Tôi đành nói to: “Có phải huynh thích anh chàng Bách Lý Tấn kia ~ ~ ~. Huynh liên tục ngoái lại như thế là lưu luyến, không muốn xa anh ta ~ ~ ~”. Nói xong vẫn giữ cao độ đó nhắc nhở anh ta, “Nếu huynh làm bậy, Quân sư phụ sẽ cho huynh nhừ đòn”.
Xung quanh đột nhiên yên lặng, người qua lại đều dồn mắt nhìn chúng tôi, mặt Quân Vỹ hết xanh lại trắng, lúc sau nghiến răng nói từng chữ: “Quân Phất, muội đang ngứa da phải không?”.
Tôi theo phản xạ lùi về sau.
Bách Lý Tấn ở cách đó năm bước, sung sướng chạy lại, nheo mắt nhìn tôi và Quân Vỹ: “Hai người lưu luyến tôi ư? Không sao không sao, nhà tôi ở ngay cái sân lớn nhất trong ngõ Tâm Thủy thành Tứ Phương, lúc nào xong việc mời hai người ghé chơi”.
Tôi vui vẻ nói: “Nhất định, nhất định sẽ đến!”.
Quân Vỹ ôm trán không nói lời nào.
Nói xong mấy câu xã giao với tôi, Bách Lý Tấn quay sang buồn bã nhìn Quân Vỹ, tay bối rối vò nhàu vạt áo: “Không phải huynh thích tôi thật đấy chứ? Rõ ràng trong giấc mơ, huynh đã…”.
Quân Vỹ nghiến răng: “Câm mồm, ông không thích mi”.
Bách Lý Tấn kinh ngạc: “Vừa rồi huynh liên tục ngoái đầu nhìn tôi”.
Thái Dương Quân Vỹ nổi gân xanh: “Ông không ngoái nhìn mi, ông ngoái nhìn con trai Tiểu Hoàng, nó vào bếp ăn trộm gà rán, chưa thấy quay ra”.
Bách Lý Tấn lạ lùng nhìn anh ta: “Tiểu Hoàng đang đi bên cạnh Quân cô nương đấy thôi!”.
Quân Vỹ ngoái đầu, bắt gặp đôi mắt to long lanh như nước của Tiểu Hoàng.
Dưới cái nhìn nghiêm khắc của Quân Vỹ, Tiểu Hoàng vừa ngấu nghiến xong một suất gà rán, vội dùng vuốt chân hất xương đầu gà về phía sau, xong xuôi ngượng nghịu khẽ liếc Quân Vỹ một cái, thấy anh ta vẫn nhìn chằm chằm, hơi hoảng lùi về phía sau.
Quân Vỹ ngây ra nhìn Tiểu Hoàng một lát, hỏi tôi: “Nó về lúc nào?”.
Tôi mới vỡ lẽ, thì ra tất cả là hiểu lầm, đang định nói với anh ta Tiểu Hoàng vừa chui ra từ bụi cây ven đường, Bách Lý Tấn bên cạnh lại lên tiếng: “Muốn kiếm cớ cũng nên kiếm cái cớ hay một chút, không cần giải thích, cũng không cần giấu giếm, huynh thích tôi…”.
Quân Vỹ im lặng hồi lâu, nhìn tôi, không biết nói sao.
Tôi hiểu cái nhìn ngầm cầu giúp đỡ của anh ta, lập tức xen lời: “Ha ha, Bách Lý Tấn, chuyện này chúng ta tạm thời không nói, tôi hỏi anh một chuyện”. Thực ra tôi cũng không biết muốn hỏi anh ta chuyện gì, chỉ là để chuyển chủ đề, nghĩ một lát, không nghĩ ra chuyện gì có thể nói với anh ta, đành lấy vụ làm ăn ở thành Tứ Phương Quân sư phụ giao cho tôi để chống chế: “Vậy, anh, anh là người nước Trịnh, anh có nghe nói đến Thập Tam Nguyệt, phu nhân của Trịnh Bình vương?”.
Bách Lý Tấn đang yên lặng, ngẩng phắt đầu, trợn mắt nghĩ một lúc, nói: “Cô định nói là Nguyệt phu nhân?”.
Nghĩ một lát lại tiếp: “Phu nhân đã quy thiên rồi”.
Tôi ngớ ra: “Không thể, sư phụ tôi nói, mấy ngày trước còn nhận được thư của phu nhân…”.
Bách Lý Tấn nhíu mày suy nghĩ, lát sau nói: “À, người cô nói là Nguyệt phu nhân của Bình hầu Dung Tầm, tôi lại tưởng cô nói…”. Chưa hết câu, lại đổi ý: “… nhưng vừa rồi cô nói Thập Tam Nguyệt?”.
Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi phân vân: “Nguyệt phu nhân mà cô nói đó không phải là Thập Tam Nguyệt, người đó và phu quân cô ta đều là giặc, Thập Tam Nguyệt thật sự…”. Anh ta dừng lại: “... Đã chết rồi”.
Chương 102
Chương 2
Bảy ngày trôi nhanh, đêm hai mươi lăm tháng năm trăng sáng sao thưa, tôi, Quân Vỹ và Tiểu Hoàng trốn khỏi thành Tứ Phương.
Cho đến hôm nay, tôi đã làm hai vụ, chưa tổng kết, nhưng không nén nổi khái quát một câu, trong sứ mệnh dệt ảo mộng của tôi có lẽ chẳng bao giờ thoải mái nhẹ nhàng như chuyến đi nước Trịnh lần này, chỉ cần đánh một khúc đàn, gửi một bức thư là xong, lại còn được cả một tính mạng. Đương nhiên đó là mặt tốt.
Mặt không tốt là Nguyệt phu nhân, vị khách trong vụ trao đổi này là người ăn chay. Chuyện này cũng chẳng sao, chỉ có điều không chỉ một mình ăn chay, phu nhân còn thích động viên mọi người cùng ăn, là khách của phu nhân, chúng tôi không thể chối từ, khiến Quân Vỹ và Tiểu Hoàng khổ sở một phen.
Vốn định trốn ra ngoài cung vào tửu quán chén một bữa đã miệng, nhưng vương cung, biểu tượng quyền lực thực ra cũng chẳng khác gì kỹ viện, sòng bạc, đều là muốn vào phải chi tiền, muốn ra còn phải chi nhiều tiền hơn, chúng tôi mặc dù đã từng là người có tiền, nhưng bị quan địa phương bắt phạt mấy lần, tiền đã cạn, đây cũng là nỗi khổ chung của những người có tiền ở đất nước này.
Do quá thèm thịt, sau khi kết thúc vụ việc với Nguyệt phu nhân, ra khỏi Trịnh vương cung, mọi người đều phấn khởi. Để thể hiện niềm vui, Tiểu Hoàng mặt gầy hõm sau mấy ngày không được ăn thịt còn lăn mấy vòng trên đất, kết quả lăn quá đà, mãi không đứng lên được.
Tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Ra đỡ con trai huynh dậy đi”.
Quân Vỹ tức giận: “Ai sinh ra thì đi mà đỡ!”.
Tôi nói: “Chẳng phải huynh và Bách Lý Tấn sinh ra nó hay sao?”.
Quân Vỹ quay đầu, ngó sát mặt tôi: “Muội là đồ chết giẫm”.
Trăng lơ lửng giữa trời, tôi và Quân Vỹ quyết định tách làm hai ngả, anh ta cùng Tiểu Hoàng đi về hướng đông, tôi đi về hướng tây. Hai bên hẹn gặp ở hướng bắc.
Có nghĩa là chúng tôi nhất thiết phải chạy trốn theo lộ trình hình tam giác, cuối cùng gặp nhau ở giao điểm đường trung bình của tam giác đó, Quân Vỹ học toán không tốt, tôi đã có thể tưởng tượng kế hoạch này nhất định sẽ thất bại, cuối cùng anh ta sẽ lạc đường, sau đó bị người ta bắt được, đem bán cho hý viện, cả đời dùng thanh sắc phục vụ người ta, nếu may mắn sẽ gặp được một huyện lệnh nào đó chuộc về làm thiếp. Nghĩ đến đó tôi bất giác rùng mình, cảm thấy trao Tiểu Hoàng cho anh ta đúng là hành động sáng suốt.
