Polly po-cket
Đọc truyện
Truyện Teen | Ngôn Tình | Xuyên Không | Tiểu Thuyết
Truyện ngôn tình - Giang nam tiếu nương tử trang 2
Chương 2:

“Còn gì nữa không?”

“Hồi trang chủ, đầy đủ a” Phạm tử Đình đứng ở giữa thư phòng, bên cạnh trên bàn bầy đầy các chồng sách.

Nàng cúi đầu, đôi mắt hắc bạch phân minh ngập nước, chỉ dám nhìn chằm chằm vạt áo thanh sam của chính mình, căn bản không dám nhìn khuôn mặt tuấn tú Từ Bộ Vân, chỉ sợ sau khi nhìn, trong lòng sẽ có một trận bối rối.

Nhất thời căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng sàn sạt lật sách. Ngẫu nhiên bên ngoài sân bay tới mùi hoa, khiến Phạm Tử Đình thấy mùa xuân đã đến. Ngửi được mùi hoa, theo bản năng nàng nâng khóe môi, cái miệng nhỏ nhắn đầy sắc hồng phấn lập tức hiện ra một đường cong mê người.

“Có chuyện gì tốt như vậy cười?”

Phạm Tử Đình vừa nghe tiếng liền nhấc đầu, chống lại một ánh mắt như một đầm nước sâu, trong lòng kinh hoàng lên, mặt thoáng chốc đỏ lên, tay bé nhỏ nắm chặt vạt áp thanh sam.

Tiểu tử này từ trước đến nay không phơi nắng qua thái dương sao?Trên mặt da thì trắng nõn tìm không thấy màu da đặc hữu của nam tử, ánh mắt toát ra một phong độ của người ‘trí thức’* (* từ này hơi hiện đại chút, mọi người thông cảm), khi cười rộ lên khiến người khác như thấy gió mùa xuân ấm áp.

Thấy Từ Bộ Vân mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm mình, Phạm Tử Đình lo lắng không thôi, bất giác khuôn mặt lại đỏ thêm vài phần.

“Những cái này là ngươi tự mình sửa lại?” Từ Bộ Vân mặt vẫn không chút thay đổi, khiến Phạm Tử Đình đoán không ra được hắn suy nghĩ cái gì.

“Vâng, đều là nô tài tự mình sửa lại”* (* câu này trong bản CV là Phạm Tử Đình kêu ‘ta’ nhưng mà ở đây không phù hợp cho việc sử dụng từ ‘ta’ nên ta đổi thành ‘nô tài’)

“Ngô……Có thể thấy được ngươi với cha ngươi giống nhau, đều là người thận trọng”

Nghe được Từ Bộ Vân khen ngợi phụ thân mình, Phạm Tử Đình không khỏi mỉm cười đứng lên.

Tiểu tử này cười rộ lên rất đẹp……..ánh mắt lưu chuyển nhìn Phạm Tử Đình, ánh mắt Từ Bộ Vân dừng lại trên người Phạm Tử Đình, nháy mắt ngửi được một cỗ mùi thơm của nữ tử………nam tử như thế nào có thể có loại mùi hương này? Tám phần là mùi hoa từ bên ngoài, Từ Bộ Vân nghĩ.

“Ngươi vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi đi!” Thấy Phạm Tử Đình giống như được ban đặc xá mà chạy nhanh như chớp, Từ Bộ Vân cư nhiên có một cỗ xúc động trong người.

Hắn lắc lắc đầu, nhấp một ngụm trà, lập tức chuyên tâm suy tư sang vấn đề sinh ý của Từ gia trang.

Sáng sớm, Phạm Tử Đình sau khi đem sổ sách cho cho trang chủ liền một thân không có việc gì đi vào sau viện trở về phòng.

Thu nguyệt sớm đã đem nước ấm đổ đầy thủy dục, nàng biết Phạm Tử Đình đã ba ngày không thay đổi qua xiêm y, sau khi trở về chuyện thứ nhất làm nhất định là tắm rửa thay quần áo.

