Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyen ngon tinh - Hoa tư dẫn phần 1
Chương 1

Giới thiệu sơ lược:
Diệp Trăn là một công chúa của Vệ Quốc nổi tiếng kỳ tài, giỏi nhất là tiếng đàn, nhưng từ nhỏ nàng ko được có cuộc sống như những nàng công chúa khác nên tính của nàng cũng rất đặc biệt. Một lần nàng bị rắn cắn và gặp một người mang mặt nạ tên là Mộ Ngôn, anh ta cứu nàng rồi bỏ đi, nàng đã tìm kiếm người đó suốt 3 năm vì tình yêu của nàng đã dành cho Mộ Ngôn. Ngày Vệ quốc thất thủ, Trần quốc công thành, Diệp Trăn đã nhảy từ tường thành xuống để tuẫn tiết cho đất nước, lúc nàng hấp hối nằm dưới chân thành nàng đã ngửi được mùi hương mai của Mộ Ngôn như ngày xưa và nàng mất. Một Diệp Trăn mất đi, một A Phất được tái sinh,
Điệp Trăn được cứu sống lại với vết sẹo trên trán và một cuộc sống không có hơi thở, không cảm giác được mùi vị, nàng đổi tên thành A Phất, nàng sống nhờ một viên linh châu chứa năng lực tạo ra giấc mộng hoa tư. Hoa tư mộng là giấc mộng thể hiện những điều gì người ta mong muốn nhất, nếu người ta đồng ý ở lại trong giấc mộng ấy thì bên ngoài cuộc sống thật người đó sẽ chết và nàng sẽ lấy được 3 năm cuộc sống của họ để nàng có thể sống tiếp 3 năm! Nàng theo lời của Quân sư phụ, người cứu sống mình, đi gặp những người nàng gọi là khách hàng vì họ mong muốn có một giấc mộng đẹp để sửa lại những sai lầm trong cuốc sống thực của mình và dĩ nhiên họ luôn biết kết quả cái giá phải trả, qua những người khách đó nàng thấy được tình yêu, nỗi đau và tâm tư của họ, nàng cũng gặp lại được Mộ Ngôn và mối tình của họ giờ phút ấy mới thực sự bắt đầu!
Cảm nhận sau khi đọc tác phẩm:
Chuyện của Tống Ngưng và Thẩm Ngạn thì chẳng qua chỉ một chữ “bỏ lỡ”: Tống Ngưng đã không thể có mặt lúc Thẩm Ngạn tỉnh dậy, tình yêu của Tống Ngạn quả thật rất chung thủy, chàng chung thủy với người con gái cứu mình, nhưng tất cả đều là “nhầm” như A Phất nói trách gì đây chỉ trách Thẩm Ngạn quá chung tình chăng?. Vì tình yêu chàng mù quáng, chàng không nhìn thấy được sự thật, không thấy được Tống Ngưng. Tất cả đã bỏ lỡ, đến cuối cùng khi sự thật vỡ lẽ thì Tống Ngưng đã không còn trông chờ gì ở chàng nữa, tình yêu tuyệt vọng! Đến khi chàng nhận ra sự thật thì cũng là lúc mọi chuyện không thể giãn hồi, nhưng Tống Ngưng trong giấc mơ nàng đã có được tình yêu mà nàng trông chờ, Thẩm Ngạn mà nàng yêu thương, còn Thẩm Ngạn được những gì, chàng phải trả giá cho những gì mình gây ra? trả giá cho tình yêu chung thủy của mình? Chàng chọn cái chết, chọn nơi chôn cất ngay tại nơi bắt đầu tất cả, với tro cốt của nàng, có lẽ chàng đã hy vọng nêu mọi chuyện bắt đầu lại nàng sẽ không cứu được chàng có lẽ nàng sẽ hạnh phúc hơn. Có lẽ cũng vì như A phất nói chàng nên chết từ rất lâu rồi vì người thật sự yêu chàng quan tâm đến chàng đã chết, có lẽ chàng cũng nghĩ như vậy mới lựa chọn điều đó. Câu chuyện này để lại cho mình rất nhiều cảm xúc, có lẽ như bạn nói vì nó đan xen giữa yêu và hận, đối với mình còn có thêm “nuối tiếc”
Thật ra ta thích Dung Viên hơn, đối với ta câu truyện thứ 2 là kết thúc có hậu với Oanh Ca, mặc dù có chút nuối tiếc cuộc tình của Dung Viên và Oanh Ca không được dài lâu nhưng cả 2 vẫn toại nguyện, cả 2 đều yêu nhau, có những năm tháng hạnh phúc bên nhau, Oanh Ca cuối cùng cũng được chôn cùng Dung Viên coi như nàng đã mãn nguyện vì nàng tìm được người thật sự yêu mình, không hề toan tính! Mình rất thích câu hỏi của Dung Viên: “nàng có biết tình yêu của quân vương là như thế nào không?” Oanh Ca nói” Ân trạch ban khắp muôn dân” Bàn tay Dung Viên vuốt tóc nàng “Ta không giống bọn họ”. Nhưng khi nàng bị bắt đến núi Đình Hoa nàng qua trờ về tìm Dung Viên, nàng đau lòng khi thấy xúc xắc mình tặng chàng đã bị chàng bóp nát “Sao thiếp có thể tin chàng như vậy, những người trong vương thất đâu có hiểu được sự quý giá của nhân tâm”. Nhưng nàng sau này mới biết rằng đến khi chết chàng vẫn nắm viên xúc xắc đó trong tay, chàng chăm chú nhìn nó, đôi mắt đen dường như lấp lánh xuân tình, ngọt ngào êm lắng, một lúc lâu sau chàng nắm chặt tay, nhắm mắt mỉm cười. Có lẽ chàng đã mãn nguyện vì chàng đã tìm thấy tình yêu của đời mình, và hi vọng nàng luôn sống tốt, tấm chân tình ấy luôn giấu kín, nếu không phải qua giấc mộng hoa tư nào ai biết được, một người có thể yêu một người sâu kín, chân thành như vậy, tình cảm của chàng luôn khác với những bậc đế vương khác, mãi luôn trao trọn cho Oanh Ca. Còn Oanh Ca nàng bị tình cảm chân thành ấy chinh phục, trái tim của nàng lại sống lại một lần nữa dù ngắn ngủi nhưng tình cảm ấy là vẹn toàn, nàng vẫn ko tin phu quân của mình đã chết luôn đi tìm kiếm sự thật đến cuối cùng hết hi vọng nàng chỉ còn nguyện ước đổi cho muội muội sống lại nhưng cũng không thành, nhưng khi tỉnh táo lại nàng biết mình nên làm gì, bởi vì người thực sự yêu thương trân trọng nàng và người mà nàng yêu thương nhất đã không còn nàng biết mình phải đến bên chàng, nàng trở về nằm cùng quan tài với chàng!
Về phần Dung Tầm “Nguyệt Nương, vì ta hãy trở thành sát thủ giỏi nhất của Dung gia!” Chàng đã lựa chọn nàng là sát thủ. từ chối tình yêu mà từ lâu chàng dành cho nàng để nàng trở thành công cụ, một kiệt tác mà chàng tạo thành, chàng đã sai lầm, đã bỏ lỡ, tới cuối cùng vẫn mất tất cả Oanh Ca cũng không, tấm chân tình của Cẩm Tước cũng không, có trách chỉ trách sự lựa chọn ban đầu của chàng!
Đối với Công Nghi Phỉ và Khanh Tửu Tửu, mình biết có rất nhiều bạn thông cảm nuối tiếc cho cặp này. Nhưng nhìn chung đó giống như trò đùa của số phận, nàng bị chính người cha nuôi mình từ nhỏ tới lớn lừa gạt để nàng mang một mối hận thù vốn không phải của nàng. Nàng tìm đủ mọi cách để vào Công Nghi gia trả thù, làm cho sự nghiệp Công Nghi gia tiêu tan, nhưng cũng dần dần nàng rơi vào cái bẫy do chính mình tạo ra, nàng yêu chàng, người nàng luôn nghĩ đó là em trai mình. Còn Công Nghi Phỉ, chàng yêu nàng, dành tất cả tình cảm, dù sau này biết hai người là tỷ đệ, chàng luôn làm theo những điều nàng muốn cũng là lợi dụng nàng để làm cho Công Nghi gia đổi xác hoàn toàn. Thật sự đối với mình đây là cuộc tình đan xen rất nhiều yêu có, hận có, thù gia tộc có, nhưng nó đọng lại vẫn là sai lầm và muộn màng. Nếu như Khanh Tửu Tửu không tin mình là vị tỷ tỷ bị bỏ rơi của Công Nghi Phỉ, thì có lẽ họ gặp nhau sẽ trở thành cuộc tình viên mãn. Nếu như nàng không chết thì khi họ phát hiện ra mình không phải tỷ đệ thì họ có thể làm lại từ đầu, nếu như Công Nghi Phỉ không uống Thiên Nhật Túy thì chàng sẽ đối xử với nàng tốt hơn. Nhưng tất cả chỉ là “nếu như”. Đến cuối cùng, cả 2 lần nàng cũng đều vì chàng mà chết, có lẽ nàng đã nợ tình cảm của chàng quá nhiều, cũng có lẽ nàng đã yêu chàng sâu đậm “A phỉ, chàng hãy sống cho thật vui” đây là điều nàng hi vọng trước lúc chết? Nàng hoàn toàn toại nguyện với việc mình làm sau cùng vì chàng. Nhưng nàng không biết rằng chàng sẽ không làm được. Mình thật sự xúc động khi cảnh cuối cùng A Phất gặp chàng thì chàng đang khắc bức tượng nàng, máu của chàng từ giọt rơi xuống đất, chàng nói “Chiếc vòng này có phải của cô nương?”, “Hình như tại hạ đạ gặp cô nương ở đâu?” “Tại hạ Công Nghi Phỉ ở Bối Trung, dám hỏi quý danh cô nương” Cảnh xưa một lần nữa tái hiện lại nhưng bây giờ câu nói của nàng “Vĩnh An, Khanh Tửu Tửa” như văng vẳng bên tai nhưng cũng đã xa, A Phất từ từ khép cửa như đóng lại một câu chuyện tình dang dở, đây là lần duy nhất nàng rơi nước mắt vì khách hàng của mình!
