Kim lão gia không có đến phòng vợ, ngồi ở ghế trong viện, thỉnh thoảng còn mắng gì đó, Kim Phúc vẫn luôn là ở bên cạnh ông, đứng khuyên bảo. Vương Thắng An lại giống như đang xem diễn, khoanh tay đứng một bên.
Thấy Tiểu Viên tiến vào, lửa giận trong mắt Kim lão giã thực có thể đem Tiểu Viên bắn thủng, chờ Tiểu Viên bị bắt đến trước mặt mình, tích quải trượng trong tay liền đánh xuống: “Ngươi này Tang Môn tinh, quyến rũ con ta cũng đủ rồi, vừa mới đến một hồi khiến cho ta tôn tử không có.” Một bên mắng chửi một bên nện quải trượng xuống, Tiểu Viên biết là có giải thích cũng vô dụng, chính là tùy ý để cho ông đánh chửi.
Vương Thắng An thấy Tiểu Viên vừa tiến đến, hai mắt liền cố định trên người Tiểu Viên, thấy Tiểu Viên bị Kim lão gia đánh chửi, vội xông đến phía trước khuyên nhủ: “Nhạc phụ cũng nên để ý thân thể mình, đánh nàng là việc nhỏ, thân thể nhạc phụ đại nhân mới là việc lớn.” Kim lão gia đánh đến mệt mỏi, mấy câu khuyên bảo của Vương Thắng An cũng hữu hiệu, dừng tay, đối Vương Thắng An nói: “Hiền tế nói có lý, như vậy Tang Môn tinh, vì nàng cũng không đáng làm hại thân thể mình.”
Nói xong giao cho Kim Phúc, đang muốn xoay người đi, Vương Thắng An cẩn thận hỏi: “Nhạc phụ có phải là cho nàng nghỉ một vài ngày ?” Kim lão gia hung tợn nói: “Nhốt nàng bảy ngày, khiến cho nàng sống như trước, mệnh không lớn, hừ, ta bất quá cúng chính là vứt xuống sông năm nghìn đồng.”
Kim phúc nghe lời, liền ý bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên mang đi, Vương Thắng An nghe thấy Kim lão gia bảo nhốt Tiểu Viên bảy ngày, trong lòng âm thầm kêu khổ, như vậy hắn không thể thu Tiểu Viên làm thiếp, khi ấy chẳng phải mình chịu thiệt hay sao?
Suy nghĩ của tác giả : Nhìn sắc mặt hiện tại của Vương Thắng An, rồi sau đó biết suy nghĩ trong lòng hắn, cảm thấy hắn là người thực ghê tởm aaa.
Chương 22 22.1
Trong lòng Vương Thắng An còn đang suy nghĩ biện pháp, làm sao thuyết phục Kim lão gia đem Tiểu Viên thả ra, rèm vén lên, Lục Khởi từ bên trong đi ra ngoài, kêu một tiếng: "Lão gia chậm đã." Kim lão gia tức giận hung hăng bảo gã sai vặt đem Tiểu Viên đi, nghe được Lục Khởi nói như vậy, xoay người nói: "Có lời gì?"
Lục Khởi cười tiến lên: "Lão gia, tiểu thư nói rồi, cứ như vậy đem nàng nhốt đói chết, chẳng phải tiện nghi cho nàng?" Kim lão gia không ngờ tới nữ nhi mình còn có ý khác, nhìn về phía Lục Khởi, trên mặt Lục Khởi cười ngọt như mật, nhưng lời nàng nói ra có thể khiến người khác cảm thấy lạnh run: "Tiểu thư nói rồi, sao không giao nàng cho Đại Nãi Nãi xử trí, đến lúc đó chết hay sống, liền do Đại Nãi Nãi định."
Lời này nghe thì như vì tốt cho Tiểu Viên, nhưng ai ai cũng biết, Tiểu Ngọc lúc này hận Tiểu Viên tận xương, nếu để cho nàng xử trí Tiểu Viên, thật sự là so với chết còn khó chịu hơn.
Lục Khởi nói xon lại đứng im lặng một bên, cũng không quên xem mặt Tiểu Viên, thấy sắc mặt Tiểu Viên trắng bệch một mảnh, trong mắt cũng không còn sáng rạng rỡ, chẳng qua là đứng ở nơi đó, tựa như mất đi sự sống, Lục Khởi trong lòng đắc ý, nhìn xem ngươi còn có thể đi quyến rũ ai?
Trong lòng Tiểu Viên lúc này, cái gì cũng không biết nữa, chẳng lẽ mình sẽ chết ở chỗ này sao? Chẳng lẽ mẫu hậu nói, phải sống nữa, bất luận như thế nào cũng phải sống nữa sẽ không được rồi, muốn nói chuyện, nhưng lúc này nói gì đều vô dụng rồi, đành để mặc cho bọn họ đem mình đẩy đi, đợi đến Lục Khởi ra ngoài, nói ý tứ Kim tiểu thư, lòng Tiểu Viên rơi bịch xuống đất, có thể còn sống là tốt rồi, chỉ cần còn sống, từ nơi này đi ra ngoài, còn tốt hơn ở chỗ này.
Tiểu Viên đang suy nghĩ, những người khác cũng không nhàn rỗi, Kim lão gia trầm tư một hồi, gật đầu nói: "Tiểu thư nói cũng có đạo lý, chẳng qua là nha đầu này..." Vừa nói Kim lão gia xoay người nhìn Tiểu Viên: "dáng dấp hảo, giữ lại mạng của nàng ta, vậy ..."
Kim lão gia còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy tiếng khóc truyền đến, Tiểu Ngọc khoác áo, được Kim tiểu thư đỡ, trên mặt bi thương, khóc nói: "Cha chồng, nha đầu này chính là cậy vào dáng dấp chính mình hảo, mới quyến rũ đại gia." Lúc nói chuyện, mắt thấy Tiểu Viên, vô hạn oán độc: "Tiện nhân, ngươi làm cho ta mất nhi tử, ta nhất định không để cho ngươi sống tốt đâu."
Kim lão gia nghe thấy như vậy, khẽ nhíu mày: "Vậy ý ngươi như thế nào?" Tiểu Ngọc gt lệ một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Viên, hỗn loạn với oán độc, ghen ghét, lời nói như không phải từ miệng người nói ra, giống như là một con quỷ phun tới: "Cha chồng, nàng là mỹ nhân họa thủy, nên hủy đi mặt của nàng, chọc mù hai mắt của nàng, đánh gãy gân tay chân của nàng, nếu để cho nàng đi dọn nhà vệ sinh, một ngày chỉ cấp một bữa cơm ăn, như vậy nàng ta mới bớt được tội nàng đã gây ra."
22.1
Chương 22.2
22.2
Nghe nàng nói như vậy, Kim tiểu thư trong lòng đắc ý, nghiêng người liếc nhìn Tiểu Viên, lời này không phải là do ta nói là được, ngươi dù có hận, cũng đi hận Tiểu Ngọc đi, ai bảo nàng ta thai nhi không vững, chỉ là đụng nhẹ một cái, liền bị đụng sảy thai, Kim tiểu thư còn đang lo chưa có biện pháp dạy dỗ Tiểu Viên, thì có chuyện này.
Kim lão gia tuy biết trong lòng Tiểu Ngọc tràn đầy oán hận, sau khi nghe lời Tiểu Ngọc nói, hít một hơi lãnh khí, cô gái này oán hận, cũng quá mức đi, Vương Thắng An nghe Tiểu Ngọc nói, nhìn về phía Tiểu Viên, thấy nàng vẫn như cũ không nói một lời, đứng ở nơi đó, nếu làm theo như Tiểu Ngọc nói, Tiểu Viên xinh đẹp sẽ không còn nữa, dung mạo như vậy, mình còn chưa được hưởng thụ qua, làm sao lại xảy ra chuyện này?
Nghĩ tới đây, Vương Thắng An đằng hắng một cái, đối với Kim lão gia nói: "Nhạc phụ đại nhân, mợ nghĩ biện pháp, tốt thì tốt, chỉ là…?" Kim lão gia nghe được Vương Thắng An có dị nghị, ngẩng đầu nhìn hướng con rể mình: "Hiền tế, chẳng lẽ ngươi có biện pháp khác hay sao?"
Vương Thắng An đáp: "Nhạc phụ, mợ nghĩ biện pháp đó, cũng là vì hả giận cho hài tử của nàng chưa ra đời, nhưng không nghĩ tới, giết người chỉ là đầu rơi xuống đất, nếu làm như vậy, sẽ gây nghiệp chướng, còn nếu nói không xuôi tai…” Vương Thắng An cười cười, nhìn về phía Tiểu Ngọc: "Cữu huynh đã có chút ngu dại, vốn nên làm nhiều việc thiện, mới có thể có phúc báo, nếu thật làm như thế, sợ rằng..."
Không đợi hắn nói xong, Kim lão gia đã hiểu, mặc dù Kim lão gia biết Vương Thắng An nói lời này, nhìn như công bằng, nhưng cũng có chút tư tâm của hắn. Nhi tử của mình, vốn ngu dại, nếu không cũng sẽ không cưới nha hoàn làm vợ, có chửa lại làm sảy. Ngày trước Kim lão gia làm giàu, cũng đã làm một chút chuyện, không có tình người, trong lòng cũng mơ hồ cảm thấy, có phải hay không là trời phạt.
Nghe Vương Thắng An nói như vậy, nghĩ đến, sao không thuận nước đẩy thuyền, liền đáp ứng lời con rể nói, gật đầu một cái, thở dài nói: "Hiền tế nói có lý, chúng ta cũng như người ta, dĩ nhiên là muốn tích đức hành thiện, Đại Nãi Nãi nói những lời đó, cũng chỉ là trong lúc bi thương quá độ, các ngươi ai cũng không cần lên tiếng nữa."
Tiểu Ngọc thấy đề nghị của mình không được chấp nhận, há mồm muốn nói, lại bị Kim tiểu thư bấm một cái, Tiểu Ngọc vốn là nha hoàn của Kim tiểu thư, sau khi gả cho Kim đại gia, Kim tiểu thư chưa bao giờ gọi một tiếng đại tẩu, thấy Kim tiểu thư không cho mình nói chuyện, Tiểu Ngọc vội câm miệng.
Kim tiểu thư đã lên tiếng: "Phụ thân, phu quân nói có lý." Lúc nói chuyện, ý bảo Lục Khởi đi lên đỡ Tiểu Ngọc, Lục Khởi lại không đỡ ổn Tiểu Ngọc, thiếu chút nữa khiến Tiểu Ngọc té xuống, Tiểu Ngọc nào dám nói chuyện, chỉ dám đứng im.
Kim tiểu thư đi tới bên cạnh Kim lão gia, cười nói: "Phụ thân, phu quân thường nói với nữ nhi, là người bề trên, nên hào phóng với hạ nhân, như vậy mới có thể hành thiện tích đức." Vương Thắng An nghe lời này, trong lòng hết sức tán thuởng, mắt tán dương nhìn thê tử, cưới một nữ nhi thứ tộc, chính là biết nghe lời, bảo nàng đi hướng tây, nàng không thể đi hướng đông, nếu thê tử xuất thân đại tộc, sẽ không nghe lời như vậy.
Nghĩ tới đây, Vương Thắng An vừa nhìn về phía Tiểu Viên, đến lúc đó sẽ đem Tiểu Viên thu phòng, thê hiền thiếp mỹ, không phải là nhân gian cực lạc sao, đến lúc đó để lộ ra thân thế Tiểu Viên, nữ tử Dương gia, xinh đẹp mỹ miều, đồng liêu sẽ phải hâm mộ không dứt.
22.2
Chương 22.3
22.3
Vương Thắng An càng nghĩ càng đắc ý, Kim lão gia nghe nữ nhi nữ tế có cùng một ý tứ, sao có thể nghe lời Tiểu Ngọc nữa, gật đầu một cái: "Nếu đã như thế, cũng không cần làm theo lời Đại Nãi Nãi, chẳng qua là hiền tế, phải xử phạt nàng, không thể để nàng tiếp tục gây họa."
Vương Thắng An đã sớm đã tính toán trước rồi, cười híp mắt lên tiếng: "Biện pháp vừa rồi của nhạc phụ cực hảo, nhưng không thể nhốt nàng bảy ngày lâu như vậy, theo tiểu tế thấy..." Còn chưa nói hết, Kim tiểu thư liền nói tiếp: "Không bằng liền nhốt ba ngày, không cho nàng ăn cơm, để cho nàng ghi nhớ thật lâu."
Kim lão gia gật đầu, Tiểu Ngọc thấy Tiểu Viên chỉ là bị giam ba ngày, trong lòng càng thêm bất mãn, cũng không dám nói ra, ánh mắt tựa như đao một dạng, một đao nhìn hướng Tiểu Viên.
Tiểu Viên trải qua như thế biến cố, từ sinh ra đến chết, lại từ chết đến sinh, đi như vậy một vòng lớn, cả người vô lực, nghĩ đến ngày xưa mẫu hậu cũng là như thế, từ Chiêu Dương cung đến ở bên trong Cố Thành, mẫu hậu có phải hay không cũng là từ ban đầu hoảng sợ đến sau đó vô lực đây? Tiểu Viên còn đang suy nghĩ, mấy gã sai vặt đã đẩy nàng đi ra ngoài.
Một đường lôi lôi kéo kéo, đến phòng chứa củi, thanh âm ghét bỏ của Vương mụ vang lên: "Nhốt nàng ở đây đi, ba ngày sau trở lại."
Nghe được bên ngoài gã sai vặt thưa phải, cửa phòng chứa củi cũng bị đóng lại, Tiểu Viên ngã ngồi trên mặt đất, cảm giác được trên đất lạnh như băng, cửa sổ nơi đó lộ ra mặt người, là Vương mụ, nàng hướng bên trong xem một chút, thấy bộ dạng Tiểu Viên thất hồn lạc phách.
Hướng trên đất hứ mấy tiếng, đối Tiểu Viên nói: "Tiểu yêu tinh, ngươi thật may mắn có người cứu ngươi, chẳng qua là ba ngày bị nhốt." Vương mụ hừ một tiếng: "Ngươi cứ ngoan ngoãn ở trong này đi." Nói xong mới đi.
