Họa Vị khẽ kêu: “Tiểu thư?”.
Cô ngây người nhìn tay mình, lẳng lặng trở gót ra khỏi đình hóng mát, lát sau nói: “Hai vị phu nhân của nhị lão gia và tam lão gia khi nào đến đây uống trà ngắm trăng?”.
Họa Vị mím môi khẽ nói: “Tất cả đều theo ý tiểu thư. Hai vị phu nhân đã nhận được thiếp mời, đầu giờ Tuất tiểu thư đến Thùy Nguyệt môn đón họ”.
Nước từ mái hiên nhỏ xuống làm ướt nửa ống tay áo của cô, qua màn nước mỏng Khanh Tửu Tửu ngoái nhìn Công Nghi Phỉ áo trắng nằm trên giường mây, cuối cùng nhắm mắt, lát sau ném ra một câu “Chuyện này nhất định phải làm thật tốt” rồi trở gót đi thẳng.
Hầu nữ Họa Vị không phụ kỳ vọng của cô, làm rất tốt, rất đẹp.
Khi Khanh Tửu Tửu lấy cớ uống trà thưởng nguyệt, đưa hai vị phu nhân đi đến Tự Vũ đình, từ xa, qua bức rèm mỏng thấp thoáng nhìn thấy bóng một đôi nam nữ đầu gục vào nhau trên giường.
Tài diễn xuất phi thường của Họa Vị giống hệt Mộ Ngôn, vừa nghi hoặc vén rèm, kêu ối một tiếng, vẻ kinh hoàng như thật. Khanh Tửu Tửu còn chưa cất bước, hai vị phu nhân đã nhanh chân chạy đến.
Sau khi vén rèm, cảnh tượng trên giường thảm khốc không thể tả, dưới tấm chăn mỏng Công Nghi San tóc xõa tung, nửa thân để trần gục trên ngực Công Nghi Phỉ xiêm áo xộc xệch, tư thế như vừa qua cuộc giao hoan, hai người đều nhắm mắt, trông như đang ngủ say.
Tôi cảm thấy đây có lẽ chỉ là dàn cảnh, xem ra lại giống như thật, có thể thấy Họa Vị đã bỏ không ít công sức, nếu không một cô gái còn trinh sao có thể biết hai người giao hoan xong là phải cởi xiêm áo chứ không phải mặc thêm xiêm áo? Trước khi chết tôi không biết những chuyện đó, thật vất vả cho cô gái này.
Bị kích động như vậy, hai vị phu nhân dường như không đứng vững, vị phu nhân trông như sắp ngất xỉu có lẽ là thân mẫu của Công Nghi San. Có thể là do không thấy có nha đầu nào ở bên dìu mình mới gắng gượng không ngất đi.
Công Nghi San mơ màng tỉnh dậy, kêu thét một tiếng, kéo vội tấm chăn che người lùi vào góc giường, mắt hoang mang kinh hãi.
Công Nghi Phỉ hơi nhíu mày, từ từ mở mắt trong tiếng thét phẫn nộ đó, chàng ôm trán ngồi dậy. Tia sáng cuối cùng từ chân trời rọi đến, chàng hơi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua Công Nghi San y phục xộc xệch ôm chăn run lập cập một góc giường, lướt qua hai người thím mặt xám ngoét đứng trước giường, lướt qua Khanh Tửu Tửu sắc mặt trầm ngâm đang đứng cúi đầu nhìn chàng, lát sau chàng đột nhiên khẽ cười: “Nhờ hai thím đưa San muội về trước, sự việc hôm nay A Phỉ sẽ thưa lại với hai thím”. Dứt lời nụ cười lại hiện trên môi, đôi mắt đen nhìn đăm đăm phu nhân của mình, “Để A Phỉ nói chuyện riêng với Tửu Tửu”.
Họa Vị thắp một cây nến cao trên bàn đá, Công Nghi San chỉnh lại xiêm áo, nức nở khóc, được tam phu nhân dìu rời khỏi Tự Vũ đình. Thân mẫu cô nãy giờ sắc mặt vẫn khó coi, thực ra thâm tâm bà nằm mơ cũng mong con gái trèo được lên giường của Công Nghi Phỉ, thủ đoạn như vậy cũng từng nghĩ đến, hôm nay cuối cùng không ngờ lại thành hiện thực, vốn là chuyện vui nên nhảy múa mới phải, nhưng lại xảy ra trước mặt mấy người, cũng khiến bà có chút xấu hổ.
Chương 237
Ánh nến nhuộm một phía tiểu đình thành màu vàng nhạt như màu hoa phật tang, Công Nghi Phỉ vẫn trong tư thế co gối nhàn tản, chàng bảo mọi người đi hết, chỉ lưu lại một mình cô, nhưng lại ôm má nhìn ánh nến chập chờn có vẻ như không còn gì để nói.
Bên ngoài đình, bánh xe nước vẫn chầm chậm quay đều, nước vẫn tuôn xuống từ mái hiên, ánh mắt chàng thậm chí không nhìn cô: “Tôi cho là sự đã đến nước này, cô sẽ không so đo với tôi nữa. Tôi đối tốt với cô, cô cũng đã nhìn thấy”. Không đợi cô trả lời, ánh mắt chàng như cười, nhưng giọng lạnh như băng, “Có điều đối với những người mình không quan tâm, ai sẽ đi lo rốt cuộc họ sẽ thế nào. Trước giờ, cô chưa từng sợ làm tổn thương tôi, đúng không Tửu Tửu?”.
Có tiếng “khộc” phát ra từ guồng bánh xe nước bên ngoài, bàn tay cầm cốc của cô thoáng dừng, lát sau thong thả đi tới trước giường mây, cúi người nhìn chàng, giọng lạnh lùng: “Đệ hận tôi đã làm tim đệ tổn thương?”.
Bàn tay như men sứ lộ ra khỏi ống tay áo, tách tà áo trên ngực chàng, áp vào bộ ngực trần của chàng, “Không ai nói với đệ, A Phỉ, mỗi người phải tự bảo vệ tim mình”.
Chàng ngạc nhiên, hơi nghiêng đầu, hai người lặng lẽ nhìn nhau, không ai nhượng bộ, cứ giữ khoảng cách gần trong hơi thở như vậy. Cuối cùng chàng mím môi tự trào, “Cô nói đúng, Tửu Tửu”. Ánh mắt di chuyển đến mắt cô, đến bàn tay cô áp vào ngực chàng, “Vậy lần này, cô sắp đặt như vậy, là muốn tôi thế nào?”.
Cô buông tay cúi đầu: “Chúng ta không thể có con cái, các bậc trưởng lão sớm muộn cũng ép đệ nạp thiếp, đệ cần một đứa con”.
Chàng gật đầu: “Nếu ta chỉ có mình cô là vợ, một năm sau nếu cô không sinh con, chưa biết chừng các bậc trưởng bối sẽ ép ta bỏ cô, ai cũng biết Công Nghi gia coi trọng tử tôn thế nào. Còn Khanh gia, nếu cô vì lẽ đó bị ruồng bỏ phải quay về nhà, họ cũng không có gì để nói. Cô nghĩ vậy, đúng không?”.
Chàng buồn bã thở dài: “Rốt cuộc là tôi cần đứa con hay cô cần tôi có đứa con?”.
Cô quay mặt, chăm chú nhìn ra ngoài đình, giống như bức tượng quay mặt ra hồ: “Cái đó có gì khác, hoặc là ngay từ đầu phải ngăn cản tôi, hoặc là phải tránh xa tôi, sự đến hôm nay, tất cả đã muộn, hãy nhanh chóng cưới Công Nghi San, cho dù cái thai trong bụng cô ta không phải là cốt nhục của đệ, nếu đệ muốn, đệ sẽ có con của mình”.
Nụ cười bên miệng tự rút như thủy triều, thần sắc lạnh như băng, nhìn cô một lát: “Trước giờ cô không hề biết, cô muốn gì tôi đều có thể đáp ứng, không phải cô thuyết phục tôi, chỉ là chính tôi muốn cô mãn nguyện”.
Chàng cúi đầu chỉnh sửa y phục, nhặt lên cuốn “Vân Châu bát ký” rơi dưới đất, “Cho dù tim cô làm bằng đá, bất luận tôi làm gì cũng không lay chuyển được quyết tâm của cô, nhưng tình yêu là thứ không phải nói cho là cho, nói lấy lại là lấy lại được, cô muốn gì tôi vẫn có thể đáp ứng, nhưng từ nay về sau, Tửu Tửu, từ nay về sau cô đừng bao giờ xuất hiện trước mắt tôi nữa”.