Đối với mối tình của Tô Hoành và Mộ Dung An ta không có ấn tượng mấy, chàng vất vả có được trái tim nàng, nhưng khi có được thì chàng lại vì Vương quyền mà từ bỏ tình yêu đó, cũng như nàng đã nói “Cuối cùng chàng vẫn yêu ta, ta không thua ai, chỉ thua vương vị của chàng” Câu nói đầy đau lòng! Chàng là người đầu tiên và duy nhất khiến cho con tim nàng rung động, cũng là người làm nàng đau khổ, nhưng khi chàng gặp nguy hiểm nàng vẫn bất chấp tất cả cứu chàng cho dù có tan biến, tình yêu nàng dành cho chàng quá nhiều! Khi chàng thì thầm ” Sư phụ hãy trở về bên đồ đệ!” thì đã quá muộn màng “Trở về ư” “không về được nữa, ta sắp chết!” . Nhìn nàng tan biến, chàng biết là mình sai rồi, sai thật rồi, vương vị không đổi lại được những ngày hạnh phúc cùng nàng, vương vị không thể lấp đầy khoảng trống trong trái tim chàng, chàng chịu đau khổ tiếp tục sống hai mươi mấy năm, sống trong giày vò, trong sự trách cứ bản thân mình, khi có cơ hội làm lại, cho dù là giấc mơ, cho dù là phải đổi bằng mạng sống của mình chàng vẫn muốn một lần nữa ở cạnh bên nàng “Ta sẽ không bao giờ xa nàng nữa. Ta đã sai một lần, không thể sai lầm lần nữa.”
Tô Dự và Diệp Trăn! Ta thích tên Mộ Ngôn và A Phất hơn thì theo ta tình yêu của họ thật sự nảy nở khi Diệp Trăn trở thành A Phất. Nếu như mối tình đơn phương của Diệp Trăn đã chết cùng nàng lúc nàng nhảy xuống từ thành cao đó cũng chính là điểm bắt đầu cho mối tình giữa A Phất
và Mộ Ngôn.
Đầu tiên, Diệp Trăn yêu Mộ Ngôn tìm kiếm chàng suốt 3 năm, đó là mối tình sâu nặng vì trong mấy ngày ngắn ngủi chàng đã cứu sống nàng hai lần, nhưng nó có lẽ thật mờ nhạt vì chàng thật sự chỉ xem nàng như đứa trẻ nhỏ, khi nhìn thấy bức họa của nàng, chàng biết Văn Xương công chúa chính là cô gái nhỏ chàng gặp trên núi năm xưa, nhưng đó chỉ là chú ý mà thôi, khi thấy nàng tuẫn tiết cho quốc gia, tình cảm của chàng đối với Diệp Trăn chỉ là ngưỡng mộ, tình yêu của chàng thật sự chưa bắt đầu.
Tình yêu của Mộ Ngôn thật sự bắt đầu khi chàng gặp A Phất được nàng gọi với cái tên thân mật Tiểu Lam. Chàng theo nàng cùng nàng dệt mộng, bảo vệ nàng, cùng nàng chứng kiến những nỗi đau khổ vì tình của khách hàng của nàng, có lẽ chàng chợt nhận ra nàng rất thú vị, nàng có những suy nghĩ không giống như người bình thường, có lúc thông minh, lại có khi ngây thơ khờ dại, chàng phải luôn bảo vệ nàng. Nhưng lúc đó chàng không nhận ra nàng quan trọng đối với chàng như thế nào, chỉ khi nàng mất tích, chàng thật sự sợ hãi. Khi mang được nàng trở về quán trọ, khi Chấp Túc muốn đỡ lấy nàng, chàng đã ôm nàng thật chặt hơn, có lẽ bây giờ chàng nhận ra rằng nàng quan trọng như thế nào trong tim chàng. Chàng hỏi nàng tại sao người ta sợ hãi, A Phất nói ” Bởi vì có những thứ muốn bảo vệ” đúng đối với chàng hoàn toàn đúng , trước đây chàng chưa bao giờ sợ hãi nhưng khi gặp nàng, khi mất đi nàng chàng thật sự sợ vì nàng vì chàng muốn bảo vệ nàng, muốn giữ lấy nàng. Chàng thú thật với nàng “Tôi thích em” cho dù nàng không còn sống, chàng vẫn muốn lấy nàng, trước đây chàng nói chàng không muốn âm hôn, nhưng chàng đã làm vậy vì nàng, chỉ lấy mình nàng!
Khi nhát kiếm của chàng đâm vào viên châu của nàng, khi nàng té xuống vực chàng đã nhảy theo nàng không hề tiếc mạng sống “Nếu không muốn cùng tôi ở cõi trần, hãy để tôi đi cùng em có được không?”, chàng cứ ngỡ nàng đã chết, chàng mang bài vị của nàng đặt lên ngôi vị Vương hậu, chàng không thể dùng kiếm nữa bời vì chính tay chàng đã cầm kiếm đâm nàng, chàng ngồi đàn suốt một ngày, một đêm trong hang động nơi họ lần đầu gặp mặt, đàn tất cả những khúc nhạc mà chàng biết, chàng xưa nay rất sáng suốt lại có thể nói ra những lời kì lạ “Nhìn những cô gái giống nàng ấy, ta không nén nổi ý nghĩ tại sao người chết không phải là bọn họ là lại là A Phất. Một mình nàng ấy sẽ rất cô đơn, ta lại không thể ở bên nàng ấy, nếu đưa những cô gái đó đến bên nàng ấy để bầu bạn, không biết A Phất có vui”.
Nếu như cuộc tình của họ viên mãn thì thật tốt, nếu như giấc mộng Tý Ngọ đó là sự thật thì hay quá, trong giấc mộng cuối cùng nàng dệt, nàng dệt vì chàng, làm cho chàng lãng quên nàng, chàng lại yêu nàng lần nữa, có lẽ trên thực tế, nếu nàng tìm thấy chàng sớm hơn khi nàng còn là Diệp Trăn thì chuyện tình của họ sẽ tròn vẹn như giấc mộng, không có ngăn cách sinh tử, không có nuối tiếc muộn màng. Nhưng chàng đã quá thông minh, chàng biết đó chỉ là giấc mộng, chàng rời khỏi giấc mộng ấy để tìm nàng, chàng không muốn quên nàng “Nếu quên nàng, người đó chỉ là Tô Dự, không phải là Mộ Ngôn, nếu tôi đã không còn là tôi nữa, theo nàng tôi có hạnh phúc”.
Nhưng không giống như 4 câu chuyện trước đều kết thúc trong bi thảm tác giả đã để cho A Phất và Mộ Ngôn một tia sáng, một niềm hy vọng, kết thúc truyện nàng nói “em biết nấu cháo yến xào về nhà sẽ nấu cho chàng ăn”. Khóe miệng nhếch lên chàng cấm lấy tay nàng áp lên má mình “Có thể ăn được thật sao”. (Đó là kết thúc trong sách xuất bản)
Hai người họ thật giống một gia đình nhỏ hạnh phúc biết bao khiến người ta có thêm hy vọng “sau cơn mưa trời lại sáng” có lẽ câu chuyện của họ không hoàn toàn viên mãn, không rõ ràng nàng sẽ như thế nào, nhưng trong thực tại họ thật sự hạnh phúc vì được yêu và được đáp lại!
Còn kết thúc trên mạng thì mình vẫn cho là HE bởi vì nàng đã có cuộc sống thật sự suốt 15 năm trong sự yêu thương của Mộ Ngôn và ra đi cũng không hối tiếc. ““Nếu không nhìn thấy, tuy là em… rời xa chàng rồi, chàng vẫn có thể làm như em chỉ đi du ngoạn nơi nào đó mà thôi”, “Dù em có đi đâu, Mộ Ngôn, em vẫn luôn ở bên chàng.” Và bảy năm sau khi nàng ra đi chàng cũng được chôn chung một mộ cùng nàng, chàng đã hi vọng -có ai vì chàng tấu khúc cầm ca, nàng vẫn đang đợi chàng, chàng muốn sớm được gặp nàng, được nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng nhào vào lòng chàng, nói “Mộ Ngôn, cuối cùng chàng đã đến gặp em.”- và chàng đã được toại nguyện.
Có lẽ bạn cảm thấy câu chuyện buồn khi nghe spoil về tác phẩm nhưng qua lời kể của nhân vật A Phất bạn sẽ thấy nó tươi sáng, vui vẻ hơn nhiều, phải nói mình rất khâm phục Đường Thất Công Tử về khoản này. Chúc bạn vui khi cầm được quyển sách ưng ý trên tay
Chương 2