Chương 103
Bởi vì nếu gặp phải nguy hiểm, ít nhất cũng có Tiểu Hoàng bảo vệ. Mặc dù mục đích ban đầu vạch ra lộ trình chạy trốn đó là do Tiểu Hoàng quá gây chú ý, Trịnh hầu vương truy đuổi chúng tôi chắc chắn sẽ lấy đó làm mục tiêu, quả thật Tiểu Hoàng đi với ai cũng dở.
Chúng tôi đoán Trịnh vương Dung Tầm nhất định sẽ cho quân truy đuổi gắt gao chúng tôi, bởi vì một canh giờ trước, chúng tôi đã kết thúc tính mạng Thập Tam Nguyệt, Nguyệt phu nhân, mỹ nhân ông ta sủng ái nhất vương cung, vị phu nhân mà thiên hạ vẫn đồn đại. Quan trọng hơn là trước khi bỏ chạy chúng tôi còn nhân thể mang đi bộ trang sức bằng vàng cài trên tóc của phu nhân.
Trước đây tôi có đọc một cuốn sách viết về một phụ nữ sống bằng nghề bói toán, biết một ảo thuật đặc biệt, những người được gặp bà không ai có thể nhớ được dung mạo bà. Thập Tam Nguyệt, Nguyệt phu nhân chúng tôi gặp trong Trịnh cung có cảm giác giống như người phụ nữ trong cuốn sách đó, khiến người gặp chỉ cần quay đi là quên.
Chúng tôi từng suy nghĩ rất nhiều về chuyện này, cảm thấy nhất định có bí ẩn nào đó, cô nhất định có một tố chất đặc biệt về dung mạo, không phải là cô không đẹp, không nổi bật, chỉ là đường nét gương mặt quá nhạt, giống như vài nét vẽ trong tranh thủy mặc, không có cảm giác là người thật.
Thập Tam Nguyệt là một người kỳ lạ, uống vài giọt máu của tôi pha với trà, khiến tôi nhìn thấy Hoa Tư điệu của cô, nhưng lại không nói với tôi cô muốn gì, chỉ để vào tay tôi một bức thư, giọng nhẹ nhàng: “Quân sư phụ nói cô có thể tái hiện quá khứ trong ảo mộng, giúp tôi viên tròn ước nguyện. Có điều trong ảo mộng đó tôi sẽ không nhớ mọi chuyện trong hiện thực, vậy phiền cô nương dệt ảo mộng tái hiện quá khứ cho tôi, sau đó chuyển bức thư này tới tôi trong quá khứ đó”. Ngay giọng nói của cô cũng nhàn nhạt.
Tôi nắm chặt bức thư nhẹ tênh trong tay, hỏi cô: “Không cần tôi làm gì cho phu nhân sao? Phu nhân có biết trong vụ trao đổi này, phu nhân phải trả một giá thế nào không?”.
Cô ngẩng đầu: “Cái giá đó tôi cầu không được”.
Tất cả diễn ra như cô mong muốn, ba ngày sau, tôi tấu Hoa Tư điệu, chuyển bức thư niêm phong cẩn mật trao tận tay Thập Tam Nguyệt của quá khứ, bởi không được biết chuyện của cô, khi vào Hoa Tư mộng rất khó nhận biết thời gian, chỉ thấy trong ảo mộng nét mặt cô rất buồn phiền, tôi đoán quá khứ này thực ra không hoàn toàn là quá khứ, bởi trong vụ này từ hiện thực đến mộng ảo đều mang màu sắc kỳ lạ, hơn nữa đương sự hình như cố ý làm cho nó thêm thần bí, khiến tôi tò mò muốn tìm hiểu. Quả nhiên, sau khi đưa thư đến, tôi chưa rời đi, quyết định nằm phục trên xà ngang trong tư phòng Thập Tam Nguyệt cố chờ xem kết quả, tôi rất muốn biết ước nguyện của cô rút cục là gì.
Nằm phục hai ngày trên xà ngang tư phòng của Thập Tam Nguyệt, cuối cùng tôi cũng được chứng kiến một cảnh tượng bi thống hơn bao giờ hết.
Những tia nắng sớm mỏng manh vừa hiện ra, ngoài cửa gió kèm bụi tuyết lùa vào tán lê, những cánh hoa lê trắng tan tác trong gió, phủ một lớp mỏng trong hoa viên. Người đàn ông tóc đen mướt, áo dài tím như mang theo hơi lạnh bước vào tẩm thất của Thập Tam Nguyệt, đó là một khuôn mặt anh tú sáng sủa.
Tôi nín thở, sợ bị phát hiện, nín thở hồi lâu mới sực nhớ mình vốn không có hơi thở, lại mặc toàn đồ đen lẫn vào bóng đêm, hoàn toàn không cần lo lắng.
Chính trong lúc tôi ngây người nhìn người đàn ông đó, người đó đã bước đến trước tấm gương đồng, ánh sáng của tấm gương hắt lên mái tóc đen mướt của anh ta, khuôn mặt trang nghiêm ẩn nụ cười: “Vừa rồi ngang qua hoa viên, vướng vào cành lê làm sổ búi tóc, Nguyệt nương, lại đây buộc giúp ta”.
Thập Tam Nguyệt thong thả đi đến, từ chỗ nấp phía trên, tôi nhìn rất rõ con dao găm trong tay cô, vẻ mặt chất chứa u buồn, người run run. Người đàn ông không để ý, nhìn vào gương gỡ dải lụa màu tím cùng màu áo trên búi tóc sổ tung, tự búi rồi buộc lại. Mặc dù người đàn ông không nhận ra và đương nhiên không hề cảnh giác, nhưng theo tưởng tượng của tôi, tư thế của Thập Tam Nguyệt lúc này, muốn hành thích anh ta cũng rất khó thành, rất có thể khi ra tay, tay cô run như vậy, sẽ bị anh ta phát hiện giữ chặt lấy. Người đàn ông nói: “Nàng định giết ta?”. Thập Tam Nguyệt lắc đầu không nói, hai giọt nước mắt như hai hạt đậu lớn từ khóe mắt lăn xuống, sau đó hai người ôm nhau khóc. Tôi đang ngẩn ngơ suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy người đàn ông khẽ rên một tiếng, định thần nhìn kỹ, con dao trong tay Thập Tam Nguyệt đã thuận thế đâm xuống, xuyên từ lưng vào trúng tim anh ta, nhát dao vừa chuẩn xác vừa hung bạo.
Chương 104
Tôi đoán đúng kết quả, nhưng không đoán đúng quá trình. Thập Tam Nguyệt quả nhiên nước mắt lã chã, tiếp tục ấn con dao sâu hơn nữa.
Người đàn ông cúi đầu, nhìn mũi dao nhọn đâm xuyên từ lưng nhô ra trước ngực, chầm chậm ngẩng đầu, trong gương hiện lên khuôn mặt nhìn nghiêng không biểu cảm của anh ta, máu đỏ tươi từ khóe mép chảy xuống,
Anh ta nghiêng đầu hỏi: “Tại sao?”.
Từ góc độ đó, anh ta không nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt của cô.
Còn cô bám vào chiếc ghế đàn hương chân cao từ từ sụp xuống, như thể cú đâm đó đã lấy hết sức lực trong người.
Cô vùi đầu vào cánh tay anh ta, bật khóc: “Chị thiếp đã chết rồi, chị đã bị chàng hại chết, không, cả thiếp nữa, chị ấy đã bị chúng ta hại chết, rõ ràng thiếp phải hận chàng, nhưng tại sao... tại sao...”. Cô túm chặt ống tay áo anh ta, như túm lấy sợi dây cứu mạng, “Dung Tầm, tại sao thiếp lại yêu chàng!”.
Tôi bất ngờ đến nỗi suýt tuột tay rơi xuống. Dung Tầm, quân vương Trịnh quốc, Trịnh Bình hầu.
Lúc đó mới nhớ ra cử chỉ của người đàn ông quả nhiên là phong độ quý tộc vương thất quen thuộc.
Gió lạnh thổi tung bức rèm hoa trên cửa, làm bay giấy tờ trên án thư, Dung Tầm cơ hồ không trụ được nữa, cả người dựa vào chiếc tràng kỷ rộng, nhắm mắt lại, nhẹ giọng, nói: “Cẩm Tước”.
Bờ vai gầy của Thập Tam Nguyệt run run, đột nhiên cô bật khóc, “Dung Tầm, chúng ta có lỗi với chị ấy, có lỗi với Thập Tam Nguyệt…”. Nói xong tay run run rút con dao khỏi ngực anh ta ra, trở mũi dao đâm vào ngực mình, khuôn mặt nhợt nhạt đẫm nước mắt, môi mím chặt, lại hơi hé mở, cuối cùng mỉm cười thở một hơi dài.
