Trong phòng của Trúc Hiên, nơi dành cho khách của Từ gia trang truyền đến những thanh âm đổ vỡ của đồ sứ.
"Tiểu thư, người không cần tức giận, người hầu vừa đến đây nói lại, chính xác là như vậy." Tỳ nữ bên người nàng vừa nói vừa run. Xoảng! Lại là một bình hoa rơi xuống đất trả lời nàng ta.
"Hắn như vậy là có ý gì? Không rảnh giúp ta tham quan?" Vương Ngọc Diệp tức giận tận trời quát, khuôn mặt xinh đẹp toát ra thần sắc phẫn hận, mắt hạnh mở to, cái miệng anh đào nhỏ nhắn nói ra lời ác độc. Hoàn toàn mất đi phong thái của tiểu thư khuê các, cũng phá hủy đi vẻ ngoài xinh đẹp của nàng.
Buổi sáng Vương Ngọc Diệp sai tỳ nữ bên người là Tiểu Tuyết đi đến Vụ Viên mời Từ Bộ Vân cùng nàng đến đoạn đường náo nhiệt ở Hàng Châu đi dạo, nào ngờ Tiểu Tuyết đến Vụ Viên thì thủ vệ không cho nàng vào trong viện, trải qua một hồi Tiểu Tuyết khẩn cầu, thủ vệ mới miễn cưỡng giúp nàng hỏi một câu, không nghĩ đến phải chờ tới lúc dùng ngọ thiện, thủ vệ mới nói cho nàng mấy ngàynay trang chủ có chuyện quan trọng, bất luận kẻ nào cũng không được ra vào viên, đương nhiên càng không có thời gian cùng nàng đi dạo. Có điều Từ Bộ Vân có dặn dò nàng nếu muốn mua bất cứ thứ gì ở cửa hàng nào ở Hàng Châu thì cứ tính hết cho Từ gia trang.
"Hắn đây là có ý gì? Vương Ngọc Diệp ta là ăn mày sao? Mua này nọ cũng cần tiền của Từ gia trang ư? Vương gia chúng ta tốt xấu gì cũng là nhiều thế hệ làm quan, sự nghiệp vĩ đại, Từ Bộ Vân dám xem thường người của Vương gia chúng tanhư vậy sao?" Vương Ngọc Diệp căm giận nói, tính tình kiêu căng làm người ta nhượng bộ lui binh.
"Tiểu thư, biết đâu thật là Từ trang chủ có chuyện quan trọng không thể cùng người đi dạo, cho nên mới muốn người đi dạo mua đồ, coi như đối với người bồi thường thôi!" Tiểu Tuyết khổ sở ra mặt, lo lắng giải thích tin tức nàng nghe được giữa trưa. Vương Ngọc Diệp vừa nghe, tính tình hơi chuyển biến đôi chút. Lúc này Tiểu Tuyết tiếp tục giảng giải.
"Từ trang chủ là người có uy tín ở vùng Giang Nam, dù sao bảo một nam nhân đi dạo phố mua đồ, hắn làm gì còn mặt mũi!" Ý niệm trong đầu Vương Ngọc Diệp cũng chuyển biến, đúng vậy! Muốn nam nhân cao cao tại thượng theo bên người nàng đi thử trang sức, tìm châu báu trước mặt dân chúng như vậy hắn sẽ ngượng ngùng, cho nên mới kêu nàng tự đi, tận tình chọnlựa, Từ gia trang sẽ lo trả. Dù sao nàng cũng là trang chủ phu nhân tương lai thôi! Nghĩ đến đây, mặt mày Vương Ngọc Diệp liền hớ nhở, khiến mọi người nhìn không hiểu nổi... lúc thì nổi trận lôi đình, lúc thì vui vẻ thoải mái, tiểu thư nhà bọn họ không phải là điên rồi chứ?
"Tiểu Tuyết, dùng xong bữa trưa, nghỉ ngơi chút, chúng ta ra ngoài đi dạo, ta muốn đi xem y phục và trang sức ở miền nam này." Vương Ngọc Diệp dùng khẩu khí hưng phấn nói.
"Vâng, tiểu thư." Đương lúc Vương Ngọc Diệp tràn đầy thích thú với kế hoạch khi lấy chồng thương nhân của nàng, thì ở bên trong Tinh Nguyệt Hiên.
