"Sao không thấy Hàn Phó thống lĩnh cùng Thiết Phó thống lĩnh?" Hỉ Thước bắt đầu nhìn trái nhìn phải hỏi hắn.
"Trả lời vấn đề Gia hỏi trước đã." Hắn nheo mắt lại, khóe miệng cương nghị mím thành một đường thẳng.
"Khí trời hôm nay không tệ a." Nàng dứt khoát giả ngu đến cùng.
"Ngươi--" Sắc mặt Phạm Lôi Đình ủ dột, thấy rõ khuôn mặt nhỏ của nàng sưng đỏ, tâm trạng lại tê rần, chỉ có thể đặt chuyện báo thù ngàn đao bầm thây này sang một bên, cẩn thận từng li từng tí dìu nàng về phòng. "Hàn Binh cùng Thiết Tập có việc, hôm nay sẽ không xuất xung.
Nói đi nói lại đã mấy ngày không gặp, vì sao nàng vừa mở miệng "Quan tâm thăm hỏi" lại là hai người kia?
Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, lại nhớ đến thương thế của nàng, chờ dìu nàng vào ngồi trong phòng xong, từ trong áo lấy ra một cái bình nhỏ màu đen, mở nắp lấy một tảng thuốc trị thương thượng hạng, nhẹ nhàng xoa lên gò má bị sưng ứ máu của nàng, động tác tay dịu dàng, chỉ lo không cẩn thận sẽ làm nàng đau. Nàng ngồi ngây ngốc, nín thở trầm ngâm cảm thụ cảm xúc thoa thuốc đầy thương tiếc của hắn, đáy lòng vừa vui mừng lại vừa mờ mịt, vào giờ phút này hoàn toàn không biết cảm giác thấp thỏm hoảng hốt, chua xót xen lẫn ngọt ngào trầm bổng dâng trào khắp toàn thân từ trên xuống dưới, đến tột cùng là làm sao? Tại sao Lôi Đình đại nhân lại giúp nàng bôi thuốc, lại dùng ánh mắt đau lòng nhìn chằm chằm vào nàng?
Hắn làm như thế không sợ nàng sinh lòng hiểu nhầm, lầm tưởng hắn đối với nàng -- đối với nàng --
Aiz! Hắn đối với nàng còn có thể là cái gì? Không phải là "Tỷ muội tương thân" sao?
Nhớ đến đây, Hỉ Thước hơi suy nghĩ, đột nhiên có chút kích động muốn hỏi đến tột cùng hắn với mỹ nam tử yêu diễm kia làm sao lại kết thành nghiệt duyên, nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, lại cứng rắn nuốt trở vào.
Nếu chọc thủng tầng giấy mỏng này, trêu hắn đến thẹn quá hóa giận, nói không chừng sau này hắn không muốn tiếp tục nhìn nàng nữa.
Hô hấp của nàng cứng lại, trái tim siết chặt đau đớn.
Không được không được, như thế nào đi nữa không làm rõ được tình hình cũng không thể quá mạo hiểm, tỷ muội tương thân thì tỷ muội tương thân được rồi, dù sao cũng hơn là sau này không còn được gặp lại hắn.
Hỉ Thước lòng dạ rối bời lăn qua lộn lại, cuối cùng chỉ biết thở dài.
Nhưng trước sau nàng đã quên làm sáng tỏ một vấn đề then chốt nhất --
Rốt cuộc tại sao Hỉ Thước lại hồn bay phách lạc như vậy? Lẽ nào từ đáy lòng nàng có chút không muốn mình chỉ là tỷ muội tương thân của hắn sao?
"Làm ngươi đau sao?" Ánh mắt hắn sáng quắc chăm chú nhìn nàng, có chút bất an.
"Không phải." Nàng cúi đầu xuống, cũng không biết tại sao có chút sầu não uất ức.
Phạm Lôi Đình còn tưởng rằng nàng đang trách mình mấy ngày hôm nay không đến thăm nàng, không khỏi cảm thấy áy náy, giải thích: "Ngày mai Vương Gia tiến cung, đợt này nhiệm vụ canh phòng trong cung vô cùng nặng nề, e rằng phải đợi một tháng sau Vương Gia trở về, mới có thể tốt hơn một chút."
"Đại nhân không cần giải thích, tiểu nữ hiểu rõ." Nàng lại thở dài một hơi, nhịn một lát, cuối cùng nửa thật nửa giả thử dò xét nói: "Một tháng này, có phải đại nhân không rảnh tương thân (ý ở đây là đi xem mắt)?
Trong nháy mắt vẻ áy náy trên mặt hắn đông cứng lại.
Nàng đợi mãi không thấy hắn trả lời, cảm thấy khó hiểu đành ngước mắt lên nhìn hắn, không nhìn thì không sao, vừa nhìn lập tức lông tơ đều dựng thẳng lên, lại một lần nữa cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Hắn hắn hắn lại trở mặt, lại trở mặt a a a!