Máu tuôn ướt đẫm lớp lớp áo trắng, tôi nhắm mắt.
Thật không ngờ ước nguyện của Thập Tam Nguyệt lại như vậy.
Mặc dù không xem bức thư cô trao cho tôi, nhưng đã có thể hiểu nội dung thư, cô đã hiểu tất cả, viết ra tất cả những gì đã biết giao cho chính con người cô còn u mê trong quá khứ, bức thư đó là một mật lệnh hạ sát cô giao cho chính mình.
Điều đó chứng tỏ, cô vốn đã định tự vẫn, nhưng không muốn tất cả kết thúc như vậy, trước khi chết, muốn kéo Dung Tầm cùng đi, nhưng lòng lại không đành, vậy là tìm đến tôi từ vạn dặm xa xôi, kéo Dung Tầm cùng chết với mình trong ảo mộng.
Chung quy vẫn chỉ bởi cô yêu anh ta, muốn giết anh ta, nhưng lại không nỡ, đành giết anh ta trong tưởng tượng cho hả lòng.
Việc làm đó thật không thể tưởng tượng.
Chương 105
Đến khi đi ra khỏi ảo mộng của Thập Tam Nguyệt, tôi vẫn trầm ngâm băn khoăn về nguyên nhân cô lựa chọn hủy diệt như vậy. Suy nghĩ rất lâu, cuối cùng cảm thấy có ba khả năng: Một là, chị gái cô yêu Dung Tầm, cô cũng yêu anh ta, chị gái cảm thấy không cạnh tranh được với cô, vậy là tự sát, cô thấy có lỗi với chị, liền mời Dung Tầm đến giết anh ta, rồi tự vẫn. Hai là, người chị gái rất yêu cô, nhưng cô lại yêu Dung Tầm, chị gái thấy không cạnh tranh được với Dung Tầm, vậy là tự sát, cô thấy có lỗi với chị, kết quả cũng như trên. Ba là, lúc nhỏ cô đã được mẹ dạy dỗ, con gái phải biết trân trọng bản thân mình, nhưng cô lại nghe nhầm thành con gái phải tàn nhẫn với bản thân, cho nên cuối cùng đã tàn nhẫn với bản thân.
Tôi nói với Quân Vỹ ba giả thiết đó, anh ta bảo, khả năng suy luận của tôi đã có tiến bộ lớn, chỉ có một điều, tại sao trong các giả thiết đó, Dung Tầm lại dường như là người vô tội. Tôi không muốn trả lời anh ta, đấu đá tranh giành trong cung vốn là chuyện của đàn bà với nhau, người đàn ông trong bối cảnh đó thực ra là đối tượng giành giật, để tiết kiệm giấy mực, không bàn chuyện đó.
Sau đó là chạy trốn.
Chia tay Quân Vỹ và Tiểu Hoàng, một mình một đường thật buồn tẻ.
Nhưng đó không phải là vấn đề chủ yếu nhất, vấn đề chủ yếu nhất là Quân Vỹ lúc đi quên không chia cho tôi một nửa số trang sức mang theo, khiến tôi không một xu dính túi, tài sản đáng tiền nhất trong tay là chiếc nhẫn ngọc Mộ Ngôn gán cho. Tôi lấy giấy cẩn thận bọc chiếc nhẫn để vào ngực, chỗ gần tim nhất, có lẽ đời này không gặp lại nữa, mà đó là vật duy nhất chàng trao tôi, tôi nhất định giữ gìn thật kỹ, cho dù kẻ cướp cầm dao kề cổ, tôi cũng không đem nó ra cầm cố.
Tôi rất nhớ chàng.
Nhưng không có cách nào khác.
Trăng sáng vằng vặc, tôi để chiếc nhẫn vào ngực áo, tay khẽ vỗ lên đó. Nhớ nhung, nhưng biết làm sao.
Chạy theo đúng lộ trình hình tam giác đã định, mười ngày sau đến biên giới nước Trần. Thực ra, ban đầu tôi không biết đây chính là đường về nhà, cuối cùng vẫn quay về Bích sơn, có thể thấy đó là định mệnh. Một tháng trước, tôi gặp lại Mộ Ngôn ở đây.
Lúc mười ba tuổi, sau khi bị rắn độc cắn, sư phụ đã dặn dò mỏi miệng, rằng cách sống ở vùng rừng núi hoang dã là nhất định không được ra khỏi nhà…
Do không có tiền ở nhà trọ, ban đêm tôi buộc phải ở bên ngoài, trong mười ngày chạy trốn đó, đêm nào tôi cũng tìm một cái cây cao, ngồi trên đó ít nhất cũng tránh được tầm mắt của dã thú tìm mồi.
Nhưng đêm nay tôi muốn đi dạo, muốn nhìn lại rừng hoa trên Bích sơn nơi tôi gặp lại Mộ Ngôn, thực ra việc này để ngày mai cũng được, chỉ là vừa nảy ra ý nghĩ đã không thể chờ đợi, hình như muốn đi gặp chính bản thân Mộ Ngôn. Rồi bất chợt lại nghĩ, biết đâu Mộ Ngôn quả thực đang chờ tôi ở đó, lòng thấy vui vui, rồi lại nghĩ ngộ nhỡ chàng chờ cô gái khác, lòng lại thấy buồn, cuối cùng không biết mình mong hay không mong chàng chờ ở đó.
Chương 106
Suốt dọc đường tôi cứ vấn vương ý nghĩ như vậy, lúc vui lúc buồn, hoàn toàn không biết có mối nguy hiểm rình rập phía sau. Đang đi đột nhiên sau lưng có tiếng “hự”, hoảng hốt giật nảy mình, đang định ngoái nhìn thì bị kéo giật lại, cả người ngã bổ chửng về sau, thầm nghĩ hỏng rồi, vậy là ngày mai phải giặt bộ váy trắng này rồi, đúng lúc đó eo lại bị một bàn tay ôm chặt.
Lưng đập vào một vật cứng nào đó, không thể cảm nhận độ ấm của nó, chỉ biết đó là một bộ ngực rộng.
Tôi sững người, cổ họng như thít lại.
Trên đầu vang lên giọng nói giễu cợt quen thuộc: “Nửa đêm ra đường, sao không cẩn thận một chút?”.
Tôi há miệng mấy lần, đều không nói ra được, Mộ Ngôn, rõ ràng cái tên đã thầm gọi cả ngàn lần trong lòng. Tôi sợ phát khóc, lần đầu trong đời cảm thấy buồn nẫu ruột vì không làm được điều mong muốn, vốn định nói một câu thật hay, gây cho chàng ấn tượng sâu sắc, nhưng ngay tên chàng lúc này cũng không gọi ra được.
Chàng buông bàn tay giữ eo tôi, để tôi đứng ngay ngắn, nhìn lướt từ trên xuống dưới, ánh mắt cười cười: “Một tháng không gặp, Quân cô nương không nhận ra tại hạ chăng?”. Nụ cười đó thờ ơ như muốn chọc tức tôi. Tôi rất vui, muốn vui hơn nữa, nhưng lại không biết nói thế nào, nhẫn nhịn một lát mới nói: “Hai nhăm ngày”. Lại tiếp: “A Phất”.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt chàng vẫn thế, toàn thân áo chùng đen, tay cầm thanh nhuyễn kiếm, mũi kiếm dính máu đỏ, miếng ngọc bội đeo ở thắt lưng lóng lánh ánh lên màu xanh lam dịu dàng.
Tôi nhìn chàng, chàng công tử mã thượng, người của lòng tôi.
Một khắc trước bồn chồn muốn gặp lại chàng, một khắc sau quả nhiên gặp lại, tôi vui lắm, nhưng cúi đầu nhìn đôi giày đen lấm đất và chiếc váy trắng đầy bụi lem nhem, lập tức lại muốn tỏ ra không quen biết.
Chàng nhướn mày: “Hai nhăm ngày, A Phất?”.
Tôi co chân giấu vào trong váy, trả lời: “Ý tôi là, chúng ta đã quen thuộc thế rồi, huynh không cần luôn mồm cô nương, cô nương. Gọi tôi là A Phất, còn nữa, chúng ta chia tay chưa đầy một tháng, mới có hai nhăm ngày”. Một lúc không thấy trả lời, tôi hơi ngẩng đầu liếc chàng, không thấy chàng có biểu cảm gì đặc biệt, đoán là có lẽ chàng không tin, nghĩ một lát tôi xòe tay tính, “Huynh đi ngày mười tháng năm, hôm nay mồng năm tháng sáu, huynh xem, chẳng hai nhăm ngày là gì…”.