"Không cần! Ta không muốn ăn!" Giọng điệu giận dỗi của Phạm Tử Đình từ trong phòng truyền ra. Từ Bộ Vân ngồi ở mép giường tức giận nhìn giai nhân.
"Ăn!" Lại là một câu mệnh lệnh.
"Không ăn, không ăn, không ăn! Trừ phi ngài sai người đến hậu viện lấy quần áo của ta lại đây, để ta mặc quần áo, ta mới ăn cơm!" Phạm Tử Đình nhìn chằm chằm Từ Bộ Vân kiên trì thuyết phục.
Từ Bộ Vân nheo mắt lại nhìn các dấu vết xanh tím trên người nàng, đây đều là căn cứ chính xác cho việc hoan ái đêm qua. Từ khi Phạm Tử Đình đáp ứng hắn ở lại Tinh Nguyệt Hiên tới nay, đó là kết quả của việc hầu hạ quá độ, khiến nàng có khẩu vị không tốt, ăn rất ít.
Trong lúc Phạm Tử Đình vẫn nghĩ phải về phòng lấy quần áo của mình, Từ Bộ Vân lại không đáp ứng, hắn thích nhìn bộ dạng trần như nhộng này của nàng —-nếu nàng kêu lạnh thì hắn dùng áo khoác của mình khoác cho nàng, nếu nàng muốn ra ngoài, hắn liền mang nàng đến ôn tuyền. Theo hắn thấy hoàn toàn không cần phải lấy quần áo. Nhưng Phạm Tử Đình cực kỳ không có thói quennhư thế. Tuy rằng Từ Bộ Vân nghiêm cấm hạ nhân tiến vào Tinh Nguyệt Hiên, nhưng thân thể không được che đậy thật dễ dàng bị xâm phạm, nàng không thích loại cảm giác không an toàn này, vì thế ngày thứ hai sau khi dùng ngọ thiện, nàng kiên trì phải lấy quần áo, nếu không sẽ không dùng bữa. Từ Bộ Vân nhìn nàng há cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt kiên định, một bộ dạng hạ quyết tâm, ngay cả biểu tình nghiêm khắc lạnh lùng của hắn cũng không thể khiến nàng lùi bước.
Nữ nhân này thật to gan, dám không nghe lời hắn nói, để xem đêm nay hắn trị nàng như thế nào! Dâm niệm nổi lên, Từ Bộ Vân nở nụ cười tà, nụ cười này khiến da đầu Phạm Tử Đình run lên, nhưng nàng không thể lùi bước, nàng cần quần áo.
"Cũng được, chờ chút nữa ta sai ngươi đi lấy. Tử nhi, ngươi ăn trước đi!" Từ Bộ Vân không muốn việc nhỏ ấy khiến nàng không thoải mái.
"Không cần! Bây giờ ngài kêu người đi lấy ta mới ăn cơm." Nàng sợ Từ Bộ Vân nói chuyện không giữ lời gì hết.
"Hừ! Lời của ta nói là làm, ăn!" Từ Bộ Vân phút chốc đứng lên, dáng người cao gầy khiến Phạm Tử chịu áp bức cùng cực.
Cái miệng nhỏ nhắn vốn dĩ đang chu lên, nay lập tức há ra, đem cháo đậu xanh hoàng ngọc trên bàn khẩn cấp đưa vào, tốc độ cực nhanh, thiếu chút nữa mắc nghẹn.
"Ngoan, ăn từ từ. cháo này là làm riêng cho ngươi, phòng bếp vẫn còn." Từ Bộ Vân xem nàng nghe lời chịu ăn, mặt trầm tĩnh lại, ngồi ở bên cạnh nàng, vỗ về lưng của nàng, dỗ nàng ăn nhiều một chút. Phạm Tử Đình trời sinh thông minh, biết vừa rồi nếu cứng rắn thuyết phục Từ Bộ Vân, khẳng định chắc chắn sẽ bị hắn tha lên giường, một ngày một đêm cũng sẽ không thả nàng xuống. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, dù sao hắn cũng đã chịu đáp ứng rồi, chắc chắn là sẽ không dám đổi ý.