Cái ý niệm đầu tiên lóe lên trong đầu Hỉ Thước chính là trốn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn có thể trốn đi đâu? May mà Phạm Lôi Đình chỉ oán hận đến nghiến răng nghiến lợi, xương cốt toàn thân phát ra phẫn nộ dọa người một phen, sau đó ánh mắt thoáng nhìn qua cái bánh màn thầu sưng vù trên khuôn mặt nhỏ trắng mịn, tâm trạng lại khẩn trương, thoáng chốc tất cả tức giận ngập trời đều tiêu tan.
"Đừng nói linh tinh nữa." Hắn chậm rãi mở miệng, bất đắc dĩ nói, "Có thời gian nghĩ chuyện vô bổ, không bằng cố gắng điều dưỡng thân thể."
Hỉ Thước trừng mắt nhìn, kinh ngạc há hốc mồm: "Hả?"
"Có đói bụng không?" Sắc mặt hắn khôi phục lại như thường.
"Có một chút."
"Đến Nhất Phẩm tửu lâu được không?" Hắn nhớ tới nàng rất thích các món ăn ở đó. "Được--" Chợt nàng cảm thấy không đúng, vội vã đổi giọng, rầu rĩ không vui nói: "Không được, hiện tại ta trong bộ dạng đầu heo như thế này, mới không muốn đi ra ngoài rêu rao làm trò cười."
Hắn nhịn cười, ánh mắt ôn hòa nhìn nàng: "Hay về Tổng giáo đầu quân phủ ăn?"
"Đầu bếp quý phủ trù nghệ có được không?"
Hắn suy nghĩ một chút: " Đại nội ngự trù do Thánh thượng ban xuống, nên không tệ."
Ánh mắt nàng sáng lên: "Ta muốn ăn ta muốn ăn!"
Nhìn nàng trông rất vui mừng, tâm tình Phạm Lôi Đình nhất thời lại tốt lên: "Ngựa của Gia ở ngoài cửa."
"Vậy còn chờ cái gì?" Hỉ Thước vui mừng quá mức liền chủ động kéo cánh tay hắn đi ra ngoài, vừa đi vừa cằn nhằn nói liên hồi: "Tuy bây giờ miệng tiểu nhân ăn cứng cũng đau mà ăn mềm cũng đau, chỉ có thể uống sơn trân hải vị cũng được chứ? Đi nào đi nào, ăn canh ăn canh, ta đói chết rồi."
Ánh mắt hắn rơi vào bàn tay trắng mịn mềm mại nắm chặt vào tay hắn, khóe miệng thỏa mãn mỉm cười rồi từ từ biến thành cười khúc khích.
Có điều, việc cần làm hắn sẽ tuyệt đối không quên.
Vào buổi chiều hai ngày sau, cấm vệ quân Triệu Đông ngoan ngoãn đến Vạn Năm Hồng Nương lầu báo danh, đồng thời mang đến một tin tức kinh thiên động địa --
Nửa đêm hôm qua vào lúc canh ba, Tổng giáo đầu đại nhân một thân một mình tiến vào đập phá phủ Mộc tướng quân, đồng thời đánh Mộc tướng quân nằm bò ra đất, làm gãy ba cái xương sườn, rụng hai cái răng bẻ gãy một cánh tay.
Việc này kinh động đến triều đình, có người dâng tấu kết tội như tuyết rơi ào ào phi tới trước bàn của Hoàng Thượng, yêu cầu thánh minh thiên tử nghiêm trị Tổng giáo đầu Phạm Lôi Đình vốn nên phòng thủ an nguy cho kinh thành, nhưng ngược lại đi đầu làm điều ác.
"Sau đó thì sao? Sau đó thì sao?" Hỉ Thước cả kinh nắm bấu chặt vào cánh tay Triệu Đông, hắn đau đến nhíu mày: "Hoàng Thượng định như thế nào?"
"Hỉ cô nương không cần lo lắng, thủ lĩnh chính là cánh tay phải đắc lực của Hoàng Thượng, địa vị không thể lay động, nhiều nhất chỉ bị khiển trách phạt ba tháng lương bổng, những cái khác không quan trọng lắm." Triệu Đông vội vã giải thích, vừa ầm thầm rút khuỷu tay chịu khổ về.
"Đều do ta hại..." Dấu tay trên mặt nàng đã tiêu bớt, nhưng vẫn sưng tấy như cũ làm người khác nhìn thấy đều không đành lòng, giờ khắc này nghe thấy biến cố lớn như thế này, tâm trạng vừa sốt ruột lo lắng vừa tự trách, vành mắt lập tức đỏ lên: "Nhưng ta không nói gì, làm sao hắn biết được ta bị Mộc tướng quân đánh?"
"Trong thiên hạ này không chuyện gì giấu được thủ lĩnh." Triệu Đông kiêu ngạo ưỡn ngực.