Phạm Tử Đình tắm rửa xong, thay bộ quần áo rộng thùng thình, dưới sự thúc giục của Thu Nguyệt sớm lên giường nghỉ ngơi. Tuy rằng bây giờ đang là ban ngày, nhưng Phạm Tử Đình đã ba ngày không nghỉ ngơi, đầu vừa để xuống liền nặng nề ngủ, ngủ thẳng đến thời gian bữa tối.

————

“Phanh! Phanh! Phanh!” một tiếng đập cửa rồi lại một tiếng vang lên.

“Tiểu Đình Tử, ngươi có trong đó không?” Gã sai vặt bên người Từ Bộ Vân lo lắng hô.

Phạm Tử Đình từ trong giấc ngủ mơ bừng tỉnh, không kịp sửa sang lại y quan * (*ta không biết là gì, chắc là chỉ quần áo ngủ ), cách cửa phòng liền kêu, “Có chuyện gì?”

“Trang chủ bảo ngươi lập tức đi qua” Gã sai vặt trên mặt khí không suyễn nói.

Gì? Lại là trang chủ? Hắn lại có vấn đề gì?”

“Tiểu Đình Tử, phiền toái ngươi nhanh một chút!” Ngoài cửa truyền đến thanh âm thúc giục.

“Hảo, ta lập tức đi qua. Ngươi đi về trước bẩm báo trang chủ”

Gã sai vặt nghe vậy lại rất nhanh hướng Vụ Viên chạy đi, sợ lại muộn sẽ bị trang chủ trách tội.

Phạm Tử Đình đứng dậy bắt đầu mặc quần áo, đem vải bó trước ngực lên, tóc quấn nam dạng, đội mũ, vội vàng đi đến cửa thư phòng ở Vụ Viên

Ai! Buổi sáng tốt lành không dễ dàng mới né ta, giờ lại đã trở lại……Trang chủ vì sao lại kêu nàng đến? Sổ sách rõ ràng cũng đã sửa sang lại rành mạch?

Gõ cửa, Phạm Tử Đình đi vào thư phòng, nhìn thấy Từ Bộ Vân ngồi sau bàn mộc như cũ là ánh mắt như băng, đôi mắt thâm thúy.

“Trang chủ tìm ta có việc?” Phạm Tử Đình cẩn thận hỏi.

“Không có việc gì sẽ không thể tìm ngươi sao?” Từ Bộ Vân nhìn chằm chằm Phạm Tử Đình.

Phạm Tử Đình nghe vậy cả mặt đỏ lên, khẩn trương cúi đầu, nhìn xuống mũi chân mình.

Da mặt Phạm Tử Đình hảo bạc a! Động tý liền đỏ mặt, da thịt trong trắng hồng hồng, khiến cho người ta nghĩ âu yếm……Di, hắn suy nghĩ cái gì? Phạm Tử Đình là nam tử!

Thanh âm Từ Bộ Vân vang lên: “Tìm ngươi đến, là muốn nghe một chút ý kiến của ngươi đối vơi giao thương hải ngoại”

Hải ngoại sinh ý? Nàng từng nghe cha nói qua, thu lợi rất cao, nhưng nguy cơ cũng không nhỏ. Nhất là vùng duyên hải đông nam ngày càng bị giặc Oa hoành hành, nếu không có người quen, vẫn là bào thủ vì nghi.

“Ta ──” Phạm Tử Đình định mở miệng thì lại bị đánh gãy.

“Ngươi dùng quá bữa tối sao?” Từ Bộ Vân vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng xem xét Phạm Tử Đình.

A! Còn không có đâu! Nàng từ buổi sáng liền ngủ thẳng đến buổi tối, khó trách hiện tại bụng hơi đói…… Phạm Tử Đình mặt đỏ lên.

“Theo ta ở đây cùng dùng bữa đi!” Từ Bộ Vân vừa thấy Phạm Tử Đình phản ứng là biết đáp án, liền dẫn Phạm Tử Đình đến nơi khác thường nghỉ ngơi Vũ Thanh lâu.