“Hoa tư dẫn”- một trang sử kỳ ảo bằng tranh
(Phương Văn Sơn)
“Cửu Châu” là tên cũng Trung Quốc cổ đại gọi theo phân chia khu vực địa lý hành chính thiên hạ tất cả chín châu, đất Cửu Châu là chỉ lãnh thổ Trung Quốc, cửu tộc hướng triều, vạn dân đều phục.
Còn theo ghi chép trong “Liệt tử – Hoàng đế”, vua Hoàng buồn phiền vì quốc gia đại loạn, “đêm chiêm bao chu du đến vương quốc Hoa Tư” nhìn thấy một vương quốc lý tưởng, khi tỉnh giấc trị vì đất nước theo những gì nhìn thấy trong mộng, khiến tứ hải thái bình, thiên hạ phồn vinh, về sau vua Hoàng dựa vào mộng cảnh đó phổ thành khúc nhạc gồm ba trường đoạn gọi là “Hoa Tư điệu”, tương truyền nếu hợp tấu cả ba trường đoạn thì điên đảo mê ly, có thể nhìn thấy vạn cảnh chúng sinh, mọi ước nguyện đều trở thành hiện thực, cuốn Hoa Tư dẫn của Đường Thất Công Tử có điển tích từ đó.
Có thể thấy với trí tưởng tượng siêu việt của Đường Thất Công Tử, thiên truyện không phải là tưởng tượng sáng tạo hư không, mà có nền tảng văn học cổ điển vô cùng thâm hậu, đây cũng là điều nhiều tác giả ngày nay còn thiếu.
Bốn phần trong thiên truyện đều bội phần tinh tế, trí tưởng tượng phong phú bay bổng, mỗi phần đều giống như một khúc cổ ca đậm màu cổ phong Trung Quốc. Ngôn từ như thơ như họa, lúc mềm mại như nét bút lông, uyển chuyển hàm xúc đẹp như thơ, lúc phóng khoáng như cuồng thảo, phác họa lịch sử nước nhà. Mỗi dòng mỗi đọan đều như họa, lại thêm sự tinh tế truyền thần tài hoa trong đặc tả, các tình tiết của câu chuyện dung hòa cuốn hút ma mị, khiến độc giả cảm giác đang được xem một bộ phim trên giấy, đang nhìn thấy những trang sử bằng tranh. Đối với tôi, Hoa Tư dẫn là một thiên truyện gối đầu đầu giường, chỉ cần tiện tay giở một trang là nhìn thấy những bức tranh hiện ra trước mắt.
Chương 3