Chương 238
Khanh Tửu Tửu trang nghiêm ngồi một bên cúi đầu, cầm cái cốc, trông có vẻ bình thường, khi đưa cốc trà lên miệng nhấp, lại để nước trà sánh ra ngoài, nước trà ngấm vào vạt áo, loang lổ như nước mắt, nhưng cuối cùng cô vẫn uống cạn cốc trà. Đến nước này, hai người có lẽ đã kết thúc.
Nạp thiếp là chủ đề vĩnh hằng của đàn ông, Quân Vỹ từng đặt một giả thiết, nếu có một thời đại nào đó pháp luật đưa ra quy định cấm nạp thiếp, không biết sẽ xảy ra hậu quả thế nào. Tôi cảm thấy điều này đâu có gì đáng nói, hậu quả tất là đàn ông rỗi việc sẽ đến lầu xanh. Đây thật ra là chuyện tốt, có khi xã hội lại càng tốt đẹp hài hòa. Nhưng Công Nghi Phỉ nạp thiếp quả thật hơi oan, có lẽ chàng ta là người duy nhất ở Triều Châu bị chính thê ép nạp thiếp, vừa thấy thương cảm cho chàng lại có chút ngưỡng mộ chàng.
Công Nghi San suy cho cùng là tiểu thư của một chi trong đại gia tộc Công Nghi, cho dù làm thiếp hôn lễ cũng rất linh đình. Tân thiếp về phủ theo lệ phải dâng trà mời bố mẹ chồng, Công Nghi San áo gấm tân nương đỏ thẫm ngẩng khuôn mặt đẹp như hoa tường vi, nhìn Khanh Tửu Tửu ngồi trên ghế hoa lê, môi khẽ nhếch: “Mời tỷ tỷ dùng trà”.
Cốc trà đưa lên không hiểu sao đột nhiên tuột tay rơi xuống nền choang một tiếng vỡ tan, cánh tay Khanh Tửu Tửu giơ ra đón cốc trà dừng lại trên không, cô vốn chưa bao giờ tỏ ra mất tư thế, lúc này cũng ngây người nhìn tay mình, phong thái ung dung thường nhật bỗng chốc biến đâu mất, Công Nghi Phỉ bên cạnh lạnh lùng liếc nhìn mấy mảnh sứ vỡ trên nền, giơ tay đỡ Công Nghi San đứng dậy.
Tôi nghĩ có phải Khanh Tửu Tửu đã hối hận, nhưng lại không thể kiểm nghiệm, khi tôi đang hiếu kỳ theo dõi ký ức bị phong ấn của cô, càng xem càng cuốn hút, sắp đến lần động phòng thứ hai trong đời Công Nghi Phỉ, trong sân bất chợt vang lên tiếng cười giòn giã.
Xem ký ức của người khác nhất thiết xung quanh phải trong trạng trái yên tĩnh hoàn toàn, không bị quấy rầy, tiếng cười giòn giã khiến cả hai chúng tôi giật mình, giá nến long phượng màu hồng cao vút trong tân phòng chớp mắt vỡ vụn, giống như hòn đá ném xuống mặt hồ phẳng lặng, để lại những sóng nước lan tỏa, cảnh sắc trước mặt tan thành vô vàn điểm sáng, xem ra Công Nghi Huân sắp tỉnh, không thể xem tiếp ký ức được nữa.
Tôi mở mắt nhìn thấy cô nằm trên giường, vẫn chưa tỉnh, tức phát điên, tôi lao ra khỏi bức bình phong.
Chàng trai tươi cười từ phía xa chạy đến, dừng lại dưới bóng cây tử vi ở lối vào, trong ánh sáng lờ mờ, có thể nhìn thấy vẻ ngây ngô trên mặt anh ta. Những bông tử vi tươi thắm đung đưa trong tán lá trên đầu anh ta, môi dần nở nụ cười, anh ta giang hai tay đi về phía tôi: “A Phất”.
Đã lâu không gặp, tôi giang hai tay chạy như bay đến, băng trên lối đi hẹp lát đá xanh, giống như băng qua khoảng thời gian xa cách dài lâu, mãi mới đến đích, trào nước mắt ôm chặt con hổ dưới chân anh ta. Tiểu Hoàng thân thiết dụi mãi đầu vào vai tôi, khiến tôi phải ngửa cổ lên, nhìn thấy nét mặt khó hiểu của Quân Vỹ, tôi lạ lùng hỏi anh ta: “Huynh chìa tay ra làm gì?”.
Quân Vỹ ngập ngừng, môi hơi run run: “Không có gì, trên bàn tiệc nóng qua, huynh chạy ra ngoài định ôm thiên nhiên một chút”.
Tôi nghĩ một lát, chỉ cho anh ta khoảng cây xanh phía trước: “Vậy huynh ra kia mà ôm, ở đó không khí rất trong lành”.
Quân Vỹ lặng thinh liếc tôi một cái, ôm ngực, từ từ quay người bước ra khỏi cổng.
Chú thích:
(2) Đơn vị đo chiều dài của Trung Quốc, một thốn xấp xỉ bằng 3,3 cm.
Chương 239
Chương 4
Trước đây chưa bao giờ Quân Vỹ dằn dỗi như thế, nhìn chung anh ta đều nghe lời tôi, lần này vừa gặp lại sau hai tháng chia tay đã giận dỗi bỏ đi, không biết cả chặng đường vừa rồi đã phải chịu đựng những gì.
Đúng là anh chàng yếu đuối. Anh ta còn chưa đi khỏi cổng, mới được vài bước đã bị chàng trai áo trắng cười ha hả lúc trước hớn hở chạy ra kéo lại, lúc này mới nhìn rõ chàng trai đó thì ra là Bách Lý Tấn.
Có một việc khác đáng chú ý hơn so với việc tại sao hai người cùng xuất hiện ở đây, tôi hít một hơi dài, giơ tay xoa mũi, ngại ngùng hỏi: “Hai người vừa rồi sao lại đuổi nhau?”.
Quân Vỹ đứng nhìn tôi, ngoẹo đầu sang một bên, vẻ bất chấp. Cuối cùng Bách Lý Tấn thật thà rút ra một chiếc trâm bằng gỗ, bối rối nói: “Tôi đưa chiếc trâm Vỹ Vỹ tặng tôi đem tặng lại một cô ca kỹ trên bàn tiệc, khiến huynh ấy không vui, đuổi tôi đòi lại chiếc trâm”. Nói xong rụt rè lùi về sau một bước, liếc nhanh Quân Vỹ một cái.
Đầu tiên tôi bị chấn động bởi cách xưng hô của anh ta, vừa rồi anh ta gọi Quân Vỹ là Vỹ Vỹ, khi tôi trấn tĩnh trở lại thấy Quân Vỹ xám mặt đang chồm đến túm lấy Bách Lý Tấn: “Không phải cậu định tặng người ta chiếc trâm tôi cho cậu! Cậu định tặng chiếc trâm ngọc bích của tôi! Giấu đâu rồi? Mau trả đây!”.
Nước trà như đặc quánh trong cổ, tôi ho sặc sụa túm cánh tay Quân Vỹ: “Huynh, huynh, huynh tặng trâm cho Bách Lý tiểu đệ sao?”.
Bách Lý Tấn đứng bên ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ không nhìn thấy, khẽ nói: “Tặng một chiếc, nhưng...”.
Hai tay ôm trán, tôi hỏi: “Bởi vì anh ta đem tặng lại người khác nên huynh giận?”.
Bách Lý Tấn lại ngượng nghịu gật đầu, Quân Vỹ vẫn không nhìn thấy, khẽ nói: “Tôi rất giận, nhưng...”.
Tôi run người kéo ống tay áo anh ta, choáng váng như bị búa giáng vào đầu: “Đoạn thật rồi à?”.
Quân Vỹ không nói gì nữa, ngẩng đầu vẻ mặt như muốn hỏi gì, Bách Lý Tấn ngây người, bối rối cúi đầu vò vạt áo, mặt hơi đỏ: “Phải, đoạn rồi”.