Ở Từ gia trang sau khi Từ Tuân qua đời, thì Từ Bộ Vân mới hai mươi liền tiếp nhận. Lúc ấy khi hắn còn trẻ, một số ác bá ở địa phương tưởng nhân cơ hội này phân một ly canh * (“phân một ly canh ta không hiểu), đều bị hắn đánh bại—hắn mười tuổi đã tập võ, hắn tư chất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn võ nghệ tinh tiến rất nhiều.

Cũng bởi vì tập võ, toàn thân hắn không một tí sẹo lồi, cơ bắp rắn chắc, càng lớn thân hình càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đều có một thần thái phiêu dật.

Phạm Tử Đình chạy chậm bước theo sát ở sau lưng Từ Bộ Vân. Hắn…..hắn làm sao đi nhanh như vật a? Nàng thở hổn hển vù vù thầm mắng trong lòng.

Đến Vũ Thanh lâu kiến trúc tinh xảo, vào cửa, Phạm Tử Đình đối với việc bài trí trong phòng khá tò mò, nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Chúng ta trước dùng bữa đã!” Nhìn Phạm Tử Đình bộ dáng tò mò, Từ Bộ Vân trước cũng không vội vã giới thiệu chỗ này.

Bữa tối trên bàn tinh xảo tương ngọc tỏa mùi ra bốn phía, Phạm Tử Đình kêu không ra tên các món ăn, nhưng thoạt nhìn thực ngon miệng. Bọn hạ nhân gần như bởi vì Từ Bộ Vân cùng người khác ăn bữa tối mà đều có vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có một sự cảnh giác không khí sợ hãi lan tràn ở trong phòng.

Từ Bộ Vân bảo Phạm Tử Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận miệng nói:

“Dùng bữa!” Hạ nhân vội vàng làm việc của mình, không dám tỏ vẻ gì. Phạm Tử Đình vừa thấy một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn nhìn Từ Bộ Vân, người sau chỉ làm Phạm Tử Đình là đói bụng, đã nói:

“Có việc dùng thiện rồi nói sau!”

“Ách……Vâng” Nàng trong lòng nghi vấn là trang chủ thoạt nhìn thon dài rắn chắc, sức ăn là không giống như trâu, chẳng lẽ là vì nàng nên mới bày nhiều thức ăn như vậy? Nhưng nàng cũng không dám hỏi, bởi vì thoạt nhìn hắn hảo lạnh a!

Từ lúc cha đi, nhiều sự tình cứ thế mà đến, làm nàng trở tay không kịp. Nhớ tới cha mình, Phạm Tử ĐÌnh lại dâng lên một trận chua xót, sức ăn của nàng vốn không nhiều vì thế lại càng ít.

“Như thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Từ Bộ Vân thấy Phạm Tử Đình ăn ít, thuận miệng hỏi một câu, bọn người hầu nghe được một trận kinh hãi.

“Không phải, đồ ăn ngon lắn. Vốn sức ăn của ta ít, ăn không nhiều lắm” Phạm Tử Đình tựa hồ cảm thấy bọn người hầu lo lắng, vội vàng giải thích.

“Thiếu niên nên ăn nhiều một chút. Khó trách bộ dạng của ngươi gầy yếu như thế” Từ Bộ Vân mặc dù dùng thiện nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Phạm Tử Đình.

Ta cũng không là thiếu niên! Trong lòng Phạm Tử Đình kháng nghị nói, bất quá ngoài miệng vẫn nói là:

“Vâng, trang chủ, ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút”. Mới là lạ!

Ăn xong bữa tối, bọn người hầu dâng trà, Phạm Tử Đình vừa uống, phát hiện trà nàng uống không phải bình thường.

“Đây là thượng nguyệt theo tuyền châu cảng vào ngoại di hồng trà.” Từ Bộ Vân nói.

“A! Khó trách hương vị cùng trà của chúng ta bất đồng.” Phạm Tử Đình bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Bộ Vân cười mà không đáp.