Mỗi người đều cần một lần cải tử hòan sinh
(Hứa Thường Đức)
Có lẽ chỉ có kinh qua cái chết mới thấu hiểu ý nghĩa sự sống.
Có lẽ lịch sử cần trải qua thời gian mới có thể tìm thấy giá trị đích thực của mình.
Trước lời đồn năm 2012 là ngày tận thế, Hoa Tư dẫn của Đường Thất Công Tử đã cho nữ nhân vật chính của thiên truyện một cơ hội tái sinh, nữ nhân vật qua đời trong một bối cảnh lịch sự phong ba bi tráng, từ đó bắt đầu những câu chuyện huyên diệu thông qua một bí thuật gọi là Hoa Tư dẫn có thể khiến mộng tưởng trở thành hiện thực, bắt đầu những chuyến phiêu lưu mạo hiểm diệu kỳ!
Khi Hoa Tư điệu được tấu lên, cả người đánh đàn và người có ước nguyện đều rơi vào mộng cảnh do bí thuật tạo ra.
Trong mộng cảnh, những hiểu lầm có thể được làm sáng tỏ, sai lầm có thể cữu vãn, những lời muốn nói cuối cùng cũng có thể nói ra, một cuộc gặp gỡ mong muốn có thể không bị lỡ, vậy là tất cả đều hoan hỉ, người người hạnh phúc, cái giá phải trả là một tính mạng, từ đó người được tọan nguyện mãi mãi đắm mình n mộng cảnh hạnh phúc đó.
Nếu là bạn, bạn có muốn không?
Bạn có sai lầm gì cần dùng tính mạng để đổi lại.
Nếu không xin chúc mừng, không phạm sai lầm, không làm tổn thương người khác, không làm tổn thương chính mình.
Nếu có cũng xin chúc mừng, không phải ai cũng dám dung tính mạng để chuộc lại sai lầm, cũng không phải mọi người phạm sai lầm đều muốn đem tính mạng đi đổi, dám đổi nghĩa là vẫn có thể cứu vãn.
Có lẽ là chỉ khi không xuất phát từ lợi ích bản thân, người ta mới có thể nhìn nhân và xử thế công bằng, đọc xong cuốn sách này, cái bạn cần chính là khả năng gạt bỏ cái tôi để bản thân trở nên mới mẻ.
Chương 4



Lời tựa
(Diêu Khiêm)
Tôi rất ít viết lời tựa cho tác phẩm, bỏi tôi biết tôi không đủ tư cách, trong sang tác văn học, tôi chẳng qua là một độc giả, một học trò nhỏ, trong mắt tôi, có thể viết ra một câu chuyện, một áng văn gây xúc động lòng người đều là thành tựu phi phàm, tôi hâm mộ những người tài năng như thế, tôi vui long để họ dẫn dắt vào những áng văn, những câu chuyện xúc động đó. Nếu bảo tôi nói ra cảm nghĩ sau khi đọc, tôi có thể nói thao thao bất tuyệt, nhưng lần này thì hơi khác, bởi vì đã kế hoạch sau khi về hưu sẽ viết nhiều một chút nên mới làm quen với một số nhà xuất bản, vì vậy có cơ duyên được xem trước sáng tác mới Hoa Tư dẫn của Đường Thất Công Tử, do may mắn được đọc trước, nên không nén nổi nói vài câu tâm đắc.
Trước đó tôi chưa hề đọc tác phẩm của Đường Thất Công Tử, nhưng từng đọc bình luận thấy có người đánh giá như sau: “Những câu chuyện xúc động với văn phong lưu loát, tình tiết, ngôn ngữ đậm chất hài của Đường Thất Công Tử đã làm rung động bao con tim nam thanh nữ tú, được vinh danh là bạo chúa của trái tim”.Bây giờ do hiếu kỳ mà đọc hết Hoa Tư dẫn, quả nhiên danh bất hư truyền! Những câu chuyện của chị có cấu tứ của điện ảnh, cho dù đây là truyện cổ trang, nhưng có tình tiết giống tiểu thuyết khoa học viễn tưởng. Góc nhìn và tình cảm đượm màu cổ kim đến nỗi dường như vượt qua giới hạn thời không, khiến trí tưởng tượng của người đọc càng thỏa sức tung hoành. Đọc xong Hoa Tư dẫn tôi có một sự hiếu kỳ từ góc độ của độc giả đối với bản thân Đường Thất Công Tử, qua sắp xếp của nhà xuất bản, tôi có cơ hội nói chuyện điện thoại với chị, giọng nữ trẻ trung trong trẻo ở đầu dây bên kia khác hẳn một tác giả thâm trầm trong hình dung của tôi. Tôi đặc biệt hiếu kỳ hỏi chị có xem bộ phim Inception, chị trả lời, những người đã xem tiểu thuyết này đều hỏi chị như vậy, chị quả thực có xem, nhưng là sau khi viết xong tiểu thuyết này, điều đó khiến tôi bội phần khâm phục trí tưởng tượng siêu phàm của chị.
Tôi nghĩ chỉ có người trong giới cầm bút, mới có thể bay bổng trong một không gian tràn đầy sáng tạo như vậy cùng với cây bút của mình, giống như cậu bé Harry Potter cưỡi trên chiếc chổi của cậu ta. Từ đáy lòng tôi hy vọng chị tiếp tục khiến những người yêu thích văn tài của chị có thêm những chuyến du lịch kỳ thú vượt thời không cùng với ngòi bút tài hoa của chị.
Chương 5



» MỞ ĐẦU «
” Trên tường thành, tay áo dài chấm đất của Diệp Trăn phất phơ trong gió, thân ảnh nhỏ bé yếu ớt bỗng nhiên không chút báo trước ấn vào hư không, một mạch lao nhanh xuống đất, tượng như bạch sắc đại điểu, lúc chạm đất, xiêm y trắng sáng, máu đỏ tươi.”
1.Công chúa tuẫn tiết
Các vị tiên sinh kể chuyện trong trà lầu, phàm những người luống tuổi chắc hẳn đều từng nghe nói một câu chuyện xảy ra ở quốc đô nước Vệ sáu mươi bảy năm trước.
Câu chuyện tình tiết thế nào ngày nay không ai nói rõ được, tuy nhiên hết thảy bình luận cho dù nội dung khác nhau, nhưng phần luận về nhân quả sự việc lại hoàn toàn thống nhất.
Đều nói, Vệ vương những năm trước đắc tội với Trần vương, bốn năm sau Trần quốc tìm cơ hội thôn tính Vệ quốc. Trần thế tử Tô Dự đích thân xuất chinh, đánh thắng vào Vệ vương đô. Vệ vương yếu hèn lựa chọn quy hàng, công chúa út Diệp Trăn quyết không chịu nhục, trang điểm đẹp đẽ, đứng trên tường thành đanh thép chỉ trích, trên chỉ trích quốc chủ, dưới chỉ trích ba quân, sau đó hướng về vương cung bái biệt ba vái, rồi mình ngọc nhảy từ trên tường thành cao trăm trượng xuống, tuẫn tiết cùng Vệ quốc.
Các sử quan gọi cố sự này là truyền kỳ, về sau nhiều bậc đế vương hậu thế đã phê ngự bút bên lề sách sử, rằng Vệ công chúa Diệp Trăn bộc lộ chút hào khí cuối cùng của Vệ quốc, xứng là liệt nữ.
Chương 6