Lòng Hỉ Thước tràn đầy mâu thuẫn không nguôi, vừa có chút vui mừng vì hắn giúp mình xả giận, thậm chí không ngại đại náo phủ tướng quân, nhưng nghĩ đến hắn vì mình mới làm ra sai lầm lớn thế kia, rước đến sự công kích của triều thần, đã kinh động đến Hoàng Thượng, nàng ở giữa đau đớn khổ sở đến cực điểm.
Nếu hắn cũng giống như Trung Ngưu, Thiên Binh Thiên Tướng, gặp đại họa vì nàng, đời này nàng sẽ không thể tha thứ được cho chính mình!
Giọt nước mắt óng ánh ở viền mi, nàng chầm chậm hỏi: "Vậy bây giờ hắn đâu? Giờ hắn ở nơi nào? Ta, ta có thể gặp hắn không?"
"Thủ lĩnh hiện tại..." Ánh mắt Triệu Đông có tia mập mờ.
Tim Hỉ Thước nặng trĩu, nước mắt ào ào chảy xuống.
"Ai nha! Hỉ cô nương, cô nương đừng khóc nha!" Triệu Đông nhất thời luống cuống, "Thủ lĩnh không có chuyện gì, thật sự, vừa không thiếu tay cũng không thiếu chân..."
"Ngươi không cần gạt ta." Mũi nàng chua xót, nghẹn ngào nói: "Chắc chắn hắn bị Hoàng Thượng hạ lệnh đánh phạt có đúng không? Có phải bị dùng hình không? Bị thương có nặng không? Có sao không? Có tìm đại phu chữa trị chưa? Ngươi -- ngươi nói đi!"
Triệu Đông bị nàng đau buồn thương xót cùng tức giận khóc lóc khiến cho hắn ứng phó không kịp, phản ứng cũng phản ứng không kịp, nên trả lời không?
"Vậy Hàn Phó thống lĩnh của các ngươi đâu? Thiết Phó thống lính đâu? Bọn họ ở nơi nào?" Một bên nàng nước mắt lưng tròng, một bên biểu tình hung ác nói: "Ngươi không chịu nói, ta tự mình đi hỏi bọn họ --"
Triệu Đông cuống lên, bất chấp "Quân cơ" bị tiết lộ, thốt ra: "Hỉ cô nương, thuộc hạ không có lừa người, thủ lĩnh thật sự không có việc gì, không những thế, tối hôm nay còn được Hoàng Thượng vinh sủng khâm điểm, phụng chỉ tham gia thịnh yến tiếp đãi Lễ vương Gia a!?
Những hạt trân châu đứt đoạn rơi xuống trên mặt nàng cứ như vậy ở bên trong gượng gạo cứng nhắc dừng giữa đường --
Đến cùng nàng vừa mới gào khóc cho cái quỷ gì a!
Lần đầu tiên từ khi thất thế đào thai đến nay, nàng bắt đầu hoài nghi mãnh liệt, có phải lúc trước tiên dược nuốt vào trong bụng đã tiêu hóa hết sạch rồi không, không đọng lại được một ít dược hiệu nào sao?
Nếu không, tại sao đầu nàng bắt đầu có dấu hiệu ngày càng ngu ngốc hơn...
Đây là bữa tiệc lớn hoa hoa lệ lệ vô cùng long trọng.
Địa điểm được chọn là một trang viên rộng rãi bên trong có vườn tược ở vùng ngoại ô kinh thành được Lễ thân vương mua lại, nơi này gần với Nam Sa*, cây cối rậm rạp tươi tốt, đình đài lầu các cao sơn lưu thủy đẹp không sao tả xiết.
(*) Nam Sa khu là một quận của thành phố cấp phó tỉnh Quảng Châu, tỉnh Quảng Đông, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Nam Sa có 2 trấn: Vạn Khoảng Sa, Hoành Lịch; 2 nhai đạo biện sự xứ: Nam Sa và Châu Giang.
Đến yến hội này đều là các quan văn quan võ có sức ảnh hưởng lớn trong triều, thế lực khắp nơi hội tụ vào một chỗ, có điều mỗi người có tính toán riêng, từng người mang ý xấu riêng.
Những trường hợp như thế này, Phạm Lôi Đình đều không xuất đầu lộ diện, nên đêm nay hắn vừa xuất hiện, lập tức làm tân khách kinh ngạc ồ lên.
Kinh ngạc chính là Lễ thân vương có thể mời được trọng thần đắc lực nhất bên cạnh Hoàng Thượng đến đây tham gia yến hội, người ồ lên chính là vị trọng thần sáng nay mới dâng sớ kết tội, nói hắn không coi ai ra gì, bắt nạt chèn ép các đại thần trong triều.
Nhưng thấy Lễ thân vương tự mình ra nghênh đón, khuôn mặt rạng ngời cười đến nheo mắt lại, có thể biết Phạm Lôi Đình tham yến có ý nghĩ to lớn như thế nào đối với hắn.