Trước mặt dường như đã hiện lên cảnh Quân Vỹ bị Quân sư phụ dùng gậy đánh chết, tôi lảo đảo lùi về sau, một tay bám vào thân cây để khỏi ngã, gắng gượng trấn tĩnh, lát sau bình tĩnh vỗ vai Quân Vỹ: “Thôi, đã sớm biết đàn ông viết tiểu thuyết, mười người thì chín người mắc chứng đó, không trách huynh, đây là bệnh nghề nghiệp, phong lưu một trận, lúc nào huynh bị Quân sư phụ đánh chết, cùng lắm muội chia cho nửa viên giao châu”.
Quân Vỹ nghiến răng ngắt lời tôi: “Muội nghĩ đi đâu vậy?”.
Chương 240
Tôi à một tiếng: “Nhưng chẳng phải đã đoạn tụ(3) rồi sao?”.
Bách Lý Tấn xen vào: “Đoạn tụ ư?”. Tay giơ chiếc trâm ngọc bích bị gẫy về phía Quân Vỹ, “Chiếc trâm này bị gẫy, tay áo của của huynh cũng đứt à? Thật là đại cát đại lợi, đại cát đại lợi, không bất hủ không thành văn, không gẫy không thành đôi, ha ha ha”.
Tôi thấy chiếc trâm rất quen, nhìn kỹ nhận ra chính là chiếc trâm hồi nhỏ tôi tặng Quân Vỹ. Bách Lý Tấn vẫn đứng một bên ha ha cười nhạt thếch: “Tôi không tặng cô ca kỹ chiếc trâm này thật mà, nhưng tôi đã hứa gắn lại giúp huynh, nhất định tôi sẽ làm, huynh đừng thiếu tin tưởng người ta như vậy, chiếc trâm tôi vừa tặng cô gái đó chỉ là loại trâm rẻ tiền huynh mua đại bên đường, định tặng người nhà, nhân thể cũng cho tôi một chiếc”.
Tôi mới hiểu ra, thì ra họ hiểu lầm nhau. Mặt Quân Vỹ càng xám ngắt, ánh mắt liếc trộm về phía tôi, lại vội quay đi. Tôi ghé lại nhìn kỹ chiếc trâm ngọc bích trong tay Bách Lý Tấn, nhìn một lúc cười khinh khích nói với anh ta: “Không cần gắn, cái này thực ra là đá giả ngọc, hồi nhỏ tôi mua rất nhiều tặng mọi người, tất cả mọi người trong tông phái trên dưới đều được tặng, ngay người quét dọn và người gác cổng cũng được tặng, một đồng tiền đồng có thể mua năm chiếc”. Quay lại nói với Quân Vỹ, “Nếu huynh thích sau này muội sẽ tặng huynh cái khác”. Nói xong lại đắn đo: “Nhưng không biết bây giờ có lên giá không?”.
Bóng lưng Quân Vỹ cứng đờ, hai tay bám vai Bách Lý Tấn, khẽ nói: “Cậu dìu tôi”.
Tôi vội ghé lại đỡ một tay, không biết anh ta trở nên yếu đuối như vậy từ bao giờ, lo lắng hỏi: “Đây có phải là chứng thận hư như người ta nói?”.
Bách Lý Tấn gãi đầu, nhăn nhó: “Không biết, thận tôi chưa bị hư, không nghiên cứu về khoản đó”.
Quân Vỹ gắng bám thân cây, môi run run khó nhọc quay người, một tay ôm ngực: “Tôi đi trước, hai người cứ nói chuyện tự nhiên”.
Thư lần trước của Quân Vỹ chỉ nói hai người đang ở Bối Trung, bảo tôi đến ở cùng nhưng lại quên ghi địa chỉ, lại mãi không phát hiện ra, vẫn chờ tôi đến, Bối Trung rộng như vậy, cuối cùng lại gặp nhau, không biết cơ duyên thế nào.
Qua một hồi chuyện trò với Bach Lý Tấn mới biết hai người gặp nhau ở biên giới Khương - Trần, anh ta được Công Nghi Phỉ mời đến Bối Trung luyện thuốc, Quân Vỹ vừa hay đang định trở về nước Trần, vậy là thành bạn đồng hành. Mãi đến tối vừa rồi, hai người còn đang ở biệt phủ của Công Nghi gia dưới chân núi, sốt ruột chờ tôi đến, không ngờ gặp tiết hoài nguyệt được mời lên núi dự tiệc, không hẹn mà gặp ở đây.
Trong lúc tôi nói chuyện, Tiểu Hoàng cắn tay áo tôi giật giật, buộc tôi phải chú ý, tôi vừa liếc nhìn nó, nó lập tức choãi chân nằm nghiêng trên đất, lộ ra cái bụng vằn vện, còn khó nhọc nâng đùi muốn chìa cái bụng ra hơn nữa.
Bách Lý Tấn hiếu kỳ giơ tay vuốt bụng nó nhưng bị gạt ra, tôi đưa tay xoa bụng nó, bảo: “Béo ra rồi phải không, xem ra cha con chăm con rất tốt”.
Chương 241
Tiểu Hoàng tiu nghỉu cố cúi đầu nhìn bụng mình, lát sau dứt khoát xoay người nằm ngửa chổng bốn chi lên trời, ý bảo tôi sờ thử, Bách Lý Tấn bĩu môi: “Nằm như thế này cho dù béo núc sờ bụng cũng lép”.
Tiểu Hoàng mặc kệ anh ta, tứ chi chới với mặt buồn thiu, ra ý mình rất khổ sở, rất khổ sở, tôi lại xoa tay lên bụng nó, giả bộ ngạc nhiên: “Ôi chao, gầy thật, ngày mai bảo nhà bếp cho con ăn gà rán, cha con chăm con thế nào vậy, đúng là người cha tồi, ngày mai chúng ta đánh cho huynh ấy một trận”.
Tiểu Hoàng mãn nguyện lăn hai vòng đứng đậy, dụi đầu vào chân tôi, nhưng hình như cảm thấy làm vậy có vẻ nhanh nhẹn hoạt bát quá, không giống bị đói lâu ngày, lập tức gục xuống chân tôi, yếu ớt nhắm mắt giả bộ ngủ.
Tôi đang lo Tiểu Hoàng thế này làm sao đưa về được, ngẩng đầu nhìn thấy Bách Lý Tấn miệng há hốc đến nỗi có thể nhét vừa một con gà, theo ánh mắt anh ta tôi ngoái đầu, nhìn thấy Công Nghi Huân áo trắng phấp phới đứng sau tôi, thì ra cô đã tỉnh.
Bách Lý Tấn ngẩn ngơ hồi lâu, tôi giật mình, cảm thấy với danh tiếng thần y sau thánh dược, nhất định anh ta sẽ phát hiện đây là ma, còn chưa kịp lên tiếng giải thích, Bách Lý Tấn đã đỏ mặt, ngượng ngùng tay vò gấu áo, bẽn lẽn mở miệng: “Ôi, tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ tên gì vậy?”.
Cuối cùng cũng tống khứ được Bách Lý Tấn đưa Tiểu Hoàng đi ngủ, dưới trời đêm mùa hạ, hoa tử vi dập dờn xung quanh, chỉ còn hai chúng tôi. Công Nghi Huân khép tà váy, lặng lẽ ngồi xuống ghế đá, đôi mắt trống rỗng hơi ngước lên: “Quân cô nương nhìn thấy gì trong ký ức?”.
Xem xong ký ức của tôi, hãy kể cho tôi nghe những phần tốt đẹp nhất. Cô đã nói như vậy. Tôi nghĩ một hồi, không biết bắt đầu từ đâu, hình như tất cả đều tốt, hình như tất cả đều không tốt, con người ta tại sao cứ cố bám lấy quá khứ đã qua, quá khứ không phải là mình, tương lai không phải là mình, chỉ lúc này mới là mình, người ta chỉ nên sống với hiện tại, nếu bị trói buộc bởi quá khứ và tương lai chỉ tự chuốc phiền não đau khổ không cần thiết mà thôi.
Tôi cúi đầu ngồi đối diện Công Nghi Huân, lát sau chậm rãi nói: “Chàng rất thích cô, tìm mọi cách làm cho cô vui, lại còn soạn riêng cho cô một ca khúc gọi là ‘Thanh hoa huyền tưởng’, cô đã sáng tác điệu múa phối với ca khúc đó, chỉ múa cho mình chàng xem, lúc đó tình cảm hai người rất tốt”.