Từ Bộ Vân thỏa mãn nhìn Phạm Tử Đình ăn ngon lành, nàng rất gầy, hẳn là nên ăn nhiều một chút. Khi tỳ nữ nô bộc tới thu dọn bàn ăn, Từ Bộ Vân phân phó hạ nhân đến sương phòng lấy quần áo của Phạm Tử Đình, chỉ nói Phạm Tử Đình muốn ở trong này sửa sang lại sổ sách vài ngày, mặt khác còn hạ lệnh cho Triệu lão gia, thợ may nổi tiếng nhất Hàng Châu ngày mai nhập trang. Đến chạng vạng, quần áo Phạm Tử Đình quả nhiên được mang đầy đủ đến Tinh Nguyệt Hiên, Phạm Tử Đình cao hứng cầm lấy dải lụa màu trắng dùng để bó ngực, đang muốn quấn lấy bộ ngực xinh xắn, lại bị Từ Bộ Vân một phen bắt cổ tay.
"Không được tiếp tục bó ngực!" Giọng nói lạnh như băng vang lên.
"Vì sao?" Phạm Tử Đình kỳ quái hỏi.
"Nó sẽ gây trở ngại cho sự phát triển của nàng, đối với thân thể nàng không tốt." Từ Bộ Vân nói nghe rất có lý. Kỳ thật hắn thích đường cong bầu ngực của nàng, không muốn để cho dải lụa trói chặt nơi mà hắn thích. Làm gì có chuyện như vậy chứ? Trong đầu Phạm Tử Đình không cho là đúng, nhưng vẫn tạm thời tháo dải lụa bó ngực ra, tùy tiện để ở bên giường. Dù sao nàng chỉ cần chịu đựng đến qua ngày mai là có thể được tự do.... .... Mặc quần áo tử tế, nàng búi tóc lên cao, cột thành tóc như nam nhân, lại trở thành một thư sinh tuấn tú, chẳng qua là có phần xinh đẹp quyến rũ hơn. Từ Bộ Vân dường như đang xem người ta làm ảo thuật, nhìn thấy Phạm Tử Đình cầm từng mảnh từng mảnh quần áo mặc vào người ngay tức khắc từ thân nữ nhi lại biến thành nam nhi, đột nhiên nhớ tới cái gì, mở miệng hỏi:
"Tử nhi, ta vẫn quên hỏi nàng, nàng rõ ràng là nữ nhi, vì sao Phạm thúc lại để nàng giả dạng thành nam nhi?" Phạm Tử Đình nghe vậy, nở nụ cười:
"Chuyện nàynói ra rất dài, ta pha ấm trà, chậm rãi nói cho ngài nghe." Tiếp theo, Phạm Tử Đình dùng bàn tay khéo léo pha lên loại trà thượng hạng của Từ gia trang, vừa pha vừa chậm rãi nói:
"Cha mẹ ta chỉ sihn được mình ta là con gái duy nhất, cha mẹ đều rất yêu thương ta, không nỡ để cho ta quấn chân, hơn nữa cha cho rằng kiểu cách quấn chân để chứng tỏ thân phận địa vị của mình là một ý tưởng ngu xuẩn, chỉ là lừa mình dối người mà thôi." Nàng dừng lại, tự rót cho mình một ly trà.
"Hơn nữa ta từ nhỏ thông minh, đối với thư họa, sổ sách rất có hứng thú, vì thế cha mẹ liền ra một quyết định trọng đại, đem ta giả dạng thành con trai, như vậy vừa không phải chịu khổ quấn chân, vừa thuận tiện ra vào tư điếm."
"Nhưng cô nương không bó chân thì rất khó tìmđược chồng, nếu sau này nàng không tìm được chồng thì làm sao bây giờ? Cha nàng không nghĩ đến điểm này sao?" Từ Bộ Vân hỏi.
"Cha ta nói, chắc chắn sau này ta có năng lực nuôi sống chính mình, không nên dựa vào người khác." Phạm Tử Đình đỏ mặt thay cha của mình giải thích.
"Là như vậy sao?" Từ Bộ Vân lộ ra vẻ mặt không đồng ý. Hừ! Ngươi không tin cũng được. Cha ta thật ra là người rất biết nhìn xa trông rộng, vừa lương thiện lại thật trung thực, dáng vẻ không giống như ngươi, chỉ biết thủ đoạn hèn hạ uy hiếp ta, không giống quân tử chút nào...... Trong lòng Phạm Tử Đình thầm nói.