Những lời khó nghe vào trong tai Tiểu Viên, tựa như một trận gió, nàng ngồi dưới đất, cũng không biết trải qua bao lâu, cảm giác trên người lạnh toát, đúng rồi, giờ mới tháng hai, ban đêm cực lạnh, mà đây lại là phòng chứa củi, so với phòng rách của Tiểu Viên còn nát hơn, gió lạnh qua những khe hở thổi tới, làm cho Tiểu Viên lạnh đến thấu xương.
Tiểu Viên lấy tay ôm chặt thân thể, muốn cho mình thêm chút ấm áp, không biết lúc nào nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, trong lòng nàng là một mảnh mờ mịt, chẳng lẽ mình cứ an tâm sống qua ngày, giấu giếm cả đời thân phận, ý niệm như vậy cũng không được rồi sao? Mình phạm phải sai lầm gì, từ khi vào Kim gia, không phải chịu đánh thì lại chịu bị mắng, ban đầu còn có Tiểu Lan giúp đỡ ngăn cản, hiện giờ Tiểu Lan bị Kim tiểu thư gả đi ra ngoài, cũng không biết ngày ngày nàng ấy trôi qua có tốt hay không?
Nhớ tới thanh âm Vương mụ, Lục Khởi, Tiểu Ngọc mắng nàng tiện nhân, ánh mắt Tiểu Viên từ mờ mịt biến thành quyết tuyệt. Tiện nhân, họ mới là tiện nhân, từng kẻ một bắt nạt kẻ yếu, không biết phân biệt người tốt, người hạ tiện, Còn nữa..., Tiểu Viên từ từ nghĩ, còn có Kim tiểu thư, ở sau lưng chỉ điểm họ khi dễ mình, trên mặt thì giả bộ làm người tốt, người như vậy tại sao có thể sống ở trên đời? (muanho: Câu này muanho cũng từng hỏi từ lâu rồi … Haixx)
Hết
Chương 22.
Chương 23 Ba ngày, ba ngày nay, Tiểu Viên ngã ngồi trên mặt đất, suy nghĩ miên man, thời gian trôi qua cùng nàng không quan hệ, trong đầu lướt qua vô số ý niệm, chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc một đời, chẳng lẽ cứ sống ở Kim gia làm một tiện nhân? Không, cho dù có gian khó đến đâu, cũng muốn bỏ chạy, dù liều mạng, cũng phải đi gặp thập tứ ca ca, không, không thể kêu thập tứ ca ca, là đương kim bệ hạ, nhớ rõ huynh ấy tâm tính nhân hậu, khoan hồng độ lượng, cho dù không thể khôi phục thân phận, cũng muốn đem những nhục mà mà người khác đặt ở người nàng trả trở về.
Mãi cho đến khi cửa sài phòng bị mở, ánh mặt trời chiếu vào. Vương mụ mụ thanh âm tựa sét đánh ở bên tai nàng vang lên: “Tiểu tiện nhân, mạng ngươi lớn, còn không mau chút theo ta đi tạ ơn lão gia.”
Tiểu Viên động cũng chưa động, cũng không giương mắt nhìn mụ, đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân, Vương mụ mụ thấy thân mình nàng hoảng cũng không hoảng một chút, thân mình nàng rất mảnh mai, bị bỏ đói đến chết, trong lòng nói thầm, đã chết chính là chuyện tốt,chỉ là cô gia cùng lắm sẽ lải nhải một chút. Lại đợi một hồi, thấy nàng vẫn là bất động, Vương mụ mụ tiến lên mấy bước, đẩy đẩy nàng, thân mình Tiểu Viên lung lay đôi chút, vẫn là không đứng lên.
Thời điểm Vương mụ mụ đụng vào Tiểu Viên, thân mình nàng mặc dì lạnh lẽo, làm da vẫn là có thể cảm nhận được nhịp đập, biết nàng không chết, Vương mụ mụ vô vỗ tay, lớn tiếng kêu đứng lên: “Ngươi còn không mau chút đứng lên, lão gia còn đang chờ ngươi đâu.”
Thấy Tiểu Viên vẫn là không có phản ứng, Vương mụ mụ cơn tức không khỏi dâng lên, mụ cũng không phải là người có tính tình tốt gì, thuận tay cầm cây củi lên, hướng trên người Tiểu Viên đánh, miệng còn mắng: “Tiểu tiện nhân, cho người mặt mũi ngươi còn không biết xấu hổ, đừngó mà để lão nương động thủ.”
Chẳng qua là đánh một chút, Tiểu Viên liền ngẩng đầu lên, Vương mụ mụ thấy ánh mắt nàng không như mọi khi, làm người sợ hãi, ngẫu nhiên chút sợ hãi trong ánh mắt đã muốn biến mất không thấy, chỉ là gắt gao nhìn Vương mụ mụ, cũng không nói chuyện.
Vương mụ mù bị nàng nhìn đến có cút sợ hãi, loại ánh mắt sắc bén này, Vương mụ mụ lớn như vậy cho tới giờ còn chưa thấy qua, có chút bất khả xâm phạm, Vương mụ mụ không khỏi cảnh giác, từng bước lui về phía sau, nhất thời lại nghĩ tới, sợ nàng làm gì, không phải mình chỉ là một cái nha hoàn thôi sao, mặc dù đã ngừng đánh, vẫn là nói: “Tiểu Viên, Còn không mau chút theo ta đi gặp lão gia.”
Tiểu Viên chậm rãi đứng dậy, vẫn là chưa nói lời nào, đi ra ngoài, Vương mụ mụ vội vàng đuổi kịp, trong lòng nói thầm, Tiểu Viên này trúng tà gì, như thế nào cảm giác cùng ba ngày trước không giống nhau, ba ngày trước vẫn là mặc cho đánh chửi, ba ngày sau như thế nào liền biến thành như vậy ?
Tiểu Viên vẫn là không cảm giác, bước ra khỏi sài phòng, Tiểu Viên suy nghĩ cảm thận rất nhiều, mẫu hậu mình đã như thế, nhưng nói như thế nào, trong người đều chảy huyết mạch hoàng tộc Phùng thị, nhìn về phương Bắc, Tiểu Viên thần sắc biến ảo, mẫu hậu, ngày đó người đã quên nói, không chỉ phải sống, còn phải sống tốt, mà không giống hiện tại, Tiểu Viên ánh mặt có chút rùng mình, chịu nhục mà sống.
Chương 23.2 Không biết là do gió lạnh thổi, hay là Vương mụ mụ mặc thiếu áo, Vương mụ mụ rụt rụt cổhét lên thúc giục: “Nhìn cái gì, còn không mau chút đi đi, chẳng lẽ còn bắt lão gia phải chờ ngươi?”
Tiểu Viên quay đầu lại liếc mụ một cái, một ngày kia, một ngày kia nhưng không phải hiện tại, Tiểu Viên ánh mắt ảm đạm xuống, cúi đầu nói: “Vâng, nô tỳ đi ngay.”
Vương mụ mụ nghe thấy Tiểu Viên trả lời, cùng mọi khi không có gì khác nhau, thở phào một tiếng, vừa rồi nhất định là mình cảm giác sai lầm, Tiểu Viên chỉ là một cái nha hoàn, như thế nào có thể làm cho mình cảm thấy áp bách chứ? Gật đầu, nâng cằm lên, Vương mụ mụ ở phía trước dẫn đường, không chút phát hiện ánh mắt Tiểu Viên ở bên kia có chút biến hóa.
Một đường đi đến đại sảnh, Kim lão gia đã chờ sắn ở nơi đó, không cần đám người phân phó, Tiểu Viên chạy tới trước mặt Kim lão gia quỳ xuống nói: “Nô tỳ qua được đại họa này, nô tỳ đến đây thỉnh tội.” Nói xong hai câu này, Tiểu Viên cảm thấy cổ họng căng cứng, vẫn là không dám ngẩng đầu, sợ phẫn nộ trong mắt bị người khác thấy.
Kim lão gia thấy Tiểu Viên thập phần kính cẩn nghe theo, gật gật đầu, nói hai câu, bất quá chính là muốn Tiểu Viên hảo hảo an phận, Tiểu Viên nghe xong, lại dập đầu đi xuống, Kim lão gia phất tay ý bào nàng rời đi.
Tiểu Viên vừa mới đứng lên, Kim đại gia liền từ bến ngoài tiến vào, thấy Tiểu Viên liền oa oa khóc một tiếng: “Tiểu Viên ngươi không chết a? Tiểu Viên bon họ không cho t gặp ngươi, nói ngươi là Tang Môn tinh.” Thấy Kim đại gia, tâm lạnh như bang của Tiểu Viên như có dòng nước ấm chảy qua, trừ bỏ Tiểu Lan, Kin đại gia chính là người đối với nàng tốt nhất, tuy rằng nói hắn rấ tốt, cũng thường cấp cho nàng đau khổ, tỷ như ba ngày giam cầm vừa mới chấm dứt, này có lẽ là như mẫu hậu nói, trong họa có phúc đi?
Chính là, liếc nhìn sắc mặt Kim lão gia đang ngồi ở trên có chút biến, Tiểu Viên cái gì cũng không dám nói,lui ra phía sau nửa bước, cúi đầu đối Kim đại gia nói: “Đại gia, nam nhữ có khoảng cách, mong đại gia tự trọng.”
Kim đại gia thấy Tiểu Viên không để ý đến mình, khóc lên, lại lấy tay kéo nàng: “Tiểu Viên, ngươi như thế nào không để ý tới ta? Chẳng lẽ ngươi trách ta?” Kim lão gia còn chờ Tiểu Viên với Kim đại gia nói chuyện, sẽ phân phó gã sai vặt đi lên, đem Tiểu Viên tha xuống, nha hoàn như vậy thản nhiên cẫu dẫn đàn ông, nên tươi sống đánh chết mới tốt.
Ai ngờ Tiểu Viên tuân thủ lễ nghĩa, ngươc lại Kim lão gia lại khó nói được cái gì, xem ra nhìn lại, hắn là không dùng được đứa con suốt ngày quấn quýt lấy nha hoàn này, ho khan một tiếng: “Tiểu Viên, ngươi còn không mau chút đi xuống?” Tiểu Viên lại thi lễ, không để ý tới Kim đại gia, rồi đi thẳng, sau lưng truyền đến tiếng khóc của Kim đại gia cùng tiếng mắng của lão gia.
Tiểu Viên khi nghe được tiếng khóc, đã nghĩ ngay đầu lại an ủi, nhưng là không thể, vô luận như thế nào, cùng Kim đại gia lui tới, đã làm mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm, buồn cười chính mình trước kia thế nhưng lại không ý thức được, còn muốn qua hắn lằm cho cảnh ngộ của mình khá hơn, hiện tại đã nghĩ thông suốt, tự nhiên là cách hắn càng xa càng tốt.
Tiêu Viên bước chân thực nặng, mỗi bước đều gng dẫm nát lòng mình, cứ vậy mà từng bước một rời đại sảnh, rời tiểu viện, rời đi người đàn ông duy nhất đã cho mình ấm áp, mặc dù hắn thực sự ngu dại như vậy, lại đối với mình rất tối, như vậy là đủ, ngày sau chính mình sẽ hội báo đáp hắn, nhưng mà không phải hiện tại hiện tại mình chỉ có thể cách hắn càng xa càng tốt, như vậy là tốt nhất.
Trời, từ trưa đến giờ quên mất không post tiếp. Xin lỗi mọi người nha.
Chương 23.3 “Tiểu Viên, thật tốt quá ngươi không có việc gì.” Một thanh âm dường như quan tâm vang lên, Tiểu Viên ngẩng đầu, đứng trước mặt quả nhiên là Vương Thắng An, ở trong kia ba ngày, Tiểu Viên đã hiểu rõ Kim tiểu thư các nàng, như vậy khi đối diện nan tử này, Tiểu Viên đã nghĩ thực rõ ràng, thế gia nam tử, đối cha hoàn phần lớn chỉ là đùa bỡn, chuyện như vậy, Tiểu Viên nghe thấy cũng không thiếu, nam tử trước mắt này cũng không phải ngoại lệ.
Nghĩ vậy, Tiểu Viên ánh mắt hơi mị mị lên, động tác như vậy, ở trong mắt Vương Thắng An thực cũng càng thêm mê người, tuy rằng bị nhốt ba ngày, Tiểu Viên tóc có chút rối loạn, quần áo có chút nhăn, nhưng mĩ mạo cũng tuyệt không bị tổn hại gì.
Vương Thắng An theo bản năng kéo tay Tiểu Viên: “Tiểu Viên, ta.” Tiểu Viên lui ra phía sau từng bước, cúi đầu: “Cô gia, nô tỳ là hạ nhân dơ bẩn.” Hành động này, còn cự tuyệt hắn nghênh đón nàng, Vương Thắng An tiến lên từng bước, Tiểu Viên lại lui ra sau từng bước, một người tiến, một người lùi, sau lưng Tiểu Viên đã là tường bao, không có chỗ để thối lui.
Tay Vương Thắng An chống lên tường, nhìn Tiểu Viên, nhất quán ẩn ẩn đưa tình, ôn nhu chân thành: “Tiểu Viên, ngươi như thế nào là người dơ bẩn hạ tiện, xuất thân Dương thị, thân thế như vậy có mấy người đâu ?” Tiểu Viên trong tâm cười lạnh, nói dễ nghe như vậy, thế nào khi thấy mình bị oan, thời điểm đó, hắn có nói vài câu đâu?
Tiểu Viên cúi đầu, động tác này xem ra thực thẹn thùng, tay Vương Thắng An đi xuống một chút, cách bà vai Tiểu Viên một khoảng, Tiểu Viên nhìn chằm chằm nói nhỏ: “Cô gia nâng đỡ, đó là nô tỳ nên phải chịu, chỉ là cô gia đối nô tỳ như vậy, nô tỳ chỉ sợ sẽ hiểu lầm tình cảm của người.”