Sáu mươi bảy năm Cửu Châu phân phân hợp hợp, hợp hợp phân phân, truyện xưa lùi vào dĩ vãng, bá tính hồi tưởng lại giống như hồi tưởng giai thoại truyền kỳ. Còn nghĩa cử tuẫn tiết của Diệp Trăn công chúa mặc dù gây xúc động mãnh liệt, sau khi lược bỏ sắc màu thần thánh và truyền kỳ, lại không khiến thiên hạ nhớ lâu bằng thiên diễm tình ngang trái của nàng với Trần thế tử Tô Dự, mặc dù không ai biết thực hư thế nào.
Sử sách Cửu Châu cũng viết về mối tình Tô – Diệp, nhưng không nhiều, chỉ ghi lại một chuyện nhỏ, kể rằng khi Trần thế tử Tô Dự tiếp nhận quốc ấn quy hàng của Vệ vương triều đường Vệ quốc, đã hỏi lão Vệ vương: “Nghe đồn Văn Xương công chúa của quý quốc là đệ nhất tài nữ trong thiên hạ, cầm kỳ thi họa rất mực tinh thông, nhất là tài vẽ tranh sơn thủy, Vệ công từng so sánh quốc ấn này với công chúa, không biết hôm nay bản cung có được vinh hạnh thỉnh cầu Văn Xương công chúa họa cho một bức chân dung?”, Văn Xương công chúa chính là phong hiệu của Diệp Trăn đã tuẫn tiết, với hàm ý văn đức phồn thịnh.
Sử sách chỉ sơ lược vài nét như vậy, những người biết chuyện năm xưa đã sớm về với cát bụi trong thế tình điên đảo sáu mươi bảy năm. Thiên tình sử truyền kỳ bi tráng đó cũng bị phủ bụi thời gian. Dân gian tuy truyền miệng, cũng chẳng qua như đuổi theo cái bóng, không biết thực hư thế nào. Muốn lần lại câu chuyện này, phải quay về mùa xuân sáu mươi bảy năm trước.
Chương 7



2. Mất nước
Mùa xuân sáu mưới bảy năm trước, khắp dải đất phía bắc Trường Gian Cửu Châu, suốt nửa năm ròng, ông trời không ban cho nửa giọt mưa. Vệ quốc, một trong những chư hầu của đấy Cửu Châu mặc dù ở ngay bên bờ Đoan Hà, nước cũng chỉ đủ cho muôn dân khỏi chết khát, toàn bộ hoa màu nuôi sống muôn dân đều chết khô. Không quá hai mùa, nạn đói hoành hành trên toàn lãnh thổ đại Vệ, quang cảnh vô cùng thê thảm.
Vê vương nửa đời vô dụng, kinh động bởi trận thiên tai ác hiểm, lần đầu tiên từ trong đống son phấn hiểu ra, nhanh chóng hạ lệnh quan phủ các nơi mở kho lương thực, cứu tế muôn dân. Quân vương mặc dù nhất thời anh minh, nhưng tệ nạn hủ bại thâm căn cố để từ lâu nhất thời không có cách nào dẹp được, từng đạo chiếu chỉ đã ban, kho lương đã mở, lương thực đã kia, vạn thạch lương thực kìn kìn chuyển ra, nhưng đến tay dân chỉ còn miếng cháo loãng. Muôn dân giương mắt nhìn quan phủ bố thí cho miếng cháo, không ngờ miếng cháo quả nhiên chỉ được một miếng, không dư một hạt để làm giống cho vụ sau.
Mắt thấy đã bị tuyệt đường sống, trăm họ đành phải vùng lên. Trăm hộ nổi loạn bất chấp đạo vua tôi, tất phải có cớ, họ nói ông trời đã lâu không ban mưa là do Vệ vương vô đức, khiến ông trời phẫn nộ, để dẹp nộ khí của đấng cao xanh rất phải đuổi Vệ vương vô đức ra khỏi ngôi báu.
Lời đồn lan tới thâm cung vương đô nhanh như gió, Vệ vương choáng váng bang hoàng bởi lời kết tội của muôn dân, tức tốc thiết triều lệnh cho quần thần bàn kế dẹp phản. Quần thần quen đạo làm quan, nói vài câu giả dối, ca tụng thánh chúa anh minh, coi như xong bổn phận.
Chỉ có một cát sĩ (kẻ sĩ tốt) mới tiếp quản chức vụ của thân phụ, chưa có kinh nghiệm làm quan, thật thà tâu lên: “Thiên hạ đều nói Huệ Nhất tiên sinh ở Thanh Ngô tông trên núi Nhan Hồi là bậc đại trí, nếu mời được tiên sinh xuống núi, có lẽ sẽ có kế hay, không cần động binh.” Thanh Ngôn tông là quốc tông của Vệ quốc, cầu phúc cho Vệ quốc, phù hộ cho quốc mệnh, tông chủ thế hệ này là Huệ Nhất tiên sinh.
Chương 8



Có lẽ số phận đã định khí số của Vệ quốc đã tận, chính trong đêm Vê vương phái sử giả đến quốc tông mời Huệ Nhất tiên sinh, lão tông chủ tuổi hạc bất tuần đã trút hơi thở cuối cùng. Trước khi tạ thế, Huệ Nhất tiên sinh đã lưu lại một cẩm nang, trong cẩm nang là một tờ giấy trắng, viết tám chữ theo lối bạch thoại: “Hội minh phương dĩ, đại hoa đông lại” (*) Vệ vương cầm cẩm nang nghiền ngẫm suốt một đêm trong thư phòng. Cung nhân ngủ gật bên ngoài loáng thoáng nghe thấy tiếng nức nở từ thư phòng vẳng ra.
Huệ Nhất phán đoán như thần, vừa qua mồng chin tháng chính, Trần Quốc, láng giềng phía đông dấy binh công phạt Vệ quốc. Lý do là năm trước vào dịp chư hầu hội minh, Vệ hầu vương lúc đi săn đã cố ý bắn rách một nửa góc áo của Trân hầu vương. Vệ hầu ngang nhiên coi thương quân uy Trần hầu, hạ nhục Trần quốc. Mười vạn đại quân Trần thế như gió bão, nhất lộ thẳng tiến, hầu như không gặp trở ngại, chưa đầy hai tháng đại quân đã dàn hàng bên ngoài vương thành Vệ quốc.
Toàn thiên hạ nhìn nhận cuộc chiến này như một trò cười, mấy mưu sĩ của Trần hầu thậm chí còn đánh cuộc sau lưng xem lão Vệ hầu vô dụng có thể trụ được mấy ngày, Trần thế tử Tô Dự đúng lúc đi ngang qua, phe phẩy chiếc quạt bạch ngọc trong tay: “Muộn nhất là giờ Ngọ ngày mai”.
Chính Ngọ hôm sau, mặt trời lười biếng trốn sau mây đen, hé ra một vòng sáng trắng, vương đô Vệ quốc giống như chiếc hộp đựng dế chọi lơ lửng trên không.
Giờ Ngọ ba khắc, lá cờ hàng trắng quả nhiên kéo lên ở phía đầu thành, từ khi được thiên tử phong hầu, phúc trạch của Vệ quốc kéo dài tám mươi sáu năm, cuối cùng chấm dứt trong năm đó. Lão quốc vương thân hành rước Tô Dự vào cung, tông thất, quân thần lớn bé nhất loạt quỳ phục trước triều đường, họ đều là những thần tử thông tỏ sách thánh hiền, rất hiểu thời cuộc, chim khôn luôn biết tìm cây tốt nương đậu.
Sau giờ ngọ, mặt trời trốn hẳn sau tầng mây, hoàn toàn không thấy ánh sáng, ông trời hạn hán đã lâu, nay dường như mới mở mắt, đột nhiên rót mấy giọt mưa. Trần thế tử Tô Dự mình khoác áo lông hạc, tay cầm chiếc quạt ngà mười hai nan, đường đường đứng bên vương tọa triều đường, tiếp nhận quốc ấn do lão Vệ vương trình lên, hỏi vài điều về Văn Xương công chúa, không khác một chữ so với ghi chép của sử quan.
Chương 9