Chàng lại ngắt lời tôi: “A Phất”.
Tôi nói: “Sao?”.
Chàng cười: “Có phải cô muốn tôi gọi cô như vậy?”.
Trên núi vô cùng yên ắng, chỉ có tiếng chàng, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng, nhưng tôi bỏ qua tiếng côn trùng. Thầm nghĩ mặt mình nhất định rất đỏ, may có mặt nạ che. Nhưng lại nghĩ, có mặt nạ lại dở, bởi vì nếu không có mặt nạ, biết đâu chàng có thể đoán ra tâm tư của tôi. Mặc dù đã biết tình cảm của mình không có kết quả gì, nhưng nếu có cơ may để chàng biết cũng không hẳn không hay.
Chương 107
Chàng cúi đầu nhìn tôi, hình như chờ tôi trả lời, tôi ậm ừ bối rối nhìn về sau, đang định nói “phải”, nhưng mắt vừa ngước đã sợ nhũn người suýt ngã lăn ra đất.
Trên con đường núi tối hun hút, xác một con sói nằm chềnh ềnh sau lưng tôi, đôi mắt đen sì mở trừng trừng, đã không còn ánh sáng, máu từ cổ tuôn ra thành vũng.
Nhìn sắc mặt tôi, Mộ Ngôn nửa cười nửa không: “Chắc cô không phát hiện sau lưng có con sói đi theo?”.
Tôi gật đầu xác nhận, đồng thời hai chân bắt đầu run, như thế này tôi hoàn toàn không tự nhúc nhích được. Chàng kéo xác con sói lùi ra một chút: “Vậy cô cũng không nghe thấy khi tôi đâm vào cổ con sói, nó gầm lên ngay sát tai cô?”.
Tôi tưởng tượng có một con sói nuốt nước bọt đi theo tôi rất lâu, nếu không có Mộ Ngôn ra tay, bây giờ tôi đã nằm trong bụng sói, bất chợt người bủn nhủn, mắt đỏ hoe, hốt hoảng: “Tiếng to như vậy chắc chắn tôi nghe thấy, lúc ấy tôi đang định ngoái lại xem là con gì đang kêu...”.
Chàng vỗ vai tôi: “Đừng sợ, chẳng phải đã giết con sói rồi sao, cô sợ gì nữa?”. Nói đoạn cau mày, “Quân huynh đệ và con hổ đó đâu? Sao không đi cùng cô, sao để mình cô lang thang trên núi vào lúc muộn thế này?”.
Tôi lau nước mắt: “Họ bỏ trốn vì tình rồi”.
Mộ Ngôn: “…”.
Tôi gặp lại Mộ Ngôn như thế, dù trong lòng tràn đầy tình cảm lãng mạn, nhưng thực ra cũng hiểu, chàng xuất hiện trong thời khắc thần kỳ, ở một địa điểm khó hiểu như vậy tuyệt đối không thể lý giải bằng cơ duyên trời định kiểu như “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ”.
Tôi có rất nhiều điều muốn hỏi chàng, nhân lúc chàng cúi nhìn con sói trong đầu đã chuẩn bị xong, đang định mở miệng đột nhiên thấy từ những bụi cây đen sì phía trước, mấy con chim bay vụt lên, kêu loạn xạ.
Bảy người áo đen xuất hiện trước mắt chúng tôi như từ dưới đất chui lên.
Tôi nghĩ có lẽ lịch sử lặp lại, chắc họ lại đến truy sát Mộ Ngôn, đang lẳng lặng lùi sau một bước, rồi lại lùi bước nữa, một bước nữa. Còn chưa kịp trốn sau lưng Mộ Ngôn, đám người áo đen phía trước đã soàn soạt chống kiếm xuống đất quỳ một chân trước mặt chúng tôi: “Thuộc hạ đến muộn...”. Giọng nói đều răm rắp, hình như đã được tập dượt nhiều lần, đồng thời nét mặt ai nấy đều ngượng nghịu bối rối.
Tôi quay đầu nhìn Mộ Ngôn, chàng thu kiếm trong tay, vẻ hờ hững, không quan tâm đến bọn người đó, lại hỏi tôi: “Có tự đi được không?”.
Tôi băn khoăn nhìn chàng.
Chàng nhếch mép cười: “Chẳng phải cô đã sợ nhũn chân rồi ư?”.
Tôi lập tức phản bác: “Chân tôi chưa nhũn”.
Chương 108
Chàng lắc đầu: “Nói dối”.
Tôi cãi: “Tôi không nói dối”.
Chàng nhìn tôi có vẻ thú vị: “Vậy cô chạy hai bước thử xem”.
“...”.
Mộ Ngôn nói đúng, tôi đang nói dối.
Quả thật tôi đã sợ nhũn cả chân, mấy bước lùi lúc nguy cấp vừa rồi chỉ là khả năng tiềm ẩn được bất chợt phát huy. Ai cũng có điểm yếu, điểm yếu của tôi là chó sói và rắn. Chỉ là bị Mộ Ngôn nói thẳng ra như vậy, tôi thấy hơi ngượng.
Bởi vì chân nhũn ra không đi nổi chứng tỏ sự yếu đuối, mà tôi lại không muốn để chàng thấy tôi yếu đuối, nếu Quân Vỹ hỏi như vậy, tôi nhất định bướng bỉnh đốp lại anh ta: “Lão nương sợ nhũn chân thì sao, nhà ngươi định làm gì ta?”.
Nhưng với Mộ Ngôn thì khác, tôi chỉ muốn cho chàng nhìn thấy mặt tốt nhất của mình. Đạo lý này cũng đơn giản như không muốn để ý trung nhân biết thực ra mình cũng cần đi vệ sinh. Có điều, thú thực tôi quả thật không cần đi vệ sinh.
Đang mải suy tính, đắn đo, hai tiếng “mạo phạm” vang ngay bên tai, người đột nhiên nhẹ bẫng, bị Mộ Ngôn bế bổng lên. Tôi không biết bị ai rút mất lưỡi, không nói được gì, bốn bề tĩnh mịch, lưỡi tôi rõ ràng đã bị rút mất, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy ánh trăng hòa với màu trời mênh mang. Mặc dù bế tôi đi như vậy, hình như chàng chẳng khó nhọc tí nào, vẫn nhàn tản bước, chỉ lúc đi qua bọn người đang quỳ dưới đất thì hơi dừng lại.
Mọi người lập tức cúi thấp hơn, giọng Mộ Ngôn vẳng trong không trung giữa triền núi: “Có biết thế nào là hộ vệ không? Kiếm của các ngươi phải rút ra trước ta thế mới là hộ vệ của ta”.
Giọng nói bình thường nhưng lại khiến đám người áo đen càng cúi thấp đầu hơn nữa. Đó là cái uy của người ở ngôi cao trong chốn cung đình nhiều năm, sở dĩ tôi không ngạc nhiên là bởi vì trong Vệ vương cung cũng thường xuyên chứng kiến, như phụ vương tôi, mặc dù không có tài trị quốc, nhưng có thể dùng cái uy đó để dọa mấy bà phu nhân của ông...
Đang mải nghĩ, bất chợt ngẩng đầu phát hiện một người áo đen quỳ ở giữa đứng bật dậy, đưa tay lần theo đường viền chân tóc ở trán. Tôi đã trấn tĩnh trở lại, không biết là động thái gì, ngây người hỏi Mộ Ngôn: “Anh ta đang làm gì vậy?”.
Mộ Ngôn nhìn tôi: “Cô nói xem!”.
Tôi tự trả lời: “Hình như đang lột mặt nạ?”.
Chính lúc tôi nói câu đó, người áo đen quả nhiên lột ra chiếc mặt nạ da người mỏng dính, thở hai hơi: “Nóng chết được”. Tôi nhìn kỹ anh ta, kinh ngạc phát hiện, khuôn mặt vừa lột đó là mặt con gái, một khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.
Chương 109
Mộ Ngôn nhướn mày, giọng hờ hững: “Ta đang nghĩ dạo này bọn họ chẳng ra gì, đã bí mật đến lại còn làm kinh động bầy chim, thì ra họ vì muội mà bị liên lụy”.