Nói xong Tiểu Viên ngẩng đầu nhìn Vương Thắng An, trong mắt có điểm nước: “Cô gia chắc ngài cũng biết.” Vương Thắng An sao lại không biết trong phòng Kim tiểu thư mấy nha hoàn kia cùng Vương mụ mụ đối xử với Tiểu Viên như thế nào đâu? Chính là trong ý tứ của Vương Thắng An, cũng muốn Tiểu Viên nếm chút khổ sở, sau đó để nàng tự đến cho chính mình ôm ấp, bây giờ nghe thấy những lời này của Tiểu Viên, còn tưởng rằng kế sách của mình thực hiệu quả, thu hồi cánh tay, giận dữ nói: “Tiểu Viên, ta cũng biết ngươi bị chút ủy khuất, chỉ là với tiểu thư nhà ngươi cùng bà vú, ta thực không thể lắm miệng.”
Tiểu Viên tâm lý âm thầm thở dài, vẫn là cúi đầu nói, Vương Thắng An thấy bộ dạng thẹn thùng này của nàng, thanh âm càng ôn nhu: “Tiểu Viên đừng sợ, đợi đến lúc thích hợp, ta sẽ thu ngươi, đến lúc đó sẽ không ai dám khi dễ ngươi nữa.” Tiểu Viên tựa như không nghe thấy, vẫn là cúi đầu không nói lời nào.
Vương Thắng An bị bộ dáng này của nàng làm cho có chút ngứa ngáy, tựa như có mấy tiểu oa nhi lấy tay gãi ở ngục mình, còn định ôn tồn nói thêm vài câu, bỗng truyền đến thanh âm của Lục Khởi: “Tiểu Viên, tiểu thư sai ta đi gọi ngươi, như thế nào còn đứng bất động.”
Tiểu Viên vội cất lời đáp ứng, vội vàng thi lễ với Vương Thắng An, bước đi, Vương Thắng An thấy nàng chạy đi, âm thầm mắng Lục Khởi, lần nào đến cũng phá hư đại sự của mình, bộ dáng kia, thoa nửa cân phấn so ra cũng không bằng một ngón tay của Tiểu Viên, chẳng có điểm gì tốt.
Lại thấy Lục Khởi đến chỗ Tiểu Viên đang ở bên người mình, lấy tay nắm lỗ tai Tiểu Viên kéo ra ngoài, Tiểu Viên bị nàng kéo trên mặt lộ vẻ thống khổ, Vương Thắng An thấy, càng thêm chán ghét, nữ tử ngoan độc như vậy, nên bị mắng, như thế nào có thể giữ bên người để cho nàng hầu hạ?
Vẫy vẫy tay áo, Vương Thắng An quyết định đem Lục Khởi đuổi đi, ít đi một người khi dễ Tiểu Viên. Lục Khởi vừa ra khỏi của chỉ thấy Tiểu Viên đứng nơi đó do dự cùng Vương Thắng An, lửa trong lòng bốc lên không biết biến thành cái bộ dạng gì, đợi cho Tiểu Viên đi tới đây, liền một lần nữa nắm lỗ tai Tiểu Viên hỏi: “Ngươi là đã chết vẫn không chừa sao? Từ đại sảnh về, như thế nào không vào phòng tiểu thư, lại tại nơi này thông đồng cùng cô gia càn cái gì?”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Tiểu Viên nhà ta thay đổi suy nghĩ, từ chối Kim đại gia, kỳ thật hắn thực đáng yêu a, đáng tiếc a đáng tiếc.
Chương 24 Tiểu Viên tùy ý để nàng mắng, Tiểu Viên lúc này sẽ không bao giờ ... giống ban đầu nữa, nghe nhục mạ, còn có thể khổ sở, còn có thể nghĩ chính mình đến tột cùng đã làm gì sai? Sống ở Kim gia, đã cho Tiểu Viên hiểu được rất nhiều, cũng không phải mình làm sai, mà là các nàng xem không được mình so với các nầng xuất sắc hơn.
Nếu, Tiểu Viên đầu nhẹ nhàng điểm vài cái, chính mình không đi Trần gia, không thấy được Trần gia đối với mình như thế nào, Tiểu Viên thực sẽ cho rằng, chính mình là trời sinh người hạ tiện.
Tiểu Viên nhẹ nhàng nâng đầu, nhìn Lục Khởi trước mặt, Lục Khởi mắng vài tiếng, trong lòng thoái mái rất nhiều, ai ngờ Tiểu Viên lại ngẩng đầu nhìn mình, quang mang trong mắt cùng loại sợ hãi ban đầu không giống nhau, không khỏi nhíu lông mày, đang định mở miệng mắng tiếp, Tiểu Viên đã cúi đầu, nhẹ giọng mở miệng: “Tỷ tỷ, không phải nói tiểu thư tìm ta sao?”
Này, Lục Khởi không nghĩ tới Tiểu Viên vẫn nhớ rõ chuyện này, ngẩng đầu, cằm nhếch lên, cố gắng học cách diễn xuất của Kim tiểu thư đi về phía trước, ý bảo Tiểu Viên đi theo mình.
Tiểu Viên cúi đầu, nhìn thấy Lục Khởi đi ở trước mặt kiêu ngạo thực giống con khổng tước, tâm lý có chút cười nhạo, như thế nòa lại bắt chước, giả chính là giả, Kim tiểu thư hiện tại càng ngày càng thích cách ăn mặc trong cung, chính là phong thái của Tam tỷ, loại cao quý bẩm sinh này, nàng như thế nào có thể bắt chước được.
Lục Khởi đi một đường thẳng tới trước cửa phòng Kim tiểu thư, mới cúi đầu đến: “Tiểu thư, Tiểu Viên đến rồi.” Đợi một hồi, thanh âm Kim Tiểu thư vẫn là không truyền đến, Lục Khởi trừng Tiểu Viên, Tiểu Viên bước lên phía trước vén rèm.
Kim tiểu thư cầm trong tay quyển sách, ngồi trên ghế nhỏ dưới cửa sổ, trừ bỏ ở bàn ngoài có trái cây cùng nước chè xanh, một cái lư hương nho nhỏ, đang tỏa mùi thơm ngát. Kim tiểu thư thực hợp với một thân trang phục mộc mạc, thực giống cái bộ dáng của danh môn thục nữ, chính là sách kia, rất lâu cũng chưa bay qua một tờ.
Kim tiểu thư thấy các nàng tiến vào, cũng không buông cuốn sách, Lục Khởi đợi một chút, tiến lên cười nói: “Tiểu thư, Tiểu Viên đến rồi.” Kim tiểu thư lúc này mới ừ một tiếng, đối Lục Khởi nói: “Sách Trung quả nhiên có chân ý.” Lục Khởi nở nụ cười: “Học vấn của tiểu thư, chính là càng ngày càng tăng.” Kim tiểu thư lúc này mới bông sách, nhìn thấy Tiểu Viên, ánh mắt phức tạp, Tiểu Viên vẫn như trước cúi đầu, không nói một lời.
Lục Khởi hừ một tiếng, từ khi Tiểu Viên từ Trần gia trở về, nàng đối Tiểu Viên chỉ có cái mũi có thể nói, không phải không có ác ý mở miệng: “Tiểu Viên, tiểu thư nàng ấy thay ngươi cầu tình, chẳng lẽ ngươi ngay cả tạ ơn cũng không tạ ơn nàng một tiếng?” Tiểu Viên hít sâu một hơi, quỳ xuống: “Nô tỳ tạ ơn tiểu thư.”
Kim tiểu thư sắc mặt thay đổi một chút, lập tức khôi phục bình thường, điều chỉnh tư thế ngồi: “Tiểu Viên, ngươi là nha hoàn của ta, ta thay ngươi nói vài câu cũng là chuyện thường, có cái gì cảm tạ với không cảm tạ đâu.” Tiểu Viên nghe thấy Kim tiểu thư lời nói hòa nhã khác với ngày thường, trong lòng kì quái, như thế nào vài ngày không gặp, Kim tiểu thư liền hòa nhã không giống với mọi khi, vẫn là cung kính đáp: “Tiểu thư đối với nô tỳ thực ân đức, nô tỳ ghi nhớ trong lòng.”
Chương 24.2
Kim tiểu thư thấy Tiểu Viên hôm nay thập phần kính cẩn nghe theo, trong lòng không khỏi có chút đắc ý, quả nhiên là trừng phạt ngàng một chút, nàng mới có thể nghe lời, bằng không nàng mới từ Trần gia trở vè xong, cái loại bộ dáng này, chính là khinh thường nhà mình không phải sao?
Thuận tay chỉnh chỉnh trâm cài: “Tiểu Viên, ngươi cũng là hiểu được, thời thế hiện nay, nếu ngươi không ở nhà của ta, sớm muộn gì cũng sẽ đói chết, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta tuyệt sẽ không bạc đãi ngươi.”
Tiểu Viên tâm lý càng thêm kỳ quái, như thế nào trong lời nói Kim tiểu thư hôm nay, tất cả đều không giống với chính cô ta, vẫn là cung kính quỳ trên mặt đất, chờ nàng nói tiếp. Kim tiểu thư quả nhiên thực chậm rãi nói: “Cô gia nhìn trúng ngươi, nghĩ muốn thu ngươi, mang đi nhâm thượng, đến lúc đó chúng ta liền thành người một nhà, chính là ngươi ngày thường tính tình có chút không tốt.”
Lời này chưa nói xong, Kim tiểu thư nhìn chằm chằm Tiểu Viên, chờ Tiểu Viên tạ ơn nàng. Tiểu Viên lúc này mới hiểu được, khó trách Kim tiểu thư hôm nay nói chuyện như vậy, nguyên lai là do Vương Thắng An, chính là Kim tiểu thư ngày thường sẽ rất ghen tỵ, như thế nào lúc này lại chủ động nói như vậy ? Tiểu Viên tộm nhìn mặt Lục Khởi, thấy Lục Khởi sắc mặt đã muốn bắt đầu biến cùng tên của nàng thực không sai biệt lắm.
“Ai nha nương tử, ngươi quả nhiên là người hiền đức.” Thanh âm Vương Thắng An từ bên ngoài truyền đến, tiếp theo Vương Thắng An sải chân tiến vào, Tiểu Viên lúc này thấy Vương Thắng An, từng đối hắn cảm tình tốt bây giờ tan thành mây khói, nghĩ đến nhưng lời Kim tiểu thư nói, đó, kia, Tiểu Viên có chút nhớ nhung, chẳng lẽ chính mình vì có thể chạy đi, sẽ chịu đựng được này đó sao? Chính là không như vậy, biện pháp khác tựa như cũng không thành.
Kim tiểu thư đỡ tay Lục Khởi giúp nàng đứng lên, trên mặt tựa như trong lòng cũng cười thực thích, có chút hờn dỗi nói: “Làm một người vợ, vốn nên qan tâm việc này, nói thế nào đi nữa, chúng ta đã thành thân được nửa năm, còn không có gì, vì con nối dòng, tự nhiên cũng mốn chuẩn bị kế hoạch tốt.
Lời này nói ra làm Vương Thắng An thập phần thoải mái, hắn đi tới đặt tay lên vai Kim tiểu thư: “Ngươi với ta vợ chồng một lòng, như vậy mới tốt.” Kim tiểu thư trên mặt tươi cười càng thêm thẹn thùng, Vương Thắng An liếc mắt thấy Tiểu Viên còn đang quỳ trên mặt đất: “Nương tử, đây là.” Kim tiểu thư đã sớm tiến lên đem Tiểu Viên đứng dậy, quay đầu đối Vương Thắng An nói: “Phu quân, tiểu cô sẽ thành hôn, Tiểu Viên nha đầu kia thêu rất tinh, để cấp nàng cho tiểu cô được không?”
Vương Thắng An lúc này đối với Kim tiểu thư lòng tràn đầy cảm kích, liên tục gật đầu nói: “Nương tử nói rất đúng, theo ý ngươi.” Kim tiểu thư cười meo meo: “Tiểu Viên, ngươi trước hết đi xuống đi, ngươi mới ra, thân mình chỉ sợ rất yếu.” Nói xong quay ra Lục Khởi: “Lục Khởi, đi phòng bếp cấp Tiểu Viên chút nước canh, hảo hảo điều trị một chút.”
Lục Khởi đáp ứng, chỉ là luôn mặt kia, như thế nào đều có cảm giác vô hạn oán độc, Vương Thắng An tâm lý càng thêm cao hứng, cùng Kim tiểu thư hai người đối diện, thấy thế nào đều là một đôi vợ chồng ân ái.
Tiểu Viên ra phòng, đi vài bước vẫn còn có thể nghe được hai vợ chồng bọn họ nói chuyện cười, Tiểu Viên tâm lý lúc này mới thở phào một hơi, đầu một trận choáng váng, nước mắt cảm giác muốn trượt xuống dưới, chẳng lẽ trước đó, chỉ có thể dối trá mà ở lại cái hậu viện này cùng các nàng sao? Tuy rằng ba ngày kia, Tiểu Viên đã quyết định, chính là thật sự phải làm như vậy sao?
Tiểu Viên đi vào phòng mình, ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối, đầu đặt trên đầu gối, cau mày, đau khổ suy tư mà đứng lên.
Nếu mẫu hậu , bà vú biết chuyện này, có thể hay không vì mình mà khóc, còn có Tam tỷ, nếu Tam tỷ còn sống, thà làm ngọc vỡ chứ nàng nhất định mắng mình không có liêm sỉ, chính là mình nên làm thế nào? Tiểu Viên cảm thấy không thể hô hấp, cổ họng từng đợt khô khốc, mẫu hậu, người dạy nữ nhi phải sống, nhưng là người không có dạy nứ nhi phải làm như thế nào để sống sót, nữ nhi muốn hảo hảo sống sót, nhưng là nữ nhi không biết thế nào mới có thể hảo hảo sống sót?
Chương 24.3
Mẫu hậu, đến tột cùng nên làm như thế nào? Nếu thật sự làm như vậy, đến lúc đó nhìn thấy thập tứ ca ca, ủy thân làm thiếp, đây là thực sỉ nhục hoàng gia a, đến lúc đó cho dù là thập tứ ca ca nhận ra mình, làm thế nào có thể chấp nhận? Huống chi Vương Thắng An nói như thế nào cũng là người nhà của Lang Gia vương gia, xem ra, chính mình nghĩ hẳn là quá đơn giản rồi.
Lúc này cửa phong thật cẩn thận bị kéo ra, Cúc nhi ngó đầu vào, Tiểu Viên vội đem nước mắt nuốt trở về, xoay người xem nàng, trên mặt tưới cười: “Cúc nhi, có chuyện gì?” Cúc nhi trong tay bưng cái chén nhỏ: “Tiểu Viên tỷ tỷ, đây là Lục Khởi tỷ tỷ làm bảo ta đưa tới, nói là cho ngươi bồi bổ thân thể.”