Hắn…..Hắn cười? Nguyên lai trang chủ không phải ‘người đông lạnh’, hắn cười nha! Từ Bộ Vân cười với các cô nương là sự hấp dẫn trí mạng —bạc môi nhếch lên một đường cong rõ, đôi mắt kia đen càng thêm thâm trầm, đáy mắt lóe lên tia ánh sáng không hiểu, nó sẽ làm cho các thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu như con thiêu thân lao vào lửa………Trong lòng Phạm Tử Đình giống như con nai chạy loạn, mặt đỏ lên, cúi đầu.

Vì chính mình dời đi lực chú ý, nàng miễn cưỡng nói:

“Trang….trang chỉ, có…….có liên quan hải ngoại sinh ý…”

“Ngươi cảm thấy hải ngoại sinh ý có thể hay không đi?” Từ Bộ Vân tùy ý cầm lấy bát bảo bằng ngọc thưởng thức.

“Ân……..Tử Đình cho rằng nếu không có người quen bảo hộ, vẫn là không nên tiến vào. Trước mắt vùng duyên hải nhiều đạo tặc, chúng ta vất vả mang hàng hóa vào chưa tới cảng đã bị cướp, mà cũng từ đó mất tiền vốn, cũng mất uy tín đối với khách hàng”

Phạm Tử Đình nhắc sinh ý mua bán, nhưng là đạo lý bình thường. Ở trướng phòng bảy năm năng lực không thể khinh thường.

Từ Bộ Vân có điểm kinh ngạc khi Phạm Tử Đình nói quan mậu dịch liền thao thao bất tuyệt, sự thẹn thùng lúc trước đã lùi bước. Phạm Tử Đình còn phân tích lộ tuyến, hàng hóa, khi phiêu lưu, Từ Bộ Vân một câu cũng không nghe vào, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng một cảm giác kỳ lạ dâng lên, mà hình như độ ấm bên trong cũng dần dần cao lên………..Đến cuối cùng, Phạm Tử Đình cũng thấy được không khí có điểm quỷ dị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại cúi đầu.

Tiểu tử này thật đúng là giống thiếu nữ! Ánh mắt thông minh khi giảng đạo lý lóe sáng, cánh môi khéo léo mở, mày liều loan loan, trông rất đẹp mắt. Từ Bộ Vân nhịn không được đưa người về phía trước, bàn tay to sờ lên hai má Phạm Tử Đình, một xúc cảm nhu tình từ bàn tay tản ra.

Phạm Tử Đình bị hắn dọa, toàn bộ thân hình lui về phía sau, Từ Bộ Vân một tay kiềm trụ người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía trước càng gần——-

“Trang chủ, người hầu của Lại Bộ Thượng Thư Vương đại nhân cầu kiến” Thanh âm cung kính từ ngoài cửa truyền đến.

Phạm Tử Đình vội vàng nói:

“Trang chủ người có việc, tiểu nhân trước tiên lui xuống!” Nói xong liền linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Từ Bộ Vân, nhanh như chớp mở cửa chạy ra khỏi Vũ Thanh lâu, còn kém chút nữa là đụng vào người hầu đến báo tin.

Chết tiệt! Khi nào thì không đến, lại đến vào lúc này! Hắn thiều chút nữa là có thể…….

Không quan hệ! Phạm Tử Đình, bất quá ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ta nghĩ muốn, không gì là không thể có!

Trong mắt Từ Bộ Vân hiện lên chút ánh sáng sâu xa khó hiểu.

“Trang chủ!” Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của người hầu.

“Đưa người đến tiền sảnh, ta sẽ ra đó gặp hắn” Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói. Cẩu quan Lại Bộ Vương Trung Hiền lại có chuyện gì? Tự nhiên người hầu ban đêm tới chơi.

Ở Từ gia trang sau khi Từ Tuân qua đời, thì Từ Bộ Vân mới hai mươi liền tiếp nhận. Lúc ấy khi hắn còn trẻ, một số ác bá ở địa phương tưởng nhân cơ hội này phân một ly canh * (“phân một ly canh ta không hiểu), đều bị hắn đánh bại—hắn mười tuổi đã tập võ, hắn tư chất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn võ nghệ tinh tiến rất nhiều.