Có điều, thế tử Tô Dự không vinh hạnh có được bút tích của Diệp Trăn, khi chàng nói câu đó với lão Vệ vương trước triều đường, Diệp Trăn đã trèo lên tường thành vương cung. Cuộc hội ngộ đầu tiên của Tô Dự và Diệp Trăn có sử liệu để tra cứu là trong buổi chiều đúng ngày Vệ quốc diệt vong, cách bức thành cao trăm trượng, giữa hai đầu sinh tử.
Chàng thậm chí không nhìn rõ dung nhan khuynh thành của Diệp Trăn như lời đồn đại, mặc dù chàng nghe đồn từ lâu. Nghe nói một trăm ngày sau khi Diệp Trăn ra đời, Vệ vương chiêm bao thấy một trưởng tăng điên điên khùng khùng, trưởng tăng phán rằng, mặc dù xuất thân hoàng tộc, nhưng công chúa là người bạc mệnh vô phúc, vương cung phế khí quá nặng, nếu nuôi dưỡng trong cung nhất định không thể sống qua mười sáu tuổi.
Nghe đồn Vệ vương tin lời trưởng tăng, ngay từ nhỏ đã gửi nuôi cô trong Thanh Ngôn tông, quốc tông của Vệ quốc để cầu bình an, thề không gặp lại trước khi công chúa mười sáu tuổi. Lại nghe đồn hai năm trước, vào ngày mừng thọ Vệ vương, Diệp Trăn đã vẽ bức “Sơn cư đồ” làm quà mừng thọ phụ thân, được tân khách trầm trồ thán phục, Vệ vương cả mừng.
Trong màn mưa mênh mang, Tô Dự tay cầm quạt đứng dưới lầu, chợt nhớ tới lời nói của vương muội Tô Nghi trước lúc chàng xuất chinh: “Nghe đồn Văn Xương công chúa Vệ quốc vô cùng xinh đẹp, lại trí tuệ tài hoa, là một giai nhân tài mạo vẹn toàn, huynh xuất chinh lần này khi giương cờ chiến thắng, liệu có đón được Văn Xương công chúa về cung, làm chị dâu của muội?”. Chiếc váy dài của Diệp Trăn bay phấp phới trên tường thành, đột nhiên bóng người mảnh dẻ từ trên thành cao trăm trượng lao xuống như một con chim trắng, chiếc váy nhuốm đỏ khi nàng nằm trên đất, trong hàng quân bên dưới ào lên tiếng khóc than của tướng sĩ Vệ quốc.
Tô Dự nhìn thân hình nhuốm máu phía xa, thẫn thờ hồi lâu mới gập chiếc quạt trong tay, nói: “Hậu táng theo chế lễ dành cho công chúa”.
(*)Hội minh phương dĩ, đại hoa đông lại: nghĩa là, cần liên minh với các chư hầu, đại họa đến từ phía đông
Chương 10



Phần 1: Tận kiếp phù du
Cô hôn mắt chàng, run rẩy chống tay ngồi dậy, ôm mặt chàng,
“Em sẽ cứu chàng, cho dù phải chết, em cũng cứu chàng”.
Chương 1.1
Tháng tư, sắc xuân ngập tràn núi rừng, Quân sư phụ cuối cùng đã trở về sau sáu tháng biệt tăm. Có nghĩa là những vết khâu trên cơ thể tôi không lâu nữa có thể cắt chỉ.
Sáu tháng nay, toàn thân tôi bị băng bó kín. Ban đầu, tôi còn có hứng thú nhảy ra ngoài dọa đồng môn. Nhưng không lâu sau, tôi phát hiện chẳng môn sinh nào sợ hãi khi họ đã bị dọa một lần. Mà tôi lại không thể nhận ra những ai đã từng bị dọa, những ai chưa. Vậy là tôi mất hứng đi trêu mọi người.
Hai tháng trôi qua, tôi đã thấy hơi khó chịu.
Nhiều đồng môn tưởng tôi không chịu đựng nổi hàng ngày mang cơ thể quấn đầy băng, đi ngâm bốn canh giờ trong bể thuốc. Thực ra, ngâm thuốc như vậy dưỡng thương rất tốt. Chỉ có điều, sau khi ngâm, phải giữ nguyên những lớp băng ướt sũng như vậy ngồi chờ cho đến lúc khô, điều này khiến tôi vô cùng khó chịu. Sự khó chịu càng tăng khi thời tiết lạnh dần.
Về sau, tôi nghĩ phàm những anh hùng cái thế, đều phải chấp nhận những thử thách rèn luyện đặc biệt hà khắc của sư phụ. Quân sư phụ ắt là muốn giúp tôi rèn luyện bản lĩnh, nghị lực. Vì vậy, dẫu trong những ngày tháng chạp buốt giá căm căm, tôi cũng cắn răng chịu đựng, quyết không bỏ cuộc, cho dù có thể bị nhiễm thương hàn.
Kiên trì được nửa năm, qua mấy lần cảm thương hàn, quả nhiên khả năng kháng chàn của tôi tăng lên rõ rệt. Tôi nói chuyện đó với Quân sư phụ, sư phụ trầm tư giây lát, rồi hóm hỉnh trả lời: “À… ta quên không bảo con, cạnh nhà tắm có một cái lò có thể giúp vải băng trên người khô nhanh, ha ha…”.
Quân sư phụ chính là tông chủ Quân Vu giáo. Quân Vu giáo lập nghiệp trên núi Quân Vu, thuộc địa phận nước Trần. Nghe nói, ông tổ khai sơn lập giáo không phải họ Quân mà là họ Vương, xuất thân nghèo khó, cha mẹ đặt tên là Vương Tiểu Nhị(*).
Về sau, Vương Tiểu Nhị được một bậc cao nhân truyền võ, sau khi thành tài, lập ra giáo phái trên núi Quân Vu. Nhưng không chiêu mộ được đệ tử tốt, hỏi ra mới biết, khi nghe danh giáo chủ Quân Vu là Vương Tiểu Nhị, mọi người đều cho rằng đó là lớp dạy nghề phụ việc, đệ tử học xong sẽ phục vụ trong các quán ăn trên khắp nước.
Chương 11