Tiểu Viên liếc mắt một cái, nguyen lai là bát canh ngân nhĩ, Tiểu Viên tiếp nhận, đảo vài cái, chính là cảm thấy thực không muốn nuốt, tuy rằng ba ngày đều không ăn, nhưng là canh như vậy, mang theo mục đích như thế, Tiểu Viên chắc là ăn không vào đi.
Nhìn thấy Cúc nhi ở bên cạnh nuốt nuốt nước miếng, Tiểu Viên đơn giản cầm chén đưa cho nàng: “Ngươi ăn đi.” Cúc nhi mắt nhìn canh ngân nhĩ, trong mắt khát vọng thực là che không được, nhưng là Cúc nhi vẫn lắc đầu: “Lục Khởi tỷ tỷ nói, đây là tiểu thư cố công căn dặn, người khác không thể ăn.”
Tiểu Viên thở dài, Cúc nhi thấy nàng không nói lời nào, thực tò mò hỏi: “Tỷ tỷ không vui sao? Chính là nghe Lục Khởi tỷ tỷ nói, Tỷ lý đi làm thiếp của cô gia, về sau sẽ không là nha hoàn, vỳ sao tỷ tỷ lại mất hứng?”
Tiểu Viên nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của nàng, sờ sờ đầu nàng: “Ngươi không hiểu?” Cúc nhi lắc đầu: “Tỷ tỷ, lời này không đúng, trước khi ta đến Kim gia, ccha nương ta nói, muốn ta hảo hảo làm việc, chờ đến khi ai đó coi trọng, làm bà cô, còn có ăn thực ngon, mặc thực đẹp, không cần làm nha hoàn, chính là tỷ tỷ vì cái gì nghe thấy nói làm bà cô, sẽ không cao hứng đâu?”
Tiểu Viên ngẩn ra, sao Cúc nhi lại nói điều này, nàng tuổi còn nhỏ, kiến thức cũng ít, đừng nói nàng, ngay cả phụ mẫu nàng, chỉ sợ hiểu biết cũng không vượt quá nông thôn được mười dặm, như thế nào có thể hiểu được trên đời này, trừ bỏ làm bà cô, trừ bỏ được ăn no được mặc đẹp, còn có rất nhiều việc, tỷ như tôn nghiêm, tỷ như lễ nghi.
Thấy Cúc nhi vẫn là vẻ mặt mờ mịt, Tiểu Viên cười cười, chuyển đề tài: “Cúc nhi, ta dạy ngươi châm tuyến đi, mấy ngày trước không phải là ngươi đi theo học đi.” Cúc nhi nghe xong lời này, ánh mắt đều sáng lên, mới vừa đứng dậy muốn đi lấy châm tuyến, ánh mắt lại ảm đạm xuống: “Nhưng là ta không có vải tốt cùng tuyến a.”
Tiểu Viên vỗ đầu nàng: “Không quan hệ, chố ta ở cũng có vải thêu.” Cúc nhi gật đầu, nhảy dựng chạy ra ngoài, Tiểu Viên nhìn bóng dáng của nàng, thật sự vẫn là tiểu hài tử, nghe được có thể học gì đó, hưng phấn không thôi, nhìn thấy bát canh ngân nhĩ bên kia, Tiểu Viên bưng lên, không cần thìa, đổ vào miệng của mình, cái vị gì cũng không biết, có thể đối thân thể tốt một chút là được rồi, chính mình muốn sống từ nơi này đi ra ngoài, chỉ óc thể còn sống mà đi ra, mới có thể báo thù.
Chờ Cúc nhi tới, Tiểu Viên đã giống như bình thường, ngồi ở bên giường để ý sợ tơ. Cúc nhi chậm rãi tiến lên phía trước, thấy Tiểu Viên, khuôn mặt mang thần sắc chờ mong, Tiểu Viên kêu nàng ngồi cạnh mình, dạy nàng một chút.
“Yêu, còn chưa có lên làm bà cô đâu, lúc này lại sai sử nha hoàn, thực đã lên làm bà cô, thực tạo phí phái?” Theo thanh âm nói chuyện, Lục Khởi ôm một ít đồ vật này nọ xuất hiện ở cửa, trên mặt vẻ độc đoán, làm cho Cúc nhi nhìn, không khỏi rụt người hướng Tiểu Viên bên cạnh một chút.
Tác giả nói ra suy nghĩ của minh:
Chương này ta viết thực rối rắm, cảm thấy rằng ta đối Tiểu Viên rất xấu (đổ mồ hôi), nàng là cô gái mười sáu tuổi đáng thương a, xem như ta viết Tiểu Viên không ở trong sự chăm sóc của gia đình, một trong những kinh nghiệm sống khốn khổ nhất.
Bất quá Tiểu Viên ngươi an tâm đi, ta sẽ không đưa ngươi vào miệng sói (nắm tay).
Chương 25 25.1
Tiểu Viên để xuống may vá, đứng lên nói: "Tiểu thư có chuyện gì muốn phân phó ta?" Lục Khởi thấy Tiểu Viên bị mình châm chọc, trên mặt cái gì đều không lộ ra, trong lòng càng thêm bất mãn, chắc hiện tại có cô gia làm chỗ dựa, liền dám lên mặt với mình rồi, đem đồ trong tay ném cho Tiểu Viên: "Đây là tiểu thư phân phó, ngươi mau làm cho xong đi."
Vừa nói vừa đối với Cúc nhi quát lên: "Còn ngươi không mau đi làm việc đi, dám trốn ở đây làm biếng." Cúc nhi bị nàng mắng, từ bên cạnh Tiểu Viên, di chuyển nhích khỏi Tiểu Viên một chút, nhưng không có tiến lên, Lục Khởi đem nàng kéo qua, còn dùng tay dí đầu Cúc nhi một cái: "Còn không mau đi." Cúc nhi mắt nhìn Tiểu Viên, ngoan ngoãn đi theo Lục Khởi đi ra.
Tiểu Viên đem đồ Lục Khởi đưa tới, nhìn kỹ một chút, đó là đồ dùng trong hôn lễ, xem ra đây chính là chuẩn bị cho hôn lễ của Vương tiểu thư, nhìn kỹ lại, mặc dù là đồ thượng hạng, nhưng so với đồ Kim tiểu thư chuẩn bị cho hỗn lễ của mình trước đó, còn kém một chút, cầm lấy đồ cần thêu đồng thời lấy ra ty tuyến, Tiểu Viên vừa nghĩ vừa chọn những ty tuyến hợp với đồ thêu.
"Tiểu Viên, ngươi đừng làm nữa, nghỉ ngơi một chút đi." Cửa phòng nhỏ lại bị đẩy ra, người xuất hiện là Vương Thắng An, Tiểu Viên vội vàng đứng lên, xuôi tay đứng hầu: "Cô gia, những thứ đồ này, phải làm gấp ạ." Vương Thắng An thấy Tiểu Viên đã tắm gội sạch sẽ, xiêm áo bị bẩn cũng đã đổi cái khác, bên tóc mai còn cắm một đóa hoa mới nở, tô điểm cho dung mạo của Tiểu Viên, càng thêm xinh đẹp.
Nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thấy Tiểu Viên còn quy củ đứng ở đó, đưa tay kéo tay Tiểu Viên, dịu dàng nói: "Tiểu Viên, ngươi sớm muộn cũng là người của ta, không cần giữ lễ như vậy." Tay của hắn đưa tới, Tiểu Viên cảm thấy buồn nôn, vội đem tay bỏ ra, nhẹ giọng nói: "Cô gia nâng đỡ, nô tỳ không được chối từ, chẳng qua là..."
Không đợi nàng nói xong, Vương Thắng An tiện tay vung lên: "Ai, tiểu thư nhà ngươi cũng đồng ý với ta, ngươi cần gì phải sợ." Vừa nói tay vừa cầm lấy tay Tiểu Viên lần nữa, lần này Tiểu Viên không tránh, bị đói bụng ba ngày, cằm cũng nhọn, Vương Thắng An sơd sờ thấy xương nhô lên, không khỏi cau mày nói: "Tiểu Viên, thân ngươi quá yếu nhược rồi, tiểu thư nhà ngươi còn bắt ngươi thêu nhiều đồ như vậy, thật sự không nên."
Tiểu Viên hận không thể đem tay hắn bỏ ra, nhẹ nhàng cúi đầu, như vậy làm tay Vương Thắng An rơi xuống, thanh âm Tiểu Viên càng thêm nhẹ: "Hôn sự của Vương tiểu thư, cũng là đại sự, nô tỳ cũng chỉ cống hiến một chú sức lực mà thôi., sao dám nói là khổ cực." Vương Thắng An nghe câu trả lời này của Tiểu Viên, vỗ tay nói: "Tiểu Viên, ngươi quả nhiên cùng c nàng không giống nhau, không hổ là nữ tử Dương gia."
Tiểu Viên nghe những lời này, trong lòng tức giận từ từ tăng lên, thì ra là hắn biết thân thế giả của mình, Vương gia cùng Dương gia, năm đó cũng lui tới thường xuyên, Vương tiểu thư không có giơ tay giúp đỡ, Tiểu Viên còn tưởng là nàng tuổi còn nhỏ, không có năng lực giúp, mà Vương Thắng An biết rất rõ ràng, lại thật sự coi nàng như nữ cô nhi, cứ như vậy thoải mái muốn nạp mình làm thiếp.
Tiểu Viên không dám ngẩng đầu, sợ vừa ngẩng đầu sẽ để cho Vương Thắng An nhìn đến lửa giận trong mắt mình, chỉ nhỏ giọng mà nói ra: "Chuyện cũng đã xa xưa rồi, nhắc lại cũng không được cái gì." Vương Thắng An nghe Tiểu Viên nói lời này, trong lòng càng thêm an tâm, không khỏi tính toán nghĩ, Tiểu Viên dù là nữ tử Dương gia, nhưng như thế thì sao nào?
Dương gia hiện tại đã bị diệt sạch rồi, nàng là một nữ cô nhi, bị người ta bán vào Kim gia, làm thiếp của mình đã được coi là có số tốt rồi, chẳng lẽ đợi đến khi tuổi đã nhiều (ngày xưa 15-16 tuổi lấy chồng, tầm 18-20 tuổi coi là ế rồi ạ. tầm 18-20 băt đầu coi là nhiều tuổi ồi ), xứng gã sai vặt, tiếp tục làm tôi tớ hay sao?
Chương 25.2
Nghĩ tới đây, Vương Thắng An càng thêm đắc ý, đưa tay ra đè lại bả vai Tiểu Viên, thanh âm càng thêm êm ái: "Tiểu Viên, ngươi yên tâm, ngươi xuất thân Dương gia, tuy nói Dương gia hiện tại xuống dốc rồi, ta chỉ có thể đem ngươi trở thành thiếp, nhưng ta sẽ không đối đãi ngươi như đối đãi với thiếp bình thường, đợi đến hôn lễ của muội muội ta xong rồi, ta sẽ hảo hảo đem ngươi thu làm thiếp."
Tiểu Viên kìm lòng nghe Vương Thắng An nói, nghe Vương Thắng An nói đợi đến hôn lễ Vương tiểu thư xong rồi, mới đem mình thu, cách hôn lễ Vương tiểu thư còn một tháng, mình có thời gian một tháng, sẽ nghĩ ra biện pháp, ngẩng đầu lên, ánh mắt sợ hãi nhìn Vương Thắng An, khe khẽ gật đầu.
Vương Thắng An thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng càng rung động, chỉ là mình vẫn đang ở Kim gia, không phải tại Huyện nha, đưa tay sờ sờ mặt Tiểu Viên, dịu dàng nói: "Ta hiểu rõ, ngươi không phải là nữ tử bình thường, ta có thể đợi." Vừa nói vừa dặn dò nàng phải chú ý thân thể, lúc này mới rời đi.
Tiểu Viên chờ hắn vừa đi, đóng cửa thật chặt, dựa lưng vào cửa liền tuột xuống, nước mắt tràn mi, nam tử như vậy, hắn sao có thể nói ra mặt những lời ấy, lấy nữ tử danh gia làm thiếp, phi, hắn thật là người mặt dày, mình càng ghê tởm rồi, phải khom người cúi đầu trước nam tử như vậy, hậu duệ hoàng tộc Phùng thị, sao có thể chịu sỉ nhục như vậy?
Oán hận một hồi, Tiểu Viên kéo qua một khối vải rách, dùng sức lau địa phương Vương Thắng An vừa mới chạm qua, nhìn dáng vẻ Vương Thắng An, thân thế của mình không thể nói cho hắn biết, bắt công chúa làm nô, người bình thường nghĩ làm, nhất định là muốn đem mình diệt khẩu, diệt trừ hậu hoạ, nhưng làm thế nào mới có thể rời đi nơi này, Tiểu Viên cắn môi dưới, chẳng lẽ mình chịu ủy thân làm thiếp, bỏ cơ hội trốn đi, đến tìm quan viên, nói ra thân phận, nhưng sẽ không ai dám tin một công chúa có thể lưu lạc đến tận đây.
Tiểu Viên lần nữa ôm lấy hai đầu gối, làm sao bây giờ, cơ hội này nhất định phải tìm được, một kích phải trúng, như vậy mới có thể đạt được mục đích, nếu không mạng của mình cũng không gánh nổi.
Cửa bị nhẹ nhàng gõ vang, Tiểu Viên cảm thấy kỳ quái, thế nào có người sẽ gõ cửa? Tiểu Viên đứng dậy mở cửa ra, là Trúc nhi đứng bên ngoài, trong tay nàng bưng cái khay, nhìn thấy Tiểu Viên mở cửa, cười nói: "Tiểu Viên tỷ tỷ, tiểu thư phân phó ta đưa cơm tới cho ngươi." Tiểu Viên nhìn xem, thấy trừ cơm ra, còn có một đĩa thịt dê, canh cũng là canh cải trắng, không nghĩ tới lần này, Kim tiểu thư vì mặt mũi lại làm thật như vậy.