Cũng bởi vì tập võ, toàn thân hắn không một tí sẹo lồi, cơ bắp rắn chắc, càng lớn thân hình càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đều có một thần thái phiêu dật.

Phạm Tử Đình chạy chậm bước theo sát ở sau lưng Từ Bộ Vân. Hắn…..hắn làm sao đi nhanh như vật a? Nàng thở hổn hển vù vù thầm mắng trong lòng.

Đến Vũ Thanh lâu kiến trúc tinh xảo, vào cửa, Phạm Tử Đình đối với việc bài trí trong phòng khá tò mò, nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Chúng ta trước dùng bữa đã!” Nhìn Phạm Tử Đình bộ dáng tò mò, Từ Bộ Vân trước cũng không vội vã giới thiệu chỗ này.

Bữa tối trên bàn tinh xảo tương ngọc tỏa mùi ra bốn phía, Phạm Tử Đình kêu không ra tên các món ăn, nhưng thoạt nhìn thực ngon miệng. Bọn hạ nhân gần như bởi vì Từ Bộ Vân cùng người khác ăn bữa tối mà đều có vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có một sự cảnh giác không khí sợ hãi lan tràn ở trong phòng.

Từ Bộ Vân bảo Phạm Tử Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận miệng nói:

“Dùng bữa!” Hạ nhân vội vàng làm việc của mình, không dám tỏ vẻ gì. Phạm Tử Đình vừa thấy một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn nhìn Từ Bộ Vân, người sau chỉ làm Phạm Tử Đình là đói bụng, đã nói:

“Có việc dùng thiện rồi nói sau!”

“Ách……Vâng” Nàng trong lòng nghi vấn là trang chủ thoạt nhìn thon dài rắn chắc, sức ăn là không giống như trâu, chẳng lẽ là vì nàng nên mới bày nhiều thức ăn như vậy? Nhưng nàng cũng không dám hỏi, bởi vì thoạt nhìn hắn hảo lạnh a!

Từ lúc cha đi, nhiều sự tình cứ thế mà đến, làm nàng trở tay không kịp. Nhớ tới cha mình, Phạm Tử ĐÌnh lại dâng lên một trận chua xót, sức ăn của nàng vốn không nhiều vì thế lại càng ít.

“Như thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Từ Bộ Vân thấy Phạm Tử Đình ăn ít, thuận miệng hỏi một câu, bọn người hầu nghe được một trận kinh hãi.

“Không phải, đồ ăn ngon lắn. Vốn sức ăn của ta ít, ăn không nhiều lắm” Phạm Tử Đình tựa hồ cảm thấy bọn người hầu lo lắng, vội vàng giải thích.

“Thiếu niên nên ăn nhiều một chút. Khó trách bộ dạng của ngươi gầy yếu như thế” Từ Bộ Vân mặc dù dùng thiện nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Phạm Tử Đình.

Ta cũng không là thiếu niên! Trong lòng Phạm Tử Đình kháng nghị nói, bất quá ngoài miệng vẫn nói là:

“Vâng, trang chủ, ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút”. Mới là lạ!

Ăn xong bữa tối, bọn người hầu dâng trà, Phạm Tử Đình vừa uống, phát hiện trà nàng uống không phải bình thường.

“Đây là thượng nguyệt theo tuyền châu cảng vào ngoại di hồng trà.” Từ Bộ Vân nói.

“A! Khó trách hương vị cùng trà của chúng ta bất đồng.” Phạm Tử Đình bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Bộ Vân cười mà không đáp.

Hắn…..Hắn cười? Nguyên lai trang chủ không phải ‘người đông lạnh’, hắn cười nha! Từ Bộ Vân cười với các cô nương là sự hấp dẫn trí mạng —bạc môi nhếch lên một đường cong rõ, đôi mắt kia đen càng thêm thâm trầm, đáy mắt lóe lên tia ánh sáng không hiểu, nó sẽ làm cho các thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu như con thiêu thân lao vào lửa………Trong lòng Phạm Tử Đình giống như con nai chạy loạn, mặt đỏ lên, cúi đầu.