"Nàng đang suy nghĩ cái gì?" Từ Bộ Vân nhìn Phạm Tử Đình mặc nam trang bộ dáng thướt tha khác hẳn, khi cúi đầu nhớ lại những chuyện trước kia, hàng lông mi dài khẽ chớp trông thật đẹp mắt cho dù có là nam kỹ luyến đồng thì dung mạo xinh đẹp cũng thua kém nàng.
"Không có gì." Suy nghĩ đột nhiên bị ngắt ngang,trong mắt Phạm Tử Đình hiện lên một chút hoảng hốt, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Vân, ngày mai chính là ngày thứ ba, ngài phải nhớ lời đã hứa hẹn với ta, không được phái Thu Nguyệt đi Tô Châu!" Nàng thật sự có điểm lo lắng Từ Bộ Vân nói tai này lọt tai kia.
"Tử nhi, nàng không tin tưởng ta như vậy ư? Từ Bộ Vân ta ở trong mắt nàng tên tiểu nhân không giữ chữ tín thế sao?" Từ Bộ Vân nghe ra lo lắng trong giọng nói của Phạm Tử Đình, đột nhiên lửa giận bùng lên trong lồng ngực. Thu Nguyệt, Thu Nguyệt, Thu Nguyệt......Trong cảm nhận của nàng, ngay cả một chút địa vị hắn cũng không có! Hắn chính là trang chủ Từ gia trang ở Giang Nam hô phong hoán vũ , nhưng ở trong tâmtrí nàng, lại không bằng con gái của một bà đầu bếp!
Không biết Từ Bộ Vân càng nghĩ càng tức tối,Phạm Tử Đình còn khẽ hớp một ngụm trà, vẻ mặt còn nghiêm túc nói: "Thu Nguyệt là bạn tốt của ta, hai người chúng ta ──"
"Đủ rồi!" Từ Bộ Vân nổi giận gầm lên một tiếng, cảm xúc tựa như núi lửa không khống chế được, vươn tay ra túm lấy Phạm Tử Đình ném lên giường thêu, nhanh chóng dùng hai chân kiềm kẹp nàng, quỳ gối ở hai bên hông Phạm Tử Đình, kẹp chặt vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Phạm Tử Đình không nghĩ tới hắn chẳng nói chẳngrằng đột nhiên chồm tới, ngay cả thời gian phảnứng cũng đều không có, người cũng đã nằm ngửatrên giường. Cá tính không chịu thua khiến nàng vùng dậy phản kháng, một mặt vung bàn tay nhỏ bé chống cự, một mặt cứng rắn nói: "Vốn là bạn tốt, mà bạn tốt chính là luôn luôn giúp đỡ lẫn nhau, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, cha ta luôn dạy ta như vậy."
"Nàng còn nói!" Mở miệng ngậm miệng không phải Thu Nguyệt thì chính là cha nàng, Từ Bộ Vân hắnkhông đáng giá như vậy sao?!
"Tốt! Vì bạn bè không tiếc cả mạng sống, khôngtiếc đúng không? Ta thật muốn xem nàng có thể vì bạn bè hi sinh tới cỡ nào!" Giọng điệu nổi điên của Từ Bộ Vân khiến Phạm Tử Đình cảm thấy sợ hãi, càng thêm dùng sức giãy dụa. Có cách!
Từ Bộ Vân cầm lấy dải lụa màu trắng bê gối, tách hai tay nàng ra cột vào hai trụ giường.
"Không...... Ngươi không thể đối với ta như vậy! Buông...... Ngươi không thể trói ta lại giống đêm hôm đó...... Đê tiện...... Ngươi vô sỉ!" Phạm Tử Đình quát to, tuy rằng dùng hết khí lực, nhưng Từ Bộ Vân gần như muốn làm gì được đó, tay chân linh hoạt trói chặt nàng.
"Không giống nhau đâu Tử nhi. Lần trước ta cột hai tay của nàng vào chung một chỗ, sau đó buộc vào một cây trụ giường, lần này ta tách hai tay nàng ra, buộc hai tay nàng ra buộc vào hai cây trụ giường,làm sao có thể nói là giống nhau chứ? Nàng nói có đúng hay không a? Tiểu bảo bối." Từ Bộ Vân cố ý trêu tức nói.
"Ngươi......" Phạm Tử Đình tức giận đến nói không ra lời.