"Xa cách một năm không gặp, bản vương quả thực rất nhớ ngươi. Lôi Đình a, quả nhiên tư thế ngươi vẫn oai hùng tỏa sáng, ta thấy mà thích a, ha ha ha!" Lễ thân vương vô cùng vui mừng, "Đến đến đến, hôm nay ngươi phải cùng bản vương ra sức uống trăm chén, không say không về!" "Vương Gia khách khí." Phạm Lôi Đình nhàn nhạt mở miệng.
Sau khi đi vào phòng khách, Lễ thân vương kiên quyết kéo hắn lên bàn của chủ bữa tiệc, vung tay áo, ra lệnh: "Đến a, dâng rượu, khai yến!"
Sáo trúc vang lên, mỹ nhân trình diễn điệu múa uyển chuyển đi ra, trong lúc nhất thời hương rượu hương thức ăn cùng hương thơm của son phấn, tiếng nhạc tiếng cười náo động đan xen dệt thành một khung cảnh náo nhiệt tưng bừng.
Trong lúc tiết mục thứ tư "Bách điểu triêu phượng hí minh châu" chuẩn bị bắt đầu, lại thấy Lễ thân vương liếc mắt ra hiệu với nơi nào đó, tiếng sáo trúc ngừng lại, mỹ nhân hạ thấp người đi ra, văn võ quan lại vẫn còn uống rượu tán gẫu vui vẻ không thôi, bàn tay đang nắm cái chén của Phạm Lôi Đình thoáng căng thẳng, tuy vẻ mặt hờ hững, cũng đã tiến vào trạng thái đề phòng.
Nhưng vào lúc này, bức mành che từ từ kéo lên, tiếng đàn cổ réo rắt vang lên, một bóng người yểu điệu tao nhã như chim nhạn, đặt chân xuống như hoa sen nở rộ.
Trong phút chốc bầu không khí trở nên yên tĩnh, tất cả các quan lại đều quên ăn uống tán gẫu trò chuyện, thần hồn bị bóng dáng yêu kiều như tiên tử hấp dẫn.
Phạm Lôi Đình liếc nhìn bóng hình xinh đẹp kia có chút quen mắt, lập tức ánh mắt rũ xuống, bình tĩnh uống hết một chén rượu. Mỹ nhân trong xiêm y màu cam nhạt nhẹ nhàng đi tới phía trước, sóng mắt lưu chuyển, ý cười tràn đầy hạ thấp người kéo váy thi lễ: "Thỉnh an phụ vương, bái kiến chư vị đại nhân. Phạm đại nhân, xa cách từ năm ngoái đến nay, tiểu nữ luôn nhớ đến, lâu không gặp đại nhân không biết ngài có khỏe hay không?"
Ánh mắt ghen tị thèm muốn của mọi người đều bắn về phía Phạm Lôi Đình.
"Làm phiền Quận chúa nhớ đến, vi thần không dám nhận." Thần sắc hắn lễ độ tuy lạnh lùng nhưng vẫn đúng mực. Quận chúa yêu kiều như hoa mẫu đơn, vẻ mặt ửng đỏ, ánh mắt như say, muốn nói gì, lại thẹn thùng nhìn về phía Lễ thân vương.
"Ha ha ha, đây là hòn ngọc quý trên tay bản vương, cũng được chính Hoàng Thượng tứ phong 'Phúc Dung quận chúa'." Lễ thân vương cười vang nói, cưng chiều vỗ vỗ bàn tay nữ nhi. "Chư vị có chỗ không biết, nữ nhi bảo bối của bản vương cùng Phạm tổng giáo đầu thật đúng là hữu duyên, năm ngoái bản vương trở về kinh để chúc thọ Hoàng Thượng, nửa đường có tên thích khách to gan dám ra tay chặn xe ngựa của bản vương, may mà đúng lúc Phạm tổng giáo đầu xuất hiện cứu quận chúa cùng bản vương, mới ngăn chặn được ý đồ của tên nghịch tặc đáng ghét kia. Lôi Đình a, phần công lao ngất trời này, bản vương vẫn luôn nhớ mãi trong lòng đây!"
Chúng quan viên có nghe chuyện Vương Gia năm ngoái gặp phải, nhưng không nghĩ tới người cứu quận chúa cùng Vương Gia, chính là Phạm Lôi Đình phòng thủ hoàng thành bảo vệ sự an nguy của thiên tử, trong chốc lát, mọi người bắt đầu ca ngợi thổi phồng Phạm Lôi Đình lên.
"Đây vốn là chức trách phận sự của hạ quan, không đáng nhắc đến." Thấy mình là tiêu điểm của sự chú ý, hắn không khỏi có chút đau đầu.
Hắn làm sao lại không biết trong lòng Lễ thân vương đang bàn tính cái gì?
Coi như phụng mệnh mà đến, nơi đây vẫn như cũ không thích hợp ở lâu. Phạm Lôi Đình vừa nghĩ thế, liền muốn xin cáo lui, Lễ thân vương phất phất tay, bình ngọc được đưa lên, Phúc Dung công chúa tự mình nhận lấy, cười duyên dáng.