Vì chính mình dời đi lực chú ý, nàng miễn cưỡng nói:

“Trang….trang chỉ, có…….có liên quan hải ngoại sinh ý…”

“Ngươi cảm thấy hải ngoại sinh ý có thể hay không đi?” Từ Bộ Vân tùy ý cầm lấy bát bảo bằng ngọc thưởng thức.

“Ân……..Tử Đình cho rằng nếu không có người quen bảo hộ, vẫn là không nên tiến vào. Trước mắt vùng duyên hải nhiều đạo tặc, chúng ta vất vả mang hàng hóa vào chưa tới cảng đã bị cướp, mà cũng từ đó mất tiền vốn, cũng mất uy tín đối với khách hàng”

Phạm Tử Đình nhắc sinh ý mua bán, nhưng là đạo lý bình thường. Ở trướng phòng bảy năm năng lực không thể khinh thường.

Từ Bộ Vân có điểm kinh ngạc khi Phạm Tử Đình nói quan mậu dịch liền thao thao bất tuyệt, sự thẹn thùng lúc trước đã lùi bước. Phạm Tử Đình còn phân tích lộ tuyến, hàng hóa, khi phiêu lưu, Từ Bộ Vân một câu cũng không nghe vào, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng một cảm giác kỳ lạ dâng lên, mà hình như độ ấm bên trong cũng dần dần cao lên………..Đến cuối cùng, Phạm Tử Đình cũng thấy được không khí có điểm quỷ dị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại cúi đầu.

Tiểu tử này thật đúng là giống thiếu nữ! Ánh mắt thông minh khi giảng đạo lý lóe sáng, cánh môi khéo léo mở, mày liều loan loan, trông rất đẹp mắt. Từ Bộ Vân nhịn không được đưa người về phía trước, bàn tay to sờ lên hai má Phạm Tử Đình, một xúc cảm nhu tình từ bàn tay tản ra.

Phạm Tử Đình bị hắn dọa, toàn bộ thân hình lui về phía sau, Từ Bộ Vân một tay kiềm trụ người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía trước càng gần——-

“Trang chủ, người hầu của Lại Bộ Thượng Thư Vương đại nhân cầu kiến”

Thanh âm cung kính từ ngoài cửa truyền đến.

Phạm Tử Đình vội vàng nói:

“Trang chủ người có việc, tiểu nhân trước tiên lui xuống!” Nói xong liền linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Từ Bộ Vân, nhanh như chớp mở cửa chạy ra khỏi Vũ Thanh lâu, còn kém chút nữa là đụng vào người hầu đến báo tin.

Chết tiệt! Khi nào thì không đến, lại đến vào lúc này! Hắn thiều chút nữa là có thể…….

Không quan hệ! Phạm Tử Đình, bất quá ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ta nghĩ muốn, không gì là không thể có!

Trong mắt Từ Bộ Vân hiện lên chút ánh sáng sâu xa khó hiểu.

“Trang chủ!” Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của người hầu.

“Đưa người đến tiền sảnh, ta sẽ ra đó gặp hắn” Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói. Cẩu quan Lại Bộ Vương Trung Hiền lại có chuyện gì? Tự nhiên người hầu ban đêm tới chơi.
Chương 2.2​

Ở Từ gia trang sau khi Từ Tuân qua đời, thì Từ Bộ Vân mới hai mươi liền tiếp nhận. Lúc ấy khi hắn còn trẻ, một số ác bá ở địa phương tưởng nhân cơ hội này phân một ly canh * (“phân một ly canh ta không hiểu), đều bị hắn đánh bại—hắn mười tuổi đã tập võ, hắn tư chất thông minh, trong khoảng thời gian ngắn võ nghệ tinh tiến rất nhiều.

Cũng bởi vì tập võ, toàn thân hắn không một tí sẹo lồi, cơ bắp rắn chắc, càng lớn thân hình càng có vẻ ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng, đều có một thần thái phiêu dật.