Bị buộc như vậy khiến Phạm Tử Đình càng khó vặn vẹo giãy dụa, nàng dứt khoát dừng hành động phản kháng, đổi sang dùng trầm mặc để tỏ vẻ kháng nghị, một đôi mắt đẹp hung hăng trừng mắt Từ Bộ Vân. Từ Bộ Vân giả vờ không nhìn thấy, vươn tay cởi bỏ vạt áo thanh sam, đem quần áo rộng thùng thình kéo qua hai bên một hiên, liền hiện ra thân thể xinh chỉ còn mặc chiếc quần lót nằm ở trên mảnh vải áo màu xanh đậm, màu tối của quần áo khiến cho những đường cong trên thân hình xinh đẹp càngthêm có vẻ trắng nõn mê người, nhìn xuyên qua quần lót mỏng manh dường như có thể thấy được hoa huyệt run rẩy vì khẩn trương.
Từ Bộ Vân hít một ngụm khí, trái cổ liên tục trượt lên trượt xuống, dục hỏa làm miệng lưỡi hắn khô khốc, tròng mắt đen nhìn chằm chằm thân thể trắng noãn như bạch ngọc trên lớp quần áo xanh đen, trông cực kỳ đối lập, khiến cho đường cong vóc dáng Phạm Tử Đình càng thêm lung linh.
Hắn chưa từng nghĩ tới chiếc áo lót xấu xí kia lại có một loại kích thích tình dục hiệu quả như vậy, ngay cả dải lụa trắng nhỏ bé đang trói chặt tay, dưới ánh nến lập lòe cũng phát ra ánh sáng, tất cả đẹp mắt đến mê người, làm hắn trông đến ngẩn người trong khoảng thời gian ngắn.....Chỉ có một chút khác biệt.
Mắt đẹp chứa đầy vẻ quật cường dường như vẫnđang giận dỗi trừng trừng nhìn hắn, hàm răng cắnmôi dưới đến đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩnglên không chịu thua. Cô gái nhỏ này! Từ Bộ Vân cầm lấy dải lụa khác bên gối bịt kín hai mắt của nàng, không muốn để cho ánh mắt giận dỗi kia phá hủy hình ảnh xinh đẹp.
"Ngươi làm gì? Sao ngươi lại bịt kín mắt của ta...... Không cần! Không......" Đột nhiên lâm vào trong bóng đêm, khiến cho Phạm Tử Đình đã quên lúc nãy còn trầm mặc kháng nghị, kinh hoảng giãy dụa.
Từ Bộ Vân cúi đầu há miệng ngậm lấy nụ hoa trước ngực nàng, dùng đầu lưỡi trêu chọc, bàn tay to tiến lên phía trước vuốt ve, trên bầu ngực tuyết trắng dính nước bọt trong suốt của hắn, có vẻ càng thêm trắng sáng. Đầu lưỡi của hắn tiếp tục đi xuống, liếmmút thân hình xinh đẹp của nàng, chậm rãi dichuyển ở vùng bụng dưới bằng phẳng, làm cho Phạm Tử Đình ngứa ngáy khó nhịn vặn vẹo thân hình. Sau đó bàn tay của hắn càng đi xuống, hai ngón tay cách lớp tiết khố mỏng manh véo nhẹ hoa hạch của nàng, tiểu huyệt khẩu nhanh chóng chảy ra mật dịch, thấm ướt tiết khố.
Dùng ngón giữa kéo tiết khố ra, theo đó là tiếng xé rách của tiết khố, ngón tay dính đầy yêu dịch lập tức tiến vào thăm dò huyệt khẩu.
"A... Không... Đừng mà...." Phạm Tử Đình giống như bị điện giật, thân mình cong lại, cửa huyệt đã bịkích thích không ngừng chảy ra chất mật. Bởi vìkhông nhìn thấy do hai mắt bị bịt kín nên cảm giác toàn thân đều tập trung ở xúc cảm. Miệng, lưỡi, ngón tay của Từ Bộ Vân ở trên người nàng liếm láp vuốt ve, thân thể đều phản ứng rất mẫn cảm, bởivậy kích thích đối với nàng lúc này tăng vọt so với trước kia. Phản ứng mẫn cảm của Phạm Tử Đình, Từ Bộ Vân cũng đã nhận ra. Nhìn thấy đôi mắt bị che kín, khuôn mặt hiện lên màu đỏ, thở gấp không thôi, toàn thân tiết ra lớp mồ hôi mỏng, miệng hoa huyệt tràn ra chất dịch trong suốt, hắn thậm chí còn chưa tiến nhập, nàng cũng đã nhanh chóng lên đến cao trào. Xem ra hắn đã bỏ lỡ một phương pháp khiếncho nàng càng thêm điên cuồng rồi.