Đêm đó cô đứng trước mặt chàng ngước nhìn chàng, nói đây là đêm vui nhất của cô, sau này nhớ lại cũng sẽ vui, nhưng cuối cùng cô vẫn quên tất cả, giống như cây cỏ đầy vườn sau khi bị thiêu cháy, tuy rễ vẫn cắm sâu trong đất, nhưng mùa xuân đến lại không thể nào ra hoa đẹp như trước. Tôi nói với cô chuyện đó, thầm nghĩ có lẽ đó chính là những ký ức tốt đẹp mà cô nói.
Nét mặt Công Nghi Huân chăm chú như đang lần theo ký ức, lát sau cau mày: “Thanh hoa huyền tưởng? Tôi quên rồi, thì ra tôi từng biết múa?”.
Đôi đồng tử hơi xanh của cô lặng như mặt hồ ngước nhìn tôi, tôi gật đầu: “Cô múa rất đẹp, đó là điệu múa cô tự sáng tác, cô đã quên rồi, bây giờ có muốn học lại không?”. Tôi nắm tay cô, “Nếu muốn học lại, tôi sẽ dạy cô”.
Chương 242
Điệu múa đêm đó tôi vẫn nhớ, đó là điệu múa có thể xứng bốn chữ “danh chấn thiên hạ”.
Không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì dẫn tới kết cục như hôm nay, nhưng nếu điệu múa ‘Thanh hoa huyền tưởng’ xuất hiện trở lại, xuất hiện trước mặt Công Nghi Phỉ, chàng ta sẽ thế nào? Tôi hình dung sẽ có hai khả năng, một là Công Nghi Phỉ lương tâm thức tỉnh, sẽ sửa đổi, đối tốt với Công Nghi Huân, hai là Công Nghi Phỉ lương tâm vẫn không thức tỉnh… vậy là đành phải múa thêm mấy lần.
Ngày hôm sau, trời quang đãng, mới sáng sớm tôi đã đi đến tiểu viện của Công Nghi Huân dạy cô học múa, thực ra tôi không hề biết múa, sư phụ không dạy tôi. Lúc nhận nuôi tôi, ông đã ngoại lục tuần, một ông lão sao có thể dạy lễ nhạc múa hát uốn éo, đó là nguyên do tại sao cầm kỳ thi họa tôi đều biết ít nhiều, nhưng múa hát tuyệt nhiên không biết.
Trời vẫn còn rất sớm, trên núi không khí mát mẻ trong lành, đi qua một đình hoa nhỏ gió lùa mát rượi, nhìn thấy Quân Vỹ ngồi bên trong, vẫy tay với tôi như hôm qua không có chuyện gì xảy ra, Tiểu Hoàng ngủ gật dưới chân. Tôi nhìn quanh, không thấy Bách Lý Tấn, trời lại còn sớm nên thong thả rẽ vào.
Trên bàn để một bó hoa phật tang được buộc bằng sợi gai màu xanh. Quân Vỹ che miệng đằng hắng một tiếng: “Vừa hái lúc sáng sớm, nếu muội thích, tặng muội”.
Tôi dè dặt đón bó hoa, cảm thấy đột nhiên anh ta tốt với tôi như vậy, nếu trên đường không làm việc gì có lỗi với tôi thì cũng sắp làm.
Cả hai yên lặng một lát, sau đó anh ta lại rút ra một quả táo đỏ nhẵn bóng đưa cho tôi, tôi kinh ngạc há miệng, vừa thấp thỏm nghĩ sắp được nghe anh ta trình bày việc làm có lỗi với tôi, vừa đón quả táo bất giác đưa lên miệng cắn một miếng, dỏng tai nghe.
Trông thần sắc Quân Vỹ có vẻ còn kinh ngạc hơn tôi, ngây người một lát, lên tiếng: “Thôi, nói chuyện chính trước. Gần đây hai nước Trần, Triệu xảy ra chuyện lớn, muội có biết không?”.
Tôi cắn miếng nữa, lắc đầu. Tay Quân Vỹ bám vào mép ghế, hạ giọng: “Chuyện ba tháng trước Trần thế tử Tô Dự bị một nữ nhạc sư sủng ái hành thích, có lẽ cô cũng nghe nói, nữ nhạc sư đó cũng có lai lịch nhất định, Triệu thái hậu và thân mẫu Tô Dự lại là chị em ruột, coi như là dì của Tô Dự.
Tháng hai năm nay, trong sinh nhật lần thứ bốn mươi của Triệu thái hậu, Tô Dự đến chúc mừng, gặp nhạc sư trong Triệu cung, vừa gặp đã mê, liền đưa về nước Trần, càng thêm sủng ái, nhưng không ngờ hai tháng sau bị nhạc sư đâm suýt chết. Sau đó Tô Dự buồn rầu vì tình duyên đi lang thang khắp thiên hạ, còn ở nước Trần và các nước chư hầu lại dấy lên tin đồn, nói là nhạc sư kia là do nước Triệu phái đến, trước khi vào cung được Triệu vương đặc biệt huấn luyện...”.
Tôi xua tay xen lời: “Cái gọi là huấn luyện đặc biệt có lẽ chỉ là chỉ dạy cô ta lễ nhạc, sắp xếp cho cô ta chân nhạc sư trong cung, chờ thời cơ mê hoặc Tô Dự”.
Tô Dự thích nhạc, rất am hiểu nhạc lý, thiên hạ đều biết, nghe đồn cuốn cầm phổ do anh ta soạn lưu lạc trong dân gian không biết thế nào bị xé thành hai nửa, do hai vị công chúa hai nước Đường - Lầu mỗi người giữ một nửa. Hai vị công chúa đều muốn có cả cuốn, cả hai đều sẵn sàng bỏ giá cao muốn mua nửa còn lại. Khi tôi còn là công chúa nước Vệ, nghe nói giá của nó là một tòa thành.
Nhưng tôi không hiểu hai vị công chúa kia sao lại phải làm vậy, đã có thể trả giá cao bằng một tòa thành, thà bí mật đi tìm Tô Dự xin một cuốn, tôi dám cược Tô Dự muốn duy trì hình ảnh hiền đức của mình, đừng nói một tòa thành, dù chỉ một viên gạch xây thành cũng không lấy, chung quy là tại hai vị công chúa kia nhát gan.
Quân Vỹ gật đầu tán thành ý kiến của tôi, nghĩ một lát, bổ sung: “Tất cả là lời đồn, Tô Dự thích một người như thế nào, Triệu vương vốn là biểu huynh của anh ta biết rõ nhất, cho nên thiên hạ cho rằng, tin đồn này cũng có vài phần căn cứ. Sau khi chuyện xảy ra, ở các nước chư hầu lại lan truyền một tin đồn khác, nói là nước Trần biết nước Triệu phái thích khách hành thích thế tử của họ, vô cùng căm phẫn, đang ráo riết chuẩn bị lương thảo định khai chiến với Triệu. Triệu vương tuổi trẻ, thần tử triều đình cũng khí huyết sục sôi, coi chiến tranh lãng mạn như sử thi, định nhân cơ hội làm nên nghiệp lớn, trong buổi hội đàm trên triều đa phần chủ chiến, từ bốn tháng nay, quan hệ Trần - Triệu vẫn vô cùng căng thẳng, nhất là sau khi Trần quốc nhị công tử Tô Tạ do gây ra cung biến bị xử trảm tháng sáu vừa rồi, Tô Dự nắm đại quyền, các nước chư hầu càng dấy lên dư luận, cho rằng sách lược của Tô Dự nhất định là muốn thắng ngoại địch trước hết nội tình phải yên, sau này nhất định sẽ lấy cớ bị Triệu hành thích, xuất chinh thôn tính nước Triệu, Trần quốc đã có dấu hiệu xưng bá một phương, không ít chư hầu bí mật hành động, xem ra định kết đồng minh, nếu Trần có động tĩnh, rất có thể sẽ liên minh với nhau chống lại Trần”.
Chương 243
Quả táo trong tay chỉ còn hạt, Tiểu Hoàng thức dậy chớp mắt ngây ra nhìn hạt táo trong tay tôi, tôi vỗ vai Quân Vỹ: “Còn táo nữa không? Cho Tiểu Hoàng một quả”.
Quân Vỹ cau mày: “Còn đâu, quả vừa rồi vốn định cho Tiểu Hoàng, cuối cùng muội lại ăn hết”. Nói xong ngẩng đầu: “Muội thấy thế nào?”.
Tôi nhìn hạt táo, lại nhìn Tiểu Hoàng tiu nghỉu gục đầu dưới chân tôi, làm bộ mếu máo: “Thấy thế nào, mua cho nó quả khác chứ sao”.