Phạm Tử Đình chạy chậm bước theo sát ở sau lưng Từ Bộ Vân. Hắn…..hắn làm sao đi nhanh như vật a? Nàng thở hổn hển vù vù thầm mắng trong lòng.

Đến Vũ Thanh lâu kiến trúc tinh xảo, vào cửa, Phạm Tử Đình đối với việc bài trí trong phòng khá tò mò, nhịn không được hết nhìn đông lại nhìn tây.

“Chúng ta trước dùng bữa đã!” Nhìn Phạm Tử Đình bộ dáng tò mò, Từ Bộ Vân trước cũng không vội vã giới thiệu chỗ này.

Bữa tối trên bàn tinh xảo tương ngọc tỏa mùi ra bốn phía, Phạm Tử Đình kêu không ra tên các món ăn, nhưng thoạt nhìn thực ngon miệng. Bọn hạ nhân gần như bởi vì Từ Bộ Vân cùng người khác ăn bữa tối mà đều có vẻ kinh ngạc, đồng thời cũng có một sự cảnh giác không khí sợ hãi lan tràn ở trong phòng.

Từ Bộ Vân bảo Phạm Tử Đình ngồi xuống bên cạnh bàn, thuận miệng nói:

“Dùng bữa!” Hạ nhân vội vàng làm việc của mình, không dám tỏ vẻ gì. Phạm Tử Đình vừa thấy một bàn đầy đồ ăn, lại nhìn nhìn Từ Bộ Vân, người sau chỉ làm Phạm Tử Đình là đói bụng, đã nói:

“Có việc dùng thiện rồi nói sau!”

“Ách……Vâng” Nàng trong lòng nghi vấn là trang chủ thoạt nhìn thon dài rắn chắc, sức ăn là không giống như trâu, chẳng lẽ là vì nàng nên mới bày nhiều thức ăn như vậy? Nhưng nàng cũng không dám hỏi, bởi vì thoạt nhìn hắn hảo lạnh a!

Từ lúc cha đi, nhiều sự tình cứ thế mà đến, làm nàng trở tay không kịp. Nhớ tới cha mình, Phạm Tử ĐÌnh lại dâng lên một trận chua xót, sức ăn của nàng vốn không nhiều vì thế lại càng ít.

“Như thế nào, đồ ăn không hợp khẩu vị?” Từ Bộ Vân thấy Phạm Tử Đình ăn ít, thuận miệng hỏi một câu, bọn người hầu nghe được một trận kinh hãi.

“Không phải, đồ ăn ngon lắn. Vốn sức ăn của ta ít, ăn không nhiều lắm” Phạm Tử Đình tựa hồ cảm thấy bọn người hầu lo lắng, vội vàng giải thích.

“Thiếu niên nên ăn nhiều một chút. Khó trách bộ dạng của ngươi gầy yếu như thế” Từ Bộ Vân mặc dù dùng thiện nhưng ánh mắt vẫn chưa từng rời khỏi Phạm Tử Đình.

Ta cũng không là thiếu niên! Trong lòng Phạm Tử Đình kháng nghị nói, bất quá ngoài miệng vẫn nói là:

“Vâng, trang chủ, ta sẽ cố gắng ăn nhiều một chút”. Mới là lạ!

Ăn xong bữa tối, bọn người hầu dâng trà, Phạm Tử Đình vừa uống, phát hiện trà nàng uống không phải bình thường.

“Đây là thượng nguyệt theo tuyền châu cảng vào ngoại di hồng trà.” Từ Bộ Vân nói.

“A! Khó trách hương vị cùng trà của chúng ta bất đồng.” Phạm Tử Đình bừng tỉnh đại ngộ.

Từ Bộ Vân cười mà không đáp.

Hắn…..Hắn cười? Nguyên lai trang chủ không phải ‘người đông lạnh’, hắn cười nha! Từ Bộ Vân cười với các cô nương là sự hấp dẫn trí mạng —bạc môi nhếch lên một đường cong rõ, đôi mắt kia đen càng thêm thâm trầm, đáy mắt lóe lên tia ánh sáng không hiểu, nó sẽ làm cho các thiên kim tiểu thư ở Hàng Châu như con thiêu thân lao vào lửa………Trong lòng Phạm Tử Đình giống như con nai chạy loạn, mặt đỏ lên, cúi đầu.