Cũng bởi vì Phạm Tử Đình không nhìn thấy hắn,cũng không có cách nào giãy dụa, nên thân thể nữ tính mẫn cảm để cho hắn tùy ý đòi hỏi bừa bãi. Từ Bộ Vân càng lúc càng thêm càn rỡ. Hắn không khách khí nữa, nghênh ngang giơ hai chân của nàng lên áp sát bụng nàng, vùng đất bí mật giữa hai bắp đùi trắng trẻo bị nhìn không sót thứ gì, đóa hoa ửng hồng, hạt trân châu trên miệng huyệt bởi vì dính đầy yêu dịch mà trông có vẻ ẩm ướt sáng loáng.
Từ Bộ Vân cúi đầu, dùng đầu lưỡi không ngừng khiêu khích đóa hoa, cử động lần này khiến Phạm Tử Đình hét lên, toàn bộ thân hình đều run rẩy lên.
"Không... A! Trang chủ... Van cầu ngài... Không thể..." Phạm Tử Đình khóc lóc cầu xin. "Gọi tên của ta!" Giọng nói thô ráp của Từ Bộ Vân từ trong bụi hoa truyền ra.
Nhìn thấy Phạm Tử Đình phản ứng mạnh với hành động châm ngòi của hắn như thế, nam tính dưới thân hắn sớm đã không chịu nổi, ngay phía đầu còn nhỏ ra một ít chất dịch trong suốt, nhưng hắn cắn răng chịu đựng.
"Vân... Van cầu ngươi, dừng tay đi... Ta sắp chịu không nổi rồi..." Hai tay đều bị trói, Phạm Tử Đình lên tiếng cầu xin.
"Tiếp tục gọi tên của ta một lần nữa!" Từ Bộ Vân ra lệnh.
"Tử Nhi ngoan, bảo bối của ta, ta sẽ khiến cho nàng cả đời này kiếp này đều không quên được ta!"
"A----" Phạm Tử Đình điên cuồng hét to một tiếng,lời cuối còn để lộ ra một tia hưng phấn! Hắn... Sao hắn có thể làm như vậy?! Hắn cắn của nàng... Của nàng...Hắn cắn cánh hoa của nàng, lại còn khẽ cắn tiểu hạch phía trước cửa huyệt. Do bị kích thích, chất dịch trong suốt từ trong khe huyệt từ từ chảy ra, thân thể mềm mại chấn động không thôi, hưng phấn tột cùng đã khiến cho Phạm Tử Đình không phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể nằm nghiêng đầu, vùi mặt vào trong gối thêu, cắn bông hoa mẫu đơn được thêu khéo léo, y như hắn cắn nàng.
Từ Bộ Vân tận tình dùng lưỡi, dùng miệng, dùng ngón tay, dùng chiếc mũi thẳng tuấn tú đùa bỡn hoa hạch của nàng, bắp đùi trắng nõn bị tách ra thật rộng, đặt trên cái bụng bằng phẳng, cẳng chân vô lực rũ xuống giữa không trung, do bị kích thích nên miệng tiểu huyệt liên tục trào ra mật dịch trong suốt, làm cho thanh sam [quần áo màu xanh đen] dưới thân bị thấm ướt, đóa hoa sung huyết sưng tấy dưới sự phụ trợ của thanh sam càng có vẻ đỏ bừng động lòng người.
Từ Bộ Vân đem phân thân nam tính chờ đợi đã lâu nhắm ngay miệng hoa huyệt thẳng tiến một cái, thuận lợi tiến vào lối vào ẩm ướt ấm áp. Bị thành vách bên trong gắt gao kẹp chặt, Từ Bộ Vân rên rỉra tiếng, bắt đầu chuyển động, dùng sức mạnh mẽra vào, nhiều lần đâm thẳng vào hoa tâm, mỗi một lần hắn xâm nhập đều khiến cho tiểu mỹ nhân vùi mặt trong gối thêu kêu rên liên tục. Cô gái nhỏ này, ta muốn nàng ngoan ngoãn nghe lời của ta, trong lòng không được tiếp tục có người khác!