Khóe miệng Quân Vỹ giật giật: “Huynh hỏi chuyện hai nước Trần, Triệu cơ, muội thấy thế nào?”.
Quốc sự đối với tôi bây giờ đã là chuyện của đời trước, Diệp Trăn đã chết, ở ngôi vị nào gánh vác trách nhiệm của ngôi vị đó, bây giờ tôi đã không còn là công chúa nước Vệ, cũng ít quan tâm chính trị, may mà thời còn là công chúa từng quan tâm, tư duy vẫn tốt, nghe Quân Vỹ kể cảm thấy tình hình trước mắt rối ren như mê cung.
Chuyên tâm suy nghĩ một hồi, rút ra một cành phật tang từ bó hoa Quân Vỹ tặng, bứt cánh hoa, nhụy, cành, lá rải trên mặt đất dựng lên bản đồ cục diện Trần, Triệu và các vấn đề liên quan.
Khi Quân Vỹ thấy tôi bứt cánh hoa định nói gì lại thôi, cân nhắc một hồi tôi phân tích tình hình cho Quân Vỹ nghe: “Nước Triệu có vẻ như đang bị kẻ khác hãm hại, với quốc lực của họ, không có lý do chủ động khiêu chiến với Trần, huống hồ giữa hai nước lại có quan hệ liên hôn. Giống như Tiểu Hoàng dù đói đến đâu cũng không ăn thịt muội và huynh. No bụng một bữa, bữa sau ai kiếm tiền mua gà rán cho mà ăn?”.
Nhưng lại nghĩ hình như Quân Vỹ trước nay cũng chưa kiếm tiền mua gà rán cho Tiểu Hoàng ăn, lại nói chữa, “À không, có thể cho nó ăn thịt huynh”, bị Quân Vỹ lườm một cái.
Tôi ngồi xuống nhìn bản đồ trên đất tiếp tục suy nghĩ, Quân Vỹ cũng ghé lại gần, tôi dùng cành hoa phật tang chỉ cho anh ta: “Đây nhất định là mưu kế của một nước khác ngoài hai nước Trần, Triệu, đưa thích khách vào Triệu cung mượn dao giết người, nếu giết được Tô Dự là đại hoan đại hỉ, nước Trần mấy chục năm tới sẽ không xuất hiện một người kế vị tuổi trẻ tài cao như vậy, không có gì đáng sợ. Nếu Tô Dự may mắn không chết, với tính cách anh ta, cho dù biết đó không phải do Triệu gây ra, cũng có thể giả bộ không biết, nhân cơ hội này thôn tính Triệu.
Người chủ mưu gây ra tình hình này đã suy xét kỹ hai điểm đó. Tin đồn của các nước về hai nước Trần, Triệu từ tháng tư đến nay mà huynh nói, theo muội do chính kẻ chủ mưu cố tình tung tin, tất cả đều phát triển theo suy tính của kẻ đó, kẻ này chờ hai nước Trần, Triệu xảy ra chiến tranh, chư hầu liên minh kháng Trần, sẽ lợi dụng ở hội kiếm lời.
Cho dù Tô Dự nhìn thấu âm mưu đó, không xuất binh phạt Triệu, nhưng hiện tại không phải là vấn đề Trần có xuất binh hay không, huynh thử hình dung, một lũ mãng phu nước Triệu có khi lại tin vào lời đồn, bị kích động một chút, rất có thể lại chủ động xuất binh. Chuyện này thật vô cùng nguy hiểm, bất luận ai xuất binh trước, chỉ cần cuộc chiến Trần, Triệu bùng nổ, Tô Dự đã thua một nửa, đúng là ngậm bồ hòn làm ngọt”.
Chương 244
Ngón tay Quân Vỹ chỉ vào vị trí của Hạo thành kinh đô nước Trần ở bản đồ trên mặt đất, trầm ngâm: “Theo muội, chủ mưu nước cờ này là ai?”.
Tôi tiếp tục: “Lân bang của Trần chỉ có bốn nước Vệ, Khương, Trịnh, Triệu, đạo trị quốc rất coi trong viễn giao cận công, giao hảo với các nước ở xa, tấn công các nước gần. Kẻ e ngại Trần hùng mạnh nhất ắt là bốn nước lân bang kia, trong đó Vệ đã mất, Triệu là thân hôn của Trần, trước nay luôn cúi đầu tuân phục Trần, quốc lực cũng yếu, cho nên ai bố trí cục diện này nhắm mắt cũng đoán ra, không Trịnh thì Khương”.
Nghĩ một lát, cắm cành hoa trong tay lên vị trí của Hạo thành, “Nhưng nếu ngay từ đầu Tô Dự đã nhìn thấu âm mưu này, tương kế tựu kế đưa nhạc sư kia về nước, bất luận là Trịnh hay Khương, cái gọi là mưu kế tinh vi của họ thực ra lại nằm trong mưu kế lớn của Tô Dự mà thôi. Tô Dự mượn mưu của họ làm động thái giả nào đó liền loại bỏ được tiểu đệ dã tâm của mình, nếu huynh là Tô Dự, lâm vào cục diện tiến thoái lưỡng nan này, huynh sẽ làm thế nào?”.
Hồi lâu không thấy trả lời, tôi mới nghĩ ra người trước mặt mình là một tiểu thuyết gia chuyên viết truyện tình cảm chứ không phải là tiểu thuyết gia viết truyện quân sự. Mặc dù hỏi Quân Vỹ nhưng tôi cũng âm thầm muốn đoán xem sao, nếu tôi là Tô Dự, trước cục diện trước mặt có báo sau lưng có hổ, Trần quốc bị chư hầu bao vây tứ phía, nhất định toàn quốc trên dưới đồng lòng chưa từng có, còn nước Triệu một bang lỗ mãng tiểu nhân tôi nên làm thế nào đây?
Ngoài tiểu đình, hoa phật tang rung rinh trong gió, sóng vàng nhấp nhô, Quân Vỹ đứng lên ngồi trở lại ghế đá: “Tất cả những điều muội dự đoán đều đúng. Sau khi chia tay dạo trước, huynh và cha luôn thăm dò theo sát tình hình, chủ sự là nước Khương, chủ mưu là thừa tướng Bùi Ý, một trọng thần có tài, nước cờ như thế vừa tinh vi vừa hiểm ác, huynh đoán chắc chắn Tô Dự cũng biết nhưng không lộ ra, thiên hạ đều cho lần này Trần thế tử bị dồn vào đường cùng, không ngờ...”.
Anh ta ngoái đầu nhìn tôi, “Trong khi tiếng hô về cuộc chiến Trần, Triệu dâng cao chưa từng có ở cả trong và ngoài hai nước, Tô Dự lại ung dung lựa chọn lễ vật đường hoàng đến Tiều đô, dâng thư lên thiên tử vốn từ lâu đã xa rời chính sự. Biểu thư đó niêm phong trong chiếc hộp gỗ hồng mộc, tôi đã lén xem, nói là anh ta từng thân thiết như huynh đệ thế nào với Triệu vương, Triệu vương lại coi anh ta như cái đinh trong mắt, mấy lần hãm hại, tháng trước anh ta bị hành thích không thể xác định là Triệu vương sai khiến, nhưng tuyệt đối chưa hẳn không phải. Có điều anh ta thấy Triệu thái hậu tuổi đã cao, Triệu, Trần tiền triều bang giao hữu hảo, lại thêm tất cả đều là chư hầu của thiên tử, trừ phi thất đạo, nếu không không thể công phạt lẫn nhau, chuyện lần này coi như cho qua, nên coi nữ thích khách là tội thần muốn báo tư thù, mong thiên tử có thể chuyện lớn hóa nhỏ”.
Tôi trầm trồ: “Nước cờ này đi rất tuyệt, hòa giải theo kiểu trong nhà, thiên tử đã lâu không được coi trọng, lần này Tô Dự đem chuyện lớn như vậy trưng cầu ý kiến, thiên tử nhất định rất cảm động, chắc sẽ làm theo ý Tô Dự, các chư hầu đang chờ kiếm lời chắc chắn há mồm kinh ngạc. Triệu vương nếu còn tỉnh táo, đương nhiên nên thuận đà xuống thang, lúc này không phải khai chiến trước, cũng khỏi nơm nớp lo bị Trần tấn công”.