"Tuy Phạm giáo đầu trước sau đều không nhận lễ vật, nhưng bản vương cùng quận chúa lại không thể không báo ân cho ngươi." Lễ thân vương cười nói: "Nào nào nào, lời khách sáo không nên nói, quận chúa tự mình dâng chén rượu này cảm tạ, Lôi Đình, ngươi cũng nên cho ta mặt mũi chứ?"
"Tạ Phạm đại nhân đại ơn cứu giúp, chén rượu nhạt này, kính Phạm đại nhân." Thanh âm của Phúc Dung quận chúa như chim hoàng anh, ánh mắt uyển chuyển, người ngồi bên dưới chỉ nghe thôi đã muốn say rồi.
Thấy mọi người thèm muốn đến mức con ngươi sắp rơi ra, nhưng sắc mặt Phạm Lôi Đình càng ngày càng căng thẳng, tuy nhiên không thể ở trước mặt mọi người lại đi từ chối Vương Gia cùng quận chúa.
Không sợ uống rượu, chỉ sợ uống chén rượu này, về sau lời đồn đãi nổi lên bốn phía, hậu họa về sau.
Chương 12
Tên đã lên dây, không thể không bắn, nếu hắn không uống chén rượu này, cũng sẽ rơi vào nỗi hiềm nghi "Ngông cuồng thất lễ, xúc phạm hoàng thân".
Cân nhắc hồi lâu, cuối cùng hắn cũng chỉ có thể duỗi tay ra nhận chén rượu quận chúa mời này.
Thuần túy thưởng rượu, cũng chỉ thuần úy uống rượu mà thôi.
Nụ cười trên mặt Lễ thân vương cứng lại có vẻ lúng túng, nhưng lóe lên một cái rồi biến mất, lại trở về vẻ mặt ôn hòa.
Phạm Lôi Đình cầm rượu ngon trong tay một hơi uống cạn, lễ độ đặt chén không xuống bàn, ánh mắt rũ xuống, không cần phải nhiều lời nữa.
"Được!" Lễ thân vương vỗ tay cười to, "Đây mới là ân oán rõ ràng, một nam nhi lỗi lạc khẳng khái!”
Tuy ánh mắt Phúc Dung quận chúa vui vẻ nhưng bên trong lại hơi u oán, dường như thất vọng vô cùng khi hắn nói cũng không nói nhiều hơn một câu với mình, kính rượu xong, nàng mất mát lui về bên người phụ vương, Lễ thân vương vỗ vỗ tay nữ nhi động viên.
"Hôm nay bản vương rất vui, mọi người tiếp tục uống, không ai được phép trốn khỏi bàn tiệc a, ha ha ha ha!"
Âm thanh sáo trúc vui tai lần thứ hai vang lên, Phúc Dung quận chúa được nha hoàn đỡ lùi vào bên trong, một nhóm vũ kỹ xinh đẹp lại nối đuôi nhau đi vào, nhẹ nhàng như bươm bướm, trong nháy mắt không khí lại náo nhiệt ầm ĩ.
Nóng, rất nóng...
Phạm Lôi Đình chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nhưng liều mạng duy trì một tia thanh tỉnh cuối cùng, trong cơ thể lửa nóng lan tỏa, hắn mồ hôi đầm đìa, bàn tay lớn ra sức nắm chặt vào mép giường bằng loại gỗ tử đàn tốt nhất, nơi này là nơi nào? Vì sao hắn lại ở đây?
Phạm Lôi Đình gắng hết sức mở mắt, trước mắt mơ hồ nhìn thấy tấm trướng mỏng thêu hoa, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nức mũi, nơi này, đây là khuê phòng nữ tử...
Cả người nhiệt huyết sôi trào, không biết từ khi nào dục hỏa đã gần như chiếm lấy lí trí hắn, giãy giụa muốn vận công áp chế dịch thể kia, nhưng cảm giác nóng rực lạ lẫm đến rã rời chân tay lại mạnh mẽ phát ra.
Đáng ghét, hắn bị bỏ thuốc!
Đã sớm biết con cáo già Lễ thân vương trong lòng có ý đồ xấu, nhưng hắn đề phòng cả đêm, cuối cùng vẫn thua một chén rượu trong tay Phúc Dung quận chúa.
Mũi hắn ngửi ra rượu không có độc, nhưng không bao giờ nghĩ tới, bọn họ lại dùng xuân dược vô sắc vô vị!
Hắn cơ hồ hận đến mức muốn cắn nát răng, lại bị Lễ thân vương cùng quận chúa qua mặt thực hiện được gian kế.
"Phạm đại nhân." Cửa bị đẩy ra, một giọng nói ôn nhu ngượng ngùng lại mang theo chút sợ hãi vang lên, "Thỉnh đại nhân chớ trách Dung Nhi không biết xấu hổ, đây cũng chỉ là kế tạm thời..."
Không, cút đi!