Cô ta làm ngơ, nhoẻn miệng cười ghé lại gần Mộ Ngôn: “Thực ra cũng không thể trách bọn muội được, phải rút kiếm trước huynh mới có tư cách bảo vệ huynh, đòi hỏi như vậy thiên hạ làm gì có ai làm được hộ vệ của huynh. Ồ, cho muội xem tay huynh ôm gì vậy. Muội tưởng huynh vẫn si mê Tần Tử Yên, người này là chị dâu tương lai của muội sao, cuối cùng huynh đã chịu buông Tử Yên rồi? Ồ, chị dâu? Tỷ là chị dâu tôi ư? Tôi là Mộ Nghi, tỷ tên là gì...”.
Tôi giật mình, mím môi, Mộ Ngôn cúi đầu ngắt lời cô ta: “A Phất vẫn còn nhỏ”.
Mộ Nghi ngượng nghịu: “Vậy còn Tử Yên, huynh với cô ấy...”.
Nghe họ nói với nhau nhu vậy, lòng tôi như chìm xuống, nhưng người tôi ép sát Mộ Ngôn, khi nhắc tới Tử Yên không thấy chàng có phản ứng nào đặc biệt, nhưng cũng có thể người ta có phản ứng mà tôi không nhận ra, suy cho cùng, sống nhờ viên giao châu, cảm giác của tôi đa phần đã mất, những gì còn lại quả thật không đủ nhạy cảm.
Mộ Ngôn không trả lời, chỉ liếc qua đám người áo đen quỳ dưới đất, nói: “Về bản doanh trước đi”.
Chàng bế tôi đi phía trước, những người khác theo sau. Được chàng bế suốt dọc đường như vậy, lẽ ra tôi thấy vui mới phải, nhưng lòng vẫn không kìm được nỗi buồn, cô gái tên Tử Yên đó tôi vẫn còn nhớ. Bỗng thấy tiếc nuối, sao mình không gặp Mộ Ngôn sớm hơn.
Ánh trăng xuyên qua kẽ lá, chiếu khắp mặt đất, tạo những vệt sáng bạc gọn gàng như kéo cắt. Tôi im lặng hồi lâu, cảm thấy khóe mắt nóng lên, nhưng âm thanh phát ra chỉ như tiếng muỗi vo ve, tôi nói: “Cô gái đó không tốt, cô ấy muốn giết huynh, huynh không nên thích cô ấy”.
Mộ Ngôn hơi cúi đầu: “Cái gì?”.
Tôi hít một hơi, không có can đảm nói lại lần nữa, ngẩng nhìn trời: “Không có gì, huynh xem, đêm nay sao rất tròn”.
Lúc lâu sau, Mộ Ngôn đáp: “Cái cô nói... hình như là trăng...”.
Chim ngủ yên trong tổ, đêm lạnh như nước, tất cả vật sống đều biến mất, đi trên đường núi vắng nếu không nói chuyện thì vô cùng buồn tẻ. Sau khi chia tay với Mộ Ngôn, những chuyện xảy ra sau đó kỳ thực cũng không có gì đáng nói, đáng nói nhất chỉ có chuyện của Thập Tam Nguyệt tương đối bí ẩn, ly kỳ, có thể coi là mới mẻ, cuốn hút. Trên đường núi khúc khuỷu, tôi thong thả kể cho chàng nghe. Thực ra đến giờ tôi vẫn không hiểu, tại sao Thập Tam Nguyệt tự vẫn, hơn nữa càng tìm hiểu càng thấy ly kỳ, kể ra chuyện đó kết thúc có phần vội vàng, nhưng sự quan tâm của Mộ Ngôn rõ ràng không phải ở phần kết câu chuyện.
“Ý cô nói, chỉ cần chủ nhân lưu lại trong Hoa Tư mộng mà cô dệt cho họ, bất luận trong ảo mộng họ sống hay chết, trong hiện thực họ đều không thoát khỏi cái chết?”. Chàng hơi cúi đầu về phía tôi, do đi ngược ánh trăng, nhìn không rõ vẻ mặt chàng, chỉ có những sợi tóc đen quệt qua má tôi, ngưa ngứa nhồn nhột như quệt vào lá liễu.
Doanh trại mà Mộ Ngôn nói đóng trên một con đèo rộng, đoạn đường đến đó cũng khá dài, nhưng tôi lại thấy nó quá ngắn, vậy là một lần nữa nghiệm chứng thuyết tương đối không phải nói bừa, thử hình dung nếu đi cùng Quân Vỹ tôi nhất định cảm thấy đoạn đường rất xa, hơn nữa tôi sẽ vừa đi vừa ngủ gật.
Đêm nay, tôi ngủ cùng trướng với Mộ Nghi, nhưng nhất thiết phải đợi cô ta ngủ say mới dám vào, bởi vì lo sợ bị cô ta phát hiện người nằm bên là một người chết. Nhưng Mộ Nghi không hiểu nỗi khổ của tôi, lại nhiệt tình cùng tôi ra ngồi trước trướng ngắm sao.
Nói chuyện với cô ta tôi mới càng hiểu, tối nay có thể may mắn gặp Mộ Ngôn ở đây quả nhiên không phải là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, chỉ là chàng xử lý xong một số việc trong gia tộc, vòng qua Bích sơn trở về phủ đệ riêng cách nhà cả vạn dặm mà thôi. Tôi nghĩ, cảm thấy có chút an ủi, xem ra chàng không sống cùng cha mẹ, nếu cưới chồng mà không phải hầu hạ cha mẹ chồng thì sung sướng biết mấy. Nhưng lại thấy nực cười, mình đúng là hay suy nghĩ lung tung
Chương 110
Tôi do dự nhìn Mộ Nghi đang vui vẻ ngắm trăng, hỏi một câu xưa nay rất muốn hỏi nhưng không có ai giải đáp: “Đại ca của cô năm nay bao nhiêu tuổi? Đã lập gia thất chưa?”.
Mộ Nghi ngẩn người, đưa cốc lên miệng, tươi cười nhìn tôi: “Chuyện này...”.
Tôi cảm thấy cổ nghẹn lại.
Cô ta uống một ngụm trà, vẫn tươi cười nhìn tôi: “Chuyện này...”.
Tôi sốt ruột muốn bóp chết cô ta.
Trong thời gian đó cô ta lại uống hai ngụm trà nữa, chép miệng, lại uống tiếp hai ngụm, mới thong thả nói: “Chưa”.
Tôi lặng lẽ kìm chế nanh vuốt của mình, nhưng cô ta lại vẫn tươi cười, nhích lại gần tôi: “Tỷ hỏi chuyện đó để làm gì?”.
Tôi hắng giọng hai tiếng, ngồi lui về sau một chút: “Không có gì, tôi có một tiểu muội, định mai mối cho đại ca cô”.
Cô ta sáng mắt nhìn tôi.
Tôi che miệng hắng giọng: “Thật đấy”.
Cô ta chống cằm, nheo mắt nhìn tôi: “Huynh tôi rất thích tỷ, ở nước Trần chúng tôi, các cô gái đẹp si mê huynh ấy nếu nắm tay nhau đứng thành vòng có lẽ sẽ quây kín một vòng quanh Hạo thành, nhưng huynh ấy chưa bao giờ để mắt đến họ, hôm nay chân tỷ đau, huynh ấy lại chủ động giúp tỷ, nếu bị các cô gái tương tư Mộ Ngôn biết được, tỷ sẽ bị họ đánh chết”.
Tôi không tỏ ra yếu thế, thản nhiên nói: “Trước đây người tương tư tôi cũng rất nhiều, nếu họ xếp hàng từ đầu đường trước cửa nhà tôi có thể sẽ kéo dài đến tận cuối đường”. Đương nhiên, những người đó một nửa là vì tiền, còn nửa kia là vì quyền, chuyện đó khỏi cần nói.
Mộ Nghi chớp mắt: “Ôi, vậy tỷ và đại ca tôi quá tương xứng rồi”.
Nghe cô ta nói vậy, thâm tâm tôi rất vui nhưng vẫn tỏ vẻ thản nhiên: “Đừng nói bừa, đại ca cô chẳng phải đã có ý trung nhân rồi sao, cô Tử Yên gì đó...”.
Nhưng Mộ Nghi đã lắc đầu, xua tay ngắt lời: “Cô ta không được, dạo trước cô ta dám hành thích đại ca tôi, đời này cô ta không có phúc làm chị dâu tôi rồi”.