Chương 245
Quân Vỹ gật đầu: “Không chỉ có thế, thiên tử cảm phục đức hạnh cao thượng của Tô Dự, mặc dù bị hành thích suýt chết cũng lấy đức báo oán, lại tôn vương sùng lễ như vậy, đặc biệt ban tước cho Tô Dự là Hiển Khanh, là tước vị cao hơn tước công, khi nào kế vị Trần hầu vương, địa vị sẽ cao hơn các chư hầu khác trong thiên hạ. Thừa tướng Bùi Ý cơ mưu của nước Khương dù tức muốn chết cũng đành bó tay, thực ra ông ta cũng chẳng tổn thất gì”.
Tôi đứng dậy, quẳng cành hoa phật tang đã bị vặt trụi trong tay, nghĩ một lát nói: “Cho dù năm xưa Vệ không bị thôn tính, có thể cầm cự thêm vài năm, nếu có ngày bị Trần để mắt đến cũng khó tránh khỏi số phận diệt vong”.
Quân Vỹ khẽ nói: “Trần có Tô Dự, Vệ có Diệp Trăn”.
Lần đầu tiên anh ta gọi tôi như vậy khiến tôi giật mình, bối rối nói: “Không dám, muội không phải là đối thủ của anh ta, phụ vương không cho muội can dự triều chính, muội chỉ đánh trận trên giấy vậy thôi”.
Quân Vỹ ngắm nghía tôi một lát, nghiêng đầu, “Nếu anh ta nhìn thấy muội, nhất định sẽ thích muội”.
Tôi há miệng: “Sao?”.
Quân Vỹ lại tiếp: “Anh ta nhất định sẽ nhốt muội trong Trần cung, hoa nở hoa tàn, ngày tháng trôi nhanh, hai bên yêu yêu hận hận, âu yếm, giày vò, muội nhất định sống rất thê thảm”.
Tôi há miệng: “Hả?”.
Anh ta liếc tôi một cái, “Có gì lạ đâu, từ cổ những chuyện thế này đa phần là thế, cuối cùng không phải muội giày vò anh ta đến chết thì là anh ta giày vò muội đến chết, sau khi chết mới thấy giá trị của nhau, tóm lại không có kết cục tốt đẹp gì”. Anh ta thở dài, quay đầu chăm chú nhìn tôi, “Trước đây huynh luôn sợ muội đi tìm Tô Dự báo thù, cảm thấy anh ta tiêu diệt nước Vệ, muội sẽ hận anh ta, nhưng thực ra, A Trăn, muội đánh giá rất cao Tô Dự phải không?”.
Tôi hoàn toàn không hiểu tâm tư hôm nay của Quân Vỹ, lùi một bước, nói vẻ nghiêm túc: “Huynh đừng nói bừa, muội rất chung thủy với Mộ Ngôn”.
Anh ta lơ đãng nói: “Bởi vì cuối cùng muội phải hành thích Trần vương, huynh mới nói chuyện về nước Trần... nếu huynh nói với muội, Mộ Ngôn...”.
Tôi căng thẳng: “Mộ Ngôn làm sao?”.
Quân Vỹ đăm đăm nhìn tôi, chưa bao giờ tôi thấy anh ta có bộ dạng nghiêm túc như thế, lát sau, anh ta lắc đầu: “Không sao, từ nhỏ muội đã thích anh ta, đến chết vẫn thích anh ta”.
Tôi ngồi đối diện Quân Vỹ, anh ta dứt khoát quay lưng lại, cách một cái bàn đá lạnh ngắt, giọng lơ đãng truyền đến: “Nếu có một ngày muội phát hiện không thể ở bên anh ta thì cũng đừng buồn, A Trăn, huynh, huynh luôn ở đây”.
Tôi ngây người: “Huynh định nói gì?”.
Chương 246
Vai Quân Vỹ rung rung, tôi chờ đến phát ngủ gật anh ta cũng không nói nữa, Tiểu Hoàng dưới chân vẫn nhay nhay gấu váy tôi, phía xa trên khóm hoa phật tang có mấy con bướm màu bay lượn, xem ra nó muốn rủ tôi đi bắt bướm.
Thầm nghĩ có lẽ cảm hứng đến bất chợt, Quân Vỹ cần yên tĩnh để sáng tác, không quấy rầy anh ta, tôi kéo Tiểu Hoàng nhảy nhót rời khỏi đình hóng mát.
Mộ Ngôn nói khi nào hoa phật tang tàn, tôi sẽ đến đón em, sương mù vấn vít dưới chân, hoa phật tang bên đường vẫn đang nở rộ, tôi buồn bã ngồi xuống bên đường thầm nghĩ, hoa phật tang đã rực rỡ khoe sắc hơn hai chục ngày rồi, hoa kỳ bền lâu kiên gan như vậy, bao giờ mới tàn.
Tiểu Hoàng nhảy nhót bắt bướm cạnh khóm hoa bên dưới, chạy vòng quanh đến mấy chục lần, chắc váng đầu mới thong thả bò lên, nhìn nó chơi sung sướng như vậy tôi mới sực nhớ nhiệm vụ chính hôm nay là đi dạy Công Nghi Huân học múa, vội vàng dắt Tiểu Hoàng quay về hoa đình giao cho Quân Vỹ.
Cách hoa đình gần chục bước, thấy Quân Vỹ vẫn ngồi y nguyên như lúc tôi rời đi, còn sau lưng anh ta chỗ tôi vừa ngồi là Bách Lý Tấn. Đang định đi đến chào hỏi, phát hiện thấy Bách Lý Tấn mặt lộ vẻ lúng túng, giọng Quân Vỹ lạnh lùng có phần nhẫn nhịn: “Cậu luôn nghĩ tôi chỉ nói đùa, nhưng những gì tôi nói đều rất thật lòng, tôi thích cậu lâu như vậy, cậu thật sự không biết hay giả bộ không biết(4)?”.
Bách Lý Tấn ngây người ngồi yên, lúng túng: “Tôi không biết thật”.
Quân Vỹ nghe có tiếng động quay phắt đầu lại, do quá vội khuỷu tay đập vào mép bàn đá, đau há miệng không nói ra lời, Bách Lý Tấn vội đi đến: “Huynh... huynh đừng xúc động, tôi... tôi trở về suy nghĩ thêm, được không?”.
Quân Vỹ nén đau, khẽ nói: “Cậu...”.
Bách Lý Tấn giận dữ nhìn anh ta: “Huynh đẹp như vậy, tại sao không phải là con gái!”. Nói xong quay người chạy thẳng. Quân Vỹ phía sau bàng hoàng giơ tay cơ hồ muốn níu anh ta lại.
Tôi trấn tĩnh nấp sau khóm hoa vỗ đầu Tiểu Hoàng: “Cha con quả nhiên bừa bãi rồi, vẫn còn muốn giấu mẹ, nhưng chúng ta không nên coi thường huynh ấy, huynh ấy đã bừa bãi như vậy thì không xứng làm cha, nhưng không sao, mẹ đã tìm cho con người cha mới, cha mới rất đẹp trai, kiếm thuật cũng giỏi, lại còn rất biết kiếm tiền, con có vui không?”.
Tiểu Hoàng buồn bã vùi đầu vào lòng tôi.
Tôi nói thêm: “Kiếm được tiền sẽ mua thật nhiều gà rán cho con ăn”.
Tiểu Hoàng lại tươi tỉnh mặt mày.
Tôi dạy Công Nghi Huân điệu múa đã nhìn thấy trong ký ức của cô, ý thức quả rất thần kỳ, cho dù cơ thể được tái sinh, quên hết ký ức cũ, tôi chỉ biểu diễn sơ sơ, động tác cứng như que củi, ngay gia nhân mang trà và đồ điểm tâm đến cũng che miệng cười, vậy mà Công Nghi Huân vẫn dáng lạnh lùng, khục hồi nguyên dạng vũ điệu ngày xưa, thân người mềm như sóng, từng động tác đẹp mắt lộ dần ra, giống như từ mầm cây mới nhú lớn dần, cành lá xanh tươi vươn thẳng lên trời, nở ra một vòm hoa rực sắc màu, huy hoàng không gì sánh được.
Tôi kinh ngạc thốt lên: “Roi chín khúc cô sử dụng tốt như vậy, múa cũng tuyệt vời, mặc dù không có ký ức quá khứ, nhưng cô không thấy cô như thế này chẳng phải chính là cô ngày xưa hay sao, không nên sống vì quá khứ”.