Trên mặt Từ Bộ Vân nhỏ mồ hôi, khóe miệng nhếch lên nụ cười tà ác, kéo khuôn mặt nhỏ nhắn đang vùi trong gối của Phạm Tử Đình ra đối mặt với hắn, Phạm Tử Đình bị che kín hai mắt đã nói không ra lời, chỉ có thể liều mình lắc đầu.
"Nói! Sau này nàng chỉ nghe lời ta, không được nhắc lại tên Thu Nguyệt nữa!" Hắn hung tợn ra lệnh.
"Không..." Phạm Tử Đình cuồng loạn lắc đầu.
"A---" Hắn làm một cú xâm nhập mạnh mẽ.
"Không --- A --- " Hắn lại không lưu tình tiến vào lần nữa.
"Nói! Nói sau này nàng chỉ nghe lời của ta!" Cây gậy sắt nóng rực dưới thân Từ Bộ Vân hết lần này đến lần khác va chạm hoa tâm, ép cô gái nhỏ yêu kiều đi vào khuôn khổ.
"A... A..."Phạm Tử Đình lắc đầu, hàm răng cắn chặt lấy môi dưới, toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, ẩm ướt dải lụa che kín mắt, nàng đã không đủ sức để chống đỡ nổi nữa, nhưng nàng vẫn không muốn khuất phục, chỉ mong sao tên ác ma này có thể nhanh chóng chấm dứt hành vi xâm phạm.
"Nàng, nữ nhân này! Còn không nói!" Từ Bộ Vân tiếp tục dùng sức mạnh mẽ tiến vào, còn tay thì bóp chặt tiểu trân châu ở cửa huyệt, rồi lại ác ý kéo căng.
"A ---- Đau ----" Rốt cuộc Phạm Tử Đình không chịu nổi nữa, cong người lên, kêu khóc ngất đi, toàn thân run rẩy kịch liệt.
"Nàng ----" Từ Bộ Vân thấy nàng bất kể thế nào cũng không chịu khuất phục thì càng thêm tức giận, không thèm ... thương hương tiếc ngọc nữa, mông eo dùng sức liên tục rút ra cắm vào, đóa hoa sưng đỏ sớm đã không chịu nổi va chạm nên cứ liên tiếp rung động.
Một lúc lâu sau, Từ Bộ Vân gầm nhẹ một tiếng, ở nơi sâu nhất trong hoa tâm của Phạm Tử Đình phóng ra mầm móng sôi sục nóng cháy của mình. Chưa từng có một nữ nhân nào có thể làm cho hắn xuất hiện loại cảm giác vô cùng mãnh liệt như thếnày, nàng là người duy nhất.
Người Từ Bộ Vân đầy mồ hôi, nhìn thấy mảnh đất nữ tính thần bí sưng đỏ run rẩy lên, sắc mặt tiểu mỹ nhân đã từ ửng hồng chuyển sang trắng bệch, thân thể vốn dĩ trắng như sứ nay đã bị che kín bởi những dấu răng xanh tím, vết xước, dấu bóp, tháo dải lụa ra, trên cổ tay lập tức hiện ra dấu máu ứ đọng, dải lụa che mắt thì bị ướt đẫm nước mắt, mái tóc xõa tung trên gối cũng bị ướt mồ hôi, bám dính vào vầng trán bóng loáng, thân thể mềm mại vẫn không ngừng co rút.
Lúc vừa bắt đầu hắn chỉ muốn ép nàng đi vào khuôn khổ, nhưng sau đó lại biến thành đòi hỏi hoan ái. Thân thể của nàng, phản ứng mẫn cảm của nàng, khắp nơi đều khiến cho hắn yêu thích không buông tay, không thể tự kiềm chế... Hắn thở dài một tiếng, ôm lấy mỹ nhân đang hôn mê đi đến hướng dụ trì.
Sáng mai nhất định phải kêu thợ may cho nàng trăm ngàn bộ xiêm y, không bao giờ... cho phép nàng mặc thanh sam nữa, để tránh cho hắn lại bị kích thích ngoài tầm kiểm soát giống như đêm nay.