Vội tiếp lấy khay, đối với Trúc nhi cười nói: "Làm phiền muội muội." Trúc nhi cũng không đi ngay, chẳng qua là nhìn Tiểu Viên cười nói: "Còn chưa có chúc mừng tỷ tỷ đâu?" Chúc mừng, việc vui gì? Tiểu Viên sửng sốt, ngay sau đó lại nghĩ tới , chắc là Trúc nhi nói sự kiện kia, bên môi lộ ra một nụ cười có chút khổ sở, che giấu nói: "Không có gì, chuyện này không biết có thành hay không?"
Trúc nhi cười mị mị nói: "Tỷ tỷ dáng dấp đẹp mắt như vậy, tính tình lại hảo, tiểu thư cũng là hảo tính tình, chuyện này nhất định sẽ thành, hơn nữa..." Nói tới chỗ này, mặt Trúc nhi hơi đỏ lên một chút: "Cô gia nhìn hảo như thế, tỷ tỷ thật là có phúc khí."
Đẹp mắt, Vương Thắng An á? Tiểu Viên cẩn thận suy nghĩ một chút, so với người bình thường, Vương Thắng An xác thực được coi là thượng hạng, nhưng là Phùng thị hoàng tộc toàn nam tuấn nữ mỹ, dung mạo Vương Thắng An, làm sao có được sự anh tuấn của phụ hoàng ngốc chứ, Tiểu Viên tự nhiên cảm thấy dáng dấp hắn không có gì nổi trội, bình thường như vậy, Tiểu Viên cũng không tiện nói với nàng, chẳng qua là cười một cái.
Trúc nhi lại nói đôi câu, lúc này mới đi, Tiểu Viên bưng cơm, cơm tẻ, thịt dê hầm cách thủy, canh cải trắng, những món cơm canh này khi mình còn là công chúa thì thực bình thường, mấy năm qua, thì rất khó nhìn thấy, Tiểu Viên đem canh trộn vào cơm, gắp mấy khối thịt lên, lại nuốt không trôi, cơm canh như vậy, lại có chứa mục đích gì, Tiểu Viên đã quá rõ ràng, chẳng lẽ phải dùng thân thể mình đổi lấy sao?
Chương 25.3
Tiểu Viên gắp mấy miếng cơm, bỏ vào trong miệng, hành động của Kim tiểu thư, hành động của Tiểu Ngọc có gì đó bất đồng, đều là hạ tiện, Tiểu Viên nhắm mắt lại, vì tương lai đi ra ngoài, vì sau này trả thù, khó ăn hơn nữa cũng phải nuốt xuống, cực khổ nữa cũng phải chịu, nếu không tất cả đều là uổng phí, mình ở Kim gia chịu khổ cũng là uổng phí.
Rất nhanh chóng, Tiểu Viên đem thức ăn ăn sạch sẽ, thu thập xong bát đũa, lần nữa cầm đồ lên thêu thùa, chỉ có thiêu thùa may vá thì Tiểu Viên mới có thể nhớ về hồi ức trước đây.
Có lẽ là lời nói của Vương Thắng An quả thật có tác dụng, sau đó cơm canh của Tiểu Viên so với ngày trước khá hơn nhiều, trừ thịt dê, món ăn ngon cũng có, cơm cũng là cơm tẻ, chỉ chừng mười ngày, Tiểu Viên đã đẫy đà hơn chút, bước đi lung linh sinh động, tóc cũng đen nhánh lên rất nhiều, Kim tiểu thư còn đem mấy món quần áo cũ, thưởng cho nàng, Tiểu Viên mặc vào, càng xinh đẹp, bất đồng với những nha hoàn bình thường.
Vương mụ nhìn thấy cái đinh trong mắt mình ngày càng hảo, trong lòng gấp đến độ không có cách nào, ỷ vào nàng là bà vú của Kim tiểu thư, thầm nói với Kim tiểu thư: "Tiểu thư, tại sao có thể đối với nha đầu kia tốt như vậy, cô gia muốn thu, đã làm theo hắn thì thôi, thế nào còn đối với nàng tốt như vậy, nhìn nàng hiện tại, bộ dáng kia..."
Kim tiểu thư đang chọn chất vải cho Vương tiểu thư, nghe được Vương mụ nói những lời này, mắt nhẹ nhàng chuyển một cái, đối với Vương mụ nói: "Thì do ngươi khuyên bảo ta, phải làm hiền lương một chút, thế nào hiện tại lại nói như vậy."
Cái này, Vương mụ ngồi vào bên cạnh Kim tiểu thư, thở dài nói: "Tiểu thư, ngươi bây giờ đã là nàng dâu Vương gia, Vương gia chẳng lẽ còn dám bỏ ngươi sao, cần gì mình tự hạ thấp thân phận, đối với nha đầu kia tốt như vậy." Kim tiểu thư nhẹ nhàng vỗ bàn một cái: "Mụ mụ, làm sao ngươi càng già càng lú lẫn như vậy, nếu như ta đối với nàng không tốt, đến lúc đó có việc không hay xảy ra với nàng, phu quân sẽ đổ hết tội lên đầu ta, hiện tại…" Kim tiểu thư nhẹ nhàng cười một tiếng, đôi mắt đẹp chuyển một cái, miễn cưỡng nói: "Hắn nói được cái gì sao?"
Vương mụ bừng tỉnh hiểu ra, Kim tiểu thư thì ra là đánh chủ ý như vậy, đưa tay phủ trên bả vai Kim tiểu thư, nói: "Tiểu thư của ta, ngươi bây giờ có thể nghĩ như vậy, thật là không cô phụ kỳ vọng của lão gia." Kim tiểu thư duỗi người một cái, thuận thế dựa vào lưng ghế, híp mắt: "Trước hết, ta để cho nàng đắc ý mấy ngày, đợi đến mọi chuyện qua đi, thêm nữa..."
Câu nói kế tiếp lại không có nói ra, chỉ là một chuỗi tiếng cười, Vương mụ ở bên gật đầu liên tục, đôi mắt phát ra ý cười ngoan độc.
Tiểu Viên mặc dù không biết những chuyện này, nhưng là trong lòng vẫn cảm thấy kỳ quái, có dự cảm bất tường, càng thêm cẩn thận, trừ làm việc thêu thùa của mình, cả cửa cũng không dám bước qua.
Lục Khởi cũng không biết ý tưởng của Kim tiểu thư, còn tưởng là Kim tiểu thư đổi tính, đối với Tiểu Viên khá hơn, lúc này cái khác nàng không sợ, chỉ sợ Tiểu Viên cùng Kim tiểu thư thật sự thân thiết, địa vị của mình, không phải tràn ngập nguy cơ rồi sao? Nàng ở bên cạnh Kim tiểu thư gần mười năm, ăn mặc đều cùng Kim tiểu thư không sai biệt lắm, sao chịu được Kim tiểu thư đối với người khác như vậy, ngày đêm lo lắng, nàng luôn muốn đi tìm Tiểu Viên gây phiền phức, chẳng qua là hiện tại, Tiểu Viên trừ ở trong phòng mình, sẽ không bước ra khỏi cửa rồi, Lục Khởi coi như muốn đi tìm nàng gây phiền phức cũng không được, gấp đến độ dậm dậm chân.
Chương 26 Trong lòng Tiểu Viên rất mất hứng, tuy là đánh chủ ý như vậy, đợi đến ngày hôn lễ của Vương tiểu thư diễn ra, khi đó nhất định sẽ có rất nhiều người tới chúc mừng, thừa dịp nhộn nhạo chạy ra ngoài, sau đó đi thẳng đến Kiến Khang tìm Thập Tứ ca ca, nhưng khi hỏi Trúc nhi thật tỉ mỉ mới biết, chung quanh đây hộ nông dân đều là tá điền của Kim gia, chứa chấp một trốn nô của Kim gia, là không thể nào, mà Kim gia cách Kiến Khang trên trăm dặm, Tiểu Viên biết được khi đang ở Trần gia, Tiểu Viên nghe Trần tiểu thư nói, Trần gia cách Kiến Khang cực xa, không giống Kim gia, cách Kiến Khang chỉ có trên trăm dặm đường.
Như vậy tính toán xuống, không có xe, không có ăn, không có tiền, coi như có thể thuận lợi rời đi Kim gia, từ nơi này đến Kiến Khang dọc theo đường đi, né tránh đuổi bắt, cũng là rất khó. Hơn nữa, nếu có thể thừa dịp loạn chạy đi đâu được, giả bộ là tôi tớ của một nhà nào đó sao? Nhưng lại phát sinh vấn đề, chính là nhà đó có giúp mình hay không.
Nghĩ rõ ràng những vấn đề này, Tiểu Viên không khỏi nặng nề than thở, thì ra là chạy trốn không đơn giản như mình nghĩ, ban đầu mình cho là, chạy trốn là một mắt xích trong kế hoạch, một mắt xích đơn giản nhất, ai biết chạy trốn trong con đường mình chọn, lại là chướng ngại vật đầu tiên.
Suy nghĩ hiểu rõ những thứ này, Tiểu Viên cảm thấy con đường sống của mình mờ mịt, cả người vô lực, đúng là như vậy, ở đây cố gắng làm việc vì cái gì? Thật chẳng lẽ muốn ủy thân cho Vương Thắng An, mượn danh tiếng thiếp thất của Vương Thắng An, ra khỏi đại môn này sao? Con đường như vậy, Tiểu Viên thấy chán ngét.
Tiểu Viên tự động viên mình cười vui, cố gắng may vá, trước hết làm cho mình tốt đã, chuyện khác tính sau.
Trúc nhi cùng Tiểu Viên dần dần càng thân quen, biết nàng không giống Lục Khởi một dạng, mắt nhìn người khác để trên đỉnh đầu , thấy Tiểu Viên cả ngày nhốt ở trong phòng thêu thùa, ngày hôm đó Trúc nhi rảnh, liền cười híp mắt đi vào, đối với Tiểu Viên nói: "Tiểu Viên tỷ tỷ, bên ngoài hoa nở cả rồi, tỷ tỷ thế nào không ra hoa viên thêu thùa may vá, vừa ngắm hoa, vừa làm công việc, có phải tổt hơn không?"
Tiểu Viên làm một hồi, mắt cũng mỏi, từ trong nhà ra bên ngoài để thư giãn mắt một chút, thấy bên ngoài quả nhiên có chút màu xanh biếc, trái tim nhúc nhích, bất tri bất giác, một năm trôi qua, xuân đến, nhớ đến mình đã ở Giang Đông tới mùa xuân thứ tư rồi, thấy Tiểu Viên dừng lại may vá đang suy nghĩ, Trúc nhi đã giúp Tiểu Viên thu thập những thứ may vá kia, cười nói: "Tỷ tỷ đừng sợ, tiểu thư sáng sớm đã đi ra ngoài với Vương tiểu thư, Lục Khởi tỷ tỷ cũng đi theo hầu hạ rồi, Vương mụ bị tiểu thư sai đi mua đồ, hiện tại trong cái sân này, chỉ có chúng ta ba người rồi."
Tiểu Viên bên môi không khỏi lộ ra nụ cười, nguyên lai là đều không ở trong viện, khó trách Trúc nhi muốn mình đi ra ngoài một chút, thấy gương mặt tha thiết của Trúc nhi, Tiểu Viên nhẹ gật đầu, mang theo đồ cùng Trúc nhi đi ra bên ngoài.
Kể từ ngày trở lại Kim gia, sau khi bị phạt, nhiều ngày như vậy, bước chân của Tiểu Viên còn chưa có đi qua cái tiểu viện này, đợi đến khi ra khỏi tiểu viện mới biết, mùa xuân đã sớm đến, trong vườn hoa muôn hồng nghìn tía, hồng hồng lục lục, thực sự rất đẹp, dưới cây liễu, Tiểu Viên tìm tảng đá, đem đồ vật thả trên đó, cùng Trúc nhi vừa nói vừa làm may vá.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào trên thân người, sau một hồi thêu thùa, Tiểu Viên đã cảm thấy có chút buồn ngủ, một ngày thư thái, vừa nói chuyện, làm may vá, còn ăn điểm tâm không biết Trúc nhi lấy từ đâu ra, càng thêm thư thái.
Tiểu Viên liếc mắt nhìn Trúc nhi ở bên mình, đang cố gắng học thêu thùa may vá, nàng vừa qua mười ba tuổi, có lẽ là cơm canh Kim gia dù thế nào cũng tốt hơn nhà Trúc nhi, một tháng trôi qua, Trúc nhi cao hơn một chút, sắc mặt cũng thay đổi đẹp mắt rất nhiều, trước ngực đã nhô lên nho nhỏ, đường cong thiếu nữ bắt đầu từ từ hiện ra, tựa như gốc cây mới vừa đâm chồi giống một cây liễu nhỏ, thấy trên mặt Trúc nhi cười thỏa mãn, Tiểu Viên không khỏi cảm giác lòng mình có chút già nua.
Chương 26.2
Nhưng là, mình cũng chỉ hơn Trúc nhi ba tuổi, ý thức được điểm này, tay Tiểu Viên từ từ ngừng lại, thì ra bất quá đến Kim gia ba năm có thừa, nhưng mình luôn cảm thấy rất nhiều năm, l tựa như những ngày ở Lạc Kinh là chuyện tình đời trước, lại cảm thấy ngày này rất ngắn, ngắn đến nỗi không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Tiểu Viên không khỏi nhẹ nhàng than thở, Trúc nhi nghe được Tiểu Viên than thở, dùng răng cắn đứt một sợi tuyến, cười ngẩng đầu: "Có phải tỷ tỷ làm mệt mỏi hay không, tỷ tỷ liên tục làm một tháng, mệt mỏi cũng đúng thôi ."
Tiểu Viên nghe nàng nói chuyện, không cảm thấy vị gì, không khỏi cười nghĩ, Trúc nhi như vậy mới là nha hoàn tốt đi, một lòng vì Kim tiểu thư, chưa bao giờ có khác ý nửa điểm, chỉ cần có ăn có mặc là đủ rồi, bị mắng cũng sẽ không cảm thấy uất ức, Tiểu Viên lắc đầu cười một tiếng: "Trúc nhi, đối với ngươi những ngày này thật tốt sao?"
Trúc nhi ngây ngẩn cả người, cười tiếp: "Tỷ tỷ, ngươi nói chuyện cười gì đâu, bây giờ thật là tốt, có ăn no, có áo ấm mặc." Tiểu Viên cau mày: "Nhưng là, hôm qua mới nhìn thấy Lục Khởi mắng ngươi."