Vương Tiểu Nhị đành mời một ông thầy đồ gần đó đổi tên cho. Ông thầy xem xét đại thế thiên hạ, rồi phán, các họ lớn như Đông Phương, Tây Môn, Nam Quan, Bắc Đường, Thượng Quan, Mộ Dung đều đã lập giáo phái riêng; Hai chọ Đông Quách và Nam Quách mặc dù chưa lập giáo, song nếu lấy họ này sẽ khó khăn trong việc giải thích lai lịch, chi bằng lấy ngay tên địa danh, lập giáo phái trên núi Quân Vu, vậy lấy họ Quân Vu, coi như sáng tạo ra một họ kép mới, họ Quân Vu.
Nhưng lại nghĩ, tạo ra họ kép phải lập hồ sơ trình quan phủ, thủ tục phức tạp, lại không có người tiến cử, chi bằng tốt nhất dùng ngay họ “Quân”, vả lại họ này nghe rất khí thế, rất “quân tử”. Vương Tiểu Nhị thấy có lý, bèn đổi thành họ “Quân” và nghe theo đề nghị của ông thầy, dựa theo âm cổ dịch trực tiếp hai chữ “Tiểu Nhị” thành Thiếu Song, tên đầy đủ là Quân Thiếu Song.
Sau khi Vương Tiểu Nhị đổi tên thành Quân Thiếu Song quả nhiên chiêu mộ được rất nhiều đồ đệ. Từ đó thanh thế của Quân Vu giáo mạnh dần Quân sư phụ chính là cháu bảy đời của sư tổ Quân Thiếu Song.
Từ nhỏ tôi đã biết Quân sư phụ. Lúc đó tôi còn sống trong Thanh Ngôn tông – quốc tông ccủa nước Vệ. Sư phụ đầu tiên của tôi là Huệ Nhất, tuổi tuy cao nhưng vẫn tráng kiện, ăn uống cũng tốt, đến món đậu phộng rang vẫn còn nhai được Quân sư phụ đưa con trai đến sống gần Thanh Ngôn tông, ở trong một ccăn nhà tranh cách núi Nhạn Hồi hai dặm, thường đến chơi cờ với sư phụ tôi.
Lúc sư phụ đưa tôi lên núi ngắm mặt trời mọc, thường nghỉ lại ở căn nhà đó của Quân sư phụ. Trong nhà chỉ có một chiếc giường. Mỗi lần tôi và sư phụ đến, bao giờ tôi cũng được dành cho chiếc giường đó. Ba người còn lại trải chiếu nằm dưới đất. Điều đó khiến tôi rất khoái trá, vì mỗi lần tới đó, tôi trở thành cngười đặc biệt.
Chương 12



Sau này, tôi nói chuyện đó với Quân Vỹ, con trai của Quân sư phụ. Quân Vỹ nói: “Như thế chứng tỏ có lẽ muội là một công chúa bẩm sinh, chỉ có công chúa mới thích khác người.” Nhưng tôi không đồng ý với lý giải của Quân Vỹ, công chúa không phải là thích khác người, mà là quen với sự khác người. Chủ yếu là do không ai dám giống công chúa. Giữa thích và quen rất khác nhau. Điều này nhiều năm sau khi phải đối diện với cái chết, tôi mới thấu hiểu sâu sắc.
Quân Vỹ là người am tường kim cổ, danh ta biết rất rành về lai lịch những thê thiếp của choàng đế các triều đại, thậm chí cả những người được hoàng đế ân sủng một đêm, chưa kịp rước về.
Quân Vỹ cho rằng, gia sự ảnh hưởng quốc sự, quốc sự là việc lớn của thiên hạ, mà gia sự của các bậc đế vương hầu hết là do hậu cung gây ra. Thực ra, chỉ cần các vị hoàng đế không quá ham mê nữ sắc, không nạp nhiều phi tần là sẽ không xảy ra chuyện gì. Nhưng không nạp thêm phi tần thì quả là tàn nhẫn đối với hoàng đế, hoàng đế cảm thấy không thể tàn nhẫn với bản thân, thế là họ lựa chọn tàn nhẫn với thiên hạ.
Quan điểm của Quân Vỹ là hòa hợp hậu cung của hoàng đế chính là hòa hợp toàn thiên hạ. Từ đó, cả đời anh ta tập trung suy nghĩ, làm thế nào để hòa hợp hậu cung của hoàng đế.
Ngoài đại sự cả đời đó, Quân Vỹ còn có một niềm đam mê khác. Đam mê viết tiểu thuyết. Nhưng Quân sư phụ rất không tán thành. Bởi lẽ, sư phụ mong muốn con trai sẽ trở thành một kiếm khách nổi btiếng thiên hạ. Hễ thấy anh ta viết tiểu thuyết là tịch thu bản thảo, phạt chép kiếm pháp. Thế là anh ta đành văn võ kết hợp, lén viết tiểu thuyết trong quá trình chép phạt kiếm pháp.
Trong những bản kiếm pháp Quân Vỹ chép phạt, thỉnh thoảng có đoạn đại loại như: “Mỗi ngày khi mặt trời chiếu sáng, nàng dùng đôi tay trần cởi từng lớp xiêm y, để tấm thân như men sứ lõa lồ dưới ánh mặt trời. Đó là nơi cực lạnh, nàng ngồi trên chiếc giường băng lạnh, phát ra tia sáng trắng lạnh người, lạnh, rất lạnh, vô cùng lạnh, nàng cứ ngồi khoanh chân như thế, mặt hướng về bắc, lưng quay về nam. Hơi khí vận hành đủ một vòng viên mãn. Nàng không hề biết, xa xa cách đó mười trượng, phía sau lớp lớp giậu tường vi mùa đông đang có một đôi mắt đen thẫm lần theo từng tấc da thịt nàng”.
Chương 13



Thực ra không phải nghĩ, đó là bốn câu luận về tâm thái trong kiếm pháp: “Lúc trời lạnh nhất, ngồi trên giường băng, lõa thể mặt hướng về bắc, vận khí đủ một vòng”. Sau này, Quân Vỹ trở thành kiếm khách giỏi viết tiểu thuyết nhất và tiểu thuyết gia kiếm pháp cao cường nhất.
Bản thân tôi vì lớn lên trong Thanh Ngôn tông phái, tông phái quy định đàn ông không được để tóc. Cả tông môn gần hai ngàn người, trừ tôi tất cả đều là đàn ông. Vì vậy, toàn tông môn chỉ có mình tôi để tóc dài. Điều này khiến tôi có những lệch lạc trong nhận thức đầu tiên về giới tính, trong một thời gian dài tôi cho là sự khác biệt lớn nhất giữa đàn ông và đàn bà là đàn bà thì để tóc dài, đàn ông thì đầu trọc. Thế là đương nhiên tôi cho rằng Quân sư phụ và Quân Vỹ đều là đàn bà. Cảm giác tương đồng giới tính khiến tôi trở nên thân thiết với họ.
Rất tự nhiên, sau này tôi cuối cùng cũng vỡ lẽ, cha con họ đều là đàn ông. Nhưng ý nghĩ họ là đàn bà đã thâm căn cố đế trong tôi, khiến sau này tôi không thể nào đối xử với Quân Vỹ theo tình cảm nam nữ. Luôn coi anh ta là chị em của tôi, quan hệ vốn là thanh mai trúc mã, bị tôi biến thành chỉ thuần thanh mai.
Lúc ba tuổi, vì một cơ duyên ngẫu nhiên tôi biết mình là công chúa nước Vệ, nhưng tôi thấy chuyện này cũng rất bình thường. Chủ yếu là do lúc đó tôi chẳng hiểu “công chúa” là gì. Quân Vỹ lớn hơn tôi một tuổi. Biết hơn tôi một chút, anh ta nói: “Công chúa thực ra là một tầng lớp đặc quyền”. Tôi hỏi: “Đặc quyền nghĩa là gì?”. Quân Vỹ trả lời: “Là mọi điều muội muốn đều có thể làm, những điều không thích có thể không làm”. Nghe Quân Vỹ nói vậy, trưa hôm đó tôi dứt khoát không chịu rửa bát, buổi tối cũng không giặt quần áo, kết quả tôi bị sư phụ phạt quỳ tới nửa đêm.
Từ đó về sau, tôi thực sự quên mình là công chúa. Cũng anăm đó, sư phụ thấy tôi cũng đã lớn liền dạy tôi cầm kỳ thi họa. Sư phụ cho rằng, con người ta sống trên đời nên có gì đó để gửi gắm nỗi lòng.
Chương 14