Vì chính mình dời đi lực chú ý, nàng miễn cưỡng nói:

“Trang….trang chỉ, có…….có liên quan hải ngoại sinh ý…”

“Ngươi cảm thấy hải ngoại sinh ý có thể hay không đi?” Từ Bộ Vân tùy ý cầm lấy bát bảo bằng ngọc thưởng thức.

“Ân……..Tử Đình cho rằng nếu không có người quen bảo hộ, vẫn là không nên tiến vào. Trước mắt vùng duyên hải nhiều đạo tặc, chúng ta vất vả mang hàng hóa vào chưa tới cảng đã bị cướp, mà cũng từ đó mất tiền vốn, cũng mất uy tín đối với khách hàng”

Phạm Tử Đình nhắc sinh ý mua bán, nhưng là đạo lý bình thường. Ở trướng phòng bảy năm năng lực không thể khinh thường.

Từ Bộ Vân có điểm kinh ngạc khi Phạm Tử Đình nói quan mậu dịch liền thao thao bất tuyệt, sự thẹn thùng lúc trước đã lùi bước. Phạm Tử Đình còn phân tích lộ tuyến, hàng hóa, khi phiêu lưu, Từ Bộ Vân một câu cũng không nghe vào, chỉ không ngừng nhìn chằm chằm người trước mặt, trong lòng một cảm giác kỳ lạ dâng lên, mà hình như độ ấm bên trong cũng dần dần cao lên………..Đến cuối cùng, Phạm Tử Đình cũng thấy được không khí có điểm quỷ dị, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, lại cúi đầu.

Tiểu tử này thật đúng là giống thiếu nữ! Ánh mắt thông minh khi giảng đạo lý lóe sáng, cánh môi khéo léo mở, mày liều loan loan, trông rất đẹp mắt. Từ Bộ Vân nhịn không được đưa người về phía trước, bàn tay to sờ lên hai má Phạm Tử Đình, một xúc cảm nhu tình từ bàn tay tản ra.

Phạm Tử Đình bị hắn dọa, toàn bộ thân hình lui về phía sau, Từ Bộ Vân một tay kiềm trụ người trước mặt, khuôn mặt anh tuấn hướng về phía trước càng gần——-

“Trang chủ, người hầu của Lại Bộ Thượng Thư Vương đại nhân cầu kiến” Thanh âm cung kính từ ngoài cửa truyền đến.

Phạm Tử Đình vội vàng nói:

“Trang chủ người có việc, tiểu nhân trước tiên lui xuống!” Nói xong liền linh hoạt tránh khỏi bàn tay của Từ Bộ Vân, nhanh như chớp mở cửa chạy ra khỏi Vũ Thanh lâu, còn kém chút nữa là đụng vào người hầu đến báo tin.

Chết tiệt! Khi nào thì không đến, lại đến vào lúc này! Hắn thiều chút nữa là có thể…….

Không quan hệ! Phạm Tử Đình, bất quá ngươi trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của ta! Ta nghĩ muốn, không gì là không thể có!

Trong mắt Từ Bộ Vân hiện lên chút ánh sáng sâu xa khó hiểu.

“Trang chủ!” Ngoài cửa lại truyền đến thanh âm của người hầu.

“Đưa người đến tiền sảnh, ta sẽ ra đó gặp hắn” Từ Bộ Vân không kiên nhẫn nói. Cẩu quan Lại Bộ Vương Trung Hiền lại có chuyện gì? Tự nhiên người hầu ban đêm tới chơi.
» Next trang 3

Doc truyen online mien phi moi nhat hay nhat - KenhTruyen.Hexat.Com

Copyright © 2018 KenhTruyen.Hexat.Com - All rights reserved.
Wapsite Đọc Truyện online được tổng hợp từ nhiều nguồn trên internet.
Được phát triển bởi Trái Tim Băng™ và tất cả các thành viên.