Trúc nhi cười càng vui vẻ hơn : "Tỷ tỷ, bị chửi mấy câu thì thế nào, lúc ở nhà, cha ta mất hứng, nhưng là cầm que đánh ta. "
"Cha ngươi đánh ngươi?" Tiểu Viên chần chờ hỏi, trong nhận thức của Tiểu Viên, coi như Kim lão gia là người tục tằng cực điếm, đều có lòng yêu con thương con, đối với Kim tiểu thư như trân như bảo, phạm sai lầm, cha mẹ cũng có mắng mấy tiếng, sao cha không cao hứng liền đánh nữ nhi để hả giận đây?
Trúc nhi cau mày, có lẽ là nhớ tới chuyện đau khổ trước kia, nhẹ nhàng lắc đầu một cái: "Tỷ tỷ nói thật buồn cười, không riêng cha ta, ngay cả mẹ ta cũng sẽ đánh ta." Cái này, Tiểu Viên chần chờ lại tăng thêm một câu: "Chẳng lẽ là ngươi phạm lỗi, bọn họ mới có thể đánh ngươi?" Lông mày Trúc nhi nhăn lại càng sâu: "Tỷ tỷ, không riêng gì ta, trong thôn chúng ta không ít trẻ con bị đánh như vậy."
Vừa nói Trúc nhi vừa cúi đầu, nhẹ giọng nói một câu: "Hài tử, không phải là nơi để cha mẹ trút giận hay sao." (muanho: muanho phản đối. Huhu, thương Trúc nhi à… Ôm ôm.) Tiểu Viên trầm mặc, nàng chưa từng nghe qua lời như vậy, Trúc nhi cũng không nói nữa, chẳng qua là dùng sức đem kim thêu lên vải, tựa như cùng ty tuyến có cừu oán vậy, trong viện hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có nơi xa thỉnh thoảng truyền đến mấy tiếng chim hót.
"Không nghĩ tới Kim gia mặc dù tục tữu, viện tử này nhìn cũng không tệ lắm." Đột nhiên có thanh âm nam nhân xa lạ truyền đến, đây là ai, sao lại xuất hiện ở đây? Tiểu Viên nhìn qua khe hở của cây liễu, nhìn ra ngoài, có hai nam tử đang đi trên đường mòn, một người lạ mắt vô cùng, một người khác có chút quen mắt, không phải là người khác, chính là Trần gia Tam công tử Trần Ngang, hắn vẫn như cũ một thân áo màu lam, eo buộc ngọc đái, mang theo chính là cái túi thơm kia, giắt nơi đó, Tiểu Viên nhìn cái túi thơm này, càng xem càng nhìn càng thấy quen mắt, giống như là đã gặp qua ở nơi nào?
Trúc nhi nhẹ nhàng vỗ vai của nàng, đè thấp cổ họng nói: "Tỷ tỷ, hai người kia đến đây làm gì?" Tiểu Viên xoay người, đem ngón tay để tại môi dưới, làm động tác chớ có lên tiếng, cây liễu nhiều cành rậm rạp, đem các nàng che đi, Trúc nhi thấy mặt Tiểu Viên nghiêm túc, không dám nói gì nữa, hai người nín thở tĩnh khí, chỉ chờ hai người nam tử này ở trong hoa viên đi một vòng rồi đi mất.
Ai ngờ trời không chiều ý người, hai người kia đi một vòng, có lẽ là uống chút rượu, có lẽ là nhìn cảnh sắc vườn hoa có thể ngắm, hai người đi một vòng xong, lại vào trong cái đình bên cạnh ngồi xuống, còn phân phó gã sai vặt đi lấy trà, tiếp tục bàn luận viển vông.
Giờ đây Tiểu Viên cùng Trúc nhi hai người thật sự là đi cũng không tiện, không đi cũng không tiện, cũng không thể tiếp tục ngồi ở chỗ này. Trần Ngang đã lâu không gặp, càng thêm chững chạc, hắn ngồi nghe nam tử xa lạ nói chuyện, thỉnh thoảng phụ họa mấy câu.
Chương 26.3
Nam tử xa lạ nói một hồi, đứng lên nói: "Đáng tiếc đất đai Bắc Phương nước ta, lại rơi vào trong tay người Hồ, phong cảnh Lạc Kinh, cuộc đời này nghĩ, chỉ có thể gặp lại ở trong mộng."
Thuở nhỏ Trần Ngang sinh trưởng ở Giang Đông, đối với lời này từ chối cho ý kiến, nhưng vẫn là cười nói: "Hôm đó Tư Không không phải đã nói rồi sao? Phong cảnh Lạc Kinh tuy đẹp, nhưng Giang Đông cũng không kém, tội gì chỉ yêu thích phong cảnh Lạc Kinh đây?" Nam tử không được phụ họa, trong lòng có chút bất mãn, rồi mới nhớ tới xuất thân của Trần Ngang là từ đại tộc ở Giang Đông.
Lại ngồi xuống nói: "Thôi, Trần huynh không hiểu thì cũng thôi đi." Tiếp thở dài nói: "Đáng thương cho các tướng sĩ đi Bắc phạt, hiện tại không biết thế nào?" Nhắc tới Bắc phạt, Trần Ngang trên mặt lộ ra vẻ ân cần, bạn tốt của hắn Tổ Hoa cũng ở trong quân đi Bắc phạt, huống chi, Tổ Hoa cùng biểu muội mình có hôn ước, nếu như…?
Trần Ngang đem ly trà mới tới tay nam tử, khuyên nhủ: "Lâm huynh, ta với ngươi thân là mệnh quan triều đình, có thể thay Thánh thượng phân ưu thì tốt, huống chi ta và ngươi đều là quan văn, những thứ binh đao kia..." Nam tử này thì ra là họ Lâm, Tiểu Viên không khỏi ở trong đầu suy nghĩ, Lạc Kinh Lâm gia, chẳng lẽ là hậu nhân họ Tư Không, Lâm Thần ?
Nếu như năm đó không có Lâm Thần, phụ hoàng của mình lại bị người ta đùa bỡn trong lòng bàn tay, tánh mạng mẫu hậu chỉ sợ đã khó giữ được rồi, nghĩ tới đây, ánh mắt Tiểu Viên nhìn về phía nam tử họ Lâm không khỏi thân thiết một chút.
Chỉ nghe nam tử họ Lâm tiếp tục nói: "Vì Thánh thượng phân ưu, hiện tại trong triều người nào không biết, huynh đệ Vương thị một tay che trời, Thánh thượng cũng chỉ là cái tượng gỗ, nếu không ta và ngươi hôm nay cần gì phải tới nơi này, tại sao phải đi chúc mừng Vương tiểu thư." Trần Ngang vội vàng tiến lên che lại miệng của hắn: "Lâm huynh cần gì phải nói ra, đại sự trong triều, nếu không có lời nói của họ Tư Không, chỉ sợ cũng..."
Nam tử họ Lâm than thở: "Năm đó Võ Hoàng đế tư thế oai hùng, hiện tại lại hoàn toàn không có ở đây, nếu Võ Hoàng đế ở..." Thấy ánh sáng trong mắt hắn lộ ra ước mơ, Tiểu Viên không khỏi than thở, tổ phụ năm đó tư thế oai hùng, đã từng nghe lão cung nhân nói qua, nếu không lập phụ hoàng, không cưới Cổ hoàng hậu cho phụ hoàng, đến nỗi Chư Hoàng thúc làm loạn, cũng sẽ không an phận ở một góc Giang Đông như hôm nay, cứ như vậy xem ra, Bắc phạt sẽ không thuận lợi.
Tiểu Viên không khỏi than một tiếng, ánh mắt nam tử họ Lâm đột nhiên rét lạnh, hướng về phía truyền ra tiếng than thở, quát lên: "Người nào?" Vừa nói liền bước nhanh tiến lên, vén lên cành liễu, nhìn thấy Tiểu Viên cùng Trúc nhi đang ngồi trên tảng đá.
Nghĩ đến lời nói vừa rồi bị hai người thị nữ nghe thấy, nam tử họ Lâm đã tuốt kiếm ra khỏi vỏ: "Nói, các ngươi là người nào, trốn ở chỗ này nghe lén cái gì?" Trúc nhi sợ phát run, nàng chưa bao giờ gặp qua loại chuyện thế này, trong lòng Tiểu Viên không khỏi than thở, nam tử họ Lâm sao lại lỗ mãng như vậy, không phân tốt xấu mà đã muốn giết người?
Hết
Chương 26.
Tác giả: lạp lạp ..., khổ nạn của Tiểu Viên bắt đầu tiêu bớt rồi đây.
Chương 27 Tiểu Viên còn chưa nói chuyện, Trần Ngang đã đến đây, thấy Tiểu Viên, không khỏi di một tiếng, nam tử họ Lam nghe thanh âm của Trần Ngang, cũng không quay đầu, kiềm hơi thu vào vỏ một chút, nhưng thần sắc trong mắt chính là không thể lừa được người, Tiểu Viên thở dài một tiếng: “Lâm công tử, trước Tư Không Lâm đại nhân thực nho nhã, như thế nào nửa điểm ấy ở trên người ngươi cũng không có?”
Lời này của Tiểu Viên, lại dẫn theo trách cứ, nam tử học Lâm nghe xong lời này, kiếm lại bỏ vào vỏ nhiều hơn một ít, chính là nhìn Tiểu Viên, trầm giọng nói: “Ngươi là ai, như thế nào biết tổ phụ của nhà ta.” Tâm Tiểu Viên nhảy lên rốt cuộc bình tĩnh lại, khong nghĩ tới mình đoán mò, thế nhưng đoán đúng rồi, nhìn nam tử họ Lâm, Tiểu Viên thiếu chút nữa thốt nói ra, ta là ai, ta là Lang Gia công chúa Phùng Viện, nhưng liếc mắt nhìn Trúc nhi bên cạnh, nói liền bỏ: “Lâm công tử không nên hỏi ta là người phương nào, chính là mới vừa rồi trong lời nói của Lâm công tử, nếu Giang Đông không phải là nhà, Lâm công tử làm sao đưa thanh kiếm chỉ hướng dân chúng Giang Đông.”
Một hơi nói xong, Tiểu Viên cảm thấy tâm lại lần nữa bang bang nhảy dựng lên, nói như vậy, có thể có cái dạng gì hiệu quả, Tiểu Viên thản nhiên không biết, chính mình lúc này, ở trong mắt nam tử họ Lâm, bất quá chỉ là một hạ nhân Kim gia, giết chính mình, đều không có vấn đề gì.
Trần Ngang đã nhận ra Tiểu Viên chính là nha hoàn ở nhà mình làm tú nương, mới vừa định tiến lên, chợt nghe Tiểu Viên nói chuyện như vậy, không khỏi dừng lại cước bộ, đứng lên tinh tế đánh giá, mình cũng từng nghe Ngô mụ mụ ở trước mặt mẫu thân mình ấp a ấp úng nói qua, Tiểu Viên xuất thân vô cùng tốt, chính là trong nhà gặp đại nạn, mới lưu lạc đến tận đây, chỉ là khi mẫu thân hỏi kĩ, Ngô mụ mụ lại không chịu nói Tiểu Viên đến tột cùng xuất thâ nhà ai, thấy hỏi chi tiết không ra, hạ nhân nhà người khác, cũng không hảo nhúng tay vào, lúc này mới ngừng lại.
Lúc này Trần Ngang đứng tinh tế đánh giá, tuy rằng mặc trang phục hạ nhân, kia hành động cử chỉ trong lúc đó, lại cùng hạ nhân bình thường có chút không giống, hạ nhân bên nhà mình, hầu hạ bên người huynh muội mình, không mang theo tiện khí đã rất khó, mà Tiểu Viên so với các nàng càng khác biệt, đặc biệt là thời điểm nói xong một câu cuối cùng, đầu hơi hơi ngẩng, nhìn thẳng Lâm Ca, trong ánh mắt kia ẩn ẩn có ý cưỡng bức.
Trần Ngang không khỏi càng thêm kì quái, Kim gia bất quá chỉ là một nhà tục tằng, cho dù chính mình từng gặp qua Kim tiểu thư, hành động cử chỉ lúc đó đầu không phóng khoáng, làm sao giống nữ tử trước mắt này, hành động trong lúc đó khí độ hồn nhiên, không giống với người bình thường.
Thôi trầm ngâm, thấy Lâm gia sắc mặt lại hồng lại trắng, biết hắn là bị Tiểu Viên nói đến chỗ đau, bước lên phía trước cười nói: “Lâm huynh, nữ tử này cũng thay muội muội nhà ta là đồ cưới, huống hồ các nàng là nữ tử yếu nhược, lại không được ra khỏi khuê môn, làm sao truyền lời đi, Lâm huynh bớt giận.”
Lâm Ca kiếm rốt cục toàn bộ thu vào bên trong vỏ kiếm, chỉ là đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm Tiểu Viên không rời, Tiểu Viên lúc này không đi còn đợi đến khi nào, đoan đoan chính chính hành lễ: “Nô tỳ còn có việc phải làm, xin đi trước.” Nói xong kéo Trúc nhi rời đi, Lâm Ca lúc này trên mặt khôi phục bình tĩnh, chính là vươn một chân, chắn trước mặt Tiểu Viên không cho các nàng li khai.
Chương 27.2
Tiểu Viên lúc này hiện tại có chút giận, cho dù là mình không đúng nghe đối thoại của bọn họ, ngăn lại đường đi của mình, cũng là không phải, không khỏi đối mặt Lâm Ca nói: “Lâm công tử thỉnh thu chân, để nhóm nô tỳ đi.” Hai ngón tay nâng cằm Tiểu Viên lên, là tay của Lâm Ca, ánh mắt chống lại ánh mắt của Lâm Ca, trong mắt hắn lúc này tràn ngập vẻ trêu tức, nhìn kĩ, tay ở cằm Tiểu Viên lực đạo tăng thêm một ít, đối Trần Ngang cười nói: “Trần huynh, không nghĩ tới một nhà lục tằng, lại có một mỹ nhân thanh lệ thoát tục như vậy.”