Hai mắt sắc bén của hắn vì dục vọng mãnh liệt mà đỏ lừ, nam căn dưới thân hừng hực sưng tấy lên cứng như sắt, nhạy bén cảm giác được mùi thơm u nhiên của nữ tử kia kéo tới, hắn từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, trên trán chảy mô hôi, vạt áo trước ngực đã bị kéo xuống từ lâu, dục vọng cuồng dã kêu gào càng ngày càng mãnh liệt.
Chớp mắt, trong đầu mơ hồ hiện lại khuôn mặt bầu bĩnh cười hi hi, Phạm Lôi Đình chấn động mạnh, khoảnh khắc đó mọi thứ trở nên rõ ràng.
Tiểu Hỉ Thước.
Hắn cắn mạnh vào đầu lưỡi, nếm mùi vị tanh nồng trong khoang miệng, tạm thời có thể xua tan lớp sương mù dày đặc kia lấy lại một tia thanh tỉnh, thân thể cao to đột ngột phá cửa sổ bay ra ngoài, bỏ lại tiếng kinh hô ngạc nhiên ở đằng sau.
"Phạm đại nhân --"
Trốn! Bất luận thế nào cũng cố gắng thoát khỏi phạm vi thế lực của Lễ thân vương! "Người nào?" Hộ vệ vương phủ bị kinh động, nhưng bọn họ chỉ kịp nhìn thấy một bóng đen xé bầu trời bay đi, nhanh đến mức như đó là ảo giác của bản thân.
Phạm Lôi Đình cố gắng vận chân khí, triển khai khinh công giống như mũi tên bắn ra khỏi biệt viện vương phủ, mũi chân vừa đặt xuống, mồ hôi lạnh mồ hôi nóng chảy đầm đìa, hắn run rẩy huýt sáo một tiếng, một con tuấn mã màu đen cao to phi ra, chính là Hành Lôi hắn vẫn cưỡi.
Hành Lôi như có linh tính, sau khi hắn nhảy lên lưng ngựa, hoàn toàn không cần thúc ngựa, nhanh như tia chớp phi về phía kinh thành biến mất trong màn đêm bí ẩn.
Cuối cùng một người một ngựa cũng coi như đến được trước cửa thành thì gấp rút tiến vào cửa Đông, Phạm Lôi Đình cưỡi trên lưng ngựa vận nội lực ngăn chặn dược hiệu, trong lúc đó vẫn như cũ cảnh giác tiếng vó ngựa truy đuổi phía sau. Đáng chết! Việc không thành còn muốn bắt hắn về ép động phòng!
Mồ hôi chảy ròng ròng, đã sớm ướt quần áo, bụng dưới đau đớn dâng lên khát vọng mãnh liệt hòa cùng lửa giận tràn đầy cõi lòng biến thành sự căm phẫn điên cuồng --
Tuyệt, đối, không, thể, thất, thân!
"Hành Lôi... Đến chỗ Hỉ Nhi..." Trong lúc mông lung, hắn không chút nghĩ ngợi gầm nhẹ một tiếng.
Hành Lôi ngẩng đầu hí một tiếng, lao nhanh qua những con phố lớn trong kinh thành, bỏ xa tiếng truy binh mơ hồ ở phía sau một khoảng cách lớn.
Bên trong Vạn năm Hồng nương lầu, tẩm phòng vẫn sáng ánh nến, có một thân ảnh nhỏ nhắn mềm mại ngậm đầu bút lông phiền não, ngơ ngác nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ.
Nàng thực sự nên bắt đầu định ra kế hoạch tác chiến giúp Lưu tỷ cũng lão Vương tương thân tương ái...
Nhưng mài mực xong, mở giấy ra, cầm chắc bút lông, nàng cứ như thế mà ngẩn người hai canh giờ, cả trang giấy không phải nội dung kế hoạch tác chiến, mà là cảnh người kia đập phá phủ tướng quân vì nàng, đánh Mộc Hồn Cầu.
Hỉ Thước hoàn toàn không nhận ra lòng mình bên trong phiền não lại xem lẫn vui mừng, bên trong lo lắng lại nở rộ cảm động, thấp thỏm bất an đan xen với xuân tình dập dờn, dây dưa khó hóa giải, lòng dạ rối bời!
"Không biết Lôi Đình đại nhân thế nào rồi?" Nàng dứt khoát ném bút sang một bên, hai tay chống cằm, nhìn ông trăng mà thở dài.
Nhưng vào lúc này, rầm một tiếng, cửa phòng đột nhiên bị đánh văng ra.
Nàng giật mình quay đầu lại, nháy mắt khuôn mặt nhỏ sốt ruột đến biến sắc.
"Lôi Đình đại nhân?! Ngài làm sao vậy?"
Hỉ Thước chưa bao giờ nhìn thấy hắn trong tình trạng chật vật thảm hại y phục tán loạn như thế này, không nói hai lời mau chóng chạy tới dìu hắn.
"Cách... cách Gia xa một chút..." Phạm Lôi Đình phun ra một ngụm máu tươi, hô hấp gấp gáp nóng rực, vị ngọt quen thuộc kia quấn lấy mũi hắn, gần như đánh tan sự kiềm chế yếu ớt hắn vất vả duy trì đến giờ. "Đi, đi lấy nước giếng đến... Dội vào người Gia!"