Tôi nghi ngờ: “Chẳng lẽ họ bí mật hẹn hò”.
Mộ Nghi cười khúc khích, “Tỷ đừng đùa, nói thật nhé, đã xảy ra chuyện như vậy, phụ thân tôi nhất định không cho Mộ Ngôn lấy Tử Yên, hơn nữa, đối với những chuyện phong nguyệt, huynh ấy...”.
Chưa nói hết, Mộ Nghi như nhớ ra điều gì, “À, A Phất, nếu tỷ thật lòng với đại ca, có một cô gái tỷ phải cảnh giác hơn so với Tử Yên”.
Chương 111
Mộ Nghi thôi cười, nhìn tôi: “Có một người con gái duy nhất mà đại ca kính trọng ở đời, chắc tỷ cũng từng nghe tên, cô gái lừng danh thiên hạ tuẫn tiết theo nước Vệ, Văn Xương công chúa Diệp Trăn.
Chuyện Mộ Nghi nói chỉ mới xảy ra nửa năm trước, nhưng có cảm giác đã cách cả một cuộc đời, dưới ánh trăng ngập tràn, Mộ Nghi cầm cốc trà trên tay, nét mặt đăm chiêu, nhớ lại: “Tôi không chứng kiến cảnh đó, chỉ nghe nói nước Vệ đã lâu không có mưa, khi Diệp Trăn tuẫn tiết trời lại đổ mưa ầm ầm, mọi người đều nói, đó là ông trời nhỏ lệ thương khóc Văn Xương công chúa. Họ nói bức tường thành cao trăm trượng, Diệp Trăn không do dự nhảy từ trên thành xuống, ngay các tướng sĩ nước Trần cũng cảm phục lòng can trường của công chúa. Chính đại ca tôi từng nói Diệp Trăn là độc nhất vô nhị, huynh ấy nói đại lục rộng lớn này bao đời hết hợp lại ly, chỉ có duy nhất một vị công chúa xả thân vì xã tắc như thế, còn nói nếu không phải sinh ra là phận nữ nhi, lại không nhỏ tuổi như vậy, có lẽ công chúa sẽ làm nên nghiệp lớn. Tôi cũng cảm thấy đáng tiếc, người ta đồn Diệp Trăn rất đẹp, lại có học vấn, lẽ ra có thể lưu danh sử xanh, vậy mà đã sớm qua đời, thật đáng tiếc, sinh ra trong hoàng tộc vương thất...”.
Tôi nói: “Cô nói nhiều như vậy, thực ra định nói...”.
Cô ta để cốc trà xuống, gãi đầu: “À, phải... vừa rồi tôi định nói gì nhỉ?”.
Tôi ôm ngực mình, không cảm thấy tiếng tim đập, lát sau nói: “Sinh trong hoàng tộc vương thất là thế, từ nhỏ đã được hưởng biết bao đặc ân, đặc quyền, tất cũng phải gánh vác trọng trách, Diệp Trăn chết cũng đáng, với thân phận của cô ấy đương nhiên cần làm một việc gì đó cho phải đạo, đúng với bổn phận địa vị của mình. Khi cô ấy được muôn dân thiên hạ phụng dưỡng thì không hận mình sinh ra trong hoàng tộc vương thất, rồi khi cần gánh vác trách nhiệm với muôn dân xã tắc lại oán hận mình sinh ra trong hoàng tộc vương thất, nếu vậy quả thực đáng buồn”.
Nói xong, cảm thấy câu chuyện đang phát triển theo hướng luận đàm cao thâm, vội vàng hạ mã.
Tôi hỏi: “Chúng ta nói đến đâu rồi?”.
Mộ Nghi ngẩn người nhìn tôi hồi lâu: “Tôi cũng không biết...”.
Thực ra tôi có thể không ngủ, cũng giống như có thể không ăn, không uống, không đi vệ sinh, không mặc y phục, ồ mà y phục vẫn nên mặc. Sống được đến lúc này, tôi đã coi những cái đó là niềm vui, thấy vui là tìm cái gì ăn, là ngủ, là đi vệ sinh, mặc dù chắc chắn chẳng đi ra được.
Đằng nào chỉ cần có viên giao châu, tất cả đều bị tịnh hóa, bao gồm cả lúc này vốn nên buồn ngủ, bao gồm quả cà chua có vẻ rất chua nửa khắc trước do nể mặt Mộ Nghi mới ăn. Tóm lại, có viên giao châu, tất cả đều tiện lợi rất nhiều.
Hai chúng tôi ngồi mãi, cuối cùng Mộ Nghi thua trước, ngáp dài, vén rèm đi vào trong trướng. Tôi ôm ngực, vẫn không thấy có gì động đậy, nhưng cảm giác trong lòng rất ngọt ngào.
Mộ Nghi nói đại ca cô rất kính trọng tôi, những lời như vậy tôi nghe cũng đã nhiều, chỉ là từ trước tới giờ luôn cho rằng những người khâm phục hành động nhảy từ tường thành xuống của tôi quả là hồ đồ. Bởi vì việc đó đâu có gì là anh hùng, anh hùng thật sự phải là những người ngồi trên lưng ngựa xông pha ngoài trận mạc, lập đại công, danh lưu thiên thu. Trong thời loạn lạc, thắng làm vua, thua làm giặc, tôi chẳng qua là một kẻ thất bại, lấy cái chết để tạ tội với xã tắc, lòng không khỏi oán hận mình không đủ tài để vùng vẫy một phen, chung quy tâm có dư mà sức không đủ. Đương nhiên những huynh, tỷ của tôi, những hoàng tử công chúa của Vệ vương thất không tuẫn tiết vẫn sống đàng hoàng lại càng bất tài, nhưng nhìn ra xung quanh ai cũng thế, mọi người đều bất tài, cũng đủ tủi hổ, đâu có gì hay để đem ra cười nhạo nhau.
Núi trập trùng liên miên, không gian khoáng đạt, tôi đứng dậy vận động gân cốt, ngoái đầu lại nhìn thấy Mộ Ngôn đang ngồi trước một ngôi trướng phía xa, cúi đầu chăm chú làm gì đó, trước mặt là một đống lửa nhỏ, xung quanh màn đêm mênh mông, trong ánh lửa chập chờn mờ tỏ, cái đầu cúi xuống vô cùng chăm chú, hình như không hề buồn ngủ.
Tôi thầm nghĩ, đây là lúc rất thích hợp để hai chúng tôi ngồi riêng với nhau, mình có nên chạy ra đó không nhỉ?
Còn đang nghĩ như vậy chân đã bước nhanh tới đó. Việc này xem ra có phần xấu hổ. Quân Vỹ từng kể với tôi những chuyện như vậy, trong câu chuyện của anh ta những thiếu nữ sống nơi lầu son gác tía gặp đàn ông đều “bẽn lẽn thẹn thùng”, như vậy mới đáng yêu, nhưng tôi quả thực không thể lĩnh hội được cái gọi là “bẽn lẽn thẹn thùng” đó, hơn nữa chỉ cần gặp Mộ Ngôn, chân tay tôi luôn nhanh hơn đầu óc một bước.
Chương 112
Tôi sán lại hỏi: “Huynh làm gì vậy?”.
Con dao nhọn trong tay chàng dừng lại, “Tạc một đồ chơi, giết thời gian”. Nói xong ngẩng đầu nhìn tôi, cau mày: “Chưa ngủ sao? Muộn thế này?”.
Tôi vốn không buồn ngủ, nhìn thấy Mộ Ngôn càng không buồn ngủ, nhưng lại không thể nói thẳng ra như vậy, đành ậm ừ qua loa, ngồi xổm một bên, nhìn những ngón tay thanh mảnh rất đẹp của chàng cầm con dao nhọn tạc từng đường lên một thỏi ngọc.
Lát sau, Mộ Ngôn đột nhiên nói: “À, chiếc nhẫn ngọc của tôi vẫn còn ở chỗ cô chứ?”.
Tôi lắc đầu: “Đem đi cầm rồi?”.
Chàng dừng tay, “Cầm?”.
Tôi cúi đầu giả bộ chăm chú quan sát động tác của chàng, giọng nhỏ như tiếng muỗi, “Đúng”.
Chàng không nói, tiếp tục chăm chú vào thỏi ngọc đã định hình dưới mũi dao, một lúc lâu sau, một con hổ nhỏ xinh xắn, rất sinh động đã ở trong tay.