Trần Ngang nhìn động tác của Lâm Ca, còn đương tự hỏi tính tình Lâm Ca khi nào lại vòng vo như vậy, như thế nào mới vừa đối mặt, liền đối thị nữ nhà khác động thủ động cước, vừa định nói chuyện, Trúc nhi lúc này đã hết sợ hãi, mở miệng lớn tiếng nói: “Tiểu Viên tỷ tỷ thời gian tới, chính là bà cô của cô gia, ngươi có thể nào đùa giỡn?”
Tiểu Viên nghe được Trúc nhi nói vậy, mới vừa rồi thời điểm bị Lâm Ca nâng cằm lên, mặt đã biến thành màu phấn hồng, lúc này mặt liền biến thành một gốc cây nguyệt nguyệt hồng đích màu sắc hoa văn, Lâm Ca nghe xong lời này, không khỏi ngây người, lực đạo trên tay cũng dừng lại, Tiểu Viên nhân cơ hội này, cũng không hành lễ, vội vàng lôi kéo Trúc nhi rời đi.
Trần Ngang nghe đến lời nói của Trúc nhi, trong lòng không khỏi thở dài, hảo một cái nữ tử xuất trần thoát tục, như thế nào liền đưa cho Vương Thắng An làm thiếp đâu, quay đầu lại đã thấy Lâm Ca có chút đăm chiêu, tiến lên vỗ vai hắn, có chút oán trách nói: “Lâm huynh hôm nay làm sao vậy, thương ngày ngươi rất ổn trọng, như thế nào hôm nay uống nhiều hai ly rượu, ở trong nhà người khác đứng nghị luận không nói, còn đùa giỡn thị nữ nhà người ta?”
Lâm Ca kinh ngạc đem hai ngón tay vừa rồi đặt ở cằm Tiểu Viên thu hồi, chỗ ngón tay, tựa hồ còn lưu lại da thịt trắng mịn của cô gái, nghe câu hỏi của Trần Ngang, Lâm Ca không tự giác đem hai ngón tay lên trước mặt hướng mũi khứu khứu, không có mỡ hương, mới buông lời đáp: “Ta chỉ là thấy một cái thị nữ cũng dám nói như vậy, cùng nàng đùa giỡn, ai ngờ là thiếp của người tục tằng kia, thật sự là.”
Trần Ngang tràn đầy đòng cảm, giương mắt nhìn trời, vỗ vai hắn nói: “Thời điểm không còn sớm, chúng ta cần phải trở về.”
Tiểu Viên chạy ra rất xa mới dừng lại cước bộ, tâm kinh hoàng mới đình chỉ chút, trong lòng không khỏi thầm mắng chính mình, vì sao không nói thẳng thân thế, cầu bọn họ hỗ trợ, không tự giác liếc phía sau một cái, lúc này cho dù có quay trở về, chỉ sợ hai người bọn họ đã sớm li khai.
Trúc nhi thấy Tiểu Viên quay đầu lại, nghiêng đầu nói: “Tỷ tỷ, bọn họ không đuổi theo.” Tiểu Viên bị Trúc nhi khờ dại nói chuyện làm cho bật cười, xoa đầu nàng: “Tốt lắm, chúng ta trở về đi, chuyện hôm nay, không thể nói cho người khác.” Trúc nhi gật đầu, hai người trở về tiểu viện.
Bên trong tiểu viện, chỉ có Cúc nhi phơi nắng ngủ gà ngủ gật, Trúc nhi cười cười, rón ra rón rén tiến lên, trộm nắm cái lõ tai của nàng, Cúc nhi đang ngủ kinh hãi nhảy dựng lên: “Vương mụ mụ, nô tỳ không có buồn ngủ.” Trúc nhi cười ha hả: “Cúc nhi, ngươi thật giỏi tưởng tượng, tiểu thư các nàng còn chưa trở về đâu, làm sao có Vương mụ mụ?”
Cúc nhi vỗ vỗ ngực: “Trúc nhi tỷ tỷ, ngươi dọa ta, vừa rồi Lục Khởi tỷ tỷ trở về lấy đồ vật này nọ, không thấy các ngươi, còn hỏi ta các ngươi đi đâu, ta nói dối vài câu, cũng không biết nàng tin hay không.” Nghe thấy Lục Khởi trở về, Tiểu Viên không khỏi cả kinh, nếu Lục Khởi từ hoa viên Vương tiểu thư về như trong lời nói, có thể hay không nhìn thấy mình cùng Lâm Ca bọn họ nói chuyện, nếu thấy được, trận phong ba này là trốn không xong.
Lập tức an ủi chính mình, sẽ không phải đi, bất quá đã nói mấy câu như vậy, huống hồ Lục Khởi nếu thực nghe thấy mấy lời đó, khẳng định sẽ nói cho Kim tiểu thư, Kim tiểu thư thế nào cũng sẽ phái Vương mụ mụ tới hỏ mình, nhất định là không phát hiện, nghĩ đến đây, lại cùng Trúc nhi Cúc nhi hai người bọn họ ngồi xuống châm tuyến.
Một ngày, hai ngày, đến ba ngày trôi qua, Tiểu Viên cũng dần dần quên đi cuộc gặp gỡ trong vườn, Kim tiểu thư vẫn là bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ của Vương tiểu thư, Tiểu Viên bên này, cuộc sống thêu thùa cũng không sai biệt lắm, chỉ còn một ít đồ vật này nọ.
Nhìn thấy mình thêu ra màn che thực hoa mĩ, Tiểu Viên bên trong lộ ra tươi cười, Vương mụ mụ lúc này đẩy cửa ra, sắc mặt với bình thường không giống nhau: “Tiểu Viên, tiểu thư gọi ngươi.”
Chương 27.3
Tiểu Viên còn đương nghĩ là Kim tiểu thư gọi mình chính là có chút vật nhỏ phải thêu, vội đứng dậy đáp ứng, hoàn toàn không phát hiện lúc chính mình đứng dậy, Vương mụ mụ đắc ý tươi cười.
Tới phòng Kim tiểu thư, yên bình như mọi khi, Kim tiểu thư cầm trong tay đồ vật này nọ, cùng Lục Khởi nói chuyện, chỉ là có chút kì quái chính là, tuy rằng tiết xuân đã tới, hôm nay trong phòng Kim tiểu thư thế nào đốt một chậu hỏa.
Tiểu Viên hành lễ xong, đứng một bên như trước, chờ Kim tiểu thư hỏi, Kim tiểu thư cùng Lục Khởi nói hai câu, rèm cửa vang, Vương mụ mụ tiến vào, Kim tiểu thư lúc này mới buông gì đó trong tay, ngổi thẳng dậy, thản nhiên hỏi: “Tiểu Viên, ngươi gần đây đã làm gì?”
Tâm Tiểu Viên lúc này khẽ chuyển, còn tưởng Kim tiểu thư hỏi mình việc thêu thùa thế nào, cười đáp: “Phần lớn đồ thêu đã làm xong, còn có chút vật nhỏ, sửa sang một chút là xong.” Kim tiểu thư bưng chén trà lên, uống một ngụm, cũng không thèm nhìn Tiểu Viên, thản nhiên nói: “Ta hỏi không phải là chuyện này.”
Không phải chuyện này, Tiểu Viên kỳ quái, kia còn có cái gì cần hỏi, mình trừ bỏ thêu thùa, cũng không có làm cái khác, không khỏi lắc đầu: “Tiểu thư, nô tỳ trừ bỏ thêu thùa, cái khác cũng chưa có làm, tiểu thư còn hỏi chuyện gì khác?” Lục Khởi đã muốn xuy cười ra một tiếng: “Ngày ấy bên trong hoa viên, ngươi làm cái gì? Như thế nào còn muốn ở trước mặt tiểu thư giả khờ?”
Bên trong hoa viên, Tiểu Viên không khỏi hô một tiếng không xong, nàng còn tưởng Lục Khởi không phát hiện, ai ngờ lần này Kim tiểu thư nhưng là không tức giận, Kim tiểu thư bắt đầu đùa bỡn khăn lụa, thỉnh thoảng điệp thành khối, lại mở ra, đôi mắt lúc này nhìn chằm chằm Tiểu Viên, so với ban đầu thiếu chút ý tứ hung hãn, Tiểu Viên nhìn ánh mắt của nàng, thật nhớ tới ngày trước mình có nuôi một con mèo Ba Tư, thời điểm vờn con chuột không ăn chính là ánh mắt như vậy.
Nghĩ đến điểm đó, Tiểu Viên nói: “Ngày ấy nô tỳ chính là ở hoa viên thêu thùa, gặp được Trần gia Tâm công tử, ban đầu ở Trần gia cũng gặp qua, nói vài câu, hỏi quá Trần tiểu thư, không có gì khác.”
Kim tiểu thư nở nụ cười: “Ngươi thật rũ bỏ không còn một chút, cùng Trần Tam công tử nói chuyện, như thế nào Lục Khởi lại thấy hoàn toàn không phải như vậy?” Lục Khởi đã muốn tiếp lời: “Ngươi chính là ở hoa viên cùng Lâm công tử, tại nơi đó ôm ấp một cái, hoàn toàn không để ý bên cạnh còn có Trần Tam công tử.”
Kim tiểu thư đứng dậy thở dài: “Ai nha Tiểu Viên, ta còn tưởng ngươi là cái đứa nhỏ thành thật, cô gia còn vài lần cũng ta nói, phải thu ngươi làm thiếp, đều chọn ngày lành, như thế nào lúc này lại cùng Lâm công tử tại nơi đó gặp gỡ, ôm ấp một cái?”
Vương mụ mụ mới vừa rồi vẫn là không nói chuyện, nghe xong lời này của Kim tiểu thư, miệng tiếp lời: “Tiểu thư, ngươi nghe Lục Khởi nói đó, bên cạnh còn có Trần Tam công tử, ai biết bọn họ có làm gì không.” Lục Khởi thấy lửa cháy còn đổ thêm dầu: “Tiểu thư, Tiểu Viên ở Trần gia, chính là đi hết tháng tư còn hơn, ai ngờ nàng có hay không làm chuyện gì cùng bọn công tử Trần gia.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: La la la, những ngày tháng ở Kim gia cuối cùng đã hết, kỳ thật mỗi ngày viết người xấu, ta cũng mệt chết đi được. Ta vẫn thích viết ấm áp, ngọt ngào gì đó.
Chương 28 Vương mụ mụ lại tiếp tục nói: “Đúng vậy, tiểu thư, ai biết được nàng có phải hay không bị bọn công tử Trần gia xem qua, lúc này lúc này một lần nữa mới đem nàng đuổi về đây, bằng không như thế nào khi nàng trở về, trang phục trên người dù là trong hay ngoài đều là đồ mới, còn nhiều hơn chút trang cức quần áo, nhất định là của bọn công tử tặng cho nàng.”
Tiểu Viên nghe thấy các nàng nói, càng cảm thấy dơ bẩn không chịu nổi, thế nào đã bị vũ nhục như vậy, lắc đầu nói: “Ta không có, ta không có.” Vương mụ mụ nghe được nàng nói như vậy, tiến lên hạ một cái tát: “Cái gì mà ta a ngươi a, ở trước mặt tiểu thư, ai cho ngươi nói như vậy?”
Tiểu Viên bị một cái tát này đánh tỉnh, trong mắt lệ đã sớm không có, nàng biết, cho dù có nói lại như thế nào, cũng là không tốt, đơn giản không nói lời nào, chỉ trừng mắt nhìn các nàng.
Kim tiểu thư còn chờ Tiểu Viên khóc nháo đứng lên, chính mình sẽ hảo hảo giáo huấn Tiểu Viên, ai ngờ Tiểu Viên không khóc không nháo, ánh mắt khiếp sợ cũng cùng trước kia không giống nhau, mà là có loại cảm giác uy nghiêm, Kim tiểu thư không khỏi cảm thấy người mình lạnh đi một chút, vội gắt gao nắm chặt quần áo.
Lục Khởi ở bân cạnh thấy vậy, hỏi: “Tiểu thư lạnh sao?” Kim tiểu thư làm sao có thể nói ra bản thân là bị Tiểu Viên nhìn đến lòng rét lạnh, chính là đứng lên gật đầu một cái, Lục Khởi vội mở ngăn tủ xuất ra kiện áo lông cừu phủ thêm lên người nàng. Kim tiểu thư đem hai bên áo lông cừu dài kéo kéo, cũng không nghĩ muốn hỏi lại cẩn thận Tiểu Viên cái gì, dù sao có Lục Khởi là người làm chứng là đủ rồi, cười nói: “Tiểu Viên, ngươi nếu không nói lời nào, ta coi như là ngươi đáp ứng.”
Tiểu Viên chính là liếc nhìn nàng một cái: “Dục thêm chi tội, gì hoạn vô từ.” (Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do <tks ss mèo đã giúp em dịch câu này *ôm ôm*> ) Kim tiểu thư thấy Tiểu Viên nhu thuận có chút không giống với mọi khi, sửng sốt một chút, lại vẫn là tiếp tục đi xuống nói.
Lục Khởi mắt sắc lạnh, thấy Tiểu Viên vẫn là thẳng tắp đứng ở đó, tiến lên hạ một cái tát: “Tiểu thư bảo ngươi nói, ngươi còn đứng đó làm cái gì, có hiểu quy củ hay không?” Tiểu Viên liếc nhìn nàng một cái, chậm rì rì nói: “Quy củ, hừ, các ngươi cũng biết cái gì gọi là quy củ.” Kim tiểu thư bị nàng nói như vậy càng ngày càng kinh hãi, nhớ tới thân thế của Tiểu Viên, xuất thân Dương gia, vạn nhất có một hai người kia cùng Dương gia từng lui tới, chẳng phải đã biết thân thế của Tiểu Viên, hành động lớn mật kia, đến lúc đó nhà mình không phải sẽ không ổn sao?
Nghĩ đến đây, Kim tiểu thư vỗ cái bàn, đứng lên, mặt bình tĩnh nói: “Hảo, ngươi nếu biết mình sai rồi, ta cũng sẽ không tốn nhiều lời, Vương mụ mụ.”
