ.
Tử Liên e dè đỡ Song Ngư bước xuống, ban nãy giọng Thiên Yết quá lớn, những người đi gần đều nghe thấy . . .
“Tiểu thư . . .”
“Không sao, ta không sao” Song Ngư cười gượng gạo.
“Hoàng thượng giá lâm!!” Hỉ công công cao giọng khiến mọi người trong phủ tạm ngưng hoạt động, lanh lẹ quỳ xuống nghênh đón.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!!! Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!!!”
Thiên Yết tâm trạng không vui, không thèm nói một tiếng “Bình thân” mà bước vào trong phủ, mặc bọn người đang quỳ hai bên.
Tử Liên cũng dìu Song Ngư theo, bất chợt Song Ngư lại dừng lại, nhìn vào một khoảng sân trong phủ.
Thiên Yết cảm nhận được Song Ngư vẫn chưa theo kịp, đã bực mình nay còn bực thêm, hắn xoay người lại, thấy nàng đang ngẩn ngơ nhìn một cái cây to, vì là mùa đông nên hoa trên cây vẫn chưa nở, chỉ là những nụ hoa màu hồng phấn đang ngủ yên. Nhưng vẫn toát lên một sức hút lạ kỳ.
Hắn lại chuyển sang nhìn sắc mặt của Song Ngư.
“Nàng thích nó sao?”