Chương 247
Cô dừng lại, bàn tay vươn cao quá trán, những ngón tay chụm lại thành một nụ hoa, vẫn giữ nguyên tư thế, mắt nhìn theo bàn tay đó, tiếng nói thoảng như tiếng gió: “Tử Khác cũng nói như vậy, người ta không nên sống vì quá khứ, mà nên sống vì những người cần tới mình”. Lời vừa dứt bàn tay thu lại như nắm vật gì, “Tôi không biết có ai cần tôi, thế gian này cơ hồ không có ai thực sự cần tôi”.
Tôi gục đầu lên chiếc bàn thấp để cây đàn: “Công Nghi Phỉ cần cô, cô là ruột thịt của chàng ta”.
Công Nghi Huân hình như ngẩn ra, hơi ngước mắt, giọng nhàn nhạt: “Đệ đệ không cần tôi, mọi người tưởng là tôi không biết, thực ra tôi biết. A Phỉ và vợ đệ ấy đều rất ghét tôi, đối với đệ ấy, tôi chỉ là là người thừa. Rất nhiều chuyện đệ ấy không chấp với tôi, bởi vì cho rằng đầu óc tôi không bình thường”.
Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Cho nên tôi nghĩ, chỉ cần trong cuộc đời trước đây có ai đó thực sự cần tôi vậy là tốt rồi”. Những lời đó cô nói ra với một giọng bình thản, nhưng khiến người nghe não lòng.
Bảy ngày sau là lễ hội săn thú. Nghe nói Công Nghi gia từ thuở lập nghiệp đã luôn giữ gìn truyền thống đó, để hậu thế tử tôn không chìm trong hưởng lạc mà lãng quên quá khứ gian nan và vàng son tổ tiên gây dựng đại nghiệp từ trên lưng ngựa.
Tôi cảm thấy chuyện này rất không nhân đạo, suy cho cùng, muốn ghi nhớ vinh quang của tổ tiên cũng không cần phải dựa vào bắt nạt mấy con thú yếu đuối, chúng đâu có tội tình gì, chúng cũng có mẹ.
May Công Nghi Phỉ lười biếng đã quen, truyền thống ưu tú của Công Nghi gia những gì bỏ được chàng ta đều bỏ hết, chỉ giữ lại lễ hội săn thú này nhưng cũng lược bỏ tính chất long trọng trang nghiêm, biến thành buổi dã ngoại ăn thịt nướng uống rượu, thưởng thức nghệ thuật mới nhất, không ngờ lại được hoan nghênh nhiệt liệt, nhất là những nữ khách khao khát muốn trổ tài trước mặt nam khách.
Tất cả chỉ do tình yêu là chủ đề vĩnh hằng của loài người, hôn nhân là chủ đề phụ của chủ đề vĩnh hằng.
Tôi cảm thấy đây là thời cơ thích hợp. Tám năm trước, điệu múa kén chồng của Khanh Tửu Tửu đã chấn động thiên hạ hôm nay sẽ tái xuất, thiên hạ không cần nhớ dáng thướt tha của tiểu thư áo trắng múa điệu “Thanh hoa huyền tưởng”, nhưng Công Nghi Phỉ cần nhớ.
Bên ngoài nắng hè oi bức, buổi sớm trên núi không khí đã phảng phất hơi thu. Bữa tiệc tổ chức bên chiếc hồ nhỏ sau núi, trên bãi cỏ rộng kê những dãy bàn ghế dài, xung quanh là rừng trúc xanh ngút ngát.
Tôi đã bàn với Quân Vỹ, bất luận thế nào cũng không thể để Công Nghi Huân vô duyên vô cớ đứng ra nhảy múa khi mọi người đang mải ăn uống, ai cấm họ không nghĩ là do hưng phấn hơi men hay bị thần kinh.
Tình huống chúng tôi sắp đặt như sau, khi bữa tiệc đang ở độ cao trào, Quân Vỹ dáng nho nhã thật thà mượn cớ uống say mạnh dạn chắp tay trước Công Nghi Phỉ: “Nghe đồn trưởng nữ của Công Nghi gia vũ kỹ tuyệt thế, Quân mỗ mộ danh đã lâu, hôm nay hạnh ngộ Huân tiểu thư, thực muôn phần diễm phúc, dám mong tiểu thư ban cho một vinh hạnh được thưởng thức vũ điệu diệu kỳ của tiểu thư, Quân mỗ bội phần cảm tạ”.
Chương 248
Lời nói khiêm nhường như vậy Công Nghi Phỉ nhất định không thể chối từ, dẹp sự không hài lòng mà gật đầu: “Quân công tử đã có lời như vậy, Huân tỷ nên đi chuẩn bị”. Đương nhiên chúng tôi đã sắp đặt đâu vào đó, không cần chuẩn bị nhiều, nhưng vẫn giữ ý ra ngoài một chút”.
Khi luyện nói những lời đó, Quân Vỹ phát biểu ý kiến: “Tại sao phải nói những câu sách vở như vậy?”. Tôi nhẫn nại giải thích: “Có lúc chúng ta cần dùng những lời thanh nhã để che đậy những suy nghĩ cầm thú, để khiến người ta không thể chối từ”. Quân Vỹ không hiểu: “Huynh có ý nghĩ cầm thú gì?”.
Tôi bực mình: “Ai biết huynh có ý nghĩ cầm thú hay không?”.
Tất cả diễn ra như dự tính của tôi, chỉ có điều người chơi đàn vốn định là tôi, cuối cùng lại thành Công Nghi Phỉ. Khi thử đàn chàng ta bình thản hỏi một câu: “Gảy khúc gì?”.
Tôi ngẩng đầu đáp: “Thanh hoa huyền tưởng”. Chàng ta sững người, lập tức tươi tỉnh, khẽ cười: “Khúc này Phỉ cũng biết, hay là để Phỉ thay thế”. Nụ cười lồ lộ, nhưng mắt lại không cười.
Tiếng đàn dồn dập trong vắt như tiếng suối nguồn trong rừng trúc buổi sớm mai, những ngón tay trắng như tuyết của Công Nghi Huân lộ ra khỏi ống tay áo màu vàng rơm, đôi giày mềm lụa bạch giẫm lên tiếng đàn như một cành hoa tươi duy nhất từ thân hình nở ra, lại bị xiêm áo tha thướt nhẹ nhàng trói chặt, những động tác có vẻ đẹp của thiền đó còn gây chấn động hơn cái đêm cô múa cho Công Nghi Phỉ xem.
Do ngược sáng nên không nhìn rõ thần sắc của Công Nghi Phỉ đang chăm chú hòa khúc, điều làm tôi ngạc nhiên hơn nữa là chàng ta không hề đánh sai một nốt, khiến tân khách xung quanh không ai không nín thở, ngẩn ngơ, thỉnh thoảng có tiếng trầm trồ không nén nổi bật ra, lại chìm trong tiếng đàn sóng xao như nước, xem ra tân khách không hổ là những bậc văn nhân, trình độ thưởng thức nghệ thuật không tồi, toàn cảnh chỉ có mỗi Tiểu Hoàng ngủ gật.
Vũ khúc kết thúc, bốn bề im phăng phắc. Khuôn mặt trắng như tuyết của Công Nghi Huân ửng hồng, tựa như đóa yên chi phớt hồng nở giữa biển băng, ánh mắt ngạo nghễ nhìn Công Nghi Phỉ như không bận tâm, nhưng bàn tay lại nắm chặt giấu trong ống tay áo sau lưng. Cô muốn được một lời khen của chàng ta, cô đang đợi chàng ta khen ngợi, tâm trạng này tôi hiểu.
Người hầu bước ra chuyển đi chiếc bàn thấp trước mặt Công Nghi Phỉ, chàng ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt cô đang nhìn mình, thần sắc dửng dưng cười nhạt: “Vũ khúc thật đặc biệt, trước đây chưa thấy Huân tỷ múa bao giờ”.
Tôi đang thấy lạ, Công Nghi Huân vốn yên lặng, không ngờ lại lạnh lùng cất tiếng: “Sao lại chưa thấy bao giờ, họ nói khúc nhạc này ngày trước đệ phổ cho tôi, vũ khúc này tôi biên cho riêng đệ”.
Rừng trúc vốn tĩnh mịch càng thêm tĩnh mịch, nếu là chị em thật, những lời hai người vừa nói với nhau quả là không ổn, Công Nghi Phỉ thôi cười cau mày, Công Nghi San bên cạnh đứng phắt lên: “Cô!”.