"Ngài nói linh tinh gì vậy? Sao phải cách xa ngài một chút?" Trong lòng nàng như có lửa đốt, cố gắng nâng thân thể cao lớn nặng nề của hắn dậy, gấp đến độ mở miệng mắng: "Ngài đã thành cái dáng vẻ ấy còn dội nước lạnh cái gì, không muốn sống sao? Muốn ta lo lắng đến chết sao?"
Lời nàng thốt ra làm đáy lòng Phạm Lôi Đình rung động một trận, có loại mãnh liệt muốn đòi mạng, nhưng cảm giác hạnh phúc này không liên quan đến dục hỏa chết người đang nhấn chìm hắn.
Trong phút chốc, hắn không kìm nén được nữa khao khát điên cuồng lại như sóng cuộn dâng trào lên, cúi đầu chiếm lấy cái miệng nhỏ đầy đặn của nàng!
"Lôi -- a --" Miệng nàng bị bịt kín, khuôn mặt nhỏ xấu hổ kinh hãi đỏ ửng lên.
Xảy ra chuyện gì? Sao Lôi Đình đại nhân lại thế... Hôn nàng, hơn nữa còn như thế, như thế...
Không phải hắn chỉ thích nam nhân sao?!
Hoảng hoảng hốt hốt, mặt Hỉ Thước càng ngày càng hồng, đầu óc càng ngày càng hồ đồ, chỉ cảm thấy bị hắn hôn đến không thở nổi.
"Lôi Đình... Đại... Ân a..."
Nàng run rẩy thở gấp phát ra tiếng ngâm khẽ, truyền vào tai hắn như sấm nổ liên hồi, dục vọng mãnh liệt mất khống chế hơi lùi lại, sau một khắc, trong lồng ngực tràn đầy sự hổ thẹn cùng tự trách.
"Hỉ Nhi, xin lỗi..." Hắn ép buộc mình phải buông tay đẩy nàng ra, tóc mai bị mồ hôi thấm ướt dán vào gò má, khuôn mặt nhăn nhó thống khổ, sắc mặt nóng đến đỏ bừng, nhưng sâu trong đôi mắt kia vẫn như cũ trong suốt đầy thương tiếc chăm chú nhìn nàng. "Gia không nên... Ta... Lập tức đi --"
"Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?" Thấy hắn như vậy, lòng Hỉ Thước tê rần, hai tay nắm chặt lấy hắn.
"Vương Gia..." Lồng ngực hắn như bị thiêu đốt, bụng dưới trướng nóng đến đau đớn không dứt, hít sâu một hơi mới miễn cưỡng nói, "Bỏ thuốc ta..."
Thuốc gì? Trong đầu Hỉ Thước hiện lên hai chữ này, nhưng thấy vẻ mặt hắn thống khổ chảy mồ hôi ròng ròng, lập tức hiểu ra.
"Cái gì? Vương Gia cho ngươi dùng xuân dược muốn thu phục ngươi sao?" Nàng hít một ngụm khí lạnh, nổi trận lôi đình: "Cái lão già không biết xấu hổ kia! Chuyện táng tận lương tâm hạ lưu như vậy mà cũng làm được!"
Lại dám ra tay với Lôi Đình đại nhân mà nàng sùng bái... Vương Gia cái nỗi gì? Là vương bát đản Thỏ nhị gia thì có!
Cố gắng kiềm chế dục hỏa đốt cháy đến mê man, nghe vậy Phạm Lôi Đình vẫn muốn cười, nhưng không cười nổi, lại một trận nóng rực mãnh liệt dâng lên, hắn không khỏi thở dài.
Trông hắn khó chịu như thế, tim Hỉ Thước như vỡ nát, toàn bộ trí óc đều là "Lôi Đình đại nhân - người anh hùng tuấn tú vĩ đại dũng mãnh lại bị lão thỏ hãm hại hành hạ thành như vậy thật quá đáng thương", trong lòng dâng lên một cảm giác chua ngọt khó tả, cảm tình thương yêu cứ cuồn cuồn chảy ra, trước khi lý trí phát hiện ra, nàng đã kích động ôm chặt tay hắn.
"Đến đây đi!" Trong khoảng thời gian ngắn này cũng không tìm được nam nhân khác, huống hồ nàng cũng không thích nam nhân khác chạm vào hắn!
"Ngươi -- nói cái gì?" Hắn trừng mắt không dám tin nhìn nàng, còn nghĩ do mình bị dục hỏa thiêu đốt, nên mới nghe nhầm.
"Coi như thất thân cho ta cũng không thể thất cho lão thỏ kia!" Nàng oai phong lẫm liệt ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn, dõng dạc nói: "Lôi Đình đại nhân, tiểu nữ biết như vậy là ủy khuất cho ngài, tuy tiểu nữ cũng không biết trình tự cụ thể nên làm như thế nào, nhưng tiểu nữ sẽ làm từ từ, cũng sẽ cố gắng hết sức ôn nhu với ngài!"