Tôi trầm trồ khen: “Đẹp quá!”.
Chàng xoay xoay con hổ: “Thật à? Vốn định dùng cái này để đổi chiếc nhẫn ngọc lần trước”.
Tôi nghĩ một lát, lặng lẽ lấy trong ngực áo chiếc nhẫn ngọc xâu bằng sợi chỉ đỏ để vào tay chàng, lại lặng lẽ cầm lên con hổ ngọc vừa tạc xong.
Mộ Ngôn ngớ ra.
Tôi nói: “Con hổ này rõ ràng đắt hơn, tôi thích nó”.
Thực ra không phải thế, chỉ là tôi cảm thấy chiếc nhẫn đó là vật chết, nhưng con hổ này là do Mộ Ngôn tự tay tạc nên, mặc dù không phải chủ ý làm cho tôi, nhưng cả đại lục này chỉ có một, tôi coi như chàng tự tay làm để tặng tôi, sau này nghĩ đến sẽ thấy ấm lòng. Nhưng vẫn có chút không cam tâm, rụt rè ghé lại gần Mộ Ngôn, “Huynh, huynh có thể sửa lại một chút không, sửa con hổ này một chút?”.
Chàng ngắm nghía con hổ tôi chìa ra: “Ồ, cần sửa chỗ nào? Mắt hay tai?”.
Tôi ngồi ngay ngắn trước mặt chàng: “Huynh xem, huynh có thể sửa nó sao cho trông giống tôi không?”.
Mộ Ngôn: “...”.
Chung quy bởi vì chàng có đôi tay khéo, không chỉ giỏi đàn, tạc khắc cũng làm rất tốt, xung quanh chỗ chúng tôi ngồi, rất nhiều hoa bán chi liên đang nở rộ, dưới ánh lửa hồng trông càng thắm sắc. Chàng ngước mi, khi ánh mắt chạm vào tôi, tôi cảm thấy một khoảng không êm đềm, có hoa mai trắng ngập tràn trên núi, nhưng tiếc là tôi lại không cảm nhận được hương mai đó.
Mộ Ngôn cười, “Muốn khắc giống cô, phiền cô bỏ mặt nạ ra, nếu không làm sao tôi khắc giống được”.
Lòng run run, cổ nghèn nghẹn, tôi lắc đầu.
Chàng nhẹ giọng: “Tại sao?”.
Tôi sờ lên mặt nạ, hơi lùi lại phía sau: “Tại vì... tại vì... mặt tôi rất xấu”.
Lần đầu gặp Mộ Ngôn, tôi mới mười bốn tuổi, trên mặt vẫn còn nét trẻ con, lúc mười bảy là tuổi đẹp nhất lại không gặp được nhau để chàng nhìn thấy một lần. Bây giờ, trên đầu có một vết sẹo lớn như vậy, bất luận thế nào cũng không thể để chàng nhìn thấy. Tôi cúi nhìn những ngón tay mình, lần đầu tiên buồn bã vì nhan sắc bị hủy hoại. Tôi muốn Mộ Ngôn nhìn thấy tôi trong dáng hình đẹp nhất, nhưng dáng hình đẹp nhất đó đã chết. Nước mắt âm thầm chảy dưới mặt nạ, tôi cúi đầu, khẽ hít, cũng may Mộ Ngôn không nhìn thấy.
Đêm đó tôi ôm con hổ ngọc Mộ Ngôn tạc cho, ngủ rất say. Mãi đến nửa đêm, không biết ai đó làm tôi thức giấc. Mơ hồ mở mắt, giơ tay dụi mắt, lại dụi tiếp.
Như hoa nở dưới trăng tàn, người tặng tôi con hổ ngọc mỉm cười dưới trăng: “Đừng dụi nữa”.
Mộ Ngôn giơ tay kéo tôi, ống tay áo rộng, trùm lên tay tôi, “Nào, chúng ta tranh thủ thời gian rời khỏi đây”.
Tôi nheo mắt nhìn chàng, giống như nhìn một thiên thần đột nhiên xuất hiện, nhìn kỹ, thấy cả nụ cười lấp lánh trong mắt chàng, tôi hỏi: “Đi đâu?”.
Chàng liếc nhìn Mộ Nghi nằm cạnh tôi, giọng ung dung: “Chẳng phải cô nói đến giờ vẫn mơ hồ câu chuyện của Nguyệt phu nhân sao? Chúng ta đến nước Trịnh tìm lời giải, chưa biết chừng dọc đường lại gặp Quân Vỹ và Tiểu Hoàng”. Dùng một lát, lại tiếp, “Yên tâm, toán hộ vệ của tôi một canh giờ rưỡi nữa vẫn chưa tỉnh đâu, để bọn họ đi theo rất phiền, chúng ta lén đi đêm, bỏ lại bọn họ nhẹ nhàng bao nhiêu”.
Tôi chìa tay cho chàng, nghĩ một lát nói: “Nhưng vẫn nên lưu lại bức thư, để họ khỏi lo lắng”.
Mộ Ngôn kéo tay tôi: “Không sao đâu, từ năm mười hai tuổi tôi đã thường xuyên một mình ra khỏi nhà, họ quen rồi”.
Tôi chỉnh lại váy trên người, lại hơi lo lắng: “Nhưng, tôi theo huynh thế này liệu có phải là trốn đi với nhau?”.
Mộ Ngôn: “...”.
Chương 113
Chương 3
Vượt qua Bích sơn đi vào miền trung nước Trần.
Chúng tôi từ bỏ ý định đi qua nước Khương, quyết định từ phía đông nước Trần vòng qua nước Triệu đến nước Trịnh để đánh lạc hướng Mộ Nghi và toán hộ vệ áo đen, cuối cùng thành công.
Suốt dọc đường bôn ba như vậy vốn rất mệt mỏi, nhưng do đi cùng Mộ Ngôn tôi chẳng thấy mệt chút nào. Trong thâm tâm tôi còn mong hành trình dài hơn chút nữa, nhưng không có Tiểu Hoàng vướng chân, nguyện vọng đó không dễ thực hiện, tôi cũng cố tình dềnh dàng nhưng vẫn nhanh chóng đến biên giới hai nước Trịnh, Triệu.
Trăng treo giữa trời tỏa sắc vàng óng ánh, chúng tôi tìm một lữ quán, ai về phòng nấy ngủ. Tôi nằm trên giường vừa tính lộ trình đến thành Tứ Phương nước Trịnh, vừa âm thầm nhớ Tiểu Hoàng, trong lòng hơi oán thán, tại sao họa hoằn mới có lần cần đến nó thì nó lại không có mặt, đúng là một con hổ đáng ghét.
Sáng sớm hôm sau, rửa mặt súc miệng xong xuôi, xuống lầu ăn sáng đã thấy Mộ Ngôn đợi ở phòng lớn lữ quán. Chàng đã thay áo chùng gấm màu lam óng ánh, trong ánh sáng buổi sớm trong như ngọc bích, toàn thân chàng như phủ màn khói lam mờ. Tôi dừng chân thầm nghĩ, trên đời có lẽ không ai hợp với màu lam hơn chàng, ai dám mặc màu lam trước mặt chàng là tự biến mình thành kệch cỡm.
Lại nghĩ, lần sau gặp Quân Vỹ nhất định phải khuyên anh ta nên kiên trì màu trắng hiệp sỹ, không nên thấy màu lam không dễ bắt bụi mà chuyển sang mặc màu lam. Ngắm nhìn lam y trên người Mộ Ngôn, lại nhìn lam y trên người Quân Vỹ, e sẽ thấy ngay sự khác biệt.
Nghĩ xong đi tiếp xuống lầu, nhân tiện chỉnh lại cái váy, ngẩng đầu nhìn thấy Mộ Ngôn vốn đang nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, không biết từ lúc nào đã chuyển sang nhìn tôi, khi ánh mắt gặp nhau, chàng mỉm cười với tôi, hậu quả trực tiếp là tôi ngã lăn xuống cầu thang.
Cho dù Mộ Ngôn thân thủ phi phàm, lần này cũng không giải cứu thành công, bởi vì không phải là khoảng cách từ tầng bảy xuống tầng một, chỉ là từ bậc cầu thang thứ bảy xuống mặt đất, khoảng cách của tôi với mặt đất quá gần, trong khi khoảng cách với chàng lại quá xa, ấy là chưa nói giữa đường còn có những vật cản như bàn ghế.