Vương mụ mụ đã sớm chuẩn bị xong, nghe thấy thanh âm phân phó của Kim tiểu thư, hăng hái đáp ứng, tiến lên lột váy của Tiểu Viên, miệng còn mắng: “Ngươi này tiện nhân, không đem cái gì của ngươi hủy đi, chỉ sợ còn muốn quyến rũ người khác.” Tiểu Viên mặc dù thời điểm ở trong cung sống an nhàn sung sướng, nhưng cũng mơ hồ nghe lão cung nhân nói qua, trừng phạt sai lầm của cung nữ, giam cầm chi hình so với hình phạt khác càng thêm nghiêm khắc.
Nghĩ đến Kim tiểu thư chẳng lẽ sẽ đối phó mình như vậy, Tiểu Viên chính là trừng mắt nhìn Kim tiểu thư không rời: “Ngươi nếu không liền đem ta giết, bằng không ta thực lưu lại ở một nơi, sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Lục Khởi đã muốn hưng phấn đến hai mắt tỏa sáng, chờ Tiểu Viên chịu tội, nghe được lời này của Tiểu Viên, cười đến ngửa tới ngửa lui: “Tiểu Viên a Tiểu Viên, ngươi thật đúng khi dễ tiểu thư là phụ nhân tâm ngoan thủ lạt, tiểu thư nhân từ, chính là sẽ hủy hoại ngươi, sẽ đem ngươi nhốt tại trong viện, trọn đời không xuất môn, cũng không nhìn thấy ai.”
Kim tiểu thư tựa hồ cảm thấy trên người đều không đủ ấm áp, lại ngả chén uống hết ly trà nóng đến hét lên, lúc này mới cảm thấy dễ chịu một ít, nghe Lục Khởi nói xong, cười nói: “Ngươi nói đi nói lại thế nào, cũng hầu hạ ta ba bốn năm, lại châm tuyến tuyệt diệu như vậy, ta như thế nào đem ngươi giết được, ngươi yên tâm, ta sẽ lưu lại cho ngươi một bàn tay.”
Chương 28.2
Nói xong ánh mắt hơi trừng, đối Vương mụ mụ nói: “Còn không mau chút động thủ.” Vương mụ mụ cũng tại thời điểm Tiểu Viên nói chuyện, mụ tuy rằng cực lực lôi kéo thân mình Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng không giống như ngày thường mặc mụ an bài, đã đổ ra một thân mồ hôi, nương lúc Kim tiểu thư nói chuyện, lại ngừng tay, gặp Kim tiểu thư phân phó, một bàn tay ôm lấy Tiểu Viên, tay kia thì sẽ váy Tiểu Viên.
Tiểu Viên sao có thể để tùy nàng xử lý, định trụ thân mình, hai tay gắt gao bảo vệ váy, dù cho Vương mụ mụ có dúng lực đến thế nào, đều chỉ có thể đem váy của nàng hơi đi xuống nửa tấc, Kim tiểu thư thấy vậy, đối Lục Khởi nháy mắt, Lục Khởi ở một bên gấp đễn độ sắp muốn đi lên, chỉ là chính mình vẫn là một cô nương, còn muốn làm bộ như rụt rè, lúc này thấy Kim tiểu thư phân phó, vội chạy tiến lên hỗ trợ.
Tiểu Viên lúc này chỉ có một ý niệm trong đầu, nhất định không để cho các nàng đụng tới, miệng hé ra, liền cắn mặt Lục Khởi, tuy rằng cắn khuôn mặt son phấn, nhưng cũng truyền tới huyết vị, Lục Khởi lại không lường được chiêu này, trên mặt bị đau, nhẹ buông tay, sờ soạng mặt, thế nhưng đụng đến máu, thiếu chút nữa khóc ra, trong lòng lại càng thêm hận Tiểu Viên.
Kim tiểu thư thấy các nàng ba người giằng co một đoàn, Lục Khởi ai nha một tiếng, trên mặt đã bị Tiểu Viên cắn một ngụm, trong lòng chán nản, vốn tưởng rằng Vương mụ mụ đối phó cũng đủ rồi, cho nên cũng không dùng dây thừng trói nàng, vỗ cái bàn hét lớn: “Lục Khởi ngươi là người chết sao? Như thế nào không cầm dây thừng trói nàng trước.”
Cái này nhắc nhở Lục Khởi, vội đi tìm dây thừng đi ra, đang định trói, Tiểu Viên không biết lấy khí lực đâu ra, một đầu đụng vào người Vương mụ mụ, Vương mụ mụ chịu không nổi, thế nhưng lại ngồi xuống chậu than, chậu than kia cũng là Kim tiểu thư cố ý phân phó, đốt cháy hồng hồng, dự định là dùng để đối phó Tiểu Viên, Vương mụ mụ đặt mông ngồi xuống, mông mụ lại béo, mông cũng thực nhiều thịt, chẳng những không có đem hỏa ngồi tắt đi, hỏa kia nhưng lại đốt tới quần áo mụ.
Vương mụ mụ sờ một cái, mông cháy, nhất thời kêu to lên: “Cứu mạng cứu mạng.” Lục Khởi cầm trên tay dây thừng vốn phải trói Tiểu Viên, nghe thấy Vương mụ mụ kêu to, nhìn thấy mông Vương mụ mụ đã có chút hỏa, tuy rằng Vương mụ mụ vội vàng dập đi, nhưng hương vị một cỗ vài vóc bị đốt cháy vẫn là có thể thấy được.
Kim tiểu thư lúc này cũng ngồi không yên, vội tự mình đứng dậy, lấy tay thay Vương mụ mụ dập, Lục Khởi ở trong phòng đi qua một vòng, lúc này mới nhớ tới đi ra bên ngoài gọi người múc nước, Tiểu Viên thấy các nàng rối ren, lúc này không đi còn đợi đến khi nào, đứng dậy liền hướng ngoài của phóng đi.
Lao ra tiểu viện, Tiểu Viên thẳng trong trí nhớ mà đi, đi hướng hoa viên, đi cửa sau đi ra ngoài, gần, thật sự gần, cửa sau đã ở trước mắt, tự do đã ở trước mắt.
Cả thân thể Tiểu Viên đều bổ nhào trên cửa, dùng hai tay run rẩy mở cửa, chỉ cần vừa đi ra, chính là bên ngoài. Sau lưng truyền đến thanh âm, bắt lấy nàng, bắt lấy này đồ đê tiện, đi đầu đúng là Vương mụ mụ, quần áo mụ bị đốt cũng chưa kịp đổi, hùng hổ cùng Lục Khởi đến đây, phía sau còn đi theo mấy gã sai vặt.
Tiểu Viên một trận hoảng sợ, nhưng vẫn mở cửa ra, ngoài cửa là ruộng lúa, lúc này mạ mới vừa gieo không lâu, thảm cỏ xanh ở trong gió đên lay động, cho dù chỉ có vài bước, không bao giờ muốn ở lại Kim gia, Tiểu Viên cắn môi, liền lao ra khỏi cửa.
Ngoài cửa đất cũng không cứng rắn như Tiểu Viên tưởng tượng, Tiểu Viên bước trên bờ ruộng, có chút nhão, cây cỏ ở bờ ruộng còn còn cứa vào chân, nhưng Tiểu Viên bất chấp tất cả, cước bộ vẫn ở trên bờ ruộng chạy, mặc kệ có xa lắm hay không, có thể rời đi Kim gia xa chút nào hay chút ấy.
Sau cổ bị người bắt lấy, theo sau là tiếng Vương mụ mụ mắng: “Tiện nhân, ngươi cho là ngươi chạy đi ra ngoài là được sao? Nơi này tất cả đều là tá điền của Kim gia, ngươi thật sự là không biết xấu hổ.” Nói xong đem Tiểu Viên ném qua cho gã sai vặt: “Đem nàng mang về.” Gã sai vặt tiến lên, đem tiểu viên trói chặt rồi mang đi.
Vương mụ mụ thấy gã sai vặt đem Tiểu Viên trói tốt, lúc này mới đắc ý ở phía trước tiểu sái uốn éo, Tiểu Viên thấy quần áo mụ đằng sau, tất cả đều là dấu vết bị hỏa thiêu, nhớ tới mụ vừa rồi bộ dạng chật vật, không khỏi một trân vui sướng, cất tiếng cười to, Vương mụ mụ quay đầu lại trừng mắt nhìn nàng liếc mắt một cái: “Tiểu tiện nhân, đợi lát nữa xem ngươi có cười được không.”
Chương 28.3
Đi đến trước mặt Kim gia, Tiểu Viên lại một lần nữa nhìn thế giới bên ngoài, dưới ánh trăng, ruộng lúa mênh mông, ngẫu nhiên còn truyền đến vài tiếng ếch kêu, này, chính là Tiểu Viên hàng năm liếc mắt một cái nhìn thế giới bên ngoài.
Vương mụ mụ các nàng đi vào bên trong, nhưng không có đến viện Kim tiểu thư, lại một đường đem Tiểu Viên ném lên đại sảnh, đại sảnh đèn đuốc sáng trưng, Kim lão gia đựng quải trượng, đứng ở đại sảnh trước mặt, Kim tiểu thư đứng ở bên canh hắn, vẻ mặt thực kính cẩn nghe theo, thấy Tiểu Viên đến, quang mang trong mắt Kim lão gia, nếu có thể hóa thành đao, chỉ sợ Tiểu Viên đã sớm mất mạng.
Tới đại sảnh trước mặt, Vương mụ mụ đem Tiểu Viên đẩy qua, đối Kim lão gia nói: “Lão gia, trốn nô đã được trói trở lại.” Kim lão gia ừ một tiếng, đi đến trước mặt Tiểu Viên, cầm quải trượng, đánh xuống người: “Ngươi tiện nhân này, Kim gia ta có gì bạc đãi ngươi, thế nhưng nghĩ chạy trốn.”
Tiểu Viên hoàn hảo không thể tránh, nhưng cũng không né, chính là nhìn Kim lão gia, cười lạnh nói: “Kim gia ngươi bạc đãi ta như thế nào, hỏi nữ nhi của ngươi là được.” Kim lão gia tức giận đến râu tóc dựng ngược, nghe thấy Tiểu Viên dám cãi lại, trong tay lực nặng thêm một ít: “Phi, nữ nhi nhà ta làm sao bạc đãi ngươi? Con rể nói phải thu ngươi, nàng nửa điểm cũng không phản đối, còn thu xếp bố trí phòng xá cho ngươi, ngươi này Tiện nhân không biết tốt xấu.”
Tiểu Viên không nói chuyện, chỉ là nhìn Kim lão gia: “Hôm nay ngươi liền đem ta đánh chết, nếu đánh không chết, sau này cũng đừng hối hận.” Kim lão gia nghe nàng nói lời này, càng sinh khí, Kim tiểu thư cũng ước gì Kim lão gia đem nàng đánh chết, cũng không nói, khóe môi hơi hơi dương lên.
Kim lão gia giơ quải trượng lên, đang muốn hướng đầu Tiểu Viên đánh xuống, Tiểu Viên nhắm mắt lại, mẫu hậu, nữ nhi không phải không muốn sống, là sống không nổi, mẫu hậu ngươi có nhớ tới nữ nhi không?
“Không cần.” Một người đột nhiên chạy đến, gắt gao ôm lấy Tiểu Viên, Tiểu Viên đang nhắm mắt chờ chết liền hoảng sợ, mở to mắt, ôm lấy mình là Kim đại gia, chỉ thấy hắn liên tục đối Kim lão gia lắc đầu: “Cha, người nói con không được gặp Tiểu Viên, con đã nghe lời, nhưng người như thế nào vẫn muốn đánh chết nàng.”
Nói xong liền khóc lớn lên, khóc đến nước mắt giàn giụa, chỉ ôm lấy Tiểu Viên, không buông tay, Tiểu Ngọc cũng theo sát Kim đại gia mà tới, thấy Kim đại gia như vậy, ôm Tiểu Viên không buông, trong lòng lại vừa đố kị vừa hận, tiến lên kéo Kim đại gia ra: “Đại gia, cha chồng phải xử lý trốn nô, ngươi tới nháo cái gì, mau cùng ta trở về đi.”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: vù vù, sáng sớm đã thấy đen, Tiểu Viên nữ nhân ngoan, lập tức sắp vượt qua hết rồi.
Chương 29:Ánh rạng đông (Cuối cùng ánh rạng đông cũng le lói chiếu đến đây rồi)
Kim đại gia đâu chịu nghe nàng, chẳng qua là gắt gao ôm lấy Tiểu Viên, lắc đầu đối với Kim lão gia nói: "Cha nói chuyện mà không giữ lời gì hết, ngươi đã nói, chỉ cần ta không đi gặp Tiểu Viên, Tiểu Viên cũng sẽ không bị đánh, nhưng là bây giờ hay ngươi lại đang đánh nàng, cha nói chuyện không giữ lời gì hết." Bị Kim đại gia náo loạn như vậy, Kim lão gia cầm gậy mà không đánh xuống được, hắn thu gậy, than thở nói: "Tốt lắm, đêm cũng muộn rồi, ngày mai sẽ xử trí Tiểu Viên, trước tiên đem nàng nhốt vào phòng chứa củi đi."
Vừa nói vừa phất tay ý bảo mọi người tản đi, hắn có chút mệt mỏi, đi vào bên trong, Kim Phúc luôn ở bên Kim lão gia, tiến lên đỡ hắn, Kim tiểu thư nghe lời này, Tiểu Viên lại có thể sống lâu thêm một ngày, vốn là nói muốn tự mình xử trí Tiểu Viên nhưng cũng không nói ra nữa, chỉ đành phải thưa vâng, bĩu môi đi về.
Vương mụ phân phó gã sai vặt đem Tiểu Viên lần nữa đẩy mạnh vào phòng chứa củi, dây thừng vẫn trói chặt Tiểu Viên không có cởi ra, Tiểu Viên cứ như vậy nằm trên mặt đất, nhìn ánh trăng chiếu vào từ cửa sổ, nghĩ tới thân thế của mình, lần này cơ hội không có, chỉ sợ mệnh cũng không giữ được.
Tuy Kim lão gia nói, là nhốt Tiểu Viên qua một ngày, ngày thứ hai sẽ xử trí, nhưng là ngày thứ hai cũng không có người đến, Tiểu Viên tính toán một chút, ngày thứ hai chính là ngày đặt lễ đính hôn của Vương tiểu thư, cả phủ Kim gia trên dưới đều bận rộn vì chuyện này, không nghĩ tới việc xử trí mình cũng là chuyện thường.