Phạm Lôi Đình trừng mắt nhìn nàng, nhất thời còn không biết nên cười ôm chặt nàng vào lòng, hay tức giận bóp chết nàng tốt hơn.
"Nàng, nàng biết mình... Đang nói cái gì không?" Người hắn vẫn chảy mồ hôi ròng ròng, hơi thở gấp gáp, nhìn chằm chằm vào nàng.
"Ta nghĩ ta biết rõ a." Nàng suy tư bước thứ nhất trước tiên nên thoát quần áo của đối phương, tay nhỏ lập tức nghe theo, kéo áo ngoài màu đen có thêu hình Kỳ Lân xuống, lộ cơ ngực cường tráng phủ kín mồ hôi, lầm bầm lầu bầu: "Sau khi cởi áo thì có phải lại muốn cởi quần -- a!"
Quả nhiên đầu óc Hỉ Thước ngốc ngếch không thông minh mấy a, dám chủ động tới phóng hỏa kết cục chính là bị Đại lão hổ cuồng mãnh áp tới, bị ăn không còn một mống...
Một đêm kịch liệt triền miên...
***
Hỉ Thước hoàn toàn không xuống giường được.
Da thịt trắng nõn từ cổ đi xuống che kín dấu hôn đỏ hồng cùng vết bầm xanh đen, cả người rã rời, nơi xấu hổ giữa hai chân càng phù thũng đau đớn, nàng hơi động một tí liền đau đến nhe răng trợn mắt muốn giết người.
Trái lại đại nam nhân cả đêm "Hăng say", cơ thể như được đúc ra từ thép, trải qua một đêm điên cuồng như vậy, không những không có nửa điểm dấu hiệu tinh tẫn nhân vong, trái lại khắp toàn thân từ trên xuống dưới tinh thần thoải mái, sức sống mười phần, cả khuôn mặt cương nghị kia như đang phát sáng.
Thiên lý ở đâu a a a?
Lần sau nàng lại muốn "Ra tay cứu giúp" hắn, nhất định sẽ nhớ kỹ bài học kinh nghiệm đẫm máu này!
"Hỉ Nhi, Gia sẽ phụ trách." Trước giờ tiến cung, Phạm Lôi Đình giúp nàng lau người sạch sẽ thay quần áo xong xuôi, bàn tay to trìu mến khẽ vuốt đầu nàng.
"Không cần không cần, ngài bận việc ngài bận việc." Khuôn mặt nàng thẹn thùng ửng hồng, dứt khoát giấu mặt vào trong chăn bằng gấm... Ô ô, không còn mặt mũi nào gặp người rồi!
Lông mày Phạm Lôi Đình nhíu chặt lại, trong nháy mắt sắc mặt đen sì: "Gia há lại là loại người bội tình bạc nghĩa kia? Quen biết đến nay, chẳng nhẽ ta không đáng để nàng tin tưởng?"
"Lại nữa rồi, lại nữa rồi." Khuôn mặt trốn dưới chăn nóng bừng, Hỉ Thước chỉ muốn mau mau đuổi hắn đi, ngữ khí dịu xuống.
"Hỉ Nhi!" Giọng hắn trầm thấp bên trong đã mang ba phần lửa giận.
"A, mệt mỏi quá nha... Có chuyện gì chờ tỉnh ngủ nói không tốt sao? Thật sự mệt chết..." Dưới tấm chăn bằng gấm vang lên âm thanh mơ hồ.
Lồng ngực Phạm Lôi Đình phập phồng dữ dội, vừa cảm thấy tức giận lại vừa cảm thấy bất đắc dĩ, yên lặng nhìn chằm chằm vào người đang quấn chặt chăn, một hồi lâu sau, chỉ thở dài một hơi: "Gia tiến cung trước, nàng cẩn thận nghỉ ngơi, tối về chúng ta lại bàn."
Người kia vẫn không nhúc nhích, quyết tâm không nói thêm gì nữa.
"Cảm tạ nàng." Đáy mắt hắn hiện lên vẻ ôn nhu, thấp giọng nói, "Không phải nàng, đêm qua, Gia sẽ không cho phép chính mình tiếp tục sống."
Nếu trúng kế của Vương Gia, nắm được việc chung thân của mình, phá hủy đại cục của Hoàng Thượng, lấy tính tình của hắn, ắt sẽ lấy cái chết tạ hoàng ân.
Người trong chăn hơi chấn động.
Hắn lẳng lặng quay đầu sải bước đi ra ngoài.
Mãi đến khi không nghe thấy tiếng động nào nữa, Hỉ Thước mới chần chờ chui ra khỏi chăn, khuôn mặt đỏ ửng tràn đầy vẻ may mắn.
May mà đêm qua hắn tìm đến nàng, thực sự cảm tạ trời đất.
"Lôi Đình đại nhân, chỉ cần là chuyện của ngài, cái gì Hỉ Nhi cũng nguyện ý làm."