Công Nghi Huân hơi nghiêng đầu, chậm rãi: “Lẽ nào không phải?”.
Chương 249
Xem ra hai người sắp cãi nhau, một giọng trẻ con ỏn ẻn vang lên từ bàn tiệc: “Không phải là vũ khúc cô cô soạn, nhạc khúc này chính mẹ dạy cha đàn, vũ khúc này mẹ cũng múa cho cha xem, tối qua mẹ còn múa cho chúng cháu xem, cô cô nói bừa”.
Đứa bé trai đó là con trai Công Nghi San, chuyện quá khứ tôi chỉ biết một nửa, không biết đây có phải là cốt nhục của Công Nghi Phỉ.
Công Nghi Huân đứng ngây, tôi cũng đứng ngây không hiểu, rõ ràng vũ khúc này chỉ có hai chúng tôi biết, tại sao Công Nghi San cũng biết.
Lúc này đã thấy Công Nghi Phỉ ôm cây đàn tiến lại, đó là cây đàn tôi đem đến, có lẽ chàng ta mang trả tôi.
Công Nghi Huân đã trấn tĩnh trở lại, cau mày: “Tôi sao có thể nói bừa, đó là tôi...”.
Lời chưa hết đã bị Công Nghi Phỉ ngắt lời, giọng rất nhỏ: “Đủ rồi, tỷ là tỷ tỷ của tôi, San muội là phu nhân tôi, cũng là tiểu muội của tỷ, có gì đáng tranh giành với cô ấy, sao chuyện gì tỷ cũng muốn hơn, nên nhường nhịn một chút, hãy ra dáng đại tỷ, suốt ngày cãi cọ với tiểu muội của mình còn ra gì nữa”.
Chút sắc hồng trên má Công Nghi Huân đã tan biến, thần sắc vẫn trấn định, tay càng nắm chặt ống tay áo, chàng ta đi ngang qua cô, cô giơ tay túm tay áo chàng ta, chàng ta vẫn không dừng lại, bóng áo màu bạc lướt qua cô.
Một giọng cười khinh thị vang lên giữa bàn tiệc ngổn ngang chén bát, Công Nghi San quàng tay ôm đứa bé trai bên cạnh vào lòng, mắt lạnh lùng nhìn cánh tay chơi vơi trên không của Công Nghi Huân. Công Nghi Phỉ cơ hồ không nhận ra tất cả những điều đó, mỉm cười đưa cây đàn cho tôi: “Cây đàn rất tốt, xin trả lại Quân cô nương”.
Sự việc không ngờ lại kết thúc như vậy. Vũ khúc “Thanh hoa huyền tưởng” Công Nghi Huân múa rất tuyệt, chưa bao giờ tuyệt đến thế. Nhưng Công Nghi Phỉ lại nói đủ rồi.
Chàng ta không hề biết cô đã luyện vũ điệu này vất vả thế nào. Ký ức đã mất, người dậy chỉ vụng về biểu diễn qua loa vậy mà cô thể hiện hoàn hảo hơn cả ngày xưa. Nếu không có một động lực mãnh liệt nào đó thôi thúc bên trong, sao có thể làm được như vậy.
Tôi không biết giữa cô và Công Nghi Phỉ rốt cuộc là quan hệ gì, tỷ đệ hay là quan hệ nào khác, nhưng dường như cô chỉ muốn dành cho chàng ta những gì tốt đẹp nhất, nếu có thể làm được, bất luận thế nào cô cũng quyết làm. Nhưng chàng ta lại cho là cô hiếu thắng. Tôi nghĩ, có lẽ chúng tôi đã sai khi sắp xếp chuyện này.
Trên bàn tiệc tiếng đàn hát lại vang lên, Công Nghi Huân vẫn lặng lẽ đứng đó, giống như một cây tùng cô đơn, lạc lõng giữa chốn phồn hoa. Trên mặt hồ lăn tăn ánh vàng phía xa, một con cá nhỏ nhảy vọt lên khỏi mặt nước, rồi “bõm” một tiếng lại lao xuống, Công Nghi Phỉ tay cầm chén rượu bằng sứ màu lam ngoảnh mặt nhìn ra, Công Nghi Huân lấy cây đàn trong tay tôi: “Về thôi, tôi hơi mệt”.
Chương 250
Ký ức của cô tối hôm trước dừng lại ở cảnh đại hỉ đường ngày hôn lễ của Công Nghi Phỉ và Công Nghi San. Sự đời có nhân có quả, hôm nay chàng ta lạnh lùng với cô như vậy ắt có căn nguyên, mặc dù biết chuyện chẳng liên quan đến mình, nhưng tôi lại nóng lòng muốn biết, cuộc đời trước của Khanh Tửu Tửu kết cục thế nào.
Nhưng chẵn ba ngày Công Nghi Huân không ra khỏi tiểu viện của mình.
Sáng sớm ngày thứ tư, Quân Vỹ thấy tôi ủ dột, cố nài tôi cùng đi chơi bóng. Thực ra trình độ chơi bóng của tôi rất siêu, do hồi nhỏ, tôi và Quân Vỹ không ai chịu rửa bát, nên thường chơi bóng để phân định thắng thua.
Nhìn chung là Quân Vỹ rửa, nếu thua, tôi khóc lóc chạy đi tìm sư phụ, cuối cùng vẫn là Quân Vỹ rửa. Có thể ôn lại chuyện xưa, tôi hào hứng cùng đi, đột nhiên sực nhớ, lúc chia tay Mộ Ngôn đã dặn phải chú ý chăm sóc bản thân, nên lại hơi do dự, một hoạt động mạnh như vậy ngộ nhỡ bị thương, Mộ Ngôn biết thì sao, ôm đầu nghĩ một hồi, đột nhiên đầu óc sáng láng, nghĩ ra là có thể nói dối mình bị mộng du, bị ngã trong khi mộng du, tinh thần lại lập tức phấn chấn vẫy tay với Quân Vỹ: “Đi thôi, đi chơi bóng thôi”.
Biệt viện của Công Nghi gia quả rất rộng, đi vòng vo mãi mới tới sân bãi. Khác với Vệ vương cung, bãi bóng ở đây không có tường thấp bao quanh, chỉ vẽ ra trường địa, dựng lên hai cây trúc, có lưới chăng, hai đội đối kháng đội nào đá bóng vào lưới coi như được một quả, cuối cùng dựa vào số quả đá trúng phân định thắng thua. Hai đội đều là khách của Công Nghi Phỉ, trong lễ hội săn thú này, không ai vào núi săn thú.
Trong nửa trận đầu, đối phương sợ làm tôi bị thương, chỉ cần thấy tôi đứng gần lưới là không dám mạo hiểm đá bóng qua, sợ bóng đập trúng tôi.
Sau đó mỗi khi thấy đối phương chuẩn bị đá, tôi đều tự giác đứng dưới lưới, đội tôi liên tục giành được thắng lợi quan trọng trong phòng thủ, tôi trở thành cát nhân của đội mình. Thủ thuật hồi nhỏ nghĩ ra đế trốn rửa bát dưới sự phối hợp của Quân Vỹ cũng được phát huy ổn định, ngáng chân, cướp bóng, tôi cũng may mắn đá trúng ba quả.
Thật không hiểu nổi ngày trước, lúc thi vào sư môn tôi giở bài dưới gầm bàn, Quân Vỹ phát hiện, không những không phối hợp mà còn đứng lên tố cáo. Hồi đó quả thực anh ta không biết điều.
Đá xong nửa trận, mọi người chia nhau tản ra ngồi nghỉ dưới bóng cây, Quân Vỹ kéo tôi đến ngồi dưới một gốc cây to, gia nhân đưa khăn mặt ẩm lau mồ hôi. Bách Lý Tấn ở đội bên kia hớn hở chạy lại định ngồi với chúng tôi, Quân Vỹ dùng chân vẽ một vòng tròn bên ngoài bóng cây, trợn mắt nói: “Đứng ở đó, cấm vào đây”.
Bách Lý Tấn lấy tay áo che nắng, rụt vai rụt cổ nói giọng tủi thân: “Tại sao?”.
Quân Vỹ nhướn mày: “Cậu nói xem”.
Bách Lý Tấn nghiêm túc nghĩ một hồi, mặt dần đỏ lên: “Có phải lúc tôi tranh bóng bị đội trưởng sờ vào đùi, chỉ là ngẫu nhiên, ngẫu nhiên, chơi bóng mà, khó tránh...”.