Điều đáng buồn là trong khoảnh khắc tiếp đất nhanh như tia chớp, đầu tôi đang nghĩ liệu cái váy có bị lấm bẩn, nhưng trong họa có phúc, trong đầu lóe lên ý nghĩ, cú ngã này hóa ra lại tốt, tôi sẽ có lý do giả bệnh, nấn ná ở lại thị trấn nhỏ vùng biên này là có thể, là có thể ở bên Mộ Ngôn lâu hơn nữa.
Chỉ bực từ trước không nghĩ ra biện pháp tự lực cánh sinh như vậy, một lòng gửi gắm hy vọng vào Tiểu Hoàng cách xa nghìn vạn dặm không biết giờ đang làm gì. Nhưng giả bộ đau đớn cũng không đơn giản, bởi vì bây giờ tôi đã không còn cảm giác đau đớn thể xác nữa, chỉ cố nhớ lại cảm giác ngày xưa, đang nghĩ như vậy thì bị Mộ Ngôn nâng dậy: “Đi cầu thang cũng ngã, cô bao nhiêu tuổi rồi?”.
Tôi giả bộ xuýt xoa rên rỉ, tỏ ra mình rất đau.
Chương 114
Chàng cau mày điều chỉnh tư thế ôm tôi: “Đau ở đâu?”.
Tôi khổ não nhìn chàng: “Chỗ nào cũng đau”.
Chàng dừng lại: “Vậy phải đến y quán gặp đại phu”.
Tôi hốt hoảng, thầm nghĩ trò đùa này hơi quá rồi, vội vã vùng khỏi lòng chàng, cười cười: “Chẳng đau ở đâu hết, không đi y quán, tôi đùa huynh đấy”.
Chàng nhìn tôi không chớp mắt.
Tôi lau mồ hôi trên trán, vẫn cười cười: “Đến y quán thì to chuyện quá, huynh xem, tôi rất khỏe, đùa huynh tí thôi, hồi nhỏ tôi ngã liên tục, quen rồi, chẳng đau tẹo nào”.
Chàng cau mày: “Thật không?”.
Tôi gật lia lịa: “Thật”.
Chàng vẫn cau mày, “Lúc nhỏ là thời kỳ cơ thể phát triển, nếu bị trật xương sau này sẽ rất phiền phức”.
Tôi trả lời: “Tôi mười bảy rồi”.
Chàng mỉm cười bất lực, lát sau đã chuyển chủ đề: “Không sao thì tốt, đi ăn sáng thôi”. Mới bước hai bước lại hỏi: “A Phất, bữa sáng cô muốn ăn gì?”.
Cuối cùng Mộ Ngôn không đưa tôi đến y quán khám bệnh, nhưng tôi vẫn phấp phỏng, mặc dù tỏ ra hùng hổ mạnh mẽ, nhưng lúc bước đi quả thật cũng hơi tập tễnh, có điều nếu không tỏ ra hùng hổ mạnh mẽ sẽ bị đưa đến y quán, sau đó bị phát hiện là một người chết, rồi bị đưa đến một cơ quan nghiên cứu những sinh vật kỳ lạ thì phiền phức to.
Có lẽ tôi nhảy nhót quá mạnh, cứ như hồi quang phản chiếu ấy, Mộ Ngôn càng cho là tôi cần nghỉ ngơi, quyết định lưu lại một đêm ở thị trấn vùng biên này.
Thị trấn rất sầm uất, bán đủ thứ, có đồ chơi hình thiếu nữ bằng lông vũ, kết tóc kiểu như ý, có cả một chiếc khăn quàng nghe nói là của một người đàn ông phong lưu rất điển trai nào đó qua đời đã lâu, còn có cả bạch trùng tử phơi khô, đặc sản của nước Triệu, nghe nói đem pha nước uống có thể chữa được bệnh tương tư.
Tôi rất hứng thú với bạch trùng tử đó, thầm nghĩ nếu đúng có công hiệu như vậy, có thể mua một ít nghiền nhỏ cho vào thức ăn của Mộ Ngôn, để chàng quên Tử Yên cô nương, để làm lại từ đầu.
Nhưng hỏi thăm tiểu nhị, phát hiện cái đó chỉ có thể pha nước uống, không thể đem một con bạch trùng tử đó pha nước, đổ vào bát cơm của Mộ Ngôn và nói với chàng: “Nào, cho huynh ăn món này, huynh xem, hình như trùng tử này... thực ra nó đúng là trùng tử, nhưng không phải là trùng tử thường...”.
Có lẽ tôi còn chưa nói hết, chàng đã đổ sạch cơm, như vậy e quá lãng phí.
Chương 115
Người biên giới rất giỏi nấu rượu, bữa trưa dùng rượu hoa mai pha tuyết, vẫn là Mộ Ngôn trả tiền, sau đó được chàng dẫn đi nghe kể chuyện ở một trà quán rất trang nhã gần khu chợ. Chúng tôi không đi dạo phố nữa.
Tôi còn nhớ Quân Vỹ có một quan điểm, anh ta cho là, đàn ông hầu hết đều không thích đưa các cô gái đi chơi, bởi vì nếu cô gái thích thứ gì nhất định đàn ông phải trả tiền, đàn ông chẳng qua chỉ là cái túi tiền mà thôi, còn giả sử cô gái không thích gì... điều này không bao giờ xảy ra, quả thực không bao giờ xảy ra. Đương nhiên quan điểm hẹp hòi đó không thể áp dụng đối với tôi và Mộ Ngôn, chúng tôi đến trà quán nghe kể chuyện chỉ là do lúc đó bên ngoài đang là nắng tháng sáu, bỏng rát đầu.
Trong quán trà không còn chỗ trống, đành phải ngồi ké với một người khách ở chân cầu thang, Mộ Ngôn rút trong ống tay áo một cái quạt gấp, xòe ra đủ mười hai nan, quạt phe phảy, hơi gió mát thoảng qua mặt. Lão tiên sinh kể chuyện ngồi ngay ngắn đang kể đến một trường đoạn rất thê lương: “Mười lăm tháng năm là một đêm trăng, nhị công tử Tô Tạ nghe nội giám truyền mật báo, nói: ‘Trần hầu vương bệnh trọng đã lâu, hiện đã trút hơi thở cuối cùng, lúc tạ thế chỉ có tể tướng Doãn Từ phục hầu trước long sàng, nửa khắc trước, Doãn Từ đã sai tâm phúc đi đón thế tử Tô Dự đang ở cách xa tám trăm dặm về cung kế thừa vương vị, nhị công tử nếu muốn khởi sự, đêm nay là thời cơ tốt nhất, nếu để thế tử trở về, cục diện khó bề vãn hồi’. Tô Tạ bao năm khổ công chính là chờ đợi ngày này, phụ hoàng đã cưỡi hạc tây quy, huynh trưởng kế vị đang bị trọng thương, lang thang cách cả gần ngàn dặm chưa về, thời cơ thuận lợi hiếm có. Vậy là, đêm đó Tô Tạ khởi sự bức cung, thế mạnh như chẻ tre, chém giết, xông thẳng vào vương cung, vệ úy Quang Lộc Huân trở giáo đầu hàng, Hạo thành bị đốt, lửa ngùn ngụt sáng rực suốt bảy chục dặm, cả vương đô mù mịt mùi khói lẫn mùi máu tanh. Trong vụ chính biến ở vương cung, do thế tử kế vị vắng mặt, ai cũng tưởng đại cục đã định, người kế vị Trần hầu vương đương nhiên là nhị công tử Tô Tạ. Nhưng sự đời thay đổi khó lường, khi Tô Tạ còn chưa kịp tra thanh bảo kiếm dính máu vào bao, cánh cổng vương cung đóng chặt đột nhiên từ từ mở ra...”.
Tôi nói: “Cánh cổng đó nhất định là nhiều năm không bảo dưỡng”. Vừa dứt lời, hoảng hốt nhận ra lão tiên sinh đã rất mệt mỏi đang uống nước lấy lại sức, trong khi mọi người xung quanh vẫn ngồi im phăng phắc, đắm chìm trong bầu không khí căng thẳng của cuộc binh biến trong cung, cả lầu hai trà quán im lặng rất lâu, lời nói của tôi nghe rõ mồn một.
Mộ Ngôn phe phẩy quạt, trong mắt hơi cười cười, nhưng không nói gì. Tôi lè lưỡi, cúi mặt xuống bàn, chấp nhận những ánh mắt bất bình của mọi người.