Nếu cầm kỳ thi họa tôi đều tinh thông đương nhiên là tốt nhất, coi như đã thành nhân tài. Hoặc nếu chỉ giỏi một trong tứ tài đó cũng tốt, ít nhất cũng là một chuyên gia. Tôi hỏi sư phụ: “Ngộ nhỡ sau này con không những không giỏi mà còn hoài nghi ý nghĩa những thứ phải học đó thì sao?”. Sư phụ trầm ngâm rồi trả lời: “Triết gia, dù gì cũng là một nhà gì đó…”.
Không biết tại sao, Quân Vỹ không bái sư phụ tôi làm thầy nhưng lại có thể cùng học với tôi. Sư phụ giải thích là học thuật vốn không biên giới, không phân biệt sư môn. Quân Vỹ lại bí mật tiết lộ với tôi, đó là do cha anh ta đã tặng sư phụ mười cây nhân sâm nghìn tuổi.
Quả nhiên, học thuật là không biên giới, biên giới quốc gia cũng có thể mua được. Học cùng với Quân Vỹ, lúc tập viết chữ còn có thể chịu được, nhưng lúc học đàn thì tôi thực sự khó chịu. Lúc đầu, chúng tôi mỗi người một cây đàn, ngồi đối diện cở hai đầu phòng, cùng chơi đàn. Hậu quả trực tiếp là ở cái tuổi tôi còn chưa hiểu tại sao dư âm của nó có thể dai dẳng ba ngày không dứt, điều đầu tiên tôi hiểu là tại sao tiếng đàn như quỷ ám đó có thể khiến người ta như bị cắn xé, tan nát cõi lòng.
(*) Tiểu Nhị: Người phụ việc trong các nhà hàng, quán trọ.
Chương 15



Chương 1.2
Chúng tôi mỗi người đều cảm thấy người kia chơi quá tuyệt, làm cho mình đau khổ, lại càng cố tạo ra âm thanh diệu kỳ khiến người kia càng đau khổ để trả thù. Cây đàn trong ấn tượng của tôi là một hung khí, không phải nhạc cụ. Điều đó cũng lý giải vì sao tôi học được cách giết người bằng tiếng đàn mà mãi mãi không học được cách dùng tiếng đàn để cứu người, đó hoàn toàn là ám ảnh tâm lý Quân Vỹ tạo cho tôi. Nhưng sau khi tôi học được cách giết người bằng tiếng đàn, muốn dùng tiếng đàn để cứu người thì tất cả đã chết.
Lúc mười tuổi, tôi nhặt được một con hổ con vừa mở mắt. Con hổ đó theo tôi suốt đời, thể hiện lòng trung thành tột bậc của một con dã thú. Mặc dù nghĩ lại hồi đó, tôi và Quân Vỹ nhặt con hổ đó chẳng qua chỉ vì định giết thịt nó. Đúng lúc cha Quân Vỹ bị sư phụ tôi thuyết phục, quyết làm một người bảo vệ động vật, khiến Quân Vỹ ba tháng liền không biết tới mùi thịt. Còn tôi sống trong tông phái cũng ít ăn thịt, đúng lúc chúng tôi thèm thịt nhất.
Sau này, không ăn thịt con hổ đó hoàn toàn là do chúng tôi thấy có thể nuôi nó lớn hơn chút nữa, như vậy thịt mới có thể làm được nhiều món khác nhau. Bây giờ nghĩ lại, lúc đó tôi có thể kìm chế cơn thèm, không giết Tiểu Hoàng đúng là một việc đáng khâm phục. Tiểu Hoàng là tên con hổ đó. Sau này, khi đã tìm hiểu kỹ tôi phát hiện con hổ đó thuộc loài hổ quý. Tôi và Quân Vỹ đều rất vui, bởi vì bán nó có thể kiếm được món tiền to. Nhưng khổ nỗi không tìm được người mua, đành giữ nó lại.
Đến khi chúng tôi tìm được người mua, thì cả hai đã lớn, chúng tôi cũng dần dần có tiền, không cần phải trông vào tiền bán hổ nữa. Điều đó khiến chúng tôi không khỏi than thở, đời người là vậy, con đường phát tài sao mà gian khổ.
Số mệnh đã an bài mỗi lần tôi gặp chuyện lớn đều chỉ có một mình, hơn nữa còn bị thương. Sư phụ nói, “Con đã nghe nói chưa, ông trời đặt trọng trách lên vai người nào, trước tiên cũng đều thử gân cốt người đó…”. Tôi có thể tưởng tượng, trọng trách lớn nhất mà ông trời có thể đặt lên vai tôi chắc chắc không ngoài khả năng sau khi sư phụ qua đời, tiếp nhận tông y, trở thành tông chủ. Nhưng về sau, Quân Vỹ lén lấy tông quy cho tôi xem, trong đó quy định rõ, nữ nhi và phù thủy không được đảm nhận chức vụ trong quốc tông, thế là giấc mộng của tôi tan thành mây khói.
Nhiều người sau khi vỡ mộng thường đi vào tà đạo. Dưới chân núi cũng có một thích khách do mưu việc lớn không hành mà lưu lạc giang hồ, sau chuyển nghề mổ lợn. Lại có nho sinh do hỏng thi mà chuyển sang viết tiểu thuyết dâm ô, vẽ tranh khiêu dâm. Nhưng trước sau tôi vẫn cho rằng, mơ mộng và lấy vợ cũng gần như nhau, cái cũ chưa qua, cái mới sao đến được, hơn nữa cái mới thường tốt hơn cái cũ, mộng cũ tan vỡ là để xây mộng mới. Đó là việc đáng mừng, có gì đáng chán nản.
Tôi chia sẻ suy nghĩ này với Quân Vỹ, anh ta cũng cho là có lý. Thế là buổi chiều anh ta hăm hở xuống núi an ủi Vương Mục Tượng, người đàn ông vừa mất vợ: “Vợ mất thì sớm muộn cũng có người đàn bà mới đến với anh. Vợ mới chắc chắn tốt hơn vợ cũ. Đó là một việc đáng mừng. Anh cứ vui lên, việc gì phải đau lòng”. Hậu quả là bị Vương Mục Tượng vác chổi đuổi đánh, Quân Vỹ không thể giải thích được gì, thậm chí còn thấy bị tổn thương. Tôi đành an ủi anh ta: “Người đời thường tỏ ra tức giận khi chân tướng bị bại lộ để che đậy nỗi xấu hổ trong lòng”.
Trong cái đêm giấc mộng trở thành tông chủ tan vỡ, tôi dự định lúc trời sẩm tối sẽ ra ngoài, vào rừng bẫy chim để thay đổi tâm trạng, tìm cảm giác mới mẻ, dệt giấc mơ mới, lấy lại niềm tin. Có thể thấy, tôi thực sự là một người theo chủ nghĩa tích cực.
Ngoài ra, tính cách tích cực đó còn thể hiện trong cuộc sống riêng tư của tôi. Ví dụ, tôi không bao giờ hoài nghi, một ngày nào sau này tôi có chồng, chẳng may anh ta mất sớm, tôi sẽ không ngần ngại thu dọn hành trang ra đi ngay trong đêm anh ta tắt thở, đi tìm người chồng mới.

» Next trang 2

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.

XtGem Forum catalog